1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116

      ☆, 032 tham gia hôn lễ
      edit: Gạo Nếp

      Hôm nay mẹ Nghiêm nhận được thiệp cưới của em họ gửi đến.

      Đọc xong liền đến trước mặt con trai , "Tiểu Hạo a, tuần sau dì Linh Tử của con kết hôn, trong hôn lễ còn thiếu đôi linh đồng, sao nè con có hứng thú làm ?"

      Nghiêm Hạo thản nhiên ngước mắt nhìn vẻ mặt phơi phới gió xuân của mẹ mình, chút do dự đáp, " "

      Cười đến bỉ ổi như vậy, khẳng định có chuyện tốt!

      "Vậy á, vậy thôi, mẹ hỏi Tiểu Tiểu! Bất quá a, Tiểu Tiểu nhận lời linh đồng còn lại dì của con phải tìm người khác rồi. Ai, đây cũng là chuyện dĩ nhiên, Tiểu Tiểu đáng như vậy, bất kể con trai nhà ai cũng phải thích hợp nha..." Mẹ nghiêm kéo dài từ, trong giọng giống như có chút tiếc nuối.

      Nhận ra giọng điệu uy hiếp của mẹ, huyệt thái dương của Nghiêm Hạo giật giật, "Con !"

      "A? Cái gì? Ngại quá nãy giờ mẹ mãi suy nghĩ, nghe thấy, ôi chao!" Mẹ Nghiêm móc móc lỗ tai làm như vẻ nghe thấy.

      Nghiêm Hạo nhịn nhịn, cố gắng khiến cho ngữ khí của mình nghe ôn hòa chút, giành lấy thiệp mời trong tay mẹ, thở dài, "Con linh đồng trong hôn lễ của dì con và Tiểu Tiểu làm!"

      "Vậy à! Như vậy đành phải nhờ con thôi ! Đúng rồi, con từ từ với Tiểu Tiểu ! Được trả lời nhanh cho mẹ, ngày mai còn thử quần áo nữa!" ràng được tiện nghi còn khoe mẽ, mẹ Nghiêm đắc ý vừa hát bài hát thiếu nhi vừa rời .

      "A Hạo, làm sao vậy?" thấy gương mặt nhắn lộ đầy căng thẳng của Nguyên Hạo giống như vừa mới bị chọc giận, Diệp Tiểu Tiểu có chút lo lắng hỏi.

      Đón ánh mắt lo lắng của nhóc, Nghiêm Hạo hít hơi sâu , vào phòng. mặt bàn, là nữ công làm nữa…

      Nghiêm Hạo đem thiệp mời để lên bàn, sau đó nâng khuôn mặt nhắn của nhóc lên, ràng là giọng rất dịu dàng nhưng là giọng điệu cho phép người khác từ chối, "Tiểu Tiểu, chúng ta ngày mai thử quần áo!"

      Hai đứa con nít đều cao hơn bình thường, bât luận quần áo nào mặc lên cũng vô cùng thích mắt, mẹ Nghiêm lâm vào thế lựa chọn khó khăn , Nghiêm Hạo chỉ bộ quần áo, giải quyết cái , "Bộ này phải !"

      Bộ này thoạt nhìn, nhìn rất giống dâu chú rể a~~~

      Quần áo chọn xong, chỉ chờ hôn lễ tiến hành…

      Hôn lễ vào chủ nhật, đúng lúc là Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu cần học. thứ sáu hôm đó chú rể đưa lễ phục quy định đến.

      Hôn lễ cùng ngày, nhân hai đứa con nít nhiệm vụ chủ yếu cũng nhiều, nghiêm mụ mụ liền cũng nóng nảy, hơn nữa, nàng cảm thấy nhà mình hai đứa bé tư sắc tốt như vậy, hoàn toàn cần đánh như thế nào giả trang!

      Cho nên, chút lo lắng ăn sáng xong, mẹ Nghiêm nhanh chóng làm tóc và thay quần áo cho nhóc, Nghiêm Hạo lấy bộ vest nho tự vào phòng tắm thay

      Chuẩn bị quần áo cho hai đứa xong, mẹ Nghiêm nhìn nhìn nhìn, cma rgiacs hai đứa nhà mình giống như dâu chú rể, mẹ Nghiêm nhìn hai đứa trong trẻo như hai giọt nước trong lòng ngọ ngoạy tính chuyện cưới hỏi tương lai của hai nhóc.

      "Tiểu Tiểu thuần khiết như nước, sau này lớn lên dâu xinh đẹp nhất!"

      Nghiêm Hạo cũng nhìn bé nhu thuận bên cạnh, khuôn mặt nhắn lạnh lùng ngây ngốc chút rồi cũng tỏ ra kiêu ngạo.

      Lúc mẹ mang hai đứa nhóc đến hôn lễ, xe đón dâu còn đường đến, nhân lúc còn chút thời gian, mẹ liền mang hai đứa đến phòng trang điểm, đáng ít son phấn lên mặt nhóc.

      Hôm nay kiểu tóc nhóc rất là thành thục, đằng sau dùng kẹp tóc con bướm màu hồng kẹp cao lại, phía trước để vài lọn theo tự nhiên, là kiểu tóc công chúa!

      Sau khi chỉnh tề áo váy cho nhóc xong, mẹ Nghiêm nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc như cụ của con trai mình, nghiêm túc mở miệng , "Tiểu Hạo, đợi tí nữa ra lễ con phải cười đó, nhớ ?"

      Ngước mắt nhàn nhạt nhìn vẻ nghiêm khắc của mẹ, cậu nhóc cho mẹ nữa cái khuôn mặt, vẫn bộ dáng lạnh lùng ngây ngốc đáp “dạ!”

      Mẹ Nghiêm sững sờ, đây là thái độ gì? Nếu chịu nghe lời trước ít ra cũng phải trưng cái cười tươi tắn chứ?

      Thiệt là, cả ngày chỉ biết chưng ra cái bộ mặt thối, mình là như thế nào mà sinh ra cái thằng nhóc biết cười kia chứ? Nhìn Tiểu Tiểu nhà người ta kìa, cười đến độ vô cngf đáng a!

      Suy nghĩ chút, mẹ Nghiêm cũng có chút yên tâm về con trai mình, nhìn thoáng qua cách đó xa nhóc vô cùng vui vẻ soi gương. Não bộ mẹ Nghiêm vụt lóe lên, nảy ra diệu kế a~~~

      Mẹ Nghiêm chạy đến bên cạnh Diệp Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống giọng bên tai nhóc, thi thoảng hai người lại liếc nhìn Nghiêm Hạo, bên này cậu nhóc nhìn thấy , là toàn thân rất mất tự nhiên.

      thể nghe thấy hai người to bí mật gì , nhưng Tiểu Hạo run rẩy thôi chính là , nhóc của mắt mỗi lúc lóe sáng cùng với , bộ mặt biết điều của mẹ lóe lên bỉ ổi~~~

      Rất nhanh, thời gian dâu chú rể xuất đến. Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo ôm hoa giỏ ở phía trước, rải hoa cho người mới đến.

      Mẹ Nghiêm lo lắng thiệt có sai, mặc dù đồng ý với mình, vậy mà Nghiêm Hạo lên sàn vẫn cứ trưng ra cái bọ mặt khô khan đó…

      Thằng nhóc thối, may là mẹ đây sớm có diệu kế, để coi đến cuối cùng là ai khắc chế ai ! Hừ! mẹ Nghiêm trong lòng mắng hồi, sau đó ánh mắt chờ mong hướng về phía Diệp Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu a, con ngàn vạn lần được làm dì thất vong nha, Tiểu Hạo liền giao cho con!

      Diệp Tiểu Tiểu mặt liên tục treo nụ cười ngọt ngào, nhóc lớn lên động lòng người, nhóc tươi cười đáng như vậy khiến mang niềm vui cho khách a ! Nghiêm Hạo là vẫn là bộ dáng khô khan, chỉ là đôi mắt luôn sáng mang đầy ôn nhu luôn nhìn về nhóc bên cạnh.

      Diệp Tiểu Tiểu đáng , Nghiêm Hạo ngây ngốc manh, mới vừa ra sàn lấy được lòng tân khách! Chỉ là này phối hợp hồi lâu mất kết quả, dù sao, đây là hôn lễ a! hôn lễ là phải vui vẻ, Nghiêm Hạo lại trưng cái bộ mặt nghiêm túc lạnh run người là sao????

      được nữa chừng thảm đỏ, nhóc quay lại nở nụ cười sáng lạn với cậu nhóc bên cạnh.

      Nghiêm Hạo cùng tân khách như đắm chìm vào nụ cười sáng lạn của nhóc chưa kịp có phản ứng gì, nhóc hướng mặt về gần má Nghiêm Hạo,miệng nhắn chu lên, hôn vào khuôn mặt nhắn của cậu nhóc cái

      Tiếng ồn ào của tân khách bỗng im bặt, dâu chú rể dám tin mà dừng lại nhìn đôi tiên đồng phía trước, dâu càng ngạc nhiên mà lấy tay che miệng mình.

      Gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Hạo dần tan ra, cái miệng nhắn cũng dần dầnncong lêm, trức tiếp mang ra nụ cười sáng lạn ấm áp.

      khí hôn trường tăng cao….

      Bởi vì Diệp Tiểu Tiểu đường hôn cái, kế tiếp mặt Nghiêm Hạo giãn ra, dù là rỏ ràng! Nhưng mà cũng là mày mắt cong cong, khóe môi điểm nụ cười sâu, tuy giống nhóc cười vui đến nhe răng, những cũng tương đối là đáng

      Hôn lễ, tiến hành cũng rất thuận lợi.
      h0903nhunhu, susu, HoanHoan6 others thích bài này.

    2. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Nhà vắng hoe, buồn dễ sợ. Cố lên bạn Gạo nếp ơi. Tiếp nàooooo:th_26:
      Gạo Nếp thích bài này.

    3. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      Chương 33

      Gần đây những người trẻ tuổi, thường chuộng hôn lễ theo phong cách phương tây, tại đôi này cũng ngoại lệ.

      Cha Xứ:" Chung Hạo Văn tiên sinh, xin hỏi có nguyện ý cưới Vệ Linh nữ sĩ làm vợ hay ? Bất kể tương lai thuận lợi hay nghịch cảnh, ấy dù nghèo hay giàu, dù ốm đau hay mạnh khoẻ, vui vẻ hay buồn đau, cũng luôn nguyện ý và thề chung thủy đến cuối đời cùng ấy hay ?"

      Chú rể:" tôi nguyện ý"

      Cha Xứ:" Vệ Linh nữ sĩ, xin hỏi có nguyện ý lấy Chung Hạo Văn tiên sinh làm chồng ? Bất kể tương lai thuận lợi hay nghịch cảnh, ấy dù nghèo hay giàu, dù ốm đau hay mạnh khoẻ, vui vẻ hay buồn đau, cũng luôn nguyện ý và thề chung thủy đến cuối đời cùng ấy hay ?"

      dâu:" có, tôi nguyện ý"

      Cha xứ" Nhân danh cha, con, thánh, thần, ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng."

      Tiếng vỗ tay rào rạt khắp cả hội trường, dâu, chú rể làm nghi thức trao nhẫn cưới.

      Nghiêm Hạo nắm tay Diệp Tiểu Tiểu nép bên rồi ngồi hoà vào bàn khách cùng vỗ tay. Diệp Tiểu Tiểu cũng vui vẻ vỗ vỗ hai bàn tay bé chúc mừng, còn Nghiêm Hạo lặng im nhìn dâu chú rể làm lễ trong mắt loé lên tia hâm mộ.

      Thời điểm dâu tung hoa cưới, biết như thế nào mà Nghiêm Hạo và Diệp Tiểu Tiểu chen vào bên trong đoàn người cướp hoa.

      bên xem náo nhiệt, Mẹ Nghiêm bất ngờ nhìn thấy hai đứa nhóc nhà mình, Tiểu Hạo mang Tiểu Tiểu chen vào đó làm gì???

      Ba Nghiêm đứng cạnh tặc lưỡi cười cười:" chừng thằng oắt con muốn cùng người khác tranh hoa cưới.."

      "Ớ..." Mẹ Nghiêm trợn mắt nhìn chăm chăm phía đó, Tiểu Nghiêm ghé sát biết gì vào tai Tiểu Tiểu, chỉ thấy đôi mắt bé vốn là rất ngơ ngác, mờ mịt biết làm sao, liền vụt loé sáng...

      "Chuẩn bị xong chưa, ném nha..." dâu nhắc nhở mọi người rồi hít sâu, bày ra tư thế vòng cung tuyệt đẹp, hất lên, hoa cưới lập tức bay lên trung.

      "Tiểu Tiểu" trong nháy mắt giữa đám người xôn xao, Nghiêm Hạo nắm lấy thời cơ, dùng sức nâng bé lên, ngay lúc nâng lên cao nhất hoa cưới cũng bay đến trước mặt, đôi tay nhàng nhấc lên dễ dàng đón được hoa cưới.

      Hai đứa vóc dáng tuy nhưng mà cả hai cộng lại cũng cao hơn các khác.

      Hoa cưới còn chưa bay đến được nhóm người háo hức chờ đợi, liền bị người cao đoạt lấy. Nhóm người đón hoa cưới xôn xao chưa tới hai giây liền yên tĩnh.

      Oa...Oa...Oa... Tất cả mọi người điều sợ ngây cả người.

      Hai đứa con nít nhận hoa cưới, là có nghĩa hôn lễ tiếp theo là hai đứa nhóc này hả??? Chưa là, các đoạt hoa cưới ở đây, còn có người phải đợi ít nhất là mười năm, chả lẽ đợi nhóc này lập gia đình rồi mới có thể gả sao???

      Trời ạ!!! Làm cái gì đây?? Rốt cuộc là thằng nhóc nhà ai?? Tại sao giữ chặt nó tốt??

      Nghiêm Hạo xoay lưng lạnh lùng nhìn lại, mọi người kinh ngạc ngây người hay là mọi người bị chinh phạt đến sững sờ, dắt Diệp Tiểu Tiểu trực tiếp rời .

      "Ha...Ha...Ha... Ông xã, con trai là đáng quá à" Hai đứa bé rồi, mẹ Nghiêm trực tiếp nằm gục bàn ôm bụng mà cười lăn lộn.

      Nhìn bà xã nhà mình cười đến nỗi chảy cả nước mắt, Ba Nghiêm cũng cười theo, mặt đầy vẻ kiêu ngạo" Đó là đương nhiên, cũng phải coi đó là con ai mới được."

      "Hừ, cái rắm nhà , con trai sao lại làm ra chuyện này, đây có phải rỏ ràng là muốn lấy vợ rồi ?"

      Ba Nghiêm vuốt cằm suy nghĩ" Uh cũng có khả năng lắm, nhưng mà đây là điều thể." Hai đứa nhóc này kết hôn cái quái gì, ngay cả số tuổi quy định còn chưa tới nữa là mà ...

      Mẹ Nghiêm vì cái suy nghĩ kia của chồng mà mất hứng, khí thế hừng hực lôi kéo chồng mà " Nếu con trai có ý này, làm cha làm mẹ chúng ta nên ủng hộ con, quyết định vậy , từ nay về sau, mỗi tháng chúng ta chi tiêu giảm xuống nữa, còn lại để dành cho con chúng ta sau này kết hôn."

      " Dựa vào cái gì mà nó kết hôn phải giảm chi nữa?" Ba Nghiêm bất mãn nha, cũng đâu phải là mình cưới vợ chứ...

      " Đó phải con trai à?" Vẻ mặt mẹ Nghiêm đanh lại, gắt giọng...

      " Ách... uh" Đối mặt với cường thế của vợ, ba Nghiêm đành phải cúi đầu nhận mệnh.

      " Vậy cứ như thế mà làm, về sau, đám cưới con trai chúng ta...."

      Mẹ Nghiêm đối với hôn lễ của con trai hứng thú dạt dào, còn ba Nghiêm ủ rủ cúi đầu theo sát bên lắng nghe " nghiệp vĩ đại" của ..

      Ai!!! Làm cha làm mẹ khó nha~~~~

      Mặt khác bàn ăn, Diệp Tiểu Tiểu ngồi ghế cao hai mắt tỏa sáng nhìn mâm bánh ngọt năm tầng trước mắt.

      Nghiêm Hạo cầm lấy dĩa giấy và dao nĩa, mắt dịu dàng nhìn nhóc" Em muốn ăn cái nào?"

      "A Hạo, điều muốn, cả năm loại điều muốn, Ô Mai,Hương Thảo, Matcha, Chocolate, cà phê, muốn ăn cả năm loại~~" Diệp Tiểu Tiểu hưng phấn la hét, ánh mắt lấp lánh trực tiếp làm Nghiêm Hạo mềm lòng đến rối tinh rối mù...

      "Uh" Sau đó Nghiêm Hạo đến từng tầng bánh ngọt cẩn thận cắt từng phần , cho vào đĩa sau đó mang đến cho nhóc.

      "Oa" nhóc nâng gương mặt nhắn lên, vẻ mặt lộ nét say mê, tựa hồ trong lấp lánh trong mắt cũng hoá thành trái tim màu hồng. " A Hạo, bánh ngọt ô mai là ngon"

      "Uh, vậy ăn nhiều chút" Nghiêm Hạo , sau đó liền đút cho nhóc miếng bánh vị Hương Thảo.

      " Oa, vị Hương Thảo cũng rất là ngon" giọng mềm mại của nhóc lần nữa cất lên, giống như viên đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng trong lòng Nghiêm Hạo. Tạo ra khúc nhạc êm tai, từng gợn sóng cực kì đẹp đẽ...

      ra là, khi nãy Nghiêm Hạo với bé là nếu đoạt được hoa cưới đưa nhóc ăn bánh ngọt ngũ vị năm tầng.

      "Uhm, A Hạo" bé vừa ăn vừa nghĩ gì đó, cả người cực kì vui vẻ, đến cả đôi mắt to trong thường ngày cũng híp lại thành đoàn.

      Nghiêm Hạo nhìn khuôn mặt nhắn đầu vui vẻ của bé, đưa tay lau lấy bơ dính khoé miệng , đôi mắt cũng lấp lánh dịu dàng, lời từng lời phát ra cũng đầy ôn nhu" Tiểu Tiểu, sau này hôn lễ của chúng ta long trọng hơn so với hôm nay."

      Sau khi Nghiêm Hạo ra lời này, cứ nghĩ nhóc càng thêm sung sướng tan thưởng, ai ngờ đâu bé nghe xong chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu nghi ngờ hỏi" Là hôn lễ của A Hạo và Tiểu Tiểu á?"

      "Uh, đúng vậy" Ánh mắt Nghiêm Hạo đầy mong đợi.

      Diệp Tiểu Tiểu to tròn hai mắt... Nhưng mà mẹ từng , mẹ cần đám cưới long trọng, đám cưới của mẹ chỉ cần có ba là được, như vậy rất thỏa mãn rồi, lẽ phải làm hôn lễ với A Hạo, phải chỉ cần có A Hạo là tốt rồi sao?

      " Sao... em sao vậy?" Thấy nét mặt do dự của nhóc, Nghiêm Hạo khẩn trương hỏi.

      Diệp Tiểu Tiểu ngẩn lên nhìn Nghiêm Hạo, đột nhiên cười rộ lên đoá ngọt ngào , nhóc hiểu hôn lễ long trọng là gì, nhưng nhóc cũng giống như mẹ, chỉ cần có A Hạo là tốt rồi.

      "A Hạo, trong hôn lễ của Tiểu Tiểu, chỉ cần có A Hạo là được rồi." Giọng ngây thơ của bé truyền đến, thoáng cái như pháo hoa rực rở màu sắc nở rộ trong tim Nghiêm Hạo.

      Bị câu của nhóc đánh tới, Nghiêm Hạo nên lời, giờ phút này biết trong lòng cậu đến tột cùng là cảm giác gì, vui vẻ, kích động, hưng phấn, chưa xót đủ loại hương vị trộn lẫn vào nhau, nhưng lại tạo ra thứ tuyệt vời nhất thế gian.

      Đối với Nghiêm Hạo mà , mặc dù nhóc vẫn chưa ý thức được lời này, mặc dù nhóc xong, cũng chưa hiểu rỏ tâm ta của cậu đối với bé, cậu cũng nguyện ý, cả đời này chỉ mình bé, vĩnh viễn.

      Tiểu Tiểu, em yên tâm. Hôn lễ của em nhất định , , sai rồi, đó là hai chúng ta cùng nhau làm hôn lễ mới đúng.
      :th_18: bắt đầu đăng điều lại nha quý khách~~
      :th_82: mị cực mê mẫn thể loại thanh mai trúc mã, bé bé mà máu lữa à nhầm bá đạo:th_70:
      Last edited: 15/9/17
      h0903nhunhu, susu, HoanHoan5 others thích bài này.

    4. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      Chương 34. Tiểu Tiểu bảo vệ Nghiêm Hạo

      Cuối tuần lại đến, từ hôm tham gia lễ cưới của dì đến nay được tuần. Bạn Nghiêm Hạo tựa hồ quên kế hoạch tác chiến hẹn hò lần trước, sau khi để bé ăn mặc đẹp, nhắm chút thời gian, lại lần nữa dắt nhau ra ngoài.

      Đích đến hôm nay là NHÀ MA.

      Được rồi, xin tha thứ cho bạn Nghiêm Hạo của chúng ta có nội tâm u tối, mục đích chính của bạn ta chính là để bé sợ hãi mà chủ động lao vào lòng mình mà ôm ấp, bạn ta hi vọng lần dạo chơi nhà ma này, làm bé thêm ỷ lại vào mình.

      "A Hạo, trong nhà ma có ma sao?" Còn chưa vào, mà lộ vẻ sợ sệt, sít sao trốn sau lưng cậu, níu vạt áo mãi buông.

      Thấy bé nấp sau lưng mình, dám ra Nghiêm Hạo cong khoé môi, kéo bé lên phía trước, an ủi nhóc" Đừng sợ, bảo vệ cho em."

      "Uhm" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu, nhưng sợ hãi trong mắt vẫn chưa mất hết.

      Nghiêm Hạo mặc kệ đôi tay bé của dùng sức nắm lấy áo mình, cũng chả thèm nắm lại tay bé nữa, mục đích của bạn ta hôm nay là muốn nhóc chủ động, chủ động lao vào lòng mình, chủ động nhận ra tầm quan trọng của mình đối với nhóc.

      Nhà ma u ám, thỉnh thoảng truyền đến thanh làm người ta rợn cả tóc gáy. Tim Diệp Tiểu Tiểu treo cao cực độ, tư thế là vừa vừa nắm chặt áo Nghiêm Hạo, gần như bấu víu dính vào người cậu ta.

      Bị nhóc dính như vậy, di chuyển của Nghiêm Hạo có chút khó khăn, tuy nhiên bạn ta cũng ngại cùng nhóc uốn éo thành khối về phía trước.

      Diệp Tiểu Tiểu xoay tròn mắt, bỏ qua bất cứ góc ngách nào, chỉ sợ là con ma ở chỗ nào đó đột nhiên nhảy ra bắt mình và Nghiêm Hạo.

      Đúng là dù trong lòng có phòng bị cỡ nào sợ hãi vẫn cứ sợ hãi.

      Nghiêm Hạo thấy nhóc mở to đôi mắt sợ hãi, định mở miệng hỏi bị làm sao bất ngờ vai bỗng nặng xuống, liền tiếp tràng thanh u ám từ phía sau truyền đến." lâu rồi được ăn thịt người, bạn , ngoan ngoãn đứng im làm thức ăn cho ta ... khẹt, khẹt, khẹt..."

      Diệp Tiểu Tiểu bị dọa sợ răng đánh vào nhau cầm cập, cảm giác được bé bị dọa sợ ít, Nghiêm Hạo chẳng thèm quan tâm đến bàn tay hạ độc thủ vai mình, chỉ lòng muốn an ủi nhóc trong lòng mình tốt. Nhưng ai ngờ bị Diệp Tiểu Tiểu ở phía trước bất thình lình đẩy mạnh về bên trái, ngã bẹp xuống đất.

      " Đánh chết nè, đánh nè, cho phép ăn A Hạo." Cũng biết Diệp Tiểu Tiểu lấy sức lực ở đâu ra, khi nãy còn sợ hãi run rẩy mà bây giờ dùng hết sức nhào tới con ma kia tay đấm chân đá vô cùng mạnh mẽ nha~~~

      "A đau đau..." nghĩ đến có người tập kích cả "ma". Chỉ thấy "ma" này lo ôm lấy thân mà hốt hoảng tìm đường chạy trốn.

      Nghiêm Hạo ngây ngẩn cả người, nhìn bộ dáng chưa hoàn hồn, thở gấp hổn hển của bé, trong lòng khẽ gợn sóng. Nhóc con cho dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn muốn bảo vệ mình sao?

      "A Hạo...~~~" Diệp Tiểu Tiểu khóc ròng nhào vào lòng Nghiêm Hạo, đau lòng " A Hạo... chúng ta... huhuhu... chúng ta về nhà có được ?"

      Nghiêm Hạo nhìn bé khóc lóc đau lòng, xoa xoa đầu bé, trong lòng gợn lên tia áy náy.

      Là do mình khi nãy ích kỹ, Tiểu Tiểu, xin lỗi em, sau này dọa em như thế nữa.

      " Được, chúng ta trở về nào."

      Vốn là, Nghiêm Hạo định mang bé trở về. Cánh cửa ở gần cậu bỗng bật ra mạnh, biết từ đâu, con ma nam áo trắng xông ra, chỉ thấy con ma này từ cao nhìn xuống hai đứa , hai cánh tay đỏ lét vương thẳng ra, giọng cười khền khệt " Khẹt khẹt khẹt... ta muốn ăn các ngươi... ăn các ngươi...."

      "Á...A Hạo!!!!"

      Nghiêm Hạo cho rằng, nhóc thét chói tai rồi nhào vào lòng mình, nhưng ngờ, chờ đợi hoài mà sao thấy phản ứng gì. Mở mắt ra nhìn, thấy bé run rẩy hai chân, che chắn trước mặt mình, hai tay dang rộng ra bảo vệ mình.

      Sửng sốt chút, Nghiêm Hạo tiến lên ôm bé vào lòng, đôi mắt thâm sâu loé lên tia sáng.

      Tiểu Tiểu, đủ rồi, thử thách hôm nay như vậy là đủ rồi, em bảo vệ rất tốt, bây giờ đến lúc để bảo vệ em.

      Nghiêm Hạo đem đầu bé ấn vào lòng, nhàng an ủi thân thể run rầy của nhóc. Mắt chút biểu tình gì nhìn con ma nào đó cách bọn họ xa, đưa tay ra kéo mạnh, tấm vải rơi xuống, bên trong là dáng người.

      "Được rồi, được rồi, em ngẩn đầu nhìn xem này, đây phải là ma đâu, là người giả trang mà ra, ăn thịt em đâu." Nghiêm Hạo vỗ vỗ lưng bé, nhàng trấn an.

      Nghe được giọng nhè của Nghiêm Hạo, Diệp Tiểu Tiểu dần dần ngẩn đầu lên, thấy bây giờ trước mặt họ là người , nước mắt liền ngừng lại, khóc nữa nhưng đột nhiên mạnh mẽ lao tới nhân viên giả trang kia tung quyền tung cước, nhiều chiêu trúng vào chỗ hiểm, phải cứ nhằm bụng mà đánh, mà là tìm chọn nơi xương cốt mà quất tới.

      "A..a..a. Bạn , đừng đánh nữa... dừng.. dừng tay ...Aaaa~~~~" Cái bạn nhân viên này dừng lại khi ánh mắt của Nghiêm Hạo mang đến khiếp sợ, lúc này đối với tư thế dũng mãnh của Diệp Tiếu né kịp, lại thêm thể đánh lại khách, chỉ đành liên tiếp lui về phía sau né tránh công kích của Diệp Tiểu Tiểu, mặc dù vậy cũng ăn đủ nhiều đòn mém chết a~~~

      " trai xấu xa.. ăn hiếp Tiểu Tiểu.." nhóc cực kì tức giận, khuôn mặt nhắn đầu tức giận cả hai má cũng phồng lên.

      chàng nhân viên kia làm việc cũng rất mệt nhọc nha, phải là nghĩ thừa dịp cuối tuần làm thêm sao. Rỏ ràng hồi nãy hai bạn này sợ hãi muốn chết, lúc này cứ như vậy mà đổi ngược lại là mình... ô ô muốn chết mà... chàng bất mãn nhìn Nghiêm Hạo cái, trong lòng oán giận, thiệt là, bạn này phải là sợ hãi sao, cớ sao lại còn xé đồ của mình ra, có biết đầu năm nay kiếm tiền rất khó khăn lắm ? Người ta khó khăn như vậy, mà nhóc còn đối xử như vậy?

      Ô ô ô.... sinh viên thất bại nào đó xám xịt bụm mặt khóc chạy xa à xa~~~

      Nếu biết "ma" này điều là do người đóng giả, Diệp Tiểu Tiểu liền sợ nữa, cứ thế hai bạn cứ tiếp tục thẳng sâu vào nhà ma.

      Mặc dù lúc đầu vẫn còn bị những thứ" giả mạo" kia hù, nhưng bởi vì có Nghiêm Hạo bên cạnh, lá gan của nàng cứ thế dần to lên, thấy ma râu dài đưa tay ra nhổ, thấy tay máu dưới đất trồi lên cũng vịn vào Nghiêm Hạo mà đạp xuống, chút khách khí cứ thế mà ra hết sức.

      Cứ thế, ngôi nhà ma cứ từng đợt gào thét thảm thiết truyền ra, sau khi hai đứa nhóc thành công rời khỏi đây, mấy bạn "ma" tụ họp lại, khoe khoang người mình có bao nhiêu là" Thảm trạng"...

      Từ nhà ma ra, Nghiêm Hạo dưới ánh mặt trời càng thêm sáng lạn. Bởi vì vừa đánh "ma" xong, vẻ mặt nhóc mang đầy thắng lợi mà vui cười, trong lòng cảm thấy cũng giống như ánh mặt trời ấm áp dễ chịu lúc này, liên tục lộ vẻ ấm áp mềm mại.

      Mặc dù chuyến này đúng với mục đích ban đầu, dọa bé hoảng sợ. Nhưng kết quả cuối cùng tốt ngoài dự đoán, so với dự tính trước đây bạn trai nào đó cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

      bé của mình, cũng muốn bảo vệ mình đó nha~~~~

      PS/// là mị làm xong chương này chỉ mong bé lại kím ngay ngựa tre kiểu này mà nương tựa.... cơ mà, thôi để phần cho con vậy... kkkk:yoyo60:
      Last edited: 15/9/17
      h0903nhunhu, HoanHoan, linhdiep175 others thích bài này.

    5. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Huhu người ơiiiiii, đừng bỏ hố này mà :yoyo25::yoyo25::yoyo25:. Hãy quay trở lại nàooooo:031: :031::031:. Phờ liiiii

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :