1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 150: Cho dù muốn, vẫn phải trốn



      Oanh tiếng, Tả Tình Duyệt còn kịp hưởng thụ vui sướng khi cục cưng có chuyện gì, lòng của lại bị đẩy vào đáy cốc tàn khốc lần nữa.


      vừa mới nghe được cái gì? Những gì nghe được đều là sao? Hay chỉ là ảo giác?


      " có thể lại lần nữa ?" Tả Tình Duyệt sợ hãi nhìn y tá bên cạnh, thể tin những gì mới vừa nghe là .


      "Cố tiên sinh ở bên ngoài phòng cứu cấp lo lắng muốn chết, sau đó xác định cùng cục cưng bình yên vô , ta mới an tâm, tôi tận mắt nhìn thấy đấy! Tổng giám đốc Cố rất chân thành !" Y tá sửng sờ phen, sau đó lại bày ra nét mặt tươi cười, Cố phu nhân nhất định là vì nghe được Tổng giám đốc Cố quan tâm như vậy, nên mới có phản ứng như thế, đôi vợ chồng ân ái!


      Nhớ tới ‘ kiện bên ngoài’ ồn ào huyên náo lâu trước đây, thời điểm đó cũng hết sức chú ý, nghĩ tới về sau lại có ảnh chụp Tổng giám đốc Cố cùng vợ là này, từ tấm hình có thể thấy được bọn họ ân ân ái ái, làm cho người ta hâm mộ!


      Tả Tình Duyệt cảm giác thân thể đột nhiên bị vét sạch, sắc mặt càng thêm khó coi, y tá bên cạnh thấy được khác thường của , khỏi cau mày.


      "Cố phu nhân, sao chứ! Có muốn nằm xuống nghỉ ngơi hay , thân thể của còn chưa khỏe!" Y tá cẩn thận giúp đỡ Tả Tình Duyệt nằm xuống, nghĩ rằng sợ hãi trong mắt là do mới vừa trải qua cuộc giải phẫu thôi.


      " ra ngoài trước ! Tôi muốn được yên tĩnh mình." Tả Tình Duyệt tránh tay của ta ra, trong đầu vẫn còn vang vọng lời vừa rồi của y tá.


      Cố Thịnh biết mang thai!


      Lần này phải là suy đoán, mà là !


      Cơ thể bỗng nhiên cảm nhận được trận lạnh lẽo vây quanh, làm thế nào? Cho người xóa đứa ?


      Nhớ tới ác mộng tàn khốc vừa rồi, Tả Tình Duyệt hoảng sợ càng sâu.


      , đừng!


      Theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ bụng, thể lại trải qua lần thống khổ như vậy nữa!


      Ác mộng vừa rồi chân như vậy, xác thực cảm nhận được khoảnh khắc khi đức rời khỏi thân thể , đau lòng cỡ nào, cho dù bây giờ nghĩ lại, biết đó chỉ là giấc mộng, cũng cách nào thoát khỏi sợ hãi như thế.


      Đây là đứa của ! Ai cũng đừng nghĩ cướp , cho dù là Cố Thịnh cũng vậy!


      Trong cơ thể nho , sức mạnh kiên cường đột nhiên ngưng tụ lại, ý chí chiến đấu dâng trào trong lòng , tình mẫu tử liên tục bị kích động trong cơ thể, mỗi tế bào đều kêu gào, phải bảo vệ đứa , bất chấp tất cả!


      Tả Tình Duyệt nhìn bên ngoài chút, bây giờ trời còn chưa sáng, ý niệm lên trong đầu, . . . . . Phải chạy trốn!


      Cố Thịnh có ở đây, đây là cơ hội khó có được!


      Trong đầu ra khuôn mặt của Cố Thịnh, phải rời khỏi sao? luyến tiếc sao?


      Trong thời gian đó, vấn đề này hỏi mình vô số lần, cuối cùng cũng có được đáp án, mà giờ khắc này. . . . . Trong lòng so với tại càng thêm xác định, đúng vậy! muốn rời khỏi đây!


      phải vì mình, mà vì đứa ! thể do dự nữa, cái giá phải trả là sinh mệnh của cục cưng! còn gì để mất nữa rồi!


      Gạt ra những thứ từng quyến luyến, trong mắt Tả Tình Duyệt thoáng qua tia kiên định, nhổ hết những kim tiêm cổ tay, khó khăn xuống giường.


      Nhưng khi vừa đến cửa, lại đụng phải lồng ngực rộng lớn.


      "Em muốn đâu?" thanh quen thuộc bình tĩnh, từ đỉnh đầu truyền đến, khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cả người cứng đờ.


      Cố Thịnh!


      Theo bản năng muốn cách xa bước, lại bị ôm chặt, động tác xảy ra bất ngờ khiến Tả Tình Duyệt gần như vô lực chống đỡ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, là khuôn mặt quen thuộc này, người đàn ông từng , nhưng lại có thể làm chuyện tàn khốc như thế ở trong mộng.


      " cho tôi biết, em muốn đâu?" thanh của Cố Thịnh mang theo vài phần nhẫn tức giận, trong mắt chột dạ dường như cho biết, suy đoán vừa rồi của mình là đúng!


      muốn chạy trốn!


      Ngọn lửa trong lòng ngừng tán loạn, nhìn sắc mặt tái nhợt của , Cố Thịnh tự với mình, thể nổi giận, phải bình tĩnh, chết tiệt mặc dù biết muốn trốn từ bên cạnh , cũng cần phải bình tĩnh lại.


      Hít thở sâu, ôm chặt cơ thể , cố gắng cảm thụ tồn tại chân của để trấn an nội tâm bất an cùng sợ hãi của mình.


      vẫn còn ở trong ngực !


      "Em chỉ muốn hóng mát chút." Mở to mắt, Tả Tình Duyệt nhìn lên trần nhà trắng toát, sợ biết ý đồ của mình, cho tới bây giờ vẫn thể chịu đựng được cơn giận giữ của !


      "Vậy tốt." Cố Thịnh giọng nỉ non, trong lòng lại vì lời dối của mà thở phào nhõm, , vừa rồi nếu như mạnh dạn cho biết, muốn rời khỏi đây, cũng biết làm sao chịu đựng được, phải đối mặt như thế nào.


      Động tác nhàng đặt lên giường bệnh, đắp kín mền, “Trời còn chưa sáng, chờ đến khi trời sáng, tôi dẫn em ra ngoài hóng mát, tại em nên ngủ lát!"


      Cố gắng áp chế cảm xúc của mình, có trời mới biết, mất bao nhiêu khí lực mới có thể biểu được ôn hòa bình tĩnh.


      Trong lòng dâng lên tia chua xót, Cố Thịnh ơi Cố Thịnh! Mày bây giờ vẫn chịu thừa nhận người phụ nữ này ảnh hưởng đến mày thế nào sao?


      Tả Tình Duyệt cũng kinh ngạc chút, luôn luôn đề phòng , nhưng hành vi của làm hết sức kinh ngạc.


      biết mang thai rồi, nên đối với như vậy! biết Cố Thịnh nhất định la hét, muốn xóa cục cưng trong bụng , phải sao?


      "Nhắm mắt lại, ngủ !" thanh của Cố Thịnh vang lên lần nữa, mặc dù là ra lệnh, nhưng lại có vẻ cực kỳ khó chịu.


      Tả Tình Duyệt nghe lời nhắm mắt lại, nhưng cách nào ngủ say, trong khí, chỉ còn lại hô hấp của hai người, đột nhiên, Tả Tình Duyệt cảm giác được vị trí bên cạnh bị lõm xuống, đôi tay dài kéo vào trong ngực.


      Cho rằng làm cái gì đó, Tả Tình Duyệt phản xạ có điều kiện muốn giãy ra.


      "An tâm ngủ ! Tôi mệt lắm!"


      thanh của Cố Thịnh lộ ra vẻ uể oải, vừa rồi xác định bị sao, cũng về nhà nghỉ ngơi, mà lại lái xe ngừng đường trong cơn thịnh nộ, tự hỏi tình trạng tại giữa bọn họ phải làm sao. muốn tìm ra cách thức nào đó đối xử với sau này, nhưng vẫn có được đáp án.


      Dường như, đây là vấn đề khó khăn nhất trong cuộc đời của , so với làm ăn càng làm thêm phí tâm!


      nhìn ra được Duyệt Duyệt đề phòng , tại nhất định biết biết chuyện mang thai! sợ hãi sao? Cho nên mới muốn trốn !


      dường như có thể hiểu được hành động của , quan tâm đứa trong bụng như vậy sao?


      từng nghĩ muốn phá , nhưng bây giờ, khi tìm được cách thức nào đối xử với , nghĩ đến việc tổn thương đứa này, bởi vì thể nào để ình chịu đựng cảnh lo lắng như vừa rồi ở bên ngoài phòng cứu cấp.


      Nhưng, vừa nghĩ đến ôm con của người khác, tim của lại như bị từng đao từng đao cắt xuống.


      Loại đau đớn như lăng trì này, quả dễ chịu. . . . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 151: Có lẽ có , nhưng còn tin tưởng nữa



      Tả Tình Duyệt cả đêm chưa ngủ, biết, cho dù Cố Thịnh ở phía sau ôm , ngủ say như chết, cũng vẫn thể buông lỏng đề phòng.


      Trong lòng bị đau khổ nồng đậm lấp đầy. Tại sao? từng dùng hết tất cả để người đàn ông, tại lại có nửa điểm tin tưởng , là tự tay từng chút từng chút hủy mộng đẹp của , hủy .


      Mỗi khi lần lại lần bị tổn thương, mặc dù cố gắng thuyết phục chính mình, đối với người đàn ông này, mình còn , nhưng, có lẽ còn , cũng còn tin tưởng.


      còn sức tin tưởng bất kì ai!


      Trời sáng, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ thủy tinh, giường hai người vẫn như cũ duy trì tư thế ban đầu, từ phía sau lưng Cố Thịnh ôm vào trong ngực, tràn ngập ý định chiếm hữu, thân thể của hai người kề nhau chặt, tất cả dường như cực kỳ yên bình và tốt đẹp.


      Cố Thịnh mở mắt ra, cảm nhận được thân thể ở trong ngực, rất lâu được thỏa mãn như vậy!


      Khóe miệng nâng lên nụ cười thoáng , còn ngủ sao? Cố Thịnh cẩn thận dám làm động tác quá lớn, để tránh người phụ nữ trong ngực thức tỉnh. Nhìn chút, Cố Thịnh khỏi nhíu mày, hơn mười giờ, nhớ công ty có hội nghị vào lúc tám giờ rưỡi, xem ra mình bỏ lỡ rồi.


      Xoay người nhìn về phía bóng lưng cuộn mình lại chỗ, trong lòng liền giật mình, cặp con ngươi thâm thúy kia lên quá nhiều thần sắc phức tạp. lát sau, khuôn mặt cương nghị lên nụ cười, thôi, dù sao cũng bỏ lỡ hội nghị, ngại bỏ tất cả công việc trong ngày.


      Xoay người ra ngoài, có lẽ, sau khi tỉnh lại Duyệt Duyệt muốn ăn vài thứ.


      Đứa trong bụng. . . . . Sắc mặt của đột nhiên trầm xuống, thân thể đột nhiên cứng đờ, tại sao lại để ý đến dinh dưỡng cho đứa trong bụng? điên rồi sao? Trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng, gạt ra ý nghĩ vừa rồi, tự với mình, chỉ muốn thấy Duyệt Duyệt tiếp tục suy yếu như vậy!


      Tiếp tục bước , ra khỏi phòng bệnh.


      Cảm giác được rời , Tả Tình Duyệt mới chuyển động thân thể cứng ngắc của mình, cả đêm đều là tư thế này, khiến vô cùng thoải mái, nhưng lại dám động, muốn đánh thức Cố Thịnh, bởi vì so với khi ngủ say, lại càng sợ khi tỉnh táo.


      "Ưm. . . . ." Thân thể tê rần!


      Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày, cố gắng để cho thân thể từ vô cảm trở lại bình thường, Cố Thịnh đến công ty! Như vậy cũng tốt, cần lo lắng phải đối mặt như thế nào, càng cần lo lắng khi ở trước mặt mình gây bất lợi cho đứa .


      Hít thở sâu, Tả Tình Duyệt vẫn buông tha ý muốn rời , nhưng, lại thể mù quáng rời , sau khi rời ? nên đâu?


      Về nhà ba mẹ được! Cố Thịnh nhất định tìm ra, huống chi, ba mẹ chắc chắn giữ bí mật cho !


      Trong đầu ra bóng dáng của Kiều Nam, kể từ khi bị Cố Thịnh mang từ Mỹ về, vẫn có cơ hội nhìn thấy ấy, thậm chí ngay cả chút tin tức về cũng có, phải vẫn tìm chứ?


      Trong lòng đối với quan tâm của người đàn ông này sinh ra tia áy náy, “ xin lỗi, Kiều đại ca!"


      Nếu như sau này có cơ hội báo đáp, nhất định chút do dự, nhưng nghĩ lại, Kiều Nam là loại người gì? Sao có thể cần giúp tay?


      chỉ cần về sau bớt gây phiền toái cho coi như là báo đáp lớn nhất rồi!


      "Mau ăn !" đỉnh đầu truyền đến thanh lạnh lùng, bát cháo xuất , Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt lãnh đạm, Cố Thịnh? phải đến công ty rồi sao?


      Tại sao lại thình lình xuất ? Còn. . . . . Mang cho cháo!


      "Muốn tôi đút em ăn sao?" thanh Cố Thịnh vẫn như cũ có độ ấm, chết tiệt, mới vừa vào cửa, nghe thấy kêu ‘Kiều đại ca’, giờ phút này trong lòng bốc lên lửa giận, nhưng lại thể buộc mình áp chế lại.


      ". . . . . cần!" Tả Tình Duyệt theo bản năng nhận lấy cháo, đút ? nghĩ nếu như đút ..., nhất định lập tức rót chén cháo nóng hổi này vào trong miệng !


      Trong lòng Cố Thịnh thoáng qua tia mất mát hiểu, làm như vậy là khinh thường đút sao?


      thay đổi rồi, thậm chí cũng thèm diễn trò trước mặt ?


      Nhớ tới thời gian bọn họ hạnh phúc chung sống, mặc sức hưởng thụ cưng chiều cùng bảo vệ, thậm chí có chút nhớ nhung tại thời điểm đó!


      "Sau khi ăn xong tôi cùng em ra ngoài hóng mát chút!" Cố Thịnh mở to mắt, nhìn đến .


      Tay của Tả Tình Duyệt bưng cháo đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đổ ra ngoài, nghĩ đến tối hôm qua mình dối , trong lòng chột dạ liền ra ngoài, ám chỉ cái gì?


      ", cần, có chuyện phải làm mà, cần để ý đến em!" Tả Tình Duyệt cúi đầu từ chối, chỉ cần nghĩ đến ở bên cạnh , trong lòng liền đặc biệt sợ hãi.


      Trong lòng nổi lên tia chua xót, nếu là trước kia, những lời này với , nhất định rất cao hứng!


      Nhưng, tại tất cả đều giống nhau!


      nghĩ tới cự tuyệt, nét mặt của Cố Thịnh càng thêm khó coi, cần để ý đến ? Còn vẫn như cũ tìm cơ hội trốn?


      Nếu là như vậy, càng thể để cho mình!


      rồi, ở bên người cả đời, cho bất kỳ cơ hội chạy trốn nào!


      Trầm mặc, cả phòng trầm mặc, Tả Tình Duyệt đè nén trầm mặc đem cháo trong tay uống xong, dám đánh vỡ loại trầm mặc này, sợ hãi đây là yên tĩnh trước cơn bão táp.


      Đột nhiên, thấy Cố Thịnh đứng dậy rời , thở phào nhõm, nhưng lát sau, liền trở lại phòng bệnh, trong tay thừa ra chiếc xe lăn.


      ". . . . ." Tả Tình Duyệt thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh, lại bị lạnh lùng cùng cương nghị mặt làm sợ tới mức biết nên gì.


      Khoảnh khắc sững sờ, Cố Thịnh ôm từ giường bệnh xuống, đặt xe lăn, đến lúc tinh thần Tả Tình Duyệt phục hồi, đẩy ra khỏi cửa.


      " muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt hiểu hành động của , đột nhiên nghĩ đến dùng phương pháp như vậy làm mình thiếu chút nữa sinh non, trong thân thể thoáng qua cảm giác chán nản. Chung quanh vô số người đường, cầu thang, chướng ngại vật, sàn nhà bóng loáng, còn có mình ngồi xe lăn bỗng nhiên trong đầu của hình thành hình ảnh khủng bố.


      . . . . . muốn tạo ra tai nạn để ình sinh non sao?


      ". . . . . Đừng!" Tả Tình Duyệt đem tay nắm chặt xe lăn, trong mắt đầy hoảng sợ, xoay người nhìn Cố Thịnh ở phía sau đẩy , chỉ cần buông tay, liền cách nào khống chế vận mệnh của mình.


      "Đừng làm tổn thương đứa ! Cố Thịnh, em cầu xin , đừng tàn nhẫn như vậy, muốn em làm gì cũng được, cầu xin đừng tổn thương nó nữa!"


      Sinh mạng nho đó có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết lần là ông trời cho an ủi lớn nhất rồi, thể nào tưởng tượng nổi phải chịu thêm ‘tai nạn’ nào nữa.


      Thân thể Cố Thịnh đột nhiên dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, đột nhiên hiểu được ý của . . . . . Thần sắc trong mắt của làm cho người ta thấy giờ khắc này nghĩ gì. . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 152: từng tôi bao giờ chưa?



      Cố Thịnh đẩy xe lăn tay nổi gân xanh, trong lòng trào lên châm chọc, ở trong mắt , là kẻ từ mọi thủ đoạn nào như vậy sao?


      Nhưng nghĩ lại, tự thấy mình đủ tư cách để trách , đối đãi thô bạo như vậy, với mục đích muốn sảy thai, Duyệt Duyệt là người phụ nữ thông minh nên nhìn ra!


      có rất nhiều cơ hội để khiến mất đứa con trong bụng. Ví dụ như lúc này, chỉ cần cái rồi buông tay, đứa bé trong bụng có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Nhưng giờ có ác ý như vậy, trời mới biết lúc này chỉ muốn yên tĩnh, nhàng đẩy xe gúp .


      tin tưởng sao?


      "Cơ thể khỏe, đừng nên quá kích động!" Đè xuống tức giận trong lòng, Cố Thịnh cố giữ bình tĩnh nhìn Tả Tình Duyệt, nếu như người ở bên cạnh lúc này là Kiều Nam, có toàn tâm toàn ý tin tưởng hay ?


      Nhớ tới cảnh nhìn thấy khi ở Mĩ, trong lòng lại nhói đau.


      Tả Tình Duyệt thân thể đột nhiên cứng đờ, nhìn Cố Thịnh, biết trong lòng suy tính điều gì! Cơ thể khỏe nên thể quá kích động, nhưng nghe được lời hứa của , trong lòng rất bất an. Cảm giác sợ hãi cùng bất an luôn quẩn quanh trong lòng Tả Tình Duyệt khiến vô cùng mệt mỏi, đến mức hít thở cũng khó khăn.


      nghĩ, nếu cứ tiếp tục sống trong tình cảnh này, sớm muộn cũng phát điên!


      "Cố Thịnh, cho em biết ? rốt cuộc muốn thế nào? cho em biết, em mệt mỏi với những suy đoán của chính mình, em nghĩ mình thể hiểu !" Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào mắt , khóe mắt ngấn lệ, nước mắt rơi xuống tay , cũng đồng thời làm lòng Cố Thịnh bỏng rát, đau đớn.


      Hít sâu, Cố Thịnh nhắm mắt lại, nếu cho biết, có thể cho cơ hội, nhưng muốn con của ra đời, nghĩ như thế nào?


      Đứa bé này là bảo bối của , tiếp tục cầu xin tha cho hai mẹ con ? Hoặc cùng đứa bé rời xa ?


      Dù có cố chấp nhận cũng thể chấp nhận điều này.


      nên làm gì đây? Đứa con phải là giọt máu của mình hỏi phải chấp nhận đứa bé thế nào đây?


      Vô thức tay nắm chặt, cần suy nghĩ, biết, mình thể chấp nhận đứa bé này!


      "Tôi chỉ muốn cùng em hóng mát chút!" Giọng Cố Thịnh bình tĩnh nhưng lại lạnh như băng, đôi mắt vẫn nhắm lại. Nhưng có thể tưởng tượng ra thái độ lúc này của Tả Tình Duyệt, tin, giật mình, phòng bị, hoặc hận. . . . .


      "Đừng nhắc tới nó trước mặt tôi!" Cố Thịnh tiếp, giống như cảnh cáo, lần này có thể nhịn, có nghĩa lần sau cũng có thể kiềm chế nổi cảm giác ghen tỵ của mình.


      Tả Tình Duyệt ngẩn ra, muốn với rất nhiều nhưng lời chưa kịp ra tới miệng nghẹn lại nơi cổ họng, đừng nhắc tới nó trước mặt Cố Thịnh! dĩ nhiên biết “nó” là ai!


      Khóe miệng nâng lên khổ sở, yên lặng xoay người, sờ lên bụng, cảm nhận sống của đứa bé: Bảo Bối, xin lỗi!


      muốn nhắc tới đứa bé, có thể thấy rất ghét Bảo Bối của !


      thế cũng nên bằng lòng rồi, phải sao? Ít nhất lôi bắt phá bỏ đứa bé này!


      Hay là mình còn có cơ hội, có cơ hội giữ Bảo Bối!


      Trong lòng tràn đầy kiên định, Cố Thịnh đẩy xe lăn, đưa đến bãi cỏ trong khuôn viên bệnh viện, ràng ánh nắng chan hòa như vậy nhưng lại cảm thấy được ấm áp.


      Trầm mặc, đường hai người ai câu, rất ăn ý bởi cả hai người đều muốn đánh vỡ khí bình tĩnh này. Tả Tình Duyệt nhìn thấy xa xa có những đứa trẻ chơi đùa, khuôn mặt tái nhợt dần dần ra nụ cười.


      nghĩ, dù có phải dốc hết sức lực, cũng quyết để con của mình được vui đùa như những đứa bé kia!


      là người mẹ hạnh phúc nhất!


      có tình , có tình mẫu tử thay thế, vậy là quá đủ rồi!


      Cười cười, mắt toát ra nỗi chua xót, ngước nhìn bầu trời, để cho nước mắt chảy ra ngoài, tự với mình, mình phải vui vẻ, được khóc cho dù có bị kích động nữa!


      Cố Thịnh nhìn cười, đột nhiên cảm giác rất khác lạ, trong lòng có dự cảm xấu!


      biết vì sao, muốn chú ý tới mình, Cố Thịnh ôm khỏi xe lăn cùng ngồi ghế đá dài, cánh tay dài ôm chặt vào lòng, có lẽ biết, ở trong lòng , con của còn quan trọng hơn rất nhiều.


      Cảm giác này khiến khủng hoảng!


      " biết ? Lúc này, em rất vui!" Tả Tình Duyệt cự tuyệt, lặng lẽ dựa vào người , tham lam ngửi mùi hương đặc biệt cơ thể , lâu nữa, có lẽ mình còn được ngửi mùi hương này nữa!


      có nhớ mùi hương này ?


      Vậy nên phải lưu lại chút ký ức ình!


      Cố Thịnh ngơ ngẩn, lúc này, rất vui sao? Cho dù đấy là lời trong lòng của , hay để lừa gạt , nghe bày tỏ tâm tình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ!


      "Chỉ cần em vẫn ở bên cạnh tôi, tôi còn có thể hồi tâm chuyển ý!" Cố Thịnh chậm rãi mở miệng, phải cho cơ hội, mà là ình cơ hội, muốn ! thể rời bỏ !


      Hồi tâm chuyển ý? Tả Tình Duyệt cười nhạt, bỏ ngoài tai lời . còn là Tả Tình Duyệt ngây thơ của mấy tháng trước nữa, trải qua nhiều việc như vậy, dần trưởng thành, tự ý thức được nên dẫm lên vết xe đổ!


      từng cố gắng xóa nỗi hận thù trong lòng . Nhưng thời gian qua phát ra nỗi hận thù trong lòng đối với mình thể giải tỏa được, thương tích khắp người, những gì có đều hy sinh cho cả rồi.


      "Căn phòng đó, phòng trẻ con. . . . . Rất đẹp!" Tả Tình Duyệt nở nụ cười nhàn nhạt, nghĩ, Bảo Bảo nhất định rất thích, nhưng con lại có cơ hội được nhìn thấy!


      Cha của nó mong chào đời của nó!


      Cố Thịnh liền giật mình, đấy là phòng cất công bày trí dành cho con của , nhưng là. . . . .


      Cố Thịnh trầm mặc hồi lâu, muốn cho biết, cùng sinh rất nhiều con, sau đó chuẩn bị phòng ỗi đứa theo phong cách riêng. Nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng , tất cả điều muốn đều thể cất lên thành lời.


      "Thịnh, em hay ?" Tả Tình Duyệt nắm chặt vạt áo, muốn có đáp án.


      "Em cũng tôi sao?" Cố Thịnh nâng mặt lên, ánh mắt của hai người giao nhau, chỉ , tại , mà nghĩ cho dù sau này có ra sao vẫn luôn .


      ". . . . ." Tả Tình Duyệt lẳng lặng nhìn sâu vào mắt , từ trong mắt , nhìn thấy chân tình nồng đậm, vậy. . . . . Là sao?


      biết, mở to hai mắt, Tả Tình Duyệt sợ bị ánh mắt của mê hoặc, rồi lại dao động!


      ngừng tự với mình, giờ có hay còn quan trọng nữa!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 153: Để cho ‘ tự do ’, thể nào!



      Mấy ngày liền, Cố Thịnh giống người vô cùng rảnh rỗi, cả ngày luôn bên cạnh Tả tình Duyệt, khiến trong lòng kinh ngạc. biết muốn làm gì, chỉ biết rằng, có Cố Thịnh ở đây, thể trốn được.


      Hai người thường ở cạnh nhau, khí phần lớn là trầm mặc, dường như cả hai người đều né tránh điều gì đó.


      Tả Tình Duyệt ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng nhìn hướng cửa, Cố Thịnh hôm nay biết có chuyện gì mà chưa đến? Nhưng giây kế tiếp, giật mình vì suy nghĩ của bản thân, nghĩ gì vậy? tới, chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao trong lòng vẫn có chút mong đợi?


      Tả Tình Duyệt nảy ra ý định chạy trốn nhưng hình ảnh Cố Thịnh lại trong từng suy nghĩ.


      Tả Tình Duyệt cười khổ, nếu như bỏ , chắc phải mất thời gian khá dài mới dần quên được , tình bị coi thường, đối đãi ra gì với mình như vậy mà vẫn cố níu kéo, đúng là kẻ ngốc.


      "Bảo Bối, mẹ rất ngu ngốc đúng ?" Tả Tình Duyệt nhân lúc có người bên cạnh thường chuyện với đứa bé trong bụng, cũng chỉ có lúc này, lòng mới cảm thấy hạnh phúc và bình yên.


      "Nếu con sau này cũng gặp được người mình , đừng giống mẹ ngu ngốc như vậy. . . . ." Trong mắt tràn đầy bi thương, bởi vì mẹ rất đau khổ! Chợt nghĩ đến điều gì, “cũng đừng nên nhớ người cha vô tình như vậy!"


      nên làm tổn thương người mình, bởi hành động đó rất tàn nhẫn!


      Nước mắt rơi xuống mu bàn tay của , giọt lại giọt. . . . .


      "Ơ, em họ, sao lại khóc, có ai bắt nạt em sao?"


      Giọng sắc nhọn vang bên tai , Tả Tình Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy Tôn Tuệ San, vội vàng lau nước mắt, sao vậy? Có người vào phòng cũng phát ra!


      Tôn Tuệ San tới đây làm gì? thích người phụ nữ này!


      "Em họ, em hoan nghênh chị sao! Cũng đúng, chúng ta là tình địch, nhưng em hoan nghênh cũng chả sao, phải tôi muốn đến thăm đâu, là có người nhờ tôi thôi!" Tôn Tuệ San mang theo túi xách, tìm chỗ ngồi xuống, nhìn quanh phòng bệnh, hừ! là người đàn bà tốt số, kể cả ngã bệnh cũng được đối xử tốt như vậy!


      những thế, mấy ngày nay Cố Thịnh lúc nào cũng ở bên Tả Tình Duyệt khiến ghen tỵ trong lòng Tôn Tuệ San cũng từ từ tăng lên!


      Tả Tình Duyệt muốn chuyện, chỉ yên lặng mở to mắt, tình địch? Lúc Cố Thịnh, Tôn Tuệ San là tình địch của , nhưng nếu như còn nữa, chẳng phải còn quan hệ gì với Tôn Tuệ San sao!


      "Những người phụ nữ mang thai đều thích khóc sao?" Tôn Tuệ San nhíu mày, trong mắt tính toán, nhếch miệng, “hi vọng đứa bé sinh ra, giống như , lúc nào cũng khóc lóc, Thịnh nhất định thích đâu! Thịnh ghét nhất phụ nữ hay khóc, bảo sao ấy !"


      Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mặc dù cố để ý tới lời của Tôn Tuệ San, nhưng lời đó làm bị tổn thương.


      ta mang thai con của Cố Thịnh?


      Cố Thịnh nhất định rất vui vẻ!


      "Nếu như có chuyện gì, có thể !" Tả Tình Duyệt lạnh lùng đuổi khách.


      "Hừ, tôi cũng muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn cho biết, ba mẹ muốn đón về nhà!"


      "Về nhà? cảm thấy tôi bây giờ có thể quay về sao?" Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, giờ giống như phạm nhân, Cố Thịnh cho phép, đừng mong được tự do.


      "Tôi quan tâm, dù sao chuyện rất gấp, muốn về nhà ngay, hừ! biết Thịnh nghĩ gì? ràng thương , còn nghĩ muốn giam lỏng , xem ra ấy rất hận ! Hận đến nỗi gặp lại là nỗi thống khổ của ấy, hận đến mức xa là niềm hạnh phúc của Thịnh!" Tôn Tuệ San nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của , cố ý những lời làm tổn thương Tả Tình Duyệt, khóe miệng lên tàn nhẫn, trong lòng ta biết, Cố Thịnh người phụ này, sợ rằng tình ấy còn lớn hơn trong tưởng tượng của Tôn Tuệ San, nhưng là. . . . .


      để cho bọn họ toại nguyện đâu!


      Thấy Tả Tình Duyệt đau đớn, Tôn Tuệ San đắc ý xoay người rời khỏi phòng bệnh.


      Trong phòng, chỉ còn Tả Tình Duyệt, im ắng, nghĩ lại những lời vừa rồi của Tôn Tuệ San, ba mẹ muốn gặp ? xảy ra chuyện gì sao?


      Trong lòng có chút lo lắng, mặc dù biết ba mẹ thương , nhưng vẫn thể bỏ mặc ba mẹ mà quan tâm được.


      Chỉ là, giờ có thể làm gì được đây?


      hành lang bệnh viện, người đàn ông người tỏa ra lạnh lùng, giận đùng đùng về phía trước, khiến mọi người xung quanh nhịn được mà run sợ.


      Cố Thịnh đôi tay nắm chặt, đáng chết! Cận Hạo Nhiên đồng ý cầu của !


      tự do của Tả Tình Duyệt, đính hôn cùng Tiểu Ngữ!


      Cận Hạo Nhiên cùng Tiểu Ngữ đính hôn, là ý muốn của Cố Thịnh, nhưng trong lòng của thấy thoải mái, đáng chết Cận Hạo Nhiên nghĩ mình là ai. ta vì vợ mình mà hy sinh như vậy để chứng tỏ cho thấy si tình của mình sao?


      Hít thở sâu, Cố Thịnh cố gắng bình tĩnh lại, ngừng tự với mình, cho dù Cận Hạo Nhiên đồng ý đính hôn, đời nào cho Tả Tình Duyệt ‘tự do'!


      Nhưng có chuyện khác khiến thể kiềm chế nổi lửa giận phừng phừng!


      Kiều Nam!


      Người đàn ông ấy công khai tới trước mặt Cố Thịnh chỉ trích tàn nhẫn, hơn nữa Kiều Nam còn tuyên bố, đối với Duyệt Duyệt như vậy, chỉ làm tình của với dần dần tan biến!


      Tan biến? còn sao?


      quên ngày đó ở bãi cỏ, hỏi điều này, chỉ trầm mặc!


      Người phụ nữ đáng chết, còn nữa!


      Người là Kiều Nam!


      Trong mắt đùng đùng sát khí, đáng chết! Tất cả đều đáng chết!


      Tại sao những tên đàn ông kia luôn mơ ước có vợ của ? Đáng chết! Tả Tình Duyệt, người phụ nữ ấy có sức hấp dẫn thế nào? Đáng giá để bọn họ hi sinh vì nhiều đến vậy sao?


      Nhưng biết, Tả Tình Duyệt quả có sức hấp dẫn lớn, nếu cũng bị mê hoặc, bây giờ, cho dù là nghĩ muốn buông ra, cũng bỏ được!


      thể rời bỏ !


      Tả Tình Duyệt, trêu chọc giờ lại muốn bỏ rơi , cho phép!


      Nghĩ đến mình mấy ngày nay, Cố Thịnh trong mắt trầm, muốn đẩy cửa phòng bệnh, tay lại đột nhiên cứng đờ.


      Nếu để bộ dạng này mà vào chắc chắn khiến sợ hãi!


      Trong đầu ra hình ảnh ở trước mặt mình cẩn thận, run run rẩy rẩy, tia thương lên trong mắt, khóe miệng nâng lên khổ sở, Tả Tình Duyệt ơi Tả Tình Duyệt, rốt cuộc đầu độc tôi bằng cái gì vậy?


      Trong đấu trường tình , hoàn toàn thua cuộc, cho dù thua, cũng muốn có quyền lợi lớn nhất, giờ vẫn là người chồng danh chính ngôn thuận của !


      Để cho ‘tự do’? thể nào!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 154: Nhìn thấu vết thương chưa liền sẹo của



      Cố Thịnh cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, để cho hai người đàn ông kia ảnh hưởng tới , cho dù Tả Tình Duyệt là viên đạn bọc đường cũng được, chỉ muốn giữ ở bên cạnh!


      Khóe miệng lên nụ cười, Cố Thịnh đẩy cửa ra, thấy bóng lưng Tả Tình Duyệt đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.


      Thân thể đột nhiên ngẩn ra, từ bóng lưng của , dường như nhìn thấy chút thê lương, . . . . . muốn rời sao?


      Khi đầu óc của xuất ý nghĩ này trong lòng lại trở nên hỗn loạn, vừa rồi, khó khăn lắm lòng mới trấn tĩnh lại được mà bây giờ đảo lộn hết rồi, bỏ cặp công văn trong tay xuống, cố ý làm ra tiếng vang khổng lồ hấp dẫn chú ý của Tả Tình Duyệt.


      " đến rồi!". Tả Tình Duyệt thấy Cố Thịnh, mặt lên nụ cười, khiến Cố Thịnh khỏi ngẩn ra, hôm nay cao hứng vậy sao? Chuyện gì làm cao hứng như vậy?


      Mấy ngày nay rất ít thấy cười, thời điểm duy nhất có thể thấy cười chính là lúc chuyện với đứa trong bụng.


      ghen ghét, đố kỵ vì đứa trong bụng! Ghen tỵ vì có được toàn bộ quan tâm và chú ý của !


      đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị nổi tiếng thương giới, cư nhiên cũng có ngày ghen tị với đứa , nếu là trước kia, nhất định cho là mình điên rồi, nhưng bây giờ, những thứ này đều là , càng ngày càng giống mình!


      "Ừ". Tả Tình Duyệt thân thiện khiến Cố Thịnh biết đáp lại như thế nào, nhàn nhạt đáp tiếng, cởi tây trang trói buộc người xuống, tùy tiện giống như trong nhà mình.


      Tả Tình Duyệt hạ mi mắt, vẻ mặt lạnh như băng khiến bất an, vốn dĩ chuẩn bị tốt, giờ phút này lại xác định được, nếu như muốn về nhà chuyến, có cho phép ?


      sợ mình nhìn thấy dáng vẻ cự tuyệt của !


      "Em. . . . . Em. . . . .". Tả Tình Duyệt xoắn ngón tay, biết nên mở miệng ra sao


      Cố Thịnh khẽ cau mày, có chuyện muốn với sao?


      Trong đầu lên ý nghĩ, sắc mặt của trầm xuống, muốn cho biết, muốn rời sao?


      Theo bản năng, nắm chặt đôi tay, lòng đau nhói.


      "Đừng ... Tôi đáp ứng!". Giọng Cố Thịnh lạnh lùng khiến lòng Tả Tình Duyệt chìm xuống đáy cốc, chưa mở miệng, phản đối, còn có thể có hy vọng gì!


      Trong mắt , cho tới bây giờ, ý nguyện của đều quan trọng! phải sao?


      chỉ là con cờ để Cố Thịnh biểu diễn cuộc hôn nhân hạnh phúc ọi người xem mà thôi. Trong mắt , là người phụ nữ lẳng lơ, có tư cách sinh con cho !


      Im lặng xoay người, Tả Tình Duyệt nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt nở nụ cười nhưng trong lòng vô cùng đau đớn.


      Lông mày Cố Thịnh nhíu chặt, tức giận!


      Nhưng cho dù tức giận sao, so với việc rời khỏi vẫn tốt hơn


      thể thừa nhận, nhìn tức giận, tim của đau nhói, lặng lẽ tới bên cạnh , từ phía sau, giơ tay ôm thân thể nhắn của vào trong ngực, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt người toả ra, Cố Thịnh nhắm mắt lại, để ình cảm thụ tồn tại của .


      "Buông em ra!".


      Tả Tình Duyệt nhu thuận như bình thường, mặc dù đối với lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ cự tuyệt động tác thân mật của , buông ra? hôm nay lại cầu buông ra!


      Ha ha! Buông ra?


      Sao có thể buông ra!


      Theo bản năng siết chặt hai cánh tay, ôm càng chặt hơn, dường như muốn hòa vào trong thân thể .


      "Đừng chuyện với tôi như vậy!". Cố Thịnh gác cằm lên đỉnh đầu của , cố gắng đè nén tức giận trong lòng, tự với mình, được đẩy ra xa hơn!


      "Tại sao? Em muốn về nhà cha mẹ chuyến, cũng cho phép, Cố Thịnh, cho dù là phạm nhân cũng có lúc tự do, tại sao em còn bằng phạm nhân chứ!". Khóe miệng Tả Tình Duyệt lên chút khổ sở, đem tất cả uất ức trong lòng hết ra, là bởi vì hèn mọn sao?


      Thân thể Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, gì? Chuyện muốn chính là muốn về nhà chuyến?


      Đáng chết! cho là. . . . .


      Trong lòng lên nồng đậm tự trách, đồng thời cũng là vui sướng vô tận, Duyệt Duyệt muốn rời khỏi ! Ít nhất là lúc này, đó chính là chuyện tốt!


      Buông thân thể ra, nâng cằm lên, ánh mắt rơi vào đôi môi mềm mại của , . . . . . Muốn hôn . . . . .


      Trong nội tâm nghĩ như vậy, chút do dự cúi đầu, che đôi môi dụ người của lại, trời ạ! bao lâu được nếm mùi vị của rồi!


      Trong lòng vô cùng kích động, chỉ muốn về nhà mà thôi!


      Dịu dàng liếm láp môi của , đầu lưỡi cạy hàm răng ra, như thưởng thức hương vị của món ăn ngon nhất. . . . .


      Đột nhiên xuất nụ hôn ấy khiến Tả Tình Duyệt ngơ ngẩn, tại sao hôn ? chỉ trích , phải sao? Nhưng nụ hôn của . . . . . . . . . . Dịu dàng. . . . .


      chưa kịp nghĩ nhiều cảm thấy bàn tay vô cùng quen thuộc vươn vào trong y phục của mình, cúi đầu, đột nhiên thấy y phục của mình xốc xếch chịu nổi, trong lòng cả kinh, trong đầu ra màn máu tanh, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.


      ! nên như vậy!


      "Ưhm. . . . ." Tả Tình Duyệt vùng vẫy, muốn tránh thoát nụ hôn của , rất sợ hãi, sợ chuyện ngày đó lặp lại lần nữa.


      Kinh hoảng đẩy thân thể ra, nhưng hơi sức của có chút tác dụng nào đối với , Cố Thịnh ôm càng chặt, muốn rời khỏi ngực , muốn tiếp tục xuống, nhớ thân thể của !


      Nhưng đầu lưỡi truyền đến hồi đau đớn, mùi máu tanh ở trong miệng nhanh chóng lan tràn ra, bị đau, đột nhiên buông người phụ nữ trong ngực ra, hung hăng nhìn chằm chằm , người phụ nữ đáng chết, cư nhiên cắn !


      Tả Tình Duyệt hối hận vì cắn , ít nhất buông ra, phòng bị nhìn Cố Thịnh tức giận, trong lòng , bất an càng ngày càng mãnh liệt.


      "Tại sao?"


      Quả nhiên là ghét , nên nụ hôn của cũng ghét sao?


      Nhưng lời vừa thốt ra nhìn thấu sợ hãi trong mắt , đáng chết! khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, sao lại quên mất, chuyện ngày đó mình gây ra cho , vậy là, trong lòng còn lưu lại bóng ma!


      Ảo não mở to mắt, trong nháy mắt, tức giận trong lòng đối với biến thành tự trách, dám nhìn tới đôi mắt hoảng sợ của .


      Trong phòng, trầm mặc đến đáng sợ, Tả Tình Duyệt giám thả lỏng phòng bị trong lòng, chớp mắt chú ý nhất cử nhất động của Cố Thịnh, mà trong lòng Cố Thịnh cũng ngừng mắng mình, cho dù muốn , vào thời điểm này cũng nên nhẫn!


      Hít sâu cái, chắc là tại càng sợ !


      "Thay bộ quần áo khác, tôi dẫn em ra ngoài!"


      " đâu?". Tả Tình Duyệt cau mày.


      “Nhà bố mẹ vợ!"


      xong, Cố Thịnh yên lặng ra khỏi phòng bệnh, lưu lại Tả Tình Duyệt đứng ngơ ngác, vừa rồi nghe lầm chứ?


      Cố Thịnh đưa về nhà ba mẹ? biết vì sao, trong lòng tràn ra chút ấm áp. . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :