Chương 90: Miêu Cương
Editor: toilatoi-84
Miêu Cương, vùng đất phía Tây Nam.
Diệp Ly Tâm cùng Diệp Cửu Dương đưa ra bộ mặt vui nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh trước mặt. Trong lòng phục kêu tiếng, "Sư thúc!"
Dĩ nhiên, với cá tính của Diệp Cửu Dương, mở miệng. Huống chi bây giờ, là cổ vương của Miêu Cương, chưa bao giờ nhiều lời, ra lời như vậy!
Hoàng Phủ Nguyệt Minh chứa nụ cười liếc mắt nhìn Diệp Ly Tâm, mặt rất hài lòng, "Sư điệt cần khách khí!"
sai, chưa ai từng nghĩ tới, Hoàng Phủ Nguyệt Minh lại là đệ tử nhập thất của phụ thân Diệp Cửu Dương, theo vai vế coi như nàng là sư thúc của hai người, có thể tưởng tượng được, lúc Diệp Ly Tâm biết được này, sắc mặt khó coi đến cỡ nào!
Nắm tay cắn răng nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, Diệp Ly Tâm vội vã thi lễ, sau đó quay đầu rời .
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhìn lại Diệp Cửu Dương trầm mặc , chậm rãi hỏi, "Thương thế của cha ta, ngươi có biện pháp gì ?"
Diệp Cửu Dương từ khi bọn họ chuyện đều đùa bỡn chén chứa cổ trong tay, chưa từng chen miệng. Nghe thanh Hoàng Phủ Nguyệt Minh, đến chân mày cũng nhúc nhích, làm như hoàn toàn nghe được lời của nàng ta.
Dĩ nhiên, người biết Diệp Cửu Dương biết tính tình của , đặc biệt khi đặt tầm nhìn vào người khác, dĩ nhiên là để ý tới nàng ta. Trong đó, điểm quan trọng nhất là, về cơ bản Diệp Cửu Dương hoàn toàn có ấn tượng gì với người trước mắt.
Mặt mày Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lẽo, "Diệp Cửu Dương, trong mắt ngươi có trưởng bối hay sao?!"
Nghe được tên của mình, Diệp Cửu Dương đứng lên, lạnh lùng liếc nàng cái, sau đó đứng dậy bỏ .
biến hóa này khiến Hoàng Phủ Nguyệt Minh nổi đóa, "Diệp Cửu Dương. . ."
Trả lời nàng ta chỉ là căn phòng trống rỗng.
Tức chết nàng, lúc trước Diệp Cửu Dương thấy cũng biết nàng là ai, sau khi nàng thân phận của mình, mặc dù Diệp Cửu Dương cùng Diệp Ly Tâm mong muốn mà nhận, nhưng lại cũng hoàn toàn để nàng vào trong mắt.
Ở chỗ này nửa tháng, mặc dù nàng trải qua coi như tệ lắm, nhưng mà, Diệp Cửu Dương và Diệp Ly Tâm trước sau đều muốn trị liệu cho cha! Nàng từng nghe cha Diệp Cửu Dương , ở Miêu Cương có loại cổ, có thể chữa trị cho Khuất Liễu Phong. Cho nên đưa đến đây! Chỉ có điều nghĩ đến Diệp Ly Tâm và Diệp Cửu Dương chính là cổ vương Miêu Cương!
"Ca, rốt cuộc khi nào ngươi mới làm cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh đó rời ?" Diệp Ly Tâm cái đá văng cửa phòng, hoàn toàn để ý bên trong nhà Diệp Cửu Dương làm cái gì.
Diệp Cửu Dương ngẩng đầu lên, " biết!"
"Vì sao ca muốn làm pháp ?"
Diệp Cửu Dương trợn mắt, " phải bảo muội đưa tin cho Phượng Cảnh Duệ rồi sao?"
"Muội đưa rồi, có điều có tin tức của bọn họ!" Đây cũng là điều mà Diệp Ly Tâm lo lắng. Lâu như vậy, giống phong cách của Phượng Cảnh Duệ.
"Có thể là có chuyện gì làm trễ nãi !" Diệp Cửu Dương chú tâm lắm , chỉ cần đồng ý, Hoàng Phủ Nguyệt Minh cũng rời vào lúc này thôi. Nghĩ như vậy, còn vuốt vuốt chén cổ trong tay!
Diệp Ly Tâm thấy thế, thoắt cái đoạt chén cổ trong tay Diệp Cửu Dương. thế giới này, có thể làm vậy với Diệp Cửu Dương cũng chỉ có mỗi Diệp Ly Tâm. Hình thức sống chung giữa bọn họ cũng rất kỳ quái, thoạt nhìn cứ như Diệp Ly Tâm là tỷ tỷ, Diệp Cửu Dương là đệ vậy (tác giả: ca ca??)! Nhưng mà, vào thời điểm khác, có khi Diệp Ly Tâm lại bị Diệp Cửu Dương ăn sạch sành sanh.
"Ca, chẳng lẽ ngươi lo lắng chút nào sao?"
"Lo lắng cái gì?" Vẻ mặt Diệp Cửu Dương ngu ngốc nhìn nàng.
"Ca!" Diệp Ly Tâm lại giận rồi!
Diệp Cửu Dương thể làm gì khác hơn là đứng dậy, "Nếu Phượng Cảnh Duệ muốn tới đưa tin tức tới đây, chung ngươi đừng lo!" Bây giờ đến, nhất định là đường bị người nào đó làm cho chậm trễ.
Coi như Diệp Ly Tâm muốn thừa nhận cũng còn biện pháp, tính cách Phượng Cảnh Duệ trong thời gian ngắn tiếp xúc có thể hiểu. Chỉ cần làm việc chú trọng, những chuyện khác ngươi căn bản cần lo lắng.
Thấy muội muội lời nào, lúc này Diệp Cửu Dương mới đưa tay ra.
Bĩu môi, Diệp Ly Tâm đưa chén cổ tay đặt vào lòng bàn tay Diệp Cửu Dương, "Cho ngươi!"
Diệp Cửu Dương nhận lấy, cúi đầu tiếp tục vuốt vuốt. Diệp Ly Tâm bước tới nhìn qua màn trước mắt khỏi cười khẽ tiếng, "Ca, ngươi , nếu như Hoàng Phủ Nguyệt Minh biết, vật ngươi cầm tay hằng ngày chính vật nàng ta mỗi ngày tha thiết hi vọng có được, nàng như thế nào?"
"Nàng ta là sư thúc của chúng ta!" Diệp Cửu Dương thong thả , tiếp đó nhướng mày, "Ta cho nàng ta!"
". . . Vậy sao ngươi ngày ngày khoe khoang ở trước mặt người ta?" Diệp Ly Tâm trợn mắt.
"Cho nàng ta xem chút còn chưa đủ sao?" Diệp Cửu Dương khẽ nhướng mày, vẻ mặt ta đây rất nhân từ .
Đột nhiên Diệp Ly Tâm biết nên lấy vẻ mặt thế nào nhìn huynh trưởng của mình rồi, thế nào mà trước kia chưa từng chú ý tới, trong lòng ca ca của nàng lại có hình dạng phúc hắc thế này.
"Chẳng lẽ là cùng chung đụng với Phượng Cảnh Duệ trong thời gian dài, trong lòng cũng biến thái theo?" Trong lòng Diệp Ly Tâm thầm nghĩ.
"Ngươi gì đó?" Diệp Cửu Dương mở miệng hỏi.
Diệp Ly Tâm lắc đầu lập tức, "Ta có gì cả!". Thái độ này có chút mập mờ! Có điều Diệp Cửu Dương mở miệng chỉ ra.
Nhưng vào lúc này, "Thiếu chủ, lại có người lạ tiến vào Miêu Cương!"
Cặp mắt Diệp Ly Tâm lập tức sáng lên."Là ai?"
"Những người tới, có bốn nam nữ!" Tên thuộc hạ báo cáo.
"Nhất định là Mật Nhi tỷ tỷ!" Diệp Ly Tâm nghe vậy nhảy lên, xoay người nắm lấy Diệp Cửu Dương, "Ca, chúng ta đón bọn họ !"
Dĩ nhiên, Diệp Cửu Dương có cơ hội chống lại.
"Ta còn tưởng rằng Miêu Cương là nơi đâu đâu cũng sinh trưởng độc vật, là địa phương khắp nơi xương trắng chứ!" Bị Phượng Cảnh Duệ ôm ở trước người, Lưu Mật Nhi êm ái .
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, cằm đặt vai Lưu Mật Nhi, "Vì sao nàng lại nghĩ như vậy?"
Lưu Mật Nhi khẽ lắc đầu, "Cái này thể trách ta à! Miêu Cương lợi hại nhất là dùng cổ trùng đúng hay ? Cổ trùng bình thường phải là giết người thấy máu sao?"
"Từ đâu mà nàng nghe những tin tức này?" Phượng Cảnh Duệ giễu cợt . Chắc Diệp Cửu Dương cũng biết bọn tới rồi.
"Đọc sách đó!" Lưu Mật Nhi nhướng mày. Nàng trước kia có nhiều hoạt động, niềm vui thú lớn nhất chính là xem ít tiểu thuyết huyễn hoặc võ hiệp ngôn tình. Cho nên, đối với ít chuyện các môn phái gì đó vẫn hiểu được.
Phượng Cảnh Duệ tiếng nào, nghĩ cũng biết nàng về nơi trước khi nàng đến thế giới này. Chỗ nàng quá đẹp, quá tự do, có lúc đột nhiên có chút kinh hãi, cảm giác mình giữ được nàng. Nghĩ tới đây khỏi buộc chặt cánh tay.
"Đau!" Lưu Mật Nhi cau mày nhìn lại , "Ngươi làm gì thế!"
Buông lỏng cánh tay, Phượng Cảnh Duệ quanh co mở miệng, "Ta sao!"
"Mật Nhi tỷ tỷ!" Tiếng la hét của Diệp Ly Tâm truyền đến, Lưu Mật Nhi thể làm gì khác hơn là tạm thời để nghi vấn trong lòng xuống, nàng quay đầu, quả nhiên cách đó xa thấy Diệp Ly Tâm lôi kéo Diệp Cửu Dương. Nàng khỏi nhếch môi cười.
"Thả ta xuống!" Lưu Mật Nhi hướng về Phượng Cảnh Duệ phía sau .
Phượng Cảnh Duệ gật đầu, ôm nàng phi thân nhảy xuống ngựa.
Hai chân Lưu Mật Nhi vừa mới đứng xuống, trong ngực lập tức có người vọt tới.
"Mật Nhi tỷ tỷ. Mật Nhi tỷ tỷ! Ly Tâm nhớ tỷ!" Diệp Ly Tâm ôm chặt thân Lưu Mật Nhi, hoàn toàn chú ý tới ở sau lưng Lưu Mật Nhi, mặt Phượng Cảnh Duệ sớm tối sầm.
tiếng vang lên."Diệp Ly tâm, đem móng vuốt của ngươi, lấy hết ra cho ta!" Phượng Cảnh Duệ gằn từng chữ .
Kể từ lần trước Lưu Mật Nhi từ lầu té xuống thiếu chút mà chết về sau, bất cứ lúc nào có kẻ chạm đến Lưu Mật Nhi, cũng cảm thấy toàn thân thoải mái. Nhất là, Diệp Ly Tâm này lúc trước còn từng muốn gả cho Mật Nhi. Rồi sau này lại muốn đem Mật Nhi giới thiệu cho ca ca của nàng. điểm này, vẫn luôn để trong lòng.
Nghe thanh đó, Diệp Ly Tâm lập tức nhảy ra bước dài, vội vã cuống cuồng nhìn Phượng Cảnh Duệ, giống như là bệnh dịch.
Hừ lạnh tiếng, Phượng Cảnh Duệ tiến lên ôm Lưu Mật Nhi vào trong ngực, nhìn lướt qua Diệp Ly Tâm. Nàng sợ sệt rụt cổ cái. thời gian dài thấy, nàng hình như quên mất bộ dáng biến thái của Phượng Cảnh Duệ.
Lưu Mật Nhi tức giận trắng mặt nhìn Phượng Cảnh Duệ cái, "Ngươi đủ rồi đó!"
Lúc này vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ mới thả lỏng, hướng về phía Diệp Cửu Dương cùng Diệp Ly Tâm chắp tay cái, " lâu gặp!"
Diệp Cửu Dương khẽ nhếch môi coi như trả lời.
"Hoàng Phủ Nguyệt Minh biết chúng ta tới rồi sao?" Lưu Mật Nhi lôi kéo Diệp Ly Tâm giọng hỏi.
Diệp Ly Tâm lắc đầu, " biết! Chúng ta còn chưa !"
Lưu Mật Nhi vừa muốn chuyện, Phượng Cảnh Duệ bu lại, nhìn chằm chằm tay Lưu Mật Nhi lôi kéo Diệp Ly Tâm, "Mật Nhi!" trầm .
Diệp Ly Tâm phản ứng nhanh nhất, lập tức rời . Mà Lưu Mật Nhi vừa hồi hồn vẫn ung dung nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi ra cửa chưa uống thuốc? Đầu bị con lừa nó đá?" Nổi điên vì cái gì chứ!
Phượng Cảnh Duệ hơi mím môi, "Ta chỉ là thích có người đụng vào nàng!"
"Vậy ngươi đem chặt đôi tay của ta xuống rồi móc lại người của ngươi tốt lắm rồi!" Lưu Mật Nhi tức giận .
Phượng Cảnh Duệ cười mỉa, "Ta làm sao chịu nổi?"
"Ngươi ngừng chút! Đừng lấy buồn nôn làm thú vị! Ta là người, phải là sủng vật của ngươi!" Lưu Mật Nhi tức giận .
"Dĩ nhiên, nàng chắc chắn là hơn sủng vật rồi ! Chức năng cũng nhiều hơn!" Phượng Cảnh Duệ lấy lòng.
bên Diệp Ly Tâm nhịn được hồi phỉ nhổ, "Cái gì đó? Chỉ biết làm ta sợ!"
"Diệp Ly Tâm!" Phượng Cảnh Duệ biến sắc mặt với tốc độ cực nhanh.
Diệp Ly Tâm lập tức che miệng, "Ta gì hết!"
Phượng Cảnh Duệ chậm rãi thu hồi ánh mắt, "Chúng ta ở cùng các ngươi được!" tạm thời vẫn thể để Hoàng Phủ Nguyệt Minh biết tới. Mặc dù chuyện này có thể giấu được bao lâu, nhưng mà chưa muốn cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh biết mục đích mình tới nơi này. Nhất là, còn có chuyện khác tìm Diệp Cửu Dương.
Diệp Ly Tâm hiểu hỏi, "Tại sao?"
"Ngươi muốn thấy bọn chém giết, nhân tiện phá nhà ngươi cho hỏng?" Lưu Mật Nhi cảm thấy đây là ý kiến hay.
Diệp Ly Tâm nghe vậy nuốt nước miếng, "Vậy các ngươi muốn ở đâu?"
"Khách sạn!" Phượng Cảnh Duệ trả lời, "Nơi này của các ngươi chẳng lẽ khách sạn cũng có chứ?"
"Vậy ở trong nhà của chúng ta !" Như vậy nàng có cơ hội tìm Mật Nhi tỷ tỷ chơi!
Phượng Cảnh Duệ gì, cơ bản cũng có ý định giấu giếm bao lâu. Gật đầu ý bảo rằng có thể.
An bài cho mọi người xong, Diệp Ly Tâm bị Diệp Cửu Dương lôi kéo, giữa ánh mắt lạnh lùng của Phượng Cảnh Duệ, lưu luyến rời khỏi Lưu Mật Nhi.
Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Phượng Cảnh Duệ liền ôm nàng, "Ta thích người nàng có mùi vị người khác!" Đây là cố chấp của !
Chương 91.1: Ám toán
Editor: toilatoi-84
Nguồn: LQĐ
"Diệp Cửu Dương, Diệp Ly Tâm, rốt cuộc các ngươi bao giờ chữa bệnh cho ta cha?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận dùng sức vỗ mặt bàn .
Diệp Cửu Dương vẫn văn phong bất động như cũ, mí mắt cũng thèm nhúc nhích, ngược lại Diệp Ly Tâm hơi mím môi, quái thanh quái khí , "Sư thúc, ngươi vật kia là bảo bối của Miêu Cương chúng ta, vậy cho dù muốn tìm cũng cần phải có thời gian chứ?" Lúc lời này, nàng nhìn lướt qua Diệp Cửu Dương. trước sau vẫn còn chơi đùa chén cổ trong tay, hoàn toàn chút ngẩng đầu.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh mắt lạnh : " Cũng nửa tháng rồi!"
"Sư thúc tự mình có thể tìm mà!" Diệp Ly Tâm cười, "Ngươi phải là nhập thất đệ tử của cha ta sao? Sư thúc thể nào biết chứ?" Nàng cũng biết tại sao cha lại thu Hoàng Phủ Nguyệt Minh, ngay cả bọn họ cũng biết cha từng có quyết định như vậy, cũng biết Hoàng Phủ Nguyệt Minh đac học được bao nhiêu, Diệp Ly Tâm đối với chuyện này lòng tràn đầy vui.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh hơi mím môi, "Ta là sư thúc của các ngươi, ta muốn các ngươi làm cái gì, các ngươi cũng phải làm cái đó."
Tiếng vừa thốt ra, bỗng chốc Diệp Cửu Dương đứng lên, "Sư thúc!" lạnh lùng mở miệng.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh ớn lạnh, chống lại ánh mắt của Diệp Cửu Dương, loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương đánh úp tới tim của nàng, Diệp Cửu Dương chậm rãi bước lên, tiện tay lấy chén cổ trong tay ném cho Diệp Ly Tâm. Diệp Ly Tâm thuận tay nhận lấy, đặt vào trong ngực.
Trong lòng nàng nhịn được thầm nghĩ: ca ca phải là người bình thường, cả ngày cầm vật người khác luôn hi vọng có được sờ sờ trước mắt người ta, lại còn với người ta là tìm được! Đây rốt cuộc là dạng hứng thú tệ hại gì.
Diệp Cửu Dương chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên người Hoàng Phủ Nguyệt Minh, tay nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi nhấc lên khỏi bàn, lạnh nhạt mà , "Đừng vỗ hư bàn của ta, ta cũng muốn khiến sư thúc đền cho ta!"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nắm chặt quả đấm, "Diệp Cửu Dương!"
"Sư thúc có lời gì cứ thẳng là được!" Diệp Cửu Dương lười biếng nhếch lông mày.
"Rốt cuộc đến bao gìơ ngươi mới chữa bệnh cho cha ta?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận.
"Khuất Liễu Phong phải người của Diệp gia, cổ của Diệp gia dùng người khi còn sống!" Ngụ ý chính là, coi như tới nơi này, Khuất Liễu Phong vẫn phải chết!
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhíu mày, "Ta nghe , ở đây có loại cổ là vua trong mọi thứ cổ, bất kỳ cổ trùng nào ở bên cạnh nó cũng có tác dụng!"
"Vậy cũng cứu được tánh mạng của !" Cổ vua đó là đối với các cổ khác, còn đối với người mà , nó chính là độc!
"Ta muốn cổ vua!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh . ra Khuất Liễu Phong chỉ là cái cớ, tới nơi này, chỉ là vì tìm cổ vua thôi.
" cứu cha ngươi?"
" chết, về sau cũng chỉ có thể ở giường. Hơn nữa, công lực của tất cả đều cho ta!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhướng mày, "Ta muốn cổ vua!"
Diệp Cửu Dương gật đầu cái, "Thế nếu như ta cho?"
"Ta là sư thúc của ngươi!"
"Ta là cổ vương Miêu Cương!" Diệp Cửu Dương cười lạnh thành tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi tới đây vì cái gì ta biết sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh cả kinh, "Ngươi . . . Biết cái gì?"
"Ngươi làm gì người Lưu Mật Nhi?" Mắt thấy lão ca ra ý định, Diệp Ly Tâm tiến lên bước. Nàng cảm thấy kỳ quái, ca ca vì sao lần đầu tiên lúc gặp mặt liền hiếu kì đối với Mật Nhi tỷ tỷ như vậy. ra là khi đó, người tỷ tỷ có cổ! Cố ý mang tỷ tỷ trở lại cũng là vì chữa trị cho nàng. Ai biết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Khuôn mặt nhắn của Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhíu , "Ta có thể làm cái gì? Các ngươi quên mất rồi sao, chuyện bọn họ thành thân đâu phải do ta!" Ghê tởm nhất chính là cuối cùng Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi cứ đường hoàng rời như vậy. Nàng hao phí tâm tư . . . được gì cả! (Chém)
Diệp Ly Tâm hừ lạnh, "Nếu như phải là mưu đùa bỡn của ngươi, bọn họ thành hôn sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười, "Ngươi như vậy làm ta cảm thấy được, cách làm của ta hình như có chút đúng!"
Diệp Ly Tâm tức cười, là Hoàng Phủ Nguyệt Minh bị Phượng Cảnh Duệ tính kế ngược lại. Câu nàng mới vừa kia sai rồi! Nàng thầm nghĩ.
Lưu Mật Nhi cước đạp Phượng Cảnh Duệ ra khỏi phòng, nàng kiên quyết cầu hai người chia phòng mà ngủ. Phượng Cảnh Duệ , là bị bắt buộc vì trong sạch của nên mới làm như vậy. Bị Lưu Mật Nhi hung hăng khinh bỉ nhìn xuống.
"Phượng Cảnh Duệ, ngươi đoán xem ta thấy người nào ở bên ngoài?" Nàng sải bước vào, nhìn thấy bóng dáng Phượng Cảnh Duệ."Người đâu?"
Tìm được Vô Trần, Lưu Mật Nhi hỏi, "Chủ tử ngươi đâu?"
Vô Trần , "Chủ tử tìm Khuất Liễu Phong!"
Lưu Mật Nhi nhướng lông mày, "Làm sao ta biết?"
Vô Trần lắc đầu, "Chủ tử , rất nhanh trở lại!"
"Khuất Thiên Hàn đâu?" Tên kia cũng theo!
"Khuất công tử cùng chủ tử!" Vô Trần trả lời.
"Hai người bọn họ làm cái gì?" Len lén ?
Khuất Liễu Phong nhìn hai nam tử ở đầu giường. người là đứa bé nuôi nấng hai mươi năm, là . . . đứa bé của người mà trong lòng quyến luyến nhất.
Phượng Cảnh Duệ liếc nhìn Khuất Liễu Phong nằm giường, "Ngươi bây giờ còn hận ta sao?"
Khuất Liễu Phong hừ tiếng, "Ngươi tìm ta để những lời này?"
Phượng Cảnh Duệ thản nhiên cười cười, "Ngươi có biết, con của ngươi dẫn ngươi tới nơi này vì cái gì ?" Mới vừa rồi trong lúc vô tình nghe được, khiến vô cùng bất ngờ. Khuất Liễu Phong này là xui xẻo.
"Đương nhiên là vì cứu ta!" Khuất Liễu Phong hất cằm lên.
Chương 91.2: Ám toán
Editor: toilatoi-84
Nguồn: LQĐ
"Gân mạch toàn thân ngươi đứt hết, ngươi cảm thấy ai có thể cứu ngươi?" Thế nào Phượng Cảnh Duệ cũng nghĩ tới đây từng là kẻ giang hồ lão luyện và gian trá, bây giờ lại . . .
Khuất Liễu Phong biến sắc, "Miêu Cương từ trước đến nay vô cùng thần bí, nàng đưa ta tới nơi này chắc là có biện pháp!"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu cái, xoay người liếc mắt nhìn Khuất Thiên Hàn, "Ngươi cho biết !"
Khuất Thiên Hàn bước tới, nhìn chuyển mắt lão nhân là cha mình, lâu sau .
Ngược lại Khuất Liễu Phong nhìn thấy Khuất Thiên Hàn ánh mắt lóe lên, "Ngươi tới đây làm gì?"
Khuất Thiên Hàn quét mắt lạnh nhìn cái, "Nàng tuyệt đối cứu ông!"
Khuất Liễu Phong nghe vậy chợt sững sờ, " thể nào!" Lúc lời này trong lòng cảm thấy rất ngờ vực.
Phượng Cảnh Duệ tay khoanh trước ngực liếc nhìn đôi cha con này, so với nhà bọn họ cũng khá hơn chút nào? Chỉ có điều . . . bên tai khẽ nhúc nhích, chậm rãi nhếch môi.
Cửa phòng Khuất Liễu Phong bị người từ từ mở ra, Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa xoay người, thấy trong nhà có người, bước chân nàng ta ngừng lại chút, "Các ngươi . . ."
Phượng Cảnh Duệ gặp chuyện vẫn ung dung liếc nhìn nàng, "Hoàng Phủ nương, lâu gặp! Gần đây có tốt ?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh mặt biến sắc nhìn Khuất Thiên Hàn, người này nàng nhốt lại, bây giờ lại tìm tới đây, lẽ là . . .
Làm gì sao, vốn Khuất Thiên Hàn hề đem ánh mắt đặt người của nàng ta. Lúc Phượng Cảnh Duệ mở miệng, chỉ chắp tay sau lưng đứng bên giường, biến sắc nhìn tình trạng bên trong viện.
Tất cả đều lọt vào mắt Hoàng Phủ Nguyệt Minh, nàng ta thận trọng mở miệng, "Tại sao các ngươi lại ở đây?"
Phượng Cảnh Duệ khẽ mỉm cười, " nương khẩn trương như vậy làm gì? Phòng này là của ngươi sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nhìn thoáng qua vai Phượng Cảnh Duệ, nàng nhìn thấy Khuất Liễu Phong nằm giường nhìn nàng . . .
biến sắc gật đầu cái, Hoàng Phủ Nguyệt Minh nghiêm nghị nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ta rồi, ta có thuốc giải!"
" cách khác ngươi gạt ta?" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt , hôm nay tới nơi này với mục đích chủ yếu là xem Khuất Liễu Phong chút, cổ độc người Mật Nhi, đến bây giờ còn chưa phát tác, tạm thời vội, tới địa bàn của Diệp Cửu Dương, chuyện cổ độc dĩ nhiên là giao cho .
Hoàng Phủ Nguyệt Minh lại cười, "Ngay cả độc tình cũng chưa có thuốc giải!"
Phượng Cảnh Duệ chậm rãi khép hai tròng mắt, thanh chợt lạnh xuống, "Nếu, như thế, ngươi cũng được dùng!"
Nàng lập tức đề phòng nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi phải giết chết ta ?"
"Ta thể sao?" Phượng Cảnh Duệ hỏi ngược lại.
"Ngươi cảm thấy ngươi có năng lực làm điều đó?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh giận quá hóa cười.
Trái tim Phượng Cảnh Duệ rét lạnh, theo trực giác quay đầu lại.
Lập tức thấy chưởng mạnh mẽ quét tới đánh lên ngực Phượng Cảnh Duệ. Khuất Thiên Hàn trong nháy mắt vọt vào, ai nghĩ tới, Khuất Liễu Phong vốn phải nằm ở giường có chút năng lực phản kháng nào đột nhiên tiến đến gần động thủ.
Buồn bực ho tiếng, Phượng Cảnh Duệ liên tiếp lui ra sau, "Ngươi . . . phải Khuất Liễu Phong!"
Khuất Liễu Phong cười ha hả, " sai, Khuất Liễu Phong chết!" ta từ từ bóc sạch lớp ngụy trang mặt. Bộ dáng Ngụy công công xuất trước mắt bọn họ. khí tức thời đông cứng. (Chém)
tay ôm ngực, đột nhiên Phượng Cảnh Duệ khạc ra ngụm máu tươi. Khuất Thiên Hàn sớm giao đấu cùng Ngụy công công. Hoàng Phủ Nguyệt Minh chậm rãi đến gần Phượng Cảnh Duệ, ngồi xổm xuống, "Vốn là, nếu gả cho ngươi có thể có được Hoàng Lăng dưới đất, ta uất ức chính mình! Nhưng ngươi lại cần ta! Như vậy . . ." Tay của nàng ta đặt người Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi cũng nên nếm thử chút mùi vị của độc tình chứ hả?!"
"Hoàng Phủ Nguyệt Minh!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt ."Ngươi dám!"
"Độc tình có thuốc giải! Ta qua!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh đứng lên, "Thuốc giải duy nhất là cổ vương, chỉ có điều, đây là ta thứ muốn tìm! Ngươi có cơ hội lấy đâu!"
Phượng Cảnh Duệ buồn bực ho tiếng, ý thức bắt đầu tan rã. Khuất Thiên Hàn thấy thế ra hư chiêu rồi dùng tay nhấc lấy Phượng Cảnh Duệ rồi lắc mình phá cửa sổ mà ra. Chạy thẳng đường như điên trở lại khách sạn.
ở cùng hai người Vô Trần và Vô Ngân hai ngày, Lưu Mật Nhi đột nhiên thấy Khuất Thiên Hàn mang theo Phượng Cảnh Duệ trở về, trong lòng nàng cả kinh, vội vàng bước ra, kinh hãi, "Làm sao? Làm sao vậy? Các ngươi làm sao vậy?"
Khuất Thiên Hàn vốn có thời gian trả lời câu hỏi của nàng..., kéo ngay thân thể của nàng ra, liếc mắt nhìn Vô Trần.
Vô Trần sáng tỏ tiến lên, đưa tay đặt lên cổ tay của Phượng Cảnh Duệ, chốc lát, lo lắng vô cùng mở miệng, "Ta có biện pháp!"
Toàn thân Lưu Mật Nhi cứng đờ, "Vô Trần, ngươi cái gì?"
Vô Trần quay đầu, "Ta có biện pháp! Ta cần người có công lực bốn mươi năm, hơn nữa, còn phải có tuyệt chiêu, người duy nhất có thể làm chuyện này chỉ có lão Cốc chủ!"
"Ta tìm!" Lưu Mật Nhi lớn tiếng .
Vô Trần lắc đầu cái, " thể đâu, lão Cốc chủ bao giờ ra khỏi Minh cốc!"
Lưu Mật Nhi trầm mặc, "Ta có cách!"
Vô Trần trầm ngâm chốc lát "Thông báo cho Diệp Cửu Dương chút, để bọn họ bảo vệ tốt tâm mạch chủ tử, ta đưa nương trở về!" Ngay từ lúc biết Lưu Mật Nhi có cổ độc người, thể rời để lại mình nàng. Nếu , chủ tử mà biết. . . Nghĩ tới đây, Vô Trần rùng mình cái! Kiên định hơn với ý nghĩ của mình.
Những lời này, Lưu Mật Nhi hoàn toàn nghe lọt vào tai! Chỉ vội vã gật đầu. Ngay đêm đó, Lưu Mật Nhi cùng Vô Trần rời Miêu Cương, Minh cốc!
Last edited by a moderator: 5/10/15