1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Phụ tử tương tàn
      Editor: Băng
      Phượng Cảnh Duệ đứng chờ hồi lâu mà Mật Nhi xuất nên trong lòng bắt đầu lo lắng.
      Khi thấy tay Phượng Dương cầm kiếm từ bên trong Phù Dung uyển ra.
      Mặt Phượng Cảnh Duệ lập tức nghiêm chỉnh đợi, mắt chớp mắt nhìn toàn thân sát khí của phụ thân. Sao sát khí kia bừng bừng trong nháy mắt, trong lòng hơi sợ hãi.
      Cái sát khi này khác hẳn lần trước, lần này thấy ở người Phượng Dương bất kỳ tia ấm áp nào. Bây giờ biết, lần này nhất định phụ thân mềm lòng.
      Cặp mắt hai phụ tử đối đầu với nhau, ánh mắt như muốn chém giết. Hai người giống nhau, toàn thân đều lạnh lẽo hề có nhiệt độ.
      Phượng Cảnh Duệ đánh vỡ yên tĩnh hỏi "Người của ta đâu?"
      Khóe miệng Phượng Dương khẽ nhếch lên "Chết rồi."
      " thể nào!"
      hề suy nghĩ, Phượng Cảnh Duệ lắc đầu.
      Phượng Dương "Cần ta mang thi thể trả lại cho ngươi ?"
      Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh: "Ta tin ngươi!"
      "Cũng tốt! Vậy ngươi và làm bạn với nhau !" Phượng Dương giơ cổ tay lên, trường kiếm trong tay bắt đầu múa như vẽ hoa,. Kiếm phong tiến về mặt của Phượng Cảnh Duệ đánh tới.
      Phượng Cảnh Duệ chợt thấy nguy hiểm thoáng qua, kiếm phong sắc bén lấy của mấy lọn tóc.
      Chỉ thấy tay Phượng Cảnh Duệ sờ sờ ở eo, nội lực trong nháy mắt truyền vào cổ tay. "Keng" tiếng, thanh kiếm giống với trường kiếm của Phuwongj Dương xuất tay của .
      Phượng Cảnh Duệ trầm mặt nhìn phụ thân tính toán trong lòng.
      Chỉ mới trong nháy mắt này có thể cảm nhận được, Phượng Dương hôm nay phòng ngự và tấn công khác hẳn những lần trước, lần này ta có sát khí tấn công mạnh mẽ.
      Hai nam nhân giống nhau, cùng chung dòng máu, lúc này kiếm phong lại trái ngược với nhau.
      ai động thủ, chỉ yên lặng nhìn nhau.
      Rốt cuộc cũng có người động.
      Phượng Cảnh Duệ giơ kiếm ngang mày tấn công về phía Phượng Dương. Trong nháy mắt, kiếm phong tung tóe, hỗn loạn. lâu sau, Phượng Cảnh Duệ thở hổn hển nhìn Phượng Dương đứng trước mặt . Tay áo trắng nõn mang theo vết máu đỏ tươi làm cho có vẻ nhếch nhác.
      Khác hẳn với Phương Cảnh Duệ, Phượng Dương vô cùng nhõm, khóe miệng khẽ nhếch lộ nụ cười.
      "Hình như ngươi quên mất, thân công lực của ngươi là ai cho ngươi!"
      Phượng Cảnh Duệ cười tà mị "Ta cần đồ của ngươi!"
      Phượng Dương "Vậy chuẩn bị trả lại cho ta !" Nhanh chóng nhích cơ thể lên, lần này mục tiêu của là thiên linh (*ngay giữa trán) của Phượng Cảnh Duệ.
      "...."
      tiếng kêu khẽ truyền ra, tay Phượng Dương bỗng chốc dừng lại ở trán của Phượng Cảnh Duệ. Hai phụ tử đồng thời quay đầu nhìn lại.
      Trong khoảnh khắc đó ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ bỗng sáng lên, vì hình ảnh trước mắt mà trái tim đập mạnh mẽ ở trong ngực.
      Phượng Dương đảo hai mắt nhìn bỗng trợn tròn, trong nháy mắt đứng thẳng người nhìn nơi phát ra giọng đó.
      Cơ Hoàn Hoàn khom người nhặt lên nhuyễn kiếm của Phượng Cảnh Duệ rơi xuống, để ngang cổ, trong mắt chứa đầy nước mắt nhìn Phượng Dương.
      Phượng Dương tiến lên bước, nàng lui về phia sau bước. ngừng lắc đầu.
      "Chàng đừng tới đây." Cơ Hoàn Hoàn cuồng loạn gào thét, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm Phượng Dương.
      Cằm của Phượng Dương giựt giựt hai tay chắp sau lưng nắm chặt, dường như khống chế cái gì đó.
      Cơ Hoàn Hoàn khóc thành tiếng, tay nắm chuôi kiếm khẽ run. Nhưng lại kiên định nhìn Phượng Dương.
      Phượng Dương yên lặng , gương mặt tuấn tú căng thẳng nổi gân xanh, có thể dễ dàng nhìn ra cố gắng kìm nén.
      Chợt, sắc mặt của Phượng Dương thay đổi, thay đổi thành ôn hòa, dịu dàng rồi trở nên bi thương rồi lại khiếp đảm. chậm rãi tiến lên, mắt chớp nhìn Cơ Hoàn Hoàn. Dùng giọng tha thiết gọi.
      "Hoàn Hoàn, nàng đến đây làm gì?"
      Bỗng nghe giong này, tay Cơ Hoàn Hoàn run lên, nhìn trượng phu đứng trước mặt dịu dàng, nước mắt nàng còn rơi nhiều hơn nữa.
      Phượng Dương thận trọng tiến lên, đưa tay nắm chuôi kiếm trong tay nàng "Hoàn Hoàn, đừng làm thương tổn mình được ?"
      "Hoàn Hoàn..."
      "Hoàn Hoàn...."
      Phượng Dương cũng có đẩy kiếm trong tay của nàng, chỉ đưa tay ôm thân thể run rẩy của Cơ Hoàn Hoàn, ngừng gọi tên của nàng. Lưu Mật Nhi khó khăn mới ra khỏi Phù Dung uyển thấy ngay cảnh tượng này. Vô cùng kinh ngạc, vội vàng lướt qua bọn họ đỡ Phượng Cảnh Duệ dậy "Ngươi sao chớ?"
      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu " có việc gì." Ánh mắt của khóa chặt người bị Phượng Dương ôm vào chặt trong ngực, Cơ Hoàn Hoàn.
      biết trải qua bao lâu, Lưu Mật Nhi đứng ở phía sau nghe thấy giọng run rẩy gọi "Nương."
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Phượng Dương xa lạ
      Editor: Băng

      Lưu Mật Nhi có thể xác định nếu như phải mình đứng ở sau lưng Phượng Cảnh Duệ, nàng chắc chắn nghe được giọng của .

      Nhưng Cơ Hoàn Hoàn nghe được.

      Nương con xa cách mấy chục năm, đến hôm nay lại gặp mặt lần nữa.

      Cảm nhận trong lòng Cơ Hoàn Hoàn và Phượng Cảnh Duệ sợ rằng rất ít người có thể hiểu .

      Đẩy Lưu Mật Nhi đỡ mình ra, Phượng Cảnh Duệ lảo đảo tiến lên nhìn Cơ Hoàn Hoàn, nữ nhân áo trắng mà vô cùng thương.

      Nhìn lướt qua đầu vai Phượng Dương, Cơ Hoàn Hoàn thấy nam nhân xa lạ mà đau lòng.

      Người đàn ông này, chính là Duệ nhi của nàng sao?

      Nước mắt giống như là trào ra từ nhiều năm tích tụ. Cơ Hoàn Hoàn mất khống chế ôm Phượng Dương, há mồm cắn bờ vai của .

      để cho hai người nương con bọn họ chia lìa mười mấy năm qua. Biết rất ràng ở rất gần nhau, nhưng gặp nhau được.

      Phượng Dương chỉ yên lặng để nàng cắn, lời. Thậm chí nụ cười mặt cũng hề thay đổi.

      Cái nét mặt này Lưu Mật Nhi và Phượng Cảnh Duệ chưa từng nhìn thấy. Nhưng bây giờ Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn phát ra.

      Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm cử động của Phượng Dương, chẳng biết tại sao càng quan sát cẩn thận, nàng càng cảm thấy tình cảm của Phượng Dương vô cũng nồng đậm, hề thấy chút gì là gắng gượng, giả dối.

      Trong thoáng chốc, Lưu Mật Nhi hơi đồng tình với Phượng Dương. Yên lặng xoay người, để lại yên tĩnh cho người nhà bọn họ.

      tới rừng trúc, nàng chạm mặt Vô Trần và mặc y phục màu xanh lá chuyện, nàng nhếch môi cười xoay người vào rừng trúc.

      Nương con nhớ nhung, vẻ mặt phải như thế nào nàng biết, nàng cũng có hưởng thụ qua, cho nên trường hợp như vậy cũng cần nàng tham dự.

      Cơ Hoàn Hoàn và Phượng Cảnh Duệ nắm chặt tay của nhau, hành động này ở trong mắt Phượng Dương dĩ nhiên rất chướng mắt.

      Dùng sức vuốt ve tay Phượng Cảnh Duệ, Phượng Cảnh Duệ định nổi giận, lại thấy Phượng Dương mếu máo giống như uất ức nhìn Cơ Hoàn Hoàn. Trong phút chốc cảm thấy hơi ngu.

      Đây là hình ảnh của phụ thân mà chưa từng thấy, giống như đứa bé bị uất ức.

      Cơ Hoàn Hoàn giải thích "Nương mấy chục năm nhìn thấy phụ thân con như vậy rồi." Trong giọng điệu của nàng có chứa hoài niệm.

      Phượng Cảnh Duệ "Hả?"

      Cơ Hoàn Hoàn "Cái này để sau này hãy . cho nương nghe những năm này, con có tốt ?" Nàng tham lam nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      khó khăn mới nhìn thấy nương của mình, Phượng Cảnh Duệ phát những năm này vẫn kiên trì tìm kiếm nương, lúc đầu khi nhìn thấy rất kích động nhưng sau khi tỉnh lại, giữa hai người lại có khoảng cách rất lớn. tìm được từ ngữ thích hợp để trả lời câu hỏi của mẫu thân.

      "Dạ." Cuối cùng chỉ có thể trả lời chữ này.

      Cơ Hoàn Hoàn cũng giống nhi tử, lúng túng trầm mặc nhìn mà biết gì. Đưa tay muốn chạm vào vết thương người , lại bị Phượng Cảnh Duệ né ra.

      Phượng Cảnh Duệ bỗng đứng lên, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt của Cơ Hoàn Hoàn.

      Cơ Hoàn Hoàn luống cuống nhìn tay của mình "Duệ nhi. . . . . ."

      Là nàng sai cái gì hả?

      Phượng Dương nắm tay của nàng, lặng yên lên tiếng xoay người rời .

      Cơ Hoàn Hoàn nhìn cử động Phượng Dương, thản nhiên nhếch lên nụ cười "Tướng công. . . . . ."

      Bước chân của Phượng Dương ngừng lại lát. Nắm chặt tay của nàng.

      Cơ Hoàn Hoàn nắm lại tay , giống như nhiều năm trước.

      Sau khi vào Phù Dung uyển, trong nháy mắt Cơ Hoàn Hoàn bị người nào đó khiêng lên vai.

      Giọng trầm lạnh lùng của Phượng Dương truyền vào tai của nàng.

      Bàn tay Phượng Dương vỗ vào mông của nàng sau đó sờ lên cổ nàng "Cơ Hoàn Hoàn, nàng thế nhưng lại dùng cái chết để uy hiếp ta."

      Cơ Hoàn Hoàn nghe vậy nụ cười lại càng sâu hơn. Đây chính là Phượng Dương, là tướng công độc nhất vô nhị của nàng. Chưa có ai lọt vào mắt của trượng phu nàng, ngay cả nhi tử của bản thân, ngoại trừ nàng.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Đêm an phận

      Editor: Băng

      Lưu Mật Nhi bưng cái khay Vô Trần đưa nhàng vào cửa, thấy Phượng Cảnh Duệ chắp tay đứng ở bên cạnh song cửa sổ trầm tư đọc sách thích.

      ‘Phịch’ đặt đồ lên mặt bàn, Lưu Mật Nhi xoay người rời .

      “A Đại!”

      Phượng Cảnh Duệ gọi nàng lại.

      Lưu Mật Nhi quay đầu.

      Phượng Cảnh Duệ nhún người ở bên cạnh giường “Ta chuẩn bị cho nàng!”

      Lưu Mật Nhi nghi ngờ vừa tiến tới vừa nhìn.

      bộ y phục nữ đơn giản chỉnh tề đặt ngay ngắn ở giường của .

      Chẳng biết tại sao đột nhiên thấy bộ quần áo này, mặt Lưu Mật Nhi đỏ lên, biết nghĩ tới điều gì.

      Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước: “A Đại xấu hổ sao?”

      Lưu Mật Nhi tát cái “Cút!”

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười “Thay ra cho ta xem nhé?”

      Đưa tay vuốt vải của y phục, Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ kỳ quái.

      Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mặt “Thế nào?”

      Lưu Mật Nhi chỉ vào cửa “ ra ngoài!”

      Phượng Cảnh Duệ vươn cổ bất mãn “Tại sao?”

      Lưu Mật Nhi “… Ngươi phải ta thay y phục sao?”

      Phượng Cảnh Duệ “… Được.”

      Xác định cửa đóng lại, lúc này Lưu Mật Nhi mới khom người ôm lấy y phục ở trước người, xoay người vào phía sau bình phong.

      Lúc cởi áo ra, Lưu Mật Nhi trợn tròn mắt.

      mặc y phục của nam nhân rất thoải mái, y phục của nữ nhân này sao lại có tầng trong tầng ngoài phiền toái như vậy, nàng hiểu nổi!

      “Ta có thể giúp ngươi!”

      Giọng điệu của Phượng Cảnh Duệ đặc biệt vang dội, còn mang theo hưng phấn.

      Lưu Mật Nhi im lặng “… cần!”

      xong cảm thấy đúng, lập tức xoay người thấy Phượng Cảnh Duệ dựa người cạnh bình phong, nghiêng người thản nhiên nhìn nàng.

      Vừa muốn há miệng lại chứng kiến thần sắc tròng mắt của Phượng Cảnh Duệ, theo ánh mắt của nhìn.

      Lưu Mật Nhi hét lên tiếng “Phượng Cảnh Duệ!”

      Phượng Cảnh Duệ lập tức giơ tay che mắt “Ta có nhìn!”

      Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn , giận dữ “Giữa tay ngươi có khe hở lớn kìa, ngươi cho rằng ta bị mù à?”

      Phượng Cảnh Duệ nhìn tay của mình, cười hắc hắc: “Tay nghe lời tâm!”

      “Làm sao ngươi , tiện tay.”

      Phượng Cảnh Duệ uất ức “A Đại, ngươi mắng ta!”

      Lưu Mật Nhi “Ngươi còn ?”

      Phượng Cảnh Duệ xoa xoa lỗ mũi, yên lặng xoay người.

      Nhìn y phục trong tay, Lưu Mật Nhi tiện tay ném cái, dù sao mình cũng mặc, dứt khoát mặc.

      Nghe được thanh, Phượng Cảnh Duệ quay đầu, nghi ngờ mở miệng “Tại sao ngươi mặc?”

      Sửa sang lại y phục, Lưu Mật Nhi ra khỏi bình phòng, thản nhiên mở miệng “Mắt ngươi như hai chụp đèn thế kia, ngươi cảm thấy ta cho ngươi cơ hội?”

      Phượng Cảnh Duệ cười ha hả “A Đại, ta thế nào lại cảm thấy ngươi rất thông minh!”

      Lưu Mật Nhi ngượng ngùng cười “Cám ơn khen!”

      Nhìn lướt qua áo ở bên, Phượng Cảnh Duệ đưa tay cầm lên theo sau lưng Lưu Mật Nhi “A Đại, ta giúp ngươi.”

      “Cút!” Lưu Mật Nhi đạp cước tới.

      Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng tránh ra, cười “Dù sao cũng nhìn qua!”

      Mặt của Lưu Mật Nhi đỏ lên, đột ngột xoay người, muốn tức giận mắng. Nhưng thấy con mắt to tròn hõm sâu của Phượng Cảnh Duệ, nàng quay đầu lại theo bản năng.

      Bỗng nhiên thở hốc vì kinh ngạc.

      Phượng Dương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      chậm rãi tiến lên ngăn trước mặt của Lưu Mật Nhi, ánh mắt trầm trầm nhìn phụ thân.

      “Ngươi muốn làm cái gì?”

      Phượng Dương trầm mặt, “Cút! Bây giờ cút ngay khỏi nơi này cho ta!”

      Phượng Cảnh Duệ hiểu “Tại sao?”

      ngươi cút cút! Từ nay về sau, cho phép ngươi trở về nữa!” Mặt Phượng Dương đầy sát khí, lạnh lùng mở miệng.

      “Tại sao?” Lần này là Lưu Mật Nhi hỏi. Nàng cũng biết.

      Phượng Dương lạnh nhạt liếc nàng, ánh mắt lại quay trở về người của Phượng Cảnh Duệ “ muốn , vĩnh viễn ở lại chỗ này!” Khóe môi khẽ nhếch lên, đôi tay đột nhiên giơ ra chưởng.

      Chân bàn ngay cạnh Lưu Mật Nhi nhanh chóng hóa thành đống đổ nát. Dọa nàng muốn nhảy dựng lên.

      Phượng Cảnh Duệ trầm nhìn Phượng Dương. biết, đây là uy hiếp!
      Last edited by a moderator: 7/11/14
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Ngươi khích lệ ta kéo ngươi lên giường

      Editor: Băng


      Nàng tại sao muốn cùng người này ở trong phòng? Nhất là lúc khăn trải giường trong phòng cuồn cuộn khí thế ngất trời.

      Lưu Mật Nhi chỉ lần hỏi mình, lại lần nữa nhàng liếc mắt nhìn người bên cạnh, Phượng Cảnh Duệ nhìn mình biết chán.

      “Ngươi rốt cuộc nhìn đủ chưa?”

      Phượng Cảnh Duệ quay đầu “Chưa.”

      “Chưa? Hâm mộ người ta tự mình tìm nữ nhân ?”

      Phượng Cảnh Duệ sờ sờ cằm, tựa hồ suy tính “A Đại, ngươi khích lệ ta kéo ngươi lên giường sao?”

      “Mẹ kiếp, ngươi nằm yên đó !” Lưu Mật Nhi nổi giận .

      Sau khi Phượng Dương uy hiếp qua, ngay đêm đó Phượng Cảnh Duệ lôi kéo nàng ra khỏi Minh cốc, dọc theo đường mặc kệ nàng kháng nghị bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng đều bị người này lôi kéo lên đường.

      Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn , chỉ mỉm cười liếc mắt nàng.

      Quả nhiên, Lưu Mật Nhi liếc mắt nhìn mặt đất phía dưới cách mấy trượng giựt giựt khóe miệng, đưa tay chọc chọc Phượng Cảnh Duệ.

      “Đưa ta xuống!” Nàng phải những người có thể bay trời, tường hay cây.

      Phượng Cảnh Duệ buồn cười mở miệng “Ngươi mắng ta!” Ngụ ý rất ràng.

      Tình hình so với ngang bướng, Lưu Mật Nhi cúi đầu “ xin lỗi!”

      Phượng Cảnh Duệ ngoáy ngoáy lỗ tai “Ngươi cái gì?”

      Lưu Mật Nhi cắn răng “ xin lỗi.”

      “Ngươi chuyện với con muỗi sao?”

      “Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng có được voi đòi tiên.”

      Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua Lưu Mật Nhi, nghiêm túc “Nơi này lớn! Ta có cơ hội được voi đòi tiên!”

      Lưu Mật Nhi cắn răng “Ngươi rốt cuộc có đưa ta xuống dưới ?’

      “Có bản lãnh tự xuống !” Vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười.

      Lưu Mật Nhi “…”

      Thấy trêu chọc Lưu Mật Nhi nổi giận, Phượng Cảnh Duệ vội vàng ôm chặt nàng nhảy xuống.

      Trong nháy mắt hai chân đạp đất, chân Lưu Mật Nhi mềm nhũn, Phượng Cảnh Duệ kịp thời ôm lấy cơ thể của nàng, nàng mới ngã xuống.

      “A Đại, ngươi tiếp đất yếu ớt!” Lời của có ngụ ý.

      Lưu Mật Nhi giả bộ lạnh lùng đẩy Phượng Cảnh Duệ ra “Ta chỉ bị tê chân thôi!”

      “Yếu ớt mới tê!”

      Lời của đổi lấy quả đấm của Lưu Mật Nhi đánh tới.

      Phượng Cảnh Duệ né tránh cười cũng bị đánh?”

      “Cút!” Tìm chỗ ngồi xuống, Lưu Mật Nhi xoa chân bị tê của mình.

      Phượng Cảnh Duệ và nàng cùng nhau ngồi bậc thang, tay chống cằm nhìn Lưu Mật Nhi.

      “Nhìn cái gì?”

      “A Đại, tại sao nguyện ý theo ta?”

      Lưu Mật Nhi liếc mắt đưa tay đấm ngực “Là ta nguyện ý sao? Là ta muốn sao? Là ta vui lòng sao? phải là tên khốn kiếp nhà ngươi cố gắng lôi kéo ta tới đây hay sao?”

      “Mỗi câu hỏi của nàng đều nhấn nhá, cao giọng hơn.

      Phượng Cảnh Duệ mỉm cười đưa tay nắm ngón tay của nàng, cười nhạt “Ngươi cự tuyệt phải sao?”

      “… Ta có quyền cự tuyệt sao? Đánh nhau cũng đánh lại ngươi!”

      Cúi đầu vuốt vuốt ngón tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ “Nếu như ngươi muốn, ta có thể…”

      đợi xong, Lưu Mật Nhi bỗng đứng lên xoay người rời .

      Phượng Cảnh Duệ cầm lấy tay nàng “Ngươi làm cái gì?”

      “Trở về. Ngươi phải là ngươi miễn cưỡng ta sao?” Lưu Mật Nhi nghiêm túc mở miệng.

      ngón tay ở trước mặt nàng lắc lắc, Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước “Ta còn chưa dứt lời!”

      “Ta muốn nghe!” Nhìn lướt qua phòng ở sau lưng, Lưu Mật Nhi nhịn được mở miệng “Chúng ta nhất định phải ở cửa nhà người ta thảo luận vấn đề này sao?”

      Phượng Cảnh Duệ cười lớn kéo thân thể của nàng “Chỗ này là chỗ nghỉ ngơi!”

      Nhìn mình và nam nhân bước vào, Lưu Mật Nhi hồ nghi mở miệng “Người như ngươi cũng có ham mê rất đặc biệt!”

      Phượng Cảnh Duệ hồ nghi quay đầu nhìn nàng.

      “Rình coi chuyện phòng the của người ra. Đây phải là ham mê của ngươi sao?”

      Phượng Cảnh Duệ trả lời “A Đại, ngươi rất hiểu ta!”
      Last edited by a moderator: 7/11/14
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Tối nay, có giấc ngủ ngon

      Editor: Băng


      “Lão bản, phòng hảo hạng!”

      “Hai phòng!”

      Lưu Mật Nhi thản nhiên cắt đứt lời của Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ bất mãn “Tại sao?”

      Lưu Mật Nhi quay đầu liếc mắt nhìn , thong thả ung dung mở miệng “Ta cự tuyệt cùng phòng với… Ưmh!”

      Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng che môi của nàng lại, hờ hững nhìn tiểu nhị lạnh nhạt phòng hảo hạng!”

      Lưu Mật Nhi xoay trong mắt nhìn . Đây chính là lần thứ hai nàng nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt, xa cách hơn nữa còn trầm!

      Phượng Cảnh Duệ như vậy, giống như rất xa lạ.

      Cho đến khi bước vào căn phòng hảo hạng, Lưu Mật Nhi mới chậm chạp hồi hồn lại, liếc nhìn nam nhân cười rất vui vẻ.

      Theo bản năng lui về phía sau bước, nàng hắng giọng “Ngươi muốn làm gì?”

      Phượng Cảnh Duệ chà sát tay “Bây giờ chỉ có hai chúng ta?”

      Hừ lạnh tiếng, Lưu Mật Nhi xoay người tới giường .

      Phượng Cảnh Duệ vội vàng đuổi theo, lại bị gối đầu đập tới trước mặt làm cho dừng bước chân lại.

      Ôm gối đầu, Phượng Cảnh Duệ vui “A Đại, ngươi làm gì vậy?”

      Lưu Mật Nhi “Ta ngủ giường.”

      Khóe miệng lập tức ra đường cong, vỗ vỗ gối đầu, Phượng Cảnh Duệ theo phía sau.

      Vừa đẩy đẩy lồng ngực của , mặt Lưu Mật Nhi lộ vẻ gì hết, chỉ vào cái bàn “Ngươi ngủ bàn!”

      “Tại sao?” Phượng Cảnh Duệ bất mãn “ giường ràng đủ chỗ ngủ!”

      “Ta thói quen ngủ mình!”

      “Ngươi cũng có thể tập thói quen ngủ với ta!”

      cần!” Lưu Mật Nhi nhanh chóng mở miệng.Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn .

      Hô hấp của Phượng Cảnh Duệ cứng lại, nhìn chằm chằm Lưu Mật Nhi, trong lúc nhất thời hai người ai mở miệng.

      Thở dài, Lưu Mật Nhi xoay người tới cửa.

      “Ta ra đặt thêm phòng!”

      bỗng nhanh chóng dùng sức, cả người nàng bị kéo trở lại.

      Phượng Cảnh Duệ cười mỉa“A Đại, đừng nóng giận, ta ngủ bàn là được!”

      Lưu Mật Nhi lặng yên.

      Hai người cứ như vậy trầm mặc .

      Chợt thanh trêu ghẹo truyền đến.

      “Đây là lần đầu tiên thấy ngươi uất ức như vậy trước người. Ha ha ha!”

      Theo giọng nhìn ra nam tử ngồi dựa vào thành cửa sổ.

      Tay áo màu đen bởi vì gió nhàng bay, miệng cười chúm chím, con ngươi chứa đựng thâm ý khác nhìn hai người.

      Chỉ cần liếc mắt cái, Lưu Mật Nhi tự với mình. Người đàn ông này nàng thích! Yên lặng xoay người để nguyên quần áo nằm xuống giường, nàng coi thường xuất của nam nhân đó, nàng nhắm mắt ngủ.

      Lúc có người thứ ba xuất , vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh xuống, liếc nhìn người tới.

      “Sao ngươi lại tới đây?”

      “Có người thuê ta trừ tai họa là ngươi! Ta chỉ là tới xem con mồi của ta mà thôi!” Nam tử khẽ cười nhảy xuống khỏi song cửa sổ, tìm cho mình chỗ ngồi xuống.

      Phượng Cảnh Duệ nhướng mày “Ta biết là ta có may mắn trở thành con mồi của ngươi.”

      “Ngươi là rồi đó!” Nam tử chống cằm nhìn người giường “Khẩu vị của nguơi… nặng.”

      nhàng linh hoạt đứng ngăn trước mặt , Phượng Cảnh Duệ mím môi “Ai muốn giết ta!”

      Nam tử sờ lên cằm “Ưm… Bí mật!”

      Phượng Cảnh Duệ trường chân đạp, “Ngươi có thể lăn!”

      Lần nữa nhảy lên bệ cửa sổ, nam tử hắng giọng cười tiếng “Phượng Cảnh Duệ, lần sau tới gặp ngươi phải là Khuất Thiên Hàn này rồi!”

      Phượng Cảnh Duệ hừ hừ “Làm giao dịch như thế nào?” nghiêm túc đề nghị!

      “Hả?”

      “Thôi, ta biết là ai rồi!” Phượng Cảnh Duệ chợt cười tiếng.

      Khuất Thiên Hàn nhìn Phượng Cảnh Duệ, trong ánh mắt lóe ra vẻ khác thường, “Phượng Cảnh Duệ, ra khỏi Minh cốc. Chúng ta, bắt đầu rồi!”

      Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệngẩn người rồi chợt cười “Ta hiểu.”

      Lời của hai người đàn ông này truyền vào tai của Lưu Mật Nhi giả vờ nhắm mắt ngủ say, nàng từ từ mở mắt.

      Cái gì, bắt đầu?!
      Last edited by a moderator: 7/11/14
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :