1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cạm bẫy hôn nhân: Sự trả thù của tổng giám đốc - Lưu Lãng Hồng Tường ( 247C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50 : Xem biểu



      Chồng? Tay ôm người phụ nữ khác, mà miệng còn là chồng của !


      Lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện nực cười này!


      Cảm tính cho biết, muốn thét lên ủy khuất cùng phản kháng của mình, nhưng lý trí lại làm cho trầm mặc. thể chọc giận người đàn ông này, nếu Tả thị cùng ba bị phá hủy.


      Cố Thịnh làm tất cả mọi việc, đơn giản cũng là muốn ép trở lại, ép ở trước mặt dâng lên hết tôn nghiêm!


      Thấy Thịnh có ý muốn cho Tôn Tuệ San rời , Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào mắt Cố Thịnh, ra mục đích lần này, "Xin giúp Tả thị cùng ba tôi!"


      Cố Thịnh nhìn từ xuống dưới Tả Tình Duyệt, ánh mắt nóng rực kia, mang theo dục vọng, tựa hồ muốn đả thương , nhíu mày, "Cố phu nhân ra ngoài lâu như vậy, bây giờ trở lại tìm chồng là tôi đây giúp tay, xem, sao tôi phải giúp ?"


      có biết trong khoảng thời gian này tìm vất vả thế nào ? Người phụ nữ này lại dám trốn lâu như vậy, nếu phải là khiến Tả thị gặp nguy cơ, có phải vĩnh viễn xuất ?


      Tả Tình Duyệt ngơ ngẩn, nắm chặt ngón tay, " muốn thế nào mới bằng lòng thu tay lại?"


      Cố Thịnh đột nhiên đẩy Tôn Tuệ San người ra, thân hình cao lớn như con báo châu Mỹ, ưu nhã hướng Tả Tình Duyệt từng bước từng bước đến gần, đến cách bước ngắn, đứng lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt của , nâng lên cằm của , "Còn phải xem em biểu ra sao ! Vợ của !"


      Tả Tình Duyệt co rúm người lại, dĩ nhiên hiểu ám chỉ là cái gì, dục vọng trong mắt của sao mà mãnh liệt đến thế! Bị Tôn Tuệ San khơi lên dục vọng nên muốn ở người phát tiết sao?


      Trong lòng đau xót, phát muốn thuyết phục mình tiếp nhận này, là rất khó! Nhưng có lựa chọn khác!


      "Chị họ. . . . . ."


      "Duyệt Duyệt, mặc dù Thịnh là chồng của em, nhưng mọi việc đều phải có thứ tự trước sau, Thịnh, có đúng ?" Tôn Tuệ San cũng muốn nổ tung rồi, vất vả mới có cơ hội câu dẫn Cố Thịnh, cũng muốn cứ như vậy bị bỏ qua, lấy thân thể trần truồng, quyến rũ tựa vào người Cố Thịnh.


      Tả Tình Duyệt sắc mặt càng thêm tái nhợt, chưa từng phát qua chị họ của lại vô sỉ như vậy!


      Cố Thịnh là vật phẩm giống đực dùng chung sao? Cái gì gọi là thứ tự trước sau?


      Nắm chặt đôi tay, Tả Tình Duyệt biết là dũng khí từ đâu tới, mặt nổi lên vẻ tươi cười, nhìn Tôn Tuệ San, "Chị họ, em cho là chị đối với chồng em là tâm, nghĩ tới chị cư nhiên coi ấy như vật phẩm công cộng nha!"


      Tả Tình Duyệt có điều ngụ ý, cả người Tôn Tuệ San đột nhiên cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Cố Thịnh, vội vàng giải thích, "Thịnh, em phải có ý đó. . . . . ."


      " ra ngoài!" Cố Thịnh lạnh lùng , nhìn cũng nhìn Tôn Tuệ San cái, ngược lại ánh mắt người Tả Tình Duyệt cách nào dời , mới vừa rồi trong lòng thế nhưng nổi lên chút kinh ngạc, Tả Tình Duyệt quả nhiên là thông minh!


      "Thịnh, nghe em giải thích!" Tôn Tuệ San còn chưa chịu chết tâm, ngay cả cũng nghĩ tới Tả Tình Duyệt ôn thuận thường ngày dùng chiêu này khích bác ly gián.


      "Đừng để tôi lại lần nữa!" giọng Cố Thịnh mơ hồ hàm chứa tức giận, tựa hồ biểu thị nếu như Tôn Tuệ San còn tiếp tục dây dưa, kết quả rất thảm.


      Tôn Tuệ San tuy rằng bỏ lỡ cơ hội tốt mà ảo nảo, nhưng lại muốn hoàn toàn chọc giận Cố Thịnh. Như vậy về sau chút cơ hội cũng có, tức giận nhặt lên quần áo đất, mặc vào, hung hăng trợn mắt nhìn Tả Tình Duyệt cái. Ánh mắt kia giống như là muốn giết .


      Đợi Tôn Tuệ San khỏi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Tả Tình Duyệt cùng Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt nhất thời cảm giác được từ người tản ra cảm giác áp bức ngừng lan tỏa, làm cho muốn hít thở thông. . . . . .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51 : Phóng túng ngắn ngủi



      Cố Thịnh nhếch miệng, đôi con ngươi thâm thúy nhìn Tả Tình Duyệt, giống như chính là con mồi của .


      "Vợ thân của tôi, còn muốn dạy em làm sao lấy lòng chồng em sao?" Cố Thịnh lấy ra chai rượu đỏ trân quý, rót ình ly, ngồi ở sô pha, cả người nhất thời thêm mấy phần lười biếng, nhưng lại chút nào khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy nhõm.


      Tả Tình Duyệt hít cái sâu, nên tới quả nhiên vẫn tới!


      Lấy lòng ? Mặc dù thân thể và ý thức đều bài xích làm chuyện thân mật với , nhưng biết, bị bức đến đường cùng rồi.


      Bước tới phía trước bước, chân giống như nặng ngàn cân, tới bên người Cố Thịnh, vươn tay, lại cứng ở trung, biết nên tiến hành như thế nào.


      Kinh nghiệm trong quá khứ đều là thô bạo chiếm đoạt thân thể của . Điều có thể làm cũng chỉ có chịu đựng, tại bảo để xuống tự ái câu dẫn , quả cảm thấy là khó!


      Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ vui, bàn tay cầm cổ tay của , nhàng kéo, giây kế tiếp, Tả Tình Duyệt liền rơi vào trong ngực Cố Thịnh.


      "A. . . . . ." mặt của Tả Tình Duyệt trắng xanh đỏ bừng, cánh tay mạnh mẽ của Cố Thịnh giữ chặt , mặt dán chặt lồng ngực của , có thể nghe tiếng tim đập của .


      Phản ứng như vậy của được lòng Cố Thịnh, nâng cằm lên, ngưng mắt nhìn hai mắt của , đôi con ngươi trong suốt như nước, chút tạp chất nào. Bản thân mình cũng vô số lần đắm chìm ở trong đó, nếu biết chuyện từng làm, nhất định bị hấp dẫn, thậm chí là mê hoặc.


      Khuôn mặt nhắn tản ra đỏ ửng mỹ lệ khiến cho lòng của khỏi dao động, nhất thời có chút thương tiếc .


      " chính là dùng vẻ mặt ngây thơ này để câu dẫn người sao?" mặt cương nghị của Cố Thịnh nở nụ cười ôn hòa, nhưng lời từ trong miệng thốt ra lại giống như dao găm, sắc bén vô cùng. Ngón cái vuốt ve khóe môi , ràng cảm nhận được bi thương trong mắt run rẩy của thân thể, tiếp tục , "Nếu ai biết, còn có thể cho rằng là xử nữ!"


      Khổ sở và đau đớn tràn ngập cả tim , biết kế tiếp Cố Thịnh ra lời đả thương người gì nữa, nhưng lại biết, mình cách nào chịu đựng ngôn ngữ tổn thương nhiều hơn nữa, sợ tim mình vỡ!


      Giống như là hạ quyết tâm, đôi tay Tả Tình Duyệt ôm cổ của , ngăn chặn đôi môi muốn tiếp tục tổn thương của , môi kề môi nhau, xúc cảm mềm mại khiến hai người đều kinh hãi. Cả hai mở to đôi mắt nhìn đối phương, trong lòng Tả Tình Duyệt cuồng loạn ngừng, trời ạ! có nghĩ mình dâm đãng hay ?


      Dù thế nào cũng lo được nhiều nữa rồi, nhưng, lúc này lại biết nên tiếp tục như thế nào nữa. . . .


      Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ kinh ngạc, chưa từng có nụ hôn nào khiến rung động như vậy, chỉ là môi dán môi mà thôi, có môi lưỡi dây dưa, có mập mờ trêu đùa. Nhưng nụ hôn thế này, khiến trong lòng bị ấm áp tràn đầy, càng thêm khiến muốn thương tiếc trước mắt này tốt.


      có lòng riêng, muốn tạm thời vứt bỏ thù hận, chỉ coi như người đàn bà bình thường để thương .


      Cố Thịnh cho tới bây giờ đều là người chủ động, lập tức liền nâng giữgáy Tả Tình Duyệt, đầu lưỡi dò vào trong miệng , chơi đùa cùng với cái lưỡi thơm của . Nụ hôn của thuần thục, bao lâu, Tả Tình Duyệt liền mềm ra trong ngực . . . .


      Bàn tay vén cao làn váy của , dò vào vườn hoa bí mật. . . .


      Trong phòng làm việc, nhiệt độ kéo dài lên cao, bọn họ giống như hai người nhau, cùng cho đối phương nhiệt tình của mình, lấy được thương từ người đối phương. . . .


      Cố Thịnh tạm thời vứt bỏ thù hận, cho là mình có thể kịp thời rút người ra, nhưng biết phóng túng ngắn ngủi làm mình càng lún càng sâu. . . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52 : Giá cả của kỹ nữ



      Tại phòng nghỉ đặc biệt trong phòng làm việc của tổng giám đốc còn tỏa ra mùi sau khi hoan ái. Tả Tình Duyệt dùng chăn màu đen che kín thân thể trần truồng của mình, nhớ tới kích tình của hai người vừa rồi. mặt lại trồi lên mảnh đỏ bừng lần nữa, cách nào tưởng tượng những chuyện vừa mới xảy ra, nhiều lần đều cho rằng đây là ảo giác của mình. Nhưng, mỗi lần thẳng tiến mạnh mẽ của người đàn ông người đều nhắc nhở , đây là .


      Vừa rồi . . . . dịu dàng! Khiến cảm giác mình là được che chở, được thương tiếc!


      Tình cảnh này giống như. . . . . . Giống như đêm tân hôn mong đợi cho tới nay!


      "Thế nào? Còn chưa thỏa mãn sao?" Cố Thịnh lạnh giọng châm chọc, mới vừa rồi mình thế nào? Cư nhiên nhìn biểu tình hạnh phúc của , lại cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn muốn kéo dài nụ cười hạnh phúc kia.


      Hạnh phúc? xứng có được hạnh phúc, phải sao?


      Mới vừa rồi phóng túng với mình, chỉ xem như là đùa giỡn. Cố Thịnh hung ác, thèm nghĩ đến phản ứng thẹn thùng mê người của khi ở dưới lúc nãy nữa.


      Oanh tiếng, Tả Tình Duyệt như bị sét đánh, giây trước vẫn còn ở Thiên đường, giây kế tiếp, lại bị kéo xuống địa ngục, giống như nhu tình mật ý vừa rồi căn bản tồn tại.


      Lại cảm nhận được thống khổ và mất mát của đêm tân hôn lần nữa, chỉ là lần này, có chuẩn bị tâm tư, năng lực chịu đựng cũng được rèn luyện.


      "Thịnh, bây giờ có thể giúp Tả thị chút hay ?" Nghĩ đến mục đích mình tới đây, Tả Tình Duyệt ngồi dậy từ giường. muốn làm, làm rồi. Trong lúc bối rối, chú ý tới cái mền ở ngực tuột xuống, nhất thời, lộ ra da thịt màu hồng phấn trước tầm mắt của người đàn ông.


      Cảnh đẹp như vậy khiến con ngươi Cố Thịnh căng thẳng, theo bản năng mở to mắt, lại có chút sợ mình nhìn nhiều hơn, khống chế được nhào tới, lại đè dưới thân lần nữa. phóng túng lần, cho phép mình tiếp tục phóng túng nữa!


      " cho rằng đáng bao nhiêu tiền? Thân thể tàn hoa bại liễu đáng giá bằng Tả thị?" Cố Thịnh cố ý khinh thị , tự nhiên sửa sang lại y phục của mình, lâu lắm, liền lại khôi phục vẻ bá chủ làm cho người ta kính sợ thương trường.


      Trong lòng Tả Tình Duyệt trầm xuống, có ý tứ gì?


      " phải ép tôi trở lại sao? Tôi ở trước mặt của , trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng chuyện đồng ý với tôi lúc nãy, thể lật lọng được!" Tả Tình Duyệt lo lắng từ giường xuống, nắm cánh tay Cố Thịnh, điềm đạm đáng cầu khẩn.


      "Đồng ý?Cố phu nhân, tôi nhớ tôi đồng ý với cái gì lúc nào!" Cố Thịnh nhếch miệng, mặt tà ác giống như ác ma.


      "Vừa rồi ràng. . . ."


      "Tôi chỉ xem biểu của , cũng chưa từng cam kết cái gì, là tự suy nghĩ nhiều thôi!" Ngắt lời , Cố Thịnh hung hăng đẩy Tả Tình Duyệt ra, sức lực mạnh mẽ khiến Tả Tình Duyệt té xuống đất.


      Đau đớn trong lòng còn hơn cả đau đớn từ thân thể. ! Làm sao lại như vậy? Hồi tưởng lại tất cả xảy ra vừa rồi, mới phát , Cố Thịnh có lẽ vốn có ý định giúp tay, lợi dụng Tả thị và ba bức trở về, lại phá hủy Tả thị, đây là trừng phạt với sao?


      Cố nén nước mắt, Tả Tình Duyệt tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, Cố Thịnh độc ác như vậy, cho dù có đau khổ cầu khẩn nữa, cũng giúp tay!


      nên làm cái bây giờ? Mình làm liên lụy tới tập đoàn Tả thị và ba, rốt cuộc làm sao mới có thể cứu vãn?


      Vẻ mặt thống khổ của khiến Cố Thịnh cau mày, trong đầu ra vẻ quyến rũ của ở dưới lúc nãy, giật mình, nhưng lại nghĩ đến cái gì, cố ý đè tâm tình xuống, lạnh như băng trong mắt càng thêm nồng đậm.


      "Biểu vừa rồi của chỉ bằng giá cả của kỹ nữ thôi!" Cố Thịnh nhanh chóng ký xuống tờ chi phiếu, hung hăng quăng lên mặt Tả Tình Duyệt, để thuyết phục mình, thể quên thù hận! Nhưng biểu tình bi thương trong đầu lại mất được. . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53 : Thiếu nữ kỳ quái



      Cả ngày, lòng của Cố Thịnh đều thể chuyên tâm đặt vào công việc, thậm chí ở trong hội nghị, nghĩ đến đều là Tả Tình Duyệt vẫn còn ở phòng nghỉ ngơi, nhiều lần mất hồn, đây là chuyện chưa bao giờ từng xuất .


      Đáng chết! Cố Thịnh khẽ nguyền rủa trong lòng, qua loa giao hội nghị cho phụ tá An Điền, mình vòng vèo trở về phòng làm việc, lôi kéo Tả Tình Duyệt muốn mang trở về biệt thự.


      "Tổng giám đốc, bên kia gọi điện thoại tới, Tiểu Ngữ. . . ." Trần Nhân Như còn chưa kịp để điện thoại trong tay xuống, vừa đúng nhìn thấy Cố Thịnh và Tả Tình Duyệt từ trong phòng làm việc ra ngoài, vội vàng cho biết tin tức này. theo bên cạnh Cố Thịnh nhiều năm, biết ở trong lòng của Cố Thịnh, Cố Tâm Ngữ chiếm vị trí hết sức quan trọng.


      "Tiểu Ngữ thế nào?" Cố Thịnh nghe được tên Tiểu Ngữ, còn chưa kịp tìm được đáp án, liền vọt vào thang máy nhanh.


      Tả Tình Duyệt bị lôi kéo, lảo đảo theo, cảm nhận được nóng nảy của Cố Thịnh. Cố Thịnh như vậy khiến nhớ lại ngày đó ở trong nhà ba mẹ, khi Cố Thịnh nhận được cú điện thoại kia, cũng là lo lắng và nóng nảy như thế .


      Tiểu Ngữ là ai?


      Trong lòng Tả Tình Duyệt có nghi ngờ, nhưng lại dám hỏi ra miệng, trực giác cho biết, gọi là Tiểu Ngữ này có ý nghĩa tầm thường đối với Cố Thịnh.


      Cố Thịnh tự mình lái xe, đường siêu tốc, xe rốt cuộc dừng ở trước căn biệt thự hào hoa, hàng người áo đen chờ ở cửa.


      "Tình huống thế nào rồi?" Cố Thịnh mở cửa xe, thẳng sải bước vào trong, tựa như quên mất Tả Tình Duyệt cũng theo phía sau .


      "Tổng giám đốc, sau khi ấy tỉnh lại luôn ngừng la hét, ai cũng ngăn cản được!"


      Cố Thịnh nhíu chặt mi tâm, lúc này rảnh trách cứ những người chăm sóc Cố Tâm Ngữ này, trong lòng của giờ phút này chỉ có an nguy của Cố Tâm Ngữ.


      Tả Tình Duyệt yên lặng ở phía sau, muốn biết, Tiểu Ngữ rốt cuộc là ai!


      Cố Thịnh đẩy cửa ra, trong phòng phấn hồng lộ ra hương thơm thiếu nữ. giường tơ lụa, bị mấy người phụ nữ đè lại thân thể, ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát trói buộc của họ.


      "Ô. . . . Ô. . . ." Trong miệng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, khuôn mặt nhắn vốn là xinh đẹp lại bị thống khổ rối rắm.


      "Các người buông em ấy ra!" Cố Thịnh lạnh giọng , đến bên giường, mạnh mẽ đẩy người giúp việc ra.


      vừa nhìn thấy Cố Thịnh, giống như là nhìn thấy mặt trời, nhào vào lồng ngực Cố Thịnh, ". . . . Ô ô. . . . ơi. . . ."


      "Tiểu Ngữ sao vậy? Lại nghe lời?" thanh Cố Thịnh dịu dàng đến có thể chảy ra nước, so với trong ngày thường cứ như hai người.


      "Ô ô. . . . Tiểu Ngữ muốn tìm cả, họ là xấu, đều cho em , hai mang Tiểu Ngữ tìm cả có được hay ?" Cố Tâm Ngữ nâng khuôn mặt nhắn lên, bộ dáng điềm đạm đáng , làm cho người ta đành lòng cự tuyệt cầu của .


      Nhưng. . . .


      Trong tim Cố Thịnh như bị thứ gì đâm, nhưng mặt lại vẫn là nụ cười nhu hòa, nhàng vỗ vai Cố Tâm Ngữ, "Tiểu Ngữ ngoan, cả ở nơi này, chờ thêm thời gian nữa, cả trở lại, hai liền dẫn em tìm ấy!"


      " cả. . . . ở nơi này?" trong mắt Cố Tâm Ngữ trồi lên vẻ mất mát, giọng nỉ non, tầm mắt của đột nhiên rơi vào người Tả Tình Duyệt ở cửa, nhất thời mặt tách ra nụ cười.


      " hai gạt em, chị dâu ở đây, cả nhất định cũng ở nơi đây!"


      Vừa vừa hưng phấn từ trong ngực Cố Thịnh ra ngoài, chạy đến trước mặt Tả Tình Duyệt, lôi kéo tay của , "Chị, chị mau dẫn em gặp cả, có được hay ?"


      Tả Tình Duyệt bị chuyện liên tiếp này làm cho đầu óc choáng váng, chưa bao giờ biết Cố Thịnh có em , huống chi mười sáu mười bảy tuổi trước mắt này, luôn khiến loại cảm giác kỳ quái!


      "Chị, cả nhất định cũng muốn gặp chị!" Cố Tâm Ngữ phe phẩy tay Tả Tình Duyệt, thúc giục.


      cả? cả của Cố Thịnh muốn gặp ?


      Tả Tình Duyệt hiểu ra sao giương mắt nhìn về phía Cố Thịnh, lại lạc vào gió lốc vô tận trong mắt của . . . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54 : Bạn ?



      khí trong phòng trong nháy mắt trở nên cực kỳ quỷ dị, Cố Thịnh nắm chặt hai quả đấm, tựa hồ nhẫn tức giận.


      "Chị, thôi, chúng ta thể để cho cả chờ lâu!" Cố Tâm Ngữ lôi kéo Tả Tình Duyệt ra ngoài, mặt ngây thơ lóe thần sắc mong đợi, là muốn nhìn thấy cả!


      Tả Tình Duyệt lại thể tự chủ trương. Cố Thịnh rất quan tâm này, có thể nhìn ra được, mà bây giờ tình trạng này ràng bình thường!


      "Tiểu Ngữ, chị biết cả em ở nơi nào. . . ." Tả Tình Duyệt vừa an ủi Cố Tâm Ngữ, vừa hỏi thăm nhìn hướng Cố Thịnh, mơ hồ cảm thấy Cố Thịnh muốn Cố Tâm Ngữ gặp cả.


      "Chị gạt người, chị là bạn cả, các người thích nhất dính vào cùng nhau, làm sao biết ấy ở đâu chứ? Chị hư lắm, nhất định muốn cho Tiểu Ngữ quấn cả, để chị có thể đơn độc ở chung với cả!" Cố Tâm Ngữ hất tay Tả Tình Duyệt ra, chạy về trong ngực Cố Thịnh, bĩu môi, tố cáo Tả Tình Duyệt.


      Oanh tiếng, đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, mới vừa rồi Tiểu Ngữ cái gì? là bạn của cả?


      Ngay cả cả em ấy là ai cũng biết, sao lại là bạn của ta?


      "Tiểu Ngữ, em hiểu lầm rồi, chị phải. . . ." Tả Tình Duyệt vội vàng muốn giải thích, lại bị Cố Thịnh cắt đứt.


      "Tiểu Ngữ, ngoan ngoãn nghe lời, cả ở nơi này, chờ cả trở lại, lại dẫn em gặp ấy." Cố Thịnh thân mật vuốt tóc Cố Tâm Ngữ, giọng nhu hòa và ánh mắt dịu dàng, giống như người cha hiền.


      " ?" khuôn mặt nhắn mới vừa rồi còn mất mát của Cố Tâm Ngữ, trong nháy mắt thư thái.


      "Ừ, ." Cố Thịnh gật đầu.


      "Vậy hai cũng mang chị cùng nha." Cố Tâm Ngữ mong đợi nhìn Cố Thịnh.


      Cố Thịnh ngẩn ra trong lòng, vẫn cười gật đầu, nhưng mà trong nội tâm lại cực kỳ phức tạp.


      "Vậy tốt quá, cả rồi, về sau chị là chị dâu, là người nhà cùng chúng ta!" Cố Tâm Ngữ giống như quên mất mới vừa rồi còn tức giận tố cáo Tả Tình Duyệt, lúc này cao hứng lôi kéo tay Tả Tình Duyệt lần nữa, nở nụ cười tươi với .


      Tả Tình Duyệt bị nụ cười này kéo lây, trong lòng vẫn sinh ra nghi ngờ lớn lao đối với lời của Cố Tâm Ngữ. muốn hỏi ràng, nhưng mới vừa rồi ràng cho thấy Cố Thịnh muốn cho mở miệng.


      Chỗ sâu trong đáy mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ trầm, chị dâu? tại đúng là chị dâu Tiểu Ngữ, nhưng . . . . Cũng chỉ là con cờ chuộc tội!


      "Tiểu Ngữ, về sau cho náo loạn nữa, ngoan ngoãn nghe lời, cả và hai mới có thể thương em!" Cố Thịnh thả ra mối hận Tả Tình Duyệt. Tiểu Ngữ chịu nổi kích thích, muốn bởi vì mình khống chế tâm tình được mà khiến bệnh tình Tiểu Ngữ nghiêm trọng hơn.


      "Ừ, Tiểu Ngữ nhất định nghe lời!" Cố Tâm Ngữ gật đầu như bằm tỏi.


      "Thịnh, ra ngoài chút ." Sở Phàm mặc áo blouse trắng kêu lên ở ngoài cửa, mi tâm nhíu chặt, giống như có chuyện nghiêm trọng gì.


      Cố Thịnh an trí Cố Tâm Ngữ xong, vòng qua Tả Tình Duyệt ra cửa phòng, theo Sở Phàm tới phòng bí mật khác. Biệt thự này đặc biệt chế tạo cho Cố Tâm Ngữ, vì khiến cho tinh thần có thể sớm trở lại bình thường, Cố Thịnh tiếc bỏ ra số tiền lớn, mua thiết bị tân tiến nhất, tổ chức đoàn đội nghiên cứu hoàn mỹ nhất. Nhưng ba năm qua, Cố Tâm Ngữ lại có chuyển biến tốt chút nào.


      "Bệnh tình Tiểu Ngữ càng ngày càng nghiêm trọng." Sở Phàm nghiêm túc , trong lòng trồi lên cảm giác vô lực.


      Cố Thịnh giống như là bị rút hết hơi sức, ngồi liệt ghế sofa, lâu tiếng nào, biết trải qua bao lâu, Cố Thịnh mới chậm rãi mở miệng, "Tôi nhất định để cho Tiểu Ngữ có chuyện, dù phải bỏ ra bất kỳ giá nào!"


      Trong đầu ra gương mặt của Cận Hạo Nhiên, vốn muốn tiếc bất kỳ giá nào xin Cận Hạo Nhiên giúp tay, nhưng mà sau khi biết được Cận Hạo Nhiên cùng Tả Tình Duyệt có dính dấp, thế nhưng lại do dự.


      "Sở Phàm, thay tôi hẹn gặp Cận Hạo Nhiên!" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ kiên định, tình huống giờ của Tiểu Ngữ khiến thể vứt bỏ tất cả, có gì quan trọng hơn Tiểu Ngữ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :