1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Canh bạc tình yêu - Kim Bính

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Ngoại truyện 3 - Người phụ nữ của tôi


      Dì Hoa lúc nào cũng cằn nhằn chuyện chung thân đại của tôi, hỏi tôi rốt cuộc là thích kiểu phụ nữ nào.

      Tôi quay về ngôi nhà bên bờ biển, cầm tạp chí lên lật trang nào đó, đó là hình của Dư Y, tấm hình chụp chung duy nhất của tôi và ấy, chụp vào buổi tiệc rượu chúc mừng tập đoàn Vĩnh Tân.

      ấy mất tích gần ba tháng rồi, tôi cử Trang Hữu Bách tìm bạn ở Thụy Sĩ của ấy, cũng cử người đến Hải Châu và chỗ ông nội ấy, nhưng tìm ra chút dấu vết nào.

      Lần đầu tôi phát , hóa ra tôi nắm bắt được ấy.

      Rốt cuộc ấy là người con thế nào, khi lần đầu gặp gỡ, ấy chỉ là bé, khi gặp lại, ấy lạnh lẽo như băng tuyết, lần thứ ba, ấy trưởng thành.

      Tôi biết vì sao mình lại có ấn tượng sâu đậm về ấy đến thế, về ngoại hình Trần Nhã Ân xinh đẹp hơn, nhưng tôi lại cứ quên được gương mặt đó, về sau cuối cùng tôi biết điểm khác biệt của ấy.

      Lần đầu gặp ở Nho An Đường, ấy chạy tới chỗ tôi cầu cứu, tôi xích ra bước làm ấy ngã cú rất đau, trong thời gian ngắn ngủi đó, ấy lập tức dùng câu kéo tôi vào cuộc chiến.

      “Này , mau chạy, gọi người tới đây!”

      quá thông minh, tôi làm đúng như ấy mong muốn, đánh mấy tên đó chạy hết. Ngày đầu tiên tôi tới Nho An Đường, rút ra kết luận - thú vị!

      ấy đúng là người thú vị, tôi thích ấy vắt óc ra đối phó với tôi, thích nhìn ấy tươi cười nấu ăn, thích ấy có thù tất báo, hại những kẻ bắt nạt mình trở nên thê thảm, cũng thích ấy quyết đoán lằng nhằng, đâm đầu vào vòng tay tôi.

      Mỗi ngày ấy đều mang lại niềm vui bất ngờ cho tôi, tôi nỡ nhớ ấy quá nhiều, mỗi ngày chỉ nhớ chút, tôi sợ mọi hồi ức đều nhớ hết rồi tôi mất kiên nhẫn.

      Tôi đem tấm hình phân phát khắp nơi, nhờ người ở các nơi lưu ý giúp, ba tháng nay, người biết chuyện biết cười nhạo tôi bao nhiêu lần, ngay chính tôi cũng mỉa mai mình, như thế thể rời xa ấy vậy.

      Tôi luôn giữ chiếc đĩa CD, nội dung trong đó là cảnh tượng ba lần tôi nhìn thấy ấy, tôi lấy chiếc đĩa ra, cuối cùng nhìn thấy ấy sinh động trong đó, như thể vẫn ở cạnh tôi.

      ai biết nỗi nhớ nhung của tôi mãnh liệt đến nhường nào, ngay cả tôi cũng . Tôi thề, đến khi tôi tóm được ấy về, tôi nhất định trả thù, để ấy biết mình làm gì, tôi nể mặt ấy, chiều chuộng nữa, nhưng trước đó, tôi vẫn quyết định tu sửa lại căn nhà .

      Tôi thay hết drap giường, rèm cửa thành màu Dư Y thích, tôi bày lọ hoa màu sắc sặc sỡ làm vật trang trí thềm nhà, tôi nhờ dì Hoa chuẩn bị thêm số gối dựa sofa, tiện để Dư Y lười biếng nằm lên đó, tôi còn bảo Trang Hữu Bách chuẩn bị rượu, tửu lượng ấy rất khá, khi thèm tôi cho ấy uống vài ly.

      Dư Y, Dư Y, trong đầu tôi toàn là ấy, tôi thu dọn căn nhà thành dáng vẻ mà ấy thích, đợi tôi bắt ấy về, chắc ấy ở lâu thêm chút.

      Tôi đóng cuốn tạp chí lại, như mỗi ngày trong ba tháng nay, tắt đèn nhắm mắt, khẽ “chúc ngủ ngon”. Ngày mai tôi tham gia buổi tiệc rượu, còn rất nhiều chuyện phải làm, có thời gian nhớ đến ấy.

      Thế nhưng hôm sau, khi tôi từ ngoài trở về, Trang Hữu Bách : “Ngụy tổng, tìm thấy Dư rồi!”

      Tôi im lặng, gọi điện cho tàu xác nhận thông tin, đến khi nhìn thấy đoạn băng giám sát được gửi tới có bóng dáng ấy, cuối cùng tôi chắc chắn đây phải mơ.

      Tôi lập tức ra lệnh cho con tàu ngừng chuyến hành trình, lên tàu trong thời gian ngắn nhất, tôi chỉ muốn lật tung đại dương, kéo Dư Y ra ngay lập tức. Cuối cùng lên được tàu, tôi vốn nghĩ có thể bắt được ấy ngay, ai ngờ ấy lại mang đến niềm vui bất ngờ cho tôi. Mèo bắt chuột, rất tốt, tôi chậm rãi bắt ấy, để ấy nhớ bài học này, ấy biết ai được phản bội tôi, ai được phép mơ tưởng giở trò ngay trước mặt tôi.

      Tôi thấy ấy ngồi giữa các hàng ghế trong khán phòng, mồ hôi đẫm lưng, mặt ngước lên, như ấy trong trí nhớ của tôi, tôi hưng phấn đến độ mỗi tế bào đều hét lên, tôi lại ôm ấy vào lòng. Khi mặt trời nhô lên từ đại dương, tôi nhìn trong lòng, ấy là người phụ nữ của tôi, tôi nên đối xử tốt hơn, chuyện trả thù cứ từ từ tính, tôi muốn ấy ở lâu hơn bên tôi.

      ấy mở mắt ra trong vòng tay tôi, lười nhác như con thỏ hoang dã, mọi động tác đều quay chậm trong mắt tôi. ấy trong buổi ban mai, còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng, như mới sinh ra, như mới xuất , tôi chỉ muốn ấy ở lại bên tôi lâu hơn, trong lòng tôi lặng lẽ rút ra kết luận đó.

      Người phụ nữ của tôi, mỗi ngày đều thức dậy trong vòng tay tôi.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Ngoại truyện 4 - đĩa phim bí


      A Thành tốt nghiệp trung học, lần đầu thấy thông báo tuyển dụng của khu giải trí Thiên Địa báo.

      Thông báo rất , chính phủ Singapore bất chấp phản đối của dân chúng, xóa bỏ lệnh cấm đánh bạc, khu giải trí Thiên Địa trở thành sòng bài đầu tiên của Singapore, người đứng đầu chính là A Công danh tiếng lẫy lừng, muốn thi tuyển làm hà quan, nhưng lại bị mẹ và chị phản đối kịch liệt.

      “A Công kia là người như thế nào chứ? Ông ta là xã hội đen, tiền kiếm ra trong sạch, khu giải trí đó chẳng phải nơi tốt lành gì, mẹ đồng ý cho con !”.

      A Thành cuối cùng vẫn , chưa từng thấy cảnh tượng ứng tuyển mấy nghìn người thế này. Trong tòa nhà sáu mươi tầng chưa kinh doanh này, khắp nơi đều là ứng cử viên và nhân viên bận rộn, cũng có cơ hội nhìn thấy A Công trong truyền thuyết, chỉ là hà quan bé , nổi bật, lặng lẽ vô danh.

      Hà quan được phép tham gia đánh bạc, A Thành học giỏi, nhưng đối với bài bạc rất rành rẽ, nhìn thấy tiền bạc quá nhiều, những con bạc tỷ phú quá nhiều. bỗng tò mò, lén cùng bạn đến sòng bài lậu, từ đó kiềm chế, mỗi ngày đều nghiên cứu thuật chơi bài. Nửa năm sau cùng gia đình dọn ra khỏi căn nhà thuê rẻ tiền, vào ở trong căn hộ chung cư xinh đẹp. Cũng vì thế mà gây họa, bọn người trong sòng bài định đâm , nhắm mắt lại, tưởng mình mất mạng, bỗng nghe có người : “Tôi là Trang Hữu Bách, đây là danh thiếp của tôi”.

      A Thành mở mắt, chỉ thấy người đàn ông đứng ở đầu con hẻm, bọn kia ngớ ra rồi lập tức chạy đến nhận danh thiếp, rất mực cung kính, còn người đàn ông ấy sau khi nhìn cái quay , ngồi vào trong chiếc xe sang.

      Rất lâu sau này A Thành hỏi Trang Hữu Bách, ta : “Lúc đó Ngụy tổng ngồi ghế sau, vốn thấy cậu bị đánh rồi, đợi bọn họ chuẩn bị chém cậu mới bảo tôi xuống xe”. ta quan sát A Thành, “Ngụy tổng muốn mài dũa cậu, người trẻ tuổi được quá ngông cuồng”.

      Thực ra lúc đó Ngụy Tông Thao mới hai mươi lăm tuổi, cũng chỉ là thanh niên, nhưng A Thành lần đầu nhìn thấy , dám ngước mắt lên, cũng dám gì. chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào như thế, tuy trẻ tuổi nhưng lại có lạnh lùng trầm tĩnh vượt xa người đồng trang lứa, ánh mắt u lạnh lẽo, gương mặt thấy nụ cười.

      cũng lần đầu biết, hóa ra người chống đỡ thực khu giải trí Thiên Địa chính là


      người đàn ông trẻ tuổi chỉ lớn hơn vài tuổi này.

      bị khu giải trí Thiên Địa khai trừ, Trang Hữu Bách đưa và gia đình tới Malaysia, đưa tới sòng bài lớn nhất ở đó và : “Làm việc ở đó, học tập kinh nghiệm của người khác, bao giờ học được rồi lúc đó hãy về Singapore”.

      A Thành biết những người trong sòng bài lậu đó về sau ra sao, còn từ đó sống ở Malaysia, tròn hai năm trời. Sau hai năm đăng ký tham gia cuộc thi Vua Bài thẳng đến cửa quán quân, nhưng khi sắp tiến hành trận quyết đấu bị Trang Hữu Bách bảo ngừng.

      Lần thứ hai gặp được Ngụy Tông Thao, người đàn ông ấy đứng cạnh , lặng thinh nhìn tivi truyền hình trực tiếp trận đấu ở Las Vegas, lúc căng thẳng Ngụy Tông Thao trầm giọng: “Người thi đấu kia tên Lý Tinh Truyền, cậu thắng nổi ván nào đâu”. Ngừng lại, tiếp: “Rút lui , tôi dạy cậu”.

      A Thành lần đầu biết được thế nào là thuật đánh bài đúng nghĩa, bài poker như có sinh mệnh, linh hoạt biến ảo trong tay Ngụy Tông Thao, cũng lần đầu cảm thấy thất bại, vẫn chưa ra bài mà Ngụy Tông Thao đọc ra lá bài chỉ vào.

      Từ đó về sau, A Thành có đối tượng để trung thành, người đàn ông này cứu ra khỏi hố lửa, làm tiếp tục bị tiền che mờ dôi mắt, bị chút nông nổi của tuổi trẻ hủy diệt nửa đời sau này. hết mực trung thành với Ngụy Tông Thao, kết nghĩa huynh đệ với A Tán và Trang Hữu Bách, kính trọng lễ phép với trưởng bối là chú Tuyền, bốn người họ theo Ngụy Tông Thao, đứng sau khu giải trí.

      A Tán tiến hành phân tích kỹ thuật, lấy được tư liệu của khách đánh bạc, Trang Hữu Bách ra mặt đàm phán công việc, mang các hạng mục hợp tác về, chú Tuyền mỗi tháng đều lái xe đến sân bay đón đưa khách quý, còn , ra sức nghiên cứu thuật chơi bài, đứng trước camera giám sát, rút ra những kinh nghiệm quý báu.

      Khu giải trí Thiên Địa như thể chỉ trong vòng đêm lớn mạnh đến mức ai ai cũng nghe danh.

      A Thành cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, ngoài đánh bài bạc và nấu ăn ra, cũng thích xem phim truyền hình, nam chính trong phim khi nghiệp thành công bên cạnh có bóng dáng giai nhân, nhưng bao năm rồi vẫn chứ thấy người phụ nữ nào xuất cạnh Ngụy Tông Thao.

      Ồ, đúng, dì Hoa cũng được tình là phụ nữ.

      Lại nghĩ ngợi, cuối cùng A Thành nghĩ tới Trần Nhã Ân, nàng là người phụ nữ duy nhất ngoài dì Hoa ra, dám gọi Ngụy Tông Thao là “A Tông”, cũng là người phụ nữ duy nhất biết đến tôn tại của Ngụy Tông Thao.

      Trần Nhã Ân trước đây là ngôi sao, về sau trở thành cánh tay đắc lực của A Công, tuy chức vụ thấp nhưng quyền lực lại . A Thành từng nghe số lời đồn đại, nhân viên trong sòng bài Trần Nhã Ân là vị hôn thê của thiếu gia, có người còn , thực ra ta trèo lên giường của A Công rồi. A Thành biết chân tướng, bao lần định với họ rằng Trần Nhã Ân chỉ là năng lực quá xuất sắc mới được A Công nhắm đến, nhưng sợ càng vẽ càng đen, cuối cùng phải nhẫn nhịn rất khó chịu.

      cảm thấy Trần Nhã Ân rất hợp làm Ngụy phu nhân, nàng có tài có sắc, tốt nghiệp đại học danh tiếng, cuộc sống riêng tư kín đáo, vì là con lai nên ngoại hình rất nổi bật, cử chỉ đoan trang nhã nhặn, làm việc thưởng phạt phân minh. người phụ nữ như thế hình như chẳng có khuyết điểm. Quan trọng nhất là nàng lòng dạ với Ngụy Tông Thao, trung thành đồng thời ái mộ.

      A Thành có lúc muốn , người phụ nữ như thế bày trước mặt Ngụy Tông Thao mà sao ấy chẳng thèm nhìn? biết mọi người đều rất bận, khu giải trí thời đầu cần ổn định nền móng, đến thời kỳ giữa phải phát triển, khai thác hạng mục, sau này phải đánh bại đối thủ. Mấy năm nay mọi người đều rảnh rỗi ngó nhìn các , chỉ Ngụy Tông Thao, ngay cả Trang Hữu Bách và A Tán cũng chẳng có thời gian, thậm chí chú Tuyền cũng rảnh tìm mùa xuân thứ hai. Nhưng Trần Nhã Ân đâu cần tìm kiếm, ràng ấy vẫn luôn ở cạnh Ngụy Tông Thao, lẽ nào ấy cần giải quyết nhu cầu sinh lý ư?

      A Thành vừa quét dọn căn nhà ở Sentosa vừa rảnh rỗi tự dằn vặt mình. Ánh mắt bất giác nhìn về phía tủ tivi, biết trong đó liệu có giấu đĩa phim gì nhỉ?

      A Thành lắc đầu, ra lệnh cho bản thân được bất kính với Ngụy Tông Thao, kết quả trong tủ tivi chẳng thấy gì bất thường, ngược lại tìm thấy chiếc đĩa CD cạnh máy tính trong thư phòng.

      Trong căn nhà rộng lớn này, đây là chiếc đĩa duy nhất. A Thành thấy rất lạ, trước đây ràng nhìn thấy bất kỳ chiếc đĩa nào, vậy thứ này xuất từ bao giờ? nhớ lâu trước đây Ngụy Tông Thao mới Campuchia đón A Công về, cánh tay A Công bị bắn trọng thương, Ngụy Tông Thao chắc cũng rảnh rỗi mua đĩa phim để xem đâu. A Thành dọn dẹp bàn làm việc, xếp đĩa và tài liệu sang bên.

      Kết quả bàn làm việc ngăn nắp được Ngụy Tông Thao khen thưởng mà suýt nữa A Thành bị Ngụy Tông Thao dọa cho vỡ tim.

      Nửa đêm nửa hôm, A Thành ngủ trong nhà, nhận được điện thoại của Ngụy Tông Thao, ta suýt ngã xuống giường, quần áo cũng mặc cho chỉnh tề. chạy tới ngôi nhà đó, đón là Ngụy Tông Thao với gương mặt lạnh lẽo như băng.

      Ngụy Tông Thao chỉ vào chiếc đĩa đặt cạnh tập văn kiện, lạnh lùng hỏi: “Đụng đến rồi à?”.

      A Thành gật đầu, “Vâng”.

      rất thành thực nhưng ngờ sắc mặt Ngụy Tông Thao sa sầm lại, ánh mắt u đáng sợ, A Thành lần đầu tiên ngoài lúc ở bàn chơi bạc ra có phản ứng thần tốc, lập tức run rẩy giải thích: “Tôi chỉ… dời nó từ cạnh máy tính sang đống tài liệu thôi… xem…”.

      Luồng khí lạnh lẽo biến mất, Ngụy Tông Thao nới lỏng cà vạt, lộ vẻ mệt mỏi, khoát tay bảo về. A Thành thở phào, tứ chi cứng đờ cuối cùng có thể nhúc nhích, lúc đóng cửa thư phòng lại, nhìn thấy Ngụy Tông Thao mở máy tính, đặt đĩa vào trong. Bên trong tóm lại là thứ gì mà đêm hôm khuya khoắt rồi, ấy vẫn còn muốn xem?

      Chiếc đĩa đó khiến tim A Tháng ngứa ngáy, mấy năm về sau, mấy người họ bôn ba khắp nơi thế giới, mỗi lần quay về Singapore A Thành lại thấy chiếc đĩa đó, chỉ là sau này, chiếc đĩa đó được đặt trong ngăn kéo, vị trí thay đổi, dường như bị quên lãng.

      Đến khi họ từ Trung Quốc quay về…

      A Thành từng sống ở Trung Quốc nên tiếng Hoa rất khá, nghe ra khẩu Singapore, trước khi đến Trung Quốc còn cố ý thỉnh giáo Trang Hữu Bách về văn hóa Trung Quốc, Trang Hữu Bách ngẫm nghĩ rổi chỉ hai chữ: “Mạt chược”.

      Mạt chược, đương nhiên A Thành biết, nhưng thích chơi bài poker hơn.

      Bốn người họ theo chân Ngụy Tông Thao đến Trung Quốc, còn thân phận như ở Singapore. A Thành ít nhiều cũng biết ít thân thế của Ngụy Tông Thao, thay vì đồng cảm thấy bi ai cho tập đoàn Vĩnh Tân hơn, biết cái tập đoàn này con tồn tại được bao lâu.

      Nửa năm trước Ngụy Tông Thao như gây rối nho , thi thoảng xuất trước tập đoàn Vĩnh Tân chút, bà của ấy trước mặt thế này sau lưng thế khác, còn người chú mặt người dạ thú.

      A Thành cảm thấy từ “mặt người dạ thú” này hợp lắm, nhưng băn khoăn gì, tiếp tục chăm sóc chuyện ăn uống hằng ngày của Ngụy Tông Thao thi thoảng còn ra nước ngoài công tác, hoặc về Singapore chuyến, tóm lại ra vào rất cẩn thận, để lộ dấu vết.

      Về sau Ngụy Tông Thao đỡ cho ngài Robin phát đạn, cuối cùng kế hoạch bắt đầu.

      Trước đó, Trang Hữu Bách liên lạc được với người đáng tin cậy, thuê căn nhà cổ ở Nho An Đường. Kế hoạch chính là đợi sau khi “Ngụy Khải Nguyên hãm hại Ngụy Tông Thao”, đến đây “trốn tránh” nhân tiện nghỉ ngơi. Nhưng phát đạn này của ngài Robin khiến hiệu quả tăng gấp bội, kế hoạch tiến hành sớm, Ngụy Tông Thao xử lý qua loa vết thương rồi tranh thủ thời gian đến Nho An Đường.

      A Thành từng kiểm điểm mình, lẽ nào nấu ăn ngon nên Ngụy Tông Thao cần đầu bếp khác?

      A Tán và Trang Hữu Bách nhìn như nhìn người ngoài hành tinh. A Thành vốn hiểu hàm ý trong mắt hai người, đến sau này mới hiểu. mãi mãi thể thay thế đầu bếp đó, vì nếu Ngụy Tông Thao muốn làm những việc mà nàng đầu bếp đó làm thà chết cũng chịu!

      là đàn ông đích thực mà, tuy dì Hoa cứ thích đùa bon họ, nhưng họ đều hoàn toàn bình thường, nên có nên chúc mừng vì Ngụy Tông Thao cũng là người đàn ông bình thường ?

      nhớ có ngày, Trang Hữu Bách và A Tán vẫn chưa về Nho An Đường, đầu bếp rất cần mẫn và nhanh nhẹn giặt giũ drap giường, lên sân thượng rất lâu mà xuống. A Thành nghi ngờ, chạy lên xem sao, mới nhìn thất kinh.

      Ngụy Tông Thao lại bắt nàng đó ngồi lên đùi ấy, hai người môi kề môi, thân mật vô cùng.

      A Thành sợ chết khiếp, loạng choạng lảo đảo chạy về phòng khách, bắt mình phải trấn tĩnh lại, thể nào để lộ sơ hở trước mặt Ngụy Tông Thao, muốn bị khoét mắt đâu!

      Biểu của rất tốt, nghe thấy , nhưng mà trời ơi, cứ thấy có gì đó đúng.

      Đúng rồi, rốt cuộc là Ngụy Tông Thao “phi lễ” đầu bếp, hay là ấy “phi lễ” Ngụy Tông Thao?

      A Thành lại làm phần thức ăn khuya, bụng đói quá, miệng cũng thèm quá, đầu bếp hình như nịnh , trực ca đêm về nhà còn mang đồ ăn cho , tuy hương vị có chút giống nhưng cũng khiến đỡ cơn nghiện.

      hỏi Ngụy Tông Thao có muốn ăn , ấy lắc đầu, liếc nhìn thức ăn rồi chợt hỏi: “Dư Y mua à?”.

      A Thành ngẩn người, định giải thích phải mình lười biếng mà là đầu bếp tốt bụng, ai ngờ Ngụy Tông Thao : “Tiếp tục làm đồ ăn khuya , ấy bảo cậu ăn gì cậu cứ yên tâm mà ăn”.

      A Thành thấy rất kỳ lạ, nhưng chuyện này cũng thiệt thòi, ngày nào cũng ăn no nê, cơ thể hình như có nguy cơ “mất dáng”.

      Ăn được mấy hôm Nho An Đường đổ mưa, họ cũng sắp dọn nhà, chẳng có thiện cảm gì với tên Trần Chi Nghị biết sống chết là gì kia. Có mù cũng thấy Trần Chi Nghị thích đầu bếp đó, nhưng ấy hôn môi với Ngụy Tông Thao từ lâu rồi, ta đến muộn rồi.

      A Thành phụng mệnh tham gia cuộc thi đánh bài, rất hưng phấn, rất mong chờ, cuối cùng cũng cơn thèm. Tiếc rằng cuộc thi khiến quá thất vọng, chẳng có tính khiêu chiến gì, muốn thua cũng thua nổi, đến khi thắng hết, quay đầu lại thấy Ngụy Tông Thao và đầu bếp kia đâu nữa.

      đêm mưa to rả rích, họ bị chặn bên ngoài ngôi biệt thự cổ, A Thành cảm thấy quá thê thảm, có chỗ , và A Tán bàn bạc, mua chút bia và lạc về, giống những người buôn bán ở Nho An Đường, gặm nhấm cho qua thời gian. A Tán thấy cũng ổn, hai người tìm quán ăn , uống mạch đến nửa đêm, đến khi họ quay trở về ngôi biệt thự cổ A Thành bỗng hoảng hốt.

      Chắc chắn uống say nên mắt hoa rồi, sao ngôi biệt thự cổ lại sụp đổ thế này, cái cây kia sao đổ rồi, còn A Tán chẳng hề ngạc nhiên, vỗ vỗ vai , lặng lẽ nhìn phía trước - đầu bếp bị Ngụy Tông Thao nhét vào trong xe!

      Ồ, đầu bếp bị gói lại mang rồi!

      đầu bếp bị gói lại mang hình như trở nên khang khác, A Thành cảm thấy thể cứ lặng lẽ gọi ấy là đầu bếp được nữa, phải kính trọng gọi là “ Dư”. Bao năm nay, cạnh Ngụy Tông Thao cuối cùng xuất người phụ nữ, đồng thời khiến ấy phải đặt vào trong tim. Vào thời khắc quan trọng này, ấy lại mang theo bên mình.

      A Thành trở thành kẻ theo đuôi, ham muốn mua sắm của phụ nữ đáng sợ. mấy lần muốn phản ánh với Ngụy Tông Thao về tình trạng này, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt Ngụy Tông Thao nhìn ấy, chẳng được câu nào. Ánh mắt ấy, nhất định ngay cả Ngụy Tông Thao cũng phát ra.

      Trong mắt có thế giới, chỉ có ấy.

      Vì thế khi Dư Y bỏ trốn, khi những món đồ xa xỉ ấy mua xuất trước mặt Ngụy Tông Thao, A Thành mới tái mét vì sợ hãi.

      Người đàn ông xưa nay bao giờ biểu lộ vui buồn ra ngoài mặt ấy, thời gian gần đây thường xuyên cười to trước mặt Dư Y. Sau khi bỏ , vẻ lạnh lùng lại quay về, ấy ra lệnh triệu tập mọi thế lực, dù khoét ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra ấy.

      Dư Y, Dư Y, có hình của , có tin tức gì khác về , chỉ có tấm hình mặc bộ lễ phục buổi tối cuốn tạp chí Hồng Kông.

      Lộng lẫy rạng rỡ, đẹp tả xiết.

      A Thành lại lần nữa nhìn thấy chiếc đĩa ấy xuất mặt bàn.

      nhớ chiếc đĩa ấy bị cất trong ngăn kéo bao năm rồi, bây giờ nó đột ngột từ ngăn kéo quay về mặt bàn, có lúc thậm chí xuất ở tủ đầu giường, bên cạnh còn có cuốn tạp chí đăng hình Dư Y.

      Dì Hoa và cùng dọn dẹp vệ sinh, dì ấy cầm cuốn tạp chí lên hỏi A Thành: “Cuốn gì đây?”.

      A Thành từ chối trả lời, dì Hoa rất thông minh, nửa cười nửa : “Yên chí, dì mách với A Công đâu, dì thấy A Công bị A Tông chọc tức phát điên lên rồi, cũng muốn biết đâu. bé này xinh đẹp quá, thôi bỏ , dì coi như chưa nhìn thấy vậy”.

      Buông cuốn tạp chí xuống, dì Hoa lại thắc mắc cầm chiếc đĩa lên: “Lẽ nào là chiếu phim đỏ? Ôi chao!”. Dì ấy tỏ ra chê bai, nhưng vẻ mặt rất háo hức muốn xem, cầm chiếc đĩa lên toan tìm đầu máy cho vào, nhưng A Thành vội ngăn lại, “Trong này có thể là cơ mật của công ty, được xem đâu ạ!”.

      Dì Hoa ném chiếc đĩa , vỗ vỗ ngực khen A Thành: “Đúng đúng, cũng may có cháu nhắc nhở!”.

      Chiếc đĩa cơ mật xuất trường kỳ ở đầu giường, thực ra A Thành cũng rất tò mò. mong nhanh chóng tìm ra Dư Y, gần đây Ngụy Tông Thao rất lạnh lẽo, ngay cả cũng thấy sợ. tìm Trang Hữu Bách để hỏi thăm tình hình, Trang Hữu Bách lúc đó gọi điện, cúp máy xong ta day day lông mày : “Cái Martina kia, ban đầu hỏi bảo biết, bây giờ lại tiếng Nhật với tôi, giả vờ ngây ngô vô tội. Tôi cho người tới Thụy Sĩ rồi, nhốt ta lại mười ngày rồi !”.

      A Thành tán đồng: “ ấy là bạn của Dư, với tính cách của Dư… sau này nhất định trả thù đấy!”.

      Trang Hữu Bách ngớ người, cảm thấy A Thành thông minh hơn trước nhiều. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của chính A Thành.

      Mãi mà vẫn tìm thấy Dư Y, A Thành cũng rất đau đầu, tháng, hai tháng, ba tháng, Ngụy Tông Thao càng lúc càng ít , ấy ít khi hút thuốc, quãng thời gian đó lại thường xuyên làm bạn với điếu thuốc. Có lúc ấy đứng ban công rất lâu, tàn thuốc bị gió biển thổi bay vào phòng ngủ, có lúc ấy nằm boong tàu sưởi nắng, bên tay là cuốn tạp chí.

      Phong cảnh bên ngoài căn nhà chính là bờ biển, bao la mênh mông, như độc vô tận, ánh nắng dù rực rỡ mấy cũng chẳng thể sưởi ấm nỗi độc. A Thành sắp nhớ Ngụy Tông Thao biết cười to, biết ôm Dư Y, ngồi trong vườn hoa dạo chơi; Ngụy Tông Thao biết xem tờ báo , hai lần, đợi Dư Y xuống ăn sáng; Ngụy Tông Thao đứng sau lưng ghế sofa, lặng lẽ nhìn Dư Y chăm chú xem tivi; Ngụy Tông Thao nửa đêm gọi dậy, ra lệnh làm bánh ngọt; Ngụy Tông Thao khiến họ phải đóng hết cửa phòng, rồi thẳng đến phòng thể dục có người tập luyện; Ngụy Tông Thao cố ý bỏ ra cả buổi chiều để mua hoa tai; Ngụy Tông Thao hôn Dư Y như giữa chốn người.

      Vô số Ngụy Tông Thao, tồn tại trong gian có Dư Y, mà Ngụy Tông Thao khi có Dư Y, chỉ có .

      Lạnh lùng trầm tĩnh, như cách đây mười năm, khi A Thành lần đầu gặp gỡ.

      Có vài lần A Thành mang cơm đến, tiện thể dọn dẹp nhà cửa, lúc nào cũng sờ thấy chiếc đĩa nóng hổi nằm cạnh máy tính hoặc đầu đĩa, Ngụy Tông Thao lúc đó thường ở trong nhà tắm, tắm giữa ban ngày, A Thành biết thói quen đó ấy có từ bao giờ.

      A Thành cảm thấy số lần xuất của nó càng lúc càng dày đặc, tò mò của cũng mỗi ngày lớn. Có lần cầm chiếc đĩa đứng ngẩn ngơ, cửa phòng đột ngột mở ra, giật mình buông tay, chiếc đĩa rơi “cách” tiếng. vẫn chưa kịp cuối xuống nhặt Ngụy Tông Thao nhanh đến, đẩy ra, lạnh lùng : “Đừng đụng tới nó!”. Ngụy Tông Thao bảo ra ngoài. Cửa còn chưa đóng mà ấy vội vội vàng vàng đặt chiếc đĩa vào trong đầu đĩa, A Thành vẫn biết trong đó là gì, nhưng từ hôm đó, dám đụng vào nó nữa. nghĩ, trong đó có bí mật cực lớn, có Ngụy Tông Thao ai biết, còn Ngụy Tông Thao này chỉ tồn tại trong gian thiếu vắng Dư Y.

      Có lẽ ngay chính Ngụy Tông Thao cũng biết có ấy như thế tồn tại.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Ngoại truyện 5 - Những thước phim ngọt ngào

      1. Vụ huyết án từ quỹ đen

      Ngụy Tông Thao ban đầu quen tay để chiếc đĩa ở đó, về sau vì cảnh giác A Thành và dì Hoa nên mới cất . Sau khi kết hôn, chiếc đĩa ấy nỡ vứt, lại muốn Dư Y phát , thế là chỉ có thể lén lút tìm chỗ giấu.

      Đàn ông thường thích có quỹ đen, Dư Y thường xuyên đến phòng khám tìm bác sĩ Trịnh cùng ăn uống, mua sắm, nghe chỉ bệnh nhân nữ thế, Dư Y tò mò: “Vì muốn biết quỹ đen của chồng, mà cũng có thể mắc bệnh tâm lý hay sao?”.

      Bác sĩ Trịnh cười: “Sai, họ chỉ phát ra chồng mình có tật lạ từ tiền lương các ông chồng mang về nhà, từ đó tìm quỹ đen, cuối cùng tìm thấy gì mà chỉ tìm thấy bồ nhí, đó mới tạo thành vấn đề tâm lý”.

      Dư Y nghĩ, Ngụy Tông Thao cần tiền, tùy tiện đến sòng bài chơi hai ván là có ngay, cho dù khu giải trí phá sản cũng chết đói được, vì thế tuyệt đối có quỹ đen. Bác sĩ Trịnh tin: “ ấy có quỹ đen chắc chắn cũng có giấu thứ mà ấy muốn để em nhìn thấy, chẳng hạn thư tình trong quá khứ, hình của phụ nữ, rồi có thể là vài đĩa phim “tình cảm hành động” chẳng hạn”.

      Dư Y cười: “Cho dù ấy có giấu hình phụ nữ cũng là hình của em thôi”. Dư Y quá tự tin, bác sĩ Trịnh chịu nổi: “Cược ván nhé?”.

      Thế là ba ngày sau, Dư Y tiến hành càn quét khắp nhà, lật tung kệ tủ, gần như tìm hết mọi ngõ ngách, tự tin tràn đầy kết quả cho bác sĩ Trịnh nghe sực nhớ ra điều gì đó, vào trong thư phòng, mở máy tính, bấm nút mở ổ đĩa, chiếc đĩa được đẩy ra. Sắc mặt Dư Y tốt lắm, khi xem xong nội dung chiếc đĩa sắc mặt thể hình dung bằng từ “ tốt lắm”, có màu gọi là “đen ửng hồng”, có cảm xúc tên gọi thẹn muốn chết, có động tác mang tên bạo lực gia đình.

      Ngụy Tông Thao ban đêm về nhà, trong phòng khách bày đầy nến, có rượu vang có hoa hồng, và cả nhạc quyến rũ. Dư Y mặc váy ngủ gọi cảm, vừa nhấm nháp rượu vừa đẩy dây áo xuống. Ngụy Tông Thao cởi cà vạt và áo khoác ra, trong ánh nến mờ mờ ảo ảo, hai mắt phát ra tia sáng như sói đói, định chồm tới Dư Y chợt : “Em vốn sắp xếp kỹ lưỡng, tiếc rằng nửa tiếng trước phát bà dì tới thăm”.

      Ngụy Tông Thao hỏi: “Thế à?”. Dư Y : “Tiếc quá”.

      Ngụy Tông Thao lấy điện thoại di động ra, mở mục “nhắc nhở” lên, cười lạnh: “Chu kì sinh lý của em ghi hết trong này, lần này lại muốn giở trò gì đây, hử?”.

      Dư Y bị Ngụy Tông Thao nhào đến đẩy ngã, khi sắp thành bỗng “cách” tiếng. Dư Y cười tinh nghịch, Ngụy Tông Thao mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, giơ hai tay lên, còng tay phát ra ánh sáng, vừa bực bội vừa tức điên: “Mở khóa ra!”.

      Dư Y : “Ôi trời, chìa khóa mất rồi”.

      Chìa khóa được tìm thấy vào chín giờ ba mươi phút ngày hôm sau, còng tay hưởng dương mười ba tiếng đồng hồ.

      2. Kỳ nghỉ hè vui vẻ

      Lại năm nữa, đến cuộc thi Vua Bài cử hành tại Las Vegas, Ngụy Tông Thao cử mấy người Trang Hữu Bách cùng A Thành đến đó tham gia, Trang Hữu Bách hỏi: “Ngụy tổng, à?”.

      Ngụy Tông Thao chỉ cười đáp.

      Ba ngày sau, Ngụy Tông Thao và Dư Y đặt chân đến Campuchia, phong cảnh Tonlé Sap vẫn diễm lệ như xưa, họ ở trong căn phòng trăng mật lộng lẫy, Dư Y đứng trước của sổ lớn ngắm cảnh, xuýt xoa: “ hiếm khi lãng mạng vậy”.

      Ngụy Tông Thao ôm từ phía sau: “ vẫn lãng mạn mà, do em nhận ra thôi”.

      Dư Y hỏi: “Tại sao lại đến đây?”.

      “Nơi này lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể em”.

      Dư Y biết ngay Ngụy Tông Thao háo sắc, lúc còn ở Nho An Đường, cứ ngỡ cao ngạo nham hiểm lắm. Khi ở cạnh nhau rồi, mới biết đàn ông chính là đàn ông, khi riêng tư chín phần mười đều nhắm đến chuyện đó. Ngụy Tông Thao chỉ trích năng quá lố: “Em thống kê rồi à?”.

      Dư Y : “Đề nghị này hay, lần sau em ghi lại”.

      “Hay làm cuộc thực chiến cho em nhớ nhé”. xong liền kéo màn, cả buổi chiều chỉ trải qua trong căn phòng này.

      Vài tiếng sau, Dư Y mơ màng thiếp , Ngụy Tông Thao hôn , đứng lên vào phòng tắm. Cửa vừa đóng, Dư Y mở mắt, mở laptop mang theo bên mình, trong màn hình, cảnh trong phòng tắm ra mồn , Ngụy Tông Thao cường tráng gợi cảm, Dư Y bịt miệng cười thầm.


      3. Kinh nghiệm nuôi con

      Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Dư Y quay về Singapore, sắp xếp tư liệu. Trần Chi Nghị sống thấy người chết thấy xác. có tin tức, có lúc thực ra cũng là tốt. Hai năm trôi qua, vẫn cố chấp tìm kiếm tung tích của Trần Chi Nghị, kỳ nghỉ này chọn Singapore, Dư Y cũng biết Ngụy Tông Thao tạo điều kiện cho .

      Ngụy Tông Thao rất vui, ngồi sofa ngắm bé con bò lung tung, bế lên cũng dỗ dành, bé con đập đầu vào bàn uống trà, đờ đẫn ngơ ngẩn động đậy, Ngụy Tông Thao ra lệnh, “Kaka, lên”.

      Kaka lười nhác bò dậy, dùng mõm ủn mông thằng bé. Đúng thế, Kaka là con chó chăn cừu.

      Bé con tiếp tục bò, có phương hướng, có mục tiêu, tốc độ rất chậm. Ngụy Tông Thao thầm lắc đầu, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dưới nhà, nhanh mắt nhanh tay xách thằng bé lên, bế lên đùi dỗ dành: “Con trai à, xem con bò khắp nơi bẩn thỉu chưa này”.

      Dư Y : ‘Sao nhìn con”. “ nhìn nó mà”.

      Dư Y đón lấy thằng bé: “Nào, mẹ bế nhé”.

      Bé con ư ư a a huơ chân múa tay, Dư Y hôn nó, tràn ngập tình thương, “ phải nhìn con, chỉ có thể cho con bò thảm thôi, đừng để thằng bé đụng đầu, ban nãy con có khóc ? Bỉm vừa thay ướt sao?”.

      Ngụy Tông Thao ngay: “Gọi dì Hoa tới”.

      “Dì Hoa đương với chú Tuyền, đừng có hở chút là làm phiền dì, là bố của thằng bé, phải chăm sóc thằng bé nhiều hơn, tình cảm phải được vun đắp từ khi còn chứ”.

      Ngụy Tông Thao : “ đưa nó đến khu giải trí”.

      Dư Y trừng mắt: “ còn à, lúc con lấy đồ chơi lấy cái gì? Tại dạy hư con, từ thế rồi, lớn lên sao đây?”.

      Ngụy Tông Thao tán thành: “ bồi dưỡng năng lực phán đoán logic, khả năng ứng biến, khả năng tính toán, khả năng quan sát, tương lai thằng bé học môn toán cần học nữa”.

      như trường ở Singapore sao mở lớp dạy chơi bài ?”.

      Ngụy Tông Thao nhíu mày, đúng lúc Dư Y tưởng chịu thua Ngụy Tông Thao bỗng : “Đúng thế, đáng để suy nghĩ, tìm Trang Hữu Bách bàn bạc thêm”.

      Dư Y đặt thằng bé xuống, xắn tay áo lên bắt đầu tranh luận với Ngụy Tông Thao, cuộc chiến môi lưỡi kéo dài hơn mười phút, khi họ dừng lại mới phát ra bé con đâu mất. Dư Y cuống cuồng gọi, kéo Ngụy Tông Thao dậy tìm, ai ngờ mới mấy bước liền tìm thấy bé con tứ chi chổng xuống đất nằm sau lưng ghế sofa. Con chó chăn cừu gặm xương ngoan ngoãn nằm cạnh thằng bé, còn trong miệng thằng bé ngậm chiếc đĩa.

      Ngụy Tông Thao nhíu mày: “Đây là gì?”. Chiếc đĩa lưu giữ chẳng phải bị Dư Y tiêu hủy rồi hay sao?

      Dư Y liếc nhìn đầu cầu thang, vali hành lý chưa kịp dọn, cười khan: “ có gì có gì”.

      Ngụy Tông Thao nhanh hơn bước, giành lấy chiếc đĩa từ miệng thằng bé, nheo mắt cười lạnh: “Dư Y…”.

      Tối nay lại là đêm mất ngủ, Dư Y mệt quá!!!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :