1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm thái tử phi- Viên Bất Phá (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Tình địch vẫn là địch tình

      tới Yến Bội Nhược, nàng thân là con của trọng thần đương triều, từ lúc bị người ta bắt về Lâm Đình trại, lúc nào là thấp thỏm lo âu. Lần chạy trốn này, đơn giản chỉ vì chữ tình, chuyện nàng thích Thái tử điện hạ phải là bí mật gì, gả cho Thái tử làm phi lại là tâm nguyện từ . Nhưng phụ thân nàng cố tình ủng hộ Hoài vương đối nghịch cùng Thái tử, tuy nhiều lần khuyên nhủ phụ thân, nhưng thế cục trong triều rắc rối phức tạp, có rất nhiều chuyện phải mình phụ thân nàng muốn là được. Vả lại, trong mắt Hoàng hậu chẳng hề có chút hảo cảm nào với nàng, mà Thái tử cũng làm trái ý Hoàng hậu. Bản thân nàng được nắm được tâm ý của Hoàng Hậu, nên mất cơ hội ngồi lên ngôi vị Thái tử phi.

      Nay Thái tử đến tuổi lập phi, dù ngày thường ngài có chút thích mình, nhưng chưa hề có ý phong nàng làm phi, mắt thấy tâm nguyện của mình dần dần trở nên xa vời, kế duy nhất bây giờ là đánh cược phen, thăm dò Thái tử điện hạ đối với mình thực có tình ý hay , có lẽ còn xoay chuyển được tình. Nên biết rằng mặc dù Thái tử luôn nghe lời Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu cũng cực kì sủng ái nhi tử bảo bối duy nhất chính là , nếu Thái tử cầu mãnh liệt, cho dù Hoàng Hậu muốn, cũng mạo hiểm làm lớn chuyện để phản đối Thái tử.

      Quả nhiên, sau khi nàng tức giận trốn , Thái tử điện hạ thèm để ý đến ngăn cản của Hoàng Hậu, lập tức thúc ngựa đuổi theo, khiến trong lòng Yến Bội Nhược vô cùng thỏa mãn. Nàng thuê người quan sát hành tung của Thái tử, sau đó duy trì khoảng cách nhất định với , thỉnh thoảng để lộ tung tích chút, có khi lưu lại dấu hiệu của nàng, khiến cho Thái tử điện hạ lạc hướng đuổi theo.

      Cứ như vậy người đuổi người chạy, bất giác cách kinh thành cả ngàn dặm. Đến ngoại thành An Dương, Yến Bội Nhược chạy cũng thấm mệt, vốn định để tới trấn kế tiếp lộ diện gặp , ai ngờ tới khúc rẽ đường, kịp phản ứng, nàng bị sơn tặc bắt về núi. Yến Bội Nhược thân mặc nam trang, vốn cố gắng giữ bình tĩnh, ngờ núi còn có “độc nhãn” nữ sơn tặc, chỉ liếc mắt nhận ra nàng là nữ cải trang nam, sau đó bắt nàng làm nha hoàn hầu hạ, có lầm hay ? Nàng là đại mỹ nữ như thế, lại bắt nàng làm nha hoàn! Ánh mắt của đám sơn tặc này có vấn đề chăng! Nhưng cho dù rất tức giận, thâm tâm Yến Bội Nhược còn có chút vui sướng, chỉ vì đám sơn tặc đó kinh ngạc khi thấy dung mạo mỹ lệ của, mà còn vì nữ sơn tặc kia xuống núi ngay sau khi bắt được nàng, khiến cho nàng tránh được kiếp nạn làm nha hoàn cho kẻ khác.

      ngờ hai ngày sau, nàng ta đột nhiên trở về, dẫn theo nữ sơn tặc. Nữ sơn tặc nửa nam nửa nữ kia vừa nhìn thấy liền tiến tới nắm chặt tay nàng, còn kêu tên nàng vô cùng thân thiết, chuyện gì xảy ra vậy? Từ lâu nghe đồn nay thịnh hành kiểu tình luyến ái cấm kị, chẳng lẽ đám sơn tặc trong trại chạm vào nàng vì muốn đem nàng đưa cho đồ ái nam ái nữ này? Quá hoảng sợ, nàng vội kêu thét to, cuối cùng chỉ cảm thấy sau gáy chợt nhói lên, rồi mất tri giác.

      Hôm nay tỉnh lại, Yến Bội Nhược phát giác ra mình ở căn phòng trước kia nữa, cánh cửa bị khóa chặt, nên nàng mới kêu to, than khóc cho tương lai mờ mịt của mình. khóc lóc thảm thiết, tiếng khóa lạch cạch truyền vào tai nàng, vì bảo trì hình tượng mỹ nữ của mình, Yến Bội Nhược vội vàng dùng tay áo lau nước mũi, mà nước mắt vẫn đọng mặt khiến cho người ta thương cảm khôn nguôi. Ai ngờ đợi nửa ngày, cũng chẳng có người tiến vào, nàng thử đẩy cửa ra, đám đàn ông thô kệch cau mày vây quanh cửa tò mò nhìn nàng.

      Những người này… phải là đám cướp đưa nàng lên núi, Yến Bội Nhược oán thán vừa thoát khỏi hang hùm vào miệng sói, chợt chú ý tới tà áo thượng phẩm xuất xứ từ Thụy Phúc Tường ở kinh thành, tuyệt đối chuẩn xác. Chất liệu đó, màu sắc ấy, kiểu dáng may kia… Tại địa phương cách kinh đô cả ngàn dặm, người có thể khoác y phục cao quý như thế, chẳng lẽ là…

      “Điện hạ!!!!!!”

      Cứ như vậy, khi mọi người còn kinh ngạc thán phục dung mạo kiều diễm của Yến Bội Nhược, nàng ta như con bướm bướm bay vào lòng vị nam tử tuấn mỹ bên trong đám người kia.

      “Cuối cùng… người… đến.”

      Yến Bội Nhược kích động lắp bắp, nàng thể ngờ Thái tử điện hạ để ý đến an nguy của bản thân mà thâm nhập vào trại cướp cứu nàng. Có lẽ tình cảm của Thái tử điện hạ đối với nàng, còn sâu sắc hơn so với tưởng tượng. Phó Du Nhiên đờ người rốt cục phục hồi tinh thần, nàng cố đẩy mỹ nữ ôm eo mình ra, nhưng lại liên tục thất bại. Nhìn ánh mắt tựa như phun lửa của chúng tặc xung quanh, Phó Du Nhiên khó xử gãi tai, cười gượng :

      “Ta… biết nàng.”

      dựa vào trong lòng “Thái tử điện hạ”, Yến Bội Nhược mạnh mẽ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, run rẩy :

      “Người … cái gì?”

      Nhìn bộ dạng chịu đả kích lớn của mỹ nữ, trong lòng chúng tặc vô cùng phức tạp. ràng bọn họ rất bất mãn khi thấy gia thân mật với nữ nhân khác, nhưng sao lại đành lòng nhìn mỹ nữ thương tâm như thế? Aizz, quả là đám sơn tặc đa tình a ~

      Chi bằng… dù cho trại chủ rất kiêu ngạo, nhưng để mỹ nữ làm thiếp, tin rằng trại chủ phải là người mọn. Nhưng dựa vào bản chất của trại chủ, thể địch lại với tiểu thiếp yểu điệu này, vậy quá tàn nhẫn với trại chủ, đáng giận a. Hai mắt chúng tặc nhìn chằm chằm, YY tại chỗ, Phó Du Nhiên vẻ mặt khó xử nhìn mỹ nữ trong lòng. Vừa xong, nàng liền hối hận, nàng biết có nghĩa là chủ nhân của thân thể này biết. Nhìn khuôn mặt bi thương của mỹ nữ, Phó Du Nhiên nhanh chóng động não, cúi đầu giọng : “Nơi này phải là địa phương bình thường, chúng ta thể nhận là người quen.”

      Yến Bội Nhược nghe thế mới ngừng khóc mỉm cười. Thái tử điện hạ đúng, xem điệu bộ của , chưa biết chừng là che giấu thân phận trà trộn vào, chờ thời cơ cứu người, sao nàng lại có thể làm hỏng kế hoạch của ? Nghĩ vậy, Yến Bội Nhược xấu hổ nhút nhát : “Là tiểu nữ nhận lầm người.”

      như vậy, nhưng trong lòng Phó Du Nhiên lại cảm thấy kỳ quái. Yến Bội Nhược là người tình tai tiếng của Thái tử đương triều, mà thân thể nàng mang lại là thị vệ bên người Thái tử, vì sao cái Yến tiểu thư này nhìn thấy mình như chó vồ mồi vậy? sợ Thái tử ghen sao? Tuy nhiên… Lần đầu tiên ôm mỹ nhân trong ngực, vẫn thấy hơi ngượng ngùng, hắc hắc.

      “Bội Nhược, rốt cục nàng cũng tỉnh.”

      Bởi vì Trác viện chỗ Tề Diệc Bắc ở cách đây khá xa, cho nên chờ thanh truyền được đến nơi, lại đợi tới lúc chạy đến, Yến Bội Nhược ngọt ngào dựa vào lòng “mình”.

      Yến Bội Nhược trong lòng tràn đầy vui mừng, nhìn thấy kẻ ái nam ái nữ về mình, vẻ mặt thân thiết, khỏi kinh hãi kêu lên tiếng, trốn đằng sau Phó Du Nhiên.

      Tề Diệc Bắc nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên khi theo Lâm Hi Nguyệt nhìn thấy Yến Bội Nhược, khỏi rùng mình. ngờ nhìn Yến đại tiểu thư yểu điệu là thế mà lại được chứng kiếm môn võ công “Sư tử rống” dường như thất truyền trong giang hồ người nàng ta, đột nhiên dám tới gần. Chỉ đánh mắt ý bảo Phó Du Nhiên mau chóng đưa Yến mỹ nữ về Trác viện. Phó Du Nhiên ngầm hiểu, kéo tay Yến Bội Nhược, cũng thèm giải thích với chúng tặc, xoay người hướng về Trác viện. Nhìn đám sơn tặc rắc rối đó, Phó Du Nhiên có thể đoán được tại bọn họ suy nghĩ cái gì, chuyện phiền toái vẫn nên quẳng cho “Phó trại chủ” xử lý. Vì thế, sau khi Phó Du Nhiên kéo Yến Bội Nhược rời , chúng tặc vội chấm dứt YY vây quanh Tề Diệc Bắc, cầu giải thích chính xác quan hệ ái muội của gia và mỹ nữ kia. Đồng thời còn lo lắng dặn dò trại chủ, cần e ngại uy hiếp của tiểu tam, cùng lắm là liều mạng, dùng vũ lực giải quyết vấn đề.

      …………………….
      Hết Chương 15
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Đánh chết cũng

      Bên tai vang lên những thanh quan tâm chân thành, Tề Diệc Bắc đột nhiên cảm thấy, những con người này tuy là sơn tặc, nhưng so với các vương công quý tộc trước kia luôn vây quanh thân thiết hơn rất nhiều. biết tại sao, có chút hâm mộ Phó Du Nhiên, nhưng bọn họ quả là sơn tặc sao? Còn nhiều hơn cả Tề An. Sau khi trấn an được chúng tặc, Tề Diệc Bắc đầu óc choáng váng mới quay trở về Trác viện. Vừa tiến vào bên trong, nhìn thấy Yến Bội Nhược dựa vào ngực “mình”, khóc nức nở, thanh nghẹn ngào khiến người khác đau lòng. nhíu mày quay sang nhìn Phó đại trại chủ, là, nữ nhân làm tốt, trở thành nam nhân cũng thất bại. Mỹ nữ khóc lóc trước mặt, trước tiên phải lau nước mắt bên khóe mi của mỹ nữ, sau đó dịu dàng hỏi han, an ủi tâm hồn đối phương, ai lại đứng im như nàng thế kia?

      Phó Du Nhiên quả thực buồn bực, từ lúc trở lại Trác viện, Yến Bội Nhược cứ khẩn khoản bám lấy nàng, câu “Thái tử”, hai câu “Điện hạ”. Lại còn cái gì mà Thái tử điện hạ vì nàng ta tiếc trái ý Hoàng hậu, đuổi tới tận ngàn dặm, phần ân tình này bất luận thế nào cũng muốn lấy thân báo đáp vân… vân…Thái tử? Lời dối này phải bị mình vạch trần từ lâu rồi sao? Yến Bội Nhược có lý do gì nhận nhầm Thái tử cả? Hay Yến Bội Nhược này cũng là giả? thể nào, nàng xem qua bức họa chân dung Yến Bội Nhược, giống như nhau, là sai hay đúng đây, rắc rối.Rốt cuộc là đúng chỗ nào?

      Phó Du Nhiên cố gắng kìm chế trí tưởng tượng mình càng bay càng xa, nàng kìm chế, kìm chế… Vẫn kìm chế được, chẳng lẽ tên tiểu tử này chính là Thái tử đương triều? cách khác, chờ khi quốc sư đến, hai người hoán đổi thân xác, nàng và toàn thể đồng nghiệp trong sơn trại phải chuẩn bị chịu trả thù của Thái tử bất cứ lúc nào? Trời ơi… làm sao để cứu giúp ta, sơn trại của ta đây.

      Đúng lúc Tề Diệc Bắc thầm mắng Phó Du Nhiên hiểu chuyện, tâm hồn Phó Du Nhiên trôi dạt bốn phương, bên ngoài Trác viện vang lên tiếng kêu tràn đầy vui sướng: “Trại chủ! Dê béo số hai trở lại.”

      “A?” Phó Du Nhiên hoảng hốt, đẩy Yến Bội Nhược ở trong lòng chạy ra ngoài, sợ cái gì gặp cái đó, tên Tề An chết tiệt này cũng trở về nhanh quá! Ừm? đúng, nơi này cách kinh thành cả ngàn dặm, cho dù ra sức thúc ngựa, đến nơi cũng phải mất hai ngày. Tề An xuống núi cùng lắm mới ba ngày, sao trở lại nhanh như thế được? bên Tề Diệc Bắc cũng có nghi hoặc tương tự, vội vàng theo sát Phó Du Nhiên, chỉ để lại Yến Bội Nhược ngơ ngác chẳng hiểu gì.

      Ra đến bên ngoài viện, nhìn thấy chúng tặc vây quanh Tề An, sắc mặt biểu lộ vui mừng. Đương nhiên là trong lòng bọn họ cũng có nghi ngờ, xuống núi lĩnh tiền chuộc, tại sao hành lý to, nặng hơn? Hay còn muốn cuộc giao dịch khác? Chẳng lẽ chú dê béo số hai này đổi tất cả tiền chuộc thành ngân phiếu để mang cho dễ dàng?

      “Công tử.” Tề An nhìn thấy công tử nhà , lập tức gạt đám người vây quanh ra, nhìn Phó Du Nhiên từ xuống dưới lượt, cuối cùng thở dài: “Công tử mạnh khỏe Tề An yên tâm rồi.”

      Phó Du Nhiên nhiều lời, vội hỏi: “Sao ngươi trở lại nhanh thế? Quốc sư đâu?”

      Tề An gãi đầu : “Ta vừa ra khỏi trại, liền vội vàng chạy về hướng kinh thành, ngờ mới được ngày, gặp người. Người nọ tự xưng là người hầu của Quốc sư, hỏi ta có phải là người bên cạnh công tử , sau đó đưa phong thư nhờ ta giao cho công tử.”

      Phó Du Nhiên nghe xong sửng sốt hỏi: “Ngươi chúng ta chờ ngươi trở về tìm quốc sư, ngươi đến nửa đường, gặp người được quốc sư phái tới, còn giao cho ngươi phong thư?” Khéo trùng hợp thế sao?

      Tề An gật đầu, Tề Diệc Bắc đứng bên vội la lên: “Thư đâu?”

      Tề An trừng mắt nhìn “Phó trại chủ” cái, sau đó lôi từ trong ngực ra bức thư, cung kính giao cho Phó Du Nhiên.Phó Du Nhiên vội vàng đoạt lấy, xé dấu niêm phong, lôi ra tờ giấy. Lúc mở ra chưa kịp thấy hai chữ, bị Tề Diệc Bắc đoạt . Phó Du Nhiên cũng lười cướp về, nghiêng đầu ra phía sau Tề Diệc Bắc tìm hiểu nội dung thư. Bức thư này rất đơn giản, chỉ có mấy chữ. “Mọi đều tùy duyên, thể cưỡng ép nghịch chuyển”. Kiểu chữ tiêu sái phóng khoáng, làm cho người ta vừa nhìn tâm tình cũng tốt lên. Cũng có người tâm trạng xấu , Tề Diệc Bắc cầm tờ giấy nhìn trước nhìn sau dưới mười lần, cuối cùng xác định giấy này chỉ có mười chữ. Tùy duyên? Như thế nào là tùy? Chẳng lẽ bảo mang thân thể của nữ nhân tiếp tục trở về làm Thái tử?

      “Người đưa thư cho ngươi còn gì nữa ?”

      Bên này Tề Diệc Bắc nóng vội như kiến bò chảo nóng, bên kia Phó Du Nhiên nhõm thở phào. Quốc sư tới, cách khác bản thân nàng và sơn trại tạm thời an toàn. Tuy nhiên thấy bộ dáng Diệc Bắc gấp gáp tựa như lửa cháy tới mông, nàng cũng dám giả bộ như nhìn thấy, đành phải hỏi có lệ: “Đúng vậy, gì khác sao?”

      Tề An gật đầu : “ Quốc sư mười ngày trước bế quan, chậm ba tháng lâu nửa năm, dặn công tử cần nóng vội.”

      “Cái gì?” Tề Diệc Bắc nhất thời nóng nảy, “Nửa năm?”

      Tề An e ngại nhìn “Phó trại chủ” sắp nổi điên trước mặt, hiểu sao nàng lại kích động như thế, chợt nhớ tới việc, kéo Phó Du Nhiên qua bên, : “Công tử, người nọ tháng sau là tới thọ đản (ngày sinh) của Hoàng Thượng, công tử vạn nhất thể bỏ qua.”

      Phó Du Nhiên vốn vui mừng tránh được kiếp, nghe Tề An như vậy lại khỏi có chút khẩn trương. Tề Diệc Bắc hiển nhiên cũng nghĩ tới vấn đề then chốt này, sắc mặt trở nên cực kỳ u ám. Tháng sau là thọ đản của phụ hoàng, bằng bất cứ giá nào cũng phải xuất , nhưng hôm nay…

      theo ta.”

      Tề Diệc Bắc tiến lên kéo Phó Du Nhiên trở lại Trác viện, gặp Yến Bội Nhược bước ra nghênh đón. Nhìn ánh mắt dò hỏi của Yến Bội Nhược, Tề Diệc Bắc cũng chẳng còn tâm tình để giải thích, lập tức đưa Phó Du Nhiên vào “Thiên tự nhất hào phòng”, lưu lại Yến Bội Nhược cùng Tề An ngơ ngác nhìn nhau. lúc lâu sau, Tề An như người vừa phát ra đại lục mới kinh ngạc kêu: “Yến tiểu thư, người cũng sa lưới !”

      tới Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên, sau khi hai người vào phòng, Phó Du Nhiên nhanh như chớp chạy vào trong phòng ngủ. Tề Diệc Bắc ngừng tính toán phải làm thế nào để mở lời bắt chuyện. Lão Huyền Sắc chết tiệt kia, sớm hay muộn bế quan, cố tình chọn đúng thời điểm xui xẻo nhất của mình để bế quan. Cộng với việc ông ta vội vàng phái người đến truyền tin, Tề Diệc Bắc trăm phần trăm khẳng định, ông ta cố ý. Kỳ nếu bình thường, cùng lắm đưa Phó Du Nhiên theo cùng hồi kinh chờ Huyền Sắc xuất quan. Nhưng đau đầu nhất là thọ đản của phụ hoàng tháng sau, nhất định phải tham dự, chẳng lẽ để Phó đại sơn tặc thay đến dự? Chưa biết chừng nàng gào thét ngay tại chỗ bắt văn võ bá chơi trò oẳn tù tì uống rượu, trời ơi, ai tới giết ta ! Suy nghĩ nửa ngày, tựa hồ cũng có chủ ý nào tốt, chuyện tới nước này, chỉ có thể làm tới đâu nghĩ tới đó.

      “Phó Du Nhiên…”

      Kêu hai tiếng, nhưng có hồi , Tề Diệc Bắc đến trong phòng ngủ, phát Phó đại trại chủ nhắm mắt dưỡng thần ở giường, bực mình ngồi xuống ở bên giường, “Ta…”

      “Ngừng.” Phó Du Nhiên vẫn nhắm mắt, “Nếu huynh muốn ta hồi kinh cùng huynh, cần .”

      … Tháng sau ta có chuyện rất quan trọng, ta thể vắng mặt.”

      “Quan hệ gì tới ta?”

      “Bộ dạng giờ của ta trở về được!” Tề Diệc Bắc nghiến răng nghiến lợi. Phó Du Nhiên mở mắt ngồi dậy, tựa tiếu phi tiếu : “Ta ngại cho huynh mượn thân thể của ta để hồi kinh, thu tiền.”

      …”

      Hắc hắc, Phó Du Nhiên trong lòng thầm đắc ý, con mẹ ngươi, kinh thành, thích ai cùng người ấy, còn nàng đánh chết cũng .

      phải biết chuyện này rất quan trọng đối với ta!” đến đây, Tề Diệc Bắc đột nhiên sửng sốt, “Sao biết ta muốn cùng hồi kinh?”

      “Tề An , tháng sau là ngày sinh gì đó.”

      “Vậy cũng… biết thân phận của ta?”

      Phó Du Nhiên đấu tranh tư tưởng chút, giả ngốc hay đây? Nhưng cho dù giả ngốc liệu được bao lâu?
      “Biết chút.” Vẫn nên theo trình tự hơn, “Cái Yến tiểu thư kia khóc lóc ra, nhưng ràng lắm.”

      “Lại bịa chuyện!” Tề Diệc Bắc tức giận, biết biết, biết đừng , cái gì mà kêu biết chút? Thân phận của khó đoán vậy ư?

      Phó Du Nhiên mất tự nhiên bĩu môi, “Ai biết có phải hai người thông đồng với nhau hay .”Tề Diệc Bắc nghe trại chủ cãi xong, khẽ nhích đến bên giường, hai lời kéo vạt áo Phó Du Nhiên.

      Phó Du Nhiên nhảy dựng lên, “Huynh bị sao thế?” Tuy rằng tại nàng là nam nhân, nhưng cũng để người khác giở trò a.

      “Ngồi xuống!” Tiểu Bạch ôn hòa gào lên cũng rất khí thế, thành công khiến cho Phó Du Nhiên ngồi xuống, Tề Diệc Bắc lúc này mới vừa lòng đưa tay với đến vạt áo Phó Du Nhiên lôi ra… lôi ra…
      …………………………
      Hết chương 16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: “Gian tình” bại lộ

      Hai người vẫn biết, hành động này của bọn họ, sớm lọt vào mắt của sơn tặc ất mai phục ngay ngoài cửa sổ. Sơn tặc ất chịu ủy thác của chúng tặc theo hai người đến đây, bởi vì có chút khác biệt về thời gian và chêch lệch về gian, nên vẫn chưa nghe thấy cuộc đối thoại của họ. Nhưng thấy động tác của hai người, đủ tạo xì căng đan rồi a ~.

      Sơn tặc ất khẽ chuồn ra ngoài viện, trở về báo cáo tình hình: “Trại chủ động tay động chân với Tề công tử.”

      “Như thế nào? Như thế nào?” Mấy tên sơn tặc đứng cuối nghe vội vàng hỏi lại.

      “Trại chủ nằm người tên tiểu tử đó!”

      “Sao nữa? Thế nào nữa?” Vẫn là mấy tên sơn tặc đứng sau.

      “Trại chủ có thai.”

      “Gì nữa…”

      “Trại chủ thương lượng với tiểu tử kia có nên bỏ đứa bé hay !”

      “Cái gì? Thế hệ sau của Thần Phong trại… Sơn ca… hay rồi …”

      ………

      Sơn ca ở trong Trung Nghĩa đường nhận được tin vô cùng kinh ngạc, lập tức phân phó: “Chuyện đó, có người nào mau đến ngăn cản trại chủ và tân lang, ai đó, nhanh chóng xuống núi báo tin cho Cốt ca trở về trại…” Ách… Sao có chỗ nào đúng nhỉ? Sơn tặc nhận lệnh định hành động, Lý Phái Sơn đột nhiên hét lớn: “Đợi chút!”

      Tề công tử cùng lắm mới chỉ hai ba ngày, cho dù bọn họ nhất kiến chung tình, gặp nhau cãi nhau, cũng có khả năng nhanh như vậy!

      việc gì, việc gì” Lý Phái Sơn khoát tay: “Cứ tìm Cốt ca trở về, càng nhanh càng tốt, ta xem trại chủ thế nào.”

      xong, Lý Phái Sơn mang theo tên sơn tặc nào đó khai báo sai quay trở lại trường. hiểu vì sao nơi đây lại náo loạn hết cả, dò hỏi chút mới biết, hóa ra vị tiểu thư mỹ nữ kia nghe thấy chúng tặc chụm đầu thảo luận, từ đó biết được “chân tướng” tình, sức chiến đấu tăng vọt. gì mà phải xông vào giải cứu mỹ nam vô tội bị hãm hại, chúng tặc đương nhiên để cho mỹ nữ tiến vào làm hỏng “chuyện tốt” của trại chủ. Kết quả là, bên biết tình hình, bên biết. Những sơn tặc chưa hiểu đồng loạt vây quanh, dùng thân thể dựng lên bức tường thành huyết nhục, vây chặt mỹ nữ và dê béo số hai, khiến cho họ lên trời có đường, xuống đất có cửa, còn có tên sơn tặc uy hiếp: “Đại nương, ngươi phải quen dần , làm gì có tiểu thiếp nào lại nổi trội hơn cả bà lớn?”

      Yến Bội Nhược khóc ra nước mắt, nàng là người con xinh đẹp cao quý của Thượng Thư đương triều, sao có thể làm tiểu thiếp? Còn bà lớn? Bà lớn là ai? phải là Thái tử điện hạ chứ? Chẳng lẽ là tên ái nam ái nữ kia? Thực là màn hỗn loạn tưng bừng, nhưng hai vị đương đâu?

      Bốn cái tai chẳng hề nghe thấy cố ngoài cửa sổ, chỉ chăm chú lôi ra….Rốt cuộc là lôi cái gì? Đáp án rất nhanh được công bố, đó là khối ngọc bội. Từ Tề Diệc Bắc đeo trước ngực, tại đây là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của .

      “Thấy ?” Tề Diệc Bắc giơ khối ngọc được tạc hình những rồng uốn lượn trước mặt Phó Du Nhiên: “Chữ mặt ngọc.”

      “Bắc…”

      “Đúng chứ? Ta, chính là đương kim thái tử, Tề Diệc Bắc!”

      “Chỉ có chữ Bắc chứng minh được gì?” Phó Du Nhiên khinh thường .

      “… hãy nhìn ngày tháng phía mặt sau.”

      “Ngày mùng tám tháng ba năm Chiêu Thái thứ mười lăm.

      Có ý nghĩa gì?”

      “Là ngày sinh của ta.”

      Ngày sinh? A đúng rồi, Phó Du Nhiên từng xem qua hồ sơ tiểu sử của hoàng thân quốc thích, ngày sinh của Thái tử đương triều hình như là ngày này. Nàng còn giễu cợt Thái tử là ba tám chính cống, tuyệt đối sai.

      “Cho dù huynh đúng là Thái tử, ta cũng thể hồi kinh với huynh.” Phó Du Nhiên đoạt lại ngọc bội nhét vào trong áo, duỗi hai tay, nằm ở giường tiếp: “Cái gì ta cũng hiểu, huynh muốn ta trở về với huynh, để đưa tai họa đổ lên đầu ta. Mấy hôm nữa đổi lại thân xác xong, huynh tìm ta tính sổ, ta mặc kệ!”

      “Chỉ cần nghe lời ta, chuốc họa vào thân.”

      “Vì sao ta phải nghe lời huynh?”

      …”

      Phó Du Nhiên nhún vai: “Ta cũng là người bị tổn hại, tâm hồn bị tổn thương, huynh nghĩ cách bù đắp cho ta, ngược lại còn muốn sai khiến ta sao?”

      bị tổn thương?” Tề Diệc Bắc nhịn được muốn mắng chửi: “Ta thấy rất vui vẻ, hận thể cả đời ở trong thân xác của ta!”

      “A? Kỳ quái nha” Phó Du Nhiên lộ vẻ vui mừng: “Làm sao huynh biết được?”

      Ta phải người mù! Tề Diệc Bắc oán hận trừng mắt Phó Du Nhiên, sớm biết, nha đầu chết tiệt này tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời! Tuy nhiên, hừ hừ, Tề Diệc Bắc nhấc chân tháo chiếc giày, thò tay vào bên trong móc ra… móc ra…

      Dưới ánh mắt “ngươi là tên ngốc” của Phó Du Nhiên, cuối cùng Tề Diệc Bắc lấy ra vũ khí phản kích lại —— chính là bản vẽ tuyệt phẩm “Tựa như ảo mộng” Đông cung đồ! Lúc khẽ mở cuộn giấy lụa ra, Phó Du Nhiên “vọt” dậy: “Huynh… Làm sao có thể…”

      Tề Diệc Bắc có chút hài lòng: “Đây là ta vô tình phát ra, Phó trại chủ, nếu muốn ta cầm nó làm loạn khắp trại, tốt nhất nên ngoan ngoãn vào khuôn khổ !”

      Phó Du Nhiên phục tên tiểu tử này, mấy bức vẽ này là ba năm trước đây khi nàng tình cờ cứu được bà chủ thanh lâu được tặng lại. Lúc ấy bà chủ thanh lâu kia còn đặc biệt dặn dò đây là bản độc nhất, phải giữ gìn cẩn thận. Sau khi sắp xếp lại mười bản vẽ, tăng giá trị vốn có lên rất nhiều, cái này làm cho Phó Du Nhiên đau đầu nhiều ngày, có nên giữ lại ? Đây chính là báo đáp cho nàng khi nàng làm việc thiện, có nên nhận lấy ? Khi đó cha nàng chưa mất, nếu bị ông phát nàng vụng trộm cất giữ, bị giáo huấn nghiêm khắc trận. Đương nhiên, cuối cùng nàng vẫn nhận, bắt đầu từ ngày đó, vì cất giấu mấy bản vẽ kia mà tốn biết bao nhiêu tế bào não của nàng. Vốn tưởng sau khi cha qua đời, mấy bức vẽ đó được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ai ngờ đến lượt Cốt ca kiên quyết thay thế vị trí của cha, triển khai các cách tra tấn cực kì tàn ác với nàng.

      Bức vẽ này từng giấu trong Tứ thư Ngũ kinh, Khổng Tử, Mạnh tử, Lão tử, Tôn tử lần, nhưng vẫn an toàn. Nghĩ mãi, cuối cùng mới nhớ ra bản “tặng phẩm” “nữ huấn” kia. Vì chỉ thời điểm nàng đọc quyển sách này, Cốt ca mới tra khảo nàng, để cho nàng mình người thưởng thức ý nghĩa thâm sâu trong sách. Kết quả là, Phó Du Nhiên nhân cơ hội xuống núi tìm các bản “nữ huấn” khác nhau tạo thành cuốn “nữ huấn toàn tập”, giấu bản vẽ vào trong. quả nhiên chiêu này rất hiệu nghiệm, mỗi khi Cốt ca thấy nàng ngồi trong phòng cầm sách đọc, đều rất vui mừng, căn bản nghĩ đến, bản thần thánh cao thượng trong sách ấy, cư nhiên lại cất giấu thứ làm cho nam nhân trong thiên hạ trở nên điên cuồng. Cứ như vậy, mấy bức vẽ được giấu ở trong sách hơn năm, ngay cả Phó Du Nhiên suýt chút nữa cũng quên, mãi cho đến hôm nay nó mới xuất trước mặt nàng lần nữa.


      Tề Diệc Bắc hài lòng nhìn Phó Du Nhiên “hoảng sợ” trừng mắt. Giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua , Phó Du Nhiên có chút khinh thường : “Huynh cho rằng ta sợ uy hiếp của ngươi? Ta chỉ khâm phục huynh có thể tìm ra nó mà thôi.”

      … nếu nữ tử cầm thứ này xuất trước mặt mọi người, cũng sao cả ư?”

      “Lúc trước ta giữ lại nó đơn giản vì nó chứa giá trị lớn, hai năm nay ta cũng lưu ý nhưng tìm được. Nghe phải thu thập đủ mười bản vẽ mới có thể bán với giá tốt nhất. Năm bản dường như có tác dụng mấy, nếu huynh thích, tặng cho huynh.”

      Sao có thể như vậy chứ? Tề Diệc Bắc ủ rũ ngồi yên tại chỗ, phải rồi, quên, nữ tử trước mắt này phải là người bình thường. Nàng là sơn tặc nửa nam nửa nữ, cả ngày làm bạn cùng rừng núi, đương nhiên da mặt so với vỏ cây còn dày hơn.

      Phó Du Nhiên đồng tình vỗ vai Tề Diệc Bắc, nhìn tờ giấy lụa mỏng kia: “Chậc chậc, ta vẫn cảm thấy bức vẽ này đúng, huynh xem chỗ này , nữ nhân kia sao có thể bày ra tư thế này được!”

      thường xuyên xem sao?”

      “Cũng nghiên cứu qua lần.”

      “Vậy … xem xong có cảm giác gì?”

      “Cảm giác bức vẽ đúng a, còn mấy bản nữa cũng vậy, ngay cả ta là người luyện võ biểu diễn cũng có chút khó khăn.”

      biểu diễn cho ai xem?” Tề Diệc Bắc vội hỏi, để ý giọng điệu mình hơi thất lễ.

      Phó Du Nhiên sầm mặt lại: “Có ý tứ gì!”

      Nàng mặc dù rành việc nam nữ, nhưng cũng biết loại tình này há có thể tùy tiện cùng với người khác? Nàng còn chưa lập gia đình, tên tiểu tử này hỏi vậy, chẳng phải xem nàng giống như nữ nhân chốn thanh lâu?

      “Thực xin lỗi, ta có ý gì khác” Tề Diệc Bắc vội vàng thanh minh: “Chỉ là… Chỉ là cảm thấy nương như xem thứ này ổn.”

      ổn cái gì?”

      Nhìn ánh mắt ngây thơ của “mình”, tuyệt nhiên thấy tia giả dối cùng giấu diếm, Tề Diệc Bắc chợt hiểu ra, Phó Du Nhiên chưa biết mùi đời, tất nhiên là biết ham muốn thể xác. Nhìn mấy thứ này đương nhiên thấy rung động. biết tại sao, nghĩ đến đây, tâm tình Tề Diệc Bắc lại thả lỏng đôi chút. Biết nàng chưa từng thuộc về bất cứ ai, lại có thể làm cho vui vẻ thế sao?

      Thấy Tề Diệc Bắc im lặng hồi lâu, Phó Du Nhiên hơi mất kiên nhẫn: “Huynh còn có chiêu trò gì lôi hết ra, xem ta có trở về cùng huynh !”

      Tề Diệc Bắc định mở lời, chỉ nghe phía cửa “Ầm” tiếng, cánh cửa bị người chen lấn làm đổ.

      Sơn ca dẫn theo chúng tặc, cười mỉa xuất trong phòng ngủ, thấy góc tờ giấy hai người cầm trong tay, hẹn mà cùng ngoảnh mặt . ngờ trại chủ và Tề công tử quang minh chính đại như vậy, học trước làm sau, trốn ở trong phòng nghiên cứu Đông cung đồ.

      …………………………
      Hết chương 17

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Ba bước hồi kinh ( khúc thứ nhất )

      “Khụ!” Lý Phái Sơn hắng giọng: “Tề công tử, chúng ta kiếm chỗ nào đó chuyện .”

      “Điều cần rồi.”

      “Tề công tử quả nhiên là người thẳng thắn” Lý Phái Sơn vuốt râu, “ biết Tề công tử định khi nào cầu hôn?”

      “Hả?” Phó Du Nhiên ngơ ngác theo kịp tư duy của ông ấy hỏi lại, “Cầu hôn?”

      Tề Diệc Bắc cũng hơi giật mình, vẫn biết chúng tặc có ý tốt, nhưng sao lại phát triển nhanh đến bước cầu hôn này? Liếc nhìn xuống tấm giấy lụa tay, ra đôi nam nữ lõa thể tùy tiện cuốn chặt lấy nhau khiến người ta đỏ mặt, cuối cùng mới hiểu được vì sao Lý Phái Sơn lại hỏi câu này, trong trắng của “Nàng”, xem như bị hủy trong tay “Tề công tử”. Chuyện này chỉ ngược lại với mong muốn ban đầu, mà còn hiểu sai ý tứ, thực là… Đại biểu điển hình cho đầu người óc heo.

      Phó Du Nhiên vẫn mơ hồ, “Hôn cái gì cơ?”

      Lý Phái Sơn chau mày: “Tề công tử, người quang minh chính đại xấu sau lưng. Hôm qua thấy thần thái lúc ngươi cướp vốn tưởng rằng ngươi là nam nhi khí phách, tại sao lại trốn tránh trách nhiệm như vậy? Du Nhiên tuy xuất thân là sơn tặc, nhưng vẫn trong trắng thuần khiết, chẳng lẽ ngươi định bội tình bạc nghĩa sao?”

      phải… Sơn ca, huynh hãy nghe ta , phải…”

      Phó Du Nhiên vội vã giải thích, nhưng Lý Phái Sơn giận tái mặt: “Tề công tử, Du Nhiên có cái gì tốt? Ngươi còn đầy đưa cái gì nữa?”

      “Ta… …”

      “Sơn ca, đùa thôi” Tề Diệc Bắc biết tính toán chuyện gì, suy nghĩ lúc lâu mới : “Chúng ta tâm đầu ý hợp, vừa rồi ở trong phòng đúng là bàn bạc việc thành thân.”

      “A?” Phó Du Nhiên hoảng hốt nhìn về phía Tề Diệc Bắc, tuy nàng có chút hối hận, nhưng ít nhất phải hỏi ý kiến nàng chứ? Huống hồ, Tề Diệc Bắc đường đường là Thái tử, có thể cam tâm tình nguyện cưới nữ sơn tặc về làm lão bà hay ? Cách giải thích duy nhất, đây chính là kế hoãn binh của tên tiểu tử này, nghĩ đến cảnh nàng ở cùng chỗ với , phải ngoan ngoãn cùng hồi kinh, chờ lúc trở về, sau khi hoán đổi lại, đá nàng như quả bóng cao su về Thần Phong trại. Từ nay về sau vẫn là Thái tử phong lưu phóng đãng, bệnh tật ốm yếu, còn nàng cũng khôi phục thân phận sơn tặc, hơn nữa còn có danh hiệu khác ——siêu cấp oán phụ bị phu quân ruồng bỏ! Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm (*), Tề Diệc Bắc quả nhiên lãng phí nguồn tài nguyên to lớn sau khi biến thân, đem “phụ nhân tâm” kia vận dụng triệt để.

      (*) Nghĩa là: Ong vàng kim châm sau đuôi, còn ác độc nhất chính là trái tim phụ nữ

      sai!” Phó Du Nhiên tức giận quát tiếng: “Chúng ta quyết định ngày mai bái đường thành thân, cửa hiệu buôn bán của ta cần nữa. Từ nay về sau gây dựng cơ sở tạm thời tại đây, đủ tư cách cùng các huynh đệ làm nghề tự do!”

      đúng lắm!” Lý Phái Sơn cảm động vỗ tay đầu tiên.

      “Sơn ca” Vẻ mặt Tề Diệc Bắc lên tia khó chịu: “Ngươi mang các huynh đệ ra ngoài trước , ta còn có chuyện muốn bàn với công tử.”

      Lý Phái Sơn hưng phấn cùng chúng tặc ra ngoài chuẩn bị lễ đường, lưu lại hai người trong phòng trừng mắt nhìn nhau.

      “Độc phụ!” (Phụ nữ độc ác)

      Tề Diệc Bắc để ý đến lời chỉ trích của Phó Du Nhiên, chỉ nhàng ngồi xuống: “Đây chỉ là kế hoãn binh.”

      “Quả nhiên!” Phó Du Nhiên tức giận run người: “Huynh muốn ép ta hồi kinh, cuối cùng đá cho ta cước!”

      Tề Diệc Bắc cũng gấp nhìn Du Nhiên : “ phải vậy, chẳng lẽ nếu Sơn ca bắt lại dùng hình tra tấn, ép gật đầu.”

      “Cái kia… Cũng cần phải là thành thân a!”

      thành thân sao Sơn ca có thể từ bỏ ý đồ?”

      “Dù sao người chịu thiệt đều là ta, huynh đừng tưởng rằng như vậy, ta hồi kinh với huynh!”

      trở về cũng được” Tề Diệc Bắc : “Nhưng mà Thần Phong trại có thể hai lời đây.”

      “Huynh uy hiếp ta?”

      “Ta chỉ xin đồng ý của .”

      Phó Du Nhiên cười lạnh “Ít hù dọa , ta tin tại huynh có thể ép được ta!”

      Tề Diệc Bắc mỉm cười, nụ cười ôn hòa khiến cho tận sâu đáy lòng Phó Du Nhiên sợ hãi, “Ta thể làm gì , tuy nhiên Tề An vừa mới từ chân núi lên, nhắc đến ngày nào triều đình tìm được tung tích của , chỉ việc Quốc sư biết trước Tề An trở về mà chặn giữa đường. Nên chuyện Thái tử ở Thần Phong trại cũng phải bí mật gì.” Tề Diệc Bắc thở dài: “Đến lúc đó chẳng phải ảnh hưởng đến an nguy của Thần Phong trại sao.”

      Phó Du Nhiên vò đầu, con mẹ nó, sao nàng lại nghĩ tới? Chuyện đó… nên… nên làm cái gì bây giờ? Bất luận nàng có kinh thành hay , Thần Phong trại đều nằm trong tay người khác?

      giờ chúng ta phải lập kế hoạch cẩn thận chu đáo, bình an vượt qua khoảng thời gian này. Chờ chúng ta đổi thân xác cho nhau, nước sông phạm nước giếng.”

      “Huynh sao?” Phó Du Nhiên nghi ngờ “Sau khi đổi trở lại xong trở mặt tiêu diệt Thần Phong trại chứ?”

      “Ta sao có thể làm như vậy?” Rốt cục Tề Diệc Bắc hiểu được Phó Du Nhiên luôn sợ cái gì: “Ta cảm thấy và các vị huynh đệ đều là người thà, so với các vương công quý tộc trong triều còn gần gũi hơn. Ta còn muốn kết giao bằng hữu với mọi người nữa.”

      Cùng Thái tử kết giao bằng hữu? Nghe cóvẻ tồi

      được, huynh phải thề với trời, ta mới tin.”

      Tề Diệc Bắc bật cười : “Thề ước? Nghe hôm qua ‘Tề công tử’ cùng đám Sơn ca xuống núi ?”

      “Ơ… chỉ là… hít thở khí.”

      “Vậy có phải vi phạm lời thề của chúng ta hay ?”

      có!” Phó Du Nhiên nhanh chóng trả lời, “Ta… Ta gây dựng uy tín.”

      Tề Diệc Bắc gật đầu: “Được, vì những lời này của , ta thề với trời. Nếu trong tương lai đổi lại thân thể, ta – Tề Diệc Bắc làm điều gì gây bất lợi cho Thần Phong trại, bị thiên lôi đánh chết.” Thề độc xong, Tề Diệc Bắc cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào?”

      “Ờ… Được!”

      “Có thể theo ta hồi kinh chưa?”

      “Ta…” Sao lại giống như rơi vào bẫy của ? Phó Du Nhiên đau đầu: “Rốt cuộc thích hợp ở chỗ nào.”

      Tề Diệc Bắc mỉm cười, “Du Nhiên, ta có thể gọi như vậy được ?”

      “Tùy huynh.”

      “Kỳ nương rất lương thiện.”

      Phó Du Nhiên có chút nóng mặt, lương thiện? Sơn tặc cũng có thể lương thiện ư?

      “Tháng sau là thọ đản của phụ hoàng, ta cần phải trở về.”

      “Ta biết, chuyện của huynh ta đáp ứng đổi ý.”

      “Cám ơn .”

      “Huynh… huynh dài dòng làm gì?” nhiều chuyện, tạ ơn tới tạ ơn lui, hại nàng phải đỏ mặt: “Bên Sơn ca làm sao bây giờ?” thành thân, chỉ sợ Sơn ca bỏ qua.

      “Vậy thành thân.”

      “Hả?”

      “Thành thân.” Tề Diệc Bắc rất nghiêm túc: “ tình tới nước này, chúng ta thành thân, Sơn ca quyết cho chúng ta xuống núi.”

      Phó Du Nhiên rốt cục thể nhẫn nhịn được nữa, hướng vào thân thể của mình, “Bốp” cái lên đầu Tề Diệc Bắc: “Cuối cùng huynh phủi mông chạy lấy người, ta phải làm gì đây?” Trở về tái giá chỉ là cuộc hôn nhân thứ hai, chuyện hay ho như vậy nàng thể mặc kệ.

      “Nếu nguyện ý, chờ khi chúng ta khôi phục nguyên trạng, ta tự mình thay tìm nhà môn đăng hộ đối, lấy lễ nghi của công chúa gả ra ngoài.”

      …………………..
      Hết chương 18
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      song ngư thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Ba bước hồi kinh ( khúc thứ hai )

      Phó Du Nhiên suy nghĩ rất nghiêm túc, dựa vào điều kiện của nàng, cho dù kết hôn cũng rất khó tìm được đối tượng tốt. Nếu được Thái tử đương triều mai mối, biết chừng có thể thay đổi số phận, gả cho người có điều kiện, còn có thể cho chúng tặc trong trại nghỉ hưu sớm. Phần lớn các huynh đệ trong trại đều bốn, năm mươi tuổi, tại vấn đề gì, sức khỏe tốt vẫn kiếm sống được. Chờ đến tám, mười năm sau, răng rụng gần hết, cướp thế nào được?

      “Phải… Giúp ta tìm người có tiền .”

      “Được.”

      “Phải có nhiều của hồi môn.”

      “… Được.”

      “Huynh thề !”

      Tề Diệc Bắc cố kìm nén cơn giận, chỉ tay lên trời : “Sau này ta thay Phó Du Nhiên chọn nhà phú quý, tặng nghìn lượng vàng làm của hồi môn.”

      Nghìn lượng vàng… Ha ha ha, Phó Du Nhiên đếm đầu ngón tay cả nửa ngày, cũng tính hết nghìn lượng vàng có thể đổi ra bao nhiêu bạc. Nhưng số tiền này đủ để nàng cùng các huynh đệ sống đến hết đời cũng thành vấn đề.

      Nhìn vẻ mặt ngây ngốc tính tiền của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc thở phì phò: “Sao lại kỳ quái vậy? cầu gì về bộ dáng, tuổi tác và nhân phẩm của phu quân tương lai hay sao?”

      Phó Du Nhiên nghĩ ngợi rồi : “ kỳ thị huynh đệ ta là được.”

      Tề Diệc Bắc tức giận! Thực tức giận ! Nha đầu kia rốt cuộc có đầu óc hay ? Vì tiền bạc mà ngay cả tích cách phu quân tương lai cũng cần? Nàng sợ giới thiệu cho nàng kẻ bạo lực hay lão già ư? Trong đầu Tề Diệc Bắc lại ra thân thể mềm mại mê người đêm qua, trong lòng khỏi rung động, đáng chết! là điên rồi, có thể hứng thú với thân hình của nha đầu bình dân, mà lại là sơn tặc vừa mới quen ba ngày, nữ sơn tặc! Liếc mắt nhìn đến tờ cực phẩm xuân đồ vẫn ở trong tay, Tề Diệc Bắc đến kết luận: cử chỉ khinh bạc đêm qua phải cảm thấy hứng thú , chỉ vì nhìn thấy vật làm tâm hồn mê muội, mình đối với nha đầu kia —— dù sao vẫn là khinh bạc “nàng” , cho nên loại cảm giác này hẳn là áy náy, chứ phải cái khác. Phân tích nhanh chóng tình thế trước mắt, Tề Diệc Bắc tạm yên tâm đứng dậy : “Ta tìm Sơn ca chuẩn bị hôn lễ, sau khi bái đường, chúng ta hồi kinh.”

      tình sau đó dường như phát triển rất thuận lợi, chúng tặc mỗi người tay chuẩn bị lễ đường rất chu đáo, lại thu xếp thêm người mới tuỳ cơ ứng biến, mọi công việc đều tiến hành đâu vào đấy. Ồ đúng rồi, nhân đây thể nhắc tới Yến đại tiểu thư Yến Bội Nhược, khi nàng ta biết được sơn trại giăng đèn kết hoa để chuẩn bị hỉ đường cho Thái tử điện hạ cùng tên nửa nam nửa nữ kia, quá sợ hãi mà ngất xỉu. Cùng bất tỉnh nhân còn có người hầu trung thành Tề An, bọn họ thể nào ngờ, đầu óc Thái tử điện hạ chẳng lẽ bị ngâm nước? Thành thân? Cùng với sơn tặc?

      Cũng may Tề Diệc Bắc thông minh sớm nghĩ ra kế sách ứng phó, bàn bạc trước Phó Du Nhiên như sau: Mỹ nữ Yến Bội Nhược bất hạnh sa lưới sơn tặc, Thái tử điện hạ vì cứu nàng nên ngại xâm nhập tặc trại, đáng tiếc cây làm chẳng nên non, đành phải cầu xin giúp đỡ của ân sư trước đây vốn thoái , ân sư phái nghĩa nữ —— giang hồ nhân sĩ Phó Du Nhiên rất nhiệt tình hỗ trợ. Phó Du Nhiên thuyết phục nữ sơn tặc Lâm Đình trại trả lại Yến Bội Nhược, nhưng đám sơn tặc kia kiên quyết đưa ra điều kiện. Muốn thả Yến Bội Nhược xuống núi, trừ phi trở thành người nhà. Cứ như vậy, Thái tử điện hạ quyết để Yến Bội Nhược gả cho sơn tặc, nên chủ động muốn cưới vị tỷ muội kết bái của nữ sơn tặc Lâm Đình trại, cũng chính là nghĩa nữ của ân sư trước đây – Phó Du Nhiên làm vợ. Như thế mới thông qua thẩm tra, mà hai người bọn họ cũng thỏa hiệp với nhau, mục đích của cuộc hôn nhân này chỉ vì cứu người, sau khi mọi việc hoàn tất, quan hệ hôn nhân tự động giải trừ.

      Yến Bội Nhược biết được Thái tử điện hạ vì chính mình mà quyết định như vậy, khỏi vừa mừng vừa sợ. Sợ là tên nửa nam nửa nữ kia hóa ra lại là nội ứng của Thái tử điện hạ, mừng là rốt cục có thể xác định tình cảm của Thái tử điện hạ đối với mình rất sâu nặng. Tề Diệc Bắc sở dĩ bịa ra câu chuyện kia, cũng để tạo cho “mình” thân phận hợp pháp, như vậy tương lai “Thái tử điện hạ” mang theo “Phó Du Nhiên” hồi kinh bị bất ngờ. Mặt khác là vì trấn an Yến Bội Nhược, giảm bớt hình tượng sơn tặc “Phó Du Nhiên” trong lòng nàng ta, miễn cho sau này hồi kinh dẫn tới phiền toái.

      Sau hai ngày chuẩn bị xong xuôi, Tề Diệc Bắc khẩn trương kéo Phó Du Nhiên bái đường, lại bị Lý Phái Sơn ngăn lại, kiên trì phải đợi Cốt ca trở về, mới cử hành hôn lễ.

      Rốt cuộc Cốt ca bao giờ mới trở về? Đáp án là: – biết!

      Mắt thấy tháng sáu trôi qua gần nửa, thượng tuần tháng bảy là thọ đản của phụ hoàng, Tề Diệc Bắc nóng vội như kiến bò chảo nóng, còn thái độ Sơn ca vẫn như trước: “Du Nhiên, cần phải vội, tiểu tử kia sớm muộn gì cũng là người của muội”

      Chịu đựng vất vả thêm hai ngày, Cốt ca vẫn trở về, lại chờ được bà chằn Lâm Hi Nguyệt.

      “Nghe hai người các ngươi muốn thành thân?” Trong lời Lâm Hi Nguyệt tựa hồ hàm chứa chút giận dữ.

      Từ lần nàng bị chúng tặc Thần Phong lấy tội danh “phá hoại tình cảm người khác” cưỡng chế đuổi về Lâm Đình trại, liền bị lão cha Lâm đại trại chủ của nàng giáo huấn trận, hạ lệnh cấm xuất môn. Mãi cho đến hôm nay mới có cơ hội chạy trốn, trước tiên phải khởi binh vấn tội giết tên đứng đầu Thần Phong trại.

      “Đúng vậy, chờ Cốt ca trở về cử hành.” Phó Du Nhiên miễn cưỡng nằm trong sân phơi nắng, thờ ơ trả lời.

      “Ngươi có nghĩa khí!” Lâm Hi Nguyệt chửi ầm lên, “ thề nếu phải chết cùng chết, phải gả cùng nhau gả. tại ngươi lại gả trước cho người khác,để mình ta phải đối mặt với tương lai xám xịt. Quả là người bạn tốt!”

      Phó Du Nhiên kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Gào thét cái gì, cũng phải chỉ có nam nhân ‘ta’, tên Tề An kia, thưởng cho .”

      Lâm Hi Nguyệt tái mặt, suy xét nửa ngày: “Con mẹ còn đàn bà hơn so với ‘’!”

      “Vậy có biện pháp nào nữa.” Phó Du Nhiên ngáp cái, vừa lơ mơ nhắm mắt, bị Lâm Hi Nguyệt đá cái cho tỉnh lại: “Nha đầu chết tiệt kia, các người tính đổi trở lại sao?”

      “Đổi chứ, thành thân xong đổi.” Phó Du Nhiên vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.

      “Gả cái quái gì, ngươi cho rằng thành thân là việc à? Quyết định nhanh như vậy.” Lâm Hi Nguyệt quát: “Thành thân rất nguy hiểm, bái đường cần phải thận trọng, cho dù ngươi oán hận phải gả chồng, cũng nên thừa dịp này náo loạn tất cả.”

      Phó Du Nhiên xoay người ngồi dậy, bất đắc dĩ thở dài tiếng, “Ta cũng muốn nhưng cũng đâu còn cách nào khác, chúng ta thành thân xong, lập tức xuống núi, sau đó lập tức đổi thân xác.”

      “Xuống núi?” Lâm Hi Nguyệt cả giận: “Ngươi đừng rằng vì xuống núi nên các ngươi mới nghĩ ra chú ý thành thân vớ vẩn này.”

      ngờ soái ca Phó Du Nhiên trước mắt gật đầu, Lâm Hi Nguyệt thực muốn phát hỏa: “Ngươi bị bệnh à? Núi cũng xuống, quan hệ gì với việc thành thân?”

      có quan hệ gì.” Phó Du Nhiên khinh thường: “Tuy nhiên ‘Phó Du Nhiên’ biến mất theo ‘Tề công tử’ chậm ba tháng lâu nửa năm, Sơn ca và Cốt ca có thể đáp ứng hay ?”

      Tiếp đó Phó Du Nhiên đem chuyện Quốc sư bế quan ra, Lâm Hi Nguyệt nhăn mặt : “Vậy ngươi cũng cần trở về cùng , chỉ cần ở lại núi chờ Quốc sư đến là được. Nếu , ngươi tình hình cho đám người Sơn ca biết, để cho các huynh đệ trong trại cùng ngươi là được? cần tổn hại thanh danh của mình?” Tuy rằng thanh danh của sơn tặc vẫn tốt, nhưng ít nhất vẫn phải thử cách khác.

      thể , cũng được ra, về chuyện của bọn ta, phải giữ bí mật cực độ, hiểu chưa?”

      May mà Lâm Hi Nguyệt phải là người lắm chuyện, nếu việc Thái tử biến thành nữ nhân khi rơi vào tay đám săn tin tức, Thần Phong trại chết cũng phải chết.

      “Tóm lại, càng hiệp sức vượt qua, chúng ta càng an toàn, tiền cũng càng nhiều hơn.”

      “Tiền?” Từ Lâm Hi Nguyệt lớn lên trong bầu khí gia đình, khi nghe đến chữ “tiền”, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Sau khi nghe tới khoản tiền khổng lồ, Lâm Hi Nguyệt tự động biến thân thành chiếc đèn chiếu sáng trong đêm tối.

      ……………………………….
      Hết chương 19
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :