1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ca Ca Sủng Nhi - Thanh Vân Bạch Thiên (Chương 13.2)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4.

      Tuyết Cần tỉnh lại trong cơn đau đầu choáng váng, hồi tưởng lại hình như mình bị hai người đàn ông kéo lên xe, sau đó ngửi được mùi gì đó rồi ngất xỉu.

      Lắc lắc đầu cố xua cảm giác choáng váng vừa dâng lên, định đưa mắt nhìn chung quanh xem nơi đây là đâu.

      Bốn phía là bức tường, gian phòng cũng khá sạch , chỉ có cửa sổ duy nhất, nhưng cửa sổ đó được làm bằng những song sắt chắc chắn bảo vệ.

      thử nhúc nhích người, mới phát người mình hoàn toàn hề bị trói buộc, có lẽ, người bắt cóc nghĩ thể làm được gì nên mới để tự do thế này chăng, cố vượt qua cơn choáng váng lợi hại kia, đưa tay vịn vào vách tường lần dò đến cửa sổ, cửa phòng đóng kín, nhưng biết chắc chắn bên ngoài có người, chi bằng bắt đầu dò xét từ cửa sổ hay hơn.

      Có lẽ mọi người biết, sinh ra trong gia đình giàu có, từ được học cách tự bảo vệ bản thân, mỗi lần vào chủ nhật ba cho người đến dạy cách tự vệ, bảo vệ lấy bản thân mình, và nhất là trong những trường hợp này, ba luôn : Phải bình tĩnh, dò xét mọi thứ xung quanh mình, xem mình có thể lợi dụng được điểm nào để cứu mạng. trong lúc nguy cấp cái đầu bình tĩnh là luôn cần thiết nhất.

      trai dạo gần đây cũng giảng giải vài tình huống phòng thân cho , thực thích mỗi lần hai làm như thế.

      Bởi vì khi ấy, được gần gũi hơn, được ngửi thấy mùi nước hoa dịu từ cơ thể của lan toả bên mình, được nhìn thấy mặt ôn nhu khác của . Và những lúc đó, hai mới là người cực đoan lãnh khốc như ngày thường.

      Phì! Bây giờ là lúc miên man suy nghĩ mà là lúc nên quan sát kĩ tình hình, hai gì nhỉ? À, đầu tiên là phương hướng, mình phải xác định mình ở đâu, hướng nào, có gần thành thị , vì đa số nếu gần khu vực đông người chạy trốn nhanh hơn.

      đến bên cửa sổ nhìn nhìn, cửa sổ cũng khá lớn, tuy những song sắt đó vô cũng chắc chắn nhưng từ đây cũng có thể quan sát được phong cảnh bên ngoài, có điều dám quá trực diện, vì biết đâu những tên bắt cóc còn quanh quẩn đâu đây để chờ đợi tỉnh lại sao?

      Lẳng lặng nghe ngóng chung quanh, yên tĩnh đến lạ thường, hình như có cả tiếng côn trùng rả rich, xa xa có đám, gì đó đen đen, giống như những bụi cây cao to tất cả những chuyện này cho thấy dường như đây là khu biệt thự tư nhân, nằm con đường vắng vẻ, ánh dạ quang từ chiếc đồng hồ hắt lên cho thấy bây giờ là 8 giờ tối, nhưng lắng tai nghe động tĩnh chẳng hề có tiếng còi xe, hay tiếng huyên náo, vậy nơi này nhất định nằm xa khu nội thành.

      Nghĩ đến đây, lòng Tuyết Cần hơi nhéo chặt chút, xa khu thành thị dễ hòa lẫn vào đám người.

      Mắt lóe lên khi nhìn thấy đằng xa xa kia có bóng đen dầy đặt. giống như khu rừng rậm, nếu mình có thể thoát khỏi nơi này, mình chạy vào khu rừng đó, ban đêm thanh vắng, lại có rừng cây um tùm chở che, tin chắc họ tìm được mình.

      Vấn đề là, thể phân biệt được phương hương, chẳng lẽ cứ chui thẳng vào rừng hay sao?

      ngẩn ngơ suy tính chợt nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân, Tuyết Cần vội vã leo lên giường giả vờ như ngủ.

      Tiếng cửa mở, tiếng giày cao gót nện lộp cộp sàn nhà, mùi hương thơm mát xộc vào mũi, có kinh nghiệm từ lần trước lần này Tuyết Cần nhịn thở, nhưng được bao lâu cũng đành phải len lén hít vào vì thiếu dưỡng khí.

      Người đến có lẽ là phụ nữ, qua mùi hương và cách đó, có thể đoán ra, con người khi nhắm mắt lại thính giác trở nên nhạy bén lạ thường, nhất là trong hoàn cảnh gian phòng tranh tối tranh sang, chung quanh yên tĩnh như thế này.

      Bá!!

      Bất chợt căn phòng vụt sáng rỡ lên, Tuyết Cần hơi khó chịu vì ánh sáng quá mức đột ngột nên hơi nheo nheo mắt, nghe tiếng người phụ nữ kia cười khẽ, tiếp theo:

      “Tỉnh rồi à?”

      Biết người đó phát giác ra mình thể giả vờ ngủ nữa, chậm rãi mở mắt ra, nhưng lên tiếng, thầm quan sát người phụ nữ này, hai dạy, trước khi mình biết người đó là ai tuyệt đối nên mở miệng quá nhiều tránh cho lộ sơ hở, phải dùng mắt, dùng tâm quan sát trước.

      nhận thấy này khoảng 20 tuổi, dáng vóc ta quyến rũ phải vưu vật trời ban, ta đưa mắt nhìn từ xuống dưới, miệng chậc chậc thành tiếng:

      “Em của Viễn Chinh Huân quả nhiên phải tầm thường mà, hèn chi cậu ta bảo vệ như vậy, làm cho người ta hoài nghi phải chăng cậu ta có điểm luyến muội tình kết ?”

      vẫn lên tiếng, để mặc cho này thao thao bất tuyệt.

      “Cậu ta vốn là nhân tài trong giới kinh doanh, mới hai mươi hai tuổi nắm trong tay cơ nghiệp lớn như thế, nhà lãnh đạo trẻ tài ba. Đáng tiếc, đáng tiếc…”

      ta chậc chậc nhưng lại lên tiếng tiếp, Tuyết Cần dù tò mò nhưng cũng hề hỏi câu nào, nghĩ nếu ta muốn , cũng tự lên tiếng thôi. Phải bình tĩnh dùng đầu óc quan sát, thể hỗn loạn vào lúc này, có lẽ ta chờ mắc câu. cũng ngu như vậy đâu. Nghĩ thế khẽ bĩu môi

      kia dường như biết trong lòng nghĩ gì, bật cười :

      “Tôi chỉ muốn xem thử bảo bối mà Viễn Chinh Huân bảo vệ trong lòng bàn tay rốt cuộc là loại người như thế nào, quả bé quật cường thể khinh thường. Bất quá, em thấy Chinh Huân vì em mà bỏ số tiền đồ vô lượng trong tương lai.”

      Lúc này nhịn được cất tiếng hỏi:

      “Bỏ qua cái gì?”

      “Tập đoàn của tôi là tập đoàn nổi tiếng quốc tế, chỉ cần kết hôn với tôi, khỏi cổ phiếu của Viễn thị lan xa đến đâu. Mà tương lai của cậu ta càng khỏi bàn tới, nhưng mà…. Cậu ta từ chối tất cả. Nghe là bảo bối của cậu ta, nên tôi muốn dùng để đánh cược thử, xem cậu ta có quan tâm đến mức hy sinh mình hay ?”

      Nghe qua đến đây, Tuyết Cần hiểu vì sao người này muốn bắt cóc , ồ, đây là tình huống cẩu huyết thường thấy trang web truyện nè, nữ nhân vật vì được nam nhân vật nên mới phá hủy mấy thứ ta quan tâm. Ớ nhưng mà, trai đâu phải xem Cần Cần là báu vật đâu, chắc chị này hiểu lầm. Ừm, à hiểu lầm hiểu lầm cũng sao, dù gì Cần Cần cũng rất thích người khác biết là hai thương Cần Cần ^^~

      Nghĩ thế, đưa mắt quan sát này, ừm, rất đẹp nhưng hình như hơi già so với hai nhỉ, hí hí, mình trêu ta chút xem sao.

      mở to đôi mắt ngây thơ, chớp chớp mắt:

      “Dì à. Dì định cưới hai con cho con dì à, nhưng dì còn trẻ như thế này, vậy con của dì con nghĩ chắc còn lắm, sao đám cưới được ạ.”
      nhìn thấy gân xanh bắt đầu phập phồng gương mặt xinh như hoa của nọ, và mặt ta lúc này cũng giống như con tắc kè đổi màu, từ màu hồng chuyển sang xanh,c ó đôi chỗ hình như thành màu tím.

      le lưỡi, hiệu quả !

      Quả nhiên đó nghiến rin rít qua kẽ răng:
      “Con bé này, sao lại gọi là gì? Chị đây chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi.”

      Ừm, Tuyết Cần ngẫm nghĩ, hai của Tuyết Cần mới hai mươi hai, chị này hai mươi bốn, nhưng dù sao vẫn lớn tuổi hơn hai mà. chớp mắt ngây thơ.

      trai chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi ạ.”

      Ngụ ý, chị già hơn trai em….

      Thái dương của ta bắt đầu co giật ngừng, ta xoay mặt sang hướng khác tự nhắc nhở mình nên gây cãi với con nhóc này nữa.

      Sau đó khi lấy lại được bình tĩnh, ta cười, nhìn Tuyết Cần :

      “Bé con, lát trai em đến đây, em thấy màn kịch vui.”

      “Kịch vui gì thế ạ?’

      Tuy hỏi thế nhưng trong lòng Tuyết Cần thầm hừ lạnh, kịch vui à, bà đừng mong nhé, chị đây trốn trước khi bà bắt tôi làm con tin để uy hiếp trai làm theo ý kiến của bà.

      Quả nhiên, kia cười to, “Bé con còn nên chắc chưa biết được đâu, nhưng thôi lát em biết?”

      Vừa ta vừa nhấn nút gọi cho Viễn Chinh Huân.

      Đầu dây bên kia lập tức được bắt máy ngay, thanh Viễn Chinh Huân lạnh lùng:

      “Alo?”
      Huân à, em đây, Châu Mỹ Lệ Tử của tập đoàn Thiên An đây, ừm, chẳng có gì, chỉ là hôm nay tự dưng có hứng muốn mời bảo bối đến nhà tham quan vậy mà, à em có mấy đứa em trai nó cũng thích làm bạn với bảo bối của lắm cơ.”

      Bên này điện thoại, Viễn Chinh Huân lạnh cả sống lưng, hiểu ta như thế là có ý gì.

      ả này, từ những hợp đồng đầu tiên cho đến giờ ngừng đến làm phiền , ban đầu chỉ là vì lịch nên miễn cưỡng ăn cơm với ta hai buổi, nhưng dần dần đâm ra chán ghét.

      Với , phụ nữ là thứ sinh vật phiền phức đáng chán nhất thế gian này, trừ mẹ ra hề muốn gần gũi tiếp xúc với bất kì người nào, à, mà còn người.

      Gần đây, tuy biết mình có những hành động hơi lạ thường khi đứng gần bé con đó, nhưng bao giờ để chuyện đó làm niềm uy hiếp của ta, nhất là cách uy hiếp đáng tởm lợm như thế này, ta thề, nếu ta bắt được ả trơ tráo đó, ta cho ả biết thế nào là sống bằng chết, nhưng đáng là, bé kia còn nằm trong tay ta.

      Lòng rối, nhưng ngoài mặt ta vẫn bình thản:

      “Bảo bối? cứ đùa, thích cứ giữ nó lại bao lâu tùy thích, Viễn gia có nó, chẳng khác nào gánh nặng, phế vật hơn kém.”

      Bên này, dường như đoán được câu trả lời của , nên ta mở loa lớn lên, bên này Tuyết Cần nghe mồn những lời lạnh nhạt của , trái tim Tuyết Cần như bị ai đó giày xéo, dù biết đây chẳng qua là thủ đoạn để ứng phó với bọn bắt cóc, dù biết chẳng lòng, trai tuy ngọt ngào với , nhưng trai cực thương , từ ánh mắt từ những cử chỉ, nhưng cách , làm tim Cần Cần đau quá.

      Cố đè nén những giọt nước mắt tuôn xuống bờ mi, cười quật cường ngẩng cao đầu nhìn kia, định mở loa lớn để chia rẽ trai à, đừng mơ nhé!

      kia bật cười vào điện thoại:

      “Viễn tổng à Viễn tổng, Lệ Tử tôi đây dù gì cũng ra thương trường bao nhiêu năm, đâu phải là trẻ con mà cậu muốn lừa dối, ai chẳng biết Tuyết Cần là bảo bối cậu hết mực thương chứ?”
      Viễn Chinh Huân lạnh lùng câu: “Tùy , muốn giữ ‘bảo bối’ tôi chơi bao lâu tùy thích, tôi bận, tiếp.”

      Lệ Tử chưa kịp câu nào nghe đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút, bất chợt ta cảm thấy hoang mang, ta đâu phải từng nghe tin đồn về việc Viễn Chinh Huân là con trai thất lạc của chủ tịch tập đoàn Viễn thị, nhưng tin tức ta nhận được Viễn Chinh Huân cũng coi này hơn cả mạng sống của mình, chỉ là, nếu như thạt ta có dã tâm, và cũng biết đâu ta chỉ là con nuôi của chủ tịch Viễn ta càng mong cho con bé này chết càng sớm càng tốt, như vậy, nếu như mình vì bé con này mà đắc tội với ta, vậy có đáng ? Biết đâu ta lại mượn tay mình giết con rượu của chủ tịch Viễn, vậy tập đoàn của mình và Viễn thị há chẳng phải trở thành đối thủ mất còn sao? Chỉ riêng chủ tịch Viễn con cáo già trong giới bạch đạo là miếng mồi khó nuốt, chứ đừng chi thiếu chủ của Viễn thị là người nham hiểm xảo quyệt cả hắc bạch lưỡng đạo.

      Nghe dưới tay ta, đàn em trải dài khắp đất nước thậm chí có cả lien hệ với những bang phái lớn ở nước ngoài, điều làm ta hiểu, ta đến Viễn thị chỉ mới bốn năm thế nhưng tại sao ta lại có thế lực hùng hậu đến như vậy?

      Nhưng nếu ta giết con bé này để làm quà cho ta thuận lợi leo lên vị trí người thừa kế độc nhất ta có cảm kích ta ?

      ta rùng mình cái, với lí trí và cách làm việc của Viễn Chinh Huân, ta chắc chắn ta cảm kích mà là muốn mượn tay ta để giết con bé này.

      Lần đầu tiên trong cuộc đời của ta, ta cảm thấy mình sai nước cờ.

      Vốn dĩ những lần tấn công ngọt ngào, và cả sắc dụ đều bị thất bại ta chỉ muốn dùng kế này để dẫn dụ ta làm theo ý mình, nhưng ngờ thái độ ta làm khó xử thôi.

      Tuyết Cần ở bên cạnh lặng lẽ quan sát thái độ thay đổi đến chóng mặt của ta biết ta tại do dự thôi. cũng lên tiếng mềm mại:

      “Chị à, ra chị mời em đến tham quan nhà chị ạ? Hay quá, nhưng em đói bụng, chị cho em ăn chút gì được ?”

      cho ta đường lui, nếu tại ta thả ra coi như mọi chuyện chấm dứt, chỉ là ta có biết nắm vững cơ hội này hay thôi. Đâu ai muốn trở thành cừu địch với tập đoàn Viễn thị chứ, dù rành lắm, nhưng biết trai và ba rất có tài, ít ra ai dám làm phât lòng bọn họ.

      Làm ơn đồng ý , làm ơn nắm cơ hội này . muốn về nhà!

      thầm cầu nguyện thôi.

      kia như cũng có điều khó xử, sau đó trầm ngâm lúc, ta mới hất hàm cho Tuyết Cần theo sau ta.

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      Aries293, Paru, Crimson7 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5

      Đến phòng ăn dài và sang trọng, Tuyết Cần đưa mắt nhìn chung quanh, ngoài 3 hộ vệ đeo kính đen ở cửa canh giữ ra, bên ngoài cổng lớn cũng có hơn 5 gã hộ vệ.

      ước chừng lượng hộ vệ này có kẽ hở gì , đáng tiếc ngoại trừ đoạn đường khá xa dễ bị phát ra, còn số lượng hộ vệ ngoài sáng như thế, trong tối chưa chắc là bao nhiêu, nên việc chạy trực diện ra đó là thể nào. liếc mắt nhìn ra cửa sổ, hình như chỉ có bức tường phía đông hơi thấp, mà bên đó…. Cùng hơi vắng người, nếu có thể leo qua bức tường đó nhanh, chạy vụt vào rừng cây độ trốn thoát của tương đối cao.

      Nghĩ như thế nhưng tạm thời Tuyết Cần vẫn chưa dám mạo hiểm, chỉ bởi vì nhìn thấy được do dự trong lòng kia. vẫn còn có chút hy vọng ấy sợ danh tiếng của cha và trai mình mà buông tha .

      bàn đầy ắp thức ăn, lúc này dù đói đến mức bụng sôi ùng ục nhưng Tuyết Cần vẫn dám ăn, bản năng cảnh giác mà trai thường dạy báo cho biết, nên ăn thức ăn của người lạ. Nhưng…. Hu hu, đói quá .

      Dù sao chăng nữa, Tuyết Cần vẫn chỉ là bé mười lăm tuổi, tuổi ăn no chóng lớn, nên nhịn đói suốt cả ngày giờ cái bụng đói meo. nhìn bàn thức ăn nuốt nước miếng cái.

      Lệ Tử nhìn liếc qua, dường như hiểu nghĩ gì, ta cười khẽ:

      “Em ăn , tôi dại đến mức giết em ngay khi em vẫn còn là con mồi tôi dùng để câu trai em. Nên tôi làm hại em đâu.”

      Nghe như thế, dù biết là mình nên tin, nhưng cơn đói thắng tất cả, ngồi xuống ăn ngấu nghiến. Ít ra, ít ra ăn no bụng trước rồi mới có sức chạy, nếu để cái bụng đói và tay chân bủn rủn này chuyện chạy thoát rất khó khăn.

      Bàn bên kia, Lệ Tử lẳng lặng ngồi nhìn , gì, ta nở nụ cười quỷ quyệt, Tuyết Cần mãi ăn nhưng khóe mắt vẫn ngừng liếc trộm ta và đương nhiên cũng thu được nụ cười đó vào mắt, bất chợt thấy lạnh cả người.

      Nhưng thức ăn cũng ăn rồi, giờ có ói ra cũng muộn.

      bất chợt muốn uống nhiều nước, nếu có dược hiệu gì trong thức ăn, ít ra uống nhiều nước vào dược hiệu chậm phát tác, trong lòng thầm kêu ổn. ta chắc chắn tha cho , chỉ là hiểu ta có ý định gì, nhưng trước tiên, phải nghĩ cách tự cứu mình.

      ăn, bất chợt Tuyết Cần ôm bụng kêu:

      “Chị ơi, hic, em đau bụng quá…”
      Lệ Tử đưa mắt nghi ngờ nhìn , thấy sắc mặt tái xanh, còn co giật nữa. ta hất hàm cho thuộc hạ mang vào nhà vệ sinh.

      Vọt được vào nhà vệ sinh, bắt đầu đưa mắt nhìn chung quanh, gian này rộng, có cánh cửa sập, tuy nhưng có thể chen qua được.

      gắng gượng chui vào đó, lắc lư từng chút, từng chút.

      Úi, mắc kẹt cái mông rồi! Hic, ngày thường ai bảo ăn nhiều quá làm chi, bây giờ….

      Cố nhúc nhích, lắc lư, lắc lư, rốt cuộc cũng rơi được ra ngoài.

      Cũng may, cửa sập đó cao lắm, nên khi té xuống chỉ hơi ê mông và do tay chỏi xuống đất nên cổ tay hơi ê, nhưng đó phải là vấn đề, bây giờ chạy thoát quan trọng hơn.

      chạy thụt mạng vào khu rừng cây, bình thường Tuyết Cần rất sợ tối, hay những tùm cây um lùm, vì có 1 lần trốn vào lùm cây để trốn hai, thishc nhất cảnh hai tái xanh cả mặt tìm , nhưng lầm đó bị rắn cắn suýt chết, nếu kêu lên và hai ở gần đó kịp thời chạy đến hút nọc rắn ra cho giờ đây chết rồi.

      Từ đó về sau cực kì sợ những đám cây um tùm.

      Nhưng giờ phải là lúc nên sợ hãi, chạy nhanh vào đó, sau lưng mơ hồ thấy ánh đèn chiếu lấp loáng sau lưng. Dường như họ phát ra rồi. chạy nhanh, nhanh.

      khí trong lồng ngực của dường như bị rút ra hết. Nhưng dám dừng lại….

      Bất chợt, trước mắt có ánh sáng lập lòe, mừng rỡ biết mình ra đến đường cái, khi thấy những chiếc xe dập dìu chạy ngang qua. dùng sức vẫy gọi. Đáng tiếc, thân thể bẩn thỉu, đầu tóc rối bù thêm, chiếc váy đồng phục người rách bươm, ai dám dừng lại chở .

      Vừa mệt, vừa hoảng sợ, trước mắt Tuyết Cần xoay vòng vòng, thân thể lại cực nóng, thấy trời đất như quay cuồng ngã nhào xuống đất.

      Đúng lúc đó, chiếc Porchers đen tuyền thắng kịt lại trước mặt , mơ hồ hình như thấy bóng người nam nhân vội vàng lao xuống.

      Hình ảnh trước mắt nhập nhòe, nhưng mùi hương nam tính quen thuộc xông tới làm nở nụ cười gọi:

      hai…”

      Sau đó ngất .

      ***********

      Nóng, nóng quá, cực nóng, vô cùng nóng….

      Lửa ở đâu như muốn thiêu đốt , bực bội muốn đưa tay xé hết tất cả những vướng bận người.

      Bất chợt, mùi hương quen thuộc thơm mát của ai đó, và cả cái gì đó mát lạnh, thân thể .

      hưởng thụ, mát quá. Nhưng đủ, cần nhiều hơn.

      Miệng khô, lưỡi khô nhưng dòng nước ngọt ngào kia đủ để giải khát, quơ tay lung tung tìm tòi.

      Khi tay dán vào lớp da thịt trần trụi lành lạnh của ai đó, chợt cảm thấy thõa mãn.

      Đây mới chính là thứ giải khát mà cần, càng dán sát mặt mình vào nguồn tươi mát có thể giải cơn khát người , lung tung gặm cắn.

      Tiếng ai kia thở dốc, cố đẩy ra, nhưng chết cũng buông, liều mạng dùng cả tay và chân bám chặt vào thứ có thể giải nhiệt cho . Tay còn sờ mó lung tung.

      Viễn Chinh Huân lúc này còn kiên nhẫn nổi nữa, gầm , lôi lấy bé con đốt lửa người ra.

      Tay bé sờ vào những nơi nhạy cảm gần như thể kiềm được.

      hất hàm nhìn bạn bác sĩ cười hả hê bên khi nhìn thấy em mình quấy rối tình dục trai.

      Đó chính là Đưỡng Dĩ Thần, thiên tài trong giới y khoa, nhưng đáng tiếc cá tính ta tùy hứng chả thích cứu người, cũng chả thích giết người, ta thích nhất là thấy cảnh người sống dở chết dở làm niềm vui thú.

      E hèm, dù niềm vui này của ta, hơi bệnh hoạn chút, nhưng đó là bản tánh tự nhiên của ta, cũng như bản tánh phong lưu trời sinh vậy.

      phải khi ta đột nhiên xuất nơi này, ta cũng là thiếu chủ của tập đoàn dầu mỏ lớn. Nhưng từ vốn đam mê thú vui tao nhã kia của mình mà ta chỉ vùi đầu vào nghiên cứu y học.

      Cha ta nợ món nợ ân tình của họ Viễn khá lớn, nên ta cũng phải đến đây khi họ cần, dần dần ta thấy cá tính Viễn Chinh Huân thú vị, nên ta thân thiết tự lúc nào.

      Nửa đêm bị bạn thân gọi giật dậy khi còn say nồng trong vòng tay của hai người đẹp.

      Khụ! Bạn thấy sai, là hai người.

      Vâng, bạn họ Đường của chúng ta chỉ có hai sở thích đặc biệt đó là phong lưu và hành người nửa sống nửa chết. còn cứu người? Xin lỗi, từ đó dành cho loại người như ta.

      Nhưng đây là trường hợp đặc biệt nên dù muốn hay , ta cũng phải đến, dù rất muốn văng tục vì trong giai đoạn hứng khởi nhất mà….

      Nên dĩ nhiên, ta cũng có thú vui nho là nhìn ông đạo mạo nghiêm chỉnh kia vật lộn với em trúng xuân dược.

      Dưới trợn mắt đe dọa của Viễn Chinh Huân, Đường Dĩ Thần tao nhã…. Ngoáy lỗ tay, sau đó thổi phù cái hỏi:

      phải cậu con bé chết sống lại sao, mồi ngon đó, ăn luôn cho rồi! Ồ, no no, cứ tự nhiên, cứ xem như tôi trong suốt, tôi muốn nghiên cứu thêm vài tư thế mới nên cần kinh nghiệm thực tiễn.”

      Viễn Chinh Huân nở nụ cười, nhìn vào mà sởn cả tóc gáy:

      “Cậu muốn kinh nghiệm thực tiễn hả?”

      Với thủ đoạn từ trước đến nay của Viễn Chinh Huân cộng thêm ít lần bị thua thiệt trước những trò hiểm độc của ta, Đường Dĩ Thần lúng túng cười giả lả:

      đùa, đùa thôi…”

      xong xăn tay áo, bắt tay vào làm việc.
      Aries293, Paru, 1397 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 6.

       Edit: Quảng Hằng

      Quà 8/3 đây!!!!!!!!


      Nhưng bé con kia cũng phải dễ chịu gì, ngày thường cũng chả ngoan ngoãn gì cho cam, nay lại còn ngọ nguậy mấp máy yên.

      Còn ông trai nữa, làm như cứ sợ ăn đậu hũ bằng hết che đông đến che Tây, đến cuối cùng khi Tuyết Cần vùng vẫy quá mức liền lấy chăn bao ấy lại như khúc bánh.

      Thậm chí đôi lúc còn ra sức trợn trừng , Đường Dĩ Thần bực quá hét ầm lên.

      “Rốt cuộc có muốn cho tôi chữa cho ấy , cho tôi chạm vào ấy làm sao biết ấy trúng loại dược nào mà giải?”

      Lời đó thấm đến bạn gà mẹ kia, nên vội vàng lôi tay ra, khi bạn Đường vừa bắt mạch xong lại nhanh chóng rút tay về.

      Bạn Đường bất mãn thầm: Ông đây đại mỹ nữ, minh tinh cỡ lớn cởi truồng ông còn chả them nhìn nhé, huống chi là con bé con còn chưa phát dục.

      Oán oán, tức tức, nhưng bạn họ Đường nào đó vẫn lấy túi dụng cụ ra, bơm thuốc vào, lúc này sắc mặt bạn gà mẹ còn xấu hơn cả ban nãy.

      pha thuốc ấy uống được sao mà phải tiêm? ấy sợ tiêm”

      Bạn Đường lúc này thực muốn ngửa mặt lên trời thét dài tiếng.

      Đại ca à, em là trúng xuân dược đó, cho nên thiên tài như tôi đây mới dung phương pháp tiêm thuốc thẳng vào máu cho nhanh giải, chứ bình thường phải hy sinh thân mình đó, biết chưa, biết chưa?

      Bất đắc dĩ đành phải cúi đầu giải thích với bạn gà mẹ luyến muội thành si kia:

      “Chinh Huân, Tuyết Cần trúng xuân dược loại mới chế tạo nhất, nếu tiêm nhanh vào để hòa tan trong máu, cậu muốn dung thân để giải sao? sợ ấy tỉnh dậy hận cậu sao? Chọn , cậu có ba phút.”

      Lúc này bạn Viễn mới ngần ngừ đưa tay Tuyết Cần ra cho bạn Đường tiêm loại thuốc kia vào tay bé. Khi mũi kim vừa ghim vào lớp da trắng mịn non mềm của con bé, lập tức Tuyết Cần co giật theo bản năng, nhưng lúc này thần trí mơ hồ biết đau, nhưng bạn Viễn của chúng ta thấy cau mày làm như đứt từng đoạn ruột lấp tức trừng mắt nhìn về hướng bạn bác sĩ nào đó cố gắng hoàn thành nốt công việc của mình mà ngừng oán trách người cha già đáng kính của mình.

      Thiếu nợ ai thiếu, thiếu cái tên biến chất luyến muội thành si này làm gì, để giờ con trai ba được ôm hương hưởng ngọc.

      Nghĩ nghĩ thế, nhưng biết đêm nay muốn trở về với hai cục cưng nằm chờ mình là chuyện thể nào.

      Đêm nay Cần nhi bị bệnh nên chắc chắn bạn Viễn nào đó ở lại làm trai mẫu mực, chỉ có nai cái thân trai trẻ tràn đầy sức sống của mình để giải quyết đống tạp nham kia.

      Shit! Lũ khốn kiếp rỗi hơi, chả biết Tuyết Cần là ai sao còn dám dây vào? Làm hại nửa đêm phải bỏ người đẹp làm trâu ngựa. Đường thiếu cái gì giỏi, giỏi nhất là ghi thù. Chờ , có quà đặc biệt chiêu đãi kẻ phá đám .

      Đường Dĩ Thần vừa , bên này Tuyết Cần thuốc giải có tác dụng còn cào xé lung tung nữa.

      Lớp da thịt trắng nõn nà bây giờ đỏ ửng màu hồng phấn mê người, làn môi kia ngày thường vốn hồng, trong lúc này lại còn đỏ rực dụ người phạm tội thêm.

      Vốn muốn ngoảnh mặt khỏi cảm giác tội lỗi giày dò mình, nhưng tay bé vẫn còn níu chặt lấy , đôi môi hồng mấp máy:

      hai….”

      kiềm nổi nữa mà ôm bé con vào lòng, hôn lên đôi môi đó, nuốt luôn tiếng thầm kia.

      Miệng mát lánh như dòng suối tinh khiết nhất, còn thoang thoảng hương sữa của trẻ con.

      Đây phải là lần đầu tiên lén hôn .

      Những đêm ngủ cùng , với chàng trai mới lớn bừng bừng sức sống như lại phải nằm cạnh mà mình thương còn gì đau khổ hơn.

      May mà định lực đủ mạnh, chỉ trộm hôn, và vuốt ve nhè , sau đó vào phòng tắm tự giải quyết lấy.

      Tính có khiết phích, nhưng hiểu sao với bé con này mọi nguyên tắc của hầu như vỡ vụn chẳng còn chút gì.

      biết, biết mình trầm luân từ rất lâu rồi, từ cái ngày đôi mắt to tròn sáng như ngọc đó nhìn chăm chú vào . Hé miệng cười đưa hàm răng sún gọi tiếng: “ hai” biết mình trầm luân vào đó.

      Luân thường, đạo lí, mọi thứ từ trước đến nay chưa bao giờ để mắt đến ngay phúc chốc bỗng trói chặt .

      muốn mình căm ghét , tìm đủ mọi lí do để căm ghét , nhưng tận sâu thẳm trong tim luôn luôn hiểu, thể nào rời mắt khỏi .

      Mỗi lần bé ấy xảy ra chút chuyện gì dù nhất cũng làm tim thót tới cổ họng, có đôi khi, nghĩ là nhân quả mà nợ kiếp trước, chứ nếu sao mỗi nhất cử nhất động của đều thể làm dời tầm mắt.

      Nhất là đêm nay, khi nghe ả điên kia bắt được . Trái tim dường như còn ở nguyên vị trí nữa, trong đầu luôn ra đủ loại hình ảnh mà ả đó làm gì với .

      Thế rồi, sáng suốt ngày thường biến mất còn chút gì, huy động tất cả bang nhóm truy tìm tông tích của , chỉ trong vòng giờ tra ra chỗ của ả ta.

      Và khi nhanh chóng chạy đến bong người bẩn thỉu tuyệt vọng vẫy tay, sau đó lảo đảo ngã xuống.

      May là đến kịp, bé con của vẫn còn nguyên vẹn, dù với bộ quần áo rách nát vì bị nhánh cây cào, da thịt trầy xước, tóc tai rối bù.

      Lúc này còn để ý đến chuyện gì khác nữa, chỉ biết có bé con trong lòng.
      <div>

      Bé con của , bảo bối của . phải làm gì với em đây?


      Bên ngoài gian nhà hơi có vẻ u, hai chiếc Porscher đen và trắng dừng lại trước cổng. mấy vệ sĩ canh cổng nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cung kính nghiêng người mời vào:

      “Chào Viễn Thiếu, Đường Thiếu”

      Đúng vậy người mới tới là Viễn Chinh Huân cùng Đường Dĩ Thần, cả hai song song bước vào nhà, Đường Dĩ Thần nheo mắt hỏi:

      “Bảo bối của cậu sao rồi?”
      “Bé con ngủ rồi, mình giao cho thím Trương trông.”
      “Nỡ xa bảo bối sao, tối nay còn phát lại chút đó, dù mạnh nhưng cậu cũng phải trông chừng.”
      “Mình muốn đến xem ta.”
      Đường Dĩ Thần cau mày:

      tin tưởng cách hành của mình à?”
      Tự ái nha, dù cá tính của hơi có chút đam mê kì quái, nhưng khi ghi thù ai ít khi nào để người đó sống tốt, chỉ còn hơi thở thều thào oán hận trời xanh sao lại sinh ra ở đời.

      Mà cái tên này, lại nghi ngờ năng lực ư?

      Viễn Chin Huân lạnh lung :

      “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của ta.”

      Trong gian phòng tranh tối tranh sang, tóc tai rũ rượi nửa sống nửa chết ngồi dật dờ với đôi mắt vô thần nhìn hai người thanh niên vừa mới bước vào.

        Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]


      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8


      Khi Viễn Chinh Huân về đến nhà Tuyết Cần cũng vừa mới tỉnh dậy, ngồi giường, thím Trương ngồi bên cạnh đút cháo cho ăn.

      Nét mặt của bé con xanh xao, vẫn còn vài đường trầy xướt, đôi mắt vẫn còn lạc thần, vừa nhìn thấy lập tức sáng lên, nhưng ngay sau đó lập tức ũ rũ xuống ngay.

      Thái độ nhẫn chịu đựng của làm Viễn Chinh Huân cảm thấy cực kì khó chịu, thích bé con của ũ rũ thế này, thích bé con của vui tươi trong sáng, luôn ríu rít quấn quýt lấy lạnh lùng thế nào.

      Chẳng lẽ, ả kia những gì, làm bé của mất hết tinh thần thế này?

      Nghĩ đến đây, thầm nghiến răng, Lệ Tử, tôi cho chết khó coi hơn nữa.

      Lúc này, sải bước nhanh đến gần, đưa mắt ra hiệu cho Thím Trương lui ra ngoài, bưng chén cháo lên đút từng muỗng cho .

      no lắm rồi, thực cũng thể nào ăn nổi nữa. Nhưng là hai đút, nên cố gắng nuốt vào.

      Chén cháo cạn, nước cũng uống xong, nhưng đầu bé vẫn còn cúi gằm hề ngẩng lên chút nào.

      cau mày lại chặt, đưa tay nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt , giọng lạnh lung. Nhưng chỉ có chúa mới biết, chẳng hề muốn dùng giọng điệu này với dù chỉ mảy may.

      “Sao thế, ai làm gì em?”

      Tuyết Cần lắc đầu nguầy nguậy chẳng hề trả lời, đầu càng cúi thấp hơn nữa, và đột nhiên Viễn Chinh Huân thấy bàn tay của mình nóng lên, khi nhìn kĩ lại là những giọt nước mắt từ gương mặt cúi gằm kia giọt lên tay .

      sốt ruột, lúc này chẳng còn e dè nữa, ngồi thẳng lên giường đưa tay kéo vào lòng.

      Đưa mũi dụi vào mái tóc rối bù vì vừa ngủ dậy của . Giọng lo lắng:

      “Có chuyện gì cứ , đâu phải trẻ con mà cứ khóc mãi thế?”
      Nước mắt như bị vỡ đê bởi những lời lạnh lung hằn học đó của , khóc lúc lâu sau đó mới quẹt mũi lấy hết can đảm hỏi:

      hai, ghét em lắm sao?”
      Câu hỏi ngây ngô mang theo giọng mũi khàn đặc vì vừa khóc xong, làm Viễn Chinh Huân nhói hết cả lòng.

      Ghét sao? Có ? Nếu ghét sao những đêm mất ngủ, nếu ghét , tại sao mỗi khi thấy lại nhớ nhung vô bờ bến, nếu ghét , tại sao khi vừa nghe gặp nguy hiểm trái tim như muốn vỡ tung.

      Nhưng, có dám đến gần ?

      Câu trả lời đương nhiên là , có đôi khi muốn cười vào đạo đức đạo mạo giả tạo của mình.

      từng trước kia, căm hận ba bởi vì nhu nhược bất lực của ông ta làm và mẹ phải khổ, vì câu chuyện quá ư là cẩu huyết, ông ta bất lực, chỉ vợ và đứa con mà mất bao năm vẫn tìm mãi xong, thế nhưng giờ đây, lại bất lực với chính mình.

      tuy tàn nhẫn, lạnh lung, có thể quan tâm gì đến đạo lí luân thường, nhưng….

      Liệu bé con ngây thơ trong sáng như tờ giấy trắng trong lòng này, có chịu đựng nổi hay ?

      Những tủi nhục cơ cực trải qua, nên biết rất cay độc của người đời dành cho những mỗi quan hệ trái đạo lí luân thường này, sao cả, chẳng ai có thể đả động gì đến .

      Nhưng, liệu bảo bối của , có chịu nổi hay ?

      Thấy hai trả lời, nổi bất an trong lòng Tuyết Cần càng lúc càng lớn, thế rồi, nước mắt như dòng suối, ngừng tuôn rơi.

      khóc nức nở, lúc này đây còn kiềm nén nữa mà vùi đầu vào lồng ngực của mà nức nở.

      hai muốn gia sản sao? hai cứ lấy, chẳng hề muốn giành giật gì của hai.

      Lúc mẹ bỏ , năm đó còn rất , lắm, đến mức chẳng nhớ được mặt mẹ là như thế nào.

      và ba chỉ thui thủi sống chung với nhau, ba thường hay mang về cho người mẹ, người , mẹ chưa thấy. Nhưng trai khi vừa gặp mặt, giống như thiên thần giáng thế.

      Ánh sáng từ người làm lu mờ mọi vật chung quanh.

      Kể từ đó, Tuyết Cần nghĩ, nếu có thể đem hết mọi thứ của cho , cũng cam nguyện hề có chút hối tiếc nào.

      Thế nên, dù lạnh lùng tàn nhẫn của , lãnh đạm thờ ơ của đôi khi cũng làm cho Tuyết Cần buồn, nhưng cũng chỉ là buồn chút xíu thôi.

      Ngoài ra, luôn cố gắng hết mình. Bởi biết hai của có trái tim ngoài lạnh trong nóng, hai rất quan tâm . quan tâm tận đáy lòng đó là thể nào giả được.

      Nhưng hôm nay, khi nghe tận tai những lời , dù trong lòng cố tự an ủi mình rằng, đó chẳng qua chỉ là những thủ đoạn của hai để đối phó với kẻ bắt cóc nhằm kéo dài lơ đãng của họ.

      Thế nhưng tận sâu trong tận đáy tâm hồn là nổi chua xót cùng tuyệt vọng.

      Có khi nào, hai thực cần mình , có khi nào, mình chỉ là viên đá thừa thải bên đường làm vướng bước chân hai ?

      Càng nghĩ nước mắt lại càng thể kiềm chế được tuôn ào ào như những hạt châu bị đứt.

      Viễn Chinh Huân luống cuống, dù cho có tàn nhẫn đến mức nào, nhưng đối diện với những giọt nước mắt đó, lại có cách nào chống cự nổi.

      vụng về kéo vạt áo lau nước mắt cho . Ôm choàng vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu , khe khẽ thở dài:

      “Làm sao có thể cần em chứ? Nhất là ba, ba thể sống thiếu em.”
      Lý do rất tồi tệ đúng ? Nhưng tại trong lúc cấp bách này chẳng thể nghĩ ra được điều gì, đầu óc thiên tài, luôn tỉnh táo đến mức lạnh như băng chốn thường trường hoặc lĩnh đạo trong thế giới ngầm, thế những trước những giọt nước mắt của bạn Tuyết Cần, Viễn thiếu thế nhưng chẳng thể nào nghĩ được câu nào cho ra hồn.

      Nước mắt Tuyết Cần chẳng những ngừng càng có xu thế lan rộng ra hơn, Viễn thiếu quýnh quáng, lúc này đây, bộ óc thông minh nhạy bén ngày thường giờ quến đặc lại như hồ.

      luống cuống, lau nước mắt cho , dùng tay lau có, mặt lau có, chung dung tất cả những gì có thể xóa những giọt nước mắt như thấm ướt hết cả tim gan . Kể cả dùng….. môi.

      Khi cả hai người chợt tỉnh mộng đôi môi của hai người dán lên nhau. Đầu lưỡi cũng quấn quýt lấy nhau, Tuyết Cần luống cuống định đẩy hai ôm chặt lấy ra, hóa giải tình huống khó xử của hai người.

      Nhưng, Viễn Chinh Huân lúc này thưởng đén vị ngon ngọt làm sao có thể bỏ qua, lí trí trong đầu của lúc này hóa thành con số .

      chẳng hề nghĩ nổi đến bất cứ điều gì khác nữa, trong đầu , trong lòng , và cả trong vòng tay là thân thể mềm mại xinh kia.

      Mỗi dán sát vào môi, lưỡi quấn lấy đầu lưỡi mút mát trêu đùa. Thám hiểm hết mọi ngõ ngách trong miệng , mút lấy lưỡi cùng giao triền với .

      Đầu Tuyết Cần ong cái, ý nghĩ thoáng qua là: Sao hai lại có thể hôn , em có thể hôn môi nhau nồng nàn đến mức này sao.

      Và rồi sau đó, dưới thể là điêu luyện của dẫn dắt rơi vào cơn mê.

      Sau đó, sau đó nữa, bàn tay Viễn Chinh Huân chợt ngừng lại đỉnh nụ hoa của , tay dưới vỗ vễ chiếc mông , thấy tiểu nhân nhi trong lòng mình phản ứng, chợt dừng lại mọi động tác.

      bé con của , hoa hoa lệ lệ ngất xỉu mất rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :