1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 140: Từ nay về sau, ngủ ghế sopha



      Cuối cùng, Tả Tình Duyệt thể làm trái với quyết định của Cố Thịnh, bị dẫn tới nhà trọ của ở Mĩ, vừa vào cửa, Tôn Tuệ San nhiệt tình chạy ra đón, rúc đầu vào trong ngực Cố Thịnh.


      "Thịnh, tại sao lại để em chờ lâu như vậy? Em muốn bồi thường cho em!". Tôn Tuệ San như bạch tuộc dán chặt vào thân thể Cố Thịnh, nghiêng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tả Tình Duyệt, trong lòng lên vẻ đắc ý.


      Cố Thịnh khẽ cau mày, nhưng giây kế tiếp, lông mày nhíu chặt của giãn ra, nghĩ đến phản bội của Tả Tình Duyệt, lòng tự tôn của bỗng hóa thành tia lửa trả thù, ôm thân thể Tôn Tuệ San, mập mờ bên tai , "Em muốn bồi thường như thế nào? Em thích cái gì có thể tự mình chọn, đều đáp ứng! Hay . . . . Em muốn cùng với chọn với em?"


      Đột nhiên, thân thể Tả Tình Duyệt ngẩn ra, muốn Cố Thịnh mua đồ cùng phụ nữ, đó là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng cho dù khó cỡ nào, cũng cho chị họ rồi, phải sao?


      Nhưng lại biết, cưng chiều đó mang đến cho người thương bao nhiêu thống khổ!


      Trong lòng thoáng qua tia khổ sở, Tả Tình Duyệt hối hận, tại sao mình thể kiên trì, cự tuyệt cầu tới nơi này của ?


      xác định được mình có đủ kiên trì hay .


      " cần! em cần những vật ngoài thân đó, em chỉ cần . . . . .". Tôn Tuệ San cố ý ở bên tai Cố Thịnh lời vừa đủ để hai người nghe thấy, nhưng lập tức, ánh mắt mập mờ ấy làm cho Tả Tình Duyệt hiểu những gì họ vừa .


      Cố Thịnh đè nén chán ghét trong lòng đối với Tôn Tuệ San xuống, cưng chiều ôm Tôn Tuệ San lên, về phía gian phòng. . . . .


      Nhìn bóng lưng của bọn họ, Tả Tình Duyệt thẫn thờ đứng ở nơi đó, cách nào nhúc nhích. Cửa phòng bị đóng lại, mơ hồ nghe thấy thanh rên rỉ phóng đãng của phụ nữ. Ở trong mắt bọn họ, giống như người vô hình, bọn họ hề để ý đến vị trí vợ cả của chút nào.


      Khổ sở đè nén trong lòng hóa thành nước mắt, Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, hi vọng của hoàn toàn tan biến, tay vuốt lên bụng, "Cục cưng, mẹ nên làm gì bây giờ?"


      Đột nhiên, dạ dày vô cùng khó chịu, Tả Tình Duyệt vội vã chạy vào nhà vệ sinh, sau lúc nôn ói, cảm giác thân thể mình mệt lả.


      Còn đau đớn nào hơn khi bị thai nghén hành hạ, mà chồng của lại cùng người phụ nữ khác ở trong phòng hô mưa gọi gió!


      Nhắm mắt lại, Tả Tình Duyệt nhìn mình trong gương, phát mình thay đổi đến mức chính mình cũng nhận ra mình nữa. Thiếu nữ ngây thơ trong sáng, buồn lo còn nữa, vẻ u sầu thay thế ngây thơ, tình hành hạ thương tích đầy mình!


      "Tại sao? Tại sao em lại ?". Nước mắt chảy khô, Tả Tình Duyệt cười khổ nhìn mình trong gương, nếu như có thể ít thương chút đau thế này rồi!


      Nhưng tình dành cho có thể giảm bớt sao?


      Thời điểm Cố Thịnh từ trong phòng ra, phát Tả Tình Duyệt ngủ ghế sa lon, khuôn mặt khóc còn để lại nước mắt làm lòng cứng lại. Nhưng khi tầm mắt rơi vào hai tay đặt bụng, trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc lạnh, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt, suy nghĩ gì thế này? Đối với thể có thương tiếc!


      diễn trò, nhất định là diễn trò!


      Cố Thịnh ngừng tự với mình như vậy, muốn trả thù phản bội của , muốn cho sống trong thống khổ!


      Như muốn chứng minh điều mình vừa nghĩ, Cố Thịnh tới bên sofa, đá vào người Tả Tình Duyệt. dùng sức chút nào thương tiếc khiến Tả Tình Duyệt cau mày, mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thịnh, theo bản năng, Tả Tình Duyệt lập tức ngồi dậy.


      "Nghe đây, từ hôm nay trở , người làm thêm giờ tới, mọi việc trong nhà do phụ trách xử lý!". Cố Thịnh lạnh lùng nhìn , muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của nhưng nghênh đón lại là gương mặt bình tĩnh.


      "Vâng". Tả Tình Duyệt dám nhìn vào mắt , sợ lạnh lùng trong đôi mắt kia làm mình bị thương lần nữa. nghĩ thông suốt rồi, nếu thương, cần gì phải tự làm mình đau khổ? tại có đứa trong bụng phải bảo vệ, thể để ình bị thương tổn nữa.


      Có lẽ, đây chính là người mẹ kiên cường!


      Trong lòng Cố Thịnh lên tia vui, ngay cả liếc mắt nhìn, cũng dành cho cái sao?


      Đáng chết! Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, xoay người chuẩn bị rời , lại bị Tả Tình Duyệt gọi lại.


      "Thịnh. . . . . Em. . . . .". Tả Tình Duyệt có chút chần chờ mở miệng, ánh mắt lóe lên.


      " mau!". Khóe miệng Cố Thịnh nâng lên chút lạnh lùng, hai chữ lạnh lùng mang theo chút tình cảm.


      "Em muốn hỏi, phòng của em ở chỗ nào?". Trong căn hộ này có rất nhiều phòng, nhưng xác định được gian mình có thể ở, định tùy ý chọn gian ở lại, nhưng chợt nghĩ đến, Tôn Tuệ San để được sống yên bình, tránh cho Tôn Tuệ San có chuyện để bới lấy, quyết định hỏi ý kiến Cố Thịnh trước.


      "Phòng?". Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua tia lạnh lẽo, "Những căn phòng này tôi đều phải sử dụng, phải ngủ ghế sofa rất ngon sao? Về sau ngủ ghế sofa !"


      Trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh, nhưng vừa mới chống lại ánh mắt của , liền hối hận, nên nhìn! nhìn thấy hận thù trong mắt Cố Thịnh, lòng trầm xuống, nhìn ghế sofa chút, mặc dù ngủ thoải mái, nhưng luôn có nơi đặt chân mà.


      Trong lòng khổ sở lan tràn, sao cả, chỉ khổ cho đứa trong bụng thôi!


      Nhắm mắt lại, Tả Tình Duyệt im lặng đón nhận sắp xếp của ! vô lực cự tuyệt, phải sao?


      Chẳng biết tại sao, lòng Cố Thịnh đau nhói, đáng chết! Tại sao người phụ nữ này luôn có năng lực làm cho đau lòng?


      Lúc này làm cho muốn tiến lên ôm vào trong ngực, hảo hảo thương tiếc, nhưng trong đầu thoáng qua hình ảnh cùng Kiều Nam chung với nhau, tất cả nhu tình tiêu tan trong nháy mắt, hoàn toàn xứng với thương tiếc của .


      dùng hành động thực tế chứng minh cho biết, mình hận mãnh liệt biết bao nhiêu, cho biết, cái giá phải trả khi phản bội cao cỡ nào!


      Ánh mắt rơi vào bụng của , cũng cho đứa biết, chỉ cần thứ cho phép xuất , nhất định để nó xuất , muốn lấy đứa bé trong bụng của ra!


      Trong mắt ngưng tụ lạnh lùng nồng đậm, Cố Thịnh từng bước từng bước đến gần Tả Tình Duyệt, dùng sức nắm cằm của , suy nghĩ cách trừng phạt người phụ nữ này, nhưng giờ . . . . Chưa phải là thời điểm thích hợp!


      dựa theo kế hoạch, từng điểm từng điểm khiến Tả Tình Duyệt thống khổ nhưng bây giờ chưa đến lúc!


      muốn từ từ hưởng thụ khoái cảm mà quá trình này mang lại cho !


      Nhìn đôi môi hoảng sợ run rẩy, trong mắt thoáng qua chút tà ác, cúi người hôn lên hai cánh môi mềm mại. . . . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 141: Ngay cả nụ hôn của cũng chịu nổi sao?



      Đột nhiên xuất nụ hôn ấy khiến Tả Tình Duyệt ứng phó kịp, bá đạo cạy ra hàm răng của , hôn từ từ trở nên cuồng loạn. Trong đầu Tả Tình Duyệt lên hình ảnh Cố Thịnh ôm Tôn Tuệ San vào căn phòng ban nãy, đầu như bị sét đánh, nghĩ tới người giờ phút này hôn môi vừa mới hôn người phụ nữ khác, trong lòng của toát ra cảm giác khó nên lời, theo bản năng tránh né khỏi lồng ngực của Cố Thịnh.


      ". . . . . Được. . . . . Buông ra!". Lông mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt , cần nụ hôn của ! từng quý trọng nụ hôn này bao nhiêu giờ phút này nó càng làm đau đớn bấy nhiêu.


      Trong mắt Cố Thịnh lên tia vui, thấy chán ghét mặt , trong nháy mắt, trong lòng ngưng tụ tức giận lớn hơn. Buông ra? Trước kia như thế nào nữa, cũng cự tuyệt thân thiết của , tại, thậm chí ngay cả cái hôn cũng chịu nổi sao?


      muốn buông ra, buông ra!


      Ôm chặt vào trong ngực, tay cố định cái gáy của , kích hôn biến thành gặm cắn, giống như mang theo trừng phạt vô tận, Cố Thịnh chút lưu tình, mỗi lần đều làm Tả Tình Duyệt bị đau.


      "Ưm. . . . .". sắp thể chống đỡ được cuồng loạn của , giờ phút này, như con thú hoang, đối với , là nguy hiểm mà trí mạng. Trong lúc vô tình chống lại đôi mắt khát máu kia, trong lòng Tả Tình Duyệt khỏi ngẩn ra, dường như muốn xé nát chính mình!


      Quá mức sợ hãi, Tả Tình Duyệt kiên quyết dùng sức, hung hăng khẽ cắn, giây kế tiếp, Cố Thịnh liền buông lỏng đôi môi dây dưa với ra.


      "Đáng chết!". Cố Thịnh tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, người phụ nữ đáng chết! cư nhiên dám cắn !


      giận dữ, bàn tay giương lên, bốp tiếng, thanh thanh thúy vang dội khắp phòng, sức lực cường đại khiến thân thể Tả Tình Duyệt lảo đảo cái, vất vả ổn định cơ thể của mình, mặt truyền đến đau rát, nhất thời khiến đầu óc Tả Tình Duyệt trống rỗng.


      là đau! Phục hồi lại tinh thần, Tả Tình Duyệt đưa tay sờ lên gương mặt của mình, nhưng mới đụng cái khiến đau đến mức thở nổi, tát này, Cố Thịnh chút nào thương tiếc!


      Trong lòng lên tia khổ sở, Tả Tình Duyệt giương mắt nhìn người đàn ông mình , mình sai người rồi sao?


      Ánh mắt thê lương ấy khiến lòng Cố Thịnh có chút nhói đau, nắm chặt bàn tay vừa rồi đánh , mặt dấu năm ngón tay đỏ tươi tố cáo hành động vừa rồi của , ! chỉ muốn dạy dỗ , chứ cố ý dùng sức như vậy!


      Nhưng điều đó là do tự chuốc lấy mà.


      kiên quyết thu lại mềm lòng, nhìn tới khuôn mặt bi thương của , trong mắt thoáng qua chút tàn nhẫn, "Đừng để tôi nhìn thấy nữa!"


      Thấy , luôn nhớ tới phản bội của , dám chắc, lần sau mình có giống vừa rồi cách nào khống chế lửa giận của mình. Trong lòng mâu thuẫn, muốn trừng phạt , nhìn thống khổ, nhưng thời điểm chân chính thấy thống khổ, tim của cũng đau đớn theo!


      Đây rốt cuộc là trừng phạt hay là trừng phạt mình?


      Trong lòng Cố Thịnh khẽ nguyền rủa, xoay người, chút lưu luyến ra khỏi cửa, lưu lại Tả Tình Duyệt xụi lơ ngồi dưới đất.


      muốn gặp lại , tại sao còn muốn dẫn tới nơi này?


      chưa bao giờ biết, ra có người vô tình đến thế!


      . . . . . . . . .


      Trong đại sảnh biệt thự của Kiều Nam ở Mĩ.


      khí cực kỳ đè nén, Kiều Nam nhìn báo cáo trong tay, hung hăng vứt văn kiện xuống đất,"Cái gì gọi là tìm được? người sống sờ sờ ra đó, làm sao tìm được, tiếp tục tìm cho tôi!".


      Bọn thuộc hạ run rẩy lui ra ngoài, chỉ có chuyện tình liên quan đến Tả tiểu thư, Nam ca mới có thể tức giận như thế, tại, trong lòng bọn họ chỉ có thể cầu nguyện nhanh chóng tìm được Tả tiểu thư, nếu bọn họ có dự cảm, nhất định Kiều Nam làm cho cả bang phái gà chó yên!


      Trong phòng lớn như thế chỉ còn lại mình Kiều Nam, như chú gà trống thua trận ngồi liệt ở ghế sofa.


      Cả ngày nay, dường như dùng tất cả các mối quan hệ, đều tìm được tung tích của Tả Tình Duyệt. chỉ mua chút đồ chua cho Duyệt Duyệt nhưng khi trở lại, nơi đó lại bóng người!


      khẩn trương, ngừng tìm kiếm, tìm khắp tất cả những nơi có thể, đều tìm được tung tích của !


      mình Duyệt Duyệt liệu có thể xảy ra chuyện gì ?


      có thai, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên làm gì bây giờ?


      Ánh mắt bỗng chốc ngẩn ra, Kiều Nam càng thêm lo lắng, quyền hung hăng đánh vào khay trà, đều do , nếu mua đồ, vẫn ở bên người Duyệt Duyệt, có chuyện mất tích!


      "Duyệt Duyệt, em thể có chuyện gì được!". Kiều Nam thầm, nếu như Duyệt Duyệt xảy ra chuyện gì, có cách nào tha thứ ình!


      Đúng thời điểm biết nên làm sao, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Nam nhanh chóng tiếp điện thoại, nghe tiếng "Kiều đại ca" nhu hòa của Duyệt Duyệt từ đầu kia điện thoại truyền đến, Kiều Nam chợt ngẩn ra.


      "Duyệt Duyệt, bây giờ em ở đâu? Có an toàn ? Cục cưng trong bụng có khỏe ? Mau cho biết, Duyệt Duyệt, chuyện với em đó!". Kiều Nam kịp chờ đợi hỏi hàng loạt vấn đề, khẩn cấp muốn xác định an nguy của Duyệt Duyệt.


      "Kiều đại ca. . . . .". Thanh Tả Tình Duyệt mang theo tia nghẹn ngào, đột nhiên, phát , thế giới này, vẫn còn có người quan tâm cùng đứa trong bụng!


      Tay bao trùm ở bụng, mặt Tả Tình Duyệt lên nụ cười khổ sở, ở trong lòng với đứa : còn có người quan tâm con, mặc dù người kia phải là cha ruột của con!


      "Duyệt Duyệt. . . . . cho biết em ở đâu, lập tức tới đón em về!". tiếng kêu này của Kiều Nam làm lòng vô cùng cảm động, xong câu này, thân hình cao lớn của tới cửa.


      Tả Tình Duyệt dừng chút, ánh mắt rơi vào bụng của mình, trong mắt thoáng qua chút kiên định, phải vì mình làm ra lựa chọn, "Kiều đại ca, em ở chỗ Cố Thịnh, em. . . . . có thể dẫn em rời ? Em sợ. . . . .". Hít thở sâu cái, trong đầu ra chuyện nghe được ở phòng ăn.


      ta xứng sinh đứa của !’


      Cố Thịnh để cho sinh đứa ! Nhưng lại thể mất bảo bối dễ có này!


      "Em sợ ấy đối với đứa bất lợi!". Tả Tình Duyệt chút đề phòng với Kiều Nam, biết, tại, trừ Kiều Nam, có ai có thể nhờ giúp đỡ, mà Kiều Nam nhất định chút do dự giúp !


      Đôi mắt màu lục của Kiều Nam lên chút tối tăm, Cố Thịnh? Nhanh như vậy Cố Thịnh tìm ra ?


      Thực ra, sớm biết nơi ở của Cố Thịnh, lại chậm chạp cho Duyệt Duyệt biết, chỉ hy vọng có thể sớm chữa khỏi tay của , nhưng nghĩ đến việc Cố Thịnh tìm được Tả Tình Duyệt!


      Đối với đứa bất lợi? nghe được hoảng sợ của Duyệt Duyệt, quan tâm đến đứa trong bụng như thế, coi nó như mạng sống của mình, luôn bảo vệ đứa đó! Mà ta. . . . .


      Chỉ cần là muốn, thỏa mãn ý nguyện của !


      "Em đừng sợ! lập tức tới tìm em”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 142: Để tôi "thệt nhiều"



      Tả Tình Duyệt cầm điện thoại ngẩn người, đây chính là lựa chọn của mình sao?


      Cuối cùng vẫn lựa chọn rời Cố Thịnh vì đứa bé!


      Trong lòng trồi lên chút khổ sở, tại sao hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của , phải chọn ra người? Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, còn cách nào!


      Người đàn ông cần sinh con cho ! Mà lại thể trơ mắt nhìn đứa bé trong bụng mình gặp bất kỳ nguy hiểm gì!


      Trong đầu ra gương mặt sắc bén của Cố Thịnh, sợ hãi và lo lắng tựa như tấm lưới lớn vô hình, càng lúc càng giương về phía , tựa hồ muốn cắn nuốt .


      ra đau lòng mãnh liệt như vậy!


      hy vọng có thể có được tình của dường nào, nhưng rốt cuộc lại hóa thành bọt nước, ra chỉ là giấc mộng!


      hy vọng mình có thể sinh con cho biết dường nào, nhưng, nhưng lại khinh thường!


      bị bi thương và khổ sở bao phủ, chút nào chú ý tới ở trong phòng, có thêm người đàn ông, người nọ lẳng lặng nhìn , mặt mang tức giận kinh người, tựa hồ muốn thiêu hủy người khác!


      Đột nhiên, cổ truyền tới sức lực khổng lồ khiến Tả Tình Duyệt cau mày, kinh dị mở mắt ra, đột nhiên đối mặt đôi mắt lãnh của Cố Thịnh.


      "Thịnh. . . ." Tả Tình Duyệt gian nan kêu tên của , trở về lúc nào? Tại sao đột nhiên giận dữ như vậy? làm gì sai sao?


      Đột nhiên thức tỉnh, Tả Tình Duyệt lập tức hiểu ra, mà lời của Cố Thịnh cũng xác nhận suy đoán của .


      "Ngọt ngào quá nhỉ?" Thanh Cố Thịnh tựa hồ từ địa ngục truyền tới, lộ ra quỷ mị làm cho lòng người lạnh lẽo, người phụ nữ đáng chết!


      Cả ngày, xử lý công cũng yên lòng, trong đầu ngừng ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, cho dù là người phụ nữ này phản bội mình, vẫn thời khắc khắc nghĩ tới , làm sao vậy? gặp ma rồi sao?


      Hủy bỏ cuộc xã giao, Cố Thịnh kịp chờ đợi về tới đây, dọc theo đường , còn tự với mình, phải muốn gặp , mà là muốn xác định có còn an phận ở nhà hay thôi!


      Nhưng, trở lại lại nghe thấy trò chuyện với Kiều Nam!


      Người phụ nữ ghê tởm này, cư nhiên dùng giọng dịu dàng như vậy kể khổ với Kiều Nam!


      Người phụ nữ đáng chết, cư nhiên thương lượng muốn rời với gian phu của !


      Hừ! Muốn rời sao? suy nghĩ quá đơn giản!


      "Thịnh, cầu xin buông em ra, em sắp. . . thở. . . được." Tả Tình Duyệt cố gắng đẩy tay bóp cổ mình của ra, Cố Thịnh trước mặt là đáng sợ! có dự cảm, giết mình chút do dự!


      Trong lòng chợt lạnh, Tả Tình Duyệt theo bản năng cau mày, thể chết được! thể để cho tiếp tục tổn thương !


      Nghĩ tới đây, càng thêm xác định quyết định mới vừa rồi của mình!


      "Thả ra? Thả ra để như hình với bóng với tình nhân của sao?" Cố Thịnh ngừng gia tăng sức lực, nhìn mặt bởi vì hít thở thông mà trở nên tái nhợt của , trong lòng nổi lên khoái cảm trả thù.


      "Kiều đại ca, ấy phải. . ." Tả Tình Duyệt vội vàng muốn giải thích, nhưng, giải thích của chỉ đổi lấy châm chọc nhiều hơn của Cố Thịnh.


      "Kiều đại ca? Xem kìa, gọi là thắm thiết!" Cố Thịnh hoàn toàn bị lửa ghen khống chế, lý trí từ từ bị đánh bại. Giờ phút này, chỉ muốn với người phụ nữ trước mắt, mới là chồng của , mới là trời của ! là của , cả đời đều chỉ có thể là của !


      Con ngươi thâm thúy bỗng chốc căng thẳng, Cố Thịnh buông lỏng cổ của Tả Tình Duyệt ra, lôi kéo cổ tay , hung hăng đẩy ngã ở ghế sô pha. Tả Tình Duyệt theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ bụng của mình, đầu lại cẩn thận đụng phải cạnh bàn trà cạnh ghế sô pha, lập tức có dòng máu tươi từ trán của chảy xuống.


      Tả Tình Duyệt cảm thấy đau, giờ phút này, trong lòng của chỉ muốn bảo vệ tốt đứa trong bụng!


      Khóe miệng Cố Thịnh nở nụ cười lạnh, xem quý nghiệt chủng trong bụng cỡ nào!


      Ngay cả chính mình cũng để ý sao? Ánh mắt từ vết thương trán từ từ chuyển qua phần bụng dùng đôi tay bảo vệ, từng bước từng bước đến gần Tả Tình Duyệt.


      Tả Tình Duyệt co rúc thân thể, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.


      Đột nhiên, thân hình cao lớn của Cố Thịnh đặt lên thân thể Tả Tình Duyệt, bàn tay chút nào thương tiếc xé rách áo người , rẹt tiếng, y phục theo tiếng mà rách, cơn lạnh lẽo vọt qua da thịt trần trụi trước ngực .


      " muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt che chở trước ngực của mình, tựa hồ có thể dự liệu được chuyện làm tiếp.


      " cứ ? Vợ của tôi!" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua quỷ quyệt, cúi người hung hăng cắn ở cổ của , tựa hồ muốn phát tiết lửa giận trong lòng ra ngoài, muốn ăn từng miếng từng miếng vào trong bụng, như vậy, nghĩ đến rời khỏi mình với tên đàn ông khác nữa.


      "! Đừng!" Tả Tình Duyệt bị đau, muốn giãy giụa, nhưng mà, sợ sức lực của mình cẩn thận thương tổn đứa trong bụng, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn thô bạo kia, mặc cho lưu lại từng dấu răng đau đớn người .


      "Đừng? quên nghĩa vụ của người vợ rồi sao? Hay là hi vọng tại đè ở người là Kiều đại ca của ?" Cố Thịnh kéo ra tất cả y phục người , ánh mắt chạy ở người của , đáng chết! Thân thể của vẫn xinh đẹp như vậy!


      Kiều đại ca? Tả Tình Duyệt theo bản năng lắc đầu, muốn cho biết, và Kiều Nam có cái gì, nhưng, Cố Thịnh cho bất cứ cơ hội nào.


      Bá đạo hôn môi của , càn rỡ biểu đạt đoạt lấy của mình, vừa nghĩ tới thân thể của từng bị người đàn ông khác nhìn như vậy, hôn như vậy, lửa giận trong lòng của Cố Thịnh liền bùng lên, động tác thô bạo có chút thương tiếc nào. Đẩy ra hai chân , thả ra dục vọng của mình, chút do dự xông vào thân thể chưa chuẩn bị của .


      "A. . ." Đau đớn khiến Tả Tình Duyệt cau mày, cảm thấy mình sắp bị xé ra, nhưng, người đàn ông người giống như là cố ý muốn khiến đau đớn, chờ đợi thích ứng, đâm vào thân thể của từng cái, mỗi lần đều mang theo ý hủy diệt, xông vào chỗ sâu nhất trong thân thể .


      "Đau ?" Cố Thịnh thở gấp, nhìn nhíu chặt lông mày, giọng nỉ non ở bên tai của , "Đau kêu ra , để cho tôi biết rất đau!"


      Tả Tình Duyệt cố nén, cơ hồ muốn nghiến chặt đôi môi, nhìn thân thể ngừng phập phồng người, trong não vang lên lời của bác sĩ, đột nhiên ngẩn ra, thân thể của vẫn thể chịu đựng hoan ái quá kịch liệt!


      "Cầu xin , đừng như vậy, cầu xin , buông em ra. . ." Tả Tình Duyệt khổ khổ cầu khẩn, sắp chịu nổi, hôm nay Cố Thịnh kịch liệt hơn bao giờ hết, trong lòng của mơ hồ có dự cảm tốt.


      "Hư! Để cho em nhiều chứ!" khóe miệng Cố Thịnh nhếch lên nụ cười lạnh lùng, giống như ác ma tái thế, đè xuống thương tiếc trong lòng. Dữ dội chiếm lấy thân thể của .


      ". . . . . Đừng. . . . ."


      Trong lòng trồi lên tia tuyệt vọng, sao? Tại sao cảm thấy đều là hận và trả thù?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 143: Đối Với Em Đành Lòng!



      “Tôi …… muốn …….. hận !” Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào đôi con ngươi bén nhọn của Cố Thịnh, hai tay đẩy lồng ngực kiên cố của , nhưng sức lực của ở trước mặt như kiến càng lay cây, đáng được nhắc tới.


      “Hận? Người nên hận là tôi, có tư cách gì hận?” Cố Thịnh hung hăng nắm cằm , hận thể đem bóp nát, người đàn bà trắc nết này còn dám hận , dường như đây là chuyện buồn cười nhất nghe được đời này!


      Động tác phía dưới lần nữa tăng lên, mỗi lần đều mang đau đớn đến cho , bàn tay tới bụng nhàng vuốt ve, nhưng lại khiến Tả Tình Duyệt sinh ra loại ảo giác, hình như biết bí mật trong bụng ! Sao có thể như thế.


      Trong lòng đột nhiên căng thẳng, Tả Tình Duyệt theo bản năng đẩy tay ra.


      “Sao? Tôi thể sờ chỗ này sao?” Cố Thịnh tà tứ nhếch miệng, ánh mắt trở nên tối tăm, chỗ này mang theo chứng cứ phản bội của ta, ta sợ mình phát sao? Nghĩ đến những gì mới vừa rồi nghe với Kiều Nam.


      ‘Sợ ấy gây bất lợi cho đứa bé trong bụng em!’


      Linh cảm của phụ nữ quả nhiên là nhạy!


      “Vậy chỗ này của có bí mật gì thể cho người khác biết sao?” Bàn tay Cố Thịnh lần nữa rơi vào bụng , động tác vẫn rất , lại đưa đến thân thể Tả Tình Duyệt lạnh run.


      ". . . . . có!" Tả Tình Duyệt theo bản năng chối bỏ, ánh mắt tránh né, trong lòng mơ hồ bất an, ấy phát rồi sao?


      " có sao? Nhưng tôi lại cảm giác chỗ này có gì đó giống?” Cố Thịnh nhíu mày, liễm hạ mi mắt, che kín sát ý chợt lóe lên, con đàn bà đáng chết này còn muốn lừa gạt sao?


      quá ngây thơ rồi! Chỉ bằng mà có thể đem lừa gạt đến gió thổi lọt sao? Nếu muốn cứ như vậy chơi tiếp vậy thành toàn cho , nhưng hậu quả phải do mình gánh chịu!


      “Chắc là ảo giác của tôi, nếu tôi còn tưởng trong chỗ này mang cốt nhục của tôi!” Hung hăng khẽ cắn bụng , giây kế tiếp Tả Tình Duyệt đau kêu thành tiếng, đồng thời cái bụng bằng phẳng tuyết trắng cũng đột nhiên lên dấu răng sâu.


      Tả Tình Duyệt còn kịp chú ý đau đớn người, chỉ biết, thể để cho Cố Thịnh biết chuyện mang thai! khi bị phát nhất định lưu lại đứa bé!


      ", có con. . . . . có con!" Giống như là kịp chờ đợi muốn cho tin tưởng, Tả Tình Duyệt trong mắt của tràn đầy vội vàng, còn kế sách nào chỉ có chủ động đến gần, hôn thân thể , trêu chọc dục vọng của , tới dời chú ý của .


      Đột nhiên xuất nhiệt tình khiến hận ý trong mắt Cố Thịnh càng đậm, khóe miệng nâng lên nụ cười giễu cợt, chột dạ sao? Quả nhiên là chột dạ!


      Con đàn bà đáng chết này tiếc chủ động dẫn dụ mình, kéo chú ý của mình!


      Động tác của mặc dù lưu loát nhưng đáng hận chính là lại chịu nổi trêu đùa của , thể thừa nhận này, có thể dễ dàng khống chế thân thể !


      Trong lòng khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, trong phòng cuộc hoan ái mang theo trả thù diễn tiến. Cưỡng đoạt thịnh yến vẫn tiếp tục, vẫn từ ghế salon lan tràn đến bàn ăn, lại kéo dài đến thảm, trong phòng khách mỗi chỗ đều để lại dấu vết hoan ái của họ. Cố Thịnh dường như là cố ý cho có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, chiếm lấy thân thể tốt đẹp của biết bao nhiêu lần.


      Thậm chí hi vọng, dùng phương thức này giết nghiệt chủng trong bụng , nhưng đến cuối cùng vẫn thất vọng!


      "Quả nhiên là mạng lớn!" Cố Thịnh hơi híp mắt, nhìn ngủ mê man thảm trải sàn, thân thể trần truồng đầy dấu vết cố ý làm ra, có thể là thê thảm nỡ nhìn, trong lòng đột nhiên sinh ra tia thương tiếc, mới vừa rồi phải quá thô bạo chứ?


      Đáng chết! Cố Thịnh nhận thấy được mình đồng tình và để ý lập tức hung hăng đẩy ra, sao vậy? thể đồng tình với ta!


      phải hận , phải xem chịu hành hạ!


      Cuối cùng nhìn cái, thân hình cao lớn của Cố Thịnh vào thư phòng, trong con ngươi thâm thúy ngưng tụ lại tia trầm, lúc này Kiều Nam nhất định là chạy tới chỗ này?


      Muốn mang người đàn bà của ?


      Hít sâu hơi, Cố Thịnh lấy điện thoại ra bấm dãy số của An Điền, “Lập tức chuẩn bị chuyên cơ về nước!”


      “Vâng tổng giám đốc.” An Điền ở đầu dây bên kia hỏi cái gì, theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy, mơ hồ biết tổng giám đốc đột nhiên quyết định ở lại Mỹ là bởi vì Tổng giám đốc phu nhân, mà lần này đột nhiên quyết định về nước hình như Tổng giám đốc phu nhân cũng thoát khỏi quan hệ.


      “Mặt khác sắp xếp người chặn người cho tôi, tôi chỉ muốn trì hoãn ta khoảng thời gian là được!” Cố Thịnh lạnh lùng phân phó, trong mắt thoáng qua tia sáng sắc bén.


      Sắp xếp xong tất cả, Cố Thịnh lần nữa xuất ở trong phòng khách, thay Tả Tình Duyệt hôn mê dọn dẹp thân thể. . . . .


      . . . . . . . . .


      Tả Tình Duyệt chậm rãi tỉnh lại, thân thể khẽ động, liền dắt ra tia đau đớn, giữa hai chân giống như chướng ngại vật bị xe đè nát vậy đau nhức dứt.


      " tỉnh rồi hả?" Thanh lạnh lùng có chút nhiệt độ nào.


      Tả Tình Duyệt nghiêng đầu nhìn sang, đột nhiên nhìn thấy Cố Thịnh ngồi ở chỗ cách mình chừng bước ngắn, mà ngực của , có người phụ nữ tựa sát, chị họ của , Tôn Tuệ San!


      Tim bị đâm đau đớn, khẽ cau mày, ràng thấy qua hình ảnh bọn họ ân ái vô số lần, sao vẫn thể thích ứng đây?


      "Đây là đâu?" Tả Tình Duyệt nhìn bốn phía, phải ở trong nhà trọ!


      " máy bay, chúng ta về nhà !" Giọng điệu của Tôn Tuệ San dịu dàng tựa hồ có thể chảy ra nước, nhàn nhạt nhìn Tả Tình Duyệt cái, nhìn đến dấu vết người mặc quần áo cũng thể che lấp được, trong lòng sinh ra nồng đậm ghen tỵ.


      đôi tay an phận ở người Cố Thịnh dao động, cố ý kích thích Tả Tình Duyệt.


      Về nhà? Họ phải về Thành phố A sao?


      Nhưng . . . . .


      Đột nhiên nhớ tới Kiều Nam đến đón , bây giờ rời Kiều Nam biết ?


      Nhận thấy được ánh mắt của , Cố Thịnh trong mắt thoáng qua tia vui, theo bản năng nắm chặt đôi tay, con đàn bà đáng chết, nghĩ tới người đàn ông kia sao?


      "Thịnh, là xấu, xem đem em họ làm mệt mỏi, sao có thể đối đãi với Duyệt Duyệt thô bạo như vậy? Em còn tưởng rằng chỉ lưu lại người phụ nữ dấu hôn, lại ngờ răng của bén nhọn như vậy, em họ chắc là rất đau? Lần sau thử cắn người em vài cái, có được ? Tôn Tuệ San mập mờ vói vào trong tây trang của Cố Thịnh dán chặt lồng ngực rắn chắc của , người đàn ông này có sức hút như vậy, nhưng lại chiếm được!


      Tại sao chỉ có Tả Tình Duyệt có đãi ngộ đó!


      Nhìn những dấu vết người ta làm đố kị đến nổi điên!


      Cố Thịnh khẽ cau mày, biết Tôn Tuệ San đùa giỡn, trong lòng châm chọc, người chị họ của Tả Tình Duyệt đúng là hận !


      " ấy và em giống nhau!" Cố Thịnh nhàn nhạt xong, tại trừ Tả Tình Duyệt, đối với người nào cũng đều có hứng thú, những phụ nữ khác trong mắt chẳng là cái gì!


      Nhưng đột nhiên nghiêng mắt nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của Tả Tình Duyệt, trong lòng ngẩn ra, đột nhiên xoay người nâng cằm Tôn Tuệ San lên khóe miệng nâng lên chút ý cười, "Đối với em đành lòng!”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 144: cố ý làm khó dễ, cố gắng kiên trì



      "Thịnh. . . . ." Tôn Tuệ San ngờ phối hợp như vậy, ánh mắt như có như lướt qua Cố Thịnh, nhìn về phía Tả Tình Duyệt, trong lòng mang theo vài phần đắc ý, ha ha, sắc mặt lại tái nhợt mấy phần rồi sao! Nhìn dáng dấp giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu vậy!


      biết nên đồng tình ta hay nên ghen tỵ với ta, bị người đàn ông mình tổn thương như vậy nhất định rất khó chịu!


      Nhưng rất vui khi thấy ta bị thương, dù sao thứ có được cũng muốn cho người khác dễ dàng đạt được!


      Càng thêm chút kiêng kị đụng vào thân thể Cố Thịnh, “Thịnh, em ! đối với em tốt!”


      Đối với ấy tốt!


      Tả Tình Duyệt ngay cả nụ cười khổ cũng nặn ra được, bên tai ngừng vang lên câu vừa rồi của Cố Thịnh với Tôn Tuệ San.


      ‘Đối với em, đành lòng!’ đành lòng? Nếu những lời này với vui đến cỡ nào!


      tình nguyện vì những lời đó bỏ ra tất cả của !


      Nhưng người mà thương phải mà là chị họ của !


      Nghiêng người sang, thẩn thờ nhìn nơi nào đó, bên tai những lời tâm tình của bọn họ vẫn ngừng vang lên, ngay lúc này hi vọng mình nghe được, như vậy đau đớn!


      Cố Thịnh thấy bóng lưng tiêu điều của tâm nhất thời lại chấn động cái, dường như rất gầy yếu, tấm lưng đó làm có chút vui.


      “Thịnh, chúng ta qua bên kia có được ?” Tôn Tuệ San nhận thấy được chú ý của còn ở người mình, muốn kéo tinh thần trở về lại bị Cố Thịnh dấu vết đẩy ra.


      có chút mệt.” Cố Thịnh nhắm mắt lại để bóng lưng của Tả Tình Duyệt nhiễu loạn suy nghĩ của nữa, cũng muốn thấy khuôn mặt thuộc về Tả Tình Duyệt vẫn ngừng đối mình hiến mị


      Mặc dù Tôn Tuệ San cam lòng nhưng cũng dám quá mức càn rỡ trước mặt Cố Thịnh. biết, có thể ở bên cạnh Cố Thịnh hoàn toàn là vì người đàn ông này muốn lấy ra để kích thích trả thù Tả Tình Duyệt, cho nên vội, chỉ cần ngày Cố Thịnh còn hận Tả Tình Duyệt vẫn còn cơ hội ở bên cạnh ta. chỉ có thế, còn có thể lợi dụng tốt cơ hội hiếm có này khiến Tả Tình Duyệt thống khổ!


      Ai bảo ta may mắn như vậy có được tình của người đàn ông này!


      Ngay cả Kiều Nam bá chủ giới xã hội đen cũng si mê ta, vóc dáng của ta hấp dẫn vậy sao?


      Người có hấp dẫn hơn nữa cũng biết đau khổ, phải sao?


      Tả Tình Duyệt biết sao trở lại ngôi nhà rời hơn mười ngày, nhìn cảnh vật quen thuộc thế nhưng lại cảm thấy cực kỳ xa lạ.


      Nhà? Nơi này còn là nhà của sao?


      Thận trọng vuốt ve bụng, có lẽ bắt đầu từ ngày Cố Thịnh đem Tôn Tuệ San mang vào nhà khi đó nơi này cũng còn thuộc về nữa rồi, mà lại ngây ngốc tự lừa gạt mình, chịu nhìn thực tế.


      Hôm nay nhìn ràng, muốn rời khỏi rồi, nhưng Cố Thịnh cho phép sao?


      Biết người biết ta. hiểu năng lực của Cố Thịnh, qua, cả đời là người phụ nữ của , liền nhất định trốn thoát lòng bàn tay của , nhưng là. . . . .


      mệt mỏi, mệt mỏi , muốn thoát , bụng ngày lớn lên, cuối cùng ngày gánh nổi điều bí mật này!


      muốn ngày đó đến, tận mắt nhìn cha của đứa bé tự tay phá hủy bảo bối quan trọng nhất của !


      " chủ, cậu chủ tối nay muốn ăn cá, bảo chuẩn bị bữa tiệc toàn cá.”


      Quản gia tới trước mặt Tả Tình Duyệt, truyền lại chuyện vừa rồi Cố Thịnh gọi điện thoại thông báo, khiến Tả Tình Duyệt lâm vào trầm tư đột nhiên thức tỉnh.


      "À, được." Tả Tình Duyệt nhìn chút xem là lúc nào, sắp tối rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh như vậy?


      thiếu chút quên mất, ở trong căn nhà này còn thân phận khác —— nữ giúp việc!


      Yên lặng vào phòng bếp, trận mùi tanh gay mũi liền đập vào mặt, trong dạ dày hồi sôi trào, Tả Tình Duyệt theo bản năng vọt vào toilet, nằm ở bồn rửa ngừng nôn ọe, vất vả mới giảm bớt, Tả Tình Duyệt lần nữa vào phòng bếp, mùi tanh vẫn làm cho cực kỳ khó chịu.


      Nhìn trong phòng bếp cá còn chưa xử lý, sắc mặt Tả Tình Duyệt trở nên tái nhợt, Cố Thịnh cố ý sao?


      Chẳng lẽ ta biết mình mang thai? Trong lòng trầm xuống, thân thể xụi lơ xuống, chống lên cánh cửa, Tả Tình Duyệt dám tiếp tục nghĩ thêm, , biết! Ở trước mặt , để lộ ra bất kỳ sơ hở nào mà?


      Nhớ đến ngày đó, lúc thô bạo đoạt lấy , hỏi mấy câu kỳ quái kia, lại dám khẳng định, nếu quả như phát , nhất định lôi kéo mình bệnh viện, phải sao?


      Tả Tình Duyệt ngừng đối mình xây dựng tâm lý, chỉ là thử dò xét mình thôi! Nhất định là thử dò xét mình!


      thể lộ ra bất kỳ sơ hở nào, hít sâu hơi, mùi tanh gay mũi này cơ hồ làm lần nữa muốn nôn ra ngoài, nhưng là, cố gắng nén xuống, ngừng thở, bức bách mình để ý những thứ mùi vị làm cho khó chịu đó.


      Kể từ khi Cố Thịnh bắt đầu để cho xử lý ba bữa cơm, trong phòng bếp cũng còn những người khác xuất , tất cả tất cả đều phải tự mình làm.


      Khi từng giây từng phút qua , Tả Tình Duyệt mấy lần chịu nổi ngừng nôn ọe, trong lòng vô cùng đau đớn, Tả Tình Duyệt thở dài, “Bảo Bảo, con phải đứng về phía mẹ, nhất định phải ráng gượng!”


      biết có phải những lời có tác dụng, hay là thích ứng với loại mùi vị này, sau đó cũng còn khó chịu như lúc mới bắt đầu, cho đến khi bữa tiệc toàn cá được bày ra bàn, Tả Tình Duyệt cảm giác mình cơ hồ tróc lớp da.


      Nhưng lại cười, chỉ cần trong lòng có kiên trì, chuyện gì cũng đều tốt lên!


      Nhìn cửa chút trời tối rồi, Cố Thịnh sao vẫn chưa về?


      mong đợi cái gì? Biết Cố Thịnh trở lại, nhất định cố ý bới lấy, thế nhưng lại mong đợi về sớm!


      Lắc đầu thở dài, Tả Tình Duyệt quyết định thừa dịp này trở về phòng khách nghỉ ngơi, gần đây thân thể càng ngày càng dễ dàng mệt mỏi, tại chỉ muốn ngủ giấc ngon, ngay cả cơm cũng muốn ăn.


      Nhưng khi ra phòng ăn, lúc bước qua đại sảnh bóng dáng của Cố Thịnh liền xuất ở cửa ra vào, Tả Tình Duyệt trong lòng cả kinh, ta về!


      theo bên cạnh phải là Tôn Tuệ San mỗi ngày vẫn bên cạnh nữa, mà là ba người đàn ông khôi ngô tuấn tú khác.


      Những người này từng gặp qua rồi, người là Sở Phàm từng băng bó vết thương cho , người là người đàn ông xa lạ đêm tân hôn!


      Trong lòng hâm mộ trầm xuống, cả người thoáng qua tia lạnh như băng, theo bản năng lui về phía sau bước, cũng kịp xem người đàn ông còn lại là ai, liền lập tức cúi thấp đầu.


      "Chị dâu, lâu gặp!" Tiết Lâm Phong thân thiện tiến lên chào hỏi, thấy đối với mình tựa hồ có điều sợ hãi, trong lòng mơ hồ hiểu, nhất định là ở đêm tân hôn bị dọa ít, nhưng cuối cùng cũng có tiếp tục chơi mà.


      cũng đừng sợ đến thế chứ! Làm như là ác ma vậy!


      đương nhiên biết, Cố Thịnh ở sau lưng động tay động chân như thế nào. Trong ý thức Tả Tình Duyệt, vẫn luôn cho là đêm hôm đó cùng chỗ vượt qua đêm tân hôn chính là Tiết Lâm Phong !


      "Đợi !" Tả Tình Duyệt xoay người muốn chạy trốn, lại bị Cố thịnh ở sau lưng gọi lại. . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :