1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 155: Người con giống như đúc



      Cố Thịnh lừa Tả Tình Duyệt, đưa đến Tả gia, định vào cùng Tả Tình Duyệt, nhưng thời điểm vừa tới cửa, lại nhận được điện thoại của An Điền, vừa nghe nội dung cuộc điện thoại, lập tức sắc mặt Cố Thịnh trầm xuống.


      "Em tự vào !". Thanh Cố Thịnh lộ ra chút lạnh lùng, Tả Tình Duyệt thêm gì, có thể đưa đến đây là ân huệ lớn nhất, dám cầu mong có thể cùng vào với .


      Nhưng thời điểm xuống xe, lại bị Cố Thịnh gọi lại, Tả Tình Duyệt quay đầu lại nhìn Cố Thịnh, muốn nghe xem gì, nhưng khi nghe được liền hối hận.


      "Đừng bỏ trốn, đừng gây ra chuyện gì làm tôi mất hứng, em biết năng lực của tôi rồi đấy, cho nên. . . . . Đừng khiến cho cuộc sống sau này của em càng thêm khổ sở!". Thanh Cố Thịnh có chút nhiệt độ, mỗi câu đều làm Tả Tình Duyệt đau lòng.


      "Em hiểu!". Tả Tình Duyệt nhàn nhạt lên tiếng, im lặng xoay người, cảnh cáo , thể trốn ! Nếu như trốn , khiến cho cuộc sống sau này của rất khổ sở!


      Nhìn bóng lưng Tả Tình Duyệt rời , Cố Thịnh ảo não đánh quyền lên tay lái, đáng chết! Vừa rồi thể chuyện đàng hoàng với được sao?


      Tại sao vừa nghe đến tin tức Kiều Nam cố ý thu mua cổ phiếu của tập đoàn Cố thị, liền nhẫn nhịn được rồi, khí thế cùng trấn định trong quá khứ của đâu mất rồi?


      Đáng chết!


      Vừa rồi thấy bi thương mặt , hận thể tát mình cái!


      Nghĩ đến cú điện thoại mời vừa rồi, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua ánh sáng lạnh lùng, động tác của Kiều Nam càng lúc càng mạnh, vì Tả Tình Duyệt, nên đánh trận lớn với Kiều Nam sao?


      Hai người đều là nhân vật có quyền lực lớn ở thành phố A, khi chống đối nhau, kinh tế cả thành phố A có rung chuyển lớn, nhưng vì Tả Tình Duyệt, nương tay!


      Nhân cơ hội này đánh sụp Kiều Nam cũng tốt, xem ta còn có tư cách gì kêu gào trước mặt mình!


      chừng, đợi đến thời điểm Kiều Nam nghèo túng, Duyệt Duyệt cũng thương ta nữa!


      muốn cố gắng mở rộng thế lực, muốn cố gắng kiếm tiền phòng khi Duyệt Duyệt muốn cái gì, cũng có thể cho ! Nếu như vật chất có thể thu phục lòng , ngại đem những thứ tốt nhất toàn thế giới dâng tặng .


      Đúng! Cứ làm như thế , muốn đánh bại Kiều Nam! Cho Duyệt Duyệt hưởng thụ thế giới vật chất tốt nhất! Dù thương mà muốn tiền của cũng được.


      Tả Tình Duyệt vừa vào cửa, nhìn thấy ba mẹ của ngồi ở trong phòng khách, dường như đợi đến.


      "Ba mẹ. . . . .". Tả Tình Duyệt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, thể để cho bọn họ biết mình hạnh phúc!


      "Duyệt Duyệt. . . . . Con trở lại rồi, mau, mau tới đây ẹ nhìn xem. . . . .". Bà Tả cao hứng tiến lên lôi kéo Tả Tình Duyệt, thân thiện khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy rất mất tự nhiên, mẹ sao vậy? Quan hệ trước giờ của hai mẹ con rất lãnh đạm, sao đột nhiên mẹ lại nhiệt tình với như vậy?


      "Duyệt Duyệt! Sao con lại gầy như vậy? Cố Thịnh chăm sóc con chu đáo sao?". Bà Tả khẽ cau mày, miệng lời quan tâm nhưng ngoài mặt quan tâm đạt đến đáy mắt.


      " có. . . . . Thân thể con rất tốt!". Tả Tình Duyệt quanh co, lập tức đổi đề tài," mẹ, mọi người gọi con về, có chuyện gì sao?"


      Trong lòng Tả Tình Duyệt có chút bất an, công ty xảy ra chuyện gì sao? Có phải lại muốn cầu Cố Thịnh ? Nếu là như vậy, sợ rằng cũng giúp được gì, bởi vì biết, Cố Thịnh chắc chắn thương hại !


      "Duyệt Duyệt, con cái gì vậy? Bởi vì nhớ con, chúng ta mới kêu con trở về gặp mặt, nhanh ngồi xuống đây". Bà Tả thân mật lôi kéo Tả Tình Duyệt tới bên sofa, Tả Phong cũng buông tờ báo trong tay xuống, đối với đứa con này, ông rất cảm kích, lần trước tập đoàn Tả thị xuất nguy cơ tài chính trước nay chưa từng có, may mà Cố Thịnh ra tay giúp đỡ, mới bảo vệ được công ty của ông.


      Trong phòng khách, ba người ngồi nhưng chuyện nhiều, trong nội tâm Tả Tình Duyệt hiểu , lần này, bọn họ gọi trở lại phải vì nhớ , nhất định còn có chuyện khác.


      Bọn họ chưa mở miệng, đành phải chờ! Chờ bọn họ mở miệng.


      "Duyệt Duyệt! Hôm nay chúng ta muốn con gặp mặt người!". Quả nhiên, sau hồi trầm mặc, Bà Tả lên tiếng.


      "Người nào vậy?". mặt Tả Tình Duyệt lên vẻ tươi cười, rốt cuộc ai là người khiến bọn họ gọi về gặp mặt?


      Trong mắt Bà Tả thoáng qua chút ánh sáng, xoay người hướng lầu hai kêu lên," Yên nhi, mau xuống đây!"


      Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, Yên nhi? Ai là Yên nhi?


      theo tầm mắt Bà Tả nhìn về phía cầu thang lầu hai, khi thấy người đứng ở cầu thang, người ngẩn ra, tin vào mắt mình nữa.


      Chuyện gì thế này?


      Người con kia giống như đúc!


      Chiều cao giống nhau, khuôn mặt giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ngay cả lúm đồng tiền xuất khi cười cũng có chút khác biệt!


      ta là ai?


      Tả Tình Duyệt nhìn ta về phía mình, theo bản năng lui về phía sau bước, thời điểm khoảng cách giữa các chỉ còn bước, bỗng nhiên, Tả Tình Duyệt có cảm giác rất bất an.


      "Xin chào, Duyệt Duyệt, rất vui được gặp em! Chị tên là Tả Tình Yên, là người chị song sinh của em!". Tả Tình Yên hòa nhã vươn tay về phía Tả Tình Duyệt, đối với giật mình của , dịu dàng nở nụ cười.


      Chị em sinh đôi?


      Sao lại biết mình có người chị song sinh?


      Theo bản năng, Tả Tình Duyệt nhìn về phía vợ chồng Tả Phong, ai có thể cho biết, mọi chuyện phải là ?


      "Duyệt Duyệt, phải chúng ta cố ý gạt con, mà là. . . . .". mặt Bà Tả thoáng qua tia thống khổ," ba năm trước đây, chúng ta cho là chị của con chết, thời điểm đó, con vẫn ở nhà bà ngoại con, lúc chúng ta đón con về, cảm thấy cần thiết phải cho con biết chuyện này, cũng nhắc tới, nhưng. . . . . Yên nhi chết, ba năm trước cũng tìm được thi thể của nó, ông trời từ bi, để cho con ta bình an sống cõi đời này!"


      Bà Tả đến chỗ cảm động, kìm được lôi kéo tay Tả Tình Yên, ánh mắt thâm tình của hai mẹ con giao nhau, thân thể Tả Tình Duyệt khỏi ngẩn ra, từ trong mắt Bà Tả, thấy được tình thương chân chính của người mẹ, bà chưa bao giờ dành tình cảm như thế cho !


      Trong lòng đột nhiên hiểu được, ba năm trước đây Tả Tình Yên gặp chuyện may, cho nên bọn họ mới đón trở về!


      Trong lòng đau xót, nếu chị gặp chuyện may, có phải bọn họ vĩnh viễn quên lãng góc nào đó của thế giới?


      Hít thở sâu, Tả Tình Duyệt cố gắng nở ra nụ cười, "Chúc mừng ba mẹ cùng chị hai đoàn tụ!"


      "Duyệt Duyệt, con trách chúng ta dấu con chuyện này chứ?". Bà Tả nhìn về phía Tả Tình Duyệt, trong mắt có chút xác định.


      Tả Tình Duyệt lắc đầu cái, "sao lại như vậy chứ?"


      Nhìn người chị giống mình như đúc lần nữa, biết vì sao, trong lòng Tả Tình Duyệt có cảm giác ra lời. . . . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 156: cho biết chân tướng, lại nghe được tin tức kinh người



      Tả Tình Duyệt biết làm sao qua được, nhìn mẹ bình thường lạnh lùng với lại cưng chiều người chị sinh đôi đột nhiên xuất này, trong lòng biết là hâm mộ hay là ghen tỵ.


      Mặc dù ăn cơm cùng bọn họ, cùng nhau chuyện phiếm, nhưng, luôn cảm thấy thể hòa nhập với họ, tựa như người ngoài liên quan.


      Chị sinh đôi này xinh đẹp thể nghi ngờ, trong xinh đẹp lộ ra tự tin, tự tin đến khiến cũng khỏi hâm mộ.


      vất vả trở về bệnh viện, Tả Tình Duyệt rốt cuộc uất ức mình ở lại thưởng thức cả nhà họ gặp lại, biết mẹ gọi trở lại rốt cuộc là có tâm tư gì, chỉ là làm quen với người chị này sao?


      ! cảm thấy đơn giản như vậy!


      Cố Thịnh cũng có tới đón , mà là phái tài xế, thời điểm trở lại phòng bệnh, thấy áo khoác tây trang của Cố Thịnh nằm ở giường của , khỏi cau mày, Cố Thịnh tới sao?


      tới cầm y phục của , muốn treo nó lên, ngờ lúc đó lại thấy trong túi lộ ra vật gì đó, nhận ra được, hình như là tấm hình. từng trong lúc vô tình thấy Cố Thịnh nhìn tấm hình này ngẩn người, mỗi lần xem tấm hình này xong, thái độ đối với mình liền cực kỳ ác liệt, trong lòng lập tức tràn ngập tò mò.


      muốn xem tấm hình này rốt cuộc có cái gì!


      Cố Thịnh có ở đây, là cơ hội rất tốt, phải sao?


      Hít thở cái sâu, Tả Tình Duyệt lấy dũng khí rút tấm hình kia ra, hình hơi cũ kỹ, nhưng lại giữ rất tốt, có thể thấy được Cố Thịnh rất quý trọng nó, luôn mang theo tấm hình này, nhất định hết sức quan trọng!


      Nhưng, khi thấy ràng tấm hình, khỏi nhíu chặt mi tâm, trong mắt có chút khó tin.


      Trong hình, rúc vào trong ngực của chàng trai, mặt của hai người tràn đầy hạnh phúc, làm cho người ta nhìn cái cũng biết bọn họ là đôi nhau hạnh phúc!


      Nhưng, trong hình lại có khuôn mặt giống như đúc, là sao? chưa bao giờ nhớ mình có tấm hình thế này, chỉ có như thế, hình dáng của chàng trai ôm mặc dù có mấy phần tương tự Cố Thịnh, nhưng lại phải Cố Thịnh, điểm này hết sức xác định.


      Cố Thịnh và ta phải loại, hình dáng chàng trai tương đối nhu hòa, mà Cố Thịnh lại ngược lại, hình dáng như đao khắc.


      Tấm hình này. . . . .


      Liên tưởng tới tất cả xảy ra trước kia, lời của Cố Tâm Ngữ khiến cho cả kinh trong lòng, Cố Thịnh và Cố Tâm Ngữ có người , chàng trai này là Cố Thịnh sao?


      Tả Tình Duyệt cảm thấy mình đoán được tám chín phần mười!


      Cố Tâm Ngữ chỉ gọi mình là chị lần, luôn miệng là bạn của hai.


      hai, bạn , còn có người chị sinh đôi giống mình như đúc. . .


      số việc từ từ sáng tỏ trong đầu Tả Tình Duyệt!


      này phải , đó nhất định là chị sinh đôi của !


      biết trước kia giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhận ra được chút, Cố Thịnh hận , vẫn tìm được nguyên do, mà bây giờ. . . Có vài chuyện .


      Trong lòng trồi lên khổ sở, nguyên lai tất cả hận thù mình thừa nhận bấy lâu đều là nhận thay người khác sao?


      Cố Thịnh căn bản là hận lầm người rồi!


      "Tại sao có thể như vậy?" Tả Tình Duyệt giọng nỉ non, trong đầu lập tức toát ra ý nghĩ, Cố Thịnh hận mình mới cần sinh con cho , vậy nếu như cho biết, phải người mà hận, tất cả có phải đều có chuyển biến tốt hay ?


      Trong lòng lên hi vọng, trong mắt Tả Tình Duyệt có ánh sáng kích động, đúng, muốn với Cố Thịnh, hận lầm rồi người!


      Hưng phấn lao ra phòng bệnh, vừa lúc gặp phải y tá, kích động lôi kéo tay của ta, trong mắt mang theo vội vàng, " biết Cố Thịnh ở đâu ?"


      Y phục của vẫn còn ở nơi này, nhất định vẫn còn ở trong bệnh viện!


      "Mới vừa rồi tôi nhìn thấy Cố tiên sinh vào phòng làm việc của bác sĩ Trần." Y tá ôn hòa trả lời, là hâm mộ Cố tiên sinh và Cố phu nhân! Ân ái như vậy, mới lát thấy, Cố phu nhân vội vã muốn gặp Cố tiên sinh!


      Tả Tình Duyệt kịp tiếng cám ơn, kịp chờ đợi chạy tới phòng làm việc của bác sĩ Trần, khẩn cấp muốn cho biết này. . .


      . . . . .


      Trong phòng làm việc.


      Bác sĩ Trần tỉ mỉ cho Cố Thịnh tình trạng của đứa bé trong bụng Tả Tình Duyệt, cảm thấy đột nhiên có cơn lạnh vọt qua thân thể của mình, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông rất có khí phách trước mắt, "Cố tiên sinh, xin hỏi có chỗ gì đúng sao?"


      Ý lạnh trong mắt Cố Thịnh càng ngày càng đậm, "Tình trạng tại của ấy, có thể bỏ đứa bé ?"


      Cố Thịnh nắm chặt đôi tay, để cho thanh mình có vẻ bình tĩnh, dù muốn giữ lại Tả Tình Duyệt, vẫn cách nào tiếp nhận đứa bé này, biết, ngày nào đứa bé còn tiếp tục tồn tại, ngày đó giữa bọn họ còn có nhiều mâu thuẫn và chiến hỏa hơn.


      Đây là điều muốn nhìn thấy!


      Nếu như có thể giải quyết xong tất cả hoạn lúc này, đó chính là gì có thể tốt hơn!


      "Cái gì? có thể lặp lại lần nữa ?" Bác sĩ Trần thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh, hoài nghi lỗ tai của mình xuất vấn đề, Cố tiên sinh xem Cố phu nhân như bảo bối, thời gian này đều thấy , nhưng sao lại muốn bỏ đứa bé?


      "Tôi , an bài cuộc giải phẫu cho ấy, tốt nhất đừng để cho ấy biết!" thanh Cố Thịnh lạnh mấy phần, cũng cách nào tưởng tượng phản ứng của Tả Tình Duyệt sau khi biết muốn bỏ đứa bé ra sao, cho nên tất cả đều phải an bài tốt, thể để cho nhận thấy được cái gì.


      Mà lúc này chính có phát , lời nhẫn tâm của truyền đến trong lỗ tai của ngoài cửa, nụ cười sáng lạn mặt trong nháy mắt cứng đờ, thay vào đó là gương mặt tái nhợt.


      nghe lầm sao?


      Nhưng, nghe hai lần, đều là nội dung giống nhau, muốn bỏ đứa bé! Còn muốn gạt !


      Tả Tình Duyệt theo bản năng che ngực, chuyện mình lo lắng cuối cùng tới rồi sao?


      Giờ phút này hoàn toàn quên mất mục đích mình tìm , khẽ vuốt ve bụng bằng phẳng, trong đầu chỉ có ý niệm. . . . .


      thể đợi tiếp nữa rồi, cho dù thế nào cũng thể đợi tiếp nữa rồi!


      Hốt hoảng chạy , Tả Tình Duyệt trở về phòng bệnh, mà là chạy thẳng ra cửa chính bệnh viện. . . .


      Mà lúc này, trong phòng làm việc trái tim Cố Thịnh đột nhiên bị đâm đau đớn, theo bản năng cau mày, sao thế này?


      "Cố tiên sinh, thể chất Cố phu nhân đặc biệt, có thể mang thai đứa bé rất dễ dàng, nếu như còn sinh non, sợ rằng về sau. . ." Bác sĩ Trần nhìn vẻ mặt tàn khốc của Cố Thịnh, dừng chút tiếp tục "Sợ rằng về sau rất khó mang thai nữa!"


      Oanh tiếng, Cố Thịnh như bị sét đánh!


      Kích động tiến lên nắm lấy cổ áo bác sĩ Trần, " cái gì? lặp lại lần nữa!"


      Làm sao có thể? Rất khó mang thai lần nữa? Ý là . . . cách nào có con với Tả Tình Duyệt được. . .


      Trái tim lạnh như băng. . . . Giờ phút này hận thể giết người!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 157: thấy Duyệt Duyệt



      Bác sĩ Trần bị phản ứng kịch liệt của hù dọa, loại ảo giác như bị lăng trì.


      "Những gì phải là ! mau cho tôi biết, đó phải là !" Cố Thịnh rống to, ông trời tàn nhẫn với như vậy đâu!


      "Cố tiên sinh, Cố phu nhân thích hợp để phá thai, lần trước có thể giữ được thai nhi rất khó, nếu vẫn muốn sinh non, cơ thể người mẹ tổn thương rất lớn, bao gồm việc thể nào mang thai được nữa!" Trong lòng bác sĩ Trần mặc dù sợ hãi, nhưng là bác sĩ, thành tâm đưa ra ý kiến cho người nhà, ràng Cố phu nhân như vậy, tại sao lại muốn ấy phá thai?


      Tay Cố Thịnh nắm cổ áo bác sĩ Trần bỗng nới lỏng ra, tổn thương rất lớn sao?


      Nhưng nếu như vậy, người bị tổn thương lại chính là !


      nên làm gì bây giờ?


      Trong đầu ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, thời điểm mình yên lặng nhìn về phía bụng của mình chuyện, tim của đột nhiên đau nhói, rất đứa !


      muốn tước đoạt quyền làm mẹ của sao?


      Hít thở sâu cái, Cố Thịnh hung hăng đánh quyền vách tường, Kiều Nam đáng chết! Tả Tình Duyệt đáng chết!


      Càng thêm đáng chết chính là bản thân khống chế được lại , càng thể chấm dứt ghen tỵ trong lòng mình!


      "Chờ chút. . . . . Tôi muốn suy nghĩ." Cố Thịnh mở miệng lần nữa, thanh khàn khàn, xong những lời này, liền ra khỏi phòng làm việc trong khi bác sĩ Trần còn phân vân, phải suy nghĩ cho kỹ mới quyết định!


      Yên lặng đến phòng bệnh của Tả Tình Tuyệt phía bên trái, muốn nhìn chút!


      Trong lòng lại mâu thuẫn thêm lần nữa, hôm nay Kiều Nam đối với tập đoàn Cố thị công kích mức độ vượt qua khỏi tưởng tượng của , thấy được lực lượng hắc đạo cường đại của Kiều Nam, chính là điểm này, khiến càng thêm bất an.


      Mặc dù khống chế được giá cổ phiếu có khuynh hướng xuống, thế nhưng biết, và Kiều Nam nếu đấu như vậy lần nữa, nhất định kết cục là hai bên đều bị tổn hại!


      Trở lại phòng bệnh, phát bóng người ở trong phòng, Duyệt Duyệt còn chưa trở lại sao?


      Cố Thịnh khỏi nhíu mày, hay là ở bên ngoài muốn trở lại! biết vui khi ở bên cạnh , nhưng, cho dù biết vui, lại thể giam giữ .


      Rơi vào trong mắt là tấm hình cả mặc âu phục, liền giật mình, tấm hình sao lại rơi ở đây?


      Theo bản năng cầm tấm hình tay, nhìn đến sắc mặt của hai người ôm nhau, trong mắt của Cố Thịnh lên khá nhiều thần sắc.


      " xin lỗi, cả, em ấy!" Khóe miệng Cố Thịnh nâng lên tia khổ sở, tại còn biết mình có thể dùng thù hận bảo vệ mình hay , muốn báo thù , nhưng biết, nếu như đau khổ, cũng đau theo!


      Có lẽ, từ lúc bắt đầu bọn họ sai lầm, vì trả thù mà sắp đặt ở cùng với , trả thù mà thương tích đầy người, cũng vậy trong lúc trả thù dần dần đánh mất con tim của mình.


      Có bao nhiêu châm chọc!


      người mình vốn nên hận!


      "Tôi nên bắt em làm gì bây giờ? Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh nhìn người phụ nữ trong hình, thời gian đó, thời gian chỗ với cả, cực kỳ vui vẻ! Cười tươi như vậy rất hạnh phúc!


      Nhưng, nụ cười này cũng phải dành cho , tại, lại có chút ghen tị với cả.


      "Đứa . . . . ." Cố Thịnh nhắm mắt lại, suy nghĩ về đứa , trong lòng giống như bị bàn tay hung hăng níu lấy, trước mặt chỉ có hai con đường, là tiếp nhận đứa bé này, để cho Duyệt Duyệt sinh ra, làm như vậy chỉ có con của mình, mà còn phải thay người khác nuôi con của họ.


      Hai là xóa đứa , như vậy, Duyệt Duyệt rất thương tâm, nếu biết chân tướng của việc, cũng rất hận !


      Khoảng cách giữa hai người càng thêm xa!


      Hai con đường vô luận chọn cái nào, cũng đều thống khổ!


      tức cười!


      Thời gian từng giây từng phút qua, Cố Thịnh bị vướng mắc ở trong lòng, khi tỉnh táo lại, phát là buổi tối, nhưng, Duyệt Duyệt vẫn chưa về!


      Trong lòng mơ hồ dâng lên tia lo lắng, ràng bảo tài xế đến đón , có thể xảy ra chuyện gì ?


      Lấy điện thoại ra, lập tức ấn dãy số của Tả Tình Duyệt, nhưng lại nhận được tin tắt máy.


      Trong mắt mang theo chút hoảng hốt, Cố Thịnh tự với chính mình, có thể vợ chồng Tả gia giữ lại ăn tối!


      Trong lòng nghĩ như vậy, Cố Thịnh liền ấn số điện thoại của Tả gia.


      "Xin chào, xin hỏi. . . . ." thanh đầu bên kia điện thoại truyền đến khiến cho lòng của Cố Thịnh có phần thả lỏng.


      "Duyệt Duyệt, tôi tới đón em!" Cố Thịnh bỏ lại mấy chữ, liền cầm áo khoác của mình, ra phòng bệnh.


      Mà người phụ nữ đầu bên kia nhìn điện thoại trong tay bị cắt đứt, ánh mắt lóe lên.


      Duyệt Duyệt? ta nhận ra giọng của phải là Duyệt Duyệt! Khóe miệng nâng lên nụ cười thản nhiên.


      "Điện thoại của ai đấy?" Bà Tả nhìn con mến ngẩn người nhìn về phía điện thoại, khỏi mở miệng hỏi.


      Tả Tình Yên hạ mi mắt, che khuất ánh sáng chợt lóe lên trong mắt, “Mẹ, có gì, con mệt rồi, con muốn ngủ, đúng rồi, lát nữa chồng của Duyệt Duyệt có khả năng đến!"


      Chỉ sợ cũng là chuyến tay về rồi!


      Tả Tình Yên xoay người về phía gian phòng lầu hai, Tả Tình Duyệt phải rời vào buổi chiều rồi sao? Chẳng lẽ lại trở về?


      Lắc đầu, Tả Tình Yên nhún vai cái, trong đầu ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, mới vừa rồi Cố Thịnh phân biệt ra được giọng của hai người bọn họ, vậy có thể phân biệt được khác nhau giữa hai người bọn họ sao?


      Theo như nghĩ, nhìn Tả Tình Duyệt, giống như là soi gương!


      Quả nhiên là chị em song sinh!


      . . . . .


      Cố Thịnh chạy xe tới Tả gia, biết được Tả Tình Duyệt rời vào buổi chiều, trong lòng đột nhiên trầm xuống, buổi chiều rồi, vậy. . . . .


      Thân thể thoáng qua tia lạnh lẽo, giống như những gì nghĩ sao?


      thừa cơ trốn ?


      ! thể !


      cho phép rời !


      Trong mắt Cố Thịnh lên tia độc, hình như nghĩ đến điều gì đó, ấn dãy số mà chán ghét.


      Điện thoại vừa thông, truyền đến thanh trầm thấp của người đàn ông, trong mắt Cố Thịnh nổi lên tia ghen tỵ, thanh lạnh như băng, “Duyệt Duyệt đâu? Để cho ấy nghe điện thoại !"


      rời , có khả năng nhất là tìm Kiều Nam, muốn chính miệng hỏi chút, chờ được muốn cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay sao?


      Kiều Nam khẽ cau mày, “Đầu óc của Tổng giám đốc Cố bị choáng váng à? ấy phải bị giam giữ sao? giữ chặt như vậy, ấy sao có thể ở chỗ này cùng tôi?"


      "Đừng có nguỵ biện, Kiều Nam, đừng cho là tôi biết gian tình của hai người, mau để cho ấy nghe điện thoại!" Trong lòng bất an cùng tức giận càng ngày càng mãnh liệt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nỗ lực áp chế cơn giận của mình.


      " có thể vũ nhục tôi, nhưng tôi cho phép thế với Duyệt Duyệt!" Con ngươi màu xanh của Kiều Nam thoáng qua tia lạnh lùng, có người nào so với hiểu Duyệt Duyệt, người phụ nữ tốt như vậy, nên chịu đựng những lời nhục mạ như thế!


      "Hay ! đôi nam nữ thâm tình!" Cố Thịnh lạnh lùng châm chọc, nghe giọng điệu quan tâm này, bọn họ có gian tình, ai có thể tin được?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 158: Là ai đưa về nhà?



      Kiều Nam để tâm đến, giờ phút này toàn bộ tâm tư của đều nghĩ đến chuyện Tả Tình Duyệt rời , đôi lông mày tuấn mỹ nhíu chặt thành đường, "Xin lỗi, tôi còn có việc, rảnh cùng tán gẫu!"


      xong, chút do dự cúp điện thoại, mặt tràn đầy lo lắng, thấy Duyệt Duyệt, nhưng lại chưa đến tìm mình!


      đâu? Trong lòng yên, nghĩ đến bộ dáng mảnh mai của , giờ phút này chừng đường biết nên làm gì, sắc mặt của lại càng trầm xuống.


      "Duyệt Duyệt, ngàn vạn lần được xảy ra chuyện!" Con ngươi màu xanh của Kiều Nam ngưng lại thoáng tia thâm thúy, thể xảy ra chuyện! nhất định phải tìm được !


      Trong lòng định, nhấn nút, gọi thuộc hạ, chỉ phải tìm được , mà còn phải bằng tốc độ nhanh nhất tìm được , nếu muốn trốn khỏi Cố Thịnh, vậy tận hết sức lực trợ giúp !


      Trong lúc này Cố Thịnh hung hăng quăng điện thoại xuống mặt đất, mặt đầy vẻ tức giận.


      "Chết tiệt!Còn có việc? Có thể có việc gì? Cùng nhau hưởng thụ cảm giác vui vẻ được đoàn tụ?”


      Trong đầu ra hình ảnh hai người xấu xa cười hạnh phúc, thân thể đôi nam nữ dây dưa khiến cho ánh mắt bỗng trở nên căng thẳng, đáng chết Kiều Nam! Đáng chết Tả Tình Duyệt!


      ! được, thể để bọn họ được như ý!


      Trong mắt thoáng qua tia kiên định, cho dù phải bỏ ra tất cả, cũng muốn đấu cùng Kiều Nam!


      Cho dù Duyệt Duyệt hận cũng được, thể nào nhịn được ngày bên cạnh, chỉ muốn đem giữ chặt ở bên người!


      . . . . . . . . .


      Trong màn đêm, Tả Tình Duyệt đường có mục đích, buổi chiều từ bệnh viện trốn ra được, liền giống như cái xác hồn, trong đầu ngừng vang lên giọng của Cố Thịnh, ha ha! cuối cùng vẫn muốn xuống tay!


      Vậy chăm sóc trong thời gian qua vì cái gì?


      Hẳn là cố ý tạo ấn tượng giả cho ! , cho dù xóa bỏ đứa , cũng phải lừa để tiến hành!


      tàn nhẫn! Tay nhè vuốt ve vị trí dưới bụng, lòng chợt nhói đau!


      "Cục cưng, mẹ đưa con , nhưng lại biết đưa con di đâu!" Tả Tình Duyệt khổ sở nỉ non, nhìn đường càng ngày càng ít người qua lại, trong lòng khỏi bàng hoàng, biết mình nên tìm ai giúp đỡ, trong đầu ra bóng dáng của Kiều Nam, nhưng giây tiếp theo, liền loại bỏ, thể gây thêm phiền phức cho Kiều đại ca!


      Huống chi, tìm Kiều đại ca, Cố Thịnh cũng nghĩ tới! sợ Cố Thịnh tìm được , sau đó lại như cũ trốn thoát khỏi số mạng!


      "Cục cưng, mẹ phải cố ý muốn con chịu khổ, mẹ. . . . . còn cách nào khác!"


      Trốn cũng trốn được, nhưng những ngày tiếp theo phải làm thế nào?


      "Chúng ta nên đâu đây?" Trong lòng Tả Tình Duyệt nổi lên tia khổ sở, thế giới lớn như vậy, nhưng lại tìm được chỗ có thể .


      Giờ phút này vừa mệt vừa đói, biết phải làm sao, cánh tay đột nhiên cầm tay , trong lòng Tả Tình Duyệt cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt giống như đúc.


      "Chị. . . . ."Tả Tình Duyệt thể tưởng tượng nổi thốt lên, ấy làm sao có thể tìm được ?


      "Duyệt Duyệt, sao em lại mình ở bên ngoài? trễ thế này, rất nguy hiểm! Chồng em tìm em khắp nơi. . . . . Chị đưa em về!" Tả Tình Yên quan tâm nhìn Tả Tình Duyệt, quả nhiên, thời điểm nghe được Cố Thịnh tìm , mặt lên tia hoảng sợ.


      "Em trở về, cần đưa em trở về!" Tả Tình Duyệt theo bản năng đẩy tay của ta ra, giống như gặp phải thú dữ, vất vả trốn ra ngoài, sao có thể lại quay về?


      "Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? ấy rất lo lắng cho em!" Tả Tình Yên khẽ cau mày, ngưng mắt nhìn vào mắt Tả Tình Duyệt, trong mắt thoáng qua tia dò xét, "Hai người xảy ra chuyện gì?"


      "Chị. . . . . Em xin chị, đừng đưa em trở về được ?" Tả Tình Duyệt muốn nhắc tới chuyện Cố Thịnh muốn xóa bỏ đứa , nghĩ tới, trong lòng của liền đau thêm mấy phần.


      "Nhưng là. . . . ."


      "Em xin chị!"


      "Nhưng em cũng thể lang thang ở đường như vậy!" Ánh mắt Tả Tình Yên chuyển động cái, "Vậy chúng ta về nhà được ? Mặc dù tại chị ở phòng của em, nhưng còn có phòng khách, thôi chúng ta ngủ chung phòng cũng được!"


      Trong lòng Tả Tình Duyệt bị đâm đau đớn, căn phòng của hôm nay trở thành của Tả Tình Yên rồi sao?


      ", em cần!" Trong lòng bị đơn nồng đậm lấp đầy, tựa như đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ, cơ khổ nơi nương tựa, dám nhìn vào ánh mắt hạnh phúc rực rỡ của Tả Tình Yên, Tả Tình Duyệt mở to mắt, " ấy tìm được nơi đó!"


      Tâm tư của Cố Thịnh tinh tế từ trước đến giờ, lần trước trốn , phải là bị bắt được sao?


      Bây giờ mặc dù có khống chế tiền bạc của , vẫn như cũ chút nghi ngờ năng lực của Cố Thịnh, cho nên, tại ngay cả nhà bà ngoại cũng dám đến.


      Tả Tình Yên thở dài, "Vậy chị dẫn em đến ở phòng trọ bên ngoài của chị! Đó là nơi chị ở sau khi trở về, thời gian còn chưa gặp ba mẹ, cũng tạm được, em tạm thời ở đó trước, thể cứ tiếp tục ở đường như vậy!"


      Tả Tình Duyệt thể tưởng tượng nổi nhìn ta, tại sao phải đối tốt với như vậy? Hai người mới biết nhau ngày hôm nay thôi mà?


      Giống như hiểu được ý của , mặt Tả Tình Yên lộ ra nụ cười, "Chúng ta là chị em! Nghe chị em song sinh đều có cảm ứng, nếu tại sao chị có thể tìm thấy em nhanh như vậy? Chúng ta cũng biết nhau từ trong bụng mẹ, phải sao?"


      Vậy sao? Bởi vì cảm ứng mới tìm được sao? nên tin tưởng ‘ chị em sinh đôi ’ này sao?


      Trong lòng của vẫn như cũ xác định được.


      "Em phải nghĩ đến đứa trong bụng! Cháu trai của chị cũng thể cùng chịu khổ với em!" Tả Tình Yên cười khẽ nháy mắt mấy cái, ánh mắt rơi bụng của , tựa như chào hỏi đứa trong bụng .


      "Làm sao chị biết. . . . ."Tả Tình Duyệt ngẩn ra, chuyện mang thai, cũng cho ba mẹ, ấy làm sao biết?


      "Chị rồi, chúng ta là chị em song sinh!" Tả Tình Yên kiên định nhìn Tả Tình Duyệt, kéo tay của , "Được rồi! Chị đáp ứng em, đồng ý của em, chị nhất định tiết lộ hành tung của em cho bất kỳ ai, bao gồm cả ba mẹ! Như vậy em an tâm chưa?"


      Tả Tình Duyệt động lòng, thực tế, bây giờ cũng còn lựa chọn nào khác, lúc ra ngoài, căn bản mang theo tiền, nếu đến chỗ ấy , chỉ có thể ở ngoài đầu đường xó chợ!


      "Cám ơn chị!" Tả Tình Duyệt bắt đầu lòng cảm ơn người chị này, có thể đây là an bài của ông trời, để cho vào lúc này đến nỗi tìm được bất kỳ ai giúp đỡ!


      "Chị là chị của em mà!" Tả Tình Yên lơ đễnh cười cười, "! Chúng ta về nhà!"


      Tả Tình Duyệt chìm đắm trong quan tâm của Tả Tình Yên, phát được trong ánh mắt của Tả Tình Yên khi quay lưng chứa đầy ghen tỵ, tính toán, được như ý. . . . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 159: Bất cứ giá nào cũng phải tìm được



      Tả Tình Duyệt ngồi xuống bên trái Tình Yên, trải qua mấy ngày ở chung, cảm thấy chị của mình là người tốt!


      chỉ chăm sóc , còn rất thương Bảo Bối của , còn mua đồ chơi, Tình Yên mua ít đồ chơi cho con !


      Đây là nơi cho Tả Tình Duyệt cảm giác an toàn, lúc gặp khó khăn, là người chi sinh đôi này của đưa tay ra, nhìn Tả Tình Yên bận rộn trong phòng bếp, mặt Tả Tình Duyệt khỏi mỉm cười.


      "Chị để em cùng làm với! Chị cần phải chăm sóc em quá đâu!" Tả Tình Duyệt về phía phòng bếp, nhưng vừa dứt lời, Tả Tình Yên liền đẩy ra ngoài.


      "Ôi, em là phụ nữ mang thai, cần được nghỉ ngơi, đừng nên làm khổ cháu của chị chứ!" Tả Tình Yên nháy mắt với , cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Tả Tình Duyệt, ở đây mấy ngày, Tả Tình Duyệt rất rảnh rỗi, khi ở bên Cố Thịnh, ba bữa cơm đều tự tay nấu, ngờ tới lúc này Tình Yên còn cho bước vào trong bếp.


      Trong đầu ra hình ảnh Cố Thịnh, biết ở bên cạnh, ai nấu cho ăn?


      Nhưng giây sau, cảm thấy mình lo thừa, đường đường là tổng giám đốc của Tập đoàn Cố thị, có rất nhiều phụ nữ luôn trực chờ nấu ăn cho !


      "Chị. . . . ." Tả Tình Duyệt trong lòng đau đớn, khẽ vuốt ve bụng.


      "Ừ?"


      "Cám ơn!" Tả Tình Duyệt khóe mắt ngấn lệ, mình rất may mắn, trời cao thương tình cho người chị sinh đôi!


      Nếu hai người sớm biết nhau là tốt!


      Nghĩ đến tấm hình mà từng nhìn thấy nơi Cố Thịnh, người phụ nữ kia chẳng nhẽ là chị . Người mà Cố Thịnh căm hận nhẽ là chị ?


      Nếu như Cố Thịnh biết ... chắc chắn cưới !


      là khó , biết mình nên thay chị chịu đựng thù hận của Cố Thịnh hay tất cả mọi chuyện.


      Nếu như cho Cố Thịnh , chẳng phải trở thành kẻ thừa sao?


      "Giữa chị em mình đừng nên cám ơn! Em là người thân nhất của chị!" Tả Tình Yên dừng tay, nhìn thẳng vào Tả Tình Duyệt, trong mắt nhu hòa khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra.


      Đúng, chị em là những người thân nhất của nhau hơn nữa chị đối xử tốt với như vậy. Sao có thể trách chị được?


      mặt vẻ tươi vui, gật đầu “ừ, may là em còn có chị bên cạnh!"


      may là còn có chị cùng đứa con trong bụng bên cạnh !


      Tả Tình Yên nhìn Tả Tình Duyệt vì cảm động mà khóe mắt ửng hồng, hạ mi mắt, che gian trá, em quả là con người rất đơn thuần!


      "Duyệt Duyệt, Cố Thịnh ấy. . . . . tìm em!" Tả Tình Yên đột nhiên mở lời, khi nhắc tới Cố Thịnh, sắc mặt Tả Tình Duyệt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.


      Cố Thịnh tìm ?


      Đúng, phải tìm ! Bởi vì mang thai đứa con nên có mặt đời!


      Trong lòng đau nhói, vô thức lui về phía sau, ngay sau đó chợt nghĩ đến điều gì, nắm chặt tay Tả Tình Yên, van xin “chị, thể để Cố Thịnh tìm được em! Cầu xin chị, thể để ấy tìm ra!"


      Tả Tình Yên khẽ cau mày, kéo ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi sofa phòng khách, Tả Tình Duyệt mặt bất an, đôi tay chặt ôm lấy bụng, Tả Tình Yên vừa nhìn cũng đoán được.


      "Duyệt Duyệt, lâu nay, chị dám hỏi em, em nếu coi chị là người thân, liền cho chị biết, em cùng Cố Thịnh xảy ra chuyện gì?"


      Tả Tình Duyệt đôi mắt chợt sáng, cho chị biết, có thể ra sao?


      Nhìn ánh mắt quan tâm của Tả Tình Yên, chị có vẻ ngoài giống hệt với khiến hạ phòng bị. ấy là chị sinh đôi của Tả Tình Duyệt, là người Tả Tình Duyệt có thể tin tưởng?


      " ấy. . . . . Muốn phá bỏ cái thai trong bụng em!"


      "Phá cái thai trong bụng em?" Tả Tình Yên thốt lên sợ hãi, nhưng trong lòng lại tràn đầy mãn nguyện, ta hỏi Tả Tình Duyệt chuyện này, phải là biết xảy ra chuyện gì. Thực ra, hai ngày trước ta cũng thu lượm được ít tin tức, hôm nay hỏi, cũng chỉ muốn thăm dò xem mức độ tin tưởng của Tả Tình Duyệt với ta đến đâu mà thôi!


      Đúng là làm ta thất vọng!


      Tả Tình Duyệt cho biết chuyện này, cũng chứng minh, thành công chiếm được lòng tin của Duyệt Duyệt!


      "Đúng, muốn em phá thai!" Tả Tình Duyệt trong mắt đầy đau khổ, để ý tới ánh mắt chợt lóe sáng của Tả Tình Yên.


      "Tại sao? Hai người rất hạnh phúc, phải sao?" Tả Tình Yên đè xuống vui sướng trong lòng, lấy được lòng tin chưa đủ, ta còn cần nhiều hơn thế.


      "Hạnh phúc?" Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên khổ sở, nhìn Tả Tình Yên, cảm thấy mình như soi gương vậy, cảm giác này khiến thấy an toàn, muốn đem tất cả tâm thổ lộ ra.


      Tả Tình Duyệt khó khăn kể lại tất cả, cũng tránh đề cập đến những đau khổ mình phải chịu. Tả Tình Yên nghe hết, ta cau mày, xem ra Duyệt Duyệt rất Cố Thịnh!


      nên Duyệt Duyệt ngốc nghếch sao? Hay nên đứa em của trong tình quá cố chấp?


      Trong lúc này, Cố Thịnh với Kiều Nam cũng bỏ dở mọi việc, dốc sức tìm kiếm Tả Tình Duyệt, nhưng bọn họ tìm kiếm thế nào cũng lần ra chút manh mối.


      Mấy ngày nay làm hai người vô cùng lo lắng, Duyệt Duyệt đâu?


      thân nữ “liễu yếu đào tơ” ở bên ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì biết phải làm sao?


      Cố Thịnh mất trấn tĩnh thường ngày, khi biết Kiều Nam cũng dốc toàn lực tìm kiếm Duyệt Duyệt, trong lòng ghen tỵ chuyển thành bất an, Duyệt Duyệt có ở bên Kiều Nam!


      Nhưng, trong lòng càng thêm lo lắng cho an nguy của , nếu ở bên Kiều Nam, ít nhất còn được an toàn, phải chịu bất cứ khổ sở nào, nhưng. . . . . tại. . . . .


      Hung hăng đấm lên bàn, Cố Thịnh khẽ nguyền rủa, Tả Tình Duyệt, rốt cuộc đâu?


      Yên lặng tới phòng Tả Tình Duyệt, trong khí còn vương vất hơi thở của , nhưng, trong phòng khí lạnh lẽo, trong đầu ra ánh mắt khiến ai cũng phải thương tiếc của .


      "Duyệt Duyệt, em cứ như vậy muốn rời xa sao?" Cố Thịnh giọng lẩm bẩm, trong giọng tràn ngập đau khổ, làm đủ mọi cách để giữ lại, nhưng vẫn cản được bước chân của ?


      "Em muốn thế nào mới có thể trở lại bên ?" Cố Thịnh khẽ vuốt ve giường của Tả Tình Duyệt, tưởng tượng thấy nằm ngủ, trong lòng khổ sở, nhưng ngay sau đó lại kiên định “Duyệt Duyệt, dù em ở đâu, bất cứ giá nào cũng phải tìm được em”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :