Chương 66: Đây là muốn nhân cơ hội kiếm tiền!
Editor: Rất rất xin lỗi mọi người! (cúi cúi) Tình hình là ta nghỉ lễ hơi đột xuất nên post chậm! Chương 67 rất nhanh đến với mọi người thôi!... ...... ...... ...
Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ, mở miệng đầy ý "Vậy là xảy ra chuyện gì?" Bàn tay trắng nõn chỉ vào cửa, miệng hỏi về những người mới đến, " phải ngươi Lãnh Ngạo Vũ giải quyết rồi sao?"
Phượng Cảnh Duệ cười khổ tiếng, "Nàng cho rằng người giang hồ dễ giải quyết như vậy à?" Nắm tay nàng, và nàng cùng nhau nhìn những người đến. Những người này tìm tới cửa là chuyện có gì bất ngờ.
đợi mở miệng, đám người giang hồ trong nháy mắt vây quanh, người nhìn Phượng Cảnh Duệ, lạnh giọng mở miệng, "Đem giao Diệp Lâu Dương ra đây!"
Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ lười biếng nhún nhún vai, "Lời Hoàng bang chủ tại hạ lại hiểu, Diệp Lâu Dương là ai ? Cùng tại hạ có quan hệ gì? Hơn nữa, cũng là điểm quan trọng nhất. . ." Ngừng lại, tiếp, "Ngươi từng đem giao cho ta sao? Chuyện như vậy, vì sao ta biết?"
Nam nhân bị kêu là Hoàng bang chủ sắc mặt lạnh lẽo, "Có người nhìn thấy xuất ở trong biệt viện của ngươi!"
"Người nào?" Phượng Cảnh Duệ nghi ngờ hỏi, "Người nào thấy được? Ta còn biết, chính tại biệt viện của ta xảy ra chuyện gì, những người này cũng biết? Chẳng lẽ sau này ta muốn đóng cửa lên giường, các ngươi cũng biết sao? Hoàng bang chủ, thân là đứng đầu bang, chuyện có chứng cớ vẫn nên đừng chuyện !" Giọng điệu của êm ái, nhưng cũng lạnh lùng.
Hoàng bang chủ nhất thời tức tối, "Ngươi. . . cần lảng sang chuyện khác. Giao người ra đây."
Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đặt đám người phía sau Hoàng bang chủ, lạnh nhạt ngoắc ngoắc môi, "Người, có! Mà ta cũng có ý định để cho các ngươi lục soát!"
Mấy nhân sĩ võ lâm nhìn nhau, còn lại lên tiếng, "Làm sao ngươi chứng minh được Diệp Lâu Dương ở đây?"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, " thể chứng minh."
"Vậy ngươi phải như thế nào để cho chúng ta rời ?"
Phượng Cảnh Duệ cười càng vui vẻ hơn rồi , "Ta chẳng có ý gì, nếu như các vị tiền bối thích mảnh đất trước mặt ta chỉ cần tiếng, ta đây thu tiền mướn của các ngươi là được!" thèm chút quan tâm.
"Phượng Cảnh Duệ, ngươi khinh người quá đáng. Ngươi muốn nuốt luôn dưới đất Hoàng Lăng sao!" Có người to gan ra như vậy. Mặc dù những người ở đó thẳng ra, nhưng đó cũng là lời trong lòng bọn họ.
Phượng Cảnh Duệ lười biếng nắm những ngón tay Lưu Mật Nhi ở trong tay vuốt vuốt, hoàn toàn đúng là mắt điếc tai ngơ với lời bọn họ.
Lưu Mật Nhi nhìn cái, hơi mím môi, rút tay của mình về rồi đứng trước mặt Phượng Cảnh Duệ, mở miệng chuyện, "Vị tiền bối này xưng hô như thế nào? Thôi, quan trọng. Nếu như lời ngươi , Phượng Cảnh Duệ muốn nuốt luôn dưới đất Hoàng Lăng. Vậy như thế nào? Ngươi ngăn cản được sao? Ngươi là chủ nhân của Hoàng Lăng sao? Ngươi có tư cách lời này sao? Hoặc là. . ." Nàng giật giật khóe miệng, "Đây cũng là mong muốn sâu kín nhất trong nội tâm của ngươi?"
Lời này vừa ra, tất cả người nơi đó trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, thậm chí có người nâng kiếm cả giận , "Nơi này đâu có đến phần ngươi vậy?"
"Lại là cái đại nam tử trong lòng tác quái sao?" Lưu Mật Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Ngươi . . ." Cãi lại được Lưu Mật Nhi, chỉ có thể chuyển sang Phượng Cảnh Duệ.
"Các vị à, thực xin lỗi, ta lại quản được biểu muội ta. Đúng rồi, hình như ta quên trước, biểu muội ta là người quản lý ở nơi này. Ta... ta đúng là quản được!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt cười tiếng. Đổi lấy cái liếc xem thường của Lưu Mật Nhi.
Rốt cuộc, vị tiền bối võ lâm nhịn được nữa, "Phượng Cảnh Duệ, thái độ của ngươi rất ràng rồi hả ?"
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Lấy chứng cứ của các ngươi ra. Ưm, còn phải có biểu muội ta gật đầu thông qua, các ngươi mới có thể vào!"
Lưu Mật Nhi lập tức trợn to hai mắt, "Tại sao là ta"
Phượng Cảnh Duệ tiến tới ở bên tai nàng êm ái , "Nàng có thể thu được tiền, thế nào!"
Lưu Mật Nhi hai mắt tỏa sáng, " có thể?!"
"Dĩ nhiên, bọn họ đều là Chưởng môn, nhất định là có tiền!" Phượng Cảnh Duệ nhân cơ hội tính kế.
Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục, được rồi! Vậy ta cũng khách khí! Nàng vung tay vung chân nhìn mọi người.
Trái tim hồi rùng mình, những thứ người võ lâm tinh túy này khỏi liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi, nụ cười rạng rỡ khóe miệng nàng có vẻ cho bọn biết, muốn vào cửa phải trả giá lớn.
nữ nhân những người bọn họ dĩ nhiên coi vào đâu. Nhưng mà, khác biệt lại ở chỗ,sau lưng nữ nhân này chính là Phượng Cảnh Duệ. Mà sau lưng Phượng Cảnh Duệ lại có Phượng Dương. Hơn hai mươi năm trước, Phượng Dương xuất giang hồ. ai biết lai lịch, ai biết là ai, tổ chức sát thủ hình nhừ là từ đất bằng chui lên, có bối cảnh gì mà lại xông pha chốn giang hồ xuất . Người như vậy là khó chọc nhất, vì vậy, ở trừ phi gặp thời điểm bắt buộc, bọn họ cũng mong muốn trực tiếp chống lại Phượng Dương.
Lưu Mật Nhi xoa xoa tay, đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, đôi tay chống nạnh đứng lại ở cửa lớn. Dùng sức hắng giọng, “Khụ, muốn vào cửa cũng có thể!”Ra vẻ khó khắn .
Mọi người im lặng chờ đợi.
Lưu Mật Nhi tiếp: “Đợi lát nữa ta để số cửa cho vài vị đây vào. Thời điểm các vị vào mỗi cánh cửa, xin đưa ra rương vàng. Lần thứ hai vào cửa tăng gấp đôi, đại loại thế thôi. cần ta chi tiết chứ?Các vị chắc hiểu rồi!”Nàng cười văng nước miếng mở miệng.
“Ngươi phải lường gạt sao?”Có người ra lời trong lòng.
Lưu Mật Nhi lắc đầu cái, “Các vị có thể lựa chọn vào cửa mà! Ta lại buộc các ngươi, đây là tài sản riêng, vậy muốn vào cửa phải trả giá lớn, việc này, các ngươi có thể sống tới hôm nay, chắc cần ta chứ?” Nàng dù bận vẫn ung dung . xong xoay người rời .Phượng Cảnh Duệtheophía sau của nàng, cười ha hả rời .
chân xiêu vẹo tiến vào phòng, Lưu Mật Nhi đạp tới, “Ngươi có ý gì. Ngươi mới vừa rồi có ý tứ gì?”
Phượng Cảnh Duệ cười cười, “Nàng cũng muốn đem Diệp Ly T6am giao đúng ? Nếu như ta trực tiếp cự tuyệt, đến buổi tối nơi này của chúng ta càng náo nhiệt. Cho nnê do nàng ra mặt chính là biện pháp tốt nhất! ” ra , trong lòng Phượng Cảnh Duệcũng rất vui vẻ, bởi vì trong khoảnh khắc đó, chính cũng thể bảo đảm Lưu Mật Nhi có thể hiểu ý tứ của .
may là, nàng hiểu!
Cái nhận thức này lại khiến cho Phượng Cảnh Duệcàng thêm vui vẻ. Ha ha, bọn họ tính là Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông (hoàn toàn thấu hiểu tâm ý của nhau) chứ!
Lưu Mật Nhi mếu máo, “Ta lại nghĩ tới, nhưng ngươi câu cũng , ngộ nhỡ ta muốn đem chuyện này làm hỏng làm sao đây?”
Phượng Cảnh Duệ nhấc chân bước vào gian phòng, trở tay đóng cửa lại: “Nàng rất hay mà!”
Lưu Mật Nhi hơi hất cằm, hả hê , “Đó là đương nhiên, ta đây thông minh mà!”
Phượng Cảnh Duệ dang cánh tay ra đem người ôm vào trong lòng, Lưu Mật Nhi ý tứ lắc người cái, vùi ở trong ngực của , “Bọn họ xông tới sao?”
Phượng Cảnh Duệ cười, “Đương nhiên có thể! Tối nay muỗi có thể tương đối nhiều.Vì bảo đảm bị muỗi đốt, ta quyết định, tối nay !”
Lưu Mật Nhi trơn to hai mắt, “Đừng!”. Lập tức đưa tayđẩy Phượng Cảnh Duệ ra, “Tự ta người thành vấn đề, nếu tìm Vô Ngân cũng được!”
Phượng Cảnh Duệ tà mị cười tiếng, “Ngoại trừ mình ta ra, ta tin tường người phương nào hết!”
Lưu Mật Nhi ngẩn ra chốc lát, chợt nháy nháy mắt, “Lời này của ngươi có đúng là có ý tứ khác?”
Ôm cả thân thể của nàng tới cửa sổ, Phượng Cảnh Duệ đem đôi trong veo quét khắp đình viện, “Diệp Lâu Dương vừa tới nơi này, trừ người bên trong viện này, ai biết được?”
“Ngươi là, có người…..”
Phượng Cảnh Duệ ngăn lại lời của nàng, “Để ở trong lòng là tố rồi.”
Lưu Mật Nhi tự chủ được run lập cập. Phượng Cảnh Duệ thuận tay ôm chặt thân thể của nàng, “Đừng sợ!”
Lưu Mật Nhi lắc đầu cái, nàng thể lý giải được, tại sao nàng ở chỗ nào là ở đó có chuyện xảy ra như vậy. Mọi người đều ở chung với nhau, tại sao phải…
Ban đêm, màu đen tràn ngập cả bầu trời đêm, mặt trăng hình như cũng phát đêm nay khác lạ, lặng lẽ che giấu bản thân.
Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi năm nóc gian phòng, nhìn ánh sao lóe lên bầu trời đêm.Lưu Mật Nhi nhíu mày hỏi, “Tại sao muốn nằm ở đây?”
“Lạnh sao? Lại đây, bảo bối của ta!”Phượng Cảnh Duệđưa cánh tay ra chờ đợi ôm nàng vào ngực.
Đưa tay ngắt nàng hồi, Lưu Mật Nhi tức giận mở miệng, “Tại sao chúng ta phải ở chỗ này?”
“Cho mát!”Phượng Cảnh Duệ cho nàng đáp án.
“Bây giờ vào thu rồi, mát lạnh cái quỷ gì!”Lưu Mật Nhi hướng liếc mắt, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, “Nàng xem, này đừng động!” Ngón tay của chỉ cái, mấy bóng người rơi vào trong viện. Lưu Mật Nhi thấy thế khỏi thở dốc vì kinh ngạc.
Mấy bóng người trước sau rơi xuống, hình như bất ngờ thấy có người cũng ý định giống mình, mấy người đó như vào cửa nhà mình, sau đó thương lượng hồi, hình như đạt thành nhất trí rồi bắt đầu hành động.
“Bọn họ bị mù mắt sao?”Nàng nhìn Phượng Cảnh Duệtoàn thân áo trắng bồng bềnh ngồi nóc phòng, “Rêu ra như vậy ở trước mắt bọn đều nhìn thấy sao?”
Phượng Cảnh Duệ cười tiếng, “Mật Nhi, nàng hại ta tiết lộ hành tung đấy!”
“Làm như ngươi vậy chính là để người khác thấy ngươi rồi, còn giả bộ cái gì!”Lưu Mật Nhi phá.
Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, im lặng .
Thính tai nghe được thanh đùng đùng phía dưới, Lưu Mật Nhi giật giật khóe miệng, “nhất định phải khiến bọn họ bồi thường!”
Phượng Cảnh Duệ gật đầu cái, “Ưm, trực tiếp cho bọn biết là được!”
“Két?”Nghi ngờ muốn mở miệng, bên hông căng thẳng, cả người cùng Phượng Cảnh Duệ cùng nhau rơi vào trong viện.
Có người trong nhà tìm có mục tiêu, xoay người ra cửa, liền nhìn đến Phượng Cảnh Duệ toàn thân áo trắng cùng Lưu Mật Nhi nhìn bọn họ. Nguyền rủa tiếng, còn kịp kinh ngạc nữa, chỉ thấy Lưu Mật Nhi bước bước dài tiến lên.
Đưa tay ra với mấy người trước mặt. “Lấy tiền ra!”
Mấy người đó liếc mắt cái, khỏi có chút ngạc nhiên, “Tại sao?”
Lưu Mật Nhi chỉ ngón tay, chỉ vào gian phòng mảnh hỗn độn sau lưng, “Làm hư đồ của ta, ngươi nghĩ cứ như vậy mà à! Đền tiền!”
Ánh mắt mấy kẻ đến đầu tiên đặt ở người Phượng Cảnh Duệ, lại nhìn thấy hoàn toàn đem ánh mắt đặt người bọn họ, vì vậy, có người lặng lẽ giương kiếm muốn đến gần Lưu Mật Nhi.
“Nếu như ta là các ngươi, ta tuyệt đối ngunhư vậy!” thanh hà hước truyền đến, mấy người này đột nhiên quay đầu lại Bắc Đường Sanh cùng Đường Đức và Lãnh Ngạo ba người nhất tề đứng sau lưng bọn chúng rồi, Bắc Đường Sanh buồn cười mở miệng.
Bọn người trong nháy mắt quay đầu lại, “Các ngươi…” Rất dễ nhận thấy trong đó có người quen biết bọn họ.
Bắc Đường Sanh kinh ngạc nhíu mày, “Ngoài ý muốn sao? Ha ha, ta muốn các ngươi hãy nhanh lên, sau đó cho những thứ tiền bối kia, ở chỗ này thấy được người của Bắc Đường gia tộc cùng Lãnh gia! Như vậy, liền bớt hai nhà muốn chia chén súp với các người!” tốt bụng đề nghị.
Mấy người đều tự chủ được gật đầu, trong chớp mắt biến mất thấy gì nữa!
“Này, các ngươi còn chưa có đưa tiền!”Lưu Mật Nhihá hốc mồm mà nhìn xem những người đó biến mất, khỏi hỏi ngược lại Bắc Đường Sanh, “Các ngươi làm như vậy, sợ đem mọi người liên lụy vào sao?”
Bắc Đường Sanh chỉ cười .
Lãnh Ngạo Vũ còn lại hừ lạnh tiếng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi hiểu, đây chính là tình cảm của nam nhân cùng nam nhân a! quan tâm, cái gì cũng quan tâm!
Last edited by a moderator: 4/5/15
windlove_9693 thích bài này.