1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 170: Thời khắc ly biệt (1)



      Sáng sớm, khi Tả Tình Duyệt mở mắt ra, bên cạnh còn bóng dáng của Cố Thịnh, nhưng từ nhiệt độ của phần giường bên cạnh, biết, vừa rời lâu, nghĩ đến việc hai người lưu luyến triền miên tối hôm qua, khóe miệng Tả Tình Duyệt nở nụ cười khổ sở.


      "Có lẽ, đây là lần cuối cùng!" Tả Tình Duyệt giọng nỉ non, hôm nay là ngày Tiểu Ngữ đính hôn, nên tập trung tất cả lực chú ý ở người của Tiểu Ngữ!


      Hít thở cái sâu, Tả Tình Duyệt đứng dậy rửa mặt, tắm rửa xong, người giúp việc liền cầm hộp quà tinh xảo vào.


      " chủ, cái này là cậu chủ bảo tôi đưa tới, cậu bảo người mau thay rồi ra ngoài!" Nữ giúp việc đặt cái hộp ở bàn trang điểm, sau đó lui xuống.


      Tả Tình Duyệt nhìn cái hộp kia, cần suy nghĩ, cũng biết đó là bộ dạ phục ngày hôm qua Cố Thịnh dẫn thử, nhưng, khi mở hộp ra, lại thấy bộ y phục màu lam xinh đẹp bên trong, khỏi ngẩn ra, cái này. . . . .


      Đây là bộ lễ phục xem trọng, nhưng, tại sao. . .


      Là ý của Cố Thịnh sao? phải quyết định bộ khác sao? Tại sao lại thay đổi ý kiến?


      "Mình hiểu tâm tư của ta!" Tả Tình Duyệt vuốt ve lễ phục màu lam, nhắm mắt lại, tựa hồ nhìn thấy hình ảnh mình được nước biển vây lại!


      Nếu như có cơ hội, chọn ở bên bờ biển cả đời! Mang theo đứa bé. . . . .


      tay kia khẽ vuốt ve bụng, hi vọng hôm nay có thể thuận lợi tất cả!


      Thay xong lễ phục, Tả Tình Duyệt quan sát mình trong kính, vuốt nếp nhăn lông mày, từ hôm nay trở , muốn nghênh đón cuộc đời mới!


      Xoay người lại tạm biệt với căn phòng mình thời gian dài, dứt khoát xoay người ra cửa, cửa vừa mới mở ra, liền đụng vào lồng ngực cường tráng.


      "A. . ." chóp mũi Tả Tình Duyệt bị đụng, trong nháy mắt trồi lên chút đau đớn, ngước mắt nhìn người đàn ông cản trở mình, trong lòng đột nhiên cả kinh, ". . . . xin lỗi!"


      Cố Thịnh thể thừa nhận, thấy mặc y phục này xuất tại trước mặt mình, trong lòng lại thoáng qua tia kinh ngạc. Kiểu dáng đơn giản khiến càng lộ vẻ mát mẻ thoát tục, vải vóc màu lam dán chặt thân thể của , giống như tầng da thứ hai, ánh mắt chớp động khiến hận thể khóa chặt trong ngực, thương nhiều lần nữa.


      biết, mình trúng độc của quá sâu rồi, khi dứt bỏ, vạn kiếp bất phục!


      "Rất đẹp!" Cố Thịnh dịu dàng nhìn Tả Tình Duyệt, trong lòng lại hạ quyết tâm rất lớn mới ngăn cản mình ôm lấy , hôm nay là ngày Tiểu Ngữ đính hôn, thể hành động tùy ý, chỉ là, vào giờ khắc này, kích động, vô luận làm sai điều gì, cũng có thể tha thứ, muốn bỏ qua tất cả, theo đuổi Duyệt Duyệt lần nữa, nghĩ, dựa vào Cố Thịnh , muốn lấy được trái tim của người phụ nữ, phải việc khó!


      "Cảm. . . Cảm ơn." Tả Tình Duyệt tránh ánh mắt của , trái tim đập thình thịch, sao ấy nhìn mình như vậy, dịu dàng và cưng chiều, khiến cho nghĩ , nhưng, lại hiểu biết ràng, người đàn ông này mình!


      Tuyệt mình!


      "Thịnh, Duyệt Duyệt, hai người chuẩn bị xong chưa?" Tôn Tuệ San mới vừa xuống lầu, nhìn thấy hai người đắm đuối đưa tình, trong lòng lập tức trồi lên nồng đậm ghen tỵ, nhận ra bộ y phục người Tả Tình Duyệt, ngày hôm qua, tận mắt thấy Cố Thịnh ngẩn người nhìn bộ y phục này, trong mắt tràn đầy thâm tình, quả nhiên, bộ lễ phục này vẫn cho Tả Tình Duyệt!


      "Duyệt Duyệt, hôm nay Thịnh giao cho em rồi! Hai người cần phải chơi vui vẻ đó!" Tôn Tuệ San liếc mắt quyến rũ, tới bên cạnh Tả Tình Duyệt, thân mật kéo cánh tay Tả Tình Duyệt, "Bộ lễ phục này của Duyệt Duyệt là đẹp!"


      Tả Tình Duyệt bị Tôn Tuệ San thức tỉnh, có nghe ca ngợi của ta, khổ sở vô biên lan tràn trong lòng, thương , nếu cũng có Tôn Tuệ San, phải sao?


      là vợ danh nghĩa của Cố Thịnh, phải diễn người vợ tốt, mà nhu tình trong mắt vừa rồi, cũng chỉ là diễn trò mà thôi!


      "Chúng ta nên thôi!" trong mắt Cố Thịnh mơ hồ thoáng qua vui, hôm nay sau khi trở về, nên đuổi Tôn Tuệ San ra ngoài, về sau, cho phép mình dùng người phụ nữ như vậy kích thích Duyệt Duyệt, muốn cho tình , dùng tình để đả động lòng của !


      thậm chí có thể tiếp nhận đứa bé trong bụng của !


      Trong lòng có quyết định, Cố Thịnh lập tức rộng mở trong sáng, tâm tình lập tức tốt, khóe miệng thoải mái tràn ra nụ cười, lôi kéo tay Tả Tình Duyệt, hai người cùng nhau ra cửa.


      bữa tiệc, Tả Tình Duyệt và Cố Thịnh xuất , trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau phong ba lần trước, đây là lần đầu đôi vợ chồng ân ái này cùng xuất trước công chúng, Tả Tình Duyệt như chim nép vào người Cố Thịnh, Cố Thịnh nhàng ôm lấy , hai người ân ái làm người khác ghen chết.


      Khoảnh khắc Cận Hạo Nhiên thấy Tả Tình Duyệt, trong lòng đột nhiên run lên, tối nay mặc lễ phục màu lam, giống như Mỹ Nhân Ngư trong biển, làm cho người ta kinh ngạc!


      Nhưng, biết, từ hôm nay trở , hoàn toàn còn tư cách đứng ở bên cạnh nữa rồi, mà hy vọng duy nhất của là, Cố Thịnh có thể tuân thủ cam kết, để Duyệt Duyệt tự do!


      "Chị. . . Chị là xinh đẹp!" Cố Tâm Ngữ tiến lên lôi kéo Tả Tình Duyệt, mặt ngây thơ tràn đầy nụ cười, nhìn Tả Tình Duyệt từ xuống dưới, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mi tâm nhíu chặt nhìn Tả Tình Duyệt, "Chị, cả đâu? Sao cả cùng với chị?"


      Hôm nay đính hôn, hi vọng cả có thể thấy hạnh phúc!


      Nụ cười mặt Tả Tình Duyệt cứng đờ, biết làm sao nhìn Cố Thịnh cái, làm sao ứng phó ngây thơ này đây?


      cho ấy biết, căn bản phải chị trong miệng ấy, hay với ấy, cả của ấy sớm vắng mặt khỏi nhân thế?


      "Tiểu Ngữ, nhớ, ấy là chị dâu, phải chị! Hôm nay cả có chuyện, tới được, nhưng mà, Tiểu Ngữ có hai ở cạnh rồi, cũng giống nhau thôi!" Cố Thịnh tách hai người ra, giải vây thay Tả Tình Duyệt, tại duy nhất hy vọng là, Cận Hạo Nhiên có thể chăm sóc Tiểu Ngữ tốt, cònanh thử để xuống thù hận, nghênh đón cuộc sống mới.


      "Chị dâu? Chị dâu?" Cố Tâm Ngữ giọng nỉ non, nghĩ đến cái gì, nụ cười mặt càng rực rỡ, "Đúng, là chị dâu, cả từng , chị trở thành chị dâu đấy!"


      Cố Tâm Ngữ hưng phấn xoay người lôi kéo Cận Hạo Nhiên bên cạnh, " Hạo Nhiên, em cho biết, em có chị dâu, chị sắp trở thành chị dâu rồi!"


      Cận Hạo Nhiên và Cố Thịnh nhìn nhau, bọn họ đều biết, mặc dù Tiểu Ngữ có chuyển biến tốt, nhưng mà nhận thức của với cả vẫn có thay đổi!


      Trong lòng thở dài, Cố Thịnh nắm chặt tay Tả Tình Duyệt, đảo mắt nhìn cắn chặt môi dưới, mi tâm khỏi nhíu chặt, vì sao mà bất an?


      "Em làm sao vậy? thoải mái sao?" Cố Thịnh giọng hỏi ở bên tai , biết sao, trong lòng luôn có loại dự cảm xấu, giống như sắp mất thứ gì. . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 171: Thời khắc ly biệt (2)



      ". . . . . có, em phải thoải mái!" Nghe được giọng của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt cả kinh, thần sắc càng thêm hốt hoảng, tránh ánh mắt lóe sáng, dám nhìn vào đôi mắt sắc bén kia của Cố Thịnh.


      "Vậy sao sắc mặt em lại tái nhợt như vậy?" Mi tâm của Cố Thịnh khóa chặt, quá mức đơn thuần, biết nên dối như thế nào, lúc này trừ sắc mặt tái nhợt bên ngoài, trong mắt dường như chứa đựng chút sợ hãi.


      Sợ? sợ điều gì?


      "Em . . . . ." Tả Tình Duyệt hít hơi sâu, cố gắng trấn định lại, thuyết phục tin tưởng mình có việc gì, biết, giờ phút này mình thể để hoài nghi, nếu tất cả kế hoạch thất bại trong gang tấc.


      " cho biết, em nghĩ gì ?" Cố Thịnh theo bản năng nắm chặt tay của , bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, lặng lẽ lôi đến nơi ít người, cầm hai vai của , ép nhìn thẳng đôi mắt của mình, “ cho biết, em thoải mái ở đâu?"


      Ánh mắt rơi bụng của , là đứa trong bụng gây khó khăn cho sao?


      Nghĩ tới đây, con ngươi bén nhọn càng thêm trầm, mặc dù quyết định tiếp nhận đứa này, nhưng nhìn bởi vì nó mà chịu khổ, trong lòng của vẫn có chút vui!


      Nhưng biểu của lại làm cho Tả Tình Duyệt càng khẩn trương hơn, theo ánh mắt của nhìn vào bụng của , thân thể của lại thoáng qua tia run rẩy.


      " xin lỗi, em. . . . . Em muốn được yên tĩnh lát!" Tả Tình Duyệt cố gắng tránh khỏi hai tay của , đột nhiên, nghĩ đến ngộ nhỡ Cố Thịnh biết được kế hoạch của mình, giết mình chăng?


      "A. . . . ." Trong lúc bối rối, cẩn thận đụng phải người hầu bàn đưa rượu, trong nháy mắt sâm banh đổ lên người , khiến bộ lễ phục màu lam của bị vấy bẩn!


      "Chết tiệt!" Cố Thịnh khẽ mắng ra tiếng, hung hăng trợn mắt người hầu bàn, ánh mắt sắc bén, khiến người nọ rùng mình.


      Nhìn bộ lễ phục của Tả Tình Duyệt bị ướt mảng lớn, vải mỏng lại càng thêm như như đem dáng người uyển chuyển của ra bỏ sót, theo bản năng lấy áo khoác của mình cởi ra, khoác lên vai , che kín cảnh xuân lộ ra ngoài.


      " xin lỗi. . . . . xin lỗi. . . . ." Trong lòng bất an càng ngày càng mãnh liệt, nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến kế hoạch, trong lòng càng thêm cuồng loạn.


      "Chết tiệt, đừng xin lỗi nữa, em cần phải xin lỗi ai hết!" Mi tâm của Cố Thịnh nhíu chặt, hôm nay nhìn bộ dáng tự trách của , tim của cũng đau theo, lấy điện thoại ra, bấm dãy số của An Điền, “lập tức chuẩn bị cho tôi bộ lễ phục dạ hội khác đưa tới đây!"


      Cũng may, bộ lễ phục ngày hôm qua mặc thử vẫn còn ở xe, mặc dù phải là cái thích nhất, nhưng tại chỉ có thể mặc bộ đó.


      bao lâu, bộ lễ phục được đưa tới đây, tay Cố Thịnh cầm hộp, tay nắm Tả Tình Duyệt, đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra, muốn vào, lại bị Tả Tình Duyệt ngăn lại.


      ". . . . . Muốn làm gì?" Đây là nhà vệ sinh nữ!


      "Giúp em thay đồ!" Cố Thịnh như đây là chuyện hiển nhiên, cho rằng muốn vào nhà vệ sinh nữ sao? kích động như vậy, ngược lại hoài nghi có thể tự mình thay đồ hay .


      ", cần. . . . ." Tả Tình Duyệt vừa nghe, lại lần nữa bị giật mình, giúp thay đồ? Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, mặt của liền đỏ bừng.


      Cố Thịnh thấy thẹn thùng, đột nhiên ngẩn ra, trong đầu ra những hình ảnh triền miên lưu luyến kia, tâm liền nhộn nhạo. . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 172: Thời khắc ly biệt (3)



      "Tự em có thể thay!" Tả Tình Duyệt thừa dịp chú ý, đoạt lấy cái hộp trong tay , nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.


      Trời biết, ngộ nhỡ trong lúc thay quần áo, Cố Thịnh. . . . . Tả Tình Duyệt dám nghĩ thêm. . . . . Đóng chặt cánh cửa, nhìn bộ lễ phục trong tay, khóe miệng nâng lên tia khổ sở.


      Trong lòng Cố Thịnh thoáng qua tia mất mát, nhưng cũng gây khó khân cho , đứng lẳng lặng ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ, nghĩ đến vừa rồi rất khác thường, mi tâm của Cố Thịnh lại khóa chặt như cũ, rốt cuộc là vì sao?


      tại sao lại đột nhiên. . . . .


      Nhìn cánh cửa khép chặt, Cố Thịnh khỏi thở dài, có lẽ lúc này quá gấp, mới vừa rồi cũng chỉ do quá nhạy cảm thôi!


      nhập tâm suy nghĩ, bóng dáng khéo léo vội vàng tới.


      " xin lỗi, tôi rất vội! Xin cho tôi vào!" người phụ nữ trang điểm rất đậm, mang theo cái mắt kiếng khổng lồ, như muốn che cả khuôn mặt, còn quần áo mặc người là của nhân viên khách sạn, khiến Cố Thịnh có nhìn lâu.


      "Bên trong có người!" Lạnh lùng ra câu, có ý muốn mở cửa.


      "Có người cũng là phụ nữ, đây là nhà vệ sinh của khách sạn, có quy định chỉ người dùng, phiền nhanh lên, tôi vội!" Người phụ nữ ôm bụng, thừa dịp Cố Thịnh để ý, xông vào nhà vệ sinh.


      Khi Cố Thịnh thấy ta đẩy cửa vào, kịp ngăn cản, cửa nhà vệ sinh lại lần nữa bị đóng lại!


      Hít hơi sâu, biết vì sao, trong lòng luôn luôn có chút bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.


      Trong nhà vệ sinh, Tả Tình Duyệt lo lắng thấy có người vào, theo bản năng phòng bị, nhìn người phụ nữ kia về phía mình, trong lòng khẩn trương, “. . . . ."


      "Chị của em đây." Tả Tình Yên bỏ xuống tóc giả đầu cùng mắt kiếng, lộ ra gương mặt trang điểm đậm, nếu như nhìn kỹ, nhìn ra hai người phụ nữ này có gương mặt giống nhau như đúc.


      "Chị? Chị vào bằng cách nào?" Tả Tình Duyệt giật mình nhìn , “Cố Thịnh ấy. . . . ."


      còn chắn giữ ở bên ngoài mà?


      "Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, thời gian trôi qua, trong lòng càng thêm bất an, ngộ nhỡ Cố Thịnh phát phải làm sao? Ngộ nhỡ trốn thoát làm thế nào?


      Tay khẽ vuốt ve dưới bụng, mới vừa rồi ánh mắt của Cố Thịnh nhìn vào bụng kỳ quái, phải là. . . . . Tả Tình Duyệt dám tiếp tục nghĩ thêm, vào lúc này, ý tưởng trốn của càng thêm kiên định.


      "Đừng lo lắng, chúng ta cứ theo kế hoạch mà tiến hành, em tại đem lễ phục người đổi lại, mặc đồ người chị vào, sau đó hóa trang tốt, ai nhận ra được!" Tả Tình Yên bình tĩnh nắm hai vai của Tả Tình Duyệt, nhìn thẳng vào hai mắt lo lắng của , đáy mắt nhìn như chân thành lại thoáng qua tia tính toán dễ dàng phát giác.


      "Vậy còn chị?" Tả Tình Duyệt hít sâu hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, ngừng tự với mình, tại thời điểm này nhất định thể luống cuống tay chân, thể để cho Cố Thịnh phát giác bất kỳ sơ hở nào.


      "Em quên sao? Chị thay thế em đoạn thời gian." mặt Tả Tình Yên lộ ra nụ cười.


      "Nhưng mà. . . . . Ngộ nhỡ. . . . . Ngộ nhỡ Cố Thịnh ấy phát làm thế nào? Nếu như ấy biết chị phải là em, giận chó đánh mèo làm sao đây?" Mặc dù kế hoạch lúc sáng rất tốt, nhưng nghĩ đến cả người Cố Thịnh tản ra khí thế sắc bén, trong lòng của khỏi thoáng qua tia run rẩy, có người nào so với có thể hiểu thủ đoạn của Cố Thịnh, chính mình từng trải qua những chuyện đó, giờ muốn cho người chị này trải qua lần sao?


      biết vì sao, vừa nghĩ tới Cố Thịnh có thể làm những hành động thân mật kia với Tả Tình Yên, trong lòng của tựa như có chút ghen tuông.


      "Em quên rồi, chúng ta có bộ dáng giống nhau mà, ta dễ dàng phát ra, mà cho dù ta phát được, lúc đó, em cũng còn ở đây rồi, ta cũng có biện pháp làm gì chị! Chị là Tả Tình Yên, phải Tả Tình Duyệt, em là vợ của ta, mà chị phải!" Ánh mắt Tả Tình Yên lóe lên, “Nhanh chút, thời gian càng kéo dài, khéo ta càng sinh nghi, đến lúc đó em trốn được, em tưởng cục cưng trong bụng chịu được uy hiếp sao? Hay em muốn để cho ta tiếp tục tàn nhẫn với em, tiếp tục nhìn ta và người phụ nữ khác thành đôi đúng ?"


      Tả Tình Duyệt ngẩn ra, đúng, giờ phút này cho phép mình lùi bước, quá mệt mỏi, cách nào tiếp tục cùng dây dưa nữa. muốn. Cuộc sống như thế lại tiếp diễn, có thể điên mất!


      Chỉ có trước khi hoàn toàn bị điên mà trốn , mới có thể tái sinh, trong mắt thoáng qua tia kiên định, “Cám ơn chị!"


      Nghe được câu này, Tả Tình Yên biết ra quyết định, khóe miệng nâng lên chút ý cười, “Chúng ta mau đem y phục đổi lại ."


      "Dạ."


      Chỉ trong chốc lát sau, Tả Tình Duyệt nhìn mình trong kiếng lần nữa, ngay cả chính cũng cách nào phân biệt được, mà đứng ở bên mình, Tả Tình Yên thay lễ phục, hai người bọn họ giống nhau, Cố Thịnh nhận ra phải là chính sao?


      Trong lòng trồi lên tia chua xót, xem mình là cái gì? Đối với Cố Thịnh mà , cũng chỉ là người phụ nữ làm ấm giường cho , đâu cần thiết phải hiểu ?


      "Bây giờ chị ra ngoài, sau khi chị , em rời , cẩn thận chút, trong túi xách này có tất cả giấy tờ giúp em rời nước, về sau chị thể giúp em nữa, em chỉ có thể dựa vào chính mình, hiểu chưa?" Tả Tình Yên kiên định nhìn Tả Tình Duyệt, trong lòng lại trồi lên tia đắc ý, đợi đến khi Tả Tình Duyệt rời , danh chính ngôn thuận làm Cố phu nhân rồi!


      Tất cả của Tả Tình Duyệt đều thành của , mà chính ta. . . . . Trong mắt thoáng qua tia ngoan độc. . . . . Duyệt Duyệt, đừng trách tôi đối với tàn nhẫn, chỉ khi hoàn toàn biến mất, như vậy tôi mới phải lo trước lo sau!


      "Dạ, em hiểu !" Đối với ta, Tả Tình Duyệt hết sức tin tưởng nghi ngờ gì, từ hôm nay trở , muốn trở thành người kiên cường, tin tưởng, đứa trong bụng chống đỡ giúp , nhất định ngã xuống!


      Nhìn Tả Tình Yên xoay người, Tả Tình Duyệt biết, sau này, còn gặp lại Cố Thịnh nữa, bởi vì, cùng Tả Tình Yên tựa như hai giọt nước, Cố Thịnh nhất định phân biệt được!


      Cửa nhà vệ sinh được mở ra, Tả Tình Duyệt thấy Cố Thịnh thân mật đem Tả Tình Yên kéo vào trong ngực, “Thay xong rồi sao? Em vừa rồi thoải mái tốt hơn chút nào chưa?"


      Nhìn ánh mắt chân thành của , tại sao lại cảm thấy, cưng chiều là phát ra từ nội tâm?


      nhìn lầm sao?


      Dường như giống những gì biết về Cố Thịnh!


      Chưa kịp nghĩ nhiều, cửa nhà vệ sinh bị đóng lại, người đàn ông từng ôm người phụ nữ giống như đúc dần dần rời , càng càng xa, tim bị đâm đau đớn, nhận ra được!


      mong đợi điều gì?


      , mong đợi, đây chính là thứ muốn, phải sao? có thể chạy ! cũng tìm , đây phải là thứ muốn sao?


      Nhưng tại sao đôi mắt của lại mơ hồ như vậy?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 173: Thời khắc ly biệt (4)



      Từ nhà vệ sinh nữ ra, bên ngoài bữa tiệc đính hôn xa hoa cực kỳ, đứng ở góc, Tả Tình Duyệt len lén nhìn Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ, mặt trồi lên chút ý cười.


      "Hi vọng thứ tôi thể có, hai người có thể có được!"


      Cố Tâm Ngữ là đáng để , mà Cận Hạo Nhiên là người đàn ông tốt, tin, Hạo Nhiên nhất định ấy tốt!


      Ánh mắt dời qua phía bên kia, Tả Tình Yên kéo cánh tay của Cố Thịnh, hai người xuyên qua giữa tân khách, đó vốn là phần biểu diễn của , hôm nay rốt cuộc cũng có thể rời sao?


      Trong lòng bị thứ gì đó làm cho đau đớn, đột nhiên phát , chị cùng Cố Thịnh đứng chung chỗ, rất xứng đôi!


      Mình và đứng chung chỗ cũng xứng đôi như vậy sao?


      Đau khổ vô cùng tận đánh tới, đột nhiên cảm giác được tầm mắt của Cố Thịnh bắn về phía mình, theo bản năng xoay người, cất bước rời , còn thời gian nhớ lại quá khứ, mặc dù trong lòng vẫn thể bỏ, nhưng lại thể dừng lại.


      Tay vẫn đặt bụng, ra khỏi cửa chính của bữa tiệc, bỏ lại sau lưng ồn ào huyên náo kia, nở nụ cười.


      "Bảo trọng, Thịnh!"


      Tạm biệt! Người đàn ông từng sâu đậm!


      Nước mắt từ mặt chảy xuống, từ hôm nay trở , cuộc đời của lần nữa được bắt đầu. . . . .


      Tim của Cố Thịnh hiểu vì sao lại đau đớn, mặt lộ ra thần sắc hoang mang, mới vừa rồi làm sao vậy? Tại sao lại cảm giác được tầm mắt quen thuộc nhìn mình, loại cảm giác đó giống như là của Duyệt nhìn .


      Nhưng theo cảm giác nhìn sang, lại thấy người mà quen biết.


      "Thịnh, làm sao vậy?" Tả Tình Yên quan tâm nhìn Cố Thịnh, trong lòng lập tức cảnh giác, ánh mắt quét qua nơi Tả Tình Duyệt mới vừa đứng, phát nơi đó còn bóng người, mới an tâm, ta cuối cùng cũng sao?


      Cố Thịnh ngẩn ra, đúng vậy! làm sao vậy? Tại sao lại có cảm giác đó? Duyệt Duyệt ràng ở bên người mà?


      " sao." Gạt qua nỗi bất an trong lòng, tự với mình, có gì đâu, nhất định là do quá nhạy cảm!


      Tả Tình Yên nở nụ cười sáng lạn, có việc gì là tốt!


      Nghĩ đến Tả Tình Duyệt, liền hạ mi mắt, ai phát đáy mắt của chợt lóe lên tia ngoan độc!


      Ở bên Mỹ, chuẩn bị món quà nghênh đón Tả Tình Duyệt, chỉ khi nào ta vĩnh viễn biến mất, mới có thể bình yên, tự nhận là giả trang thành Tả Tình Duyệt, nhìn người đàn ông bên cạnh, ngại cả đời sống trong thân phận của Tả Tình Duyệt!


      . . . . .


      Cầm trong tay chiếc vé bay đến Mỹ, Tả Tình Duyệt ở phi trường chần chừ, gần đến lúc phải lên phi cơ, nhưng lại bài xích nơi đó, đó là nơi chính miệng Cố Thịnh ra cần mang thai đứa của , đến đó, sợ mình luôn nghĩ tới tất cả tàn nhẫn của .


      Hít hơi sâu, giờ làm gì?


      Bữa tiệc kết thúc! Chị ấy có thể thay thế mình nhiều lắm là bao lâu?


      Ngộ nhỡ phát chị ấy phải là làm gì?


      "Chuyến bay đến New York cất cánh. . . . ." Tiếng radio truyền tới kéo lại tinh thần của Tả Tình Duyệt, trong lòng trồi lên tia chua xót, cất cánh rồi sao? Xem ra ông trời giúp lựa chọn!


      " xin lỗi, chị, sợ rằng lãng phí sắp xếp của chị rồi!" Đứng dậy, ném vé máy bay vào thùng rác, xoay người rời .


      "Cục cưng, sau này chúng ta sống nương tựa lẫn nhau!" Từ nay về sau, nơi có cùng hài tử, chính là nhà của bọn họ!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 174: Đánh



      Bữa tiệc đính hôn kết thúc, tất cả khách mời về hết, Cố Thịnh lái xe về biệt thự, vừa dừng xe, ánh mắt bị hút vào chiếc limousine dừng trước mặt, trong lòng hoài nghi, lông mày nhíu chặt.


      Cận Hạo Nhiên? ngờ ta lại nhanh như vậy!


      Giờ này, ta lại ở đây, vì chuyện gì, cần suy nghĩ cũng biết, nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, trong mắt bắn ra ánh sáng, Tả Tình Duyệt, vĩnh viễn buông tay!


      "Thịnh, sao vậy?" Tả Tình Yên cảm thấy có điều bình thường, liền hỏi.


      " sao, em ở yên đây chờ , ra ngoài có chút việc!" Ánh mắt Cố Thịnh lóe lên, mở cửa xuống xe, lúc này, Cận Hạo Nhiên cũng từ xe bước xuống, hai người đàn ông tuấn, khí phách, tao nhã lịch , từ từ tới gần nhau.


      " nên thực cam kết của mình rồi!" Cận Hạo Nhiên ánh mắt lướt qua Cố Thịnh, rồi nhìn vào xe thấy người phụ nữ ấy, hôm nay là ngày đính hôn, đồng thời cũng là ngày từ biệt quá khứ. Từ hôm nay trở , chỉ có thể là người bạn, đứng xa xa nhìn Tả Tình Duyệt, chỉ cần vui vẻ, hi sinh mọi thứ cũng xứng đáng lắm!


      "Cam kết? Cam kết gì?" Cố Thịnh nhíu mày, khóe miệng nâng lên ý cười, ánh mắt nhìn thẳng gương mặt biến sắc của Cận Hạo Nhiên, trong mắt chứa châm chọc.


      ". . . . . Cố Thịnh, đồng ý rồi, tôi cùng Tiểu Ngữ đính hôn, buông tha cho Duyệt Duyệt, chẳng lẽ quên sao? Vậy là từ đầu chắc chắn toan tính muốn cho ấy tự do!" Bình thường tính tình Cận Hạo Nhiên rất ôn hòa, mặt giờ nổi gân xanh, hung hăng nhìn nụ cười của Cố Thịnh, trong mắt lửa giận bùng nổ.


      Cố Thịnh thấy phản ứng của Hạo Nhiên, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng càng nồng đậm "Bác sĩ Cận rốt cuộc hiểu rồi sao? Tự do? Làm sao cậu biết ấy tự do? ấy là vợ của Cố Thịnh tôi, cậu có tình cảm với người phụ nữ của tôi là phạm vào quy tắc trò chơi, tôi cho cậu biết, Tả Tình Duyệt cả đời này là người phụ nữ của tôi, cho dù ấy có chết , cũng phải cùng tôi chôn chung chỗ! Tự do? Buồn cười, ở bên cạnh tôi, ấy cần tự do!"


      xong, nụ cười mặt Cố Thịnh cũng từ từ biến mất, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc, vừa xong, cảm thấy cú đấm như trời giáng đánh thẳng vào mặt mình, trong miệng mùi máu tươi lan tràn.


      "Cố Thịnh, đồ khốn kiếp!" Cận Hạo Nhiên chút lưu tình, giờ đây hận thể giết chết Cố Thịnh cho hả giận!


      Cố Thịnh khẽ cau mày, trong mắt ánh lên vui, khốn kiếp? Cho dù là khốn kiếp thế nào? chỉ muốn Duyệt Duyệt ở bên cạnh mình, mặc kệ người ngoài nhìnanh thế nào! Dù người đời coi như ác ma cũng quan tâm!


      "Xả hết tức giận chưa? Nếu như hết tức giận rồi, xin mời cho, tôi muốn dẫn vợ mình về nhà!" Cố Thịnh hừ lạnh tiếng, lấy tay lau vết máu nơi khóe miệng.


      Cận Hạo Nhiên nhìn ta, tại sao có thể như vậy? dùng hôn nhân của mình, mục đích là đổi tự do và niềm vui cho Duyệt Duyệt, nhưng, nhưng bây giờ biết, tất cả những gì hi sinh đều là vô ích, điều này khiến thể chấp nhận được!


      Trong lòng tức giận trước nay chưa từng có dâng trào, tay càng nắm càng chặt, từng tự với mình, đôi tay này có hai tác dụng, là cùng với Duyệt Duyệt đánh đàn, hai là dùng y học để cứu giúp bệnh nhân, nhưng giờ đây chỉ muốn dùng đôi tay này để trút giận!


      Lại đấm đánh vào mặt Cố Thịnh, lần này sắc mặt Cố Thịnh cực kỳ khó coi, trong mắt thoáng qua ánh sáng, nắm đấm hướng về phía Cận Hạo Nhiên, cú đấm quá mạnh khiến Cận Hạo Nhiên lảo đảo.


      "Vừa rồi ra tay, là vì tôi muốn giữ thể diện cho chồng chưa cưới của em mình thôi, cậu đừng có được voi đòi tiên!" Muốn đánh nhau vậy sao? Cố Thịnh cho tới bây giờ chưa từng sợ ai, người khiến sợ cũng chỉ có Tả Tình Duyệt mà thôi!


      Trừ sợ bỏ rơi mình, thương mình, cái gì cũng sợ!


      "Được voi đòi tiên? Người được voi đòi tiên là chứ phải tôi! nhìn thấy nỗi khổ của ấy sao? nhìn thấy bi thương trong mắt ấy sao? Kể từ khi ấy gả cho , ấy có được ngày nào vui vẻ , là người nhất! muốn giữ ấy bên mình, tại sao đối xử tốt với ấy, quý trọng ấy? Chẳng lẽ muốn ấy bị hành hạ đến chết, mới vừa lòng sao? Cố Thịnh, con quỷ!" Cận Hạo Nhiên chỉ vào người phụ nữ xe, mỗi câu chỉ trích đều như đâm nhát dao vào lòng Cố Thịnh.


      Cố Thịnh giật mình, thấy đau khổ của , cũng hối hận về những hành động mình làm nên quyết định từ nay về sau đền bù cho , .


      "Ác ma? Dù là ác ma cũng có thứ muốn bảo vệ!" Ánh mắt Cố Thịnh hơi trầm xuống, trước kia muốn thay cả báo thù, thay Tiểu Ngữ xả giận, nhưng bây giờ, người muốn bảo vệ chỉ có Tả Tình Duyệt mà thôi! Bỏ qua thù hận, dùng tình để đền bù cho tất cả đau đớn mà gây ra, chỉ cần ở bên cạnh, chỉ cần từ từ !


      Ác ma thế nào? để tâm tới đánh giá của người ngoài!


      Cận Hạo Nhiên bị ánh mắt đau thương của Cố Thịnh làm cho ngây người, nhưng chỉ trong chốc lát, lại khôi phục tức giận, Cố Thịnh sao có thể đau đớn chứ? ta chỉ đem lại đau khổ cho người khác mà thôi!


      Ánh mắt nhìn về người phụ nữ xe, Cận Hạo Nhiên trong mắt thoáng qua ánh sáng, sải bước tới, mở cửa xe, kéo cổ tay của ấy.


      " làm gì vậy?" Lông mày Tả Tình Yên nhíu chặt, nhìn người đàn ông trước mặt, vừa rồi nhìn hai người bọn họ đánh nhau, trực giác cho biết, có thể là vì quan hệ với Tả Tình Duyệt, ta cũng dám xuống xe, sợ lộ ra sơ hở.


      " theo tôi!" Cận Hạo Nhiên trong mắt thoáng qua ôn hòa, với Duyệt Duyệt, trong mắt chỉ có dịu dàng.


      Tả Tình Yên bị kéo đến trước mặt Cố Thịnh, Cận Hạo Nhiên dùng ánh mắt chân thành, khích lệ nhìn ta "Duyệt Duyệt, em cho ta biết , em phải được tự do, em phải rời xa ta, em phải chính miệng cho ta biết! Đừng sợ gì cả, để cho ta làm tổn thương em!"


      Cho dù là đánh cược cả mạng sống, cũng muốn Duyệt Duyệt được bình an!


      Đây là mong ước của , đáng nhẽ hôm nay phải lời tạm biệt quá khứ, nhưng nhìn thấy hạnh phúc, bỏ rơi được!


      Chính cũng biết tình cảm của mình đối với Duyệt Duyệt càng lúc càng sâu đậm!


      Nhưng nhận ra, nhìn Duyệt Duyệt vui, tim của , rất đau!


      Tả Tình Yên “tiêu hóa” lời của ta, bọn họ quả nhiên vì Tả Tình Duyệt mà đánh nhau, trong lòng ghen tỵ, Tả Tình Duyệt ơi Tả Tình Duyệt, rốt cuộc có gì hấp dẫn, mà bao người đàn ông đều điên cuồng vì ?


      quên, người đàn ông giữ chặt vai lúc này mới vừa rồi cùng em của Cố Thịnh đính hôn!


      "Duyệt Duyệt, đừng sợ, ra điều em muốn , cho ta biết, em phải được tự do!"


      khí trong nháy mắt nghiêm trọng, Cận Hạo Nhiên nhìn thẳng hai mắt của , cố gắng cho khích lệ, bên Cố Thịnh nắm chặt đôi tay, như sợ điều gì. . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :