1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Canh treo tường, chương 54

      Chương 54: Mời Minh chủ tới chơi

      Editor: Băng

      “ Sau khi bôi thuốc xong lần này cũng khá hơn nhiều rồi!” Diệp Ly Tâm hài lòng nhìn vết thương của Phượng Cảnh Duệ khép lại, nàng kinh ngạc nhìn Phượng Cảnh Duệ “người đến cùng có phải người hay ?”

      Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng đen mặt, “Diệp Ly Tâm, ngươi còn lung tung, ta làm thịt ngươi!”

      Diệp Ly Tâm nhín vai núp sau lưng Lưu Mật Nhi, nhìn Phượng Cảnh Duệ làm mặt quỷ, “Mật Nhi tỷ tỷ giúp muội với!”

      Mặt của Phượng Cảnh Duệ càng đen hơn, “Tay của ngươi tốt nhất nên bỏ ra khỏi người của nàng!”. tại, ít nhiều có thể hiểu được cảm giác của cha , Phượng Dương. Thấy tay của người khác đặt người của nữ nhân của mình, loại cảm giác đó khiến người ta phát điên. Nhất là nữ nhân này suy nghĩ cách bắt cóc nữ nhân của .

      Diệp Ly Tâm phẫn nộ vẫy tay, trêu chọc con sư tử Phượng Cảnh Duệ này nữa.

      Hừ lạnh tiếng, Phượng Cảnh Duệ kéo lấy tay Mật Nhi về bên mình, rước lấy cái liếc mắt tức giận của Lưu Mật Nhi.

      Lúc này con bồ câu đưa tin từ cửa sổ bay vào, Vô Trần vươn tay đón lấy. Từ chân bồ câu đưa tin lấy ra thứ đồ hình tròn giao cho Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ giơ tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua Vô Trần. Ngay sau đó là tiếng thét chói tai của Diệp Ly Tâm khiễn vô trần phải buông nàng ra, đợi đến khi người trong phòng ra hết căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới dùng lực bóp nát viên tròn đó, từ bên trong rút ra tờ giấy. Sau khi nhìn lướt qua, giữ lại trong lòng bàn tay, lần nữa vận nội công, tờ giấy thành tro bụi.

      Lưu Mật Nhi cau mày nhìn , đôi mắt nhìn hẳn vào bàn tay .

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, “Mật Nhi, nàng nhìn cái gì?”

      Lưu Mật Nhi tiên lên vươn tay cầm lấy tay của Phượng Cảnh Duệ lật lên xem, sau đó kéo ống tay áo của nhìn. Phượng Cảnh Duệ thấy vừa bực mình, vừa buồn cười.

      Mỉm cười cắt đứt hành động của nàng, Phượng Cảnh Duệ khó hiểu, “Mật Nhi, nàng làm sao vậy?”.

      Lưu Mật Nhi, “làm sao ngươi làm được?”

      “Cái gì?”

      “Tờ giấy, làm sao hóa thành tro như vậy được?” Lưu Mật Nhi tò mò hỏi.

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, “này rất dễ, nhưng nàng biết võ công cũng vô ích!”

      “Đây là ngươi xem thường ta? Trong tiểu thuyết võ hiệp cũng , nhưng cần công cụ nào trợ giúp cũng có thể biến thành tro được sao?”. Vô cùng thần kì.

      Phượng Cảnh Duệ cười khẽ, “đây phải là chuyện sớm chiều, trải qua rất nhiều năm tháng ren luyện những việc này là chuyện !”. Đưa tay ôm người nào đó vào ngực, Phượng Cảnh Duệ từ từ giải thích.

      Lưu Mật Nhi,”là sao”

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, giọng hỏi thăm, “Nàng phải xem chúng ta quá thần thông, những thứ này là do rèn luyện quanh năm suốt tháng mới có được, có ai có thể thành công ngay từ lần đầu tiên!” vỗ vỗ đầu đầu của nàng. Bỗng nỉ non, “Mật Nhi, nàng bây giờ còn kháng cự ta”.

      Khuôn mặt nhắn của Lưu Mật Nhi đỏ lên, đưa tay muốn đẩy ra, lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn cản, “Bị ta trúng?” liếc mắt nhìn khuôn mặt nhắn đỏ ửng của nàng, nhịn được chạm khẽ hôn.

      Lưu Mật Nhi hít sâu hơi ngăn cản máu phun lên, nghiêm mặt, “Buông ra! Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn ra hình dáng gì nữa?”.

      “Mật nhi vậy ý là buổi tối có thể?”. Phượng Cảnh Duệ cười , “Ta còn tưởng rằng Mật Nhi thích ở chung phòng với ta đấy. Nếu như vậy, vì Mật Nhi nên chuẩn bị gian phòng tốt để dễ lui tới!”

      Lưu Mật Nhi xoay người lại “ngươi dám”

      Phượng Cảnh Duệ cười ha hả, “dĩ nhiên dám! Vi phu rất sợ nương tử!” Phượng Cảnh Duệ từ từ đứng dậy, lại gần bên người Mật Nhi, lúc Mật Nhi để ý, thở hơi. Ánh mắt nhìn bả vai bọ thương theo bản năng. Trái tim thầm nghĩ: bước này nguy hiểm.

      lúc sau, Vô Trần cầm theo phong thư bước vào cửa, giọng mở miệng. “Lão gia, bang phái võ lâm mời người đến Đệ Nhất Lâu gặp mặt!”, Vô trần nâng tay lên.

      Phượng Cảnh Duệ đưa tay nhận lấy rồi ném “ta biết rồi”. Bỗng cúi đầu nhìn Mật Nhi trong ngực “có hứng thú chơi chút ?”

      “Dù sao ngươi hẳn phải là Võ Lâm Minh Chủ, làm cái gì? Lưu Mật Nhi tức giận . Nàng là người sợ phiền toái, nên có thể né, chắc chắn né.

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, vui “Mật Nhi xem thường ra... ta cho nàng thấy uy quyền của Võ Lâm Minh Chủ!”, yên lặng .

      Lưu Mật Nhi liếc , tự mình nghĩ cần gì tìm lý do.
      Last edited by a moderator: 21/12/14
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 55: Bọn họ làm phiền biểu muội ngủ!

      Tay cầm thiệp mời Võ Lâm Đệ Nhất Lâu, Lưu Mật Nhi cùng bốn người bọn Phượng Cảnh Duệ được đường hoàng hưởng thụ đãi ngộ từ chủ .

      Diệp Ly Tâm vốn là tới tham gia náo nhiệt, cho nên thiệp võ lâm của ca ca nàng sớm thu vào tay, cần thiết tìm thêm thiệp võ lâm nữa. Đồng thời, lúc vào thành Tô Châu, ngoài ý muốn lại bị Diệp Lâu Dương xuất môn tìm muội muội gặp được. Vì vậy, bây giờ đoàn người Phượng Cảnh Duệ chỉ còn có bốn người là nàng, Vô Trần, Vô Ngân cùng với Phượng Cảnh Duệ.

      Xoay thiệp tay mấy vòng, Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, "Mật Nhi, nàng nhìn như vậy là có ý gì?"

      Lưu Mật Nhi trầm ngâm chốc lát, mở miệng , "Ta nghĩ, chúng ta là em họ cũng tương xứng!"

      "Cũng đúng!", Phượng Cảnh Duệ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Điều này khiến Lưu Mật Nhi cũng có chút ngoài ý muốn, lần đầu tiên nhìn thấy sảng khoái đồng ý chuyện này như vậy.

      để ý tới vẻ kinh ngạc của nàng, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi , " thôi!"

      Chủ của đại hội võ lâm lần này là Minh chủ tiền nhiệm Khuất Liễu Phong. Do đó phải tổ chức ở nhà họ Khúc tại thành Tô Châu, nhưng muốn được khoản đãi phải là người có thiệp võ lâm.

      Phượng Cảnh Duệ lần này chính là đại diện của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Tuy mọi người sớm biết được quan hệ hai nhà Khuất - Phượng nhưng nhìn thấy cả hai cùng xuất cũng nhất thời kinh ngạc. Đồng thời, càng thêm mong đợi đối với đại hội võ lâm lần này.

      " biết Phượng công tử đại diện cho Minh cốc hay Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu tham dự?" Có người khộng hiểu chuyện mở miệng hỏi thăm.

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Có gì khác nhau sao? Chỉ là, Khâu chưởng môn lúc nào chuẩn bị cướp chuyện làm ăn của Đệ Nhất Lâu chúng ta đây? cần hại người của chúng ta mất việc chứ!"

      Khâu chưởng môn nghe vậy đành phải phẫn nộ rời .

      " nghĩ tới, ngươi còn rất quan tâm những người ở nơi này!" Lưu Mật Nhi châm chọc , nhìn Phượng Cảnh Duệ đấu khẩu với kẻ khác.

      "Biểu muội cảm thấy mất mát sao? Biểu ca xong việc chính, bây giờ hầu hạ biểu muội!" Phượng Cảnh Duệ thản nhiên .

      Lưu Mật Nhi, ". . . . . . cần, biểu ca, việc chính quan trọng hơn!"

      "Vị này chính là biểu muội của lâu chủ sao, là trẻ trung xinh đẹp!" Những người giang hồ ngang qua khen ngợi.

      Khóe miệng Lưu Mật Nhi giật giật, ". . . . . . Ngươi dối chớp mắt!"

      Người giang hồ vừa nhất thời im lặng.

      Ngược lại, Phượng Cảnh Duệ cười khẽ , "Biểu muội, chính là muội đúng. Sao lời nào cũng có thể ra ngoài? hiểu chuyện!"

      Lưu Mật Nhi khẽ nhướng mày, "Biểu ca dạy phải, làm người nên quá thành thực, tránh đắc tội người khác!"

      Phượng Cảnh Duệ tán thưởng cười tiếng, "Biểu muội ngoan!"

      Lưu Mật Nhi im lặng.

      Dứt lời, người giang hồ khơi lên cái đề tài này nhất thời gì. Cuối cùng chỉ có thể trách mình nhiều chuyện.

      Nhìn bóng lưng người giang hồ cuống quít rời , Lưu Mật Nhi nhịn được châm chọc, "Chỉ có chút bản lãnh đó sao?"

      Phượng Cảnh Duệ tức giận mở miệng, "Mật Nhi, đừng quá rêu rao!" Nếu như có mình ở bên cạnh, nàng cho là người nọ bỏ qua cho nàng sao?

      Lưu Mật Nhi kinh hãi nhìn , "Ngươi cũng biết ngươi rất rêu rao sao?"

      Phượng Cảnh Duệ chỉ cười cười.

      Ngày hôm sau

      Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu so tài, Lưu Mật Nhi nhàm chán nhìn phía hội trường hết người này đến người kia bị đạp xuống, tiếp đó lại người lên, lại người bị đạp xuống! Rồi cứ lặp lặp lại như vậy. Đến cuối cùng, nàng nhịn được ngáp cái rồi chợp mắt.

      Mặt trời chiếu là thoải mái!

      Cảm giác nặng bên cánh tay, Phượng Cảnh Duệ quay đầu vừa lúc thấy cảnh Lưu Mật Nhi tựa vào vai ngủ. Đưa mắt ý bảo Vô Ngân lấy áo choàng rồi thận trọng khoác lên người của Lưu Mật Nhi.

      màn này rơi vào tầm mắt của ít người giang hồ.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc Lưu Mật Nhi sắp tỉnh ngủ, thanh đao kiếm va chạm bên tai khiến đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt, lo lắng giật giật!

      Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn qua cái, khóe môi lạnh lẽo, ý bảo Vô Ngân tới thay thế vị trí của . Lấy đà rồi tung người nhảy cái, thân đứng ở đài tỷ võ. Đồng thời cũng đạp đổ hai người tỷ võ.

      "Phượng lâu chủ cũng muốn tỷ võ sao?" Mấy vị nhân sĩ võ lâm đức cao vọng trọng đồng thời hỏi, nét mặt bọn họ ngạc nhiên vì nghĩ rằng lên đài tỷ võ.

      "Đúng vậy." Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc gật đầu.

      "Sao thẳng ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?" Có người lớn mật đề nghị.

      "Ta chỉ muốn đánh nhau để tỷ võ thôi." Phượng Cảnh Duệ nhắm đôi mắt đen làm như rất khổ não.

      Chuyện này. . . . . .

      Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Thế nào? được sao?"

      "Phượng lâu chủ cũng muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?"

      "Ta chẳng có mấy hứng thú đối với vị trí kia!" Phượng Cảnh Duệ giả bộ trầm ngâm .

      "Vậy ý của lâu chủ là gì đây?"

      Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua hai người bị chính mình đạp xuống, lạnh nhạt , "Bọn họ đánh nhau ồn ào quá! Làm phiền biểu muội ta ngủ!"

      Đây là cái lý do gì?

      Mọi người mắt cùng nhìn về phía Lưu Mật Nhi vốn chưa tỉnh táo liền lập tức lên tinh thần.

      Phượng Cảnh Duệ thấy thế, khiêu khích , "Thế nào? phục? lên đánh trận giúp ta nóng người cũng tốt!"

      Chủ nghe vậy cười gượng, "Phượng lâu chủ võ công cực cao, những kẻ này chỉ là bọn tiểu bối, Phượng lâu chủ ngươi chớ tham gia!"

      Lời này làm Phượng Cảnh Duệ vừa ý, "Ta còn trẻ, cũng chỉ là tiểu bối, dám cùng các vị tiền bối giang hồ giao thủ, bọn tiểu bối này giao cho ta !"

      Chủ cười khan tiếng, "Chuyện này. . . . . ."

      " để cho ta ra tay cũng được!" Phượng Cảnh Duệ gật đầu cái, làm động tác thỉnh giáo nhìn , "Ngươi có thể dỗ biểu muội của ta ngủ sao?"

      Tiếng vừa dứt. Lưu Mật Nhi thiếu chút nữa bật cười. Người này ràng chính là gây chuyện!

      Chủ cười mỉa, "Chuyện này. . . . . . Ta. . . . . ."

      " được à, vậy cùng ta đánh nhau !" Phượng Cảnh Duệ nhúc nhích.

      Lưu Mật Nhi thầm nghĩ trong lòng: người này ràng chính là lấy mình làm cớ để phá hỏng đại hội võ lâm do Khuất gia làm chủ đây mà!

      Lưu Mật Nhi chậm rãi đứng dậy, "Biểu ca muốn chơi đùa, cần gì làm khó biểu muội !"

      "Biểu ca biểu diễn vì muội, biểu muội vui sao?" Phượng Cảnh Duệ cười khẽ.

      Nhìn vòng dưới đài, đám đông đen kịt, ai cũng sững sờ có lấy người đứng ra, Phượng Cảnh Duệ thể làm gì khác ngoài vui lắc đầu, chậm rãi tới bên cạnh Lưu Mật Nhi, vừa , trong miệng vừa lẩm bẩm, " có ai phối hợp, chẳng thú vị! Tốt nhất là về nhà dỗ biểu muội ngủ !"

      bên có mấy vị mặt cười khổ.

      Lưu Mật Nhi im lặng nhìn Phượng Cảnh Duệ làm tới, thể tin được lại phá hoại lôi đài của người ta như vậy rồi hết lần này tới lần khác cho bất cứ kẻ nào ra tay ngăn cản. nhịn được tò mò nhìn về phía vị chủ đảm nhiệm chức Võ Lâm Minh Chủ mặt đen lại cũng nhìn về phía bọn .

      Lưu Mật Nhi tiến lên trước rồi mở miệng dùng thanh chỉ có hai người nghe được , "Ngươi chơi chưa?"

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, nụ cười tới đáy mắt, "Chưa. . . . . ."

      Lưu Mật Nhi nâng trán lắc đầu, "Vậy phiền ngươi đừng có lôi ta vào nha?"

      Phượng Cảnh Duệ gương mặt uất ức, "Ngươi là biểu muội của ta!"

      "Vậy sao?"

      "Ta là vì muốn cho biểu muội vui vẻ mới tới đây, nếu như biểu muội thích, ta chẳng thích nơi này làm gì!" Phượng Cảnh Duệ mếu máo.

      Có cái chuyện đẩy hết trách nhiệm lên người nàng hay sao? Lưu Mật Nhi trầm mặc.

      Ngày đầu tiên tỷ võ lôi đài vì Phượng Cảnh Duệ cứ như vậy mà hạ màn tiếng động.

      Đến ngày thứ hai, Lưu Mật Nhi kiên quyết chịu cùng Phượng Cảnh Duệ tham gia cái đại hội võ lâm quỉ quái đó nữa. Vốn tưởng rằng Phượng Cảnh Duệ chần chờ lâu. Nhưng ngờ lại nghe như sau.

      "Quả quá nhàm chán, thôi! Ta hầu hạ biểu muội ngủ !"

      Lưu Mật Nhi nhất thời im lặng. thể quên cái chuyện ngủ này lúc sao?

      Phượng Cảnh Duệ thấy thế cúi đầu nhìn nàng,"Có phải ngủ rất nhàm chán ? Biểu ca có rất nhiều biện pháp giúp tẻ nhạt đấy!"

      "Biểu ca giữ lại mình chơi !"

      Phượng Cảnh Duệ đau khổ nhìn nàng, "Loại chuyện như vậy, biểu ca người chơi được!"

      Nghe vậy, Lưu Mật Nhi nhanh chóng cảm thấy máu dồn hết về phía gáy của mình.

      "Biểu muội đỏ mặt à? Nghĩ đến chuyện gì nên nghĩ sao?" Phượng Cảnh Duệ cười tiếng, tà mị tiến lên trước quan sát khuôn mặt nhắn của nàng cách nghiêm túc.

      Động tác này khiến cho hai gò má vốn đỏ bừng của Lưu Mật Nhi lại càng đỏ hơn.

      Nàng cắn răng nghiến lợi mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ!"

      "Có chuyện gì? Biểu muội!"

      "Câm miệng!"

      . . . . . .

      "Con người này cứ xuất rêu rao như vậy, tại sao chưa nhìn thấy người của tổ chức sát thủ đuổi theo giết ngươi chứ?" biết có phải những ngày qua quá thoải mái hay rất lâu rồi Lưu Mật Nhi thấy sát thủ xuất . Nhất là Khuất Thiên Hàn, hình như là con của Khuất Liễu Phong? Gặp kiện lớn như thế này, sao lại nhìn thấy ?

      Nghe được lời của Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ có chút đau buồn mở miệng, "Mật Nhi, tại sao ta có cảm giác muội mong cho ta chết vậy!"

      Lưu Mật Nhi ngoài cười nhưng trong lòng cười đáp lại, "Bị ngươi nhìn ra rồi! là xấu hổ nha!"

      Phượng Cảnh Duệ cũng để tâm, dùng giọng tiếc hận mở miệng, "Khiến Mật Nhi thất vọng rồi, biểu ca còn phải cùng ngươi sống đến đầu bạc, con cháu đầy đàn!"

      "Kẻ chịu chết kia, chuyện với ngươi phí lời!" Lưu Mật Nhi cười lạnh.

      "Mật Nhi thích xem ta bị đuổi giết à?"

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, lời kinh người, " ra , ta chỉ muốn có cơ hội đau lòng vì ngươi! Đáng tiếc là vẫn có!"

      Phượng Cảnh Duệ, " ra Mật Nhi thích ta như vậy sao!"

      Lưu Mật Nhi, "Biểu ca đừng thẹn thùng, biểu muội thích biểu ca phải là chuyện rất bình thường sao?"

      Tiếng vừa thốt ra, Lưu Mật Nhi lập tức cảm thấy khí giữa hai người thay đổi. biết có phải do Phượng Cảnh Duệ gì sau đó hay khí trở nên ấm áp, nàng được tự nhiên hắng giọng, "Khụ!"

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay chạm tóc của nàng rồi chậm rãi vuốt ve, vẻ tuấn mỹ nồng đậm gương mặtvới nụ cười như có như .

      Thầm giật mình, ánh mắt Lưu Mật Nhi lóe lên nóng rực theo bản năng, "Đừng nhìn, ta phải thức ăn, ăn cũng ngon đâu!"

      Nghe vậy, ánh mắt Phượng Cảnh Duệ trở nên trong trẻo khác thường, nhếch môi cười, "Mật Nhi thông minh. Ngay lập tức biết được suy nghĩ sâu nhất trong lòng ta!"

      Lưu Mật Nhi, ". . . . . ." Vô sỉ, biết xấu hổ!

      lâu sau, thanh Phượng Cảnh Duệ mới từ từ truyền đến.

      " ra là biểu muội thích ta!"

      Lưu Mật Nhi thiếu chút nữa bị sặc chết vì ngụm nước bọt của chính mình. Phải vất vả mới lấy lại hơi thở ngay thời điểm đó nghênh đón nụ hôn của Phượng Cảnh Duệ rơi xuống.

      Cánh môi ấm áp khẽ chạm vào khóe môi nàng, tựa như rơi xuống, tựa như hơi thở phất qua cánh môi nàng, khiến cho nhồn nhột. Nàng đưa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi theo bản năng. Đầu lưỡi ấm áp ngờ đụng phải cánh môi mỏng của Phượng Cảnh Duệ. giây kế tiếp, cánh tay bị Phượng Cảnh Duệ khóa chặt, chẳng biết từ lúc nào Phượng Cảnh Duệ ôm siết nàng vào trong ngực, bàn tay to lớn leo lên trước ngực của nàng, vừa ngừng hôn, bàn tay của nắm chặt, thở dài tiếng, "Mật Nhi, !"

      Khốn kiếp! Lưu Mật Nhi nhất thời hỏa khí bốc lên đến não, đùng đùng hướng tới cánh tay Phượng Cảnh Duệ mà ra sức đánh hồi.

      Phượng Cảnh Duệ chật vật tránh đòn tấn công của nàng. Đồng thời quên nhạo báng.

      "Ta trúng rồi? Đừng xấu hổ như vậy! ra ta có thể giúp muội khiến nó trở nên lớn hơn! Ta có biện pháp. . . . . ."

      Lưu Mật Nhi nổi giận, hét lớn tiếng."Phượng Cảnh Duệ!"

      Phượng Cảnh Duệ lúc này mới im, đôi tay che miệng, con mắt đen nhấp nháy, xem ra giống như những lời trước đó đều phải là do , vẻ cực kì vô tội.

      Nàng hung hăng lườm cái, Lưu Mật Nhi nặng nề hừ tiếng, xoay người đưa lưng về phía Phượng Cảnh Duệ.

      Tiếp đó, chậm rãi cúi đầu nhìn trước ngực mình. như vậy sao?

      "Dĩ nhiên! ra ta ngại đâu!" tiếng Phượng Cảnh Duệ từ phía sau lưng truyền đến.

      Lưu Mật Nhi híp mắt, chậm rãi xoay người, " thế nào? Chỗ này của ta , sao ngươi ta tiết kiệm được bao nhiêu là vải vóc? Chỗ này của ta sao? Ít nhất ta bộ cần thở gấp, ta thích thế đấy, ngươi quản được sao!" Nàng tức giận đến lựa lời rồi.

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, gật đầu liên tục, chắc lưỡi , "Mật Nhi đúng là có phong cách hiền thê lương mẫu, sớm như vậy biết vì nhà chúng ta mà tiết kiệm tiền rồi."

      Ngàn vạn ngôn từ, cuối cùng Lưu Mật Nhi cũng phun ra chữ, "Cút!"

      Thấy thế, Phượng Cảnh Duệ khỏi mếu máo, "Ta cũng vì phúc lợi của mình mà tranh đấu thôi mà!"

      Ánh mắt Lưu Mật Nhi lạnh lung quét tới, Phượng Cảnh Duệ vội vàng cười cười. Hai con mắt xem ra đáng thương .

      Trong lòng khinh bỉ Phượng Cảnh Duệ ngàn vạn lần, lúc này Lưu Mật Nhi mới xoay người mở cửa ra ngoài. lâu sau đó, Vô Ngân từ phía sau vượt qua nàng. Vô Trần đẩy cửa vào, "Gia!"

      "Có chuyện gì?" Phượng Cảnh Duệ nhanh chậm hỏi.

      "Bốn phía Khuất gia có số người lai lịch!" Vô Trần giọng .

      "Có quan hệ gì tới chúng ta hay sao?"

      ". . . . . . có!"

      "Quên !" Dù sao chỉ cần mục tiêu phải người của , ai chết có sao đâu?

      Vô Trần há mồm, chợt mím môi .

      Nhưng vào lúc này

      thanh cửa sổ bể tan truyền đến, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi xoay người, nhìn người phá cửa sổ mà đến.

      "Ơ, ngươi vào cửa nhà người khác đều như vậy sao?" Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, châm chọc nhìn người té xuống đất chính là Khuất Thiên Hàn.

      sai, người tới chính là Khuất Thiên Hàn, lúc này nắm chặt cánh tay, nhìn vết máu tràn ra cánh tay, thương thế ở đầu vai chắc là .

      Khuôn mặt lãnh ngẩng lên nhìn đến Phượng Cảnh Duệ, Khuất Thiên Hàn ngẩn người rồi chợt chống đỡ thân thể lên, "Vì sao ngươi ở chỗ này?" Vừa chuyện vừa cởi y phục người ra để lộ vết thương đầu vai.

      Phượng Cảnh Duệ dáng người nhúc nhích, nhìn lướt qua cánh cửa sổ bị phá hỏng, chậc chậc lên tiếng, " ra ngươi muốn đổi cho ta gian phòng khác à? Cần gì phiền toái như vậy!"

      Khóe miệng Khuất Thiên Hàn giật giật, lặng thinh !

      Sau đó, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi tiến lên liếc mắt nhìn vết thương vai Khuất Thiên Hàn. Khóe miệng khẽ giơ lên, " là thảm! Từ lúc nào ngươi trở nên kém cỏi như vậy rồi?"

      Khuất Thiên Hàn giữ vững hình tượng chịu mở miệng.

      Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, xoay người cất bước tới trước song cửa sổ bị phá, đứng chắp tay, trầm giọng mở miệng , "Lăn ra đây!"

      Tiếng vừa thốt ra, từ phía phòng gần đó nhảy xuống hai người áo đen, cầm trong tay hai cây đao lớn ngân quang lóng lánh thân trước mặt Phượng Cảnh Duệ.

      Ngay lúc Khuất Thiên Hàn cho là Phượng Cảnh Duệ động thủ Phượng Cảnh Duệ chậm rãi khom người, nhặt những mảnh gỗ rơi mặt đất rồi chậm rãi mở miệng, "Đền tiền!"

      Nghe vậy hai người áo đen nhìn nhau, rồi chợt quơ múa đại đao mở miệng, "Cút ngay, đừng cản trở đại gia làm việc!"

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi thả gỗ vụn trong tay, gương mặt hoảng sợ, "Ngươi uy hiếp ta à?"

      Tên áo đen thấy thế, cho là sợ, hất hàm lạnh nhạt , "Uy hiếp ngươi làm gì, khi cần thiết giết chết ngươi thôi, nếu muốn chết cút cho nhanh!"

      Tiếng vừa thốt, tên áo đen lúc nãy chuyện chợt hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn Phượng Cảnh Duệ đột ngột tiến đến, cổ bỗng có đôi bàn tay bóp chặt cổ họng của , cắt đứt hô hấp của , lúc sau, vũ khí trong tay cũng rơi xuống dưới chân.

      Thấy tên áo đen kia vung đao muốn tiến lên, Phượng Cảnh Duệ khẽ xoay người, đao phong vừa hạ, đồng thời rơi xuống còn có cánh tay phải của đồng bọn nữa. Tên lúc nãy quả còn cả khí lực để mà la hét, chẳng quản cánh tay bị chặt đứt.

      Lúc này, tên áo đen mới chậm chạp mở miệng, "Ngươi là ai?"

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Đền tiền !" Hình như chỉ quan tâm đến chuyện này.

      Tên áo đen đành cắn răng móc tiền từ người ra ném cho rồi hỏi tiếp, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

      Bắt được tiền, Phượng Cảnh Duệ ném người cụt tay ra rồi hài lòng cất tiền vào túi, xoay người rời .

      cam lòng bị coi thường như vậy, tên áo đen đột nhiên ra tay.

      Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, nhếch môi cười nhạt đồng thời nghiêng người lắc qua tránh đao phong của tên áo đen, mũi chân chấm xuống đá rơi đại đao trong tay tên áo đen đồng thời chân cũng đạp vào ngực . Tuy hay đùa nhưng họ Phượng hay bị người đánh lén nên hình thành thói quen, mặc dù kẻ kia ngã xuống nhưng sát ý nồng đậm trong khí vẫn cảm giác được.

      chân câu đao lên nắm trong tay, Phượng Cảnh Duệ thay đổi nụ cười, nhưng thanh trở nên lạnh lẽo, "Bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi rồi! Các ngươi là người của ai?"

      "Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi" tên áo đen trả lời rất có cốt khí.

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy liền hưng phấn ngồi xổm người xuống, "Ngươi biết ? Ta thích nhất nam nhân có cốt khí! Hay là vậy , để cho ta chơi đùa cùng ngươi lúc rồi. . . . . ." Nụ cười của xán lạn vô cùng.

      Toàn thân tên áo đen run lên, người này phải là kẻ biến thái chứ? Nụ cười của như vậy. . . . . .

      "Thế nào? Muốn rồi sao?"

      Tên áo đen há mồm rồi chợt cắn răng, "Cùng lắm chết thôi!"

      Thấy thế, Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, "A, ta rất thưởng thức ngươi. đó!" Tiếp đó chậm rãi lấy từ trong ngực ra bình sứ rồi vuốt ve trong tay lúc rồi mới lên tiếng, "Ngươi biết đây là cái gì ?"

      Tên áo đen !

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, chậm rãi xoay người nhặt mảnh gỗ vụn rơi trước mặt lên, hề sợ người phía sau chạy trốn. Sau đó chậm rãi tới trước mặt tên áo đen.

      Cọc gỗ bị ném trước mặt , Phượng Cảnh Duệ chậm rãi nghiêng bình sứ trong tay, ít chất lỏng rơi mặt gỗ. Chỉ nghe, xèo tiếng, mảnh gỗ bắt đầu biến hóa, dần dần thành màu đen rồi đỏ, sau đó biến mất còn gì nữa. . . . . .

      Biến hóa như thế xảy ra ngay trước mặt tên áo đen làm kinh ngạc nhìn mảnh gỗ hóa thành bụi đất rồi biến mất trước mặt mình, nín thở nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      "Ngươi. . . . . ."

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, " biết chất lỏng này có hiệu quả thân thể của ngươi hay ? A, trước tiên thử chút từ chân ngươi , nếu như ngươi lời khiến ta thiếu kiên nhẫn, ta có thể giúp đem chân ngươi chém đứt, chẳng lẽ ngươi muốn phải xem từng phần thân thể mình biến mất hay sao?" tốt bụng hỏi.

      Dường như trong nháy mắt đó, gương mặt tên áo đen co rúm, chớp mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ, " bằng ngươi giết chết ta !"

      ", làm sao ta có thể giết chết ngươi đây? Ta ghét nhất là máu tanh, nếu phải vậy ta cũng chẳng tạo ra loại thuốc như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi biết mùi máu tanh rất gay mũi sao, ta thích!", nhàn nhạt kể lể, "Có lẽ, bây giờ các ngươi nguyện ý cho ta biết các ngươi là ai rồi!"
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56. Muốn cột ta vào lưng quần của ngươi mới được sao?

      Editor: toilatoi-84

      Lưu Mật Nhi há hốc miệng nhìn căn phòng của nàng gần như bị phá hư toàn bộ, gì tựa khung cửa chỉ chực sụp đổ, thản nhiên liếc nhìn nàng. "Muội muốn tìm vật gì sao?"

      "Ta tìm đồ vật ở đây, ta chỉ là tới xem tàn cuộc do ngươi lưu lại thôi!" là vô cùng thê thảm! Lưu Mật Nhi lắc đầu liên tục, chậc chậc lên tiếng.

      Phượng Cảnh Duệ cười văng nước miếng bước tới, "Muội muốn thưởng cho ta sao? Hay là để ta tự tới?" Tay bắt đầu sờ soạng.

      Chát tiếng, Phượng Cảnh Duệ xoa mu bàn tay, vẻ mặt đau khổ nhìn Lưu Mật Nhi, "Đau!"

      Bày ra nụ cười nhạt, bên ngoài Lưu Mật Nhi cười nhưng trong lòng cười mở miệng, "Đau à, sao ta lại chẳng thấy đau chút nào!"

      "Muội đánh ta mà!" Phượng Cảnh Duệ tố cáo.

      "Cho nên ta mới đau!" Lưu Mật Nhi cười hắc hắc.

      Phượng Cảnh Duệ cười khẽ, "Mật Nhi, muội tới đây làm cái vậy?"

      "Xem chút mà thôi!" Lưu Mật Nhi quay đầu liếc nhìn , "Ngươi cho ta biết hai tên áo đen đâu rồi?"

      "Thả rồi!" Phượng Cảnh Duệ vẫy vẫy tay.

      Ngươi tốt bụng như vậy sao? Trong ánh mắt Lưu Mật Nhi lộ ra nghi ngờ.

      Phượng Cảnh Duệ khẽ cười tiếng, "Mật Nhi, ánh mắt này khiến ta thực bị tổn thương đấy!"

      Hừ hai tiếng, Lưu Mật Nhi xoay người vào trong phòng vòng vo vòng, sau mới mở miệng, "Cái đó. . . . . ."

      "Hả?"

      "Khuất Thiên Hàn đâu rồi?" Lưu Mật Nhi mở miệng hỏi.

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo, "Mật Nhi nhẫn tâm!"

      "Ngươi làm sao vậy? Ta đâu có làm việc gì sai?" Lưu Mật Nhi hiểu .

      "Muội quan tâm đến ta!" Phượng Cảnh Duệ mếu máo . "Vừa vào cửa liền hỏi Khuất Thiên Hàn, quan tâm ta!"

      Lưu Mật Nhi nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ, thiếu chút nữa bị hình ảnh trước mắt hù chết khiếp.

      Chỉ thấy Phượng Cảnh Duệ đưa ra 2 ngón thấp cao chạm đến nhau, càng khoa trương hơn nữa là mím môi, đôi con mắt đen láy tội nghiệp nhìn nàng, giống như nàng vừa cướp đoạt thứ gì của .

      Lưu Mật Nhi bị màn này làm cho cả nửa ngày tìm lại được thanh của mình. lâu sau mới chịu nổi xoa xoa ngực, "Đột nhiên có loại kích động muốn nôn!"

      "Muội có rồi?" Phượng Cảnh Duệ mặt mày hưng phấn mở miệng.

      Ngươi có cần phải hưng phấn như thế sao? Lưu Mật Nhi trầm mặc hồi lâu, "Có tiếng phải có miếng, mấy tên áo đen đâu rồi?"

      "Thả rồi! Mật Nhi, muội nên tin tưởng ta! Ta thích giết người thấy máu!" Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười.

      Lưu Mật Nhi, ". . . Tốt nhất là như vậy!"

      "Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi chúng ta !" Phượng Cảnh Duệ nhìn lại căn phòng chút rồi mở miệng đề nghị.

      Lưu Mật Nhi nhìn cái, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi Phượng Cảnh Duệ, "Có phải ngươi lo lắng ta tìm được cái gì ở đây ?"

      Cúi đầu nhìn các ngón tay nàng, Phượng Cảnh Duệ cầm lấy tay của nàng, mười ngón giao nhau, lòng bàn tay dán sát lòng bàn tay rồi mở miệng, "Ta có gì giấu giếm muội cả, trước mặt muội, ta là trong suốt!" Cứ như lời cam đoan.

      "Trong suốt?" Lưu Mật Nhi nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, "Ta nhìn ra!"

      Phượng Cảnh Duệ sờ soạng quần áo, "Nếu cần ngay bây giờ ta cởi cho muội xem?"

      Lưu Mật Nhi, ". . . cần, ta tin ngươi rồi, đấy!"

      Phượng Cảnh Duệ tiếc hận, "Vậy đáng tiếc! Ta còn tưởng rằng có thể chứng minh !"

      "Chuyện này. . . . cần đâu!" Lưu Mật Nhi cười mỉa tiếng.

      "Là muội cho ta cơ hội!"

      "Cơ hội như thế, ngươi nên mong đợi!" Lưu Mật Nhi liếc cái.

      Phượng Cảnh Duệ nháy mắt, "Chúng ta cứ phải ở cái phòng hoang tàn này về chuyện đó sao? Lại thể cận kề thân mật! Hoàn cảnh này là ức chế!"

      Lưu Mật Nhi, ". . . "

      ra trước phòng của Phượng Cảnh Duệ, vốn là do Khuất Thiên Hàn đặc biệt chuẩn bị lại bị Phượng Cảnh Duệ cự tuyệt. Đồng thời cũng mang Lưu Mật Nhi luôn. tại hai người ở tạm ở khách sạn. Dĩ nhiên, tiền phòng là do Khuất gia lo.

      Lưu Mật Nhi càng nghĩ càng thấy đúng, "Ngươi và Khuất Thiên Hàn rốt cuộc có quan hệ thế nào? Tại sao phải cứu ? vốn muốn giết ngươi mà, tình huống lúc đó hẳn là ngươi nên vui mừng mới đúng! Vì sao ngươi lại cứu ?"

      Nghe thế, Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, "Ta để cho chết ở trong tay người khác. cũng để ta chết ở trong tay người khác."

      "Có ý gì?" Lưu Mật Nhi nheo mắt.

      Phượng Cảnh Duệ cười khẽ, "Chính là ý này!"

      Lưu Mật Nhi suy nghĩ chốc lát, chợt nghĩ đến, tính cách nam nhân và nữ nhân vốn chẳng giống nhau. Chuyện này chưa hiểu ra nàng cũng cần để trong đầu làm gì!

      . . . .

      "Mật Nhi tỷ tỷ, Mật Nhi tỷ tỷ!" Trong dòng người có kẻ vẫy vẫy cánh tay gào thét, hoàn toàn để ý những người chung đem ánh mắt đặt người của nàng.

      Lưu Mật Nhi bất chợt quay đầu, mấy ngày nay biết Phượng Cảnh Duệ bận việc gì ở đây, chỉ có vào buổi tối mới có thể nhìn , ban ngày đều là biến mất dấu vết.

      bao lâu sau, Diệp Ly Tâm lướt qua đám người tới trước mặt Mật Nhi. Những người luôn theo phía sau nàng thấy, thay vào đó lúc này là nam tử có vóc dáng cao gầy mảnh khảnh. Khuôn mặt vô cùng trắng xem ra có chút tái nhợt. Chỉ có ánh mắt lạnh lùng chớp lo lắng nhìn người nào đó, cặp mắt giống như ánh mắt loài rắn muốn hung hăng khóa lại tầm mắt mọi người.

      Chỉ liếc mắt nhìn qua người kia cái, Lưu Mật Nhi nhanh chóng có ý nghĩ thoáng qua, ánh mắt người này. . . Rất thoải mái!

      "Ca, ngươi đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, Mật Nhi tỷ tỷ xấu hổ đó!" Diệp Ly Tâm đứng bên kêu to.

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, trong lòng khỏi cười khổ, ta đây là xấu hổ sao, ràng là sợ mà!

      Lời Diệp Ly Tâm khiến cho nam tử chậm rãi thu hồi ánh mắt, môi mỏng khẽ mở, "Ly Tâm, chơi lâu rồi, cần phải trở về thôi!"

      "Ca, ngươi làm sao vậy!" Diệp Ly Tâm vui mếu máo.

      Lưu Mật Nhi thấy thế xoay người chuẩn bị rời trong yên lặng. Lại bị Diệp Ly Tâm phát bắt được, "Mật Nhi tỷ tỷ, đây là ca ca ta, Diệp Lâu Dương. là Miêu Vương đó, rất trẻ tuổi, đẹp trai nữa đúng ? So với Phượng Cảnh Duệ kém chứ? !"

      Lưu Mật Nhi nghe vậy gật đầu liên tục, vội vã gật đầu cùng vị Miêu Vương này.

      Ánh mắt Diệp Lâu Dương rơi vào người Lưu Mật Nhi, chẳng qua sau cái nhìn này, ánh mắt của đột nhiên sáng lên. giây kế tiếp, lắc mình nắm lấy cổ tay Lưu Mật Nhi, ánh mắt sáng khác thường nhìn nàng, "Ta có hứng thú đối với nàng!"

      Trong long Lưu Mật Nhi thoáng qua hồi lo lắng, cười mỉa, "Ta lại có hứng thú với ngươi!" Đôi huynh muội này cũng quá khôi hài ! Nhớ tới lần đầu gặp mặt, Diệp Ly Tâm đối với mình vừa thấy , Lưu Mật Nhi khỏi rùng mình cái.

      Cổ tay trở nên căng thẳng, Diệp Lâu Dương nở nụ cười, "Ta có hứng thú với nàng là tốt rồi! Ta muốn dẫn nàng về nghiên cứu!"

      Lưu Mật Nhi, ". . . Cách ngươi hỏi thăm ta là vậy sao?"

      Diệp Lâu Dương cười càng vui vẻ hơn, nụ cười này khiến Diệp Ly Tâm đứng gần bên cũng cảm thấy kinh ngạc. Thời điểm loại nụ cười này nở rộ người ca ca chỉ trong tình huống. Đó chính là. . .

      Ý nghĩ đó khiến Diệp Ly tâm khỏi run run, chắc là có khả năng đâu!

      "Ca, ngươi phải là . . ." Lời của Diệp Ly Tâm bị Diệp Lâu Dương cắt ngang.

      Diệp Lâu Dương, "Ta có hứng thú với nàng, ta muốn mang nàng !"

      Lưu Mật Nhi, " . . ." Tại sao có ai hỏi ý kiến của nàng chút ?

      Diệp Ly Tâm kinh ngạc mở miệng, "Ca?"

      Diệp Lâu Dương kiên trì, "Ta muốn mang nàng !"

      Lời Diệp Lâu Dương vừa thốt, cái bàn tính hạt châu đánh chính xác vào tay nắm cổ tay Lưu Mật Nhi.

      Sau khắc, Lưu Mật Nhi cảm thấy cổ tay của buông lỏng, lập tức rút tay của mình về.

      Vô Ngân cầm bàn tính sắt trong tay ngăn trước mặt Lưu Mật Nhi, trong khe hở tay còn lưu lại hạt châu. Vô Ngân vẻ mặt trầm mở ra xem, " được trêu chọc người nhà của ta!"

      Lưu Mật Nhi lặng yên. Ai là người nhà của ngươi chứ! Tuy nhiên tại cần người nhà bảo vệ nên những lời này hay là nàng cứ giữ lại lẩm nhẩm trong lòng lần cũng được.

      Ánh mắt Diệp Lâu Dương rơi vào mặt Vô Ngân, lạnh lùng mở miệng, "Ta có hứng thú với ngươi"

      "Hì hì!" Lưu Mật Nhi nhịn được bật cười.

      Chuyện này Diệp Lâu Dương hình như so với Diệp Ly Tâm còn đáng hơn chút.

      Vô Ngân xám mặt, ". . . Ngươi có bị bệnh ?"

      Diệp Lâu Dương nghiêm nghị lắc đầu, "Ngươi có thuốc?" Dứt lời, tiếp tục : "Ta là Đổ vương, ta thể nào để cho mình có bệnh! Hơn nữa, có bệnh ta chữa!"

      Vô Ngân, ". . ." Có nên đứng đây nữa .

      Lưu Mật Nhi đứng sau lưng Vô Ngân, thiếu chút nữa bật cười, Diệp Lâu Dương này rốt cuộc từ hành tinh nào tới? Đúng là trắng mắt?

      "Tránh ra!" Diệp Lâu Dương nhìn Vô Ngân cản trở tầm mắt của mình, trầm giọng .

      Vô Ngân: "Đây là người nhà của ta!"

      Diệp Lâu Dương: "Ngươi là lão già hom hem muốn nàng làm cái gì? Ta muốn nàng!"

      Hì hì. . . . . .

      Lưu Mật Nhi cũng ngăn nổi nữa bèn cắt đứt đối thoại của hai kẻ ông gà bà vịt, lách người đứng ở giữa hai người, "Thôi Vô Ngân!"

      Lúc này Vô Ngân mới hừ lạnh tiếng, xoay người đứng sau lưng Lưu Mật Nhi.

      Vỗ vỗ gương mặt vì quá cười nên có chút đau nhức, Lưu Mật Nhi quay đầu liếc nhìn Diệp Lâu Dương, "Ngươi có hứng thú với ta?"

      Diệp Lâu Dương gật đầu.

      Lưu Mật Nhi dứt khoát : "Ta đối với ngươi lại có! Cho nên, ngươi chưa từng thấy qua ta, ta cũng biết ngươi, vì vậy dừng lại tại đây, bái bai!" Vội vã xong, Mật Nhi nắm lấy Vô Ngân xoay người rời .

      Diệp Lâu Dương nghe vậy, khóe miệng khẽ cong, ống tay áo vung lên, trận bột phân tung trung sau đó biến mất. Bóng dáng Lưu Mật Nhi cùng Vô Ngân trong nháy mắt vẫn nhúc nhích.

      Lúc này, mặt Lưu Mật Nhi cũng hóa lạnh, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

      Diệp Lâu Dương chậm rãi tới đứng trước mặt nàng, "Ta có hứng thú với ngươi!" lại cũng chỉ câu này! .

      Lưu Mật Nhi: "Thả chúng ta ra trước !"

      Diệp Lâu Dương: "Thả ra ngươi chạy làm sao?"

      Ngươi quan tâm nhiều! Lưu Mật Nhi nhìn Diệp Ly Tâm ở bên kia. Hi vọng nàng ra tay.

      Diệp Ly Tâm hưng phấn nhìn Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ hãy yên tâm , ca ca ta phải người xấu, chỉ ưa thích đối với những vật có cảm giác hứng thú. . .Chỉ là nghiên cứu chút mà thôi!" Nàng đắn đo . Trong lòng tính toán, vốn lo lắng người biến mất, chừng còn có thể khiến gia tăng chút tình cảm.

      Lưu Mật Nhi nghe vậy: ".. . Nếu như ngươi có thể biểu hưng phấn như vậy, có lẽ ta tin tưởng ngươi!"

      Diệp Ly Tâm cười hắc hắc, "Cái này . . . Khụ. . . Ta giúp tỷ thông báo với Phượng Cảnh Duệ!" Nàng lập tức .

      Thấy thế, Lưu Mật Nhi đành lặng yên than tiếng, nhìn Diệp Lâu Dương, "Thương lượng !"

      Gương mặt Diệp Lâu Dương biểu gì nhìn nàng, lại trở về bộ dáng lúc trước.

      Cằm hướng về phía Vô Ngân, "Thả nàng, ta liền theo ngươi!"

      Tay Diệp Lâu Dương vung lên, Vô Ngân lập tức có thể cử động, vừa muốn động thủ lại bị Lưu Mật Nhi cản lại "Ngươi trở về , Phượng Cảnh Duệ biết nhanh thôi! Ta sao!" Nhìn dáng vẻ Diệp Lâu Dương chắc tổn thương nàng.

      Vô Ngân hung hăng cắn răng trợn mắt nhìn Diệp Lâu Dương cái, lúc này mới xoay người rời . Diệp Ly Tâm tìm được chủ tử, có thể tìm tới chủ tử chỉ có nàng!

      Nhìn bóng lưng Vô Ngân biến mất, Diệp Lâu Dương chợt mở miệng, "Nàng trừng ta!"

      Lưu Mật Nhi: "Ngươi để ý sao?"

      Diệp Lâu Dương lắc đầu cái, "Ta thích có người trừng ta!"

      Lưu Mật Nhi, "Cho nên thế nào?"

      Diệp Lâu Dương lắc đầu cái, " có cho nên, chúng ta trở về, ta muốn nghiên cứu nàng!"

      Lưu Mật Nhi lặng thinh .

      lâu sau, Lưu Mật Nhi lúc này mới nghĩ đến.

      Nghiên cứu?! phải muốn đem ta giải phẩu ngay đấy chứ?! Cho nàng hối hận được ?

      Diệp Lâu Dương tiến lên bước, khom người đem người khiêng lên, cất bước rời .

      Bị người khiêng vai, Lưu Mật Nhi có cảm giác mình là hàng hóa bị mua về nhà. Nàng yên lặng, "Diệp Lâu Dương đúng ? Ta có thể nhắc nhở ngươi bỏ ta xuống , coi ta là người sao? Ngươi thể buông ta ra cho ta tự sao?"

      "Ngươi chạy chứ?"

      " chạy!"

      "Vậy cũng tốt! Khiêng ngươi mệt!"

      Lưu Mật Nhi: ". . . " Ngươi chửi ta mập sao?

      Hai chân chạm đất, nàng nhìn thấy Diệp Lâu Dương ở trước mắt mình phất cái, nàng liền cảm thấy mình có thể cử động ngay! Hoạt động tay chân chút, lúc này nàng mới lên tiếng, " thôi!"

      Sau hồi trì hoãn, ngay lúc Lưu Mật Nhi cùng Diệp Lâu Dương chuẩn bị từ sau lưng truyền đến thanh trầm.

      "Biểu muội à. Biểu ca tới chậm. Ta xin lỗi!"

      Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn lại. Người phía sau phải Phượng Cảnh Duệ là ai? Trong lòng chợt buông lỏng, lúc này nàng mới phát giác, cho tới nay đều ở trong lòng nàng.

      bên vai bỗng nặng, hơi thở quen thuộc của Phượng Cảnh Duệ đánh úp tới thân nàng, quay đầu nhìn cong môi cười tiếng, da đầu Lưu Mật Nhi đột nhiên tê dại, mỉa mai mở miệng, "Biểu ca!"

      Phượng Cảnh Duệ cười rực rỡ tiếng, "Biểu muội, là ngoan! có chuyện gì cần xin lỗi biểu ca chứ, có đúng hay ?" cúi đầu hỏi.

      Lưu Mật Nhi ho tiếng, "Làm sao có chuyện gì chứ?"

      "Vậy chắc là biểu ca nghe lầm, mới vừa rồi có người muốn cùng người khác phải?" Phượng Cảnh Duệ dịu dàng hỏi.

      Lưu Mật Nhi biến sắc gật đầu, "Nhất định biểu ca nghe lầm rồi!"

      Phượng Cảnh Duệ thoả mãn gật đầu, sau đó liếc nàng cái rồi ngước mắt chọi lại ánh mắt vui của Diệp Lâu Dương. Tiếp đó thong thả ung dung mở miệng, "Cách sơn trại mười dặm, Diệp Ly Tâm chuẩn bị làm áp trại phu nhân!"

      Tiếng vừa thốt, Lưu Mật Nhi cảm thấy thấy hoa mắt, trong nháy mắt bóng dáng Diệp Lâu Dương biến mất rồi.

      Lưu Mật Nhi khỏi chắc lưỡi, " phải Ly Tâm công phu của được tốt lắm sao?" Sau lúc, nàng cũng dám trông chờ vấn đề của mình có thể có được giải đáp.

      Nắm chặt cổ tay Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ mang vẻ mặt trầm vào phòng khách trong khách sạn, Lưu Mật Nhi chỉ vừa kịp đỏ mặt làm dấu hiệu đưa tay ra mời, ngay lập tức bị Phượng Cảnh Duệ nhốt lại.

      Vừa qua cửa, Lưu Mật Nhi dựa lưng vào cửa phòng, đôi tay tự chủ sờ soạng phía sau, cố gắng mở then cửa xoay người chạy trốn.

      "LƯU, MẬT, NHI!" thanh Phượng Cảnh Duệ trầm từ sau lưng nàng truyền đến.

      Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Lưu Mật Nhi tê cứng, vẻ mềm mại mặt lóe lên khổ não. Sau đó chậm rãi xoay người, cười toe toét, ngọt ngào kêu, "Biểu ca . . ."

      Phượng Cảnh Duệ chớp mắt nhìn nàng, " . . . Nàng còn muốn ?"

      "Tuyệt đối thể nào! Nhất định ngươi phải nghe ta , hôm nay là thê thảm, ngươi , gặp ai gặp, cố tình lại gặp Diệp Ly Tâm, gặp Diệp Ly Tâm cũng thôi , như thế nào cũng cả Diệp Lâu Dương kia nữa, ngươi biết Diệp Lâu Dương là ai ? Chính là ca ca của Diệp Ly Tâm đó, cũng chính là Miêu Vương đó..., ngươi biết Miêu tộc lợi hại nhất là cái gì ? Đương nhiên là độc, có độc ta phải sợ chứ. Lúc đó lại có biểu ca ngươi, có ngươi ta chẳng còn cách nào, ta. . . " Nàng biết chán cho đến khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Phượng Cảnh Duệ trở nên trầm mới chần chờ. Cuối cùng đành phải nuốt nước miếng, "Ta . . . phải là vì tự vệ sao?"

      Nhìn mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh lẽo thể chút cảm xúc, Lưu Mật Nhi hiểu ý của thế nào. Cuối cùng hít sâu hơi, thở phì phò , "Chuyện này cũng phải trách ngươi!"

      Trong nháy mắt Phượng Cảnh Duệ há hốc mồm, "Trách ta?"

      " trách ngươi trách ai? ràng có kẻ như vậy mà người của ngươi đều cho ta biết, làm sao ta biết đâu là ? Làm sao ta biết kẻ kia lại thích dùng độc như vậy chứ?" Lưu Mật Nhi chống nạnh cả giận .

      Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, ". . . ta quá cưng chiều nàng rồi!"

      Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Cưng chiều ta? Ngươi cưng chiều ta ở chỗ nào?"

      Phượng Cảnh Duệ: "Nàng biết Diệp Ly Tâm ở nơi nào ?"

      "Cách sơn trại mười dặm đó! Ngươi mới vừa qua đấy thôi!" Dáng vẻ Lưu Mật Nhi ngươi cho ta là kẻ ngu sao nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ: "Nàng còn nhớ ?"

      Lưu Mật Nhi đột nhiên trầm mặc. Nhớ tới ánh mắt Vô Ngân nhìn nàng lúc trước, nàng đề phòng nhìn Phượng Cảnh Duệ, nuốt nước miếng, "Ngươi muốn làm cái gì?"

      Phượng Cảnh Duệ chợt nhếch môi cười, tức giận trong mắt biến mất hết, "Biểu muội, ngươi nghĩ nhiều rồi! Biểu ca làm sao lại tốt với nàng đây? phải nàng lên án ta sao?"

      Lưu Mật Nhi, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi sao chứ?" Nàng hồ nghi tiến lên đưa tay sờ sờ trán của , người này thay đổi cũng quá nhanh rồi?

      Phượng Cảnh Duệ kéo tay nàng ra, lắc đầu, "Biểu muội quan tâm ta. Để đáp lại tình cảm biểu muội, biểu ca quyết định . . ." Bỗng chốc tiến sát Lưu Mật Nhi, trầm mở miệng, "Bắt đầu từ bây giờ, nàng, được rời ta dù chỉ khắc!"

      Nghe vậy, Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt lập tức lui về sau bước dài, "Ngươi dứt khoát muốn đem ta cột vào lưng quần của ngươi sao, được lắm!"

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Ý kiến của nàng tệ. Ta chấp nhận!"

      Chấp nhận?! Lưu Mật Nhi rống to, "Thúi lắm, Phượng Cảnh Duệ, ta là người tự do, ta chịu để ngươi khống chế đâu!"

      Phượng Cảnh Duệ ngoáy ngoáy lỗ tai, "Biểu muội tùy hứng, nàng lên cầu, biểu ca chấp nhận. Nàng còn muốn như thế nào nữa?"

      Lưu Mật Nhi giận dữ: "Ta muốn theo ngươi... ngươi nhà xí ta cũng theo à?"

      Phượng Cảnh Duệ: "Ừ, nghe thấy mùi rồi!"

      Lưu Mật Nhi: "Chó má!"

      Phượng Cảnh Duệ buồn rầu, "Biểu muội được mắng biểu ca, biểu ca là chó má, vậy nàng là cái gì?"

      Lưu Mật Nhi: ". . . Ta và ngươi giống nhau!"

      Phượng Cảnh Duệ: "Có gì giống sao? A, hiểu rồi, nàng so với ta nhiều hơn chút thịt, chỉ là. . . Ta cũng ít đâu! Chỉ là vị trí giống nhau mà thôi!"

      Trước kia tại sao cảm thấy Phượng Cảnh Duệ biết xấu hổ như vậy, cái gì gọi là vị trí giống nhau?

      Lưu Mật Nhi đỏ mặt, mấy lần tức giận muốn há mồm mắng, cũng tìm ra từ ngữ, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      Chậm rãi tiến lên, Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, "Ta chỉ là lo lắng nàng. Nếu như hôm nay ta chạy tới kịp thời, nàng có biết nàng như thế nào ?"

      Lửa giận trong lòng bởi vì câu này bỗng chốc biến mất, Lưu Mật Nhi mếu máo, " phải có chuyện gì rồi sao?"

      Phượng Cảnh Duệ dang cánh tay vòng quanh nàng, lâu mở miệng chuyện. Lưu Mật Nhi khó có được lúc bất động vùi trong ngực , vì vậy nhìn thấy khóe môi Phượng Cảnh Duệ nhếch lên bởi vì nàng dịu ngoan!
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Hoàng Phủ Nguyệt Minh bỗng nhiên đến thăm

      Editor: ViVi

      Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn đai lưng ở người, mặt khác đầu của đai lưng lại bị Phượng Cảnh Duệ cầm, lúc này cười sáng lạn, toe toét lộ ra hàm răng trắng sáng.

      Lưu Mật Nhi im lặng: "Ngươi chuẩn bị đem ta buộc lưng quần ngươi à?"

      Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm: "Biểu muội đề nghị, biểu ca nào dám theo chứ!"

      Lưu Mật Nhi liền nổi giận, "Cút! Ngươi xem ta là sủng vật của
      ngươi hả~ "

      Phượng Cảnh Duệ: "Ta là coi nàng như là sủng vật thích của chính mình!"

      Lưu Mật Nhi: "Ta là người, phải đồ vật!"

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi lắc đầu, vươn ra ngón trỏ ra trước mặt Lưu Mật Nhi lắc lắc: "Ta biết, nàng phải đồ vật. Như vậy, Mật Nhi mắng chính mình tốt đó!"

      Lưu Mật Nhi: "..." Hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mũi, biết, có số việc ý tứ ý tứ là được. Nếu tiếp tục trêu chọc, phản tác dụng. Cho nên cười ngả ngớn, tới, đưa tay cởi đai lưng ở lưng Lưu Mật Nhi, "Cởi cái này có được ?"

      Lưu Mật Nhi câu nào, chỉ nhìn động tác của . Mãi đến khi Phượng Cảnh Duệ định cởi bỏ đai lưng người nàng, nàng mới mở miệng, "Ngươi làm sao đuổi theo tới đây?"

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Vô Ngân cho ta biết!"

      " đúng, phải Diệp Ly Tâm trước Vô Ngân sao? Nàng tìm đến ngươi?"

      Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mũi, ho tiếng, " thấy!"

      Lưu Mật Nhi tin, " thấy sao? thấy sao
      ngươi biết nàng ấy ở đâu được?"

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi , "Đó là trừng phạt dành cho nàng ta!"

      Lời này có nghĩa là...

      "Ngươi làm?" Lưu Mật Nhi chỉ vào Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai phủ nhận.

      Lưu Mật Nhi dám tin nhìn , "Nàng là thôi, sao ngươi có thể làm như vậy?"

      Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh, "Mặc kệ là ai, có ý đồ mang người của ta , đều thể tha thứ!"

      Lưu Mật Nhi nhất thời ngậm miệng, nhìn Phượng Cảnh Duệ mà biết gì. Sau lúc trầm mặc, nàng nhàng mở miệng, "Còn đại hội võ lâm, sao ngươi tham gia?"

      Phượng Cảnh Duệ: "Sao nàng biết ta ?"

      Lưu Mật Nhi: "... Ngươi lên lôi đài đánh rồi hả ?"

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu: "ừ! Nhưng mà chả có ai lên khiêu chiến với ta cả!"

      "..." Ai sợ chết tìm ngươi hả! đúng là thông suốt..

      "Mật Nhi, ánh mắt này của nàng khiến ta cực kỳ bi thương, ta có thể khủng bố như vậy hả?" Phượng Cảnh Duệ ôm ngực bi thương .

      Mắt Lưu Mật Nhi đảo quanh, nhìn khắp mọi nơi, sau đó ho , "Coi như ta chưa ?"

      Phượng Cảnh Duệ bước lên phía trước, "Trong mắt nàng ràng như vậy mà !"

      Yết hầu được tự nhiên giật giật, Lưu Mật Nhi cong môi,
      "Xấu hổ, bị ngươi nhìn ra rồi!"

      Phượng Cảnh Duệ: "..."

      Lúc này, giọng Vô Trần truyền đến: "Gia, Hoàng Phủ tiểu thư đến!"

      Nghe tên người tới, cả người Lưu Mật Nhi khỏi rùng mình cái, sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Phượng Cảnh Duệ.

      Dường như, Phượng Cảnh Duệ cảm thấy bất ngờ, trầm giọng mở miệng, " rảnh!"

      "Thế này tốt lắm đâu?" Lưu Mật Nhi giọng mở miệng, "Người ta lễ phép như thế, ngươi như vậy... tốt đâu.”

      Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng, trầm ngâm chút, "Được, ta thấy! Nàng lên giường ngồi !"

      Lưu Mật Nhi hiểu, "Ta về phòng ta là được rồi, ở chỗ ngươi làm gì?"

      "Nàng quên, Hoàng Phủ Nguyệt Minh làm gì với nàng rồi hả? Trước mặt nàng ta, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng mà cùng phòng, điều này giải thích như thế nào? Chẳng nhẽ, nàng muốn bị nàng ta bắt thêm lần nữa?" Phượng Cảnh Duệ dịu dàng hỏi.

      Gần như là ngay lập tức Lưu Mật Nhi lắc đầu, "!" giây sau, nàng xoay người nằm ở giường, đưa lưng về phía cửa.

      Lúc đó, Lưu Mật Nhi nhìn thấy, khóe môi Phượng Cảnh Duệ tà mị nhếch lên, xoay người mở cửa.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh vẫn tao nhã vô hạn như cũ, khuôn mặt nhắn xinh đẹp, lúc nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ khuôn mặt chợt thay đổi, nhưng bị nàng ta kìm nén. Phượng Cảnh Duệ nghiêng người cho nàng ta vào cửa, trầm giọng mở miệng, "Hoàng Phủ tiểu thư tới, có việc gì sao?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười ôn nhu, "Nghe Phượng công tử ở đây, trùng hợp ta cũng ở tạm khách điếm này, gặp được người quen, có lý nào tới nhận tội?"

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Hoàng Phủ tiểu thư có lễ. Ở bên ngòai, tại hạ gò bó những lế nghi này!"

      Giọng của truyền vào tai Lưu Mật Nhi, Lưu Mật Nhi nhịn được muốn tát cho hai cái! Giả bộ à...

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhìn vào phía sau bình phong trong phòng trong giây lát,"Sao lại thấy phu nhân?"

      " Tiện nội* nhát gan, sợ gặp người lạ!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt mở miệng.
      *Tiện nội: vợ

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, đúng là tiện...

      Sau đó, hai người trầm mặc rất lâu. Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, Hoàng Phủ Nguyệt Minh cúi đầu , lúc lâu sau mới mở miệng, "Huynh còn trách ta sao?"

      Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Tại hạ biết Hoàng Phủ tiểu thư gì?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh giống như khóc , "Ba năm trước, ngươi thân phận của mình! Ta cho rằng..." Nàng ta cố ý hết. Lại khiến cho Lưu Mật Nhi nằm giường nghi ngờ xoay người,vểnh tai lên nghe.

      "Hoàng Phủ tiểu thư, lời này tại hạ hiểu. Thân phận tại hạ liên quan tới Hoàng Phủ tiểu thư ." Phượng Cảnh Duệ lạnh lùng cắt ngang.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh khẽ run lên, "Ta cho rằng, huynh vì chuyện ba năm trước đây mới có thể biến mất lâu như vậy?"

      Bây giờ, Phượng Cảnh Duệ mở miệng chuyện, chỉ thâm trầm nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, ánh mắt từ từ lạnh xuống.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh quan sát tình hình, dường như muốn lại thôi, nhưng lại bắt đầu cáo biệt, " khi như vậy, ta về trước!"

      Mặt Phượng Cảnh Duệ vẫn trầm xuống như cũ, cũng ngăn cản nàng ta.

      Mãi đến Hoàng Phủ Nguyệt Minh rồi, Phượng Cảnh Duệ mới đưa tay ra đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy vẻ mặt hứng thú của Lưu Mật Nhi, khỏi thở dài, "Đừng hỏi ta, cái gì ta cũng biết!"

      Lưu Mật Nhi khó nén hưng phấn, mở miệng, "Thiên tài mới tin ngươi. Ba năm trước, giữa các ngươi xảy ra chuyện gì hả ?"

      Phượng Cảnh Duệ im lặng than tiếng, "Mật Nhi, nàng như vậy..."

      Lưu Mật Nhi sờ sờ khuôn mặt quá mức vui vẻ của mình, nghiêm mặt bảo, "Ta quan tâm ngươi mà!"

      như vậy tốt rồi! Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, "Nếu quan tâm ta, đêm nay ở lại !"

      Lập tức, Lưu Mật Nhi cẩn thận lui về phía sau vài bước, "Vì sao?" Hai tay nàng cầm lấy vạt áo, vẻ mặt phòng bị.

      Phượng Cảnh Duệ tà mị nháy mắt mấy cái, "Vì trong sạch của ta!"

      " Trong sạch của ngươi?" Lưu Mật Nhi nghi ngờ.

      Phượng Cảnh Duệ nhân cơ hội chặn ngang người Lưu Mật Nhi, "Nàng phát ra ý đồ của Hoàng Phủ Nguyệt Minh sao? Ta phải sợ đấy!"

      Hai tay ngăn lại khoảng cách hai người, người Lưu Mật Nhi lùi về sau, vẻ mặt thà, , "Nếu chống lại được, ngươi liền theo nàng ! Dù sao dễ chịu cũng là ngươi mà!"

      Lời này vừa ra, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi buông Lưu Mật Nhi ra, tươi cười mặt chợt rơi xuống, nét mặt thay đổi. mắt nóng bỏng nhìn Lưu Mật Nhi.chăm chú.

      Lưu Mật Nhi được tự nhiên né tránh ánh mắt Phượng Cảnh Duệ, tự chủ được lui về phía sau, nhưng dưới cái nhìn của , nàng lại di chuyển được.

      "Ngươi làm gì?”

      Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ chớp lên đầy sâu kín, "Mật Nhi!"

      Bỗng nhiên Lưu Mật Nhi khẩn trương, nuốt nước miếng nhìn , "Hả?"

      Phượng Cảnh Duệ cất bước về phía nàng, mặt là lạnh léo hay lịnh hót , trầm mở miệng, "Nếu chỉ cần đoạt được nàng, mới có thể khiến cho nàng nghe lời ta , ta ngại làm vậy!"

      "Ta để ý!" Lưu Mật Nhi đột nhiên thét chói tai, "Ngươi thể làm vậy!"

      Mặt Phượng Cảnh Duệ trầm xuống, "Nàng cho ta biết, ta nên làm thế nào?"

      Lưu Mật Nhi vừa né tránh, vừa lui về phía sau, "Ta cũng phải ngươi!"

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Nàng sai, cho nên ta dùng cách của ta!" chậm rãi vươn tay.

      vươn ra sờ qua, Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Ta cần!" Gào xong, chống lại ánh mắt trong veo mà lạnh lùng của Phượng Cảnh Duệ, trong lòng sợ hãi, nàng nuốt nuốt nước miếng."Ngươi thể ép buộc ta!"

      Phượng Cảnh Duệ nhanh chậm mở miệng, "Nếu đây là cách duy nhất, ta phải làm vậy!" Ánh mắt lạnh nhạt của chống lại nàng, mở miệng gằn từng chữ, "Nếu cứ đẩy ra ta như thế! Hôm nay ta để cho điều đó trở thành thực!"

      Lưu Mật Nhi khẩn trương nuốt nước miếng, liên tục gật đầu. Biết sóng gió lần này qua. Nam nhân này mọn, nhưng câu mà thôi, uy hiếp nàng như vậy sao?

      Nhận được đảm bảo của nàng, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi xoay người khoanh tay, bàn tay chậm rãi buộc chặt, giống như kiềm chế điều gì.

      Hơn nữa ngày thấy Phượng Cảnh Duệ mở miệng, Lưu Mật Nhi cẩn thận tới, kéo kéo quần áo , "Phượng Cảnh Duệ, ta đói!"

      Phượng Cảnh Duệ xoay người: "Ăn cơm !"

      Lúc này Lưu Mật Nhi mới cười tươi rói, "Được!"

      Thấy thế, Phượng Cảnh Duệ nhịn được khẽ cười, đưa tay nắm tay nàng mười ngón giao nhau, " Kim thiên hạ ăn nhé!"

      "Vì sao?" Lưu Mật Nhi khó hiểu.

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Có việc!"

      Lưu Mật Nhi nhiều lời, lúc Phượng Cảnh Duệ xuống lầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Hoàng Phủ Nguyệt Minh cũng ở đó. Nàng vẫn cho là thiên kim tiểu thư giống nàng ta loại này hẳn cùng mọi người chen chúc nhau ở trong đại đường.

      Phượng Cảnh Duệ coi như thấy gì, lôi kéo Lưu Mật Nhi đến sát cửa sổ ngồi xuống, Vô Ngân cùng Vô Trần chuẩn bị tốt đồ ăn chờ hai người ngồi xuống.

      Đơn giản ăn vài miếng, Lưu Mật Nhi mới phát có chút thích hợp, ánh mắt mọi người dường như đều nhìn về phía bàn của nàng. Nàng khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nghi ngờ nhìn về phía trước, "Có chuyện gì vậy?"

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, " có việc gì, ăn cơm !" vậy, nhưng lại có dự định gì.

      "Như vậy ta nuốt trôi!" Lưu Mật Nhi buông đũa, nhìn lướt qua đại đường, "Bị người nhìn chằm chằm như vậy ăn trôi!"

      Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ thấp giọng mở miệng, "Tất cả cút !"

      Giọng vừa dứt, dường như ngay lập tức, người ở đại đường ít nửa.

      Lưu Mật Nhi há hốc mồm nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Bọn trả công!" Lời nàng vừa dứt, những người ở lại đều lấy tiền bạc ra đặt bàn. Lưu Mật Nhi u mê, "Có chuyện gì đấy?"

      Phượng Cảnh Duệ nhíu mi, xoay người nhìn những người ở lại, "Các ngươi có việc để làm hả?"

      người trong đó tiến lên, "Lâu chủ, Bắc Đường thiếu gia , để chúng ta đến thu thập tin tức!"

      Trong nháy mắt Lưu Mật Nhi giật mình, ra những người này là thuộc hạ ở Đệ Nhất Lâu của Phượng Cảnh Duệ! Nhưng vì sao đều tập trung ở đây!

      Phượng Cảnh Duệ cắn răng: "Được...được, Bắc Đường Sanh, quá lâu ngươi chưa được thương rồi!"
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: Chuyện phòng the của Bắc Đường thiếu gia

      Editor: Dienvi2011


      "Lão Đại à, ta rất oan uổng! Ta làm như vậy mà" Bắc Đường Sanh khoa trương ôm chân Phượng Cảnh Duệ mà kể khổ.

      Mặt Phượng Cảnh Duệ trầm xuống nhìn Bắc Đường Sanh ôm chân mình, khuôn mặt tuấn tú đen sì, cắn răng , "Buông ra!"

      Bắc Đường Sanh lắc đầu lia lịa, " buông! Buông ra ngươi đánh ta!"

      Lưu Mật Nhi khỏi khen ngợi dũng khí Bắc Đường Sanh. rất hiểu Phượng Cảnh Duệ, nàng khẳng định nếu bây giờ Bắc Đường Sanh buông chân Phượng Cảnh Duệ ra, lập tức bị đánh cho thương tích đầy mặt, người đánh nhất định là Phượng Cảnh Duệ.

      Nghe thấy tiếng cười của Mật Nhi, Bắc Đường Sanh hét lên, "Ngươi nhìn , biểu muội ngươi cũng đồng ý lời ta kìa!"

      Lưu Mật Nhi cười càng to. Có lúc Bắc Đường Sanh cùng Phượng Cảnh Duệ có thể so sánh với nhau.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua Lưu Mật Nhi, nàng lập tức che miệng tỏ ý cười nữa.

      Bắc Đường khèn Sanh ngồi dưới đất, ôm chân Phượng Cảnh Duệ, mở miệng cách tội nghiệp, "Lão Đại, ta còn chưa ăn cơm!"

      Phượng Cảnh Duệ, "..."

      Bắc Đường Sanh, "Ngươi phải đảm bảo đánh mặt ta! Ngươi có biết, nhà ta coi trọng mặt mũi ta nhất, nếu ngươi hại ta thể tính phúc cách mỹ mãn, ta tính lên công việc!" uy hiếp.

      Phượng Cảnh Duệ rút chân, khẽ gật đầu.

      Bắc Đường khèn này mới thả lỏng, buông chân Phượng Cảnh Duệ ra, đứng dậy phủi bụi người, ngồi cạnh Lưu Mật Nhi, vừa vặn ngăn cách cùng Phượng Cảnh Duệ.

      Lưu Mật Nhi buồn cười nhìn bộ dạng ăn lấy ăn để của Bắc Đường Sanh, nhịnkhông được trêu ghẹo, "Nam nhân của người cho ngươi ăn cơm à? Như vậy tốt đâu, túng dục quá độ chết đó!"

      "Phốc..." Đồ ăn Bắc Đường Sanh mới nuốt xuống lập tức bị phun ra, Lưu Mật Nhi lập tức che bát đũa của mình, mới bị thức ăn mà phun ra rơi vào bát.

      dễ dàng thở ngụm, Bắc Đường Sanh quay sang chỉ vào Lưu Mật Nhi."Ngươi... Ngươi ngươi ngươi..."Yếu ớt tố cáo.

      Lưu Mật Nhi khó hiểu nhìn , "Ta làm sao?"

      Bắc Đường Sanh trừng to mắt, "Ngươi là nữ nhân mà, sao ngươi có thể ra những câu xấu hổ như vậy?"

      Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, "Xấu hổ sao? Làm ngươi làm còn sợ người ta sao! Với lại ta cũng sai mà! Ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi , khẳng định là nam nhân của ngươi chỉ lo làm việc, quên cho ngươi ăn rồi. Đói thành cái dạng này, chậc chậc, tội nghiệp quá!" Nàng thông cảm vỗ vai .

      Ngón tay Bắc Đường Sanh run rẩy chỉ vào Lưu Mật Nhi, sau đó chậm rãi chỉ vào người Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi cũng quản nàng à?"

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi nâng chén nhấp ngụm rượu lót dạ, khóe môi hơi hơi giơ lên, gì.

      Lưu Mật Nhi nghe xong lời của , vừa ý , "Vì sao lại để cho quản ta? Ta hỏi ngươi mà? Ngươi cùng nam nhân của ngươi ... Ưm..."

      Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt lấy tay che miệng Lưu Mật Nhi, nở nụ cười, mở miệng, "Biểu muội, chuyện vui khuê phòng nhà người ta, nàng cần quan tâm quá mức như vậy!"

      Bỏ tay ra, Lưu Mật Nhi đỏ mặt, "Ta chỉ tò mò..."

      "Tò mò cái gì?" Bắc Đường khèn hỏi.

      Lưu Mật Nhi nghĩ nghĩ mở miệng , "Tò mò, hai nam nhân ở cùng chỗ... Làm sao... Haizzz, ngươi biết!"

      Nháy mắt, Bắc Đường Sanh trầm mặc, có được đáp án, Lưu Mật Nhinghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bắc Đường Sanh cúi đầu, chọc mạnh bát cơm dường như nghe thấy vấn đề của nàng.

      Phượng Cảnh Duệ nhàng cười. Nàng nghi ngờ quay đầu, chỉ thấy những người còn ở lại Đệ Nhất Lâu, tất cả đều dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe ngóng.

      Lưu Mật Nhi sờ sờ cái mũi, "Mọi ngươi trong lâu làm sao đều nhiều chuyện như vậy?"

      người trong đó đứng dậy, bạo dạn trả lời vấn đề của Lưu Mật Nhi, "Bởi vì chúng ta dựa vào những chuyện tám nhảm này để sống mà!"

      Lưu Mật Nhi nghe vậy, suy nghĩ gật gật đầu, cũng phải, Đệ Nhất Lâu dựa vào tin tức để duy trì, có nhữa chuyện tám nhảm, làm sao có thể có tin tức. Được rồi, vấn đề này, nàng hỏi điều dư thừa rồi.

      Bắc Đường Sanh khỏi lầm bầm vài tiếng.

      Lưu Mật Nhi cúi đầu, "Ngươi cái gì?"

      Bắc Đường Sanh tiếp tục thầm.

      Lưu Mật Nhi nổi giận, "Ngươi đại nam nhân chuyện ấp a ấp úng, làm nam nhân cái nỗi gì!"

      Bắc Đường Sanh ngẩng đầu, mở miệng , "Việc chúng ta làm, giống như viêjc lúc ngươi cùng Phượng Cảnh Duệ đóng cửa làm đó."

      Lưu Mật Nhi quyết đoán lắc đầu, " thể!"

      Bắc Đường Sanh nghi ngờ, "Sao lại thể?"

      Lưu Mật Nhi từ từ mở miệng, "Ta tin ngươi cùng nam nhân của ngươi đóng cửa lại, đơn thuần che chăn bông chuyện phiếm!"

      Nhất thời,Bắc Đường Sanh gì. Sau đó, trừng to mắt, chỉ vào hai người, "Các ngươi... Các ngươi che chăn bông dơn thuần chuyện phiếm?"

      Lưu Mật Nhi hơi hất cằm, "Thế nào? được sao?"

      Bắc Đường khèn cười ha ha, " phải được, mà là tin!"

      Thở dài tiếng, Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Kể cả có, ta cũng tin ngươi cùng chúng ta giống nhau."

      Bắc Đường khèn cái này vừa ý, " phải điều đó, sao lại giống nhau hả ?"

      Lưu Mật Nhi khẽ lắc đầu, "Có việc ngươi làm được."

      "Việc nào?" Bắc Đường Sanh cả giận .

      Lưu Mật Nhi trầm ngâm lúc, ra câu khiến mọi người kinh ngạc, " Phía trước của ngươi được!"

      Dứt lời, chỉ nghe thấy ở phía sau, thanh bát đũa rơi xuống hàng loạt như đập nồi. Lưu Mật Nhi nhìn Bắc Đường Sanh cực kỳ vui vẻ.

      Sắc mặt Bắc Đường Sanh phức tạp, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn Lưu Mật Nhi. Sau cùng, xắn tay áo lên, tay nắm thành quả đấm, "Xin hỏi, ta có thể bóp chết ngươi ?"

      Lưu Mật Nhi lập tức che cổ, trốn bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, "Dĩ nhiên là được rồi!"

      Bắc Đường Sanh nhìn nhìn Phượng Cảnh Duệ hớn hở, lại nhìn nhìn Lưu Mật Nhi cười trộm khônh ngừng, cuối cùng uất ức mếu máo, "Các ngươi bắt nạt ta!"

      Lưu Mật Nhi càng cười vui vẻ hơn.

      Lúc này, Phượng cảnh duệ mới mở miệng, "Là ngươi tự tìm! , ngươi tới đây có việc gì?"

      "Đưa tin tức đó! Ngươi để cho người của Cái Bang chuyển tin cho ta, ta nhận được, phải đến đây à?" Bắc Đường Sanh .

      Ngón tay Phượng Cảnh Duệ chậm rãi chỉ về phía sau, "Vậy những người này sao?"

      Bắc Đường Sanh cười hắc hắc, "À..., bọn hả! Nghe đại hội võ lâm mời họp, tới nơi này lấy chút tin tức mà, ngươi có biết, chúng ta dựa mấy tin này để sống qua ngày hay , nơi nào nhiều người chúng ta hướng tới đó thôi! Trùng hợp, trùng hợp!" Theo bản năng, vừa vừa che mặt, cười mỉa mai.

      " phải tới chế giễu?" Lưu Mật Nhi sợ chết .

      Bắc Đường Sanh giống như nhìn nàng cầu cứu, "Nào có, là công việc, công việc!"

      Lưu Mật Nhi chỉ vào người vừa nãy chuyện cùng Phượng Cảnh Duệ, " là Bắc Đường thiếu gia để tới! Chẳng lẽ nơi này có Bắc Đường thiếu gia thứ hai hả?"

      giây sau, Lưu Mật Nhi thấy hoa mắt, Bắc Đường Sanh nhảy ra ngoài cửa sổ, tiếng cười sảng khoái truyền đến, "Có người đồn đại, người kế vị xuất đất hoàng lăng, tuyên bố muốn thay đổi. Triều. Đại! Lần này đại hội võ lâm muốn tìm đến người kế vị! Khuất Liễu Phong cùng mấy môn phái bắt đầu bàn bạc cách đối phó rồi!" Đây mới là mục đích tới đây.

      Lưu Mật Nhi ý nghĩa trong lời của , quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ.Chỉ thấy vẻ mặt mặt trầm xuống câu. Trong nháy mặt, khí xung quanh giảm đột ngột. Lưu Mật Nhi nhìn những người vừa nãy còn nghe chuyện nhảm, lúc này từng bước từng bước rời , lặng yên tiếng động. Ông chủ khách điếm lấy tiền nương tay quá rồi.

      Giơ tay quơ quơ trước mắt Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi mở miệng, "Ngươi nghĩ gì vậy?"

      Phượng Cảnh Duệ hoàn hồn, cười , "Ăn no rồi hả?"

      Lưu Mật Nhi gật đầu.

      Phượng Cảnh Duệ đứng dậy, "Vậy thôi!"

      "Đợi chút! Ngươi còn chưa ăn gì mà!" Lưu Mật Nhi lôi Phượng Cảnh Duệ đến bàn sát vách, dường như rượu tốt thức ăn ngon bàn vẫn còn nguyên,người gọi món ăn bị Phượng Cảnh Duệ dọa cho chạy mất dép. Nguyên nhân kéo Phượng Cảnh Duệ tới bàn sát vách, là vì bàn bọn ăn bị Bắc Đường Sanh ói ra lần, ăn nổi nữa.

      Giơ tay kéo kéo người , "Ngươi ăn chút gì !"

      Phượng Cảnh Duệ nhìn thoáng qua rượu tốt thức ăn ngon bàn, nhíu mi,
      "Ta ăn thức ăn thừa người khác để lại!"

      Lưu Mật Nhi: "... Ông chủ, dọn , đem chút thức ăn lại đây!" xong, nhìn thức ăn còn thừa bàn, nàng nhịn được lại , "Ông chủ, đem những thứ đồ ăn này cho bọn trẻ ăn xin trước cửa !"

      Phượng Cảnh Duệ bất ngờ, nhìn nàng, "Làm gì vậy?"

      " phải bọn giúp ngươi sao?" Lưu Mật Nhi cười , "Vừa lúc, cho họ chút đồ ăn phải tốt sao?"

      Nắm tay nàng, Phượng Cảnh Duệ chỉ cười .

      Sau khi hai người dùng đồ ăn xong, Phượng Cảnh Duệ mang Lưu Mật Nhi rời , từ thành trấn theo hướng ngoài thành. dạo vòng dọc theo tường thành, sau đó dừng lại trước cửa tòa đại trạch xa hoa. Lưu Mật Nhi nhìn qua, ra nơi này là biệt viện Khuất gia.

      Phượng Cảnh Duệ mang Lưu Mật Nhi vòng qua cửa trước, ôm vai Lưu Mật Nhi vươn người nhảy lên, vào biệt viện. Sau khi lấy đà nhảy vài cái, bọn đáp xuống sân trước của toà viện..

      Thời điểm hai chân tiếp đất, Lưu Mật Nhi mới nhìn đến người trong viện.

      Phượng Cảnh Duệ mang nàng đến gặp Khuất Thiên Hàn làm gì? Trong lòng nàng khó hiểu,

      Dường như biết bọn họ đến, Khuất Thiên Hàn xoay người nhìn bọn , .

      Phượng Cảnh Duệ tùy tiện tìm chỗ ngồi đối diện với Khuất Thiên Hàn, "Thương thế tốt lên rồi hả?"

      Khuất Thiên Hàn nhướng mày, "Ta cảm ơn ngươi cứu ta đâu."

      Phượng Cảnh Duệ cười cách lười biếng, "Ta cũng cần. Chỉ là thích nhìn ngươi chết trong tay người khác mà thôi."

      Khuất Thiên Hàn cười, "Tuy rằng ta muốn nhìn nhận ngươi, nhưng ta cũng hy vọng ngươi chết trong tay người khác."

      Phượng Cảnh Duệ chậm rãi đánh chưởng bàn đá, hơi hơi dùng lực, sau khi thu tay lại, bàn đá ràng bàn tay, "Ngươi có biết, ta có thể trực tiếp giết ngươi!" trầm mở miệng.

      "Vậy cũng chẳng có gì tốt cả!" Khuất Thiên Hàn cười cười, "Ngươi và ta, cả hai đều phải giải quyết với nhau, phải sao?"

      Hừ mạnh tiếng, Phượng Cảnh Duệ đứng lên, "Ta cấm ngươi lại cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh tới tìm ta!"

      "Ta với nàng!"

      Lưu Mật Nhi ở bên nghi ngờ nhìn hai người, rốt cuộc hai người này có quan hệ gì vậy? Có đôi khi, hai người đánh giết nahu tới nỗi hai mắt hồng rực, có đôi khi, hai người lại ở chung với nhau vô cùng hòa hợp, nhưng lại có lúc, hai người đều những câu khiến nàng hiểu gì cả.

      "Hai người các ngươi tình cảm tốt nhỉ!" Cuối cùng, nàng chỉ có thể như vậy.

      "Ai cùng tình cảm tốt chứ? !" Hai người cùng lúc trăm miệng lời.

      Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, dù bận tối mắt vẫn ung dung liếc nhìn hai người .

      "Ngươi học ta làm gì?" lần nữa, hai người cùng lúc ra câu giống nhau khiến Lưu Mật Nhi cười to.

      Trước mặt Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ cũng cười to ngớt, sau đó, trầm mở miệng, "Mật Nhi, "

      Lưu Mật Nhi lập tức che miệng, hai ngón trỏ đan chéo nhau môi tạo thành dấu nhân, tỏ ý mình mở miệng nữa. ,

      Lúc này, Phượng Cảnh Duệ mới quay sang chỗ Khuất Thiên Hàn, "Ta muốn tất cả Khuất gia biết tin người kế vị dưới đất hoàng lăng!" thẳng
      .

      Khuất Thiên Hàn gật đầu, trầm ngâm trong giây lát, mở miệng, "Khuất gia biết cũng có hạn, mấy tin tức này là Hoàng Phủ Nguyệt Minh mang đến, nàng trước kia nàng gặp được người, tự xưng là chủ hoàng lăng, mà trong tiệm cầm đồ Hoàng Phủ gia, xuất món đò gì đó từng ở trong hoàng lăng."

      Lưu Mật Nhi ở bên nghe, nhịn được mở miệng, "Đó là truyện cườ hả?""

      Hai nam nhân nhìn nàng chằm chằm, Phượng Cảnh Duệ mở miệng hỏi, "Sao lại như vậy?"

      Lưu Mật Nhi liếc mắt nhìn , "Hai ngươi ta ngốc hả, tuy ta biết hoàng lăng là cái gì. Nhưng các ngươi để ý như vậy, lại vẫn tham gia đại hội võ lâm, chứng tỏ hoàng lăng phải cótiền chính là có quyền. Hai thứ này đều giống nhau, sao có thể xuất ở hiệu cầm đồ. Hiệu cầm đồ là cái gì, cần ta chứ?"

      Khuất Thiên Hàn nghiêm mặt, "Ý của ngươi là, chúng ta điêu hả ?"

      Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Cũng thể như vậy nhá! Ta chỉ cảm thấy, người có quyền, có tiền, sao có thể làm việc linh tinh chứ? Người có tiền càng làm cái đó. Như vậy hợp lí."

      Hai nam nhân nhất thời trầm mặc, nếu đúng như suy đoán của Lưu Mật Nhi,những người đó cũng chỉ có khả năng là tên trộm đào mộ đào ra cái gì. Nhưng người kế vị kia lại như thế nào?

      lúc lâu sau, Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười , "Mật Nhi, nhìn ra, suy nghĩ của nàng cũng rất hữu dụng đó!"

      Lưu Mật Nhi giận "Ý ngươi là bình thường ta cực kỳ ngu dốt đúng ?"

      " dám!" Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Thôi, chính xong rồi! Chúng ta thôi!"

      Lưu Mật Nhi gì nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi ở trong nhà người ta lại tự nhiên, cảm thấy nên cùng chủ nhà chào hỏi à?"

      Phượng Cảnh Duệ bật cười, "Mật Nhi xấu xa, chủ nhà này muốn giết ta đó! Sao ta có thể để chính mình chịu chết chứ?"

      Khuất Thiên Hàn nhìn hai người rời khỏi, khóe miệng giật giật. Hơn nửa ngày lời nào.

      Đưa người về khách điếm, biết Phượng Cảnh Duệ với Vô Trần cái gì, cùng Vô Trần cùng nhau biến mất.

      Diệp Ly Tâm xác định tại Phượng Cảnh Duệ có ở đây mới dám tìm Lưu Mật Nhi. Trong nháy mắt, nhìn thấy Lưu Mật Nhi, nàng khoa trương ôm người Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi tỷ tỷ, Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ biết Phượng Cảnh Duệ biến thái thế nào đâu, muội tốt bụng cho biết chuyện tỷ cùng của ta, liền ném muội tại ổ thổ phỉ, bắt muội phải tự bò ra. Huhu hu, sợ quá!"

      Lưu Mật Nhi nhìn nàng ta vừa khóc, vừa bôi đống nước mắt nước mũi vào áo mình, nàng ta yên lặng khóc, vốn cũng chả lớn, chắc áp lực dồn nén lâu ngày. Biểu tượng nữ tính của nàng ta đâu rồi.

      Nhìn bộ dạng Mật Nhi khóc ra nước mắt, Diệp Ly Tâm vui mừng "Tỷ tỷ ngươi cũng đau lòng thay ta sao? Tỷ tỷ ngươi tốt, tỷ làm chị dâu muội được ? !" xong, lại nhảy nhảy lên lần nữa!

      Lưu Mật Nhi thầm nghĩ: nên cho ngươi trở về tốt quá!

      Diệp Cửu Dương đứng bên cạnh thấy Lưu Mật Nhi nhìn cách đề phòng, "Ngươi còn muốn nghiên cứu ta đấy chứ?"

      Diệp Cửu Dương gật đầu, "Ở, nhưng mà ta vội, có lúc ngươi tới tìm ta!"

      Lưu Mật Nhi: "... Ta nghĩ ngày như vậy đâu!"

      Diệp Cửa Dương hơi nhếch môi, khuôn mặt trắng xanh tươi cười khiến người ta sợ, "Ngươi tìm ta!"

      "Chắc chắn !"

      "Ngươi !"

      "Chắc chắn mà!"

      "Ngươi nhất định !"
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :