Chương 39: Hoa lạc nhà ai ()
“Ngươi muốn đưa hai huynh đệ sơn tặc của nàng ấy đến kinh thành sao?” Từ lúc rời khỏi Đông Cung, Mặc Vĩ Thiên ngừng lảm nhảm, “Giờ phụ thân ta về kinh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chúng ta, thể xảy ra bất cứ sai lầm nào trước lễ phong phi.”
“Ta biết” Tề Diệc Bắc vừa vừa : “Với tính cách điên rồ của nàng ta, nếu đáp ứng, chỉ sợ lại gây thêm rắc rối, bây giờ về bàn bạc với sư phụ rồi hãy …” Đột nhiên, dừng lại, Mặc Vĩ Thiên theo sau để ý liền đụng vào người .
“Ngươi làm gì…”
“Hoài vương.”
Tề Diệc Bắc thốt lên hai chữ dập tắt bất mãn của Mặc Vĩ Thiên. ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Hoài vương điện hạ thân áo trắng kim quan từ xa tới, có vẻ như muốn đến Đông cung. Mặc Vĩ Thiên cười : “Xem ra trại chủ đối đãi với huynh đệ ngươi tệ, nếu để Hoàng Thượng thấy, chắc ngài rất vui mừng.”
Tề Diệc Bắc bất mãn hừ tiếng, “Đúng là tâm tư của Tư Mã Chiêu.”
Trong lúc hai người chuyện, Hoài vương tới gần, Mặc Vĩ Thiên cười : “Hoài vương điện hạ thần thanh khí sảng, chắc hẳn gần đây có chuyện vui.”
Tề Thụy Nam : “Mặc huynh cứ đùa, vị này chính là nghĩa muội của Mặc huynh, Phó nương sao?”
Tề Diệc Bắc hạ mi nhàng thi lễ, “Tiểu nữ tham kiến Hoài vương điện hạ.”
Tề Thụy Nam cười : “Phó nương cần khách khí, tiểu vương từ lâu nghe danh, nhưng có duyên gặp mặt, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên như lời đồn đại.”
“Đồn đại?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều Phó nương điềm đạm như nước, khí chất như hoa, hôm nay vừa thấy, quả thực đúng vậy.”
Mặc Vĩ Thiên muốn phì cười, trêu ghẹo : “Từ trước tới nay người tự xưng quân tử như Hoài vương mà miệng lưỡi trơn tru thế, đừng là ngài có ý với muội muội ta nhé?”
Tề Thụy Nam mỉm cười, chắp tay với Tề Diệc Bắc: “Phó nương xin đừng chê trách, lời đồn như thế, tiểu vương cũng chỉ ăn ngay mà thôi.”
Tề Diệc Bắc hạ thấp người : “Hoài vương tình thâm ý trọng, đối với vương phi khuất nhớ mãi quên, sao có thể như lời nghĩa huynh, Du Nhiên đâu dám có hy vọng xa vời này.”
Tề Thụy Nam mỉm cười, lại : “Mặc huynh, nghe Mặc tiên sinh về kinh? Đúng là thế sao?” hỏi Mặc Vĩ Thiên, nhưng ánh mắt vẫn liếc về Tề Diệc Bắc. Mặc Vĩ Thiên cười xấu xa quay mặt sang bên, giả bộ ngắm cảnh. Tề Diệc Bắc thầm mắng trong lòng, ngẩng đầu lên mỉm cười : “Hồi điện hạ, đúng là chúng thần cùng nghĩa phụ tiến cung.”
“Ta mấy năm gặp Mặc tiên sinh, hôm khác nhất định đến bái phỏng.”
Mặc Vĩ Thiên : “Chắc chắn rồi, khi đến nhớ mang nhiều vàng bạc châu ngọc, thư họa cổ chút. Lần trước Hoài vương điện hạ tìm được bút tích gốc của Vương Chi, thực khiến tiểu đệ đại khai nhãn giới, biết bây giờ có còn hay ?”
Tề Thụy Nam cười : “Trân phẩm tất nhiên là có thể gặp nhưng thể cầu, tuy nhiên bảo vật phải gặp người biết thưởng thức. Ở chỗ tiểu vương có bức Viễn Sơn Thu thủy đồ, nhất định hôm ấy dâng lên, xin Mặc tiên sinh biện giải giả.” Dứt lời, lại với Tề Diệc Bắc: “Ngày mai ta hẹn với mấy vị bằng hữu chơi thuyền, chẳng biết Phó nương có hứng thú ?”
Tề Diệc Bắc hơi trầm ngâm, “Du Nhiên dám làm trái ý tốt của điện hạ, nhất định ngày mai cùng nghĩa huynh.”
Tề Thụy Nam vui vẻ : “Thế tốt, ta phải đến thăm Thái tử điện hạ, bồi nhị vị hàn huyên thêm được, mời!”
Tề Thụy Nam rồi, Mặc Vĩ Thiên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc : “Ngươi muốn du thuyền cùng ?”
Tề Diệc Bắc cười : “Nếu Hoài vương điện hạ có tình ý với ‘Phó Du Nhiên’, tại sao chúng ta thành toàn ? nghe linh tinh cũng tốt.”
Mặc Vĩ Thiên cười to: “ ngờ ngươi cũng có ngày dùng mỹ nhân kế.”
Tề Diệc Bắc hơi cong môi, “Hoài vương định làm gì, trong lòng chúng ta đều , cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua. Tuy nhiên, trận này cuối cùng vẫn thua.”
Hai người thầm lúc, hồi phủ chờ Mặc Yến Thần bàn bạc đối sách. Chúng ta trước tạm nhắc tới, bây giờ về Phó Du Nhiên.
Sau khi đám Tề Diệc Bắc rời khỏi Đông cung, Phó Du Nhiên lâm vào gian đoạn tư tưởng hỗn loạn. Nàng biết quyết định của mình là đúng hay sai, vì sở thích của mình, mà phải giải tán sơn trại, nếu để huynh đệ trong trại biết được, mọi người đau lòng đến mức nào. Nhưng nàng cũng rất lo lắng, các huynh đệ trong trại giờ đều là trung niên, đến khi tuổi già sức yếu, sao có thể cướp bóc được nữa? Nghĩ như vậy, việc giải tán sơn trại lại thấy hợp lý chút, có lẽ như lời Tề Diệc Bắc , chỉ cần cuộc sống yên ổn, chẳng có ai muốn làm sơn tặc nữa. Đúng lúc nàng miên man suy nghĩ, Vinh Thăng tiến vào bẩm báo, Hoài vương đến. Phó Du Nhiên cũng có tâm trạng giả bệnh để làm nũng soái ca, ủ rũ tới. Tề Thụy Nam thấy Thái tử vẻ mặt nhợt nhạt ra, bước chân lảo đảo, Phó Du Nhiên khoát tay, “Ta sao, mấy ngày nay vất vả cho Nhị ca rồi.”
Tề Thụy Nam : “Thái tử vì thần mà bị thương, đương nhiên mỗi ngày thần phải tới thăm, làm sao đến mức vất vả chứ. Thần thấy sắc mặt Thái tử tốt, hãy trở về phòng nghỉ ngơi .”
Phó Du Nhiên lắc đầu, “Ta có tâm .”
Tề Thụy Nam mỉm cười, cũng hỏi thêm, Phó Du Nhiên : “Trong sân có tổ kiến, kiến bé kiến to cùng chung sống với nhau. Nhưng sáng nay, kiến đầu đàn lại bỏ tổ kiến mà , tổ kiến như rắn mất đầu, rối loạn vô cùng, ngươi xem, con kiến đầu đàn kia có phải có lương tâm ?”
Tề Thụy Nam hơi kinh ngạc, “Thái tử vì việc này mà tâm tình tốt?”
Phó Du Nhiên gật đầu, Tề Thụy Nam mỉm cười, : “Con người phải ngừng vươn lên, loài kiến cũng thế. Con kiến đầu đàn rời đương nhiên là có nguyên nhân của nó, tổ kiến hỗn loạn do chưa thích ứng được, chờ thời gian sau, tổ kiến quen dần, tự bắt đầu cuộc sống mới. Trước đây chúng vì kiến đầu đàn mà bận rộn ngừng, nay được tự do, biết chừng chúng lại thêm phần vui sướng.”
hiểu sao, nghe được lời của soái ca, tâm tình Phó Du Nhiên dần dần bình ổn, gật đầu : “Nghe nhị ca vậy, ta yên tâm hơn.”
Trong mắt Tề Thụy Nam lên tia nghi hoặc, Thái tử trước đây tuy thông minh, nhưng đều do Hoàng hậu răn dạy. giờ khác, từ trong ánh mắt Thái tử có thể nhận ra, đơn và vui vẻ đều xuất phát từ thực lòng, có người vì tổ kiến mà thương cảm như vậy? Nếu phải, như vậy diễn xuất của Thái tử dày công tôi luyện đến mức lộ ra ngoài. Nghĩ vậy, Tề Thụy Nam ướm hỏi: “Mới vừa rồi thần gặp Mặc huynh và Phó nương, còn hẹn ngày mai cùng nhau du thuyền. Nếu thân thể Thái tử còn lo ngại, người có muốn đến đó ?”
Hai mắt Phó Du Nhiên sáng lên, du thuyền? Lão Tề quả thực là người bạn chí cốt, biết thay nàng bồi dưỡng tình cảm phu thê, nàng cười : “Ta , sợ quấy rầy hai người.”
Tề Thụy Nam : “Chỉ là bằng hữu cùng du ngoạn, tại sao lại quấy rầy được?”
“Bằng hữu?” Phó Du Nhiên nhăn mặt: “Huynh cũng là, hẹn nương người ta du ngoạn còn đưa theo đống bằng hữu làm gì? nam quả nữ chung thuyền, mới phát triển tình cảm.”
“Thái tử cứ đùa, thần và Phó nương…”
“Đúng rồi, huynh vẫn chưa biết, chút tin tức cho huynh nghe, "Phó Du Nhiên kéo cổ Tề Thụy Nam, khẽ vào tai : “Mặc tiên sinh đề thân với phụ hoàng, chờ ngày ta phong phi, phụ hoàng đem Phó nương gả cho huynh, để tổ chức hôn lễ cùng ta.”
Tề Thụy Nam hoảng sợ, “Vì sao thần biết? Hơn nữa vừa rồi Mặc huynh và Phó nương cũng nhắc tới.”
“Nữ nhân da mặt mỏng, sao có thể biết xấu hổ mà đứng trước mặt huynh ‘Ta muốn gả cho chàng’ được?”
Tề Thụy Nam hơi hồ đồ, “Nhưng phụ hoàng ràng vẫn muốn Phó nương tiến cung.”
“Vốn định như vậy.” Phó Du Nhiên hăng hái : “Nhưng sau đó Phó nương vui, chỉ ngưỡng mộ Hoài vương huynh, mà nay Mặc tiên sinh về kinh cũng là vì việc này.”
“Thái tử sao?” Tề Thụy Nam vẫn hoài nghi.
“ hơn cả vàng ấy chứ!” Phó Du Nhiên vỗ vai, “Đến lúc đó huynh biết, ta tiết lộ cho huynh, để khi phụ hoàng chỉ hôn, huynh quá hoảng sợ.”
Tề Thụy Nam trầm ngâm im lặng, quả thực từng có ý này để được Mặc Yến Thần ủng hộ, nhưng chẳng lẽ việc này chỉ đơn giản thế thôi ư? Phó Du Nhiên thấy Tề Thụy Nam , tưởng muốn thành thân vội la lên: “Có phải huynh vẫn còn nhớ thương Vương phi khuất nên muốn cưới?”
“Thần chỉ … hơi ngạc nhiên, Phó nương dịu dàng đáng , đương nhiên là hiền thê lương mẫu.”
Phó Du Nhiên mừng rỡ, “Thế tốt, mấy hôm tới huynh cần tiến cung thăm ta, chỉ cần chú tâm bồi dưỡng tình cảm phu thê, đến lúc huynh đệ chúng ta cùng thành thân, lại là giai thoại.”
Tề Thụy Nam từ đầu tới cuối vẫn hiểu được vì sao Thái tử điện hạ lại vui vẻ đến thế, trong lúc nghi hoặc bị Thái tử lôi ra cửa, dặn dò lập tức trở về chuẩn bị tốt việc du thuyền, mãi đến khi ù ù cạc cạc ra khỏi cung, mới nhớ tới vẫn chưa thỉnh an Chiêu Thái đế và mẫu thân, vội vàng quay trở lại, trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Vài ngày sau, đám người Tề Diệc Bắc và cả Hoài vương cũng lui tới Đông cung nữa, Phó Du Nhiên vì nghĩ bọn họ chuẩn bị hôn , dù ngày ngày trôi qua trong nhàm chán, nhưng nàng vẫn rất đắc ý, có thể gả cho thần tượng của mình, cuộc đời nàng thực quá hoàn mỹ.
Có câu thời gian như tên bay, năm tháng như thoi đưa, “Vèo --” cái, nhân dân cả nước lại vui mừng, “Thái tử” Phó Du Nhiên của chúng ta cuối cùng nghênh đón việc đại quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng-- Thành thân.
Chương 40: Hoa lạc nhà ai (hai)
Ngày mùng sáu tháng tám năm Thái tử tròn hai mươi mốt tuổi, là ngày Thái tử phong phi, đây là nghi lễ trọng đại có ý nghĩa tiếp theo sau lễ Trưởng thành của Thái tử. Lập gia đình, nghĩa là Thái tử trở thành người đàn ông thực , có tư cách gánh vác thiên hạ. Trước khi phong phi chỉ được “Tham” chứ “Chính”, bây giờ có thể đứng trong triều đường dâng tấu sớ, bàn về quốc . Đây là quy định từ khi Đại Tấn khai quốc, khống chế thời gian Thái tử tham chính, mục đích là muốn Thái tử kìm chế kiêu ngạo và nóng nảy, quan sát thế cục trong triều. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nếu Hoàng thượng băng hà sớm phải làm thế nào? Như vậy Thái tử trước tiên hãy đăng cơ, chúng đại thần trong triều phụ chính, đợi đến năm tròn hai mươi mốt tuổi, lập trung cung, trả lại quyền lực trong triều.
Bởi vậy có thể , lễ phong phi đối với Thái tử, chính là bước ngoặt trong đời. Mặc cho ngươi cưới như thế nào, mặc kệ ngươi cưới ai, thậm chí mặc kệ người ngươi cưới có phải là con hay , quan trọng là, nếu ngươi cưới, được tham chính, cưới… Hình như cũng lý do gì để cưới. Cho nên, vì tương lai tốt đẹp của Thái tử điện hạ, trại chủ Phó Du Nhiên lương thiện của chúng ta kiên quyết gánh vác trọng trách -- khác đổ trầm, chính là đầu có chút nặng nề. Trời còn chưa sáng rời giường, mặc y phục màu đỏ pha xanh ngồi ở Đông cung đợi giờ lành đến. Ban đầu còn thấy mới mẻ, nhưng ngồi liên tục hai, ba canh giờ cũng chịu nổi. Chiêu Thái đế và Hoàng hậu vẻ mặt vui mừng ngự cao, nhận lạy của bách quan. Sau khi nghe bài văn tế dài, tiếng trống nhạc bên ngoài Trường Tín cung vang lên, Phó Du Nhiên cười đến tê cả hàm, hỏi Vinh Thăng đứng phía sau: “Có phải tân nương tử tới rồi ?”
Vinh Thăng khẽ : “Điện hạ, bây giờ xuất phát nghênh đón Thái tử phi điện hạ.”
Phó Du Nhiên nắm chặt tay, cắn răng chửi tục câu, Hoàng hậu ngồi cạnh ân cần hỏi: “Diệc nhi sao vậy?”
Phó Du Nhiên day trán, “Con… muốn tịnh phòng.”
Hoàng hậu nhíu mày, “Trong buổi lễ sao có thể rời , cố nhịn thêm lúc nữa, cũng sắp xong rồi.”
“Khi nào mới kết thúc?” Phó Du Nhiên vô cùng khẩn trương.
“Cái này…” Hoàng hậu nhẩm tính, “Cũng chỉ còn ba canh giờ thôi.”
Tốt lắm, Phó Du Nhiên ngồi ngay ngắn lại, ba canh giờ, cũng sợ con trai bà nhịn tiểu mà chết!
Chiêu Thái đế nghiêng đầu sang Hoàng hậu giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoàng hậu khẽ thầm vài câu, Chiêu Thái đế tủm tỉm cười, nhìn sắc mặt xanh mét của Phó Du Nhiên, liếc nhanh cái, Phó Du Nhiên vui mừng rời . Trong lúc các đại thần trong điện kinh ngạc, Chiêu Thái đế khoát tay áo, ra lệnh tiếp tục, dù sao đây cũng chỉ là hình thức, đương có hay , cũng khác biệt lắm.
về Phó Du Nhiên rời khỏi chính điện Trường Tín cung, nàng phải muốn nhà xí a, từ lúc rời giường đến giờ giọt nước cũng chưa uống, nàng sao có thể tiểu tiện được? Tìm nơi có người, Phó Du Nhiên thở phào nhõm, vặn người thư giãn gân cốt, Vinh Thăng theo sau nghi hoặc : “Điện hạ chưa tịnh phòng ư?”
Phó Du Nhiên : “Điện hạ nhà ngươi muốn tĩnh tâm, muốn tịnh phòng.”
Vinh Thăng vội la lên: “Điện hạ, Thái tử phi điện hạ nhập cung ngay bây giờ, chúng ta nên mau trở về thôi.”
“Được, được.” Phó Du Nhiên ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại thả người nằm xuống, nhắm mắt nằm phơi nắng.
Lễ Phong phi đâu phải trò đùa, thế nhưng “Thái tử điện hạ” lại lộ vẻ đáng chết cũng dậy, Vinh Thăng nôn nóng giậm chân tại chỗ. Bỗng nhiên nhìn thấy bóng người phía xa, hai mắt sáng lên, chạy tới chỗ người nọ. lúc Phó Du Nhiên nhắm mắt hưởng thụ, bên tai vang lên giọng : “Thái tử điện hạ.”
Hoài vương? Phó Du Nhiên vội vàng mở mắt ngước nhìn, quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Tề Thụy Nam kia ở đầu mình.
“Nhị ca” Phó Du Nhiên nghiêng người đứng dậy, “Sao huynh lại ra đây?”
Tề Thụy Nam cười : “Thần kiểm tra hạ lễ chút, Thái tử phi đến, Thái tử nên trở về sớm .”
Phó Du Nhiên nhàm chán : “Chờ chút, ta hít thở khí , nhưng Nhị ca huynh, bây giờ phải ở trong điện mới đúng, khi nào phụ hoàng mới tứ hôn cho huynh .”
Biểu Tề Thụy Nam hơi kì lạ, “Thái tử cho rằng phụ hoàng tứ hôn?”
“Đương nhiên” Phó Du Nhiên : “Chắc hẳn sau lễ nạp phi của ta, đến lượt huynh.”
Tề Thụy Nam càng nhăn mặt, “Rốt cuộc người có biết Thái tử phi là ai ?”
“Thái tử phi?” Phó Du Nhiên suy nghĩ, “Chắc là Tiết Huyên Trữ.”
“Chắc là?” Tề Thụy Nam nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên, hơi buồn bực : “Khi vấn danh nạp cát, chẳng lẽ Thái tử cũng ở đấy? Lại mang kẻ làm huynh này ra làm trò đùa!”
Vấn danh, chính là cử hành nghi thức, hỏi tính danh đối phương, sinh ngày nào, xem “Mệnh tướng” thích hợp hay . Nạp cát trắng ra chính là tính quẻ, nếu là “Điềm lành”, ngày sinh tháng đẻ thích hợp, đưa bà mối mang theo lễ vật đính hôn, đương nhiên, đây là trường hợp bình thường. Quan trọng nhất vẫn phải xem mức độ thích của Hoàng đế và Hoàng hậu đối với con dâu, hai mục có cũng được mà có cũng sao. Nghi thức này do Thái tử chủ trì, sao lại biết tính danh của tân nương?
Phó Du Nhiên hiển nhiên vì sao Tề Thụy Nam tức giận, gãi đầu : “Đương nhiên có mặt rồi, nhưng chỉ xem phần mở đầu, rất buồn chán nên ngủ mất.”
Tề Thụy Nam im lặng nhìn Phó Du Nhiên, tựa như muốn xem nàng hay giả, Phó Du Nhiên nghi hoặc : “Gì vậy? Có chỗ nào đúng sao?”
“ có” Tề Thụy Nam trong lòng cảm xúc gì, “Thái tử nên mau chóng quay về .” xong, cũng kiêng kị lễ tiết, xoay người rời . Phó Du Nhiên lơ mơ hỏi Vinh Thăng: “ làm sao vậy? Phải chăng muốn thú thê tử?”
Vinh Thăng hỏi: “Điện hạ, Hoàng Thượng tứ hôn cho Hoài vương điện hạ ư? Vì sao thấy tin tức gì?”
Phó Du Nhiên suy ngẫm, đúng là thấy tin đồn nào, lập tức : “Đây là chuyện cơ mật, phụ hoàng muốn cho mọi người bất ngờ.”
Vinh Thăng nửa tin nửa ngờ gật đầu, Phó Du Nhiên lại : “Tiểu tử Mặc Vĩ Thiên sao chưa đến? Hôm nay huynh đệ thành thân, mà cũng tới là sao.”
“Điện hạ, Mặc công tử đưa Thái tử phi điện hạ vào cung.”
Phó Du Nhiên sửng sốt, bất mãn : “Lão bà của ta quan hệ gì với ?”
Vinh Thăng nghe xong cũng sửng sốt, mặc dù phải ruột thịt, nhưng Mặc công tử vẫn coi là đại cữu ca của Thái tử, sao lại quan hệ? Nhưng chủ tử như vậy, cũng dám lắm lời, chỉ khuyên nhủ: “Điện hạ, nếu quay về kịp mất.”
Phó Du Nhiên nghĩ tới chuyện tốt của lão Tề, vươn vai định đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng pháo long trọng vang lên trước điện. Vinh Thăng vội kêu lên: “Điện hạ, nhất định Thái tử phi điện hạ đến rồi.”
Phó Du Nhiên vội vàng chạy về chính điện, Hoàng hậu thấy nàng khẽ oán trách vài câu. Chiêu Thái đế lại gì, vẻ mặt thông cảm thở dài: “Cuối cùng thời gian độc thân vui vẻ trôi qua.”
Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, sửa sang lại y quan theo lễ quan ra chính điện. Ngoài điện thảm đỏ trải rộng, tiếng trống chiêng vang động trời, thanh chúc mừng của quan viên, thái giám vang lên ngớt. chiếc kiệu hoa đỏ rực vô cùng hoa lệ đứng giữa sân lớn, chờ đọc loạt tuyên ngôn thành thân, lại cầm dải lụa đá cửa kiệu hoa, xong mọi thủ tục, chiếc kiệu hoa mười sáu người khiêng kia mới được nhấc lên.
Tân nương mặc lễ phục màu đỏ rực, hỉ khăn che mặt ngồi ngay ngắn ở giữa, hỉ nương đứng bên cạnh đỡ tân nương ra, mỗi bước đều “cát tường”, đến khi đứng trước mặt Phó Du Nhiên vừa đúng mười sáu câu. Sau đó bà ta cẩn thận buông tay tân nương, Phó Du Nhiên thấp người nhìn trộm trong hỉ khăn vài lần, chỉ thấy làn da trắng mịn như tuyết và châu ngọc đại mạo rủ xuống. Nhìn lén thành, Phó Du Nhiên khó chịu cầm lấy dải lụa đỏ, vừa định quay người, chợt thấy trong đám người tặng của hồi môn có vài bóng dáng quen thuộc, là Mặc Yến Thần, Mặc Vĩ Thiên và… Lâm Hi Nguyệt?
ngờ ở đây có thể gặp được nha đầu thối này, Phó Du Nhiên vui mừng thốt lên: “Hi Nguyệt!”
xong bỗng nàng thấy chân mình đau xót, cúi đầu nhìn xuống, bàn chân bị bó chặt đeo giầy màu đỏ khảm phỉ thúy, tơ vàng dẫm lên chân nàng. Phó Du Nhiên giận dữ, tân nương tử này to gan, dám đáng Thái tử ở trước mặt bao nhiêu người sao? Phó Du Nhiên định nổi trận lôi đình, chợt nghe thấy tiếng quát khẽ từ trong hỉ khăn, “Mẹ kiếp, trật tự chút !”
Nghe thấy giọng này, Phó Du Nhiên trợn mắt dám tin, run rẩy , “Huynh… Huynh… Huynh…”
Last edited by a moderator: 13/10/15
trạch nữ và Trâu thích bài này.