1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40 : quan tâm



      " còn để ý sao?"


      Lòng của Cố Thịnh bị khơi dậy chút rung động, quan tâm sao? Ngay từ đầu , cưới là vì muốn giam cầm để trả thù những tổn thương gây ra mà thôi, hề quan tâm! Điều quan tâm chính là làm thế nào để cho đau khổ hơn thôi!


      Nhưng tại sao trong đêm tân hôn lại vui mừng vì cưỡng bức được ? Tại sao lúc chứng kiến và Cận Hạo Nhiên quan hệ thân mật lại tức giận như thế?


      Tại sao tối hôm qua thấy bất tỉnh timanh bỗng chốc co rút đau đớn?


      Trái tim kiên cường lâu của bỗng sinh ra sợ hãi, sợ tìm được đáp án của vấn đề này!


      " quan tâm!" thanh của Tả Tình Duyệt vang lên lần nữa, thêm mấy phần biết phải làm sao,dường như tự giễu, thậm chí là chấp nhận.


      quan tâm hoặc là cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm? Điềuanh muốn ràng, đau đớn của chính là vui vẻ của ? vậy còn trông mong gì? ràng biết, bản thân hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, đau khổ cũng càng sâu, nhưng vẫn nhịn được rơi vào.


      suy nghĩ nhiều lần phải đóng cửa trái tim mình lại, nhưng dù cố gắng đến đâu vẫn là cách nào đuổi được người đàn ông trót thương từ trước khi kết hôn ra khỏi trái tim mình.


      Cố chống cơ thể yếu đuối, Tả Tình Duyệt khó khăn ngồi dậy, xuống giường, trong đầu ra ánh mắt quan tâm, nụ cười ấm áp của Cận Hạo Nhiên, khiến khỏi thở dài. chỉ có thể lời xin lỗi với ta trong lòng mà thôi


      Tả Tình Duyệt ra cửa, Cố Thịnh nhìn theo bóng dáng tiêu điều kia, trong lòng dâng lên chút thương xót, lại như muốn ôm vào trong ngực để thương. lại bị cái ý nghĩ này làm sợ hết hồn lần nữa, cộng thêm nghi vấn trong lòng mình vừa rồi, cảm giác xác định càng lúc càng lớn.


      Nhận ra cảm giác xác định này đưa đến hậu quả gì, Cố Thịnh từ trong ngực lấy ra tấm hình. Chàng trai hình cười hạnh phúc, còn bên cạnh. . . . .


      Trong mắt nhanh chóng đọng lại vẻ u ám, Cố Thịnh nắm chặt tay thành nắm đấm. tự với chính mình! quan tâm càng thể quan tâm !


      "Đúng, tôi quan tâm!" Cố Thịnh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng lại lộ khí thế khiến người khác kinh sợ.


      Tả Tình Duyệt tới cạnh cửa ngẩn ra, khóe miệng nở nụ cười, "Nếu quan tâm cần gì phải trông nom tôi dụ dỗai?"


      Đau lòng, Tả Tình Duyệt tự với mình phải kiên cường.


      "Nhưng là vợ của Cố Thịnh tôi, tôi cũng hi vọng mình đội nón xanh!" Cố Thịnh từng bước từng bước hướng đến gần Tả Tình Duyệt, tới bên cạnh , bàn tay nhàng dò vào trong áo của , "Nếu như bản tính phóng túng của đổi được, có thể dụ dỗ tôi! Tôi thỏa mãn . . . . . . làm cho . . . . .cực sướng.”


      Cơ thể Tả Tình Duyệt đảo qua chút run rẩy, hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao vây lấy tầng tầng, nhìn thẳng vào mắtanh, " hy vọng đội nón xanh? Đêm tân hôn phải tự tay đội nón xanh lên đầu mình sao?"


      Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, tại sao Cố Thịnh có thể tàn nhẫn như vậy!


      Lời của khiến Cố Thịnh khẽ cau mày, nghĩ đến đêm đó trong mắt của đảo qua chút kỳ quái, cũng tính để cho biết người đêm đó đoạt lấy !


      Chỉ là muốn phải trả giá lớn vì mạnh miệng của mình, tay từ từ xuống, dò vào làn váy . Tả Tình Duyệt cả kinh trong lòng, nhìn đến gian ác trong mắt nhất thời hiểu ý đồ của , người đàn ông này, muốn. . . . . .


      ! Nơi này là bệnh viện, huống chi Cận Hạo Nhiên trở lại bất cứ lúc nào!


      Hốt hoảng đè lại tay của , "Chúng ta trở về. . . . . ." Cho dù là bị làm nhục cũng hy vọng xảy ra trường hợp như vậy ở đây!


      Khôn khéo như Cố Thịnh dĩ nhiên hiểu lo ngại của , nhưng là thích xem hốt hoảng, nhàng cắn vành tai của , "Thế nào? Sợ tình nhân của bắt gặp phóng túng?"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41 : Vợ chồng hài hòa



      Tay Cố Thịnh mang theo khiêu khích và trừng phạt, càng muốn làm, càng phải ép làm, giống như bây giờ, càng sợ hãi bị người khác bắt gặp, càng phải tạo ra cơ hội này. Tốt nhất là để cho Cận Hạo Nhiên nhìn thấy xong nhận thực này. Tả Tình Duyệt là người đàn bà của , người của có dấu vết của .


      "Cố Thịnh, tôi cầu xin . . . . Về nhà , đối xử với tôi thế nào cũng được!" Tả Tình Duyệt van xin, trong hai mắt tràn đầy nước mắt. Trước mặtanh, dù muốn giữ lại chút tự ái cũng thể, người đàn ông này chưa bao giờ cho cơ hội, ngay cả bố thí chút vụn cũng .


      Cố Thịnh cũng để ý tới cầu khẩu của , tỉ mỉ dày đặc hôn vào cổ từng cái từng cái, nhàng gặm cắn, mỗi lần hôn đều làm cho cả người Tả Tình Duyệt run rẩy quá mức. Nắm làn váy, lúng ta lúng túng chỉ cắn chặt môi để ình thở ra tiếng, bất lực nhìn ra cửa hơi mở, cầu nguyện có người xuất , cầu nguyện Cận Hạo Nhiên đừng trở lại nhanh quá.


      Cố Thịnh cảm thấy cơ thể run rẩy, trong mắt đảo qua chút kỳ quái càng thêm hưng phấn chuẩn bị chụp lấy vùng mẫn cảm của .


      Đột nhiên, loạt tiếng bước chân truyền đến, trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, trong mắt chứa đầy sợ hãi, bất kể người kia có phải là Cận Hạo Nhiên hay chỉ cần bước vào cửa thấy được ngay giờ phút này bọn họ làm chuyện gì .


      nên làm gì bây giờ?


      " . . . . Bên ngoài chúng ta. . . . Chúng ta là vợ chồng. . . . hài hòa." Tả Tình Duyệt giọng đứt quãng , thanh mềm yếu làm cho lòng người nhộn nhạo.


      "Chúng ta bây giờ ‘hài hòa’ sao? Những chuyện tôi làm với lúc này, là việc đàn ông thế giới đều làm với vợ mình! phải sao?" Cố Thịnh nhếch miệng, cười châm chọc, tiếng bước chân đến càng luc càng gần mà thân thể trong ngực cũng càng ngày càng căng thẳng. Mặc dù rất hưởng thụ hoảng sợ giờ phút này của , nhưng trong lòng vẫn có chút vui, cứ sợ người khác bắt gặp chuyện của bọn họ như vậy sao? Bộ dáng này của giống như mới là tình nhân của , chứ phải chồng!


      Ý nghĩ đó khiến càng thêm muốn đoạt lấy , chân chân để đền bù khó chịu trong lòng.


      Ánh mắt Tả Tình Duyệt vẫn chú ý ngoài cửa, khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng, sợ hãi trong lòng cực lớn. biết lấy hơi sức và dũng khí từ đâu, hung hăng đẩy Cố Thịnh ôm chặt mình ra, trong lòng chỉ có ý nghĩ đó chính là chạy trốn!


      Tả Tình Duyệt hoảng hốt chạy ra khỏi phòng bệnh suýt nữa đụng phải người tới. dám nhìn xem người đó là ai chỉ biết ngừng chạy ra ngoài, chỉ cần nơi nào có Cố Thịnh nơi đó chính là địa ngục của . muốn để ý tới những thứ lo lắng kia, chỉ muốn chạy trốn tới nơi mà Cố Thịnh tìm được!


      "Đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, trong mắt đảo qua chút u ám, nghĩ tới mảnh mai lại có hành động như vậy.


      "Thịnh, chị dâu sao vậy?" Người đến là Sở Phàm mặc áo khoác dài màu trắng, nhìn mặt Cố Thịnh chưa thỏa mãn dục vọng, mơ hồ đoán được chút manh mối, khỏi trêu chọc " cũng nên thông cảm châm chước sức khỏe của chị dâu chứ, đừng mải lo đến hưởng thụ của bản thân!"


      Sáng sớm hôm nay vừa đến bệnh viện liền nghe chuyện tối qua Tả Tình Duyệt bị đưa vào bệnh viện cho nên liền lập tức tới xem chút. Đột nhiên ngẩn ra, nếu mình đến sớm chút có phải bắt gặp hình ảnh cho thiếu nhi xem hay ?


      Cố Thịnh lạnh lùng liếc ta cái, rảnh xem anhta đùa giỡn, trong đầu đều là chuyện Tả Tình Duyệt đẩy ra.


      Người đàn bà đáng chết, ghét đụng vào thế sao?


      cho là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ? quá ngây thơ!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42 : chỗ tìm



      Nhưng lần này Cố Thịnh lại tính sai. lâu sau đó đuổi theo Tả Tình Duyệt nhưng mà hình bóng biến mất. Trở lại biệt thự, tìm khắp các phòng trong khu biệt thự lớn, ngoài mấy người giúp việc, cũng hề thấy bóng dáng Tả Tình duyệt.


      " đáng chết!" Cố Thịnh tức giận đập vỡ hết đống đồ cổ đắt giá trong biệt thự, khiến mọi người có mặt ở đây đều nơm nớp lo sợ.


      Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng trông thấy cậu chủ như vậy! Đôi mắt phẫn nộ thiêu đốt giống như muốn ăn thịt người.


      Cố Thịnh lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Trần Nhân Như, giọng ác liệt khiến cho lòng người run sợ, "Lập tức tra vị trí Tả Tình Duyệt cho tôi!"


      Trần Nhân Như vừa nghe ánh mắt lóe lên, "Tổng giám đốc phu nhân? ấy làm sao?"


      "Đừng hỏi nhiều, tóm lại tôi muốn trong thời gian ngắn nhất tìm ta về đây!" trong mắt của Cố Thịnh mất kiên nhẫn phát ra tia sáng. Tập đoàn tài chính Cố thị có mạng lưới thông tin lớn mạnh, chỉ cần là người muốn tìm tuyệt đối là thể tìm thấy!


      này lại có thể chơi trò mất tịch với , chờ tìm được mới tính sổ với ! Tả Tình Duyệt, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh chuộc tội!


      Lúc này Tả Tình Duyệt ngồi chiếc xe buýt bắt đầu hướng về ngoại ô. Sau khi chạy từ bệnh viện ra, biết Cố Thịnh đuổi theo nên liền trốn ở chỗ trong bệnh viện chờ đến khi tận mắt thấy Cố Thịnh rời mới yên lòng. Đối mặt với biển người mênh mông, mất phương hướng, lúc lâu đường phố lớn bỗng nhiên thấy biển khơi màu xanh thắm màn ảnh TV ở quảng trường. Trong đầu ngay lập tức lên khung cảnh mỹ lệ.


      Đó là nơi sống từ .


      Sau đó liền ngồi lên chiếc xe này, nghĩ đến bờ biển ởnhà bà ngoại, mặt Tả Tình Duyệt nở lên nụ cười. Kể từ sau khi bị ba mẹ đón về, nhiều lần muốn đến thăm hỏi bà ngoại, ba mẹ đều cho phép. Thậm chí có mấy lần lén lút đến thăm bà, nhưng mỗi khi đến nửa đường đều bị ba mẹ phái người đến bắt về.


      Ba năm rồi, ba năm về gặp bà ngoại, biết có quá thất lễ ?


      Qua ba giờ, Tả Tình Duyệt rốt cuộc thấy được nơi sinh sống hồi , mặt cuối cùng cũng nở ra nụ cười, nghĩ tới, nơi này trở thành chỗ tránh gió của . Cố thịnh thể tìm ra nơi này đâu.


      Tâm trạng tốt bỗng nghĩ đến Cố Thịnh khiến nhất thời lại kéo xuống u ám, tim giống như bị bàn tay khuấy động, đau đến hít thở nổi.


      . . . . . . . . . . . .


      Cả tập đoàn tài chính Cố thị đều bao phủ bởi khí đè nén. Mấy ngày nay gương mặt của tổng giám đốccực độ lạnh lùng, gần như mỗi cán bộ quản lý cao cấp đều bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc chửi rủa trận.


      Bọn họ cũng biết tổng giám đốc mấy ngày nay tâm trạng tốt có chút buồn bực, phải vừa mới kết hôn sao? Mấy ngày trước vẫn còn thấy hình ảnh thân mật của cùng vợ TV. hiểu sao bỗng nhiên lại biến thành người đáng sợ, thế nhưng bọn họ cũng dám tìm hiểu nguyên nhân, chỉ có thể cẩn thận ở mọi nơi, cầu nguyện ình dẫm phải mìn.


      Năm ngày qua, năm ngày tìm Tả Tình Duyệt khắp mọi nơi. kia. kiểm tra tất cả mọi nơi đều tìm được . giống như biến mất khỏi thế giới này. đáng chết, xem ra là coi thường năng lực của !


      Trừ cố Thịnh, tìm tung tích của Tả tình Duyệt còn có Cận Hạo Nhiên. Hôm đó mua cháo đậu đỏ mà thích ăn trở về phòng bệnh còn bóng người. Tim của nhất thời như bị lấy ra nhưng là vẫn chưa từng từ bỏ. biết Duyệt Duyệt hạnh phúc, bất luận dùng thái độ gì, cũng hạ quyết tâm đoạt lại Duyệt Duyệt từ trong tay Cố Thịnh!


      tìm đến khu biệt thự họ ở lại biết được tin tức Duyệt Duyệt mất tích, trong lòng càng thêm hoảng sợ, người như Duyệt Duyệt đến chỗ nào?


      Hai người đàn ông vì tìm kiếm mà vận dụng tất cả các mối quan hệ chút kiêng nể, mà lúc này Tả Tình Duyệt vui sướng vì được gặp lại bà ngoại. Cuộc sống yên bình và hạnh phúc. . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43 : hùng cứu mỹ nhân



      Bờ biển lúc gần tối, gió ấm áp, trời chiều màu đỏ rực. bờ cát, vô số nam nữ ăn mặc mát mẻ bước chậm. gian lãng mạn như vậy, là dành cho tình nhân đây mà!


      Tả Tình Duyệt tới nơi vắng vẻ. về đây mới biết. Ba năm trở lại, nơi lớn lên từ cũng biến thành khu du lịch. nhớ khi còn bé, trừ việc thích nhất là đánh đàn, chính là đến bờ biển này chơi đùa, lấy đá bờ quăng xuống nước.


      "Tiểu thư, tôi có vinh hạnh ngồi cùng ?"


      Tả Tình Duyệt khom lưng nhặt lên viên đá, đỉnh đầu truyền tới thanh xa lạ làm ngẩn ra, nhìn lên thấy người người đàn ông nhàn nhã đứng trước mặt mình, nụ cười mặt có ác ý, chỉ là ánh mắt săn đuổi của ta lại làm thấy người này là có ý đồ.


      " xin lỗi, tôi thích mình!" Tả Tình Duyệt lễ phép cự tuyệt, nhưng chút nào che giấu vẻ xa cách mặt mình. Người đàn ông này là loại chuyên săn phụ nữ, nhưng để ình trở thành con mồi của ta.


      "Tiểu thư, tôi lòng. . . . . ." Người đàn ông nhìn thấy Tả Tình Duyệt xoay người , theo bản năng kéo tay của . Khi nhìn thấy , ánh mắt liền cách nào dời , cho nên liền theo tới nơi này. tựa như trân châu mang lại cảm giác dịu dàng, lẳng lặng phát ra ánh sáng làm cho nhịn được muốn đến gần.


      Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến đêm tân hôn mình cùng với người đàn ông xa lạ… trong lòng trồi lên tia ghê tởm, ghét người đàn ông xa lạ chạm vào thân thể !


      " buông tôi ra!" Tả Tình Duyệt giãy giụa, nhưng người đàn ông có ý muốn thả, ngược lại bị cự tuyệt lại càng gợi lên dục vọng muốn chinh phục.


      "Em đừng sợ tôi, chỉ là muốn làm bạn với em mà thôi, đối xử tệ với em đâu." Ý muốn săn mồi trong mắt của ta càng ngày càng mãnh liệt nhìn Tả Tình Duyệt, bờ môi mê người kia làm cho muốn thử ngay lập tức.


      Miệng người đàn ông vừa muốn làm bạn, nhưng tay cũng an phận dao động cánh tay của .


      " buông ra, tôi la lên đó!" Tả Tình Duyệt uy hiếp, ánh mắt lập lòe bất định, bóng ma đêm đó lại bao phủ lấy .


      "Em gọi ! thử xem có người nghe hay !" Người đàn ông cũng ngụy trang nữa, tối nay, hắnsẽ phải đem đóa hoa lan này nhét vào ngực của mình, nhìn y phục đơn giản, ngọn lửa trong mắt càng thêm cuồng liệt.


      Tả Tình Duyệt nhìn chút chung quanh, trong lòng khỏi kêu rên. Nơi này quả yên tĩnh, trừ hai người ra, cũng chẳng có người nào khác, nên làm gì bây giờ? hối hận tránh khỏi đám đông, mình đến đây! tại dù gọi rát cổ họng, cũng có người nghe.


      chỉ có thể tự cứu mình, Tả Tình Duyệt trấn định lại, mặt trồi lên vẻ tươi cười, " đừng như vậy, buông tôi ra, chúng ta cùng chút?"


      " chút?" Người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi, cái muốn cũng phải là chút, cũng muốn buông tay ra, nhưng nụ cười của Tả Tình Duyệt làm cho có chút thư giãn. Tả Tình Duyệt thấy buông tay, liền lôi kéo tay của hung hăng cắn. Giây tiếp theo, người đàn ông kêu đau, Tả Tình Duyệt vừa được tự do lập tức co cẳng chạy.


      "Con nhỏkhốn kiếp, chờ tao bắt được mày, xem mày chạy thế nào!" Người đàn ông thẹn quá thành giận, người phụ nữ này nhìn như vô hại, lại dám cắn mình!


      Tả Tình Duyệt trong lòng khẩn trương dứt, cảm giác được người đàn ông phía sau hướng mình đuổi theo, cách mình càng ngày càng gần.


      "Con thối tha kia!"


      lúc Tả Tình Duyệt cho là mình sắp bị ta bắt được, cả người lại tiến vào lồng ngực rộng rãi, giương mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tức giận……

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44 : Đao kỹ tuyệt mỹ



      Tả Tình Duyệt như muốn hôn mê, từ lúc biết cho tới nay, nhìn thấy Cận Hạo Nhiên đều là thân ưu nhã, chưa từng gặp qua biểu lộ của trong giờ phút này. Vẻ mặt của mặc dù kinh người, nhưng biết mình được an toàn!


      Người đàn ông thấy Tả Tình Duyệt tiến vào trong lòng người khác, cánh tay của người kia còn ôm chặt bả vai , càng thêm tức giận, "Mau buông bạn tao ra!"


      "Bạn của ?" Cận Hạo Nhiên thu lại bộ dáng ưu nhã ngày thường, thanh lộ ra lạnh lẽo, cảm nhận được Duyệt Duyệt run rẩy, trong mắt tức giận càng thêm nồng đậm. Nếu tới kịp, có phải Duyệt Duyệt lại bị khi dễ?


      Theo bản năng đem Tả Tình Duyệt ôm càng chặt hơn. biết vì sao, Tả Tình Duyệt cũng ghét lồng ngực của . người tựa hồ lộ ra hơi thở hết sức quen thuộc đối với , dường như hai người từng là bạn bè nhiều năm vậy.


      "Đương. . . . . . Đương nhiên là . . . . . Bạn tao!" Người đàn ông kia thấy ánh mắt kinh người của Cận Hạo Nhiên, trong lòng nhất thời hoang mang.


      "Cận tiên sinh, tôi phải. . . . . ." Tả Tình Duyệt vô tội nhìn , ánh mắt sắp khóc kia làm cho mềm , Duyệt Duyệt của , ai cũng thể khi dễ!


      vỗ vỗ vai của trấn an, ánh mắt nhìn người đàn ông kia càng thêm sắc bén. Người đàn ông kia chột dạ, nhưng lại muốn bỏ qua người phụ nữ như trân châu sáng chói mê người này, từ trong túi lấy ra con dao , chỉ vào Cận Hạo Nhiên, lưu manh hất cắm lên, "Tối nay này là của tao, thức thời cút ngay cho tao, bằng dao găm trong tay tao cũng có mắt đâu, nhất định làm mày chịu nổi!"


      Tả Tình Duyệt nhìn dao găm sắc bén, thở hốc vì kinh ngạc, theo bản năng nắm tay áo Cận Hạo Nhiên, nhìn vào mắt .


      "Đừng sợ!" thanh Cận Hạo Nhiên trầm thấp trấn an .


      Cận Hạo Nhiên trong mắt có chút khinh thường, đem Tả Tình Duyệt đẩy ra, nhìn người đàn ông kia, mặt nở nụ cười nhu hòa khiến tên kia càng thêm có phòng bị, cho là Hạo Nhiên buông Tả Tình Duyệt ra là muốn rời , đắc ý nhíu mày, "Như thế nào? Nghĩ thông suốt rồi cút nhanh lên, muốn cùng tao giành. . . . . ."


      Ai ngờ, lời của tên kia còn chưa hết, cảm giác được khoé mi đau xót, cũng chưa kịp kêu thành tiếng, cổ cảm giác được hồi lạnh như băng, thân thể ngẩn ra. Bất ngờ nhìn thấy con dao vốn vẫn còn ở trong tay mình lại chĩa vào ngay cổ họng của chính mình.


      "Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ." Người đàn ông sợ tới mức cả người run rẩy.


      Cận Hạo Nhiên khóe miệng nâng lên ý khinh thường. Trong tay có mấy vật hình tròn (g3m: chắc là đá, lụm hồi nào ta?), mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi làm cho người ta thấy xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là thời điểm dao găm dừng lại, hồi gió biển thổi qua, quần áo ngườitên kia hóa thành vải vụn bay xuống bờ cát.


      Người đàn ông giương mắt nhìn lồng ngực trống, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, thể nào tin nổi những gì vừa mới xảy ra. muốn chạy trốn, nhưng chân cũng chịu khống chế, giống như là bị bùa chú, cách nào nhúc nhích.


      "Biết tôi làm nghề gì ?" Cận Hạo Nhiên trong mắt có chút tĩnh mịch. sở trường dùng dao nhiều năm, mặc dù chuyên môn chính là khoa tâm thần cùng não bộ, nhưng ngoại khoa cũng có học lướt qua, ai ngờ có thể dùng dao găm!


      ". . . . . . biết. . . . . ." Người đàn ông chân mềm nhũn, nhất thời quỳ mặt đất, vẫn còn vì chuyện vừa rồi kinh hoảng thôi.


      "Tôi là bác sĩ, biết tôi rạch bao nhiêu thân thể người rồi ?" Cận Hạo Nhiên vuốt vuốt dao trong tay, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, "Nếu để cho tao lại ở nơi này nhìn thấy mày lần nữa, lần sau phải là quần áo đâu, mà là da thịt của mày!"


      Người đàn ông như được đại xá, vội vàng biến , Cận Hạo Nhiên bỏ con dao trong tay, xoay người tìm Tả Tình Duyệt, lại phát mở to mắt, há hốc mồm nhìn mình……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :