1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 9: Trong tình huống đủ tiền

      Có kinh nghiệm lần trước, mẹ Nghiêm hoàn toàn yên tâm mà đem hai đứa con nít để ở trong nhà. Cho dù công ty có chuyện gì, bà cũng vung tay để lại lời nhắn, rồi nhanh chậm trang điểm , sau đó nhìn đồng hồ chút, ừ, bọn nó sắp tan học rồi, đến công ty xem chút !

      Vì vậy, rất vô trách nhiệm lấy túi sách ra cửa. Đương nhiên, mẹ Nghiêm nhận ra là hành vi của mình rất vô trách nhiệm. Bà làm như vậy hoàn toàn là vì con nhà mình chế tạo cơ hội! Nhìn xem, bà quả nhiên là bà mẹ thời đại mới tốt nhất!!

      "A Hạo, dì lại ở nhà à?"

      Hai tay Nghiêm Hạo cầm cặp sách của nhóc có chút cứng đờ, biết tại sao, nhìn hai tròng mắt trong suốt sáng ngời của nhóc, ở dưới đuôi mắt có chút chột dạ.

      Trong phòng khách, còn phảng phất hương nước hoa nhạt nhạt.

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Hạo trầm mặc coi như chấp nhận, chỉ thấy nghiêng cái đầu , mắt to lóe sáng, nhìn nhìn ngón tay út trắng mịn, đột nhiên kêu to tiếng, "A Hạo!"

      Thân thể nho của Nghiêm Hạo hơi giật mình. Bỗng nhiên cảm thấy hai chữ kia trực tiếp làm chấn động nội tâm , chấn động đến mức tim đập rối loạn. Cả trái tim đều ấm áp , toàn thân thoải mái đến mức như thể ở chốn thần tiên.

      "Sao... Làm sao vậy?" Bị hai tròng mắt sáng trong nhìn, Nghiêm Hạo cảm thấy trống ngực mình đập thình thình, thùng thùng rung động, ngay cả giọng cũng bắt đầu có chút lắp bắp.

      "A Hạo vừa mới lại ngẩn người à, suy nghĩ gì vậy?"

      " có, có gì." Nghiêm Hạo căng thẳng , sau đó dường như là vì che dấu khuôn mặt hồng của mình, vội vàng chạy đến trước tủ lạnh.

      Mở tủ lạnh ra, đứng trước tủ lanh phả ra luồng hơi mát làm cho Nghiêm Hạo tỉnh táo ít. nhìn lượt thức ăn trong tủ lạnh, sau đó khép lại, đến giá áo bên cạnh, tìm tìm lại ở trong hai cái túi áo to cũng móc ra đồng tiền nào, Nghiêm Hạo mặt tối lại.

      Đúng là người mẹ vô trách nhiệm, lý do trốn trăm nghìn kẽ hở, đến ngay cả tiền cũng để lại cho bọn họ!

      còn cách nào, Nghiêm Hạo đành phải lấy tiền riêng của bản thân ra.

      Mở ống tiết kiệm nho ra, từ bên trong lấy ra mười đồng tiền xu, muốn đạy cái nắp lại, ánh mắt vô tình nhìn đến thứ đồ để bàn, dừng chút, lại đem tiền xu đút lại, lấy ra vài trăm tiền mặt.

      "A Hạo, chúng ta phải mua đồ sao?"

      Nghiêm Hạo gật đầu , đem tay của Diệp Tiểu Tiểu gắt gao nắm ở trong tay mình, như vậy bị lạc mất.

      Sau khi chọn xong hết tất cả vật phẩm cần thiết, Nghiêm Hạo quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tiểu Tiểu, nhóc nghe lời, vẫn luôn ngoan ngoãn sau lưng , như giống những đứa trẻ khác, nhìn thấy vật này vật kia là chạy sờ lên chút. Nàng rất có ý thức, mặc dù nhìn thấy những đồ kỳ lạ cũng chỉ lên tiếng hỏi vài câu, cất bước rời , nàng gặp lập tức cùng, lưu luyến những thứ đồ kỳ lạ kia.

      "Có muốn mua gì đó hay ?"

      Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, "Tiểu Tiểu có gì muốn mua!"

      "Tốt lắm, chúng ta trả tiền."

      Trong lúc đến bàn thanh toán, Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy bà lão cúi người tìm kiếm cái gì đó mặt đất. Diệp Tiểu Tiểu tránh khỏi tay Nghiêm Hạo chạy tới, "Bà ơi, bà tìm cái gì thế?"

      " ra là bé xinh xắn! Bà tìm tiền, người già rồi, làm gì cũng luôn vứt bừa bãi... Vừa lúc nãy, ràng ở chỗ này lấy ra từ cái túi to, vì sao bây giờ tìm được đây?"

      ra là bà lão này cầm theo trăm đồng vội vàng đến mua sữa bột cho cháu, nhưng bây giờ tìm thấy nên rất lo lắng.

      "Tiểu Tiểu đến giúp bà tìm!"

      Diệp Tiểu Tiểu xong quay mạnh đầu lại, nhưng mà cẩn thận đụng phải người bán hàng.

      "Ai nha - -, bạn , cẩn thận chút! phải nhớ nhìn đường chứ!"

      "Dì bán hàng ơi, bà lão này tìm thấy tiền dì giúp bà tìm lại !"

      Nhìn hai tròng mắt trong suốt của Diệp Tiểu Tiểu, người bán hàng có chút khó khăn. Ở đây người đến người , có lẽ tiền kia cũng bị người nhặt rồi, làm sao tìm lại được? Nhưng mà lại đành lòng làm cho bạn thuần túy như vậy đau lòng...

      Nhìn thấy người bán hàng lời nào, Diệp Tiểu Tiểu chuyển hướng phía Tiểu Nghiêm run run xin giúp đỡ , "A Hạo A Hạo, bà lão đáng thương, chúng ta giúp bà chút !"

      Nghiêm Hạo nhìn thoáng qua sàn nhà bốn phía sáng sủa bóng loáng, đành lòng làm cho Diệp Tiểu Tiểu thất vọng, cuối cùng vẫn phải gật đầu đáp ứng.

      Thò tay vào túi áo của mình, nhìn thoáng qua trong túi mình có năm trăm đồng, lại nhìn chút già trẻ vùi đầu tìm kiếm khắp nơi, Nghiêm Hạo do dự, nhưng vẫn rút ra từ bên trong tờ tiền mặt.

      "Tìm được rồi!" Nghiêm Hạo đem tiền đưa tới trước mặt hai người, giọng bình thản.

      " tìm được rồi a! Quá cám ơn cháu, cậu bạn ! tốt quá, như vậy cháu nội có sữa bột uống... Ơ, vì sao cảm giác mới hơn so với trước..."

      Nhưng mà nghi ngờ của bà lão hoàn toàn bị thanh hưng phấn của Diệp Tiểu Tiểu che lấp , "Oa! A Hạo giỏi quá! Tiểu Tiểu tìm khắp nơi mà tìm được, quả nhiên vẫn là A Hạo siêu nhất!"

      Diệp Tiểu Tiểu hoan hô, nhảy lên ôm lấy Nghiêm Hạo.

      Nghe ca ngợi, Nghiêm Hạo con mắt cúi nhìn, đột nhiên cảm thấy dùng trăm đồng kia đúng chỗ, đáng giá!

      "A Hạo, chúng ta chuẩn bị xếp hàng trả tiền mà?" Nhìn thấy Nghiêm Hạo lôi kéo mình quay trở lại, Diệp Tiểu Tiểu khỏi nghi ngờ hỏi.

      "Ừ." Nghiêm Hạo gật đầu, quét mắt nhìn túi áo của mình chút, sau đó đem số đồ trả về vị trí của nó - - đủ tiền !

      Nhìn qua xe đẩy chút:

      Hừm, trứng gà trong tủ lạnh còn có hai quả, có thể ngày mai lại mua.

      Xương cùng ngô, Tiểu Tiểu thích, để lại.

      Dép, có thể lần sau mua, trả.

      Xếp hình, muốn cùng Tiểu Tiểu chơi đùa cùng nhau, để lại.

      Giấy vẽ cùng bút, Tiểu Tiểu dùng, để lại.

      ...

      Đề toán ma trận cấp 9, dùng. Nhưng mà... Bọn họ chỉ đem năm trăm ra ngoài, cho bà lão kia trăm còn còn dư lại bốn trăm, tiếp theo bỏ qua số thứ chưa cần mua ngay, cũng đủ rồi tiền mua ma phương . Hơn nữa còn muốn mua cho Tiểu Tiểu sữa bột trẻ em...

      Suy nghĩ chút, Nghiêm Hạo quyết định để lại trong đẩy tất cả mọi thứ, ngoại trừ ma phương.

      Nghiêm Hạo đem đề toán ma trận để cẩn thận lại chỗ cũ, hai mắt nhìn chút. Rồi chút do dự dắt Diệp Tiểu Tiểu rời .

      "A Hạo, vì sao mua đề toán ma trận?" Diệp Tiểu Tiểu tò mò hỏi.

      "Ừ, ngày mai lại mua."

      "Vì sao? Vì đủ tiền sao?"

      Nghiêm Hạo đúng hay .

      "A Hạo, Tiểu Tiểu có con heo phấn hồng , ba mua cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu bỏ ở bên trong rất nhiều, rất nhiều tiền, đến lúc đó Tiểu Tiểu đem tiền bên trong đều đưa A Hạo được hay ?"

      Con mắt Nghiêm Hạo lóng lánh, nắm chặt tay bé của nàng , " Trước hết tiền của cậu, cậu cứ giữ lại về sau có lúc cần phải dùng."

      "Nhưng mà tớ muốn mua đề toán cho A Hạo." Mắt Diệp Tiểu Tiểu đỏ hồng, to tròn trịa có chút ấm ức.

      Nghiêm Hạo giật mình sửng sốt chút, xoa xoa khóe mắt trong suốt của , " có việc gì, ngày mai lại đến mua là được rồi."

      " ?"

      " ."

      "Em trai à, đề toán ma trận cấp 9 dì giữ lại cho con, lúc nào có thể con lại tới đây mua nhé!" Trong khi Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo sắp ra chỗ thanh toán, nhìn thấy tất cả việc trước mắt, người bán hàng vội chạy ra hướng về phía Nghiêm Hạo lớn tiếng la lên.

      Đề toán ma trận cấp 9, hầu như có người mua nhưng mà người bán hàng vẫn muốn cùng Nghiêm Hạo tiếng, cho dù là làm điều thừa cũng được!

      Tâm hồn già nua chết lặng bị hành động kia của Nghiêm Hạo làm xốn xang!
      h0903nhunhu, Dunghyt97, Chris7 others thích bài này.

    2. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 10: Diệp Tiểu Tiểu làm chuyện xấu!

      Tiết học mỹ thuật, sau khi giáo xinh đẹp mất chút thời gian giới thiệu cho các bạn kiến thức lý thuyết, tiếp đến là thời gian thực hành vẽ tự do. Các bạn học sinh có thể tự do rời khỏi chỗ ngồi của mình thậm chí ra ngoài lớp để vẻ vật thực.

      Sau khi cho tự do vẽ tranh, Nghiêm Hạo cầm lấy bản vẽ muốn tìm Diệp Tiểu Tiểu. Bạn ngồi cùng bàn là Tôn Lập thế mà "Bá" đứng dậy trước bước chạy như bay đến chỗ ngồi bên cạnh Diệp Tiểu Tiểu.

      Tôn Lập nghịch ngợm đem bản vẽ của mình ném về phía bàn Diệp Tiểu Tiểu, sau đó vẻ mặt vênh vênh đắc ý với Diệp Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, cậu nhìn , tớ có thể dùng thời gian phút vẽ ra con vịt 'Tiểu Tiểu'!"

      Vừa xong, bút chì tay cũng bắt đầu chuyển động, vừa vẽ vừa lẩm bẩm , "Hôm nay là ngày thứ 2, em thi được 0 điểm, mẹ đánh em 3 roi, rồi dồn theo em từ đầu phố đến cuối phố, tên của em là Tiểu Tiểu!"

      Sau khi đọc hết bài thơ, con vịt đơn giản bỗng nhiên xuất bức tranh. Mà hai chữ "Tiểu Tiểu" kia, tức là con vịt xấu xí.

      Tôn Lập nhướn mi khiêu khích nhìn về phía Diệp Tiểu Tiểu khoe công, "Xem ! Đây là con vịt 'Tiểu Tiểu'!"

      Vốn tưởng rằng Tôn Lập được khen ngợi, ngờ tới ngay phút trước Tiểu Tiểu còn mở to hai mắt nhìn bức tranh vẽ con vịt mà phút sau liền mếu máo khóc lên.

      "Oa - - A Hạo, Tiểu Tiểu phải là con vịt!" Diệp Tiểu Tiểu khóc chạy lao vào trong lòng Nghiêm Hạo, vừa khóc vừa la hét , "A Hạo, Tiểu Tiểu phải là con vịt! Tiểu Tiểu cần là con vịt... Ô ô ô..."

      "Ừ, đúng đúng!" Tiểu Nghiêm run run đau lòng an ủi vợ của mình, đôi mắt lạnh lẽo nâng lên nhìn thoáng qua tên trứng thối nghịch ngợm ngồi cùng bàn cách đó xa, lóe lên tia cảnh cáo.

      "A Hạo, con vịt kia trông là xấu! Hơn nữa còn là đứa bé hư hỏng, thi bị 0 điểm, lại còn bị mẹ dồn theo đánh... Ô ô ô, A Hạo, Tiểu Tiểu cần thi đạt, cần bị đánh... A Hạo, Tiểu Tiểu là đứa bé ngoan, nên bị đánh..."

      Nghiêm Hạo bắt chước bộ phim tình cảm trong tivi hôm qua mới xem, làm ra vẻ bộ dạng chững chạc trưởng thành như ông cụ non, đưa tay ra dịu dàng lau nước mắt Diệp Tiểu Tiểu, an ủi , "Ừ, Tiểu Tiểu là đứa bé ngoan, là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất tốt nhất! khóc khóc nha!"

      Giọng hết sức dịu dàng thành công làm cho Diệp Tiểu Tiểu khóc nữa, nhưng bởi vì vừa mới khóc rất dữ dội nên Diệp Tiểu Tiểu vẫn còn ở thỉnh thoảng nấc lên nghẹn ngào.

      Trứng thối nghịch ngợm Tôn Lập nghĩ tới trò đùa nho của chính mình làm khóc đến đau lòng như vậy, ngay lập tức bị giáo phạt ra chỗ bồn hoa nhặt cỏ bắt côn trùng.

      Bên kia Tôn Lập trong tình trạng bi thảm, bên này Nghiêm Hạo vô cùng sung sướng hạnh phúc. Cùng mình thích cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau quan sát cỏ cây côn trùng hoa lá, hơn nữa có bất kỳ ai tới làm phiền! Đây là tiết học vui vẻ nhất của !

      "A Hạo, đừng động!"

      Nghiêm Hạo nghe được Diệp Tiểu Tiểu cầu, lập tức thân thể cứng ngắc, dám nhúc nhích chút nào.

      Trong vườn rậm rạp dưới cây đa lớn, Diệp Tiểu Tiểu cầm lấy bản vẽ , vẽ những bông hoa thủy tiên nở rộ trước mặt.

      Bởi vì chân bước tới còn chưa chạm xuống đất, chân Nghiêm Hạo chống đỡ thân thể cảm thấy có chút khó khăn, sau lúc, thân thể Nghiêm Hạo cứng đơ, khó khăn hỏi, "Tiểu... Tiểu Tiểu, xong chưa?"

      "Ừ, còn thiếu chút nữa! A Hạo chờ chút!"

      Đợi đến khi Nghiêm Hạo cảm thấy chân mình mỏi đến mức nhịn được nữa, Diệp Tiểu Tiểu cuối cùng cũng dừng bút, buông tha , "Được rồi!"

      Nghiêm Hạo vội vàng buông lỏng thân thể tới, đến lúc nhìn thấy nội dung giấy Diệp Tiểu Tiểu vẽ ,vẻ mặt trong nháy mắt ngây ngốc, "Tiểu... Tiểu Tiểu, cậu phải là..."

      ra là, bức tranh vẽ là cảnh phía sau sao? Chỉ là...phong cảnh sao?

      "A Hạo, bức tranh hoa thủy tiên Tiểu Tiểu vẽ nhìn có đẹp hay ?"

      "Tốt... Đẹp lắm."

      "Hì hì, Tiểu Tiểu cũng cảm thấy đẹp lắm đấy!" Diệp Tiểu Tiểu , đem bản vẽ đưa tới trước mặt Nghiêm Hạo hồn vía mây, vẻ mặt thần bí cười gian, "A Hạo, mở trang dưới ra xem !"

      Nghiêm Hạo nghe vậy, cẩn thận lấy ra mặt giấy Tuyên Thành, cái cương thân thể cất bước bé trai lập tức ra trước mắt!

      "Ơ, đây là..." Nghiêm Hạo có chút phấn khích, ra là, của phải là vẽ , mà là đem bức tranh này giấu bên dưới!

      Hai bức tranh phong cảnh giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất chính là, bức tranh thứ hai có nhiều hơn bé trai. mặt bé trai loáng thoáng lờ mờ có thể thấy được vẻ nhẫn nại, người cùng cảnh vật trong bức tranh đều được vẽ rất sống động, bởi vậy có thể thấy được, kỹ năng vẽ tranh của của là tốt!

      Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Diệp Tiểu Tiểu, Nghiêm Hạo giật mình, ra là, trong lúc ngờ đến, của cũng làm chuyện xấu!

      "A Hạo, cậu tức giận sao?" Nhìn Nghiêm Hạo lời nào, Diệp Tiểu Tiểu bỗng nhiên có chút căng thẳng.

      Thu hết vẻ luống cuống của vào trong mắt , khuôn mặt nhắn cảm xúc gì của Nghiêm Hạo dần dần có chút nứt ra, lộ nụ cười vui vẻ.

      " phải vậy, tớ có tức giận!" Ngược lại, vui mừng.

      của đồng ý làm chuyện xấu với , trêu cợt , chứng minh càng ngày càng tin tưởng, ỷ lại chính mình, phải sao?

      "A Hạo, cậu có tức giận, có trách Tiểu Tiểu sao?"

      " có!" Nghiêm Hạo dùng sức lắc đầu, bảo đảm , "Nghiêm Hạo vĩnh viễn trách Tiểu Tiểu, cũng bao giờ tức giận!"

      như vậy cùng với vẻ ngoan ngoãn lúc bình thường khác nhau rất lớn, nhiều hơn phần nhân khí cũng linh động. Làm cho hề cảm thấy, rất xa cách thể chạm vào.

      Bộ dáng như vậy, … rất thích!
      h0903nhunhu, Dunghyt97, Chris6 others thích bài này.

    3. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 10: Diệp Tiểu Tiểu làm chuyện xấu!

      Tiết học mỹ thuật, sau khi giáo xinh đẹp mất chút thời gian giới thiệu cho các bạn kiến thức lý thuyết, tiếp đến là thời gian thực hành vẽ tự do. Các bạn học sinh có thể tự do rời khỏi chỗ ngồi của mình thậm chí ra ngoài lớp để vẻ vật thực.

      Sau khi cho tự do vẽ tranh, Nghiêm Hạo cầm lấy bản vẽ muốn tìm Diệp Tiểu Tiểu. Bạn ngồi cùng bàn là Tôn Lập thế mà "Bá" đứng dậy trước bước chạy như bay đến chỗ ngồi bên cạnh Diệp Tiểu Tiểu.

      Tôn Lập nghịch ngợm đem bản vẽ của mình ném về phía bàn Diệp Tiểu Tiểu, sau đó vẻ mặt vênh vênh đắc ý với Diệp Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, cậu nhìn , tớ có thể dùng thời gian phút vẽ ra con vịt 'Tiểu Tiểu'!"

      Vừa xong, bút chì tay cũng bắt đầu chuyển động, vừa vẽ vừa lẩm bẩm , "Hôm nay là ngày thứ 2, em thi được 0 điểm, mẹ đánh em 3 roi, rồi dồn theo em từ đầu phố đến cuối phố, tên của em là Tiểu Tiểu!"

      Sau khi đọc hết bài thơ, con vịt đơn giản bỗng nhiên xuất bức tranh. Mà hai chữ "Tiểu Tiểu" kia, tức là con vịt xấu xí.

      Tôn Lập nhướn mi khiêu khích nhìn về phía Diệp Tiểu Tiểu khoe công, "Xem ! Đây là con vịt 'Tiểu Tiểu'!"

      Vốn tưởng rằng Tôn Lập được khen ngợi, ngờ tới ngay phút trước Tiểu Tiểu còn mở to hai mắt nhìn bức tranh vẽ con vịt mà phút sau liền mếu máo khóc lên.

      "Oa - - A Hạo, Tiểu Tiểu phải là con vịt!" Diệp Tiểu Tiểu khóc chạy lao vào trong lòng Nghiêm Hạo, vừa khóc vừa la hét , "A Hạo, Tiểu Tiểu phải là con vịt! Tiểu Tiểu cần là con vịt... Ô ô ô..."

      "Ừ, đúng đúng!" Tiểu Nghiêm run run đau lòng an ủi vợ của mình, đôi mắt lạnh lẽo nâng lên nhìn thoáng qua tên trứng thối nghịch ngợm ngồi cùng bàn cách đó xa, lóe lên tia cảnh cáo.

      "A Hạo, con vịt kia trông là xấu! Hơn nữa còn là đứa bé hư hỏng, thi bị 0 điểm, lại còn bị mẹ dồn theo đánh... Ô ô ô, A Hạo, Tiểu Tiểu cần thi đạt, cần bị đánh... A Hạo, Tiểu Tiểu là đứa bé ngoan, nên bị đánh..."

      Nghiêm Hạo bắt chước bộ phim tình cảm trong tivi hôm qua mới xem, làm ra vẻ bộ dạng chững chạc trưởng thành như ông cụ non, đưa tay ra dịu dàng lau nước mắt Diệp Tiểu Tiểu, an ủi , "Ừ, Tiểu Tiểu là đứa bé ngoan, là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất tốt nhất! khóc khóc nha!"

      Giọng hết sức dịu dàng thành công làm cho Diệp Tiểu Tiểu khóc nữa, nhưng bởi vì vừa mới khóc rất dữ dội nên Diệp Tiểu Tiểu vẫn còn ở thỉnh thoảng nấc lên nghẹn ngào.

      Trứng thối nghịch ngợm Tôn Lập nghĩ tới trò đùa nho của chính mình làm khóc đến đau lòng như vậy, ngay lập tức bị giáo phạt ra chỗ bồn hoa nhặt cỏ bắt côn trùng.

      Bên kia Tôn Lập trong tình trạng bi thảm, bên này Nghiêm Hạo vô cùng sung sướng hạnh phúc. Cùng mình thích cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau quan sát cỏ cây côn trùng hoa lá, hơn nữa có bất kỳ ai tới làm phiền! Đây là tiết học vui vẻ nhất của !

      "A Hạo, đừng động!"

      Nghiêm Hạo nghe được Diệp Tiểu Tiểu cầu, lập tức thân thể cứng ngắc, dám nhúc nhích chút nào.

      Trong vườn rậm rạp dưới cây đa lớn, Diệp Tiểu Tiểu cầm lấy bản vẽ , vẽ những bông hoa thủy tiên nở rộ trước mặt.

      Bởi vì chân bước tới còn chưa chạm xuống đất, chân Nghiêm Hạo chống đỡ thân thể cảm thấy có chút khó khăn, sau lúc, thân thể Nghiêm Hạo cứng đơ, khó khăn hỏi, "Tiểu... Tiểu Tiểu, xong chưa?"

      "Ừ, còn thiếu chút nữa! A Hạo chờ chút!"

      Đợi đến khi Nghiêm Hạo cảm thấy chân mình mỏi đến mức nhịn được nữa, Diệp Tiểu Tiểu cuối cùng cũng dừng bút, buông tha , "Được rồi!"

      Nghiêm Hạo vội vàng buông lỏng thân thể tới, đến lúc nhìn thấy nội dung giấy Diệp Tiểu Tiểu vẽ ,vẻ mặt trong nháy mắt ngây ngốc, "Tiểu... Tiểu Tiểu, cậu phải là..."

      ra là, bức tranh vẽ là cảnh phía sau sao? Chỉ là...phong cảnh sao?

      "A Hạo, bức tranh hoa thủy tiên Tiểu Tiểu vẽ nhìn có đẹp hay ?"

      "Tốt... Đẹp lắm."

      "Hì hì, Tiểu Tiểu cũng cảm thấy đẹp lắm đấy!" Diệp Tiểu Tiểu , đem bản vẽ đưa tới trước mặt Nghiêm Hạo hồn vía mây, vẻ mặt thần bí cười gian, "A Hạo, mở trang dưới ra xem !"

      Nghiêm Hạo nghe vậy, cẩn thận lấy ra mặt giấy Tuyên Thành, cái cương thân thể cất bước bé trai lập tức ra trước mắt!

      "Ơ, đây là..." Nghiêm Hạo có chút phấn khích, ra là, của phải là vẽ , mà là đem bức tranh này giấu bên dưới!

      Hai bức tranh phong cảnh giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất chính là, bức tranh thứ hai có nhiều hơn bé trai. mặt bé trai loáng thoáng lờ mờ có thể thấy được vẻ nhẫn nại, người cùng cảnh vật trong bức tranh đều được vẽ rất sống động, bởi vậy có thể thấy được, kỹ năng vẽ tranh của của là tốt!

      Nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Diệp Tiểu Tiểu, Nghiêm Hạo giật mình, ra là, trong lúc ngờ đến, của cũng làm chuyện xấu!

      "A Hạo, cậu tức giận sao?" Nhìn Nghiêm Hạo lời nào, Diệp Tiểu Tiểu bỗng nhiên có chút căng thẳng.

      Thu hết vẻ luống cuống của vào trong mắt , khuôn mặt nhắn cảm xúc gì của Nghiêm Hạo dần dần có chút nứt ra, lộ nụ cười vui vẻ.

      " phải vậy, tớ có tức giận!" Ngược lại, vui mừng.

      của đồng ý làm chuyện xấu với , trêu cợt , chứng minh càng ngày càng tin tưởng, ỷ lại chính mình, phải sao?

      "A Hạo, cậu có tức giận, có trách Tiểu Tiểu sao?"

      " có!" Nghiêm Hạo dùng sức lắc đầu, bảo đảm , "Nghiêm Hạo vĩnh viễn trách Tiểu Tiểu, cũng bao giờ tức giận!"

      như vậy cùng với vẻ ngoan ngoãn lúc bình thường khác nhau rất lớn, nhiều hơn phần nhân khí cũng linh động. Làm cho hề cảm thấy, rất xa cách thể chạm vào.

      Bộ dáng như vậy, … rất thích!
      h0903nhunhu, Chris, JupiterGalileo3 others thích bài này.

    4. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 11: Em là người nhà của bạn ý!

      “Được rồi, các bạn học, lời thầy vừa phải nhớ kỹ! Lúc nào xuất phát phải có người nhà cùng! Về nhà phải đầy đủ với ba mẹ của các em, phải nhận được lời đồng ý của họ mới được !”

      bục giảng, thầy giáo Ngữ Văn lại nhấn mạnh lại lần nữa những điều cần chú ý trong chuyến chơi xuân.

      Trường học vì gia tăng mối quan hệ giữa nhà trường, gia đình và học sinh nên cố ý sắp xếp chuyến chơi xuân hai ngày đêm, để cho các bạn và gia đình cùng nhau trồng cây, dã ngoại nấu cơm ở vùng ngoại ô như đóng quân dã ngoại. Chuyến dã ngoại này muốn dạy các em các cách cấp cứu, chỉ để cho các bạn có thêm kiến thức thực tế mà còn làm cho con cái cùng ba mẹ tiến thêm bước hiểu biết lẫn nhau, đồng thời còn đẩy mạnh quan hệ giữa gia đình và nhà trường. Đương nhiên, cũng có nguyên nhân khác cũng vô cùng quan trọng đó là, học sinh quá nhiều, số lượng bảo vệ cùng giáo viên tương đối ít, rất khó bảo đảm an toàn cho bọn , vì vậy, có người nhà cùng, an toàn của bọn có thể bảo đảm hơn! Cho nên, nhân viên nhà trường mới đặc biệt nhấn mạnh điểm này.

      Vì tránh ngày nghỉ của gia đình, nhân viên nhà trường cố ý để thời gian du lịch xuất phát vào sáng sớm thứ bảy.

      Nhưng mà, trong lúc những bạn học khác cùng ba mẹ của bọn họ tập hợp trước cồng trường, Nghiêm gia bên này –

      "Haiz, mình à, chúng ta để cho hai đứa bé tự có được thế?"

      "Vì sao lại được? Em phải tin tưởng con trai của em!"

      "Đây phải là vấn đề có tin hay !" Mẹ Nghiêm cắn môi, lắc đầu , " được, em vẫn yên tâm về hai đứa bé! Diệp gia đem Tiểu Tiểu giao cho chúng ta, nếu là... Nếu là, nhỡ mà, bé cẩn thận xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Chồng, chúng ta mau chuẩn bị, tại đuổi theo may ra vẫn còn kịp!"

      "Ai nha, em yên tâm ! Còn có nhiều thầy cùng nhân viên cứu hộ cùng theo mà! Tiểu Tiểu ngoan ngoãn như vậy, con trai của em lại cả đứa trưởng thành sớm, chúng ta theo khéo bọn nó còn tìm tòi học hỏi thêm được nhiều hơn ý!"

      "Cái này... Nhưng mà..." Nghe ba Nghiêm giải thích, mẹ Nghiêm cuối cùng cũng yên tâm chút. Con trai che chở Tiểu Tiểu như vậy, có chuyện gì đâu.

      "Các bạn học, xếp thành hàng nào, tại thầy giáo bắt đầu điểm danh! Đầu tiên là Lý Lam Lam..."

      Nghiêm Hạo xếp hàng ở giữa đám người, vì đề phòng Diệp Tiểu Tiểu bị những bạn học khác chen lấn xô đẩy lạc nhau, cậu lúc nào cũng nắm chặt tay của để cho đứng ở trước mặt của mình.

      "Tôn Lập!"

      "Có ạ!"

      "Bạn học Tôn Lập, ba mẹ em cùng đưa em tới sao? Bọn họ đâu?"

      "Ở chỗ này ạ!"

      "Tốt! Vậy nhanh lên xe ! Người tiếp theo, Diệp Tiểu Tiểu!"

      "Đến! Thầy giáo, em ở chỗ này!" Bởi vì vóc dáng quá , hoàn toàn bị những người lớn chặn tầm mắt, nên Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu từ trong đám người chen lấn ra thầy giáo mới chú ý tới bọn họ.

      "Tiểu Tiểu, ba mẹ em đâu?"

      "Thầy giáo, ba mẹ em tới được!" Diệp Tiểu Tiểu trả lời vang dội, mắt to tròn trịa nháy nháy, vô cùng đáng .

      "Ách, vậy sao! Vậy lần này là ai cùng Tiểu Tiểu đến?"

      Đối mặt với câu hỏi thầy giáo đưa ra, Nghiêm Hạo tiếng động chắn trước mặt Diệp Tiểu Tiểu.

      Thầy giáo ngạc nhiên chút, đem Nghiêm Hạo đẩy ra , "Bạn học Nghiêm Hạo, xin chờ chút, đợi tí nữa mới đến em!"

      "Em là người nhà của bạn ý!" Nghiêm Hạo nghiêm mặt đơn giản .

      Hả? Người nhà? Cái gì người nhà? Ai là người nhà?

      Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của thầy giáo, Tiểu Nghiêm run run mười phần kiên nhẫn lặp lại lần nữa, "Em là người nhà của Diệp Tiểu Tiểu!"

      "Người giám hộ của Tiểu…Tiểu?!" Thầy giáo hình như bị kinh sợ, có chút dám tin tưởng những gì mình nghe được, "Bạn học Nghiêm Hạo, em vừa mới em là người giám hộ của Tiểu Tiểu?"

      " phải là người giám hộ, là người nhà!" Nghiêm Hạo lần nữa nhấn mạnh, con mắt ngăm đen của Tiểu Tiểu lướt qua tia vui.

      "Bạn học Nghiêm Hạo à, em còn , giống như Tiểu Tiểu, đều là trẻ con, được làm người nhà của Tiểu Tiểu!" Thầy giáo kiên nhẫn giải thích.

      " phải đâu! Thầy giáo, A Hạo là người nhà của Tiểu Tiểu, phải là người giám hộ! Dì , A Hạo có thể làm người nhà của Tiểu Tiểu!" Diệp Tiểu Tiểu theo sau lưng Nghiêm Hạo, chủ động đón lấy lời của thầy giáo .

      Lúc này, thầy giáo suýt nữa ngất. "Dì" là ý , cha mẹ hai bên đều đồng ý sao? đúng! Bạn học Nghiêm Hạo này có người nhà ở đây đúng ?

      "Bạn học Nghiêm Hạo, người nhà của em ở đây đúng ?" Thầy giáo đột nhiên chuyển hướng sang Nghiêm Hạo vội vàng hỏi.

      "Thầy giáo, A Hạo là người nhà của em! A Hạo là người nhà của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu là người nhà của A Hạo!" Diệp Tiểu Tiểu mở miệng lần nữa, nhiệt tình giúp thầy giáo giải đáp thắc mắc.

      " cách khác… cha mẹ của hai em có mặt đúng ?"

      "Phải ạ!" Diệp Tiểu Tiểu vui vẻ trả lời, nhưng ngờ thầy giáo sau khi nghe trả lời tiếng này mười phần sức lực, trái tim chịu nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

      "Thầy giáo Trương, thầy sao chứ... Mau đứng lên... sao cả, đến lúc đó chúng ta chú ý hai người bọn họ nhiều tốt rồi..."

      Mặc kệ đằng sau xôn xao, Nghiêm Hạo trực tiếp dắt tay Diệp Tiểu Tiểu lên xe.

      Bóp tay mềm mại của Tiểu Tiểu, trong đầu vang vọng những lời vừa mới , tâm Nghiêm Hạo thoải mái vô cùng.

      A Hạo là người nhà của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu là người nhà của A Hạo! Ừ, đúng vậy, bọn họ là người nhà của nhau!

      "Tiểu Tiểu, cậu phải nhớ kỹ lời cậu hôm nay, cho phép quên biết ?"

      " cái gì cơ?"

      "Chính là những lời vừa mới cùng thầy giáo."

      Diệp Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, suy nghĩ chút, còn chưa nghĩ ra, "A Hạo, Tiểu Tiểu vừa rồi hình như rất nhiều lời!"

      Nghiêm Hạo thở dài, nhắc nhở nàng , "Tiểu Tiểu, tớ là cái gì của cậu?"

      "A Hạo là chồng của Tiểu Tiểu!" Diệp Tiểu Tiểu nghiêng lệch cái đầu cười đáp.

      "Ừ! Cho nên là?"

      "Cho nên... cho nên A Hạo là người nhà của Tiểu Tiểu!?"

      "Đúng! Chính là như vậy. Tiểu Tiểu, cậu nhớ kỹ, tớ là người nhà của cậu, cậu là người nhà của tớ.”

      "A, biết rồi! A Hạo là người nhà của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu là người nhà của A Hạo!"

      "Ừ!"

      Tiểu Tiểu, đừng quên, chúng ta muốn, làm người nhà của nhau cả đời!
      h0903nhunhu, Dunghyt97, Chris6 others thích bài này.

    5. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 12: Cây và giun
      Bởi vì thời gian xuất phát sớm, lúc bọn họ đến nơi cách giờ cơm trưa hơn hai giờ, tức là tại mới hơn chín giờ tròn. Ánh mặt trời vừa đủ ấm áp.

      Dựa theo kế hoạch của trường học, sau khi đến nơi, hai bạn cùng nhau hợp sức trồng gốc cây, đào hố, cho cây vào, che đất rồi tưới nước bón phân. Tất cả mọi việc đều do các bạn hoàn thành độc lập. Trong lúc bọn trồng cây, các ba mẹ đều xây dựng lều để chuẩn bị cho buổi tối sử dụng nghỉ ngơi.

      “Được rồi, các bạn , phải nhớ kỹ những lời thầy vừa mới . Những cây này là bạn tốt của chúng ta, muốn chúng ta đối xử tốt với chúng. xuống dưới nào, để cho chúng ta xem bạn nào trồng cây tốt nhất !”

      Trường học vì để cho bọn thêm coi trọng việc trồng cây này, cố ý cho mỗi đôi bạn cái bảng khắc tên mình ở , sau khi trồng cây xong treo bảng tên mình lên đó. Như vậy làm cho các bạn có cảm giác thành tựu.

      Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu tổ. Sauk hi đào hố tốt rồi, Diệp Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghiêm Hạo, "A Hạo, như vậy có thể đem cây bỏ vào sao?"

      Nghiêm Hạo nhìn xuống hố , suy nghĩ chút, lại cầm cái xẻng đào thêm chút trong hố đất, lúc này mới hướng Diệp Tiểu Tiểu , "Tốt lắm, có thể gieo cây xuống."

      "Nhưng mà... A Hạo, chúng ta cần đem chỗ đất này móc ra trước sao?" Diệp Tiểu Tiểu chỉ đất Nghiêm Hạo vừa mới đào ra có chút nghi ngờ.

      " cần! như vậy về sau cây cắm rễ tốt hơn." Nhìn bộ dạng Diệp Tiểu Tiểu cái hiểu cái , Nghiêm Hạo lần nữa giải thích, "Nó giống như là, có con giun xới đất giúp cây nó càng ngày càng lớn hơn!"

      "A - -, " Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , "Cho nên, chúng ta còn muốn cho cây con giun phải ?"

      Diệp Tiểu Tiểu vừa dứt lời, liền có tiếng hét ngạc nhiên truyền đến,

      "Oa, đây là vật gì? buồn nôn!"

      "A, tớ biết , đây là con giun!"

      chờ Nghiêm Hạo kịp phản ứng, Diệp Tiểu Tiểu liền đứng dậy chạy như bay qua, chỉ để lại câu như vậy, "A Hạo, tớ đem con giun qua đây!"

      "Con giun ở nơi nào?" Diệp Tiểu Tiểu nhìn bốn phía đều tìm được con giun mong muốn.

      bạn tốt bụng chỉ cho Diệp Tiểu Tiểu xem, "Chính là cái này! Cái này động đấy."

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn cái vật ngọ nguậy vươn người sờ thử, có chút sợ hãi, nhưng vì cây , cũng chỉ biết dũng cảm dùng cái xẻng đem con giun xúc lên.

      "Tiểu Tiểu, cậu muốn con giun làm gì?" Cười nhìn bé dè dặt che chở con giun, thầy giáo tò mò mở miệng hỏi.

      "Thầy giáo, A Hạo , con giun có thể xới đất, làm cây lớn lên cao hơn nhanh hơn!"

      Đối mặt Diệp Tiểu Tiểu ngây thơ trả lời, thầy giáo cười cười, chẳng đúng sai, "Như vậy à, vậy Tiểu Tiểu phải bảo vệ tốt con giun cùng cây !"

      Bạn học Tiểu Tiểu, đáng phải !?

      Đem con giun cùng cây cùng nhau gieo xuống, tưới nước bón phân xong, Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo lại tìm đến ít cỏ dại, được dặn là phải trải rễ cây vào chỗ mới trồng, như vậy, cây cũng bị mặt trời rực rỡ buổi trưa phơi nắng khô .

      bước cuối cùng, chính là treo thượng biển gỗ.

      "Được rồi, các bạn trồng cây tốt nên rửa tay ! Chúng ta chuẩn bị cơm trưa!" Lời của thầy giáo lại lần nữa truyền đến, các bạn liền như ong vỡ tổ hướng về phía dòng suối .

      "A Hạo, cây trưởng thành cây to sao?"

      Nghiêm Hạo cầm lấy bàn tay bé của Diệp Tiểu Tiểu, nhúng vào trong nước, để chà xát rửa, vừa đáp, ", nhất định !" Nhất định phải !

      Rửa xong bàn tay bé, Nghiêm Hạo lấy ra trong túi quần khăn tay , nhúng ướt nước, lau bụi đất dính mặt Diệp Tiểu Tiểu, lại cẩn thận chu đáo lau khuôn mặt nhắn của , thấy còn gì bẩn lúc này mới , "Tốt lắm, chúng ta trở về !"

      "Ừ!" Diệp Tiểu Tiểu đáp lời, chủ động nắm lấy bàn tay bé Nghiêm Hạo.

      "Bạn học Nghiêm Hạo, em cùng Tiểu Tiểu tới bên này chút!" Thầy giáo gọi hai người lại, ngồi xổm xuống cùng bọn họ nhìn thẳng , "Nghiêm Hạo, Tiểu Tiểu, người lớn nhà các em có đến, cho nên trước hết hai người các em và nhà bác Tôn cùng nhau làm cơm trưa ! Phải cố gắng làm tốt nhé!"

      "Tiểu Tiểu, chúng ta nhặt củi!" Lời của thầy giáo vừa mới ra, Tôn Lập liền hưng phấn mà chạy tới lôi Diệp Tiểu Tiểu .

      Nghiêm Hạo đối với sai lầm của mình, chú ý để cho bị cướp cảm thấy bức xúc vô cùng! Hai tròng mắt lóe lên luồng lạnh lẽo, lập tức cũng chạy theo.

      "Ai, bạn - -"

      "Coi như quên , để cho bọn chúng đều kiếm củi , dù sao cho ở lại cũng giúp được cái gì! Mẹ nó à, trước hết chúng ta tới xây lò ! Ai, lâu chưa làm qua loại chuyện như vậy, nghĩ lại có chút ít kích động, thành công đây..."

      Khi bọn Nghiêm Hạo mang củi ôm trở về, đúng lúc ba Tôn mẹ Tôn cũng xây xong bếp, đem nồi đặt lên.

      Lúc canh thịt đun sôi, mẹ Tôn cho ba đứa trẻ rướn cổ lên chờ đợi người nửa chén súp, sau đó mới cho rau cỏ cùng mì sợi.

      "Tiểu Tiểu, uống ngon ?" Mẹ Tôn nhìn Diệp Tiểu Tiểu ăn đến đầu đầy mồ hôi, cười hỏi.

      "Ăn ngon ạ! Tiểu Tiểu thích nhất ăn canh thịt ngô!" Diệp Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, thanh thanh thúy đáp.

      " là ăn ngon phải ăn nhiều chút!"

      "Vâng!"

      Ăn xong cơm trưa chính là thời gian hai giờ nghỉ ngơi. Chờ ánh mặt trời nóng bắt đầu bỏng trở nên dịu lại là thời gian các bạn học tập kỹ năng dã ngoại đơn giản, cùng lớp học phân biệt chút cây cỏ thú vị.

      "Các bạn học, nhanh lên trở về bên trong lều nghỉ ngơi, đợi tí nữa chúng ta phải vào trong rừng cây học, nghe được tiếng chuông phải nhanh chóng rời giường!"

      Thầy giáo vẫn cái loa như cũ để truyền đạt thông báo.

      Nghiêm Hạo dắt Diệp Tiểu Tiểu trở về lều trại. Sợ bọn cảm thấy nóng, lều đều dựng ở dưới cây lớn, mát mẻ, thông gió tốt.

      Nhìn Diệp Tiểu Tiểu muốn vào lều, Tôn Lập quay đầu lại cùng mình ba mẹ chào hỏi , "Ba mẹ, con muốn cùng Tiểu Tiểu cùng nhau ngủ!"

      Tuy nhiên, ở thời điểm sắp chạy đến lều, bàn tay bé của Nghiêm Hạo lôi kéo, đem cửa lều đóng lại!

      "Ha ha, bạn này nể mặt mà!" Mẹ Tôn lúng túng cười khan , "Nhưng mà, Tiểu Tiểu đúng là bé đáng !"

      "Em cũng đừng nghĩ nhiều! Con trai của em đấu lại người ta!"

      "Vì sao chứ? Con trai chúng ta mặc dù có lúc bướng bỉnh gây , nhưng bản chất vẫn là đứa bé ngoan! Sao có thể ca ngợi người khác tiêu diệt ý chí của con mình chứ?" Mẹ Tôn bất mãn .

      Ba Tôn cười chút, "Em quên rồi? Vừa nãy trong lúc ăn mì, con trai của em làm gì? Bé trai nhà người ta làm gì? Con trai của em chỉ lo mình ăn, còn con trai người ta phải là vội vàng giúp bé lau mồ hôi chính là đem đồ ăn mà bé kia thích trong chén của mình đưa cho người ta, chờ bé kia ăn đủ no, chính mình lại chỉ ăn vài ngụm. So sánh như vậy, con trai của em liền kém xa!"

      "Cái này... Nhưng mà... Nhưng mà, những thứ này cũng có thể học chứ sao! Con chúng ta về sau cũng có thể làm được!"

      Tôn ba ba lắc đầu cười tiếng, chẳng đúng sai.

      Bởi vì đỉnh núi khá lớn, đủ để đặt ba mươi cái lều . Trường học dự định mỗi nhà sử dụng cái lều, mà hai bên người lớn tới nên Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu tự nhiên sử dụng cùng cái lều.

      Nghiêm Hạo đem Diệp Tiểu Tiểu kéo vào lều xong, đem vật phẩm cá nhân của hai người mang đến đặt ở cái thảm khác, sau đó mới kéo bé con đến cái thảm bên cạnh nằm ngủ.

      "A Hạo, buổi trưa tốt lành!"

      "Ừ! Buổi trưa tốt lành!"

      Tiểu bảo bối của tớ.
      h0903nhunhu, Dunghyt97, Chris6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :