1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm thái tử phi- Viên Bất Phá (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 161: Thời gian thấm thoát thoi đưa

      Edit+beta: Ha Phuong

      tháng sau.

      "Đừng nóng giận, ta vô cùng dụng tâm tìm Huyền Sắc rồi."

      "Ai tin nàng! Chắc nàng ước gì vĩnh viễn tiếp tục như vậy."

      "Ta có. . . . . ."

      " có sao nàng cười kiểu đó hả?"

      "Ta chỉ run rẩy theo thói quen thôi mà." Phó Du Nhiên mím chặt miệng, "Trước kia cũng phải là chưa từng có, chàng cũng làm quen rồi thôi."

      "Còn bảo thói quen?" Tề Diệc Bắc tức giận rống to: "Ta ngay cả con cũng sinh rồi, nàng còn muốn như thế nào nữa hả?"

      Ách. . . . . . Để cho nam nhân sinh con, có chướng ngại tâm lý cũng là việc nên làm.

      "Lúc sinh có đau hay ?"

      " nhảm!" Tề Diệc Bắc trừng hai mắt, " cho nàng biết tám trăm lần rồi, còn đau hơn so với dùng cây đinh đâm vào ngón tay!"

      "Chàng từng bị đinh đâm vào ngón tay sao?" Phó Du Nhiên vội vàng giơ tay lên kiểm tra.

      " có, tưởng tượng thôi."

      ". . . . . ."

      Lại qua mấy ngày. . . . . .

      "Ta muốn điên rồi." Sản phụ Tề Diệc Bắc còn hơi sức ngồi phịch ở giường, "Tại sao nhất định ta phải làm cái chuyện khó khăn như ở cữ này? Ta muốn xuống giường."

      ". . . . . ."

      Lại qua tháng. . . . . .

      "Rốt cuộc. . . . . ." Tề Diệc Bắc cúi đầu khóc khẽ, "Rốt cuộc cũng xong tháng ở cữ rồi, ta có thể tự do hoạt động."

      Phó Du Nhiên dường như an ủi vỗ vỗ lưng của , " khóc khóc, khổ tận cam lai rồi."

      Tề Diệc Bắc ngẩng đầu lên, giọng căm hận : "Nàng cũng tìm hai tháng rồi, rốt cuộc có tin tức gì của Huyền Sắc hay ?"

      "À. . . . . . Nhanh thôi mà." Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, "Cũng có chút tin tức, có điều lại đáng tin lắm. . . . . ."

      " mau!"

      "Có chứng cớ chứng minh bọn họ ra biển. Chưa được ba năm năm năm về được." Phó Du Nhiên vừa vừa nhấc chân dịch dần về hướng cửa tẩm điện.

      "Phó Du Nhiên! Nàng quay lại cho ta!" Tề Diệc Bắc như muốn hộc máu, từ giường bước xuống dưới chợt có cảm giác chân nhũn ra, Tiểu An Tử từ cửa thò đầu vào, "Điện hạ có gì phân phó ạ?" mặt là vẻ khó hiểu, sao kêu tên của mình mà còn gọi "Trở lại" vậy?

      Tề Diệc Bắc khoát khoát tay, chán nản ngồi vào ghế, nhưng mà chẳng lẽ cứ mang cái thân thể nữ nhân này để vượt qua ba năm năm năm hay sao? Thiên lí ở đâu. . . . . .

      Lại Phó Du Nhiên từ tẩm điện chạy vừa ra ngoài liền vọt thẳng vào trong phòng trẻ sơ sinh-- con trai của nàng ở giữa đông đảo cung nhân cùng bà vú.

      Đừng thấy con trai nàng còn mà xem thường, thế mà lại có mười phần dáng vẻ Hoàng thất đấy, thấy ai vừa mắt liền nhìn người đó oa oa trận, làm cho người đó bị sợ đến mức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới bằng lòng bỏ qua. Mặc dù có chút hơi quá, nhưng ai bảo bé là kết quả hợp tác giữa hai nước đây? Điệu bộ lớn chút cũng là việc nên làm.

      Sau khi gạt đám người trong phòng ra, Phó Du Nhiên nửa quỳ ở trước nôi, đưa ngón trỏ ra trêu chọc khuôn mặt nhắn mập mạp của con trai, trơn mượt hồng hào, là khiến cho người ta thích rời được.

      "Bảo Nhi, Bảo Nhi. . . . . ." Kêu hai tiếng nhưng bạn hoàn toàn để ý đến nàng, mắt to vòng tới vòng lui, hai hàng lông mi chợt chớp chớp, giống như hai cây quạt .

      "Xem đây là cái gì nè." Phó Du Nhiên từ trong ngực lấy ra bình sứ thanh hoa , thành công hấp dẫn chú ý của tiểu tử thúi.

      " tài như mạng. Tính tình y như ta." Phó Du Nhiên lầm bầm câu rồi nhét bình vào trong bàn tay béo ụt ịt của con trai, "Cầm chắc, cái này chính là bảo bối. Huyền Sắc đại thúc của con cho đó, sớm biết cha mẹ con có việc cần nên đưa tới vật này, chỉ là con ngàn vạn đừng với cha con đấy, nếu biết ta có vật này mà chịu sớm lấy ra, chắc chắn đánh vào mông của ta đấy. . . . . ."

      Nàng ở chỗ này thầm hồi lâu, con trai của nàng liền nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt tràn ngập tò mò, giống như : Ngài phải chính là cha của con sao?

      Phó Du Nhiên rất muốn giải thích nhưng lại cảm thấy cùng với đứa trẻ hai tháng tuổi giải thích này nọ là hành động rất ngu ngốc, vì thế liền thôi.

      lúc nàng trêu chọc con trai cửa điện bị người từ bên ngoài đẩy ra, chính là "Phó Du Nhiên" -- dĩ nhiên bên trong ruột là lão Tề, mang vẻ mặt lo lắng chạy vào, "Đại Sở đưa tới quốc thư, Lệ Trạch bệnh nặng trị được bỏ mình, gọi chúng ta mau mau trở về."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ba năm sau

      Thành Bình năm thứ tư, nước Sở.

      "Du Nhiên, chúng ta phải trở về."

      Phó Du Nhiên xua xua tay ngáp cái, "Phải về cũng là chàng trở về, ta chịu đủ mấy lão già đó rồi."

      "Bọn họ cũng là lo lắng cho nước nhà."

      "Đúng vậy, đều là trung thần." Phó Du Nhiên nhỏm dậy, vẻ mặt bực tức, "Nhưng cũng nên ngay trước mặt sứ giả Thiên La có ý kiến khác nhau, ra tay quá nặng, còn cái gì mà thể, mặt mũi của Nữ hoàng ta đây cũng bị bọn họ làm mất hết!"

      Tề Diệc Bắc cầm dây cương, vén rèm xe lên ló đầu vào : "Đây chính là tính tình ngay thẳng của bọn họ, chẳng lẽ
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 162: Cuộc sống hạnh phúc ( Mẹ ruột Đại Kết Cục )

      Edit+beta: Hà Phương

      Mùa xuân nămThành Bình thứ mười lăm.

      "Ta muốn ! Ta nhất định phải !"

      Tề Diệc Bắc buông tấu chương trong tay xuống xoa xoa trán, "Du Nhiên, ngủ , ta phê xong tới."

      Phó Du Nhiên chống nạnh, khí thế hung hăng đứng ở trong điện, "Tại sao Tề Nhị Bảo có thể theo phụ hoàng cùng mẫu hậu du sơn ngoạn thủy? Tại sao mang theo ta !"

      "Đó là do phụ hoàng thích cháu , phải nàng cũng sao? Phải đem con giao cho ông nội nó, bây giờ phải là rất tốt sao, tránh khỏi nàng cả ngày ở trong cung mệt nhọc."

      "Hoàn toàn đúng!" Phó Du Nhiên bực tức : "Vốn là ta thu phục được mẫu hậu, mẫu hậu cũng đồng ý dẫn ta rồi, đều tại Tề Nhị Bảo, nó chiếm mất danh ngạch của ta! là đáng hận!"

      Tề Diệc Bắc càng ngày càng đau đầu, "Nó đáng trách, nó là con của nàng. Hơn nữa tên của con phải là Tề Nhị Bảo, mà gọi là Tề Mạn Ninh, hi vọng về sau nàng chú ý chút."

      "Ta cứ gọi là Tề Nhị Bảo đấy!" Phó Du Nhiên càng nghĩ càng giận.

      Chừng hai năm trước Chiêu Thái đế thoái vị nhường ngôi lại cho Tề Thụy Nam. Sau liền mang theo Hoàng hậu du ngoạn khắp thế giới, Phó Du Nhiên vất vả trông đợi cơ hội này có thể theo ra khỏi kinh, thế mà lại bị tiểu nha đầu kia đoạt mất, đáng ghét, sớm biết như vậy sinh nó ra, uổng lần chịu đau!

      "Bệ hạ, Thái tử điện hạ cầu kiến." Trải qua vài chục năm, Tiểu An Tử biến thành Trung An Tử, càng phát ra chững chạc, và từng bước phát triển theo hướng Lão An Tử.

      "Cho vào." Phó Du Nhiên chỉnh đốn lại tâm trạng, ngồi vào bên cạnh Tề Diệc Bắc, cố gắng làm ra bộ ta đây rất bận rộn.

      bao lâu, thiếu niên cả người mặc cẩm phục Thái tử đỏ thẫm, đầu đội kim quan màu vàng tiến vào.

      Thiếu niên kia khoảng mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo vô song, nhưng khuôn mặt lại tuấn mỹ vô trù giống Tề Diệc Bắc mà nhiều hơn mấy phần ngang tàng, bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, giống như cái gì cũng để ở trong lòng.

      "Khỏi giả bộ." Giọng của thiếu niên vẫn còn mang theo vài phần trẻ con, hướng Phó Du Nhiên : "Ngài có thể vội cái gì? Tất cả chuyện trước đó đều do mình Phụ vương làm."

      Mặc dù triều thần đối với này cam chịu nhưng dù sao giang sơn Đại Sở vẫn là mang họ Phó, cho nên Tề Diệc Bắc vẫn như cũ chỉ là "Hoàng phu", Thái tử cũng chỉ có thể xưng là "Phụ vương" mà có thể vượt qua khuôn phép đổi gọi thành "Phụ hoàng."

      "Phó Đại Bảo!" Phó Du Nhiên liếc cái, "Có chuyện mau , có rắm mau thả."

      "Con tên là Phó Trinh Tử, phải là Phó Đại Bảo, khó nghe muốn chết!" Tiểu Thái tử trợn mắt kháng nghị.

      Phó Du Nhiên chuẩn bị phản kích lại Tề Diệc Bắc hét lớn tiếng, "Dừng lại! Hai người các ngươi muốn cãi nhau qua bên kia, đừng quấy rầy ta...ta mệt muốn chết rồi, còn có rất nhiều tấu chương vẫn chưa phê xong đây này."

      Phó Du Nhiên cau mặt với con trai để tỏ vẻ bất mãn của mình. Tiểu Thái tử hừ tiếng, từ tay áo vải lấy ra phong thơ, "Nhị thúc lại gửi thư đến, ông ấy năm đó ông ấy nhất thời tính sai, tranh đoạt để làm Hoàng đế, tại cảm thấy làm Hoàng đế quá mệt mỏi, có tiền đồ như buôn bán nên quyết định thoái vị, để cho con trở về Đại Tấn kế vị."

      "Tuyệt đối được!" Phó Du Nhiên cũng thèm nhìn tới lá thư kia, "Con rồi ta bên này biết làm thế nào? Tề Thụy Nam cũng có con trai mà, còn có nhiều cháu trai như vậy, thế nào cố tình truyền ngôi cho con? Nhất định là có mưu."

      Tiểu Thái tử nhún nhún vai, "Con làm sao mà biết? Còn vẫn chỉ là đứa trẻ, xử lý được chuyện như vậy nên mới giao cho ngài."

      "Tiểu tử thúi, ngày hôm trước phải con vẫn còn khoe khoang ‘Luận trưởng thành’ của mình sao? tại lại biến thành trẻ con?"

      Tề Diệc Bắc vẫn luôn mực yên lặng lên tiếng, vận bút ngừng đột nhiên : "Hôm nay con thăm cữu cữu của con, như thế nào? Cữu mẫu trở lại chưa?"

      Tiểu Thái tử thu hồi dáng vẻ tốt rồi hướng về phía Tề Diệc Bắc, lắc đầu : " có, Thiên cữu cữu rất khổ sở, Mặc Viễn Hành cũng rất nhớ mẹ của , gần năm gặp rồi."

      Tề Diệc Bắc than tiếng, hướng Phó Du Nhiên : "Lăng Sơ Hạ về nữa, Vĩ Thiên phải biến thành cái dạng mà nàng ấy lúc trước rồi."

      Phó Du Nhiên đồng cảm gật đầu, vốn cho là Lăng Sơ Hạ giống như mấy lần trước "Về nhà mẹ đẻ" ở lại mấy ngày trở lại, nhưng lúc này tốt rồi, biến mất gần năm vẫn chưa trở lại, mắt thấy Mặc Vĩ Thiên càng ngày càng nhiều tâm nặng nề, quả thực rất làm cho người ta [​IMG]
      trạch nữ, Trâuthuyt thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :