1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 175: Cảm giác kì lạ



      Tả Tình Yên nhìn hai người đàn ông này, trong lòng đối với Tả Tình Duyệt ghen tỵ sâu đậm hơn, chỉ là so với ghen tỵ, giờ đây ngoài ghen tỵ còn có đắc ý, tất cả tất cả đều là của rồi, phải sao?


      Tự do? Bỏ ? ! Những điều này muốn, trăm phương ngàn kế bày mưu cho Tả Tình Duyệt bỏ , chính là vì muốn ngồi ở vị trí vợ của Tổng giám đốc Cố, chờ sau này là thân phận cao quý cùng cuộc sống an nhàn, ngu ngốc giống Tả Tình Duyệt, mơ tới cái gì tự do, phiền muộn?


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Đợi hồi lâu nghe được câu trả lời của , hai người đàn ông cực kỳ sốt ruột, họ nhìn chớp mắt, làm người ta chờ đợi tới phát điên!


      " cần , tôi Thịnh, tôi rời xa ấy đâu!" Tả Tình Yên chậm rãi mở miệng, chống lại ánh mắt Cố Thịnh, trong giây, thấy trong mắt Cố Thịnh dãn ra, thay vào đó là niềm vui.


      "Cậu nghe chứ? ấy tôi, rời xa tôi, cho nên, bác sĩ Cận, giờ cậu là chồng chưa cưới của em tôi, chuyện cậu nên làm là ở bên cạnh Tiểu Ngữ, che chở cho em ấy, chứ phải là phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác!" Cố Thịnh cũng thể tin những gì mình vừa nghe được, Duyệt Duyệt ! Giờ đây, cho dù dối, cũng tin!


      Sức lực Cận Hạo Nhiên như bị rút cạn, thể tin nổi người phụ nữ đứng trước mặt mình lúc này “, phải vậy, ràng em vui vẻ, em thấy hạnh phúc, tại sao rời xa ta?"


      " phải là tôi, sao biết tôi vui vẻ chứ? Điều hạnh phúc nhất của con người chính là được ở bên người mình , tôi nghĩ điều này cũng biết!" Tả Tình Yên khóe miệng nâng lên nụ cười chua xót, suy nghĩ lại ba năm về trước, ở bên người đàn ông mình thương, cuộc sống giống như Thiên đường, thương , dùng cả tính mạng thương , nhưng tất cả chỉ là bi kịch!


      Mấy năm sau, vẫn đau khổ, cho đến khi phát ra người đàn ông mình còn có người em trai, sau đó, vẫn quan tâm tới từng cử động của ta!


      Giờ tốt rồi, rốt cuộc hoàn thành được tâm nguyện, tất cả sao mà tốt đẹp.


      "Tôi hiểu" Ánh mắt Cận Hạo Nhiên đờ đẫn, hiểu. đem hôn nhân đại ra đánh cuộc, với mong muốn mình được tự do, nhưng ấy lại coi thường giúp đỡ của mình, tại sao?


      Vậy những điều hi sinh còn ý nghĩa gì đây?


      " phải là Duyệt Duyệt mà tôi biết!" Cận Hạo Nhiên nhìn thẳng vào người phụ nữ, thất vọng lắc đầu, biết Duyệt Duyệt đối xử với như vậy!


      Cận Hạo Nhiên vô thức những câu đó, khiến Tả Tình Yên thân thể đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên mất tự nhiên, “ gì cơ? Tôi phải là ai?"


      Từ nay về sau, ta là Tả Tình Duyệt! Vợ của Cố Thịnh —— Tả Tình Duyệt!


      "A. . . . . Ha ha. . . . ." Cận Hạo Nhiên cười khẽ, bắt đầu từ bây giờ, muốn buông bỏ đoạn tình duyên với rồi! Trong lòng của , có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng thích ! Thậm chí còn biết chính là Tiểu Bối, nhưng tất cả đều còn quan trọng nữa!


      Im lặng xoay người, sức lực Cận Hạo Nhiên cạn kiệt, từng bước từng bước về phía xe, quay đầu lại phất tay cái, như muốn tạm biệt lại quá khứ sau lưng!


      Tả Tình Yên nhìn Cận Hạo Nhiên rời , hơi có chút ngơ ngẩn, đột nhiên cảm thấy cơ thể bị cánh tay rắn chắc, ôm vào lồng ngực ấm áp.


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh giọng nỉ non.


      "Thịnh, em !" Tả Tình Yên cảm nhận được nhu tình của , bỏ qua cơ hội thổ lộ, xoay người lại, nhìn , người đàn ông này có phẩm chất cao quý, muôn người mới tìm thấy .


      ". . . . ." Nghe được tỏ tình, tim Cố Thịnh khẽ lỡ nhịp, biết vì sao, ôm người phụ nữ trong lòng, luôn cảm thấy là lạ, hình như phải là Tả Tình Duyệt, ánh mắt nhìn chăm chú, bề ngoài vẫn vậy, sao phải được đây?


      Nhưng, cái cảm giác trong lòng kia... Trống rỗng, vô cảm là vì sao?


      ! nên vui sướng điên cuồng, hơn nữa cho biết, mình cũng .


      Nhưng, trầm mặc hồi lâu, trong miệng lại chậm rãi thốt ra mấy chữ “chúng ta vào nhà!"


      Trong lòng Tả Tình Yên vui, đây là phản ứng của ta ư?


      Nhưng suy nghĩ chút, hài lòng liền bay biến, Cố Thịnh cùng Tả Tình Duyệt quan hệ còn chưa ràng mà.


      Khóe miệng nâng lên ý cười, chỉ cần ở đây, quan hệ của hai người dần trở nên khăng khít thôi.


      Hai người mới vừa vào, thấy Tôn Tuệ San chờ trong đại sảnh, nhìn thấy bọn họ về, Tôn Tuệ San tươi cười ra thay Cố Thịnh cởi áo khoác, nhưng ngoài mặt giả bộ vui vẻ, lại che giấu được ghen tỵ trong lòng.


      "Duyệt Duyệt, hôm nay vất vả cho em rồi! Em nhất định là rất mệt, tối nay tôi chăm sóc tốt cho Thịnh!" Tôn Tuệ San trong lòng ghen tỵ cách nào phát tiết, chỉ có thể mượn lời công kích thỏa nỗi bực dọc trong lòng, ta cho rằng lại thấy được vẻ an phận của Tả Tình Duyệt , nhưng, lần này lại ngoài dự liệu của ta!


      " ấy là chồng của tôi, mệt mỏi tôi cũng phải đích thân chăm sóc, cần người ngoài xen vào!" Tả Tình Yên nhàn nhạt cười, trong lòng hừ lạnh, Tôn Tuệ San ngu ngốc, biết Cố Thịnh đối với ta có hứng thú, còn làm chuyện vô vị như vậy, chỉ có Tả Tình Duyệt là nhịn nhục, chịu khi dễ của ta thôi!


      là Tả Tình Yên, cho Tôn Tuệ San động đến mình đâu!


      ". . . . ." Tôn Tuệ San nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nhìn người phụ nữ trước mặt, muốn phát tiết lửa giận, lại bị câu của Cố Thịnh dập tắt.


      " ngày mai có thể rời rồi, Duyệt Duyệt, chúng ta về phòng!" Cố Thịnh nhàn nhạt liếc Tôn Tuệ San cái, ta còn giá trị lợi dụng, nhưng, vừa rồi nghe được Tả Tình Duyệt cứng rắn như vậy tuyên thệ quyền sở hữu, vốn nên vui vẻ mới phải!


      Nhưng, cái cảm giác trống rỗng cùng bất an, tại sao ở bên cạnh mình, thế nhưng lại cảm giác cách xa?


      cao hứng cũng chẳng vui mừng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?


      Nghe được lời của Cố Thịnh, sắc mặt Tôn Tuệ San tái nhợt, ý của là từ nay về sau cần đóng kịch nữa?


      Cái cảm giác này là thế nào vậy? và Tả Tình Duyệt hòa hợp, lại làm tổn thương?


      "Đúng đó, chị họ, tôi muốn cùng Thịnh trở về phòng!" Tả Tình Yên khóe miệng nâng lên đắc ý, có vài phần khoe khoang, từ nay về sau, Cố Thịnh là của ta Tả Tình Yên!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 176: Suy nghĩ thông suốt, bỏ qua tất cả!



      tới cửa, Tả Tình Yên liền ôm lấy hông của Cố Thịnh, hơi thở nam tính quanh quẩn ở chóp mũi , cuối cùng cũng biết, vì sao dù tổn thương Tả Tình Duyệt vẫn người đàn ông này, ta có đủ mị lực khiến mọi phụ nữ khuynh đảo, nhưng từ nay về sau, người đàn ông này chính là của !


      "Thịnh. . . . .". Mặt Tả Tình Yên dán chặt vào lưng , đôi tay an phận dao động thân thể Cố Thịnh.


      Lông mày Cố Thịnh nhíu lại, hôm nay, Duyệt Duyệt giống như trước. Trước đây, cho dù nỗ lực trêu đùa cỡ nào, cũng nhẫn cảm xúc trong nội tâm của mình, bộ dạng nhẫn của càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của , từng ảo tưởng, có ngày, có thể chủ động câu dẫn mình, nhưng tại sao bây giờ vẫn cảm giác giống trước?


      nên cao hứng, phải sao?


      Xoay người, Cố Thịnh ôm vào trong ngực, quan sát gương mặt quen thuộc, có chỗ nào lạ chứ? ràng là người phụ nữ mà!


      Hôm nay quá căng thẳng sao?


      Giống như muốn chứng minh cái gì, Cố Thịnh ôm ngang người , đặt lên giường, thân hình cao lớn đè lên, cuồng loạn hôn cổ của .


      "Ưm. . . . . Thịnh. . . . .". Tả Tình Yên rên rỉ ra tiếng, giống như nghĩ, ở giường, giống như chúa tể, cảm thụ nụ hôn của , lại say mê trong nụ hôn đó! cảm thấy may mắn vì mình quyết định đúng, dù sao, người đàn ông ưu tú như vậy cũng dễ tìm!


      Nhớ tới Tả Tình Duyệt, trong lòng lên tia khinh thường, chỉ có người đàn bà ngu ngốc mới rời bỏ người đàn ông như vậy!


      Quần áo lần lượt được cởi ra, Tả Tình Yên càn rỡ dụ hoặc người đàn ông trước mắt, nhìn đỉnh đầu gặm cắn dưới hạ thể của mình, khóe miệng Tả Tình Yên lên tia cười đắc ý, Tả Tình Duyệt đủ thủ đoạn, nhưng , Tả Tình Yên như vậy, tận dụng mọi phương pháp, vững vàng giữ lấy người đàn ông này, mà bước đầu tiên, bắt đầu từ tối nay. . . . .


      Nhưng đột nhiên, động tác của Cố Thịnh dừng lại, giây kế tiếp liền rời khỏi thân thể ta, lông mày Tả Tình Yên nhíu lại, "Thịnh, sao vậy?"


      phải tốt sao?


      Hô hấp Cố Thịnh trở nên nặng nề, biết vì sao, trước kia chỉ mới nhìn thấy Duyệt Duyệt, liền hận thể đưa lên giường, nhưng vừa rồi, tại sao thân thể của khơi dậy được dục vọng nơi ?


      "Thịnh, sao vậy? Chúng ta tiếp tục được ?". Ánh mắt Tả Tình Yên lóe lên, phát ra cái gì sao?


      Cố Thịnh nhìn gương mặt này, trong mắt lộ ra tia áy náy, quyết định quyết tâm muốn cùng Duyệt Duyệt thay đổi hình thức chung đụng trước kia, làm cho càng ngày càng hạnh phúc, nhưng. . . . . Giờ phút này nhìn , tim của lại trống !


      "Duyệt Duyệt, hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt , còn có chút công phải xử lý!". Cố Thịnh tận lực dùng giọng hòa hoãn ra những lời này, muốn biết tại sao mình có phản ứng như thế, thể nào trong tình huống này!


      Thân hình cao lớn từ từ rời giường, lông mày nhíu chặt lại, thể nào xóa cảm giác bất an này!


      Thân thể Tả Tình Yên ngẩn ra, theo bản năng kéo bộ ngực đẫy đà của mình dán lên người mà mè nheo, "Thịnh, có phải em làm mất hứng ? muốn tìm chị họ sao? Em , em chỉ cầu xin có thể ở bên cạnh em là tốt rồi! Ở lại , được ? Cầu xin . . . . ."


      thương !


      Đây là lần thứ hai trong đêm nay nghe được câu này, nhưng vẫn có tâm tình kích động cần có, đẩy tay ôm mình ra, "Duyệt Duyệt, có chuyện phải làm, em hãy ngủ giấc !"


      xong, đợi người phụ nữ sau lưng có phản ứng, liền nhanh chóng rời khỏi gian phòng đó, khắc kia, trong lòng bỗng lên chữ ‘trốn’!


      Tại sao?


      phí hết tâm tư muốn đem Duyệt Duyệt khóa ở bên người, tại sao lại có ý tưởng này?


      Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Cố gắng nghĩ, nhưng cách nào tìm được đáp án, tâm vẫn thể nào lấp đầy. . . . .


      Khi Cố Thịnh rời , trong mắt Tả Tình Yên lên ánh sáng phẫn hận, đáng chết! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? ràng vừa rồi tốt mà, đáng lý, tối nay nên cùng triền miên, nhưng. . . . . Đối mặt với gian phòng lạnh như băng đó, Tả Tình Yên tức giận ném gối đầu ra ngoài!


      "Cố Thịnh, cuối cùng cũng thuộc về tôi thôi!". Khuôn mặt Tả Tình Yên kiên định, vội, dù sao Tả Tình Duyệt cũng thể trở lại được nữa, nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ cần gọi cuộc điện thoại tới Mĩ, người an bài ở bên kia đưa ta rời khỏi thế giới này vĩnh viễn!


      có Tả Tình Duyệt, tất cả đều thuộc về , Tả Tình Yên!


      Đàn ông thôi mà, nhất định khiến ta mê muội!


      . . . . .


      Tả Tình Duyệt biết tại sao mình lại trở lại nơi này, đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự từ xa, nhớ lại cuộc sống hôn nhân của mình cùng Cố Thịnh, trong lòng vẫn thể nào từ bỏ, quá lưu luyến, cho nên, mới bị lòng mình dẫn tới nơi này sao?


      Bây giờ làm gì?


      Bình thường vào thời điểm này, bá đạo chiếm đoạt giường của , tiếp theo chiếm đoạt thân thể của , đòi lấy biết bao nhiêu lần, tại cũng ở đó thân mật cùng chị hai sao?


      Trong lòng đau đớn, thậm chí có ý muốn trở về, nhưng giây kế tiếp, khóe miệng của lên nụ cười khổ, sao vậy? vất vả mới trốn ra được, tại sao lại muốn trở lại cái nhà tù đó?


      Khẽ vuốt ve bụng, trong mắt Tả Tình Duyệt lên kiên định, cuối cùng nhìn kỹ ngôi biệt thự kia lần nữa, trở lại tắc xi, mua vé máy bay, sáng sớm ngày mai rời khỏi thành phố này. . . . .


      "Duyệt Duyệt. . . . .". Trong thư phòng, lòng Cố Thịnh đột nhiên đau nhói, đột ngột đứng lên, tại sao vừa rồi, vào khắc kia, trong đầu của ra bóng lưng của Duyệt Duyệt rời ?


      Để công việc trong tay xuống, Cố Thịnh vội vàng xuống lầu, vọt vào phòng khách mà Tả Tình Duyệt ở trước đây, khi thấy người phụ nữ giường ngủ say, bất an trong lòng cũng được buông xuống, nhưng trống rỗng trong lòng thể nào lấp đầy!


      Giống như đánh mất vật trân quý nhất!


      Đóng cửa lại, Cố Thịnh trở lại thư phòng, khi qua phòng mà sắp xếp cho đứa , quỷ thần xui khiến làm đẩy cửa ra, đồ chơi đầy phòng đập vào mắt, nghĩ đến đứa trong bụng Duyệt Duyệt, khóe miệng lên nụ cười, với thể chất của Duyệt Duyệt, có thể về sau thể nào sinh con được nữa, ấy thiện lương như vậy, nếu như có đứa , ấy nhất định rất thống khổ!


      ngại những chuyện xảy ra trước kia, chỉ cần sau này dính dáng gì tới Kiều Nam, nguyện ý bỏ qua tất cả!


      Giờ khắc này, bình thường trở lại, làm tổn thương nữa, cũng tổn thương đứa bé trong bụng , , cũng nguyện ý tiếp nhận đứa bé này, bất kể ra sao, về sau, chính là ba của đứa !


      hình dung ra cảnh Duyệt Duyệt ở nơi này chơi đùa cùng đứa bé, trong nháy mắt, khuôn mặt cương nghị của trở nên nhu hòa, đây chính là hạnh phúc!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 177: Bỏ đứa bé?



      Ngày hôm sau, Tôn Tuệ San liền dọn , Cố Thịnh bỏ cảm giác trống trải đêm trước, quyết định cuộc sống mới của bọn họ, mà Tả Tình Yên hoàn toàn thành nữ chủ nhân của căn biệt thự này!


      Buổi trưa, Cố Thịnh để công việc trong tay xuống, vội vã về nhà, mới vừa vào đại sảnh thấy mình ngồi ở ghế sa lon xem tạp chí, thu lại vẻ cương nghị mặt, thay vào nhu hòa, tới bên người , thân mật ôm vào trong ngực, ánh mắt rơi vào tạp chí xem, mi tâm hơi nhíu, "Từ khi nào em thích xem những tạp chí này rồi?"


      Bình thường Duyệt Duyệt thích xem trích đoạn trong tác phẩm, từ lúc nào cảm thấy hứng thú với những tạp chí thời thượng này?


      Trong lòng Tả Tình Yên hơi run, tựa hồ cực lực che giấu cái gì, "Chỉ là lúc nhàm chán xem chút thôi, sao hôm nay về sớm vậy?"


      "Hôm nay em cần làm kiểm tra, lần này với em!" bàn tay Cố Thịnh tới bụng của , hoàn toàn đón nhận đứa bé này, phát , mình cũng có cảm giác vui sướng khi được làm cha.


      Oanh tiếng, đầu Tả Tình Yên trống rỗng, khám thai? Làm sao đây? căn bản phải Tả Tình Duyệt chân chính, căn bản có mang thai, vừa đến bệnh viện, hoàn toàn bị đánh về nguyên hình rồi!


      , thể để cho chuyện như vậy xảy ra được!


      "Emlàm sao vậy? thoải mái sao? Tại sao sắc mặt kém như vậy?" Cố Thịnh nhíu mày rậm, bén nhạy bắt được bất an và hốt hoảng trong đôi mắt , lập tức cho rằng lo lắng mình bất lợi với đứa bé, theo bản năng trấn an, "Duyệt Duyệt, để em sinh đứa bé ra, bình an sinh ra!"


      Cho nên, về sau cần nơm nớp lo sợ nữa!


      biết cho dù là hy sinh tính mệnh, cũng muốn giữ lấy đứa bé của , quan trọng của đứa bé đối với , lĩnh giáo qua nhiều lần!


      ". . . Thịnh. . . Em. . ." Tả Tình Yên cố gắng khiến mình trấn định lại, nhưng vẫn tự chủ nắm chặt cánh tay Cố Thịnh, cơ hồ có thể bấu ra dấu vết!


      "Em làm sao?" Phản ứng của khiến Cố Thịnh càng nhíu mi tâm sâu hơn.


      Tả Tình Yên cắn chặt môi, biết hôm nay mình phải giải quyết chuyện đứa rồi, nếu . . . Lời dối của bị vạch trần, nghĩ đến cái gì, Tả Tình Yên thống khổ nhắm chặt hai mắt, "Thịnh, em phá thai rồi!"


      "Cái gì?" Cố Thịnh thể tưởng tượng nổi nhìn , thậm chí tin lời mình nghe được là ! “Em lặp lại lần nữa!"


      "Em bỏ đứa bé, thích nó, phải sao? thích, em liền bỏ nó!" Tả Tình Yên nắm chặt đôi tay, sợ Cố Thịnh nhìn ra chút đầu mối nào, thời điểm này, lừa gạt bỏ đứa bé là lối thoát duy nhất của !


      ". . . . Em biết em làm cái gì ?" Cố Thịnh thống khổ gào thét ra tiếng, Duyệt Duyệt tàn nhẫn như vậy! ấy rất thích đứa trong bụng, sao lại bỏ nó?


      Bỏ đứa bé? Vậy có nghĩa về sau vĩnh Viễn có con của mình!


      "Em biết em làm cái gì, em làm tất cả đều là vì khiến vui, vì em mà!" Tả Tình Yên nhào vào trong ngực Cố Thịnh.


      ? Tại sao khi nghe được lời này thổ lộ từ miệng , trong lòng lại thiếu cảm giác rung động?


      Trong đầu ra người phụ nữ tỏa sáng tình thương của mẹ, cư nhiên cảm thấy trời vực với người phụ nữ trước mắt, rốt cuộc là sai lầm ở đâu?


      Tại sao cảm giác cho trước sau chênh lệch lớn như vậy?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 178: Phát



      Cố Thịnh giống như trốn tránh cái gì đó, xoay người rời khỏi biệt thự, tại sao Duyệt Duyệt lại thay đổi đến như vậy, còn giống người phụ nữ nữa?


      Cả ngày, Cố Thịnh dùng rượu mê hoặc chính mình, nhưng trong đầu luôn ra khuôn mặt tràn ngập nụ cười muốn được làm mẹ của Duyệt Duyệt, trong lòng cảm giác trống rỗng càng ngày càng mãnh liệt,


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh vứt chai rượu trong tay, vô thức nỉ non, bỏ đứa ? Vậy sau này thể có đứa con của mình nữa! Tại sao tim lại đau như thế? Giống như đứa bị bỏ là con của mình vậy!


      "A. . . . . Ha ha. . . . ." Trước kia, căm thù đứa trong bụng của như vậy, trăm phương ngàn kế muốn phá nó, nhưng bây giờ, so với ai khác lại nỡ!


      Say đến bất tỉnh nhân , tùy ý nằm ở bục, sáng sớm Tôn Tuệ San liền phát bóng dáng của Cố Thịnh, nhìn bộ dáng như thế, khóe miệng của nâng lên chút ý cười, người đàn ông bá đạo ai bì nổi như vậy, hôm nay lại chật vật chịu nổi.


      "Tả Tình Duyệt có mị lực lớn như vậy sao?" Tôn Tuệ San giương tay khắc họa hình dáng của , được đàn ông như vậy, biết là đau khổ hay hạnh phúc!


      Nghĩ đến bí mật mình phát ra, khóe miệng cười càng lúc càng lớn, " Tả Tình Duyệt như vậy, chẳng lẽ phát ra manh mối gì sao?"


      Tả Tình Duyệt tại phải là Tả Tình Duyệt chân chính, mà là người chị sinh đôi Tả Tình Yên!


      Đây cũng là trong lúc ngang qua vô tình nghe được, cho tới bây giờ cũng biết, Tả Tình Duyệt có người chị sinh đôi!


      Nghĩ đến bộ dạng phách lối kia của Tả Tình Yên, trong mắt Tôn Tuệ San thoáng qua tia ghen ghét, thứ có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được, Tả Tình Duyệt như thế, Tả Tình Yên cũng như thế!


      Từ trong túi xách tay lấy ra xấp văn kiện, đây là thứ gần đây điều tra ra được, đặt vào túi Cố Thịnh, hết sức mong đợi phản ứng của Cố Thịnh khi biết được tất cả !


      Trong mắt thoáng qua tia sáng, Tôn Tuệ San mang giày cao gót rời . . . . .


      Đầu khó chịu khiến Cố Thịnh cau mày, mở mắt ra, chính mình biết từ lúc nào trở lại khách sạn, vuốt ve cái trán, Cố Thịnh khẽ mắng ra tiếng, nhớ tới hôm nay còn có vài hội nghị quan trọng, nhanh chóng xuống giường, rửa mặt xong, muốn tìm cái áo khoác sạch , ánh mắt lại cẩn thận rơi cái áo khoác hôm qua mặc nằm ghế sa lon, cái túi phồng lên khiến nghi ngờ, từ trước đến giờ thích bỏ bất kỳ vật gì vào túi áo khoác, người bỏ vào nhất định phải là !


      biết vì sao, cầm lấy Tây phục, từ trong túi lấy ra xấp văn kiện, khi mở văn kiện ra, thời điểm đọc nội dung văn kiện, lòng đột nhiên đau nhói, trong nháy mắt sắc mặt chợt tái nhợt.


      ". . . . . !" Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể là chị em song sinh?


      Nhiều năm như vậy, lại nhận sai người, bạn năm đó của cả phải là Duyệt Duyệt, mà là Tả Tình Yên chị của Duyệt Duyệt, vậy trăm phương ngàn kế hành hạ . . . . . . . . . . , Cố Thịnh dường như thể tin nổi này.


      Sai rồi! Cho tới nay sai rồi!


      gây nhiều đau đớn người , cho là nên bị trừng phạt, nhưng khi quay đầu lại mới phát , tất cả đều là sai!


      A! sớm , hoặc là từ lúc ban đầu khi quyết định kế hoạch trả thù, trăm phương ngàn kế tiếp cận , , thế nhưng lại liên tục tránh né cảm giác chân này!


      Cố Thịnh lui về phía sau, sau khi đọc nội dung, cả người như bị sét đánh, văn kiện trong tay rơi xuống đất.


      . . . . . ấy rời !


      "! Duyệt Duyệt. . . . ." thanh khàn khàn như bị nghiền nát, thân thể từng tế bào đều đau đớn, trong đầu ngừng ra mấy chữ kia, ‘. . . . . ấy rời !’


      ", !" cho phép cứ như vậy ra khỏi cuộc đời của !


      Theo bản năng nắm chặt nấm đấm, Cố Thịnh chạy ra khỏi phòng. . . . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 179: đau lòng



      Cố Thịnh mảy may dừng lại, chạy như bay đường, về biệt thự của mình, rốt cuộc cũng hiểu ngọn nguồn của việc, kể từ hôm đó, sau bữa tiệc đính hôn của Tiểu Ngữ, Duyệt Duyệt còn là Duyệt Duyệt, nghĩ kỹ từng chi tiết xảy ra trong đêm đó, rốt cuộc cũng nghĩ ra sai lầm bắt đầu từ đâu!


      sai, chính là nhà vệ sinh!


      Thời điểm Duyệt Duyệt thay quần áo, cũng có người phụ nữ mặt mũi vào, bây giờ nghĩ lại, người kia nhất định là Tả Tình Yên, bởi vì ta có gương mặt giống như đúc, cho nên, hai người trong nhà vệ sinh thay đổi y phục, đồng thời cũng thay đổi thân phận!


      "Duyệt Duyệt. . . . . Em cứ như vậy muốn rời khỏi sao?" Trăm phương ngàn kế, thiết kế chu đáo, ngay cả tâm tư tinh tế như cũng phát được bất kỳ sơ hở nào, nếu phải vì xấp văn kiện này, đến bây giờ vẫn hay biết gì!


      ra Duyệt Duyệt mấy ngày nay thay đổi phải là có nguyên do!


      ta phải là Duyệt Duyệt! Khó trách thủy chung cách nào lấp đầy cảm giác trống rỗng! Khó trách lòng của thỉnh thoảng lại đau đớn khó chịu!


      ra người phụ nữ mến sớm còn ở bên cạnh mình!


      đâu?


      biết, đáp án này chỉ có người biết, đó chính là Tả Tình Yên!


      Trong mắt thoáng qua tia độc, mặc kệ Duyệt Duyệt có bao nhiêu ý nghĩ muốn rời khỏi , tại biết được , biết được người hại chết cả của phải là Duyệt Duyệt, biết chính mình làm sai rất nhiều, tại, lại càng muốn giữ ở bên người, từng chút từng chút bù đắp sai lầm của !


      Xe dừng lại trước biệt thự, thân hình Cố Thịnh cao lớn tràn đầy ác liệt!


      Trong đại sảnh, Tả Tình Yên xem tạp chí thời thượng, có ý định muốn mua gì đó, thấy Cố Thịnh vào cửa, lập tức bỏ tạp chí ở trong tay, thân thiện nghênh đón.


      "Thịnh, hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?" Tả Tình Yên nở ra nụ cười, thực tế, từ ngày cho biết mình phá thai, Cố Thịnh vẫn chưa có trở về, hôm nay vất vả mới trở lại, nhất định phải bù đắp lại cho tốt, thay đổi từ hôm đó lưu lại ấn tượng xấu ở trong lòng .


      Cố Thịnh gì, chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt dịu dàng vui mừng này giống nhau như đúc, đúng là rất giống! Tựa như ai có thể phân biệt được!


      Bị nhìn như vậy, trong lòng Tả Tình Yên thoáng qua tia sợ hãi, vẫn còn tức giận vì chuyện ngày đó sao? Nghĩ đến điều gì đó, Tả Tình Yên như con chim nép sát người vào trong ngực của , "Thịnh, tha thứ cho em, đừng giận em nữa, được ? Em là vì , mới có thể làm như vậy! Nếu như thích đứa , đồng ý để cho em sinh con, chúng ta lại có . . . . . Có được ?"


      Giọng dịu dàng, điềm đạm đáng , cho dù ai nghe thấy, cũng khỏi sinh lòng thương tiếc, chỉ là, ở trước mặt Cố Thịnh, lại có được bất kỳ tác dụng gì!


      "Lại có ?" Cố Thịnh khóe miệng nâng lên tia châm chọc, ta vẫn còn muốn diễn trò sao? " biết ? Tôi hỏi bác sĩ, Duyệt Duyệt có thể chất đặc thù, nếu sinh non, có thể cả đời này thể có con, nếu là như vậy, chúng ta thế nào lại có ?"


      Thân thể Tả Tình Yên đột nhiên cứng đờ, thế nào lại biết được chuyện này?


      Ánh mắt né tránh, Tả Tình Yên cố gắng trấn định, ", , tại y học phát triển, chúng ta nhất định có thể có đứa !"


      Cố Thịnh giương tay cầm hai vai của , kéo dài khoảng cách giữa hai người, ánh mắt sắc bén nhìn , "Đúng vậy! tại y học phát triển, tôi cũng rất dễ dàng biết được phải là Duyệt Duyệt! Tả Tình Yên, tôi nên gọi như vậy, đúng ?"


      Oanh tiếng, Tả Tình Yên như bị sét đánh, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, . . . . . biết?


      "Thịnh, cái gì? Em nghe hiểu! Cái gì Tả Tình Yên, em là Duyệt Duyệt! Vợ của , Tả Tình Duyệt!" Tả Tình Yên bị ánh mắt kinh người của nhìn như vậy, có loại cảm giác như đứng trước địa ngục, nhưng vẫn phải kiên trì dối, vất vả trở thành Tả Tình Duyệt, sao có thể dễ dàng buông tha!


      " nghe hiểu sao? Tốt lắm, tốt nhất nên xem cái này chút, sau đó cho tôi biết, rốt cuộc có hiểu hay , đến cuối cùng có phải là Tả Tình Duyệt hay !" Cố Thịnh đem văn kiện hung hăng ném vào mặt của , tại sao hai khuôn mặt giống nhau như đúc, lại cho cảm giác trời vực như thế.


      Gương mặt này, có thể khiến cảm thấy ấm áp, có thể khiến chỗ sâu nhất trong đáy lòng của cảm thấy rung động, nhưng đồng thời cũng khiến thống hận vô cùng!


      Giấy bay tán loạn xung quanh thân thể Tình Yên, tình huống giờ, cũng từ bỏ tiếp tục dối, thu lại ngụy trang dịu dàng đáng thương, mặt lên tia cười lạnh, "Đúng, tôi là Tả Tình Yên, người chị sinh đôi của Tả Tình Duyệt, nhưng có thể làm gì? Tả Tình Duyệt rời khỏi ! ta tìm trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi , ra đáng thương nhất chính là ! Cố Thịnh!"


      Đáng thương nhất chính là sao? Cố Thịnh đột nhiên cứng đờ, tại sao thời điểm muốn , lại dùng phương thức như thế mà rời ?


      " ta đến vậy sao?" Giọng của Tả Tình Yên càng thêm điên cuồng, người đàn ông này Tả Tình Duyệt, chỉ là. . . . . Nghĩ đến sắp xếp của mình, cho dù như vậy, đời này cũng đừng mơ tưởng có được ta!


      có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được!


      Ánh mắt Cố Thịnh lóe lên, rất sao? Là rất ! Nếu phát mình sớm chút, bỏ qua lòng tự ái của người đàn ông sớm chút, có phải chuyện thay đổi thành như vậy?


      Nghĩ đến trước kia, nên vì thù hận, hành hạ như vậy!


      Cũng nên bởi vì ghen tỵ, mà nhục nhã như vậy!


      "Duyệt Duyệt. . . . ."Cố Thịnh giọng nỉ non tên của Tả Tình Duyệt, theo bản năng che lại vị trí tim của mình, đau! Tâm. . . . . đau! Giống như có cây đao hung hăng khoét sâu vào!


      "A. . . . . Ha ha. . . . ." Tả Tình Yên thấy Cố Thịnh như vậy, trong mắt càng điên cuồng hơn, chuyện bị vạch trần, sớm còn cố kỵ, giờ phút này thấy Cố Thịnh thống khổ, càng thêm thỏa mãn trong lòng !


      "Duyệt Duyệt, tìm được em! Nhất định !" Ánh mắt của Cố Thịnh đột nhiên trở nên kiên định, phát , so với trong tưởng tượng của mình, càng Tả Tình Duyệt, cắm rễ ở trong lòng của , khi rút ra, đau đớn vĩnh viễn cách nào khép lại!


      Cho nên, tìm trở về, bất chấp tất cả!


      "Cố Thịnh ơi Cố Thịnh, cho rằng tìm được ta sao? chừng tại ta . . . . . Vĩnh viễn rời khỏi thế giới này!" Tả Tình Yên thê lương cười to, vừa mới xong, cánh tay liền bị Cố Thịnh hung hăng cầm, giương mắt liền nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của .


      " cái gì? ra cho tôi, có phải làm gì với Duyệt Duyệt hay ?" Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi, cả trái tim đều run rẩy, mười ngón tay hung hăng bấm vào da thịt của Tả Tình Yên, có chút thương tiếc nào.


      Nếu như người phụ nữ này dám đả thương Duyệt Duyệt, nhất định khiến ta phải trả giá thê thảm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :