1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Cốc chủ tà ác 1
      Editor: Băng ngàn năm

      "Mặt trời chiếu , Hoa nhi nhìn ta cười, chim , sớm chút ‘Chào buổi sáng’. . . . . ."

      Ca khúc quen thuộc khiến cho Lưu Mật Nhi bỗng nhiên mở mắt.
      băngddlqd

      Thoáng chốc, gương mặt tuấn tú phóng đại cười nhàng đập vào mắt nàng.

      Cơ thể lùi về phía sau, Lưu Mật Nhi nháy mắt mấy cái. Xác định người trước mắt cũng biến mất.
      băngddlqd

      Vừa muốn há mồm. Tầm mắt dời xuống dưới.

      Lưu Mật Nhi cắn răng nghiến lợi hỏi: "Tay của ngươi làm gì?"

      Lưu Mật Nhi đặt tay lên cái tay đặt ngực nàng, nắm chặt. . . . . . Sau đó, ngắt!!! Chủ nhân của cái tay đó vẻ mặt đau khổ nhìn Mật Nhi.
      băngddlqd

      "A Đại, ngực của ngươi sao lại bằng phẳng?" Cốc chủ nghi hoặc hỏi.

      “Bốp” cái, đánh vào móng vuốt dâm đãng của Cốc chủ.
      băngddlqd

      Lưu Mật Nhi hừ hừ, "Liên quan gì tới ngươi?" Thuận tay vỗ vỗ ngực của mình.

      "Ta muốn sờ." Người nào đó vô sỉ cầu.

      Lưu Mật Nhi chút để ý nhìn lướt qua người khác, nàng buộc chặt y phục bò xuống giường, nhìn chằm chằm người khác.
      băngddlqd

      "Ngươi là ai?"

      "Phượng Cảnh Duệ, ngươi có thể gọi ta Duệ." Người nào đó tự giới thiệu.

      Lưu Mật Nhi tự với mình, coi thường những lời này.
      băngddlqd

      Tiếp đó lại hỏi, "Ngươi bắt ta làm cái gì? Giết người diệt khẩu?"

      Ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ vừa sáng lên, chợt ảm đạm "A Đại, sao ngươi lại hiểu lầm ta như vậy?"
      băngddlqd

      Lưu Mật Nhi hừ hừ, " phải là bởi vì ta thấy được ham mê của ngươi nên ngươi chuẩn bị giết người diệt khẩu sao?"

      Phượng Cảnh Duệ hoang mang nháy mắt mấy cái "Ta đây rất thích A Đại, làm sao nỡ giết ngươi chứ?"
      băngddlqd

      Phượng Cảnh Duệ.

      là cầm buồn nôn nên có thú vị!
      băngddlqd

      Lưu Mật Nhi quyết định coi thường câu này, xoay người sửa sang y phục của mình chút, phất tay cái "Ta đây."
      băngddlqd

      "Ngủ người ta xong, muốn phụ trách sao?" thanh vô sỉ của Phượng Cảnh Duệ truyền đến.

      Lưu Mật Nhi khóe miệng giật giật, xoay người chuẩn bị chuyện.

      Lại thấy Phượng Cảnh Duệ lắc mình cái tới bên cạnh nàng, cánh tay dài giơ ra, cả người nàng bị ôm vào trong ngực.
      băngddlqd

      Phịch tiếng,

      Cửa phòng bằng gỗ, bỗng mở ra.
      băngddlqd

      Vốn muốn giận dữ mắng mỏ Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi nuốt lời trong miệng vào, lần nữa đem tức giận muốn mắng nuốt vào trong bụng. Nhìn người mới tới.

      người rất giống Phượng Cảnh Duệ, nhưng tuổi so Phượng Cảnh Duệ hơi lớn hơn chút. Cũng so với hơi tục tằng chút. Nhưng tóm lại, cũng là nam tử tuấn dật như sóng lớn.
      băngddlqd

      mỹ nam. Lưu Mật Nhi kết luận. Nếu như ánh mắt có thể nhu hòa chút trong lời , càng hoàn mỹ.

      Phượng Cảnh Duệ cầm mặt của nàng, bi thương , "A Đại, ta rất đau lòng. Ta cũng xấu xí mà."
      băngddlqd

      "Ý vị ý vị, ngươi hiểu ?" Xoay mặt xong Mật Nhi quay đầu lại tiếp tục thưởng thức mỹ nam.

      Người vừa tới ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Lưu Mật Nhi "Đây chính là ánh mắt của ngươi?"

      Cúi đầu nhìn mình chút, Lưu Mật Nhi cảm thấy xỉ nhục nàng.
      băngddlqd

      Phượng Cảnh Duệ bước tới trước bước, "Chuyện của ta, cần ngươi quan tâm."

      "Ngươi càng ngày càng biết lễ phép." Nam nhân hừ lạnh "Thấy sư phụ cũng biết hành lễ."
      băngddlqd

      Phượng Cảnh Duệ hừ hừ, : " Cũng phải là lần đầu tiên."

      "Cần dạy dỗ ngươi cái gì là lễ phép sao?"

      Tiếng của nam nhân vừa rơi xuống, người đánh tới.

      Trở tay đem Mật Nhi đặt ở vị trí an toàn, Phượng Cảnh Duệ cùng nam nhân trong nháy mắt bóng dáng lần lượt thay đổi quấn quít lấy nhau. Từ trong nhà đến ngoài phòng, Lưu Mật Nhi nháy mắt nhìn biến hóa đột nhiên xuất này.

      lúc sau, Lưu Mật Nhi nằm ở cửa sổ nhìn Phượng Cảnh Duệ ở thế yếu .

      Nghĩ thầm hai người nếu là sư phụ và đệ tử, nam nhân kia nhất định xuống tay lưu tình.

      Nhưng mà nàng sai lầm.

      Khi Phượng Cảnh Duệ bay lên như đường vòng cung rơi xuống đất, Lưu Mật Nhi dám tin còn nháy mắt mấy cái.
      băngddlqd

      Bọn họ phải sư phụ và đệ tử sao?

      Nam nhân đứng chắp tay phía sau, bộ mặt lạnh lùng xoay người, " để cho ta biết, ngươi ở đây là cố gắng tìm nàng. Nếu , ta giết chết ngươi rồi."
      băngddlqd

      Phượng Cảnh Duệ tay ôm ngực ho ra ngụm máu tươi "Ta bỏ qua."

      Nam nhân hừ tiếng, nhún bàn chân chút rồi biến mất ở trong sân.

      Lưu Mật Nhi lúc này mới bình tĩnh lại, vừa muốn nhìn thấy từ góc thoáng qua bóng người, nhanh chóng tới bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, đỡ dậy.

      "Lão gia…"

      Phất tay đẩy Vô Trần ra, lau khóe miệng cái, lắc đầu "Ta sao."

      Giương mắt nhìn Lưu Mật Nhi, lấy lòng cười tiếng "A Đại, bởi vì như vậy mà thích ta chứ ?"
      băngddlqd

      Lưu Mật Nhi theo bản năng lắc đầu.

      Phượng Cảnh Duệ lúc này mới buông lỏng nụ cười.
      Chương 10: Cốc chủ tà ác 2
      Editor: Băng (DDLQD)

      Nàng làm sao lại thành người sai vặt của gã rồi hả ? Nhìn cái khay trong tay, Lưu Mật Nhi chỉ lần hỏi mình.

      Nguồn gốc của cái ác đều là bởi vì tiền . . . . . .

      Để cái khay xuống trước mặt Phượng Cảnh Duệ cách nặng nề, đợi ngẩng đầu, Lưu Mật Nhi giơ tay ra, lòng bàn tay trắng nõn giơ trước mặt .

      "Sớm muộn gì, ta cũng bị ngươi ép khô." Đưa tay lấy bạc ra đặt vào trong tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ cười tiếng.

      Ép khô. . . . . . biết nghĩ đến cái gì, Lưu Mật Nhi đột ngột đỏ mặt.

      "Ngươi rốt cuộc có biết dùng từ hay hả?"

      Phượng Cảnh Duệ nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt nhắn ửng đỏ của nàng, xấu xa cười "A Đại, suy nghĩ chuyện xấu có đúng ?"

      Lưu Mật Nhi liếc cái, cúi đầu cất bạc xong, bưng khay lên, từng miếng từng miếng thưởng thức thứ mâm.

      suy nghĩ gì, dù sao cái này là do Phượng Cảnh Duệ lãng phí thức ăn, cuối cùng vẫn rơi vào trong bụng của nàng. bằng, nhận tiền xong liền trực tiếp giải quyết là tốt nhất.

      Phượng Cảnh Duệ thấy thế, tiến lên trước cầm cái muỗng nàng định bỏ vào miệng, nhét hết vào trong miệng của mình, "Đúng là đồ A Đại nếm qua rồi, rất ngon."

      Lưu Mật Nhi ghét bỏ, cầm cái muỗng ném lên bàn, rồi dùng bằng chén.

      Phượng Cảnh Duệ cảm thấy bi thương "A Đại, ta đau lòng."

      Trống cái tay, Lưu Mật Nhi chỉ vào cái giường êm cách đó xa "Tới đó nằm nghỉ chút tốt lên thôi." Đừng bảo là nàng có tình người.

      "Ta cũng muốn ăn." Phượng Cảnh Duệ nhìn môi của nàng thèm thuồng.

      Khẽ nghiêng người né ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi nhanh chóng ăn xong đồ ăn trong chén, vô cùng hả hê liếm miệng cái. Đồ ăn rất ngon nhưng tiếc là quá ít.

      Con mắt Phượng Cảnh Duệ sắc bén thâm trầm nhìn đầu lưỡi mềm mại của nàng, bất ngờ khom người, nâng mặt của nàng lên liếm láp khóe môi của nàng.

      Động tác của Lưu Mật Nhi dừng lát, rồi đẩy đầu của Phượng Cảnh Duệ ra, cho cái tát "Cút ngay…"

      Phượng Cảnh Duệ thuận tay lấy ống tay áo lau khóe miệng cách ghét bỏ.

      Phượng Cảnh Duệ uất ức mếu máo "Ta chưa ăn vật bẩn!"

      "Ta ghét tâm!" Lưu Mật Nhi trong nháy mắt cử động cơ thể, cách xa Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ tay cầm trái tim mình, mặt khổ sở nhìn Lưu Mật Nhi "Lòng ta đau lắm."

      "Ta dẫn ngươi tìm đại phu."

      Phượng Cảnh Duệ chỉ mình "Ta chính là đại phu."

      Lưu Mật Nhi nhàng đáp lại, "Vậy càng tốt, tiết kiệm được tiền. Tự ngươi chữa bệnh cho ngươi ."

      "Ngươi quan tâm ta." Phượng Cảnh Duệ uất ức mếu máo.

      Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm khó chịu, "Ngươi có buồn nôn ? đấng mày râu, khoe tài cho trăm họ, lại ở đây giả bộ làm nũng."

      "A Đại. . . . . ." đôi mắt long lanh, làm bộ đáng thương nhìn nàng.

      "Cút." Lưu Mật Nhi nhịn được mắng to.

      Phượng Cảnh Duệ mắc cỡ, ngại ngùng bước lên, giơ tay nắm y phục của Lưu Mật Nhi, nhanh chóng ôm vào trong ngực mình, "A Đại. . . . . . Ngươi tức giận…"

      Ngửa đầu nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi thở dài, "Quên ." cần thiết vì mà tức giận.

      Nghe Mật Nhi , ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ hơi thu lại, chợt ra nụ cười sáng lạn, ánh mắt bỗng khác thường nhìn Lưu Mật Nhi.

      Lôi kéo y phục, Lưu Mật Nhi hiểu nhìn lại, "Nhìn cái gì vậy? Ngươi đối với nam nhân có ý tứ?"

      "Ta đúng là rất có ý tứ." Phượng Cảnh Duệ cười .

      "Ta là nam nhân."

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy nhún nhún vai, trả lời.

      Trong lòng Lưu Mật Nhi cảm giác nặng nề, mặt lạnh lùng, ", ngươi biết cái gì?"

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, "A Đại muốn cho ta biết cái gì?"

      Lưu Mật Nhi càng thêm hoài nghi, cầm cái khay bàn lên vội vã ném xuống câu, "Ta mang cho ngươi chén cơm khác" Rồi nhanh chóng biến mất.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng rời nhưng khóe miệng bất giác chứa nụ cười.

      lúc sau nụ cười biến mất, trầm mở miệng, "Ngươi trở thành quân tử leo xà nhà từ hồi nào rồi ?" Thân thể chợt lóe lên, vốn đứng bên cạnh cái bàn phá vỡ im lặng lên tiếng.

      bóng dáng màu đen nhảy xuống, ràng đó là nam tử động thủ với Phượng Cảnh Duệ trước đó.
      Phong nguyet, ly sắcwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11 : Giết cha, giết chết
      Editor: băng ngàn năm()

      Khi Lưu Mật Nhi quay lại, ngờ lại lần nữa nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ nằm ở trong sân, cả người đẫm máu. bước nhanh về phía trước ngồi xổm xuống, lần này Phượng Cảnh Duệ cũng vì nàng đến gần mà mở mắt.

      Cố gắng đỡ dậy, Lưu Mật Nhi đưa tay xem còn thở . Hơi thở rất mong manh, cơ hồ có hô hấp.

      Lưu Mật Nhi lập tức cất giọng hô to, "Có ai , có ai . Mau. . . ."

      Nàng la lên nhưng có ai đến, ngược lại nàng lại thấy nam nhân mặc đồ màu đen. Nàng nhận ra , chính là người trước đó động thủ với Phượng Cảnh Duệ.

      Nam nhân đó chậm rãi tới bên cạnh nàng, con mắt sắc cũng dừng lại người nàng, ống tay áo vung lên. Mật Nhi cảm giác mình bị trận gió thổi vô hình thổi vào người, té sang bên.

      Rồi nàng nhìn thấy nam nhân bước dài về phía trước, hung hăng giẫm lên ngực Phượng Cảnh Duệ.

      "Này. . . . . . Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, phải việc hùng nên làm." Lưu Mật Nhi lên tiếng quát to.

      Động tác của nam nhân hơi ngừng lại, quay đầu liếc mắt Lưu Mật Nhi cái, chợt con mắt sắc né sang chỗ khác.

      Chẳng qua là cái nhìn này, Lưu Mật Nhi cảm thấy đợt sóng ngầm lạnh lẽo từ sống lưng bò lên , nuốt nước miếng cái, nàng tiếp tục lên tiếng, " cũng sắp chết rồi, ngươi thừa dịp lúc thể động thủ để phản kháng, ngươi có phải nam nhân hay ?"

      Nam nhân đó , nhưng thu hồi chân lại, chậm rãi tới trước mặt của Lưu Mật Nhi, tay túm nàng đứng lên.

      Sau khắc, Mật Nhi cảm thấy cổ họng mình căng thẳng, gương mặt tuấn tú của nam nhân trầm ra ở trước mặt mình, cặp mắt trầm, lạnh lùng : " Ngươi sợ chết?"

      Lưu Mật Nhi trả lời vấn đề của . Nhận thấy được mình chỉ có mủi chân là đụng chạm mặt đất, hô hấp bị ngăn cản khiến cho tim càng ngày càng đau. Đôi tay vô lực nắm chặt cổ tay của nam nhân đó.

      "Dừng. . . . . . Tay" thanh kèm hơi thở mong manh truyền đến, tựa hồ có sức lực mà dùng hơi thở để chuyện.

      Bình thường những lời này là bỏ ngoài tai.

      Nhưng nam nhân bắt Lưu Mật Nhi nghe được lại hờ hững liếc nhìn vạt áo của người mình nắm, tay cũng hề giảm chút sức lực nào. Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng quét người ở dưới chân.

      Buồn bực ho tiếng, Phượng Cảnh Duệ khó khăn mở miệng, "Sư phụ, thả …"

      Lạnh lùng liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ, nam nhân hừ lạnh tiếng. Tiện tay vung lên, thân thể Lưu Mật Nhi văng ra ngoài.

      Bỗng chốc bóng người kịp thời đỡ được thân thể Lưu Mật Nhi, rồi nhìn Phượng Cảnh Duệ gật đầu cái, ôm Mật Nhi nhanh chóng rời .

      giọng hơi, cằm Phượng Cảnh Duệ bị người đó nâng lên, nam nhân nhìn lướt qua vết máu nơi khóe miệng , hừ lạnh, "Vô dụng…"

      Toàn thân Phượng Cảnh Duệ co quắp mặt đất, châm chọc chê cười, "Vô dụng cũng là giống của ngươi."

      Những lời này của , đổi lấy là cái bạt tai vang dội, nam nhân giễu cợt , "Vậy trước hết ta làm thịt ngươi…"

      "Động thủ . Giết chết ta rồi để cho nàng biết, ngươi cảm thấy nàng còn có thể nghe lời ngươi sao? Phượng Dương, ngươi giết ta . Nếu , ngày nào đó ta dẫn nàng ." Mặc dù chật vật, mặc dù giọng run rẩy, nhưng trong giọng của Phượng Cảnh Duệ hàm chứa kiên quyết.

      Trả lời là bụng bị thương nặng. Thân thể cao to theo lực đánh mà bay về phía thềm đá bên cạnh, lưng chạm lên thềm đá. Ho tiếng, ngụm máu tươi phun ra. Lúc này Phượng Cảnh Duệ, hoàn toàn còn sức phản kháng.

      "Bằng cái bộ dáng này của ngươi bây giờ?" Phượng Dương hừ lạnh tiếng. Hoàn toàn để vào trong mắt.

      "Khụ. . . . . . ngày nào đó, ta giết chết ngươi ." Lúc này Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn còn bộ dáng vô lại khôi hài như lúc ở chung chỗ với Lưu Mật Nhi.

      Khóe miệng mang máu nở nụ cười kiêu căng, trong con ngươi trầm, ngược lại đứng cạnh Phượng Dương có mấy phần giống nhau.

      Phượng Dương chỉ nở nụ cười ngạo mạn rồi rời .

      Nhìn bóng lưng của , Phượng Cảnh Duệ tự nhủ, "Ta nhất định giết ngươi, nhất định …"
      Chương 12 : Cùng giường chung gối
      Editor: Băng ngàn năm

      mùi hôi thối gay mũi truyền vào trong mũi, trong nháy mắt Lưu Mật Nhi tỉnh táo hẳn.

      Miệng và cổ họng có cảm giác nóng rực giống như lửa thiêu khó chịu. Tằng hắng cái, giống như chứa cục sắt cực nóng, đau đớn khó nhịn được.

      "Ngươi tỉnh." thanh dịu dàng nhìn Lưu Mật Nhi .

      Bỗng nhiên quay đầu, chống lại đôi mắt ôn hòa, Mật Nhi nhận ra người này, là hộ vệ bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, hình như là tên Vô Trần.

      Phượng Cảnh Duệ…

      Lưu Mật Nhi bỗng nhiên trợn to hai mắt, "Mau. . . . . . Ahhh, khụ khụ. . . ." Vừa mới há miệng, cảm giác như lửa đốt rất khó chịu.

      Vô Trần đưa lên chén nước, săn sóc "Uống chút khá hơn…"

      Nhấp miếng, quả tốt hơn nhiều, Lưu Mật Nhi cám ơn, "Cám ơn. Phượng Cảnh Duệ. . . . . ."

      " có việc gì." Vô Trần lắc đầu cái "Lão gia thành thói quen."

      Thói quen. . . . . .

      Đây là câu trả lời gì chứ?

      Lưu Mật Nhi cũng có hỏi nhiều.

      Vô Trần đứng dậy, "Tỉnh hết chuyện, cổ còn máu ứ đọng dùng thuốc này bôi lên, ba ngày là hết." đặt thuốc lên bàn cho nàng.

      "Cám ơn."

      " cần khách sáo, nghỉ ngơi tốt." Vô Trần xoay người rời , để lại Lưu Mật Nhi với những suy nghĩ kinh tâm động phách mới vừa rồi.

      Vô Trần thấy Phượng Cảnh Duệ ở trong sân. Tình huống này quá quen thuộc nên cũng hề kinh sợ. Mỗi lần hai thầy trò này động thủ, đem người trong đó đánh gần chết, cũng dừng tay. Nhưng ít nhất, có thấy qua Phượng Dương nằm ở đây.

      Khom người cõng Phượng Cảnh Duệ trở về gian phòng. Khi đưa hai đốt ngón tay cộng thêm chưởng vào ngực.

      Phượng Cảnh Duệ lập tức ho ra máu.

      "Khụ. . . . . ."

      "Lão gia." Trong nháy mắt, mặt Vô Trần hề thay đổi. Đồng thời cầm viên thuốc nhét vào trong miệng của .

      "Muốn chết lại thành có phải ?" Phượng Cảnh Duệ hơi thở mong manh .

      "Lão gia đừng lung tung, ngài chết." Vô Trần nhàn nhạt trả lời.

      Phượng Cảnh Duệ để mặc cho Vô Trần đỡ mình ngồi dậy, sau lưng cũng lót thêm chăn, cho nằm thoải mái. Những động tác này nhanh chóng quen thuộc có thể thấy được thành thói quen.

      "Chẳng có gì ghê gớm, Vô Trần, chết chết thôi." Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt mở miệng, "Nàng đâu?"

      " ở trong phòng nghỉ ngơi. Có cần dẫn tới đây ?" Vô Trần theo Phượng Cảnh Duệ thời gian lâu, có thể ít nhiều đoán được tâm tư của .

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, ", "

      Chần chờ chốc lát, Phượng Cảnh Duệ giọng hỏi thăm, "Nàng… sợ sao?"

      Vô Trần kỳ quái liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ, lắc đầu cái.

      Giật mình, Phượng Cảnh Duệ bỗng chốc nhếch môi cười, khẽ gật đầu.

      Cũng đúng, người kia biểu luôn giống người khác. nên lo lắng.

      "Kêu nàng đến đây ." Phượng Cảnh Duệ thay đổi chủ ý.

      Vô Trần lặng yên tiếng động ra ngoài.

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi ngồi dậy, dùng nội lực điều khí chữa thương.

      Lưu Mật Nhi là bị Vô Trần mang tới đây, người này thấy nàng câu nào, liền mang nàng đến đây. Vào cửa ném nàng cái ở đây, đến bên cạnh giường của Phượng Cảnh Duệ.

      Mà Phượng Cảnh Duệ biết ngồi thiền ở đây làm gì.

      Lưu Mật Nhi nhàm chán, lấy tay chống cằm nằm ở bàn ngủ thiếp .

      Điều chỉnh nội lực chữa thương xong, Phượng Cảnh Duệ mở mắt liền nhìn thấy bộ dáng ngủ của Lưu Mật Nhi.

      "Vô Trần." Phượng Cảnh Duệ giọng gọi tiếng.

      Vô Trần khẽ gật đầu, đưa tay đem Lưu Mật Nhi đặt lên giường bên cạnh Phượng Cảnh Duệ.

      " xuống ."

      Vô Trần lặng yên tiếng động rời .

      Quay đầu liếc nhìn Lưu Mật Nhi ngủ an ổn, Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười. Mắt chậm rãi dời xuống, rơi vào ngực nàng, con ngươi chợt lóe.

      Tay của chậm rãi dời về phía ngực Lưu Mật Nhi. nhàng linh hoạt cởi ra nút áo, tiếp thứ hai. . . . . . cái thứ ba.
      Chương 13: nhầm vào cấm địa
      Editor: Băng ngàn năm ()

      Lưu Mật Nhi ngủ đến mức đầu cũng đau đớn, nhưng chút xíu ấn tượng cũng có, nàng kiểm tra thân thể của mình, trừ việc người có thêm mấy vết tím bầm, còn lại có gì khác thường, thế nhưng có chút khả nghi là vết tím bầm này làm sao lại xuất ?

      Nếu như phải là phát ánh mắt của Vô Trần có chút quái dị, nàng cũng thể nào thấy người mình có những vết bầm tím làm người ta khó có thể mở miệng.

      Nàng dĩ nhiên biết đây là cái gì. Ở đại, nàng cũng hai mươi tuổi, thể nào điều thông thường này cũng hiểu. Nhưng cơ thể có gì khó chịu, nàng tin tưởng mình còn thuần khiết.

      Từ từ mở mắt thấy gương mặt tuấn tú của Phượng Cảnh Duệ, nàng cũng biết, thân phận nữ nhân của mình bại lộ.

      Thế nhưng lại có biểu gì quái dị. biết được từ lúc nào?

      " suy nghĩ cái gì?" Phượng Cảnh Duệ mặc thân đồ trắng đột nhiên xuất .

      "Phượng Cảnh Duệ…" Hù dọa nàng như vậy thoải mái sao?

      Phượng Cảnh Duệ nháy mắt: "Ta làm gì sai sao?"

      Nhìn chằm chằm bàn tay vai, nàng ghét bỏ vươn hai đầu ngón tay bốc lên, đặt qua bên. Xoay mặt ngồi ở lan can chịu mở miệng.

      "A Đại…"

      "Cút ngay." Lưu Mật Nhi từ lan can nhảy xuống.

      "A Đại…."

      Bỗng nhiên quay đầu, ngón trỏ của Lưu Mật Nhi chỉ vào lỗ mũi của Phượng Cảnh Duệ, ác ý mở miệng, "Nếu để cho ta nghe thấy ngươi kêu ta, cẩn thận ta đánh ngươi." Bàn tay nàng chậm rãi vòng thành quả đấm quơ quơ trước mắt .

      Phượng Cảnh Duệ nắm lấy quả đấm của Lưu Mật Nhi, đặt ở khóe miệng liếm liếm, cười hì hì , "A Đại… quả đấm của ngươi cũng ngọt…"

      Mặt nàng đột nhiên đỏ lên.

      Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn ngón tay dính nước miếng, ghét bỏ lấy áo trắng của xoa xoa, xoay người rời .

      "A Đại. . . . . ." Phượng Cảnh Duệ uất ức bĩu môi .

      "Chớ cùng ta." Lưu Mật Nhi xoay người nghiêm túc .

      Phượng Cảnh Duệ: "Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, trở về sớm chút."

      "Hừ!!!"

      ai theo, Lưu Mật Nhi lúc này mới thở hơi. Thành nàng biết nên lấy vẻ mặt gì đối đãi với…cái đó… thừa dịp mình ngủ cuối cùng chiếm tiện nghi của mình, Phượng Cảnh Duệ.

      Hóng gió chút, tốt lắm.

      Phượng Cảnh Duệ ra rừng trúc, Lưu Mật Nhi chậm rãi về hướng đông.

      "A Đại. . . . . ." người la hét rồi chạy đến, Lưu Mật Nhi xoay người.

      Gương mặt A Hoa mừng rỡ liếc nhìn, rốt cuộc cũng thấy A Đại, nàng hưng phấn lôi kéo tay Mật Nhi, "A Đại… A Đại,… ngươi có bị gì sao. Lo lắng chết ta rồi. A Đại… ô ô… A Đại." A Hoa xong rồi khóc.

      Lưu Mật Nhi giơ tay áo xoa xoa nước mắt cho A Hoa, thấy trong tay A Hoa còn bưng đồ, nàng nhắc nhở, "Đừng khóc, A Hoa. Ngươi nhanh làm việc của ngươi , tối nay làm xong, ngươi tới rừng trúc tìm ta."

      A Hoa là người đối xử với nàng tốt nhất từ khi nàng đến đây. Lưu Mật Nhi quên.

      "Rừng trúc phải tùy tiện có thể đến là đến, đó là nơi của Cốc chủ, A Hoa thể đến được." A Đại tại sao có thể vào rừng trúc?

      ". . . . . . Ta đứng ở cửa chờ ngươi." Lưu Mật Nhi chỉ có thể như vậy.

      A Hoa: "Được, vậy ta làm việc. Ngươi chờ ta."

      "Ừ…Ừ...Ừ"

      Nhìn A Hoa rời , Lưu Mật Nhi thở dài, chợt cơn gió mát phất phơ thổi đến, trong khí mang theo mùi nước sông nồng nặc vị cỏ xanh bay đến, làm mát mẻ nhàng. Lưu Mật Nhi theo hướng cơn gió đến.

      căn nhà rách mướp xuất trong mắt của nàng, mang theo tâm tình hồ nghi chậm rãi vào. Lại thấy thấy cỏ xanh, cũng có nhìn thấy nước chảy. Nàng khỏi có hơi thất vọng.

      "Ngươi là ai?" thanh mang theo nghi ngờ cùng kinh ngạc truyền vào trong tai của nàng.

      Lưu Mật Nhi bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy thoáng qua mảnh tay áo trước mắt. Vừa muốn đuổi theo, ngực đột nhiên bị người đó đánh chưởng, trong nháy mắt nàng mất ý thức.

      Trong nháy mắt nàng ngã xuống, Phượng Dương chậm rãi ra, giơ tay chuẩn bị động thủ. lúc này…

      "Đừng." bóng dáng màu trắng thoáng qua, chắn người của Lưu Mật Nhi. Nâng đôi tay che chở Lưu Mật Nhi, dung nhan tuyệt mỹ nhìn Phượng Dương, " nên thương tổn nàng."

      Phượng Dương mắt chớp nhìn , .

      "Tướng công." khiếp sợ mở miệng.

      Phượng Dương tiếng động thở dài tiếng, bàn tay đem bế lên, xoay người vào bên trong nhà tồi tàn.

      Trở tay đóng lại cánh cửa, đồng thời vách tường ở đối diện cánh cửa xuất cửa đá, mà sau cánh cửa đá. Cũng là cảnh tượng khác thường.
      Chương 14 : , người đó có phải là ngươi hay ?
      Edit: Băng ()

      Phượng Cảnh Duệ nổi giận.

      Lúc ở trước mặt Lưu Mật Nhi chưa từng nổi giận.

      Khi thấy A Hoa liên tiếp ghé đầu canh giữ ở cửa rừng trúc, lạnh lùng hỏi, "Ngươi là A Hoa?"

      A Hoa nghĩ tới mình bị Cốc chủ nhớ đến, bị hỏi như vậy, mặt trắng xanh quỳ mặt đất.

      "Dạ."

      "Ngươi biết Lưu A Đại?"

      "Dạ." Chẳng lẽ là A Đại gây họa.

      "Nàng ở nơi nào?" Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng hỏi.

      Hả? A Hoa hồ nghi nghiêng đầu, "A Đại. . . . . . Vẫn chưa về sao?"

      Lời này. . . . . .

      Phượng Cảnh Duệ hơi nheo mắt lại, nguy hiểm tiến tới gần A Hoa, "Ngươi có gặp qua nàng?"

      A Hoa đem chuyện hôm nay thấy A Đại . Mặt Phượng Cảnh Duệ bỗng trầm.

      Vô Trần ở bên tai Phượng Cảnh Duệ "Lão gia, tiểu tử kia… có thể rời rồi."

      " thể nào." Phượng Cảnh Duệ như đinh đóng cột.

      Quay đầu nhìn A Hoa, "Ngươi xác định ngươi là ở Đông Sương có thấy nàng?"

      A Hoa vội vàng gật đầu, "Đúng vậy. A Đại , hôm nay ở chỗ này chờ chàng" Nàng kể lại chi tiết.

      Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, gót chân chuyển cái, thân thể hướng Đông Sương tới.

      Vô Trần nhìn bóng lưng Phượng Cảnh Duệ bước nhanh rời , khỏi cau mày.

      Lão gia có phải quá quan tâm tên tiểu tử kia rồi hay ?

      Nghĩ như vậy, Vô Trần cũng bước nhanh theo sau.

      Lưu Mật Nhi phát mình ở trong cái sân nhà đổ nát, khỏi có chút ảo não.

      Đáng chết, người động thủ là ai cũng có thấy ràng. Cứ như vậy nằm xuống. Cơ thể toàn thân như nhũn ra, nàng phát mình thế nhưng làm gì được.

      Bất đắc dĩ, nàng chỉ tốt cất giọng gọi tiếng.

      "Này, có ai ? Này, cứu mạng. Này, rốt cuộc có người hay ? Phượng Cảnh Duệ, ngươi chết rồisao? Tại sao vẫn chưa xuất ?" Bình thường muốn nhìn thấy , lòi đầu ra, lúc cần lại biết chạy chỗ nào chết rồi.

      "A Đại, điều này có phải là ngươi nhớ ta ?" thanh của Phượng Cảnh Duệ nhõm lại thú vị truyền vào trong tai của nàng.

      Lưu Mật Nhi bỗng nhiên quay đầu, "Ngươi chết sao? Thế nào chậm như vậy?"

      Khom người ôm nàng lên , Phượng Cảnh Duệ cười tiếng, "Gia dốc sức chịu tội được ?"

      Lưu Mật Nhi: "Cái này còn nghe được."

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, nhanh chậm hướng phía rừng trúc ra, trong lúc đó quên hỏi thăm Lưu Mật Nhi.

      "Làm sao ngươi lại tới Đông Sương ?"

      "Ta thích." Lưu Mật Nhi nhướng mày.

      Bỗng chốc nhớ tới bóng trắng trước kia, nàng chợt nheo mắt lại, ôm cổ của Phượng Cảnh Duệ, nguy hiểm mở miệng, ", người đó có phải là ngươi hay ?"

      Cúi đầu liếc nhìn nàng, Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Ta biết ngươi cái gì."

      Lưu Mật Nhi cho rằng giả bộ. Giận: "Ngươi còn giả bộ? phải là ngươi đả thương của ta, vậy là ai? tại ta toàn thân cũng có hơi sức."

      "Ngươi bị thương?" Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt.

      Lưu Mật Nhi lườm cái, " nhảm, trừ ngươi ra, ở chỗ này ai mặc y phục màu trắng chứ? Hơn nữa nơi này là chỗ của ngươi phải sao? phải ngươi đánh ta, vậy là người nào? Nếu làm sao ngươi biết ta bị thương mà ôm ta lên?"

      Phượng Cảnh Duệ nghe lời của nàng... lông mày nhíu chặt, " phải là của ta."

      "Vậy đó là quỷ hả?" Lưu Mật Nhi hoàn toàn tin tưởng lời của .

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, " phải là ta."

      Lưu Mật Nhi xoay mặt, rất dễ nhận thấy là tin.

      Khó có khi nào Phượng Cảnh Duệ có trêu chọc nàng.

      Dừng bước lại, tay giữ chặt thân thể của nàng, tay đặt vào trong váy của nàng tìm kiếm.

      Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Ngươi làm gì thế?"

      để ý nàng giãy giụa, Phượng Cảnh Duệ dùng sức ngăn y phục của nàng. Bởi vì tại Mật Nhi mặc người là y phục của nam nhi, cũng bởi nàng có dáng người như cái ván giặt đồ. có biện pháp vì nàng ở chỗ này mới 16 tuổi sao có thể có trước lồi sau vểnh được chứ. Cho nên bên trong cũng có mặc vải bọc ngực. cái yếm màu xanh dương nhạt bao lấy cảnh xuân của nàng.

      Phượng Cảnh Duệ cứ như vậy xé ra, nàng cơ hồ lộ ngực lộ lưng ở trước mắt rồi….

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Cởi quần áo
      Editor: Băng

      "Cởi quần áo."

      Đem Lưu Mật Nhi còn giường sau, Phượng Cảnh Duệ bỗng nhiên mở miệng.

      Lưu Mật Nhi nắm chặt áo, "Làm gì?"

      Mới vừa rồi nhìn còn đủ?

      Phượng Cảnh Duệ hơi híp mắt giận dữ : "Cởi hay cởi?"

      " nhảm, dĩ nhiên cởi."

      Phượng Cảnh Duệ lên tiếng nữa, cất bước tiến lên đưa tay mò về ngực của nàng.

      ‘Xoẹt’ tiếng, áo ở trong tay của trong nháy mắt rách bươm.

      Lưu Mật Nhi kêu to, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi làm cái gì?"

      để ý tới tiếng hét của nàng, đôi mắt Phượng Cảnh Duệ nhìn chằm chằm thẳng vào xương quai xanh trắng nõn của Lưu Mật Nhi, trừ dấu vết trước đó mình lưu lại, còn hơi lộ ra vết ám như ngón tay. Ánh mắt lạnh lẽo, đưa tay cởi cái yếm của nàng.

      Lưu Mật Nhi thấy thế, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt trầm, lạnh nhạt , " cho phép."

      Phượng Cảnh Duệ chỉ liếc nàng cái, vung tay lên, Lưu Mật Nhi thấy thân thể của mình thể động đậy.

      "Phượng Cảnh Duệ, ngươi buông ta ra." Đáng chết, thế nhưng lại điểm huyệt nàng.

      Phượng Cảnh Duệ khom người cởi ra trói buộc trước ngực của nàng, áo ngực màu xanh dương nhạt trong nháy mắt bung ra, Lưu Mật Nhi hét tiếng chói tai.

      "Phượng Cảnh Duệ, ta muốn làm thịt ngươi…"

      "Câm miệng." Phượng Cảnh Duệ làm bộ mặt lạnh, đầy sát khí.

      Mắt nhìn chằm chằm thẳng vào trước ngực nàng, cái đó ràng là dấu chưởng, bàn tay chậm rãi tiến lên sờ vào vết thương, xác định Lưu Mật Nhi có gì khác thường. Phượng Cảnh Duệ mới chậm chạp rũ mắt xuống.

      Nhanh chóng ra sau, Phượng Cảnh Duệ nuốt nước miếng, thận trọng lấy chăn đắp lên người cho Lưu Mật Nhi.

      "A Đại. . . . . ." tươi cười mở miệng.

      Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt bốc lửa của Phượng Cảnh Duệ, khuôn mặt tươi cười nhìn chằm chằm thẳng vào nàng.

      "Buông ta ra." Lưu Mật Nhi thản nhiên mở miệng.

      Phượng Cảnh Duệ vội vàng cẩn thận đỡ thân thể của nàng.

      Để nguyên quần áo chỉ dùng chăn che lấp phía thân mình, nàng xoay người đưa lưng về phía Phượng Cảnh Duệ.

      "Cút ra ngoài."

      "A Đại, ta chỉ là lo lắng ngươi." Phượng Cảnh Duệ giải thích.

      "Cút…"

      Phượng Cảnh Duệ cẩn thận bước ra, mỗi bước đều xoay người nhìn Lưu Mật Nhi, hi vọng nàng có thể thay đổi chủ ý, cuối cùng vẫn biến mất ở ngoài cửa.

      Trở tay đóng cửa, Phượng Cảnh Duệ biến mất trong nháy mắt. Thay bằng vẻ mặt lạnh lùng.

      "Lão gia?"

      "Viện Đông Sương là ai quét dọn?" Phượng Cảnh Duệ lạnh lùng .

      " có ai, cái viện đó là phu nhân trước ở, sau khi Cốc chủ mang phu nhân rời , chỗ đó cũng có người sửa sang lại. đúng hơn là Cốc chủ cho người khác đến gần." Vô Trần nhanh.

      " sao?" Phượng Cảnh Duệ khẽ giương môi. "Có dấu vết hay tin tức gì ?"

      " có."

      "Ta biết rồi." Phượng Cảnh Duệ gật đầu cái. Chậm rãi về phía Đông Sương.

      Vô Trần vội vàng đuổi theo.

      " cần, ngươi hãy coi chừng nàng." Giọng nhàng, Phượng Cảnh Duệ nhảy lên rồi biến mất trong nháy mắt.

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi vào viện Đông Sương cũ nát, đây là nơi trước đó Lưu Mật Nhi ngã xuống. Trong sân cỏ dại mọc thành bụi, cao gần bằng đầu gối. mặc bộ áo trắng đứng ở trong sân viện, cặp mắt sắc bén đánh giá chung quanh,

      Mở lớn cửa phòng ra lảo đảo muốn ngã, bước mười bậc mà lên. đợi đứng lại, nghe thấy tiếng quát khẽ.

      "Cút."

      Phượng Cảnh Duệ bỗng nhiên xoay người, chống lại khuôn mặt tràn đầy khí của Phượng Dương.

      Phượng Dương tiến lên, xách cổ áo của Phượng Cảnh Duệ lên, "Cút."

      Phượng Cảnh Duệ đứng lại "Ta muốn thấy nàng."

      "Nàng ở nơi này."

      ", nhất định ở chỗ này, nếu ngươi đả thương người của ta." Phượng Cảnh Duệ chắc chắn.

      Phượng Dương tiến tới gần Phượng Cảnh Duệ, trầm mở miệng, "Nàng là người của ta, ta có ở đây ở đây. Ngươi tốt nhất nhớ ."

      "Là ngươi nhốt nàng. Là ngươi để cho nàng gặp ta đấy." Phượng Cảnh Duệ mất khống chế hô to.

      "Nàng là thê tử của ta, nam nhân khác tốt nhất cần gặp hay nghĩ tới." Phượng Dương khí phách .

    4. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      ặc, mình hiểu lắm cái quan hệ này
      Sana thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16 : Phượng Cảnh Duệ rất thích ngươi.
      Editor: Băng

      Lưu Mật Nhi thấy Vô Trần đứng canh ở cửa, nàng làm mặt lạnh.

      Vô Trần xoay người, im lặng.

      Hừ hừ, Lưu Mật Nhi xoay người tới đình nghỉ mát khác trong rừng trúc, ngồi xuống.

      Vô Trần theo rồi đứng ở bên.

      Lát sau, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi vào rừng trúc. Vừa thấy nàng, hai mắt nhanh chóng tỏa sáng.

      "A Đại. . . . . ."

      Lưu Mật Nhi: "Cút xa ta ra."

      Phượng Cảnh Duệ mếu máo nháy nháy mắt: "A Đại. . . . . ."

      Lưu Mật Nhi nhức đầu, "Ngươi có thể đừng giả bộ nai tơ được hay ? Trông ngươi rất vô sỉ đó, có biết ? Rốt cuộc người nào làm vặn vẹo tính nết của ngươi vậy hả?"

      Ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ tối sầm lại, môi khẽ nhếch lên "A Đại muốn biết sao?"

      " muốn."

      "Nhưng ta muốn cho ngươi biết." Phượng Cảnh Duệ mở miệng .

      Lưu Mật Nhi lấy tay bịt lỗ tai lại "Ta muốn biết…"

      Phượng Cảnh Duệ mở miệng lấy lòng, " cho ta cơ hội sao ?"

      "Cơ hội này còn tốt." Lưu Mật Nhi rất nhanh chóng mở miệng.

      Phượng Cảnh Duệ: "Ngươi nghe, ta điểm huyệt đạo ngươi."

      Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Ngươi dám."

      Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai. thừa nhận cũng phủ nhận.

      giây sau, Lưu Mật Nhi quay người bỏ chạy. Chạy trối chết liền bị đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lại, rồi cả người bị khiêng lên bả vai, y bước vào gian phòng trong.

      Nàng kêu to, "Buông ta ra, ta muốn nghe…"

      Phượng Cảnh Duệ vỗ cái mông của nàng mấy cái, cười rất vui vẻ, "Ta muốn . Ngươi phải nghe."

      "Ngươi là con vịt sao ? Bá đạo như vậy…" Lưu Mật Nhi mắng to.

      "Có ý gì?"

      "Con vịt ăn hiếp."

      Phượng Cảnh Duệ cười, "A Đại, ngươi rất thú vị." đặt nàng xuống, mặt đối mặt với nàng.

      Biết mình thể trốn thoát, Lưu Mật Nhi hắng giọng.

      "Được rồi, ngươi ." thể nghe vậy nghe thôi.

      Phượng Cảnh Duệ kinh ngạc, "Ngươi phải là muốn nghe sao?"

      " thôi." Lưu Mật Nhi đứng dậy.

      Bàn tay kịp thời cầm lấy tay nàng, khẽ dùng sức, Lưu Mật Nhi trở lại vị trí cũ.

      Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, "Người đó đả thương cơ thể của ngươi, phải là ta."

      "Người đó là ai?" Nàng tin chắc mình có nhìn lầm, là Bạch y nhân. Trừ Phượng Cảnh Duệ, người nào thích mặc y phục màu trắng lại bảnh bao như vậy.

      "Sư phụ ta." Ba chữ này là Phượng Cảnh Duệ cắn răng nghiến lợi .

      Người kia? !

      Lưu Mật Nhi lắc đầu, " thể nào."

      Phượng Cảnh Duệ kinh ngạc, sao nàng lại cương quyết như vậy.

      Lưu Mật Nhi khẳng định, "Ngươi quên lần trước nếu như có lời của ngươi, giết chết ta rồi sao. Lần này lưu tình như vậy sao?" Ngu ngốc.

      Lời của nàng... khiến Phượng Cảnh Duệ trầm mặc chốc lát.

      "Ngươi sai." Phượng Cảnh Duệ bỗng đứng lên, hai mắt tỏa sáng, "Đó nhất định là nàng. Nàng ở chỗ này. ở chỗ này."

      "Nàng? Là ai ?" Lưu Mật Nhi nghi ngờ mở miệng.

      Phượng Cảnh Duệ bỗng chốc ôm nàng vào lòng, "Cám ơn ngươi, A Đại, ta rốt cuộc tìm được nàng. Ha ha, Phượng Dương, lần này, ta nhất định đoạt nàng ."

      Nghe vậy, Lưu Mật Nhi nhíu mày, trái tim bỗng khó chịu bị nàng đè xuống.

      Liên quan gì tới nàng?

      Nhưng nữ nhân kia, rốt cuộc là ai?

      Phượng Cảnh Duệ buông Lưu Mật Nhi ra, sải bước ra, gọi "Vô Trần, Vô Trần…"

      "Lão gia."

      "Ta tìm được nàng." Phượng Cảnh Duệ vui vẻ kêu to.

      Vô Trần kinh ngạc nhìn chủ tử, "Ngài, tìm được?"

      "Đúng, ta tìm được, ta tìm được." Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn bị vui sướng làm đầu óc choáng váng.

      Lưu Mật Nhi cau mày nhìn chằm chằm bộ dáng điên cuồng của , giọng hỏi Vô Trần, "Nàng đó rốt cuộc là ai?"

      Vô Trần nhìn nàng, : " Lão gia, rất thích ngươi."
      Phong nguyet, Sanawindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :