1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 24: Nghiêm Hạo bằng cầm thú

      Ngày nghỉ mùng tháng năm, trường học cho nghỉ ba ngày. Cảm thấy gần đây hai đứa bé vô cùng ngoan ngoãn, ba mẹ Nghiêm quyết định dẫn hai nhóc ra ngoài du lịch. Cho nên đêm trước ngày mùng tháng năm, Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu vừa học về trực tiếp lên xe đến đảo Hải Nam.

      Buổi tối hôm đó đến khách sạn suối nước nóng được đặc trước. Bởi vì đêm khuya, bốn người liền ăn qua loa ven đường chút gì đó rồi trực tiếp về phòng.

      Lúc chia tay, mẹ Nghiêm dặn Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu, “Tiểu Hạo, Tiểu Tiểu, buổi tối ngủ đừng bật điều hoa, buổi tối ở bờ biển lạnh, chú ý đắp chăn bị cảm lạnh đó, nhớ chưa?”

      “Biết rồi dì ạ.” Diệp Tiểu Tiểu đồng ý .

      Nghiêm Hạo đem nhóc vào phòng mình xong, chuẩn bị tốt quần áo cho bé, trong lúc tắm bản thân mình dọn hành lý ra,trải ga giường cùng chuẩn bị tốt những thứ cần thiết để mai biển chơi.

      Mặc dù vừa mới tắm rửa xong khôi phục tinh thần chút ít, nhưng mà dù sao cũng ít khi thức muộn như vậy, nên mười hai giờ đêm, Diệp Tiểu Tiểu rất nhanh lại mỏi mệt, lúc Nghiêm Hạo tắm rửa xong ra tự nằm lỳ ở giường ngủ thiếp .

      Con mắt Nghiêm Hạo lướt qua tia u tối, đem nhóc ngủ ngay ngắn lại, lúc này mới cởi dép bò lên giường. Ôm nhóc, Nghiêm Hạo nhìn trăng sáng mặt biển cách đó xa chiếu sáng dịu hiền, khóe môi cong cong.

      Ngày thứ hai, ba mẹ Nghiêm rời giường sang xem hai đứa bé, bởi vì trước đó bọn họ có chìa khóa của căn phòng, cho nên bỏ qua việc gõ cửa hai tiếng tiến thẳng vào luôn. Đến lúc bọn họ nhìn bị tình huống trong phòng làm cho hết hồn!

      Chỉ thấy giường, Nghiêm Hạo mặc đồ ngủ ngắn tay đè ngã Diệp Tiểu Tiểu xuống giường, thân thể trước sau đung đưa! Đáng ngờ nhất chính là, thân thể Tiểu Tiểu trần truồng!

      "Tiểu Tiểu... Tiểu Hạo, con con con... con làm cái gì với Tiểu Tiểu thế? Mau xuống đây!" Sau khi phục hồi lại tinh thần mẹ Nghiêm giận dữ hét. Trong lồng ngực tích tụ cơn tức giận, bà nghĩ tới, con trai của mình làm ra những chuyện bằng cầm thú như vậy!

      Tiểu Tiểu còn như vậy, Nó nó... Tại sao nó có thể làm chuyện quá đáng như vậy đối với ? Điều này làm cho bà biết nên làm thế nào với dặn dò của mẹ Tiểu Tiểu?!

      "Tiểu Hạo! Có nghe hay ?! Mẹ bảo con xuống, từ người Tiểu Tiểu xuống!" Nhưng mà, khi bà hét hết câu này xong, Nghiêm Hạo giải thích được quay đầu lại nhìn ba mẹ mình cái rồi lại cúi đầu, vẻ mặt thành , bướng bỉnh, tiếp tục "bắt nạt" Diệp Tiểu Tiểu.

      Ngay tại khi núi lửa của mẹ Diệp sắp bùng phát, Diệp Tiểu Tiểu vùi ở trong gối bỗng nâng lên cái đầu , cười hì hì nhìn bà , "Dì, có việc gì đâu! Tiểu Tiểu đau! A Hạo nặng tý nào, hì hì..."

      Giọng chút khó chịu hoặc cố kìm nén nào, ngược lại còn có chút ... Sung sướng?

      ... đau? Chẳng lẽ , ách, ách… là Tiểu Tiểu cho phép? Nhưng mà, vậy cũng được! Tiểu Tiểu hiểu chuyện, tại sao Tiểu Hạo có thể cùng hùa vào làm loạn?!

      Ngay tại lúc mẹ Nghiêm sắp bùng phát, ba Nghiêm kéo bà lại, ý bảo bà nhìn động tác của hai đứa nhóc chút - -

      Mặc dù Diệp Tiểu Tiểu cởi bỏ nửa người , nhưng cũng phải là có mặc quần áo, chỉ là cái áo bị đẩy lên mà thôi! Hơn nữa, con của bọn họ vẫn ăn mặc chỉnh tề.

      Mẹ Nghiêm nghiêm túc nhìn chút, chỉ thấy, Diệp Tiểu Tiểu cúi đầu nằm sấp giường, cái đầu dựa vào gối đầu, chân ngắn còn nhàn nhã lúc có lúc đạp đạp lên chăn mền. Mà con của bọn họ mặc dù dạng chân ngồi người bé, nhưng mà thỉnh thoảng lấy thứ gì đó màu trắng bên trong cái lọ bên cạnh, chà xát trong lòng bàn tay, rồi bắt đầu xoa người bé. Vừa đến gần nhìn - -

      Ơ... Cái kia là kem chống nắng?

      "Tiểu Tiểu, chẳng lẽ hai con chỉ bôi kem chống nắng?!" Mẹ Nghiêm há to mồm, kinh ngạc hỏi.

      "Đúng vậy!" Diệp Tiểu Tiểu nghiêng cái đầu ở gối, con mắt cười híp lại, "A Hạo , ánh mặt trời có thể làm hại đến làn da của Tiểu Tiểu, cho nên phải bôi kem chống nắng tốt mới được! Đợi tí nữa, Tiểu Tiểu cũng giúp A Hạo bôi!"

      "Hơ... Như vậy!" nhóc trả lời ngây thơ như tia sét đánh, chấn động đến mức mẹ Nghiêm khó có thể hình dung, lập tức lúng túng vừa lôi kéo nghiêm ba ba lui ra ngoài vừa cười hắc hắc , "Như vậy à... Tốt lắm... Các con bôi , bôi ..."

      "Bôi xong nhớ xuống lầu ăn sớm chút!" Bị mẹ Nghiêm lời nào kéo ra ngoài, ngay tại lúc sắp đóng cửa ba Nghiêm vội vàng .

      Ra khỏi gian phòng rồi, mẹ Nghiêm oán trách đánh ba Nghiêm , "Đều tại ! có nhắc nhở em, để cho em thiếu chút nữa làm chuyện xấu hổ ở trước mặt con!"

      "Khi đó nhắc em rồi mà!" Ba Nghiêm là vô tội.

      " còn ! Nếu phải là..."

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn hai vị cha mẹ đột nhiên ra ngoài, trong đôi mắt to lên tia khó hiểu, chú và dì kì lạ!

      Nghiêm Hạo bôi lớp kem dày ở sau lưng, hai tay, bắp đùi Tiểu Tiểu xong, lúc này mới thu tay lại , "Tốt lắm!"

      "A Hạo, phía trước cần bôi sao?"

      Diệp Tiểu Tiểu lật người lại, muốn lật áo mà Nghiêm Hạo mới vừa kéo xuống cho mình vén lên. Nghiêm Hạo phản ứng nhanh chóng vội vàng đè tay bé của lại, lắp bắp , "Trước... Phía trước tự mình bôi... Là được rồi!"

      "Phía trước tự mình bôi sao?"

      "Ừ!"

      Nhìn Diệp Tiểu Tiểu phải lột áo, Nghiêm Hạo vội vàng cúi đầu xuống, xoay người sang chỗ khác.

      Diệp Tiểu Tiểu lấy kem màu trắng xoa lượt ở trước ngực cùng bụng xong, quay đầu lại thấy Nghiêm Hạo vẫn còn căng thẳng, quay lưng lại nhúc nhích ngồi ở bên giường. Diệp Tiểu Tiểu đột nhiên nổi lên ý tưởng xấu, xoay người sang chỗ khác mạnh đẩy Nghiêm Hạo bổ nhào ngã xuống giường, trong lúc bé trai chưa kịp phản ứng vén áo Nghiêm Hạo lên - -

      "Tiểu Tiểu, cậu - - "

      Nghiêm Hạo còn chưa kịp kinh ngạc hét lên, nháy mắt tiếp theo hai bàn tay mềm mại liền đè lên trước ngực , cơn mát mẻ truyền đến, ngay sau đó chính là nét mặt tươi cười lắc lư của nhóc, "A Hạo, Tiểu Tiểu cũng giúp A Hạo bôi kem chống nắng!"

      "Đừng - -, Tiểu Tiểu, tớ tự mình bôi là được rồi!" Bàn tay bé của nhóc đặt người, càng làm cho cảm thấy căng thẳng.

      " cần sao! A Hạo giúp Tiểu Tiểu bôi, Tiểu Tiểu cũng muốn giúp A Hạo bôi!" Diệp Tiểu Tiểu nghe theo, nũng nịu, nhõng nhẽo , "A Hạo ngoan ngoãn nằm im là được rồi! được đứng lên!"

      Nghiêm Hạo ngây người nằm im, thân thể thoáng cái căng thẳng tới cực điểm, ngay tại lúc cảm thấy thể chịu nổi nữa, bàn tay bé của nhóc mát xa làm đầu óc của dần dần tỉnh táo ra.

      Tim, vẫn còn ở trong bộ ngực bang bang đập mạnh mẽ như trống trận, nhưng đầu óc, vô cùng tỉnh táo.

      Động tác của nhóc rất nhàng, bôi bôi rất nghiêm túc, khuôn mặt nhắn đỏ thắm là nụ cười ngọt ngào. Nghiêm Hạo hiểu, vì sao người có thể cười đến vui vẻ như vậy? Vì sao, nụ cười của nàng có thể trong sáng như thế trộn lẫn tia tạp chất?

      Nghiêm Hạo biết mình tại sao phải mình đối với kiên trì như vậy, cũng nên lời rốt cuộc là nhóc có điểm gì hấp dẫn mình.

      chỉ biết là, thích tiếng mềm mềm của , thích hai tròng mắt trong suốt sáng ngời của , thích mũi nho của , khuôn mặt nhắn gò má hồng hào, sợi tóc mềm mại... thích tất cả, thích tất cả những gì người !

      biết vì sao chính mình thích nàng, nhưng mà, chỉ cần là bên cạnh , mặc dù chỉ là nghĩ, cũng thoải mái!
      Quỳnh Tiên, Chris, JupiterGalileo8 others thích bài này.

    2. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 25: Nghiêm Hạo chết đuối

      Bầu trời xanh thẳm nước biển xanh thẳm, bãi cát vàng óng ánh trải dài Đây là phong cảnh mùa hè ở biển Hải Nam!

      Nước biển xanh thẳm trong suốt lạnh buốt, cát vàng sạch tinh khiết, từng dãy dừa cao ngất đứng nhìn, chợt có mấy con hải âu xuyên qua tầng mây bay từ xa tới, rồi “viu” tiếng bay về phía mặt biển biến mất trong nháy mắt, thấy gì nữa!

      Nhân dịp bây giờ bờ biển du khách có nhiều, ánh mặt trời có mạnh như trước, mẹ Nghiêm để cho hai đứa bé xấu xa xuống nước chơi đùa.

      Diệp Tiểu Tiểu ôm phao bơi nổi ở mặt biển, khi sóng biển chuyển động nhàng, phao bơi cứ dập dềnh bay tới bay lui theo nhịp song đánh. Cách đó xa, Nghiêm Hạo nhìn nhóc nhàng giống như mất hết sức nặng bị nước biển đánh bay tới bay lui khỏi nhíu mày - - như vậy tại sao có thể được? Đợi tí nữa cẩn thận bị sóng biển cuốn làm sao bây giờ?

      "Hơ!"

      nhóc đột nhiên hét lên tiếng, Nghiêm Hạo vội vàng bơi qua, vội hỏi, "Làm sao vậy?"

      "A Hạo!" nhóc lên nét mặt tươi cười sáng ngời, tiếng trong trèo pha thêm chút mừng rỡ, "A Hạo, vừa mới... Hơ, có cá cắn tớ! Hi hi hi, là nhột... A Hạo A Hạo, cậu có bị cá đụng phải hay ?"

      Nghiêm Hạo nhìn nhóc cười vui vẻ, khẽ nâng lên khóe miệng, lắc đầu.

      "Như vậy à..." Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy có chút đáng tiếc, "Nếu , A Hạo cũng chui vào trong phao này , như vậy, có thể sờ cá !"

      Chui vào trong phao này sao? Nghiêm Hạo nhìn về phía phao bơi nho ánh mắt xẹt qua phần da trắng như tuyết lộ ra bên ngoài của bé, ánh mắt lóe lên.

      Diệp Tiểu Tiểu mặc chính là đồ tắm màu hồng điểm sóng nước màu trắng cực kỳ đơn giản cộng thêm đường viền hoa màu, người là hai tầng lá sen bên cạnh dây đai đeo áo ngực màu đen, bên dưới cũng phân thành hai tầng quần và váy. Rất bảo thủ rồi nhưng lại khó “bảo vệ” được chủ, bởi vì ở giữa đồ tắm lộ ra cái bụng với mảng lớn tuyết trắng.

      cách khác, toàn thân Diệp Tiểu Tiểu ngoại trừ phần năm bị che dấu, cái khác đều lộ ra ở trong nước.

      Hơn nữa, tóc nhóc cũng buộc toàn bộ lên, dùng dây buộc tóc giống màu quần áo bơi màu hồng phấn, lộ ra màu da của trắng nõn vô cùng đẹp mắt!

      "A Hạo? A Hạo! Mau vào, nếu đợi tí nữa tất cả cá bơi mất!"

      Đối mặt với thúc dục của Diệp Tiểu Tiểu, Nghiêm Hạo khẽ quay mặt , ấp a ấp úng , "... được. Tớ ở bên ngoài... Là tốt rồi..."

      Hai người cùng nhau vào, quá chật, khẳng định thể thiếu phen đụng chạm da thịt, sợ chính mình , căng thẳng.

      Nhưng mà đợi Nghiêm Hạo từ chối, Diệp Tiểu Tiểu chẳng biết từ lúc nào bơi tới bên cạnh , phao bơi vừa rơi xuống, Nghiêm Hạo lập tức bị vây ở bên trong. chỉ có như thế, còn vui vẻ ôm lấy Nghiêm Hạo!

      Nghiêm Hạo mặc đồ tắm nam chỉ có cái quần ngắn, cũng gián tiếp giải thích rằng: da thịt hai người trực tiếp chạm nhau!

      Chuyện Nghiêm Hạo lo lắng nhất xảy ra - -

      Nghiêm Hạo chỉ cảm thấy thân thể nhóc mềm mại dán vào mình, trong nháy mắt đó, cả người phút chốc thay đổi còn chút sức lực, đồng thời đại não cũng trong nháy mắt còn hoạt động! Sau đó, chết đuối!

      Diệp Tiểu Tiểu nghĩ tới như vậy bổ nhào về phía trước làm Nghiêm Hạo ngã luôn vào trong nước, ngay lập tức nóng nảy, "A Hạo! A Hạo!"

      Ở bên kia ba Nghiêm lướt sóng loáng thoáng nghe được tiếng kêu lo lắng của nhóc, đúng lúc vội vàng chạy tới Nghiêm Hạo bị bé vớt lên, đặt phao bơi lôi về!

      - - thể , ở thời khắc quyết định, năng lực phản ứng của Diệp Tiểu Tiểu tương đối kinh người! Mắt thấy màn này ba Nghiêm kinh ngạc lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại!

      Mặc dù thời gian chết đuối rất ngắn, chỉ lát, nhưng mà có thể Nghiêm Hạo hít vào ít nước biển, mặc dù đến mức ngất, nhưng toàn bộ lồng ngực cũng bị sặc đến khó chịu.

      Chuyện Nghiêm Hạo chết đuối chứng minh, chỉ cần đối với thân thể của mình thích, bất kể trước ngực của là sóng lớn mãnh liệt hay là vùng đất bằng phẳng, nam nhân đều tự chủ được cảm thấy căng thẳng.

      Nhưng mà, đây chỉ là Diệp Tiểu Tiểu chưa dậy thôi, ai biết Tiểu Nghiêm có thể tà ác liên tưởng đến chuyện mười năm sau hay đây?

      Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy là do đẩy Nghiêm Hạo vào trong nước làm hại chết đuối, rất là tự trách. Cho nên liền liên tục vây quanh Nghiêm Hạo kêu lên, "A Hạo, A Hạo, cậu có sao ? Đều do Tiểu Tiểu tốt, là Tiểu Tiểu quá nặng cho nên A Hạo mới có thể chìm vào nước... Đúng rồi! Thầy giáo có qua lúc này phải làm hô hấp nhân tạo, A Hạo, cậu chờ lát, tớ giúp cậu đẩy nước biển ra ngoài!"

      chờ Nghiêm Hạo kịp phản ứng, bộ ngực của bị xoa bóp mạnh hai cái, vừa mới uống no bụng nước bây giờ lại phải chịu đau, tiếp theo môi lạnh ngắt lúc, sau đó có luồng khí mạnh mẽ từ trong miệng xông vào lồng ngực, khi đó, Nghiêm Hạo khí vào nhưng khí thể ra, tóm lại, hoàn toàn hóa đá!

      Ba Nghiêm cùng mẹ Nghiêm chạy tới sau đều bị "Hành động vĩ đại" của Diệp Tiểu Tiểu làm chấn động ngây người! lúc sau mới kịp phản ứng, ba Nghiêm vội vàng ngăn hành vi “ngược đãi” của bé đối với con nhà mình, "Tiểu Tiểu, cần xoa bóp! Tiểu Hạo tỉnh!"

      Diệp Tiểu Tiểu nâng đầu lên, hiểu nhìn ba Nghiêm , "Nhưng mà, A Hạo vốn là tỉnh mà!"

      Giọng ngây thơ của bé làm cho ba Nghiêm phút chốc nên lời, may là mẹ Nghiêm lúc này cũng tỉnh táo trở lại, thay đáp lời, "Tiểu Tiểu à, cũng bởi vì tỉnh mới cần xoa bóp!"

      xong, mẹ Nghiêm có chút đau lòng cho con trai, cũng biết vừa mới bị đè ép mạnh như vậy, ruột gan tim phổi của con trai có bị sai vị trí rồi hay ...

      "Nhưng mà... con chỉ là muốn giúp cho A Hạo đẩy hết nước ra ngoài thôi... Con nhìn A Hạo có vẻ mặt rất khó chịu, muốn làm cho thoải mái chút... Chú dì à, có phải do Tiểu Tiểu làm cho A Hạo chết đuối, cho nên hai người mới giận Tiểu Tiểu, để cho con dựa vào gần A Hạo..."

      Nghiêm Hạo nhìn trong mắt bé tích tụ nước mắt ấm ức, tim đau đớn co rút mạnh mẽ, ngay cả khi bị sặc nước cũng đau đớn đến như vậy.

      Lúc này ba mẹ Nghiêm mới kịp phản ứng, bọn họ vừa rồi chỉ lo lắng căng thẳng vì con trai, vắng vẻ nhóc đặt sang bên! Nhưng mà, con trai là bởi vì Tiểu Tiểu mới chết đuối? Đến cuối cùng chuyện gì xảy ra?!

      Ba Nghiêm cũng rất tò mò, phải kỹ thuật lặn của con trai mặc dù rất tốt, nhưng đối phó với này gió , sóng biển này thừa đủ! Tiểu Tiểu là như vậy, làm thế nào cho Tiểu Hạo chết đuối đây?

      Đương nhiên, cuối cùng, nguyên nhân Nghiêm Hạo chết đuối thực bị hết lần này đến lần khác lảng tránh, chỉ có tự biết thôi! Lúc ấy, mẹ Nghiêm nhìn hai lỗ tai con trai mình hồng rực mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng rất nhanh quên mất rồi vứt sau đầu!

      Nghiêm Hạo đem nhóc ôm vào trong lòng, lau nước mắt mặt , đau lòng , "Đừng khóc! Tiểu Tiểu, cậu làm rất khá, nếu phải cậu, tại có khả năng tớ chết chìm ."

      "A Hạo bậy! A Hạo chết đâu!"

      "Ừ! Cậu yên tâm, tớ có việc gì!" Tớ còn muốn chăm sóc cậu đấy, làm sao có thể cam tâm cứ thế chết ?

      "A Hạo..." Diệp Tiểu Tiểu trốn vào lòng Nghiêm Hạo khóc, "Đều do Tiểu Tiểu tốt, về sau Tiểu Tiểu cũng ăn nhiều như vậy... Ô ô ô..."

      Tim Nghiêm Hạo căng thẳng, ăn làm sao được? đến như vậy rồi còn muốn giảm? Tuyệt đối được!
      Chris, JupiterGalileo, Chó Điên8 others thích bài này.

    3. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 26: Bị cắn

      Bởi vì bị sặc nước, cho nên Nghiêm Hạo ở bờ cát nghỉ ngơi, mà Diệp Tiểu Tiểu, cũng mất hứng thú nghịch nước.

      Nghiêm Hạo ngồi dựa vào cây, nhìn nhóc chán muốn chết vẽ vòng vòng cát, khuyên nghịch nước lại chịu, có thể thở dài, ra cửa hàng cách đó xa mua chút đồ ăn cho nhóc giết thời gian.

      Nhưng mà, bánh ngọt trước kia nhóc thích nhất bây giờ chỉ nhìn liếc cái rồi lại cúi đầu xuống.

      "Tiểu Tiểu, làm sao vậy? vui sao?"

      Diệp Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Nghiêm Hạo rồi lại liếc nhìn đống đồ ăn kia, lắc đầu, lên nổi tinh thần , "A Hạo, tớ đói bụng!"

      Nghiêm Hạo biết làm sao, biết nhóc chắc chắn vẫn tự trách mình vì làm chết đuối, đem cái đầu cúi gục của dựng lên, "Tiểu Tiểu, nhìn tớ ! Tớ chết đuối phải là do cậu làm, hiểu ?"

      Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , nhưng trong ánh mắt ràng vẫn ngơ ngác, Nghiêm Hạo vừa nhìn biết ngay, hoàn toàn nghe lọt lời của mình.

      Dựa lưng vào cây dừa, Nghiêm Hạo nhìn bầu trời cùng mặt biển chạm vào nhau, nhìn cái chỗ lúc nãy bị chết đuối rồi chìm vào suy nghĩ.

      Chết đuối làm tiếp xúc với thân thể nhóc căng thẳng nữa, nhưng cái giá phải trả là tâm tình nhóc xuống thấp cực điểm... Nếu như, nếu như ngay từ đầu căng thẳng như vậy, có phải tất cả đều tốt đẹp rồi hay ?

      Nghiêm Hạo quay đầu lại nhìn về phía nhóc bên cạnh, nhưng thấy nhóc ngồi vẽ cát nữa mà dần dần về hướng bờ biển, cái mông nho vểnh cao, nửa người trước nằm sấp ở bờ cát, dựa vào hai khuỷu tay bò từng chút về phía bờ biển, bộ dạng dè dặt kia dường như là quan sát bảo bối gì đó khó gặp, sợ làm bảo bối giật mình!

      Đồ ăn để bên cạnh có cái bánh mất nửa! Nghiêm Hạo hiểu ra, nhìn động tác bò sát buồn cười của , khóe miệng nâng lên cao.

      Ăn rồi? Chính vì như vậy, tâm trạng mới có thể trở nên tốt hơn ?

      Nhưng mà, sau đó lâu - -

      "Oa - -, ô ô ô..." Tiếng khóc kịch liệt của nhóc truyền đến, dọa nhảy lên Nghiêm Hạo trực tiếp từ mặt đất.

      "Sao, làm sao vậy?" Nghiêm Hạo căng thẳng .

      "Ô ô ô... A Hạo, tay... Tay bị cắn ... Ô ô ô..."

      Nghiêm Hạo nhìn bàn tay bé của giơ lên, chỉ thấy đó có con cua lớn. Nghiêm Hạo xấu hổ, ra là, vừa rồi chỉ là quan sát con cua này sao?

      "Cậu đừng động! Tớ lấy nó xuống cho cậu." Nghiêm Hạo đưa tay ra, dè dặt vặn bung hai cái càng kẹp lấy ngón tay Diệp Tiểu Tiểu.

      "Uiii - -, " Nghiêm Hạo kêu lên tiếng đau đớn, nhanh chóng đem bàn tay bé giấu ra sau lưng.

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy thứ kẹp lấy tay mình buông biến mất, lập tức nín khóc mỉm cười , "A Hạo, mất mất!"

      "Ừ." Nghiêm Hạo vẻ mặt có chút cứng ngắc.

      "A Hạo giỏi! Thích A Hạo nhất!" Diệp Tiểu Tiểu vui vẻ ôm Nghiêm Hạo, vui mừng hô lúc, giọng lại trở nên có chút buồn bực, nỗi ấm ức nổi lên, "A Hạo, Con cua lúc nãy xấu! Người ta tốt bụng cho nó đồ ăn, thế mà nó lại cắn người ta... Hừ! Tiểu Tiểu thèm chơi cùng nó!"

      Nghiêm Hạo nhìn nửa miếng bánh nằm bãi cát vàng, đôi mắt híp híp, ra là, phải tự ăn, mà là đem cho con cua ăn sao?

      "Tiểu Tiểu cũng them chơi cùng ai cơ?" Ba Nghiêm và mẹ Nghiêm phơi nắng ở bờ cát cách đó xa, nghe được tiếng Diệp Tiểu Tiểu khóc nên tới bên này xem sao, đúng lúc nghe được tuyên bố đầy tức giận của nhóc, bỗng nhiên nở nụ cười.

      "Dì à, Tiểu Tiểu them chơi cùng con cua! Người ta ràng tốt bụng cho nó ăn, thế mà nó lại cắn Tiểu Tiểu đau quá là đau!"

      Mẹ Nghiêm cười cười, ngồi xổm xuống, "Như vậy à! Vậy chúng ta thèm chơi cùng nó, dù sao Tiểu Tiểu còn có Tiểu Hạo, về sau chỉ cùng Tiểu Hạo chơi thôi! Được ?"

      "Vâng! Chỉ cùng A Hạo chơi, cần con cua kia! Dì, con cua xấu kia đâu rồi?" Diệp Tiểu Tiểu tìm tìm, nhưng tìm được con cua vừa nãy mới cắn , nên hướng Nghiêm Hạo xin giúp đỡ , "A Hạo, con cua xấu xa vừa nãy đâu rồi?"

      ", biết... Có lẽ là... trốn rồi!"

      Nghiêm mụ mụ nhìn vẻ mặt con nhà mình bình thường, trong mắt lóe lên tia sáng, thân thể lặng lẽ ngửa ra sau, nhanh chóng dò xét sau lưng Nghiêm Hạo cái, ngẩn người, quay đầu lại nhanh chóng với Diệp Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu à, dì để quên di động ở ghế nằm, con qua lấy giúp dì được ?"

      Diệp Tiểu Tiểu chân trước vừa , Nghiêm Hạo liền nhanh chóng đứng dậy chạy tới bờ biển.

      Mẹ Nghiêm nhìn Nghiêm Hạo mạnh mẽ đem tay nhúng vào nước, trêu đùa , "Còn tưởng rằng con biết đau đấy!"

      ra là giả vờ thôi!

      Nghiêm Hạo che bàn tay gì. Vừa rồi, bởi vì bị Nghiêm Hạo mạnh mẽ vặn bung ra, con cua kia dường như bị hoảng sợ quá, buông lỏng Diệp Tiểu Tiểu nhưng ngược lại lại cố hết sức kẹp chặt tay Nghiêm Hạo buông, mới như vậy lúc, ngón trỏ Nghiêm Hạo bị sưng đỏ.

      Mẹ Nghiêm nhìn vẻ mặt con trai lại bắt đầu cứng rắn nghiêm trang, khỏi buồn cười , "Được rồi, đừng che nữa! Đợi tí nữa trở về bôi thuốc mỡ tiêu sưng khỏi rất nhanh thôi, tại trước hết phải chịu đau lúc rồi! Tên nhóc thối, sao lại đối xử với mẹ con như thế chứ? là tính tình kì lạ!"

      Thời gian tiếp theo Diệp Tiểu Tiểu làm đúng như những gì , chỉ cùng Nghiêm Hạo chơi. Nhìn hai đứa bé đều im lặng yên tĩnh nằm ở bờ cát chơi đắp cát lên người, hề gây ra việc gì hành hạ A Hạo, lúc này mẹ Nghiêm mới yên tâm trở về cái ô bên cạnh vừa tắm nắng vừa đắp mặt nạ dưỡng da.

      Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo đắp đống cát cao lên người cả hai, sau đó khéo léo nằm xuống. Dường như Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy khoảng cách đủ, nên dịch dần dịch dần về phía Nghiêm Hạo, cho đến khi thân thể hai người áp vào cùng nhau, lúc này mới , "A Hạo, được rồi!"

      Nghiêm Hạo gật đầu, sau đó bắt đầu đem cát ở xung quanh đắp vào hai người, Diệp Tiểu Tiểu cũng duỗi bàn tay giúp đỡ, rất nhanh, từ ngực hai người trở xuống đều phủ kín cát.

      Nghiêm Hạo nghiêng đầu nhìn về phía nhóc, phát cũng nghiêng đầu ngọt ngào cười nhìn , trong lòng lập tức dâng lên dòng ngọt ngào, tâm vừa động, "Tiểu Tiểu."

      "A Hạo!" Diệp Tiểu Tiểu trả lời.

      Nghiêm Hạo khẽ nhếch môi, con mắt đen tình, vẻ mặt ấm áp, đầu lông mày dịu dàng, "Tiểu Tiểu, sang năm, chúng ta lại tới bờ biển chơi được hay ?"

      "Được!"
      linhdiep17, Chris, JupiterGalileo7 others thích bài này.

    4. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 27: đảo nhân duyên, miếu nhân duyên

      Buổi trưa, cả nhà đến thị trấn bên cạnh ăn chút gì đó. Trong quán hải sản náo nhiệt, bốn người ngồi ở cái bàn vuông , Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo ngồi song song, còn ba mẹ Nghiêm ngồi đối diện trước mặt họ.

      Mẹ Nghiêm nhìn thực đơn xong rồi nhìn về phía bé hỏi, "Tiểu Tiểu, muốn ăn cái gì nào?"

      Diệp Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hạo, "A Hạo muốn ăn cái gì?"

      Nghiêm Hạo nâng mắt, nhàn nhạt ra hai món ăn nhóc thích.

      "Oa! Canh tôm mặn, Tiểu Tiểu thích ăn nhất! Dì, dì, Tiểu Tiểu muốn canh tôm mặn! Muốn phần canh tôm mặn lớn nhất ngon nhất!"

      "Được được được! gọi canh tôm mặn." Mẹ Nghiêm cười đáp.

      Cuối cùng, bốn người gọi nồi cháo hải sản, phần canh tôm mặn, đĩa bánh chiên bột cùng chục con hào hấp.

      Diệp Tiểu Tiểu ăn rất vui vẻ, toàn bộ khuôn mặt nhắn đều hồng nhạt nhạt. Khi nhóc ăn hào bạn Nghiêm Hạo rất tự giác bớt chút thời gian giúp nhóc lột mấy con tôm thả vào trong bát.

      Cháo hải sản nóng nổi bốc khói nghi ngút, cho vào rất nhiều gia vị, hương vị rất tinh khiết. nhóc uống hớp hai chén, uống xong rồi dường như mới nhớ tới cái gì đó, giật mình kêu tiếng.

      "Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo hỏi.

      "Tiểu Tiểu quên mất, được ăn quá nhiều!"

      "Vì sao được ăn quá nhiều? Tiểu Tiểu tại ở tuổi phát triển, phải ăn nhiều chút mới cao được!" Mẹ Nghiêm cười .

      "Nhưng mà, ăn quá nhiều trở nên rất béo, đến lúc đó A Hạo ôm được Tiểu Tiểu! Hôm nay, cũng bởi vì Tiểu Tiểu quá nặng, nên mới đem A Hạo đè xuống nước, cho nên Tiểu Tiểu thể ăn nữa!" Diệp Tiểu Tiểu sờ sờ bụng, nhìn trong đĩa còn còn thừa mấy con tôm rất tiếc nuối.

      Đôi mắt Nghiêm Hạo lóe lóe, cầm lấy con tôm lột vỏ sạch , chấm chấm nước gia vị, đưa tới bên miệng Diệp Tiểu Tiểu, cho từ chối , "Ăn!"

      “Nhưng mà, A Hạo..."

      "Cho dù cậu có nặng hơn tớ đều ôm được, ăn nhiều thêm !" Sau khi xong những lời này, bên tai Nghiêm Hạo lại có chút hồng lên. Chỉ là đáng tiếc khuôn mặt kia lại cùng bộ dáng chút tình cảm, lạnh lùng, ngây ngốc.

      "Nhưng mà..."

      "Tớ chết đuối phải là bởi vì cậu quá nặng, hiểu ?"

      " phải là bởi vì Tiểu Tiểu quá nặng? Kia... Kia A Hạo là vì sao lại chết đuối?" Diệp Tiểu Tiểu hỏi đúng vấn đề ba mẹ Nghiêm đều muốn biết.

      Nghiêm Hạo nhìn thoáng cha mẹ mình vươn dài lỗ tai muốn hóng hớt, giật giật khóe miệng, ngược lại nhìn về phía Diệp Tiểu Tiểu, bình tĩnh , "Về sau cậu biết."

      "A Hạo về sau cho Tiểu Tiểu sao?"

      "Ừ." Chờ sau khi cậu lớn lên. Nghiêm Hạo lại lấy cho nhóc thêm nửa chén cháo , dặn dò, "Cho nên, ăn nhiều chút, biết ?"

      "A! Biết rồi!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu, thắc mắc được giải đáp, lại vẫn muốn ăn, nên lại lần nữa yên tâm mà ăn uống thả phanh lo nghĩ gì.

      Dùng xong cơm trưa, ba Nghiêm chuẩn bị tính tiền, nhân lúc rảnh rỗi này, Diệp Tiểu Tiểu quấn quít lấy Nghiêm Hạo đòi cùng nhà vệ sinh.

      "A Hạo, cậu tiểu sao?"

      "... ." Nghiêm Hạo đỏ mặt ấp úng trả lời, "Tớ, tớ ở cửa chỗ này chờ cậu."

      Rất nhanh, tiếng nước chảy thanh thúy "Ào ào" từ bên trong vang lên bên tai, nghe được nó nên Nghiêm Hạo mặt đỏ tới mang tai lúc, đợi đến khi Diệp Tiểu Tiểu rửa tay xong ra vẫn còn ngây ngốc ở đó.

      "A Hạo, Tiểu Tiểu xong rồi!"

      "Hơ... Ừm, tốt lắm, chúng ta thôi!" Nghiêm Hạo ánh mắt bay tới bay lui, nắm bàn tay bé của Diệp Tiểu Tiểu rồi ra ngoài.

      "Tiểu Tiểu, xế chiều hôm nay muốn dạo phố ăn gì đó hay lại bờ biển chơi đây? Đúng rồi, xung quanh đây có miếu nhân duyên rất nổi tiếng đấy!" Mẹ Nghiêm nhướn mi nhìn về phía con trai nhà mình mặt đỏ tía tai, "Tiểu Hạo, nghe tất cả những cặp tình nhân chỗ đó cầu duyên cuối cùng đều thành công đến với nhau đấy! Như thế nào? Có muốn đưa Tiểu Tiểu thử chút hay ?"

      "Dì, Tiểu Tiểu muốn ăn - - "

      "Miếu nhân duyên!" Nghiêm Hạo căng thẳng nắm chặt bàn tay bé của Diệp Tiểu Tiểu, đỏ mặt lập lại lần, "Tiểu Tiểu, chúng ta miếu nhân duyên!"

      " xem chị Quan sao?"

      " phải đâu! Tiểu Tiểu, lần này chúng ta chủ yếu là xem ông nguyệt lão! Để cho ông ý giúp Tiểu Tiểu cùng Tiểu Hạo buộc dây tơ hồng được hay ?" Mẹ Nghiêm nửa ngồi, cười dụ dỗ nhóc.

      ra, trước khi tới đây mẹ Nghiêm sắp đặt kế hoạch xong đâu đấy hết rồi, buổi chiều chính là định mang hai đứa trẻ chơi đảo nhân duyên. tại hỏi ý kiến bọn họ, cũng chỉ là muốn xem phản ứng của con trai mà thôi!

      "Nhưng mà dì ơi, buộc dây tơ hồng để làm cái gì?" Diệp Tiểu Tiểu hiểu hỏi.

      "Buộc dây tơ hồng, buộc dây tơ hồng chính là cầm sợi tơ hồng đem Tiểu Tiểu cùng Tiểu Hạo trói vào nhau, chính bởi như vậy, về sau Tiểu Tiểu có thể vĩnh viễn ở bên Tiểu Hạo rồi đó!" Mẹ Nghiêm lại bắt đầu lừa dối đứa trẻ.

      Nhưng mà, Diệp Tiểu Tiểu tin, "Như vậy à, vậy Tiểu Tiểu muốn cùng với A Hạo buộc dây tơ hồng, mãi mãi ở cùng chỗ!"

      Cứ như vậy, nhóc thành công bị lừa miếu nhân duyên.

      Miếu nhân duyên ở tòa nhà độc lập đảo , phải thuyền mới qua được. Hòn đảo đó, cũng gọi luôn là đảo nhân duyên.

      Miếu nhân duyên hương khói tràn đầy, hầu như du khách đến đảo Hải Nam đều đến đây chơi ngắm cảnh, miếu tuy , nhưng cảnh sắc đảo rất đặc biệt, thanh lệ hùng vĩ!

      Từ dưới thuyền đến miếu tự có đoạn bậc thang tình dài chín mươi chín bước, để cho các cặp tình nhân tỏ lòng thành của mình, cũng vì cho mình hồi ức tốt đẹp để nhớ lại, cùng nhau dắt tay hết đoạn bậc thang ái tình này. Nhưng mad, bậc thang này có điều cấm kỵ. Đó là ở đường các cặp tình nhân nắm tay nhau tuyệt đối thể thả ra! Nếu , cuối cùng mặc dù đến được với nhau nhưng ở giữa cũng có phần ngăn cách nghi ngờ.

      Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo ở phía trước, ba Nghiêm cùng mẹ Nghiêm cũng cùng nhau ở phía sau.

      Nghiêm Hạo nhìn bậc thang tình dài, đôi mắt lóe lóe, bắt đầu nhìn bàn tay bé có chút mập của Diệp Tiểu Tiểu, đem tay của mình đặt lên, cùng mười ngón tay nắm chặt. Như vậy, cũng thả lỏng tay.
      h0903nhunhu, Chris, JupiterGalileo8 others thích bài này.

    5. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 28: Thành tâm thành ý cầu duyên

      Vào trong miếu, Nghiêm Hạo đợi ba mẹ Nghiêm dặn dò, liền tự động dẫn nhóc đến trước nguyệt lão cầu nguyện.

      Hai lần chắp tay lần cúi người vái, lại chắp tay, lại cúi người vái.

      Diệp Tiểu Tiểu học theo bộ dạng Nghiêm Hạo, cũng theo chắp tay, cúi bái. Nghiêm Hạo nhìn thấy hành động ngoan ngoãn của nhóc, trong lòng rất là vui vẻ, dắt tay của bé đến trước hòm công đức, thả tiền nhan đèn vào, tiếng tiền xu ào ào vang lên ngừng. Nghe thấy tiếng vang thanh thúy kia ngừng, có thể đoán được, chắc chắn Nghiêm Hạo thả vào số lượng tiền xu ít.

      Sau khi làm lễ xong, Nghiêm Hạo nhận lấy từ trụ trì "Bùa bảo vệ nhân duyên", đem cái bỏ vào cái túi người Diệp Tiểu Tiểu, cái tự mình đem cất . Cho đến khi thu xếp ổn thỏa, mới vừa lòng dắt nhóc đến trong những nơi mà những đôi tình nhân thích nhất - - "Đường quanh co".

      Nhận lấy dây tơ hồng mà tiểu hòa thượng đưa cho, Nghiêm Hạo đem đầu dây buộc vào ngón đeo nhẫn của chính mình, sau đó quấn đầu dây còn lại cho Tiểu Tiểu.

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn ngón tay hai người bị dây tơ hồng buộc lại chỗ, có chút tò mò nhìn về phía Nghiêm Hạo, "A Hạo, đây là dây tơ hồng có thể làm chúng ta mãi mãi bên nhau sao?"

      "Ừ!"

      Nghiêm Hạo gật đầu, khuôn mặt nhắn nghiêm túc lên chút bối rối ngượng ngùng ấm áp, lôi kéo nhóc đến bồn "nước thánh" bên cạnh, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống, cùng nhau đem bàn tay bé nhúng vào bồn nước, chỉ lát sau, tơ hồng ở ngón tay hai người dần dần biến mất thấy. Cũng biết có phải ảo giác trong lòng hay , Nghiêm Hạo chỉ cảm thấy ngay trong lúc dây tơ hồng biến mất, dường như có cái gì đó chốt ở trong lòng mình, vững vàng, căng chặt như lại vô cùng thoải mái, nhàng!

      Nghiêm Hạo muốn biết Diệp Tiểu Tiểu có phải cũng có cảm giác giống như hay , nhưng khi nhìn thất ngây thơ, mặt thoáng lên vẻ tò mò ngạc nhiên, dừng câu hỏi lại, thay vào đó là khóe miệng nở nụ cười tươi.

      Cũng phải sợ hãi đáp án của giống như mình mong muốn, mà là - -

      Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, , cũng là của !

      Kỳ , chẳng qua tơ hồng này dùng nguyên liệu đặc biệt tạo thành, sau khi ngâm vào “nước thánh” cũng cho vào số hóa chất đặc biệt, tan vào nước còn chút gì, tạo thành tượng bí ”.

      Trước miếu có gốc cây nhân duyên, trước khi vào làm lễ du khách có thể viết tên của mình và người trong lòng lên quả cầu nhân duyên bằng vải, sau đó buộc lại cành cây hoặc trực tiếp ném lên cây.

      "Đây, cầm lấy, đem nó ném lên cây ." Nghiêm Hạo đem quả cầu nhân duyên đưa cho Diệp Tiểu Tiểu, còn mình ngồi xổm xuống đem ôm lấy nâng lên.

      Diệp Tiểu Tiểu tay ôm lấy đầu Nghiêm Hạo chống đỡ thân thể lắc lư, tay cầm quả cầu nhân duyên, dùng sức ném lên, quả cầu màu hồng mang theo cái đuôi hồng dài, bay lên trời cao, lại cực nhanh rơi xuống theo đường vòng cung, đáp xuống cây dừng ở cành cây sum xuê có rất nhiều nhánh ở lại, cái đuôi giống như có linh hồn vậy, chuyển động chập chờn theo gió, giống như nhân duyên Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo.

      Nghiêm Hạo nhìn “nhân duyên” thuộc về hòa nhập với cây lớn, dường như trở thành bộ phận của cây, tâm trạng phấn khích, nắm Diệp Tiểu Tiểu tay căng thẳng, "Tiểu Tiểu."

      "Sao?"

      Ngoái đầu nhìn chăm chú nhóc bên cạnh, chống lại ánh mắt của nàng, "Chúng ta buộc dây tơ hồng, lại ném cầu nhân duyên, về sau lớn lên, cậu chỉ có thể gả cho tớ, biết ?"

      Có lẽ vẻ mặt Nghiêm Hạo quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức lòng của bédâng lên chút khủng hoảng. Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy, lúc này con mắt Nghiêm Hạo giống như là hai dòng nước xoáy trong bầu trời đêm, thâm thúy như thể tìm được giới hạn, chất chứa hấp dẫn vô cùng nhưng cũng đồng thời dấu nguy hiểm lớn. Đối mặt với Nghiêm Hạo như vậy, Diệp Tiểu Tiểu muốn lùi bước, nhưng ràng cậu nhóc cũng tính cho có bất kỳ đường lui nào có thể chọn.

      "Tiểu Tiểu" Nghiêm Hạo lay động bả vai của , nghiêm túc nhìn , "Tớ đối tốt với cậu cả đời, tin tưởng tớ, được ?"

      Ánh mắt Nghiêm Hạo làm cho Diệp Tiểu Tiểu chỗ có thể trốn. cảm thấy như vậy có chút xa lạ, nhưng, đồng thời cũng tin tưởng, A Hạo làm tổn thương Tiểu Tiểu!

      "Được!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu, nhìn Nghiêm Hạo từng chữ , "Về sau Tiểu Tiểu lớn lên gả cho A Hạo!"

      Diệp Tiểu Tiểu sau khi xong câu đó, tia ánh mặt trời chiếu xuống, rơi vào mặt Nghiêm Hạo. Như vậy trong nháy mắt, mặt băng nứt toác, hạt giống rơi xuống, sau đó mọc rễ, nẩy mầm, trưởng thành, cuối cùng, đóa hoa xinh đẹp lên tư thế mãi mãi tàn ngẩng đầu nở rộ!
      h0903nhunhu, aaatieen, Quỳnh Tiên12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :