1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 95 : Móng nhọn của mèo



      "Duyệt Duyệt, em là vợ của Cố Thịnh nhưng lại là người phụ nữ của , em xem, hai người chúng tôi cuối cùng người nào mới có được em?" thanh Kiều Nam vang lên bên tai Tả Tình Duyệt, rất , lại như chùy mạnh đánh vào trong lòng Tả Tình Duyệt, ngữ điệu lười biếng mang theo vài phần máu lạnh khiến sắc mặt Tả Tình Duyệt trong nháy mắt trắng bệch.


      ta nhắc nhở , giữa bọn họ có đánh cuộc!


      Tự tin trong lời của ta, là nhân tố bất an lớn nhất trong lòng , người đàn ông này từ trước đến giờ đều tràn đầy tự tin, hoàn toàn tin tưởng năng lực và tác phong của ta, tựa như tin tưởng Cố Thịnh!


      biết vì sao, sau khi tâm tình bất an, trong lòng của Tả Tình Duyệt thế nhưng sinh ra chút tức giận, tại sao Kiều Nam có thể tự cho là đúng mà là người phụ nữ của ta?


      dùng tư thái săn mồi hướng về phía , mà lại là con mồi cự tuyệt trong tay !


      chỉ muốn cuộc sống yên lặng, chỉ muốn tạo ra kỷ niệm tốt đẹp, mà ngay cả ngày giả ngọt ngào cũng khó khăn như thế sao?


      Đầu tiên là Tôn Tuệ San, sau nữa là Kiều Nam, kẻ phá hoại tiếp theo là ai?


      Tả Tình Duyệt dừng lại bước chân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi sắc bén lại lạnh lẽo như rắn của Kiều Nam, rất cảm tạ ta ban ngày có thừa dịp người gặp nguy, nhưng tại. . . .


      Chát tiếng, thanh thanh thúy vang lên, trong nháy mắt khiến vô số người chú ý.


      Đúng vậy, tại chỉ muốn xóa sạch tà ác và tự tin mặt ta!


      làm như vậy, hơn nữa cũng hối hận!


      Cử động của Tả Tình Duyệt nhất thời khiến tất cả mọi người thở hốc vì kinh ngạc, ngay cả người đường chung quanh đều dừng lại, chỉ chỉ chõ chõ về phía bọn họ, muốn nhìn xem, người đàn ông bị đánh đó trừng phạt này thế nào, dù sao, thái độ của người đàn ông kia giống như muốn giết người.


      Người đàn ông áo đen đeo mắt kính đứng ở bên kêu to tốt, khỏi bắt đầu cầu nguyện may mắn thay Tả Tình Duyệt!


      Khóe miệng Cố Thịnh nhếch lên nụ cười, rất hài lòng với hành động của Tả Tình Duyệt. từng , Tả Tình Duyệt nhìn như ôn thuận, nhưng môt khi bị làm phát bực rồi, cũng lộ ra móng vuốt sắc bén với kẻ địch, thích xem bộ dáng thỉnh thoảng lộ ra móng nhọn của , nhất là giờ phút này!


      Mặc dù có ý xem kịch vui, nhưng cũng cảnh giác Kiều Nam muốn làm gì Tả Tình Duyệt ở trước mặt của , đó là chuyện thể nào!


      Mà nhân vật chính trong chuyện "ăn tát" là Kiều Nam sắc mặt thay đổi mấy lần, từ gương mặt trầm, dần dần khôi phục khuôn mặt tươi cười vừa rồi, con ngươi sắc bén nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, tựa hồ có đồ vật gì đó chợt lóe lên!


      Rất tốt! này hôm trước đâm đao vai , hôm nay lại tát bạt tai, có rất ít phụ nữ dám lặp lặp lại động thổ ở đầu của nhiều lần như vậy.


      Chỉ là, vốn nên giận dữ, nhưng tâm tình giờ khắc này lại hơi cao hứng, điều này càng thêm chứng minh Tả Tình Duyệt rất đặc biệt, phải sao?


      Khóe miệng nhếch lên nụ cười, nhìn lướt qua Cố Thịnh, trong lòng mỉm cười cái, muốn xem kịch vui sao? Vở kịch do diễn phải ai cũng tùy tiện có thể xem đâu!


      Trong mắt thoáng qua đường ánh sáng, tiến lên bước, hướng về phía Tả Tình Duyệt, giọng mà ra, "Vì quan hệ đặc thù giữa chúng ta, dung túng cho em!"


      Kiều Nam cố ý mập mờ , trong mắt nhìn thẳng Tả Tình Duyệt tràn đầy cưng chiều, mà ánh mắt như có như nhìn Cố Thịnh, quả nhiên nhìn thấy mặt vốn là tươi cười của ta trong nháy mắt trầm xuống, hừ! Muốn xem diễn kịch, phải trả ra giá rất ới được!


      Khoảng cách của hai người rất gần, Tả Tình Duyệt tựa hồ có thể cảm thụ được hô hấp của Kiều Nam!


      Dùng sức đẩy thân hình cao lớn của Kiều Nam ra, Tả Tình Duyệt muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tình nguyện buông tha cơ hội chế tạo kỷ niệm tốt đẹp hôm nay, bởi vì, mơ hồ cảm thấy hơi thở tản mát ra người Cố Thịnh.


      Là hơi thở rất quen thuộc, cái loại hơi thở mang theo bá đạo và tức giận, thù hận và khát máu khiến cho trong lòng của bất an, trong lòng thoáng qua khổ sở, ngày hôm nay hoàn toàn bị phá hư rồi!


      Như vậy, chẳng thà khiến tất cả đều dừng lại vào thời khắc này, ít nhất khiến trí nhớ cuối cùng trong ngày hôm nay của còn cộng thêm chút chuyện muốn thấy!


      Xuyên qua đám người, Tả Tình Duyệt ngừng chạy, trông nom phía sau có người đuổi theo hay , ra khỏi khu trung tâm, nhanh chóng ngăn lại chiếc xe taxi, chui vào.


      "Tiểu thư, xin hỏi đâu vậy?" Tài xế thông qua kính chiếu hậu, nhìn Tả Tình Duyệt cái.


      Tả Tình Duyệt cau mày, nơi nào bây giờ? Trong khoảng thời gian ngắn cũng biết mình nên nơi nào, có thể đâu đây!


      "Cứ về phía trước !" Tả Tình Duyệt nhàn nhạt ra tiếng, chỉ muốn chạy khỏi nơi này thôi!


      Sau khi Tả Tình Duyệt rời , hai người đàn ông này nhìn đối phương, giữa ánh mắt giao nhau, tựa hồ có tia lửa lóe lên. "Tổng giám đốc Cố đuổi theo vợ sao?" Kiều Nam nhíu mày, khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho người ta say mê.


      " phiền phí tâm!" Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nghiêm nghị cảnh cáo, "Sau này được đến gần ấy nữa!"


      cảm nhận được hứng thú của Kiều Nam đối với Tả Tình Duyệt, bất kể mục đích Kiều Nam đến gần Tả Tình Duyệt là gì, đều cho phép chuyện như vậy xảy ra. Tả Tình Duyệt là người phụ nữ của , cho phép bất luận kẻ nào mơ ước tới!


      Kiều Nam nhún vai cái, từ trước đến giờ thích người khác quơ tay múa chân ở trước mặt mình, "Sao biết là tôi muốn đến gần ấy, mà phải ấy chủ động tới gần tôi? Tổng giám đốc Cố, cần phải xem chừng vợ xinh đẹp của cho kỹ vào, tôi chỉ muốn nhắc . . . . ấy. . . . Rất mê người!"


      Nhìn vẻ mặt hận thể giết của Cố Thịnh, tâm tình Kiều Nam tốt xoay người rời , trong đầu ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, mới vừa rồi chạy nơi nào?


      biết vì sao, muốn tìm !


      Mặc dù mới vừa rồi bị tát cái, nhưng mà , dung túng cho rồi mà?


      Khóe miệng nâng lên nụ cười, trong mắt của Kiều Nam thoáng qua ánh sáng chiếm đoạt!


      Lòng của Cố Thịnh bị đau nhói mạnh, rất mê người? Lời của ta thể khiến liên tưởng đến những hình ảnh hạn chế.


      "Đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, hận lúc nãy tát Kiều Nam sao phải mình mà là Tả Tình Duyệt!


      Nghĩ đến đó, ánh mắt Cố Thịnh ngẩn ra, nơi nào? Về nhà sao?


      Trong lòng sinh ra nhớ thương, lông mày nghiêm nghị của Cố Thịnh vặn chặt, bước nhanh ra khỏi khu trung tâm. . . .


      Mà lúc này Tả Tình Duyệt ngồi chiếc ghế trong công viên ở quảng trường, bóng đêm bao phủ xuống, Tả Tình Duyệt lại muốn về nhà, chỉ cần vừa nghĩ tới về nhà, trong đầu liền ra vẻ mặt trầm của Cố Thịnh.


      "Tại sao muốn ngày tốt đẹp cũng khó như vậy?" Tả Tình Duyệt giọng nỉ non, và Cố Thịnh rốt cuộc là thế nào? Vốn cho gả cho Cố Thịnh chính là hạnh phúc, nhưng nghĩ đến, hạnh phúc cách càng ngày càng xa.


      "Trễ như thế lại ở chỗ này mình, sợ gặp phải người xấu sao?" Thanh vang lên đỉnh đầu Tả Tình Duyệt, khiến Tả Tình Duyệt nhất thời ngẩn ra, ngẩng đầu, đột nhiên đụng phải đôi mắt dịu dàng. . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 96 : Vui mừng ngoài ý muốn



      "Là à!" Tả Tình Duyệt thấy người tới, mặt lộ lên vẻ tươi cười, nhưng nụ cười kia ở trong mắt của Cận Hạo Nhiên, lại có vẻ cực kỳ khó chịu.


      Con ngươi ôn hòa lóe sáng, Cận Hạo Nhiên ngồi xuống ở bên cạnh , màn vừa rồi đúng lúc cũng nhìn thấy, liền theo Tả Tình Duyệt tới nơi này. Nhìn bồi hồi ở trong màn đêm mình, trong lòng khỏi trồi lên thương tiếc.


      Mặc dù biết Kiều Nam có quan hệ với Tả Tình Duyệt thế nào, nhưng từ trạng huống vừa rồi mà xem, quan hệ giữa bọn họ tựa hồ đơn giản. Tính tình Duyệt Duyệt ôn hòa như vậy, cư nhiên nổi giận giơ tay đánh Kiều Nam bạt tai, điều này làm cho thể tưởng tượng nổi.


      Càng thêm khiến suy nghĩ ra chính là thái độ của Kiều Nam, người họ rất ít liên lạc này. Lần này Cận Hạo Nhiên trở về nước cũng nghe về tác phong của ấy, thủ lĩnh xã hội đen bị Tả Tình Duyệt bạt tai xong, cư nhiên có nổi giận, chuyện này là thế nào?


      "Duyệt Duyệt. . . ." ánh mắt Cận Hạo Nhiên dừng lại mặt Tả Tình Duyệt, chỉ cần ở nơi có , ánh mắt của tựa hồ liền cách nào nhìn thấy được điều gì khác, mặt tràn đầy bóng hình xinh đẹp của .


      "Hả?" Tả Tình Duyệt nhìn tròng mắt của , lại bị chuyên chú trong mắt của hù doạ, theo bản năng mở to mắt, tránh tầm mắt của


      Tả Tình Duyệt ngớ ngẩn, muốn điều gì, rồi lại biết từ đâu, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.


      "Gió lớn rồi, cẩn thận bị cảm!" Cận Hạo Nhiên cởi áo khoác tây trang của mình ra, tỉ mỉ khoác lên vai Tả Tình Duyệt, trong lòng thoáng qua tự giễu, lúc nào lại biết chuyện thế này rồi?


      "Cám ơn!" trong lòng Tả Tình Duyệt thoáng qua dòng nước ấm, đối với Cận Hạo Nhiên, luôn có loại cảm giác thân thiết, loại cảm giác thân thiết này tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt.


      Cận Hạo Nhiên cười cười, điều muốn chưa bao giờ là lời cám ơn của , mà chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.


      "Chúng ta cùng được ?" Cận Hạo Nhiên đề nghị, chỉ cần ở chung với , ngại làm bất cứ chuyện gì, chỉ là cảm thấy thân thể Tả Tình Duyệt căng thẳng, hi vọng có thể buông lỏng.


      Tả Tình Duyệt có phản đối, hai người đứng dậy, sóng vai rời khỏi công viên, suy nghĩ của Tả Tình Duyệt thủy chung cách nào từ chuyện vừa rồi phục hồi lại. làm sao cũng thể ngờ, vốn tính toán có ngày tốt đẹp với Cố Thịnh lại kết thúc như vậy.


      Bây giờ Cố Thịnh ở nơi nào?


      Nên về nhà thôi! Tả Tình Duyệt khỏi cau mày, muốn gặp , lại sợ về nhà, sợ trở lại cái nhà tù nhốt trái tim .


      "Hạo Nhiên, nếu như người hận , làm sao?" Tả Tình Duyệt đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc quỷ dị giữa hai người.


      Cận Hạo Nhiên khẽ cau mày, chút do dự trả lời, con ngươi nhìn Tả Tình Duyệt tràn đầy thâm tình, " tiếp tục ấy!"


      Lúc bên bờ biển, mơ hồ nhận ra oán hận của Tả Tình Duyệt đối với , ấy ghét tấm hình lúc như vậy, chính là chứng minh tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất suy tư hồi lâu, vẫn quyết định tỏ thân phận mình ở trước mặt .


      Có lẽ, có thể dùng thân phận bây giờ để tới gần , cho quan tâm, làm bạn và là sứ giả bảo vệ !


      "Tiếp tục ấy?" Tả Tình Duyệt nỉ non ở trong lòng, còn muốn hỏi, nếu như chịu nổi hận ý của ấy, lại nên làm gì? Nhưng, đảo mắt thấy mặt của Cận Hạo Nhiên, Tả Tình Duyệt cách nào hỏi ra lời.


      " biết đàn dương cầm phải vui vẻ đó!" Cận Hạo Nhiên đột nhiên dừng lại ở trước mặt , mặt nở ra nụ cười, con ngươi vụt sáng mang theo hương vị ánh mặt trời, làm cho người ta như hưởng gió xuân. nhớ Duyệt Duyệt khi còn bé là hoạt bát sáng sủa, ngay cả bài hát đánh đàn cũng tràn đầy sung sướng, thích Duyệt Duyệt như vậy, lại đau lòng Duyệt Duyệt bây giờ.


      Tả Tình Duyệt dừng lại, việc vui sướng ràng như vậy sao? Phải vui vẻ sao? Phải như thế nào mới có thể vui vẻ?


      còn chưa kịp phản ứng, tay liền bị bàn tay ấm áp cầm lấy, thanh dịu dàng như nước của Cận Hạo Nhiên truyền đến, ", dẫn em đến nơi!"


      Tả Tình Duyệt cũng có cự tuyệt, biết người đàn ông này làm thương tổn !


      Cận Hạo Nhiên lái xe chở Tả Tình Duyệt dừng lại trước cửa hàng sinh vật biển, Tả Tình Duyệt nhìn đèn đổi màu lập chiêu bài ở trong màn đêm, nghi ngờ nhìn về phía mặt thần bí của Cận Hạo Nhiên.


      " dẫn em tới nơi này làm gì?"


      Cận Hạo Nhiên lại có trả lời , thẳng xuống xe, tới bên chỗ Tả Tình Duyệt, lịch mở cửa cho , "Dẫn em gặp người bạn!"


      "Bạn?" trễ thế này, ở chỗ này gặp bạn?


      Cận Hạo Nhiên khẳng định gật đầu cái, lôi kéo Tả Tình Duyệt vào cửa hàng sinh vật biển.


      "Cửa hàng sinh vật biển này là cửa hàng sinh vật duy nhất mở cửa 24h, nơi này có rất nhiều đồ thích!" tới cửa, Cận Hạo Nhiên chỉ gật đầu với bảo vệ cái, liền thẳng vào, bộ dạng rất quen thuộc.


      vào trong tiệm, Tả Tình Duyệt sợ ngây người, tựa hồ bị nước biển và cá lội bao quanh, nếu phải Cận Hạo Nhiên lôi kéo về phía trước, quên chuyển bước.


      "Nơi này. . . . . ."


      "Thế nào? Có phải rất thích hay ?" Cận Hạo Nhiên cưng chiều nhìn Tả Tình Duyệt, trong đầu ra hình ảnh bơi trong nước như cá, nụ cười mặt càng đậm.


      "Thích, rất thích!" Tả Tình Duyệt cách thủy tinh, đến gần những loại cá kia, rất lâu có ở gần những đồng bạn này, nhớ lại ba năm nay bị ba mẹ đón về nhà, bọn họ hạn chế gần như tất cả những thứ liên quan đến biển, phải có dáng vẻ đại gia khuê tú, thể làm họ mất mặt.


      Cũng ai biết hoài niệm cuộc sống qua cỡ nào!


      ngờ, người đàn ông này cho kinh hỉ như vậy, giống như rất hiểu , chỉ biết đàn bản nhạc thích nhất, ngay cả thích những thứ này cũng biết!


      Cận Hạo Nhiên nhìn hết u buồn và lo lắng vừa rồi, còn thêm mấy phần vui vẻ khi còn bé, trong lòng của ấm áp lên. Nếu có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy tốt!


      Giờ phút này, giống như tinh linh trong nước, xinh đẹp làm cho người ta chói mắt!


      "Duyệt Duyệt. . . ." Cận Hạo Nhiên kìm hãm được kêu thành tiếng, nghĩ đến thời gian hai người vui vẻ, vô tư khi còn bé làm kích động tim , khiến rất muốn cho biết, chính là bé trai khi còn bé được cứu từ biển lên, đánh đàn cùng với , cam kết muốn cả đời ở bên cạnh .


      Nhưng, lý trí trong nháy mắt trở lại, thể làm như vậy!


      xác định trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, cũng xác định sau khi rời , rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến oán hận , càng thêm biết khi biết được mình là ‘ Vỏ sò ’ rồi có phản ứng như thế nào, ngộ nhỡ từ đó để ý tới , vậy nên làm gì?


      thể chịu đựng kết cục này, cũng cách nào mạo hiểm như vậy!


      "Thế nào?" Tả Tình Duyệt nhìn về phía Cận Hạo Nhiên, chờ đợi lời kế tiếp của ta.


      " có gì, , bây giờ chúng ta phải gặp người bạn !" Cận Hạo Nhiên nhanh chóng sửa sang lại tâm tình mình, khôi phục nụ cười vừa rồi, lôi kéo tay Tả Tình Duyệt tiếp tục vào trong. . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 97 : Ai đau lòng?



      Tả Tình Duyệt bị Cận Hạo Nhiên kéo , tầm mắt lên màu xanh biếc của nước hồ, ánh mắt trở nên rung động, là lạ tại sao đối với nơi này cảm thấy có chút quen thuộc.


      tới bên hồ Cận Hạo Nhiên buông tay Tả Tình Duyệt, rồi đưa tay lên huýt tiếng sáo, lập tức con vật từ dưới nước bơi về phía Cận Hạo Nhiên.


      “Ôi…” Tả Tình Duyệt ngạc nhiên mở to mắt, nhìn con vật trước mắt mình, nên lời, trong lòng trào lên niềm xúc động. lúc này muốn khóc, ba năm cuối cùng lại được nhìn thấy người bạn tốt lần nữa!


      con cá heo!


      Đó là con cá heo vô cùng đặc biệt, Tả Tình Duyệt có thể nhận ra nó ngay lập tức bởi và nó từng là những người bạn thân thiết!


      “Bé … đây là bạn tốt của chúng ta” Cận Hạo Nhiên đưa tay lên vuốt vuốt đầu cá heo, cần nhìn cũng biết Tả Tình Duyệt rất xúc động.


      Điều này làm trong lòng rất vui mừng, xem ra công sức mấy ngày nay bỏ ra hề uổng phí!


      làm sao tìm được nó?” Tả Tình Duyệt ngồi xổm xuống bên cạnh Cận Hạo Nhiên, đưa tay sờ vào thân cá heo, càng thêm vui khi thấy nó từ chối việc chạm vào. Ngược lại nó còn phát ra thanh biểu lộ thích thú dường như với Tả Tình Duyệt rằng nó rất vui khi được gặp lại .


      Ba năm trước, lúc rời khỏi nơi này rất vội vàng thậm chí kịp tạm biệt người bạn tốt này!


      ngờ hôm nay lại gặp nhau trong tình huống này!


      Hôm nay biết người đàn ông này mang đến cho bao nhiêu bất ngờ nữa?


      “Tôi vô tình thấy chú cá heo này liền thích! Nó mang lại cho tôi cảm giác gì đó rất quen thuộc” Cận Hạo nhiên tránh né ánh mắt của , muốn ra . Thực ra sau chuyến biển, chợt nhớ ra: Tả Tình Duyệt và còn có người bạn rất thân nữa. Thậm chí biết đến người bạn này là nhờ Tả Tình Duyệt giới thiệu, đấy chính là chú cá heo “Bé ” này.


      Tả Tình Duyệt quan tâm đến lời của Cận Hạo Nhiên, cúi xuống, chú cá heo liền hôn lên gương mặt , đây là việc trước đây rất thích!


      Cá heo dường như cảm nhận được tâm trạng Tả Tình Duyệt, chú ta cứ hôn mãi lên gương mặt , quẫy đạp thân thể làm bắn lên vô số bọt nước, khiến quần áo ướt hết. Hai người cùng cá heo chơi rất vui vẻ, quên cả thời gian.


      biết , hồi còn tôi có người bạn thân, ở bên cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy rất an toàn!” Có lẽ vì vui mừng khi gặp lại “Bé ”, Tả Tình Duyệt mới tới người bạn thân mà từ trước tới nay ít khi nhắc đến.


      Cận Hạo Nhiên đột nhiên ngẩn ra, chú ý tới biểu cảm của Tả Tình Duyệt, muốn bỏ sót chút biểu tình nào mặt “Cậu ta… có phải cũng là bạn của cá heo?”


      “Đúng vậy” Tả Tình Duyệt suy nghĩ chút rồi gật đầu, hạ mi mắt xuống, từ sâu trong đôi mắt như có điều gì chợt lóe lên nhanh đến nỗi chẳng ai có thể nhận ra.


      “Vậy… cậu ta tại… “ Cận Hạo Nhiên cẩn trọng hỏi Tả Tình Duyệt sợ nếu cẩn thận chọc cho nổi giận. Thực ra rất muốn biết, tình cảm đối với lúc trước là như thế nào, sao hôm đó lại phản ứng kịch liệt như như vậy?


      Trong mắt Tả Tình Duyệt thoáng qua tia đau đớn, sau đó giống như trốn tránh điều gì, lắc đầu “Tôi biết! Kể từ sau khi cậu ta rời , chúng tôi còn gặp lại nữa!”


      Cận Hạo Nhiên cười miễn cưỡng, muốn làm cho Tả Tình Duyệt chú ý “ có gì, giờ cũng muộn rồi để tôi đưa em về, nếu muốn gặp “Bé ”, sau này còn nhiều dịp mà”


      Trong lòng Cận Hạo Nhiên cảm thấy tổn thương nhưng cũng thấy mình may mắn vì cho Tả Tình Duyệt biết mình là người bạn lúc đó của . Nếu ra sợ là còn cơ hội ở bên Tả Tình Duyệt nữa. Lần đầu tiên thấy ghét cha mẹ cùng gia tộc mình, chính họ bắt rời , nếu giờ này chắc chừng vẫn còn là đôi bạn thân thiết cùng vui đùa bờ biển.


      Tuy rằng bây giờ có thân thế hiển hách nhưng với Tả Tình Duyệt còn quan trọng hơn điều đó gấp nhiều lần!


      Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, về nhà sao, muốn về.


      Tả Tình Duyệt biết muộn lắm rồi! Nếu Cố Thịnh biết về muộn chắc vui!


      Thở dài, dù có cố trốn cũng thoát được, phải sao?


      gật đầu với Cận Hạo Nhiên tỏ vẻ đồng ý, lưu luyến chia tay với “Bé ”, hai người ra khỏi nơi đó, tâm trạng của cả hai so với lúc bước vào hoàn toàn bất đồng. Bề ngoài Tình Duyệt tỏ ra rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ khi trở về biệt thự.


      Mà Cận Hạo Nhiên kể từ khi nghe câu của Tả Tình Duyệt tâm trạng thể lên lời.


      xe, khí tĩnh lặng bao trùm, xe vào biệt thự, đến trước cổng chính dừng lại. Nhà chính tắt đèn, điều này làm Tả Tình Duyệt thở phào nhõm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát. Tự giễu mình, vô cùng khổ sở, sao Cố Thịnh lại phải đợi chứ?


      "Cám ơn , Hạo Nhiên!" Sau khi xuống xe, Tả Tình Duyệt đem áo khoác trả lại cho Cận Hạo Nhiên, hôm nay giúp cho tâm trạng của khá lên nhiều!


      "Em mặc ! Quần áo người em ướt hết rồi, cẩn thận bị cảm!" Cận Hạo Nhiên muốn mặc thêm áo cho nhưng bị Tả Tình Duyệt tránh né.


      " sao, em vào nhà lập tức tắm nước nóng, phải lo lắng!" Tả Tình Duyệt như trốn tránh cái gì, Cận Hạo Nhiên nhìn với ánh mắt nóng rực, tâm ý của , sao lại nhìn ra?


      Nhưng bây giờ ở trong tình huống thể đáp lại rồi!


      Thông minh như Cận Hạo Nhiên, dĩ nhiên hiểu được né tránh mình, lẽ nào sợ Cố Thịnh hiểu lầm?


      ‘Nếu như người hận , làm sao?’, trong lòng chỉ quan tâm đến Cố Thịnh sao?


      Trong lòng thoáng qua tia khổ sở, đợi đến khi kịp phản ứng, Tả Tình Duyệt tới cửa, nhìn theo bóng lưng , Cận Hạo Nhiên suy nghĩ đến rối bời . . . . .


      Tả Tình Duyệt đẩy cửa vào, căn phòng đen mờ mịt cũng gây trở ngại gì cho , thẳng về phía thang định lên lầu, chuẩn bị trở về phòng mình.


      Đột nhiên, trong đại sảnh ánh đèn sáng choang, khiến Tả Tình Duyệt nhất thời kinh ngạc.


      "Em còn biết về nhà sao?" Thanh lạnh như băng từ phía sau lưng truyền đến, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, Cố Thịnh vẫn còn thức? trễ thế này, phải nên ngủ rồi sao?


      Hay đợi ?


      Trong lòng dâng lên niềm vui, xoay người nhìn về phía ghế sa lon nơi Cố Thịnh ngồi, giây kế tiếp, liền hủy bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, bởi vì sắc mặt Cố Thịnh lạnh lùng đến độ băng giá, dường như sắp nổi cơn thịnh nộ . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 98 : Tra hỏi



      "Thịnh, còn chưa ngủ à?" Tả Tình Duyệt thận trọng hỏi, bị đôi mắt bén nhọn của nhìn đến, chợt chột dạ, nghĩ lại, chột dạ? Sao phải chột dạ? đâu làm chuyện gì có lỗi với !


      Cố Thịnh bỗng từ ghế salon đứng lên, từng bước từng bước về phía Tả Tình Duyệt, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú , trong lòng cười lạnh. ngủ? cho đúng hơn là thể ngủ!


      “Nếu ngủ, chẳng phải bỏ lỡ màn kịch hay rồi sao?"


      Lúc Cố Thịnh chỉ cách Tả Tình Duyệt bước ngắn bỗng dừng lại, nhìn từ xuống dưới Tả Tình Duyệt, thấy quần áo đều bị ướt, bó sát vào cơ thể để lộ những đường cong tuyệt mĩ, trong mắt bùng lên ngọn lửa dữ dội!


      Tả Tình Duyệt ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ trong lời của Cố Thịnh, lập tức ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt , " . . . chắc hiểu lầm, Hạo Nhiên ấy chỉ . . .”


      Cố Thịnh chắc nhìn thấy Cận Hạo Nhiên đưa về nhà, Tả Tình Duyệt vội vàng muốn giải thích, lại bị Cố Thịnh lạnh giọng cắt đứt.


      "Hiểu lầm cái gì?" Vừa rồi thấy rất ràng, người đưa trở về là Cận Hạo Nhiên, việc lập tức giải thích càng khiến vui, muốn cắm sừng cho sao?


      Đáng chết! ta nghĩ mình là ai? là kẻ dễ dàng bị xỏ mũi vậy sao?


      Tả Tình Duyệt cau mày, nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh là tin tưởng, trong lòng chợt nhói đau, chẳng phải từ trước đến nay bất cứ điều gì suy nghĩ và quyết định đều cho ai được quyền giải thích hay thay đổi, phải sao?


      "Em hơi mệt, em nghỉ trước!" Tả Tình Duyệt xoay người định lên lầu, hôm nay muốn làm “bao cát” trút giận cho Cố Thịnh, rất mệt. biết mình có thể khiến vơi hận thù hay , muốn cho bản thân cơ hội, muốn ngủ giấc ngon. Ngày mai tỉnh giấc, cho dù cơn ác mộng có tiếp tục, Tả Tình Duyệt cũng nửa lời oán hận. hi vọng hôm nay dừng lại đây thôi để cho được nghỉ ngơi!


      Nhưng ngay cả mong ước đơn giản như vậy cũng là xa xỉ với , cánh tay truyền đến cảm giác đau.


      "Mệt mỏi? Hừ! Hôm nay, em và ta làm chuyện tốt đẹp gì rồi, sao giờ lại mệt mỏi?" Cố Thịnh thể dừng suy nghĩ về cảnh mà vừa mới trông thấy. khoác áo của Cận Hạo Nhiên! Chẳng nhẽ Cận Hạo Nhiên cùng có tình ý với nhau.


      Hơn nữa, người lại ướt nhẹp, chuyện này giải thích sao đây?


      "Cố Thịnh, đừng cố tình gây như vậy!" Tả Tình Duyệt cố gắng hất tay ra, trong lời của hàm chứa khinh miệt và giễu cợt lần nữa lại làm tổn thương. Ở trong lòng là cái gì? Trong mắt , có lẽ chỉ là người phụ nữ có giá trị lợi dụng mà thôi, muốn thế, chính nhiều lần đẩy vào vòng tay người đàn ông khác, sao giờ lại là lỗi của ?


      "Cố tình gây ?" Cố Thịnh ánh mắt lạnh băng, cố tình gây sao? Được lắm! Tiểu Miêu lại giương móng nhọn ra rồi sao?


      " buông tôi ra!" Tả Tình Duyệt lông mày nhíu chặt, nắm cánh tay mỗi lúc chặt hơn, ràng Cố Thịnh muốn làm cho sợ hãi.


      "Trò chơi hôm nay còn chưa kết thúc, sao để em được?" Cố Thịnh nhếch miệng, trong mắt thoáng qua ý cười khinh bỉ, đưa tay nắm cằm Tả Tình Duyệt, ép nhìn thẳng mắt mình, hài lòng khi thấy trong mắt kinh hãi.


      "À phải, trò chơi còn chưa kết thúc, thỏa thuận với tôi rồi mà, hôm nay đều nghe theo lời tôi, phải sao?" Tả Tình Duyệt cố nén đau, trong lòng có dự cảm tốt.


      "Nghe lời em? Vậy em muốn làm thế nào mới gọi là nghe lời?" Cố Thịnh cười khẽ, ngại nghe theo sắp xếp của trong trò chơi này, nhưng điều kiện tiên quyết là được xúc phạm . Nhưng người phụ nữ này biết phải trái, nghĩ Tả Tình Duyệt sau khi khỏi Trung tâm thương mại, nhất định về nhà, cho nên, cũng vội vã quay về, thậm chí còn nghĩ đến nên làm thế nào để an ủi . Nhưng về đến nhà, chả thấy bóng dáng đâu.


      sao, đợi, có lẽ cần chút thời gian để bình tĩnh lại!


      Nhưng đợi đến tối muộn lại nhìn thấy cùng người đàn ông khác trở về, lại còn chia tay trong lưu luyến, bịn rịn.


      trễ thế này, tin hai người họ chỉ là vô tình gặp nhau!


      "Em. . ." Tả Tình Duyệt mở miệng, chỉ muốn buông tay mình ra!


      Nhưng chưa kịp , Cố Thịnh liền ôm eo Tả Tình Duyệt, để cho dán chặt vào , giống như lúc trừng phạt, Cố Thịnh chút thương tiếc hôn , hơi thở cuồng nhiệt bao phủ Tả Tình Duyệt, chính giờ đây cũng ý thức được là mình ghen.


      ghét những người đàn ông khác đến gần , bởi là của !


      Nghĩ đến vừa rồi có lẽ Cận Hạo Nhiên cùng với cũng làm chuyện này, ngọn lửa trong mắt Cố Thịnh lại bùng nổ dữ dội. Đây còn là hôn nữa, mà là gặm cắn, mùi máu tanh trong nháy mắt từ trong miệng hai người lan tràn, hơi thở nóng rực. Cố Thịnh có loại khoái cảm chiếm hữu mãnh liệt, nhưng Tả Tình Duyệt lại bị hành động này làm cho sợ hãi.


      Tả Tình Duyệt muốn chạy trốn nhưng lại trốn thoát. trốn thoát, cuộc hôn nhân này giống như nhà tù giam cầm vậy!


      cảm thấy bất lực, chua xót, đau đớn. . .


      Tất cả cảm xúc dồn nén bỗng dâng trào khiến Tả Tình Duyệt muốn gục ngã.


      Nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, nhớ lại trước đây từng hỏi Cận Hạo Nhiên.


      ‘Nếu người hận , làm thế nào? ’


      Tiếp tục ? Nhưng càng lại càng chịu nhiều tổn thương? Có nên thương nữa ?


      biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa!


      Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, vốn kịch liệt hôn , lúc này dừng lại, thấy mặt Tả Tình Duyệt đầy nước mắt khiến lòng chợt đau nhói. thể tiếp tục được nữa, bị hôn cảm thấy khó chịu sao? Đau khổ như vậy sao?


      Trong lòng có chút khổ sở, tay ôm đột nhiên buông ra, khiến Tả Tình Duyệt chưa kịp chuẩn bị ngã mặt đất.


      "Đừng tỏ vẻ đáng thương như thế, trò chơi của chúng ta đến đây là kết thúc!" Cố Thịnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Tình Duyệt, cố ngăn cho bản thân mình tới đỡ dậy. tự với chính mình, trò chơi kết thúc rồi, vẫn chưa để tình cảm của bản thân lung tung.


      Oanh tiếng, đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, trò chơi kết thúc rồi, cuối cùng kết thúc rồi sao?


      Tại sao trong lòng lại mong nó kết thúc, chẳng nhẽ trở nên quá tham lam hay sao?


      Có suy nghĩ này, nén giận hít thở sâu, rồi Tả Tình Duyệt ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt Cố Thịnh. mặt thể kiên cường, khó khăn đứng lên, nở nụ cười rực rỡ nhìn Cố Thịnh. Sau đó xoay người, muốn về phòng mình. . .


      Lúc xoay người rời khỏi cũng là khi nụ cười và kiên cường mặt biến mất thay vào đó là nước mắt. thương tiếc thời gian tốt đẹp sao mà ngắn ngủi quá, để rồi đau khổ nhận lãnh kết cục bi thương!


      rời , Cố Thịnh nhìn chằm chằm theo bóng lưng ấy, ánh mắt sắc bén như dao của như muốn đâm thủng người Tả Tình Duyệt, vừa rồi hành động của ta là có ý gì? Muốn thị uy với sao?


      Người phụ nữ đáng chết!


      thích vẻ mặt vừa rồi của , đôi tay bỗng siết chặt, sải bước theo. . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 99 : Tuyên thệ chủ quyền



      Mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, động tác làm liền mạch. Tả Tình Duyệt có phát khoảnh khắc đóng cửa đem người đàn ông tức giận ngăn cách ở ngoài cửa. Tựa người vào cửa, cuối cùng vô lực mặc cho thân thể ngồi bệt xuống đất.


      Những chuyện xảy ra hôm nay, tất cả đều để lại cho dấu ấn khó phai. tự an ủi mình, mặc dù ngày hôm nay kết thúc như vậy, nhưng cũng kí ức tốt đẹp để nhớ lại, phải sao?


      Hôm nay Cố Thịnh đối với muốn gì được đó, đối với dịu dàng che chở, cho là lòng mình tốt lên chút ít, nhưng vẫn thể ngăn được nước mắt chảy ra, nức nở nghẹn ngào khóc ra thành tiếng.


      Rầm rầm rầm!


      Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên sau lưng Tình Duyệt, thân thể đột nhiên ngẩn ra, nhất thời đề phòng.


      "Mở cửa ra!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa, đáng chết, động tác đóng cửa lại nhanh chóng như vậy? Dùng sức gõ cửa phòng, hối hận, nhớ lại nụ cười thoáng qua của trước khi rời . cũng định bỏ qua cho dễ dàng như vậy!


      "A. . . . . ." Tả Tình Duyệt lập tức đứng dậy, trong mắt mang theo chút hoảng hốt, muốn làm gì? Trong đầu ra bộ dáng thô bạo của Cố Thịnh, trong lòng trầm xuống, vội vã khóa cửa.


      "[bad word]!" Cố Thịnh gõ hồi lâu cũng có động tĩnh, khuôn mặt tuấn khó coi tới cực điểm, hành động của Tả Tình Duyệt nghi ngờ gì tiến thêm bước khiêu chiến quyền uy của . Tự ái đàn ông bị kích thích mãnh liệt, con ngươi sắc bén lạnh lại. Tốt lắm! Người phụ nữ này coi lời của như gió thoảng bên tai?


      Nghĩ đến điều gì đó, Cố Thịnh ngừng gõ cửa, thân hình cao lớn vào gian phòng bên cạnh.


      Tiếng gõ cửa dừng lại, Tả Tình Duyệt thở phào nhõm, nhưng giây kế tiếp, trong lòng cả kinh, theo bản năng nhớ tới ngoài cái cửa này, phòng của và Cố Thịnh còn có cánh cửa có thể thông nhau. Hơn nữa, cánh cửa này chỉ có Cố Thịnh ở bên kia có thể khóa, hoàn toàn là tiện lợi cho Cố Thịnh!(G3m: no fair)


      Từ tính tình của Cố Thịnh có thể đoán được, xem ra tối nay vào được nhất quyết bỏ qua, nhưng lại muốn cùng tiếp tục dây dưa.


      Tả Tình Duyệt quét mắt nhìn căn phòng, ánh mắt rơi vào bàn trang điểm, nếu đem nó dời qua, hy vọng có thể ngăn trở Cố Thịnh xông vào.


      Nhưng dựa vào hơi sức của , còn chưa kịp di chuyển bàn trang điểm, rầm tiếng, cửa được mở ra. Tả Tình Duyệt ngẩn ra, nhìn về phía cửa, thấy khuôn mặt sát khí của Cố Thịnh tiến về phía mình, đôi mắt như chim ưng chớp nhìn .


      "Thế nào? cứ như vậy hoan nghênh tôi?" Cố Thịnh nhếch miệng, khiến cả người Tả Tình Duyệt muốn run rẩy, có sợ hãi vô hình tràn ngập trong khí.


      Người phụ nữ này còn muốn dùng bàn trang điểm chận cửa sao? Nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, thân thể mảnh mai như vậy, làm sao di chuyển nổi cái bàn trang điểm?


      Tả Tình Duyệt theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt lóe lên, ta muốn làm gì?


      "Em đừng quên chúng ta là vợ chồng! Có người vợ nào lại để cho chồng mình vào phòng hay ?" Cố Thịnh từng bước từng bước hướng tới Tả Tình Duyệt, tại biết sợ sao? Mới vừa rồi người đối với cười thị uy là ai nhỉ?


      "Thịnh. . . . . ." Tả Tình Duyệt bị chiếc giường ngăn trở, thân thể ngã ngồi xuống giường, dáng vẻ quyến rũ khiến ánh mắt Cố Thịnh bỗng chốc khóa chặt, cưới về báu vật! Nhìn thanh thuần này càng ngày càng có mị lực! Khó trách Cận Hạo Nhiên đối với si mê, bây giờ ánh mắt của Kiều Nam nhìn cũng bình thường!


      "Muốn cầu xin tôi? Đừng có trưng ra khuôn mặt khổ sở đó, tôi thích cười, cười lên!" giọng Cố Thịnh đột nhiên cất cao, tức giận như núi lửa bộc phát, với .


      Tả Tình Duyệt nắm chặt mép giường, dáng vẻ Cố Thịnh giờ phút này quá quen mắt, gần như có thể dự liệu được tiếp theo là gì. Cười? còn cười được sao? Ở trước mặt Cố Thịnh như vậy, cho dù muốn kiên cường cũng có sức lực!


      Chấp nhận mở to mắt, muốn làm gì cứ làm !


      vốn ngăn cản được mà.


      Hành động của khác gì là thêm dầu vào lửa, khiến thể nhịn được nữa.


      Cố Thịnh như con sư tử nổi giận, hung hăng đẩy lên giường, xé rách quần áo người , cả người đè lên , tách ra hai chân, gạt quần lót, có chút nào dịu dàng liền tiến vào lúc chưa chuẩn bị xong.


      "Ah. . . . . ." Tả Tình Duyệt thống khổ kêu rên, lông mày nhíu chặt, người đàn ông ở người cố ý gia tăng sức lực mỗi lần ra vào, ngừng công chiếm thân thể của .


      "Nhớ , từ hôm nay trở , thân thể này là của mình tôi thôi! Nếu để cho tôi phát có dấu vết người đàn ông nào khác, hậu quả nhất định gánh nổi!" Cố Thịnh ở bên tai bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu, hô hấp nóng rực tựa hồ muốn làm phỏng Tả Tình Duyệt.


      Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, khóe miệng nâng lên chút châm chọc, thân thể của là của , vậy thân thể là của ai?(G3m: hay)


      Lisa, Tôn Tuệ San? Hay là những người đàn bà khác?


      Giữa bọn họ chưa từng có công bằng!


      Suốt đêm Cố Thịnh biết bao nhiêu lần muốn Tả Tình Duyệt, Tả Tình Duyệt mỗi lần đều bất tỉnh. Mỗi lần tỉnh lại, còn chưa có mở mắt ra, cảm thấy có cái gì đó ngừng ra vào trong thân thể mình, giống như nô lệ giường chính cống.


      Tả Tình Duyệt lần cuối cùng tỉnh lại, ngoài trời sáng choang, còn chưa mở mắt ra cũng cảm thấy cả người giống như bị xe đè nát. Đặc biệt giữa hai chân đau nhức nhắc nhớ, tối hôm qua Cố Thịnh điên cuồng đến cỡ nào


      Mở mắt ra, bên cạnh có bóng dáng của Cố Thịnh, biết lúc nào, chỉ biết khoảng trống bên cạnh lạnh như băng.


      "Muốn giống như đôi vợ chồng bình thường, ra cũng khó như vậy!" Tả Tình Duyệt thở dài, tự giễu cười cười, những thứ này đều là cầu cũng tới, nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ tăng thêm phiền não thôi!


      Dùng dằng muốn đứng dậy, nhưng chỉ nhàng động thôi, thân thể liền đau nhức dứt, nhìn đồng hồ, qua mười giờ, lúc này Cố Thịnh đến công ty rồi!


      cũng cần chuẩn bị bữa ăn sáng cho nữa, định nằm ở giường ngủ tiếp.


      ngủ giấc liền ngủ thẳng tới tối, bụng phát ra hồi kháng nghị. Tả Tình Duyệt khổ sở cười cười, xem ra vẫn bị cái đói làm cho tỉnh!


      Miễn cưỡng rời giường, nhanh chóng rửa mặt, chuẩn bị tìm chút đồ ăn lót bụng, sau đó làm bữa tối cho Cố Thịnh.


      Nhưng khi vòng qua đại sảnh, vào phòng ăn, lại nhìn thấy bàn ăn bày đầy thức ăn, mà bàn ăn ngoài chồng của , Cố Thịnh, còn có chị họ của Tôn Tuệ San!


      Cụp mắt xuống, Tả Tình Duyệt cưỡng bách mình nhìn tới bọn họ, thẳng vào bếp, xem ra tối nay cần vì Cố Thịnh chuẩn bị bữa tối rồi. nghĩ mình lấy chút thức ăn đơn giản rồi trở về phòng tiếp tục ngủ, có lẽ tối nay, được yên tĩnh.


      Nấu tô mì, định ở trong bếp ăn, mùi vị này bình thường vẫn thích ăn, hôm nay ăn vào trong miệng lại chút hương vị.


      "Nhất định bỏ ít gia vị rồi!" Tả Tình Duyệt bỏ thêm muối, thêm tiêu, cưỡng bách mình nở nụ cười.


      "Em họ, sao lại mình ở trong bếp ăn những thứ này?" Giọng nữ sau lưng vang lên, mang theo cố ý châm chọc, khiến tay Tả Tình Duyệt run lên, toàn bộ muỗng muối nhất thời đổ hết vào trong tô.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :