1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 15: Đại tiểu quỷ (3)



      Kiều Nam chợt giật mình, trong mắt Cảnh Hạo ánh lên vẻ kiên định làm cho có chút kinh ngạc, đứa bé trai như vậy, ngày thường có vẻ thâm trầm, muốn làm ẹ hạnh phúc?


      Biết nó gặp Cố Thịnh, nhất thời hiểu ý tứ Cảnh Hạo.


      "Vậy chú thể đem hạnh phúc lại ẹ cháu sao?" đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe lên, Cảnh Hạo chỉ hơi cong môi cái, kiểu cười này cực kỳ giống Cố Thịnh. “Mẹ thương chú!" Cảnh Hạo chút nào quanh co lòng vòng, chỉ cần mẹ hạnh phúc, bất kể ai làm cha của nó, đối với nó cũng sao, nó cũng từng khuyên mẹ tiếp nhận chú Kiều, dù sao chú Kiều đối với mẹ là chân tình, nó nhìn thấy hết, chỉ là, chú Kiều thể mang hạnh phúc đến ẹ.


      Kiều Nam giật mình, đây là thực tàn khốc, hơn nữa, từ miệng cậu bé này ra, giống như càng thêm sắc bén, làm cho lòng đột nhiên tê cứng lại!


      Duyệt Duyệt thương , sớm đón nhận này, cho nên, mới có kế hoạch để cho trở lại thành phố A, thể mang lại hạnh phúc cho Duyệt Duyệt, đứa bé bốn tuổi như Cảnh Hạo cũng thấy được, sao lại hiểu đây?


      "Cháu muốn làm thế nào để ẹ hạnh phúc?" Kiều Nam nhíu mày, nhìn ánh mắt Cảnh Hạo có chút tìm kiếm cùng mong đợi, Duyệt Duyệt may mắn khi có đứa con trai như thế này


      "Cháu cảm thấy giữa cha và mẹ nhất định có hiểu lầm, nếu như hóa giải được hiểu lầm, mẹ cũng thương tâm như vậy!" trong đầu Cảnh Hạo ra hình ảnh mẹ đêm khuya len lén rơi lệ, lại lóe lên hình ảnh cha chìm vào trong thế giới riêng của mình, giống như suy tư điều gì, nếu mọi việc, mẹ cũng thương tâm nữa, cha cũng có thể tốt lên!


      Nó biết, cùng chú Cận cũng muốn thông qua nó, giúp cha tốt lên, nhưng ra có thể làm cho cha khá hơn phải là nó, mà là mẹ!


      Cậu mãi quên được cha ngừng kêu tên mẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng cùng đau đớn.


      Trong lòng Kiều Nam cảm thấy khổ sở, hiểu lầm sao?


      Biết Duyệt Duyệt có chuyện gì bốn năm nay, phải là có lòng riêng, cho là mình chắn giữ ở bên người Duyệt Duyệt, sớm muộn có thể dùng tư cách người ở bên , cho nên, vẫn đề cập tới tình trạng của Cố Thịnh. Mặc dù biết, người chủ trì ở tập đoàn Cố thị sớm đổi thành Cố Tâm Ngữ, rất ít thấy bóng dáng của Cố Thịnh, ta giống như mai danh tích, phái người tra ra tin tức, Cố Thịnh bởi vì chịu nổi cái chết của vợ , trở nên ngây ngô dại dột.


      Nhưng cho dù đề cập tới, Duyệt Duyệt vẫn quên được Cố Thịnh!


      Nếu Duyệt Duyệt nhìn thấy bộ dáng của Cố Thịnh bây giờ, với bản chất thiện lương, dễ dàng tha thứ cho ta! Dù sao, trong lòng của thủy chung vẫn ta!


      "Chú Kiều, chú có thể giúp cháu ?" Cảnh Hạo chớp động linh động đôi mắt, mang theo vài phần mong đợi cùng khẩn cầu.


      "Nếu giúp cháu, chú có lợi gì?" Kiều Nam hơi cong môi cái, ánh mắt nhìn Cảnh Hạo, giống như cố ý muốn xem nó như thế nào.


      "Chú vĩnh viễn mất người bạn như mẹ, cũng có hai đứa trẻ chú nhất!" Cảnh Hạo nở nụ cười, trong giọng mang theo tự tin, giống như liệu đến việc Kiều Nam cự tuyệt.


      Quả nhiên, trong mắt Kiều Nam thoáng qua tán thưởng, hổ là con trai Cố Thịnh, tư thái đàm phán này, rất có khí thế của ta.


      Máu mủ thân tình, làm sao có thể ngăn cản!


      Vươn tay với Cảnh Hạo, khóe miệng nở nụ cười, "Được, do câu ‘ hai đứa thương chú ’ này, chú cũng nên giúp cháu!"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 16: Cố Thịnh điên cuồng



      bàn tay to, bàn tay , hai tay ngoắc vào nhau, ánh mắt hai người ăn ý nhìn nhau.


      Đêm nay, bàn ăn, Tả Tình Duyệt luôn cảm thấy là lạ, hai người đàn ông lớn này giống như tiến hành trao đổi ánh mắt, Ninh Ninh cũng nhịn được ghen tỵ, kêu ca trai đoạt chú Kiều của bé!


      Trong biệt thự Cố gia.


      Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ tựa sát vào nhau. “Em cảm thấy làm như vậy được ?" thanh Cận Hạo Nhiên trầm thấp tràn đầy từ tính, hai người mới vừa trải qua phen mây mưa, lúc này hô hấp cũng còn chưa bình tĩnh lại.


      "Nhất định được!" Cố Tâm Ngữ từ trong ngực của ngẩng đầu lên, cho dù được, cũng muốn thử lần, nghĩ đến cái gì, Cố Tâm Ngữ nhịn được cắn cắn môi, "Hạo Nhiên, nếu chị dâu có chết, . . . . . . . . . . . ."


      Cố Tâm Ngữ muốn hỏi lại thôi, ngập ngừng.


      Trong mắt Cận Hạo Nhiên đầy thương , hiểu rất , cho dù là nắm trong tay cả tập đoàn Cố thị, ở trước mặt của , vĩnh viễn là lệ thuộc vào , lo lắng cái gì, sao lại biết?


      Thân mật ở mặt của ấn lên nụ hôn, " xác thực có Duyệt Duyệt, nhưng tại em. Trước kia, Duyệt Duyệt là động lực để phấn đấu, biết ấy từ lúc còn , ấy cứu lên từ biển, hai đứa bọn trải qua những ngày tháng vô tư, nhặt vỏ ốc, chơi với cá heo, cùng ấy chơi đàn . . . . . Đó là những kí ức rất đẹp, sau đó người nhà của tìm được , dẫn , từ sau đó, chỉ có mong ước, chính là sớm trở về gặp Duyệt Duyệt, nhưng lúc gặp lại ấy, ấy lại hai em, ấy mãi là kỉ niệm đẹp, vĩnh viễn ở trong đáy lòng của , . . . . . ."


      "Đừng nữa!" Cố Tâm Ngữ theo bản năng hôn môi Cận Hạo Nhiên, hiểu, là mình phóng khoáng rồi, Hạo Nhiên mình, điều này, còn cần hoài nghi sao?


      Nhiệt tình lần nữa nổ tung, trong phòng, hai người nhau trao đổi nhiệt độ, tình vô hạn. . . . . .


      . . . . . .


      Phòng khách nơi Tả Tình Duyệt từng ở qua, Cố Thịnh ngồi xe lăn, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt vẫn vô hồn.


      Ngoài cửa sổ, biết từ lúc nào bắt đầu, đứa bé trai ngồi trước cây đàn, mười ngón tay lướt phím đàn, giai điệu quen thuộc xuyên qua cửa sổ truyền tới, khiến đôi mắt vô hồn của Cố Thịnh có chút động đậy


      Đây là bài hát Duyệt Duyệt thích, từng ở trong phòng dương cầm, chơi đàn lâu.


      Ánh mắt tìm nơi phát ra thanh, thần sắc Cố Thịnh mang theo vài phần kích động, Duyệt Duyệt lại ‘xuất ’ rồi sao?


      Vội vàng chuyển động xe lăn, nhưng động tác của làm thế nào cũng linh hoạt, nhấn cái nút xe lăn, Cố Tâm Ngữ sớm chờ ở ngoài cửa, đẩy cửa vào, nhìn phản ứng của Cố Thịnh, biết tiếng đàn tác động đến .


      " hai. . . . . . cho em biết , nhìn thấy gì?" Cố Tâm Ngữ cầm chặt tay của , nhìn thẳng hai mắt của , giống như cho khích lệ.


      Cố Thịnh ánh mắt lóe sáng, vẫn như mọi khi ra cái tên bất biến, "Duyệt Duyệt. . . . . . Duyệt Duyệt. . . . . ."


      Trong lòng Cố Tâm Ngữ có chút mất mát, đứng dậy đẩy xe lăn ra ngoài, cho đến gian phòng phía sau mới dừng lại .


      Cố Thịnh nhìn cậu bé đánh đàn, đó phải là Duyệt Duyệt. . . . . . Là nó!


      Hướng cậu bé vươn tay, muốn bắt được cậu bé, lại xuất ảo giác rồi sao? Tại sao, gần đây trong ảo giác của chỉ có con của bọn họ, Duyệt Duyệt cũng có xuất !


      nghĩ đến con, nhưng càng thêm nhớ Duyệt Duyệt!


      muốn nhìn thấy , cho dù là ở trong ảo giác cũng tốt!


      Cố Tâm Ngữ thận trọng chú ý thần sắc của , đôi mắt vô hồn tràn đầy mong đợi cùng tưởng niệm, làm cho cũng động lòng.


      Đàn xong khúc, Cảnh Hạo từ ghế xuống, tới trước mặt của Cố Thịnh, nở nụ cười ngây thơ, "Cha!"


      Cố Thịnh trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cha?


      Con gọi ! chân như vậy, thân thiết, gọi ‘ cha ’!


      Chỉ có trong lòng biết, mình xứng làm cha, nhưng vẫn mong đợi, hôm nay, nghe được con của nhàng gọi ‘ cha ’, trong lòng kích động, đưa tay khẽ vuốt ve gò má của Cảnh Hạo.


      "Ngoan . . . . . . Ngoan. . . . . . Con. . . . . ." Cố Thịnh có chút nghẹn ngào, kéo nó vào trong ngực mình, "Con trai của cha. . . . . . Cha. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi!"


      Cảnh Hạo cùng Cố Tâm Ngữ cũng biết, Cố Thịnh vẫn cho là mình ở trong ảo giác, trong lòng đầy thương tiếc, xen lẫn khổ sở, Cảnh Hạo mặc cho cha ôm mình, thông qua chú Kiều, nó ít nhiều biết năm năm trước xảy ra chuyện gì.


      Mẹ gặp rất nhiều khổ sở, nhưng nó cũng biết, cha cũng mẹ đấy!


      Cậu trách cha từng phạm lỗi, chỉ cầu cha có thể mau tốt hơn, mang hạnh phúc đến ẹ!


      Thời gian biết trải qua bao lâu, hai cha con vẫn duy trì tư thế này, Cố Thịnh ở đáy lòng sám hối, "Con. . . . . . ở cùng mẹ à?" ấy có khỏe ?


      "Dạ." Cảnh Hạo gật đầu, chỉ là mẹ, còn có em ngu ngốc đáng .


      "Con……Con có thể….. Bảo mẹ tới gặp cha ? Gần đây……Cha thấy được mẹ……cha……Rất nhớ mẹ con!" giọng của Cố Thịnh đầy mong đợi, chặt nắm tay Cảnh Hạo, giống như sợ nó cự tuyệt.


      Cảnh Hạo ngẩn ra, biết vừa rồi hai người bọn họ cũng hiểu lầm lời của đối phương, cha còn tưởng rằng đây là ảo giác sao?


      Trong lòng thương tiếc ngày càng nhiều, chắc là phải có bao nhiêu tưởng niệm, bao nhiêu đả kích, mới có thể làm ột người tình nguyện chìm đắm trong ảo giác do mình tạo ra, đem lấy chính mình phong bế?


      "Cha, cha sờ sờ con !" Cảnh Hạo lôi kéo tay của gần sát gương mặt của mình, đôi mắt long lanh chớp động, "Con là chân tồn tại, đây phải là ảo giác của cha, cha xem, có đúng hay ? Con là người mà!"


      Lông mày Cố Thịnh nhíu lại, chân ? Làm sao có thể là ?


      Nó vẫn muốn mình gặp lại mẹ nó sao?


      Cái ý nghĩ này làm cho cảnh giác lên, nắm tay của càng dùng sức, " xin lỗi, cha biết con hận cha, nhưng đừng ngăn cản cha gặp mẹ con, cầu xin con…. Cầu xin……"


      Cảnh Hạo bị đau, nhưng cũng hết sức nhẫn, có hiệu quả sao?


      "Cha, cha tỉnh lại, con là người !" Cảnh Hạo vẫn như cũ buông tha kêu lên, nhưng Cố Thịnh lại càng phát điên, trong miệng ngừng kêu tên Duyệt Duyệt, ngừng cầu khẩn.


      "Đủ rồi!" Cố Tâm Ngữ cũng chịu nổi nữa, hai như vậy càng thêm khiến lòng chua xót, theo bản năng tiến lên kéo Cảnh Hạo ra, lay lay Cố Thịnh, nước mắt chảy xuống, "Đủ rồi! Đừng ép ấy nữa…… Đủ rồi….. sao, hai, chị dâu đến gặp , đến mà!"


      Cảnh Hạo nhìn tất cả, trong lòng buồn, cha bài xích ngoại giới kích thích, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến cha tỉnh táo lại đây?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 17: Mẹ bằng lòng gặp mặt



      Cố Tâm Ngữ trấn an khiến Cố Thịnh dần dần thở bình thường lại, nhưng tựa hồ lại đem mình phong bế, xe lăn, Cố Thịnh nhúc nhích ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn đàn Piano, bên cạnh, Cố Tâm Ngữ ngừng được nghẹn ngào, Cảnh Hạo cũng lâm vào trầm mặc.


      "Cảnh Hạo, để ẹ con tới gặp ấy ! chừng cha con gặp lại mẹ con, tốt lên!" Cố Tâm Ngữ ngồi xổm người xuống, nhìn Cảnh Hạo, trong mắt mang theo van xin, muốn thấy dáng vẻ điên cuồng của hai nữa, có lẽ chỉ có chị dâu mới có thể vào trong lòng của ấy. Lông mày Cảnh Hạo nhíu chặt, theo bản năng cự tuyệt, " được, cha tỉnh táo, con để cho cha gặp mẹ!"


      Nó biết, mẹ nhìn thấy cha có bộ dáng này, nhất định rất thương tâm, nó chỉ muốn nhìn thấy mẹ hạnh phúc, tất cả thống khổ cùng thương tâm, nó muốn thay mẹ ngăn trở!


      Cái ý niệm này tựa hồ là bẩm sinh, nghe chú Kiều mẹ ngày trước như thế nào che chở ình, nó càng thêm kiên định!


      tại đến phiên nó che chở ẹ!


      Cố Tâm Ngữ cảm thấy mất mát, trước mắt, mặc dù chỉ là đứa bé, nhưng cách nó chuyện, so với người lớn còn thành thục kiên định hơn.


      Chỉ là. . . . . . Nhìn Cố Thịnh, trong mắt Cố Tâm Ngữ thương tiếc càng nhiều hơn, "Con cũng thấy đó, bây giờ nên làm gì đây? Cảnh Hạo, đó là cha con, con muốn thấy mẹ thương tâm, lẽ lại muốn thấy cha mình với bộ dáng này sao?"


      ! Cảnh Hạo ở trong lòng tự , nó muốn, chỉ là giữa cha và mẹ, nó vĩnh viễn lựa chọn đem mẹ bảo hộ ở phía sau!


      Nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo ánh mắt lóe lên, từng bước từng bước hướng đến gần Cố Thịnh, tới cách bước ngắn, đứng lại, cứ như vậy thẳng tắp nhìn , ánh mắt sáng lóng lánh làm cho người ta kinh ngạc.


      Cố Tâm Ngữ nhìn động tác của Cảnh Hạo, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nó muốn làm gì? Theo bản năng muốn tiến lên kéo nó ra, nhưng lại bị người đàn ông đột nhiên xuất sau lưng ngăn cản.


      "Hạo Nhiên?" Cố Tâm Ngữ nhìn Cận Hạo Nhiên, trong mắt có chút nghi ngờ.


      "Tiểu Ngữ, tin tưởng Cảnh Hạo , nó là đứa trẻ thông minh." Cận Hạo Nhiên kiên định hướng gật đầu cái, biết, Cố Tâm Ngữ là quá quan tâm Cố Thịnh, tình nghĩa của hai em nhà này, người ngoài cách nào hiểu!


      Cố Tâm Ngữ khẽ cau mày, hít sâu cái, Cảnh Hạo đúng là thông minh, nhưng mà. . . . . . Trong lòng đầy lo âu, năm năm, hai đều là cái bộ dáng này, có chút nào chuyển biến tốt, mình nên đem quan tâm của mình áp chế chút, Cảnh Hạo có thể!


      Hướng Cận Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, Cố Tâm Ngữ đảo mắt nhìn về hai cha con đứng cách đó xa, dưới ánh mặt trời, hai người lớn , bề ngoài tương tự, vốn nên là bức tranh đẹp, . . . . . Thực tế làm cho người ta thấy thương tiếc.


      Cận Hạo Nhiên cũng khỏi thở dài, tại, hy vọng duy nhất chính là cả nhà đoàn tụ, mà . . . . . . cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy Duyệt Duyệt!


      Bọn họ là bạn tốt, cả đời là bạn tốt!


      Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào Cố Thịnh, khóe miệng nở nụ cười, dưới ánh mặt trời, giống như Thiên Sứ .


      "Cha. . . . . ." thanh non nớt của Cảnh Hạo chậm rãi vang lên, thấy tầm mắt Cố Thịnh dừng lại người mình, tiếp tục , "Mẹ cho con biết, mẹ đến gặp cha, chỉ là. . . . . ."


      "Chỉ là cái gì?" Cố Thịnh kích động cầm hai vai Cảnh Hạo, trong mắt tràn đầy mong đợi. . . . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 18: Tâm còn rung động



      Cảnh Hạo chịu đựng bả vai bị đau, mặt vẫn cười như cũ, "Chỉ là, cha phải ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ , mẹ thích dáng vẻ gầy yếu tại của cha, mẹ rất cao hứng, cho nên mới lâu đến gặp cha."


      "Được, uống thuốc. . . . . . Ăn cơm. . . . . . Duyệt Duyệt. . . . . . Con ẹ con biết, cha muốn ấy mất hứng!" Cố Thịnh kích động nỉ non, giống như nghe được tin tức tốt, vừa nghe đến Tả Tình Duyệt mất hứng, trong đầu của liền ra bộ dáng len lén rơi lệ, đau đớn khó nhịn.


      "Còn nữa. . . . . . Cha, mẹ thích cha ngồi xe lăn." Cảnh Hạo thấy Cố Thịnh rốt cuộc có ít khởi sắc, tiếp tục , quả nhiên thấy sắc mặt Cố Thịnh ngớ ngẩn.


      "Được, ngồi xe lăn. . . . . . ngồi xe lăn. . . . . ." xong, dùng đôi tay chống đỡ đứng dậy, nhưng do quá lâu có hoạt động hai chân tựa hồ rất chịu khống chế, vừa mới đứng vững, cả người liền mềm nhũn. Cận Hạo Nhiên tay mắt lanh lẹ chạy tới, nâng dậy, vất vả mới đứng lên.


      " hai. . . . . ." Cố Tâm Ngữ nhìn thấy Cố Thịnh, trong mắt cũng lộ ra mừng rỡ, kích động tiến lên, biết, chỉ có chị dâu mới là động lực của hai!


      Hướng Cảnh Hạo tỏ vẻ tán dương, đúng là xem thường đứa cháu này rồi!


      "Ăn cơm. . . . . ." ánh mắt Cố Thịnh lóe lên, đảo mắt nhìn về phía Cố Tâm Ngữ, "Tiểu Ngữ. . . . . . Ăn cơm!" muốn ăn cơm, phải nuôi tốt thân thể, thân thể tốt lên, Duyệt Duyệt tới gặp !


      Trong mắt đầy kiên định, Cố Thịnh dưới nâng đỡ của Cận Hạo Nhiên, bước lên phía trước bước, nhưng nghĩ tới cái gì, Cố Thịnh đột nhiên dừng lại, đưa tay kéo tay Cảnh Hạo, cảm nhận được nhiệt độ. Cố Thịnh trong khoảng thời gian ngắn, có chút đây rốt cuộc là thực tế hay ảo giác!


      Bất kể là thực tế hay ảo giác, chỉ cần gặp được Duyệt Duyệt là tốt rồi!


      có Duyệt Duyệt, mỗi ngày trôi qua hết sức khó khăn!


      "Được. . . . . . được." Cố Tâm Ngữ vui vẻ, nhanh chóng chạy vào trong nhà, hai muốn ăn cơm, muốn đích thân xuống bếp!


      Trong quán cà phê.


      Tả Tình Duyệt khuấy đều cà phê trước mặt, thỉnh thoảng lau vụn bánh ngọt miệng cho con ngồi ở đùi Kiều Nam phía đối diện, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, là ấm áp.


      từng ảo tưởng, mọi người trong nhà, vào buổi chiều, cùng ngồi uống trà, nhưng ảo tưởng cuối cùng vẫn là ảo tưởng.


      Kiều Nam săn sóc cho Ninh Ninh ăn bánh ngọt, nhìn Tả Tình Duyệt mỉm cười, nụ cười của vẫn che đậy được khổ sở ở trong lòng!


      "Duyệt Duyệt. . . . . . Lần này trở về, có nghĩ tới gặp Cố Thịnh chút ?" đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe lên, bốn năm nay, lần đầu tiên nghiêm túc trước mặt Tả Tình Duyệt nhắc tới cái tên này!


      Tả Tình Duyệt khuấy cà phê đột nhiên ngẩn ra, trong ánh mắt khó nén hốt hoảng. Cố Thịnh là chủ đề bọn họ rất ăn ý nhắc tới, hôm nay làm sao lại đột nhiên đề cập?


      "Có gì để mà gặp?" Tả Tình Duyệt cố gắng để mình bình tĩnh, tận lực để ình nhớ đến , cố gắng cho lòng mình vì cái tên này dao động, nhưng mới vừa rồi, phát , tất cả cố gắng tựa hồ có tác dụng gì!


      Tâm, vẫn còn rung động!


      "Em nên gặp ta, chừng mấy năm nay, ta vẫn chưa quên em!" trong nội tâm Kiều Nam khổ sở, bây giờ là tự tay đem người phụ nữ mình mến đẩy tới bên cạnh người khác!


      có quên? ?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.2 - Chương 19: muốn chạm vào quá khứ



      "Mọi chuyện qua, có vài chuyện em muốn đụng vào!" Tả Tình Duyệt nhìn xuống, mất tự nhiên uống cà phê, mấy năm nay vẫn tránh né tin tức của thành phố A, chính vì muốn biết bộ dạng và người phụ nữ khác đứng chung chỗ hạnh phúc như thế nào, dù là Tôn Tuệ San, hay chị của !


      Cố Thịnh để lại trong lòng vết thương quá nặng, nặng đến nỗi vô lực gánh chịu, nếu có hai đứa bé, biết mình làm cách nào có thể vượt qua mấy năm này.


      Nhìn Ninh Ninh ăn điểm tâm, mặt nổi lên nụ cười dịu dàng, nhìn giờ phút này càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp đến khiến Kiều Nam muốn hôn mê. đúng hơn, dứt bỏ được trừ Cố Thịnh, còn có mình, nhưng mình cuối cùng vẫn thể vào trong lòng !


      "Em muốn nhớ tới sao? Vậy tại sao lại nghĩ đến ta? Sao lại có người có lúc len lén khóc thút thít?" Kiều Nam nhìn thẳng vào hai mắt , chống lại đôi mắt hơi có vẻ ngạc nhiên của .


      ". . . . . . Làm sao biết?" Tả Tình Duyệt tránh ánh mắt của , lúc nghĩ đến Cố Thịnh.. mỗi lần đợi đến hai đứa bé đều ngủ, mới thả mặc ình nhớ lại quá khứ, liếm láp vết thương, tại sao. . . . . . Đột nhiên, tựa hồ nhớ đến cái gì, mắt bỗng sáng lên.


      "Đúng, là Cảnh Hạo, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng rất người mẹ như em!" Kiều Nam nhớ tới tiểu quỷ Cảnh Hạo cùng đàm phán thương nghị, khỏi buồn cười. Nếu đứa con trai như vậy, nằm mơ cũng bật cười, chỉ là, đứa bé đáng như thế cũng là con của người khác!


      Quả nhiên là Cảnh Hạo, "Nó cũng đồng ý việc em gặp ấy?"


      Kể từ khi đến thành phố A, phát Cảnh Hạo có gì đó lạ lạ, mấy lần hỏi con, nó đều tránh, tên nhóc kia, có lúc ngay cả cũng ứng phó được. Đúng là phiên bản sờ sờ của Cố Thịnh! Bất kể là diện mạo hay tính tình, ngay cả ánh mắt cũng khác lắm.


      Năm năm này, muốn quên Cố Thịnh, mà Cảnh Hạo lại càng ngày càng giống ấy, lại nhắc nhớ đến!


      quên được, cuối cùng vẫn quên được!


      "Ừh, nó hi vọng em hạnh phúc, còn , mang lại hạnh phúc cho em được, cho nên, nó tìm người cha có thể mang hạnh phúc đến cho em!" Kiều Nam nhíu mày, đôi mắt xanh thoáng qua ý bất đắc dĩ, xen lẫn mấy phần hài hước.


      Tả Tình Duyệt cảm thấy khổ sở, nhưng nụ cười cũng cực kỳ kiên định, "Nếu ấy có thể cho em hạnh phúc, năm năm trước em bỏ ! Có những chuyện, trải qua lần là đủ rồi, cho dù em quên ấy, cũng lên được điều gì, em tại có Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo, vậy là hạnh phúc rồi!"


      "Em. . . . . ." Kiều Nam cau mày, dịu dàng như Tả Tình Duyệt, có đôi khi cũng rất cố chấp, ví dụ như cách nào tiếp nhận mình, ví dụ như giờ. . . . . .


      "Mẹ, con có cha sao?" Ninh Ninh đột nhiên từ trong đống bánh ngọt ngẩng đầu lên, nháy mắt, mang theo vài phần mong đợi, bé vẫn rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng mỗi lần muốn hỏi, đều bị hai ngăn cản, hai , thể hỏi mẹ về cha, nếu mẹ rất thương tâm, nhưng nó cũng rất muốn biết, có phải nó cũng có cha như những bạn khác, còn muốn biết, tại sao mẹ nhắc tới cha rất thương tâm.


      Tả Tình Duyệt nhất thời cứng đờ.


      Có, nó đương nhiên có cha, nhưng nếu con với nó muốn cha, làm sao bây giờ?


      Nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh Ninh, biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :