1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 20: Mẹ con chuyện với nhau



      "Mẹ, Ninh Ninh rốt cuộc có cha hay ?" Ninh Ninh trong mắt mong đợi càng nhiều, bánh ngọt trong tay cũng vứt qua bên, giống như nếu Tả Tình Duyệt ra chữ , nó cực kỳ thất vọng.


      Kiều Nam nhìn Tả Tình Duyệt bị làm khó, trong lòng đầy khổ sở, những năm này cũng may có Cảnh Hạo hiểu chuyện, nếu , chỉ với vấn đề này thôi, cũng bị hai tên nhóc này đùa giỡn chết mất!


      "Ninh Ninh, mau ăn , ăn xong chú Kiều dẫn con khu vui chơi." Kiều Nam đem khối bánh ngọt đưa tới trước Ninh Ninh, dời chú ý của con bé, cố gắng vì Tả Tình Duyệt giải vây, nhưng lần này, Ninh Ninh cũng rất dứt khoát, muốn từ mẹ nghe được đáp án!


      "Con muốn cha sao?" Tả Tình Duyệt cảm kích nhìn kiều Nam cái, biết, chuyện này đúng là trốn thoát, hai đứa cho dù tại hỏi, trưởng thành cũng muốn biết cha mình là ai!


      Bọn chúng cũng có quyền được biết mà?


      "Dạ, Ninh Ninh muốn cha." Trong lòng Tả Tình Duyệt đột nhiên đau xót, nghĩ đến lỡ như Ninh Ninh muốn rời khỏi mình, bỏ được, nhưng đây là nguyện vọng của Ninh Ninh, dù là mẹ, cũng thể tước đoạt tình thương từ cha của nó.


      Chỉ là, Cố Thịnh đứa con này sao?


      Nhớ tới năm năm trước kiên quyết cho phép mình sinh con của , thậm chí muốn gạt mình, len lén làm ình sảy thai, Cố Thịnh như vậy bây giờ còn để ý đến con sao?


      Nếu biết mình sinh cho trai , liệu có hận mình, trách cứ mình tự làm chủ ? khinh bỉ hai đứa bé của , hay là đem bọn chúng cướp ?


      Tất cả, đều xác định, nhưng dù là kết quả nào cũng đủ để lòng lại lần nữa trải qua thống khổ.


      nên làm gì đây?


      Nước mắt tự chủ rơi xuống, ngay cả chính cũng phát .


      "Mẹ, mẹ đừng khóc, Ninh Ninh cần cha nữa, cần!" Vốn nghiêm túc chờ đợi đáp án, Ninh Ninh nhìn Tả Tình Duyệt rơi lệ, vội vàng kêu lên, nó tình nguyện cần cha, cũng muốn nhìn thấy mẹ khóc!


      Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ gương mặt, quả nhiên có nước mắt, vội vàng lấy khăn giấy lau khô, thầm tự trách, tại sao có thể ở trước mặt con luống cuống như thế?


      "Mẹ. . . . ." Ninh Ninh từ đùi Kiều Nam xuống, tới bên người Tả Tình Duyệt, ôm cánh tay của , "Ninh Ninh chỉ cần mẹ thôi. . . . . Ninh Ninh ngoan ngoãn nghe lời của mẹ!"


      Trong lòng vui buồn lẫn lộn, nhất thời biết nên thấy vui vì con hiểu chuyện cùng săn sóc, hay nên thương tiếc, bốn năm nay bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, bờ vai của dù có đủ lực chống đỡ hai đứa bé, nhưng là. . . . .


      Giờ phút này, lại thể vì hai đứa con suy nghĩ chút.


      Hay là có thể dẫn theo Ninh Ninh từ xa xa nhìn chút!


      Về phần Cảnh Hạo, cũng nên cùng con chuyện chút.


      Đêm khuya.


      Tả Tình Duyệt tắm cho Ninh Ninh xong, dỗ ngủ, phát Cảnh Hạo vẫn ngồi ở ghế sa lon, nhìn nơi nào đó, giống như suy tư cái gì.


      Tả Tình Duyệt tới bên cạnh con, ôm con ngồi đùi, Cảnh Hạo bình thường rất bài xích cưng chiều nó, nhưng hôm nay, lại ngoan ngoãn dựa vào trong ngực .


      "Mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con có đúng ?" Cảnh Hạo trời sinh tương đối nhạy cảm, từ lúc chú Kiều cùng mẹ và Ninh Ninh trở về, nó cũng mơ hồ nhận thấy mẹ có tâm , nhìn sắc mặt của chú Kiều, nó mơ hồ suy đoán chút.


      Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mình biểu quá ràng sao? Hay đứa con này quá để ý mình?


      "Con nhìn thấy cha rồi hả? Cha con. . . . ." Tả Tình Duyệt muốn hỏi, có khỏe ? Tuy nhiên cách nào hỏi ra được.


      Ngược lại Cảnh Hạo giống như biết muốn hỏi điều gì, chậm rãi mở miệng,"Mẹ, cha . . . . Rất tốt."


      Cảnh Hạo ánh mắt chớp chớp, nó còn chưa muốn ẹ thấy bộ dáng cha bây giờ, ngay cả nó cũng cảm thấy rất đáng thương, huống chi là mẹ!


      "Vậy sao? Vậy. . . . . Cha. . . . . có thích con ?" Tả Tình Duyệt khẩn trương, Cố Thịnh lần đầu tiên thấy Cảnh Hạo có phản ứng gì? Hay là. . . . . căn bản quên ? Cũng để ý đứa bé này?


      "Thích."


      "Vậy. . . . . Con thích cha sao?" Tả Tình Duyệt biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, mâu thuẫn sao? Xác thực mâu thuẫn! Ít nhất trong lòng của có chờ đợi, lại có thở phào.


      "Con thích mẹ hơn!" bàn tay bé của Cảnh Hạo ôm chặt cổ của Tả Tình Duyệt, hôn cái mặt , chút ấm áp tràn ra trong lòng.


      Nhìn cậu nhóc phiên bản của Cố Thịnh, đây là con trai của nha!


      "Mẹ cũng con!" Đem Cảnh Hạo ôm càng chặt hơn, Tả Tình Duyệt cảm thấy kiêu ngạo, ngày xưa mình kiên trì là đáng giá!


      Cảnh Hạo tựa vào trước ngực của , ngước đầu, xem xét kỹ lưỡng thần sắc của ,"Mẹ còn cha ?"


      Quả nhiên, cậu vừa dứt, nụ cười mặt Tả Tình Duyệt cứng đờ, biết vì sao, Tả Tình Duyệt lúc này ở trước mặt Cảnh Hạo, thể nổi chữ ‘ ’, cảm thấy Cảnh Hạo giống như nhìn thấu nội tâm của .


      thương, đó ràng là gạt người!


      "Cảnh Hạo, có lúc chỉ thôi đủ, cho dù mẹ cha, cũng thể trở về được lúc ban đầu rồi !" Tả Tình Duyệt càng khổ sở, cùng Cố Thịnh ngay từ ban đâu cũng đâu là gì?


      dối, lừa gạt, là Cố Thịnh cố ý bày ra, mang theo ý nghĩ trả thù, bọn họ bắt đầu vốn tốt đẹp, mà những gì tốt đẹp lưu lại trong đầu , đều là Cố Thịnh lừa gạt , còn có chính cũng tự lừa gạt mình.


      "Vậy nếu cha còn mẹ, mẹ gả cho cha lần nữa chứ?" Cảnh Hạo nhận thấy được trong mắt mẹ có ít đau thương, lên tiếng kéo tinh thần lại, cha đối với mẹ, rất sâu đậm. Nếu , khi nghe tin mẹ bị tai nạn, đem bản thân vây trong ảo tưởng của chính mình!


      Cố Thịnh còn ?


      Làm sao có thể!


      chưa bao giờ , như thế nào tồn tại cái chữ ‘ còn ’ này?


      "Cảnh Hạo, mẹ thực xin lỗi con, để cho con nhiều năm có cha như vậy, mẹ cố gắng bồi thường cho con cùng Ninh Ninh, nhưng tại. . . . . Chúng ta ngủ thôi!" Tả Tình Duyệt muốn tiếp tục chủ đề nặng nề này, nếu Cảnh Hạo gặp mặt Cố Thịnh, bây giờ có lẽ chỉ có thể đợi.


      Chờ hành động của Cố Thịnh, nếu đối với hai đứa chẳng thèm ngó tới, thương chúng nhiều hơn để đền bù cho chúng!


      Còn nếu . . . . Cố Thịnh muốn cướp về hai đứa này, như vậy. . . . . Hít sâu cái, hai đứa bé là sinh mạng của , buông tay đâu!


      Cảnh Hạo nhìn ý đồ trốn tránh của Tả Tình Duyệt, trong lòng khỏi thở dài, nó biết, chuyện này ép được, huống chi cha bây giờ bắt đầu phối hợp trị liệu!


      Cả nhà bọn họ rất nhanh ở chung chỗ, mẹ cũng giống như trước, mình thương tâm len lén rơi lệ. . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 21: vẫn còn vì sinh đứa con



      Tòa nhà của tập đoàn Cố thị, Tả Tình Duyệt lại lần nữa tới nơi này, trong lòng vẫn cách nào bình tĩnh, bên tay dắt bé Ninh Ninh, nhìn cửa ra vào của tòa nhà, cố gắng từ nơi này nhìn Cố Thịnh qua.


      Nhưng đợi lâu, cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, đợi đến chịu nổi, Ninh Ninh ngước đầu nhìn Tả Tình Duyệt, lông mày khẽ nhíu lại.


      "Mẹ, chú Kiều lát nữa tới đón chúng ta ở cửa kia à?" Nó đứng ở chỗ này mệt quá! Mặt trời làm cho nó có chút mở mắt ra.


      Tả Tình Duyệt ngồi xổm người xuống, khẽ vuốt ve đầu của Ninh Ninh,"Hôm nay chú Kiều rảnh, mẹ dẫn Ninh Ninh gặp người được ?"


      Trước đó, muốn cho Ninh Ninh biết gặp ai, sợ lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm Ninh Ninh thất vọng.


      "Dạ." Ninh Ninh gật đầu cái, "Nhưng còn bao lâu mới có thể nhìn thấy người đó? Người đó từ cửa chính kia ra phải ?"


      Ninh Ninh nhìn mẹ vẫn nhìn cửa chính, mong đợi trong mắt mẹ, bé chưa từng thấy qua!


      Tả Tình Duyệt gật đầu, lúc này, chiếc xe hơi hào hoa dừng ở cửa tập đoàn Cố thị, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, là Cố Thịnh sao? Giờ phút này, cũng khẩn trương, nhưng khi thấy từ xe xuống là , trong lòng có chút mất mát.


      kia. . . . . , Cố Tâm Ngữ. . . . . Em ấy lớn như vậy rồi sao?


      Em ấy ăn mặc ra dáng phụ nữ thành đạt, làm cho Tình Duyệt có chút cảm thấy quen, thêm nữa, ở cửa xe khác bước xuống là Cận Hạo Nhiên, toàn thân toát lên vẻ hưu nhàn, bộ dáng vẫn giống như năm năm trước, cả người tản ra hơi thở dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nhìn thấy đẹp mắt.


      Đúng rồi! Năm năm trước, mình tại bữa tiệc đính hôn của cùng Cố Tâm Ngữ chạy trốn, năm năm rồi, bọn họ chắc là kết hôn


      Đột nhiên, ánh mắt hướng về phía mình bắn tới, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, nắm chặt tay Ninh Ninh.


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Cận Hạo Nhiên thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng quen thuộc đứng cách đó xa, mắt giật mình trợn to, để ý Cố Tâm Ngữ bên cạnh, từng bước từng bước hướng bóng dáng kia đến gần.


      Cố Tâm Ngữ nhận thấy được động tác của , theo tầm mắt của nhìn sang, khi thấy Tả Tình Duyệt, trong lòng của cũng cả kinh, chị dâu. . . . . Chị ấy tới Tập đoàn Cố thị là muốn tìm mình sao? Hay chị muốn tới gặp hai?


      Nhanh chóng đuổi theo bước chân của Cận Hạo Nhiên, hai người cơ hồ đồng thời dừng lại trước mặt Tả Tình Duyệt.


      " lâu gặp." Tả Tình Duyệt cố gắng nở nụ cười, giống như bạn bè bình thường gặp nhau, chào hỏi bọn họ.


      Trong lòng Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ đều kích động dị thường, lại nhìn Tả Tình Duyệt, họ cảm thấy dường như trải qua mấy kiếp rồi, bọn họ sớm muốn gặp , nhưng Cảnh Hạo lại đồng ý, thằng nhóc kia đem mẹ nó bảo hộ quá chặt!


      Nhưng nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt ở đây!


      "Duyệt Duyệt. . . . . Em. . . . . Mấy năm nay, có khỏe ?" Cận Hạo Nhiên có quá nhiều lời muốn , nhưng nhất thời biết nên bắt đầu từ đâu, Duyệt Duyệt tại cũng giống như năm năm trước, năm tháng lưu lại ở mặt bất kỳ dấu vết nào, ngược lại càng làm cho thêm chói lọi, vẫn xinh đẹp như xưa làm cho người ta chói mắt.


      "Tôi khỏe, hai người sao?" ánh mắt Tả Tình Duyệt quét qua Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ, cuối cùng dừng lại ở Cố Tâm Ngữ, năm năm trước, ý thức của em còn thanh tỉnh, tại thành bộ dáng này, là tốt quá


      ". . . . . tốt." Cố Tâm Ngữ tràn đầy kích động, nhưng cũng tràn đầy uất ức, thống khổ và thương tiếc.


      Bọn họ tốt, hai mất chị dâu, cách nào tự kềm chế, bọn họ sao có thể tốt đây?


      "Chị dâu. . . . . Em còn có thể gọi như vậy ? Chị có biết . . . . ." Cố Tâm Ngữ xúc động muốn phá hủy ước định với Cảnh Hạo, đem tình hình của hai cho người phụ nữ trước mặt biết, cũng muốn hỏi chị ấy, năm năm này, rốt cuộc có nghĩ tới hai !


      "Tiểu Ngữ! Đừng nữa!" Cận Hạo Nhiên cắt đứt lời , biết Tiểu Ngữ kích động uất ức, nhưng cho Duyệt Duyệt tình hình tại của Cố Thịnh tốt sao?


      dám khẳng định, muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt thương tâm tự trách!


      Chuyện này vốn phải là lỗi của Duyệt Duyệt, Tiểu Ngữ có tư cách trách cứ Duyệt Duyệt, là do Cố Thịnh làm tổn thương Duyệt Duyệt, do Cố Thịnh cố chấp cùng khăng khăng mực!


      Cố Tâm Ngữ cắn chặt môi, nhìn Tả Tình Duyệt, vô lực ngồi chồm hổm mặt đất, Hạo Nhiên la , năm năm nay, lần đầu tiên lớn tiếng đối với mình!


      như lời ngày đó, đem tình cảm đối với chị dâu chôn sâu dưới đáy lòng rồi sao?


      "Hạo Nhiên, Tiểu Ngữ. . . . . Tôi. . . . ." Nhất thời Tả Tình Duyệt biết nên cái gì, Cố Tâm Ngữ vì sao đối với gào thét như vậy? Hạo Nhiên muốn ngăn cản Tiểu Ngữ gì?


      Những chuyện này đều muốn biết, mơ hồ có dự cảm, cùng Cố Thịnh có liên quan!


      "Mẹ. . . . . Ninh Ninh muốn thấy bọn họ, bọn họ la mẹ!" Ninh Ninh đột nhiên kêu lên, bĩu môi, vui nhìn Cố Tâm Ngữ.


      Giọng của Ninh Ninh đưa tới chú ý của Cố Tâm Ngữ cùng Cận Hạo Nhiên, ánh mắt của bọn họ khi nhìn thấy bé này, cũng chưa dời .


      Rất giống! là phiên bản thu của Tả Tình Duyệt!


      " bé này. . . . ." Cố Tâm Ngữ sớm quên mất chuyện với Tả Tình Duyệt, ngước mắt nhìn Tả Tình Duyệt, trong mắt tràn đầy nghi vấn, bé này gọi ấy là mẹ, vậy là. . . . .


      "Ninh Ninh, chào chú ." Tả Tình Duyệt đem Ninh Ninh ôm vào trong ngực, thận trọng dụ dỗ.


      Ninh Ninh bổ vào trong ngực Tả Tình Duyệt, vẫn tỏ vẻ thích nhìn hai người, "Ninh Ninh gọi, Ninh Ninh muốn chú Kiều!"


      Cũng chỉ có chú Kiều đối với nó tốt nhất, dịu dàng nhất, chưa bao giờ la mẹ!


      mặt Tả Tình Duyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ cùng lúng túng,"Ngại quá, Ninh Ninh hiểu chuyện lắm, tính khí bướng bỉnh!"


      Hai người chút nào để ý đến ánh mắt ghét bỏ mình của Ninh Ninh, bọn họ chỉ muốn muốn biết chuyện,"Ninh Ninh . . . . Là con của chị và hai?"


      Cùng cỡ tuổi với Cảnh Hạo, mặc dù dáng dấp giống Tả Tình Duyệt, nhưng trong mắt vẫn có mấy phần giống Cố Thịnh.


      Tả Tình Duyệt vốn muốn giấu giếm, gật đầu cái, bày tỏ cam chịu.


      "Trời ơi!" Cố Tâm Ngữ cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, đối với Tả Tình Duyệt, quên mất giận dữ ban nãy, chị ấy chẳng những vì hai sinh Cảnh Hạo, vẫn còn vì ấy sinh Ninh Ninh, trai !


      Năm năm nay, chị mang theo hai đứa bé, làm thế nào sống được?


      "Chị dâu, xin lỗi, em mới vừa rồi. . . . . Mới vừa rồi quá vô lễ." Cố Tâm Ngữ cố gắng để lòng mình bình tĩnh lại, đối với Tả Tình Duyệt xin lỗi, nhìn gương mặt nho đáng , trong lòng kích động càng thêm mãnh liệt.


      Trời ạ! Nếu cho hai, chị dâu vì ấy sinh đôi Long Phượng, biết ấy có phản ứng như thế nào?


      Nghĩ tới đây, thậm chí có chút kịp chờ muốn lập tức trở về nhà, cho hai cái tin tốt này!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 22: Chụp hình hai mẹ con



      Trong quán cà phê ở tòa nhà tập đoàn Cố thị, ba người ngồi đối diện nhau, Ninh Ninh vẫn hết sức vui nhìn Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ, phòng bị trong mắt có biến mất.


      Cố Tâm Ngữ tràn đầy áy náy, hối hận mới vừa rồi mình kích động đắc tội cháu , xem ra muốn bé tha thứ, còn phải tốn công nha.


      "Cố Thịnh ấy. . . . ." Trầm mặc hồi lâu, Tả Tình Duyệt chủ động mở miệng, nhưng nhất thời biết nên hỏi như thế nào.


      Cận Hạo Nhiên nhíu mày lại, Cố Thịnh tiếp nhận trị liệu, nhưng có nên đem tình hình tại của ấy cho Duyệt Duyệt biết ?


      Theo Cảnh Hạo miêu tả, Duyệt Duyệt vẫn Cố Thịnh, nếu biết tình hình Cố Thịnh lúc này, chắc rất thương tâm!


      Năm năm này, trải qua bao nhiêu khổ nạn, cũng biết, nhưng cũng có thể đoán được chút.


      "Ninh Ninh muốn gặp cha nó, tôi muốn làm cho con thất vọng, cho nên. . . . ." Tả Tình Duyệt nhìn xuống bàn, lý do mình đến.


      "Chỉ là Ninh Ninh muốn gặp hai thôi sao? Chị dâu muốn gặp ấy sao?" Cố Tâm Ngữ nhìn thẳng vào mắt Tả Tình Duyệt, đây là chuyện để ý nhất, cũng là chuyện hai muốn biết nhất.


      Tả Tình Duyệt ngẩn ra, có chút khổ sở, tránh ánh mắt của ấy, muốn hay có quan hệ gì?


      "Cố Thịnh bây giờ có thể tiện gặp hai người." Cận Hạo Nhiên nhìn thấu muốn tránh né, chủ động thay giải vây, lại nhìn chằm chằm Cố Tâm Ngữ, nắm chặt tay , giống như muốn cho biết, chuyện này gấp được, đừng quên ước định của bọn họ với Cảnh Hạo!


      Tả Tình Duyệt lưu ý đến hành động của hai người, trong lòng có chút mất mát, khóe miệng giật giật, tiện gặp sao?


      vất vả mới có dũng khí đến đây, biết còn có thể có lần sau !


      Mọi người tùy ý hàn huyên mấy câu, Tả Tình Duyệt đứng dậy mang theo Ninh Ninh rời , lưu lại Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, hồi lâu cũng dời mắt.


      Đợi đến khi hai mẹ con biến mất trong tầm mắt của bọn họ, Cố Tâm Ngữ có chút vui bỏ qua Cận Hạo Nhiên nắm tay , Cận Hạo Nhiên ngẩn ra, lập tức hiểu tức giận vì chuyện vừa rồi. vì Duyệt Duyệt suy tính, suy nghĩ cho hai của mình.


      Nghĩ đến cái gì, liền lấy điện thoại di động ra, khẽ mỉm cười, đuổi theo Cố Tâm Ngữ.


      "Tiểu Ngữ, đợi à?" Cận Hạo Nhiên kéo tay của , trong mắt có chút cưng chiều, cũng chỉ khi gặp chuyện của hai , mới có thể giận dỗi mình!


      Cố Tâm Ngữ chỉ nhàn nhạt liếc cái, muốn tránh thoát tay , lại bị nắm chặt, thế nào cũng dứt được, cứ như vậy để cho lôi kéo, cũng thèm nhìn cái.


      "Em , đừng giận, biết em muốn hai của em sớm nhìn thấy Duyệt Duyệt, nhưng em đừng coi thường Cảnh Hạo, thằng bé rất có chủ kiến, nó biết lúc nào nên để cho cha mẹ gặp nhau, ngược lại, em nghĩ , nếu Cảnh Hạo đứng về phía chúng ta, ngộ nhỡ Duyệt Duyệt. . . . . Vẫn như cũ chịu tha thứ hai của em biết làm thế nào?" Đợi đến hai người vào thang máy, Cận Hạo Nhiên cố kỵ từ phía sau ôm lấy Cố Tâm Ngữ, giọng nỉ non ở bên tai .


      " biết mà, hai em khổ như vậy…" mắt Cố Tâm Ngữ trợn trắng, nhưng giây kế tiếp, khi nhìn thấy món đồ, trong nháy mắt cười vui vẻ.


      "Thế nào? Có còn giận nữa ?" Cận Hạo Nhiên hôn cái mặt .


      Cố Tâm Ngữ hưng phấn nhìn điện thoại di động, điện thoại di động, bé rúc vào trong ngực người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt trong suốt linh động, làm cho người ta mến, đây chính là Cận Hạo Nhiên mới vừa rồi len lén chụp hình hai mẹ con Tả Tình Duyệt.


      "Chúng ta trở về nhà ngay !" Cố Tâm Ngữ kéo tay Cận Hạo Nhiên, lúc này, công việc, hội nghị, đều muốn quản, chỉ muốn đem hình này đưa cho người đàn ông thương tâm ở trong biệt thự kia!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 23: muốn dùng cuộc đời còn lại bồi thường cho



      Trong biệt thự sang trọng, Cố Thịnh luyện tập bộ, năm năm ngồi xe lăn, để cho giống như động cơ gỉ sét, động tác quá cứng ngắc.


      giờ, dần dần từ trong ảo giác ra, nghĩ đến Duyệt Duyệt chết, như lần nữa tìm được động lực sống.


      Con trai , có thể nhìn thấy mẹ của nó, nhưng nhất định phải dùng thân thể khỏe mạnh gặp mẹ, nó muốn làm ẹ mình thương tâm khi nhìn bộ dáng của lúc này, đứa con hiểu chuyện, thương mẹ. Điều này cũng giống với ý nghĩ của , cũng cho phép Duyệt Duyệt nhìn thấy mình chật vật như vậy!


      Cho nên, muốn mỗi phút mỗi giây cố gắng, tiếp nhận trị liệu, mỗi ngày rèn luyện.


      Chỉ là, đôi chân giống như nghe sai bảo, Cố Thịnh nỗ lực muốn về phía trước bước, nhưng lại cẩn thận bị trật chân té, phịch tiếng, thân hình cao lớn ngã xuống đất.


      Cố Tâm Ngữ hưng phấn, mới vừa vào cửa nhìn thấy màn này, nụ cười mặt cứng đờ, thay vào đó là thương tiếc.


      " hai. . . . ." Cố Tâm Ngữ vội vã tiến lên, dùng sức lực toàn thân đem Cố Thịnh đỡ dậy, nhìn đổ mồ hôi đầy mặt, biết vì khôi phục như trước, cố gắng đến thế nào!


      "Tiểu Ngữ, sao, em buông tay, hai có thể mà!" Cố Thịnh cố nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ giảm bớt trầm của năm năm trước, đẩy Cố Tâm Ngữ ra. biết Tiểu Ngữ là thương , nhưng tại chuyện quan trọng nhất đối với là nhanh chóng nhìn thấy Duyệt Duyệt.


      nhớ , muốn biết trong năm năm này, sống như thế nào!


      nhớ , nhớ đến từng vẻ mặt của , nhớ đến tâm cũng đau đớn!


      muốn ở trước mặt sám hối, cầu xin tha thứ năm năm trước mình làm tổn thương !


      muốn trước mặt cám ơn sinh Cảnh Hạo cho !


      muốn dùng cuộc đời còn lại bồi thường cho !


      Cố Tâm Ngữ nhìn Cố Thịnh, trong lòng có chút ấm áp, quả nhiên cũng chỉ có chị dâu mới có thể làm cho hai đứng lên! Trong lòng thở dài, ghen tỵ, Cố Thịnh vui vẻ lên, đây là chuyện chờ đợi lâu!


      Nghĩ đến điện thoại ở trong tay mình, Cố Tâm Ngữ liếc mắt nhìn Cận Hạo Nhiên sau khi đỗ xe xong từ ngoài cửa tiến vào, trong mắt thoáng qua vẻ thần bí, kéo tay Cố Thịnh, “ hai, em có vật rất hay, xem xong nhất định cao hứng đấy!"


      Cố Thịnh khẽ cau mày, bây giờ có gì so với việc Duyệt Duyệt còn sống có thể làm cho cao hứng!


      Ánh mắt Cố Tâm Ngữ lóe sáng, cứng rắn kéo Cố Thịnh đến ngồi ghế sofa, lấy điện thoại di động ra, mở tấm hình kia lên, hướng về phía Cố Thịnh dí dỏm trừng mắt nhìn, “ hai, xem cũng đừng kích động nha!"


      Cố Thịnh đối với vẻ mặt thần bí của Cố Tâm Ngữ cười tiếng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ xuất cả trăm ngàn lần trong ảo giác của mình, cả người đột nhiên cứng đờ, theo bản năng nhận lấy điện thoại di động, tay ngừng run rẩy.


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh nỉ non gọi, vẫn xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại. . . . .


      Cố Tâm Ngữ quan sát vẻ mặt của , trong lòng khỏi thở dài tiếng, xem ra trong mắt hai chỉ thấy được chị dâu, thấy còn người khác tấm hình!


      Cố Tâm Ngữ tiến tới bên người Cố Thịnh, “ hai, bé này có phải đáng ? Bộ dáng rất giống chị dâu, như là khuôn mẫu in ra ấy!"


      Cố Thịnh khẽ cau mày, khi thấy ràng bé tựa sát trong ngực Tả Tình Duyệt, trong mắt phản ứng ra thể tưởng tượng nổi.


      "Cái này. . . . ." Cố Thịnh biết nên gì, nhóc này giống Duyệt Duyệt, bé là. . . . . Nghĩ đến cái gì, Cố Thịnh kích động khóc lên, bé này sàng sang cỡ Cảnh Hạo, gần như có thể xác định, nhóc này cũng là cốt nhục của !


      Trời ơi!


      Duyệt Duyệt vì sinh ra trai !


      Năm năm này, rốt cuộc là làm sao qua được?


      đột nhiên cảm thấy mình đáng chết, năm năm trước hành hạ như vậy, lúc mang thai lại có ở bên cạnh , nước mắt rơi xuống, vội lau , muốn đem hai người trong hình nhìn cho ràng.


      "Con bé. . . . . Nó tên gì?" giọng Cố Thịnh có chút nghẹn ngào, đây là con , lúc này hận thể đem tất cả thương mang đến cho hai người trong hình!


      "Ninh Ninh." Cố Tâm Ngữ yên lặng nhìn Cố Thịnh, đem khăn giấy đưa tới tay , mong ước duy nhất của tại chính là hai có thể mau khá hơn, sau đó mang chị dâu về.


      "Ninh Ninh. . . . ." Cố Thịnh nỉ non cái tên này, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, cách nào áp chế kích động trong lòng, lúc này, nhớ cảm giác ôm vào trong ngực, cảm thụ chân tồn tại, muốn chính miệng cho biết, năm năm này, mỗi giờ mỗi phút đều nhớ !


      muốn mau chóng tốt hơn, chỉ có như vậy, mới có thể sớm ngày đạt thành nguyện vọng của mình!


      Đời này, vô luận là mất cái gì, cũng thể lại mất bọn họ!


      Loại đau đớn tê tâm liệt phế này có cách nào tiếp nhận nổi nữa!


      . . . . .


      Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, Tả Tình Duyệt dọn dẹp tất cả, nhìn hai đứa bé ở trong phòng khách vì hành trình hôm nay tranh luận nghỉ, khóe miệng bất đắc dĩ cười cười.


      "Mẹ, tối hôm qua mình khu vui chơi, nhưng đột nhiên muốn thư quán, mẹ, mau cho biết, hôm nay chúng ta khu vui chơi!" Ninh Ninh thấy Tả Tình Duyệt ra ngoài, lập tức chạy đến bên cạnh , tìm kiếm trợ giúp, hôm nay chú Kiều có chuyện thể tới, lá phiếu của mẹ rất quan trọng.


      Cảnh Hạo nhìn em, trong mắt nhàn nhạt vẻ khinh thường.


      Tả Tình Duyệt nhàng sờ đầu Ninh Ninh, “Vậy chúng ta hai nơi luôn, có được ?"


      Ninh Ninh quệt mồm liếc mắt nhìn , , “Thế chúng ta khu vui chơi trước, sau đó Thư Quán!"


      "ừ, khu vui chơi trước!" Tả Tình Duyệt bế Ninh Ninh lên, thu thập mọi thứ, ba người chuẩn bị ra cửa.


      Kiều Nam mặc dù có chuyện thể cùng , nhưng lại cho tài xế chờ bên ngoài, đem hai đứa bé sắp xếp ở xe, muốn lên xe, lại cảm thấy có ánh mắt kỳ quái, loại cảm giác đó rất quen thuộc, làm cho khỏi ngẩn ra, theo bản năng quay nhìn lại, cũng có phát chuyện gì.


      "Chắc là ảo giác thôi." có cảm giác như Cố Thịnh nhìn ? Trong lòng có chút bất đắc dĩ, năm năm, ngay cả cảm giác ánh mắt của vẫn quên được, vẫn ràng như cũ!


      Lắc đầu cái, bỏ lại cảm giác đó, lên xe ngồi, với tài xế địa điểm, ngay sau đó xe lái ra


      Mà sau khi xe rời , người đàn ông ngồi trong chiếc xe khác cách nào che giấu kích động, “Theo chiếc xe phía trước kia!"

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 24: Len lén nhìn bọn họ



      "Theo chiếc xe phía trước kia." Máu trong người Cố Thịnh cũng kích động, mới vừa rồi nhìn thấy Duyệt Duyệt, còn có hai đứa con của bọn họ, cũng nhìn ra được rất hai đứa , bọn họ rất hạnh phúc!


      Nhìn đem hai đứa bé sắp xếp ở xe, nhịn được muốn thay thế , vẫn như năm năm trước, thân thể mỏng manh như vậy, làm thế nào có thể gánh vác nổi hai đứa bé đây?


      Trong lòng đầy tự trách, nếu năm năm trước mình sớm biết bản thân sâu đậm tận xương tủy, cũng bỏ qua ba người bọn họ lâu như vậy!


      Năm năm trước, tình của Duyệt Duyệt dành cho , sao lại hoài nghi ?


      nhớ lúc mới bắt đầu theo đuổi , luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình, nhưng luôn mực tránh né, vẫn luôn bị thù hận mê hoặc, đến cuối cùng, gây tổn thương cho , cũng làm đau nhói tim mình!


      Xe chở Tả Tình Duyệt dừng lại trước khu vui chơi, Cố Thịnh nhìn bóng dáng mảnh mai kia đem Ninh Ninh ôm vào trong ngực, trong lòng ngẩn ra, muốn từ trong tay đón lấy, nhưng biết, tại chỉ có thể đứng từ xa nhìn !


      Tả Tình Duyệt mang theo hai đứa bé dạo khắp nơi, mặt ba mẹ con cũng tràn đầy nụ cười, duy nhất khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy kỳ quái chính là vẫn cảm thấy có ánh mắt quen thuộc dừng ở người của , giống như ánh mắt ở bên ngoài nhà trọ!


      Nhưng mỗi khi nhìn sang, cũng vẫn thấy gì!


      "Mẹ, con mệt rồi, con muốn ăn kem." Mới từ vòng xoay ngựa gỗ xuống, Ninh Ninh được Tả Tình Duyệt ôm vào trong ngực, nó ôm lấy cổ của mẹ, ở mặt hôn cái, cực kỳ vang dội.


      Tả Tình Duyệt cảm thấy ấm áp, “Được, chúng ta ăn kem!"


      Bỏ lại cảm giác kỳ quái đó, Tả Tình Duyệt tay ôm Ninh Ninh, tay dắt Cảnh Hạo, ba người vào trong tiệm, mà ở cách đó xa, người đàn ông chống gậy lẳng lặng nhìn theo, ánh mắt theo sát bóng dáng kia, đột nhiên, thanh non nớt vang lên ở phía sau , mang theo vài phần trách cứ.


      "Cha tuân theo cam kết!"


      Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, cái giọng này sao lại nhận ra, nhìn lại trong tiệm kem, chỉ thấy có hai mẹ con, trong lòng hiểu ra.


      Xoay người nhìn cậu bé trước mắt, trong lòng đầy khổ sở, “Cha chỉ muốn len lén đến nhìn mẹ con, con yên tâm, cha để ẹ nhìn thấy bộ dạng này của cha!"


      Cảnh Hạo nhàn nhạt liếc cái, như muốn chấp nhận lý do này!


      Cố Thịnh cảm thấy bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ tới người đàn ông bá đạo ai bì nổi năm năm trước, lúc này lại khúm núm, sợ đắc tội đối với đứa bé trai!


      quá nhớ Duyệt Duyệt rồi, thể đợi cho tới khi mình khôi phục mới đến gặp !


      "Con muốn làm ẹ thương tâm." Cảnh Hạo mở to mắt, cố ý nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều ở trước mắt, chợt cậu thấy mẹ từ trong tiệm ra ngoài, hướng về phía cửa bên này chạy tới, trong lòng cả kinh, “Nguy rồi, mẹ tới!"


      Oanh tiếng, đầu Cố Thịnh muốn nổ tung, nghe Duyệt Duyệt kêu tên Cảnh Hạo ngày càng gần, nhất thời cứng ngắc ở đó, dám quay đầu lại!


      tới rồi, . . . . . nên làm gì bây giờ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :