1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17 : Có khoảng trời riêng
      Editor: Băng

      Cái câu ‘Phượng Cảnh Duệ thích ngươi nhất’ của Vô Trần cứ luẩn quẩn trong đầu của Lưu Mật Nhi xua được.

      Nàng lại lần nữa tới nơi mình bị tấn công.

      Đưa tay đẩy cánh cửa cũ nát ra, nàng chậm rãi vào.

      "Có ai ở đây ?"

      có tiếng đáp lại, Lưu Mật Nhi hơi mím môi, đánh bạo bước lên bậc thang vào trong nhà.

      Bên trong nhà với bên ngoài khác lắm, nhưng có thể đoán ra nơi này trước kia cũng rất phồn hoa. Giơ tay gõ gõ bụi bậm bàn, nàng đảo mắt quan sát bốn phía.

      có gì cả. Lưu Mật Nhi hơi thất vọng.

      Chậm rãi ra khỏi phòng, lặng yên than tiếng, nàng tay vịn cạnh cửa, theo thói quen định đóng cửa lại phát cửa phòng này vô cùng nặng.

      Nàng hồ nghi xoay người về phía sau cửa, Lưu Mật Nhi kinh ngạc phát ở phía sau cửa hề có hạt bụi, nếu phải nàng vòng qua phía sau đến xem xét hoàn toàn chú ý đến.

      Lưu Mật Nhi dùng hết hơi sức toàn thân đẩy cánh cửa đóng lại.

      Đồng thời, nàng trợn to hai mắt kinh ngạc. Nhìn vách tường đối diện bị vùi lấp xuống. Nàng ngạc nhiên đứng trước vách tường bị vùi xuống. Làm sao mới có thể mở ra…?

      Nàng bỗng xoay người nhìn cánh cửa khác.

      Xoay người thử dò xét dùng sức đẩy cánh cửa khác. chuyện làm nàng kinh ngạc xảy ra.

      Vách tường giống như là cánh cửa từ từ xoay vòng. lâu sau giữa hai vách tường xuất cánh cửa. Từ cửa sau kia ngừng có gió truyền đến.

      Bị lòng hiếu kỳ dẫn dắt, Lưu Mật Nhi hồ nghi vào. Chỉ liếc mắt cái cả người nàng cứng đờ.

      Phía sau cửa là cảnh sắc tuyệt đẹp, cảnh xuân lan tỏa khắp nơi, ánh mặt trời, gió , nước chảy, người hầu, còn có. . . . . . đàn ông.

      Lưu Mật Nhi giống như là đứa bé bình thường nhầm nơi kinh ngạc nhìn bốn phía.

      Nàng bỗng bị hấp dẫn bởi bóng dáng màu trắng. Bước chân tăng nhanh, cất giọng gọi to.

      "Này, ngươi là ai?"

      Chợt nghe thấy thanh xa lạ, bóng dáng màu trắng giống như bị kinh sợ, nhanh chóng xoay người.

      Khi tầm mắt cố định người Lưu Mật Nhi, bóng người nhanh chóng né ra.

      Lưu Mật Nhi vội vàng đuổi theo "Này, ngươi đừng chạy, ta chỉ là muốn hỏi ngươi. . . . . ."

      Khi nàng đứng tại nơi bóng trắng đó đứng người thấy đâu.

      Lưu Mật Nhi vuốt vuốt mái tóc, "Làm gì sợ ta dữ vậy?"

      Đột nhiên, cái tay nắm y phục của nàng, Lưu Mật Nhi xoay người nhìn thấy đôi mắt trong sáng tinh khiết. Trong nháy mắt, nàng mất hồn ở bên trong cặp mắt này. Chắc hẳn mặt mũi cũng xinh đẹp khác thường. Đáng tiếc, bị che giấu dưới mạng che mặt.

      Chủ nhân của đôi mắt lên tiếng, "Ngươi mau rời khỏi nơi này, nếu ngươi xảy ra chuyện."

      thanh của nàng ta giống như chim hoàng oanh, uyển chuyển du dương, như thanh nước chảy róc rách, ràng rất dịu dàng.

      Lưu Mật Nhi cầm lấy tay nàng, " nương là ai?" Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình bị mất hồn như nam nhân bình thường.

      Nữ nhân mặc áo trắng đẩy tay của nàng ra, " mau." Nàng ta hoảng sợ nhìn bốn phía, tay đẩy Lưu Mật Nhi.

      " nương rốt cuộc là ai? Lần trước đả thương ta có phải là nương hay ?" Trong mắt chợt lóe, Lưu Mật Nhi nắm tay của nữ nhân, " nương chính là người Phượng Cảnh Duệ muốn tìm?"

      Động tác của nữ nhân mặc y phục trắng dừng lại, trở tay nắm cổ tay Lưu Mật Nhi, "Ngươi biết huynh ấy?"

      Lưu Mật Nhi gật đầu.

      dường như rất kích động, "Huynh ấy. . . . . . Có khỏe ?"

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, lắc đầu.

      phải là khỏe, nhưng nàng biết!

      Nữ nhân thấy thế dường như rất thống khổ, chậm rãi buông tay Lưu Mật Nhi ra, "Ta có lỗi với huynh ấy."

      Lưu Mật Nhi hồ nghi mở miệng, " nương. . . . . ."

      "Ngươi làm gì nàng đó?"

      Bỗng tiếng rống kinh thiên động phách vang tới, Lưu Mật Nhi muốn ngẩng đầu nhìn chỉ thấy chợt lóe trước mặt bóng dáng, nữ nhân áo trắng ngăn trước mặt nàng.

      Mà trước mặt nương có bóng dáng màu đen của nam nhân.

      Người tới, ràng là Phượng Dương.
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18 : Mỹ Nhân cứu mạng Editor: Băng

      "Ngươi làm gì nàng?"

      Gương mặt tuấn tú của Phượng Dương lo lắng, con mắt đen như mực đầy sát khí.

      Cả người Lưu Mật Nhi run lên, dám nhìn thẳng ánh mắt của Phượng Dương.

      Nữ nhân áo trắng đứng ngay trước mặt Lưu Mật Nhi. Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Phượng Dương.

      "Tướng công, cầu xin chàng. . . . . ."

      "Câm miệng."

      Phượng Dương giận dữ "Nàng gì nàng quên sao? Nàng gặp người ngoài, nàng mắt của nàng nhìn ai khác trừ ta ra. Cơ Hoàn Hoàn, nàng lừa ta." tức giận trợn to hai mắt nhìn nương đó .

      nương Cơ Hoàn Hoàn lắc đầu liên tục " phải, thiếp có."

      "Vậy người đó làm sao tới đây được?" Phượng Dương giơ ngón tay ra chỉ vào Lưu Mật Nhi." phải nàng dẫn đến hay sao? Nàng lại muốn gặp cái tên tiểu tử thúi kia có đúng hay ?"

      Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm ngón tay chỉ mình, nếu như người kia là Phượng Cảnh Duệ, nàng há mồm cắn ngón tay .

      Đáng tiếc, phải.

      Cho nên, nàng dám.

      Cơ Hoàn Hoàn ngừng lắc đầu "Tướng công, thiếp có."

      Phượng Dương hừ tiếng, cặp mắt đen láy chứa đầy sát khí quét qua người Lưu Mật Nhi núp ở sau lưng Cơ Hoàn Hoàn.

      "Ngươi ! Tới đây."

      Cả người Lưu Mật Nhi run lên, nàng rất sợ chết nên nắm chặt tay của Cơ Hoàn Hoàn "Đừng."

      Nghe được lời cự tuyệt, Phượng Dương tiến lên bước. Lại bị đôi tay bé ngăn lại, Cơ Hoàn Hoàn dùng hết hơi sức toàn thân để đẩy Phượng Dương.

      Ánh mắt Phượng Dương híp lại nhìn chằm chằm thê tử của mình, nhiều năm qua đây lần đầu tiên nàng có vẻ mặt như vậy đối với mình.

      Ngẩng đầu chống lại cái nhìn chằm chằm của Phượng Dương, Cơ Hoàn Hoàn khẩn cầu y "Nàng ta nhầm đường, chàng thả nàng ta ra có được hay ? Thiếp muốn nhìn thấy nơi này bị máu tươi ô nhiễm." Nàng mở miệng khiếp sợ .

      Phượng Dương trầm mặc.

      Cơ Hoàn Hoàn biết tính của Phượng Dương, nhanh chóng lôi kéo Lưu Mật Nhi chạy về phía cửa. biết nàng sờ soạng nơi nào mà vách tường từ từ mở ra, Lưu Mật Nhi bị nàng đẩy ra ngoài. Vách tường bị đóng lại trong nháy mắt, cái khăn che mặt của Cơ Hoàn Hoàn rơi xuống.

      Trong đầu Lưu Mật Nhi in sâu khuôn mặt kiều diễm đến chói mắt. Còn có điểm quan trọng nhất là miệng đào chúm chím.

      Xoay người tựa vào vách tường, Cơ Hoàn Hoàn ngưng mắt nhìn tướng công nổi giận. Nàng khiếp sợ tiến lên yếu ớt đưa tay lôi kéo ống tay áo của Phượng Dương.

      "Tướng công. . . . . ."

      Phượng Dương giận: "Nàng , gặp ."

      Cơ Hoàn Hoàn nhịn được rơi lệ: "Đó là con của thiếp. Thiếp nhớ đứa bé của thiếp."

      Phượng Dương: "Nàng chăm sóc năm năm rồi." Lúc lời này, y khẽ cau mày, mặt mày lóe vẻ vui.

      Cơ Hoàn Hoàn: "Tướng công, Duệ nhi cũng là con của chàng, đó là con của chúng ta. Thiếp quan tâm con là bởi vì. . . . . ."

      Phượng Dương xoay người lại "Nàng là vợ của ta, chú ý của nàng chỉ được ở người của ta mà thôi."

      Cơ Hoàn Hoàn muốn khóc "Thiếp. . . . . . Thiếp chỉ muốn nhìn đứa bé chút."

      Bàn tay thô lỗ lau nước mắt ở khóe mắt nàng. Phượng Dương ôm nàng vào trong ngực, cằm chống ở trán của nàng.

      "Tướng công." Ôm hông của Phượng Dương, Cơ Hoàn Hoàn mở miệng "Thiếp có thể. . . . . ."

      " được." Phượng Dương lạnh lùng rống to.

      "Tướng công. . . . . ."

      đợi Cơ Hoàn Hoàn dứt lời, Phượng Dương giơ tay nâng cằm của nàng lên, bá đạo ngậm chặt môi mỏng của nàng hôn mạnh mẽ.

      Cơ Hoàn Hoàn ban đầu từ chối cuối cùng vẫn là đắm chìm trong nụ hôn bá đạo của y.

      Vừa hôn xong Phượng Dương nâng cằm nàng lên trầm mở miệng, " cho phép nàng tự mình gặp . Nếu , ta giết ."

      Cơ Hoàn Hoàn nghe vậy toàn thân run lên, cắn chặt môi dưới gật đầu. Phượng Dương là người lời giữ lời. Hơn hai mươi năm chung đụng, nàng rất điều này.

      Lấy được bảo đảm xong Phượng Dương mới khom người ôm lấy Cơ Hoàn Hoàn vào căn phòng gần đó
      Last edited: 2/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Cầm kiếm chém người
      Editor: Băng

      Rất nhanh Lưu Mật Nhi nhìn thấy đồ vật trong tay nàng.

      Đó là túi tiền, túi tiền rất , thậm chí cũng lớn bằng ngón út của nàng. Đây là lúc Cơ Hoàn Hoàn đẩy nàng ra nhét vào trong tay nàng.

      Rất ràng, vật này có quan hệ với Phượng Cảnh Duệ.

      Nàng rốt cuộc có nên cho Phượng Cảnh Duệ biết hay .

      "Aizzz. . . . . ."

      "A Đại có phiền não sao?" bàn tay to đặt bả vai Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ nhàng bước tới thần biết quỷ hay.

      Lưu Mật Nhi thong thả cất túi tiền xong liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ đột nhiên xuất .

      "Người Cốc chủ này cả ngày có chuyện gì làm sao?"

      Phượng Cảnh Duệ "Lúc ta làm việc, nàng thấy." nhún vai xoay người cầm lên quyển sách, tựa vào song cửa sổ trước giường rồi ngồi xuống.

      Khóe miệng Lưu Mật Nhi giật giật "Này, sư phụ ngươi. . . . . ."

      "Ta muốn chuyện về ." Phượng Cảnh Duệ cũng ngẩng đầu lên .

      Hơi mím môi, Lưu Mật Nhi từ từ lấy túi tiền từ trong người ra "Ngươi , đồ như vậy, có thể là cái gì?" Nàng thờ ơ hỏi.

      "Thứ gì?"

      Phượng Cảnh Duệ từ từ ngẩng đầu. Bỗng chốc, động tác của cứng đờ.

      Lưu Mật Nhi quay đầu liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ, yên lặng thở dài.

      "Ta nghĩ thứ này là của ngươi."

      Đặt đồ đó ở trước mặt của Phượng Cảnh Duệ xong Lưu Mật Nhi xoay người ra khỏi phòng. Để cho Phượng Cảnh Duệ có gian riêng.

      Hai tay chống cằm ngồi bậc thang, Lưu Mật Nhi bất ngờ khi thấy Vô Trần ở ngoài cửa.

      "Này, Vô Trần."

      Vô Trần quay đầu nhìn nàng.

      "Mẹ của Phượng Cảnh Duệ rất đẹp phải ?" Là nữ nhân đẹp như thế dịu dàng như thế.

      Vô Trần gật đầu.

      "Ngươi cũng phải bị câm, tại sao lời nào?" Lưu Mật Nhi bâng quơ mấy câu rồi lại tiếp tục than thở. Nàng làm như vậy đến cùng có đúng hay .

      suy nghĩ lung tung cửa phòng sau lưng đột nhiên bị mở ra, mặt của Phượng Cảnh Duệ tức giân cầm kiếm ra.

      Lưu Mật Nhi kinh ngạc nhìn đằng đằng sát khí bộ dáng quay đầu lại, kinh ngạc mà thở dốc.

      Nhảy đến trước mặt của Phượng Cảnh Duệ, nàng trợn to hai mắt "Người muốn làm gì?"

      "Tránh ra." Phượng Cảnh Duệ trầm mở miệng.

      Trong phút chốc, Lưu Mật Nhi nhìn thấy được Phượng Dương mặt của . Nàng vội vàng đoạt lấy kiếm trong tay nhưng thành công.

      Lưu Mật Nhi chống nạnh "Phượng Cảnh Duệ, ngươi muốn giết người."

      "Vậy như thế nào? Ta cũng giết đầy người rồi chứ phải là ."

      Phượng Cảnh Duệ bỗng quay đầu, cặp mắt vằn đỏ lên tức giận. Lưu Mật Nhi thể bảo đảm, bây giờ Phượng Cảnh Duệ tỉnh táo.

      "Ngươi là kẻ điên!" Lưu Mật Nhi mất khống chế hô to.

      Toàn thân Phượng Cảnh Duệ run lên "A Đại!"

      "Kẻ điên, ngươi là kẻ điên! Ngươi và Phượng Dương đều giống nhau, đều là kẻ điên!"

      trách được hai người là cha con, kia là nam nhân điên cuồng làm những điều tiêu cực, còn tại tính tình Phượng Cảnh Duệ kỳ cục như vậy cũng quá khó hiểu.

      Phượng Cảnh Duệ nghe nàng đánh giá, nhịn được cau mày "Ta phải kẻ điên!"

      Lưu Mật Nhi xoay người " hề có lý do cầm kiếm chém người, phải kẻ điên, chẳng lẽ là kẻ ngu?"

      "Lưu A Đại!"

      "Làm gì? Ngươi lớn tiếng với ta ta sợ ngươi sao?"

      Phượng Cảnh Duệ thấy thế, nhịn được than thở "Người đó là nương của ta"

      "Ta biết." Lưu Mật Nhi nhàng . Bỗng ngẩng đầu "Ngươi biết ngươi và mẹ ngươi có thứ rất giống sao?"

      Phượng Cảnh Duệ: "Thứ nào?"

      Lưu Mật Nhi chỉ chỉ môi của .

      Cánh môi Phượng Cảnh Duệ ngờ vô cùng mềm mại làm tay Lưu Mật Nhi run run. Chưa kịp thu hồi tay lại bị cái miệng ấm áp đó ngậm chặt.

      Dùng sức rút ngón tay lại, ghét bỏ xoa xoa ở áo trắng của Phượng Cảnh Duệ.

      Lưu Mật Nhi chán ghét " ghê tởm, ta vô nhà vệ sinh rửa tay." Xoay người, che giấu khuôn mặt nhắn ửng đỏ của mình.

      Khóe miệng Phượng Cảnh Duệ tự giác nhếch lên. Những nóng giận trong lòng cũng theo lời của nàng tiêu tán chút ít.
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Canh trèo tường

      Chương 20: Người chết tranh đồ


      Phù Dung uyển.

      Chính là nơi lần trước Lưu Mật Nhi nhầm vào viện của Cơ Hoàn Hoàn.

      Lưu Mật Nhi liếc nhìn sau lưng Phượng Cảnh Duệ.

      “Ta muốn !”

      Phượng Cảnh Duệ đơn khép mắt lại. Khẩn cầu nhìn Lưu Mật Nhi “A Đại…”

      Lưu Mật Nhi bất mãn: “Ngươi có biết rất nguy hiểm hay ?”

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu.

      Lưu Mật Nhi giận: “Vậy ngươi còn để cho ta , ngộ nhỡ ta trở lại làm thế nào?”

      Phượng Cảnh Duệ bảo đảm “ .”

      Lưu Mật Nhi khinh thường lẩm bẩm: “Đưa ta gặp tử thần mà bảo chết. Bảo đảm của quả đáng tin tưởng.”

      Phượng Cảnh Duệ: “…”

      Cất bước tiến lên, Lưu Mật Nhi bước cẩn thận “Ta !”

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu “A Đại, ta chỉ là nhờ nàng thứ, nét mặt của nàng đừng như vậy…” Ngừng lại, nhàng tiếp: “Thấy chết sợ.”

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, liếc mắt nhìn trời, khẽ : “Nếu như ta bị phát , ta nhất định liều chết thực .”

      “Ta để cho nó xảy ra!” Giọng của Phượng Cảnh Duệ vang vang có lực, giống như bảo đảm, lại như cam kết.

      Lưu Mật Nhi hừ hừ. Bước lên mười bậc thang.

      Phù Dung uyển bị tàn phá cũ nát, xem ra là viện hề thu hút, nếu như phải vô tình bước vào, nàng khó tưởng tượng là sau lưng viện này có khoảng trời riêng.

      Nắm chặt vật trong tay, Lưu Mật Nhi giọng than thở. Bỗng có luồng khí lạnh truyền tới, nàng rùng mình cái. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại trước mặt tối sầm, những thứ khác nàng đều biết gì hết.

      “Này, mau tỉnh tỉnh!” Có giọng êm ái gọi Lưu Mật Nhi tỉnh lại.

      Trong sương mù nàng nhìn thấy Cơ Hoàn Hoàn lo lắng nhìn mình. Trong nháy mắt đó, nàng nhớ đến mục đích nàng tới đây, lập tức nắm tay Cơ Hoàn Hoàn. Lúc này, nàng dường như quên mất thân phận mình bây giờ là người đàn ông.

      Khuôn mặt của Cơ Hoàn Hoàn đỏ lên, lúng túng rút tay của mình về “Ngươi…”

      “Phu nhân, ta là… Éc…”

      phải Lưu Mật Nhi muốn dừng lại, mà là thấy người đứng phía sau Cơ Hoàn Hoàn nên im lặng.

      Mặt của Phượng Dương lo lắng, gương mặt tuấn tú trầm nhìn Lưu Mật Nhi.

      Lưu Mật Nhi bỗng nhiên rụt người lại. Mặc dù rất lớn mật ở trước mặt Phượng Cảnh Duệ khiêu khích, đó là vì người Phượng Cảnh Duệ có tản ra tín hiệu nguy hiểm.

      Nàng ngốc, bây giờ toàn thân Phượng Dương tản ra hơi thở làm người khác sợ hãi, sơ ý chút là mạng của nàng cũng tiêu tán. Bỗng nhiên nàng sờ sờ cổ mảnh khảnh của mình.

      Mặt Phượng Dương trầm : “Lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi tay của thê tử ta!”

      Lưu Mật Nhi lập tức làm theo.

      Cơ Hoàn Hoàn lúng túng đỏ mặt, xoat người đứng ra sau lưng Phượng Dương. nhiều lời. Đây là ước định của nàng và Phượng Dương.

      Mặt của Phượng Dương lạnh lùng nhìn Lưu Mật Nhi: “Ngươi muốn chết sao?”

      Tại sao người này luôn uy hiếp nàng như vậy? cho là nàng muốn sao?

      Lưu Mật Nhi thuận theo tâm ý lắc đầu: “Dĩ nhiên !”

      muốn chết sao quay lại đây?” Phượng Dương nhếch môi cười lạnh.

      Lưu Mật Nhi cãi lại: “Ngươi cho rằng ta muốn à?”

      Ánh mắt của Phượng Dương vô cùng lạnh lẽo.

      Lưu Mật Nhi thấy tốt, lập tức mở tay ra, cái túi tiền nho xuất trong bàn tay của nàng, nàng vội vàng : “Ta tới trả đồ! Lần trước ta nhặt được cái này!”

      Cơ Hoàn Hoàn thấy ràng vật trong tay Lưu Mật Nhi, ánh mắt chợt sáng lên, vừa muốn tiến lên nhìn thấy hai ngón tay Phượng Dương cầm lên cái túi tiền lại gần tầm mắt của bản thân.

      Cuối cùng, bỗng xoay mặt, ngưng mắt nhìn thê tử.

      “Cơ Hoàn Hoàn!”

      Lòng Cơ Hoàn Hoàn run lên. Nhiều năm nàng hiểu , lúc kêu tên đầy đủ của nàng, chính là tức giận.

      “Nàng nàng gặp tên tiểu tử đó!” Phượng Dương giận dữ rống to.

      Cơ Hoàn Hoàn sợ sệt rụt cơ thể lại, lui về phía sau mấy bước.

      Phượng Dương thấy thế nắm nàng lại: “Nàng còn muốn chạy?” nhiều năm như vậy, đối với nàng tốt sao? Vì cái gì mà phải nhớ cái tên tiểu tử thúi kia? Tiểu tử thúi kia có cái gì tốt? Nàng luôn nhớ , nàng rốt cuộc có thấy người nào đối với nàng tốt hay ?

      Phượng Dương lạnh lùng buông Cơ Hoàn Hoàn ra, sải bước ra ngoài.

      Cơ Hoàn Hoàn thấy thế vội vàng hỏi: “Chàng đâu?”

      Phượng Dương bỗng xoay người, nhếch môi cười tà mị: “Nàng rất nhớ thương sao? Vậy ta giết . Xem nàng còn có nhớ được nữa hay .”

      Người chết tranh đoạt đồ vật của ta nữa.
      Last edited by a moderator: 3/11/14

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      tình này quá kinh khủng
      Sana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :