Chương 22: Quan hệ địch – ta
Yến Bội Nhược bắt đầu có chút hối hận vì sao mình lại nghĩ tới hậu quả mà chạy đến đây như vậy. Chạy chạy lại, vì sao còn cố tình chọn con đường có sơn tặc chứ, nếu có chuyện nàng bị cướp, có lẽ tình cảm của nàng và Thái tử điện hạ tiến nhanh hơn, Thái tử điện hạ phải nhờ trợ giúp của Mặc lão sư nữa? hỗ trợ, cũng đưa đến cho nàng địch thủ khó chịu như thế. Nhìn bộ dạng mỹ nhân mắt nhòa lệ, Tề Diệc Bắc với tấm lòng luyến tiếc, vội giọng hỏi: “Bội Nhược, làm sao vậy?”
Yến Bội Nhược lắc đầu, Tề Diệc Bắc sáng tỏ: “ vì việc tuyển phi mà ưu phiền sao?”
Yến Bội Nhược sụt sịt mũi, u oán than tiếng, Tề Diệc Bắc nhíu mày : “ lúc trước phải với Thái tử rằng, chỉ cần được ở bên cạnh là được, chẳng sợ danh phận thấp hèn sao?”
Yến Bội Nhược bỗng trừng to hai mắt, lời này là chính nàng thổ lộ tâm tình trước mặt Thái tử điện hạ, sao nàng ta có thể biết được? phải là Thái tử điện hạ cho nàng ta biết chứ? Xem ra, Thái tử điện hạ đối với nàng ta cũng phải có hảo cảm, vậy đề phòng đối với nàng ta phải tăng lên cấp số, cấp độ S!
Nhìn mỹ nữ bỗng nhiên hoảng hốt, Tề Diệc Bắc cười gượng: “Yên tâm , tuy điện hạ phong làm phi, nhưng phong làm Lương đệ quyết thành vấn đề.”
“Cái gì?” Yến Bội Nhược sợ hãi kêu lên, “ làm sao mà biết điện hạ phong ta làm phi?”
Tề Diệc Bắc nhíu mày, đối với Yến Bội Nhược dịu dàng như nước, cũng có chút hảo cảm. Nếu vì mối quan hệ của Hoàng hậu, cho dù phong nàng làm phi cũng phải là thể. Nhưng Hoàng hậu sớm cố ý hạ thông điệp, Thái tử phi là người nào cũng được, nhưng quyết phải là Yến Bội Nhược. Mà cũng thích nàng đến nỗi phải làm trái ý Hoàng hậu, cho nên Tề Diệc Bắc sớm tính toán, phong nàng làm tam phẩm Lương đệ gần bằng với chức Thái tử phi, cũng coi như có tình có nghĩa với nàng rồi. Huống hồ chính nàng lúc đó chẳng phải cần danh phận sao, cũng đỡ cho phải khó xử. Lần này xuất cung đuổi theo, là khiến nàng cảm động và nhớ rằng vẫn có tình cảm với nàng, hai là coi như phản kháng im lặng đối với Hoàng hậu. cũng đành lòng làm trái mong muốn của người, nhưng ít nhất người phải biết chừng mực, nên vì củng cố địa vị của mình mà hy sinh con trai, bắt cưới con của Đại tướng quân chứ? Tuy rằng có ý phân biệt đối xử, nhưng Tề Diệc Bắc vẫn có mắt mà?
Tuy nhiên thông qua kháng nghị lần này, tin tưởng mẫu hậu hẳn cũng hiểu ý nguyện của mình. Hai bên cùng lùi bước, phong Yến Bội Nhược làm phi, còn nữ nhi tướng quân kia cũng đừng mơ tưởng ép cưới!
Nhưng lúc này, xem ra Yến Bội Nhược rất có hứng thú với ngôi vị Thái tử phi kia, giống lời của nàng trước kia gì cả. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình của con người, có quần ai lại muốn ở truồng đâu… Ờ… Bản thái tử bị nhốt trong trại sơn tặc lâu, lỡ ra hai câu thô tục, có thể tha thứ được.
Tề Diệc Bắc chìm trong suy nghĩ, Yến Bội Nhược nghe xong nhất quyết tha cố hỏi: “Cuối cùng vì sao biết được? Chẳng lẽ… là Thái tử điện hạ với ?”
Nếu “phải”, biết có đả kích lòng tự trọng của mỹ nữ hay , nghĩ tới nghĩ lui đành phải để thân thể mang này chịu chút tiếng xấu vậy: “Ta cũng… đoán như thế.”
Aizz, con người thường ích kỷ yếu đuối thế đó, Tề Diệc Bắc nhất thời mềm lòng, liền rước thêm “tình địch” cho Phó Du Nhiên. Lúc Yến Bội Nhược oán hận nghiến răng, Phó Du Nhiên còn chưa kịp cảm kích vì hành trình tự do của mình nữa, kinh thành ra trước mắt nàng. Bởi vì Phó Du Nhiên cùng Lâm Hi Nguyệt do đặc trưng nghề nghiệp nên từ được xa nhà, nơi xa nhất cũng chỉ vào trấn An Dương. Chẳng có chút kiến thức nào về kinh đô phồn hoa hưng thịnh, càng gần đến kinh thành, hai đôi mắt lại càng mở to hơn nữa. Các nàng vốn tưởng rằng An Dương rất đồ sộ, nhưng đến kinh thành mới biết được, kiến thức mà các nàng có được mười bảy năm nay, so với kinh thành cũng chỉ là đường phố bình thường mà thôi.
“Hi Nguyệt” Phó Du Nhiên kích động ngừng “Ta xúc động quá.”
Ánh mắt Lâm Hi Nguyệt đương nhiên rực sáng, gật đầu bừa bãi: “Lẽ ra chúng ta nên đến kinh thành sớm chút.”
Tề Diệc Bắc thoát khỏi số phận “tàn phế”, vẻ mặt khinh bỉ giữ chặt Phó Du Nhiên, giọng : “ giữ chừng mực cho ta chút, cần thấy cái gì cũng đều đến sờ đâu!”
Phó Du Nhiên cũng phát giác bản thân hơi quá, ngượng ngùng gật đầu đáp ứng. Yến Bội Nhược trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, tổng hợp lại toàn bộ biểu , Thái tử điện hạ bây giờ có chút kỳ quái. Cho dù ở trong thâm cung lâu như vậy, cũng thể nhìn cái gì cũng như mới a, huống hồ Thái tử vẫn thường xuyên ra ngoài mà.
“Bội Nhược.”
Dòng suy nghĩ của Yến Bội Nhược bị cắt đứt, thấy “Phó Du Nhiên” : “Bội Nhược, nếu vào kinh thành, nàng cũng nên chuẩn bị hồi phủ báo bình an cho Thượng Thư, chúng ta còn có chuyện quan trọng, tiễn nàng được.”
Yến Bội Nhược trong lòng vô cùng, trăm lần, vạn lần thoải mái, thể thế được. Thái tử điện hạ lại hạ lệnh trực tiếp đuổi nàng về, nếu như sau này nàng là chủ nhân Đông cung, sao có thể sống dễ chịu được?
“Điện hạ.”
Giọng nũng nịu của Yến Bội Nhược thành công lôi kéo chú ý của Thái tử, “Điện hạ nếu như có chuyện quan trọng, chi bằng để Bội Nhược theo hầu hạ, cũng đỡ cho Bội Nhược yên tâm về người.”
Phó Du Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tề Diệc Bắc : “ Tiếp theo chúng ta đâu?”
“Tất nhiên là tới phủ Quốc sư trước.”
Phó Du Nhiên gật đầu, quay lại với Yến Bội Nhược: “Nàng nghe thấy chưa, tới phủ Quốc sư. cần lo lắng nữa, mau về nhà .”
Yến Bội Nhược vội la lên: “Điện hạ, Bội Nhược…”
“Được rồi.” Phó Du Nhiên nhíu mày, “Nghe hiểu sao?”
Yến Bội Nhược chớp mắt, điện hạ luôn năng dịu dàng, như thế nào…
“Nghe có hiểu ? Trả lời !” Phó đại trại chủ của chúng ta đến giới hạn của kiên nhẫn.
Trong mắt Yến Bội Nhược nhanh chóng ngân ngấn nước mắt, bên Tề Diệc Bắc cũng có chút đau lòng, nhẫn nại : “ về trước , chờ điện hạ hồi cung, phải có cơ hội gặp mặt sao?”
Yến Bội Nhược gật đầu, đôi với tình địch trước mắt này cuối cùng cũng giảm phần địch ý. Tề Diệc Bắc lại dặn tiếp: “Đối với việc bị bắt lên núi, trăm ngàn thể lộ ra.”
Yến Bội Nhược đến đây có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Phó nữ hiệp này có ý định tranh ngôi vị Thái tử phi sao? Nếu chỉ bằng chuyện xấu là nàng bị sơn tặc bắt , đừng Thái tử phi, mà ngay cả việc sau này nàng có lấy được chồng cũng khó . Tề Diệc Bắc đương nhiên cũng có ý nghĩ này, nhưng quan trọng hơn, muốn cho người khác biết thân phận của Phó Du Nhiên, nếu , loạn hết.
Nếu lúc đầu Yến Bội Nhược có chút hảo cảm với “Phó Du Nhiên, sau đó là phòng bị, rồi đến phẫn hận, tại lại có thêm chút cảm kích.
……………………………………..
Hết chương 22
Chương 23: Hoàng cung trong truyền thuyết
Tiễn bước Yến Bội Nhược, Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên mang theo Tề An và Lâm Hi Nguyệt, ngừng phi ngựa tiến về phủ Quốc sư. Tề Diệc Bắc sớm hạ quyết tâm, đừng cái tên Huyền Sắc chết tiệt kia bế quan, cho dù y nhập “Quan”, cũng phải lôi y ra bằng được! tình tưởng như rất tốt, nhưng người tính bằng trời tính, khi bốn người đến bên ngoài phủ, chỉ có Quốc sư bế quan, mà ngay cả con ruồi cũng nhìn thấy. Khó khăn lắm mới gọi được lão quản gia râu tóc bạc phơ, lại được câu trả lời rất thuyết phục rằng Quốc sư ra ngoài du ngoạn. Tề Diệc Bắc tức giận nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa chửi ầm lên, lão già kia vội vàng :“Quốc sư đại nhân phân phó, dù là người nào tới cửa cũng phải chuyển cáo câu: phải muốn giúp, mà thời điểm chưa tới, các vị cứ về trước .”
Tề Diệc Bắc ủ rũ cất bước rời khỏi, Phó Du Nhiên thấy bộ dáng hoạt bát của “mình” từ trước đến nay chết dần chết mòn, vội chạy đuổi theo, nắm lấy vai của “mình” : “Đừng như vậy, phải chúng ta sớm làm chuẩn bị tốt công tác trường kì kháng chiến sao? Nếu việc gì ta phải chạy đến nơi ngàn dặm xa xôi này.”
Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên hùng biện, tức giận hỏi: “Chẳng phải do sợ cuộc du ngoạn của mình chấm dứt quá sớm sao?”
Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, vừa định tiếp, chợt thấy góc bên đường có đám người lén lút thò đầu ra nhìn, trong tay có mấy cái bút, ngừng ghi chép thứ gì đó vào quyển sách.
“Lão Tề” Phó Du Nhiên hất cằm chỉ vào đám người, “Bọn họ là ai thế?”
Tề Diệc Bắc vừa thấy, mặt tức nhăn lại, lôi Phó Du Nhiên rời . Đám người trốn ở góc đường thấy hành tung bị bại lộ, lập tức ùa lên, bao vây khắp xung quanh bốn người Phó Du Nhiên.
“Thái tử điện hạ, thần là chuyên viên của Đại Tấn thời báo, xin hỏi hai vị tiểu thư bên cạnh ngài là khuê nữ nhà ai, có quan hệ gì với ngài vậy?”
“Thái tử điện hạ, thần là chuyên viên tờ Nhất Điểm Thông, xin hỏi ngôi vị Thái tử phi do trong hai vị tiểu thư này làm chủ sao?”
“Thái tử điện hạ, xin hỏi ngài định phủ nhận tư cách tham dự của Yến tiểu thư trong cuộc lựa chọn này ư?”
“Thái tử điện hạ…”
Phó Du Nhiên bị đoàn ruồi bọ này làm chóng mặt hoa mắt, phát điên hét lớn: “Người nào cái con mẹ các ngươi!”
Sau phút khiếp sợ qua , đám “Chuyên viên” mang bộ mặt hưng phấn hét to với người trợ lý đằng sau: “Mau, nhớ kỹ, thái tử vì mỹ nhân tức giận mắng chuyên viên tòa soạn báo.”
“ lời chửi kinh động trong ngày, phá vỡ hình tượng củaThái tử điện hạ hai mươi năm qua, mau chạy về đưa tin.”
“…”
Phó Du Nhiên vẻ mặt kính nể nhìn đám chuyên viên xuất khẩu thành thơ, chẳng lẽ, những người này, chính là đám Cẩu tử quân đoàn bị đám quan lại phỉ nhổ, được người dân ủng hộ sao? lúc Phó Du Nhiên khâm phục vạn phần, cuối phố lại xuất đám người, đầu là vị nam tử trung niên, thành thục ngăn đám Cẩu tử lại, lớn tiếng quát: “Các vị, về vấn đề chọn Thái tử phi chúng ta thể phụng cáo, tất cả tin tức đều được Bộ Thông tin Hoàng cung thông báo bằng giấy. Còn câu vừa rồi của Thái tử điện hạ phải là lời tục, mà là câu danh ngôn được trích dẫn từ trong cuốn tiểu thuyết “Ta là con heo sau thời đại”, mời các vị chuyên viên bằng hữu nên hiểu lầm.”
Sau đó, đám người Phó Du Nhiên lại bị vị nam tử trung niên vội vàng kéo , vị nam tử khẽ : “Hoàng hậu nương nương nhớ thương điện hạ đến ốm liệt giường, điện hạ nhanh chóng hồi cung thăm nương nương, chuyện còn lại cứ để vi thần giải quyết.”
Phó Du Nhiên có chút hỗn loạn, nàng biết người tự xưng là “vi thần” trước mắt này là ai, cũng biết định dẫn nàng đâu, chỉ kịp nghe được hai chữ —— hồi cung. Muốn lấy cái mạng già của nàng ư, Phó Du Nhiên vội vàng quay đầu tìm kiếm thân hình “bé ” của Tề Diệc Bắc, nhưng chẳng thấy đâu. Trong mắt nàng chỉ nhìn thấy toàn là màu đồng phục “Bảo An”, Phó Du Nhiên dừng lại, hét lớn: “Các nàng đâu?”
Vị nam tử trung niên kia —— người phụ trách tin tức của Bộ Đối ngoại Hoàng cung tên Hứa Trung, nghe Thái tử điện hạ hỏi vội vàng mở miệng: “Điện hạ, hoàng cung là cấm cung quan trọng, ngoại trừ Tề An ra, hai vị nương kia thể tiến vào, thuộc hạ phái người đưa các nàng trở về chỗ ở rồi.”
Đưa về chỗ quái nào! Nàng vừa mới đến kinh thành, làm gì có chỗ nào mà ở! Phó Du Nhiên nắm lấy cổ áo Hứa Trung: “Đừng lời vô nghĩa, mau đưa các nàng trở lại!”
Hứa Trung vội : “Điện hạ vẫn nên về cung thăm nương nương trước…”
Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi : “Mau tìm các nàng trở về, ta thể có nàng!” Hứa Trung vội vàng bịt miệng Phó Du Nhiên, thấp giọng : “Cho dù Điện hạ thích hai vị nương kia, cũng nên phát biểu ở nơi công cộng như vậy.”
Phó Du Nhiên thèm để ý, giơ nắm đấm lên, Hứa Trung hoảng hốt la lên: “Vâng vâng, vi thần đưa các nàng trở về!”
như vậy, nhưng lại làm như vậy, Hứa Trung khẽ liếc mắt nhìn đội Bảo An hai bên, đám người họ ngầm hiểu lập tức dồn thành đoàn, vây Phó Du Nhiên bên trong. Cứ như vậy, dưới tình huống Phó Du Nhiên bị nâng hai chân hai tay lên, hướng về phía hoàng cung, tới! Hứa Trung nhìn “đám người di động” dần dần khuất xa, cuối cùng mới yên tâm thở phào. Cuộc vận động bầu cử ngôi vị Thái tử phi sắp tới, may trong thời điểm này Thái tử điện hạ lại làm ra chút chuyện xấu, ảnh hưởng tới tín nhiệm của dân chúng, về phần hai nữ tử kia… Chậc, chẳng lẽ thái tử điện hạ ngấy sơn hào hải vị, muốn đổi khẩu vị ăn rau xanh đậu hủ ? Lòng người khó hiểu.
thế giới có bức tường nào gió lùa được, huống chi con đường này còn chẳng có tường. Cho dù lão đại Hứa Trung rất có kinh nghiệm ngăn Thái tử điện hạ kịp thời, nhưng sang ngày thứ hai các tờ báo, tuần san vẫn giật tít như sau:
“Hai con ngựa đen xông vào cuộc tuyển chọn Thái tử phi, Thái tử điện hạ công bố trong số người đó có thể đoạt được ngôi vị.”
“Kinh hoàng! Thái tử điện hạ thể có nữ nhân!”
“Tin tức tuyệt mật, sơ lược về thân thế Thái tử phi.”
“…”
Đương nhiên, chỉ có Phó Du Nhiên là biết việc này, tuy nàng muốn, nhưng vẫn bị quân đội di động đưa đến tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ phía trước. Nó rộng bao nhiêu? Bằng mười cái Thần Phong trại? Hay là trăm? , còn rộng lớn hơn, có lẽ bằng toàn bộ thị trấn An Dương cũng sai. Tường sơn màu son, ánh sáng chói mắt của ngói lưu ly, hai màu tương phản làm nổi bật tòa cung điện cổ kính mà tráng lệ. Phó Du Nhiên cố gắng liếc mắt nhìn hai bên, kích động đến nỗi sớm quăng Tề Diệc Bắc cùng Lâm Hi Nguyệt ra khỏi đầu, trong đầu chỉ có ý nghĩ, hoàng cung! Nơi này chính là hoàng cung trong truyền thuyết!
Nhìn bộ dáng trừng mắt há miệng của “Thái tử điện hạ”, đội Bảo An hiểu liền nhắc nhở: “Điện hạ, chúng tiểu nhân thể đến gần hoàng thành hơn được nữa, chỉ có thể đưa điện hạ đến đây.”
Trong lúc chuyện có hai người đội viên thông minh nhanh chóng chạy đến trước cửa hoàng cung báo tin. Chỉ lát sau, đội Cấm vệ quân thân mặc nhuyễn giáp theo hai người kia xếp thành hàng, thấy Phó Du Nhiên nhất tề quỳ xuống: “Tham kiến thái tử điện hạ!”
Tiếng động đều nhịp vang to làm cho Phó Du Nhiên tỉnh táo lại chút, tuy nhiên nàng biết đây chỉ vừa mới bắt đầu. Sau khi được đội Cấm vệ quân tiếp quản, Phó Du Nhiên bị hộ tống tiến vào hoàng thành, xuyên qua vô số hành lang gấp khúc, trải qua vô số tòa đại điện rộng rãi. Bên người từ cấm vệ quân đổi thành thái giám cuối cùng lại biến thành cung nữ, mất gần canh giờ Phó Du Nhiên hoàn toàn buông tha cho ý định “Thừa dịp loạn chạy trốn”, ngoan ngoãn theo sau đám cung nữ. Hành vi ngoan ngoãn, nhưng trong đầu vẫn ngoan. Phó Du Nhiên được bao lâu liền mắng bấy lâu, con mẹ nó, cho dù là hoàng đế lão tử cũng thể trụ tại địa phương lớn như vậy chứ, sợ bị lạc đường hay sao? Dù sao tại nàng lạc đường.
………………………
Hết chương 23
Last edited by a moderator: 13/10/15