1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm thái tử phi- Viên Bất Phá (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Ba bước hồi kinh ( khúc thứ ba )

      “Ta chờ được nữa!” Tề Diệc Bắc gào thét chạy vào viện, “Chúng ta bỏ trốn thôi!”

      Nhìn Lâm Hi Nguyệt kinh ngạc đến ngây ngốc, Phó Du Nhiên vỗ vỗ nàng, “Lão Tề phát điên rồi.”

      Trong mười hai canh giờ qua, ngừng trình diễn tiết mục giống nhau, khoảng cách các lần càng ngày càng ngắn.Tề Diệc Bắc trừng mắt nhìn về phía Lâm Hi Nguyệt nhắc lại, “Ta phải !”

      Lâm Hi Nguyệt vẫn ngơ ngác gật đầu, lúc này Tề Diệc Bắc mới bình tĩnh lại, “Sao lại tới đây?”

      Lâm Hi Nguyệt im lặng trả lời, Phó Du Nhiên cười cười, “Lại làm sao thế? phải chờ Cốt ca trở về rồi mới mà?”

      Tề Diệc Bắc đưa thân thể xinh của “nàng” kề sát soái ca bên cạnh, giơ tay áo, “ có thấy mùi gì .”

      Phó Du Nhiên cúi đầu ngửi, “Làm sao vậy?”

      “Mũi bị điếc à?” Tề Diệc Bắc phát hỏa, “Ta bảy ngày tắm rửa, người cũng bốc mùi rồi!”

      Phó Du Nhiên khẽ cười tiếng, “Có đến mức nghiêm trọng như vậy ? Huynh mắc bệnh sạch à? Vả lại, việc tắm rửa và xuống núi có liên hệ gì tới nhau, cho dù tại huynh xuống núi, cũng thể tắm rửa.”

      “Ta có thể hồi… về nhà tìm tỳ nữ tắm giúp ta!” Tề Diệc Bắc gãi bên này, xoa bên kia, đùa chứ, nếu tên Huyền Sắc chết tiệt kia bế quan tận nửa năm, vậy trong nửa năm đó cũng được tắm sao? Định để làm người đại diện cho công ty sản xuất tương thối ư?

      “Nếu để Hi Nguyệt giúp huynh tắm rửa.”

      được!” Tề Diệc Bắc mực từ chối, bản thân từ được cung nữ hầu hạ, đương nhiên băn khoăn gì, nhưng Lâm Hi Nguyệt dù thế nào nữa cũng là “danh môn” chi nữ, thể trần truồng trước mặt Lâm Hi Nguyệt được? Cho dù bây giờ là nữ nhân, cũng được. Chi bằng để ta tự tắm! Đánh giá tình thế trước mắt, Tề Diệc Bắc thông minh kịp nuốt những lời này lại. Nếu ra, mạng của gặp nguy hiểm mất. Tề Diệc Bắc mang tâm trạng buồn bực xoay người rời , Phó Du Nhiên hô lên, “Huynh đâu thế?”

      “Ngứa! tìm cây gãi!”

      Nhìn theo bóng dáng người kia bực tức rời , Lâm Hi Nguyệt khen, “Du Nhiên, phần mười khí chất của rồi đấy.”

      Phó Du Nhiên như bừng tỉnh ngộ ra, hóa ra khí chất bạo lực của mình cũng phải do trời sinh, mà do quá trình trưởng thành dưỡng nên, aizz, đáng thương.

      Lại về phía Tề Diệc Bắc thẳng đến đại sảnh, bước chân hùng hổ khiến người ta phải nhượng bộ lui binh. Chúng tặc trong Thần Phong trại đều biết, ngày nào trại chủ cũng chờ đến hết kiên nhẫn, người nàng tỏa ra hơi thở của oán phụ, khăng khăng đòi gặp Lý Phái Sơn, khiến y trốn biệt trong phòng dám lộ diện. Y làm chuỗi tràng hạt, cả ngày ngừng tụng niệm, tuy nhiên phải niệm “A di đà Phật”, mà là “Cốt ca nhanh trở về”.

      Kiểm tra vòng thấy người, Tề Diệc Bắc khỏi có chút chán nản. Hai ngày nay thử hai lần lén mang “Tề công tử” xuống núi, tuy nhiên chẳng có chút may mắn nào, toàn bộ đều sa lưới.

      Rồi sau đó thử thuyết phục Sơn ca, để cho “Nàng” cùng “Tề công tử” xuống núi du lịch, lại bị Sơn ca lấy lí do nam nữ chưa kết hôn, thể xa để cự tuyệt.
      Tiếp theo y còn bổ sung thêm câu: Đừng nóng vội, thành hôn xong muốn chỗ nào .

      “Trại chủ.”

      Tề Diệc Bắc hờn giận, bên tai truyền đến tiếng hét, là Khí Nha. Đối với tiểu tử này, Tề Diệc Bắc thực đầu đau muốn chết, dựa vào biểu hai ngày qua, nghi ngờ gì nữa, tiểu tử đơn thuần này chắc chắn thích trại chủ nhà , cho nên vô cùng bất mãn đối với việc trại chủ muốn thành hôn cùng tên “Tiểu bạch kiểm” lai lịch. Mỗi ngày chê trách đủ thứ của tên “Tiểu bạch kiểm” kia. Nào là ngủ chảy nước miếng, ngoáy mũi trước mặt mọi người, bị bệnh phù chân, người có vết lở loét… Lúc Khí Nha cung cấp “tin tình báo”, cảm thấy bản thân mình chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả. Đến tận hôm nay, Tề Diệc Bắc cũng hề biết có nhiều tật xấu, bị nhiều người chê cười đến thế?

      Khí Nha hưng phấn nhảy đến trước mặt Tề Diệc Bắc, lấy từ trong lòng ra vật, “Trại chủ, ngươi xem đây là cái gì!”

      Tề Diệc Bắc đón lấy nhận ra, là chuỗi cửu tử liên hoàn, nhìn thấy còn rất mới, Tề Diệc Bắc ngạc nhiên : “Ngươi làm cái này ư?”

      Trong quy định của sơn trại, đồng ý của Sơn ca, chúng tặc thể tùy tiện xuống núi. Mà vật này hiển nhiên phải Khí Nha có từ trước, nếu sớm lấy ra tặng rồi, sao lại chờ tới bây giờ, cho nên Tề Diệc Bắc mới hỏi câu này. Khí Nha cười , “Ngươi cần lo, cứ cầm lấy chơi tạm, đỡ nhàm chán.”

      Tề Diệc Bắc thở dài, chẳng mấy hứng thú ngồi xuống ghế. Khí Nha thấy thế vội hỏi, “Có chuyện gì thế? Có phải tên tiểu bạch kiểm kia lại chọc giận người à?”

      Tề Diệc Bắc cũng chẳng buồn , Khí Nha oán hận , “Ta tìm tính sổ!”

      “Khí Nha” Tề Diệc Bắc vội vàng gọi lại, “ phải đâu, do tâm tình của ta tốt.”

      Khí Nha nhìn “Trại chủ”, định rồi lại thôi. Hai ngày nay, nàng trông có vẻ thiếu hoạt bát, hai gò má bớt hồng hào, đều do tên tiểu tử họ tề kia gây họa!

      “Du Nhiên” Khí Nha cố lấy dũng khí , “Nếu để ta mang ngươi trốn xuống núi chơi nhé?”

      “Xuống như thế nào?” Tề Diệc Bắc thờ ơ hỏi. Khí Nha nhìn ngó xung quanh, thấp giọng , “Ta có cách ra ngoài.”

      Tề Diệc Bắc nửa tin nửa ngờ theo Khí Nha đến chỗ hẻo lánh trong trại, nhìn giống phòng giam đơn giản, mà người phụ trách trong coi ở chỗ này, chính là vị đại hiệp Ngưu Đại Thôn “So với khỉ còn tinh ranh hơn”. Ngưu Đại Thôn vừa thấy Khí Nha đến, lập tức nhếch miệng cười, “Khí Nha huynh đệ, lại đâu thế?”

      Khí Nha , “Ta đưa trại chủ ra ngoài dạo.”

      Ngưu Đại Thôn lúc này mới để ý thấy “Trại chủ” đằng sau Khí Nha, khỏi có chút kích động, Khí Nha cười trấn an , “ sao, trại chủ tiết lộ bí mật.”

      Ngưu Đại Thôn vẫn thấp thỏm nhìn “Trại chủ”, mặc dù Tề Diệc Bắc biết bọn họ cái gì, nhưng vẫn gật đầu , “Yên tâm.”

      Ngưu đại hiệp thấy thế mới nhoẻn miệng cười, nhìn Khí Nha , “Khí Nha huynh đệ, lúc về đừng quên mang đồ ngon về cho ta nhé.”

      “Yên tâm, sao có thể quên ngươi được.”

      Khí Nha xong, đẩy ít đồ linh tinh trong góc nhà, lộ ra miệng hang, Khí Nha quay đầu nhìn vẻ mặt sửng sốt của “Trại chủ” cười hì hì, cúi người bước . Tề Diệc Bắc kinh ngạc hỏi, “Này… bên ngoài có huynh đệ tuần tra núi sao?”

      Theo kinh nghiệm của Tề Diệc Bắc, khi bị huynh đệ tuần tra phát , trong núi vang lên loạt tiếng còi chói tai. Tiếp đó trong vòng nén hương, toàn thể đồng nghiệp sơn trại đều tụ họp về nơi phát ra tiếng còi, bắt trở về. Ngưu Đại Thôn , “Mặt sau là con đường dốc, bình thường có người tuần tra ở đây, ra khỏi động rẽ trái, có con đường thông xuống núi.”

      Hai mắt Tề Diệc Bắc sáng lên, đối với tự do khát vọng, cho dù phải chui lỗ chó cũng thèm để ý. Dưới dẫn dắt của Khí Nha, Tề Diệc Bắc xuyên qua khu rừng rậm rạp, lại vượt qua dòng suối, mới nhìn thấy con đường kia.

      “Ha! Xem ra tiểu tử ngươi cũng hay ra ngoài đấy!” Tâm trạng Tề Diệc Bắc rất tốt, khi chuyện cũng vô tình vận dụng cách của trại chủ. Khí Nha nhìn “Trại chủ” cuối cùng khôi phục trở lại, cực kì vui sướng. thầm nghĩ quyết định của mình quả rất chính xác, nhân cơ hội này khuyên trại chủ từ hôn với tên tiểu bạch kiểm kia luôn, nhưng mà, bắt đầu từ đâu đây? Tề Diệc Bắc hoàn toàn phát ra sắc mặt của Khí Nha chợt u ám, bị con đường trước mắt hấp dẫn. Quả thực ông trời tuyệt đường người.

      “Khí Nha, chúng ta trở về!”

      Khí Nha khỏi hơi sửng sốt, sau đó được Tề Diệc Bắc men theo đường cũ đưa trở về. tới trí nhớ Tề Diệc Bắc rất tốt, khu rừng rậm khắp nơi đều giống nhau, lại có thể qua như quen thuộc trăm ngàn lần rồi. Trở lại trong trại, khiến Ngưu Đại Thôn cũng hoảng sợ theo, hiểu vì sao Khí Nha huynh đệ mới ra ngoài quay trở lại. Tuy nhiên người thông minh như lập tức vứt mọi phiền não , lại chơi đùa cùng Khí Nha. Tề Diệc Bắc vô cùng hưng phấn, càng chạy càng nhanh, cuối cùng chạy thẳng đến Trác viện. Khí Nha theo phía sau khỏi nản chí, cơ hội tốt như vậy cũng chưa kịp , đành phải đợi thời cơ lần sau. Nhưng cũng mờ, “cơ hội lần sau” này, lại phải đợi thời gian dài như vậy.

      Sáng sớm hôm sau, trong Thần Phong trại vang lên tiếng chuông họp hội nghị khẩn cấp, trong trại xảy ra chuyện lớn: Trại chủ cùng với Tề mặt trắng, Tề An, đại mỹ nữ và Lâm Hi Nguyệt, mất tích. Mọi người chỉ tìm được tờ giấy mà trại chủ lưu lại, nội dung như sau, “Sơn ca và chúng tặc thân mến, ta phải cùng lão Tề trở về nhà xử lý chuyện quan trọng, thể chờ Cốt ca trở về. Hi Nguyệt theo giúp ta, người có thể yên tâm. Chờ mọi việc xử lý thỏa đáng, ta mang nghìn lượng vàng đường đường chính chính trở về, làm cái chậu vàng cho mọi người rửa tay gác kiếm”.

      Trừ bỏ tờ giấy này còn có thư gửi về nhà của Lâm Hi Nguyệt gửi cho Lâm đại trại chủ, đại ý là nàng cùng Phó Du Nhiên nghiên cứu tình hình nhà tân lang, sau khi trở về chịu mọi hình phạt vân… vân… Tổng hợp lại biểu của “Trại chủ” mấy ngày nay, đám người Lý Phái Sơn đoán trước được tình hình. Chỉ nghĩ tới bọn họ hành động nhanh như vậy, điều làm cho đám người Lý Phái Sơn nghi hoặc mãi là, bọn họ ra ngoài bằng cách nào? Nghĩ mãi, nghĩ mãi a, cuối cùng Khí Nha tìm được Ngưu Đại Thôn bị người đánh bất tỉnh, cùng với cái lỗ chó to tướng, động viết vài chữ to: Thành xin lỗi Ngưu đại hiệp!

      Cứ như vậy, sau bảy tám ngày chịu đựng, sơn tặc và dê béo rốt cục có thể hồi kinh.
      ……………………………
      Hết chương 20

      Hết quyển
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      song ngư thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển thứ hai: Ta cùng hoàng cung có ước hẹn.

      Chương 21.

      Hai con tuấn mã cùng phi song song tiến thẳng về kinh thành, nam nữ cưỡi đó, nam tử tuấn mỹ khí chất cao quý, nữ tử khí rạng ngời. Theo sau tuấn mã là chiếc xe ngựa , xa phu cũng giống người bình thường, người qua đường vốn tưởng rằng đây là công tử Thư hương nào đó mang theo gia quyến du ngoạn ngắm cảnh. Đến khi nghe thấy từ miệng nam tử tuấn mỹ hát lên những lời thô tục khỏi lắc đầu thở dài, hóa ra đây lại là tên vô học suốt ngày lông bông ăn chơi trác táng.

      “Hôm nay thời tiết tệ, bầu trời trong xanh nắng ấm là…lá...la”

      Phó Du Nhiên tâm tình rất tốt, ngồi ngựa cất tiếng hát vang, hề hay biết người qua đường hai bên suy nghĩ cái gì, nàng chỉ biết cuối cùng mình được tự do. Đúng vậy, tự do, nếu phải rất hiếm khi có vài ngày tự do, nàng cũng đồng ý theo Tề Diệc Bắc chui vào lỗ chó để trốn . Về phần đám cưới chắc bọn Sơn ca cũng cần quan tâm nhiều lắm, chờ nàng ổn định gửi thư về báo bình an, hẳn có chuyện gì đâu? Đương nhiên, Phó Du Nhiên biết, sau khi bọn họ trốn , Sơn ca phái người đuổi theo. Tuy nhiên hướng truy tìm phải về kinh thành, mà theo hướng Lâm Giang trước kia Phó Du Nhiên từng , cho nên toàn bộ đều ngược lại.

      Nghe Phó Du Nhiên mở miệng hát bài “bốn sáu điệu”, Tề Diệc Bắc ngồi trong xe rốt cục nhịn được nữa thò đầu ra, hét lớn: “Câm miệng, khó nghe muốn chết!”

      Phó Du Nhiên ghì dây cương, giảm tốc độ bên cạnh xe ngựa, cười hì hì với Tề Diệc Bắc: “Mỹ nhân, sao thế? Tâm tình tốt à? Vậy theo bổn đại gia chơi đùa !”

      Tề Diệc Bắc tức giận gầm lên tiếng, kéo rèm xe xuống, cách xa Phó Du Nhiên ngửa đầu cười như điên. Tính tới hôm nay bọn họ mất 6 ngày đường, nguyên nhân là sau khi trốn ngày, Tề Diệc Bắc gặp chuyện mà “nữ nhân” thể tránh né, cũng là kiện phiền toái nhất, nguyệt của “Nàng” đến.

      Nhớ tới buổi sáng hôm đó vừa tỉnh dậy hét vỡ cả họng, Tề Diệc Bắc kìm được hận ý. Tốt xấu gì cũng có em , mỹ nữ bên cạnh thiếu, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Kết quả là dưới chỉ đạo của Phó đại sơn tặc cùng hỗ trợ của Lâm đại sơn tặc, cuối cùng xử lí tình huống êm đẹp. Còn hại trở thành trò cười, hơn nữa trừ bỏ lúc nghỉ trọ, đều phải ở trong xe như kẻ tàn phế thứ hai, con mẹ nó, làm nữ nhân, chẳng dễ chịu chút nào. Tề Diệc Bắc buồn bực thôi, quên để ý đến người “Tàn phế” khác trong xe—— Yến Bội Nhược.

      Yến mỹ nhân phải đến kỳ, mà là ngờ Thái tử điện hạ quý của nàng ngày thân thiết với nữ sơn tặc họ Lâm kia, đùa giỡn huyên náo, cầm tay nhau, ôm vai bá cổ là chuyện thường. Nàng từng nhắc nhở nhiều lần thân phận sơn tặc của Lâm Hi Nguyệt với điện hạ, nhưng lại chọc điện hạ thêm bực mình. Vì vậy nàng cũng dứt khoát mắt thấy tâm phiền, dù sao sau khi hồi kinh có hoàng hậu ngăn cản, nàng tin nữ sơn tặc lai lịch này có thể tiến cung tranh thủ tình cảm với nàng được?

      Nhưng mà… tính nết Thái tử điện hạ hình như có vấn đề, Thái tử ôn hòa tao nhã lúc trước kia liệu có phải là ảo giác của nàng hơn mười năm qua hay ? Nghĩ vậy, Yến Bội Nhược cam lòng lại vén màn xe nhìn ra bên ngoài, quả nhiên… Thái tử điện hạ của nàng vẫn theo trêu đùa với nữ sơn tặc họ Lâm kia. Yến Bội Nhược nản chí quay về chỗ cũ, Tề Diệc Bắc nhiều ngày làm “tàn hữu” cùng nàng, đương nhiên hiểu được nàng suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ tay Yến mỹ nữ an ủi. Yến mỹ nữ đối với việc hiệp nữ Du Nhiên tiếc hiến thân cứu mình thoát khỏi hố lửa rất ấn tượng, miễn cưỡng mỉm cười, lại nghĩ tới nữ sơn tặc họ Lâm đáng ghét kia, đám người bọn nàng xuống núi, sao nàng ta cũng mặt dày theo ? Nếu nàng tới đó, người bên cạnh Thái tử điện hạ chẳng phải là nàng ư? Xem ra sau khi hồi kinh, phải kêu phụ thân phái tám ngàn binh mã tiêu diệt cái trại sơn tặc chết tiệt kia!

      Đương nhiên, chỉ là nghĩ như vậy thôi. Trước mặt Tề Diệc Bắc nàng cũng dám ra ý nghĩ này. Nàng vẫn chưa quên “Phó Du Nhiên” và “Lâm Hi Nguyệt” là tỷ muội kết bái đâu.

      Nhưng cũng phải lại, Phó Du Nhiên cũng là nghĩa nữ của ân sư của Thái tử điện hạ, sau khi cứu người thành công nên rời mới đúng, vì sao còn muốn hồi kinh theo nàng? Hay là… Nàng ta mơ ước ngôi vị Thái tử phi? Nếu so với thành phần bất hảo Lâm Hi Nguyệt, thân phận Phó Du Nhiên ràng gây nhiều áp lực cho Yến Bội Nhược. Ân sư của Thái tử điện hạ dưới mười người, quy trong thâm sơn cũng ba bốn vị, trong đó thiếu các Nho gia hiền tài rất có ảnh hưởng với đương kim Thánh Thượng. Nếu Phó Du Nhiên là nghĩa nữ của trong số bọn họ, như vậy thể khinh thường năng lực cạnh tranh của nàng.

      Nghĩ vậy, Yến Bội Nhược thử hỏi: “Phó nương, nghe là nghĩa nữ của ân sư Thái tử điện hạ.”

      Tề Diệc Bắc ngờ Yến Bội Nhược đột nhiên hỏi câu này, sau phút kinh ngạc liền lập tức gật đầu, Yến Bội Nhược cười : “ biết nghĩa phụ của nương là vị hiền tài nào?”

      “Là… Mặc Yến Thần.”

      Mặc Yến Thần là phụ thân của Mặc Vĩ Thiên, nguyên là mưu sĩ cho Đương kim Hoàng thượng. Tuy nhiên từ khi mẫu thân của Mặc Vĩ Thiên qua đời, ông chán ghét chốn quan trường, được Chiêu Thái đế giữ lại, miễn cưỡng làm sư gia khai sáng cho Thái tử. Bốn năm về trước, sau khi Thái tử trưởng thành, ông liền thoái thâm sơn, chuyện này vẫn khiến Chiêu Thái đế tiếc nuối mãi. Tề Diệc Bắc lấy lão nhân gia này làm lá chắn, thứ nhất vì tạm thời thông đồng được với Mặc Vĩ Thiên ở kinh thành, thứ hai cũng là vì “bản thân mình” có thể thuận lợi nhập cung tìm chỗ dựa chắc chắn.

      Yến Bội Nhược trong lòng trầm xuống, thực là sợ cái gì gặp cái đấy. Cái tên Mặc Yến Thần thường xuyên được Đương kim Hoàng thượng ra, câu cửa miệng của ngài là: “Trẫm chỉ biết có duy nhất Yến Thần mà thôi”. Có chỗ dựa vững chắc như vậy, nếu Phó nữ hiệp tham gia cuộc tuyển chọn Thái tử phi lần này, hẳn được Hoàng Thượng đối xử đặc biệt chăng?

      Yến Bội Nhược muốn phát điên liền hỏi tiếp: “ tính nhập cung cùng Thái tử điện hạ sao?”

      Tề Diệc Bắc nghĩ ngợi: “Có lẽ ta gặp nghĩa huynh để bàn bạc thêm chút.”

      Tâm trạng của Yến Bội Nhược lập tức chùng xuống, nàng vốn định dựa vào quan hệ giữa Mặc Vĩ Thiên và Thái tử điện hạ để cửa sau. Đứa con Tể tướng Tiết Huyên Trữ kia đủ khiến nàng đau đầu, bây giờ lại thêm Phó Du Nhiên nữa! Đáng ghét nhất là quan hệ giữa phụ thân và Đương kim Hoàng hậu cực kì xấu, ảnh hưởng tới việc của nàng, là đáng hận! Tuy oán hận vậy, nhưng Yến Bội Nhược vẫn bày ra bộ mặt tươi như hoa, chẳng hề lộ chút tâm tư nào, ngược lại còn cười :

      “Phó nương cũng là nghĩa nữ của Đại hiền đương triều, lại lăn lộn nhiều năm giang hồ, có thể coi văn võ song toàn. Lần này ngôi vị Thái tử phi chắc thuộc về thôi.”
      Tề Diệc Bắc thiếu chút nữa sặc nước bọt mà chết, cái gì thế? Thái tử phi? Thế này nghĩa là sao?

      “Ta… khụ, ta vào cung phải vì tham dự tuyển chọn Thái tử phi.”

      “Hả?”

      Nhìn bộ dạng tin của Yến Bội Nhược, Tề Diệc Bắc vội kêu lên: “Ta vốn thô lỗ chẳng giống nữ nhân, suốt ngày tục, hở chút là kêu đánh kêu giết. Thái tử cho dù mắt bị mù, cũng quyết tuyển ta làm phi.”

      Lời độc địa vừa thốt lên, Phó Du Nhiên nằm hưởng thụ ánh mặt trời đột nhiên rùng mình cái, quan sát bốn phía, thấy có điều gì bất thường. Nàng gãi đầu gãi tai đáp lại ánh mắt khó hiểu của Lâm Hi Nguyệt, sau đó yên tâm cười cười trêu đùa cùng Lâm sơn tặc.

      Yến Bội Nhược kinh ngạc nhìn nữ tử vội vàng giải thích trước mắt, đây… Cho dù là lời , cũng nên vội vã thừa nhận như vậy. Lại , muốn làm Thái tử phi ngươi tiến cung làm gì?

      biết… vì sao nương lại muốn hồi cung theo Thái tử?”

      Lần này đến lượt Tề Diệc Bắc nghẹn họng, đúng rồi, rốt cuộc vì sao muốn tiến cung đây? “Cái này… là vì nghĩa phụ giao cho ta bức thư bảo ta tự mình trình lên Hoàng Thượng.”

      Trong lòng Yến Bội Nhược càng thêm cảnh giác, chỉ gặp nghĩa huynh, tại ngay cả nghĩa phụ cũng xuất , Phó Du Nhiên này quả nhiên phải là kẻ dễ bắt nạt!

      Tề Diệc Bắc vẫn còn đắc ý với lời dối “Hoàn mỹ” của mình, hoàn toàn ngờ trở thành kẻ địch mạnh nhất trong lòng Yến Bội Nhược.

      ……………………
      Hết chương 21
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Quan hệ địch – ta

      Yến Bội Nhược bắt đầu có chút hối hận vì sao mình lại nghĩ tới hậu quả mà chạy đến đây như vậy. Chạy chạy lại, vì sao còn cố tình chọn con đường có sơn tặc chứ, nếu có chuyện nàng bị cướp, có lẽ tình cảm của nàng và Thái tử điện hạ tiến nhanh hơn, Thái tử điện hạ phải nhờ trợ giúp của Mặc lão sư nữa? hỗ trợ, cũng đưa đến cho nàng địch thủ khó chịu như thế. Nhìn bộ dạng mỹ nhân mắt nhòa lệ, Tề Diệc Bắc với tấm lòng luyến tiếc, vội giọng hỏi: “Bội Nhược, làm sao vậy?”

      Yến Bội Nhược lắc đầu, Tề Diệc Bắc sáng tỏ: “ vì việc tuyển phi mà ưu phiền sao?”

      Yến Bội Nhược sụt sịt mũi, u oán than tiếng, Tề Diệc Bắc nhíu mày : “ lúc trước phải với Thái tử rằng, chỉ cần được ở bên cạnh là được, chẳng sợ danh phận thấp hèn sao?”

      Yến Bội Nhược bỗng trừng to hai mắt, lời này là chính nàng thổ lộ tâm tình trước mặt Thái tử điện hạ, sao nàng ta có thể biết được? phải là Thái tử điện hạ cho nàng ta biết chứ? Xem ra, Thái tử điện hạ đối với nàng ta cũng phải có hảo cảm, vậy đề phòng đối với nàng ta phải tăng lên cấp số, cấp độ S!

      Nhìn mỹ nữ bỗng nhiên hoảng hốt, Tề Diệc Bắc cười gượng: “Yên tâm , tuy điện hạ phong làm phi, nhưng phong làm Lương đệ quyết thành vấn đề.”

      “Cái gì?” Yến Bội Nhược sợ hãi kêu lên, “ làm sao mà biết điện hạ phong ta làm phi?”

      Tề Diệc Bắc nhíu mày, đối với Yến Bội Nhược dịu dàng như nước, cũng có chút hảo cảm. Nếu vì mối quan hệ của Hoàng hậu, cho dù phong nàng làm phi cũng phải là thể. Nhưng Hoàng hậu sớm cố ý hạ thông điệp, Thái tử phi là người nào cũng được, nhưng quyết phải là Yến Bội Nhược. Mà cũng thích nàng đến nỗi phải làm trái ý Hoàng hậu, cho nên Tề Diệc Bắc sớm tính toán, phong nàng làm tam phẩm Lương đệ gần bằng với chức Thái tử phi, cũng coi như có tình có nghĩa với nàng rồi. Huống hồ chính nàng lúc đó chẳng phải cần danh phận sao, cũng đỡ cho phải khó xử. Lần này xuất cung đuổi theo, là khiến nàng cảm động và nhớ rằng vẫn có tình cảm với nàng, hai là coi như phản kháng im lặng đối với Hoàng hậu. cũng đành lòng làm trái mong muốn của người, nhưng ít nhất người phải biết chừng mực, nên vì củng cố địa vị của mình mà hy sinh con trai, bắt cưới con của Đại tướng quân chứ? Tuy rằng có ý phân biệt đối xử, nhưng Tề Diệc Bắc vẫn có mắt mà?

      Tuy nhiên thông qua kháng nghị lần này, tin tưởng mẫu hậu hẳn cũng hiểu ý nguyện của mình. Hai bên cùng lùi bước, phong Yến Bội Nhược làm phi, còn nữ nhi tướng quân kia cũng đừng mơ tưởng ép cưới!

      Nhưng lúc này, xem ra Yến Bội Nhược rất có hứng thú với ngôi vị Thái tử phi kia, giống lời của nàng trước kia gì cả. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình của con người, có quần ai lại muốn ở truồng đâu… Ờ… Bản thái tử bị nhốt trong trại sơn tặc lâu, lỡ ra hai câu thô tục, có thể tha thứ được.

      Tề Diệc Bắc chìm trong suy nghĩ, Yến Bội Nhược nghe xong nhất quyết tha cố hỏi: “Cuối cùng vì sao biết được? Chẳng lẽ… là Thái tử điện hạ với ?”

      Nếu “phải”, biết có đả kích lòng tự trọng của mỹ nữ hay , nghĩ tới nghĩ lui đành phải để thân thể mang này chịu chút tiếng xấu vậy: “Ta cũng… đoán như thế.”

      Aizz, con người thường ích kỷ yếu đuối thế đó, Tề Diệc Bắc nhất thời mềm lòng, liền rước thêm “tình địch” cho Phó Du Nhiên. Lúc Yến Bội Nhược oán hận nghiến răng, Phó Du Nhiên còn chưa kịp cảm kích vì hành trình tự do của mình nữa, kinh thành ra trước mắt nàng. Bởi vì Phó Du Nhiên cùng Lâm Hi Nguyệt do đặc trưng nghề nghiệp nên từ được xa nhà, nơi xa nhất cũng chỉ vào trấn An Dương. Chẳng có chút kiến thức nào về kinh đô phồn hoa hưng thịnh, càng gần đến kinh thành, hai đôi mắt lại càng mở to hơn nữa. Các nàng vốn tưởng rằng An Dương rất đồ sộ, nhưng đến kinh thành mới biết được, kiến thức mà các nàng có được mười bảy năm nay, so với kinh thành cũng chỉ là đường phố bình thường mà thôi.

      “Hi Nguyệt” Phó Du Nhiên kích động ngừng “Ta xúc động quá.”

      Ánh mắt Lâm Hi Nguyệt đương nhiên rực sáng, gật đầu bừa bãi: “Lẽ ra chúng ta nên đến kinh thành sớm chút.”


      Tề Diệc Bắc thoát khỏi số phận “tàn phế”, vẻ mặt khinh bỉ giữ chặt Phó Du Nhiên, giọng : “ giữ chừng mực cho ta chút, cần thấy cái gì cũng đều đến sờ đâu!”

      Phó Du Nhiên cũng phát giác bản thân hơi quá, ngượng ngùng gật đầu đáp ứng. Yến Bội Nhược trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, tổng hợp lại toàn bộ biểu , Thái tử điện hạ bây giờ có chút kỳ quái. Cho dù ở trong thâm cung lâu như vậy, cũng thể nhìn cái gì cũng như mới a, huống hồ Thái tử vẫn thường xuyên ra ngoài mà.

      “Bội Nhược.”

      Dòng suy nghĩ của Yến Bội Nhược bị cắt đứt, thấy “Phó Du Nhiên” : “Bội Nhược, nếu vào kinh thành, nàng cũng nên chuẩn bị hồi phủ báo bình an cho Thượng Thư, chúng ta còn có chuyện quan trọng, tiễn nàng được.”

      Yến Bội Nhược trong lòng vô cùng, trăm lần, vạn lần thoải mái, thể thế được. Thái tử điện hạ lại hạ lệnh trực tiếp đuổi nàng về, nếu như sau này nàng là chủ nhân Đông cung, sao có thể sống dễ chịu được?

      “Điện hạ.”

      Giọng nũng nịu của Yến Bội Nhược thành công lôi kéo chú ý của Thái tử, “Điện hạ nếu như có chuyện quan trọng, chi bằng để Bội Nhược theo hầu hạ, cũng đỡ cho Bội Nhược yên tâm về người.”

      Phó Du Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tề Diệc Bắc : “ Tiếp theo chúng ta đâu?”

      “Tất nhiên là tới phủ Quốc sư trước.”

      Phó Du Nhiên gật đầu, quay lại với Yến Bội Nhược: “Nàng nghe thấy chưa, tới phủ Quốc sư. cần lo lắng nữa, mau về nhà .”

      Yến Bội Nhược vội la lên: “Điện hạ, Bội Nhược…”

      “Được rồi.” Phó Du Nhiên nhíu mày, “Nghe hiểu sao?”

      Yến Bội Nhược chớp mắt, điện hạ luôn năng dịu dàng, như thế nào…

      “Nghe có hiểu ? Trả lời !” Phó đại trại chủ của chúng ta đến giới hạn của kiên nhẫn.

      Trong mắt Yến Bội Nhược nhanh chóng ngân ngấn nước mắt, bên Tề Diệc Bắc cũng có chút đau lòng, nhẫn nại : “ về trước , chờ điện hạ hồi cung, phải có cơ hội gặp mặt sao?”

      Yến Bội Nhược gật đầu, đôi với tình địch trước mắt này cuối cùng cũng giảm phần địch ý. Tề Diệc Bắc lại dặn tiếp: “Đối với việc bị bắt lên núi, trăm ngàn thể lộ ra.”

      Yến Bội Nhược đến đây có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Phó nữ hiệp này có ý định tranh ngôi vị Thái tử phi sao? Nếu chỉ bằng chuyện xấu là nàng bị sơn tặc bắt , đừng Thái tử phi, mà ngay cả việc sau này nàng có lấy được chồng cũng khó . Tề Diệc Bắc đương nhiên cũng có ý nghĩ này, nhưng quan trọng hơn, muốn cho người khác biết thân phận của Phó Du Nhiên, nếu , loạn hết.

      Nếu lúc đầu Yến Bội Nhược có chút hảo cảm với “Phó Du Nhiên, sau đó là phòng bị, rồi đến phẫn hận, tại lại có thêm chút cảm kích.

      ……………………………………..
      Hết chương 22


      Chương 23: Hoàng cung trong truyền thuyết

      Tiễn bước Yến Bội Nhược, Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên mang theo Tề An và Lâm Hi Nguyệt, ngừng phi ngựa tiến về phủ Quốc sư. Tề Diệc Bắc sớm hạ quyết tâm, đừng cái tên Huyền Sắc chết tiệt kia bế quan, cho dù y nhập “Quan”, cũng phải lôi y ra bằng được! tình tưởng như rất tốt, nhưng người tính bằng trời tính, khi bốn người đến bên ngoài phủ, chỉ có Quốc sư bế quan, mà ngay cả con ruồi cũng nhìn thấy. Khó khăn lắm mới gọi được lão quản gia râu tóc bạc phơ, lại được câu trả lời rất thuyết phục rằng Quốc sư ra ngoài du ngoạn. Tề Diệc Bắc tức giận nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa chửi ầm lên, lão già kia vội vàng :“Quốc sư đại nhân phân phó, dù là người nào tới cửa cũng phải chuyển cáo câu: phải muốn giúp, mà thời điểm chưa tới, các vị cứ về trước .”

      Tề Diệc Bắc ủ rũ cất bước rời khỏi, Phó Du Nhiên thấy bộ dáng hoạt bát của “mình” từ trước đến nay chết dần chết mòn, vội chạy đuổi theo, nắm lấy vai của “mình” : “Đừng như vậy, phải chúng ta sớm làm chuẩn bị tốt công tác trường kì kháng chiến sao? Nếu việc gì ta phải chạy đến nơi ngàn dặm xa xôi này.”

      Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên hùng biện, tức giận hỏi: “Chẳng phải do sợ cuộc du ngoạn của mình chấm dứt quá sớm sao?”

      Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, vừa định tiếp, chợt thấy góc bên đường có đám người lén lút thò đầu ra nhìn, trong tay có mấy cái bút, ngừng ghi chép thứ gì đó vào quyển sách.

      “Lão Tề” Phó Du Nhiên hất cằm chỉ vào đám người, “Bọn họ là ai thế?”

      Tề Diệc Bắc vừa thấy, mặt tức nhăn lại, lôi Phó Du Nhiên rời . Đám người trốn ở góc đường thấy hành tung bị bại lộ, lập tức ùa lên, bao vây khắp xung quanh bốn người Phó Du Nhiên.

      “Thái tử điện hạ, thần là chuyên viên của Đại Tấn thời báo, xin hỏi hai vị tiểu thư bên cạnh ngài là khuê nữ nhà ai, có quan hệ gì với ngài vậy?”

      “Thái tử điện hạ, thần là chuyên viên tờ Nhất Điểm Thông, xin hỏi ngôi vị Thái tử phi do trong hai vị tiểu thư này làm chủ sao?”

      “Thái tử điện hạ, xin hỏi ngài định phủ nhận tư cách tham dự của Yến tiểu thư trong cuộc lựa chọn này ư?”

      “Thái tử điện hạ…”

      Phó Du Nhiên bị đoàn ruồi bọ này làm chóng mặt hoa mắt, phát điên hét lớn: “Người nào cái con mẹ các ngươi!”

      Sau phút khiếp sợ qua , đám “Chuyên viên” mang bộ mặt hưng phấn hét to với người trợ lý đằng sau: “Mau, nhớ kỹ, thái tử vì mỹ nhân tức giận mắng chuyên viên tòa soạn báo.”

      lời chửi kinh động trong ngày, phá vỡ hình tượng củaThái tử điện hạ hai mươi năm qua, mau chạy về đưa tin.”

      “…”

      Phó Du Nhiên vẻ mặt kính nể nhìn đám chuyên viên xuất khẩu thành thơ, chẳng lẽ, những người này, chính là đám Cẩu tử quân đoàn bị đám quan lại phỉ nhổ, được người dân ủng hộ sao? lúc Phó Du Nhiên khâm phục vạn phần, cuối phố lại xuất đám người, đầu là vị nam tử trung niên, thành thục ngăn đám Cẩu tử lại, lớn tiếng quát: “Các vị, về vấn đề chọn Thái tử phi chúng ta thể phụng cáo, tất cả tin tức đều được Bộ Thông tin Hoàng cung thông báo bằng giấy. Còn câu vừa rồi của Thái tử điện hạ phải là lời tục, mà là câu danh ngôn được trích dẫn từ trong cuốn tiểu thuyết “Ta là con heo sau thời đại”, mời các vị chuyên viên bằng hữu nên hiểu lầm.”

      Sau đó, đám người Phó Du Nhiên lại bị vị nam tử trung niên vội vàng kéo , vị nam tử khẽ : “Hoàng hậu nương nương nhớ thương điện hạ đến ốm liệt giường, điện hạ nhanh chóng hồi cung thăm nương nương, chuyện còn lại cứ để vi thần giải quyết.”

      Phó Du Nhiên có chút hỗn loạn, nàng biết người tự xưng là “vi thần” trước mắt này là ai, cũng biết định dẫn nàng đâu, chỉ kịp nghe được hai chữ —— hồi cung. Muốn lấy cái mạng già của nàng ư, Phó Du Nhiên vội vàng quay đầu tìm kiếm thân hình “bé ” của Tề Diệc Bắc, nhưng chẳng thấy đâu. Trong mắt nàng chỉ nhìn thấy toàn là màu đồng phục “Bảo An”, Phó Du Nhiên dừng lại, hét lớn: “Các nàng đâu?”

      Vị nam tử trung niên kia —— người phụ trách tin tức của Bộ Đối ngoại Hoàng cung tên Hứa Trung, nghe Thái tử điện hạ hỏi vội vàng mở miệng: “Điện hạ, hoàng cung là cấm cung quan trọng, ngoại trừ Tề An ra, hai vị nương kia thể tiến vào, thuộc hạ phái người đưa các nàng trở về chỗ ở rồi.”

      Đưa về chỗ quái nào! Nàng vừa mới đến kinh thành, làm gì có chỗ nào mà ở! Phó Du Nhiên nắm lấy cổ áo Hứa Trung: “Đừng lời vô nghĩa, mau đưa các nàng trở lại!”

      Hứa Trung vội : “Điện hạ vẫn nên về cung thăm nương nương trước…”

      Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi : “Mau tìm các nàng trở về, ta thể có nàng!” Hứa Trung vội vàng bịt miệng Phó Du Nhiên, thấp giọng : “Cho dù Điện hạ thích hai vị nương kia, cũng nên phát biểu ở nơi công cộng như vậy.”

      Phó Du Nhiên thèm để ý, giơ nắm đấm lên, Hứa Trung hoảng hốt la lên: “Vâng vâng, vi thần đưa các nàng trở về!”

      như vậy, nhưng lại làm như vậy, Hứa Trung khẽ liếc mắt nhìn đội Bảo An hai bên, đám người họ ngầm hiểu lập tức dồn thành đoàn, vây Phó Du Nhiên bên trong. Cứ như vậy, dưới tình huống Phó Du Nhiên bị nâng hai chân hai tay lên, hướng về phía hoàng cung, tới! Hứa Trung nhìn “đám người di động” dần dần khuất xa, cuối cùng mới yên tâm thở phào. Cuộc vận động bầu cử ngôi vị Thái tử phi sắp tới, may trong thời điểm này Thái tử điện hạ lại làm ra chút chuyện xấu, ảnh hưởng tới tín nhiệm của dân chúng, về phần hai nữ tử kia… Chậc, chẳng lẽ thái tử điện hạ ngấy sơn hào hải vị, muốn đổi khẩu vị ăn rau xanh đậu hủ ? Lòng người khó hiểu.

      thế giới có bức tường nào gió lùa được, huống chi con đường này còn chẳng có tường. Cho dù lão đại Hứa Trung rất có kinh nghiệm ngăn Thái tử điện hạ kịp thời, nhưng sang ngày thứ hai các tờ báo, tuần san vẫn giật tít như sau:

      “Hai con ngựa đen xông vào cuộc tuyển chọn Thái tử phi, Thái tử điện hạ công bố trong số người đó có thể đoạt được ngôi vị.”

      “Kinh hoàng! Thái tử điện hạ thể có nữ nhân!”

      “Tin tức tuyệt mật, sơ lược về thân thế Thái tử phi.”

      “…”

      Đương nhiên, chỉ có Phó Du Nhiên là biết việc này, tuy nàng muốn, nhưng vẫn bị quân đội di động đưa đến tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ phía trước. Nó rộng bao nhiêu? Bằng mười cái Thần Phong trại? Hay là trăm? , còn rộng lớn hơn, có lẽ bằng toàn bộ thị trấn An Dương cũng sai. Tường sơn màu son, ánh sáng chói mắt của ngói lưu ly, hai màu tương phản làm nổi bật tòa cung điện cổ kính mà tráng lệ. Phó Du Nhiên cố gắng liếc mắt nhìn hai bên, kích động đến nỗi sớm quăng Tề Diệc Bắc cùng Lâm Hi Nguyệt ra khỏi đầu, trong đầu chỉ có ý nghĩ, hoàng cung! Nơi này chính là hoàng cung trong truyền thuyết!

      Nhìn bộ dáng trừng mắt há miệng của “Thái tử điện hạ”, đội Bảo An hiểu liền nhắc nhở: “Điện hạ, chúng tiểu nhân thể đến gần hoàng thành hơn được nữa, chỉ có thể đưa điện hạ đến đây.”

      Trong lúc chuyện có hai người đội viên thông minh nhanh chóng chạy đến trước cửa hoàng cung báo tin. Chỉ lát sau, đội Cấm vệ quân thân mặc nhuyễn giáp theo hai người kia xếp thành hàng, thấy Phó Du Nhiên nhất tề quỳ xuống: “Tham kiến thái tử điện hạ!”

      Tiếng động đều nhịp vang to làm cho Phó Du Nhiên tỉnh táo lại chút, tuy nhiên nàng biết đây chỉ vừa mới bắt đầu. Sau khi được đội Cấm vệ quân tiếp quản, Phó Du Nhiên bị hộ tống tiến vào hoàng thành, xuyên qua vô số hành lang gấp khúc, trải qua vô số tòa đại điện rộng rãi. Bên người từ cấm vệ quân đổi thành thái giám cuối cùng lại biến thành cung nữ, mất gần canh giờ Phó Du Nhiên hoàn toàn buông tha cho ý định “Thừa dịp loạn chạy trốn”, ngoan ngoãn theo sau đám cung nữ. Hành vi ngoan ngoãn, nhưng trong đầu vẫn ngoan. Phó Du Nhiên được bao lâu liền mắng bấy lâu, con mẹ nó, cho dù là hoàng đế lão tử cũng thể trụ tại địa phương lớn như vậy chứ, sợ bị lạc đường hay sao? Dù sao tại nàng lạc đường.

      ………………………
      Hết chương 23
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Thần tượng trong lòng thiếu nữ

      Tử Hòe cung, Phó Du Nhiên nhắc nhắc lại ba chữ này được tám trăm năm mươi sáu lần. phải nàng nhàn rỗi, mà là do đám cung nữ khi đưa nàng đến trước tòa cung điện này đồng loạt cáo lui, lại chẳng có người đến tiếp nhận. Vốn cùng ở chỗ với Tề An, nhưng thể vào Hậu cung nên trở về Đông cung trước, lưu lại Phó Du Nhiên đứng yên ngơ ngác tại chỗ —— dám chạy loạn vì sợ lạc đường.

      Cho đến khi nàng đếm đến nghìn ba trăm lần, từ trong cung mới ra hai cung nữ trẻ tuổi, sau khi hành lễ với Phó Du Nhiên, có chút nũng nịu : “Điện hạ trở về sao lại vào? Phải đợi chúng ta đến mời ư, nương nương chờ ngài đấy.”

      Trong lúc chuyện còn liếc mắt đưa tình, khiến cho Phó Du Nhiên sửng sốt, sau đó nàng liền hiểu ra. Nhất định là vị Thái tử đáng của chúng ta thường ngày luôn tùy tiện đùa bỡn với các cung nữ, cho nên mới được hai tỷ tỷ này thích như vậy. Hắc, nhìn ngày thường làm bộ đàng hoàng, hóa ra cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Được hai cung nữ dẫn vào bên trong Tử Hòe cung, Phó Du Nhiên cảm nhận luồng khí mát mẻ.

      Bây giờ vào giữa hè, mà ở đây còn có thể hưởng thụ mát lạnh như vậy, đúng là hoàng cung! Đúng lúc Phó Du Nhiên mải ngắm nhìn chung quanh, tìm nơi phát ra mát mẻ bỗng bàn tay to từ phía sau, mạnh mẽ chụp lấy bả vai của nàng.…

      Phó Du Nhiên vốn đề phòng bị điểm huyệt vai, trong lòng thầm mắng bản thân mình vì sao sơ ý như thế. kịp suy nghĩ, nàng khom lưng thoát khỏi khống chế của đối phương, thân thể bay lên trung tạo thành độ cong hoàn hảo, đồng thời tay trái chế trụ cổ tay đối phương, tay phải ngầm đẩy nội lực, vô cùng duyên dáng tung chưởng về ngực đối phương…

      Khụ! đây chính là giấc mộng tự sướng hơn chín mươi chín lần trở thành trại chủ cao thủ võ lâm của nàng. Tình cảnh thực tế là, đại sơn vương bị vỗ bả vai giật mình hét lên tiếng, cơ chế bảo vệ tự động bắt đầu khởi động, mặc kệ là ai cũng quay lại đấm quyền…

      Người phía sau lắc mình cái, thoải mái tránh né: “Thái tử…”

      Giọng ấm áp mà tao nhã, mang theo vài phần cao quý làm cho Phó Du Nhiên sinh hảo cảm, ngẩng đầu nhìn lên, ha ha ha, soái ca nha. Người nọ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thân khoác áo bào gấm màu trắng, giày thêu vân mây chỉ vàng, hông đeo chuỗi ngọc ngũ sắc đính tua, đầu đội mũ bạch ngọc. Khuôn mặt sáng sủa, mày kiếm đen dài, con ngươi sâu thăm thẳm như nước hồ… Khí chất vô cùng hiên ngang.Tóm lại chính là… Vô cùng soái.

      “Ta… gặp qua ngươi rồi.”

      Phó Du Nhiên thề nàng cố ý câu chào thô thiển như vậy, chỉ là người nọ tựa như quen biết từ lâu, khiến nàng bất giác thốt ra. Người nọ mỉm cười: “Thái tử lại đùa, vừa trở về sao còn chưa vấn an mẫu hậu?”

      Mẫu hậu? Nàng tới gặp Hoàng hậu, cũng kêu mẫu hậu? như vậy… Vị soái ca này là huynh đệ của “mình”? Đánh trống lảng, sợ để lộ nội tình nên Phó Du Nhiên dám nhiều lời, theo sau soái ca vào trong điện, nhuyễn tháp bên trong có phụ nữ điềm tĩnh dựa vào, dung nhan cao quý xinh đẹp, ngừng nhìn ra ngoài, thấy Phó Du Nhiên lập tức sắc mặt vẻ vui mừng, nhưng đối với soái ca tới hơi lộ ra ý bất mãn.

      “Tham kiến mẫu hậu.” Soái ca cúi người quỳ xuống.Phụ nhân kia thậm chí thèm kêu soái ca đứng lên, vội vàng bước xuống đến cạnh Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên đoán vị này chắc là Hoàng hậu, cũng học theo, quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến mẫu hậu.”

      “Diệc nhi mau đứng lên.”Hoàng hậu vội vàng kéo Phó Du Nhiên, trong lòng có chút kinh ngạc, nửa tháng gặp, sao đối với mình lạnh nhạt nhiều thế? Chẳng lẽ vẫn là vì chuyện lập phi ư? Đều do tên Hộ quốc tướng quân kém cỏi kia, sinh ra nữ nhi còn xấu hơn cả , ngay cả mình còn muốn nhìn, huống chi là đứa con từ được mỹ nhân vây quanh.Nghĩ tới đây, Hoàng hậu nhàng xoa mặt Phó Du Nhiên, áy náy : “Diệc nhi, con gầy quá.”

      Phó Du Nhiên tùy tiện ứng phó hai câu, tâm tư sớm đặt bị chiếc chậu ngọc bích đặt ở góc phòng hấp dẫn chú ý. Chiếc chậu ngọc bích màu xanh biếc sáng lấp lánh, hẳn phải là vật phàm, trong đó đựng ngay ngắn khối băng, hóa ra đây chính là chỗ tỏa ra cảm giác mát lạnh khi nãy. Chỉ là biết xung quanh đại điện này bày bao nhiêu chậu băng mới được như vậy. Phó Du Nhiên lúc này hối hận muốn chết, nàng cảm thấy Tề Diệc Bắc đưa ra “Điều kiện” quá thấp, cái chậu ngọc thế này, đáng giá vài trăm lượng vàng, mà Tề Diệc Bắc chỉ cho nàng có nghìn lượng, chẳng phải là quá ít hay sao?

      “Diệc nhi.”

      “A?” Phó Du Nhiên hoảng hốt mới nhớ ra thực tại, Hoàng hậu lo lắng hỏi: “ phải mấy ngày nay con đường vất vả quá chứ?”

      "À… Đúng vậy.”

      “Về sau cho phép tức giận với mẫu hậu như vậy.” Hoàng hậu đau lòng : “Yên tâm, mẫu hậu ép con lấy con của Tướng quân nữa.”

      “Hả” Phó Du Nhiên căn bản biết nàng gì, mà cũng hiểu Hoàng hậu bảo gì, cứ phải giả vờ giả vịt, nàng phát điên mất, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp tìm được Tề Diệc Bắc. Hoàng hậu nhiều ngày gặp được con mình, tất nhiên có rất nhiều điều muốn tâm . Bà quay đầu lại nhìn Hoài vương, ý cười giảm nhiều: “Hoài vương đứng lên , có chuyện gì, ngươi cứ về trước .”

      Hoài vương? Phó Du Nhiên trừng mắt, soái ca trước mặt nàng chính là Hoài vương Tề Thụy Nam rất nổi tiếng ở trong dân gian sao? Thể nào nhìn vô cùng quen thuộc, đối với Hoài vương điện hạ, Phó Du Nhiên rất chuyên tâm nghiên cứu, nàng cùng Lâm Hi Nguyệt đều là “Nam phấn” (hám trai), thu thập ít tư liệu về Hoài vương điện hạ, đương nhiên cũng bao gồm cả các bức vẽ chân dung.

      Bình thường vẫn có tin đồn tình cảm giữa và Thái tử điện hạ được tốt lắm, sinh hoạt cá nhân của Hoài vương rất điều độ, xuất báo chí đều là “Chính ”. Gì mà xử án trộm trâu, bắt được đại tham quan, giải cứu nữ tử đáng thương bị lạc loạn trong chiến tranh, có thể mặc giáp ra trận giết địch. Nghe bây giờ còn làm người phát ngôn miễn phí vì danh dự của đám thương gia, cổ động việc nộp thuế hợp pháp, tóm lại câu, nhân phẩm cao thượng, văn võ song toàn, dân chúng kính , cả triều khen ngợi, ngay cả Hoàng Thượng cũng coi trọng Hoài vương vài phần.

      Có câu mọi người dám ra, nhưng ở trong lòng đều nghĩ tới, Hoài vương điện hạ chỉ vì xuất thân kém cỏi mà thôi, nếu là nhi tử của Hoàng hậu hoặc Hoàng hậu có con, như vậy ngôi vị Thái tử đương triều, cũng rơi vào tay người suốt ngày chỉ biết tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mọi việc luôn nghe theo lời mẫu thân … Ha ha, thể ra, chỉ cần hiểu trong lòng là được.

      Đây là so sánh giữa người với người, hàng với hàng, so với vị Thái tử tầm thường nhạt nhẽo kia, Hoài vương ngoại trừ tất cả các ưu điểm người, còn có lý do khiến cho các nương trong thiên hạ đều phát cuồng —— có thê tử!

      Ách… Mặc dù có câu tục ngữ: Ba giấc mộng lớn của Nam nhân chính là: thăng quan, phát tài, sống vui với thê tử, nhưng cũng phải vì thê tử mình mất mà nổi tiếng. Hoài vương điện hạ có gia đình hạnh phúc, hề phong thêm trắc phi, Hoài vương Vương phi ba năm trước đây trong lúc sinh khó qua đời, ngôi vị Vương phi ấy vẫn để trống ba năm nay. có bao nhiêu tiểu thư khuê các chủ động tiến đến hưởng ứng lệnh triệu tập nhưng đều ôm hận trở về. Nghe ngay cả công chúa Ngụy quốc cũng có ý tứ này, nhưng Hoài vương vẫn luôn thờ ơ lạnh lùng.

      Tục ngữ sai, dù nhiều châu báu, cũng khó có được tình lang lòng. Nam tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, nữ tử trong thiên hạ sao có thể thích. Mà nay, bạch mã vương tử trong lòng của các nữ nhân lại còn xuất trước mặt nàng, là người ! Điều này khiến Phó Du Nhiên mừng rỡ phát điên.

      ... ...... ...... ......
      Hết chương 24
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Đại biểu dân ý tốt nhất

      Tề Thụy Nam nhận được lệnh đuổi khách của Hoàng hậu, chỉ mỉm cười, nhanh chậm : “Nếu Thái tử bình an quay về, nhi thần an tâm rồi, nhi thần xin cáo lui.”

      Nhìn theo bóng dáng Tề Thụy Nam lui xuống, Phó Du Nhiên lưu luyến thu hồi ánh mắt. Đây quả là cơ hội hiếm có, nhất định phải bắt kí tên cho mình mới được, biết chừng nàng có cơ hội tranh cử ngôi vị đội trưởng “Nam phấn đoàn” cũng nên.

      Hoàng hậu nào biết tâm tư khó dò của Phó Du Nhiên, kéo “Nhi tử” ngồi vào nhuyễn tháp, sâu kín : “Diệc nhi lần này trốn , khiến cho phụ hoàng vô cùng tức giận. Thêm vào đó Hoài vương lại châm ngòi thổi gió, tại thế cục cực kì bất lợi với con, con đừng gây thêm phiền toái gì nữa.”

      Phó Du Nhiên mặc dù biết “thế cục” mà Hoàng hậu là cái gì, nhưng thần tượng trong lòng bị người ta như kẻ tiểu nhân, nàng thân là “Nam phấn” (đại loại là Fan cuồng), đương nhiên thể gật bừa: “Châm ngòi thổi gió gì chứ? Mẫu hậu từng thấy sao?”

      Hoàng hậu sửng sốt: “Diệc nhi, con… con cái gì?”

      Phó Du Nhiên chợt nhớ thân phận của “mình”, vội vàng ho tiếng: “Ý của con… Hoài vương phải là người như vậy, mẫu hậu đừng suy nghĩ nhiều.”

      Hoàng hậu cau mặt : “Diệc nhi, con bị sao vậy? Hoài vương bề ngoài khoan dung rộng lượng, kì thực luôn tranh đấu mọi chỗ với con. Khiến cho phụ hoàng con trọng dụng , khinh thường con, cứ như vậy, ngôi vị Thái tử con còn giữ được sao?”

      Phó Du Nhiên nhìn người mẹ của “mình” bao che khuyết điểm, bất mãn : “Hoài vương được Hoàng thượng trọng dụng, là vì có bản lĩnh, Thái tử được Hoàng Thượng đãi ngộ như vậy, là vì Thái tử yếu đuối vô dụng! Thói xấu của mình, sao lại đổ lên đầu người khác được!”

      Hoàng hậu hoảng sợ trợn to hai mắt, khóe môi run rẩy: “Diệc nhi, con bậy bạ gì đó? phải do ở bên ngoài nhiều ngày, nên nhiễm bệnh kỳ lạ?”

      “Bệnh gì đâu? Dân chúng trong thiên hạ đều như thế.”

      “Diệc nhi!” Giọng Hoàng hậu trở nên sắc bén: “Ngươi thân là thái tử, được hươu vượn!”

      Phó Du Nhiên vốn định phản bác, nhưng nhìn Hoàng hậu trợn mắt lên, sắc mặt tái nhợt, lại có chút mềm lòng. Thái tử là nhi tử của bà, nghe người ta vậy đương nhiên rất khó chịu, thở dài tiếng, Phó Du Nhiên cố gắng kiềm chế: “Mẫu hậu, nếu… con chỉ nếu có ngày như vậy, hoàng… Phụ hoàng quyết định lập Hoài vương làm Thái tử, người cũng đừng quá đau khổ, Hoài vương có tấm lòng nhân hậu, tương lai nhất định đối xử tốt với mẫu tử ta.”

      Hoàng hậu nghe xong, đẩy mạnh Phó Du Nhiên, lạnh lùng : “Ngươi điên rồi! Ngươi phải là con ta!”

      Lời này khiến Phó Du Nhiên hoảng sợ tột độ, vội vàng : “Mẫu hậu, người làm sao vậy?” Chẳng lẽ bộ mặt đích thực của nàng bị phát ? Trong phòng cũng phát thấy chiếc kính chiếu nào mà? Hoàng hậu vung tay áo, cả giận : “Đừng gọi ta là mẫu hậu, bản cung có đứa con kém hiểu biết như ngươi!”

      Thấy Hoàng hậu chỉ lẫy, Phó Du Nhiên lúc này mới yên lòng, đối phó với cơn nổi giận của vị trưởng bối, nàng cười gượng hai tiếng, bày ra khuôn mặt tươi cười kéo tay áo Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu có phản ứng, liền đứng dậy bóp vai Hoàng hậu: “Mẹ….”

      Giọng nũng nịu khiến cho lòng Hoàng hậu rung động: “Diệc nhi, ngươi vừa gọi ta là gì?”

      Trong mắt Phó Du Nhiên tích đầy sương mù, từ “Mẹ” này, từ đến lớn nàng lén kêu biết bao nhiêu lần, ngờ hôm nay giấc mộng trở thành , “Con có thể gọi như vậy sao? Con chưa từng gọi như vậy.”

      tiếng “Mẹ”, khiến tâm Hoàng hậu mềm nhũn, từ nhi tử đều kêu “Mẫu hậu”, đâu có bao giờ gọi bà thân thiết đến thế? Nhưng đối với những lời kia, trong lòng bà vẫn buồn bã: “Sau này được bậy như vậy!” xong bà kéo Phó Du Nhiên ngồi xuống lần nữa, lại dặn: “Những lời này chỉ được ở đây, lúc có người ngoài, thể thế.”

      Phó Du Nhiên gật đầu đáp ứng, lại nhịn được bóp vai Hoàng hậu, ngây ngô cười : “Ta cũng có mẹ.”

      Hoàng hậu sủng nịch cười : “ ngốc gì đó.”

      Phó Du Nhiên cười : “Mẫu hậu và mẹ giống nhau, như Hoài vương cũng kêu người là mẫu hậu, nhưng thể gọi người là mẹ.”

      Mẫu thân của Hoài vương nguyên là mỹ nhân tứ phẩm, bởi vì nhà mẹ đẻ thế lực đơn bạc, sau khi sinh hạ hoàng tử cũng chỉ được tấn phong làm Tiệp dư, mãi cho đến vài năm nay Hoài vương biểu nổi trội xuất sắc, năm ngoái được Chiêu Thái đế phong làm nhất phẩm Đức phi, là trong tứ phi chỉ đứng sau Hoàng hậu. Vì địa vị gần với Hoàng hậu như vậy, hơn nữa bà ta còn có đứa con quá xuất sắc, nên Hoàng hậu luôn coi Đức phi là địch nhân lớn nhất. Nghe thấy Phó Du Nhiên nhắc tới Hoài vương, sắc mặt Hoàng hậu lại trầm xuống, Phó Du Nhiên vỗ vai Hoàng hậu : “Mẹ, hài nhi có điều muốn , biết người muốn nghe hay .”

      Hoàng hậu lườm Phó Du Nhiên cái, nghĩ đến biểu bất thường của “Nhỉ tử” mình hôm nay, trong lòng bà dĩ nhiên đoán được “” định gì, khoát tay áo : “Thôi, có cái gì luôn , chỉ lần này thôi, lần sau được viện cớ này nữa.”

      Phó Du Nhiên cũng vội vàng trả lời, mà là nghĩ lại bình thường nàng hay suy đoán cùng với nhóm “Nam phấn”, lại kết hợp với ngôn luận lúc Sơn ca hay đọc, nửa ngày mới : “Đại Tấn là quốc gia dân giàu nước mạnh, phụ hoàng tại vị ba mươi lăm năm, đưa Đại Tấn vào thời đại thái bình thịnh trị, ngôi vị tương lai của con, tầm thường vô vị. Chắc chắn gây nhiều hỗn loạn, cùng lắm là tại vị được ba, bốn mươi năm, sau đó lại chờ vị minh quân kế tiếp xuất .”

      Hoàng hậu nhíu mày: “Diệc nhi…”

      “Mẹ, trước hãy con .” Phó Du Nhiên ngắt lời Hoàng hậu: “Nếu phụ hoàng có quyết định khác, ngày nào đó Hoài vương thế chỗ, như vậy Đại Tấn ta phải chờ đợi nữa, bởi vì Hoài vương, Chiêu Thái đế khác.”


      Hoàng hậu nhếch miệng, mặt tràn đầy phẫn nộ, Phó Du Nhiên cầm chặt tay bà: “Mẹ, người trong thiên hạ đều biết, con địch nổi Hoài vương, cho nên, nếu có ngày phụ hoàng khiến mẫu thân khó xử, người phải suy nghĩ cho tương lai của Đại Tấn. Mẫu thân nhất định phải ủng hộ phụ hoàng, đừng để Đại Tấn lâm vào thảm kịch tranh đoạt như Sở quốc.”

      Hoài vương cùng Đông cung Thái tử tranh đấu với nhau còn là bí mật, những lời này chủ yếu là cái nhìn của Sơn ca đối với việc tranh đoạt Đông cung Đại Tấn, lại tổng hợp thêm ca ngợi của “Nam phấn đoàn” với Hoài vương điện hạ. Đương nhiên, cũng phải là rập khuôn tất cả câu của người khác, ví dụ như các từ “Bởi vì”, “Cho nên”, “Nếu” xuyên suốt toàn đoạn văn là trợ từ của Phó Du Nhiên nghĩ ra.

      Ờ… Mặc dù có lỗi với lão Tề, nhưng cũng phải để đám con cháu quý tộc nghe thấy lời tận đáy lòng của dân chúng thôi. Phó Du Nhiên cảm thấy nàng rất xuất sắc, quan tâm dân tình, truyền đạt ý dân, quả thực là Đại biểu nhân dân tốt nhất. Ngay lúc Phó Du Nhiên đắc ý dào dạt, sắc mặt Hoàng hậu nương nương tái mét, bên ngoài cửa điện đột nhiên truyền đến giọng uy nghiêm mạnh mẽ: “Lời thái tử lòng sao?”
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :