Chương 5 Nho An Đường hề được báo trước bị cúp điện toàn diện, trong tầm mắt của Dư Y nhìn thấy được gì cả. Ở thành phố khó mà gặp được cảnh tối đen như thế này. Chỉ có ở nơi cổ xưa đến nỗi dường như đất đá ở dưới chân cũng mốc meo mới có thể tối mù tối mịt đến như vậy. Cho đến khi tia chớp xẹt qua bầu trời, trong nháy mắt Dư Y thấy con đường phía trước trống trải bóng người. chán nản cắn chặt răng, tay cầm cà mèn và dù che mưa, tay kia thò vào túi lấy điện thoại cầm tay ra, điện thoại di động có chức năng đèn pin, toả ra ánh sáng yếu ớt, vẫn như cũ, cái gì cũng thấy . Đường dây điện ở đây là cùng mạng, Dư Y cũng từng gặp qua cúp điện toàn diện lúc mới tới Nho An Đường. Lúc ấy là vì tu sửa đường bộ, bao lâu có điện lại. Đêm nay có sấm sét, có thể là vô tình đánh vào dây điện. Dư Y chỉ có thể đổ thừa tại bản thân xui xẻo, nhớ tới hôm nay nhận được điện thoại từ ngôi nhà cổ, kêu đưa cơm đến trễ hơn giờ, nếu thời gian giống như ngày thường bây giờ ở nhà từ sớm. Dư Y vừa vừa oán giận, chỉ mong là nhanh chóng thấy ánh sáng. ngóng trông, cách đó xa lại xuất điểm sáng, ở trong mưa to nhìn thấy có chút biến dạng mơ hồ, nhưng Dư Y thấy rất ràng, đó là vài ánh đèn pin. Thậm chí xung quanh tràn ngập tiếng mưa to ầm ĩ nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy được phía trước có người . Dư Y hết sức vui mừng, vội bước nhanh về phía trước. Đèn pin phía trước đột nhiên chiếu vào mặt của , Dư Y nghiêng đầu tránh ánh sáng làm chói mắt, chờ khi nhìn thấy lại, bất thình lình nghe được mấy người phía trước kêu la phấn khởi, bước chân chạy tới phía này, Dư Y chăm chú nhìn, chỉ loáng thoáng thấy phía bên kia ra ba khuôn mặt đàn ông, trực giác của thấy ổn, nhớ tới bốn người khí thế ào ạt tối hôm mùng đầu năm, Dư Y lập tức xoay người, chút do dự chạy về phía trước. Lập tức nghe thấy tiếng chửi rủa truyền đến, rốt cuộc khẳng định kẻ đến có ý tốt, càng liều mạng chạy hơn nữa. Mưa to gió lớn, dù che mưa trở nên vướng víu, Dư Y nghĩ rằng mình thể chạy thoát khỏi ba người đàn ông kia. Mưa như đánh vào mặt và người, Dư Y dứt khoát ném cà mèn và dù, mặc kệ tầm nhìn mơ hồ, chỉ ngừng suy nghĩ còn bao lâu mới có thể chạy đến chỗ có người. Ba người đàn ông đuổi theo Dư Y, vừa kêu gào đe doạ vừa tăng tốc độ. Bọn họ bất đắc dĩ tay vừa muốn cầm dù tay vừa muốn soi đèn, nhất thời thể đuổi kịp Dư Y. Bọn họ nhìn thấy Dư Y ném đồ dứt khoát vứt cái dù vướng víu, giơ đèn pin tức giận hét: “Con kia, đứng lại cho tao, tao giết chết mày!” Dư Y nghe những lời này, rãnh vuốt nước mưa ở mặt, khó khăn nhấc bước chạy trong mưa to, miệng hé ra, gió lạnh và nước mưa liền tràn vào. vừa chạy vừa hét: “Cứu tôi với!” ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, hy vọng có thể có người nghe thấy, nhưng nửa bóng ma cũng có. Trong lúc vô cùng hoảng sợ đột nhiên trong làn mưa tầm tã sáng lên đèn xe chói mắt, nhìn tới biển số xe. Trong sân ngôi nhà cổ đậu ba chiếc xe hơi, sân hẹp chật ních xe, muốn người để ý cũng khó, Dư Y mỗi ngày đưa cơm hai chuyến nhớ kỹ biển số xe, giờ phút này, trong những chiếc xe đó dừng ở nơi này! Dư Y như vớ được phao cứu mạng, mừng rỡ như điên tăng tốc độ, thậm chí nhận ra là đèn xe đột nhiên phát sáng, mà phải từ xa tiến tới gần. rốt cuộc chạy tới bên cạnh xe, thở phì phò lau mặt cái, nhìn người đàn ông ngồi lái. Nguỵ Tông Thao theo con đường này tới đây, chờ đợi lâu. Hôm qua Nguỵ Tông Thao nghe được ba tin tức từ người đàn ông mang mắt kính: Thứ nhất, đêm nay cúp điện vào lúc 6 giờ rưỡi; thứ hai, đối phương triệu tập hơn ba mươi người, chuẩn bị chu đáo làm việc; thứ ba, Khỉ còi cùng với số cửa hàng ở Nho An Đường sắp bị rủi ro, bao gồm người phụ nữ của Khỉ còi. Khỉ còi cho rằng lần trước đàm phán khiến cho đối phương khoan nhượng, nhưng Nguỵ Thông Tao cho là như vậy. Bọn họ có can đảm tới bắt Dư Y, sau khi bị thê thảm như thế sao có thể nén giận được, chỉ là nghĩ rằng đối phương rất có đầu óc, cố ý chờ đêm mưa như thế này để hành động, lại còn dùng cách làm cho nơi này bị cúp điện. Cảnh tối lửa tắt đèn lại trời mưa, thấy mặt lại tìm ra chứng cớ, công ty dịch vụ này có muốn làm cái gì cũng được! Nguỵ Tông Thao nhìn Dư Y gõ vào cửa kính xe, xinh đẹp lúc này ướt sũng, cả gương mặt nhắn dính đầy nước mưa, ngay cả đôi môi nhắn hé ra khép lại cũng đầy ướt át, chật vật như thế. “ Nguỵ!” kêu lên tiếng rồi kéo cửa sau xe, thấy mở ra, lại quay qua gõ cửa trước, gấp gáp : “Có người rượt theo tôi, để cho tôi lên xe !” Dư Y nhìn lại phía sau đầu, có thể là vì nhìn thấy nơi này có xe nên ba người kia dừng chân nhưng cũng có bỏ , chừng là bàn bạc. nghe thấy Nguỵ Tông Thao : “Tại sao?” Dư Y căng thẳng, lúc đầu vẫn chưa nghe , chỉ : “ Nguỵ, mở cửa , để cho tôi lên xe với!” Thấy Nguỵ Tông Thao nghiêng đầu liếc nhìn , ánh mắt ngờ vực, vẻ mặt “khoanh tay đứng nhìn”, Dư Y rốt cuộc hoàn hồn, ngập ngừng : “ Nguỵ?” Nguỵ Tông Thao nhìn , bên ngoài xe mưa càng lúc càng lớn, trong mắt lên tia mờ mịt, so với ngày thường càng lộ vẻ tinh khiết, khuôn mặt nhắn lớn bằng bàn tay tái nhợt, trong suốt, tựa như đứa bé, ngây thơ lại đáng thương. Nguỵ Tông Thao cười, mặt lại có biểu cảm: “Tại sao tôi phải giúp ?” Dừng chút, lạnh lùng : “Tôi rất ghét hai loại người, là loại người tính kế tôi, loại khác là làm trái ý tôi!” nhìn về phía trước, hài lòng khẽ nhịp tay lái: “ ?” Dư Y ngưng lại chút, tỉ mỉ quan sát ngừơi trước mặt, cứng rắn lạnh lùng, tựa như thấy lại cảnh tượng mặt mũi hung tợn, khác với khi ở dưới ánh mặt trời, trong bóng đêm này ma quỷ cần phải núp nữa. Dư Y nghĩ lại từ đầu đến cuối, lòng nặng trĩu, trong lòng thầm mắng tiếng “ấu trĩ”, ngoài miệng lại nhanh trí : “ Nguỵ, chuyện lần trước là tôi phải, hôm đó tôi suy nghĩ kỹ, tôi xin lỗi. Bắt đầu ngày mai, tôi đến nhà đúng giờ để nấu cơm, ngày ba bữa cũng được, Nguỵ…” Dư Y nhìn động tĩnh của ba người ở xa xa, xiết chặt cửa kính xe, khẩn cầu: “ Nguỵ, giúp tôi , để cho tôi lên xe, Nguỵ!” Tay Nguỵ Tông Thao đột nhiên rời tay lái. Dư Y nhìn với vẻ mặt mong đợi, nhưng bỗng nhiên thấy bàn tay ấy lại lướt qua đồng hồ xe, hướng về phía dưới bên phải, cầm lấy cần số. Nguỵ Tông Thao thèm nhìn Dư Y, trầm giọng : “Tôi còn chán ghét loại người thứ ba, cho rằng tôi là người tốt!” xong, động cơ “rầm rầm” khởi động, xe nhanh chóng chạy , Dư Y bị kéo ngã xuống đất, sửng sốt hai giây dám tin, còn ba người kia chạy về phía ! Cần gạt nước cần mẫn gạt qua gạt lại, mưa rơi như trút nước, Nguỵ Tông Thao vẫn lái về phía trước. Đường tối mịt mù chỉ có ánh sáng đèn xe của . Chốc lát sau thấy ngôi nhà cổ, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh lúc nãy, mưa gió mãnh liệt, Dư Y ném dù và cà mèn, thân hình đáng thương ở trong làn mưa, chạy lâu như thế cũng chỉ mới chạy được khoảng cách ngắn như vậy. Nguỵ Tông Thao gấp gáp đánh vòng, chạy về hướng lúc nãy. Dư Y bị ba người kia bắt được, ra sức gào thét giãy dụa, quần áo ngoài ướt sũng nước mưa khiến cho động tác của trở nên chậm chạp. người trong bọn họ ôm lấy , cách áo khoát mạnh mẽ sờ soạng . Dư Y thét chói tai, nhưng lại còn chút sức nào. Mặt khác, hai người ở đàng kia ồn ào: “Muốn làm nó trước tiên phải tìm chỗ, ở đây mưa lớn quá!” Người ôm Dư Y có chút gấp gáp: “Từ lâu thấy con này đẹp!” xong kề miệng vào, Dư Y gắng sức đẩy ta, liều mình xoay đầu qua, chửi ầm lên. Người nọ hết sửng sốt dùng sức mạnh hơn, ngờ rằng em yểu điệu lại mạnh bạo như vậy, càng thêm kích thích. Ba người định rời , đột nhiên phát tiếng động lạ ở phía sau, chiếc xe hơi giống như là bị mất khống chế vọt về phía bọn họ. Ba người sợ hãi nhảy dựng lên, nhanh nhẹn chạy sang bên để tránh, người ôm Dư Y đẩy ra nhưng lại đẩy Dư Y thẳng vào hướng đầu xe lao nhanh tới. Tiếng thắng xe chói tai chìm trong cơn mưa, bánh xe khéo léo chính xác dừng lại ở vị trí dự định, nhưng Dư Y bị sức mạnh từ sau đẩy về phía trước, nên đụng mạnh vào đầu xe cái, kêu đau tiếng rồi ngã xuống đất. Nguỵ Tông Thao sa sầm ánh mắt, mở cửa xe đứng ở giữa trời mưa, thong thả về phía trước. Ba người kia phải chật vật tránh né, nổi giận đùng đùng. Ban đầu bọn họ còn lo lắng trong xe có nhiều người, có thể đánh lại, bởi vậy lúc trước khi Dư Y chạy đến bên cạnh xe bọn họ do dự vài phút đồng hồ. Bây giờ khoảng cách xe gần, bọn họ rốt cuộc thấy chỉ có người đàn ông, khỏi tăng thêm can đảm, hung dữ kêu gào: “Con mẹ mày! Bớt xen vào chuyện của người khác !” người đàn ông nhanh chóng ôm Dư Y còn đau đến chưa hoàn hồn đứng dậy, cơn háo sắc còn chưa bỏ, cánh tay vòng qua ngực của . Nguỵ Tông Thao để ý đến tiếng kêu gọi đầu hàng của người này, trái lại liếc nhìn về phía Dư Y, mỉa mai hừ tiếng, tràn đầy châm biếm, lập tức về phía bọn họ. Hai người kia lập tức nhắm vào , hét lớn tiếng rồi vung nắm đấm lên. Nguỵ Tông Thao chọi hai, sau vài động tác phát những người lần này có tập võ, giống bốn người lần trước chịu nổi đấm, chắc rằng công ty dịch vụ gây chuyện kia khôn ra. Động tác của Nguỵ Tông Thao nhanh nhẹn mạnh mẽ, nắm đấm như trời giáng, chẳng qua là người bị thương, thời gian gần đây thân thể ít nhiều có chút suy yếu. Hơn nữa, hôm mùng đầu năm bị Dư Y làm hại miệng vết thương nứt ra, lúc này thể nhanh chóng giải quyết bọn họ được, ngược lại còn bị mấy quả đấm đáng nhớ. lợi dụng thời gian đối phương ngừng chiến, cởi áo khoát ra, cuộn tay áo sơ mi lên, khoé miệng hơi cong, lần nữa vọt tới. Dư Y tuy rằng bị xe đâm đến đau bụng, suýt nữa thở được, nhưng còn ý thức, yếu ớt gọi tiếng “ Nguỵ” rồi giãy dụa thoát ra. Nhưng người kia căn bản là coi thường chút sức lực này, khi thấy tình hình chiến đấu nghiêng về phía, ta hung ác cảnh cáo: “Mày ngoan ngoãn chút cho tao!” kéo Dư Y, muốn im lặng rút lui trước. Nguỵ Tông Thao liếc nhìn Dư Y cái, nắm đấm được phát ra mạnh mẽ, nhưng hai người vùng vẫy, chết cũng cho qua. Nguỵ Tông Thao điên lên, chợt nghe tiếng thét đau đớn chói tai truyền đến, động tác của hai người kia dừng lại chút, quay đầu nhìn. Nguỵ Tông Thao lợi dùng thời cơ, lập tức kẹp chặt cổ người, dùng sức vặn, đầu gối thúc vào bụng người này, tiếng kêu đau truyền đến, thuận tay ném người này qua bên, tiếp tục dùng phương pháp này đối phó với người kia, nhanh chóng giải quyết xong. Nguỵ Tông Thao rốt cuộc nhìn về phía tiếng thét chói tai truyền đến, chỉ thấy người kềm kẹp Dư Y lúc trước, giờ đây tay bụm con mắt, tay kia lắc lắc cánh tay Dư Y, hung dữ giống như muốn giết người. Nguỵ Tông Thao bước nhanh tới, đá ta văng ra ngoài mấy thước, “bịch” tiếng, người nọ còn sức lực bò dậy nữa. Dư Y lại té xuống đất, chống lên mặt đất lầy lội cố gắng muốn đứng lên, ngón tay bị dính nước bùn đen thui, có thể lờ mờ thấy được vết máu loang lổ, giống với màu trong mắt của tên ngã xuống đất. Nguỵ Tông Thao đứng ở bên, vẫn nhúc nhích, còn nhìn Dư Y vừa rồi từ ướt sũng lập tức biến thành lôi thôi lếch thếch, ướt như chuột lột. Sau lúc lâu, đến bên, cởi ra quần áo của ba người kia, trói tay chân bọn chúng lại, rồi trở về. nhìn thấy Dư Y đứng dậy, ôm bụng, khó khăn bước , nhưng nhìn về phía Nguỵ Tông Thao mà là nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía tên bị chọt vào mắt, nâng chân lên, nghiền mạnh vào bàn tay bị trói chặt ở sau lưng của ta. Nguỵ Tông Thao nghe thấy tiếng rên đau yếu ớt, liếc về phía Dư Y, bỗng nhiên cười cười. Sau khi người kia ngất , mạnh mẽ bồng Dư Y lên. Mưa như trút nước, xoá sạch vết bánh xe cùng dấu chân, Nguỵ Tông Thao giẫm lên nước bùn, về phía xe ở xa xa.
Chương 6 Mấy người ở ngôi nhà cổ mới bật máy phát điện lên xong, sau hơn mười phút tối om, trong nhà rốt cuộc sáng trở lại. Trang Hữu Bách nhìn đồng hồ cái, kêu người đàn ông lùn vào bếp hâm nóng đồ ăn lên, đoán là Nguỵ Tông Thao sắp sửa trở lại. Sau đó liền nghe thấy chuông cửa chợt vang lên, than trời, vội vàng chạy ra đón chiếc xe hơi tiến vào. Trang Hữu Bách giơ dù che lên đầu Nguỵ Tông Thao, kêu tiếng “Tổng giám đốc Nguỵ”. định về phía nhà, ngờ Nguỵ Tông Thao lại qua chỗ ghế phụ bồng ra. Trang Hữu Bách ngạc nhiên há hốc mồm, rồi nhanh chóng ngậm lại. Dư Y bị lạnh run, choáng váng nặng nề, biết Nguỵ Tông Thao mang trở về cũng gì cả, cho đến khi Nguỵ Tông Thao kéo dây kéo áo khoác của xuống, muốn vén áo trong của lên Dư Y mới vươn bàn tay còn sức lực ra, nhíu chặt mày, cổ họng giần giật : “ làm cái gì đó!” Máy sưởi trong phòng ngủ vừa được bật lên, chạy ‘lào xào’, nhưng cũng chưa thấy ấm lên. Áo trong ẩm ướt dính chặt vào cơ thể của Dư Y, dưới hoa văn bằng ren, lờ mờ thấy được màu da trắng như tuyết. nằm sấp, khuôn mặt nhắn tái nhợt mang vẻ cảnh giác. Nguỵ Tông Thao tốn chút sức lực nào để kéo cổ tay nhắn lạnh lẽo của xuống, mạnh mẽ xốc áo lên, liền thấy vùng bụng bằng phẳng trắng nõn, phủ lớp nước mỏng long lanh trong suốt, giọt nước chậm rãi trượt vào cái rốn mượt mà bên cạnh, trong chốc lát tiến vào cái lỗ sâu nho , vết bầm đỏ chạy từ trái qua phải. Dư Y run mạnh lên, cơ thể lập tức cứng đờ, đưa tay ôm bụng mình. Nguỵ Tông Thao rờ lên, : “Ừm, chưa chết được!” Dư Y đứng hình. Đụng vào bụng dễ dàng làm tổn thương đến cơ quan nội tạng, khi Dư Y bị đụng liền té xuống đất dậy nổi. Lúc đó xe dừng lại từ sớm, ra lực đụng vào lớn, chỉ đau mà thôi, chắc là ngày mai bị bầm. Trái lại, mặt của Ngụy Tông Thao đỏ lên mảng, xem ra là nghiêm trọng hơn so với Dư Y. Ngoài cửa, Tranh Hữu Bách chuẩn bị hộp thuốc, gõ cửa gọi tiếng, Nguỵ Tông Thao kéo áo Dư Y xuống, nhìn vào khuôn mặt nhắn đề phòng, : “Tự mình tắm rửa chút !” Rồi quét mắt lên thân thể của : “Nếu muốn bị cảm sốt tắm liền !” Dư Y nhắm mắt lại nằm thêm lát, đợi cho cơ thể dần dần ấm lại mới gắng sức ngồi dậy, chậm rãi thất thểu vào phòng tắm, mới vừa vào đến cửa lại quay ngược trở ra, nhìn vòng quanh phòng ngủ. Diện tích lớn, ở lầu hai, ra giường mền gối màu sậm, tủ đầu giường có mấy quyển sách cùng đồ sạc điện thoại di động. do dự chút nhưng vẫn đến mở cửa tủ quần áo ra, trước mặt đều là quần áo đàn ông, còn có cái áo khoác màu xám đậm mà từng thấy qua. Dư Y đóng tủ quần áo lại, trở vào phòng tắm, chỉ hứng đầy nước ấm trong bồn rửa mặt, thuận tay lấy cái khăn mặt, cũng ngại bẩn, vắt vắt rồi cởi quần áo ra, bắt đầu lau chùi mặt và cơ thể, rồi lại ra sức vắt khô áo, sau khi mặc lại xong, suy nghĩ tới làm sao chỉnh đốn lại áo ngoài. thuận mắt nhìn lướt qua mảng dấu vết ở thắt lưng bên phải của áo ngoài, vươn ngón tay chùi thử chút, màu đỏ thẫm. Trang Hữu Bách thay thuốc cho Nguỵ Tông Thao lần nữa, lần này miệng vết thương chưa hoàn toàn vỡ ra, nhưng vẫn chảy máu, ta nhịn được nhíu mày, hơi mở miệng muốn rồi lại thôi, cuối cùng vẫn : “Tổng giám đốc Nguỵ, nửa giờ trước có ba người đàn ông thấp thoáng ở ngoài cổng.” Nguỵ Tông Thao nhắm mắt “Ừ” tiếng. Trang Hữu Bách lại : “Miệng vết thương còn như vậy nữa nhất định phải kêu bác sĩ đến đây!” Nguỵ Tông Thao lại “Ừ” tiếng nữa. Dư Y đợi ở trong phòng ngủ hai mươi phút, tóc còn hơi ẩm ướt, ra người hồng hào ấm áp, nhưng quần áo còn chưa khô. hơi yếu ớt chống cửa sổ, nhìn ra phía xa xa, vẫn mảnh tối đen như cũ, hoàn toàn thấy nơi nào là toà nhà bốn tầng mà mình ở, cũng biết những người hung dữ kia có còn ở đường , ba người kia có còn ở chỗ đó nữa . Dư Y nhíu nhíu mày, lúc trước rối loạn hoàn toàn kịp suy nghĩ, giờ đây chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt, khắp mọi nơi đều yên tĩnh, rốt cuộc nhớ lại chỗ kỳ lạ của chiếc xe có rèm che kia, chiếc xe đó lúc ấy vốn có chạy! lại nhìn thoáng qua bầu trời đêm tối như mực, nghĩ đến mấy lời Nguỵ Tông Thao ngồi ở trong xe , lại nhớ đến hôm nay nhận được cú điện thoại kêu hoãn lại giờ đưa cơm tiếng, ràng là mưu kế! Khi Nguỵ Tông Thao vào, tay bưng ly sữa nóng và phần bánh mì, nhìn Dư Y đứng cạnh cửa sổ, : “Ngồi xuống !” Phòng ngủ chỉ có giường, có sô pha, Dư Y : “ cần đâu.” Dừng chút, dường như thấy thoả đáng, lại : “Hôm nay cảm ơn !” Nguỵ Tông Thao đem bàn ăn đặt lên chiếc tủ đầu giường, vừa lấy quần áo vào phòng tắm vừa : “ ăn chút đồ ăn trước !” Cửa đóng lại, chỉ chốc lát sau tiếng nước truyền đến. Dư Y đứng đó hồi lâu, nhìn thoáng qua đồ ăn, rồi nhanh chóng liếc nhìn cửa phòng, cuối cùng lại nhìn ra bên ngoài tối thấy cả năm ngón tay. Trong túi trống rỗng, di động từ sớm biết ở chỗ nào, muốn tìm ai hoặc là báo cảnh sát cũng được, Dư Y hơi nhăn mày, do dự tới ngưỡng cửa phòng, còn chưa chạm tới cửa cửa phòng tắm mở ra. Nguỵ Tông Thao chỉ rửa ráy qua loa chút, thay bộ đồ ngủ, tựa như cũng lấy làm lạ với hành động muốn mở cửa của Dư Y, hơi nâng cằm ý hỏi: “ hợp khẩu vị à?” Dư Y mỉm cười lắc đầu: “ phải.” do dự chút, dò xét : “ Nguỵ, có tiện cho tôi mượn điện thoại chút ? Điện thoại cầm tay của tôi vừa rồi bị mất.” Nguỵ Tông Thao tự tay cầm lấy ly sữa, để ý đến cầu của Dư Y, kề ly vào miệng , : “ tắm rửa cũng nên ăn chút gì, mưa này đêm nay có ngừng đâu.” Dư Y tiếp nhận, nhìn ta lời nào. Nguỵ Tông Thao lại từng bước tới, giữa hai người dường như chỉ còn cách có cái ly: “Ăn chút gì rồi tắm rửa cái, hoặc là khỏi đây?” Giọng của là nặng nề, cực kỳ giống như tiếng sấm tối nay. “Tôi có thể đem về đây cũng có thể đuổi ra, cho đến bây giờ chưa có rời , là thông minh!” xong liền nâng tay vén mái tóc rối của Dư Y ra sau tai. Miễn là điện chưa có trở lại ở bên ngoài vẫn còn nguy hiểm, ngược lại nơi này lại là nơi che chở tốt nhất. Dư Y chỉ có thể hơi lắc đầu cười gượng, nụ cười cứng ngắc, ngay cả chính còn cảm thấy khó coi. thèm lòng vòng quanh co nữa, ngước đầu nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao, nghiêm mặt : “ Nguỵ, tôi biết chuyện lần trước khiến hài lòng, hôm nay cố ý kêu tôi đến đây vào lúc ấy, coi như là xả giận, cuối cùng huề nhau, hy vọng đừng để bụng nữa!” “Huề nhau?” Nguỵ Tông Thoa quơ quơ ly sữa: “Nếu ở nhà lúc này có thể xảy ra việc gì sao?” Dư Y cười: “Ở nhà hoặc là ở đường đều có thể gặp phải những người đó, nhưng ít ra khi tôi ở đường có thể cho cơ hội để “dạy dỗ” tôi. Tôi biết người ta giúp tôi là vì tình cảm, phải vì bổn phận, tôi có lý do cầu giúp tôi, huống chi là với phương pháp bất đắc dĩ như vậy, chỉ hy vọng Nguỵ có thể nguôi giận lần này!” Dứt lời, nhận lấy ly sửa, lời, ngửa đầu uống, tay nắm chặt để đùi, thầm mắng mình dối có bài bản, người ta giúp là vì tình cảm, phải vì bổn phận. Tiếc là trời sinh phụ nữ lòng dạ nhen, giờ phút này Dư Y tức giận đến nghiến răng. Uống hết khoảng nửa ly, rốt cuộc dừng lại, nhấp môi cái, hề lời, thấy Nguỵ Tông Thao bỗng cong môi, ngón tay tiến tới bên miệng , vô cùng thân mật lau tí sữa ở môi. Thấy Dư Y lui về phía sau, cửa bị đụng vang “ầm” tiếng, : “ lầm rồi, ở nhà hoặc ở đường chắc chắn đều có thể đụng phải những người đó, ở nhà trốn thoát, ở đường tôi có thể cứu !” Đối phương dò xét giờ giấc của từ lâu, ban ngày ở sòng bài giám sát sửa sang trong phòng, tiện thể nấu cơm đưa tới luôn, buổi tối đưa đồ ăn xong về thẳng nhà, từ lúc này về sau chỉ có đơn độc mình , vừa vặn để ra tay. Cho dù Nguỵ Tông Thao chỉ vì “dạy dỗ”, nhưng cuối cùng vẫn là ân nhân cứu mạng của Dư Y. nhìn thấy vẻ mặt của Dư Y, cười : “Xem ra rất ràng?” Ngón tay lại xoa chút, cảm giác cánh môi xinh đẹp. Nguỵ Tông Thao chậm rãi cúi người xuống, càng ngày càng gần Dư Y, có thể cảm nhận được ngay cả hơi thở ấm áp. Dư Y mới vừa động đậy, hai cánh tay liền bị giữ chặt, người bị áp vào cửa, ly thuỷ tinh vỡ vụn mặt đất, khi rơi xuống, tí sữa còn lại bắn lên áo ngủ hơi mở rộng của Nguỵ Tông Thao. Dư Y bực bội kêu lên tiếng, sống lưng cứng ngắc, hai chân đá loạn phút chốc liền bị Nguỵ Tông Thao đè lại, cảm giác xa lạ môi như là bị điện giật, sợ hãi đến lông tóc dựng lên, mọi chuyện đều thành thạo, thế nhưng lúc này đây trong chớp mắt đầu liền trống rỗng. Nguỵ Tông Thao dùng sức hút hơi thở của , hương sữa cùng vị ngọt rất nhạt bị mút vào miệng. ràng tay trói gà chặt, lại còn tốn công phí sức giãy dụa, nhớ tới trước đó Dư Y chọt mắt người ta, giẫm nát tay người ta, chật vật yếu ớt mà lại còn có thể ương ngạnh như vậy. khỏi buông bàn tay kiềm kẹp ra, đổi thành ôm chặt, mạnh mẽ tiến vào thăm dò miệng của . Dư Y hoảng sợ kêu lên, cánh tay bị vòng ở trước ngực bắt đầu cố hết sức đánh đấm. Cửa phòng bị bọn họ đụng rung lên ‘bang bang’. đẩy ra trốn thoát, chỉ cảm thấy miệng lưỡi bị tê liệt, thể hít thở, mà tiếng thở dốc bên tai càng ngày càng nặng. Bàn tay xa lạ chui vào áo của , cảm giác nóng bỏng mò mẫm tới lui ở bụng và lưng của , ép người kề sát ở phía trước, cuối cùng có ngón tay ấn lên rốn của . Dư Y run mạnh lên, vội vàng sờ soạng chỗ bên phải bụng của Nguỵ Tông Thao, mạnh mẽ ấn xuống, liền nghe tiếng rên rỉ truyền tới trong tai, cánh tay ôm bỗng buông ra. Dư Y há miệng thở, dựa vào cửa phòng để cho mình bị nhũn chân trượt xuống, nhìn thấy áo ngủ được chậm rãi cởi ra, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bên phải bụng, máu chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương. Dư Y hít vào hơi, mặt từ từ biến sắc. Thời buổi hoà bình, người trước mặt này lại bị thương do súng đạn! Sắc mặt Nguỵ Tông Thao rất khó coi, dục vọng tan biến trong nháy mắt, thuận tay lau miệng vết thương chút, cười lên tiếng, rồi mạnh mẽ nâng cằm Dư Y lên, khẽ vo vê khoé miệng của , máu đỏ thẫm liền dính lên. Đêm mưa như trút nước, gió lạnh phần phật gào thét, người đàn ông đối diện này lại làm cho người ta thấy sợ hãi! Dư Y cứng đờ tại chỗ, nuốt nuốt nước miếng, lập tức ổn định tinh thần, chậm rãi : “Miệng vết thương của bị nhiễm trùng, xem ra bị thương bao lâu, còn chưa được khâu lại lần thứ hai, tôi có thể phẫu thuật làm sạch cho ! dừng chút: “Tôi là bác sĩ!”
Chương 7 Sau khi xong, Dư Y im lặng, chỉ nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao chờ tỏ thái độ. Màu da của dần dần bình thường trở lại, còn thở gấp, tim còn đập nhanh nữa, coi như bối rối khi bị cưỡng hôn lúc nãy chỉ là ảo giác. Nguỵ Tông Thao chậm rãi buông ra. Vết thương do súng cần được khử trùng sau đó là dẫn lưu[2], tiến hành khâu lại lần thứ hai. Vết thương của Nguỵ Tông Thao sau khi được xử lý sạch lần đầu tiên được xác nhận là thành công, nhưng khoảng thời gian này ta lại đánh nhau, rồi mắc mưa, vết thương bị nhiễm trùng. Lúc đó Dư Y ngồi trong phòng khách, Trang Hữu Bách và hai người kia cùng đồng loạt nhìn , hoài nghi và tín nhiệm khắc ràng mặt. Dư Y suy nghĩ chút, : “Trước đó Nguỵ được bác sĩ chuyên nghiệp chữa trị, có phải sau khi khử trùng vết thương tiến hành dẫn lưu cho ấy ? Có phải để cho ta qua ba bốn ngày hoặc là hai tuần, sau đó lại đến khâu lại miệng vết thương?” Ba người kia rốt cuộc tin tưởng là hiểu biết y khoa, Trang Hữu Bách vẫn còn nghi ngờ: “Nếu là bác sĩ, tại sao lại làm công ở sòng bài?” Dừng chút, ta tự đoán là: “ học xong y khoa, có kinh nghiệm làm việc?” Dư Y đối mặt với đủ kiểu nghi ngờ của ta, ung dung bình tĩnh: “Dùng người nghi ngờ, cũng có thể mời bác sĩ lúc trước đến xử lý.” hoàn toàn muốn làm người tốt như vầy, nếu phải lúc ấy thoát ra được, cũng ra tay ác độc làm cho miệng vết thương bị vỡ ra. Trước đó nhìn thấy vết máu áo khoác, đoán là khi Nguỵ Tông Thao bồng lên cọ vào. chỉ cho là vết thương của giải phẫu hoặc là vết thương bị dao đâm bình thường. ngàn tính vạn tính cũng tính đến chuyện này, lại ngờ bên cạnh ta giờ lại có bác sĩ, nếu cũng để vết thương phát sinh như thế. Vì để tự bảo vệ mình, chỉ có thể sử dụng hạ sách này. Trang Hữu Bách muốn mở miệng nữa, thình lình nghe thấy: “Nghe lời ấy !” Nguỵ Tông Thao thay quần áo, ung dung thong thả từ lầu hai bước xuống, thoạt nhìn rất là linh hoạt, giống như người bị thương. Trang Hữu Bách muốn lại thôi, cuối cùng im lặng. Dư Y chỉ liếc mắt nhìn Nguỵ Tông Thao cái rồi hề nhìn ta nữa, với Trang Hữu Bách: “Tôi cần cồn sát trùng, găng tay cao su…” hai thứ này xong, thấy người ghi chép là người đàn ông mang mắt kính dừng chút rồi hướng về người đàn ông đeo mắt kính tiếp tục: “Ống dẫn lưu, thuốc gây tê, kim may…” Ghi lại tất cả, cần phải chờ đến khi trời sáng mới ra ngoài mua. Đến khi rốt cuộc còn gì để nữa, bầu khí liền trở nên có chút ngượng ngùng. Lúc này thời gian còn sớm, bên ngoài vẫn mưa to gió lớn, cũng chưa có điện lại, Dư Y muốn mạo hiểm rời , chỉ có thể nhắm mắt ngồi ở sô pha, như là nhà sư ngồi thiền, tựa như phát ra ba người kia đưa mắt nhìn nhau. Nguỵ Tông Thao rót ly nước uống, nhìn chằm chằm vào ót của : “Chuẩn bị căn phòng khách cho Dư!” Là phòng khách, Dư Y len lén thở phào. Toà nhà này tuy rằng cũ xưa, nhưng trong phòng dành cho khách cũng có phòng tắm, chẳng qua là khe hở giữa các miếng gạch men rất lớn, có vài miếng bị rạn nứt, có bồn tắm lớn, cái ống vòi hoa sen còn bị rỉ nước, bồn rửa mặt gần sát vòi nước còn có dấu vết ố vàng, hoàn toàn thể so sánh với phòng ngủ chính. Dư Y quan sát lượt, đơn giản rửa ráy chút, mặc lại bộ quần áo dơ nữa, dùng khăn tắm mới tinh quấn lại rồi ra. bất chấp ra giường, mền gối sạch hay dơ, lập tức chui vào, lạnh run lên hồi lâu mới cảm giác được bên trong mền dần dần ấm lên. ngủ trong cơn đói và lạnh, cho tới khi Dư Y mở mắt lần thứ hai, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rả rích trong bóng đêm. Cơn mưa nhiều, hoảng hốt biết bây giờ là mấy giờ, rốt cuộc ngủ được, liền quấn chăn bông đứng trước cửa sổ, hơi xốc bức màn lên nhìn ra ngoài. Nho An Đường vẫn tối đen như mực, nhưng trong sân thiếu chiếc xe, Dư Y liền biết là đêm này trôi qua. Bây giờ mấy người khác chắc là còn nghỉ ngơi, ai ngờ Dư Y ra khỏi cửa phòng phát đèn phòng khách sáng, mùi đồ ăn phảng phất truyền đến làm cho bụng kêu lên ùng ục, Dư Y ấn ấn bụng hồi, xoay người trở vô phòng. Đợi đến khi ánh mặt trời sáng tỏ, Dư Y lại mở cửa phòng ra lần nữa, : “Xin hỏi có gì ăn hay ? Trước khi giải phẫu cần phải bổ sung năng lượng.” Người đàn ông lùn sửng sốt, im lặng vào nhà bếp. Dư Y bổ sung năng lượng hết sức đầy đủ, sau khi cảm ơn ngồi yên ở trong phòng khách, chờ người đàn ông đeo mắt kính lái xe trở lại, đoàn người mới lên lầu hai. Điều kiện thô sơ, khử trùng chỉ có thể tiến hành ở trong phòng ngủ chính. Dư Y chờ sát trùng xong chuẩn bị làm, thấy Trang Hữu Bách còn ngây ra đó như ở chốn nào, có biểu cảm gì. Dù sao là người cầm dao giải phẫu, nhưng tính mạng của Nguỵ Tông Thao cũng thể để tuỳ ý thao túng, có ai giám sát sao được? Bây giờ tiến hành gây tê, tay nghề của Dư Y rất thành thạo. Trang Hữu Bách đứng ngoài quan sát tất cả, thấy Ngụy Tông Thao khẽ gật đầu, lúc này mới vâng lệnh ra ngoài. Thuốc gây tê vẫn còn chưa bắt đầu có hiệu quả, Nguỵ Tông Thao nằm ở giường, ràng là tư thế cá nằm thớt, nhưng càng giống với dã thú rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt lên. Dư Y đứng ở đầu giường, bộ dáng vênh váo đắc ý, đếm thời gian từng phút trôi qua, rốt cuộc giơ dụng cụ lên. Thủ pháp của Dư Y lưu loát, mặt đổi sắc khi đối diện với máu tanh cùng vết thương xấu xí, coi thịt người như là thịt heo. Mà Nguỵ Tông Thao cũng thờ ơ coi như là thịt heo, cho mình mới là người bị mổ. Dư Y khỏi liếc nhìn cái, đúng lúc Nguỵ Tông Thao cũng nhìn lại, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh. Hai người từ đầu đến cuối đều chuyện, yên lặng có nửa phần gợn sóng, cảm giác đối lập với tất cả những căng thẳng tối hôm qua. Giải phẫu hoàn thành, Dư Y vừa thu dọn dụng cụ vừa : “Theo dõi vết thương ba ngày, sau ba ngày khâu lại!” Nguỵ Tông Thao “Ừ” tiếng, nhắm mắt lại, phất tay kêu ra ngoài, như ý Dư Y mong muốn. rốt cuộc có thể bước ra ngoài ngôi nhà cổ này. Những sợ hãi kinh động tối hôm qua càng như là giấc mơ, hang hùm miệng sói bất quá cũng như vậy. Bây giờ thà rằng chỉ phải đối mặt với những tên côn đồ kia, Nguỵ Tông Thao giàu có lai lịch này khiến cho người ta thấy sợ hãi trong lòng. Dư Y vừa vừa bắt đầu suy nghĩ đường rút lui, sau khi ra khỏi nơi thưa thớt dân cư này, rốt cuộc thấy được cửa hàng, toà nhà quen thuộc, nhưng tình cảnh trước mặt khiến giật mình kêu lên ngay tại chỗ. Nho An Đường có mấy tiệm tạp hoá và nhà hàng , còn có tiệm net cùng với cửa hàng sửa chữa đồ điện. giờ, ở trước cửa tiệm tụ tập rất nhiều người, cửa kính của nhà hàng bị vỡ nát, hai chiếc xe cảnh sát đậu ở bên đường, bị đám người vây lấy, tiến được mà lùi cũng xong. Dư Y lập tức chạy tới sòng bài, còn chưa có vào cửa nghe thấy tiếng khóc của bà chủ vang vọng ra: “Tôi liều mạng với bọn nó, ai cũng đừng cản tôi, tôi muốn mạng của chúng!” Sòng bài mới sửa chữa xong giờ đây lại là bãi hỗn loạn. Hàng xóm nhìn thấy Dư Y đứng ở cửa, vội vàng kéo vào: “Cháu Dư tới đúng lúc, nhanh nhanh khuyên nhủ bà chủ của cháu. Chao ôi, cũng biết là nguyên nhân gì, đêm qua bị người đập phá trận!” Mọi người đều bàn tán: “ riêng gì nơi này bị đập phá, lúc tôi tới, mấy nhà hàng đều bị đập phá, cảnh sát liền phái hai chiếc xe tới, vừa vội vàng đến đây!” “Nhất định là đám lưu manh gây lần trước, tôi lần trước nên báo cảnh sát, bây giờ lại biến thành như thế này, cho đến giờ điện còn chưa có lại!” Mọi người mồm năm miệng mười, tôi câu câu, bà chủ ngồi phịch xuống khóc từ sớm. Ngô Thích chân tay luống cuống ngồi chồm hổm mặt đất, cũng biết phải lời an ủi nào, cho đến khi vợ chồng Ngô Phỉ và dì Chu chạy vào, mang về tin tức chính thức, hữu dụng. ra là hơn sáu giờ tối chạng vạng ngày hôm qua có người tới cây cột điện cao áp ở giao lộ của Nho An Đường, dối là bị thất tình thua tiền muốn tự sát, sau khi cảnh sát nhân dân được phái đến, lập tức thông báo cho công ty điện lực cắt điện ở nơi này, khiến cho Nho An Đường bị tối đen trong nháy mắt. Cảnh sát mạo hiểm mưa to gió lớn, ở tại giao lộ khuyên giải an ủi. Tiếng sấm sét cùng mưa rơi ầm ĩ, thế nhưng họ phát ra cách đó xa ở Nho An Đường có hơn ba mươi tên lưu manh thừa dịp này vung gậy sắt đập phá từng nhà qua. Cho đến khi người muốn tự tử được cứu xuống mọi người mới phát điện thể khôi phục lại được, biết bị trục trặc ở chỗ nào, nhân viên của công ty điện lực giờ sửa gấp. Về phần Khỉ còi, dì Chu vội vàng nuốt nước miếng, : “ thấy ta, công ty dịch vụ loạn cào cào lên, là ta bị bắt rồi!” Dư Y nghe thấy liền nhíu mày, thấy chỗ này ầm ĩ cũng sáp vào . Nghĩ chút, quyết định rời trước, lấy chìa khoá để ở chỗ này, lập tức chạy về chỗ nhà trọ, vào phòng ngủ trước tiên, mở tủ quần áo thấy bên trong trống rỗng còn cái gì. Dư Y ngây ra lát rồi vội vàng mở ngăn kéo, ví tiền cùng các loại giấy tờ chứng nhận được để trong ngăn kéo trước đây, tất cả đều cánh mà bay.
Chương 8 Tất cả đồ vật trong nhà trọ đều biến mất, ngoại trừ quần áo lót được Dư Y phơi ở ngoài ban công còn lại, những quần áo khác được máng giá áo ở bên trong đều biến mất. Dư Y kéo ghế ngồi ăn cơm ra, nhíu mày ngồi trong chốc lát, lại đến cạnh cửa xoay xoay nắm đấm cửa, khoá cửa còn nguyên vẹn, giống có người cạy cửa vào ăn trộm. Đầu tiên, nghi ngờ có kẻ trộm nhặt được chìa khoá của ở đường, nhưng ngay lập tức loại bỏ khả năng này. Cho dù người nhặt được chìa khoá chính là những người đến gây tối hôm qua, bọn họ cũng thể biết chắc chắn cái chìa khoá này là của , huống chi tại sao bọn họ lại trộm luôn cả cái mắc áo? Dư Y lần lượt loại bỏ các suy đoán, nhân tiện gõ cửa nhà hàng xóm hỏi thăm động tĩnh tối hôm qua và sáng nay. Hàng xóm giật mình : “ phải bọn họ còn vào nhà trộm đồ chứ? Tôi chỉ nghe bên ngoài cửa hàng đều bị đập phá, chưa có người là trong nhà cũng bị tai vạ, có nghe thấy thanh gì cả mà!” Dư Y cười trấn an: “ phải, tôi chỉ muốn hỏi chút cho biết, chuyện này xảy ra làm lá gan của tôi cũng bị teo lại!” Hàng xóm cảm động lây, nhất thời nắm chặt bàn tay của Dư Y, mắng bọn người hung tợn kia chập. Dư Y cũng sốt ruột, khoá cửa phòng lần nữa rồi quay về sòng bài. Lúc này bên ngoài mưa phùn rả rích, trong phòng của sòng bài đều là dấu vết chân dính bùn. Ngô Phỉ lau, thấy Dư Y đến trễ, ta cũng gì, chỉ hỏi ăn cơm chưa. Dư Y lắc đầu, Ngô Phỉ : “Chị nấu cơm, buổi trưa ăn tạm hai món , cũng có khẩu vị ăn uống gì!” Còn bà chủ lau khô nước mắt, đứng ở phía sau quầy tính toán sổ sách, có thời gian để so đo chuyện Dư Y đến trễ. Ngôi nhà cổ là nơi duy nhất có điện ở Nho An Đường, bên trong ấm áp như mùa xuân, có bị ảnh hưởng bởi bên ngoài chút nào. Nhưng mà vẻ mặt của ba người này đều có chút kỳ lạ, thường hay liếc mắt ngóng nhìn cửa cái, nhưng trước sau vẫn hề nhìn thấy người vốn nên xuất từ sớm. Chỉ có Nguỵ Tông Thao thảnh thơi ngồi đọc báo ở sô pha, : “Hôm nay cơm chiều cần làm!” Tuy rằng mấy người Trang Hữu Bách khó hiểu, nhưng cũng chất vấn là chưa có phân công người đảm nhiệm, cho đến khi đến giờ cơm chiều, bọn họ mới tỉnh ngộ ra. Sắc trời chưa hoàn toàn tối, hôm nay Dư Y sớm hơn so với ngày thường chút, cầm hai cái cà mèn, nhấn chuông cửa, cười với người ra mở cửa là Trang Hữu Bách, : “Điện còn chưa có lại, tôi sợ trễ thấy đường , hôm nay sớm hơn chút.” xong, hết sức tự giác khoá cửa, đường ở trong sân hẹp, dẫn thẳng đến toà nhà ba tầng. Từ khoảng cách rất xa, cửa mở rộng giống như là cái mồm đầy máu há to. Bọn họ biết sớm muộn gì Dư Y cũng đến, nhưng tuyệt đối đoán được lại đem theo cà mèn tới. Ba người này sững sờ, sau đó liền hiểu được ý của Nguỵ Tông Thao hồi sớm, khỏi len lén quan sát hai người phen, hẹn mà cùng chậm rãi vào nhà bếp. người hâm nóng đồ ăn dọn ra bàn, người quanh quẩn hóng chuyện, cảnh tượng như thế đáng khinh. May mắn là hai người ở trong phòng khách có thời gian để ý tới. Dư Y ngồi ở cạnh bàn ăn, như là chuyện thời tiết bình thường: “ Nguỵ, nơi tôi ở rất tốt, cần chuyển nhà!” thẳng, thẳng vào vấn đề, hiếm khi lòng vòng quanh co với . Nguỵ Tông Thao dường như tương đối hài lòng với biểu lúc này của , hào phóng mở miệng: “Điện còn chưa có lại, ở chỗ này tiện hơn.” “Cám ơn ý tốt của Nguỵ.” Dư mỉm cười chân thành, đáp lại: “Tôi cảm thấy rằng ở chỗ này lại càng tiện.” Giọng lạnh lùng, hoàn toàn giống với khoé miệng cong lên ngọt ngào kia. Nguỵ Tông Thao gấp tờ báo lại, để qua bên, đùi phải gác lên đùi trái, hai tay đan lại, lời, nhìn Dư Y. Ánh mắt hai người đối đầu, nhượng bộ, xung quanh tĩnh lặng ngay cả đến thanh của đồng hồ quả lắc treo ở tường phòng ăn đều có thể nghe được. Hình ảnh giằng co khiến cho người ta nhớ tới đêm qua, ly sữa vỡ vụn đất, tiếng thở dốc cùng giãy dụa ngừng lên. Dư Y thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm cùng với cảm giác đầu lưỡi bị người mút lấy. ràng là cả ngày cũng có suy nghĩ đến chuyện này, nhưng giờ đây khi ánh mắt trầm tĩnh của Nguỵ Tông Thao nhìn , thế là lại nhớ tới hình ảnh chịu được. Trong phút chốc Dư Y tan vỡ, ngực phập phồng, mắt lập tức nhìn xuống. vừa lảng tránh đối mặt, dường như liền nghe tiếng cười giễu khẽ vang lên, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cái bóng cao lớn chậm rãi áp xuống, thanh trầm thấp, hơi thở nóng bỏng ở bên cạnh tiến vào trong tai Dư Y: “ Dư, ngày hôm qua tôi cho lựa chọn, ăn uống tắm rửa hoặc là rời khỏi, lại lựa chọn điều thứ ba, đây là quyết định của chính . Hoặc là tôi cho cơ hội lựa chọn lần nữa, ngủ phòng khách, hay là ngoan ngoãn tắm rửa ăn chút gì? Tóm lại…” Nguỵ Tông Thao giữ lấy hai má của Dư Y hồi, khuôn mặt xin xắn đẹp đẽ, lông mi dài như cánh quạt, mùi vị trong miệng thơm. nhàng vuốt ve môi của Dư Y giống như đêm qua vậy, dễ dàng khiến cho thể giãy dụa chút nào, giọng rất khẽ, rất chậm rãi, vô cùng mờ ám: “ thể rời khỏi nơi này!” Tim Dư Y đập mạnh, Nguỵ Tông Thao cho thời gian suy nghĩ là ngắn, kiên nhẫn giống như đêm qua. ta là người như vậy, thế nhưng lại bồng cả người ướt đẫm vào phòng ngủ của mình, thái độ ràng như thế. Nhưng quả có cho cơ hội lựa chọn, mà giờ đây lại có cơ hội ra trước mặt, bất kể là cái gì cũng muốn chọn. Nhưng mà đối phương kiềm kẹp áp chế, khoảng cách gần đến nỗi thể thấy nhau. Dư Y bị bóp hai má, ngay cả cổ cũng thể xoay được. Khi môi của hai người sắp sửa tiếp xúc, đột nhiên bị ngón trỏ chen vào, trắng nõn ấm áp, móng tay được cắt tỉa sạch ngăn nắp, rồi thấy Dư Y giọng mỉm cười: “ Nguỵ, tôi ngủ ở phòng dành cho khách!” hề luống cuống vùng vẫy, nhàng xinh đẹp đến tột cùng, cặp mắt Nguỵ Tông Thao nhìn thoáng qua ngón tay chắn ở trước môi, khỏi cười cười, nhìn chằm chằm vào mắt Dư Y, chậm rãi đứng thẳng dậy. “ ra !” Nguỵ Tông Thao ra lệnh tiếng, ba người rình lâu rốt cuộc từ nhà bếp ra. Dư Y biết bọn họ nghe được, thấy được bao nhiêu, vẻ mặt của ba người này rất nghiêm trang. mắng thầm tổ tông của Nguỵ Tông Thao lần, lúc này mới giơ đũa lên nhấm nháp tay nghề của mình. Sau khi ăn xong, người đàn ông đeo mắt kính đưa xâu chìa khoá và cái di động bị bẩn cho Dư Y, : “Mấy cái này là tôi nhặt được hồi sáng hôm nay, di động bị hư rồi.” Rồi tiếp: “Đồ dùng hàng ngày của , tôi bỏ vào phòng cho rồi.” Dư Y rốt cuộc nhịn được: “Có phải những đồ dùng khác của tôi được các bảo quản thay tôi hay ?!” Ngừơi đàn ông mang mắt kính sửng sốt “À” tiếng, á khẩu trả lời được. Dư Y thở hổn hển, về căn phòng ở lầu hai, hành lý của mình được bày ra ở giường, đồ dùng rửa mặt quen thuộc cũng được để vào trong nhà tắm, đến cuộn giấy vệ sinh ở nhà trọ cũng bị lấy tới để ở bên cạnh bồn cầu. Dư Y trợn mắt thể tưởng tượng nổi, nhất thời dở khóc dở cười. Lai lịch của mấy người này là câu đố. Lúc ăn cơm chiều, Trang Hữu Bách giới thiệu với Dư Y, người đàn ông mang mắt kính gọi là Tán, người đàn ông lùn gọi là Thành, chú Tuyền tài xế có bệnh ưa sạch , đó giờ đều tự mình nấu cơm ăn, ngày thường ít khi xuống lầu, cũng cho biết tên đầy đủ của mọi người. Dư Y chậm rãi qua lại trong nhà tắm, nghĩ ra đối sách gì. xu dính túi là chuyện , nhưng giấy tờ tùy thân mới là chuyện lớn. có sổ hộ khẩu ngay cả làm lại giấy chứng minh đều được, giờ đây nửa bước cũng khó . Dư Y ngồi bồn cầu, nghĩ đến vết thương của Nguỵ Tông Thao cần hai tháng mới có thể lành hẳn. cách khác, ít nhất phải ở trong này hai tháng. Nhưng thể bảo đảm bản thân sau hai tháng có thể bình an vô , kế sách bây giờ chỉ có thể là nghĩ ra biện pháp tìm về giấy tờ tùy thân của mình, cùng với cố gắng hết sức suy nghĩ ra phương pháp tự bảo vệ mình. Dư Y lại mắng tổ tông của Nguỵ Tông Thao lần nữa, sau khi mắng xong trong lòng sảng khoái, nhưng khi nhìn thấy vết bầm bụng mình trong lúc tắm lại đem Nguỵ Tông Thao gộp chung với ba người tối hôm qua mắng thêm lần nữa. Mắng mắng lại cũng chỉ lặp lại vài câu thô tục, tục tằn lại khó nghe, bỗng chốc Dư Y im bặt, mệt mỏi dựa vào vách tường, mặc nước ấm rơi ào ào, hơi nước lượn lờ đầy phòng. Ngày thứ ba sau khi Nho An Đường xảy ra chuyện, sáng sớm trời u ám, giữa trưa lại đổ mưa to. Đồn cảnh sát nhân dân tận chức tận trách điều tra vụ án, sót nhà nào. Đa số mọi người đều chỉa mũi dùi vào bọn xã hội đen tranh giành địa bàn. Tên của hai công ty dịch vụ được cảnh sát ghi lại có hồ sơ, buổi chiều liền có cảnh sát nhân dân gọi ngừơi phụ trách công ty tới đồn để điều tra. Nhưng người đại diện pháp luật của trong hai công ty dịch vụ là Trang Dũng mất tích. Tên đàn em ấp úng hơn nửa ngày mới ra tình hình đối nghịch thực tế của hai nhà, mà Đại ca Khỉ còi của nhà mình bị bắt cóc rồi, rất là mất mặt! Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới là báo cho cảnh sát biết, chỉ tính là tự mình lén lút giải quyết. Khỉ còi chuyên chế độc quyền xưng đại ca ở công ty dịch vụ, lo sợ đàn em soán vị, bởi vậy ngay cả trợ thủ ở bên cạnh cũng lập. Vì thế, sau khi ta bị mất tích công ty như rắn mất đầu, mọi người đều trở thành ruồi bọ đầu, đầu đuôi mà cầm gậy đến cửa của công ty dịch vụ kia náo loạn trận, rồi bị bắt hơn phân nửa. Mọi người, nửa giận thể kiềm nén, nửa lo sợ bất an. Lúc này mới có người nhớ tới người bà con mà Khỉ còi hay , thời gian trước đến ở ngôi biệt thự, đó là Trang Hữu Bách. Bàn bạc xong vài câu, mọi người lập tức lấy khí thế hăng hái xông qua đó. ngờ sớm có khách mời mà đến, viếng thăm căn nhà cổ. Dư Y đứng ở đầu cầu thang, người mặc cái áo len cổ chữ V màu xám tro nhạt rộng thùng thình, váy bông dày, sậm màu dài đến mắt cá chân, giống như mới tỉnh ngủ, tóc dài và dày được vén qua bên, khoé miệng có độ cong rất nhạt, đủng đỉnh bước xuống lầu. Mấy người dưới lầu ngẩng đầu nhìn , ngay cả Nguỵ Tông Thao cũng nhìn lại đây, tiếng nào cũng biết là suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới : “ ấy chính là Dư Y!” Hai người lạ đứng ở giữa phòng khách lập tức : “Xin chào Dư, chúng tôi là người của đồn cảnh sát, đến đây để điều tra chút chuyện. Xin hỏi có nhận ra ba người này hay ?” Cảnh sát giơ lên bức ảnh trong tay, mặt mũi ba người trong ảnh bị bầm dập, trong đó, mắt của người còn bị băng lại, cảnh sát nhân dân : “Người này là chọt mù mắt ta!”
Chương 9 Dư Y ngẩn ra, trợn mắt há hốc mồm, khỏi tiến lên vài bước, cầm tấm ảnh xem, lắc đầu : “Tôi hoàn toàn biết ta!” Giọng điệu chắc chắn, vẻ mặt vô tội. Sau khi nghe vậy, ba người Trang Hữu Bách ở bên cạnh đều giữ im lặng. Cảnh sát đến khi Dư Y còn ở trong phòng, cũng kêu bọn họ gọi Dư Y xuống, chỉ vào xe hơi ở trong sân, : “Xe ba người kia đoán là xe này, rất ít người dân ở Nho An Đường có xe, xe này của các còn có vẻ sang trọng nữa!” Rồi hỏi Nguỵ Tông Thao ở đâu vào đêm cúp điện, làm gì, nhận ra ba người trong ảnh hay . Nguỵ Tông Thao trả lời từng câu hỏi xong, bọn họ mới : “À đúng rồi, biết các có cách liên lạc với Dư ? Chúng tôi trước đó ghé qua chỗ ở của ấy, cũng có gọi di động cho ấy, vẫn tìm thấy ấy!” Chuyện Dư Y ngày hôm sau dọn đến nơi này giấu được ai cả, Trang Hữu Bách lập tức lên lầu gọi Dư Y, vốn dự định nhắc nhở vài câu, ai ngờ người cảnh sát cũng theo lên, Dư Y rời giường thay áo, hơn mười phút sau mới xuống lầu. Hai người cảnh sát liếc nhau, người trong bọn họ hỏi: “Buổi tối hôm cúp điện kia, ở đâu?” Buổi tối hôm đó sấm sét ngang dọc, đám lưu manh lại gây vào lúc ấy, người có việc gì ra khỏi cửa, Dư Y thừa dịp : “Tôi ở chỗ này!” Câu phần lớn là , trả lời vô cùng đơn giản, cảnh sát chỉ có thể hỏi vặn lại câu trả lời của Nguỵ Tông Thao lúc trước: “Vậy à? Sao lúc trước Nguỵ cũng gì cả?” Mãi cho đến bây giờ Dư Y mới đưa mắt nhìn Nguỵ Tông Thao, Nguỵ Tông Thao cũng nhìn lại, ánh mắt thản nhiên, chỉ dừng lại môi của Dư Y lát, rồi chậm rãi quét qua ngực , cuối cùng xuống bụng, giống như đêm đó xốc áo của lên, nóng bỏng mờ ám dừng lại ở rốn của . Dư Y thầm cười khẩy, nhưng mặt đổi sắc, lặng im trong chốc lát, rồi sợ hãi cộng thêm chút vô tội cùng oan ức, : “Đồng chí cảnh sát, các hỏi tới hỏi lui, tin là tôi chọt mù mắt của ta? Sao tôi lại có thể làm ra chuyện như thế được? Trước tiên, đến tôi căn bản là biết ta, cho dù tôi biết, tôi cũng có gan làm loại chuyện này!” xong hai mắt dần dần ẩm ướt. Ngoại hình Dư Y vốn rất đẹp, khung xương nhắn, nhìn rất mảnh mai yểu điệu, lại mặc cái áo len rộng, làm nổi bật khuôn mặt xinh xắn, khiến cho người ta cảm thấy dịu dàng mềm mại, làm sao có tay chân nhanh nhạy và lòng can đảm hại người như vậy. Cảnh sát thấy dịu dàng thuỳ mị, lúc này vừa điềm đạm lại đáng , khiến cho ngừơi ta khỏi mềm lòng, rốt cuộc giọng điệu thể nghiêm khắc: “ Dư, chúng tôi cũng chỉ là làm nhiệm vụ thôi, theo lệ là nhất định phải hỏi như vậy, đừng kích động. ra mắt của ta còn đáng ngại gì, bác sĩ là bị chảy máu chút, kết mạc của mắt bị rách, may vài mũi sao nữa. ta tranh cãi ầm ĩ với bệnh viện, khăng khăng là mắt bị mù, muốn tìm trả thù! Cho nên, Dư, chúng tôi cũng vì lo lắng cho sau này có phiền phức, mấy vấn đề này phải hỏi tường tận!” Lúc này Dư Y mới gật đầu, cố gắng đẩy lùi nước mắt, cắn cắn môi : “Hôm đó tôi đưa cơm tới đây, sau đó mưa quá lớn, bên ngoài lại cúp điện, tôi thể quay về nên vẫn ở chỗ này.” giờ muốn chém Nguỵ Tông Thao ra làm nhiều khúc, ánh mắt vừa rồi của ta ám chỉ phải ý này. Bọn họ có quan hệ, cho nên tại mới có thể ở đây, toàn bộ đều được giải thích thông suốt. Về phần vì sao đối phương lại oan hai ngừơi bọn họ, Dư Y chỉ vào gò má của Nguỵ Tông Thao, nhăn mày : “Hôm buổi tối mùng , lúc tôi ngang qua bờ sông, có bốn người muốn bắt tôi, những người đó cho là tôi có quan hệ với Trang Dũng. Chuyện của bọn họ tôi vốn biết, sau đó Nguỵ thấy việc nghĩa hăng hái ra tay cứu tôi, bản thân ấy cũng bị thương, đến bây giờ còn chưa khỏi hẳn. Tuy rằng tôi biết ba người trong ảnh, nhưng chuyện tình vào buổi tối hai ngày trước mọi người đều biết, tất cả đều rất trùng hợp, tự bọn họ bị thương, muốn giá hoạ cho chúng tôi, đơn giản chính là muốn trả thù. Nếu các tin có thể hỏi bà chủ sòng bài chuyện này, ngày hôm đó tôi có xem phim với con trai của dì ấy, con của dì ấy cũng bị đánh.” Vết thương gò má của Nguỵ Tông Thao rất nhạt, tuy là vết thương mới hai ngày trước, nhưng hiệu quả này cũng có thể thay thế cho vết thương nghiêm trọng mười ngày trước. Dư Y rất ân cần và sốt sắng, biểu lộ chân thành, nước mắt lưng tròng, nhưng kiên cường chịu đựng, thỉnh thoảng lại phối hợp với giọng run rẩy xúc động, lại cùng với khuôn mặt bày ra vẻ thanh thuần, thể nào khiến người khác tin tưởng. Ngụy Tông Thao lời, cánh tay gác lên tay vịn của sô pha, chống mặt nhìn Dư Y biểu diễn từ đầu đến cuối, nghe hát tiết mục cường hào ác bá ức hiếp con nhà lành, hùng cứu mỹ nhân. sắc uyển chuyển êm tai, biết trong cổ họng có chứa hương thơm gì, mời gọi người ta muốn tìm tòi cho tới cùng. Trong nửa giờ ngắn ngủn, Dư Y liên kết những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay trôi chảy, thầm suy nghĩ để cho người ta thấy như thế là đủ rồi, tìm ra chút khuyết điểm nào, tựa như nghĩ sẵn ở trong đầu rất nhiều lần. Dư Y hề lo lắng chút nào, mấy ngày nay mưa to sớm rửa sạch các dấu vết ở đường. Chìa khoá cùng di động bị mất của cũng được A Tán - người đàn ông mang mắt kính “nhặt được” trở về, hoàn toàn có khả năng lưu lại manh mối gì. Nghĩ đến đây, lòng như chùng xuống. Trời chưa sáng, A Tán ra ngoài “nhặt” cái chìa khoá và di động, xem ra chỉ dọn nhà thay , mà còn có thể nhân tiện xoá sạch những dấu vết mà mưa thể xoá hết, có thể thấy là làm theo lệnh của người nào đó. ra là sớm chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay, nếu , có bịa đặt cho hoàn mỹ cũng khó , cho dù cẩn thận cách mấy cũng có sai sót. Người suy nghĩ tỉ mỉ chính là ta mới phải! Dư Y tự chủ ngoảnh lại nhìn Nguỵ Tông Thao, lúc này mới phát đối phương vẫn thâm trầm nhìn chằm chằm. ràng là trời yên biển lặng mà lại có cảm giác như có sóng lớn mãnh liệt ở đây, cặp mắt đen sâu thẳm như nước xoáy cuốn vào sóng nước cuồn cuộn, quét qua mỗi tấc thân thể , mạnh mẽ xông vào nơi sâu nhất, vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng, tim đập càng ngày càng nhanh, “thùng thùng” như là tiếng trống dồn. Cảnh sát cáo từ rời , người đàn ông lùn A Thành vội vàng mở miệng: “ Dư, là lợi hại!” Dư Y thay đổi sắc mặt nhanh, bây giờ làm gì còn có bộ dáng mảnh mai đáng thương nữa, lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, tựa như thuần tuý chỉ là người ngoài cuộc. A Thành ít khi nào bị kích động, lúc này mặt đỏ lên: “Hai người cảnh sát kia lừa là Tổng giám đốc Nguỵ có đề cập tới !” Sau khi đồng chí cảnh sát cáo già biết được Dư Y ở lầu, tiếp tục hỏi Nguỵ Tông Thao các vấn đề trước, rồi mới theo Trang Hữu Bách lên lầu gọi người. Có thể thấy câu trả lời đối với những vấn đề này của Nguỵ Tông Thao và Dư Y khác biệt lắm, chỉ là khi cảnh sát hỏi vết thương mặt của , Nguỵ Tông Thao : “Bị thương vào buổi tối mùng đầu năm!” Còn buổi tối cúp điện hôm đó, Nguỵ Tông Thao trả lời: “ ấy ở đây suốt, sau đó là dọn tới đây luôn.” Ngụ ý ràng. Người khác biết tình, A Thành và mấy người này đều biết Dư Y mới dọn tới nơi này tối hôm qua, cho dù muốn thông đồng bịa đặt lời khai cũng có thời gian, bởi vậy tránh khỏi kích động, tình khâm phục Dư Y thông minh nhanh trí, suy nghĩ lại có thể ăn ý với Nguỵ Tông Thao mà cần tính toán! Ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, Trang Hữu Bách ra xem xét, A Thành còn muốn cái gì đó liền bị A Tán kéo cái, ngẩn người ngậm miệng, theo ta ra sân, trong nhà chỉ còn lại hai người, Dư Y cùng Nguỵ Tông Thao. Nguỵ Tông Thao vẫn nhìn chằm chằm Dư Y, khẽ : “Ngủ mạch cho tới chiều, tối hôm qua ngủ được sao?” Dư Y đứng lên chuẩn bị về phòng, khoanh tay tuỳ ý nhìn ra sân, tóc dài vén ở bên hơi phất phơ, cửa trước mở toang làm gió lạnh tiến vào va chạm mãnh liệt với ấm áp ở bên trong khiến cho váy bông bị thổi phồng lên, tựa như nếu dùng chút lực có thể thổi Dư Y bay lên trung. Dư Y với bộ dáng lười biếng, nhàng “Ừ” tiếng, hề khách sáo phủ nhận. Nguỵ Tông Thao cười, từ sô pha đứng lên, tới bên cạnh , cũng nhìn ra sân, : “Đói bụng tự vào nhà bếp , buổi tối nhớ nấu cơm đúng giờ!” Khi mọi người ở trong sân quay lại nhìn thấy hình ảnh hai người đứng cạnh nhau, đỉnh đầu của Dư Y chỉ đến cằm của Nguỵ Tông Thao, nhắn thanh tú, đứng trước gió rất xinh đẹp. Nguỵ Tông Thao cao lớn, tuấn, to gần gấp đôi , nếu mở rộng áo khoác ra có thể bao trọn lấy . Dư Y nghiêng đầu, nhanh chóng nắm tay “khụ” tiếng, Ngụy Tông Thao liền nghiêng đầu nhìn xuống . Trai tài sắc như thế, cảnh đẹp ý vui, lại bị người phá hoại, chỉ nghe giữa đám người ồn ào có người lên tiếng gọi to: “Dư Y, tại sao ở đây?” Những người này vốn là đàn em của Khỉ còi, đến đây tìm Trang Hữu Bách để bày mưu tính kế. Bọn họ từ lâu cho rằng Dư Y là chị dâu tương lai, giờ đây thấy xuất ở đây khỏi lấy làm lạ, có cái đầu ngu ngốc trực tiếp hét lên: “Nhất định là Dư Y cũng tìm đại ca Trang!” Bó tay với chỉ số thông minh, mới vừa xong liền bị người em vỗ lên đầu cái. Trang Hữu Bách rất khó xử, để A Tán và A Thành ngăn lại bọn họ, bước nhanh đến cạnh Nguỵ Tông Thao : “Tổng giám đốc Nguỵ, bọn họ cầu xin tôi giải cứu Khỉ còi!” Nguỵ Tông Thao hơi nhướng mày, ở bên ngoài mưa phùn rả rích, đám người thô tục kia quen che dù, sớm bị ướt sũng, hơn mười ánh mắt mong đợi chần chừ ở người Dư Y, Nguỵ Tông Thao liếc xéo Dư Y, với Trang Hữu Bách: “Để người đó tự nghĩ cách!” Người đó? Người nào là “người đó”? Trang Hữu Bách ngập ngừng nhìn Dư Y, thấy Nguỵ Tông Thao chậm rãi đến sô pha ngồi xuống, cánh tay tuỳ tiện thoải mái gác lên tay vịn, thanh thản mãn nguyện, như là chuyện liên quan đến mình: “ ấy quen thân với người kia, nguyên nhân gây ra chuyện cũng là ấy, chúng ta tiện tham gia vào!” Trang Hữu Bách rốt cuộc xác định được “người đó” này là chỉ Dư Y, ý tứ của Nguỵ Tông Thao ràng, ai được xen vào việc của ngừơi khác, ngoại trừ mới dọn tới ở nơi này --- Dư Y!