1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 130: Cố Thịnh, sao nỡ nhẫn tâm như thế!



      "A. . . . ." Tả Tình Duyệt cố gắng giữ ình kêu ra tiếng, nhưng đau đớn tới quá kịch liệt, đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của mình, tay đứt ruột xót, cái loại đau đớn tan lòng nát dạ đó dường như muốn nhấn chìm .


      Nhưng vì thống khổ của mà bàn chân kia giảm bớt lực đạo, ngược lại, còn dùng sức nhấn mạnh xuống, dường như cảm giác được lòng bàn tay mình bị thủy tinh đâm vào.


      "A, xin lỗi, em họ, em xem, tại chị cẩn thận, lo chiếu cố Thịnh, chú ý tới tay của em, em. . . . . sao chứ?". Tôn Tuệ San kinh ngạc lấy tay che miệng, ‘quan tâm’ tới tình hình của Tả Tình Duyệt, nhưng trong mắt ta, chút nào che dấu cố ý vừa rồi.


      "Chúng ta !" Thanh lạnh lùng từ trong miệng Cố Thịnh truyền ra, từ sáng tới giờ, đây là câu đầu tiên Tả Tình Duyệt nghe được từ miệng .


      "Vâng, em xem có gì đáng ngại, em họ, em tự xử lý chút ha, đúng rồi, em phải xử lý những mảnh thủy tinh này tốt nha, đừng bất cẩn lại ghim vào tay đó". Khóe miệng Tôn Tuệ San thoáng lên nụ cười nhạt, giờ phút này, tâm tình ta cực kỳ vui sướng, nhìn Tả Tình Duyệt bị thương, lòng ghen tỵ của ta mới được an ủi đôi chút.


      Tại sao Cố Thịnh vẫn còn thương tiếc người phụ nữ này?


      Trong phòng ăn, chỉ còn lại mình , Tả Tình Duyệt nhìn máu dính đầy tay mình, giờ phút này, cảm giác được đau đớn nữa.


      Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại rồi. Nhưng chỉ có gian bên ngoài im lặng, còn tâm của thể nào bình tĩnh được nữa.


      Thịnh, sao nỡ nhẫn tâm như thế!


      biết, Tôn Tuệ San dám kiêu ngạo như vậy, nhất định là do Cố Thịnh ngầm cho phép, chính là như vậy, khi cưng chiều người phụ nữ, cho phép ta làm bất cứ chuyện gì, rất thương Tôn Tuệ San!


      Tả Tình Duyệt rút mảnh thủy tinh khá lớn từ ngón tay ra, tâm đau nhức khiến cho nước mắt của ngừng rơi xuống, máu hòa lẫn nước mắt của rơi từng giọt mặt đất tạo thành mảng lớn.


      Từ bên ngoài vào, Tiểu Thúy liền nhìn thấy thấy cảnh tượng kinh người ấy.


      " chủ!" Tiểu Thúy lo lắng tiến lên, nhàng nắm bàn tay đầy máu của , thanh mơ hồ mang theo chút nghẹn ngào. Trời ạ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.


      " chủ, mau, tôi đưa bệnh viện!". Tiểu Thúy lo lắng đỡ Tả Tình Duyệt dậy, lúc này mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, giống như giây tiếp theo thực bất tỉnh.


      Tả Tình Duyệt gian nan lộ ra nụ cười: "Tôi sao, có chuyện gì đâu".


      "Nhưng mà chủ. . . . .". Như vậy mà coi như là có chuyện gì sao? Bộ dáng đó ràng là rất đau, tại sao còn cố gắng giả bộ tươi cười? chủ luôn như vậy, làm cho người khác khỏi thương xót.


      "Tiểu Thúy, về sau đừng gọi tôi là chủ nữa!". xưng hô đó càng khiến cho có cảm giác bị châm chọc nhiều hơn, tại, trong căn biệt thự này, ai cũng biết, mất thương của Cố Thịnh, thậm chí, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng lưu lại cho .


      Tiểu Thúy biết nên an ủi người phụ nữ nhu nhược này như thế nào, có thể nhận thức được chịu đựng trong tiếng khóc của chủ, nước mắt cũng ngừng rơi xuống.


      "Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra chút! Bàn tay này. . . . .". Tiểu Thúy cảm thấy thể tiếp tục trì hoãn nữa, tay chủ là dùng để đàn dương cầm, mỗi ngày tự mình thu xếp bữa ăn cho cậu chủ dễ rồi, bây giờ còn bị thương như vậy. . . . .


      Đau đớn khiến cả người Tả Tình Duyệt vô lực, cũng ngăn cản Tiểu Thúy, ngược lại, hi vọng, bệnh viện có thể có phương pháp điều trị tâm bệnh, như vậy, cũng cần đau lòng nữa!


      Vừa tới bệnh viện, Tả Tình Duyệt liền lâm vào hôn mê, đợi đến thời điểm tỉnh lại nằm ở trong phòng bệnh.


      Lúc Tả Tình Duyệt nhận thức được tình hình, trong lòng giật mình, thể đợi ở chỗ này, phải về nhà!


      phải bởi vì cái gì khác, mà là muốn cho Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San có lý do để soi mói mình.


      "Á. . . . ." Vừa cử động cánh tay hồi đau đớn truyền đến khiến i tâm Tả Tình Duyệt nhíu chặt lại, ánh mắt rơi vào bàn tay phải bị băng bó, " nghiêm trọng sao?"


      Đúng lúc này, bóng dáng người cao lớn vội vã đẩy cửa vào, thấy Tả Tình Duyệt tỉnh, mặt lập tức ra nụ cười yên tâm.


      "Em tỉnh rồi à? Đói bụng ? Nhìn xem mang cho em cái gì này?"


      Nhìn người mới tới, trong mắt Tả Tình Duyệt che giấu được hận ý đối với , đồng thời cũng có kinh ngạc, chưa bao giờ thấy qua Kiều Nam như thế. Trong trí nhớ của , dường như, Kiều Nam là kẻ máu lạnh giảo hoạt, chút ấm áp, vậy mà vừa rồi, tại thời điểm nhìn thấy nụ cười mặt , bỗng nhiên, cảm thấy chút ấm áp lướt qua.


      Tả Tình Duyệt mở to mắt, quên người đàn ông này làm những gì, làm tổn thương mình bao nhiêu, tất cả những gì phải chịu đựng, ở mức độ nào đó là do ta tạo thành, nhân quả rất kỳ quái.


      Thấy Tả Tình Duyệt lãnh đạm, nụ cười của Kiều Nam khẽ cứng đờ, nhưng ngay sau đó khôi phục bộ dáng vừa rồi, tay xách hộp canh, tới ngồi xuống bên giường bệnh, mở túi ni-lông, lấy hộp giữ nhiệt bên trong ra.


      "Nghe loại này canh có chức năng bổ máu, em uống nhiều chút". Kiều Nam múc cho Tả Tình Duyệt chén canh, đưa đến trước mặt Tả Tình Duyệt, lúc này, nghiễm nhiên trở thành người đàn ông bình thường, hoàn toàn thu lại khí phách trước kia.


      Tả Tình Duyệt cũng cảm kích, mở to mắt, cố gắng xuống giường từ phía bên kia, phải về nhà, đồng thời cũng muốn ở cùng chỗ với Kiều Nam.


      "Duyệt Duyệt. . . . ." Kiều Nam tay mắt lanh lẹ bắt được tay trái bị thương của Tả Tình Duyệt, trong mắt mơ hồ ra vẻ lo lắng cùng luống cuống.


      "Buông ra!". Thanh của Tả Tình Duyệt lạnh như hàn băng, liếc nhìn Kiều Nam cái.


      Tay Kiều Nam buông lỏng chút, lại nắm chặt lần nữa," biết, em hận , nhưng bây giờ em vẫn thể xuất viện! Em biết ? Em. . . . ."


      Kiều Nam muốn lại thôi, mặt tựa hồ mang theo vài phần nhẫn thống khổ.


      " làm khó em đâu, biết, em muốn nhìn thấy , em uống hết chén canh nóng đó ". Thái độ Kiều Nam mềm nhũn, giọng mơ hồ hàm chứa cầu xin, "Coi như là cầu xin em, tay của em. . . . ."


      Lại lần nữa, Kiều Nam im lặng , biết khi mình ra tin tức này, tạo nên cho bao nhiêu đả kích, muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt thống khổ hơn nữa, tự trách giới hạn đánh tới trong lòng, bao giờ hối hận.


      từng bảo vệ , nhưng vào thời điểm Trần Nhân Như lên đề nghị đó, bởi vì tư tâm mà tiếp nhận.


      lần nữa, ánh mắt Tả Tình Duyệt rơi vào tay phải của mình, trong lòng dâng lên nồng đậm khổ sở, dường như, dự cảm xấu, nhưng trải qua nhiều thống khổ như vậy còn cái gì có thể làm thương tâm hơn nữa?


      Trong đầu ra khuôn mặt của Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt lẩm bẩm mở miệng, "Cố Thịnh. . ."


      Cảm thấy bàn tay nắm cổ tay mình đột nhiên căng thẳng, theo bản năng, Tả Tình Duyệt nhìn về phía Kiều Nam, cố gắng từ mặt tìm ra chút manh mối, chỉ là, còn chưa kịp thăm dò, lời trong miệng Kiều Nam dập tắt tất cả mong đợi của . . . . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 131: Trong bệnh viện, tự giúp uống chắn



      "Sáng sớm hôm nay, ta và Tôn Tuệ San lên máy bay Mỹ". Mi mắt Kiều Nam nhíu chặt lại, dám nhìn biểu tình của Tả Tình Duyệt, sợ mình nhìn thấy tia bi thương mặt , biết, Tả Tình Duyệt Cố Thịnh, mà mình. . . . .


      thầm thở dài trong lòng, giờ phút này, mặc dù có thể chắn giữ ở bên cạnh , cũng thể nào vào trong lòng .


      Tình là đáng sợ như vậy, biết đối phương thương mình, nhưng trái tim nghe theo điều khiển của lý trí, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa. Mặc dù biết kết cục cuối cùng của mình, vẫn nhịn được theo đuổi chút hạnh phúc ngắn ngủi.


      Đến nước Mỹ?


      Tả Tình Duyệt vô lực dựa đầu vào gối, có vấn đề gì nữa rồi, lúc này, về nhà cũng thành vấn đề!


      nhớ , sau khi kết hôn, hai người bọn họ chưa từng hưởng tuần trăng mật, kỳ vọng, mình có thể cùng với chặng đường, nhưng cuối cùng, người có thể bồi bên cạnh cũng phải là !


      Cũng được! thèm nghĩ nữa! cần nghĩ đến những chuyện thương tâm, và Tôn Tuệ San có ở đây, nhìn thấy bọn họ thân mật ân ái, mình đau lòng, đúng ?


      Nhưng tại sao trước mắt cảm thấy mảnh mơ hồ, là trời đổ mưa sao?


      "Đừng khóc! Bất kỳ thời điểm nào em cần, bồi bên cạnh em!". Kiều Nam ôm Tả Tình Duyệt vào trong ngực mình, nước mắt của làm lòng đau nhói, biết muốn làm bạn với mình, biết hận mình, biết sau khi ra những lời này có thể bị xem thường và khinh bỉ, nhưng vẫn nhịn được hứa hẹn cùng .


      Miễn là cần , luôn luôn canh giữ bên cạnh , cho đến khi . . . .


      chút đau đớn nổi lên, dám nghĩ tới kết cục, phát ra ngay cả bản thân mình cũng nhận thức được mình nữa rồi, lùi bước, sợ hãi, tâm thần bất định, những thứ này chưa từng xuất trong cuộc đời , trong suy nghĩ của , đó đều là hành vi của những kẻ yếu đuối, nhưng bây giờ. . . . .


      Trong lòng cười khổ, lộ ra tất cả hành động của kẻ yếu đuối rồi.


      Vào giờ khắc này, lòng Tả Tình Duyệt như con đê vỡ nát, trong nháy mắt, tất cả kiên cường cùng ngụy trang đều sụp đổ, lúc này, chỉ là người phụ nữ bé cần ấm áp và thương!


      Để mặc ình khóc lớn trong ngực Kiều Nam, nước mắt khiến cho quần áo trước ngực Kiều Nam ướt đẫm, nhưng Kiều Nam để ý tới, đối với , đây là tượng tốt, phải sao? Tốt hơn so với việc Tả Tình Duyệt chút do dự đẩy ra!


      nhân lúc yếu đuối mà tiến vào cũng được, hèn hạ có tâm kế cũng tốt! Chỉ cần có thể vào lòng , thèm để ý đánh giá của người khác đối với mình!


      Điều duy nhất quan tâm là cách nhìn của thôi!


      Khóe miệng thoáng qua nụ cười , Kiều Nam nhàng vỗ lên sống lưng của Tả Tình Duyệt, màn này được người đàn ông nho nhã đứng ngoài cửa thu vào đáy mắt.


      như ý muốn. Trong tay người đàn ông ấy cũng mang theo ít đồ vật, muốn vào cửa nhưng làm thế nào cũng thể tiến thêm bước. Cận Hạo Nhiên nghe được tiếng khóc của Duyệt Duyệt, từ lâu, thấy khóc lớn như thế. Lúc , mỗi khi tủi thân, ôm mình khóc như vậy, mà bây giờ, ôm người đàn ông khác, có thể cảm nhận được che chở của Kiều Nam đối với , trong lòng thở dài, xoay người rời .


      Cuối cùng, khóc liên tục khiến thanh của trở nên nghẹn ngào, dường như phát tiết xong uất ức trong lòng mình, Tả Tình Duyệt thoát khỏi lồng ngực của Kiều Nam, ánh mắt rơi vào quần áo bị làm ướt, mặt thoáng qua vẻ lúng túng.


      "Đúng là. . . . . xin lỗi!". Ánh sáng trong mắt Tả Tình Duyệt lóe lên, phát ra, vừa rồi, mình luống cuống, cư nhiên ở trước mặt người mình cực kỳ thống hận lại lộ ra yếu ớt như thế.


      " sao, sao". mặt Kiều Nam lên nụ cười, giống như làm ướt quần áo của là vinh hạnh cực lớn của vậy.


      lấy khăn giấy ra, nhàng lau nước mắt mặt Tả Tình Duyệt, khóc nhiều khiến đôi mắt đỏ lên càng làm cho sinh lòng thương tiếc.


      Tả Tình Duyệt lúng túng dùng tay trái cầm lấy khăn giấy, tự mình lau.


      Ánh mắt Kiều Nam thoáng qua chút mất mát, nhìn vào chén canh, bỗng dưng mặt nở ra nụ cười.


      "Chắc em đói bụng rồi! Đừng ngược đãi bản thân mình, em yên tâm, canh này có vấn đề gì đâu, nếu tin, uống trước cho em xem!". Kiều Nam giống như đứa trẻ to xác, con ngươi màu xanh lục chớp động, mong đợi tán thành của Tả Tình Duyệt.


      Đối mặt Kiều Nam như thế, dù cho tâm Tả Tình Duyệt làm bằng sắt đá cũng nỡ cự tuyệt ý tốt của ta, cộng thêm thất thố trước mặt lúc nãy, Tả Tình Duyệt cũng cự tuyệt nữa.


      Vươn tay muốn tiếp nhận cái chén, nhưng tay phải bị băng gạc bó kín khiến cánh tay cứng đờ tại chỗ, xem ra, tay là bộ phận rất quan trọng!


      "Tay em bị thương, để giúp em!". Khôn khéo như Kiều Nam, dĩ nhiên biết cách nắm chắc lấy cơ hội này, mặc dù đau lòng khi thấy tay bị thương, nhưng cũng rất may mắn, tìm được ình lý do để thân cận .


      Tả Tình Duyệt muốn cự tuyệt, nhưng muỗng canh đưa đến bên môi mình, lúc này, há miệng cũng được, há miệng cũng xong.


      "Mùi vị tệ đâu!". Vào lúc tâm trạng mâu thuẫn, Kiều Nam mở miệng, trong mắt lóe ra ánh sáng hy vọng, nhìn chằm chằm vào Tả Tình Duyệt.


      Bị nhìn như thế, Tả Tình Duyệt cảm thấy luống cuống, há miệng uống canh, nhưng bởi vì mất tự nhiên mà cảm nhận được mùi vị.


      Tâm tình Kiều Nam tốt, tiếp tục múc từng muỗng từng muỗng cho Tả Tình Duyệt ăn, nghiễm nhiên là hành động của người đàn ông đối với người phụ nữ mình mến!


      Mà trong lòng Tả Tình Duyệt, dần dần sinh ra chút khổ sở, hy vọng, giờ phút này, người tự tay múc canh cho ăn là Cố Thịnh, nhưng. . . . .


      "Đủ rồi, tôi uống đủ rồi." Tả Tình Duyệt nhíu mi, với Kiều Nam, muốn tiếp tục nữa, nhìn Kiều Nam dịu dàng đối với , bất giác nghĩ đến Cố Thịnh.


      Kiều Nam giật mình, đem chén đặt sang bên," vậy. . . . . Vậy em nghỉ ngơi tốt , . . . . Buổi tối trở lại đưa thức ăn cho em!"


      Trong lòng toát ra cỗ mất mát, Kiều Nam muốn rời , nhưng tại có lý do tiếp tục ở lại. biết chừng mực, muốn ép Duyệt Duyệt quá, như vậy phản tác dụng, khiến Duyệt Duyệt càng ghét hơn!


      thể lại bị ghét!


      ra là bị người phụ nữ mình mến hận, ghét, khó chịu như vậy!


      "Ừ." biết vì sao, Tả Tình Duyệt cự tuyệt, có lẽ, bởi vì quá khát vọng cảm giác được người khác quan tâm, hoặc là, xác định Kiều Nam tại làm thương tổn mình, cũng có thể, cho chính mình cơ hội.


      khi nhìn thấy Kiều Nam, có cơ hội nghĩ đến Cố Thịnh!


      Ra khỏi phòng bệnh, Kiều Nam rời khỏi bệnh viện mà vào phòng làm việc của bác sĩ điều trị, nghĩ đến bàn tay bị thương của Duyệt Duyệt, vừa rồi, vẫn ngấm ngầm chịu đựng, dám cho biết chân tướng, nhưng có thể lừa gạt được bao lâu?


      Mặt khác, Duyệt Duyệt . . . . .


      Kiều Nam rùng mình, dám nghĩ thêm nữa.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 132: Mang thai, vui sướng, đau lòng!



      Trong phòng làm việc của bác sĩ


      Sắc mặt của Kiều Nam trầm, khí bởi vì đến, giống như bị phủ lên tầng sương lạnh, lãnh vô cùng.


      "Kiều tiên sinh, xem. . ." bác sĩ bị khí thế lãnh của dọa sợ, thậm chí dám nhìn vào đôi con ngươi xanh đậm kia, mới vừa rồi cẩn thận nhìn vào, ông thậm chí hơi kinh sợ, quả nhiên hổ là bá chủ hắc đạo người người nghe tin sợ mất mật trong giới hắc đạo thành phố A.


      "Bất luận như thế nào, tôi muốn ông dùng toàn lực giữ tay của ấy lại, ấy thích đàn dương cầm, tôi muốn ấy sau này thể đụng vào phím đàn nữa." Giờ phút này Kiều Nam giống như Ám Dạ Tu La ra từ địa ngục, làm cho người ta nhịn được sợ hãi, Duyệt Duyệt bị tổn thương quá nhiều, nếu như vì vậy mất năng lực đàn dương cầm, biết đả kích này khiến như thế nào nữa!


      cũng dám suy nghĩ!


      Cho nên, bất kể bỏ ra cái giá nào, đều muốn chữa khỏi tay của trước khi Duyệt Duyệt biết chân tướng.


      Trong đầu ra Tả Tình Duyệt ngồi ở trước đàn dương cầm, mặt nụ cười tự tin mà hạnh phúc, ánh mắt của Kiều Nam bỗng chốc siết chặt.


      "Kiều tiên sinh, nhưng. . ." bác sĩ chữa trị dừng chút, suy nghĩ chút vẫn lấy dũng khí miêu tả tình hình thực tế cho nghe lần nữa, "Tay tiểu thư bị thủy tinh thương tổn tới thần kinh, dựa vào điều kiện trị liệu ở thành phố A, cho dù có thể làm cho tay của phục hồi như cũ, chỉ sợ cũng cách nào tránh khỏi chút ảnh hưởng."


      "Ảnh hưởng gì?" ánh mắt lợi hại của Kiều Nam nhìn về phía bác sĩ chữa trị, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng mơ hồ trồi lên tia bất an.


      "Ngón tay hơi run rẩy, đàn dương cầm sợ rằng. . ." Đàn ra bài nhạc bình thường được, nhưng muốn đạt đến trình độ cao hơn, chỉ sợ là khó càng thêm khó.


      Rầm tiếng, Kiều Nam hung hăng đánh quyền vào bàn, đáng chết!


      "Kỹ thuật chữa trị của nước ngoài sao?" Kiều Nam tuyệt đối cho phép chuyện như vậy xảy ra!


      "Nước Mỹ có hội chữa trị có thể có hy vọng! Cho nên tôi đề nghị. . ." Bác sĩ chữa trị thận trọng quan sát thần sắc Kiều Nam, sợ sơ ý chút lại chọc giận người đàn ông này.


      Kiều Nam đột nhiên đứng dậy, trong con ngươi xanh đậm tựa như tự hỏi cái gì. Bất chợt, tới cửa dừng lại bước chân, "Thương thế cụ thể, thể cho ấy biết!"


      "Đúng, đúng, vâng!" Mặc dù bệnh nhân có quyền biết bệnh tình chân , nhưng vì câu của người đàn ông này, dù ông có gan lớn như trời cũng dám tiết lộ bệnh tình cho kia biết!


      Sau khi Kiều Nam ra từ phòng làm việc của bác sĩ chữa trị, bước chân theo bản năng đến phòng bệnh của Tả Tình Duyệt, đứng ở bên giường, nhìn Tả Tình Duyệt ngủ, có thể là vừa rồi ăn khóc đến mệt rồi!


      Trong lòng thoáng qua tia thương , động tác êm ái đụng vào tay của , nước Mỹ? nên dùng cớ gì khiến Duyệt Duyệt đồng ý Mỹ trị liệu với ?


      Nhắm mắt lại, Kiều Nam phát , chỉ cần là chuyện liên quan đến Duyệt Duyệt, đều quan tâm quá mức, càng thêm sợ hãi khiến bị thương tổn!


      "Duyệt Duyệt. . ." Kiều Nam giọng nỉ non tên của , muốn đánh thức .


      biết ngồi bên trong bao lâu, Kiều Nam giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt rơi vào bụng của , ánh mắt trở nên dị thường, mơ hồ hàm chứa mấy phần đau đớn.


      Nếu như Duyệt Duyệt biết , nhất định cao hứng!


      hưng phấn chạy cho Cố Thịnh? Khổ sở cười cười, hy vọng tại có thể giấu , cho bất luận kẻ nào tìm được, trong lòng của bởi vì việc này mà mơ hồ bất an.


      Kiều Nam biết rời lúc nào, rốt cuộc đợi đến buổi tối, có thể mượn lúc đưa cơm đến chỗ . Tâm tình của rất kích động, nhưng, khi đẩy cửa ra, nhìn thấy giường bệnh có bóng dáng của Tả Tình Duyệt, hộp tiện lợi trong tay rơi bịch đất, hốt hoảng muốn tìm bác sĩ y tá hỏi ràng, lại mơ hồ nghe toilet truyền đến động tĩnh hơi .


      "Duyệt Duyệt. . . ." Kiều Nam thử kêu, nhanh chóng vọt vào toilet, nhìn thấy Tả Tình Duyệt gian nan cúi người bồn rửa mặt nôn ọe, trong lòng đột nhiên trầm xuống, cả người thoáng qua lạnh lẽo.


      nhận ra sao?


      Chân của Kiều Nam giống như mọc rể, thân thể cứng ở nơi đó, cách nào nhúc nhích.


      Tả Tình Duyệt cực kỳ khó chịu, biết vì sao buồn nôn như vậy, lại nôn ra được gì


      Rốt cuộc vất vả thở bình thường lại, Tả Tình Duyệt lắng xuống, cẩn thận nghĩ tới phản ứng vừa rồi của mình, đôi con ngươi chớp động, đột nhiên, trong lòng của cả kinh, trong mắt thoáng qua thể tưởng tượng nổi, theo bản năng đặt tay ở nơi bụng.


      như nghĩ sao?


      Tả Tình Duyệt quay đầu lại, xoay người nhìn về phía Kiều Nam đứng ở cửa toilet, đến gần từng bước từng bước.


      "Tôi. . . . Mang thai?" Tả Tình Duyệt nhìn chằm chằm Kiều Nam, thanh hơi run rẩy.


      Kiều Nam tránh ánh mắt của , biết, phải sao?


      "Đúng vậy!" Kiều Nam tránh nhìn vào mắt , còn chuyện gì thống khổ hơn việc mình mang thai con của người khác?


      Kiều Nam cũng từng có ít phụ nữ, nhưng chưa từng nghĩ cho ai mang thai con của , cho dù cũng từng có phụ nữ dùng con để trói buộc , tìm hết mọi thủ đoạn mang thai đứa bé, cũng cho người xử lý sạch , nghĩ tới mình cũng ngày như vậy!


      Đây là ông trời trừng phạt trước kia máu lạnh vô tình, trả thù tàn nhẫn ai bì nổi của sao?


      " có em bé?" mặt Tả Tình Duyệt ra nụ cười sáng lạn, có con, đây là con của Cố Thịnh, nghĩ đến phòng trẻ Cố Thịnh chuẩn bị lâu kia, trời cao vẫn thương hại , cho đứa bé, hoặc là. . .


      Trong lòng Tả Tình Duyệt mơ hồ trồi lên mong đợi, hoặc là Cố Thịnh biết mình có con của rồi, hồi tâm chuyển ý!


      ấy thích em bé!


      "Tôi có con!" Tả Tình Duyệt vuốt ve bụng bằng phẳng, cách nào tưởng tượng, sinh mệnh hình thành ở trong thân thể của , tựa hồ cảm thấy mình bị ánh mặt trời ấm áp bao vây, mặt toát ra chói lọi.


      Đối với vui sướng của Tả Tình Duyệt , Kiều Nam làm thế nào cũng cao hứng nổi, tim của tựa hồ bị bàn tay níu lấy chặt, cơ hồ sắp hô hấp nổi.


      Đột nhiên, thấy Tả Tình Duyệt kích động chạy ra khỏi phòng bệnh, Kiều Nam nhanh chóng bắt lấy tay của , "Em muốn đâu?"


      "Tôi muốn về nhà, tôi muốn cho ấy biết, tôi mang thai! Tôi mang thai con của ấy!"


      Tả Tình Duyệt cách nào che giấu hưng phấn của mình, hận thể lập tức xuất ở trước mặt của Cố Thịnh, cho biết tin tức này.


      "Em quên rồi sao, ta ở Mỹ, ở chung với Tôn Tuệ San!" Kiều Nam hô lên, thấy nụ cười cứng đờ mặt Tả Tình Duyệt, trong lòng trồi lên hối hận, áy náy ôm vào trong ngực, " xin lỗi, cố ý chuyện lớn tiếng với em, . . . chỉ muốn. . . chỉ muốn , nếu như em muốn gặp ta, có thể dẫn em ."


      " sao?" Tả Tình Duyệt nâng khuôn mặt nhắn lên, nhìn Kiều Nam, tựa hồ xác định độ tin cậy trong lời của ta.


      "." Kiều Nam kiên định gật đầu, có thể làm thế nào đây? , muốn canh giữ ở bên cạnh , phải sao?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 133: Biết là nên muốn dứt bỏ



      "Cám ơn !" mặt Tả Tình Duyệt lên nụ cười chân thành, biết vì sao đối với người đàn ông từng làm mình tổn thương này, lại tin tưởng đến vậy. Có lẽ vì trong mắt chứa chân thành, hay bởi vì, chịu quá nhiều tổn thương, nên còn sợ đả kích nào nữa!


      Trong lòng Kiều Nam ấm áp, chỉ là câu cám ơn thôi, cảm thấy rất vui sướng, trong lòng chợt nhói đau. ngừng tự hỏi bản thân, Kiều Nam ơi Kiều Nam, cầu của mày đâu có thấp mà sao chỉ vì câu cảm động, thấy vui mừng đến vậy?


      số việc mà bản thân nghĩ bao giờ xảy ra nhưng rồi nó cũng đến, làm ình kịp trở tay nhưng lại khiến người ta muốn từ bỏ.


      Cả hai người đều cố chấp, Tả Tình Duyệt đối với Cố Thịnh, đối với Duyệt Duyệt, biết gặp tổn thương nhưng vẫn quyết từ bỏ.


      "Nhưng. . . . . Em phải làm theo cầu của !" Kiều Nam nhíu mày, giữ giọng bình thản, che giấu tâm trạng rối rắm của mình, có lẽ mình lo lắng biết làm sao để thuyết phục .


      Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, giống như biết chắc câu này!


      " cầu được quá đáng!" Tả Tình Duyệt sợ lại cầu là người phụ nữ của mình.


      " quá đáng, yên tâm, làm em tổn thương!" Trong mắt Kiều Nam chứa kiên định, bao giờ tổn thương lần nào nữa!


      Tả Tình Duyệt cười, ngay cả chính cũng biết mình có tình cảm gì đối với Kiều Nam, hận sao? Nhưng vẫn tin tưởng . Bạn bè sao? Nhưng muốn cùng có quan hệ dây dưa tình cảm nam nữ!


      Trong lòng là mâu thuẫn!


      Cảm thấy những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu mình ảnh hưởng tốt tới thai nhi, Tả Tình Duyệt nhàng sờ lên bụng mình, để cảm nhận sống của đứa bé “Trong bụng tôi đứa trẻ sao?"


      Cảm giác thần kì!


      "Đương nhiên, đứa bé là kết tinh của hai người đấy!" Mặc dù trong lòng rất quý đứa bé này nhưng đứng ở lập trường của vẫn có chút gì đó đành lòng, sao vậy chứ? Đứa bé này là con của Duyệt Duyệt, với Cố Thịnh là vợ chồng có con là chuyện thường tình, khó chịu cái gì chứ?


      Kiều Nam hít thở sâu, đỡ tay Tả Tình Duyệt “Em muốn xem hình hài con của mình ?"


      "Có thể ư?" Tả Tình Duyệt đôi mắt sáng lóng lánh, trong mắt chứa đựng mong đợi sáng lấp lánh như sao trời, khiến Kiều Nam thể dời mắt, khiến vô phương cự tuyệt .


      "Dĩ nhiên là được, , đưa em !" Nếu đứa bé làm tâm trạng vui vẻ, nguyện làm bất cứ điều gì để chiều lòng hai mẹ con .


      Kéo tay Tả Tình Duyệt, Kiều Nam cùng tới khoa phụ sản. . . . .


      Tả Tình Duyệt nằm ở giường, bác sĩ thoa lên bụng lớp gel lành lạnh, qua máy siêu , Tả Tình Duyệt cuối cùng thấy được con của mình, như vậy, nhưng lại khiến nước mắt rơi xuống ngừng.


      Cuối cùng, Tả Tình Duyệt tin mình mang thai, mang thai, con của với Cố Thịnh dần lớn lên trong bụng !


      "Em xem, sao lại khóc như vậy chứ, nhỡ sau này đứa bé ra đời biết cười sao, đến lúc đấy phải trách em đấy!" Kiều Nam thấy nở nụ cười hạnh phúc, cũng vui vẻ cười theo, trong mắt tràn đầy thương.


      "Ba mẹ hạnh phúc, thương nhau như vậy, đứa trẻ nhất định luôn vui vẻ, tươi cười thôi!" Kiểm tra cho Tả Tình Duyệt là phụ nữ trung niên, vị bác sĩ thấy họ như đôi vợ chồng chờ mong ra đời của đứa con đầu lòng. Đây là đôi trai tài sắc, nhất định đứa bé sinh ra cũng là thiên sứ xinh đẹp.


      Lời của bác sĩ, khiến nụ cười Tả Tình Duyệt bỗng chốc cứng đờ, nhận ra Kiều Nam nắm tay của mình, mà bụng của lộ trước mặt , mặt bỗng lên vẻ lúng túng, muốn che bụng của mình lại, vội vàng muốn giải thích với bác sĩ “ phải vậy, chúng tôi. . . ."


      " xin lỗi, ấy quá xấu hổ!" Kiều Nam trong mắt thoáng qua tia gian trá, rút khăn giấy ra, nhàng lau chùi bụng , hành động này khiến vị bác sĩ rất hài lòng, ngừng gật đầu.


      "Đúng là người chồng biết chăm sóc vợ, là có phúc!" Vừa vừa cười vui vẻ ra khỏi phòng, cho đôi vợ chồng có gian riêng.


      Tả Tình Duyệt nghe vậy, càng thêm lúng túng, nhưng tâm trạng Kiều Nam lại rất tốt, tỉ mỉ giúp lau chùi, trong lòng của có đôi chút mong đợi, hi vọng có ngày, có thể đứng bên cạnh , trở thành chồng của !


      Nếu ngày đó đến là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian!


      đường trở về, Kiều Nam nhàng đỡ , hai người cùng im lặng. Kiều Nam cảm thấy hình như vui, cũng biết tại sao vui, trong lòng thở dài, “Duyệt Duyệt, vừa rồi. . . . ."


      "Tôi hiểu muốn tốt cho tôi, muốn vị bác sĩ ấy biết phải là chồng của tôi. sợ bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt khác, có đúng hay ?" Tả Tình Duyệt , thực ra trách Kiều Nam khi làm bác sĩ hiểu nhầm là chồng của , mà vui bởi lời của bác sĩ khiến nhớ tới Cố Thịnh.


      Ba mẹ thương nhau như vậy, đứa trẻ nhất định cảm thấy vô cùng hạnh phúc!


      Nhưng cùng Cố Thịnh ở trong tình trạng. . . . .


      Trong lòng đột nhiên nhói đau, đứa bé cảm thấy hạnh phúc sao? Hay cảm thấy đau khổ?


      "Em giận là tốt rồi!" Kiều Nam thở phào nhõm, trước mặt , phải luôn cẩn thận “Em thấy đói bụng chưa?"


      Kiều Nam nhớ ra chưa ăn gì, nghĩ đến hộp cơm, khỏi khẽ nguyền rủa, vừa rồi thấy Duyệt Duyệt, hộp cơm rơi xuống đất, thể ăn được nữa!


      tới cửa phòng bệnh, Kiều Nam bảo Tả Tình Duyệt “Em chờ chút, mua đồ ăn cho em!"


      xong, liền sải bước , Tả Tình Duyệt đứng lặng ở đó, nhìn bóng lưng vội vã của Kiều Nam “có lẽ người đàn ông tốt, nhưng với em. . . . . là gì cả!"


      biết Kiều Nam thích mình, nhưng muốn quan tâm tới lòng của , thể đáp lại , trong lòng có Cố Thịnh, thể chứa thêm người đàn ông nào khác!


      Im lặng vào phòng bệnh, Tả Tình Duyệt tay vẫn rời bụng mình, mặt ra nụ cười dịu dàng “Bảo bối à, mẹ bảo bối nhiều lắm!"


      Khi Kiều Nam mua hộp cơm quay trở về, đứng lại trước cửa phòng bệnh, nghe được giọng của Tả Tình Duyệt truyền ra từ trong phòng.


      "Thịnh. . . . ."


      Nghe cái tên ấy, trong lòng của đau nhói, đau đớn từ từ lan tràn, nghe được cái tên mà trong lòng Tả Tình Duyệt hằng mong nhớ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Q.1 - Chương 134: Vô tình nhìn thấy sinh hiểu lầm



      NewYork, nước Mĩ


      Tả Tình Duyệt cùng sóng đôi bên cạnh Kiều Nam, vừa xuống máy bay liền hỏi thăm tình hình của Cố Thịnh, rốt cuộc đến, cùng với đứa con trong bụng!


      Cố Thịnh nếu biết mang thai, có vui mừng hay ?


      Trong đầu ra gương mặt nghiêm nghị dần trở nên ôn hòa, thương , Tả Tình Duyệt khó nén vui sướng trong lòng.


      "Bảo bối, chúng ta sắp được nhìn thấy ba con rồi!" Tả Tình Duyệt khẽ vuốt bụng của mình, hành động này qua khỏi tầm mắt Kiều Nam.


      "Duyệt Duyệt, vừa xuống máy bay, chúng ta ngồi nghỉ ngơi chuyện chút !" Kiều Nam khóe miệng ra vẻ tươi cười, thận trọng ôm Tả Tình Duyệt.


      ", cần, em mệt, bây giờ dẫn em tới gặp Cố Thịnh được ?" Tả Tình Duyệt cầu xin, nhận thấy trong mắt Kiều Nam lên tia đen tối, lập tức liền lại: " cần đưa em đâu, chỉ cần cho em biết địa chỉ, tự em gặp ấy!"


      biết Kiều Nam với Cố Thịnh hai người đội trời chung, huống chi nếu Cố Thịnh biết Kiều Nam đưa đến, lại thành hiểu lầm khó lí giải.


      Trong lòng chợt đau nhói, Kiều Nam làm bộ như để ý, nhún vai cái, nhìn Tả Tình Duyệt "Thế nào? Lợi dụng xong lại muốn đẩy ra? Duyệt Duyệt, đau lòng quá mất!"


      xong cố ý tiến gần mặt , đùa, ngửi thấy người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, Kiều Nam trong lòng rung động, dùng hết sức để bình tâm. Duyệt Duyệt à! Em cũng biết ảnh hưởng của em với càng lúc càng lớn, nếu ngày em nỡ rời xa , lòng biết đau đớn đến thế nào nữa!


      "Ha ha. . . . . Kiều đại ca, lời là, biết . . . . ." Tả Tình Duyệt liếc nhìn Kiều Nam, biết đùa. Lúc ở bệnh viện, Kiều Nam luôn bên cạnh chăm sóc, cảm động là giả dối, hiểu lòng của Kiều Nam, nhưng ngoài tình bạn ra thể cho Kiều Nam thứ tình cảm nào khác.


      cố ý gọi là Kiều đại ca, nghe vậy khuôn mặt thoáng chút cứng đờ!


      Thông minh như Kiều Nam, làm sao biết Tả Tình Duyệt suy nghĩ cái gì, gọi ‘Kiều đại ca’ là muốn đặt ra khoảng cách, cho biết, chỉ coi trai thân thiết!


      Trong lòng đau nhói, gi thêm, tự an ủi mình, tiếng ‘Kiều đại ca’ cũng biểu đối với còn hận ý, xem ra bao nhiêu công sức bỏ ra cũng phải uổng phí.


      Duyệt Duyệt là đơn thuần, ai đối tốt với , quên, hơn nữa cũng đối xử tốt với người đó hết lòng, người phụ nữ này rất dễ mềm lòng!


      Mặc dù khiến bị tổn thương nặng nề như vậy, cũng có thể dần dần tha thứ, biết mình nên vui hay buồn nữa!


      "Được rồi, biết em là tốt, làm phải đau lòng, vậy hãy nghe , trước hết nên nghỉ ngơi tốt. nên để bảo bối trong bụng mệt mỏi, nếu em nghỉ ngơi đứa bé vui đâu!" Kiều Nam giống như ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt lục sắc sáng lấp lánh, nhàng đưa tay ôm eo bên trái Tả Tình Duyệt, chỉ có mượn lý do này mới có cơ hội thân mật với .


      Trong lòng thở dài, có thể len lén chăm sóc , cũng nên thỏa mãn rồi!


      "Nhưng. . . . ." Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, rất mong nhìn thấy Cố Thịnh.


      "Sao? Vậy em gọi ‘Kiều đại ca’ là giả vờ hay sao?" Kiều Nam nhíu mày, lộ ra vẻ vui và đau lòng.


      "Sao thế được? Vậy. . . . . được rồi!" Trong lòng Tả Tình Duyệt có chút đành, nhưng cũng cách nào cự tuyệt.


      Có được đồng ý của Tả Tình Duyệt, Kiều Nam khóe miệng ra nụ cười rạng rỡ, lúc này hành khách vội vã ngừng di chuyển, suýt chút nữa va vào Tả Tình Duyệt, Kiều Nam đưa tay kéo bả vai vào lòng mình, mới tránh được.


      "Có sao ?" Kiều Nam nhíu chặt lông mày, quan sát Tả Tình Duyệt, vừa rồi khiến lo lắng quá.


      "Em sao, cám ơn " Tả Tình Duyệt cảm kích nhìn Kiều Nam, biết vì sao, Kiều Nam khiến cảm thấy an toàn, giống như có ở bên, bao giờ phải chịu bất cứ tổn thương gì!


      Tả Tình Duyệt cười khổ, mấy ngày trước, còn hận người đàn ông này, nhưng mỗi lần nhìn chăm sóc mình chu đáo, lại thể thờ ơ được.


      Kiều Nam trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, đôi mắt xanh lục sáng lên, thấy Tả Tình Duyệt muốn thoát khỏi vòng tay của mình "Ở đây có quá nhiều người, cơ thể của em giờ được khỏe, em cũng gọi là tiếng ‘Kiều đại ca’, coi như là vì bảo bối, tạm thời cứ để dìu em !"


      Câu của Kiều Nam hợp tình hợp lí, khiến Tả Tình Duyệt cự tuyệt được, hít thở sâu, Tả Tình Duyệt thả lỏng thân thể của mình, dịu dàng để cho tay Kiều Nam ôm bả vai của mình, hai người cùng nhau ra ngoài sân bay.


      nơi cách đó xa, đôi mắt sắc bén nổi lên cơn cuồng phong.


      Cố Thịnh sắc mặt trầm, vừa rồi phải ảo giác, người phụ nữ ấy đúng là !


      Đáng chết!


      mới có mấy ngày, liền cùng người đàn ông khác thân mật du lịch rồi sao?


      Nghĩ đến giữa hai người có quan hệ thân mật, Cố Thịnh nắm tay chặt, người đàn bà đáng chết! Mấy ngày nay trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới , nhớ mong mỗi ngày, cho dù hận , cũng muốn mỗi ngày được nhìn thấy . Vậy nên cố gắng giải quyết công việc càng nhanh càng tốt, mấy đêm có chợp mắt, chính là muốn có thể sớm quay về gặp , nhưng. . . . .


      Người phụ nữ đáng chết này lại có thể đường hoàng cùng Kiều Nam đến Mĩ!


      Hành động của bọn họ vừa rồi, giống như đôi vợ chồng hạnh phúc!


      Vợ chồng! Trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, hay ột đôi vợ chồng!


      "Tổng giám đốc, máy bay sắp cất cánh, ngài xem. . . . ." An Điền nhắc nhở, theo tổng giám đốc nhiều năm, đương nhiên có thể đoán được tổng giám đốc giận tím mặt.


      "Hủy bỏ!" ra lệnh cách lạnh lùng, như muốn đem người đối diện đóng băng.


      "Thịnh. . . . . phải là. . . . ." Tôn Tuệ San dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đắc chí, nghĩ thầm Cố Thịnh tận mắt thấy Tả Tình Duyệt cùng tình nhân qua lại, lần này Tả Tình Duyệt có nhảy xuống sông cũng rửa hết tội!


      Nhưng nhìn đến vẻ mặt của , hoàn toàn như mong đợi!


      biết trong lòng Cố Thịnh hết sức quan tâm Tả Tình Duyệt!


      "Chuyện bên này còn chưa xử lý xong, sao có thể về được!" Khóe miệng nâng lên ý tàn nhẫn, nhìn hai bóng dáng biến mất từ lâu, Tả Tình Duyệt ơi Tả Tình Duyệt, muốn cùng tình nhân mặn nồng ân ái sao? Vậy cũng nên hỏi có cho phép chứ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :