1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64: Đè người ta định chịu trách nhiệm

      Editor: Boo Na


      Ánh trăng mờ dần, bầu trời dần xuất tia sáng.

      Có quần áo nằm rải rác mặt đất, từng cái từng cái trải đến tận mép giường, tiến vào bên trong màn che rất nặng. thanh vụn của tiếng thở dốc hỗn loạn vang lên khẽ.

      "Mật Nhi..."

      Lưu Mật Nhi toàn thân mềm nhũn, hành động duy nhất có thể làm là há mồm, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi cút ngay cho ta!" Hu hu, máu!

      "Mật Nhi, ta là khó chịu, ta bị hạ dược, ta khống chế được chính mình!"

      "Cút, lấy cớ này ba lần!"

      "Mật Nhi ! Ta chết!"

      "Vậy ngươi chết !"

      "Ta chết, ta muốn vào!"

      "Còn cho ngươi vào, ta chết lần nữa!"

      Nghiêng người trốn tránh nụ hôn nóng bỏng từ Phượng Cảnh Duệ. Lông mi dài che phủ, nước mắt khô miết thành đường mảnh gò má, thân thể vốn trắng nõn bị những vết xanh tím che kín, máu vai muốn ngừng, nhưng dấu răng lại hằn sâu người nàng.

      Nam nhân nào đó ăn xong biết vị, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn sang nữ tử dưới thân, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, "Sắc trời còn sớm, làm cái gì đó trợ giúp giấc ngủ!"

      "Cút! Ngươi cho là ta mù, trời sắp sáng rồi!"

      "Phải ?" Phượng Cảnh Duệ trong phút chốc đứng dậy, giây tiếp theo trước mắt Lưu Mật Nhi tối sầm, ánh mắt tràn ngập lửa giận bị ai đó bịt kín.

      thanh Phượng Cảnh Duệ bỉ ổi truyền đến, " tại trời vẫn còn tối? !"

      Lưu Mật Nhi: "... Ta nguyền rủa ngươi, sớm có ngày tinh tẫn nhân vong [1] !

      Phượng Cảnh Duệ bối rối nghiêng đầu, "Mật Nhi, nguyền rủa chính mình như vậy tốt!"

      "Buông! Ta cần..."

      Trả lời nàng là thân thể bị Phượng Cảnh Duệ nhàng xoay về, tựa như cầm món đồ quý hiếm, cẩn thận giống như bảo bối, nhưng từ phía sau lưng vọt vào trong cơ thể nàng động tác lại chút cũng dịu dàng, ngược lại như vỡ đê, như thác nước nghìn dặm thể chống đỡ.

      dọc theo tấm lưng trắng mịn của nàng hôn xuống. Môi đến chỗ đó, lại bởi vì toàn thân Lưu Mật Nhi run lên, miệng lưỡi lưu luyến rời . Nàng hoảng sợ đưa chân muốn đá, lại bị dễ dàng bắt được. Tức giận há mồm mắng, mở miệng nhưng mà là tiếng ngâm khẽ của nàng khiến người ta nghe cảm thấy đỏ mặt.

      Luật động dưới thân khiến cho nàng muốn thể, chỉ có thể để Phượng Cảnh Duệ tùy ý cuốn, tùy ý xâm chiếm.

      "Phượng Cảnh Duệ, ta cầu ngươi…. Đừng!"


      Phượng Cảnh Duệ thét lớn tiếng, kiên định mở miệng, "!" cúi người, khéo léo hôn lên đỉnh ngọc xinh xắn tròn trịa, bắt lấy hai tay nàng đặt ở bên hông , ngừng ra vào. Hôn mạnh lên đôi môi nàng, hoàn toàn quan tâm hai tay nàng đánh về phía . Lực đạo này, coi như là đấm lưng cho .

      "Mật Nhi thấy ta vất vả nên chăm sóc, đấm đấm cũng tốt!"

      "Phượng Cảnh Duệ, tên khốn này!"

      Tự động bỏ ngoài tai lời chửi mắng của nàng, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi phủ bàn tay to trước ngực nàng, nhịn được bật ra tiếng nỉ non, "Mật Nhi, ta giúp nàng làm nó lớn hơn!"

      "Chơi đùa cái quỷ, ta thích , ta thích làm bánh bao hấp, ngươi quản được sao?" Lưu Mật Nhi giận điên lên, mắng to, đáng tiếc lời ra lại mềm mại chút lửa giận.

      Nghiêng người hôn 'bánh bao ', Phượng Cảnh Duệ hơi hơi nhíu mày, " tốt, có chút !"

      Mẹ nó. biết khí lực từ đâu tới, Lưu Mật Nhi cước đem đạp xuống giường, tay bắt lấy mảnh vải che dưới thân, tay kéo chăn bọc kín người, nàng hung trợn trừng mắt với Phượng Cảnh Duệ, "Có bản lĩnh ngươi đừng chạm vào! Sao ngươi vội như chưa ngủ cùng nữ nhân bao giờ?

      Phượng Cảnh Duệ bận tâm toàn thân che đậy ngồi dưới đất, khoanh hai chân, nhíu chân mày nhìn Lưu Mật Nhi, "Ta ăn nằm với nữ nhân! đúng, ăn nằm với, chỉ người!" Là nàng.

      Nghe đến lời này, Lưu Mật Nhi hiểu sao cảm thấy dễ chịu, Lưu Mật Nhi hừ lạnh tiếng, xoay người cái, hoàn toàn để ý tới nam nhân mang theo ý cười tà ác.

      Hồi lâu, giọng tội nghiệp của Phượng Cảnh Duệ truyền đến, "Mật Nhi, lạnh!"

      "Về phòng ngươi ngủ!"

      "Mật Nhi, xuân dược…"

      "Mẹ nó, xuân dược phải giải rồi sao? Ngươi kêu cái lông!"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thân mình run run, vẻ mặt như nữ nhân bị khi dễ nhìn nàng lên án, "Mật Nhi, nàng hiền lành!"

      "Ta thèm vào," Lưu Mật Nhi đứng dậy, trừng mắt phừng phừng lửa giận nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi có biết xấu hổ hay ? Ta như vậy, còn hiền lành sao? !"

      "Nàng đè ta định chịu trách nhiệm!" Phượng Cảnh Duệ mếu máo, "Người ta… Người ta… Là lần đầu tiên!"

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, nháy mắt hóa đá. Hơn nửa ngày mới dần hoàn hồn, "Ngươi cái gì?"

      Phượng Cảnh Duệ cúi đầu ngượng ngùng, e dè mở miệng, "Người ta là lần đầu tiên!"

      "Mẹ nó, Phượng Cảnh Duệ, ngươi còn giả bộ ta liền đánh ngươi!" Lưu Mật Nhi tức giận bò xuống giường mắng, vừa được bước, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho nàng mềm nhũn hai chân.

      Phượng Cảnh Duệ bước dài tiến tới ôm lấy thân thể nàng, mở miệng mị hoặc, " ra, Mật Nhi thích ở giường mới đạp ta xuống giường a! Chúng ta thử làm mặt đất xem!" ràng.

      Máu toàn thân nháy mắt xông lên não, khuôn mặt Lưu Mật Nhi đỏ hồng, nhan sắc mê người khiến cho Phượng Cảnh Duệ kìm lòng được hôn lên gò má nàng.

      Lưu Mật Nhi toàn thân run lên, "Đừng… Ta mệt!"

      Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ thâm trầm, tay dùng sức kéo góc chăn nàng nắm chặt, lộ ra xương quai xanh tinh tế khiêu gợi. thanh mê muội, nỉ non, "Mật Nhi, ta lại trúng độc!" cúi đầu, hôn lên dấu hôn, tay dần dần tiến vào trong chậm rãi vuốt ve.

      Nàng giãy giụa càng kịch liệt, càng thuận lợi thăm dò sâu hơn, hai người liền như vậy dây dưa giằng co, Phượng Cảnh Duệ ôm nàng chậm rãi đứng dậy, bọn họ cùng lúc ngã xuống giường.

      Trong lúc đó, giãy giụa cùng áp chế đều tiêu hao ít sức lực, mồ hôi ra ít, thủy chung vẫn là Phượng Cảnh Duệ chiếm thượng phong. Nam nhân cùng nữ nhân vốn dĩ thể lực thực ngang bằng.

      Nhìn người dưới thân, Phượng Cảnh Duệ nhịn được cười khẽ cái, đau lòng vuốt ve dấu vết ám muội trước mắt, " lần cuối cùng!"

      Lưu Mật Nhi trợn trắng mắt, "Tạm thời nghe!" Cũng như vậy, nàng còn có thể cái gì.

      Ngón tay của theo chăn tách quần áo của nàng, thanh mang theo chút kìm nén, hô hấp cũng có chút dồn dập. Hai tay đỡ lấy hông nàng, chậm rãi thẳng tiến vào trong cơ thể nàng, hơi hơi thở gấp , "Ta cam đoan đây là lần cuối cùng!"

      vui thích trong thân thể khiến Lưu Mật Nhi thể mở miệng. Ngoài cửa sổ, sắc trời sáng , trong màn che, xuân tình vẫn nồng nàn…

      Cạch tiếng

      thanh vật nặng rơi xuống đất khiến Lưu Mật Nhi mệt mỏi chậm rãi mở mắt ra, nhe răng trợn mắt ngồi dậy, lộ ra đôi mắt khó có thể tin. Đột nhiên nhớ tới đêm qua, Lưu Mật Nhi theo bản năng cúi đầu nhìn chính mình, quần áo đầy đủ.

      Giật giật khóe miệng, đáp lại ánh mắt Vô Ngân, nàng xua tay ách xì cái, "Hoàng Phủ tiểu thư. Sớm như vậy, có chuyện gì sao?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh trừng lớn mắt nhìn nàng, "Sớm?"

      "Ừ, còn sớm sao?" tại, nàng mới tỉnh, làm sao biết là lúc nào?

      " qua giờ ngọ, còn sớm sao?" Giọng điệu Hoàng Phủ Nguyệt Minh bén nhọn, tựa hồ cam lòng.

      Nhớ tới tối hôm qua người khởi xướng cũng vì nàng, Lưu Mật Nhi miễn cưỡng thở dài, "A."

      "Ngươi… Tối hôm qua ngủ ở trong này?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh thăm dò mở miệng, "Sao thấy Phượng Cảnh Duệ?"

      Lưu Mật Nhi lúc này mới hiểu nàng rốt cục tới đây là vì cái gì. Sau đó, nàng giả bộ buồn rầu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Ta cũng biết, ta cho tới bây giờ mới tỉnh dậy, biết đâu!" Lời này nhưng là , nàng ngủ cho tới bây giờ, Phượng Cảnh Duệ nơi nào, nàng cũng .

      Nghe xong lời này, Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa lòng nhếch môi.

      Lưu Mật Nhi nhấc mày, khó hiểu mở miệng, "Ngươi có chuyện gì sao?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh đột nhiên biến thành dạng bi thương vô cùng, vừa như khổ sở lại vừa như rối rắm!

      Lưu Mật Nhi nhìn nàng biến hóa nhịn được trong lòng ghê tởm phen, thay đổi quá nhanh!

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh thảm thương , "Thực xin lỗi, ta biết như vậy là tốt, nhưng ta…"

      "Ngươi làm sao vậy?" Lưu Mật Nhi cười nhạt tiếng, vào lúc Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa muốn mở miệng liền cắt ngang, "Đợi lát nữa, ta tắm rửa xong rồi . Vô Ngân."

      Vô Ngân xoay người bước ra ngoài cửa, lâu sau xách thùng nước ấm lên, Lưu Mật Nhi khoác quần áo đứng dậy, thiếu chút nữa yếu ớt ngã xuống, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng người nào đó.

      Dòng nước ấm áp làm giảm ít đau nhức người, hơn nữa thuốc Vô Ngân mang đến , khi Lưu Mật Nhi đứng dậy cảm thấy tốt hơn nhiều. Mặc quần áo vào, nàng thấy Hoàng Phủ Nguyệt Minh vẫn còn chờ, ngượng ngùng nở nụ cười, " có lỗi, đợi lâu!"

      "Tỷ tỷ cần khách khí"

      "Tỷ tỷ?" Lưu Mật Nhi nhướng mày.

      Hoàng Phủ Minh Nguyệt đỏ mặt, "Chuyện này, tối qua, Phượng Cảnh Duệ, là… ở trong phòng ta!"

      Lưu Mật Nhi nghe vậy giật mình, vẻ mặt dám tin, kinh ngạc đứng lên, "Cái gì?" Làm sao có người dối trắng trợn như vậy? Phượng Cảnh Duệ chẳng phải đêm qua làm cho nàng mệt muốn chết, so với cẩu cũng chẳng khác là bao a.

      "Tỷ tỷ, ta biết ngươi khó chấp nhận, nhưng mà, ta là người của . Ta hi vọng…." Hoàng Phủ Nguyệt Minh muốn lại thôi.

      Vẻ mặt Lưu Mật Nhi kiên định, đứng dậy nắm tay Hoàng Phủ Minh Nguyệt, "Ngươi yên tâm, ta bỏ qua cho xú nam nhân kia! Ta nhất định làm cho …"

      "Mật Nhi, đừng lợi dụng người ta xong rồi cần như vậy chứ?" thanh Phượng Cảnh Duệ theo cửa truyền đến.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh biến sắc, vội vàng muốn rời khỏi, lại bị Lưu Mật Nhi phát bắt được, "Người ta muốn ngươi phụ trách, ngươi lấy ."

      "Mật Nhi có hay cũng nên phụ trách?" Phượng Cảnh Duệ tà mị ghé sát vào nàng, vừa tắm xong người nàng tản ra mùi thơm thoang thoảng. Ngón tay đẩy ra vạt áo của nàng, lộ ra vết xanh tím.

      Thấy thế, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lẽo, cả giận , "Các ngươi đùa giỡn ta!"

      Phượng Cảnh Duệ cười , ", tại hạ cảm tạ Hoàng Phủ tiểu thư, bằng , Mật Nhi tại…" muốn lại thôi.

      Hoàng Phủ Nguyện Minh nghe vậy giận giữ, " có khả năng, các ngươi thành thân, nàng phải là xử nữ!"

      Khóe miệng Lưu Mật Nhi cong lên, "Làm sao ngươi biết ta phải?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh trừng lớn mắt, "Các ngươi thành thân!"

      "Người khác cùng bái đường phải ta, ta làm sao muốn thay người ta động phòng?" Lưu Mật Nhi nhún nhún vai.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh lúc này mới hiểu được, "Các ngươi sớm biết!"

      Phượng Cảnh Duệ tươi cười, "Khuất Liễu Phong ở nơi nào?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh bộc lộ cảm xúc bên ngoài nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi sao có thể xác định chỉ ta biết?"

      " là cha ngươi, ngươi có khả năng biết!" Phượng Cảnh Duệ cười nhạt.

      "Làm sao ngươi biết?" Nàng từ theo mẫu thân, rất ít người biết nàng cùng Khất Liễu Phong có quan hệ!

      Phượng Cảnh Duệ cười khẽ tiếng, "Ta là ai?" Chủ Thiên hạ đệ nhất lâu, chỉ cần muốn, có cái gì biết.

      "Nhưng ngươi đừng quên, người sáng lập ra Thiên hạ đệ nhất lâu là ai!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười lạnh, .

      Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Khuất Liễu Phong sao? Nhưng ngươi đừng quên… người làm chủ chính thức là Cơ gia!"

      Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh tái nhợt, "Làm sao ngươi biết?"

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt trả lời, "Khuất Liễu Phong ở đâu?"

      "Ta biết!"

      "Vậy ủy khuất ngươi!" Phượng Cảnh Duệ cười , ánh mắt hướng ra ngoài cửa.

      Khuất Thiên Hàn chậm rãi từ cửa vào, "Ngươi bảo ta đến vì chuyện này?" Sau khi bước vào, hoàn toàn đem ánh mắt đặt ở người Hoàng Phủ Nguyệt Minh, trong giọng để lộ vẻ kiên nhẫn.

      "Người của ngươi, ngươi mang !" Phượng Cảnh Duệ nhàn nhã mở miệng.

      Khuất Thiên Hàn xoay người nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, " uống thuốc chưa?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh căm tức, "Ta bệnh!"

      "Người có bệnh mình bị bệnh!" tay kéo Hoàng Phủ Nguyệt Minh, " về!"

      Khuất Thiên Hàn tay bắn ra, toàn thân Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhất thời cứng ngắc, thể di chuyển. Khuất Thiên Hàn nghiêm mặt kéo nàng rời .

      tình đột nhiên thay đổi khiến cho Lưu Mật Nhi chậc chậc ra tiếng, "Chuyện này là sao?"

      Phượng Cảnh Duệ đảo mắt, "Cái gì?"

      "Ngươi để Khuất Thiên Hàn đến?" Nàng hỏi

      "Ừ!"

      "Vì sao? Có thể truy đến cùng tăm tích của Khuất Liễu Phong phải càng tốt sao?"

      "Chưa đến lúc!"

      "Vì sao?"

      "Người kế thừa còn chưa xuất !" Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm, "Người đó lộ diện, Khuất Liễu Phong cũng xuất !" Hơn nữa, mọi người đều cho rằng bây giờ người của Khuất Liễu Phong ở đây, biệt viện này tại biết có bao nhiêu nhòm ngó. Nếu hôm nay Hoàng Phủ Nguyệt Minh muốn ở trong này náo loạn, càng làm cho người ta có sơ hở.

      Lưu Mật Nhi hiểu lắm nhìn Phượng Cảnh Duệ, " hiểu!"

      " hiểu coi như xong!" Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, nơi này rất phiền toái. Giải thích hai câu sao có thể hiểu được ràng.

      Đảo mắt nhìn vẻ mặt Lưu Mật Nhi suy tư, nhịn được đến gần, "Còn đau sao?"

      Đột nhiên hoàn hồn, Lưu Mật Nhi chặn lại, tách ra khoảng cách hai người, nghiêm mặt , "Cách xa ta chút!"

      "Mật Nhi!" Vô cùng thân thiết nắm lấy tay nàng vuốt ve, Phượng Cảnh Duệ giọng, "Ta quan tâm nàng mà!"

      "Ngươi cách xa ta chút là quan tâm nhất đối với ta!" Lưu Mật Nhi đỏ mặt, .

      Liếc khuôn mặt nhắn đỏ bừng của nàng, ngực Phượng Cảnh Duệ nảy lên chút thỏa mãn cùng rung động, nhàng sát lại gần thân thể nàng, "Mật Nhi! Ta chuẩn bị cơm cho nàng!"

      Bối rối gật đầu, Lưu Mật Nhi đưa tay vỗ về ngực đập ngừng, ho tiếng, "Ừ, ta cũng đói bụng!"

      Sau khi món ngon cùng lúc đặt bàn, mặt Lưu Mật Nhi cũng đen lại.

      Phượng Cảnh Duệ lấy món ăn, "Mật Nhi, ngực gà hầm bí đao, ăn cái gì bổ cái đấy!"

      Lưu Mật Nhi trừng mắt liếc cái, im lặng .

      Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mũi, "Mật Nhi, chè đu đủ!"

      Quét đến ánh mắt lạnh, Lưu Mật Nhi để đũa xuống. Vặn hai tay, mở miệng thực dịu dàng, "Phượng Cảnh Duệ!"

      Phượng Cảnh Duệ cười đến đáng khinh, "Mật Nhi, nàng cần khen ngợi ta!"

      "Ta muốn bóp chết ngươi!" đôi tay mảnh mai kẹp cổ Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi kêu to.

      [1] tinh tẫn nhân vong: nam nhân có hành vi tình dục quá độ mà dẫn đến chết
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Các món ăn để ngực to ngừng được mang lên bàn

      Editor: Vivi



      Liên tiếp ba ngày. Lưu Mật Nhi trừng mắt bàn đồ ăn nhìn chuyển mắt nhìn bên cạnh nóng lòng muốn thử nam nhân, nàng nghiến răng nghiến lợi chỉ vào món ăn bàn.

      "Cái gì đây?"

      "Quả điều trộn tôm !" Phượng Cảnh Duệ trả lời.

      Ngón tay lại chỉ sang món khác, "Cái này?"

      Phượng Cảnh Duệ cười tươi roi rói, "Cà rốt hầm thịt bò!"

      Lưu Mật Nhi cắn răng, lại chỉ tiếp, "Cái này?"

      Phượng Cảnh Duệ cười , "Hôm nay Mật Nhi là kỳ lạ, Vô Ngân mấy ngày nay, những đồ ăn này nàng ăn ít, sao lại vẫn biết tên chúng? Đây là cháo táo đỏ sữa đậu nành!"

      Lưu Mật Nhi vừa ý gật đầu, quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười, vẻ mặt ngại học hỏi kẻ dưới, "Xin hỏi, những món này có tác dụng gì?"

      "Lấp đầy bụng chứ sao! Còn có tác dụng gì à?" Phượng Cảnh Duệ nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ vô tội.

      " vậy sao?" Lưu Mật Nhi nghiến răng nghiến lợi.

      Phượng Cảnh Duệ rụt cổ, " phải!"

      "Hừ!" Lưu Mật Nhi cắn răng, quay mặt để ý tới ,

      Phượng Cảnh Duệ nhe răng cười, "Mật Nhi, đừng như vậy, ta làm vậy cũng chỉ vì phúc lợi của ta thôi, ta..."

      "Ngươi câm miệng lại cho ta!" Mắt Lưu Mật Nhi trừng to.

      Tức chết mất thôi, nhìn lại, mỗi món ăn bàn, mùi vị đều thích hợp. Nhưng mà... Điều khiến nàng khó chịu đó là, các món ăn bàn đều có cùng tác dụng, chính là nâng ngực.

      Lập tức, Phượng Cảnh Duệ lập tức che miệng, nghe lời như đứa đứa bé ngoan. Đôi mắt đảo quanh,lqd nhìn Lưu Mật Nhi muốn lại thôi. Lại thấy nàng tức giận gào to, "Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!"

      Phượng Cảnh Duệ bĩu môi, " được có được ?"

      " được!" Lưu Mật Nhi giận dữ.

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi đứng dậy, "... Được rồi! Nếu nàng nhớ ta lnhớ gọi ta nhé ...!" Tên nào đó mặt toàn tôm mở miệng.

      "Ta nghĩ khả năng đó bao giờ xảy ra đâu!" Lưu Mật Nhi nâng trán .

      "Vậy..." Phượng Cảnh Duệ vẫn muốn còn muốn nóì tiếp.

      "Cút ra ngoài!" Lưu Mật Nhi chỉ vào cửa.

      Lúc này, Phượng Cảnh Duệ mới nhăn nhăn nhó nhó ra cửa. Cho đến khi chỉ còn mỗi Lưu Mật Nhi, đứng ở bên cạnh, Vô Ngân khâmlqd phục nhìn nàng" nương, là lợi hại!"

      Lưu Mật Nhi nhìn Vô Ngân khó hiểu, chậm rãi ăn cơm, "Sao lại như vậy?"

      "Chưa từng có ai dám với chủ tử như vậy." Chứ đừng có đến chuyện bảo cút!

      Lưu Mật Nhi càng khó hiểu, "Ta cũng thấy lạ. Vì sao các ngươi lúc nào cũng dùng vẻ mặt này nhìn vậy , nhìn với vẻ mặt thần tiên thể xâm phạm, khủng bố thế sao?"

      Vô Ngân mím môi, "Là vì nương chưa từng thấy thôi!"

      " làm gì?" Lưu Mật Nhi cực kỳ hứng thú.

      Vô Ngân nhìn mấy người đứng ngoài cửa thò đầu vào nhìn trộm, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Việc này..."

      Lưu Mật Nhi quay đầu lại, "Ngươi làm gì vậyi?"

      Phượng Cảnh Duệ lộ ra nụ cười đáng , "Chờ Mật Nhi gọi ta!"

      "Ta gọi ngươi, ngươi có thể lượn rồi đấy!" Lưu Mật Nhi chậm rãi.

      Trong nháy mắt, Phượng Cảnh Duệ khổ sở đứng dạy, cả khuôn mặt đều nhăn lại, Đôi mắt nhìn Lưu Mật Nhi chằm chằm, giống như còn muốn khóc thêm trận.

      Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ gì , "Rốt cụôc ngươi muốn gì?"

      "Người ta muốn danh phận!"

      Mẹ nó, Lưu Mật Nhi bước nhảy vèo sang, túm áo Phượng Cảnh Duệ, hung tợn "Ta cho ngươi , ngươi ."

      Phượng Cảnh Duệ né tránh, khóe miệng nở nụ cười vô cùng sáng lạn, "Đêm đó..."

      "Ngậm miệng lại! Ta quên rồi!" Lưu Mật Nhi đỏ mặt rống to.

      giây sau, cả người nàng bị vác lên vai, chuẩn bị bước Lưu Mật Nhi thét chói tai, "Làm gì hả?"

      "Nàng quên mất rồi, ta chuẩn bị cho nàng nhớ lại, cách tốt nhất là, chuyện xưa tái diễn!" Phượng Cảnh duệ đánh cái vào mông tròn của nàng, cười hì hì .

      "Ngươi dám!" Lưu Mật Nhi rống to.

      tay Phượng Cảnh Duệ đặt lên mông nàng, chậm rãi vuốt . Khiến cho Lưu Mật Nhi thét chói tai, "Mau lấy móng vuốt của ngươi ra!"

      Phượng Cảnh Duệ cười hắc hắc, "Cảm giác thích!"

      "Phượng Cảnh Duệ!" Lưu Mật Nhi thét chói tai.

      "Đỏ mặt kìa..., giữa thanh thiên bạch nhật sao lại chiếm tiện nghi người ta thế kia." Giọng đùa cợt truyền tới tai, Lưu Mật Nhi cùng Phượng Cảnh Duệ đồng thời dừng động tác, nhìn về nơi giọng được phát ra. Bắc Đường Sanh cùng hộ vệ của Đường Đức ngồi mái hiên nhìn hai người.

      Bị khiêng vai, Lưu Mật Nhi vẫn giơ tay chào hỏi, "Bắc Đường Sanh, ngươi vẫn còn sống à?"

      Bắc Đường Sanh kéo căng hai má, "Sao lại hỏi ta vẫn còn sống là sao?"

      Vỗ vai Phượng Cảnh Duệ, ý bảo đặt nàng xuống đất, Lưu Mật Nhi vỗ vỗ tay, chỉnh lại y phục, "Nam nhân của ngươi dạy bảo ngươi hả?"

      Nháy mắt, Bắc Đường Sanh nháy mắt nhảy, đứng trước mặt nàng, "Lời này có ý gì?"

      " phải ngươi bị đè hả? Nam nhân của ngươi nhìn thấy ta chải đầu cho ngươi, ghen hả?" Ánh mắt nàng nhìn Đường Đức có ngụ ý.

      Khóe miệng Bắc Đường Sanh giật giật, ho , "Sao có thể? Ta là nam nhân mà, làm sao có thể... Khụ! có khả năng đó đâu!" Ánh mắt bình tĩnh của người phía sau khóa chặt lấy người .

      Lưu Mật Nhi cười cười, kéo cánh tay , "Chúng ta là chị em , nam nhân của ngươi có phải đứng sau ngươi hả?"

      Bắc Đường Sanh mím môi, "Làm sao ngươi biết?"

      "Bởi vì ngươi sợ mà!"

      Bắc Đường Sanh hơi mím môi, "Ngươi cũng nhìn ra được hả? !"

      "Chúng ta là chị em mà!" Lưu Mật Nhi hào phóng vỗ vai .

      giọng như hồn từ phía sau truyền đến, Phượng Cảnh Duệ vui mở miệng, "Mật Nhi, tay nàng làm gì vậy?"

      "Sờ thôi!" Lưu Mật Nhi cười , giơ tay sờ mó người Bắc Đường Sanh.

      "Ta cho phép ?"

      "Ta đâu có hỏi ngươi!" Lưu Mật Nhi cười cực kỳ ngọt ngào, khiến Bắc Đường Sanh rùng mình. Lặng lẽ trốn ra ngoài.

      tay ôm nàng vào trong ngực, lúc này, Phượng Cảnh Duệ mới nhìn tới Bắc Đường Sanh, "Ngươi tới làm gì?"

      "Đến tìm người!" Bắc Đường Sanh cười to, "Ngươi biết là ai ?" cười cách nghiền ngẫm.

      Lời này nghĩa là... Chẳng lẽ người kia là người bọn biết sao?

      Từ khuôn mặt Bắc Đường Sanh, nhìn ra đáp án, cười gật đầu, "Ta kiểm tra mọi tin tức, phát việc, các tin tức do Khuất gia thả ra đều hướng về người! Đoán xem là ai?"

      Phượng Cảnh Duệ nhìn lạnh nhạt. sờ sờ cái mũi, "Miêu Vương, Diệp Cửu Dương!"

      Đáp án khiến Phượng Cảnh Duệ nhướn mày, kinh ngạc, "Diệp Cửu Dương? !"

      Bắc Đường Sanh gật đầu, " sai, tất cả các đầu mối đều hướng tới Diệp Cửu Dương. Với lại, lúc này, Diệp Cửu Dương trở thành mục tiêu cho mọi người tìm kiếm. Hơn thế, biến mất lâu rồi."

      Phút chốc, Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười, "Là như vậy sao!"

      Khuất Liễu Phong muốn lợi dụng mối bất hoà giữa Trung Nguyên và Miêu Cương, để cho người giang hồ nảy sinh xung đột với Diệp Cửu Dương, chỉ cần đứng ở phía sau hưởng ngư ông đắc lợi. Mà lúc này lại biến mất, cách khác, muốn cho người khác nghĩ rằng hợp tác với Diệp Cửu Dương. cách vô cùng ngoan độc!

      Phượng Cảnh Duệ khẽ cười, "Bắc Đường, Lãnh Ngạo Vũ đâu?"

      " xử lý mấy người ở bên ngoài, chắc là sắp xong rồi! A..., này, đừng đến đây" hơi lạc giọng, cả người Lãnh Ngạo Vũ liền rơi xuống ngay bên cạnh bọn họ.

      Hướng về phía Lưu Mật Nhi gật đầu, Lãnh Ngạo Vũ mở miệng, "Người bên ngoài đồng ý để các ngươi tự do!"

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Trước tiên, tìm Diệp Cửu Dương!"

      " cần!"Giọng đặc biệt của Diệp Ly Tâm truyền đến, đứng sau nàng là nhân vật mà bọn họ vừa nhắc tới, Diệp Cửu Dương!

      Biểu cảm vẫn chút thay đổi như trước, bởi vì mấy ngày nay bị Diệp Ly Tâm lôi chạy toán loạn mà khuôn mặt xanh trắng cải thiện ít. Chậm rãi tiêu sái theo Diệp Ly Tâm đến cạnh mọi người, Diệp Cửu Dương chậm chạp mở miệng, " phải ta!"

      là người tuỳ hứng!

      Trong lòng mọi người đều bật ra cùng câu

      Nhìn bốn phía, Phượng Cảnh Duệ cùng Bắc Đường Sanh, Lãnh Ngạo Vũ nhìn nhau. Lãnh Ngạo xoay người, vươn người cái, đứng nóc nhà.

      Lưu Mật Nhi khó hiểu, "..."

      "Ngạo Vũ thích việc này!" Bắc Đường Sanh giải thích.

      Lại thêm người tuỳ hứng! Lưu Mật Nhi cười cười.

      Diệp Ly Tâm luôn thích quấy rối giờ cũng an tĩnh đứng cạnh bọn , lúc Diệp Cửu Dương mở miệng, nàng gật đầu, "Chúng ta cùng thứ gì đó dưới đất hoàng lăng có liên quan!"

      "Ta thấy, các ngươi sao lại ở trong này?" Phượng Cảnh Duệ nhún vai. Đối với chuyện bọn họ , .

      "Vừa đến!" Diệp Cửu Dương mở miệng.

      "Vào bằng cách nào?" Đây là thắc mắc của Lưu Mật Nhi.

      Diệp Ly Tâm chỉ vào mái hiên Lãnh Ngạo Vũ đứng, "Lúc đánh nhau, có ai cản chúng ta!"

      Nhìn vấn đề do chính nàng hỏi. Lưu Mật Nhi tự oán thầm chính mình.

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Vào trong !" Xem ra, Vô Trần cũng nên quay lại rồi.

      Vài người ngồi vây quanh cái bàn, Lưu Mật Nhi chuẩn bị ra ngoài, Phượng Cảnh Duệ liền kéo nàng ngồi đùi của , bàn tay sờ sờ lại, lần mò tóc của nàng." xem có chuyện gì xảy ra?"

      Diệp Ly Tâm mím môi nhìn động tác của hai người, nhưng cũng biết lúc này, chuyện quan trọng nhất là gì, hiểu ca ca của mình thích mở miệng, nàng từ trong ngực lấy ra khối ngọc đặt lên bàn, "Là cái này!"

      "Là cái gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.

      "Là vật chứng minh thân phận người thừa kế hoàng lăng!" Diệp Ly Tâm trả lời.

      "Làm sao có thể ở trong tay các ngươi?" Lưu Mật Nhi khó hiểu, "Là của các ngươi?"

      Diệp Ly Tâm lắc đầu, " phải, đây là, vật Phượng Cảnh Duệ lưu lại tất cả người giang hồ chi hậu xuất thân ca ca!"

      Bắc Đường khèn chậm rãi cầm lên nhìn kỹ xem, "Thứ này là đông tây, này khối ngọc thạch xuất thời gian cũng lâu!" Vẫn quên , Bắc Đường gia tộc tại trong ngành này mặt thuộc loại người nổi bật. Bắc Đường khèn lại càng từ liền đối với Ngọc Thạch giám định và thưởng thức có nghiên cứu. khi mở miệng, hẳn làm lỗi.

      " cách khác là giả rồi hả ?" Lưu Mật Nhi thở ra, "Nhưng là vì cái gì phải làm như vậy?"

      Phượng cảnh duệ đem ánh mắt đặt ở Diệp lâu dương người, Diệp Ly tâm thay thế trả lời, "Bởi vì, Trung Nguyên cùng Miêu Cương có lẽ là trước từng có hiệp nghị, lưỡng giả cũng có thể xâm phạm đây đó. Nhưng là, lưỡng giả trong lúc đó tổng là có người muốn phá như vậy hiệp nghị."

      "Ngươi lưỡng giả trong lúc đó, cũng là Miêu Cương bên kia cũng có người đối Trung Nguyên như hổ rình mồi?"

      Diệp Ly tâm gật gật đầu, " sai."

      Phượng cảnh duệ thủy chung có mở miệng. Nhưng là từ cau chặt mày đến xem. Chuyện này tựa hồ càng ngày càng phức tạp rồi !

      Thiên vạn thể xe trong triều nhân!
      windlove_9693 thích bài này.

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 66: Đây là muốn nhân cơ hội kiếm tiền!

      Editor: Rất rất xin lỗi mọi người! (cúi cúi) Tình hình là ta nghỉ lễ hơi đột xuất nên post chậm! Chương 67 rất nhanh đến với mọi người thôi!... ...... ...... ...

      Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ, mở miệng đầy ý "Vậy là xảy ra chuyện gì?" Bàn tay trắng nõn chỉ vào cửa, miệng hỏi về những người mới đến, " phải ngươi Lãnh Ngạo Vũ giải quyết rồi sao?"

      Phượng Cảnh Duệ cười khổ tiếng, "Nàng cho rằng người giang hồ dễ giải quyết như vậy à?" Nắm tay nàng, và nàng cùng nhau nhìn những người đến. Những người này tìm tới cửa là chuyện có gì bất ngờ.

      đợi mở miệng, đám người giang hồ trong nháy mắt vây quanh, người nhìn Phượng Cảnh Duệ, lạnh giọng mở miệng, "Đem giao Diệp Lâu Dương ra đây!"

      Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ lười biếng nhún nhún vai, "Lời Hoàng bang chủ tại hạ lại hiểu, Diệp Lâu Dương là ai ? Cùng tại hạ có quan hệ gì? Hơn nữa, cũng là điểm quan trọng nhất. . ." Ngừng lại, tiếp, "Ngươi từng đem giao cho ta sao? Chuyện như vậy, vì sao ta biết?"

      Nam nhân bị kêu là Hoàng bang chủ sắc mặt lạnh lẽo, "Có người nhìn thấy xuất ở trong biệt viện của ngươi!"

      "Người nào?" Phượng Cảnh Duệ nghi ngờ hỏi, "Người nào thấy được? Ta còn biết, chính tại biệt viện của ta xảy ra chuyện gì, những người này cũng biết? Chẳng lẽ sau này ta muốn đóng cửa lên giường, các ngươi cũng biết sao? Hoàng bang chủ, thân là đứng đầu bang, chuyện có chứng cớ vẫn nên đừng chuyện !" Giọng điệu của êm ái, nhưng cũng lạnh lùng.

      Hoàng bang chủ nhất thời tức tối, "Ngươi. . . cần lảng sang chuyện khác. Giao người ra đây."

      Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đặt đám người phía sau Hoàng bang chủ, lạnh nhạt ngoắc ngoắc môi, "Người, có! Mà ta cũng có ý định để cho các ngươi lục soát!"

      Mấy nhân sĩ võ lâm nhìn nhau, còn lại lên tiếng, "Làm sao ngươi chứng minh được Diệp Lâu Dương ở đây?"

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, " thể chứng minh."

      "Vậy ngươi phải như thế nào để cho chúng ta rời ?"

      Phượng Cảnh Duệ cười càng vui vẻ hơn rồi , "Ta chẳng có ý gì, nếu như các vị tiền bối thích mảnh đất trước mặt ta chỉ cần tiếng, ta đây thu tiền mướn của các ngươi là được!" thèm chút quan tâm.

      "Phượng Cảnh Duệ, ngươi khinh người quá đáng. Ngươi muốn nuốt luôn dưới đất Hoàng Lăng sao!" Có người to gan ra như vậy. Mặc dù những người ở đó thẳng ra, nhưng đó cũng là lời trong lòng bọn họ.

      Phượng Cảnh Duệ lười biếng nắm những ngón tay Lưu Mật Nhi ở trong tay vuốt vuốt, hoàn toàn đúng là mắt điếc tai ngơ với lời bọn họ.

      Lưu Mật Nhi nhìn cái, hơi mím môi, rút tay của mình về rồi đứng trước mặt Phượng Cảnh Duệ, mở miệng chuyện, "Vị tiền bối này xưng hô như thế nào? Thôi, quan trọng. Nếu như lời ngươi , Phượng Cảnh Duệ muốn nuốt luôn dưới đất Hoàng Lăng. Vậy như thế nào? Ngươi ngăn cản được sao? Ngươi là chủ nhân của Hoàng Lăng sao? Ngươi có tư cách lời này sao? Hoặc là. . ." Nàng giật giật khóe miệng, "Đây cũng là mong muốn sâu kín nhất trong nội tâm của ngươi?"

      Lời này vừa ra, tất cả người nơi đó trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, thậm chí có người nâng kiếm cả giận , "Nơi này đâu có đến phần ngươi vậy?"

      "Lại là cái đại nam tử trong lòng tác quái sao?" Lưu Mật Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.

      "Ngươi . . ." Cãi lại được Lưu Mật Nhi, chỉ có thể chuyển sang Phượng Cảnh Duệ.

      "Các vị à, thực xin lỗi, ta lại quản được biểu muội ta. Đúng rồi, hình như ta quên trước, biểu muội ta là người quản lý ở nơi này. Ta... ta đúng là quản được!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt cười tiếng. Đổi lấy cái liếc xem thường của Lưu Mật Nhi.

      Rốt cuộc, vị tiền bối võ lâm nhịn được nữa, "Phượng Cảnh Duệ, thái độ của ngươi rất ràng rồi hả ?"

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Lấy chứng cứ của các ngươi ra. Ưm, còn phải có biểu muội ta gật đầu thông qua, các ngươi mới có thể vào!"

      Lưu Mật Nhi lập tức trợn to hai mắt, "Tại sao là ta"

      Phượng Cảnh Duệ tiến tới ở bên tai nàng êm ái , "Nàng có thể thu được tiền, thế nào!"

      Lưu Mật Nhi hai mắt tỏa sáng, " có thể?!"

      "Dĩ nhiên, bọn họ đều là Chưởng môn, nhất định là có tiền!" Phượng Cảnh Duệ nhân cơ hội tính kế.

      Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục, được rồi! Vậy ta cũng khách khí! Nàng vung tay vung chân nhìn mọi người.

      Trái tim hồi rùng mình, những thứ người võ lâm tinh túy này khỏi liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi, nụ cười rạng rỡ khóe miệng nàng có vẻ cho bọn biết, muốn vào cửa phải trả giá lớn.

      nữ nhân những người bọn họ dĩ nhiên coi vào đâu. Nhưng mà, khác biệt lại ở chỗ,sau lưng nữ nhân này chính là Phượng Cảnh Duệ. Mà sau lưng Phượng Cảnh Duệ lại có Phượng Dương. Hơn hai mươi năm trước, Phượng Dương xuất giang hồ. ai biết lai lịch, ai biết là ai, tổ chức sát thủ hình nhừ là từ đất bằng chui lên, có bối cảnh gì mà lại xông pha chốn giang hồ xuất . Người như vậy là khó chọc nhất, vì vậy, ở trừ phi gặp thời điểm bắt buộc, bọn họ cũng mong muốn trực tiếp chống lại Phượng Dương.

      Lưu Mật Nhi xoa xoa tay, đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, đôi tay chống nạnh đứng lại ở cửa lớn. Dùng sức hắng giọng, “Khụ, muốn vào cửa cũng có thể!”Ra vẻ khó khắn .

      Mọi người im lặng chờ đợi.

      Lưu Mật Nhi tiếp: “Đợi lát nữa ta để số cửa cho vài vị đây vào. Thời điểm các vị vào mỗi cánh cửa, xin đưa ra rương vàng. Lần thứ hai vào cửa tăng gấp đôi, đại loại thế thôi. cần ta chi tiết chứ?Các vị chắc hiểu rồi!”Nàng cười văng nước miếng mở miệng.

      “Ngươi phải lường gạt sao?”Có người ra lời trong lòng.

      Lưu Mật Nhi lắc đầu cái, “Các vị có thể lựa chọn vào cửa mà! Ta lại buộc các ngươi, đây là tài sản riêng, vậy muốn vào cửa phải trả giá lớn, việc này, các ngươi có thể sống tới hôm nay, chắc cần ta chứ?” Nàng dù bận vẫn ung dung . xong xoay người rời .Phượng Cảnh Duệtheophía sau của nàng, cười ha hả rời .

      chân xiêu vẹo tiến vào phòng, Lưu Mật Nhi đạp tới, “Ngươi có ý gì. Ngươi mới vừa rồi có ý tứ gì?”

      Phượng Cảnh Duệ cười cười, “Nàng cũng muốn đem Diệp Ly T6am giao đúng ? Nếu như ta trực tiếp cự tuyệt, đến buổi tối nơi này của chúng ta càng náo nhiệt. Cho nnê do nàng ra mặt chính là biện pháp tốt nhất! ” ra , trong lòng Phượng Cảnh Duệcũng rất vui vẻ, bởi vì trong khoảnh khắc đó, chính cũng thể bảo đảm Lưu Mật Nhi có thể hiểu ý tứ của .

      may là, nàng hiểu!

      Cái nhận thức này lại khiến cho Phượng Cảnh Duệcàng thêm vui vẻ. Ha ha, bọn họ tính là Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông (hoàn toàn thấu hiểu tâm ý của nhau) chứ!

      Lưu Mật Nhi mếu máo, “Ta lại nghĩ tới, nhưng ngươi câu cũng , ngộ nhỡ ta muốn đem chuyện này làm hỏng làm sao đây?”

      Phượng Cảnh Duệ nhấc chân bước vào gian phòng, trở tay đóng cửa lại: “Nàng rất hay mà!”

      Lưu Mật Nhi hơi hất cằm, hả hê , “Đó là đương nhiên, ta đây thông minh mà!”

      Phượng Cảnh Duệ dang cánh tay ra đem người ôm vào trong lòng, Lưu Mật Nhi ý tứ lắc người cái, vùi ở trong ngực của , “Bọn họ xông tới sao?”

      Phượng Cảnh Duệ cười, “Đương nhiên có thể! Tối nay muỗi có thể tương đối nhiều.Vì bảo đảm bị muỗi đốt, ta quyết định, tối nay !”

      Lưu Mật Nhi trơn to hai mắt, “Đừng!”. Lập tức đưa tayđẩy Phượng Cảnh Duệ ra, “Tự ta người thành vấn đề, nếu tìm Vô Ngân cũng được!”

      Phượng Cảnh Duệ tà mị cười tiếng, “Ngoại trừ mình ta ra, ta tin tường người phương nào hết!”

      Lưu Mật Nhi ngẩn ra chốc lát, chợt nháy nháy mắt, “Lời này của ngươi có đúng là có ý tứ khác?”

      Ôm cả thân thể của nàng tới cửa sổ, Phượng Cảnh Duệ đem đôi trong veo quét khắp đình viện, “Diệp Lâu Dương vừa tới nơi này, trừ người bên trong viện này, ai biết được?”

      “Ngươi là, có người…..”

      Phượng Cảnh Duệ ngăn lại lời của nàng, “Để ở trong lòng là tố rồi.”

      Lưu Mật Nhi tự chủ được run lập cập. Phượng Cảnh Duệ thuận tay ôm chặt thân thể của nàng, “Đừng sợ!”

      Lưu Mật Nhi lắc đầu cái, nàng thể lý giải được, tại sao nàng ở chỗ nào là ở đó có chuyện xảy ra như vậy. Mọi người đều ở chung với nhau, tại sao phải…

      Ban đêm, màu đen tràn ngập cả bầu trời đêm, mặt trăng hình như cũng phát đêm nay khác lạ, lặng lẽ che giấu bản thân.

      Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi năm nóc gian phòng, nhìn ánh sao lóe lên bầu trời đêm.Lưu Mật Nhi nhíu mày hỏi, “Tại sao muốn nằm ở đây?”

      “Lạnh sao? Lại đây, bảo bối của ta!”Phượng Cảnh Duệđưa cánh tay ra chờ đợi ôm nàng vào ngực.

      Đưa tay ngắt nàng hồi, Lưu Mật Nhi tức giận mở miệng, “Tại sao chúng ta phải ở chỗ này?”

      “Cho mát!”Phượng Cảnh Duệ cho nàng đáp án.

      “Bây giờ vào thu rồi, mát lạnh cái quỷ gì!”Lưu Mật Nhi hướng liếc mắt, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

      Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, “Nàng xem, này đừng động!” Ngón tay của chỉ cái, mấy bóng người rơi vào trong viện. Lưu Mật Nhi thấy thế khỏi thở dốc vì kinh ngạc.

      Mấy bóng người trước sau rơi xuống, hình như bất ngờ thấy có người cũng ý định giống mình, mấy người đó như vào cửa nhà mình, sau đó thương lượng hồi, hình như đạt thành nhất trí rồi bắt đầu hành động.

      “Bọn họ bị mù mắt sao?”Nàng nhìn Phượng Cảnh Duệtoàn thân áo trắng bồng bềnh ngồi nóc phòng, “Rêu ra như vậy ở trước mắt bọn đều nhìn thấy sao?”

      Phượng Cảnh Duệ cười tiếng, “Mật Nhi, nàng hại ta tiết lộ hành tung đấy!”

      “Làm như ngươi vậy chính là để người khác thấy ngươi rồi, còn giả bộ cái gì!”Lưu Mật Nhi phá.

      Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, im lặng .

      Thính tai nghe được thanh đùng đùng phía dưới, Lưu Mật Nhi giật giật khóe miệng, “nhất định phải khiến bọn họ bồi thường!”

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu cái, “Ưm, trực tiếp cho bọn biết là được!”

      “Két?”Nghi ngờ muốn mở miệng, bên hông căng thẳng, cả người cùng Phượng Cảnh Duệ cùng nhau rơi vào trong viện.

      Có người trong nhà tìm có mục tiêu, xoay người ra cửa, liền nhìn đến Phượng Cảnh Duệ toàn thân áo trắng cùng Lưu Mật Nhi nhìn bọn họ. Nguyền rủa tiếng, còn kịp kinh ngạc nữa, chỉ thấy Lưu Mật Nhi bước bước dài tiến lên.

      Đưa tay ra với mấy người trước mặt. “Lấy tiền ra!”

      Mấy người đó liếc mắt cái, khỏi có chút ngạc nhiên, “Tại sao?”

      Lưu Mật Nhi chỉ ngón tay, chỉ vào gian phòng mảnh hỗn độn sau lưng, “Làm hư đồ của ta, ngươi nghĩ cứ như vậy mà à! Đền tiền!”

      Ánh mắt mấy kẻ đến đầu tiên đặt ở người Phượng Cảnh Duệ, lại nhìn thấy hoàn toàn đem ánh mắt đặt người bọn họ, vì vậy, có người lặng lẽ giương kiếm muốn đến gần Lưu Mật Nhi.

      “Nếu như ta là các ngươi, ta tuyệt đối ngunhư vậy!” thanh hà hước truyền đến, mấy người này đột nhiên quay đầu lại Bắc Đường Sanh cùng Đường Đức và Lãnh Ngạo ba người nhất tề đứng sau lưng bọn chúng rồi, Bắc Đường Sanh buồn cười mở miệng.

      Bọn người trong nháy mắt quay đầu lại, “Các ngươi…” Rất dễ nhận thấy trong đó có người quen biết bọn họ.

      Bắc Đường Sanh kinh ngạc nhíu mày, “Ngoài ý muốn sao? Ha ha, ta muốn các ngươi hãy nhanh lên, sau đó cho những thứ tiền bối kia, ở chỗ này thấy được người của Bắc Đường gia tộc cùng Lãnh gia! Như vậy, liền bớt hai nhà muốn chia chén súp với các người!” tốt bụng đề nghị.

      Mấy người đều tự chủ được gật đầu, trong chớp mắt biến mất thấy gì nữa!

      “Này, các ngươi còn chưa có đưa tiền!”Lưu Mật Nhihá hốc mồm mà nhìn xem những người đó biến mất, khỏi hỏi ngược lại Bắc Đường Sanh, “Các ngươi làm như vậy, sợ đem mọi người liên lụy vào sao?”

      Bắc Đường Sanh chỉ cười .

      Lãnh Ngạo Vũ còn lại hừ lạnh tiếng.

      Cơ hồ là trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi hiểu, đây chính là tình cảm của nam nhân cùng nam nhân a! quan tâm, cái gì cũng quan tâm!
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 67: Dưới đất Hoàng Lăng là nhà ngươi sao?

      Tại sao những người này cảm thấy bắt nàng là có thể giải quyết mọi chuyện đây?

      Lưu Mật Nhi im lặng nhìn nhân sĩ võ lâm mà nàng biết ngồi đối diện với mình. Lại nữa, đây là lần thứ mấy nàng biết tự hỏi mình vấn đề này.

      "Nàng chính là nữ nhân của Phượng Cảnh Duệ?" thanh bén nhọn truyền đến, Lưu Mật Nhi theo bản năng quay đầu lại. Chống lại đôi mắt khuôn mặt mo đầy nếp nhăn, da mặt trắng nõn khác thường, lão già kia cũng thấy có râu ria, ngón tay vuốt vuốt nhẫn ngọc trong tay, ngón giữa nhấc lên chút, khiến cho Lưu Mật Nhi khẽ nhướng mày. Đối với thân phận người tới kia cũng chút ít khó hiểu.

      Nhìn nam nhân chậm rãi ngồi ở trước mặt của mình. Khóe miệng Lưu Mật Nhi giật giật, để quái vật nam nữ như vậy nhìn mình chuyển mắt, toàn thân nàng đều nổi da gà.

      tự chủ run run người, Lưu Mật Nhi xoay mặt nhìn nhân sĩ võ lâm, "Giải huyệt đạo cho ta, được ? Ta biết võ công! chạy!"

      Nam nhân trắng nõn phất tay cái, Lưu Mật Nhi lập tức phát thân thể của mình có thể cử động. Nàng hài lòng mím môi cười tiếng, "Cám ơn!" Giật giật khoé miệng nhìn nam nhân trắng nõn đó.

      Hít sâu hơi, nàng mím môi, " , các ngươi muốn ta phối hợp với các ngươi thế nào?"

      Nam nhân nhàng cười tiếng, thanh bén nhọn khi nghe làm người ta rất thoải mái, "Ngươi hình như sợ chúng ta chút nào?"

      "Vị công công này, ta là nữ nhân, nhưng mà ta lại phải người ngu, muốn giết ta ngay dẫn ta tới nơi này! Người có chút đầu óc cũng biết!" Lưu Mật Nhi chỉ chỉ đầu, cười nhạt qua.

      Nam nhân trầm cười tiếng, "Ngươi biết ta là ai?"

      Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, lời giống vậy nàng lần thứ hai.

      "Ngươi lo lắng rằng, nam nhân của ngươi tới cứu ngươi sao?" Nhân sĩ võ lâm lên tiếng.

      Lưu Mật Nhi mím môi cười tiếng, hướng về phía nhân sĩ võ lâm chậm rãi mở miệng, "Minh chủ đại nhân, phải ngươi mất tích rồi sao?"

      Khuất Liễu Phong biến sắc, theo bản năng liếc mắt nhìn vị công công cái, sau đó đưa mắt đặt người Lưu Mật Nhi, "Chuyện của ta cần phải ngươi quan tâm, vị này là Ngụy công công. Ngươi chuyện phải cẩn thận chút." cảnh cáo qua.

      Lưu Mật Nhi nhìn Khuất Liễu Phong, trong lòng có mấy phần ràng. Xem ra người chân chính muốn có được dưới đất Hoàng Lăng phải Khuất Liễu Phong, mà là tên Ngụy công công trước mắt này. Chuyện mà Phượng Cảnh Duệ luôn lo lắng xảy ra.

      Nếu như chuyện này chỉ là chuyện của người giang hồ, như vậy có nhiều loại biện pháp giải quyết, nhưng khi dính dáng đến người của triều đình, chuyện thay đổi càng thêm phiền toái.

      Chậm rãi quay đầu nhìn vị công công cái, Lưu Mật Nhi hắng giọng hỏi "Vị công công này, xin hỏi, các ngươi cần ta làm gì?"

      "Diệp Lâu Dương!" Ngụy công công chậm rãi đến cái tên này, "Nghe , Diệp Lâu Dương là chủ nhân của Hoàng Lăng".

      Lưu Mật Nhi gật đầu cái, "Ta cũng nghe như vậy!"

      Ngụy công công lạnh nhạt , "Ngươi chưa từng thấy qua Diệp Lâu Dương?"

      "Gặp rồi!" Còn là nam nhân thích nghiên cứu nàng.

      "Vậy tốt! Phiền toái vị tiểu thư này, mang theo ! ai cản trở ngươi đâu!" Ngụy công công liếc mắt nhìn Khuất Liễu Phong, sắc mặt khó coi nhìn Lưu Mật Nhi, "Dạ!"

      Đường đường Minh Chủ, lại cúi mình khuất phục hoạn quan. khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Lưu Mật Nhi cười nhạt, tiếng nào thối lui khỏi đại đường.

      Bóng lưng canh chừng nàng biến mất, Khuất Liễu Phong hiểu tiến lên, "Công công, tại sao người muốn giữ nàng lại?"

      "Nàng là người có thể khống chế Phượng Cảnh Duệ! Hay là ngươi có biện pháp tốt hơn?" thanh đặc trưng sắc họn của công công lạnh lùng .

      Khuất Liễu Phong nghe vậy cau mày, có. Nếu quả có biện pháp. bây giờ cũng phụ thuộc kẻ khác như vậy! Chậm rãi nắm quyền, cắn răng, ngày nào đó, lấy được thứ mình muốn.

      . . . . . .

      Lưu Mật Nhi mất tích, trong biệt viện từ sau khi phát đến bây giờ, thái độ của Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn hề giống bọn họ suy đoán.Bây giờ hoàn toàn nhìn ra Phượng Cảnh Duệ có bất kỳ chút nóng ruột nào. Lúc này thong thả ung dung dùng đồ ăn sáng.

      Bắc Đường Sanh, Lãnh Ngạo Vũ cùng với Diệp Ly Tâm, Diệp Lâu Dương, bốn người vây quanh cái bàn, nhìn Phượng Cảnh Duệ chuyển mắt. Cảm giác bén nhọn.

      Miễn cưỡng ngẩng đầu lên, Phượng Cảnh Duệ hiểu nhìn bọn họ, “Làm cái gì vậy? Nhìn ta no chưa?” chậm rãi mở miệng.

      phen vỗ bàn, Diệp Ly Tâm tức giận : “Phượng Cảnh Duệ, ngươi có tim hay ! Mật Nhitỷ tỷ bị bắt rồi, ngươi có biết hay ? Làm sao ngươi còn có thể mặt đổi sắc ăn cơm như vậy?”

      Phượng Cảnh Duệ miễn cưỡng nhìn nàng, “Ngươi vẫn còn ở mơ ước của ta sao?”

      Lúc này là lúc nào mà người này vẫn còn so đo chuyện này. Lửa giận của Diệp Ly Tâm trong lòng đốt lên “Ngươi có tim hay ! Ta đến Mật Nhi tỷ tỷ!”

      “Chuyện của nàng củng ngươi có quan hệ!”Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt xong, chậm rãi đứng dậy, “Các ngươi dùng bữa !” xong, người cũng biến mất ở nội đường.

      Diệp Ly Tâmtức tối muốn tiến lên, lại bị Bắc Đường Sanh ngăn lại, “ nhóc, ta khuyên ngươi đừng !”

      “Tại sao?”Diệp Ly Tâm tức giận.

      Bắc Đường Sanh chậm rãi mở miệng, “Ngươi còn chưa phát nổi giận sao?” tốt bụng giải thích.

      Diệp Ly Tâm càng thêm hiểu, “Cái gì nổi giận?”

      Bắc Đường Sanh nhếch môi cười, “LúcPhượng Cảnh Duệ càng bình tĩnh là càng nguy hiểm nhất!Các ngươi cho là thèm để ý sao?”

      Trừ Lãnh Ngạo Vũ ở ngoài những người khác hiểu nhìn Bắc Đường Sanh. Người sai đó lắc đầu cái, “ tin à! xem chút biết!” dẫn đầu hướng ra ngoài tới.

      Đám người Diệp Ly Tâm lập tức hồ nghi đuổi theo. Hướng hậu viện mà .

      Phượng Cảnh Duệ đứng lẳng lặng trước đình nghỉ mát tại hậu viện, chắp tay. thân áo đen như mực theogió bay bay. Hồi lâu, cử động. Tay áo đen bỗng chốc tung lên, cả người nước chảy mây trôi vũ động đứng lên.

      Bắc Đường Sanh cười khẽ, “Phượng Cảnh Duệ trước sau như chỉ mặc bộ áo trắng. Cũng giống mẫu thân, thích áo trắng, nhưng mà, khi thay sang màu áo khác chính là lúc tâm tình khó chịu, ai ngờ đúng lúc này các ngươi trêu chọc ?”

      Diệp Ly Tâm tự chủ chợt nuốt nước miếng cái, thân thể co lại, núp ở sau lưng mình, có can đảm tiến lên.

      Bắc Đường Sanh đưa tay vỗ vỗ sau lưng Lãnh Ngạo Vũ, “Người em, lên!”

      Lãnh NgạoVũ hừ lạnh tiếng, bảo kiếm đâm tới. bóng trắng xanh rơi xuống trước mặt Phượng Cảnh Duệ.Kiếm rút ra, hai người trong nháy mắt đan vào nhau.Lãnh NgạoVũ ra tay vô cùng hung ác, có chút nào lưu tình, mà Phượng Cảnh Duệ nắm chặt hai quả đấm, nhuyễn kiếm bên hông rút ra.

      lâu sau, hai bóng người hòa lẫn lần lượt thay đổi, mỗi chiêu ở thân của nhau đều là ác độc sát chiêu. Những người đứng bên nhìn lòng thất kinh run sợ.

      Diệp Ly Tâm thấy màn trước mắt khỏi nhìn Bắc Đường Sanh “ phải ngươi nên khuyên can sao?”

      Bắc Đường Sanh rảnh rang tựa vào bên cây cột lắc đầu cái, “Dĩ nhiên ! Ta đánh lại hai người kia!”

      “Hộ vệ của ngươi cũng thể sao?” Nàng nhìn vẻ mặt biểu gì của Đường Đức!

      Lời này vừa ra, Bắc Đường Sanh hưng phấn gật đầu cái, “Ta cũng biết,Đường Đức, ngươi thử chút, ta chưa từng thấy qua các ngươi đánh nhau! Nhanh lên chútnhanh lên chút!”Nàng vỗ lên thân Đường Đức.

      Đường Đức nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, hừ lạnh tiếng, xoay người ngưng mắt nhìn hai người đánh nhau.

      “Ai nha, Đường Đứcngươi đừng giả bộ, ràng ngươi rất muốn lên, tại sao phải lạnh lùng như vậy, ! Chủ tử ta biết… Á, Vô Trần, ngươi làm sao vậy!”Lời Bắc Đường Sanh chưa xong liền bị Vô Trần đột nhiên từ trời rơi xuống dọa sợ.

      Thét lên tiếng, Vô Trần khạc ra hớp máu đỏ tươi.

      Bởi vì câu này của Bắc Đường Sanh, Phượng Cảnh Duệ bỗng chcố xoay người rơi xuống bên người Vô Trần, ngồi xổm người xuống điểm mấy đại huyệt, tiếp đó ôm lấy Vô Trần hướng gian phòng tới.

      Bên trong gian phòng, được Phượng Cảnh Duệ cứu, có Diệp Ly Tâm giúp đỡ, bao lâu Vô Trần liền tỉnh lại.

      Thấy Phượng Cảnh Duệ, Vô Trần chậm chạp mở miệng, “Cốc chủ. xin lỗi!”

      Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt gật đầu, “Ta biết . Là đả thương ngươi?” Kể từ xuất kiện dưới đất Hoàng Lăng, Phượng Cảnh Duệ để cho Vô Trần trở về, nhìn có thể lấy được gì từ Phượng Dương hay , đáng tiếc có gì. Dĩ nhiên, ý đồ quan trọng nhất là, còn là muốn Vô Trần trở về xem mẫu thân chút.

      “Lão Cốc chủ muốn ra cửa” Vô Trần chỉ như vậy.

      Phượng Cảnh Duệ có chút nào ngoài ý muốn, cá tính của cha phải biết.Có thể nhìn thấy Vô Trần còn sống trở về cũng là kết quả rất tốt rồi.

      “Phu nhân để đưa ta đem cho ngài ít thứ!”Vô Trầnmuốn đứng dậy, lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn lại, “ vội! cái gì ?”

      Vô Trần gật đầu, “Cốc chủ , người, cho ngài. An bài thế nào đều là ngài định đoạt!”

      Phượng Cảnh Duệ miễn cưỡng nhếch môi, “ sao?”Phụ thân Phượng Dương, trừ người trước mắt người ngoài nào có thể thuyết phục .

      Vô Trần lúng túng cười tiếng, “Chủ nhân…”

      Phượng Cảnh Duệ nhíu nhíu lông mày, “Là nàng!”

      Nhớ tới hình ảnh đó, Vô Trần nhịn dược nhép nhép khóe miệng, “Phu nhân rất xót ngài!” rồi lấy từ trong lồng ngực ra vật, “Đây là phu nhân cho ngài!”

      Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ vừa rơi xuống vật trong tayVô Trần, trong nháy mắt bỗng giật mình.

      Chậm rãi đưa tay, đem những thứ đó nắm trong tay, nhìn gần!

      Bắc Đường Sanh thấy thế hai mắt tỏa sáng, “Ồ, đó phải là…”

      Còn Diệp Ly Tâm lại nhanh chóng từ trong ngực lấy ra ngọc thạch đưa tới trước, giống vật trong tay của Phượng Cảnh Duệ y như đúc.

      Diệp Ly Tâm kinh hãi nhìn vật trong tay Phượng Cảnh Duệ, “Đây là chuyện gì zảy ra? Tại sao có thể có cả hai?” Đồ vật trong tay của nàng bị Bắc Đường Sanhgiám định là giả, như vậy…

      Trong phút chốc, ánh mặt của mọi người toàn bộ đặt người Phượng Cảnh Duệ. Người sau lưng này có thể….

      Chỉ thấy nhàn nhạt nhìn vật trong tay, bỗng chốc nở nụ cười.

      Khóe miệng tà mị khẽ giơ lên, “Bắc Đường!”

      Bắc Đường Sanh nhướng mày, “Chuyện gì?”

      Thuận tay nhận lấy ngọc thạch trong tay Diệp Ly Tâm, nụ cười môi Phượng Cảnh Duệtrở nên rực rỡ, có thể là… Phệ Huyết!

      Mấy chục giây sau, ném ngọc thạch cầm trong tay cho Bắc Đường Sanh, chậm rãi mở miệng, “Bắc Đường, cho ngươi buôn bán! Trong vòng ba ngày, ta muốn vật này truyền khắp giang hồ!”

      Ngừng lại, Bắc Đường Sanh cười ha hả, “Bạc cho ta lấy?!”

      Phượng Cảnh Duệ khẽ gật đầu.

      “Việc này liền đơn giản nhiều!” Bắc Đường Sanh cười cười, “Ta chờ được xem cuộc vui nữa rồi!”

      Phượng Cảnh Duệ cười lạnh, đều là mơ tưởng sao?Vậy xem chút, các ngươi người nào có cơ hội lấy được !

      “Đợi chút, Phượng Cảnh Duệ, vật trong tay ngươi là hay giả? Nếu như lời của ta chính là giả, như vậy cái dưới đất Hoàng Lăng chính là nhà ngươi sao?”Nàng theo bản năng ra khả năng này.

      Nghe vậy, mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người!

      Việc này, phải có khả năng…
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 68: Chuyện bí mật khiến người ta bật cười


      Editor: Vivi


      Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, nhiều ngày trôi qua mà vẫn thèm xuất . Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, chết... chết.. chết ... Lưu Mật Nhi cầm cái lược tay, cứ mắng câu lại bẻ cái răng lược.

      Đến lúc cái lược đáng thương cầm tay còn cái răng nào, nàng vẫn còn tức giận, vung tay ném cái lược ra ngoài.

      "Loại người được giáo dục mãi vẫn là loại được giáo dục. Chuyên gia phá hoại đồ nhà người ta!" Từ phía sau, giọng điềm đạm truyện tới. Có nhắm mắt Lưu Mật Nhi cũng biết người đến là ai. Ồ, hình như nàng quên, ¤lqd¤ ra ngôi nhà này nàng rất quen thuộc, suy cho cùng cũng chỉ làm thiên kim tiểu thư ở đây vài ngày thôi mà!

      Quay đầu lại, liếc nhìn người vừa tới, là Hoàng Phủ Nguyệt Minh, Lưu Mật Nhi cười lạnh, "Hoàng Phủ tiểu thư nhàm chán quá hả, nếu vậy có thể tìm nha đầu hộ vệ của ngươi mà đùa, ta là khách, có nghĩa vụ phải giúp ngươi giải sầu." Nàng trợn mắt.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh cượt nhạt, "Bây giờ ngươi ở trong địa bàn của
      ta, ta muốn ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó."

      " là tùy hứng!" Lưu Mật Nhi lắc đầu.

      " lời vô ích ít thôi, bây giờ, ta cho phép ngươi ra ngoài với ta!" Hoàng Phủ
      Nguyệt Minh hất cằm, vô cùng ngang ngược .

      Lưu Mật Nhi sờ sờ tóc, "Ngươi chắc chắn Khuất Liễu Phong đồng ý để ngươi cho ta ra ngoài à?"

      " cho biết là được!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh gật đầu.

      "Được thôi, đúng lúc cho ta cơ hội để chạy trốn? !" Lưu Mật Nhi hưng phấn, đứng dậy tới trước mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh, " thôi!"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười lạnh, "Ngươi chắc chắn ngươi có thể chạy hả?"

      " cho ta cơ hội, làm sao ngươi biết ta chạy được hả?" Lưu Mật Nhi cười tươi, mở miệng, "Đúng rồi, phải ngươi là vợ sắp cưới của Khuất Thiên Hàn hả. Sao thấy đến thăm ngươi vậy!"

      "Hừ! Khuất Thiên Hàn sao?" Trong mắt Hoàng Phủ Nguyệt Minh đầy ắp khinh thường.

      Lưu Mật Nhi nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Hình như ngươi rất vừa lòng với Khuất Thiên Hàn nhỉ?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười lạnh, "Ngươi cần tìm manh mối ở chỗ ta, ta cho ngươi điều gì đâu!"

      Bị phát rồi! Lưu Mật Nhi sờ mũi, " phải muốn ra ngoài hả?"

      " ra ngoài nữa! Lúc nào ngươi cũng muốn chạy trốn, ta cho ngươi ra ngoài chắc?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh mở miệng cười lạnh, "Ta hỏi ngươi, rốt cục, ngươi với Phượng Cảnh Duệ là quan hệ gì?"

      " em họ!" Lưu Mật Nhi cười , "Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hết ý định với Phượng Cảnh Duệ hả?"

      " phải ngươi cũng thế à. Nếu phải biết gia thế của Phượng Cảnh Duệ, ngươi qua lại với Phượng Cảnh Duệ sao?" Hoàng Phủ Mguyệt Minh cười lạnh lùng.

      Gia thế? Gia thế gì? Cốc chủ Minh cốc á?

      Lưu Mật Nhi hiểu lắm, "Gia thế gì của Phượng Cảnh Duệ hả?"

      "Đừng với ta là ngươi bị sắc đẹp của hấp dẫn, ngươi biết Phượng Cảnh Duệ là ai, sao ngươi có thể dám ở cùng chỗ với ?"

      Sắc đẹp sao? Lưu Mật Nhi gì. Khuôn mặt của Phượng Cảnh Duệ cũng được coi như là vui tai vui mắt. Có lẽ nàng ở cùng chỗ với Phượng Cảnh Duệ cũng bởi lý do đó.

      "Ngươi rất đúng!" Lưu Mật Nhi vỗ tay, "Đúng như vậy đó. Lý do chính là bởi khuôn mặt của mà!"

      Mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh đen sì, "Ai chuyện này với ngươi hả?"

      "Vậy ngươi chuyện này với ta làm gì? Nhưng mà, ngươi biết khuôn mặt của Phượng Cảnh Duệ vô cùng quyến rũ à?" Ừ, ra nàng cũng bị quyến rũ bởi khuôn mặt của người khác. Ai ai ai, dối trá, là dối trá!

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận , "Ngươi biết Phượng Cảnh Duệ là chủ hoàng lăng dưới đất hả?" Hét xong, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh lập tức thay đổi.

      Nàng ta lòi đuôi rồi hả ? ! Trời ạ...

      Nghe thấy câu đó, hơn nửa ngày Lưu Mật Nhi cũng chưa hoàn hồn được, đến lúc lấy lại được giọng , nàng nhịn được mà ôm bụng cười lăn lộn. Trách móc người khác.

      “Ha ha ha, ngươi đừng có đùa, Phượng Cảnh Duệ là ai ta còn biết chắc? Hoàng Lăng dưới đất cái nỗi gì, các ngươi muốn tiền bạc, muốn đến điên rồi hả?” Nàng cười tới nỗi chảy cả nước mắt.

      Hoàng Lăng dưới đất? Phượng Cảnh Duệ? Nghĩ kiểu gì cũng thấy hai chuyện này có liên quan với nhau.

      Bị nàng cười vào mặt, Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận, giọng lạnh , “Cười cái gì mà cười, ngươi biết cái gì?”

      Khó khăn lắm nước mắt mới ngừng chảy, Lưu Mật Nhi nháy mắt, lau nước mắt xong mới “Mấy người này các ngươi là kỳ quái. Trước đó còn là Diệp Cửu Dương cơ mà? Sao bây giờ lại thành Phượng Cảnh Duệ hả?”

      “Diệp Cửu Dương chẳng qua là cái tên để người ta tung hỏa mù mà thôi, chủ hoàng lăng thực là Phượng Dương, mà Phượng Cảnh Duệ lại là con trai của Phượng Dương, hiển nhiên là chủ tử của hoàng lăng rồi!” Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhìn nàng bằng vẻ mặt hèn mọn.

      ra là như vậy! Lưu Mật Nhi thầm nghĩ trong lòng: Mưu kế của những người này được tính toán là cẩn thận! Nhưng mà…

      “Làm sao các ngươi biết Phượng Cảnh Duệlà chủ của hoàng lăng?” Việc đó chắc có quan hệ cực kỳ mật thiết với Khuất Liễu Phong nhỉ?

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh đâu có ngốc như vậy, ra chuyện Phượng Cảnh Duệ hiển nhiên là chủ hoàng lăng, nàng ta vô cùng hối hận rồi, làm sao nàng ta có thể tiếp những chuyện khác chứ?

      “Ơ kìa, . chứ! Người gì mà mọn vậy, được nửa rồi mà lại cho ta biết nốt, chuyện này rất khó chịu đó!” Lưu Mật Nhi lôi kéo quần áo nàng ta, “ cho ta biết !”

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lùng nhìn tay của Mật Nhi nắm quần áo nàng ta, “Buông ra. Ta với ngươi thân thiết tới mức đó đâu!”

      Lưu Mật Nhi mím môi, “ thôi! Làm gì mà tức giận đến vậy!”

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh hừ tiếng, “Này, giơ tay lên, quay vòng cho ta!”

      Tâm trạng Lưu Mật Nhi tốt, hừ lạnh, “Vì sao ta phải làm theo lệnh ngươi?”

      Ngay lập tức từ trong tay áo, Hoàng Phủ Nguyệt Minh rút thanh chủy thủ ra, đe dọa, “Làm hay ?”

      Mẹ kiếp, sao lại uy hiếp ta vậy!

      Lưu Mật Nhi mím môi, giơ hai tay lên, xoay vòng, đứng lại, “Được chưa?”

      biết từ lúc nào Hoàng Phủ Nguyệt Minh bưng hoa quả tới, ngồi ở chỗ, chậm rãi , “Mắt Phượng Cảnh Duệ bị mù à?”

      Lưu Mật Nhi giận dữ, đẹp sao!

      “Sao lại có thể để mắt tới ngươi nhỉ?” Hoàng Phủ Nguyệt Minh hiểu, “Muốn khuôn mặt mặt tròn như trứng, muốn dáng người cũng chẳng được dáng người!”

      Bộ dạng xinh đẹp sao? Ngực lớn giỏi lắm à? Mẹ nó!

      phải ngươi rất giỏi sao? Sao tiếp ?” Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười nhạt, nhíu mày hỏi.

      “Ta tốt bụng muốn chửi, chẳng lẽ ngươi muốn nghe ta chửi, ta cũng ngại đâu! Khụ khụ khụ, ta bắt đầu đây!” Lưu Mật Nhi hắng giọng.

      “Miễn !” Hoàng Phủ Nguyệt Minh xua tay, “Ngươi nghĩ ta ngốc chắc, cho ngươi mắng à!”

      tiếc…” Lưu Mật Nhi với giọng điệu vô cùng thương tiếc.

      Cả Hoàng Phủ Nguyệt Minh và Lưu Mật Nhi đều biết rằng, ngay ở mái nhà có hai người ngồi. Cả người Phượng Cảnh Duệ mặc quần áo đen cùng Khuất Thiên Hàn mặc quần áo màu nhạt ngồi mái nhà, lặng lẽ nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh và Lưu Mật Nhi.

      Khuôn mặt lạnh lẽo của Khuất Thiên Hàn nghiêm lại hỏi, “Sao ngươi biết nàng ở đây?” Rời Tô Châu, để Lưu Mật Nhi ở phủ của Hoàng Phủ Nguyệt Minh, cách này tệ!

      “Ngoài nữ nhân này, Khuất Liễu Phong chẳng còn ai có thể giúp ta cả!” Đây cũng là nguyên nhân vội vàng tìm Lưu Mật Nhi.

      Khuất Thiên Hàn cười lạnh, “Ngươi cứu nàng?”

      “Mật Nhi, chơi rất vui vẻ! tức giận đâu!” Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nở nụ cười.

      Khuất Thiên Hàn chậm rãi lắc đầu, “Tính ngươi sao mãi đổi hả?”

      phải ngươi cũng thế à? phải vẫn muốn giết ta à? Sao lại có thể ngồi chỗ này cùng ta?” Mày Phượng Cảnh Duệ hơi nhướng lên.

      “Hừ, phải ngươi lôi ta tới sao?” Khuất Thiên Hàn hờ hững mở miệng.

      “Từ lúc nào ngươi bắt đầu ngoan ngoãn thế?” Phượng Cảnh Duệ cười cười.

      Khuất Thiên Hàn cười lạnh. , lắc đầu.

      lâu sau, lại có thêm người tới, Bắc Đường Sanh mở miệng, nở nụ cười , “Duệ, ta làm tốt lắm, ngươi nhanh chạy đến xem !”

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, “Giao cho Lãnh Ngạo Vũ, cần người để chia ra làm. Ngày mai bắt đầu làm, bí mật dưới đất hoàng lăng, còn là bí mật nữa rồi.” chờ…

      “Sao ta lại cảm thấy, ngươi cố tình đùa giỡn người ta nhỉ!” Bắc Đường Sanh sờ mũi.

      “Ta đùa đấy, sao? Ai phục? Ra đây mà chém ta!” Ánh mắt Phượng CảnhDuệ rơi vào đình viện. biết Lưu Mật Nhi gì, khiến cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận bỏ .

      Lưu Mật Nhi vỗ tay, xoay người vào phòng.

      Phượng Cảnh Duệ đứng lên, “Các ngươi về . Ta về sau!” Nhảy xuống mái hiến cách thoải mái, bước những bước dài tiêu sái, giống như là trong hậu viện nhà mình vậy.

      Đóng cửa lại, Lưu Mật Nhi hừ lạnh, “ có việc gì lại đến gây !”

      “Ha ha, Mật Nhi chơi vui vẻ đấy, vui cả quên trời đất rồi sao?”

      Giọng quen thuộc truyền đến, Lưu Mật Nhi lập tức xoay người, thấy Phượng Cảnh Duệ dựa ở song cửa sổ, dù bận tối mắt vẫn ung dung nhìn nàng.

      Vành mắt nóng lên, trong lòng giống như bị người đè lại, chua xót khó chịu vô cùng.

      Phượng Cảnh Duệ mỉm cười, dang rộng cánh tay ra, nhìn nàng, “Nếu muốn khóc, ta ngại cho nàng mượn đâu. Nhưng mà phải thu phí đó…!” mập mờ nháy mắt mấy cái.

      Nước mắt lập tức rơi xuống, Lưu Mật Nhi bước lao tới ôm chặt người Phượng Cảnh Duệ.

      Than tiếng, môi Phượng Cảnh Duệchậm rãi nhếch, trước mặt Khuất Thiên Hàn, Bắc Đường Sanh, biểu của có như thế nào, cũng thể khống chế được, lúc ôm nàng vào trong ngực, trái tim của mới có thể được coi là bình yên.

      Nàng đúng là Lưu Mật Nhi tim phổi. Nhưng những lúc ở bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, nàng mới tim phổi, tùy ý làm bậy.

      Nước mắt của nàng tràn đầy khuôn mặt nhắn, ánh mắt hồng hồng bởi vì nước mắt ngừng chảy, túm lấy quần áo Phượng Cảnh Duệ lau nước mắt.

      “Ngươi có bị sao ?”

      Bàn tay chậm rãi xoa tóc nàng, Phượng Cảnh Duệ cười , “Câu này của Mật Nhi khiến ta rất đau lòng. Ta khó khăn lắm mới tìm được nàng đấy!”

      “Lừa gạt, biết ta ở nơi nào hả, sao ngươi trễ như vậy mới tới đây?” Lưu Mật Nhi khẽ cười, lau nước mắt.

      Phượng Cảnh Duệ im lặng, than tiếng. Nàng quá hiểu !

      Buông Mật Nhi ra, từ cửa sổ nhảy xuống, Phượng Cảnh Duệ nắm tay nàng về phía giường.

      Mặt Lưu Mật Nhi bỗng đen sì, dùng sức hất tay ra, “Cái tên nhà ngươi…”

      Phượng Cảnh Duệ nghe thấy tiếng nàng , quay đầu lại, đáng thương tội nghiệp mở miệng, “Lâu lắm được làm rồi!”

      (Vivi: chết cười với … Lâu lắm làm được… abc… abc @@!!!!!! >.<)

      “Cút! Ngươi là tên nam nhân xấu xa, cái tên tinh trùng xông lên não!” Lưu Mật Nhi tức giận như núi lửa phun trào, giơ chân lên đạp đạp, Phượng Cảnh Duệ cười, tránh né chân của nàng.

      “Mật Nhi, ta là nam nhân mà!”

      “Cho nên…”

      “Ta chỉ có nữ nhân duy nhất là nàng thôi…”

      Trong lòng thấy vô cùng sảng khoái, mặt Lưu Mật Nhi chút thay đổi, giả bộ hỏi, “Vậy ngươi tới cứu ta hả?”

      phải! Ta là tới xem nàng chơi có vui hay thôi!” Phượng Cảnh Duệ lắc đầu.

      Nghe vậy, đôi mắt hạnh của Lưu Mật Nhi trừng to, “Ngươi chết !”
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :