1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm thái tử phi- Viên Bất Phá (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Lễ vật của Thái tử ()

      Bắt đầu từ hôm đó, Mặc Vĩ Thiên cùng “Nghĩa muội” trở thành khách quen trong cung. Tất cả mọi người đều biết xưa nay quan hệ giữa Thái tử và Mặc công tử rất tốt, nhưng trước đây qua lại thường xuyên. Thêm vào đó, cái người được kêu là “nghĩa muội” mà Hoàng Thượng ngự phê cho tự do tiến cung kia, thậm chí còn được Hoàng hậu nương nương thích, cộng với “ ” mà đám thái giám Đông cung ngày ấy được tận mắt chứng kiến, tin đồn tai tiếng rầm rộ truyền khắp nơi. Ấy vậy mà Hoàng hậu chẳng có phản ứng gì, có lẽ vì bà rất cưng chiều Thái tử.

      Nhưng kỳ lạ chính là Hoàng Thượng, trước kia, chuyện xấu của Thái tử bị truyền ra ngoài, ông tới giáo dục hồi. Nhưng nay lại chỉ im lặng, thỉnh thoảng còn truyền Mặc Vĩ Thiên vào Ngự thư phòng, thầm mưu tính chuyện gì đó. Đương nhiên Tề Diệc Bắc phải là kẻ mù người điếc, nhìn ánh mắt mờ ám của đám thái giám khi thấy , vì bảo vệ hình tượng của mình, nên từ đó hạn chế vào cung. ra quá để ý đến tin đồn đó, nhưng muốn nghe thấy mấy lời đám tiếu trái .

      Người nhàn nhã nhất, chính là Thái tử đương nhiệm Phó Du Nhiên. Dựa vào việc Hoàng hậu rất lo lắng, thương Thái tử, nàng giả bộ đau đầu, dưới trợ giúp của bà, xin Chiêu Thái đế nghỉ ngơi dài hạn. Gọi cách mỹ miều là: “Giai đoạn điều dưỡng trước đại hôn”, để trốn phải thiết triều. Mà Chiêu Thái đế biết tính toán cái gì lại đồng ý với Hoàng hậu, từ đó đến nay, Phó Du Nhiên bắt đầu cuộc sống làm sâu gạo của nàng, dậy sớm, cần vất vả cướp bóc, có kẻ hầu người hạ đưa cơm rót nước tới tận miệng, chẳng trách ngôi vị Thái tử này có nhiều kẻ dòm ngó.

      Khuyết điểm duy nhất đó là ở đây hơi buồn. Trước giờ người theo Thái tử là Tề An, dưới giáo dục nghiêm khắc của nàng, cuối cùng cũng sợ hãi thừa nhận thân phận hợp pháp của “Phó nương”. Vì khen thưởng cho thức thời của Tề An, Phó Du Nhiên cho nghỉ phép ba tháng có lương, tuy nhiên số lần tiến cung của Tề Diệc Bắc càng ngày càng ít, Phó Du Nhiên hối hận muộn rồi. Nàng từng định đưa Lâm Hi Nguyệt vào cung nhưng lại bị Tề Diệc Bắc mực phản đối, lý do là, trước đại hôn, Thái tử nên gây tai tiếng nhiều.

      Mắt thấy đại thọ của Hoàng Thượng chỉ còn cách ngày, cuối cùng Phó Du Nhiên gặp được Tề Diệc Bắc sau hai ngày giấu mặt, nàng ngáp cái, rầu rĩ vỗ vai Tề Diệc Bắc, “Ta buồn sắp chết rồi.”

      “Bình tĩnh, ta tăng cường tìm kiếm tung tích lão Quốc sư, chắc chắn sớm có tin tức.” Tề Diệc Bắc an ủi Phó Du Nhiên, rồi đưa quyển trục ra, “Cầm , đừng làm hỏng đấy.”

      Đây là thọ lễ Tề Diệc Bắc định dâng lên Chiêu Thái đế, Phó Du Nhiên nhận lấy cũng liếc nhìn, tùy tiện đặt án thư, tiếp tục ôm vai Tề Diệc Bắc: “Lão Tề, ta có thể ra khỏi cung ?”

      được.” Tề Diệc Bắc trả lời mạnh mẽ dứt khoát, "Tất cả đợi sau Thọ yến của Phụ hoàng ."

      “Bình thường huynh hay làm gì? Cũng rảnh rỗi như thế này sao?”

      “Mỗi ngày đều thỉnh an Phụ hoàng, Mẫu hậu, rồi đọc sách, viết chữ, hoặc nghe mỹ nhân đàn hát, ngày qua nhanh lắm.”

      Phó Du Nhiên khinh thường, “Đừng mỹ nhân với ta, hai tiểu thiếp của huynh phiền chết được, còn cái tên Phỉ Nhi kia, dám dụ dỗ ta nữa!”

      Tề Diệc Bắc khẽ xoa mũi, “Ách…Trong thời gian này, cần triệu các nàng là được rồi.”

      “Vớ vẩn! Ai truyền bọn họ!” Phó Du Nhiên cười quái dị, “Phỉ Nhi liên tục hỏi ta định phong ai làm phi, theo ta thấy, nàng cũng nhìn chằm chằm vào ngôi vị Thái tử phi của huynh đấy, hẳn là định cố gắng đến cùng.”

      “Nàng ta?” Tề Diệc Bắc sửng sốt, “Nàng ta nên biết thị thiếp của Thái tử bao giờ được làm Thái tử phi chứ.”

      Phó Du Nhiên ngồi xuống giường, “ , huynh định phong ai làm phi?”

      Tề Diệc Bắc mỉm cười: “Theo ý mẫu hậu, nên chọn Tiết Huyên Trữ.”

      Phó Du Nhiên nhíu mày, “Là huynh tuyển vợ, hay là mẫu thân huynh tuyển vợ? phải huynh thích Yến Bội Nhược hay sao?”

      Tề Diệc Bắc cười nhạt nhẽo, trả lời, mỹ nhân ai mà chẳng thích? Nhưng đây phải là yếu tố quan trọng nhất để làm Thái tử phi.

      cảm thấy Tiết Huyên Trữ thế nào?”

      Phó Du Nhiên nghĩ ngợi, “Nàng đẹp như Yến Bội Nhược, nhưng dáng vẻ đoan chính hơn nhiều.”

      Tề Diệc Bắc gật đầu : “Nhân tài như vậy rất thích hợp làm Thái tử phi.”

      “Cho dù huynh thích ư? Cho dù mới chỉ gặp nhau lần duy nhất? Vào năm năm trước?”

      “Tốt xấu gì cũng gặp qua rồi đấy thôi? Trước khi Phụ hoàng cưới Mẫu hậu, hai người gặp mặt nhau đâu.”

      Phó Du Nhiên đồng ý bĩu môi, giọng : “Gả cho người quen biết, lại có kẻ muốn tranh vỡ đầu.”

      Tề Diệc Bắc cười : “Đây là ngôi vị Thái tử phi, đương nhiên muốn tranh đến vỡ đầu rồi.”

      “Làm Thái tử phi có gì tốt chứ? Mỗi ngày buồn bực vì bị nhốt trong này, ràng trong lòng rất khinh thường, nhưng lại ra vẻ tao nhã ngắm hoa bắt bướm, chán chết được.” Đây chính là kiến thức mà hai ngày nay Phó Du Nhiên học được từ hai vị Lương viện kia, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ sớm chết vì buồn rồi.

      Tề Diệc Bắc gật gật đầu, “Quả thực hơi vô vị, nhưng nhiều người lại thấy rất tốt, ăn ngon mặc đẹp, có kẻ hầu người hạ, làm rạng danh dòng họ, từ nay về sau thành người vạn người, tương lai còn có cơ hội làm quốc mẫu tôn quý.”

      Phó Du Nhiên nháy mắt mấy cái, đây… Hình như nhiều hơn cả nghìn lượng vàng hồi môn của nàng, nếu…

      Nhìn ánh mắt Phó Du Nhiên đảo qua đảo lại người mình, Tề Diệc Bắc toát mồ hôi: “… định làm gì?”

      Phó Du Nhiên cười gian: “Lão Tề, ta nghĩ ra phương pháp rất tốt, tiết kiệm tiền hộ huynh.”

      “Hả?” Ý này là sao đây?

      “Nếu ‘Thái tử’ cưới ‘Phó Du Nhiên’, chẳng phải huynh tiết kiệm được nghìn lượng vàng tiền cưới cho ta sao?”

      “Vớ vẩn!” Tề Diệc Bắc hoảng sợ: “ đừng mơ!”

      Phó Du Nhiên tuy da mặt dày, nhưng thấy phản ứng của Tề Diệc Bắc lại hơi bối rối, vờ như biết cười hì hì : “Dù sao huynh cưới ai mà chả được, nếu cưới ta, ta có đủ tiền để cho các huynh đệ an hưởng tuổi già, chừng có thể cho họ nhận chức vị như kiểu quan nha gì đó, từ nay về sau quay về chính đạo, coi như loại bỏ "điểm nóng" cho Đại Tấn luôn.”

      Tề Diệc Bắc im lặng hồi lâu, “ muốn của hồi môn nghìn lượng vàng là vì các huynh đệ của mình sao?”

      “Ta cũng vĩ đại như vậy, đâu thể chia hết cho họ được, ít ra cũng phải giữ lại cho mình ít chứ.”

      Tề Diệc Bắc bật cười thành tiếng, biết tại sao trong lòng thấy thoải mái, nhưng vẫn nghiêm túc lắc đầu: “Nếu thân phận nghĩa nữ của Mặc Yến Thần là , cho dù ta cưới , cũng vấn đề gì, nhưng thực tế…” thực tế thân phận của Phó Du Nhiên phải là chuyện cơ mật, Thái tử phong phi phải chiêu cáo thiên hạ, chỉ sợ số tên dê béo từng bị Phó Du Nhiên hỏi thăm nhận ra nàng, đến lúc đó mới thực phiền toái.

      “Được rồi.” Phó Du Nhiên khoát tay, “ đùa thôi, sao huynh lại tưởng ?” Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên cười : “Nếu huynh ngại, đưa ta nhiều của hồi môn hơn nữa là được.”

      Tề Diệc Bắc cười mắng: “Nhân lúc cháy nhà mà hôi của.”

      Tuy rằng hai người lại cười như thường, nhưng biết vì sao, dường như giữa họ tồn tại bầu khí khó xử vô hình. vài câu linh tinh, Tề Diệc Bắc căn dặn kĩ càng về thọ yến hai ngày tới, sau đó vội vàng rời . Tề Diệc Bắc rồi, Phó Du Nhiên cũng thấy vô vị. Lão Tề này, khả năng chịu đựng kém quá, nữ nhân như nàng vẫn còn bình tĩnh như vậy, ngược lại là nam nhân mà sợ như gặp ma, Thực mạnh mẽ!

      Nàng chán nản nhìn ngó xung quanh, thuận tay mở cuộn tranh của Tề Diệc Bắc. Hóa ra là bức vẽ Bách Thọ được viết bằng các kiểu chữ khác nhau, hoặc nghiêm cẩn tú lệ, hoặc sống động hoạt bát, hoặc bay bổng uốn lượn, hoặc liên miên bất tuyệt… Hơn trăm kiểu chữ khác nhau, Phó Du Nhiên thầm thấy kì lạ, vị Thái tử bị mọi người trong thiên hạ khinh thường này dường như vô dụng như tưởng tượng. Hửm? Đây là cái gì nhỉ? Ở phía dưới quyển trục, cũng chính là chữ “Thọ” cuối cùng, Phó Du Nhiên phát ra vấn đề. “tấc” dưới chữ “Thọ” phải viết thẳng xuống, được hất lên. Phó Du Nhiên lắc đầu, lão Tề này, quả nhiên bùn loãng thể trát tường. Thọ yến quan trọng như vậy, thế mà để xuất sai lầm cơ bản, nếu đưa ra trước mặt mọi người, chẳng phải khiến họ chê cười hay sao.

      Có lẽ giác ngộ mình là Thái tử “đương nhiệm”, nên Phó Du Nhiên lấy bút mực ra, quyết định chỉnh sửa lỗ hổng này.

      Chớp mắt, tới ngày cả thiên hạ chúc mừng Chiêu Thái đế minh xuất chúng tròn năm mươi tuổi, người dân Đại Tấn dưới đều rất vui mừng, nhất là ở kinh thành, chiêng trống vang trời, pháo kêu rộn rã, cờ hồng bay phấp phới, nơi nơi nhộn nhịp…

      Trong Hoàng cung giăng đèn kết hoa, khắp nơi bận rộn vui mừng, xe ngựa đưa lễ vật mừng sinh thần Hoàng đế xếp hàng dài để vào cung. Trong Tử Thần điện trước giờ để thiết triều, nay biến thành nơi chứa các đồ kỳ trân dị bảo. Chiêu Thái đế thân mặc long bào ngự cao, bên cạnh là Hoàng hậu vận triều phục, các văn võ bá quan ngồi theo thứ tự phía dưới, tập trung thưởng thức ca múa. Thấy khúc nhạc vừa dứt, Hoàng hậu với Phó Du Nhiên ngồi ghế đầu tiên: “Thái tử, nghe con kì công chuẩn bị thọ lễ vì Hoàng Thượng đúng ?”

      Phó Du Nhiên bị nghẹn phen, chột dạ nhìn thoáng bên cạnh Mặc Vĩ Thiên, vừa định đứng dậy, thấy Chiêu Thái đế : “Vì chuẩn bị kĩ càng, nên hãy để cuối cùng, trẫm tin Thái tử làm trẫm thất vọng.”

      ... ...... ...... ...... .........
      Hết chương 30
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      trạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Lễ vật của Thái tử ( hai )

      Nhận được mệnh lệnh từ Chiêu Thái đế, Phó Du Nhiên vừa nhấc mông lại ngồi xuống, bộ dạng thở phào nhỏm khiến Mặc Vĩ Thiên ngồi cạnh cảm thấy kỳ lạ. Trong yến tiệc này, đương nhiên “Nữ nhân” như Tề Diệc Bắc thể có mặt, vốn Mặc Vĩ Thiên có chức vị gì, mặt dày đến tham dự thọ yến, cũng chỉ phòng khi sơ suất. May mà mọi người đều biết quan hệ tốt giữa Thái tử và Mặc Vĩ Thiên, nên để ý quá nhiều. Đến khi yến hội sắp xong, tuy Phó Du Nhiên vẫn yên tâm, nhưng cuối cùng tất cả đều thuận lợi, chỉ chờ bách quan và các vị hoàng tử dâng tặng lễ vật nữa, là thành công tốt đẹp.

      có sai lầm gì chứ? Mặc Vĩ Thiên hơi lo lắng quay đầu nhìn Vinh Thăng bê chiếc hộp đựng lễ vật, thấy bất thường. nhìn thêm lần nữa rồi ngồi im tại chỗ, cũng chẳng thèm liếc mắt đến Phó Du Nhiên chăm chú với đống đồ ăn trước mặt. Mặc Vĩ Thiên lẩm bẩm, đám quan lại kia bắt đầu dâng lễ mừng thọ rồi.

      Nào là san hô Nam Hải, cây ở Bắc Hải, ngọc Như Ý dát vàng, Bạch ngọc Quan , ngoài những thọ lễ bình thường này ra, cũng ít đồ vật độc đáo. Mới đây là con khổng tước mỏ nhọn bằng đồng kết tơ vàng, cao hơn nửa thước, miệng tước khẽ nhếch, vẻ mặt sinh động. Mọi người trong điện đều đoán được công dụng của nó, có người đoán là trang sức, có kẻ đoán là đồ trang trí. Vị đại quan hiến tặng tỏ vẻ bí hiểm, chỉ cười đáp, cuối cùng vẫn do Chiêu Thái đế hỏi trước, vị đại quan đó mới cung kính sử dụng con đồng tước ấy cho mọi người xem. Hóa ra đây là khổng tước biết cắn hạt dưa, nhét hạt dưa vào miệng chim, vỗ lưng nó, hạt dưa tách cái, phun nhân bên trong ra. Mọi người đều lấy làm kỳ lạ, Hoàng hậu nương nương xem xem lại, thích nỡ buông tay.

      Có gì đó khác thường, dự cảm bất an trong lòng Mặc Vĩ Thiên càng lúc càng mãnh liệt, tuy rằng mới chỉ tiếp xúc với Phó Du Nhiên trong thời gian ngắn, nhưng theo Tề Diệc Bắc , Phó đại trại chủ này luôn thích thú với những đồ mới lạ, hôm nay sao lại im lặng thế? chỉ im lặng, mà còn thất thần.

      có vấn đề gì chứ?”

      Giọng trầm thấp của Mặc Vĩ Thiên lọt vào tai, Phó Du Nhiên ngẩng đầu, mất lúc mới nhận ra có người chuyện với mình. Nàng quay đầu lại, nhìn Mặc Vĩ Thiên lâu, mới khẽ gật đầu, “Có vấn đề.”

      Mặc Vĩ Thiên tay cầm ly rượu khẽ run: “Chuyện gì thế?”

      Phó Du Nhiên lại trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bàn bày đầy đồ ăn trước mắt đến xuất thần, đúng lúc Mặc Vĩ Thiên muốn hỏi tiếp, ánh mắt Phó Du Nhiên bỗng phát sáng, nàng quay đầu vẫy tay với Vinh Thăng. Vinh Thăng cẩn thận giao chiếc hộp đựng lễ vật cho thái giám bên cạnh, cúi người đến bên Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên thầm vào tai Vinh Thăng vài câu, kinh ngạc, khó xử : “Điện hạ, chuyện này…”

      “Nhanh lên.” Thấy Phó Du Nhiên kiên quyết, Vinh Thăng dám hỏi nhiều, khom người rời , Mặc Vĩ Thiên kéo tay áo Phó Du Nhiên hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì?”

      Phó Du Nhiên “ai oán” liếc Mặc Vĩ Thiên cái, khẽ : “Nếu hôm nay diễn hỏng cũng đừng trách ta. Hôm qua ta phái người tìm các ngươi, nhưng các ngươi trọng sắc khinh bạn đưa Hi Nguyệt du thuyền, sau đó cửa cung đóng, nên ta đành tự nghĩ ra biện pháp.”

      Mặc Vĩ Thiên vẫn chẳng hiểu gì, hôm qua hồi phủ, đám gia binh cũng bẩm báo “Thái tử” phái người tới, nhưng lúc đó sắc trời tối muộn, cửa cung đóng, thể tiến cung, nhưng chuyện này có liên quan gì đến thọ yến hôm nay? “Diễn hỏng” là sao? Còn “Trọng sắc khinh bạn” là ý gì?

      Lúc chuyện, phần dâng tặng lễ vật bước vào giai đoạn quan trọng nhất, các vị hoàng tử tiến lên theo thứ tự. Chiêu Thái đế trị vì thiên hạ rất tài giỏi, sinh con cũng khá, từ khi ông đăng cơ lúc mười lăm tuổi, mười năm sau, có vô số mỹ nhân nhập cung, sinh hạ cho ông tám vị công chúa. Chiêu Thái đế từng rất đau buồn, nghĩ mình thể sinh con trai, suýt học theo Sở quốc lập nữ nhi làm người kế vị. Nhưng cùng năm đó, Hoàng hậu vốn im lặng mười năm rốt cuộc có tin mừng, theo ngự y chẩn đoán, khả năng là hoàng tử phải đến chín mươi phần trăm. Quả đúng như vậy, nhưng đáng tiếc, vị hoàng tử được nhân dân cả nước mong ngóng này cuối cùng thể ban phát phúc trạch đại xá thiên hạ, sinh được gần mười ngày, chết yểu. Chiêu Thái đế vô cùng thương tâm, tuy nhiên đây lại là khởi đầu tốt. Mười năm tiếp theo, phi tần trong cung thay nhau sinh hạ bảy vị hoàng tử, người đầu tiên chính là Nhị hoàng tử - Hoài vương Tề Thụy Nam.

      Lẽ ra đến phần hoàng tử dâng tặng lễ vật, Thái tử là người khởi xướng, nhưng Chiêu Thái đế có lệnh, đương nhiên mọi người xếp Thái tử ở vị trí cuối cùng. Tề Thụy Nam tham dự đầu tiên, thân mặc cẩm phục màu xanh da trời càng tôn lên vẻ tuấn xuất sắc, đầu đội kim quan, mà chỉ búi lên bằng trâm bạch ngọc, hai dải gấm màu xanh ở đầu trâm rủ xuống gáy, thần thái toát lên vẻ phiêu diêu tự nhiên.

      Phó Du Nhiên hối hận khôn nguôi, vừa rồi do quá lo lắng nên nhận ra thần tượng trong lòng ngồi ở đằng sau phía bên trái mình, bây giờ phải ngắm cho mới được!

      Tề Thụy Nam bước tới giữa điện, ba quỳ chín lạy, kính rượu chúc thọ, chợt cảm thấy ánh mắt sắc lạnh phóng tới, nhìn kỹ hóa ra là thái tử. Thái tử khẽ nheo mắt, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào , giống kiểu cố tỏ vẻ thân thiết, mà là… Hối hận, mê đắm, thưởng thức, ái mộ, tóm lại là ánh mắt … kỳ dị.

      “Hoài vương?”

      Tề Thụy Nam lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt thân thiết của Chiêu Thái đế ngự cao, lạnh cả sống lưng. Bây giờ mới biết, chỉ cần ánh mắt, có thể khiến người khác “kinh sợ”, làm ngừi ta nảy sinh hàn ý, nhưng trước giờ Thái tử đâu như vậy, chẳng lẽ đây là trò đùa Hoàng hậu mới nghĩ ra? Nghĩ thế, Tề Thụy Nam liếc mắt sang ngự tọa của Hoàng hậu, khuôn mặt đoan trang hề có nét khác thường nào, Tề Thụy Nam cũng nghĩ nhiều, sai thái giám dâng lễ vật của mình lên. Đó là cuộn tranh, Tề Thụy Nam cao giọng : “Nhi thần tình cờ tìm được bút tích của Vương Chi, xin dâng lên để phụ hoàng giám định và thưởng thức.”

      Chiêu Thái đế trước giờ vẫn luôn thích sách cổ tranh chữ, hơn nữa còn nghiên cứu sâu về thư pháp. Vương Chi là nhà đại thư pháp cách đây trăm năm, tác phẩm truyền lại rất ít, từng có người bỏ ra hàng vạn lượng vàng để mua bút tích của ông mà được, có thể thấy mức độ trân quý của món đồ này. Mà nay Tề Thụy Nam có thể tìm ra, dâng bức thư pháp quý giá như vậy, đương nhiên Chiêu Thái đế vô cùng vui mừng, sai người mang lên chỗ mình, thẩm định hồi, khen ngợi Hoài vương dứt lời.

      Nhìn nụ cười Chiêu Thái đế lan đến tận khóe mắt, Hoàng hậu lo lắng quay sang Phó Du Nhiên, chợt thấy ánh mắt con mình bám chặt người Hoài vương, vẻ mặt kì lạ. Hoàng hậu cảm thấy an ủi hơn nhiều, con à, cuối cùng con hiểu được uy hiếp của Hoài vương rồi, cố gắng lên! Lườm chết ! Bên này Phó Du Nhiên chẳng hề hay biết khích lệ của Hoàng hậu, nàng dụi dụi mắt nhìn Hoài vương trở về chỗ ngồi, sau đó là Tam hoàng tử Tề Vũ Tây lên sân khấu. Trong ấn tượng của Phó Du Nhiên, hình như Đại Tấn thời báo chưa từng đưa tin về vị hoàng tử được phong tước Quận vương này, có vẻ tuấn từ Chiêu Thái đế như Hoài vương, cũng được di truyền dung mạo tuyệt mỹ từ mẫu thân giống Tề Diệc Bắc, càng có vẻ cao quý kiêu ngạo của vị hoàng tử, khuôn mặt chỉ vài phần thanh tú. Vẻ mặt luôn giữ nét tươi cười ôn hòa, thiếu vài phần sắc bén của con cháu hoàng thất.

      Lễ vật của Tam hoàng tử cũng như người khác, có gì đặc biệt, chỉ là khối mực tàu, tỏa mùi thơm mát, bình thản : “Nhi thần tự tay làm khối mực thơm, xin dâng tặng phụ hoàng.”

      Đối với Tam hoàng tử này, đám quan lại chẳng hề coi trọng, chỉ vì bình thường, mà mẹ ruột mất sớm, có thế lực nào chống đỡ. Nhưng Chiêu thái đế nghĩ như vậy, ông vô cùng tin tưởng vào cách nhìn người của mình, chỉ dựa vào việc Tề Vũ Tây tự tay chế mực, biết đây là người con rất hiếu thuận. Con người tuy có thể thông minh, cũng chẳng tài cán gì, nhưng chữ hiếu phải đặt lên hàng đầu. Chiêu Thái đế trịnh trọng sai người mang lễ vật lên, xem xét tỉ mỉ, đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, tiếp đó, hành động của ông làm người khác rất bất ngờ.

      “Truyền chỉ, hôm nay Ung quận vương khởi tấn thành Thân vương, ban hai ấp.”

      Trong kinh hãi của mọi người, Tề Vũ Tây nhíu mày nhìn Chiêu Thái đế, dưới ánh mắt thư thái kiên định của ông, quỳ xuống tiếp chỉ. ai ngờ hành động ngoài dự kiến này, nguyên nhân là vì toàn thân khối mực ấy phát ra ánh sáng xanh tím, đây là biểu của loại mực thượng hạng. Nhìn kỹ hơn, giữa ánh mực xanh tím đó lại pha lẫn chút ánh vàng, bởi vậy Chiêu Thái đế mới cảm động. Cần biết rằng mất rất nhiều công sức mới điều chế ra loại mực thượng hạng này. Trước tiên cầm cây ngô đồng hơ ngọn đèn có chứa dầu thực vật hoặc mỡ lợn, dùng thanh sắt gom khói lại, động tác phải nhanh nhẹn, nếu khói đen đặc. Tiếp theo dùng lông ngỗng quét lớp khói dầu bên ngoài vào mặt giấy, đây mới là khói dầu cao cấp, rồi sau đó lại cho thêm trứng gà trắng, keo da cá, keo da trâu cùng các loại hương liệu khác. Các loại dược liệu, như đinh hương, tử thảo, tần da, tô mộc, bạch đàn, tô hợp hương, trân châu nghìn loại, phối với khói dầu thành hỗn hợp, đặt vào trong cối sắt giã ba vạn lần mới thành mực, cuối cùng dùng khuôn đúc thành khối mực hoàn chỉnh.

      Vất vả cần cù giã nghìn đêm, thu được tấc ngọc.

      Tề Vũ Tây dâng khối mực này, ngoại trừ là vật phẩm thượng đẳng, còn ánh lên sắc vàng, nhất định đổi chiếc cối sắt trong lúc giã mực thành chiếc cối vàng, giã mười vạn lần mới đạt được thành quả này. Viết chữ bằng loại mực này toát lên sắc vàng rực rỡ, tâm ý của con trai, sao Chiêu Thái đế vui cho được.

      Hoàng hậu lại bắt đầu lo lắng, màn dâng tặng lễ vật của các vị hoàng tử mới bắt đầu, khiến Chiêu Thái đế rất vui mừng, bốn người sau, biết chừng lại dâng thêm bảo vật kì lạ gì đó, sợ rằng Thái tử chiếm được ưu thế, bởi vậy Hoàng hậu cân nhắc có nên thuyết phục Hoàng Thượng xem lễ vật của Thái tử trước hay . Nhưng nhìn biểu của Thái tử, Hoàng hậu lại thả lỏng tâm tình, bà… phải tin tưởng Thái tử lần chứ? Hoàng hậu im lặng, biểu tự tin của “Thái tử” cũng có gì lạ, chẳng phải có câu, biết sợ sao.

      May mà, thọ lễ của bốn vị hoàng tử kế tiếp có gì mới mẻ, tất nhiên là do hiểu sở thích của Chiêu Thái đế, lúc này Hoàng hậu mới thoáng yên tâm. Cuối cùng đến lượt Thái tử điện hạ, vẻ mặt Hoàng hậu mong chờ, trong lòng Hoàng Thượng cũng rất hiếu kì, Hoài vương toàn thân nổi da gà, lo lắng có phải “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”[1] hay , còn Mặc Vĩ Thiên choáng váng. Đúng vậy, choáng váng, vừa mới nhận được thông tin chính thức từ Phó Du Nhiên: Bức phúc tự kia, biến thành cháo rồi. “Biến thành cháo rồi” là sao? Mặc Vĩ Thiên suy nghĩ mãi ra, nhưng nghe cách hình như phải chuyện tốt đẹp gì, quay sang nhìn vẻ mặt bất chấp tất cả của Phó Du Nhiên, nàng đứng dậy chuẩn bị dâng thọ lễ lên Chiêu Thái đế, sau đó sai Vinh Thăng trình lên.

      Mọi người trong điện như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào vật nho được phủ lụa đỏ đựng khay màu son kia. Mặc Vĩ Thiên lạnh cả người, xong rồi, vật Vinh Thăng phải là cuộn tranh, mà là thứ khác, hơn nhiều, tạm thời vẫn chưa là cái gì!

      Phó Du Nhiên hài lòng nhìn mọi người mong ngóng, chắp tay hướng bốn phía, sau đó giật tấm lụa đỏ, hét lớn tiếng: “Mời các vị xem …”

      Cuối cùng biết đáp án, mọi người nhìn đồ vật đựng trong khay, vẻ mặt khó hiểu, ngay cả Chiêu thái đế cũng ngoại lệ.

      Trong chiếc khay màu son, là chiếc bát ngọc , đựng thứ rất bình thường -- Cháo.

      …………

      Hết chương 32

      [1] “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”: Người ta làm gì với mình đáp trả người ta bằng cái đó
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      trạch nữTrâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Lễ vật của Thái tử ( ba )

      Việc tiếp theo rất đơn giản, nhìn văn võ bá quan và Hoàng Thượng Hoàng hậu hiểu chuyện gì xảy ra, Phó Du Nhiên chậm rãi : “Khi nhi thần xuất cung, đường qua thôn làng, lúc ấy trong làng tổ chức lễ mừng thọ ông lão, dân làng cố gắng gom góp được nắm gạo. Ông lão ấy vừa ăn vừa khóc, nhi thần nghĩ rằng, nhất định đây là lễ vật tốt nhất trong thiên hạ, nếu tại sao ông lão đó lại cảm động đến vậy. Vì thế nên hôm nay nhi thần mới dâng cháo lên phụ hoàng, để biểu lộ tâm ý của mình.”

      Thực ra đây là câu chuyện có , nhưng phải do Phó Du Nhiên nhìn thấy, mà là mấy năm trước đây, đường tham gia hội nghị, Cốt ca chứng kiến. Toàn bộ thôn làng chưa bao giờ nhìn thấy gạo trắng, nắm gạo kia, là đào được từ hang chuột đồng. Khi với mọi người, Lý Phái Sơn nghẹn ngào dứt, lập tức viết phong thư gửi cho trưởng thôn, kèm theo năm lượng bạc tiền riêng, ngoài thư đề dòng chữ “ người tốt tên”. Sau đó Lý Phái Sơn vô cùng chú ý tới việc phát sinh sau này, mỗi lần đều viện cớ vào thôn Lạc Diệp cách trăm dặm để nhìn xem có cáo thị khen ngợi gì . Lần nào cũng làm thất vọng, cáo thị rất nhiều, nhưng đều là tin vui vụ mùa bội thu, quảng cáo phóng đại mọi chuyện lên, khiến Lý Phái Sơn buồn bực, thường tuyên bố muốn tới kinh thành bẩm tấu cho thiên tử nghe. Về sau cũng nhắc lại nữa, chắc hẳn nỗi xót năm lạng bạc kia nguôi ngoai, nhưng chuyện này lại khắc sâu vào lòng Phó Du Nhiên lúc , cho đến hôm nay, nó lại là cọng rơm cứu mạng của nàng.

      Sau khi Phó Du Nhiên xong, trong Tử Thần điện im phăng phắc, cuối cùng Chiêu Thái đế thở dài tiếng: “Những tưởng thiên hạ Đại Tấn ta giàu có ấm no, ngờ lại vẫn còn người dân ngay cả gạo cũng chưa được ăn. Thái tử lấy cháo làm lễ vật, thực là dụng tâm lương khổ.”

      Chiêu Thái đế dứt lời, khắp nơi nhao nhao ồ lên, trước giờ Hoàng hậu và Thái tử vẫn luôn ngầm đối đầu với các đại thần trong triều, lúc này Hoàng hậu mới thở phào nhõm, thầm khen ý kiến sáng suốt của Phó Du Nhiên. Mãi đến khi Phó Du Nhiên đắc ý trở về chỗ ngồi trong tiếng pháo tay, nháy mắt với Mặc Vĩ Thiên, mới hoàn hồn, mồ hôi túa ra đầm đìa, nghiến răng : “Đúng là thô tục!”

      Phó Du Nhiên cười hì hì lắc đầu, “Thủ đoạn dù cũ, nhưng đạt được kết quả là được.”

      Đêm đó, trong Đông cung, nam nữ ngồi đối diện nhau, nam vô cùng tuấn mỹ, nữ khí chất thanh nhã, nếu lúc này ngồi uống rượu luận thơ, có thể coi là cảnh đẹp, nhưng, trước hết hãy nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ.

      “Huynh xuất cung ư?”

      “Nhảm nhí.”

      “Huynh… Ở đây canh giờ sao?”

      Nữ tử ngồi im, khuôn mặt như phủ hàn băng: “Lại nhảm nhỉ.”

      Nam tử cười gượng hai tiếng, “Ta đoán huynh đến đây phải để khen ngợi biểu của ta ở thọ yến.”

      “Rất thông minh!” Nữ tử vỗ bàn, nhướng mày, “Bức thư pháp ‘Cháo’ kia là sao?”

      Nam tử ngượng ngùng : “Hôm nay ta thể cũng tệ mà.”

      “Phó Du Nhiên!”

      “Được rồi, ” Phó Du Nhiên xoa mũi, đứng dậy lấy cuộn tranh được gói ghém tinh tế từ ngăn cùng của giá sách xuống, quăng lại án thư. Tề Diệc Bắc lập tức mở ra xem xét, sắc mặt vô cùng khó coi.

      “Vì sao lại có dấu khoanh tròn màu đen thế?”

      Phó Du Nhiên vội vàng kể lại chuyện mình phát ra sai lầm của Tề Diệc Bắc, tiếp: “Ta có ý tốt sửa lại cho huynh, có lẽ vì quá gấp gáp, nên viết trật, càng sửa càng hỏng, cuối cùng tô đen chữ đó luôn.”

      Tề Diệc Bắc nắm chặt tay: “Chỉ có chữ, vì sao lại biến thành như thế này?”

      “Chỉ tô chữ nổi quá, hơn nữa cũng khó coi, ta muốn nó cân đối chút, nên tô bốn chữ ‘Thọ’ ở bốn góc, sau thấy vẫn chưa chuẩn, liền… giúp giúp tới cùng, ta tô toàn bộ chữ ở đường viền, tuy rằng nhiều chấm tròn, nhưng nhìn chỉnh tề ít.”

      Tề Diệc Bắc tức giận run người: “ là đồ ngốc! Người chết mới tô đen chữ!”

      “Đương nhiên ta biết!” Phó Du Nhiên phục liền cãi lại: “Huynh xem, ta vẽ thêm viền hoa ở bên cạnh, nhìn thoáng qua giống như chữ dán tường đúng ?”

      “Giống cái đầu !”

      giờ ta dùng cái đầu của huynh đó!” Phó Du Nhiên bĩu môi, “Ta có lòng tốt, tuy rằng làm hỏng, nhưng vẫn cố gắng sửa chữa mà.”

      Tề Diệc Bắc vẫn cố kìm nén núi lửa giận trong lòng sau khi biết hành động của “Thái tử điện hạ” hôm nay, cố gắng kìm chế cảm xúc, để ra tay đánh người, “Chữ ‘Thọ’ cuối cùng trong bức Bách thọ đồ, móc lên có ý nghĩa tuổi thọ kéo dài vô tận, Phúc Thọ liên miên.”

      Phó Du Nhiên kinh ngạc đảo tròng mắt, lại gãi cổ, cười gượng : “Ha… ?”

      Tề Diệc Bắc xanh mặt cuộn lại bức tranh, giận dữ trở về ghế, Phó Du Nhiên lúng túng : “Huynh… Huynh thấy hôm nay bọn Hoài vương dâng lễ vật tốt thế à, nếu dùng đồ của huynh, bị đem ra so sánh hơn kém rồi.”

      Tề Diệc Bắc im lặng, ngước nhìn chăm chú… , là lườm Phó Du Nhiên. Phụ hoàng luôn khen ngợi bút pháp của , vốn định viết chữ ngay tại thọ yến, như vậy thú vị hơn khi dâng tranh chữ, nhưng ngờ lại có chuyện xảy ra, suýt nữa làm hỏng việc. May mà nha đầu kia nhanh trí, loại thủ thuật xưa cũ này chỉ có hiệu quả với vị minh quân như phụ hoàng, nếu là người khác, chỉ sợ bị trừng phạt vì tội khi quân. Nhưng qua lần này, có thể thấy Hoài vương lường trước được suy nghĩ của Tề Diệc Bắc, vì thế mới tiếc tiền mua bản gốc của Vương Chi, hy vọng đoạt được phần thưởng của Thái tử. Nhưng y thể ngờ, bao nhiêu công sức bỏ ra lại thua bát cháo trắng. Nhiều năm tranh đấu cùng Hoài vương, đây có thể coi như trận thắng . Nghĩ vậy, sắc mặt Tề Diệc Bắc dần điềm tĩnh, chỉ hơi oán thán: “Cho dù thế nào, trước tiên vẫn phải thông báo với ta tiếng, làm như thế khiến ta rất bị động.”

      Phó Du Nhiên đau đầu, “Ta tìm huynh, nhưng mà huynh…”

      “Được rồi, ” Tề Diệc Bắc nghe thấy cụm từ “Trọng sắc khinh bạn” từ chỗ Mặc Vĩ Thiên, vội vàng ngăn lại, “Lần này coi như qua nguy hiểm, lần sau có vấn đề gì, nhất định phải tìm ta bàn bạc.”

      “Ừm.” Phó Du Nhiên vẫn gãi đầu.

      gãi đủ chưa?” Tề Diệc Bắc lại tức giận, “Mấy ngày tắm rồi? Ở trong cung mà bẩn vậy!”

      Phó Du Nhiên chợt bùng lửa, “Ta cũng muốn tắm! Mỗi lần định , hai mỹ nhân của huynh liền cởi sạch đồ chạy tới giúp ta, ta cần, các nàng vẫn cứ đến, huynh quản giáo thị thiếp như thế nào vậy? Hai vị tiểu thiếp kiêu ngạo thế, tương lai cưới thê tử, chắc bị đè đầu cưỡi cổ… Hừ!”

      Đúng lúc Phó Du Nhiên nuốt lại cái từ khiếm nhã kia, Tề Diệc Bắc hiểu ra, cười khổ : “Là Phỉ Nhi sao? Nàng quả hơi nhiệt tình.”

      “Rất nhiệt tình ấy, ta thấy sau này huynh nhất định được an bình, chính thế cùng thiếp thất đánh nhau loạn lên, sao huynh học Hoài vương ?”

      Tề Diệc Bắc nhăn mặt nhíu mày, “Hoài vương tuy rằng tái giá, nhưng cũng có mấy người thị thiếp, còn ta chỉ có hai người, nên học tập ta mới đúng chứ?”

      Phó Du Nhiên lập tức ghé sát vào người Tề Diệc Bắc: “Tiểu thiếp của Hoài vương? Vài người? Người ở đâu? Nhiều ? gả mấy năm rồi?”

      Tề Diệc Bắc hiểu : “Ta làm sao biết được? bị sao thế?”

      “Ha ha, chỉ là tùy tiện tìm hiểu chút.”

      Tề Diệc Bắc nhăn mày, “ đừng ôm ảo tưởng với Hoài vương, thích hợp với .”

      “Ai ảo tưởng?” Phó Du Nhiên rất muốn đỏ mặt như e thẹn ôm mối tương tư trong thơ, nhưng đáng tiếc, đổi sang thân thể nam nhân, da mặt như dày hơn, vì thế, nàng vội : “Huynh cần đánh trống lảng, Hoài vương có tiểu thiếp sao? Nam nhân đều có tiểu thiếp, đâu có giống như huynh gây nên tai tiếng phải ôm trái ấp mà vẫn vui vẻ được? Đừng là huynh vì bảo trì cho hoàng gia nhé.” xong, Phó Du Nhiên lại tiếp tục mơ tưởng, “Công tác kia giao cho Hoài vương tốt rồi, mỗi lần Hoài vương xuất , đều được ca tụng và truyền kỳ.”

      “Đừng dùng mặt ta để biểu tình cảm ghê tởm đó!” Tề Diệc Bắc hơn chán nản đứng dậy, “Ta cũng muốn giải thích với , chỉ cần nhớ kỹ, sau này cho phép của ta, được tự tiện quyết định!”

      Phó Du Nhiên đảo mắt trả lời, Tề Diệc Bắc bước thong thả, lo lắng : “Lễ sắc phi là ngày mùng sáu tháng sau, nếu khi đó chuyện giữa chúng ta tiến triển gì, thay ta cưới Thái tử phi, đề phòng có chuyện gì bất trắc, hãy học thuộc quy củ chút.”

      Phó Du Nhiên xoa cằm, bĩu môi : “Cưới thê tử phải động phòng, lần đầu tiên quả ta hơi lo lắng.”

      Tề Diệc Bắc giơ tay đánh: “Động phòng? Muốn sinh hài tử sao?”

      Phó Du Nhiên xoa chỗ bị đánh, quanh co: “Mọi chuyện đều là vì huynh, đêm tân hôn mà tân nương tử bị lạnh nhạt, ta nghĩ phụ hoàng cũng vui?”

      “Hừ, dễ lắm, ” Tề Diệc Bắc tức giận : “ lừa được nàng ta đâu!”

      “Nhỡ đâu năm rồi mà chúng ta vẫn đổi lại được?”

      có khả năng!” Tề Diệc Bắc tuyệt đối muốn nghĩ tới.

      Phó Du Nhiên cười trộm : “Chi bằng suy nghĩ về đề nghị của ta ? Cưới ta, mọi phiền não tự nhiên tiêu tan.”
      trạch nữTrâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Lão Tề, hãy bảo trọng!

      Đề nghị của Phó Du Nhiên đương nhiên được Tề Diệc Bắc chấp nhận, cũng may Phó Du Nhiên để ý mấy, mỗi ngày đều sống vui tươi hớn hở. giờ nàng chẳng mong quốc sư nhanh xuất , làm tân lang, nữ nhân khắp thiên hạ ngoại trừ nàng, còn ai có thể làm?

      Tề Diệc Bắc vẫn tiến cung mỗi ngày, có Thái tử chính quy dẫn dắt, đương nhiên Phó Du Nhiên dạo vòng quanh hoàng cung. Trong cung thường xuyên xuất hình bóng của “Thái tử” gắn bó làm bạn với “Phó nương”, mà từ lúc “Thái tử” có “Phó nương” bên cạnh, luôn lòng ở trong cung, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng chẳng truyền ra chuyện xấu nào. Kể từ đó, quan hệ giữa hai người vốn rất bình thường lại càng ngày càng phát triển thành bất thường, người vui vẻ nhất, có thể kể đến Hoàng đế Đại Tấn Chiêu Thái đế.

      Hôm nay, nhân dịp “Phó nương” vào cung, Chiêu Thái đế sai người gọi vị Thái tử nghỉ dưỡng hơn mười ngày tới. Có chuyện, ông tính từ lâu, hôm nay cũng là lúc xem xét ý tứ của Thái tử.

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Từ ngày tiến cung, Phó Du Nhiên cũng biết được chút quy củ trong cung.

      “Ừm, đứng lên .” Chiêu Thái đế quan sát Phó Du Nhiên lúc, thấy con trai tinh thần phấn chấn, khuôn mặt hồng hào, hài lòng cười : “Diệc Nhi, gần đây vẫn khỏe mạnh chứ ?”

      “Làm phiền phụ hoàng hỏi han, nhi thần khỏe hơn nhiều.”

      Chiêu Thái đế gật đầu, “Hôm nay trẫm tìm con, là có chuyện muốn hỏi ý con chút.”

      Phó Du Nhiên thầm nghĩ, hỏng rồi, lão Tề dặn dặn lại, cho phép mình tự tiện quyết định. Nhưng chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, lão Hoàng đế hỏi, sao mình dám cự tuyệt đây? là nàng cự tuyệt, bởi vì khi nàng chưa trả lời, Chiêu Thái đế bắt đầu tự biên tự diễn.

      “Về việc lựa chọn Thái tử phi, trong lòng Diệc nhi có nhận định chưa?”

      “Vâng ” Phó Du Nhiên thở phào, chuyện này nàng biết, “Nhi thần định chọn nữ nhi của Tể tướng --Tiết Huyên Trữ.”

      Chiêu Thái đế nở nụ cười, “Đây là ý của con, hay là ý của mẫu hậu con?”

      “Cái đó… Tiết tiểu thư tướng mạo đoan trang…”

      đợi Phó Du Nhiên xong, Chiêu thái đế hỏi tiếp: “ phải con thích nữ nhi của Yến Thượng thư sao?”

      “Mỹ nữ đương nhiên ai cũng thích, nhưng Thái tử tuyển phi há có thể coi trọng tướng mạo trước? Tất nhiên phải chọn người thích hợp nhất, chứ phải là xinh đẹp nhất.”

      Câu của Phó Du Nhiên khiến Chiêu Thái đế rất vui vẻ, ông vuốt vuốt râu, cười : “Thái tử biết nhìn toàn cục, rất tốt.”

      Phó Du Nhiên được khen cũng vui vẻ lây, ai ngờ Chiêu Thái đế lại tiếp, “Thái tử thấy Phó nương thế nào?”

      “Phó nương?” Phó Du Nhiên há hốc mồm, “Đây… Nàng…”

      “Trẫm thấy từ lúc Du Nhiên ở cạnh con, con an phận hơn nhiều, nếu con cũng có ý, hãy đưa nàng vào danh sách tuyển phi.”

      ngờ lão Hoàng đế lại gãi đúng chỗ ngứa, vì tương lai ăn ngon mặc đẹp, kẻ hầu người hạ xếp thành đàn, Phó Du Nhiên định đáp ứng ngay lập tức. Nhưng nàng chợt nhớ ra đồng ý với lão Tề tự ý quyết định rồi, hứa thể nuốt lời.

      “Phụ hoàng, Phó nương nàng… Thân phận của nàng…”

      Chiêu Thái đế nghiêm mặt: “Nghe Hoàng hậu , phụ thân của Du Nhiên trước đây làm quan ở Sở quốc, gia thế trong sạch, rồi sau đó lại bái lão sư con làm nghĩa phụ. Yến Thần là người hiền tài đương thời, lại là bằng hữu tốt của trẫm, nếu quy sớm, trẫm còn muốn phong họ Vương cho , nghĩa nữ của , thân phận đương nhiên cao quý.”

      Phó Du Nhiên suýt chút nữa phun ra, lão Tề, là do huynh giả bộ, bịa ra thân phận khó lường như vậy. Đây chính là ý của Hoàng đế, đừng nên trách ta.

      Phó Du Nhiên “Bất đắc dĩ” định gật đầu, ngoài cửa điện truyền đến tiếng hô trong trẻo: “ thể!”

      Tề Diệc Bắc tiến cung từ sáng, được thấy tin tức “Thái tử” bị Hoàng Thượng triệu kiến, sợ xảy ra chuyện bèn vội vàng chạy tới Ngự thư phòng, chưa kịp đợi thái giám vào bẩm báo chợt nghe thấy câu của Chiêu Thái đế, trong tình thế cấp bách vội xông trong điện.

      “Du Nhiên luống cuống, mong Hoàng Thượng trách phạt.”

      Chiêu Thái đế hơi ngượng ngùng, kêu Tề Diệc Bắc đứng dậy, hỏi: “Vừa rồi vì sao Du Nhiên lại thể? Chẳng lẽ… cảm thấy Thái tử tốt, thể làm phu quân sao?”

      Tề Diệc Bắc lại quỳ xuống, “Du Nhiên có ý này, Du Nhiên với điện hạ tình như huynh muội, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhập cung.”

      Chiêu Thái đế an ủi, khen: “ ham thích hư vinh, Yến Thần dạy dỗ nữ nhi rất tốt!”

      Tề Diệc Bắc tái mặt, Chiêu Thái đế lại : “Nam nữ trong lúc ở cạnh nhau, lúc trước coi là huynh trưởng, về sau coi như phu quân, tình cảm tự nhiên bồi đắp.”

      Càng càng loạn, lúc trước còn xếp vào danh sách tuyển phi, tại lại biến thành “Phu quân”, Tề Diệc Bắc sau khi quay sang cầu cứu Phó Du Nhiên thất bại, kiên trì : “Từ xưa đến nay nữ nhân thành thân, đều nghe phụ mẫu làm chủ, Du Nhiên dám tự ý quyết định. Nhưng nghĩa phụ ở xa ngàn dặm, để người vượt ngàn dặm tới đây, Du Nhiên nỡ, cũng sợ làm lỡ ngày cưới của Thái tử, cho nên…”

      “Chuyện này cần lo lắng.” Chiêu Thái đế cười tủm tỉm : “Từ sau khi ngươi đến, trẫm viết thư cho Yến Thần, chắc chắn sắp hồi kinh rồi.”

      “Cái gì?” Tề Diệc Bắc quá sợ hãi, chỉ định lừa gạt hai tháng để giải quyết mọi chuyện, cho nên chỉ mới với Mặc Vĩ Thiên, chứ vẫn chưa liên hệ với Mặc Yến Thần, ai ngờ Chiêu Thái đế lại ra tay trước.

      Chiêu Thái đế cười : “Trước đây chỉ tiếc Vĩ Thiên là con trai, nếu trẫm sớm thay Thái tử định hôn rồi. Giờ có thể làm thông gia với Yến Thần, trẫm mãn nguyện rồi, thực là quá tốt.”

      Chuyện này khiến Tề Diệc Bắc choáng váng, nếu trong thư Chiêu Thái đế gửi có nhắc tới chữ “Nghĩa nữ”, Mặc Yến Thần vì cho người khác che mắt Hoàng Thượng nên nhất định cưỡi khoái mã trở về kinh thành, đến lúc hai lão đại gặp mặt nhau hay rồi! giờ Tề Diệc Bắc hận thể lập tức xuất cung tìm Mặc Vĩ Thiên bàn bạc, nhưng trước tiên phải giải quyết phiền toái trước mắt .Xem ra chỉ có thể xuất chiêu cuối cùng này, Tề Diệc Bắc thở sâu, “ dám dối gạt Hoàng Thượng, Du Nhiên có người trong lòng.”

      “Hả?” Chiêu Thái đế chau mày, “Là người nào?”

      “Là… Mặc Vĩ Thiên!”

      Phó Du Nhiên trợn mắt, trong lòng vô cùng bất mãn, cho dù đây là kế tạm hoãn binh, nhưng vẫn phải chọn người thích hợp chứ? Cái tên cả ngày tươi cười kì quái kia, có cho nàng cũng cần!

      “Vĩ Thiên?” Chiêu Thái đế hơi trầm mặt, “Ngươi và là huynh muội, há có thể thay đổi thân phận?”

      Tề Diệc Bắc thầm nghĩ, nhảm, nếu muốn tìm cái danh phận phải huynh muội, cũng phải có mới được, như vậy làm sao được? Chiêu Thái đế lại : “Hôn nhân đại , đúng là vẫn phải nghe theo lời phụ mẫu, nếu Yến Thần cũng đồng ý chuyện giữa ngươi và Vĩ Thiên, trẫm thay các ngươi tứ hôn, thành hôn cùng lúc với Thái tử.”

      “Cái gì?” Phó Du Nhiên sợ hãi kêu lên, “ được!” Chuyện xấu với Mặc Vĩ Thiên bị truyền ra khiến nàng mất mặt lắm rồi, lại còn phải gả cho ư? Đừng có đùa!

      Chiêu Thái đế hài lòng khi thấy phản ứng của con mình, : “Du Nhiên, cứ suy nghĩ cho kĩ , tất cả cứ chờ nghĩa phụ ngươi hồi kinh rồi quyết định.”

      đến đây, Tề Diệc Bắc đành phải gật đầu đáp ứng, trong lòng dự tính phải làm như thế nào mới có thể tìm ra Mặc Yến Thần giải thích tất cả, lập tức trả lời: “Tiểu nữ còn có chút việc, xin được cáo lui trước.”

      Chiêu Thái đế gật đầu đồng ý, Tề Diệc Bắc lo lắng liếc qua Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên cũng thèm nhìn lại, Tề Diệc Bắc đành phải hành lễ, rời khỏi điện.

      Sau khi Tề Diệc Bắc rời khỏi, Chiêu Thái đế : “Thái tử…”

      Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất quyết gả Du Nhiên cho tên tiểu tử Mặc Vĩ Thiên đâu !”
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      trạch nữTrâu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Lại Rối Loạn

      Ra khỏi Ngự thư phòng, Phó Du Nhiên càng nghĩ càng giận, phải, chỉ cần đưa nàng nghìn lượng vàng, nàng chẳng thèm để ý gả cho ai, nhưng ít nhất cũng phải tìm người nào vừa mắt chứ? Thực ra Mặc Vĩ Thiên cũng khá được, mặc dù chức tước, nhưng cũng là người có tiếng tăm trong giới chính trị, là bằng hữu tốt của Thái tử, hơn nữa cha còn có quan hệ thân thiết với lão Hoàng đế, hẳn phu quân tốt. Nhưng Phó Du Nhiên vừa mắt , phải có câu , cả ngày cười hì hì phải người tốt sao. Tên tiểu tử họ Tề kia, vì mục đích của mình, mà ném nàng vào hố lửa, sao nàng thể phản kháng chứ?

      “Vinh Thăng!” Phó Du Nhiên hét lớn: “Theo ta xuất cung, tìm Mặc tiểu tử giao dịch!”

      Chuyện khác , chứ hai từ “xuất cung” này nghe là hiểu. Vinh Thăng vội vàng đáp lời, đánh xe ngựa đưa Phó Du Nhiên ra khỏi cung. Trước đây Thái tử thường xuyên ra ngoài, đám thị vệ quá quen thuộc, cũng cản lại. Đợi xe ngựa rời khỏi cửa tây Hoàng cung, Vinh Thăng mới cẩn thận hỏi: “Điện hạ, chúng ta đâu?”

      “Nhà Mặc Vĩ Thiên.”

      Vinh Thăng bị giọng điệu bực bội của Phó Du Nhiên làm hoảng sợ, vội vàng lùi ra ngoài, đánh xe tới Mặc phủ.

      Còn Tề Diệc Bắc lúc này, sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, dám chậm trễ phút, cưỡi ngựa phóng về Mặc phủ, tìm Mặc Vĩ Thiên giải thích tình huống. Mặc Vĩ Thiên nghe xong cũng choáng váng, sợ Chiêu Thái đế bỗng nhiên cao hứng mà thay mình tứ hôn. Chưa về lý tưởng vĩ đại “Thường tại hoa gian tẩu, phiến diệp bất triêm thân” (Thường xuyên giữa rừng hoa, mà đến cái lá cũng dính vào người - đại ý là giữ thân trong sạch ấy) của , mà chỉ cần nhắc tới đối tượng tứ hôn thôi. Nghe Lâm Hi Nguyệt sống ở nhờ nhà chính là con của đại sơn vương, dũng mãnh phi thường, huống chi Phó Du Nhiên lại là nữ sơn tặc, bắt cưới nữ nhân đanh đá về nhà, chi bằng đâm cho nhát luôn . Vì hạnh phúc tương lai của mình, Mặc Vĩ Thiên ngừng phái gia đinh tâm phúc, dò la tin tức theo bốn hướng cửa thành, nhất định phải tìm ra được phụ thân trước Chiêu Thái đế, như vậy còn có thể thấy đường sống.

      Sau khi điều động gia đinh trong phủ, lúc Mặc Vĩ Thiên thương lượng với Tề Diệc Bắc bước tiếp theo nên làm gì, bỗng vang lên tiếng kêu “Rầm”. Cửa phòng bị người khác đá văng ra, ai khác, chính là “Thái tử” Phó Du Nhiên ôm hận mà đến.

      Tề Diệc Bắc tái mặt: “Sao lại tự ý xuất cung!”

      Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi : “Còn ở trong cung, ta bị người khác bán cũng biết!”

      Mặc Vĩ Thiên nhìn lão quản gia run lẩy bẩy phía sau Phó Du Nhiên, bước tới kéo Phó Du Nhiên vào trong, ý bảo lão quản gia lui ra, sau đó đóng cửa lại, quay đầu : “Chúng ta suy nghĩ biện pháp.”

      “Biện pháp chó má!” Phó Du Nhiên chỉ vào mũi Tề Diệc Bắc quát: “Ngay từ đầu là biện pháp do huynh nghĩ, cái gì mà tìm Quốc sư, cái gì mà ta phải thay huynh hồi cung, bây giờ sao? Ha! Huynh vì bảo vệ mình, mà đẩy ta vào hố lửa!”

      Tề Diệc Bắc chột dạ cúi đầu, tuy rằng việc xảy ra đột ngột, nhưng quả thực làm hơi quá.

      Mặc Vĩ Thiên tới trước mặt Phó Du Nhiên hùng hùng hổ hổ nhăn mặt kêu: “ lại , gì mà vào hố lửa? Người bị hại là ta mới đúng!”

      Phó Du Nhiên nắm cổ áo Mặc Vĩ Thiên, “Tiểu tử ngươi nghĩ ta ngốc sao!”

      Ném Mặc Vĩ Thiên ra chỗ, Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc : “Bây giờ huynh lập tức tiến cung, với Hoàng Thượng, người trong lòng huynh là người khác.”

      “Hả?” Tề Diệc Bắc vô cùng kinh ngạc, Mặc Vĩ Thiên cũng hiểu đầu đuôi thế nào, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ có người trong lòng?”

      Phó Du Nhiên hơi xấu hổ, “Cũng… Cũng thể coi là người trong lòng, nhưng so với huynh, ta nguyện ý gả cho .”

      Tề Diệc Bắc nhíu mày, trầm mặt: “Ý là Hoài vương?”

      Phó Du Nhiên im lặng cúi đầu, Mặc Vĩ Thiên “Phì” tiếng cười : “ mà cũng muốn làm Vương phi của Hoài vương ư?”

      “Ta làm sao?” Phó Du Nhiên tóm lấy Tề Diệc Bắc, đưa tới trước mặt Mặc Vĩ Thiên: “Ngươi xem, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, kém ở chỗ nào?”

      Mặc Vĩ Thiên nở nụ cười kì quái, “ mặt, ngực là cái ghế à!”

      Phó Du Nhiên định cãi lại, Tề Diệc Bắc bỗng thốt lên câu, “ gả cho ai cũng được, nhưng thể gả cho Tề Thụy Nam.”

      “Hả?” Phó Du Nhiên híp mắt, “Tốt, vậy huynh đừng trách ta tỏ thái độ trước mặt phụ hoàng, phải "nàng" quyết cưới.”

      Mặc Vĩ Thiên vội vàng túm tay áo Tề Diệc Bắc, thấp giọng : “Để Hoài vương cưới sơn tặc, cũng rất thú vị .”

      Tề Diệc Bắc lườm Mặc Vĩ Thiên cái, sau đó với Phó Du Nhiên: “Ta nghĩ cách để thoát thân bình an.”

      Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc lúc lâu, cuối cùng gật đầu : “Tốt nhất huynh hãy nhớ kỹ lời hôm nay, nếu biết hậu quả!”

      Tề Diệc Bắc hít sâu hơi, lại khôi phục bộ dáng đoan trang thục nữ, giọng : “Hậu quả ư? Ta biết rất .”

      “Rầm!”

      Chiến trong phòng vừa mới bình ổn, cánh cửa lại bị người khác đá văng, sau đó, Lâm Hi Nguyệt nhảy vào, “Nghe Thái tử đến đây?”

      Mặc Vĩ Thiên ôm trán kêu lên: “Các là đồ con lừa à?”

      Phó Du Nhiên vô cùng vui mừng: “Nha đầu chết tiệt kia, ta nhớ ngươi muốn chết.” xong xông lên phía trước, ôm chầm lấy Lâm Hi Nguyệt.

      Tề Diệc Bắc bước tới tách hai người ra, giận dữ : “ thấy mọi chuyện chưa đủ rắc rối sao? Để người khác nhìn thấy, lại thêm phiền toái.”

      Phó Du Nhiên gạt tay Tề Diệc Bắc, “ chuyện với huynh, càng phiền toái.”

      Lâm Hi Nguyệt nghi hoặc : “Chuyện nào? Ngươi gây ra rắc rối gì ở trong cung sao?”

      có.” Phó Du Nhiên khoát tay, chỉ vào Lâm Hi Nguyệt cười : “Ngay cả mặc quần áo cũng có năm, sáu người thay .”

      Lâm Hi Nguyệt kiêu ngạo ưỡn ngực, lại chu miệng với Tề Diệc Bắc, ” ‘Ngươi’ so với ta vẫn đẹp hơn a.”

      Phó Du Nhiên cười gian, nắm lấy bả vai Lâm Hi Nguyệt, “Thế nào? Bản thái tử muốn phong phi, có nên cưới thêm cả vị Lương đệ để chơi đùa?”

      Tề Diệc Bắc hoảng sợ trợn mắt, “ dám!”

      Phó Du Nhiên khinh thường cười khẩy, “ giờ ta là Thái tử, sao phải nghe lời huynh? Địa bàn của ta ta làm chủ, huynh bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.”

      Tề Diệc Bắc tức giận muốn phát điên, Mặc Vĩ Thiên vội vàng ngăn lại , “Được rồi, đừng…”

      “Bỏ cái tay chó má của ngươi ra!” Phó Du Nhiên chộp lấy bàn tay của Mặc Vĩ Thiên vô ý để lên hông Tề Diệc Bắc, “Nếu để ta thấy hành động này thêm lần nữa, cẩn thận cái mạng của ngươi!”

      Mặc Vĩ Thiên đảo mắt, lại nở nụ cười, “ biết chừng vài ngày nữa thân thể của Phó nương cùng ta thành hôn, đến lúc đó…” quay lại nâng cằm Tề Diệc Bắc, ra vẻ thâm tình : “Mỹ nhân, nàng là của ta .”

      Tề Diệc Bắc buồn nôn, ngực thấy hơi khó chịu, lạnh lùng : “Lại đùa giỡn, cẩn thận đùa cả bản thân mình đấy.”

      Lâm Hi Nguyệt bấy giờ mới thấy chút manh mối, kinh ngạc nhìn Mặc Vĩ Thiên: “Cái gì… cùng ngươi thành hôn sao?”

      “Hoàng Thượng nhìn trúng ‘Phó nương’, muốn nàng tiến cung làm Thái tử phi, ‘Phó nương’ tất nhiên là đồng ý, lấy ta làm lá chắn, ngờ Hoàng Thượng là lão hồ ly, lấy lí do muốn tứ hôn cho ta, bây giờ, "Mặc Vĩ Thiên kéo Phó Du Nhiên” 'Phó nương’ thực thích ta, nàng muốn gả cho Hoài vương, nhưng Hoài vương sao? căn bản hề biết ‘Phó nương’. Tiếp theo là Thái tử điện hạ đích thực của chúng ta,” lại kéo Tề Diệc Bắc qua, “ biết vì sao đánh chết cũng đồng ý gả ‘Phó nương’ cho Hoài vương, cho nên…”

      “Câm mồm!” Tề Diệc Bắc đau đầu, hét lớn tiếng, hất tay Mặc Vĩ Thiên ra, “Lộn xộn cái gì ? Con mẹ nhà ngươi!”

      Nhìn thân hình yểu điệu giận dữ rời , ba người trong phòng nhìn nhau, Phó Du Nhiên tức giận : “Ai lại chọc thế? là có bệnh!”

      Lâm Hi Nguyệt vội la lên: “Đừng nhắc tới nữa, ngươi mau cho ta biết xảy ra chuyện gì.”

      “Chúng ta ra ngoài , vừa vừa chuyện.”

      Tiễn bước nam nữ, Mặc Vĩ Thiên ngây người ngồi tại chỗ, lúc sau mới hồi phục tinh thần, tự nhủ : “Tề Diệc Bắc mà lại lời tục sao?”

      Chúng ta tạm nhắc tới Mặc Vĩ Thiên nữa, mà về Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt. Sau khi ở gần tháng trong kinh thành, Lâm Hi Nguyệt biến thành “con ngựa”, đưa Phó Du Nhiên tới chỗ náo nhiệt nhất, đồng thời Phó Du Nhiên kể lại tất cả những thứ linh tinh mà mình trải qua. Lâm Hi Nguyệt nghe xong há hốc mồm, được lời nào.

      Phó Du Nhiên thở dài, “Thế nào? Có phải ngươi cũng thấy thương cảm cho ta ? Ta cứ như vậy mà bị lão Tề kia bán cho tên tiểu tử họ Mặc .”

      Lâm Hi Nguyệt dừng lại, hai mắt long lanh nhìn Phó Du Nhiên : “Ta rất hâm mộ ngươi, có thể nhìn thấy Hoài vương điện hạ gần như vậy.”

      Phó Du Nhiên tức giận kéo cổ áo Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt đưa tay ngăn lại, thấp giọng : “Chú ý hình tượng.”

      Phó Du Nhiên hầm hừ : “Thực nghĩa khí, gặp sắc quên bạn… đúng, được gặp đâu, phải là nghe sắc quên bạn!”

      Lâm Hi Nguyệt cười hì hì: “Ai bảo ta là fan cuồng chứ, Hoài vương điện hạ của ta…”

      Đúng lúc mơ mộng, chợt thấy Phó Du Nhiên bên cạnh động tĩnh gì, quay lại, thấy ánh mắt Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm vào trong thư phòng bên đường, miệng lẩm bẩm: “Nha đầu chết tiệt vận cứt chó kia, gặp là gặp liền.”
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      người qua đường, trạch nữTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :