1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm tiểu nhị - Lâm Gia Thành (Q4-C21) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển thứ tư: hùng mỹ nhân tụ hội tại tửu lâu.
      Chương 16: Ta và công tử “Hai người lưỡng tình tương ái”.
      Edit&Beta: Vô Nguyệt
      Nguồn:https://lachoacung.wordpress.com

      ******************************************

      [​IMG]

      ******************************************

      Đúng lúc này, bàn tay chậm rãi vươn ra, sau đó, khi Lạc Tiểu Y vẫn còn run run, chậm rãi xoa xoa bàn tay trái đặt ở chân của .

      Cùng lúc đó, bàn tay như sói như hổ khác cũng thản nhiên vươn ra, ôn nhu đặt ở eo của Lạc Tiểu Y .

      Mà lúc này đây, Lạc Tiểu Y chỉ mới bắt đầu rót rượu.

      Bàn tay kia bỗng tăng thêm khí lực, thân thể Lạc Tiểu Y khỏi ngã về phía biên giới cấm địa, vừa vặn ngồi lên hai cái đùi ấm áp của Lưu Thập Nhị! Vì thế, cũng kéo theo trận hít khí liên tiếp vang lên ràng trong hành lang!

      Trong thanh này, cũng có tiếng hít khí của Lạc Tiểu Y. hít hơi sâu, hai mắt đen trắng ràng long lanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt trắng noãn của Lưu Thập Nhị chỉ cách mình có tấc.

      Bốn mắt nhìn nhau!

      Tất cả mọi người nhìn chằm chằm!

      Im lặng, im lặng khó có thể hình dung!

      Bỗng nhiên, tiếng khóc kinh thiên động địa phá tan yên tĩnh, rung động đến nóc nhà tửu lâu. lúc mọi người trừng lớn, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, lên tiếng khóc lớn hơn.

      Tiếng khóc lớn này hiển nhiên làm Lưu Thập Nhị sợ ngây người, hai tay của đặt ở người Lạc Tiểu Y khỏi cứng đờ! Đúng lúc này, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai tay che mặt, nước mắt bay tứ tung nhằm phía nội viện, đảo mắt biến mất trước mặt mọi người.

      Thẳng đến khi tiếng khóc kinh thiên động địa kia xa dần, đến khi chuyển thành nghẹn ngào, rồi dần dần còn tiếng động. Trong hành lang mọi người mới tỉnh táo lại. Bọn họ nhìn nhau mấy lần, liền vội vàng cúi đầu xuống, chuyện phiếm, chuyện phiếm, ăn cơm, ăn cơm!

      “Công tử?” người vạm vỡ đứng ở bên cạnh Lưu Thập Nhị cúi đầu xuống, nhàng hỏi.

      Chậm rãi cầm lấy khăn mặt ở bàn lau chùi tay của mình, Lưu Thập Nhị cười : ” Trò xiếc của rất khá a, hôm nay bản công tử chơi vố khiến trở tay kịp rồi.” Trong mắt lên chút hưng phấn, Lưu Thập Nhị tiếp tục : ” Canh chừng cho tốt, đừng cho chạy thoát!”

      “Dạ!”

      Lạc Tiểu Y xông về nội việ , như cơn gió xoáy phóng thẳng xuống phòng bếp. Trong phòng bếp sương khói tràn ngập, bóng dáng cao lớn mập mạp của Lý đầu bếp ngừng bận rộn. Mũi chân Lạc Tiểu Y điểm cái liền bắn thẳng đến.

      Vèo tiếng, bão tố đến trước mặt Lý đầu bếp. Lạc Tiểu Y lấy tay áo lau nước mắt còn sót lại mặt. Hai hạt châu đen được nước mắt rửa càng phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn Lý đầu bếp. Tay bé của thu lại trong tay áo. Khuôn mặt nhắn hơi hơi ngẩng, Lạc Tiểu Y thở vội vàng hỏi: “Lý đại thúc, người có biết công tử tại ở đâu ?”

      Lý đầu bếp quay đầu, mắt to vàng khè lớn như chuông đồng trừng , ồm ồm : “Ta là hạ nhân, làm sao mà biết hành tung của công tử được?”

      Nghe thấy đáp án nằm trong dự tính của mình, cánh tay của Lạc Tiểu Y bắt đầu trở nên vô lực. cúi đầu, u buồn thở dài tiếng, lẩm bẩm : “Lần này thảm rồi, lần này trinh tiết của ta khó giữ được rồi!”

      “Cái gì mà trinh tiết khó giữ được rồi?” Lý đầu bếp khẩn trương quay đầu hỏi.

      Khuôn mặt nhắn khổ sở, Lạc Tiểu Y vô lực : ” Lưu Thập Nhị công tử biết phát bệnh thần kinh gì, vừa ra mệnh lệnh cho tiểu nhân . , muốn dẫn ta , muốn cướp ta về, để bái đường làm vợ bé của . Đúng, thậm chí ngay cả bái đường cũng có ý định bái!”

      Nước mắt chảy ra khỏi vành mắt. Lạc Tiểu Y điềm đạm đáng nhìn Lý đầu bếp: “Lý đại thúc. Nếu công tử trở lại, người hãy với tiếng, tiểu nhân thể hầu hạ được nữa rồi. Tiểu nhân thể vì mà bảo vệ trinh tiết của bản thân, thể hoàn thành tâm nguyện của ông xã rồi!”

      tới đây, ngửa đầu ô ô khóc ròng.

      Lý đầu bếp kinh ngạc nhìn , biểu tình này biết là sợ ngây người, hay là kinh hoảng. Thẳng đến khi Lạc Tiểu Y tru lớn ba tiếng, rốt cuộc mất hứng mà im lặng mới lắp bắp : “Công, công tử?”

      Gật đầu cái mạnh, Lạc Tiểu Y khóc thành tiếng : “Ô, đại thúc, ta vốn là người của công tử , nhưng lần này, lại bị ác bá nhìn trúng. Tiểu Y muốn tự sát để tạ ơn ân nghĩa của công tử, ta định cắt cổ tay, nhưng cắt cổ tay lại rất đau a, thắt cổ lại chết quá xấu, uống thuốc lại quá khó chịu. Hơn nữa,nếu ta cứ như vậy mà chết, chẳng phải làm cho công tử đau lòng đến chết sao? Ô —— bởi vậy ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành phải làm đàn tỳ bà trong vòng ôm của kẻ khác thôi.”

      Lạc Tiểu Y phen đem những lời tâm huyết hết, Lý đầu bếp vẫn có an ủi , cũng cho biết công tử nhà tức giận đứng ở cửa. Chính là miệng giương rộng, kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Y, lắp bắp : “Công, công tử?”

      được, ta phải cố gắng hơn mới được!

      Lạc Tiểu Y tiếp tục khiến cho nước mắt bay tứ tung ở mặt, thanh ngẹn ngào như đứt từng khúc ruột: “Công tử đáng thương , lần trước còn với tiểu nhân, muốn cùng Tiểu Nhất chung sống đời. nhất định nghĩ đến, dung mạo hại nước hại dân này của ta, làm chúng ta chia ly cách biệt. Ô, có Tiểu Nhất, công tử phải làm sao bây giờ? Lý đại thúc, nếu Tiểu Nhất rồi, người nhất định phải chiếu cố công tử cho tốt a, ngàn lần đừng để cho có ý nghĩ hay nào trong lòng. Tiểu Nhất là người thấp hèn, thể vì chữ tình, mà làm hại thân thể ngàn vàng của công tử a!”

      Mới đến đây, thanh hít khí mãnh liệt của Lý đầu bếp vang lên. Cùng lúc đó, lắp bắp kêu lên lần nữa: “Công, công tử?”

      ***, ngươi có phiền hay a? Ta vì muốn lay chuyển ngươi, mất rất nhiều tâm tư khí lực rồi, ngươi ngay cả nửa câu an ủi ta cũng ! Tiểu tử ngươi nghe hiểu ư, tự nhiên cứ luôn mồm kêu công tử, công tử, chả có gì mới mẻ cae!

      Lạc Tiểu Y vừa cúi đầu, vừa liên tục hướng bắn ra ánh mắt xem thường về hướng Lý đầu bếp , vừa ngừng cố gắng nghĩ những câu rung động lòng người hơn nữa. Cuối cùng Lý đầu bếp cũng mở miệng, rốt cuộc cũng đổi câu : “Công, công tử, sắc mặt của người tốt, người có ổn ?”

      Rầm——

      tiếng sấm từ thuở khai thiên lập địa lần nữa đánh xuống, oanh tạc Lạc Tiểu Y từ trong ra ngoài!

      Ngơ ngác, gian nan, chậm chạp xoay đầu, Lạc Tiểu Y nhìn thấy quần áo ngân bạch sắc. Nhìn Lam Điền ngọc đeo ở đai lưng kia, nuốt ngụm nước miếng, rồi lại nuốt thêm ngụm nước miếng nữa.

      Rốt cuộc, chuyển thân mình, chân xoay chút, cả người như làn khói phiêu hướng về phía cửa lớn phòng bếp! Ai ya , ta phải chạy trốn nhanh a!

      Quyết định này của , nhanh chóng vô cùng! Chỉ là trong nháy mắt, khi bay tới cửa lớn. Mắt thấy rời nơi hiểm ác này bỗng nhiên sau cổ cứng đờ, tiếp theo, thân mình bay lên trời, tiếp đó, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ dần phóng đại, phóng đại ở trước mặt !

      Hắc hắc hắc hắc!

      Lạc Tiểu Y lập tức nhếch miệng cười, dùng tám cái răng để vẽ ra cảnh xuân tươi đẹp, mong muốn có thể làm dịu chút tử khí khuôn mặt tuấn tú ki !

      tay nhấc sau lưng áo của Lạc Tiểu Y giơ cao lên, hai mắt đen như mực của Lam Hòa lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y lúc nà ít nhất cũng có phải đến trăm ngàn loại biểu tình muốn thể ra, nhưng bây giờ hai tay chỉ có thể gắt gao kéo cổ áo, mắt to trừng như cá chết, khuôn mặt nhắn trướng đỏ bừng.

      Quyển thứ tư: hùng mỹ nhân tụ hội tại tửu lâu.
      Chương 17: Lam Hòa thẹn quá hóa giận rồi a.
      Edit&Beta: Vô Nguyệt
      Nguồn:https://lachoacung.wordpress.com
      *******************************************
      [​IMG]


      *******************************************

      Nhìn Lạc Tiểu Y bị treo lên mà trợn mắt, đánh giá từ xuống dưới vài lần, mặt Lam Hòa vốn xanh mét , bỗng nhiên lộ ra chút tươi cười: “Đúng, đúng vậy. Cho tới hôm nay bản công tử mới biết, hóa ra ta có tình ý với Tiểu Nhất, tình cảm sâu đậm đến mức sẵn sàng sống chết với nhay rồi a.”

      Vừa , bàn tay nắm ở phía sau cổ áo Lạc Tiểu Y, vừa nới lỏng ra.

      Liên tiếp ho khan, tìm được cơ hội có thể chuyện, Lạc Tiểu Y lập tức lắp bắp ngừng: “Công tử gia, ngài làm sao vậy? Sao mặt lại xanh như vậy? Công tử gia, ngài thoải mái cũng đừng có nở nụ cười như thế a, đừng dọa Lý đại thúc sợ chứ.”

      ***, mỏ quạ đen của ta a! Làm sao mà vừa mới thấy Lam Hòa, liền nhịn được muốn chửi hai câu chứ!

      Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa từ xanh biến thành đen, mà cổ áo của mình lại càng ngày càng siết chặt, rốt cuộc Lạc Tiểu Y bắt đầu bi thương mà hối hận!

      Hai mắt Lam Hòa đen như mực nặng nề nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm, khóe miệng co rúm mãnh liệt . Tay vươn thẳng ra , vèo vèo vèo vài cái, điểm trúng mấy huyệt đạo người Lạc Tiểu Y, sau đó đem Lạc Tiểu Y thành câm điếc kẹp dưới nách, xoay người ra khỏi cửa phòng bếp.

      Lam Hòa tiêu sái sải bước đến tường vây phía tây, nghiêng tai lắng nghe lát, mặt lên nụ cười lạnh, thả người nhảy lên, cả người giống như làn khói , chỉ trong vài cái đảo mắt, biến mất ở ngoài ngã tư đường.

      Thấy Lam Hòa cực kỳ dễ dàng mà tìm được nơi có thủ vệ , mang theo chính mình an toàn rời khỏi tầm mắt của Lưu Thập Nhị, hai mắt Lạc Tiểu Y còn chuyển động chung quanh, lập tức buông lỏng.

      Chưởng quầy tự nhiên bắt cóc ta ra khỏi tửu lâu. ***, lần này Lưu Thập Nhị tìm thấy ta, biết có thể tính là mưu của ta thành công nhỉ?

      Lam Hòa mang theo Lạc Tiểu Y chạy đông chạy tây, cũng biết chạy mấy vòng, thẳng đén khi Lạc Tiểu Y dần dần cảm thấy buồn ngủ trước mắt ra cái tường vây của phủ đệ nào đó, dẫm lên thân cây cao lớn , thả người bay qua cái màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng mở để vào trong phòng.

      “Rầm ——” tiếng thân thể người rơi xuống đất truyền đến.

      Lam Hòa vừa tiến vào phòng. Liền đem Lạc Tiểu Y ném mạnh quăng lên cái giường lớn. Hai mắt Lạc Tiểu Y đen thùi lùi trừng tròn xoe. Nhìn đầu mình là chiếc gối màu tím làm bằng vải thượng hạng, ở trước mắt là bức rèm che bằng lụa mỏng, còn cả người lại nằm chiếc giường gỗ lớn. Bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên, nơi này, nơi này quả nhiên là rất tốt, làm cho người ta miên man suy nghĩ a.

      Khuôn mặt nhắn đỏ lên, Lạc Tiểu Y hai mắt ngập nước nhìn Lam Hòa. Phát tim mình bắt đầu đập bang bang như trống trận!

      Lam Hòa tựa hồ phát quái dị của Lạc Tiểu Y, đề cao giọng lên, quát: “Người tới!”

      Ồ, hóa ra đây là địa bàn của a?

      giọng thanh thúy của thiếu niên từ ngoài cửa vang lên: “Công tử trở lại?”

      “Chuẩn bị chút nước trà đem lại đây.”

      “Dạ!”

      Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, tiếp theo cửa phòng két tiếng rồi mở ra, người mười lăm mười sáu tuổi, thiếu niên áo xám, bộ dạng mi thanh mục tú, gầy yếu bưng khay trà vào. Vừa đem nước trà để xuống mặt bàn, thiếu niên kia vừa vội vàng nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Y. Thiếu niên nhìn thấy đôi mắt to đen thùi lùi tròn xoe của Lạc Tiểu Y. mặt lên chút kinh ngạc, rồi vội vàng lui ra ngoài.

      Cửa phòng cũng bị đóng lại, mà lúc này Lam Hòa ngồi ở cái ghế gần đầu giường . Lẳng lặng nhấm nháp trà, cũng thèm liếc mắt nhìn tới Lạc Tiểu Y cái.

      Lạc Tiểu Y chỉ có thể di động tròng mắt, cố gắng nhìn qua chỗ Lam Hòa nhưng cũng chỉ nhìn xa được tấc. rất muốn, rất muốn đánh giá chút biểu tình của chưởng quầy nhà mình, nhưng tròng mắt dù có đổi tới đổi lui cũng nhìn tới Lam Hòa .

      Lam Hòa uống mấy ngụm trà, ổn định nhịp thở, mới đem ly trà chậm rãi đặt lên mặt bàn, đảo mắt lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y. Giờ phút này, Lạc Tiểu Y nằm ngửa mặt trốn ở trong áo ngủ làm bằng gấm có thêu hoa mẫu đơn, da thịt tuyết trắng , hai hạt châu lưu chuyển lấp lánh, khuôn mặt nhắn trắng như ngọc, ửng đỏ mang theo cỗ mị lự .

      Tim của Lam Hòa đột nhiên nhảy bang bang lên, cho tới bây giờ, mới phát tình cảnh này rất ổn. Đảo mắt nhìn về phía khuôn mặt nhắn trắng nõn như ngọc, vô cùng tinh xảo kia, hai hạt châu đen thùi lăn qua lăn lại, khiến cho nhớ lại thiếu niên trước mắt này gây cho điều tồi tệ gì. Do đó khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng trầm xuống!

      trán Lạc Tiểu Y, chảy ra vài giọt mồ hôi hột, cổ họng của cũng bắt đầu phát khô. Biết Lam Hòa ở bên cạnh, lại nhìn tới , loại cảm giác này thập phần khó chịu a.

      ***, chưởng quầy bắt ta đến nơi bí mật của là muốn chuẩn bị làm gì a? Chẳng lẽ cũng nổi lên tình ý với ta sao? Ai ya , sao ta vừa nghĩ như vậy, tim liền đập bang bang như trống? Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, bộ dáng chưởng quầy tuy rằng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ngươi phải là hôn quân, ngươi nhất định phải chịu đựng được, thể dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc!

      Lúc Lạc Tiểu Y vừa hưng phấn, vừa chờ mong, vừa khẩn trương, lại vừa ngượng ngùng, cũng vừa lo sợ yên, thanh thanh nhã duyên dáng của Lam Hòa từ bên cạnh truyền đến: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi nghĩ xem, bản công tử phải làm sao, mới có thể tính hết khoản nợ của ngươi đây?”

      Cuối cùng nghe được thanh này Lạc Tiểu Y ràng cảm giác được mình đúng là tốn hơi thừa lời rồi.

      Ai! Cư nhiên phải có tình ý đối với ta. Tính sổ sách cái gì? Suốt ngày cứ tính toán sổ sách với ta, chưởng quầy ngươi chút ý tuỏng mới cũng có sao.

      Vô lực bắn ra cái liếc mắt, Lạc Tiểu Y bị điểm trúng á huyệt nên thèm để ý tới .

      “Lạc Tiểu Nhất, ngươi chẳng những cả gan làm loạn, hơn nữa còn hồ ngôn loạn ngữ, cực kỳ đáng giận, “ tới đây, hít sâu vài hơi, thanh ràng truyền vào trong tai Lạc Tiểu Y: “Ngươi xem, bản công tử xử lý ngươi như thế nào mới tốt đây?”

      Lại bắn ra cái liếc mắt, Lạc Tiểu Y thầm nghĩ, ***, chưởng quầy nhà ta uổng công là con hồ ly đuôi dài, hóa ra chỉ là con hồ ly ngu ngốc. Ngay cả biện pháp đối phó ta cũng nghĩ ra, còn liên tục hướng ta lãnh giáo nữa chứ!

      Lam Hòa chậm rãi đứng dậy, cuối cùng đem khuôn mặt tuấn tú đặt tới trước mặt Lạc Tiểu Y.

      vươn bàn tay thon dài như ngọc ra, nhéo cằm Lạc Tiểu Y. Lạc Tiểu Y trừng mắt nhìn, thành công làm cho trong hốc mắt ngập tràn nước mắt, lộ vẻ mặt hoảng sợ, khiến cho ai cũng rung động khi nhìn thất .

      Ai, cổ họng chưởng quầy làm sao lại liên tục nuốt nước miếng a? ***, sao lại đỏ mặt như vậy?

      Đối với người nằm ở mặt giường làm bằng gấm, tinh mỹ như ngọc, yếu ớt giống như như hoa, nhưng lại lộ ra cỗ giảo hoạt và thanh tú, Lam Hòa chợt phát bàn tay nắm cằm Lạc Tiểu Y, có loại xúc động muốn vuốt ve đối phương. Hầu kết giật giật, Lam Hòa dùng lớn khí lực, mới khiến cho tâm tư của mình, lại chuyển thành tức giận.

      Tay vừa dùng lực, thành công khiến cho nước mắt Lạc Tiểu Y rớt xuống giọt, Lam Hòa xoa qua xoa lại, chậm rãi : “Lạc tiểu công tử tài hoa lỗi lạc, lật tay làm mây, úp tay làm mưa! Lần trước mấy người … mấy bạch y nữ tử kia đến Thiên Lý Hương, liền bị rơi vào thế thụ động, chẳng những chuyện quan trọng bị lộ, còn suýt chút nữa mất hết trinh tiết. Ngày hôm qua, trong lúc vô tình bản công tử phát hành tung của các nàng , dự đoán rằng Lạc tiểu công tử nhất định rất có hứng thú đối với các nàng, bởi vậy hôm nay cố ý mời công tử đến. Lạc tiểu công tử, có ý nguyện cùng giai nhân chơi đùa ?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển thứ tư: hùng mỹ nhân tụ hội tại tửu lâu.
      Chương 18: Lấy sắc dụ Lam Hòa (cái tên lên tất cả ^>^)
      Edit&Beta: Vô Nguyệt
      Nguồn:https://lachoacung.wordpress.com

      ****************************************

      [​IMG]

      ****************************************

      Uy hiếp! Trắng trợn uy hiếp!

      Ai, chưởng quầy đúng là càng ngày càng biến chất rồi a, cư nhiên dùng tới thủ đoạn uy hiếp này với tiểu nhị hèn mọn như ta!

      được, tại ta nên đắc ý vênh váo, ta phải phối hợp tốt với , động viên !

      Hai hàng nước mắt, từ khuôn mặt nhắn trắng như ngọc của Lạc Tiểu Y chậm rãi chảy xuống, mà hai mắt đen thùi lùi trong vắt kia, lại si ngốc nhìn Lam Hòa. Rốt cuộc, lúc mày Lam Hòa có khuynh hướng nhăn tít lại, Lạc Tiểu Y để ý tới cái cằm của mình bị nắm, mà vươn bàn tay dài trắng noãn ra, vòng qua cổ Lam Hòa.

      Tay vừa đặt qua cổ, Lạc Tiểu Y lập tức liền thấy được từ trong ánh mắt Lam Hòa lên chút giãy dụa, tiếp theo, liền cảm giác được bàn tay bóp cằm mình trở nên vô lực.

      Oa ha ha ha, ta sử dụng mỹ nhân kế nha!

      Hai tay đặt ở cổ Lam Hòa kéo ngắn khoảng cách lại, Lạc Tiểu Y làm cho khuôn mặt nhắn của chính mình chuẩn xác dán lên khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa!

      Ầm ——

      Động tác này vừa làm ra, màu đỏ ửng nhanh chóng xông lên khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Hòa, như núi cao sông dài bao vây , vòng đỏ ửng vây lấy ngũ qua , sau đó nhanh chóng lan xuống cổ của , hơn nữa, Lạc Tiểu Y thấy , hầu kết Lam Hòađang giật giật, đồng thời, hô hấp của cũng ràng thêm thô.

      Làm cho khuôn mặt nhắn của mình ở mặt Lam Hòa vuốt ve qua lại vài cái, cỗ hơi thở nam tính nhàng mà khoan khoái nhanh chóng nhào vào xoang mũi, khiến cho trái tim Lạc Tiểu Y, khống chế nổi mà đập bang bang như điên.

      thầm hít sâu vài cái, Lạc Tiểu Y ôm chặt cổ Lam Hòa, khuôn mặt nhắn cũng chầm chậm chôn ở sau gáy của !

      Theo động tác này làm ra. Rầm rầm rầm_____, tiếng tim đập dồn dập của Lam Hòa ràng vang lên ở bên tai Lạc Tiểu Y, kèm theo tiếng tim đậ , Lam Hòa còn cảm nhận được bên gáy của mình. Hai mắt đen thùi lùi của Lạc Tiểu Y vừa mới chuyển động, rốt cuộc nhịn được chu cái miệng nhắn, hôn lên gáy của cái!

      Rầm ——

      Nụ hôn này vừa mới hạ xuống, thân hình cao lớn của Lam Hòa càng ngừng liên tục run rẩy. Tiếng nuốt nước miếng của liên tiếp truyền đến, lông màyLạc Tiểu Y khẽ cong, híp thành đường gian trá! Chính là trong gian trá này, mơ hồ lộ ra chút ngượng ngùng.

      Ngay lúc cánh môi mềm mại của Lạc Tiểu Y dán chặt lấy bên gáyLam Hòa. Cảm giác các mạch máu trong cơ thể mình đần dần nóng lên, mê ly, cuồng nhiệt . Bỗng nhiên Lam Hòa nuốt nước miếng rồi cúi đầu phát ra tiếng gầm rú, cơ hồ là bất thình lình, cỗ lực lớn đẩy Lạc Tiểu Y ra, vừa nháy mắt cái, cả người ngã mạnh xuống giường. Lại nháy mắt cái, thân hình cao lớn hùng tráng của Lam Hòa, đè ép mạnh lên thân thể .

      Sau đó, nụ hôn của Lam Hòa bất ngờ mà hạ xuống, trong tiếng thở hào hển ồ ồ, hôn như mưa rơi, dừng ở lông mi, hai mắt, chóp mũi, môi và cằm của Lạc Tiểu Y.

      loại xúc động khó có thể hình dung, thể kiềm chế. Làm cho Lam Hòa vừa điên cuồng hôn. Vừa khẩn cấp vươn tay nắm lấy bộ ngực của Lạc Tiểu Y. Bỗng nhiên tiếng cười khanh khách truyền đến, kèm theo tiếng cười kia , là giọng hơi ngây thơ của Lạc Tiểu Y: “Khanh khách. Rất ngứa a. Công tử gia, chúng ta bây giờ có phải là Long Dương ?”

      Long Dương?

      Long Dương ——

      Rầm ————

      tiếng sấm đánh xuống bên tai Lam Hòa, trong nháy mắt, còn cuồng nhiệt hôn môi, đồng thời, toàn thân cũng cứng đờ! Sau đó, từng giọt mồ hôi nhanh chóng chảy xuống khuôn mặt xanh mét của Lam Hòa!

      Đột nhiên, thân hình cao lớn của Lam Hòa, cả người giống như cây cung bắn về phía sau, cùng lúc đó, tay phải của vung quyền chém mạnh, mang theo tiếng gió kịch liệt gào thét , bịch tiếng đập vào cột giường.

      “Ầm ầm ——” thanh giường ngã xuống đất truyền đến, bóng dáng Lam Hòa bắn ra, phá cửa sổ, hoảng sợ thoát !

      “Công tử gia, người làm sao vậy?” tiếng quát tháo cùng với tiếng bước chân dồn dập vang lên ngừng, trong nháy mắt, cửa phòng bị lực lớn đá văng ra. Ba bốn thị vệ đứng ở ngoài cửa phòng, mắt mở to nhìn vào bên trong.

      Lạc Tiểu Y chậm rãi từ giường bò lên, vừa đưa mắt nhìn vài cặp mắt hết sức kinh ngạc kia, tủm tỉm cười lấy tay chỉ vào chiếc giường bị Lam Hòa quyền đánh thành các mảnh : “Dạ, công tử các ngươi cảm thấy giường này làm được tốt, liền quyền đánh gãy nó rồi. Còn ngẩn người đứng đó làm gì? Còn mau vào dọn dẹp .”

      Trong tiếng hô quát của , mấy tên hộ vệ hai mặt nhìn nhau tới. Lạc Tiểu Y vừa sửa sang lại quần áo, vừa lấy tay vỗ về khuôn mặt nhắn đỏ ửng của chính mìn , nũng nịu , xinh đẹp : “Lam ca ca ở đây, bổn thiếu gia buồn rồi, các ngươi ai muốn theo ta dạo?”

      Vèo tiếng, tất cả mọi người đồng thời thay đổi sắc mặt, Lạc Tiểu Y nghiêng đầu hứng thú đánh giá bọn họ, nhếch mày cong cong : “Như thế nào, các ngươi nguyện ý? Vậy thôi , để bản thân ta tự .”

      Nghênh ngang qua khỏi mấy cái đầu gỗ kia, đến cửa phòng Lạc Tiểu Y quay đầu lại cười hì hì: “Đúng rồi, ta rất thích ăn tôm nướng đỏ, các ngươi phân phó đầu bếp làm cho ngon nha, ta trở về ăn sau.”

      Dứt lời, tay áo vung lên, bước ra cửa phòng!

      Hai bước! Ba bước! bốn bước!

      ***, nếu ông ra khỏi cửa phủ này, đánh chết ta cũng trở về tửu lâu đâu!

      Ý nghĩ này vừa chợt lóe, chút buồn bã liền lên ở trong đầu Lạc Tiểu Y.

      Vèo vèo vèo!

      Theo vài tiếng vang truyền đến, cơ hồ là vừa mới di chuyển, bên người Lạc Tiểu Y, xuất bốn cái cột người. ***, mấy hộ vệ này mới vừa rồi còn mất hồn, làm sao lại thức tỉnh nhanh như vậy được a?

      Che ở trước mặt Lạc Tiểu Y, là hán tử tráng kiện chừng ba mươi tuổi, má trái có vết sẹo dài, từ đuôi lông mày cho đến khóe miệng, vết sẹo kia làm cho khuôn mặt nghiêm chỉnh của , thêm vài phần thê lương.

      Sắc mặt chút thay đổi nhìn Lạc Tiểu Y, : “Thực xin lỗi, có phân phó của công tử , người thể ra khỏi phủ này! Tiểu công tử, xin mời trở về !”

      Dứt lời, nhìn hộ vệ bên trái Lạc Tiểu Y: “Lê Nhị, an bài phòng cho tiểu công tử tạm thời nghỉ ngơi.”

      ***, sớm biết thể dễ dàng khỏi đây mà, ai, suýt nữa có thể rời rồi, dù sao chưởng quầy nhà ta cũng là con hổ giấy, ta chỉ mới hôn mặt cái, thiếu chút nữa phát điên. , là thiếu kiềm chế .

      Lạc Tiểu Y giơ cái miệng nhắn, tâm cam lòng nguyện vào ở cái phòng cách vách. Nằm mạnh xuống giường, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên vươn hai tay, gắt gao che lên khuôn mặt nhắn của mình.

      lát sau, buông hai tay ra, lúc này, khuôn mặt nhắn trắng như ngọc, mơ hồ lộ ra chút xấu hổ, mà trong ánh mắt đen thùi lùi linh động kia, cũng thêm vài phần được tự nhiên.

      Ai, nguy hiểm ! ***, chiêu này cũng chỉ có dùng ở người chưởng quầy, ta mới có thể an toàn mà ra.

      Tựa hồ khuôn mặt nhắn và giữa ngón tay, vẫn còn sót lại hơi ấm của Lam Hòa, tim Lạc Tiểu y vừa đập như trống, vừa xấu hổ , khi cảm thấy thắng lợi mà hé miệng cười khẽ, khi chống má nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ái chà , chưởng quầy sai, xem ra đúng là ta biết rồi a! được, Lạc Tiểu Y co được dãn được, nhưng ngươi được a! Ta nhất định phải đem tật xấu này sửa mới được.

      Quyển thứ tư: hùng mỹ nhân tụ hội tại tửu lâu.

      Chương 19: Lam Hòa là người tốt a.

      Edit &Beta: Vô Nguyệt
      Nguồn:https://lachoacung.wordpress.com

      ****************************************

      [​IMG]

      ****************************************

      Lam Hòa ra ngoài, suốt đêm về, thẳng đến khi đèn lồng được thắp sáng , tiếng nhạc mơ hồ truyền tới, Lạc Tiểu Y vẫn nhìn thấy bóng dáng của .

      Im lặng nằm ở giường, vì trải qua màn vừa rồi, nên Lạc Tiểu Y cũng có ý muốn đào thoát nữa. Bất quá cũng phải , Lam Hòa phái tới bốn hộ vệ, người nào ở giang hồ cũng là cao thủ số , với nhiều người toàn lực trông coi như thế , Lạc Tiểu Y muốn chạy trốn khỏi nơi này, còn khó hơn lên trời. Vả lại, người có trí tuệ tuyệt đỉnh như Lạc Tiểu Y, đương nhiên hành động khi bản thân chưa nắm chắc.

      Duỗi cái lưng mệt mỏi, Lạc Tiểu Y mơ mơ màng màng ngủ. Giờ dần ngày hôm sau, đúng giờ liền mở mắt, quơ quơ đầu, chân Lạc Tiểu Y nhấc lên, đem chăn đá xa đến cuối giường.

      Chỉnh lại dây buộc lưng, Lạc Tiểu Y xoay người ngồi dậy, tay xoa xoa hai mắt của mình, rồi xoay người cách hoa lệ, nhảy xuống giường.

      Vừa mới chạm đất, Lạc Tiểu Y liền nhìn thấy cái vạt áo màu đen nằm ở mặt đất, ngẩng đầu, Lạc Tiểu Y liền đối diện với cặp mắt sáng như sao.

      Trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn lần nữa. Lạc Tiểu Y mắt to đen thùi tròn xoe chậm rãi tạo thành đường: “Công tử, chưởng quầy, sao người lại ở trong này?”

      Chậm rãi hai bước, Lạc Tiểu Y cẩn thận nhếch miệng cười: “Công tử gia, làm sao, người lại xuất ở trong phòng tiểu nhân vậy?” Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, ngươi nhất định phải khắc chế chính mình, tại công tử gia nổi cơn sói tính, ngươi trăm ngàn lần nên nhóm lửa đốt bản thân mình a.

      Bởi vậy, sau khi xong những lời . Lạc Tiểu Y đến cách Lam Hòa chừng thước dừng bước lại.

      Thân ảnh cao lớn của Lam Hòa bị bóng đêm bao phủ, hề nhúc nhích, nhưng cặp mắt sâu thẳm kia lại phát ra ánh sáng. rên tiếng, nháy mắt cũng nháy cái, cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Tiểu Y. Do đó trái tim nho của Lạc tiểu y, được dịp đập thình thịch ngừng: ***, công tử gia rất bình thường nha.

      lát sau, mãi đến khi tiếng gà gáy ở ngoài cửa sổ vang lên, Lam Hòa mới có động tĩnh. Chậm rãi : “Ngươi có thể trở về tửu lâu .”

      A?

      “Lưu Thập Nhị đáp ứng ta. Trong vòng ba tháng bắt buộc ngươi . Lạc tiểu nnhất. Bây giờ ngươi chuẩn bị , ta mang ngươi trở về.”

      Dứt lời, Lam Hòa bước đến cửa sổ, xoay người chuẩn bị nhảy ra ngoài, khi đem chân đặt ở bệ cửa sổ bỗng nhiên dừng chút, quay đầu nhìn Lạc Tiểu Y, thản nhiên : “Lạc Tiểu Nhất. Ngươi đừng , ngươi dám nhảy từ cửa sổ xuống nhé?”

      đợi Lạc Tiểu Y trả lời, thân mình bay lên, nhàng tiếng động đứng ở mặt đất. ***, Đây ràng là địa bàn của , cửa chính lại muốn nhảy cửa sổ, chưởng quầy này, đúng là thể hiểu nổi nghĩ gì nữa.

      Vừa bực tức, Lạc Tiểu Y vừa chậm rãi nhảy qua cửa sổ. cực kỳ vụng về rơi xuống mặt đất.

      Lam Hòa thèm để ý đến . nhanh ra ngoài. Quả nhiên. đến chỗ tường vây phi người nhảy qua. Lạc Tiểu Y cũng thành theo sát bay qua khỏi tường vây. Quay đầu nhìn mảnh đen thui ở sau lưng, Lạc Tiểu Y hoàn toàn nhìn được hình dáng của phủ đệ này.

      lúc muốn nhìn xung quanh . Bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay căng thẳng, tiếp theo, cỗ lực lớn đánh về phía khiến bay thẳng về phía trước. ***, công tử gia, sao lại để ý như vậy nhỉ, biết nơi này là địa phương gì mà thể cho người khác biết .

      Đúng rồi, công tử gia phải trừng phạt ta sao? Làm sao làm, lại giúp ta giải quyết chuyện Lưu Thập Nhị? Chẳng lẽ là do tối hôm qua vành tai và tóc mai của ta với chạm nhau sao?

      Nghĩ đến tối hôm qua, khuôn mặt nhắn của Lạc Tiểu Y nhanh chóng đỏ lên. Nuốt ngụm nước miếng, Lạc Tiểu Y thầm nghĩ: bất quá biện pháp này thể dùng nhiều, ngày hôm qua công tử gia rất xúc động a, thiếu chút nữa làm hại trinh tiết của ta rồi.

      Trong lúc miên man suy nghĩ, hai người dùng nửa canh giờ đến tửu lâu. Tiến vào đại sảnh, bóng dáng Lam Hòa nhoáng lên cái liền biến mất còn bóng dáng, Lạc Tiểu Y bất đắc dĩ trở về bên người Lý đầu bếp, lại bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới.

      Hôm nay vẫn là ngày có thời tiết vô cùng đẹp, khi hai mỹ nhân tuyệt sắc xuống dưới lầu dùng cơm khách nhân ngồi hơn phân nửa trong đại sảnh.

      Lạc Tiểu Y loay hoay làm việc chân chạm đất lấy lần, ngày hôm qua xảy ra việc kia, tựa hồ trở thành trung tâm chú ý của mọi người . Thỉnh thoảng có người nhìn từ xuống dưới, có ánh mắt chán ghét, cũng có ánh mắt sắc dục.

      Lạc Tiểu Y mực làm như thấy, cầm bầu rượu theo, tha thiết chạy đến trước mặt Hà Chấn Vân, châm rượu cho .

      Trong lúc đó, ở đại sảnh vốn dĩ rất ồn ào, bỗng nhiên trong nháy mắt tất cả mọi thanh đều biến mất. Ái chà , lại có náo nhiệt xem a?

      Hai mắt Lạc Tiểu Y nháy lên phát sáng, tay vừa rót rượu, vừa quyết đoán quay đầu nhìn về phía cửa.

      Cửa đứng hai người!

      nam nữ!

      nam nữ nắm tay nhau!

      Nam tuấn mỹ cực kỳ thanh nhã, giống như bảo ngọc quý báu dấu trong ngân khố, quần áo ngân y mặc ở người của , có khí chất thanh cao khó mà tả nổi. Nữ cực kỳ thanh lệ, cặp mắt phát sáng, làn da mềm mại như nước, cái miệng nhắn đỏ bừng , dáng người cực kỳ đầy đặn, lại vô cùng hợp với vẻ mặt xấu hổ mang theo e sợ , có loại gợi cảm từ trong bộc lộ ra. Bàn về vẻ đẹp, nàng có thể cùng hai vị tiểu thư Nguyễn, Mạc ganh đua cao thấp!

      Khuôn mặt nhắn của Lạc Tiểu Y tái , biết tại sao, chỉ cảm thấy lòng mình rầu rĩ , khó chịu.

      Lúc này, mọi người ở đại sảnh nhìn hai người tỉnh táo lại, loạt tiếng chào hỏi liên tiếp truyền đến: “Là Lam đại chưởng quỹ a? Ha ha.”

      “Lam công tử, biết giai nhân bên người công tử là ai a? Quốc sắc thiên hương như thế, Lam công tử đúng là diễm phúc lớn a.”

      “Chưởng quầy , người trở lại?”

      Ở trong tiếng chào hỏi hỗn tạp của mọi người, giọng vang lên: ” Tửu lâu Thiên Lý Hương nho này, tự nhiên xuất ba vị đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành , người nào cũng là vạn dặm khó thấy, mắt của chúng ta đúng là có phúc.”

      “Có phúc cũng đâu có dùng được? Ta là muốn giống hai vị công tử này, có thể vui vẻ ôm tiểu mỹ nhân, mới uổng công a .”

      “Đúng vậy đúng vậy, mỹ nhân như thế nếu để cho ta ngủ chung lần, chết sớm ba năm cũng nguyện ý.”

      Lạc Tiểu Y giương cái miệng nhắn, ngơ ngác nhìn cửa lớn, đụng phải cặp người ngọc kia. mạnh mẽ hít sâu vài cái, trái tim nhanh chóng tràn ngập loại cảm xúc cực kỳ cổ quái… loại buồn bực rất kỳ quái.

      mặt lộ ra cái tươi cười, vẻ mặt xuân phong của Lam Hòa chút để ý xoay đầu lại, chân chính đụng chạm hai mắt của Lạc Tiểu Y.

      Hắc hắc hắc hắc!

      Lạc Tiểu Y vội vàng tươi cười lộ ra tám cái răng nhìn Lam Hòa, nụ cười này vừa ra, khuôn mặt của Lam Hòa bỗng nhiên trầm xuống. Bất quá chỉ trong chớp mắt, lại mặt mày hớn hở nhìn nữ tử bên cạnh , mỉm cười : “Có đói bụng ? Dùng bữa sáng nhé.”

      “Vâng.” Hai tròng mắt mỹ nhân như nước nhìn Lam Hòa, giữa sóng mắt lộ ra tình ý, chút kiêng kị nào ở trước mặt mọi người.

      Lam Hòa nắm tay nàng, đến cái bàn trống rồi ngồi xuống. mỉm cười, cũng ngẩng đầu, kêu lên: “Lạc Tiểu Nhất, tới đây chút!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển thứ tư: hùng mỹ nhân tụ hội tại tửu lâu.

      Chương 20: Đối đáp.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt
      Nguồn:https://lachoacung.wordpress.com

      ****************************************

      [​IMG]

      ****************************************

      biết vì sao, Lạc Tiểu Y rất cam lòng mà tới, trong lòng loại buồn bực khó tả, làm cho hận thể hành hạ Lam Hòa cùng với nữ nhân bên cạnh chút.

      Cùng lúc đó, ý niệm kỳ quái lên trong đầu của : thể để cho Lam Hòa phát mình vui.

      Vì thế, chạy đường vọt tới trước mặt hai người, trước tiên quan sát đánh giá mỹ nhân kia từ xuống dưới vài lần, rồi mới quay đầu cười hì hì với Lam Hòa, : “Chưởng quầy , ngài muốn ăn gì?”

      Lam Hòa nghiêng đầu, cẩn thận dò xét lát, rồi nhếch miệng cười. Nụ cười này, Lạc Tiểu Y hiểu vì sao, đột nhiên cảm giác như có từng trận gió lạnh thổi vào người.

      Cười xong, Lam Hòa nhìn mỹ nhân ở bên cạnh: “Xảo Nương, nàng muốn ăn gì?”

      Vẻ mặt kia rất ôn nhu! ***, rất quen thuộc!

      Tuy Lạc Tiểu Y tại sao Lam Hòa ôn nhu với mỹ nhân này, mình lại cảm thấy quen thuộc. Nhưng bây giờ, trong lòng lại dấy lên cổ hỏa khí. Cổ hỏa khí này khiến cho loại xúc động: nhất định phải làm cho hai người này đau khổ, đau khổ!

      Lạc Tiểu Y phong cách hành chuẩn mực, muốn hại người đầu tiên phải thập phần tha thiết, thập phần nhiệt tình mà hầu hạ tốt đối phương a.

      Bởi vậy, nhếch miệng cười, cười hì hì nhìn Xảo Nương, thấy hai mắt nàng kia tình đưa tình nhìn chưởng quầy nhà mình, sóng mắt kia quả thực có thể ra nướ . Nàng thản nhiên cười, cất giọng trong trẻo mềm mại : “Hay là công tử làm chủ .”

      Lam Hòa cười, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y nụ cười kia lập tức cứng lại, hình như ngại Lạc Tiểu Y làm vướng mắt của , do đó dùng loại giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo : “Tiểu Nhất, ngươi Lý thúc chuẩn bị tốt. Ừ, thức ăn chúng ta muốn là: canh cải thịt viên, thịt kết đồng tâm , tiên nhân luyến, gà sốt dấm hành, trứng vịt muối.”( VN: e hèm, myu ơi, help me)

      Thấy Lạc Tiểu Y chần chờ, hừ lạnh tiếng, kiên nhẫn : “Lề mề cái gì? Còn mau ?”

      “Dạ. Chưởng quầy đợi chút. Tiểu nhân lập tức ngay.” Lạc Tiểu Y cười hì hì cúi người. Lập tức thân mình gập lại, chạy vào trong viện.

      cho Lý đầu bếp xong, Lạc Tiểu Y cũng vội vã rời . Mũi chân ngừng vẽ loạn đất bùn, tròng mắt đen thùi xoay chuyển cực kỳ vui vẻ.

      ***, ta có nên động tay động chân chút vào trong thức ăn nhỉ? được, làm như vậy qua công khai a.

      Đúng rồi, ta trước tiên phải tìm hiểu vị Xảo Nương này . Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Có lẽ ta nên tìm hiểu lai lịch của nàng, sau đó hại gì hại. Hừ, còn có chưởng quầy nữa, lần này ta nhất định phải trị cho bằng được!

      “Lạc Tiểu Nhất, thức ăn làm xong, ngươi tiến vào đem lên .” thanh hơi ôn nhu của Lý đầu bếp từ phòng bếp truyền ra, Lạc Tiểu Y vọt vào. Liền đối mặt với khuôn mặt bánh thịt hớn hở tươi cười của Lý đầu bếp.

      Liếc mắt xem xét Lạc Tiểu Y cái. Lý đầu bếp bỗng nhiên ồm ồm : “Vị Xảo nương này đúng là tiểu mỹ nhân động lòng người, công tử cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý .”

      Thấy Lạc Tiểu Y ngẩng đầu hai mắt trừng lớn nhìn mình, Lý đầu bếp chút keo kiệt nào hướng nhếch miệng cười hiểm: “Lạc Tiểu Nhất. Công tử thích nương kia, ngươi về sau cách xa chút.” Huy động nắm tay lớn, lý đầu bếp ồm ồm quát: “Hừ, công tử của ta vốn là nam nhi tốt, lại bị tiểu tử nhà ngươi dụ dỗ thành đồng tính . Lần này tốt rồi, công tử cải tà quy chính, Lạc Tiểu Nhất, ngươi cách xa công tử gia chút cho ta, nếu để cho ta thấy ngươi lại có hành vi đứng đắn, ta mà biết làm thịt tiểu tử nhà ngươi!”

      tới đây, tròng mắt ố vàng của trừng lớn, đằng đằng sát khí nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm.

      Lạc Tiểu Y vội vàng cúi đầu, thân mình như mèo, hai tay đoạt lấy hộp đựng thức ăn, liền lùi lại, nhanh chóng thoát ra khỏi cửa lớn phòng bếp.

      Ai ya, chưởng quầy ngươi cần trêu chọc ta nha, như vậy ta lại càng muốn dụ dỗ ngươi! Oa ha ha ha, ta vẫn muốn ngươi cõng lưng danh hiệu đồng tính đấy, để rồi xem có mụ đàn bà nào dám gả cho ngươi !

      Nghĩ đến đây,trong lòng Lạc Tiểu Y ngừng vui vẻ.

      Bưng hộp đựng thức ăn chạy vào nội sảnh. Lạc Tiểu Y mới vừa vào cửa, cổ họng liền rống lớn: “Công tử gia, thức ăn ngài cần làm xong!”

      bước lướt qua, Lạc Tiểu Y hoa lệ đem hộp đựng thức ăn đưa tới bên cạnh Lam Hòa. Vừa dọn thức ăn ra, vừa hát : ‘ Canh cải thịt viên đến! Thịt kết đồng tâm đến! Tiên nhân luyến đến! Gà sốt dấm hành đến! Trứng vịt muối đến!” Hát xong, thắt lưng khom xuống sâu, mặt mày hớn hở : “Công tử gia, vị tiểu thư này, mời chậm rãi dùng, tiểu nhân cáo lui trước.”

      Dứt lời, Lạc Tiểu Y xoay người cái chuẩn bị chuồn . Ta lại muốn hại nhân a! Lại có cơ hội bộc lô tài năng rồi a! Ta phải chạy về chuẩn bị tốt mới được!

      Mới chạy được hai bước, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc của Lam Hòa vang lên: “Tiểu Nhất, lại đây.”

      A? Còn có việc gì nữa?

      Cười hì hì quay đầu, Lạc Tiểu Y chợt phát . Khuôn mặt của chưởng quầy nhà mình so với vừa rồi tựa hồ đen thêm phần.

      Lạnh lùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Y cái, Lam Hòa thản nhiên : “Ngươi đứng ở bên cạnh hầu hạ .”

      Mặt mày ỉu xìu cúi đầu, Lạc Tiểu Y rầu rĩ : “Dạ”

      Cầm bầu rượu lên, châm ly rượu đầy cho Lam Hòa, Lạc Tiểu Y nhìn về phía Xảo Nương, cười tủm tỉm : “Vị nương này có muốn uống chút rượu hay ?”

      Xảo Nương hai gò má choáng váng, đôi mắt như nước vẫn như si như say nhìn Lam Hòa, nghe được câu hỏi của Lạc Tiểu Y, nàng đầu cũng ngẩng, chính là nhìn Lam Hòa khẽ mở môi đào : “Ta nghe Lam công tử .”

      Bên cạnh, ngón trỏ Lam Hòa cầm ly rượu, nghe vậy : “Rót cho nàng .”

      Lạc Tiểu Y ừ tiếng, chạy chậm đến bên cạnh Xảo Nương, rót ly rượu đầy cho nàng . Trong thời gian rót rượu, hai mắt trượt lên trượt xuống người Xảo Nương, cân nhắc nên dùng biện pháp gì xuống tay.

      Lam Hòa vẫn lạnh lùng chú ý đến , nhìn thấy hai hạt châu của cứ đổi tới đổi lui như vậy, lập tức cười lạnh tiếng, : “Lạc Tểu Nhất, ngươi nhìn cái gì?”

      “A? Ha ha, công tử gia, tiểu nhân thấy vị nương quốc sắc thiên hương này, bởi vậy nhìn đến choáng váng ạ.” Dứt lời, khuôn mặt nhắn nhanh chóng đỏ bừng, lúng ta lúng túng nhìn Xảo Nương : “Tiểu nhân vô lễ, kính xin tiên tử chớ trách!”

      Xảo Nương nghe câu của Lạc Tiểu Y sớm che miệng nhàng nở nụ cười. Nàng sóng mắt như nước chuyển hướng nhìn Lam Fòa, thấy mặt vẫn lạnh như vậy, khỏi lên chút ảm đạm. Khanh khách cười, Xảo Nương với Lạc Tiểu Y ngừng tạ lỗi: “ có việc gì , tiểu nhị ca.”

      “Đa tạ tiên tử đại lượng.” Lạc Tiểu Y cười quyến rũ, bước nhanh tới bên người Lam Hòa.

      Cẩn thận châm rượu cho Lam Hòa, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên nâng miệng lên, khỏi ủy khuất nhìn Lam Hòa : “Chưởng quầy , vừa rồi Lý đại thúc mắng tiểu nhân.”

      Thân thể Lam Hòa cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Y, cười lạnh tiếng, : “Phải ? Ngươi chỉ là tiểu nhị, chẳng lẽ thể chửi?”

      Tròng mắt Lạc Tiểu Y vừa chuyển, Lam Hòa lại lạnh lùng : “Tốt lắm, nơi này cần ngươi hầu hạ nữa, ngươi làm việc thôi.” Ai ya , chưởng quầy của ta quá giảo hoạt rồi, biết ta muốn ở trước mặt tiểu mỹ nhân làm xấu mặt mũi của , cư nhiên trực tiếp đuổi ta .

      *Giờ ăn đến rồi:

      1. Canh cải thịt viên:

      [​IMG]



      2.Thịt kết đồng tâm:-(Dùng thịt heo xắt dài mỏng kết hành hình đồng tâm rồi chiên hoặc nướng.)


      [​IMG]


      3.Tiên nhân luyến:-(Tên gọi hoa mỹ thế thôi chứ đây là món cánh gà om sốt đậu)

      [​IMG]



      4.Gà sốt dấm hành:

      [​IMG]



      5.Trứng vịt muối:

      [​IMG]

      Quyển thứ tư: hùng mỹ nhân tụ hội tại tửu lâu.
      Chương 21: Nghe lén.

      Edit&Beta: Vô Nguyệt
      Nguồn:https://lachoacung.wordpress.com

      ****************************************
      [​IMG]
      ****************************************

      Hai tròng mắt của Lạc Tiểu Y đổi tới đổi lui, vòng vo ngày, thẳng đến khi hốc mắt muốn đau, hai mắt muốn mờ, cũng nghĩ ra được chủ ý gì. Từng giờ từng phút từng giây trôi qua, ánh trăng cao cao treo bầu trời đêm, mấy vì sao nhấp nhánh sáng lấp lánh ngừng, mà đầu của , vẫn mảy may nhảy ra nửa diệu kế .

      Từ khi ba tiểu mỹ nhân quay trở lại phòng của mình, tửu lâu cũng bắt đầu thưa khách. Lạc Tiểu Y đem mọi chuyện còn lại giao cho Tiểu Quang xong, liền biến mất như làn khói.

      Nhìn ánh trăng đỉnh đầu, lại nhìn trang phục màu xanh của tiểu nhị nằm người mình, thân mình Lạc Tiểu Y như mèo, như gió, như sương, chạy lên lầu hai. nhìn chằm chằm vào sương phòng của Xảo Nương vài lần, rồi bước đến, cách sương phòng chừng hai mươi thước ngừng lại.

      Đem thân mình co rụt lại, làm cho chính mình hoàn toàn vào trong bóng đêm. Lạc Tiểu Y vèo vèo vài cái, chui lên xà ngang . Ở nơi này, mấy ngày trước Lạc Tiểu Y tới lần, lần đó là vì xem hái hoa tặc đại chiến cùng với con heo băng, còn lần này, vẫn thực kế cũ, bám sát, tiếp cận, theo dõi hai người Lam Hòa và Xảo Nương!

      tại là giờ dậu, trong thành Lạc Dương là mảnh im lặng, hề có bất kỳ tiếng động nào. Lạc Tiểu Y dán lỗ tai lên vách tường, hai mắt mở lớn nhìn màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, có hai bóng ngườiđang .

      Xảo Nương chậm rãi đứng dậy, vòng eo đung đưa đến trước người Lam Hòa. Đến trước người nàng cười duyên tiếng, tay mềm ngọc trắng xoa xoa khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của Lam Hòa, ánh mắt như si như say. Mất lớn khí lực, nàng mới làm cho chính mình tỉnh táo lại, cả người nàng có khuynh hướng đổ về phía trước, lộ ra cặp vú căng tròn , Xảo Nương mở đôi môi đỏ mọng lên. Ở bên lỗ tai Lam Hòa thở ra hơi, mềm mại, đáng đến tận xương : “Lam công tử, thời điểm còn sớm, cho thiếp hầu hạ chàng nhé.”

      Dứt lời, eo ếch của nàng vừa chuyển, mông ngọc mượt mà ngồi đùi Lam Hòa. Cười tự nhiên, Xảo Nương nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú có bất kỳ cảm xúc nào của Lam Hòa ánh mắt nhanh chóng lên chút ảm đạm.

      Tay ngọc xoa xoa bộ ngực rắn chắc của Lam Hòa. Xảo Nương chậm rãi đưa tay vào áo bào của . Thanh có chút lo lắng : “Lam công tử. Từ năm kia, từ khi thiếp từ biệt chàng, thiếp mỗi ngày đều nghĩ về chàng. Trong hai năm này, thiếp vì chàng thủ thân như ngọc, vài lần suýt nữa mất trinh tiết vào tay người khác, công tử lần này mang thiếp về, chẳng lẽ muốn thương thiếp sao?”

      Tay ngọc xảo diệu chuyển động ở nụ hoa Lam Hòa, Xảo Nương dường như có chút giận dỗi, có chút vui mừng liếc nhìn Lam Hòa cái. Thấy khóe miệng tuy lộ ra tia tươi cười nhợt nhạt , nhưng lại có chút dao động nào, hai mắt lại có điểm thất thần , đôi mày nàng trói chặt, tiếp tục trầm xuống.

      Thở dài tiếng trong lòng, Xảo Nương cắn môi dưới, từ đùi Lam Hòa nhảy xuống. Ở trong kinh ngạc của Lam Hòa, nàng lui ra sau hai bước, mỉm cười . Khuôn mặt nhắn ngẩng lên. Nước mắt ngập hai tròng mắt khóc ròng : “Công tử, ngươi muốn thương thiếp phải ?” Dứt lời, nàng nhàng đứng thẳng, nghẹn ngào xoay người.

      Lạc Tiểu Y ở xà ngang, chỉ mơ hồ nhìn thấy động tác của hai người, Nhưng giọng , lại nghe được ràng từng chữ. thầm nghĩ, sư phó đúng, nước mắt của nữ nhân đúng là vũ khí lợi hại, bởi vậy ta mới thường dùng vũ khí này đánh cho chưởng quầy tơi bời. Ái chà, Xảo Nương cũng chẳng tài giỏi gì, cư nhiên lại dùng kế cũ của ta!

      ***, nàng này mặc dù là nữ tử thanh lâu, nhưng nghe nàng ,có khả năng nàng vẫn là mỹ nhân trong sạch. Ai ya, trinh tiết của công tử gia, sao có thể thuộc về loại nữ nhân này a? được, bất luận hôm nay như thế nào ta cũng phải ngăn cản chuyện này a.

      Tìm cái cớ cho hành vi của mình, Lạc Tiểu Y híp hai mắt lại chăm chú nhìn hai người ở trong sương phòng .

      Ở trong tiếng ngẹn ngào của Xảo Nương, qua lâu sau, Lam Hòa mới bỗng nhiên đứng dậy. bước đến sau lưng Xảo Nương, nhàng : “Xảo Nương, nàng nghĩ nhiều rồi. Được rồi, nàng nghỉ ngơi sớm .” Dứt lời, nhanh về phía cửa.

      Xảo Nương khẩn trương, vội vàng nũng nịu kêu lên: “Lam công tử.” Xông về phía trước hai bước, Xảo Nương ôn nhu như nước : “Là Xảo Nương hồ đồ, công tử, Xảo Nương tương tư công tử hai năm, vất vả mới có thể gặp lại công tử, cầu lâu dài muôn thuở, chỉ cầu công tử đêm thương tiếc!”

      ***,Nàng rất cảm động, ngay cả ta cũng muốn động tâm. Công tử gia, ngươi trăm ngàn lần nhất định phải bình tĩnh a, nếu ngươi vững vàng, ta liền quăng mê hương giúp ngươi bình tĩnh chút nha!

      Ở trong lo lắng đề phòng của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa dừng lại, đưa tay đặt ở chốt cửa, vừa mở cửa phòng, vừa thản nhiên : “Xảo Nương, nàng dừng lại thôi, bản công tử ta phải phu quân của nàng. Ngày mai nàng nên quay trở về .” Dứt lời, bước ra khỏi cửa phòng nhanh chóng rời .

      Nhìn bóng dáng Lam Hòa xa, hai người đồng thời ngơ ngác nhìn. Xảo Nương cắn môi dưới, nước mắt muốn dấu diếm dần chuyển động lộ ra trong hốc mắt. Mà xà ngang , Lạc Tiểu Y cũng khẽ nhếch cái miệng nhắn, có cỗ vui sướng bỗng nhiên xông thẳng lên đầu .

      Xảo Nương chậm rãi đóng cửa phòng lại, rồi trận khóc ròng nhanh chóng truyền đến trong tai Lạc Tiểu Y. Ở trong tiếng khóc, mơ hồ nghe thấy Xảo Nương : “Ta là khờ a, biết Lam công tử bình sinh thích nhất là ràng buộc, ghét nhất bị nữ nhân si tình, ta lại cứ tự cho mình là đúng. Nếu ta vừa rồi biểu hờ hững chút, gặp dịp chơi, có lẽ quả quyết rời như vậy!”

      Từ từ, rồi tiếng khóc cũng dừng lại, chỉ chốc lát, Xảo Nương đứng dậy, trong thanh mang theo vài phần kiên quyết cùng lãnh ý: ” được, tối hôm nay là cơ hội cuối cùng, lúc này đây, ta nhất định phải thành công khiến cho Lam lang ở lại! Chỉ cần ta mang thai con của chàng, vậy chàng đời này kiếp này, cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi được ta!”

      Nhìn vào trong sương phòng, bóng dáng duyên dáng của Xảo Nương loay hoay chuẩn bị, mắt to của Lạc Tiểu Y khoái hoạt híp lại. Oa ha ha ha ha, hóa ra, thoạt nhìn nàng rất nhu nhược, cư nhiên cũng dám chuẩn bị kế hoạch ám hại chưởng quầy nhà ta. Oa ha ha, náo nhiệt này ta nhất định phải xem a.

      Lạc Tiểu Y nghĩ nghĩ, Lam Hòa mới vừa rồi trực tiếp rời khỏi tửu lâu, chắc mưu kế của Xảo Nương , dù thế nào nữa, cũng phải đợi công tử gia trở về mới có thể sử dụng được. Thừa dịp bây giờ còn rảnh rỗi, ta cũng nên chuẩn bị chút.

      Nghĩ đến đây, nhanh như chớp trượt xuống xà ngang, lặng yên tiếng động chạy theo hướng ngược lại.

      Lướt qua vài sương phòng, ngang qua cửa sổ lớn, Lạc Tiểu Y chuẩn bị nhảy , chợt nghe giọng nữ kiều mỵ : “Liễu lang bàn thơ luận tranh với con tiện nhân kia sao?”

      A, là thanh của Mạc tiểu thư, ngờ, nữ nhân nũng nịu như vậy, thanh lại có thể oán độc như thế!

      Lạc Tiểu Y sửng sốt dừng động tác lại, thân mình chợt lóe, tìm góc an toàn để nghe lén .

      “Đúng vậy, theo nô tỳ nghĩ, nếu tiểu thư hành động, vị trí chủ mẫu của Liễu gia, hơn phân nửa thuộc về tiện nhân họ Nguyễn kia mất thôi.”

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :