1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ✴Chương 26✴: Dù sao cũng phải chết, bằng chết người Mật Nhi


      Thân thể được vòng tay ấm áp ôm chặt, Lưu Mật Nhi dụi dụi mắt, im lặng than tiếng rồi chợt giật mình, sau đó lại ngủ tiếp.

      Phượng Cảnh Duệ liếc thiên hạ ngủ say trong lòng đầy ý cười. vươn tay ra luồn vào áo Lưu Mật Nhi.

      Đúng lúc đó, bàn tay bắt lấy bàn tay làm loạn của .

      Lưu Mật Nhi quay sang, "Làm gì vậy?"

      Phượng Cảnh Duệ cười ngượng ngùng, "A Đại, nàng đừng đề phòng ta như thế." Dù sao những thứ nên nhìn nên sờ đều sờ rồi.

      Lưu Mật Nhi khép chặt vạt áo, ngồi dậy, nhìn cách cẩn thận, nhìn bằng ánh mắt 'ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à?'.

      Phượng Cảnh Duệ hắng giọng, sờ sờ cái mũi đầy mất tự nhiên, nhếch môi, "A Đại, nàng vẫn muốn cho ta biết tên nàng à?"

      "...Mật Nhi, Lưu Mật Nhi!"

      Phượng Cảnh Duệ nhẩm khẽ lát, "Mật Nhi, Mật Nhi!"

      "Đủ rồi! Ngươi có phiền hay hả?" Nàng xoay người giấu khuôn mặt nhắn ửng đỏ của mình.

      Phượng Cảnh Duệ ngừng gọi tên khiến lòng nàng tràn đầy cảm xúc .

      biết là có cố ý mà cứ quấn lấy nàng gọi ngừng.

      "Mật Nhi, Mật Nhi, Mật Nhi..."

      Rốt cuộc, Lưu Mật Nhi chịu nổi mà xoay người, phun lửa giận vào người , "Phiền chết mất! Ngươi chưa dứt sữa à? Kêu cái gì mà kêu!"

      Mặt Phượng Cảnh Duệ sáng ngời: "Nàng cho ta hả?"

      "Cho thứ quỷ gì?"

      "Chẳng phải nàng ta chưa dứt sữa sao?"

      "..." Lưu Mật Nhi gì, xoay người đưa lưng về phía , nằm xuống.

      Giọng đầy tiếc nuối của Phượng Cảnh Duệ truyền tới: " cho ta hả?"

      Lưu Mật Nhi hít hơi sâu, quyết định đếm xỉa tới người này!

      Người phía sau lưng vươn ngón trỏ ra chọc chọc vào lưng nàng.

      lần, hai lần...

      Lưu Mật Nhi nhắm mắt, để ý tới!

      Ba lần, bốn lần...

      Lưu Mật Nhi xoay người, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi có yên được !"

      đôi mắt đen như mực nhìn nàng đầy tội nghiệp, y như nàng cái gì vậy.

      tay nắm ngón tay nàng, đặt giữa bàn tay to của mình, , "Vừa nãy nàng nghe được hết mà?"

      Lưu Mật Nhi nhìn , chờ tiếp.

      Phượng Cảnh Duệ bi thương, "Ta bị người đuổi giết đó!" Sao mặt nàng có chút cảm xúc nào.

      Mặt Lưu Mật Nhi đen lại, "Chẳng phải bây giờ ngươi còn sống tốt đấy sao?"

      "Đó là sát thủ chưa tới!" Phượng Cảnh Duệ giải thích.

      Bỗng nàng nghĩ tới vấn đề, "Ta phải làm sao bây giờ?"

      Nghe vậy, càng bi thương hơn, "Bọn chúng muốn giết ta mà!"

      "Cho nên ta bị ngươi liên lụy!" Lưu Mật Nhi nghiêm túc.

      Phượng Cảnh Duệ day day mi tâm, "Đây phải là điểm quan trọng có được ?"

      "Điểm quan trọng là gì?"

      "Ta bị đuổi giết!"

      "Cũng phải đuổi giết ta!" Lưu Mật Nhi liếc trắng mắt.

      Phượng Cảnh Duệ mở to hai mắt, sau đó mím môi, xoay người đưa lưng về phía Mật Nhi.

      Vốn Lưu Mật Nhi nghe tới lời kế tiếp của , nhịn được mà cảm thấy trong bụng nhộn nhạo.

      tay Phượng Cảnh Duệ nắm lấy góc chăn, vừa đầy uất ức, "Mật Nhi quan tâm ta. Uổng công ta thích nàng như vậy. Mật Nhi là người xấu!"

      Đồ sâu xa. Từng gặp người biết xấu hổ nhưng có ai hơn Phượng Cảnh Duệ cả!

      Thấy Lưu Mật Nhi phớt lờ mình, bỗng xoay người. Nàng chú ý chút bị áp dưới thân. nhìn nàng đầy đắc ý, tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh.

      Nàng lạnh lùng nhìn , hoàn toàn lo bây giờ làm gì mình.

      Đúng là Phượng Cảnh Duệ làm gì nàng nhưng cũng buông tay dễ dàng như vậy.

      đề nghị cách nghiêm túc, "Dù sao cũng phải chết, bằng chết người Mật Nhi!"

      Máu tự giác được mà tập trung mặt, Lưu Mật Nhi nắm chặt nắm đấm, cố gắng nhịn xúc động để vung quyền lên, , "Biết là ai ?"

      Rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng!

      Phượng Cảnh Duệ cười trêu tức, nghe thấy câu hỏi của nàng giật mình. Chợt xoay người để Lưu Mật Nhi nằm người mình, vùi đầu vào cổ nàng.

      Hơi thở ấm áp thổi vào cổ nàng ngưa ngứa. Lưu Mật Nhi đẩy ra.

      Lâu sau,Phượng Cảnh Duệ cong môi cười, "Mật Nhi, đây là muốn theo ta hả?"

      Trả lời là Lưu Mật Nhi cước đạp xuống giường.

      nhàng lăn vòng để ổn định thân mình, Phượng Cảnh Duệ mỉm cười nhìn bóng lưng Lưu Mật Nhi, nụ cười bên môi lành lạnh.

    2. Sana

      Sana Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      45
      Đọc mấy chương đầu ko hiểu gì hết, đến chương 20 có cảm giác sâu sắc chú Phượng Dương có tình quá biến thái .
      Vũ Phong Nguyệt Dạ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ★Chương 27★: Khéo léo làm chút kế để kiếm ít tiền


      Lưu Mật Nhi nghĩ xem vấn đề đầu tiên mà bọn họ gặp là gì?

      Nhưng nàng thể ngờ được rằng vấn đề đầu tiên của bọn họ lại là... có tiền!

      Phượng Cảnh Duệ nhìn Lưu Mật Nhi bằng ánh mắt lấy lòng, "Mật Nhi, nàng còn tức giận à?"

      Lưu Mật Nhi nhìn , mặt chút thay đổi, quay đầu , tiếp tục nhìn ngã tư đường. biết nàng tự hỏi gì.

      "Mật Nhi, nàng chuyện với người ta ."

      Dường như là xác định gì đó, Lưu Mật Nhi từ từ ngoảnh đầu lại, hỏi: "Y thuật của ngươi tốt lắm đúng ?"

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu: "Tạm được."

      Lưu Mật Nhi hơi gật đầu: "Tốt lắm! Ngươi bán thân ."

      Nghe vậy,

      Phượng Cảnh Duệ cực kỳ sợ hãi, ôm chặt vạt áo của mình, nhìn Mật Nhi bằng ánh mắt dám tin.

      "Mật Nhi, sao nàng...lại bảo ta bán mình?"

      Lưu Mật Nhi lạnh nhạt quét nhìn , " ...Vậy ta ?"

      Phượng Cảnh Duệ mím môi, "Sao ta có thể để Mật Nhi làm chuyện này được? Được rồi, như vậy để ta hi sinh cho?"

      Nghe khoa trương kìa! Lưu Mật Nhi ngước nhìn trời, trợn trắng mắt.

      " nhanh !"

      Mượn cái bàn, Lưu Mật Nhi ra hiệu bằng mắt, Phượng Cảnh Duệ ngồi xuống trước bàn.

      cần Mật Nhi phải mở miệng, chỉ riêng bộ dáng tuấn mỹ như hoa đào của Phượng Cảnh Duệ cũng đủ để ít người qua đường dừng bước lại nhìn.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn thoáng qua Lưu Mật Nhi, nhìn đám người vây quanh chút.

      Lưu Mật Nhi hắng giọng, "Các vị có bệnh gì tiện ra, công tử nhà chúng ta hiểu sơ ít thuật Kỳ Hoàng*, có thể chữa bệnh miễn phí cho mọi người."

      (*)Kỳ Hoàng Chi Thuật : hoàng là chỉ Hiên Viên hoàng đế, Kỳ là thuộc hạ của ông ta là Kỳ Bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá , Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y.

      Nàng vừa những lời này ra, người xung quanh xôn xao thảo luận, "Miễn phí? cần tiền? cần tiền? Có phải lừa đảo ? Làm gì có chuyện tốt như vậy?"

      "Đúng vậy, đúng vậy! thế giới này làm gì có chỗ nào có chuyện tốt như vậy! Mới tin đâu!"

      "Nhưng bọn họ cần tiền, vì sao lại phải lừa chúng ta?"

      Lời của tam lục bà truyền vào tai Lưu Mật Nhi. Nàng xoay người ra khỏi đám người, bao lâu sau lại xuất . Phượng Cảnh Duệ luôn duy trì im lặng mà nhìn nàng.

      lâu sau, người quần áo rách rưới, chân bị thọt ngồi xuống trước mặt Phượng Cảnh Duệ. Người đó run giọng , "Đùi ta...Có cách nào ? Nếu có thể chữa khỏi, ta có thể làm, liên lụy tới người nhà nữa!"

      Phượng Cảnh Duệ chứa ý cười, từ từ vươn tay, "Ta xem nào!"

      Ngón tay thon dài đáp lên cánh tay dơ bẩn, mặt Phượng Cảnh Duệ lên chút ghét bỏ nào. lát sau, từ từ đứng dậy, rút ngân châm trong tay áo ra.

      Nam nhân thọt chân thấy thế mặt run lên, nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, vuốt ve đùi nam nhân lát rồi bỗng hạ châm.

      Nam nhân thọt chân vừa định thét lên dường như phát ra đau lắm, nhưng vẫn căng thẳng nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ hạ châm nhiều lần rồi thu châm, đứng lên, "Được rồi! Huynh thử xem nào!"

      Nam nhân thọt chân nhìn thoáng qua Lưu Mật Nhi đầy nghi ngờ. Mấy người đứng sau gật đầu, nam nhân thọt chân đứng lên, mắt cá chân run rẩy, từ từ di chuyển.
      Bình thường rồi...

      Người xung quanh thấy màn này khỏi kinh hô lên.

      bao lâu sau, trước mặt Phượng Cảnh Duệ có hàng dài.

      Lưu Mật Nhi hài lòng nhếch môi cười.

      Nhưng vào lúc này, giọng truyền tới từ bên cạnh.

      "Công tử, tiền người đồng ý đưa ta đâu?"

      Lưu Mật Nhi quay sang nhìn thấy là nam nhân chân thọt vừa rồi. Nàng mỉm cười, xoay người lôi nam nhân sang bên cạnh, lấy ra vài đồng tiền từ người, đặt vào lòng bàn tay , "Cảm ơn giúp đỡ!"

      Nam nhân thọt chân nhìn nàng, xoay người rời cách hài lòng.

      Lưu Mật Nhi lặng yên quay trở lại bên cạnh Phượng Cảnh Duệ. Người này thong thả liếc nàng cái rồi cao giọng, "Người tiếp theo!"

      Cho tới khi sắc trời dần tối, trước mặt Phượng Cảnh Duệ vẫn là hàng dài.

      "Mật Nhi, ta mệt!" Phượng Cảnh Duệ .

      Lưu Mật Nhi gật đầu, "Được bao nhiêu tiền rồi?"Nàng nhìn thoáng qua . Tuy thu tiền nhưng dân làng tốt bụng cảm thấy bọn họ làm vậy lỗ nên đều để lại chút ít tiền, còn cả đống lớn lương thực.

      "Được hai mươi lượng rồi!"

      Lưu Mật Nhi gật đầu hài lòng, "Tốt lắm, kết thúc công việc thôi!" Đêm nay có thể tìm khách điếm tốt để nghỉ ngơi rồi.

      Phượng Cảnh Duệ ôm đống lương thực theo sau Lưu Mật Nhi, kìm được mà nghĩ rốt cuộc ai mới là chủ tử?!
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Mượn ít tiền người sát thủ


      đống lương thực được ông chủ khách điếm mua dưới đề nghị của Lưu Mật Nhi. Lại có doanh thu nữa.

      Dưới kháng nghị mãnh liệt của nàng, lúc này nàng mới có gian phòng của riêng mình. Trong phòng, Lưu Mật Nhi tính toán có nên dùng cách làm giàu như thế này .

      Bỗng, tiếng đao kiếm chạm nhau truyền tới, Lưu Mật Nhi hơi nhíu mày. Tới chỗ nào cũng gặp phải chuyện như vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại lại đúng.

      Nàng mở cửa phòng thấy Phượng Cảnh Duệ đánh nhau với đám người mặc đồ đen. Thấy nàng xuất , Phượng Cảnh Duệ rống lên: "Về phòng!"

      "A, à..." Đương nhiên Lưu Mật Nhi ngốc mà xông lên nên đóng ngay cửa phòng lại. Dù sao cũng chẳng giúp được gì, tính mạng nàng rất đáng quý.

      Tuy là như thế nhưng nàng vẫn nhịn được mà nằm bò lên cửa, nhìn tình hình bên ngoài qua khe cửa.

      Thành công phu của Phượng Cảnh Duệ tệ. Ngoài Phượng Dương Thủ nàng thấy ai là đối thủ của . Đương nhiên, ra cũng chưa từng thấy Phượng Cảnh Duệ đánh nhau với người khác.

      trong lúc suy nghĩ Phượng Cảnh Duệ đảo chân dài qua, người mặc áo đen bay ra ngoài trong nháy mắt. Mà ở cạnh chân tên áo đen khác ngã xuống.

      Mối nguy được xua tan, Lưu Mật Nhi đẩy cửa ra: "Giải quyết rồi hả?"

      Mây đen vừa tràn đầy mặt Phượng Cảnh Duệ tan ngay lập tức. cười yếu ớt, bước lên lấy lòng, "Mật Nhi..."

      Người này biến sắc mặt nhanh. Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn cái.

      Phượng Cảnh Duệ quyệt nước miếng, cười: "Mật Nhi, Mật Nhi, ta có lợi hại ? Có phải nên thưởng cho ta ? Đêm nay ta ngủ cùng nàng được ? có nàng bên cạnh, ta ngủ được!"

      Lưu Mật Nhi đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, khom người nhìn tên mặc áo đen ngã xuống bên cạnh.

      Phượng Cảnh Duệ rất bi thương, "Mật Nhi được sờ nam nhân khác!" cầm lấy tay nàng.

      Lưu Mật Nhi nhíu mày, " người có tiền!" Ý là đừng có nhiều lời.

      Phượng Cảnh Duệ liếc nhìn nàng cái đầy kinh ngạc, sau đó vươn tay lần mò người tên áo đen, mò lấy túi tiền rồi quơ quơ trước mặt Lưu Mật Nhi.

      "Mật Nhi, ta tìm được rồi!"

      Khóe miệng tên áo đen nằm đất giật giật, chợt buông vũ khí tay ra. Lúc này toàn thân có tí sức lực nào cả.

      Lưu Mật Nhi vươn tay nhận lấy túi tiền, ước lượng tay chút, lấy ra chút bạc, đặt người tên áo đen, : "Đừng ta có lòng đồng tình. Ta cho người lộ phí này!"

      Khóe miệng tên áo đen lại rút rút lần nữa.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn màn này, đôi môi mỏng nhếch lên, "Mật Nhi, có tiền rồi, có phải ta cần phải bán thân nữa ?"

      Lưu Mật Nhi nhìn : "Ngươi cho rằng kiếm được số tiền này dễ dàng lắm à?"

      Phượng Cảnh Duệ: "..."

      Cất kỹ túi tiền, Lưu Mật Nhi xoay người vào phòng, trở tay đóng cửa lại ngủ!

      Lúc này, nụ cười mặt Phượng Cảnh Duệ cũng nhạt dần, ánh mắt đầy mây đen lướt qua tên mặc đồ đen đất, trầm : "Bảo phái người hữu dụng chút! Đám áo đen các ngươi chưa đủ đâu! Hắc Bạch song y của Sát Thủ đường quá coi trọng các ngươi rồi!"

      Khóe miệng tên áo đen tràn đầy lạnh lùng, "Ngươi..."

      "Đừng có mà ấm ức. Nếu các ngươi có nửa công lực của Hắc Bạch song y bây giờ nằm đây rồi. Cút !"

      "Phượng Cảnh Duệ, ngươi cho rằng có ai động đến ngươi được à?"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy từ từ xoay người, "Lời này...Ta biết! Có bản lĩnh Sát Thủ đường tới thử nghiệm chút !" Dừng lại, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ông chủ, , " ngờ nhỉ? Chẳng lẽ muốn ở lại bồi thường thiệt hại cho ông chủ nhà người ta à?"

      Tên áo đen buồn bực khụ tiếng, gian nan đứng lên, dắt tay vài đồng bọn khác ra khỏi khách điếm.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn ông chủ chút, khuôn mặt tuấn tú chứa ý cười, "Ông chủ này, đừng lo lắng, sáng mai đền cho ông!"

      Ông chủ thấy vị công tử này biến sắc mặt cực nhanh lập tức gật đầu, nhịn được mà toát mồ hôi. Người ở đây hôm nay đều có lai lịch cả.

      ngang qua cửa phòng Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ nhịn được mà cười .

      Nô lệ của tiền bạc này!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Rương vàng bạc đưa tới cửa


      Vô Trần đứng trước Trúc Uyển chuyện với nữ nhân nâng cái rương, xuất trước mắt Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi. Buông cái rương xuống, nữ nhân rút cuốn sổ trong ngực ra, đứng lại.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua cái rương rồi nhìn Vô Trần và nữ nhân chút.

      nhíu mày, “Đây là cái gì?”

      Vô Trần gì, chỉ mở cái rương ra.

      Trong phút chốc, trước mắt Lưu Mật Nhi sáng ngời. rương toàn bạc tỏa sáng lấp lánh. cái rương đầy, vẻn vẹn rương.

      Thấy tiền, mi tâm Phượng Cảnh Duệ càng cau chặt thêm, “Sao các ngươi biết?”

      Chuyện có tiền chỉ xảy ra hai ngày gần đây, sao Vô Trần lại xuất ?

      Vô Trần ho tiếng, “Lão cốc chủ có chuyện muốn !”

      biết ngay nhất định ông già này phái người theo mình.

      Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, “ gì?”

      Đầu tiên Vô Trần nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ, rồi xoay người sang khỗ khác, đưa lưng về phía mọi người.

      Lưu Mật Nhi nhíu mày, cùng Phượng Cảnh Duệ nhìn nhau.

      Vô Trần , “Lão cốc chủ bảo thuộc hạ chuyển nguyên văn cho người.”

      “Ừm!” Chắc chắn lời này chẳng có gì hay ho cả.

      “Tiểu tử thúi, con có tiền lão tử cho con. Có người muốn mạng của con là lão tử phái người che chở con. Nhưng có điều, được bước vào Minh Cốc bước, được cướp đoạt nữ nhân của lão. Nếu lão tử cho ngươi toàn mạng mà về.” Vô Trần truyền nguyên văn lời Phượng Dương cho Phượng Cảnh Duệ.

      Vừa dứt lời, Phượng Cảnh Duệ lập tức xù lông. “Liên quan gì đến ông ta? Sao ông ta lại biết?”

      Vô Trần ho tiếng, “Lão cốc chủ phái người theo người. Lúc thuộc hạ quay về báo cáo phu nhân biết được. Lúc này lão cốc chủ mới đưa tiền sang.”

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy hơi sững sờ, “Sao bà biết?” Dựa vào kinh nghiệm ngày trước ý muốn bảo vệ của ông già với mẹ cực kỳ biến thái. Chắc lão tránh cho bà biết.

      Vô Trần cùng nữ tử vẫn luôn chuyện với nhìn nhau, hắng giọng, , “Phu nhân cũng biết người vắng.”

      Lần này Phượng Cảnh Duệ hiểu, lão già đuổi mình ra ngoài, mẹ muốn tìm nên mới nghe được mấy lời này.

      “Sao các ngươi lại tới?” ghét có người trước mặt sau lưng cho nên lúc rời cũng gọi hai người Vô Trần theo.

      “Phu nhân bảo tiểu nhân tới bảo vệ người. Còn Vô Ngân lão cốc chủ phái … quản sổ sách!” Lúc xong lời cuối cùng Vô Trần nhịn được mà nhếch môi.

      Phượng Cảnh Duệ: “….”

      Nhắc tới Vô Ngân, Lưu Mật Nhi quay sang nhìn thoáng qua. ra nữ tử này tên là Vô Ngân! Rất đẹp, nhưng cũng lạnh lùng như Vô Trần vậy.

      Ngay lúc Lưu Mật Nhi đánh giá Vô Ngân Phượng Cảnh Duệ cầm lấy cổ tay nàng, nịnh nọt . “Mật Nhi, ta có tiền rồi!”

      Lưu Mật Nhi nhướng mày, “Sau đó?”

      “Ta có thể khỏi phải bán thân nữa ?”

      Lưu Mật Nhi giả vờ cân nhắc, lâu sau mới gật đầu. “Tạm thời vậy!” Dù sao cũng có danh tiếng, sau này tiền càng ngày càng nhiều.

      Phượng Cảnh Duệ thở ra hơi đầy khoa trương, “Mật Nhi, nàng tốt!”

      Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ đầy kỳ lạ, sau đó nàng đảo mắt nhìn Vô Trần, cách nghiêm túc, “Chủ tử các ngươi có bệnh!”

      Vô Trần nhướng mày.

      Phượng Cảnh Duệ kêu lên, “Mật Nhi, nàng rủa ta!”

      thèm quan tâm tới lời rống của Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi nghiêm mặt, , “Đừng nghi ngờ. có bệnh !”

      “Mật Nhi…”

      Vô Trần hắng giọng, “Vô Trần hiểu.”

      thích bị ngược đãi. Đói rồi!” Nửa câu trước là nàng với Vô Trần, nửa câu sau là nàng với Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ cầm lấy tay nàng ngay lập tức: “, ăn cơm thôi!”

      Bị người kéo chạy , Lưu Mật Nhi vội vàng quay lại nhìn Vô Trần, “Tiền…”

      Phượng Cảnh Duệ im lặng.

      Chưa bao giờ thấy người thích tiền như vậy! Đây là vẻ mặt thoáng lên mặt Vô Trần và Vô Ngân.


      Chương 30: Nghỉ đêm ở cửa miếu gặp người lạ



      Có tiền nên tự nhiên cũng cần Phượng Cảnh Duệ phải lao động vất vả. Hơn nữa còn có thêm hai người Vô Trần và Vô Ngân quản lý nên nhóm bốn người rất thoải mái.

      Lưu Mật Nhi cũng phát ra bọn họ thế này là như lẩn trốn, ngoài chuyện thỉnh thoảng có vài sát thủ xuất đánh đánh giết giết. Nhưng những lúc đó, chẳng cần Phượng Cảnh Duệ phải ra tay Vô Trần thu phục rồi.

      Sau vài lần, Lưu Mật Nhi cũng cảm thấy những sát thủ này căn bản đến là để chơi đùa. Hình như bất ngờ thấy , tiện tay giết giết. Về phần có thể giết được hay còn tùy. Mà người phái những sát thủ này tới chắc cũng biết được năng lực của Phượng Cảnh Duệ. Mỗi lần bọn họ tới đều qua loa cho xong việc rồi nhanh chóng rời .

      Hoàn toàn là ngang qua ư...

      Sau này được Vô Trần giải thích Lưu Mật Nhi mới biết những tên sát thủ này được phân thành từng cấp.

      Hắc, Bạch, Lam, Hồng, Thanh!

      Theo ấn ký được khắc sâu tay sát thủ hình như đều chưa vượt qua cấp Lam. Về điểm này, người muốn giết Phượng Cảnh Duệ cũng tập trung, hoàn toàn cần biết bọn họ có thành công hay .

      Ngày hôm đó, bọn họ lỡ mất khách điếm, đành phải trú chân trong ngôi miếu đổ nát đêm.

      Thừa dịp Vô Trần và Phượng Cảnh Duệ ra ngoài săn thú, Lưu Mật Nhi nhìn Vô Ngân vẫn nhiều lời, hỏi, "Người muốn giết Phượng Cảnh Duệ là ai?"

      Vô Ngân nhìn lướt qua nàng, bằng giọng điệu lạnh lẽo, " biết!"

      Lưu Mật Nhi sờ sờ mũi. Hình như người này thích nàng? Vì sao? Cho tới bây giờ nàng chưa được vài câu với người này mà? Chẳng lẽ...

      "Ngươi thích Phượng Cảnh Duệ à?" Nàng thốt ra theo bản năng.

      Vô Ngân nghe vậy lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt dám tin.

      Nhìn bộ dáng của nàng giống hả?! Lưu Mật Nhi buồn rầu nghĩ.

      "Mật Nhi, nàng muốn hù chết Vô Ngân à?" Lúc này, tay Phượng Cảnh Duệ cầm con thỏ hoang, cất bước tới.

      Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn, đành lòng nhìn cảnh tượng máu tanh này, chợt xoay mặt , "Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ là mình biến thái tới mức làm nàng sợ sao?"

      Phượng Cảnh Duệ: "...Nàng dọa Vô Ngân rồi!"

      Lưu Mật Nhi quay sang nhìn bộ dáng bàng hoàng của Vô Ngân. Nàng , "Vì sao? Đúng là hình tượng chủ tớ nhau mà!"

      đợi Phượng Cảnh Duệ , Vô Ngân lắc đầu ngay lập tức, "Ta cần!" Vẻ mặt hoảng loạn.

      "Ặc..." Lần này Lưu Mật Nhi càng thêm khó hiểu.

      Thấy bộ dáng ngẩn người của nàng, Phượng Cảnh Duệ vỗ vỗ đầu nàng, cười, "Ta chỉ muốn Mật Nhi thích thôi!"

      Lưu Mật Nhi:"..."

      Lúc nàng lại nhìn về phía Vô Ngân chỉ thấy nàng ta dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà nhìn mình.

      Lưu Mật Nhi mất tự nhiên, sờ sờ mặt mình, đầy khó hiểu, "Bộ dạng ta rất kỳ quái à?"

      Phượng Cảnh Duệ quay sang, cười nhạt, " có!"

      "Vậy..."

      "Vô Ngân chỉ khâm phục nàng mà thôi!" Phượng Cảnh Duệ giải thích.

      Lưu Mật Nhi trừng lớn mắt, "...Khâm phục ta?" Sao nàng lại cảm thấy ánh mắt này thoạt nhìn rất khủng bố nhỉ.

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, nghiêm túc lắm, "Nàng ấy chỉ khâm phục nàng thôi, sao dám như thế với ta!"

      Nghe vậy, khóe miệng Lưu Mật Nhi giật giật, "Có gì mà dám?"

      Phượng Cảnh Duệ cười thần bí, điểm điểm lên chóp mũi nàng, "Chỉ có nàng sợ ta!"

      Bỗng Lưu Mật Nhi ngẩn ra, nhìn nụ cười cưng chiều nơi khóe môi . Người này, động tác này có phải quá tự nhiên !

      Mặt nàng trầm xuống, đánh bốp cái lên tay .

      "Bỏ móng vuốt ra!"

      Phượng Cảnh Duệ vẫy vẫy tay. Nữ nhân này đánh đau quá! vừa định trước cửa miếu bỗng tối sầm lại nên giương mắt nhìn.

      nữ tử phục sức dị tộc, mang theo hai nam nhân nhìn rất hung thần ác sát vào cửa.
      Last edited: 17/11/14
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :