1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 160: Điện thoại của Duyệt Duyệt



      Tả Tình Duyệt trong lòng đột nhiên nhói đau, giống như có ai gọi tên của , trống vắng mà xa xôi, nghe đấy là giọng của ai!


      "Duyệt Duyệt, em yên tâm, chị vất vả mới tìm được em, chị cho ai làm em đau khổ, chị giúp em. . . . ." Mắt Tả Tình Yên nhìn bụng của “giúp em bảo vệ đứa bé này!"


      Tả Tình Duyệt chợt thức tỉnh vượt ra khỏi cảm giác đau khổ vừa đến, mặt nở ra nụ cười an ủi “cám ơn chị!"


      nên nghĩ tới Cố Thịnh!


      "Đúng rồi, còn có người nữa cũng tìm em!" Tả Tình Yên giống như vừa nhớ ra chuyện gì, liền ta tìm kiếm em chẳng thua gì Cố Thịnh!"


      Tả Tình Duyệt trong lòng sợ hãi, còn ai tìm nữa?


      Trong đầu ra đôi mắt màu xanh lục, là ấy. .


      "Là Kiều đại ca sao?" Tả Tình Duyệt giọng, Kiều đại ca cũng tìm sao? nhất định thấy mình rất lo lắng!


      "Kiều đại ca? Em cùng ông trùm của thế giới ngầm có quan hệ gì? ta rất quan tâm tới em!" Tả Tình Yên nhìn Tả Tình Duyệt.


      Quan hệ thế nào? Bọn họ giống như bạn bè ư! Nghĩ đến Kiều Nam có tình cảm với mình, lông mày nhíu chặt, đoán, sau khi bỏ , Cố Thịnh tìm Kiều đại ca, hi vọng gặp điều phiền toái!


      Tả Tình Yên quan sát vẻ mặt , nhận thấy điều gì, ánh mắt khẽ dao động “Duyệt Duyệt có phải em tin chị, mới cho chị biết?"


      ", phải vậy, làm sao như vậy được?" Tả Tình Duyệt khoát tay, chỉ sợ chị hiểu lầm, nhìn vẻ mặt có chút vui của chị, Tả Tình Duyệt thở dài, “Em cùng ấy chỉ là bạn bè mà thôi!"


      "Bạn bè? Bạn bè mà sốt sắng truy tìm em như vậy? Em biết ? Cả thành phố này bị lật tung lên nhằm tìm ra em!"


      Tả Tình Duyệt biết nên giải thích với Tả Tình Yên thế nào, nhưng lại sợ chị giận “ ấy. . . . . Hình như. . . . . Thích em!"


      "Thích em?" Tả Tình Yên khóe miệng nâng lên chút ý cười “xem ra em có sức hút ! Cả ông trùm của thế giới ngầm cũng thích em!"


      "Chị. . . . ." Nghe chị như vậy, Tả Tình Duyệt cảm thấy có lỗi, từng vô số lần tự hỏi mình, mình rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn đàn ông, kết hôn rồi, sao lại thích chứ?


      Nhưng, cuối cùng tìm được đáp án, có lúc, thích người là có lý do, giống như thích Cố Thịnh vậy!


      "Được rồi, đùa em nữa! Chị có nấu canh ngon lắm để chị bưng ra!" Tả Tình Yên cười ra tiếng, đứng dậy về phía phòng bếp, xoay người, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua tính toán.


      ta tưởng chỉ có Cố Thịnh, nhưng ngờ Duyệt Duyệt cùng Kiều Nam cũng có dây dưa, nếu vậy càng tốt hơn!


      Trong mắt thoáng qua ghen tỵ, tại sao hai người đàn ông này đều quan tâm Tả Tình Duyệt đến vậy?


      Liếc Tả Tình Duyệt vẫn ngồi sững sờ sofa, Duyệt Duyệt nghĩ gì lúc này? Cố Thịnh hay là Kiều Nam?


      Xem ra, Tả Tình Yên lại phải điều tra số việc rồi!


      Khóe miệng lộ ra tính toán, Tả Tình Yên vào phòng bếp. . . . .


      . . . . . . . . .


      Trong phòng làm việc sang trọng, Kiều Nam lại thêm lần nữa nghe được tin tức khiến thất vọng, đôi mắt màu lục biểu lộ tức giận, đem hết sách, văn kiện bàn hất tung xuống đất.


      "Tìm người cũng khó khăn thế sao?" Kiều Nam quát to, mấy ngày rồi, vẫn có tin của Duyệt Duyệt, có phải Duyệt Duyệt gặp chuyện gì hay?


      Nghĩ tới đây, sắc mặt của tái nhợt, tay nắm chặt thành đấm, ngừng tự với mình, có việc gì! Nhất định có việc gì!


      "Nam ca. . . . . Nơi mà chúng ta có thể tìm đều tìm hết rồi, Nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tả tiểu thư!"


      Lần đầu tiên thấy lão đại quan tâm người phụ nữ đến vậy, bọn đàn em đoán, nếu tìm được người phụ nữ ấy , chắc chắn cả thành phố này chẳng được yên ổn!


      "Tiếp tục tìm! Những nơi có thể tìm đều tìm, vậy tìm kiếm những nơi chúng ta được phép tìm, tóm lại, nhất định phải tìm được ấy! Tìm được ấy càng nhanh càng tốt!"


      Đôi mắt sắc bén của Kiều Nam híp lại, nhìn bọn thuộc hạ run run rẩy rẩy nghe lệnh ra ngoài, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn sâu đậm.


      "Duyệt Duyệt, tại sao đến tìm ?" Kiều Nam đấm vào mặt bàn, phát ra thanh rất lớn, nhưng lại cảm thấy đau, đến tìm , chứng tỏ tin tưởng sao?


      Căng thẳng trong lòng, nỗi đau đớn lan tràn.


      Đột nhiên, chuông điện thoại vang phá vỡ bầu khí căng thẳng, Kiều Nam nhíu mày, nhận điện thoại, nghe được giọng của người đầu dây bên kia, mặt dấu được kích động.


      "Duyệt Duyệt. . . . . Em có khỏe ? Chuyện gì xảy ra? Mau, mau cho biết em ở đâu?" Trong lòng Kiều Nam niềm vui, giọng này. . . . . Đúng là của người mà mấy ngày qua lo lắng tìm kiếm Duyệt Duyệt.


      "Kiều đại ca. . . . ." Giọng ngừng chút, nhưng chính tiếng Kiều đại ca, giống như đao sắc nhọn đâm vào lòng Kiều Nam.


      khỏe sao? Hay bị ai bắt nạt?


      Đáng chết! Đáng chết hận thể ở trước mặt lúc này, ôm vào lòng, cho chỗ dựa vững vàng.


      "Duyệt Duyệt, cho Kiều đại ca biết em ở đâu, lập tức tới đón em" giọng Kiều Nam dịu dàng nhưng chứa khẩn trương. Sợ giọng của mình dọa sợ nên chỉ dám năng , dịu dàng.


      "Kiều đại ca, phải lo lắng cho em. . . . . Em. . . . . Em thể cho biết mình ở đâu!"


      "Tại sao? Em tin sao?" Kiều Nam trong mắt chứa nỗi đau.


      ", phải vậy, em sợ Cố Thịnh tìm được mình!" Tả Tình Duyệt gọi cho Kiều Nam vì biết Kiều Nam lo lắng ình, muốn yên tâm, tại rất tốt.


      ". . . . ." Lông mày Kiều Nam nhíu chặt, xét tính cách Cố Thịnh, cho dù Duyệt Duyệt ở cạnh Kiều Nam, Cố Thịnh cũng cho người giám sát hành động của . Khi Kiều Nam tìm được Duyệt Duyệt, Cố Thịnh cũng biết Duyệt Duyệt ở đâu.


      "Kiều đại ca, phải lo lắng em, em vô cùng tốt!"


      Kiều Nam khóe miệng nâng lên khổ sở, sao có thể lo lắng cho đây? Kể từ khi biết mình thích , ngừng lo lắng cho rồi.


      "Duyệt Duyệt, tìm cách bảo vệ em, hãy chờ mấy ngày!" Ánh mắt Kiều Nam kiên định, Duyệt Duyệt bên cạnh , mới là an toàn nhất! Nhưng phải tránh tai mắt của Cố Thịnh.


      Kết thúc cuộc chuyện, Tả Tình Duyệt nhìn điện thoại ngẩn người!


      thở dài, xoay người về phòng, sau khi , người lặng lẽ đến bên điện thoại. . . . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 161: muốn gặp !



      Tả Tình Yên nhìn điện thoại bị cúp, vừa rồi ở trong phòng, cầm chiếc điện thoại khác, nên nghe hết đối thoại của bọn họ.


      Quả nhiên, Kiều Nam rất lo lắng cho Tả Tình Duyệt!


      Cầm giấy bút, chép lại số điện thoại này, trong bóng tối, khóe miệng Tả Tình Yên nâng lên nụ cười hiểm, chậm rãi về phía gian phòng của mình. . . . .


      Sau khi Kiều Nam nhận được điện thoại báo bình an của Tả Tình Duyệt, vẫn để thủ hạ dừng tìm kiếm, biết, dựa vào khôn khéo của Cố Thịnh, khi ngừng lại, tất nhiên để cho ta sinh ra hoài nghi.


      Vì vậy chỉ có thể giả bộ tạo ra khí khẩn trương như mấy ngày trước đây mới đánh lừa được đôi mắt của Cố Thịnh.


      lên kế hoạch vụng trộm đem Tả Tình Duyệt rời khỏi thành phố A, nghĩ đến bàn tay của Tả Tình Duyệt, lần trước đột nhiên bị Cố Thịnh mang , để cho tất cả an bài của đều dậm chân tại chỗ, bác sĩ từng qua, tay Duyệt Duyệt phải làm giải phẫu sớm, nếu , cho dù là y thuật của ông ta inh bao nhiêu cũng cách nào khôi phục như trước.


      Kiều Nam nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, nước Mĩ là lựa chọn tốt nhất!


      Có lẽ, chờ đến lúc chữa khỏi tay cho Duyệt Duyệt, thương lượng với xem nên đến nơi nào!


      Nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, gương mặt căng thẳng trong mấy ngày qua của Kiều Nam được thả lỏng, ảo tưởng mình ở bên cạnh Duyệt Duyệt, còn có đứa bé trong bụng , hình ảnh ba người hạnh phúc sinh hoạt chung chỗ, trong lòng ra ngọt ngào nồng đậm.


      Mặc dù bây giờ Duyệt Duyệt có tình cảm với , nhưng tin tưởng, Duyệt Duyệt thiện lương như vậy, ngày nào đó thấy được điểm tốt của , bị tình của làm rung động!


      Vì ngày đó, bất kể mất bao lâu, cũng nguyện ý chờ!


      Từ trong ngăn kéo lấy ra tấm hình, trong hình là cảnh Tả Tình Duyệt ngủ an ổn, hồn nhiên giống như trẻ con, khiến khóe miệng ngừng cong lên, đây là chụp lén lúc Duyệt Duyệt uống rượu say.


      Mỗi khi nhớ Duyệt Duyệt, đều nhìn tấm hình này đến mất hồn.


      Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo ra khỏi khí ngọt ngào, trong mắt thoáng qua tia vui, lấy điện thoại qua, giọng mang theo vài phần bén nhọn, "Là ai?"


      “Tốt nhất có chuyện quan trọng tìm tôi, nếu . . . . .”


      còn chưa kịp đoạn sau ‘nếu ’, thái độ liền chuyển biến.


      "Kiều đại ca, là em, Duyệt Duyệt". Thanh Tả Tình Duyệt truyền đến, khiến tức giận của Kiều Nam biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là gương mặt ôn hòa mỉm cười.


      "Duyệt Duyệt, xin lỗi, vừa rồi. . . . ."


      Đáng chết! Tại sao có thể nổi giận với Duyệt Duyệt?


      " sao, em hiểu, Kiều đại ca, bây giờ em muốn gặp . . . . . Được ?". Thanh tràn đầy chờ mong cùng hy vọng.


      Nhưng lý trí Kiều Nam vẫn còn, "Duyệt Duyệt, bây giờ chưa bố trí tốt, Cố Thịnh ta. . . . ."


      "Kiều đại ca, em nhớ . . . . . Em muốn gặp !"


      Oanh tiếng, câu ‘em nhớ ’ vang lên bên tai Kiều Nam dường như là ma chú đem bao lại, nghe được cái gì vậy? nghe lầm chứ?


      Duyệt Duyệt nhớ ! muốn được gặp !


      Đây là chuyện đáng vui cỡ nào! nghĩ đến. . . . . Thở sâu cái, Kiều Nam đè xuống tâm tình kích động của mình.


      "Em có thể gặp ?". Thanh bên kia điện thoại vang lên lần nữa, ngay cả người biết kiềm chế giỏi như Kiều Nam cũng có cách nào cự tuyệt cầu như thế!


      "Có thể, em ở đâu? lập tức tới đó!". Duyệt Duyệt muốn gặp , sao lại đến chứ?


      Tim của muốn được gặp , phải sao?


      Về phần Cố Thịnh, đôi mắt màu xanh lục trầm xuống, có biện pháp tránh tai mắt của ta!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 162: Cuộc hẹn được lên kế hoạch từ trước



      Xe dừng trước nhà quán cà phê, vừa xuống xe, Kiều Nam liền vội vã chạy vào, khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất ở trước mắt mình, con ngươi màu lục thoáng qua tia mừng rỡ.


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Kiều Nam kích động tiến lên, nhìn Tả Tình Duyệt từ xuống dưới, giang hai cánh tay, muốn gắt gao ôm vào trong ngực, cảm thụ tồn tại của , nhưng khi cách bước ngắn liền dừng lại, sợ, sợ mình kích động khiến Duyệt Duyệt vui.


      Tả Tình Yên ngước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, gương mặt vốn cương nghị bởi vì kích động trở nên nhu hòa, thể nào tưởng tượng nổi, người đàn ông trước mắt này chính là lão đại của giới hắc đạo mà người ta mới nghe tên sợ mất mật, chỉ dùng thời gian ngắn đem cả giới hắc đạo quy phục dưới trướng của ta.


      Trong mắt ta có gì khác ngoài thương!


      Nếu như có người đàn ông nào có thể quan tâm như thế, e rằng, buông tha tất cả!


      Tả Tình Duyệt đúng là người phụ nữ may mắn!


      "Kiều đại ca. . . . .". Tả Tình Yên giọng kêu lên, nở nụ cười, đứng dậy nhào vào trong hai cánh tay của ta, cùng lúc đó, cảm thấy thân thể của ta đột nhiên cứng đờ, nhíu mày, tại sao cách ta gần như vậy?


      Ngộ nhỡ ta phát phải là Tả Tình Duyệt nên làm thế nào?


      Trong lòng bất an, đổi y phục của Tả Tình Duyệt, làm kiểu tóc của Tả Tình Duyệt , ngay cả sữa tắm cũng dùng cùng loại, tại, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, nhìn thấy Tả Tình Duyệt, ta có thể kích động mà đánh mất lý trí!


      Lòng tràn đầy vui sướng, Kiều Nam biết người phụ nữ trong ngực phải là Tả Tình Duyệt, cả người đều kích động, từ trước đến nay, Duyệt Duyệt chưa từng chủ động đối với mình như vậy, hành động hôm nay của là có ý gì?


      Ngay cả người thông minh như Kiều Nam mà tâm thần cũng bất định vì suy đoán tâm tư của người phụ nữ, " Duyệt Duyệt. . . . . Em. . . . ."


      Đôi tay biết nên để vào đâu, muốn làm theo suy nghĩ, ôm vào trong ngực, nhưng mà, có thể sao?


      "Kiều đại ca, có thể gặp được tốt!". Tả Tình Duyệt hạ mi mắt, vào thời điểm này, phải làm tan rã lý trí của ta mới có thể bảo đảm mình bị hoài nghi, nghĩ đến mục đích hôm nay khiến phải giả trang Duyệt Duyệt hẹn ra đây, kéo giãn khoảng cách của hai người, chút do dự hôn lên khóe môi .


      Oanh tiếng, Kiều Nam chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, Duyệt Duyệt. . . . . Chủ động hôn ?


      Tả Tình Yên thừa dịp mất hồn, vội vàng tránh ra để lại dấu vết, trở lại vị trí của mình, hạ mi mắt, cái hôn đủ rồi!


      "Kiều đại ca, ngồi xuống sao?". Tả Tình Yên trừng mắt nhìn, nhìn người đàn ông ưu tú này bởi vì cái hôn mà thần người ra, trong lòng có chút đắc ý, nhưng biết, ta đắm chìm trong nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này là do trong mắt của ta, người hôn ta là Tả Tình Duyệt!


      Nghĩ tới đây, đầu Tả Tình Yên cúi thấp, che kín ánh sáng chợt lóe lên.


      Lúc này, chắc là Tả Tình Duyệt ở nhà, cảm tạ người chị song sinh này!


      Kiều Nam phục hồi tinh thần lại, ngồi đối diện với , chớp mắt nhìn trước mặt, biết vì sao, cảm thấy có chút giống thường ngày! Duyệt Duyệt trước mắt thiếu thẹn thùng thường ngày, lòng có cảm giác bất an, khó chịu.


      Nhưng chỉ trong chốc lát, cố gắng loại bỏ cảm giác này, tự với mình, nếu như người trước mắt phải là Duyệt Duyệt, là ai?


      Do suy nghĩ quá nhiều thôi!


      "Duyệt Duyệt, sắp xếp để đưa em sang Mĩ, mọi chuyện bên đó được sắp xếp xong xuôi, chúng ta. . . . .". Kiều Nam chưa xong kế hoạch của mình, bị Tả Tình Yên cắt ngang.


      "Kiều đại ca. . . . . Em hẹn ra ngoài, là muốn cho biết, tạm thời, em thể được!". Lông mày Tả Tình Yên nhíu chặt, bày ra khuôn mặt nuối tiếc.


      "Tại sao?". Sắc mặt Kiều Nam trầm xuống, con ngươi màu lục nheo lại, "Về phía Cố Thịnh, em cần lo lắng, bằng thế lực của bây giờ, để cho ta làm tổn thương tới em thêm chút nào nữa!"


      ", phải như vậy, em có nổi khổ tâm riêng, em thể rời cùng ".


      " chăm sóc tốt cho em, em hãy tin tưởng , . . . . . có thể làm Kiều đại ca của em vĩnh viễn!". Theo bản năng, Kiều Nam cầm tay của , lúc này, để ý có phản ứng như thế nào nữa, chỉ biết, ý của Duyệt Duyệt bây giờ là muốn đẩy ra xa hơn.


      Chỉ cần có thể ở bên cạnh , cho dù phải lấy thân phận trai cũng chấp nhận.


      Tả Tình Yên giật mình, làm Kiều đại ca vĩnh viễn?


      Người đàn ông này đối mặt với người phụ nữ mình có thể mong muốn gì sao?


      Xem ra, ta Tả Tình Duyệt rất sâu đậm!


      "Kiều đại ca, nếu như vẫn là Kiều đại ca, hãy thông cảm cho em, tôn trọng quyết định của em!". Tả Tình Yên né tránh ánh mắt nóng bỏng của ta, biết vì sao, đôi mắt màu lục kia khiến có chút bất an .


      Kích động trong lòng trầm xuống, Kiều Nam buông lỏng tay ra, tôn trọng? Sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương?


      Nhưng loại tôn trọng này lại làm lòng cực kỳ đau đớn.


      " hiểu rồi!". Kiều Nam mở to mắt, đột nhiên cảm thấy mình rơi từ thiên đường xuống địa ngục, vừa rồi, còn tưởng rằng, cái hôn đó có ý nghĩa đặc biệt.


      , nó có ý nghĩa đặc biệt, đó là an ủi Duyệt Duyệt dành ình.


      Khóe miệng nâng lên nụ cười khổ, "Vô luận là thời điểm nào, đều tôn trọng quyết định của em, nhưng vẫn chờ em! Chỉ cần em quay đầu lại, nhìn thấy !"


      Đột nhiên,thân thể Tả Tình Yên ngẩn ra, thổ lộ của ta đáng cảm động biết bao!


      Dù thế nào, cũng nghĩ Kiều Nam như vậy, nhưng chút cảm động mà buông tha thiết kế của mình, hạ mi mắt, Tả Tình Yên chậm rãi mở miệng, "cám ơn !"


      Coi như là thay Tả Tình Duyệt cám ơn si tình của !


      Khổ sở trong lòng Kiều Nam càng ngày càng đậm, cho tới bây giờ, cái muốn phải là cảm ơn, vậy mà, cái luôn lấy được lại chỉ có ba chữ này!


      Kiều Nam im lặng đứng dậy, vừa rồi, muốn nhanh chóng chạy tới nơi này bao nhiêu tại lại muốn vội vàng rời khỏi bấy nhiêu!


      châm chọc làm sao


      "Kiều đại ca. . . . .". Tả Tình Yên kêu lên lần nữa, nhìn Kiều Nam đưa lưng về phía mình dừng lại, lập tức tiến lên ôm lấy từ phía sau, đầu dựa vào lưng , nhưng có ai thấy, trong mắt lóe lên đắc ý.


      Cách đó xa, đôi mắt tức giận nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, từ lúc Kiều Nam vội vàng vào quán cà phê, đến lúc người phụ nữ đáng chết kia chủ động hôn ta, rồi đến cuối cùng hai người lưu luyến rời. . . . .


      Cố Thịnh hận thể xông lên phía trước, đem hai người kéo ra, hung hăng cho Kiều Nam đấm!


      Nhưng cố gắng nhẫn, dìm tức giận xuống, tự với mình, phải bình tĩnh!


      Ít nhất, tìm được Tả Tình Duyệt rồi, phải sao?


      Ánh mắt sắc bén híp lại, bắn ra ánh sáng sắc nhọn, đợi đến lúc Kiều Nam rời khỏi quán cà phê, mà sau đó, bóng dáng quen thuộc kia cũng ra, lên chiếc xe taxi, Cố Thịnh khởi động xe bám theo. . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 163: Nụ hôn khát máu



      Tả Tình Duyệt ở trong phòng sửa sang lại y phục và đồ chơi của em bé, nụ cười ôn hòa mặt thủy chung chưa từng tản , mấy ngày nay, tâm tình của buông lỏng ít, khiến cảm thấy, có thể đợi đến đứa bé ra đời.


      Lúc đó, Cố Thịnh tổn thương đứa bé nữa!


      nhàng vuốt ve y phục mềm mại của trẻ nít, "Cục cưng, mẹ hi vọng con mau chóng ra đời! Có con cùng với mẹ, chúng ta đơn nữa!"


      Bên ngoài vang lên tiếng rầm, Tả Tình Duyệt hơi nhíu mi tâm, theo bản năng thả ra y phục trong tay, ra cửa xem xét, nhưng, khi tới phòng khách, thấy người đàn ông sắc bén đứng ở cửa, nhịp tim lập tức lỡ nhịp đập.


      Cố Thịnh? Sao lại tìm tới nơi này?


      Trong lòng trầm xuống, hoảng sợ nhìn người đàn ông rất quen thuộc trước mắt, thân thể ngừng run rẩy.


      "Xem ra thời gian qua sống tệ!" Cố Thịnh sải bước về phía Tả Tình Duyệt, ánh mắt lợi hại hề chuyển, khóa chặt Tả Tình Duyệt, khiến lập tức cảm thấy lạnh lẽo.


      Trong lòng Cố Thịnh càng lúc càng vui, hoảng sợ khi nhìn thấy mình, khiến hận thể lên tóm chặt người phụ nữ này, ra sức dạy dỗ.


      Tả Tình Duyệt ngừng lui về phía sau, rốt cuộc xác định người đàn ông ở trước mắt là Cố Thịnh, sao tìm được nơi này?


      Nơi này phải rất bí mật sao?


      Thân thể Tả Tình Duyệt đột nhiên dừng lại, sau lưng truyền đến cứng rắn và lạnh lẽo của vách tường, trái tim rơi lộp bộp, thối lui đến cuối, đường có thể lui!


      " muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt mãnh mẽ đứng thẳng, cố gắng khiến nội tâm mình trở nên kiên cường, nhìn vào đôi mắt cơ hồ muốn giết người của Cố Thịnh, thanh run rẩy hỏi.


      "Tôi muốn làm gì? thấy tôi muốn làm gì? vợ thân của tôi!" đôi tay Cố Thịnh chống đỡ vách tường, nhốt Tả Tình Duyệt ở trong đó, cúi người đến gần , hơi thở có thể phả vào mặt , chóp mũi quanh quẩn hơi thở thuộc về Tả Tình Duyệt, trong lòng hơi rung động, rất tưởng niệm cảm giác như thế!


      Bị ý tưởng của mình làm sợ hết hồn, Cố Thịnh nhịn được khẽ nguyền rủa trong lòng, đáng chết, ràng ta phản bội mày hết lần này đến lần khác, tại sao vẫn thể chống lại hấp dẫn của ta?


      Trong mắt tỏa ra ánh sáng sắc bén, Cố Thịnh cố gắng khiến mình hạ quyết tâm, giống như là để chứng minh cái gì, hung hăng nắm cằm của , thưởng thức khuôn mặt bởi vì bị đau mà nhíu lại của .


      Tả Tình Duyệt nhíu chặt mi tâm, trong lòng của dự cảm chẳng lành, nghĩ đến việc nghe lén được ở bệnh viện, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo.


      ", thể bỏ đứa bé của em!" Tả Tình Duyệt che chở bụng chặt, giãy giụa quá lâu trong bất an và sợ hãi, biết mình có còn hơi sức kiên trì hay , nhưng vì đứa bé, phải thuyết phục mình kiên cường!


      Cố Thịnh híp đôi mắt sắc bén lại, đứa bé? Quả nhiên là vì đứa bé!


      "Việc tôi muốn làm, ngăn cản được đâu!" Cố Thịnh lạnh giọng , có muốn giữ lại đứa bé hay , đều ở trong câu của !


      Nhìn đôi môi run rẩy ở trong khí kia, biết vì sao, cảm thấy sau khi mang thai càng thêm mê người, giờ phút này, nhớ mùi vị của .


      Theo như tâm ý, Cố Thịnh chút do dự che lại môi của , vốn muốn dịu dàng triền miên, nhưng, vừa nghĩ tới rời bỏ , liền nhịn được tức giận trong lòng, càn rỡ gặm cắn môi của .


      Tả Tình Duyệt bị đau, mùi máu tanh nhanh chóng lan tràn ra trong miệng, nhưng, đối với người đàn ông này, lại vô lực chống cự, chỉ có thể yên lặng thừa nhận tất cả!


      Trong lòng trồi lên thê lương, từ lúc bắt đầu đến cuối cùng, đều là người ở vào thế bị động, phải sao?


      Giống với Tả Tình Duyệt, trong lòng Cố Thịnh cũng chịu nổi, trong lòng của có hai thanh giao chiến, bên muốn mạnh mẽ trừng phạt , bên lại cho biết, phải dịu dàng thương , nhốt trong dịu dàng của , như vậy, muốn chạy trốn nữa!


      Nụ hôn cuồng loạn thiêu đốt lòng của Cố Thịnh, đồng thời cũng làm Tả Tình Duyệt đau lòng, mùi máu tanh lan tràn ở trong miệng hai người, Tả Tình Duyệt cơ hồ có ảo giác, Cố Thịnh giống như muốn phá hủy !


      giọt nước mắt từ gương mặt chảy xuống, Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, buông môi ra, đôi tay ôm mặt của , "Đừng hòng rời bỏ tôi! Trở về với tôi!"


      cho Tả Tình Duyệt cơ hội trả lời, Cố Thịnh liền ôm lấy Tả Tình Duyệt, vác vai, ra khỏi cửa chính, bởi vì trong lòng cũng sợ hãi, sợ nghe được lời cự tuyệt của , cho nên, thể cho bất kỳ cơ hội nào ’!


      Cho dù muốn, cũng phải do !


      Hai người ra nhà trọ, mà sau khi bọn họ rời , bóng dáng từ góc tối lao ra, Tả Tình Yên nhìn thấy tất cả lúc nãy, thông minh, thậm chí có thể cảm thụ được giãy giụa của Cố Thịnh.


      Khóe miệng nhếch lên nụ cười, Cố Thịnh Tả Tình Duyệt sao? Như vậy càng tốt!


      tệ, tất cả hôm nay đều là thiết kế, hẹn Kiều Nam gặp mặt, cố ý chế tạo vài nụ hôn và cái ôm ' nỡ' lúc chia tay, mà đồng thời, danh gọi điện thoại cho phụ tá của Cố Thịnh, dụ Cố Thịnh tới đó, chính mắt thấy tất cả, sau đó tự mình đưa Cố Thịnh đến đây.


      muốn Duyệt Duyệt trở về!


      Thời gian ở chung vừa rồi, biết Duyệt Duyệt mặc dù rời bỏ Cố Thịnh, nhưng vẫn còn ta, vì muốn cho ta chết tâm, phải khiến Tả Tình Duyệt trở về!


      Trở lại gian phòng của , lấy ra khung hình từ trong ngăn kéo, nhìn người đàn ông phía , ánh mắt của trở nên nhu hòa "Dáng dấp hai người rất giống, rất giống!"


      . . . . .


      Cố Thịnh nhét Tả Tình Duyệt vào xe, chạy nhanh về biệt thự, dọc theo đường , Tả Tình Duyệt nín thở ngưng thần, cẩn thận, cả người tràn đầy phòng bị, bị tìm được, biết nếu như mình phản kháng quá mức kịch liệt, thua thiệt cuối cùng là mình!


      Xe lái vào biệt thự, Tả Tình Duyệt xuống sau khi xe dừng, đối mặt chỗ từng là nhà mình, trong lòng của cực kỳ khổ sở.


      Nhà? Nơi này còn là nhà của sao?


      Nhà là chỗ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, mà lại cảm thấy ấm áp chút nào, có chỉ là lạnh lẽo mà thôi!


      "Muốn tôi bế vào sao?" thanh lạnh lùng của Cố Thịnh vang lên, khiến Tả Tình Duyệt phục hồi tinh thần lại.


      Bế vào? Nhớ ngày tân hôn, bế vào, nhưng cuối cùng lại tặng cho tàn khốc nhục nhã!


      Hôm nay, nếu như bế vào, chờ đợi là cái gì?


      Bước lên phía trước, Tả Tình Duyệt muốn thể nghiệm sợ hãi chưa biết này, chậm rãi về phía cửa chính, chỉ là, vô luận được bế vào, hay là tự vào, tựa hồ vẫn trốn thoát cơn ác mộng!


      Lần đầu tiên vào trong căn nhà này, thất thân, mất tim, còn mất tôn nghiêm!


      biết, vào trong căn nhà này lần nữa, bỏ lỡ cái gì!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 164: Người phụ nữ của tôi mang thai



      Tả Tình Duyệt vào nhà, đúng lúc chạm mặt Tôn Tuệ San mới từ trong nhà ra, trong lòng liền giật mình, theo bản năng mở to mắt, có ở đây mấy ngày qua, Tôn Tuệ San thay thế vị trí của rồi!


      Trong lòng trồi lên tia chua xót, cảm thấy mình buồn cười, đến thời điểm này còn để ý chuyện này làm gì?


      Tôn Tuệ San cũng sớm thay thế vị trí của rồi, phải sao?


      Giống như Tả Tình Duyệt, trong mắt của Tôn Tuệ San cũng thoáng qua tia kinh ngạc, ngờ Cố Thịnh tìm được Tả Tình Duyệt trở về!


      Trong lòng trồi lên ghen tỵ nồng đậm, giây kế tiếp, khóe miệng nâng lên nụ cười ngọt ngào chán ghét, chủ động tiến lên thay Cố Thịnh cởi áo khoác, tự mình giao cho quản gia, giống như người vợ!


      biết vì sao, Cố Thịnh lại có kháng cự hành động của Tôn Tuệ San, cái chớp mắt cũng nhìn Tả Tình Duyệt, tựa như muốn từ mặt của thấy nét mặt khác, thế nhưng lại thất vọng lần nữa, mặt của trừ bình tĩnh ra vẫn là bình tĩnh!


      chút cũng quan tâm đến !


      Nhưng, lại biết, Tả Tình Duyệt mất bao nhiêu sức lực mới đè xuống khó chịu trong lòng, cho chính mình quan tâm, cho chính mình ghen tỵ!


      Tôn Tuệ San thẳng tới trước mặt của Tả Tình Duyệt, thân mật lôi kéo tay của , “Duyệt Duyệt, em rốt cuộc cũng trở lại, thời gian em rời , chúng tôi cũng quen với việc đó! Đặc biệt là Thịnh. . . . . ấy phải tìm em trở về, tại tốt rồi, em rốt cuộc cũng trở về!"


      "Vậy sao?" Tả Tình Duyệt giọng nỉ non, rốt cuộc cũng trở về? Nhưng trở về là tốt sao?


      Vô luận tốt hay tốt, thủy chung cũng có lựa chọn nào khác, chủ quyền cho tới bây giờ đều người của !


      "Tôi có thể về phòng trước ?" Tả Tình Duyệt ngước mắt nhìn con ngươi thâm thúy của Cố Thịnh, nữ chủ nhân của cái nhà này còn là !


      Cố Thịnh càng nhăn mày chặt hơn, có ý gì? Trở về phòng phải hỏi ý của ? muốn vạch giới hạn cùng như vậy sao?


      Đừng quên, vẫn là vợ của Cố Thịnh!


      Tim như bị đâm đau đớn, hít thở sâu, về phía phòng sách, bởi vì nghĩ, nếu còn tiếp tục ở lại, nhất định khống chế được lửa giận của mình, làm ra chuyện tổn thương !


      Trong đại sảnh chỉ còn lại Tả Tình Duyệt và Tôn Tuệ San, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, Tôn Tuệ San sắc bén híp mắt lại, “Duyệt Duyệt, phòng của em vẫn như cũ, có ai di chuyển nó, em có thể tiếp tục ở đó!"


      Khí thế cùng tư thái, nghiễm nhiên như chủ của cái nhà này!


      Tả Tình Duyệt rảnh cùng Tôn Tuệ San thêm gì nữa, trong đầu ngừng ra bóng lưng tức giận của Cố Thịnh lúc rời , đơn xoay người, về phòng thuộc về . . . . . Phòng dành cho khách!


      Đẩy cửa ra, tất cả đều thay đổi, cùng bộ dáng khi rời !


      Nhìn căn phòng lạnh như băng, Tả Tình Duyệt khẽ vuốt ve bụng, “Cục cưng, chúng ta lại trở về nhà tù này rồi, con sợ ?"


      thể nhận định được tâm tư của Cố Thịnh, đối với vĩnh viễn nghĩ ra, chừng quyết định tiếp theo của có thể đẩy vào chỗ vạn kiếp bất phục!


      "Đừng sợ, mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh con!" Nằm ở giường, Tả Tình Duyệt tràn ngập cảm giác bất lực, nghĩ đến Tả Tình Yên, chị biết mình bị Cố Thịnh mang về sao? Chị ấy có thể vì thấy mình mà tìm khắp nơi hay ?


      Lúc này hề biết, bị Cố Thịnh tìm được, hoàn toàn đều là kế hoạch của Tả Tình Yên!


      Liên tiếp mấy ngày, Tả Tình Duyệt cũng gặp được Cố Thịnh, bất an của rốt cuộc hơi có chút để xuống, thừa dịp Cố Thịnh ra ngoài cùng Tôn Tuệ San, mình ở trong vườn hoa hít thở ít khí mới mẻ, chỉ có ở nơi này, lòng của mới được bình an!


      Tiếng xe hơi từ xa đến gần, Tả Tình Duyệt nghe thấy, khỏi cau mày, đó là xe của Cố Thịnh, bọn họ phải mới rồi sao? Tại sao lại đột nhiên quay về?


      Trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, bất an dần dần lan tràn!


      " có việc gì!" Tả Tình Duyệt an ủi mình, từ từ bình tĩnh lại, nhìn Cố Thịnh xuống xe, trực tiếp vào nhà, mà xoay người về mặt khác của chiếc xe, mở cửa xe, thận trọng che chở Tôn Tuệ San xuống xe.


      Bịch tiếng, Tả Tình Duyệt nghe được thanh tan nát cõi lòng của mình, nhìn thấy Tôn Tuệ San cười hạnh phúc, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy cưng chiều của Cố Thịnh!


      Theo bản năng mở to mắt, Tả Tình Duyệt hít hơi sâu, mắt thấy tâm phiền!


      mặt trốn tránh, nhưng lại có người để cho được như ý!


      "Duyệt Duyệt, sao em lại mình ở chỗ này?" Giọng của Tôn Tuệ San bên cạnh vang lên, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, vì cái gì luôn muốn gây phiền phức với ? chỉ muốn cuộc sống an tĩnh mà thôi, chẳng lẽ nó lại khó đến như vậy sao?


      "Tôi. . . . ." Tả Tình Duyệt miễn cưỡng lên nụ cười, đảo mắt nhìn về phía Tôn Tuệ San, nhưng, khi thấy Tôn Tuệ San rúc vào trong ngực Cố Thịnh, tim của lại lần nữa bị đâm đau đớn, ra cố gắng ngụy trang nhưng lại chịu nổi kích!


      Nhất thời, lời muốn lại nghẹn ở cổ họng, thế nào cũng ra được, mà trong mắt của Tôn Tuệ San ràng mang theo vài phần khiêu khích cùng khoe khoang!


      " ấy mang thai!" Cố Thịnh khóe miệng nâng lên chút tiếu ý, ôm Tôn Tuệ San càng chặt hơn, ánh mắt sắc bén chớp nhìn chằm chằm vào Tả Tình Duyệt, trong lòng cũng kêu gào, mau tức giận ! Ghen ! Rống to về phía ! Thậm chí lên đánh Tôn Tuệ San cũng được!


      muốn nhìn thấy phản ứng kịch liệt của , mấy ngày nay, cố gắng khiến mình nhìn , nhưng, tim của lại chịu khống chế, biết Tả Tình Duyệt ở đây trốn , cảm giác như vậy khiến cực kỳ khó chịu, muốn nhìn thấy loại phản ứng nhàn nhạt này của !


      Nhưng, lại lần nữa thất vọng, vẫn bình tĩnh như thế, thậm chí khóe miệng dần dần trồi lên nụ cười, cư nhiên lại cười! cao hứng khi người phụ nữ khác mang thai con của sao? Đây là phản ứng nên có của người vợ sao?


      "Chúc mừng hai người!" Tả Tình Duyệt cười ra lời chúc mừng, nhưng ai biết, trong lòng của thống khổ như thế nào.


      Chúc mừng? nghe lầm rồi sao? cư nhiên lại lời chúc mừng !


      Trong lòng hồi đau nhói, ra nụ cười cũng có thể đả thương người như vậy!


      "Cám ơn em, chị vừa rồi còn lo lắng em tức giận! Duyệt Duyệt, em tốt!" Tôn Tuệ San từ trong ngực Cố Thịnh ra, tiến lên ôm Tả Tình Duyệt, ánh mắt lóe lên, trong lòng trồi lên tia như ý!


      Tả Tình Duyệt trầm mặc , mặt vẫn tươi cười như cũ, trong lòng lại khổ sở vô cùng.


      Tại sao lại tàn nhẫn như vậy!


      "Em vào nghỉ ngơi trước , có chút chuyện muốn riêng với ấy!" Giọng lạnh lùng của Cố Thịnh vang lên, thúc giục Tôn Tuệ San.


      Trong vườn chỉ còn lại Tả Tình Duyệt và Cố Thịnh, gió nhàng lay động, lại thổi tan giằng co cùng nội tâm đau đớn giữa hai người, Tả Tình Duyệt dám nhìn vào mắt Cố Thịnh, muốn chuyện riêng với mình?


      chuyện gì? Muốn phá thai sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :