1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Phượng Cảnh Duệ, ngươi dám đánh mông ta

      Editor: dienvi2011

      Trước khi Phượng Cảnh Duệ quay trở lại, Diệp Ly Tâm về rồi. Sau đó hai người rời , khiến Lưu Mật Nhi có phần ngoài ý muốn.

      Sao Minh Chủ Võ Lâm có thể xuất trong khách sạn? Lại muốn gặp nàng? ! Mang theo thắc mắc, Lưu Mật Nhi cẩn thận ngồi đối diện Khuất Liễu Phong, chờ chuyện.

      Ánh mắt Khuất Liễu Phong đầy tang thương, nhìn chằm chằm Lưu Mật Nhi, mà hình như cũng định mở miệng chuyện.

      Là ai nữa, bị nhìn chằm chằm như vậy cũng đều cảm thấy thoải mái, Lưu Mật Nhi phá vỡ trầm mặc, "Phượng Cảnh Duệ có ở đây, ngài có việc gì tìm , ta có thể chuyển lời giúp ngài!"

      "Ta tới gặp ngươi!"Ngoài ý muốn, giọng Khuất Liễu Phong trở lên sắc bén, điều này khiến Lưu Mật Nhi khẩn túc, đôi mi thanh tú căng lên

      *khẩn túc: khẩn trương nghiêm túc

      Lưu Mật Nhi ngồi thẳng người, "Ta ở ngay trước mặt ngài, có chuyện gì, mời !"

      Dường như Khuất Liễu Phong quen bị đối xử như vậy, nhưng cũng chỉ trầm trầm mở miệng, "Ngươi lễ phép!"

      "Lễ phép của ta dành cho đúng người. Ngài là trưởng bối, nhìn ta chớp mắt, cũng chẳng nhìn thấy lễ phép ở chỗ nào cả! Ngài bảo ta đúng hay sai?" Lưu Mật Nhi nhếch môi cười, cãi lại.

      Mày Khuất Liễu Phong khẽ nhíu lại, "Ta là vai , ta là cậu Phượng Cảnh Duệ đó!"

      *vai : vai vế

      Lưu Mật Nhi khẽ nhếch môi, "Giờ tới nhận thân thích cơ à? Vậy lễ vật đâu?"

      Khuất Liễu Phong nhướng mày, "Lễ vật?"

      Lưu Mật Nhi gật đầu cách hiển nhiên, "Đương nhiên, chẳng lẽ ngài bồi đắp tình cảm mang lễ vật à?"

      Miệng Khuất Liễu Phong co rút, "Ngươi có thể tiếp!"

      "Miệng người khi mở ra, ngoài ăn còn có thể ! Chẳng
      qua, còn phải xem người đó có đáng giá được nghe lời dễ nghe hay !" Lưu Mật Nhi cố ý ra những lời gai góc. Có thể do lúc trước nàng biết sơ qua chút về quan hệ của Phượng Dương cùng người này, có cách nào, nàng có cách nào bày ra vẻ mặt ôn hoà đối với .

      "Ta nhớ là ta có đắc tội với ngươi!" Khuất Liễu Phong .

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, hơi gật đầu. Cũng phải. Nàng sắp xếp lại cảm xúc của chính mình, sau đó mới mở miệng, "Chúng ta chỉ là người xa lạ, ngài cũng có mạo phạm ta, ngược lại, ta cũng thấy bất ngờ, vì sao ngài lại muốn gặp ta?"

      "Nghe Nguyệt , ngươi là Phượng Cảnh Duệ thê tử!" Khuất Liễu Phong hỏi.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh ? Lưu Mật Nhi trầm ngâm, nhún nhún vai, "Hình như đây là chuyện của ta với Phượng Cảnh Duệ. Sao những người khác thích nhiều thế nhỉ?" Nàng thừa nhận cũng phủ nhận.

      Nghe vậy, Khuất Liễu Phong nâng tay xoa mày, "Ngươi lễ phép! Sao Hoàn Hoàn lại cho cưới ngươi?"

      Lời này khiến Lưu Mật Nhi vui. Nàng đứng vụt dậy, hai tay chống nạnh nhìn Khuất Liễu Phong, "Ta kém chỗ nào? Ta xứng với hay cũng tới lượt Minh Chủ Võ Lâm như ngài nhận xét? Còn về Phượng Cảnh Duệ, thứ nhất phải con trai của ngài, thứ hai có quan hệ gì với ngài, ngươi dựa vào cái gì ta như vậy? Ngàn vàng khó mua, ta lại cam tâm tình nguyện. Phượng Cảnh Duệ thích ta, làm sao?" Nàng vô cùng tức giận.

      Mẹ nó, Hoàng Phủ Nguyệt Minh luôn bóng gió rằng nàng xứng với Phượng Cảnh Duệ. Bây giờ lại xuất ông già cũng như vậy. Đặc biệt sao, có bản lĩnh, các ngươi đem lão nương làm thịt !

      "Ngươi biết sao?" Khuất Liễu Phong mở miệng , "Phượng Cảnh Duệ đánh lôi đài, nếu hôm nay có ai khiêu chiến với , Minh Chủ tương lai chắc chắn là rồi!"

      Lưu Mật Nhi phát , lúc Khuất Liễu Phong câu này, quai hàm căng cứng, hai tay tự giác nắm chặt. Trong lòng nàng có chút nỡ, lại vẫn lại là lạnh giọng , "Vậy là sắp giống như ngài rồi."

      " thể làm Minh Chủ!" Đột nhiên, giọng Khuất Liễu Phong trở lên lạnh lẽo, "Thân phận của xứng đáng!"

      Lưu Mật Nhi lui về phía sau bước, đành lòng của nàng đối với Khuất Liễu Phong cũng bay sạch. Nàng bật cười, lắc đầu, " xứng sao? Còn ngài?"

      "Mặc kệ là ai cũng được? Nhưng thể là !"

      "Vì sao?"

      "Bởi vì là con của Phượng Dương, ta cho phép con của Phượng Dương mạnh hơn ta!"Sắc mặt Khuất Liễu Phong đột nhiên thay đổi, đôi mắt đỏ rực nhìn Lưu Mật Nhi, "Ta cho phép Phượng Dương mạnh hơn ta!"

      Lưu Mật Nhi toàn thân run lên, rụt rè mở miệng, "Ngài muốn làm như thế nào?"

      Đột nhiên, Khuất Liễu Phong cười ha hả, "Nghe , Phượng Cảnh Duệ bảo vệ ngươi vô cùng, đúng ?" Dường như, cảm xúc của bình tĩnh lại. Đôi mắt đen tối nhìn Lưu Mật Nhi chằm chằm.

      Lưu Mật Nhi cảm thấy mình giống như con mồi bị người ta nhìn chằm chằm, thể nào di chuyển.

      Khuất Liễu Phong cong môi cười, "Nếu bảo vệ ngươi như vậy, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, thể manh động!"

      Lưu Mật Nhi khẩn trương nuốt nước miếng, "Ngài biết cố ý diễn kịch cho ngài xem hả?"

      " có khả năng, ngươi cho rằng vì sao ta đồng ý các ngươi đến trọ ở khách sạn? Ngươi nghĩ rằng ta biết ngươi và Phượng Cảnh Duệ ở chung phòng sao?"

      hồi ảo não quét qua khuôn mặt Mật Nhi, tên Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, biết ngay là ngươi có lòng tốt mà!

      "Ta để cho Nguyệt Minh quan sát, nàng thấy các ngươi ở cùng chỗ, cách khác, diễn kịch!" Khuất Liễu Phong gằn từng chữ, "Chỉ cần khống chế ngươi, Phượng Cảnh Duệ... Ha ha!"

      Hai từ ha ha của thôi cũng khiễn sống lưng Lưu Mật Nhi. Vừa muốn chạy, liền thấy trước mặt bỗng dưng tối sầm, trong nhát mắt cả người mất tri giác.

      Khuất Liễu Phong nhìn Lưu Mật Nhi nằm dưới đất, khoé môi cong lên cách lạnh lùng, "Phượng Dương, bây giờ, ta muốn thứ gì của ngươi, người đều phải nhả ra. Tất cả là của ta! Của ta... khà khà!"

      Đến Vô Ngân phát ra bất thường Lưu Mật Nhi biến mất. mặt Vô Ngân lên bất an, nghĩ ngợi, liền chạy ra cửa khách điếm. Đứng trước cửa khách sạn, lấy hộp diêm từ trong ngực ra, châm lửa đốt vật trong tay, sau đó hướng lên trời mà ném.

      Nháy mắt, bầu trời xuất nhiều hơn mấy tiếng trầm đục, nàng nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại, ban ngày Tình Thiên nở rộ trung, hình dạng, toả sáng dưới bầu trời vô cùng nét. Bốp bốp bốp nở rộ liên tiếp ba
      lần, Vô Ngân xoay người, chạy theo hướng hội trường Đại hộ Võ lâm.

      Dường như cùng lúc đó, đám người ở trong hội trường cũngnhiều hơn, tiểu thương, người xem diễn trò, người nọ người kia đều chạy tới hội trường.

      Nghe thấy thanh đó, Phượng Cảnh Duệ biến sắc, chân dài đảo qua, lắc mình mấy cái giải quyết tập kích trí mạng ở phía sau, giải quyết xong người đối diện, xoay người, khoanh tay đứng nhìn Vô Ngân.

      "Có chuyện gì vậy?"

      " thấy nương!" Vô Ngân rụt rè mở miệng. Lúc nàng , giọng hơi khàn nhưng chưa xong người nàng bay ra ngoài rồi.

      Nụ cười mặt Phượng Cảnh Duệ lóe sáng cách lạnh lẽo, bỗng nhiên xoay người nhìn đám tinh tú trong võ lâm, trầm mặc .

      Toàn bộ người Đệ Nhất Lâu đến. Vây toàn bộ hội trường của Đại hội võ lâm lại, Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh tiếng, vén vạt áo lên, chậm rãi tới vị trí cao nhất ngồi xuống, giận quá hóa cười, "Phải uỷ khuất các vị tiền bối trong hội rồi, Phượng Cảnh Duệ chỉ muốn tìm người thôi!"

      "Phượng Cảnh Duệ, ngươi có phần đem chúng ta để vào mắt rồi đó!" Có người giận giữ chỉ vào Phượng Cảnh Duệ mắng.

      Phượng Cảnh Duệ cười lạnh nhạt, cúi đầu sờ đoá hoa khắc ghế, chờ người kia xong, mới mở miệng, "Khưu chưởng môn, cần gì phải nổi giận, ta chỉ muốn người thôi mà. Tìm được, thôi. Tìm thấy..." hết.

      Có tiền bối võ lâm nhìn Phượng cảnh duệ, "Nếu cần giúp đỡ, Phượng lâu chủ có thể cung cấp chút tin tức cho mọi người, mọi người cùng nhau giúp đỡ!"

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: " được, ta sợ các ngươi chạy mất! Đệ Nhất Lâu của ta tin tức tuy nhanh, nhưng là sức mạnh lại so được với các vị, cho nên, mọi người cứ ở trong này là an toàn nhất!"

      "Phượng Cảnh Duệ, ngươi..."

      "Ta chỉ muốn tìm người! Ta nghĩ, các ngươi cũng muốn chuyện hai mươi mấy năm trước lại diễn ra lần nữa chứ! Các vị!" lạnh nhạt uy hiếp.

      Lời này vừa ra, lập tức nhóm người tinh trong võ lâm im lặng. Lần Đại hội võ lâm hai mươi mấy năm trước, bọn họ đều tham dự, đó là trận gió mưa máu tanh!

      Phản ứng của bọn họ khiến Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Được, các vị đều hiểu rồi!" xong, mở miệng nữa. Ngồi ở đó chờ...

      Mãi đến...

      "Phượng Cảnh Duệ, nhanh lên, Mật Nhi tỷ tỷ bị ông già mang rồi ! của ta cản đó!" Diệp Ly Tâm thở hổn hển chạy tới, hét to với Phượng Cảnh Duệ.

      xong, ghế đâu còn bóng dáng nào của Phượng Cảnh Duệ. Diệp Ly Tâm ngồi phịch xuống đất, khỏi sững sờ. Nếu phải do nàng học võ tinh, nàng cũng phải mệt như vậy.

      Khuất Liễu Phong nhìn Diệp Cửu Dương- người đứng ở đối diện chặn lại, "Tránh ra!"

      Mặt Diệp Cửa Dương chút thay đổi, "Để nàng lại!"

      "Cút ngay!"Khuất Liễu Phong có chút ngoài ý muốn, Lưu Mật Nhi được hoan nghênh như vậy sao?

      Mặt Diệp Cửu Dương trầm xuống, mở miệng cũng di chuyển.

      Lúc Khuất Liễu Phong đánh, cũng đánh! Hai người cứ kiên trì đánh nhau như vậy khiến Lưu Mật Nhi chịu nổi hét to, "Hai người các ngươi nghỉ lát được , ta muốn ói lắm rồi!"

      Ngay lập tức, Khuất Liễu Phong ném Lưu Mật Nhi xuống đất, nhằm hướng Diệp Cửu Dương đánh tới.

      Về võ công, Diệp Cửu Dương hoàn toàn phải là đối thủ của Khuất Liễu Phong, nhưng nguyên nhân khiến hai người có thể đánh lâu như vậy, là do Khuất Liễu Phong đề phòng độc của Diệp Lâu Dương. Cho nên ta phải đề phòng mọi lúc.

      Đột nhiên, Lưu Mật Nhi được ai đó ôm vào trong ngực, hơi thở quen thuộc khiến cho nàng thở ra, mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ!"

      Hai tay Phượng Cảnh Duệ buộc chặt, giải huyệt cho nàng, sau đó đỡ nàng đứng dậy.

      Nhìn thấy vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh tanh, trong lòng Lưu Mật Nhi sợ hãi, khiếp đảm mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ?" Người này phải chứ?

      Lạnh nhạt nhìn nàng cái, Phượng Cảnh Duệ đẩy nàng ra, lạnh lùng nhìn hai người kia đánh nhau.

      Diệp Cửu Dương nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ xuất liền vươn người nhảy lên, ngăn cảnh hành động của Khuất Liễu Phong. Sau đó thanh liền biến mất.

      Khuất Liễu Phong chậm rãi xoay người dừng lại nhìn vẻ mặt tối tăm của Phượng Cảnh Duệ, lúc này giống như nhìn thấy Phượng Dương của hai mấy năm trước.

      Phượng Cảnh Duệ liếc mắt nhìn Khuất Liễu Phong, ôm lấy Lưu Mật Nhi, cũng quay đầu lại, rời . Ghé vào vai Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi hiểu nổi hành động của Phượng Cảnh Duệ, giống như là phong cách của .

      Trở lại khách điếm, nàng mới dám đem suy nghĩ của mình ra hỏi , " Vì sao ngươi..."

      Phượng Cảnh Duệ đưa cho nàng tờ giấy. Lưu Mật Nhi cầm lên nhìn, chữ viết thanh tú mặt giấy: Khuất như người nhà, tha mạng! Kí tên là nương.

      Lúc này, Lưu Mật Nhi mới hiểu, ra đây là cầu của Cơ Hoàn Hoàn. Nhưng mà, khi nào tờ giấy này tới tay vậy?

      đợi nàng hỏi ra điều đó, Phượng Cảnh Duệ khiêng người nàng lên ấn chân mình, bàn tay to,dày rộng đánh bốp bốp mông Lưu Mật Nhi!

      Bàn tay đánh vào người bỏng rát, Lưu Mật Nhi hét lên, "Ngươi
      điên rồi?"

      Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn để ý tới nàng, bàn tay to, dày rộng liên tiếp đánh vào mông nàng.

      Lưu Mật Nhi mắng to, nóng rát đau đớn khiến nước mắt nàng bộp bộp rơi xuống, điều đó cũng làm cho Phượng Cảnh Duệ ngừng tay.

      "Phượng Cảnh Duệ, tên hỗn đản nhà ngươi, ta phải trẻ con, vậy mà ngươi dám đánh mông ta!"
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Chỉ hung hăng với mình ta, có được ?

      Editor: Vivi

      Lưu Mật Nhi nằm úp sấp giường, nước mắt tủi thân lạch cạch rơi xuống.

      Phương Cảnh Duệ đáng ghét, đánh xong rồi . Để lại nàng mình, dễ gì mới bò được lên gường, giờ người thương có người . Càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn, cả người nằm lỳ ở giường, khóc tiếng động.

      Cọt kẹt, cửa phòng mở ra. Lưu Mật Nhi quật cường quay đầu lại, xoay mặt úp vào vách tường .

      " nương!" Giọng của Vô Ngân truyền đến.

      Lưu Mật Nhi quay đầu lại, nổi giận hỏi, "Phượng Cảnh Duệ đâu?"

      "Gia ra ngoài!" Bước quái dị của Vô Ngân tới dần, trong tay bưng khay đặt ở ghế đầu giường , "Vô Ngân bôi thuốc cho ngài!"

      Lưu Mật Nhi bẹp bẹp nâng miệng, " cần, bị thương!" Nàng lắc đầu, đôi tay che cái mông.

      Miệng Vô Ngân giật giật, " nương, ngài đừng khiến Vô Ngân khó xử!"

      Lưu Mật Nhi kiên trì lắc đầu , "Vô Ngân, ta trịnh trọng cho ngươi biết, ta việc gì! Ta bị thương!" Nàng mới để người ta biết nàng bị người ta đánh mông đâu.

      Vô Ngân lắc đầu bật cười, " nương. . . . . ."

      "Ta sao!" Lưu Mật Nhi thét chói tai, hồ nghi mở miệng, "Ta thấy ngươi mới là người cần được bôi thuốc!”

      Vô Ngân vội vàng kéo y phục che kín, " có việc gì!"

      Lưu Mật Nhi nghi ngờ nhìn chút, giật mình mở miệng, "Là Phượng Cảnh Duệ làm!"

      Vô Ngân vội đáp, ", là Vô Ngân chăm sóc tốt nương, để cho nương bị đưa , gia chẳng qua chỉ trừng phạt Vô Ngân thôi!"

      "Ngươi là con mà, làm sao có thể động thủ với ngươi?" Lưu Mật Nhi khinh thường nhất là đàn ông động thủ.

      Trong lòng Vô Ngân luống cuống, nếu để cho nương với chủ tử hiểu lầm cái gì, nàng đảm đương nổi.

      Càng nghĩ càng tức, Lưu Mật Nhi nổi giận đùng đùng ngồi dậy, giây sau, nàng nâng mông quỳ giường rồi hét lên tiếng, "Đau quá!"

      Vô Ngân vội vàng đỡ người của nàng, " nương!"

      Đau đớn cực nóng bén nhọn khiến cho nước mắt suýt rơi xuống, Lưu Mật Nhi che mông, mắng to, "Phượng Cảnh Duệ, ta để cho ngươi yên đâu!"

      Đêm lạnh như nước

      Lưu Mật Nhi hơi hơi xoay người, giây sau nàng nhíu mi bất động!

      Đứng ở trước cửa sổ, Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn Lưu Mật Nhi ngủ yên, im lặng than tiếng, tới, nghiêng người ngồi bên giường.

      Bỗng nhiên, giọng Lưu Mật Nhi truyền tới."Ra ngoài!"

      Phượng Cảnh Duệ ngẩn ra, chợt thốt ra, "Mật Nhi!"

      "Cút !" Lưu Mật Nhi nhắm mắt, lạnh giọng .

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi đứng dậy, châm lửa lên, sau đó lại quay lại ngồi cạnh nàng.

      "Mật Nhi! Biểu muội, nương tử!" Phượng cảnh duệ mở miệng cười ngả ngớn biết hổ thẹn

      Chậm rãi ngồi dậy, đôi mi thanh tú nhíu lại, "Ta , cút !"

      Phượng Cảnh Duệ bình tĩnh nhìn nàng, "Mật Nhi, đừng như vậy!"

      Lưu Mật Nhi mỉm cười , "Đêm khuya, nam quả nữ cùng chỗ, khiến người ta lời ra tiếng vào!"

      Phượng Cảnh Duệ mở miệng, quơ quơ bình thuốc trong tay lấy lòng , "Mật Nhi, ta vội tới bôi thuốc cho nàng!"

      "Ta bị thương, cần bôi thuốc!" Lưu Mật Nhi tựa vào đầu giường, lạnh mặt .

      "Mật Nhi, đừng như vậy, ta sai rồi còn được sao?" Phượng Cảnh Duệ buồn rầu nhìn nàng.

      Lưu Mật Nhi hừ hừ.

      "Bằng nàng đánh lại ta !" Phượng Cảnh Duệ xong, xoay người đưa lưng về phía nàng hối lỗi, "Ta cho nàng đánh còn được sao?"

      Lưu Mật Nhi xoay mặt ghét bỏ, "Đánh ngươi? Bẩn tay ta!"

      Phượng Cảnh Duệ quay đầu lại, thở dài sâu, "Mật Nhi, nàng biết ta lo cho nàng thế nào sao?"

      "Ta chết được!" Lưu Mật Nhi chịu thua.

      "Chẳng lẽ nàng để cho ta nhìn thấy nàng bị mang để ý tới nàng sao?" Mắt Phượng Cảnh Duệ trừng to, "Kể cả nàng nghĩ như vậy, ta cũng làm vậy!"

      cảm động là giả, mới bị Khúc Liễu Phong mang , người đầu tiên nàng nghĩ tới là Phượng Cảnh Duệ. Nhưng việc này cùng việc đánh mông nàng là hai việc khác nhau, nàng quên.

      Phượng Cảnh Duệ buồn rầu ngồi xổm bên giường, nắm tay Mật Nhi, "Rốt cục, nàng giận ta cái gì?"

      Câu hỏi này khiến hỏa khí của Lưu Mật Nhi từ từ tăng cao, , nhìn thấy khuôn mặt của Phương Cảnh Duệ liền tức giận xoay mặt , hừ mạnh.

      "Mật Nhi đừng tức giận với ta có được ? Mật Nhi tức giận với ta, ta liền ăn ngon, ăn ngon ta liền ngủ yên, ngủ được ta liền muốn thấy Mật Nhi, nhìn thấy Mật Nhi ta liền muốn..." Bằng lòng thương nàng

      "Dừng!" Lưu Mật Nhi lập tức ngăn lời của . Để tên này tiếp, nàng liền gặp họa luôn rồi.

      Phượng Cảnh Duệ cười hắc hắc, "Mật Nhi tức giận nữa hả ?"

      Lưu Mật Nhi khí thế nhìn , "Nhìn thấy mặt của ngươi, ta nghĩ đến mông của ta!”

      Phượng Cảnh Duệ cười khổ, "Mật Nhi, nên mắng chửi người như vậy!"

      Lưu Mật Nhi nhướng mày, "Ta chửi ngươi rồi hả?"

      Phượng Cảnh Duệ bẹp bẹp miệng, "Nàng mặt ta là mông nàng!" Giọng rất ủy khuất.

      Hì hì, Lưu Mật Nhi nhịn được suýt nữa cười ra tiếng. Nàng hắng giọng, "Ta như vậy!"

      "Nàng có, nàng vừa như vậy!" Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng, lên án.

      "Biến, đừng tỏ vẻ dễ thương, làm bộ vô tội với ta, ta chưa .” Lưu Mật Nhi phản bác

      Phượng Cảnh Duệ khúm núm, nhút nhát đứng cạnh Lưu Mật Nhi, "Được rồi, nếu Mật Nhi hung dữ như vậy, ta cũng dám nàng thế nào. Nàng phải là phải! Nhưng ta có điều kiện."

      Hai tay Lưu Mật Nhi ôm ngực, "!"

      Phượng Cảnh Duệ quay đầu, nghiêm mặt, mở miệng, "Về sau, Mật Nhi chỉ hung dữ với mình ta, có được ?"

      Mẹ nó! Lưu Mật Nhi bộc phát, suýt nữa tục. Nàng tức giận chỉ vào mũi Phượng Cảnh Duệ "Ngươi bỉ ổi! "

      "Mật Nhi, nàng lại mắng ta!" Phượng Cảnh Duệ cực kỳ uất ức.

      "Ta đương nhiên phải mắng ngươi, ngươi sao lại lại bỉ ổi như vậy. Cái gì mà chỉ hung dữ với mình ngươi, ngươi là M hả,lqd thích bị ngược đãi à!" Lưu Mật Nhi tức điên rồi. Cũng chẳng quan tâm lời của nàng Phượng Cảnh Duệ có hiểu hay , liền mắng.

      Ôn nhu cầm ngón tay Lưu Mật Nhi , Phượng Cảnh Duệ nắm ở trong tay thưởng thức. , "Lúc Mật Nhi hung dữ đáng !"

      Lưu Mật Nhi: "..."

      Vô sỉ, biết xấu hổ, giả bộ dễ thưong, trang XX. Nàng có thể đem toàn bộ vốn từ vựng của mình ra tại chỗ, để khái quát về Phượng Cảnh Duệ.

      Hôm sau

      Lưu Mật Nhi dùng tư thế quái dị ra khỏi phòng. Lại bị đám người đen kịp trước mắt dọa cho đứng hình.

      về người trong khách điếm, hình thành hai tốp, những người tối hôm qua về cùng Phượng Cảnh Duệ là tốp, đám tinh tú của đại hội võ lâm là nhóm. Hai nhóm người cầm trong tay vũ khí đối chọi gay gắt, nhưng ai chân chính động thủ.

      Nghi ngờ nhìn hai nhóm người, phản ứng của Lưu Mật Nhi là ra sức đóng sầm cửa phòng lại, khóa trái! Nàng thèm tham gia đâu.

      Lưu Mật Nhi làm ra thanh kỳ quái khiến hai nhóm người trầm mặc, nhóm chính phái cử ra đại diện , "Ta muốn gặp Phượng Cảnh Duệ!"

      Vô Ngân chậm rãi tới, "Theo quy củ Minh cốc mà làm!"

      "Phượng Cảnh Duệ là người Đệ Nhất Lâu, làm sao có thể theo quy củ Minh cốc!"

      Vô Ngân cười lạnh, " biết mà còn giả vờ hồ đồ, là tác phong của nhóm người các ngươi sao!"

      Vẻ mặt nhóm người chính phái nháy mắt thay đổi. Vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy giọng Diệp Ly Tâm líu ríu truyền tới.

      "Đúng đúng đúng, nhóm người này đều là ra vẻ đạo mạo, ra vẻ chính nghĩa lương dân, thực tế là cái dạng gì còn biết đâu? Có phải hay . Ca?"

      Diệp Cửu Dương chỉ phát ra đơn , "Ừ!"

      Diệp Ly Tâm tiếp, "Gặp khách có muốn rút kiếm cầu à?"

      Diệp Cửu Dương, " có!"

      Diệp Ly Tâm: "Vậy có thể gặp chủ nhân ?"

      Diệp Cửu Dương: " biết!"

      Bộ dạng hai em kẻ tung người hứng khiến những kẻ được gọi là nhân vật chính phái xanh cả mặt. Nhưng ai đứng dậy ngăn cản, vì dám. Mà kiêng kị Diệp Cửu Dương. Tuy võ công của được tốt lắm, nhưng cả người toàn độc khiến người ta kinh hồn táng đảm, cho nên, cũng có ai muốn trêu chọc bọn họ.

      qua mọi người, Diệp Ly Tâm cùng Diệp Cửu Dương đứng trước mặt Vô Ngân, Diệp Ly Tâm mở miệng, "Vô Ngân tỷ tỷ, Mật Nhi tỷ tỷ đâu?"

      "Trong phòng!" Vô Ngân tránh đường, Diệp Ly Tâm cùng Diệp Cửu Dương vào phòng.

      Ở trong phòng, Lưu Mật Nhi nghe được cuộc chuyện của Diệp Cửu Dương cùng Diệp Ly Tâm, nàng nhịn được nở nụ cười. Ở chung mấy ngày, nàng mới phát , Diệp Cửu Dương thương em lqd cũng phải bình thường.Chỉ cần là Diệp Ly tâm mở miệng đều cự tuyệt. Thậm chí có khi nàng lại có cảm giác, cảm thấy được Diệp Ly Tâm là chị mới đúng.

      Mở cửa cho hai người vào cửa, Lưu Mật Nhi buồn cười nhìn Diệp Ly Tâm, "Các ngươi sao lại tới đây?"

      Diệp Ly Tâm chỉ vào trai, "Ca ca , muốn tới nghiên cứu tỷ!"

      Đột nhiên, Lưu Mật Nhi có phần hối hận để cho hai người kia vào cửa . biết nếu bây giờ đuổi người ra ngoài, có thể thành công .

      Diệp Ly Tâm buồn cười mở miệng, "Tỷ tỷ, tỷ đừng suy nghĩ. Ta vào được, làm sao còn thể cho tỷ đuổi muội !"

      Lưu Mật Nhi im lặng, "Vậy, ca ca ngươi chuẩn bị nghiên cứu ta thế nào?" Nàng nhìn lướt qua Diệp Cửu Dương. lại khôi phục bộ dạng trong veo, lạnh lùng, khuôn mặt chút thay đổi rồi.

      Diệp Ly Tâm nhún nhún vai, "Ta cũng biết , ca ca thích là được" Nàng thích tỷ tỷ Mật Nhi, ca ca giống như cũng thích, như vậy tốt nhất rồi.

      "Muội soi mói!" Lưu Mật Nhi yên lặng thở dài. Xoay mặt nhìn Diệp Cửu Dương, "Diệp công tử, ngươi chuẩn bị nghiên cứu ta thế nào?"

      Diệp Cửu Dương đạm mạc mở miệng, "Chưa nghĩ ra!"

      Lưu Mật Nhi: "... Cần mở ngực mổ bụng ?"

      Diệp Cửu Dương: "Lúc cần ta thông báo cho ngươi!"

      Lưu Mật Nhi: "..." Ngươi nghe hiểu lời ta chọc ngoáy sao?
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Thực ra ta coi là khuê mật* mà!

      *khuê mật: bạn thân cùng giới

      Editor: Vivi

      Ba người chuyện phiếm câu được câu , kỳ hầu hết đều là Diệp Ly Tâm chuyện, mãi đến lúc Vô Ngân vào có người tìm.

      Lưu Mật Nhi nắm nắm tóc, "Gần đây sao người tìm ta nhiều như vậy? Là ai?" Nửa câu đầu của nàng là nỉ non, nửa câu sau là hỏi Vô ngân.

      Vô ngân trầm ngâm lúc, "... Hoàng Phủ Nguyệt Minh!"

      Nghe vậy, mày Lưu Mật Nhi nhếch cao, lâu mới mở miệng, " ra ngoài gặp !" Có người nhìn, chắc là cũng bị người bắt nhỉ? Khi nào nàng ra tay cướp đọat nhỉ?!

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh vẫn mỹ lệ dị thường như cũ, nhưng khác với vẻ nhàng lúc trước, lúc này Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhiều màu đẹp mắt, ánh mắt cũng ôn nhu như trước, nhìn thấy Lưu Mật Nhi, nàng ta cầm món gì đó trong tay đặt trước mặt nàng.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười nhạt, "Thấy ? Lúc này chỉ có mình ta mới giúp được !" Nàng ta mục đích.

      Chậm rãi đem đồ trong tay để sang bên, Lưu Mật Nhi nhếch môi cười, "Ta cũng nghĩ vậy."

      "Vậy, câu trả lời của ngươi là gì?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh vội vàng hỏi.

      Lưu Mật Nhi chậm rãi nở nụ cười, "Điều đó có liên quan gì với ta?" Nàng khó hiểu hỏi, "Câu này ngươi nên đến hỏi , chứ phải ta!"

      Nghe Mật Nhi , mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh xuống, "Ngươi đồng ý?!"

      "!" Mật Nhi nhấc tay, "Ta đồng ý cách của ngươi.
      Nhưng mà, ta phải , thể thay cho ngươi câu trả lời được!"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh nổi giận, " ra từ đầu đến cuối ngươi hề đồng ý!"

      Lưu Mật Nhi nhún nhún vai chỉ vào hai nhóm người còn giằng , cười , "Lời ta , tất cả mọi người đều nghe thấy. Họ có thể làm chứng cho ta, riêng ta vô cùng đồng ý cách của ngươi, đó, ngươi phải tin ta!" Nàng cách chân thành.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhìn nàng giận giữ, "Ngươi đồng ý, chắc chắn cự tuyệt!"

      Nghe vậy, Lưu Mật Nhi lạnh lùng nhìn đồ vật được Hoàng Phủ Nguyệt Minh cầm trong tay, cười lạnh, "Chỉ với thứ này mà người muốn bắt ta phải nghe theo ngươi vào khuôn khổ sao? Nhưng ngươi quá coi thường ra rồi, Hoàng Phủ tiểu thư ạ. Minh Chủ Võ Lâm biến mất cùng ta, việc này thj liên quan gì tới ta? Ngươi cho rằng ta có thể bắt cóc Minh Chủ- người có võ công hơn người chứ?" Đôi mắt nàng quét vòng nhìn đám người.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh há mồm như muốn điều gì.

      Bốp bốp bốp ba tiếng vỗ tay phát ra từ phía sau lưng Lưu Mật Nhi. Bắc Đường Sanh cười ha hả nhìn Lưu Mật Nhi, " rất đúng!"

      Nhìn người đến, Lưu Mật Nhi hơi bất ngờ, đến lúc nào vậy?

      Bắc Đường Sanh phóng khoáng cười, giống như bạn thân mà huých bờ vai nàng, khen ngợi, "Ngươi dứt khoát như vậy?"

      Nếu phải biết này tên này là tiểu thụ,sau đó lại hiểu tính , nàng liền đem Bắc Đường khèn Sanh tìm nữ nhân. Bị nam nhân đè, phải nữ nhân là cái gì?

      Ánh mắt Lưu Mật Nhi chậm rãi rơi người , sau đó, nàng quét mắt nhìn xuống phiá dưới, liền bị thứ gì đó hấp dẫn.


      Nhìn thấy ánh mắt nàng, Bắc Đường Sanh được tự nhiên sờ sờ mặt mình, mở miệng thắc mắc, "Sao vậy?"

      Lưu Mật Nhi chỉ vào tóc , gáy Bắc Đường Sanh nhúm tóc chổng lên trời, tung bay theo gió.

      Bắc Đường Sanh nghi ngời,sờ sờ phía sau, ảo não mở miệng, "Đáng chết, sao nó lại chổng lên vậy?"

      Miệng Lưu Mật Nhi run lẩy bẩy, "... Ngươi chưa chải đầu hả?"

      Bắc Đường Sanh bất đắc dĩ , " ở nhà, ai chải đầu cho ta cả!" Bỗng nhiên, cười tươi rói, "Ngươi giúp ta được ?" Sau đó, trong tay Lưu Mật Nhi xuất thêm cây lược.


      Cúi đầu nhìn lược trong tay, Lưu Mật Nhi nhìn lại tóc , lòng rất muốn đem nhúm tóc kia đè bẹp. Vì thế, nàng túm nhúm tóc kia lại, cầm lược dùng sức chải. Nhúm tóc rung rung vài cái, sau đó nằm rạp xuống.

      Lưu Mật Nhi nhếch môi hài lòng.

      Sau đó, nhúm tóc lại đứng lên, sừng sững, ngã! Vì thế, Lưu Mật Nhi lần lại lần dùng sức chải nó.

      Cứ như vậy, vừa vào cửa, Phượng Cảnh Duệ liền thấy hình ảnh buồn cười đó.

      Hai nhóm người giơ binh khí đánh nhau gay gắt, mà ở góc, Lưu Mật Nhi cùng với Bắc Đường Sanh lại ngồi... Chải
      đầu? !

      Bắc Đường Sanh thét chói tai, "Đau quá, ngươi nhàng thôi!"

      Lưu Mật Nhi chiến đấu mệt mỏi với tóc Bắc Đường Sanh, "Rốt cuộc, ngươi chải đầu mấy hôm rồi hả? Tóc xoắn hết vào nhau rồi, tên đó sao chịu được ngươi nhỉ?" Sau đó, nàng lại dùng sức chải nhát nữa.

      "Á... Đau quá!" Bắc Đường Sanh gào lên giống như heo bị chọc tiết.

      Trong tay Phượng Cảnh Duệ nắm dúm tóc giơ giơ lên, "Như vậy có phải nhanh hơn ?" lạnh lùng mở miệng.

      Lưu Mật Nhi thấy thế, liên tục gật đầu, "Cách này, rất tốt!"

      Bắc Đường Sanh ôm tóc tránh sang bên, dám tin nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Sao ngươi lại giật tóc ta?"

      Phượng Cảnh Duệ nhìn nhúm tóc trong tay cách ghét bỏ, nhịn được nhíu mi, "Nhúm tóc này là tóc của ngươi?"

      "Tất nhiên rồi!" Bắc Đường Sanh kêu to, "Rất đau đó!"

      "Ta giúp ngươi nhổ tốt hả?" Phượng Cảnh Duệ nguy hiểm tới gần , trầm nở nụ cười.

      Thấy vậy, Bắc Đường Sanh nuốt nước miếng, "Nhưng rất đau mà!"

      Hừ lạnh tiếng, ném nhúm tóc trong tay ra ngoài. Xoay người, chống lại ánh mắt Lưu Mật Nhi, chậm rãi tới,
      thấp giọng hỏi, "Mật Nhi, vừa làm gì thế?"

      Lưu Mật Nhi nháy mắt, "Chải đầu thôi!"

      "Với Bắc Đường Sanh hả?" Phượng Cảnh Duệ chậm rãi hỏi.

      Lưu Mật Nhi gật đầu, "Đúng rồi! Tóc của quá cứng, ta giúp ! Làm sao vậy?" Rốt cục, nàng cũng phát vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ thích hợp.

      Phượng Cảnh Duệ nghiến răng nghiến lợi, "Nàng giúp chải đầu?" giọng lạnh lẽo.

      Trực giác Lưu Mật Nhi tốt, lại tất Bắc Đường Sanh đứng ở sau Phượng Cảnh Duệ lắc đầu lia li. Nàng hiểu , nuốt nước miếng," ra, cũng giống ngươi nhìn thấy đâu!"

      "Ta nhìn thấy chính xác là như vậy đó?" Phượng Cảnh Duệ mở miệng, giọng cực kỳ ôn nhu.

      "Sặc..." Lưu Mật Nhi chần chờ trong giây lát, "Được rồi, cứ coi như ngươi thấy vậy. sao?"

      Sắc mặt Phượng Cảnh Duệ đen sì, lập tức xoay người, vừa vặn nhìn thấy Bắc Đường Sanh có ý đồ trốn khỏi trường, thấp giọng cảnh cáo, "Nếu ta lại thấy ngươi cử động chút, ngươi biết ngay ta làm gì ngươi."

      Nháy mắt, cả người Bắc Đường Sanh cứng ngắc, cười gượng,
      "Ngươi hãy nghe ta giải thích!"

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi tới, khẽ gật đầu, "Ta !" Sau đó, nắm bả vai , "Chúng ta cần tâm tốt!" đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tâm .

      Sắc mặt Bắc Đường Sanh đau khổ, nhịn được hét to, "Đường Đức, ngươi chết chỗ nào hả, biết cứu à!"

      Tiếng vừa dứt, chủ nhân của Bắc Đường Sanh liền thay đổi. thay đổi đột ngột này khiến Lưu Mật Nhi tò mò, hướng về phiá người tới.

      Bắc Đường Sanh giống như tìm được chỗ dựa vững chắc,
      trốn sau lưng người vừa xuất . Đường Đức nhìn Phượng Cảnh Duệ hơi gật đầu.

      Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh, "Ta muốn chuyện với mình thôi!"

      Bắc Đường Sanh lập tức từ chối, "Ngươi muốn đánh ta, ngươi nghĩ ta biết chắc. Đường Đức, ngươi phải bảo vệ ta!"

      Phượng Cảnh Duệ trầm gợi khóe môi, "Ngươi để nữ nhân của ta chải đầu cho ngươi, ngươi nghĩ rằng ta ngươi dễ dàng buông tha ngươi vậy hả?"

      đợi Bắc Đường Sanh phản ứng, Đường Đức chút do dự ném Bắc Đường Sanh cho Phượng Cảnh Duệ. Nháy mắt, sắc mặt Bắc Đường Sanh trở lên đau khổ, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi hại chết ta đó!"

      "Mặc dù vậy, ta cũng phải tính sổ với ngươi trước !" trầm mở miệng.

      Nhìn hai nam nhân rời , hơn nửa ngày, những người đợi Phượng Cảnh Duệ mới hoàn hồn, Lưu Mật Nhi ho tiếng, cười khan, "Các ngươi cũng cùng !" Nàng nhanh chóng trốn vào trong phòng, cố gắng nghĩ cách tránh cơn giận của Phượng Cảnh Duệ.

      Ngoài cửa, Hoàng Phủ Nguyệt Minh trừng mắt, hung hăng nhìn cửa phòng, tức giận phất tay áo rời . Chỉ còn lại hai nhóm người vẫn đứng yên như cũ.

      Bây giờ, Phượng Cảnh Duệ theo cửa vào, ngay lúc Lưu Mật Nhi vò đầu bứt tai, tiếng động đứng sau lưng Lưu Mật Nhi.

      Hét lớn tiếng, Lưu Mật Nhi kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất , nhịn được trợn mắt, "Ngươi làm gì vậy? Muốn hù chết ta hả?"

      Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng, vẻ mặt khổ sở, "Mật Nhi, hôm nay, nàng khiến ta đau lòng quá."

      " chết , cả ngày đau lòng đau lòng, sao ta thấy ngươi đau lòng chút nào hả?" Theo bản năng, Lưu Mật Nhi phản bác.

      Môi Phượng Cảnh Duệ run lẩy bẩy, "Nàng cùng Bắc Đường, hai
      người các ngươi... Hu hu, ta khóc đây...!"

      Tay Lưu Mật Nhi run rẩy, chỉa chỉa , "Ngươi có thấy ghê tởm , giả bộ cái gì?"

      Phượng Cảnh Duệ vô tội nháy mắt, "Ta đau lòng lắm!"

      "Cút! Lại giả bộ vô tội, " mắng xong, Lưu Mật Nhi do dự lúc lâu, " ra, việc đó, để ta giải thích!"

      Vai Phượng Cảnh Duệ ngừng run run, "Được, nàng !Chỉ cần nàng ta tin!"

      Sao mình lại cảm thấy mình giống như đứa chết tiệt nhỉ? Lưu Mật Nhi nhìn bộ dạng Phượng Cảnh Duệ, trong lòng lên câu như vậy.

      Cuối cùng, nàng mở miệng, " ra, cảm giác của ta đối với Bắc Đường Sanh ...

      Lập tức, Phượng Cảnh Duệ biến sắc, ủy khuất nhìn nàng, "Nàng có cảm giác với !"

      Mẹ nó, ngươi có thể nghe ta hết hả? Lưu Mật Nhi rất muốn gào lên như vậy, nhưng vẫn cố nuốt những lời xuống. Ôn nhu , "Cảm giác của với Bắc Đường Sanh là, ta coi là khuê mật đó."

      Nghe thấy hai từ mình hiểu, Phượng Cảnh Duệ lập tức ngẩng đầu, "Khuê mật là gì?"

      Lưu Mật Nhi suy nghĩ lúc, "Khuê mật là hai người cùng giới vô cùng thân thiết đó!" Giải thích vậy chắc sai đâu nhỉ?

      Phượng Cảnh Duệ lập tức phản bác, "Nhưng là nam nhân!"

      Lưu Mật Nhi nhún vai, "Ta thấy vậy nhá!"

      " nam nhân hàng giá !" Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc.

      "Nhưng phải cưới vợ à? Với nữ nhân có gì khác nhau! Ta là coi là nữ nhân mà nhìn thôi!" Lưu Mật Nhi nhún vai, "Ngươi đồng ý chứ hả? Về sau, ta coi là nam nhân nhá!"

      " được!" Phượng Cảnh Duệ gào to, " chính là nữ nhân!"

      Lưu Mật Nhi chậm rãi nhếch môi, "Ta cũng cho rằng thế đó!" Hô,nguy hiểm được hoá giải rồi chứ? ! Lưu Mật Nhi thầm nghĩ trong lòng.

      giây sau, Phượng Cảnh Duệ đặt cây lược vào trong tay nàng, toàn thân cây lược được làm bằng Ngọc Thạch. Cho nàng à.

      Lưu Mật Nhi khó hiểu nhìn , "Làm gì?"

      "Chải đầu cho ta, ta cho nàng cái lược này!" Phượng Cảnh Duệ làm sao nhìn ra tâm tư của nàng chứ.

      "Đồng ý, có thù lao đương nhiên làm! Tới, đại gia ngươi ngồi xuống!" Lưu Mật Nhi cười hắc hắc đỡ Phượng cảnh duệ
      ngồi xuống. Cởi dây buộc tóc của , nàng chút để ý
      hỏi, "Người ở ngoài, ngươi mặc kệ hả?"

      Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười, "Bọn tìm ta đòi người!"

      "Tìm ai?"

      "Khuất Liễu Phong!"

      Động tác tay Lưu Mật Nhi ngừng lại, khó hiểu mở miệng, " phải ngươi thả sao?" Nàng nhớ tới thứ mà Hoàng Phủ Nguyệt Minh cho nàng xem.

      " biến mất rồi !" Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Tất cả mọi người đều tưởng rằng ta mang , liền tới cửa tìm người~" cách thờ ơ, chút để ý.

      " biến mất hả ?" Lưu Mật Nhi hỏi.

      Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, "Ta biết!"

      "Ngươi hay giả vậy?" Lời của Lưu Mật Nhi có vẻ tin.

      Phượng cảnh duệ cười cười, "Ta biết, Mật Nhi, ngươi nên tin ta chứ!"

      vậy hả? Thái độ Lưu Mật Nhi vẫn lưỡng lự.
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 62: Các hộ vệ miễn phí bỏ chạy
      Editor: toilatoi-84
      Chương này lộn xộn lắm nhé mọi người, mà cả bản tiếng Trung đều như vậy nên ta biết đằng nào mà chỉnh sửa! Ta biết đâu đấy!

      Mỗi sáng sớm mai tỉnh dậy là lại thấy trong khách sạn người đen ngòm mảnh, liên tiếp mấy ngày trôi qua nên Lưu Mật Nhi thành thói quen khi thấy những người này.

      Mỗi khi nàng phàn nàn cùng Phượng Cảnh Duệ, luôn thong dong mở miệng, "Có nhiều người bảo vệ như vậy, còn tốn tiền, vậy tốt sao?"

      Lưu Mật Nhi im lặng nhìn , "Ngươi giải thích gì sao?"

      Tại sao nghe trả lời như thế, ngực nàng lại vô cùng khó chịu. Hít sâu hơi, nàng lạnh nhạt cười, "Nha." Nàng còn muốn thêm, lại phát mở miệng được.

      Sau khắc đồng hồ, mặt Phượng Cảnh Duệ đen lại nhìn Lưu Mật Nhi thân nam trang xuất ở trước mặt , vô lực mở miệng, "Mật Nhi!" giống như suy nghĩ ban đầu của .

      ngờ thấy Phượng Cảnh Duệ bước vào cửa, Lưu Mật Nhi kinh ngạc mở miệng, "Nhanh như vậy liền xong rồi?"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy sờ sờ cằm, khẽ rên tiếng, ", ta lại cho rằng, các ngươi sợ ta làm lộ chuyện ở dưới đất Hoàng Lăng chứ?" giương đôi mắt đen nhìn thẳng vào mọi người.

      Cố chịu đựng lửa giận nàng chậm rãi mở miệng, "Đa tạ Phượng công tử nhắc nhở, Nguyệt Minh kính ngươi ly!"

      "Thế nào?"

      "Dĩ nhiên, nếu ngươi cho rằng hơn hai mươi năm trước, phụ thân tại sao muốn làm như vậy? Đại hội võ lâm lần này, tại sao phụ thân lại tung tin tức ra. Nữ nhi à, hãy nhớ, lời này chỉ có chúng ta biết, thể cho những người khác, hiểu ?"

      Thành , Phượng Cảnh Duệ có chút ngoài ý muốn, "Vì sao các ngươi sợ như vậy?"

      "Ngươi ?"

      . . .

      "Nguyệt nhi, quan trọng, chỉ cần ngươi làm như vậy, tất cả của đều là của ngươi!" Khuất Liễu Phong ghé tai Hoàng Phủ Nguyệt Minh thuyết phục.

      "Nguyệt nhi, ngươi quên, bây giờ là chủ nhân Khuất gia, mặc dù phụ thân còn đây, nhưng có rất nhiều chuyện phụ thân cũng khống chế được, ngươi chỉ cần chịu uất ức chút, về sau trong nhà này tất cả đều là của ngươi!" Khuất Liễu Phong cười hiền lành.

      Môi cười lạnh, Khuất Thiên Hàn lạnh nhạt mở miệng, "Thu hồi tính cách của ngươi , có ai gánh chịu lửa giận của ngươi đâu!"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh ngẩng đầu, thoáng qua trong mắt ý vui, "Ngươi tới nơi này làm gì?"

      Suy tư hồi lâu, Hoàng Phủ Nguyệt Minh lúc này mới gật đầu, "Được rồi! Ta thử chút. . . . . ."

      Khuất Thiên Hàn trầm lạnh mặt, " đáng tiếc, cuối cùng ngươi cũng phải gả cho người thu dưỡng ngươi, có thể thấy được cũng chẳng thích ngươi bao nhiêu nhỉ!"

      bao lâu sau, Hoàng Phủ Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn Khuất Liễu Phong, "Cha, người là đó là sao?"

      sai, Thiên hạ đệ nhất lâu là làm cái gì? Đặc biệt chuyên môn phụ trách tin tức. Trong giang hồ có môn phái nào mà có người trong tay của Đệ Nhất Lâu. Thậm chí có lúc bọn họ cũng cần tin tức từ Đệ Nhất Lâu. Lần này bọn họ tùy tiện giám thị như vậy, tất cả mọi người quên mất, làm cái gì.

      "Phượng Cảnh Duệ này như thế nào?" Khuất Liễu Phong cười .

      Lưu Mật Nhi: ". . . "

      "Vì ta muốn nhà xí ngay bây giờ!" Lưu Mật Nhi mặt lạnh lúng túng !

      "Đừng!" Lưu Mật Nhi cự tuyệt.

      Trong căn phòng hoa lệ đồ sứ bể chất đám, đứng giữa đám mảnh vụn là gương mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh trầm đám hỗn độn quanh mình. khuôn mặt xinh đẹp lóe lên tia ác độc.

      Phượng Cảnh Duệ biết mình đúng. Môi khẽ nhếch lên, "Những người ở ngoài kia, ta làm cái gì, mọi người quên chứ?"

      Lời này vừa ra, nét mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

      Phượng Cảnh Duệ từ từ buông thiệp trong tay xuống, chậm rãi nở nụ cười.

      Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, "Được rồi! Để Vô Ngân cùng ngươi được chưa!"

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi mỉm cười, "Tại sao ngươi tự hỏi ?"

      "Vốn nhiều việc lắm! Bọn họ rồi!" Phượng Cảnh Duệ nhàng qua.

      Phát khác thường của nàng, Phượng Cảnh Duệ quay đầu, "Biểu muội có muốn cùng hay ?"

      Đêm nay Hoàng Phủ Nguyệt Minh là rực rỡ động lòng người, uổng phí trang phục hoa lệ hôm nay, đúng là cực kì mê người. bộ áo choàng thượng hạng màu hồng khoác lên bờ vai mượt mà, bộ ngực xuân sắc bởi vì thân thể nàng di chuyện mà khẽ lộ ra.

      "!"

      "Tìm được Minh Chủ!"

      Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, "Ta biết!"

      Lưu Mật Nhi lặng lẽ huýt sáo trong lòng, ánh mắt nhanh chóng quét về phía Phượng Cảnh Duệ.

      Nghe vậy, mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh cứng lại, nàng đâu có xông hương trong phòng, hơn nữa đây lại là thiên sảnh, cũng phải là phòng ngủ, ai lại xông hương ở đây chứ. Hẳn nhắc khéo mũi túi thơm người mình khó ngửi.

      "Các ngươi rốt cuộc muốn theo ta tới khi nào?" Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt mở miệng.

      "Phụ thân vì muốn tốt cho ta!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh kiên trì .

      Khuất Thiên Hàn vẻ mặt biểu lộ gì nhìn nàng mà ! bao lâu xoay người rời .

      "Gọi ta A Đại , ta bây giờ là Lưu A Đại" Lưu Mật Nhi lắc đầu cái, cúi đầu liếc mắt nhìn mình, nàng hài lòng nhếch môi, khẽ khom người, "Công tử, xin mời!"

      Người chuyện giật giật khóe miệng, nhịn được nỉ non: "Đó là ngươi chưa từng thấy qua lúc nổi giận!"

      Kiên quyết muốn thừa nhận trong lòng mình tự nhiên ngọt ngào như mật.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh Tâm nhất thời kinh ngạc, "Ngươi. . . Ngươi biết được cái gì?"

      Nghe trả lời như thế, Lưu Mật Nhi nhịn được nhìn chút ngoài cửa sổ. tại nửa đêm canh ba, đưa thiệp tới cửa muốn mời nam nhân, mà nam nhân đồng ý đến nơi hẹn.

      "Đó chính là lệnh tôn rồi !"

      Lưu Mật Nhi thấy thế, nhịn được hỏi, "Tại sao nàng tìm ngươi?"

      Ở sau lưng Hoàng Phủ Nguyệt Minh truyền đến thanh trầm thấp già nua, nàng bất giác xoay người nhìn người sau lưng.

      Bởi vì lúc trước khi nàng tìm nguyên nhân đem tin tức phong tỏa hết với những tinh võ lâm, cộng thêm Minh Chủ mất tích, tại những người này hoàn toàn tin lời giải thích của . Mà quan trọng hơn là, căn bản lười .

      "Ta thích thế, đây là nhà của ta, ta muốn làm cái gì làm cái đó" Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lùng mở miệng, "Mà ngươi, chỉ là đứa bé Khuất gia nhận nuôi thôi."

      "Nhưng mà, bọn họ đều có việc gì để làm sao?" Lưu Mật Nhi nghiêng đầu nhìn đám người vây xem trong vòng ba bước, hề lo lắng lời của mình bị người ngoài cửa nghe được.

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, " biết!"

      "Ta muốn gả cho Khuất Thiên Hàn!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh chịu đựng vui .

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhướng mày, "Ta cũng thích !"

      Lưu Mật Nhi chỉ mình, "Ta ư?"

      Dùng sức đẩy ra, Lưu Mật Nhi mếu máo, "Ta cần!" xong, nàng ho tiếng, "Nếu ngươi da mặt người chết biết xấu hổ cầu xin ta , vậy ta có thể gắng gượng . Nhìn cái gì. ra! Ta muốn thay quần áo!"

      "Chuyện Khuất gia cùng Phượng gia, hầu như toàn bộ giang hồ đều biết, trừ ngươi ra, ai đối với Khuất gia hận thấu xương!" trong các vị tiền bối giang hồ chậm rãi .

      Đợi đến khi bóng dáng của biến mất ở ngoài cửa, Hoàng Phủ Nguyệt Minh mới dùng sức lấy hơi.

      Nhìn ly rượu trong tay , Hoàng Phủ Nguyệt Minh cắn răng mở miệng, "Ta mời. Phượng công tử, rượu của ngươi. . ."

      Bất đắc dĩ nhìn nàng cái, Phượng Cảnh Duệ đành phải xoay người rời trước. theo sau lưng Lưu Mật Nhi cười trộm dứt.

      Lưu Mật Nhi gì: "Nếu có thể như giải quyết tốt như vậy, vì sao ngươi giải quyết sớm chút!"

      "Ngươi thế nào tùy, tại có ở đây, tốt nhất ngươi thành cho ta chút, đừng gây chuyện nữa!" Khuất Thiên Hàn vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh "Đừng tưởng rằng những chuyện ngươi làm ta biết!"

      "Phượng công tử!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh khẽ khom người, hơi thở như lan nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      "Trừ Phượng gia ra. Khuất gia chưa hề kết oán với ai!"

      Xem ra muốn cùng những người đó hảo hảo ngồi xuống chuyện chút.

      Phượng Cảnh Duệ thính lực rất tốt nghe vậy cười tiếng. Chưa từng thấy qua sao?

      Khuất Liễu Phong ánh mắt thoáng qua hồi ánh sáng, lúc này mới khẽ gật đầu.

      Phượng Cảnh Duệ cười khẽ tiếng, chậm rãi đứng lên, "Ta cùng ngươi tốt lắm!"

      Phượng Cảnh Duệ sờ lên cằm, "Ta lại nhìn ngươi!"

      Chậm rãi nhận lấy, Phượng Cảnh Duệ cũng uống vào, chỉ hoài nghi mở miệng, " phải còn có Khuất huynh sao, lúc nào tới đây!"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Có ? Ta muốn gả cho Khuất Thiên Hàn đấy!"

      "Ngươi quá lỗ mãng rồi !"

      "Đứa ngốc, ngươi có thể tìm người thay thế cho ngươi!" Khuất Liễu Phong cười độc .

      Người chuyện trong nháy mắt yên lặng. Người nào biết, năm đó lúc Phượng Dương thoái giang hồ cũng qua, bất luận kẻ nào cũng thể quấy rầy , từ đó minh cốc, trừ người cầu y ra, người giang hồ dám đến gần trong vòng ba dặm.

      Phượng Cảnh Duệ cúi đầu xem xét, khẽ mỉm cười, "A, xin lỗi, quên mất!" Lúc này mới ngửa đầu rót xuống.

      Phượng Cảnh Duệ khẽ cau mày êm ái mở miệng, "Hoàng Phủ tiểu thư lấy cái gì xông phòng vậy, y đạo có , cái mùi này cũng thích hợp cho các chưa lập gia đình dùng, Hoàng Phủ tiểu thư phải bảo trọng thân thể."

      Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ cau mày, trầm ngâm lúc sau đó mở miệng , "Ta giải quyết!"

      Chẳng bao lâu sau, tất cả người giang hồ vốn ở các tiểu viện khác toàn bộ đều rời .

      "Làm phiền ngươi nhanh lên chút!" Lưu Mật Nhi nhún nhún vai.

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Ta quên rồi!"

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Dĩ nhiên"

      "Đừng như vậy!" ,

      Khuất Thiên Hàn chắp tay đứng ở cửa ra vào, mắt lạnh nhìn nàng.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh gật đầu cái"Ta biết ! Nhưng mà, cha, nếu ta làm như vậy phải bị thua thiệt sao?"

      "Muốn cái gì ở ta?" Khóe môi Lưu Mật Nhi khẽ nhếch, được tự nhiên mở miệng.

      "Ta biết ở đâu hết!" Phượng Cảnh Duệ trầm giọng mở miệng.

      Khuất Liễu Phong đôi mắt trách cứ nhìn nàng, "Ngươi quá lỗ mãng rồi. như vậy làm sao ta yên tâm về sau đem cái nhà này giao cho ngươi!"

      "Tại sao ngươi khẳng định người ở chỗ ta như vậy?"

      Lưu Mật Nhi cau mày, "Ta ngại. Ta muốn nhà xí cũng bị người nhìn !"

      Phượng Cảnh Duệ cười cười, " tốn tiền mướn hộ vệ, tốt! Ta ngại!"

      Chỉ thấy Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn ly trà trong tay, cũng ngẩng đầu lên. Bởi hành động này của , Lưu Mật Nhi chậm rãi nhếch môi cười. vui trong lòng lúc trước cũng biến mất hết.

      " phải ngươi là biểu muội của ta sao? Hơn nữa, muội sợ chuyện lần trước tái diễn sao?" Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước chăm chú nhìn nàng, "Nếu như biểu muội muốn làm lại chỉ cần với biểu ca lời, biểu ca đều đồng ý!"

      "Hữu dụng ?" Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai.

      Lưu Mật Nhi cùng Vô Ngân sửa sang lại gian phòng, Phượng Cảnh Duệ đối mặt với đám lâm nhân sĩ theo bọn mà đến.

      Chiều hôm ấy, Phượng Cảnh Duệ sai Vô Ngân sửa sang lại tòa biệt viện, đem mấy người bọn vào. Bởi vì phải chuyện chánh , ở trong khách sạn được.

      Xác định Phượng Cảnh Duệ uống xuống, Hoàng Phủ Nguyệt Minh nụ cười mặt ra, Lưu Mật Nhi nhìn thấy mà lạnh cả tim.

      Rượu kia. . . Có vấn đề? !
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63: Kết tóc cùng quân, cùng quân gia lão


      Editor: Vivi



      "Mật Nhi..."

      Giọng nỉ non, say lòng người truyền vào tai Lưu Mật Nhi. Nàng kiên nhẫn đẩy bàn tay ôm eo nàng, giọng thô ráp mang ý cảnh cáo, "Buông ra!"

      "Mật Nhi!" Dường như giọng ấy chứa thống khổ.

      Lưu Mật Nhi tức giận, đánh bàn ta sờ loạn người nàng, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"

      Trả lời nàng lại là hơi thở ấp áp của Phượng Cảnh Duệ bên tai khiếp nàng cảm thấy ngứa. Nắm lấy eo nàng khẽ lật, trong nháy mắt hai người đổi vị trí_lqd_cho nhau. Lưu Mật Nhi buộc lại tóc cho , mái tóc dài rủ xuống đầu vai, rơi vạt áo trắng như tuyết của , giống như đóa hoa sen vẽ bằng mực nở rộ tươi đẹp.

      Chơi đùa cũng quấn quýt, đen trắng hỗn loạn.

      Chẳng biết xe ngựa kéo nước ròng rọc kéo nước lên đường lúc nào, hình dáng mui xe đạp đẽ, xe chạy thành thạo hoà cùng tiếng va chạm, lắc lư.

      dùng tay tháo khăn buộc tóc của nàng, nhìn mái tóc đen của nàng dài như thác tản người , cười , phát xuân thầm với tình nhân gian , "Mật Nhi, nàng mê người!"

      Nghe thấy chọc ghẹo, mặt Lưu Mật Nhi đen sì, đạp phát vào thân hình cao ngất của , "Đứng dậy!"

      "Mật Nhi, ta rất khó chịu!" Phượng Cảnh Duệ nỉ non, đầu chui vào, cọ xát trước ngực Lưu Mật Nhi, " là khó chịu, là khó chịu!"

      "Khó chịu cái quỷ, vừa nãy phải ngươi vẫn bình thường hả?" Nóng giận cốc trán , Lưu Mật Nhi nhận làn da ấm áp dưới tay mình. Vùng vẫy ngồi xuống, lợi dụng cơ hội, cả người Phượng Cảnh Duệ ngã vào trong lòng nàng.

      rảnh quan tâm hành động của , Lưu Mật Nhi đưa tay sờ trán , "Trán hơn nóng này, ngươi phải đại phu hả?"

      "Đại phu cũng đề phòng được người khác hạ dược mình đâu!" Phượng Cảnh Duệ bĩu môi .

      Lưu Mật Nhi kinh ngạc, cao giọng, "Rượu có vấn đề hả?"

      Được nàng ôm trong lòng, Phượng Cảnh Duệ gật gật đầu.

      Lưu Mật Nhi sợ hãi, "Vậy mà ngươi vẫn uống?"

      "Nàng ta nhìn ta, ta phải uống hết mới khiến nàng ta nghi ngờ!" Ngừng lại chút, Phượng Cảnh Duệ do dự, "Ta nghĩ, bây giờ, nàng ta nhất định chờ nàng quay lại tìm nàng ta đấy!"

      Lưu Mật Nhi khó hiểu: "Tại sao?"

      Phượng Cảnh Duệ lưỡng lự chút, "Bởi vì, nàng phải xử nữ!"

      Lưu Mật Nhi giận dữ, "Mẹ nó, con mắt nào của nàng ta nhìn thấy ta phải xử nữ hả? Lão nương thuần khiết trong sáng, tất nhiên là.....!"

      Phượng Cảnh Duệ liên tục gật đầu, "Ừ, nàng rất đúng!"

      " lời thừa thãi, chắc chắn là ta đúng rồi! Ta là..." Rốt cục cũng nhận ta chuyện mình , đột nhiên khuôn mặt Lưu Mật Nhi đỏ bừng, "Làm sao ngươi biết hả? đúng, ta sao phải lo chuyện cua ngươi? đúng.lqd.. Phượng Cảnh Duệ, ngươi câm miệng lại cho ta!" Cuối cùng nàng tức giận mắng.

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, nghe lời, hai tay bịt miệng như muốn rất nghe lời, cực kỳ nghe lời. Nhưng ánh mắt lại lên ý cười khiến mặt Lưu Mật Nhi càng đỏ hơn.

      Tức giận đẩy người ra xa, Lưu Mật Nhi xoay người xoay lưng về phía .

      Phượng Cảnh Duệ đau đớn kêu lên, giật giật người tiến lên phía trước, bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhắn của Lưu Mật Nhi.

      Tim Mật Nhi khống chế được, đập nhanh, đầu óc mờ mịt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn man tử ma mị trước mắt. Phượng Cảnh Duệ gần hơn nàng, hoàn toàn coi như có nàng mờ mịt vẻ mặt, phụ cấp thêm của nàng môi.

      Bốn môi kề nhau nháy mắt, Lưu Mật Nhi trong đầu trống rỗng, tại và lúc trước khi vui đùa ầm ĩ cùng Phượng Cảnh Duệ khác hẳn nhau, cảm giác xa lạ cùng quen thuộc đánh vào cả thể xác lẫn tinh thần của nàng.lqd. Đến khi liếm láp ôn nhu và nóng cháy đôi môi mềm mại thể thoả mãn lòng tham của , Phượng Cảnh Duệ duỗi đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng, tàn sát bừa bãi, lúc đó nàng mới bừng tỉnh.

      Dùng sức đẩy người Phượng Cảnh Duệ ra. Bất đắc dĩ, Phượng Cảnh Duệ đành phải rời khỏi đôi môi như cánh hoa của nàng, vẫn còn chưa thoả mãn, lại duỗi đầu lưỡi ra viền quanh, miêu tả môi hoa lần nữa mới dừng lại, cười vô cùng đắc ý, thâm chí giọng vẫn còn khàn khàn.

      "Hương vị của Mật Nhi thơm!" nháy mắt mập mờ.

      Chìm trong ôn nhu của . Lúc này, Lưu Mật Nhi cố gắng ổn định lại tâm trạng, chờ cho trái tim đập cuồng loạn dứt trở lại bình thường. Nàng nhìn thấy miệng nhếch lên, ý cười nở rộ môi, vô cùng bình thản đùa nghịch sợi tóc của nàng.

      Đột nhiên, nàng chẳng còn sức để đứng lên. Tên nam nhân chỉ là tên nghiệt, mà chắc chắn bị cha ám ảnh rồi. Nàng lập tức quay mặt , nghe thấy tiếng thở dài ở phía sau.

      Ngay lập tức, Phượng Cảnh Duệ duỗi hai tay ra ôm nàng, lật người cái đè nàng xuống. Cúi đầu nhìn đôi tay của nàng chặn trước ngực, khỏi bật cười, "Mật Nhi, ta phát , càng ngày ta lại càng thích nàng hơn."

      Nàng nhíu mày, " hả? Ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh vô cùng!"

      Lấy tóc nàng quấn quanh đầu ngón tay, tay tháo dây cột tóc của chính mình, nắm lọn tóc lên phát tương kết với ngón tay của nàng, khẽ , "Kết tóc cùng quân, cùng quân giai lão."

      Trong lòng Lưu Mật Nhi chấn động mãnh liệt, ánh mắt lóe lên, cười tươi mở miệng, "Ta chỉ nghe câu nắm tay cả đời, đến chết cũng kéo !"

      "Kéo làm gì?" Phượng Cảnh Duệ hỏi.

      Lưu Mật Nhi cắn răng, "Đánh chết!"

      Giật mình, bỗng Phượng Cảnh Duệ cười to, "Mật Nhi, nàng đáng !"

      "Tội nghiệp ta vì có ai thương hả?" Lưu Mật Nhi nghiêng đầu nhìn .

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Ta thương mà!"

      Trong lòng Lưu Mật Nhi chấn động, quay đầu chuyện nữa.

      Phượng Cảnh Duệ cũng làm khó nàng, xe ngựa chậm rãi nhằm hướng biệt viện mà . Lúc xuống xe, Lưu Mật Nhi vừa muốn đứng dậy, ngay lập tức liền ngã. May mà Phượng Cảnh Duệ nhanh tay ôm nàng, người nàng vô cùng vinh dự được ôm hôn vách xe.

      Quay đầu nhìn lại, nàng này mới phát lúc nào, Phượng Cảnh Duệ đem vạt áo hai người buộc với nhau. Bởi vậy, lúc nàng đứng dậy mới bị ngã.

      gì, nhìn Phượng Cảnh Duệ ôm mình, Lưu Mật Nhi im lặng.

      Phượng Cảnh Duệ cười quỷ dị, cúi đầu, ôm nàng xuống xe, "Ta ôm nàng tốt sao?"

      " tốt!" Nhìn tóc xoã ra mặt mình, lập tức, Lưu Mật Nhi xoay người, thấy những người cửa nhìn nàng chớp mắt, theo bản năng, nàng hét rầm lêm, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi vô lại vô lại!"

      Phượng Cảnh Duệ cười , "Cái gì ta cũng chưa làm mà!"

      "Bây giờ, ngươi như vậy, ai tin chứ? Ai tin hả!" Lưu Mật Nhi bị chọc cho tức muốn chết rồi.

      Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ cười trộm, "Được rồi! Vậy nàng làm sao bây giờ? Lặp lại lần?"

      " cần! Mau dẫn ta khỏi nơi này!" Vùi đầu trong lòng Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi kéo tay thúc giục, trong lòng ngừng nỉ non: ai nhìn mình, ai nhìn mình, có ai nhìn mình đâu!

      Phượng Cảnh Duệ buồn bực cười, "Mật Nhi, nàng vô dụng như vậy sao?"

      "Ngậm miệng lại!" Lưu Mật Nhi khóc ra nước mắt.

      Vào phòng, nhanh chóng tháo bỏ nút thắt vạt áo giữa hai người, Lưu Mật Nhi đẩy đẩy Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi mau, nhanh lên!"

      Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng cách khổ sở, "Mật Nhi, nàng quên sao?"

      "Cái gì?"

      "Ta bị hạ dược mà !" nhắc nhở nàng.

      Lưu Mật Nhi gật đầu, "Ta biết, phải ta bảo ngươi nhanh lên à? Ngươi là đại phu, điều chế giải dược cũng chỉ có chính ngươi biết thôi, lượn nhanh !" Để cho nàng có thời gian ở mình sắp xếp tốt tâm trạng khó xử này.

      Phượng Cảnh Duệ nhúc nhích, "Nhưng mà ta biết là thuốc giải của nó là gì?"

      "Ngươi là thần y phải sao? phải ngươi rất lợi hại à? Nhanh tìm thuốc giải !" Lưu Mật Nhi mắng.

      "Nhưng mà, ta chỉ biết loại dược này làm cho người ta muốn nữ nhân thôi!"

      "Vậy ngươi liền... hả?" Mắt Lưu Mật Nhi trừng to, "Ngươi cái gì?"

      "Ta , hình như ta muốn sờ sờ nàng!" xong, Phượng Cảnh Duệ liền vươn móng vuốt muốn sờ, lại bị Lưu Mật Nhi dùng lực đánh mạnh.

      Ngay tức khắc, Phượng cảnh duệ bĩu môi, "Ta khó chịu!"

      "Biến, ta có nghĩa vụ phải dập lửa giúp ngươi!" Lưu Mật Nhi mắng!

      "Vậy ta phải làm sao bây giờ?" Đứng ở cửa, Phượng Cảnh Duệ tội nghiệp nhìn nàng.

      Lưu Mật Nhi do dự lúc, "Ta giúp ngươi tìm nữ nhân?"

      Mặt Phượng Cảnh Duệ ngay lập tức lạnh tanh, "Mật Nhi. Ta cần người khác. Ta chỉ muốn nàng thôi!" Chân dài bước tới, ôm trọn Lưu Mật Nhi vào lòng, gác cằm bờ vai nàng, vô cùng uất ức.

      Dùng lực kéo đôi tay lưng nàng ra, Lưu Mật Nhi thở hổn hển, nhìn , "Dù sao chỉ cần là nữ nhân được rồi, nhất định phải là ta!"

      "Nàng là xử nữ!" Phượng Cảnh Duệ nỉ non.

      "Có liên quan gì tới ta!" Lưu Mật Nhi giãy giụa nữa, ôi mệt quá, nghỉ chút, tý lại giãy tiếp!

      Phượng Cảnh Duệ lại nỉ non.

      Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, khiến cho cằm ai đó đặt ở vai nàng giật giật, "Chắc chắn phải là xử nữ!"

      "Vì sao?" Lưu Mật Nhi khó hiểu.

      "Thuốc này..." Phượng Cảnh Duệ ngẫm nghĩ lúc, "Hình như là xuân tình!"

      "Cái gì là ngoạn ý?"

      "Xuân tình là loại xuân dược. Giống như loại thuốc được dùng cho nữ tử mới vào thanh lâu. Bất kể đồng ý đến mức nào cuối cùng vẫn rơi vào số phận ai cũng có thể làm chồng." Phượng Cảnh Duệ từ từ giải thích.

      Lưu Mật Nhi kinh ngạc thở dốc."Nhưng là ngươi là nam nhân mà!"

      "Cho nên càng phiền phức!" Phượng Cảnh Duệ thở dài, "Nam nhân dùng nó, nhất định phải có tấm thân xử nữ làm giải dược, cách khác..."

      "Nếu sao?" Lưu Mật Nhi khẩn trương hỏi.

      " cách khác, ta nghẹn chết!"

      Khuôn mặt Lưu Mật Nhi đỏ rực, ngượng ngùng mở miệng, "Ta cũng biết... Ta có phải hay ...lqd" , lúc nàng tới đây nghĩ ngay thân thể này là nam nhân rồi, có còn là xử nữ hay , làm sao nàng biết?

      Phượng Cảnh Duệ ôm lấy khuôn mặt nàng khẩn cầu, "Mật Nhi, muốn giúp ta sao?"

      " phải... Ta là..."

      "Đó chính là đồng ý rồi !" Phượng Cảnh Duệ nhấc bổng người nàng lên, tới giường, sau đó, Lưu Mật Nhi từ chối vài lần được, bất đắc dĩ thở dài.

      Trong nháy mắt, lúc Phượng Cảnh Duệ vấn vít đôi môi đỏ mọng của nàng, Lưu Mật Nhi kéo cổ Phương Cảnh Duệ, nghi vấn với thái độ hung tợn, "Ngươi chắc chắn loại dược ngươi bị hạ chứ?"

      Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc gật đầu, "Tất nhiên!"

      Bàn tay nắm chặt quần áo chầm chậm buông ra, Lưu Mật Nhi tự chủ được run rẩy, "Ngươi... chút!"

      Nàng nghe thấy thanh hầu kết chuyển động, hô hấp đều đặn bỗng trở lên dồn dập gấp gáp, nàng chỉ có thể bị động, trơ mắt nhìn khuôn mặt gần sát về phía nàng.

      Là bởi vì ánh trăng? Nếu vì sao, trong thời khắc này, nàng cảm thấy ánh mắt tràn đầy dụ dỗ cùng mê hoặc vô biên?

      Tiếng xoạc thanh thoát vang lên, quần áo người nàng hóa thành từng mảnh tơ bông, nhàng rơi xuống mặt đất. Lưu Mật Nhi cắn răng chịu đựng, mở miệng , "Ngươi..."

      "Mật Nhi, ta đau quá!"

      "Đau cái quỷ nhà ngươi ấy, cái gì cũng chưa làm, ngươi đau cái gì?" Lưu Mật
      Nhi thầm mắng, muốn đau cũng phải là nàng đau chứ, đau đớn cái gì!

      Cảm nhận cánh môi bị gặm cắn đau đớn, nàng vẫn nhắm hai mắt, dụng toàn bộ tinh thần xem đôi tay châm lửa sắc dục người nàng.

      "Nhìn ta..." Dưới ánh trăng, nam nhân người nàng sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê loạn mà kích thích, trán mồ hôi túa ra dày đặc, lóe lên hào quang nhàn nhạt nhu hòa.

      hung hăng tiến vào thân thể của nàng, phá tan toàn bộ trở ngại.

      Đau, đau dữ dội thể chịu đựng được, giống như bầu trời bị cuốn sạch , khiến nàng nhịn được muốn cuộn tròn người lại.

      Hai tay bị cố định chặt chẽ ở gối, thân thể nhắn, gầy yếu hứng lấy nhưng luồng mãnh liệt, lần sau so với lần trước càng thêm dữ dội, lần so với lần càng khiến người ta hít thở thông, dấu viết hung hãn của rơi bộ ngực trắng như tuyết của nàng, hoà cùng nước mắt hai gò má nàng.


      p/s: lần đầu tên edit H, mới tý thế này mà muốn chết rồi..... Lần sau mà H++ chắc em chớt.... Nghỉ để tiếp máu, phòng bệnh cho lần sau
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :