1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 165: Ly hôn? Đừng hòng!



      khí ngột ngạt khiến Tả Tình Duyệt gần như hít thở thông, cảm nhận được tầm mắt của Cố Thịnh ném ở người , bỗng nhiên có cỗ kích thích muốn chạy trốn.


      Cố Thịnh nhăn chặt mày thành đường thẳng, chớp mắt cái chuyển nhìn người phụ nữ trước mắt, từng bước từng bước đến gần , đủ để có thể nhận thấy được thân thể của bó chặt, trong lòng lại sinh ra tia kích động, có phải trách cứ mình hay ?


      Nếu là như thế, vậy tốt quá, chính là muốn trách cứ, muốn ghen, như vậy, có thể chân chính cảm nhận được vẫn tồn tại trong lòng của .


      "Chẳng lẽ muốn gì sao?" Cố Thịnh chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, hi vọng mở miệng trách cứ , tại sao lại muốn Tôn Tuệ San mang thai cho !


      cái gì? Trong lòng Tả Tình Duyệt liền giật mình, còn có thể gì? mới vừa rồi chúc mừng rồi đó thôi.


      Khóe miệng nâng lên tia chua xót, Tả Tình Duyệt theo bản năng lấy tay cảm thụ đứa trong bụng, thời gian này, cần sức lực, muốn cho chính mình biết, thủy chung phải chỉ có mình, còn có đứa nữa.


      Nghĩ tới đây, càng phải bảo vệ đứa trong bụng cho tốt!


      Hít hơi sâu, Tả Tình Duyệt kiên cường nở nụ cười mặt, xoay người lại, nhìn thẳng vào Cố Thịnh, giống như muốn đem khắc sâu vào đáy lòng!


      Quan sát dung mạo tuấn mỹ quen thuộc, nếu như khuôn mặt cương nghị của có thể ít mấy phần bén nhọn, nhiều thêm mấy phần nhu hòa, vậy tốt biết bao! rất nhớ đoạn thời gian ngọt ngào giữa bọn họ, mặc dù ngắn ngủi, cũng thành ký ức tốt đẹp nhất của !


      "Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt khẽ gọi tên của , có thể lâu sau, mình có tư cách gọi thân mật như vậy rồi!


      Cố Thịnh liền giật mình, nhìn trong đôi mắt thâm tình của , dường như muốn tin, !


      Trong lòng mừng rỡ như thủy triều vọt tới, đột nhiên có cảm giác muốn đem ôm vào trong ngực, sau đó cho biết, cũng có để cho Tôn Tuệ San mang thai, làm tất cả chỉ vì chịu được trốn tránh, lạnh nhạt, mà chỉ muốn kích thích thôi!


      Vậy kích thích tạo nên có tác dụng sao?


      muốn đưa tay cầm chặt tay , nhưng, lời tiếp theo của Tả Tình Duyệt, lại làm cho tay của cứng lại ở nơi đó, muốn động cũng cách nào động được.


      "Chúng ta ly hôn !" Tả Tình Duyệt biết mình làm thế nào lại có đủ khí lực ra những lời này, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khiến khó chịu, đau đớn như muốn bao phủ , cho rằng giây tiếp theo phải ngã xuống, nhưng lại tự với chính mình, phải kiên cường lên, vô luận thế nào cũng phải kiên cường, phải kết thúc cuộc hôn nhân vốn nên tồn tại này của bọn họ.


      Nhưng muốn!


      Nhưng còn có biện pháp khác sao? thể nào nhìn và Tôn Tuệ San ngọt ngào ân ái, chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép chính mình nhìn cảnh bọn họ nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn sao?


      ! làm được, làm được!


      "Chúng ta ly hôn , tôi cái gì cũng muốn, chỉ muốn rời khỏi đây là tốt rồi!" Tả Tình Duyệt mở to mắt, bởi vì nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh, bão táp dần dần ngưng tụ lại, chỉ muốn mang đứa trong bụng của mà thôi!


      Tay của Cố Thịnh ở trong trung dần dần nắm chặt lại, cho là nghe lầm, Duyệt Duyệt muốn ly hôn, nhưng lần thứ hai nghe được lại để cho an ủi bản thân của hoàn toàn tan biến!


      Ly hôn!


      muốn ly hôn!


      rốt cuộc cũng ra khỏi miệng rồi sao?


      Nhìn nụ cười bình tĩnh mặt , cảm thấy cực kỳ châm chọc, giờ phút này nghĩ gì? Nghĩ tới rốt cuộc cũng có cái cớ tốt để có thể thoát khỏi sao?


      Ha ha. . . . . Còn sao?


      đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, mọi việc thương trường đều thuận lợi, nhưng hôm nay lại đoán sai tâm tư của người phụ nữ!


      quá tự phụ sao?


      Người phụ nữ đáng giận này!


      Trong mắt bắn ra tia sáng, Cố Thịnh thể tiếp tục ôm lấy ảo tưởng cùng mong đợi với , hung hăng trừng mắt Tả Tình Duyệt, lửa giận ở trong lòng thiêu đốt, lý trí dần dần tan vỡ. . . . .


      Tả Tình Duyệt cảm thấy rùng mình, theo bản năng lui về phía sau bước, nhưng đôi cánh tay dài tráng kiện đem chính mình ôm tới, cả người đụng vào ngực bền chắc của người đàn ông kia, chóp mũi quanh quẩn hơi thở thuộc về Cố Thịnh, tức giận khiến có chút thở thông.


      " buông em ra!" Tả Tình Duyệt theo bản năng vùng vẫy, trong lòng của càng ngày càng bất an, muốn thành toàn cho , còn muốn thế nào nữa?


      "Buông ra?" Cố Thịnh khẽ cười tiếng, cho tới nay chưa từng nghĩ buông ra, từ khắc kia bọn họ biết nhau, định trước cả đời quấn lấy nhau, bất kể là hay hận, đều phải cùng nhau luân hãm!


      vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi số mệnh!


      Nhìn khuôn mặt hoảng sợ trong ngực, tay Cố Thịnh từ từ đưa lên gò má xinh đẹp của , rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu , rốt cuộc là ở điểm nào? Những vấn đề này, nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng có được đáp án!


      . . . . . cần bất kỳ lý do gì!


      " muốn ly hôn. . . . . sao?" Giọng lạnh lùng của Cố Thịnh tựa như từ địa ngục truyền đến, cả người Tả Tình Duyệt bị sợ hãi bao vây, nhìn Cố Thịnh, tại sao lửa giận trong mắt người đàn ông này lại tràn ngập như vậy, đúng là lời ra lại có thể làm cho người khác cảm thấy như mình được đặt trong hầm băng!


      là hai tầng lửa và băng!


      Tả Tình Duyệt như quên mất phải thừa nhận hay phủ nhận, chính là loại trầm mặc này, lại khiến Cố Thịnh cho là cam chịu!


      Ly hôn?


      Muốn ly hôn, cũng đơn giản như vậy đâu!


      "Tại sao muốn ly hôn? cho rằng tôi ngây ngốc ly hôn, sau đó để cho cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay?" Cố Thịnh như muốn rống lên, người phụ nữ đáng chết này cho là loại người gì? Cho dù chết cũng ly hôn, cho dù cả đời phải đắm chìm trong thống khổ, cũng muốn khóa ở bên người, cả đời. . . . . . . . . . Vĩnh viễn!


      Tả Tình Duyệt liền giật mình, tình nhân? chưa bao giờ có tình nhân!


      Nhưng tại giải thích có ý nghĩa gì sao?


      cần thiết phải giải thích, cũng có tâm tình giải thích!


      "Thả tôi , cũng là thả cho chính , được sao?" Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thịnh, trong lòng vô cùng khổ sở, giờ khắc này, đột nhiên còn sợ hãi.


      Thả chính ?


      có biết mình ?


      "Đừng hòng!" Trong mắt bắn ra nồng đậm hận ý, hung hăng đẩy, người phụ nữ trong ngực nháy mắt thoát khỏi ngực , ngã về phía sau. . . . .


      Tả Tình Duyệt rùng mình, cảm thấy mình khống chế được thăng bằng, ngừng ngã xuống, trước mắt Cố Thịnh cách mình càng ngày càng xa, giờ khắc này, trong lòng đột nhiên có điều gì đó thoáng qua. . . . .


      Đây chính là người đàn ông sao? Tự tay đẩy mình vào lồng ngực của người đàn ông khác, tại còn tự tay đẩy ra, cảm thấy mình cùng càng ngày càng xa. . . . .


      . . . . . Rốt cuộc có đáng ?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 166: Chỉ có giữ bên cạnh, mới có thể an lòng!



      Cơ thể ngã xuống rất nhanh, trong lòng Tả Tình Duyệt lạnh lẽo, nhìn Cố Thịnh xoay người bỏ , khóe miệng của lên ý cười. . . . .


      Ầm, vô số bọt nước bắn lên tung tóe trong khí, nước lạnh lẽo bao quanh cơ thể , trong lòng Tả Tình Duyệt cảm thấy có chút may mắn, may đây là nước chứ phải sàn nhà cứng rắn!


      Cơ thể dần chìm xuống, từ sống bên bờ biển, nước đối với , giống như là bạn tốt, nhớ, khi Tiểu Bối bỏ , nhiều lần lén lặn xuống nước, chỉ ngoi lên khi còn chịu đựng được nữa.


      Tiểu Bối. . . . . từng vĩnh viễn là Tiểu Bối của , nhưng. . . . .Cuộc đời ít ai học được chữ ngờ. . . . . Hôm nay người từng hứa với , lại thất hứa giờ cậu bé ngày đó ở đâu? Có khỏe hay ?


      Nụ cười vẫn nở môi, cho dù cậu ấy sống tốt, cũng thể thảm bằng , phải sao?


      Nén giận, Tả Tình Duyệt từ từ chìm xuống dưới, muốn quan tâm tới điều gì nữa chỉ muốn ở bên trong người bạn từ của mình, trốn tránh lát!


      Nhớ tới câu của Cố Thịnh, đừng mơ tưởng? Giờ đến nước này, ngoài ly hôn ra còn có thể làm gì khác đây ?


      muốn chúc phúc cho , được sao?


      rất hận , giờ hiểu, dù là ở đâu, lúc nào cũng muốn hành hạ, trừng phạt !


      Nhưng người phụ nữ nên hận phải là .


      Tại sao tất cả đều đổ lên đầu , chỉ muốn có cuộc sống vui vẻ, nhưng biết mình sống an ổn cũng rất khó khăn rồi chứ đừng mơ gì tới cuộc sống vui vẻ!


      Cố Thịnh nghe được tiếng nước chảy, cơ thể đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trầm, trong lòng có dự cảm tốt, xoay người, nhưng thấy Tả Tình Duyệt đâu, tim như ngừng đập, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cái ao, thấy mặt ao vô cùng tĩnh lặng.


      tĩnh lặng này khiến lòng tràn ngập lạnh giá. . . . .


      Đôi đồng tử trong mắt co vào, . . . . . điều trong suy nhĩ của nhất định là xảy ra!


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh gọi tên , giọng run rẩy “Tả Tình Duyệt!"


      Trả lời vẫn là mặt nước tĩnh lặng, Cố Thịnh trong lòng lo lắng, suy nghĩ liền nhảy xuống ao, tìm bóng dáng quen thuộc, khi thấy người phụ nữ ấy, lập tức bơi về phía .


      Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân Tả Tình Duyệt cảm nhận được có gì đó kéo mình lên , khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy ở trước mắt. . . . .


      Trong lòng trào dâng châm chọc, ta làm cái gì vậy?


      tới cứu sao?


      tự lừa dối bản thân quay lại là vì lo lắng cho an toàn của mình, là Cố Thịnh kia mà?


      Cố Thịnh kéo được Tả Tình Duyệt lên bờ, thấy hai mắt nhắm chặt, muốn làm hô hấp nhân tạo, lại thấy Tả Tình Duyệt mở mắt ra, lập tức tránh xa . . . . .


      Trong lòng cảm thấy may mắn vì sao nhưng đồng thời cũng thấy đau đớn tưởng thở nổi bởi hành động né tránh của Tả Tình Duyệt


      "Tôi muốn thấy người chết ở nơi này nữa!" Lời ra trái ngược với những gì trong lòng nghĩ, Cố Thịnh hờ hững đứng dậy, xoay người bỏ .


      Tả Tình Duyệt hít thở sâu, co người lại, may là tưởng bở! Nếu thất vọng càng lớn hơn!


      Nhìn Cố Thịnh dần biến mất ngoài tầm mắt, Tả Tình Duyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại. . . . .


      Sau ngày đó, Tả Tình Duyệt trải qua cuộc sống bình lặng, Cố Thịnh hề tránh , mà thỉnh thoảng còn cố ý xuất trước mặt . Lúc đọc sách, cùng Tôn Tuệ San ân ái hay khi muốn tìm nơi yên tĩnh, lại cứ lù lù xuất trước mặt , phá hoại yên ổn của .


      Những điều này có thể nhịn, nhưng có việc lại làm lòng trừ khổ sở, còn đau đớn.


      Mỗi đêm, khi ngủ chưa được bao lâu, trong phòng xuất người đàn ông, chiếm đoạt giường của .


      " phải nên ở bên chị họ sao?" Tả Tình Duyệt nhàn nhạt hỏi, biết từ lúc nào, tự coi mình là ‘người phụ nữ ngoài cuộc’.


      " ấy mang thai, phải giữ gìn!"


      Nghe được câu trả lời của , trong bóng tối Tả Tình Duyệt nhếch miệng cười, ra muốn chăm sóc chị họ! muốn làm tổn thương chị ta!


      cảm giác mình thành người thay thế, khi Tôn Tuệ San thể đáp ứng được dục vọng của tìm tới !


      Mỗi đêm, thay đổi cách thăm dò thân thể của , mỗi lần, cũng để cho cảm nhận được khoái cảm cực hạn, ghét cảm giác này, muốn đắm chìm trong nó, nhưng, khi ở dưới , thể khống chế được cơ thể của mình.


      Mỗi đêm, sau khi kích tình qua , ôm mà ngủ, nghe được tiếng hít thở đều đều của , cảm nhận thấy nằm bên cạnh mình, Tả Tình Duyệt cách nào ngủ được.


      Bảo Bảo ba tháng tuổi, nhưng bụng vẫn chưa to lên chút nào, mỗi lần khi kịch liệt ra vào trong cơ thể , đều vô cùng sợ hãi, lo lắng cho đứa bé.


      Cố Thịnh vẫn chưa có hành động gì với đứa bé cả, đoán ra nghĩ cái gì!


      Tả Tình Duyệt nhàng gỡ bàn tay ôm lấy eo của mình, tại sao gây tổn thương như vậy, vẫn còn khiến nghĩ rằng quan tâm tới mình?


      Hít thở sâu, Tả Tình Duyệt xuống giường, tới ban công, đêm khuya gió lạnh thổi lên tóc làm quần áo bay bay trong đêm, dưới ánh trăng, giống như tiên nữ xinh đẹp.


      Cố Thịnh đề cập tới chuyện ly hôn, giống như chưa từng xảy ra chuyện đó.


      Nhưng chính vì vậy, lại làm cho khí càng thêm bức bách, chẳng lẽ lại tàn nhẫn như vậy, muốn cho nhìn thấy cả nhà ba người họ sống hạnh phúc bên nhau?


      Nhưng con phải làm thế nào đây? Cho dù Cố Thịnh chấp nhận tha cho con nhưng sau này biết phải với con thế nào về quan hệ của với Cố Thịnh đây?


      Nước mắt chảy xuống, Tả Tình Duyệt trong lòng ngập tràn đau khổ.


      Trong bóng tối, mắt Cố Thịnh mở, khi Tình Duyệt gỡ tay ra, cũng tỉnh, cách nào yên giấc, kể từ khi muốn ly hôn, trong lòng luôn sợ Tả Tình Duyệt đột nhiên biến mất.


      Mỗi lần nghĩ tới điều này, lòng của rất bất an, cho nên, dùng đủ mọi cách để nhìn thấy , cho nên, mới mỗi tối ôm ngủ, có lẽ chỉ có giữ bên cạnh, mới có thể an lòng, mới có thể yên tâm vì luôn ở bên mình.


      Ngồi dậy, Cố Thịnh nhìn ra ngoài ban công, đột nhiên có cảm giác, bị bóng đêm cuốn mất, trong lòng sợ hãi, nhảy xuống giường, lao ra ngoài. . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 167: cuộc đối đầu dai dẳng



      "Đừng làm vậy!" Cố Thịnh từ phía sau kéo Tả Tình Duyệt vào trong lòng, trong mắt hốt hoảng, sợ hãi, sợ cảm giác đó của trở thành !


      Đột nhiên bị ôm từ phía sau khiến Tả Tình Duyệt giật mình, cảm nhận được lồng ngực vững chắc của người đàn ông từ phia sau, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hơi thở của phả vào cổ của , cảm giác tê dại khiến cơ thể run rẩy, bọn họ đều quen thuộc với cơ thể của đối phương, nhưng lòng lại rung động.


      chỉ cần mỉm cười, cũng khiến bại trận.


      phát mình sai rồi, cho là trong lòng chống cự , có thể buông bỏ , ai ngờ sai rồi, ngay cả thân thể của cũng bắt đầu theo điều khiển của lí trí nữa!


      Cố Thịnh, người đàn ông này rốt cuộc ếm lên thứ bùa gì chứ?


      Tả Tình Duyệt trầm mặc khiến Cố Thịnh vui, ôm càng chặt hơn như muốn hòa tan vào cơ thể , trong bóng tối, ánh mắt ra tia sáng “ vĩnh viễn là của tôi! Vĩnh viễn!"


      Trong lòng khổ sở, Tả Tình Duyệt ngước nhìn trăng sáng, vĩnh viễn là của sao? Nhưng lại vĩnh viễn thuộc về !


      "Em muốn ngủ!" Tả Tình Duyệt thản nhiên , thoát khỏi hai cánh tay của , hờ hững vào phòng, nằm xuống quay lưng về phía Cố Thịnh.


      Lông mày Cố Thịnh nhíu chặt, căn phòng yên tĩnh làm lòng có chút hốt hoảng, cho dù lạnh lùng như , vô tình như , giờ phút này cũng chỉ là người đàn ông giống như bao người đàn ông khác!


      "Tiểu Ngữ. . . . . Muốn đính hôn!" Cố Thịnh đột nhiên , vén chăn lên, nằm bên cạnh , trong khí truyền đến mùi thơm người , nghĩ đến vừa rồi hai người triền miên, khỏi nhộn nhạo, điên cuồng say mê cơ thể của , cách nào kiềm chế.


      Tả Tình Duyệt giật mình, nhớ tới rất ít gặp mặt và vô cùng trong sáng ấy, bé ấy vẫn còn rất , đính hôn sao?


      như vậy, nên ở trong vòng tay che chở của mọi người, Cố Thịnh thương Cố Tâm Ngữ như vậy, vậy người cùng Tiểu Ngữ đính hôn phải là người được Cố Thịnh hết sức tin tưởng!


      rất ngưỡng mộ Tiểu Ngữ, có người chồng luôn thương , che chở mình, là hết sức quan trọng, điều này, là người hiểu nhất và cũng có những trải nghiệm đau đớn.


      " có muốn biết người cùng Tiểu Ngữ đính hôn là ai ?" Cố Thịnh đưa tay ôm vào lòng, bàn tay an phận bắt đầu di chuyển người , khí trong phòng nóng dần.


      "Là ai?" Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, động tác của làm sợ hãi, phải lại muốn. . . . .


      " sớm gặp mặt người ấy thôi! Ngày kia là tiệc đính hôn của Tiểu Ngữ, có thể nhìn thấy ta rồi." Lời Cố Thịnh thâm thúy, phải Cận Hạo Nhiên cao thượng sao? Vì để cho buông tha Duyệt Duyệt, cam nguyện dùng hôn nhân của mình để trao đổi!


      Chỉ là, Cố Thịnh chưa bao giờ biến mình thành kẻ thua cuộc!


      Cơ thể Tả Tình Duyệt đột nhiên cứng đờ, muốn để cho tham gia tiệc đính hôn của Tiểu Ngữ? Bọn họ lại diễn kịch sao?


      biết vì sao, trong lòng cực kỳ ghét chuyện này.


      "Trong người em khỏe, em muốn , bảo chị họ thay mặt !"


      Tả Tình Duyệt biết mình lấy đâu ra dũng khí để câu này, nhưng cảm thấy trong lòng đau nhói, lâu nữa, cuộc hôn nhân này còn nữa, phải sao?


      Nghĩ đến Tôn Tuệ San cũng giống mình mang thai, Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên khổ sở, muốn suy nghĩ những chuyện khiến đau đớn nữa.


      muốn ?


      Đôi mắt sắc bén của Cố Thịnh bỗng chốc đen tối, đáng lý ra nên cùng tham dự bữa tiệc này, có ý gì đây?


      Ngày đó chủ động cầu ly hôn, lại lần nữa lên trong đầu , tay ở trước ngực chợt dùng lực với Tả Tình Duyệt, liền nghe được tiếng kêu đau của .


      Người đàn bà đáng chết! ta muốn ly hôn, nên thích cùng sao?


      "Đừng quên, là vợ của Cố Thịnh tôi đây!" Gọng trở nên lạnh như băng, , lại càng làm cho phải , cho phép từ từ xa cách ! muốn toàn thế giới biết, Tả Tình Duyệt vẫn là người phụ nữ của Cố Thịnh, hơn nữa vĩnh viễn là người phụ nữ của !


      "Em thoải mái!" Tả Tình Duyệt cảm nhận bàn tay trước ngực ngừng gia tăng lực, trong lòng bỗng trở nên quật cường, quả nhiên là bởi vì danh nghĩa vẫn là vợ của , mới muốn cho tham gia! đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, chẳng phải hai người vẫn luôn diễn kịch là đôi vợ chồng hạnh phúc sao?


      Nhưng tại ghét diễn kịch, muốn đối mặt thực tế, càng diễn lại càng bị lạc giữa hư hư thực thực mà tự kiềm chế nổi bản thân!


      " thoải mái? có chỗ nào thoải mái?" Trong mắt Cố Thịnh lửa giận bùng cháy, bàn tay di chuyển người , dần dần xuống, cởi quần lót của , “là nơi này? Hay nơi này?"


      "A. . . . . Cố Thịnh. . . . . . . . . . Đừng!" Tả Tình Duyệt bắt lấy tay , vừa rồi muốn , vẫn còn nhớ được cảm giác bị chế nhạo đó.


      chẳng phải cũng muốn còn gì!" Cố Thịnh chút nào để ý cự tuyệt của .


      Tả Tình Duyệt ơi Tả Tình Duyệt! Nhìn bề ngoài giống người vợ nhu nhược, yếu mềm, biết lấy kiên cường, mạnh mẽ từ đâu mà có thể phá hủy người đàn ông kiên nghị như !


      Ánh đèn yếu ớt, Cố Thịnh gương mặt nghiêm trọng vào cơ thể của , tùy ý ra vào, cuồng loạn chiếm giữ. Tả Tình Duyệt dám chống cự, biết, mình trốn thoát! chỉ có thể yên lặng chấp nhận, mới khiến đứa con trong bụng được an toàn!


      Mồ hôi chảy xuống người , người đàn ông phía mỗi lần ra vào đều muốn chạm tới linh hồn của , gương mặt Tả Tình Duyệt hồng nhuận. Nhưng vẫn kiên quyết cắn chặt môi, để lời nào thoát ra ngoài.


      Nhưng, Cố Thịnh để cho được như ý, trong chuyện vợ chồng, Cố Thịnh so với Tả Tình Duyệt có kinh nghiệm hơn nhiều, quen thuộc từng nơi mẫn cảm của Tả Tình Duyệt. biết phải làm gì để giơ tay đầu hàng.


      muốn cho trầm luân, nghĩ, nếu Duyệt Duyệt có thể trầm mê với cơ thể của mình, cũng là điều tốt. muốn cơ thể của thể rời bỏ ! Như vậy, cả đời bên cạnh , cảm thấy châm chọc, từ lúc nào Cố Thịnh cần dùng cơ thể của bản thân để níu giữ người đàn bà.


      Đây là cuộc đối đầu, ai thua ai thắng, thể biết trước. . . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 168: kìm hãm được



      Cuối cùng, Tả Tình Duyệt vẫn cản được quyết định của Cố Thịnh, tối hôm qua, sau trận triền miên cuồng loạn, hoàn toàn thỏa hiệp, ở trước mặt , tìm được chính mình.


      Nếu cho trở lại thời điểm trước, lúc mới quen biết Cố Thịnh, nhất định hung hăng khi dễ !


      Bây giờ, điều duy nhất có thể làm là càng thêm an tĩnh, có ai chủ động chuyện với , lại ít khi mở miệng, đặc biệt là những nơi có Cố Thịnh càng thêm trầm mặc, thường xuyên để ình lâm vào trong thế giới bé chỉ có mình , muốn ra ngoài.


      Trong tim mỗi người đều có thế giới, mà cũng vậy, trong thế giới của từng có tồn tại của Cố Thịnh, nhưng biết vào thời điểm nào, theo bản năng, chống cự tiến vào của , đây là địa phương duy nhất có thể làm chủ, muốn chút lãnh thổ cuối cùng cũng bị chiếm lĩnh!


      " nghĩ gì vậy?". Đột nhiên, thanh của Cố Thịnh vang lên đỉnh đầu , trong lòng Tả Tình Duyệt cả kinh, thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình thấy Cố Thịnh ngồi ở vị trí của tài xế nữa mà bên cạnh , thay mở cửa xe.


      " tới chưa?". Tả Tình Duyệt tránh né ánh mắt , muốn nhìn vào ánh mắt chất vấn của Cố Thịnh, biết, hôm nay mang tới chọn quần áo, ngày mai, phải diễn đúng chức vị ‘Cố phu nhân’, đây là ‘công việc’ của !


      "Tôi hỏi , vừa rồi, suy nghĩ gì?". Cố Thịnh lại hỏi lần nữa, chận lại cửa xe, cũng để cho xuống. Bắt đầu từ tối hôm qua, vẫn luôn nhàn nhạt như vậy, thái độ đó làm có cảm giác biết phải làm sao, dọc theo đường , chuyện với chỉ lần, thế nhưng đáp lại tiếng nào, làm gì vậy? bất mãn với sao?


      thừa nhận, tối hôm qua tiết chế, nhưng ở trước mặt , càng ngày càng cách nào khống chế lý trí của mình, thân thể của cần an ủi của , khát vọng mang lại khoái cảm cho !


      Nhưng cần coi như người vô hình vậy chứ!


      Trong lòng tức giận muốn phát tiết ra ngoài, nhưng lại sợ mình làm bị thương lần nữa!


      Tả Tình Duyệt hạ mi mắt, chỉ mất hồn thôi, có thể nghĩ cái gì?


      "Chúng ta mau vào ! Chọn xong lễ phục, mới tới công ty sớm được". Tả Tình Duyệt thản nhiên , giọng hời hợt khiến Cố Thịnh phát điên.


      cái gì? muốn tách khỏi càng sớm càng tốt sao?


      " cần quan tâm nhiều như vậy, hôm nay, tôi chỉ có chuyện cần làm, chính là cùng chọn lễ phục!". Ánh mắt Cố Thịnh căng thẳng, nhìn hơi nhíu lông mày, trong lòng càng vui, kéo từ xe xuống, nhàng ôm thân thể , để cho rúc vào trong ngực mình, " có cả ngày để trả lời vấn đề của tôi, tôi muốn biết, vừa rồi, suy nghĩ điều gì?"


      nghĩ về Kiều Nam sao?


      Nghĩ tới khả năng này, tay của tăng thêm lực đạo, ôm càng chặt!


      Tả Tình Duyệt hít sâu cái, rốt cuộc, người đàn ông này muốn làm gì? Vấn đề nhàm chán như vậy, cũng muốn biết?


      Tả Tình Duyệt gì, mặc cho ôm vào tiệm quần áo.


      Thấy Cố Thịnh vào, cửa hàng trưởng liền tiến lên chào đón, thuận tiện phân phó nhân viên đóng cửa lại, đây là cửa hàng bán hàng độc quyền của tập đoàn Cố thị, trong quá khứ, nhiều lễ phục của Tả Tình Duyệt đều được chọn ở chỗ này, tiệm này có các loại quần áo dành riêng cho Tả Tình Duyệt.


      Thay vì đây là cửa hàng bán đồ tinh phẩm (sản phẩm được chọn lọc kỹ càng, gồm những sản phẩm tốt nhất, có giới hạn số lượng), bằng đây là tủ quần áo Cố Thịnh chế tạo riêng cho Tả Tình Duyệt cũng sai.


      Kể từ khi phát mình động lòng với , cho người chú ý đến các trào lưu thời trang thịnh hành, chỉ cần là đồ tốt, sai người đem tới chỗ này, thế nhưng, chưa từng điều này với Tả Tình Duyệt.


      biết, thích dùng đồ quá mức xa hoa, nhưng luôn cố gắng trang điểm để ảnh hưởng tới tâm trạng của !


      "Tổng giám đốc, quần áo của chủ đều ở trong này, tổng giám đốc cảm thấy chủ nên mặc như thế nào mới thích hợp?". Sáng sớm, cửa hàng trưởng nhận được tin tức tổng giám đốc muốn tới nơi này, liền đem toàn bộ y phục phù hợp với Tổng giám đốc phu nhân ra ngoài, mặc cho bọn họ chọn lựa.


      "Ừ". Cố Thịnh kéo Tả Tình Duyệt đến, chỉ vào đống y phục, "Em thích bộ nào?"


      Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, nhìn những bộ đồ ấy khiến hoa cả mắt, khỏi kinh ngạc, những kinh ngạc về những bộ quần áo đó mà còn ngạc nhiên về thái độ của Cố Thịnh nữa.


      cư nhiên hỏi ý kiến của ? thể tưởng tượng nổi!


      phải thích phát hiệu lệnh sao? Lẽ ra, nên tiện tay chọn bộ rồi ném cho thử mới phù hợp với tính cách của .


      " biết nên chọn bộ nào sao? Hay là thích nhiều bộ? Vậy chọn mấy bộ !". Dù sao những bộ đồ này đều là của , có thể mặc bất cứ lúc nào, chỉ cần thích!


      Tả Tình Duyệt nhìn Cố Thịnh, ngay sau đó nhìn sang những bộ y phục cao quý trang nhã, ánh mắt dừng lại bộ váy dài màu lam đậm đơn giản, đó là màu của biển khiến nhớ lại những kí ức vui vẻ thời thơ ấu.


      Khóe miệng dần dần lên nụ cười, nghĩ, nếu mặc bộ y phục này có cảm giác giống như được nước biển bao quanh, thân thiết, nhu hòa. . . . .


      "Thích bộ này sao?" Cố Thịnh nhíu mày, nhìn nét mặt của là biết, đây là bộ đồ thích! có thể tưởng tượng được, nếu mặc bộ y phục này thanh tân thoát tục ( vướng bụi trần) biết bao!


      Tả Tình Duyệt thoát khỏi ảo tưởng của chính mình, nghe được thanh của Cố Thịnh liền giật mình, theo bản năng lắc đầu, ", em thích!"


      Bộ này quá đơn giản, Cố Thịnh cho phép!


      Dù sao đó cũng là bữa tiệc đính hôn của Tiểu Ngữ, là "Cố phu nhân", phải trang điểm lộng lẫy chút! phải sao?


      Ánh mắt lướt qua những bộ đồ kia lần nữa, thấy bộ lễ phục dạ hội duyên dáng sang trọng, Tả Tình Duyệt chỉ vào nó, "Bộ đó !"


      Bộ này khiến Cố Thịnh mất mặt!


      "Được, chủ, mời theo tôi vào phòng thay quần áo!". Cửa hàng trưởng lấy bộ dạ phục đó xuống, gọi nhân viên dẫn Tả Tình Duyệt vào phòng thay quần áo, đợi đến lúc Tả Tình Duyệt thay xong quần áo ra ngoài, ngay cả phụ nữ như cũng phải sinh lòng ca ngợi.


      Tổng giám đốc phu nhân đẹp! Khó trách tổng giám đốc thương như vậy!


      "Bộ này. . . . . Được ?". bộ dạ phục đắt tiền. Tả Tình Duyệt đứng trước mặt Cố Thịnh, hỏi ý kiến của , thực tế, đối với , bộ nào cũng bằng bộ y phục màu lam kia, hi vọng Cố Thịnh hài lòng với bộ này, bởi vì muốn giống như rôbôt tiếp tục thử y phục!


      Cố Thịnh nhìn Tả Tình Duyệt trước mắt, trong mắt lên kinh ngạc, biết xinh đẹp, nhưng giờ phút này, loại khí chất ra được, khiến trầm mê!


      Chậm rãi tới bên người Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh kéo tay , kìm hãm được cúi người hôn môi của , "Em đẹp!", đẹp đến dụ người.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 169: Tả Tình Yên trợ giúp



      Thần kinh Tả Tình Duyệt buộc chặt, mặc cho hôn môi của , vẻ mặt nhàn nhạt, cố ý để mình rung động trước nụ hôn của , như con chim nép vào người, tựa vào trong ngực , tự với mình, đây chỉ là diễn trò!


      Tất cả những gì Cố Thịnh làm đều để ọi người xem mà thôi, có tư cách tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa rồi.


      Cố Thịnh cảm nhận được lãnh đạm ràng của , mặc dù đẩy ra, nhưng lãnh đạm của so với việc đẩy ra còn khiến khó chịu hơn!


      Dường như muốn phát tiết tức giận trong lòng, khẽ cắn môi của , Tả Tình Duyệt bị đau cau mày, nghe được thanh trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai.


      "Em lạnh như băng vậy khiến tôi muốn bóp vụn em ngay lập tức!". Đột nhiên, Cố Thịnh dùng sức nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của , rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì? để bác sĩ lấy đứa bé trong bụng ra là nhân từ lớn nhất đối với rồi, thế nhưng người phụ nữ này vẫn cho sắc mặt dễ nhìn!


      Nụ hôn của khiến khó chịu như vậy sao?


      Trán hai người chạm vào nhau, Tả Tình Duyệt có thể cảm nhận được cơn giận của , bóp vụn? Lòng của bị bóp nát, còn có thể nát hơn nữa sao?


      "Bộ y phục này được ?". Tả Tình Duyệt hít hơi sâu, công thức hóa giọng điệu hỏi.


      Cố Thịnh hoàn toàn bị đánh bại rồi, phát mình thể lạnh nhạt nổi, bất kỳ lúc nào, cũng bị người phụ nữ này kềm chế.


      Cố Thịnh kéo giãn khoảng cách của hai người, phân phó cửa hàng trưởng đem bộ lễ phục này đến biệt thự, ánh mắt bén nhạy của chú ý đến ánh mắt lưu luyến của Tả Tình Duyệt đối với bộ lễ phục màu lam, rất ít khi nhìn thấy lưu luyến bộ y phục như thế, giống như mang theo vài phần tình ý, để cho nhịn được sinh ra tia ghen tỵ.


      Trong lòng Cố Thịnh tự giễu, từ khi nào lại phải ghen tị với bộ y phục?


      Ra khỏi cửa hàng tinh phẩm, Cố Thịnh định cùng Tả Tình Duyệt, cả ngày ở bên cạnh , nhưng đột nhiên bữa tiệc đính hôn của Tiểu Ngữ gặp chút chuyện, có nhiều chỗ phải tự mình kiểm tra lại.


      Cực kỳ muốn nhưng vẫn phải để cho Tả Tình Duyệt kêu chiếc xe taxi trở về, còn lái xe rời .


      Tả Tình Duyệt lẳng lặng ngồi xe, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, trong lòng cuồng loạn ngừng, có trời mới biết, mất bao nhiêu hơi sức mới ngụy trang tốt như vậy, khóe miệng lên nụ cười khổ sở, cuộc sống như thế, còn có thể kiên trì bao lâu?


      Tả Tình Duyệt trở về biệt thự, mà tới nhà trọ của Tả Tình Yên, lần trước đột nhiên bị Cố Thịnh mang , luôn lo lắng chị hai có thể vội vã tìm , mấy người đối xử tốt với như vậy, lúc đó, nếu có chị chứa chấp, có thể mình gặp ít khó khăn!


      Nhấn chuông cửa, cửa mở ra, lúc Tả Tình Yên thấy khuôn mặt giống mình như đúc, trong mắt phát ra tia sáng.


      “Duyệt Duyệt, em mau vào , mau cho chị biết, mấy ngày nay em đâu? Em có biết chị lo lắng lắm ?"


      Trong lòng Tả Tình Duyệt thoáng qua chút ấm áp, vẫn còn có người quan tâm !


      biết vì sao, vào giờ khắc này, uất ức trong lòng như con đê vỡ, nước mắt từ gương mặt của chảy xuống, nhào vào trong ngực Tả Tình Yên, “chị hai, em. . . . . Em thống khổ. . . . . Em biết em còn có thể kiên trì bao lâu? ấy em, lại muốn nhốt em, em nên làm thế nào đây? Em sắp thở nổi nữa rồi, em. . . . . Em sợ ấy làm chuyện bất lợi với đứa , chị biết loại thống khổ này ? Em nên làm thế nào bây giờ? Chị hai, chị cho em biết , em phải làm sao đây?"


      Ánh mắt Tả Tình Yên hơi đổi, vỗ sống lưng của , nhìn người phụ nữ yếu ớt trong lòng, khóe miệng nâng lên ý cười châm biếm," Duyệt Duyệt, em nghĩ tới chuyện trốn sao?"


      "Trốn ?". Lông mày Tả Tình Duyệt nhíu lại, nghĩ tới! "Nhưng em trốn thoát, lần trước em trốn, ấy tìm được em!"


      Trong lòng lên tia khổ sở, tựa như con chim, mãi mãi thoát khỏi lồng giam của Cố Thịnh.


      "Duyệt Duyệt. . . . . Vậy hãy khiến ta tìm được em!". Tả Tình Yên cầm hai vai của , trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén.


      " tìm được em?". Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, theo bản năng lắc đầu, ", nếu muốn tìm, Cố Thịnh nhất định tìm được!"


      quá năng lực của , chỉ có như thế, bọn họ còn có hôn nhân trói buộc, nếu Cố Thịnh ly hôn cả đời có tự do!


      "Vậy. . . . . Phải để cho ta tìm em mới được!". Tả Tình Yên nhìn thẳng hai mắt của , biết, nếu Tả Tình Duyệt đem những bí mật trong lòng với , như vậy có nghĩa là em này bắt đầu tin tưởng bản thân mình rồi.


      " tìm em? ! thể nào! ấy nhất định tìm em!". Theo bản năng, Tả Tình Duyệt lắc đầu, biết vì sao, vừa nghĩ tới chuyện Cố Thịnh tìm , trong lòng trống rỗng, có chút mất mát.


      "Có thể! Duyệt Duyệt, chị hỏi em, bây giờ em có muốn rời ?". Vẻ mặt Tả Tình Yên nghiêm túc.


      Áng mắt Tả Tình Duyệt chớp động, nghĩ tới mấy ngày nay, nội tâm thống khổ, thời gian này, Cố Thịnh luôn ôm mình ngủ mỗi đêm, bởi vì cố kỵ, sợ làm Tôn Tuệ San mang thai bị thương, nếu ? ở bên Tôn Tuệ San!


      Hít thở sâu cái, tại, điều quan tâm phải là , cần gì phải lưu luyến, để ình thống khổ, khiến đứa nguy hiểm đây?


      "Em muốn rời !". Quá mệt mỏi, chịu nổi nữa rồi!


      "Vậy. . . . . Em tin tưởng chị ?". Tả Tình Yên nhìn thẳng vào mắt , trong mắt lên tia kiên định.


      Tả Tình Duyệt gật đầu, tại, trừ tin tưởng, còn có thể làm gì ?


      "Tốt lắm! Chị giúp em!". Tả Tình Yên kiên định , nhưng trong nội tâm lại lên tia kích động, tệ, giúp ta rời ! Vĩnh viễn rời !


      "Cám ơn chị!". Tả Tình Duyệt nhào vào trong ngực Tả Tình Yên, cũng may, còn có người chị song sinh!


      Nhớ tới chuyện của chị hai cùng trai Cố Thịnh, trong lòng Tả Tình Duyệt quyết định, nếu Cố Thịnh hận lầm lâu như vậy, vậy hãy để cho tiếp tục hận lầm ! Ít nhất, còn có thể bảo vệ tốt cho chị mình!


      Trong đầu ra bóng dáng của Cố Thịnh, khóe miệng Tả Tình Duyệt lên nụ cười khổ sở, Thịnh, ra em bỏ được! Nhưng có lựa chọn nào khác, người thương mình rất thống khổ!


      Nếu như người kia còn đối với mình tràn đầy thù hận, đó chính là vực sâu thống khổ!


      "Đừng khách sáo như thế, chúng ta là chị em mà, em là em duy nhất của chị, chị giúp em giúp ai đây?". Khóe miệng Tả Tình Yên lên chút tiếu ý.


      Đúng! Ông trời cư nhiên để ột người có khuôn mặt giống như đúc xuất thế giới này, lợi dụng tốt, sao xứng với người khổ tâm tạo vật đây?


      Lúc này, Tả Tình Duyệt phát khóe miệng Tả Tình Yên lên nụ cười ác độc vì kế hoạch được thực , hoàn toàn khác biệt với có tấm lòng nhiệt tình vừa rồi.


      Nếu nghĩ rời như vậy, cũng nên chuẩn bị chút!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :