1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm thái tử phi- Viên Bất Phá (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 123: Lộ mặt gian phu

      Edit: Ha Phuong

      Hả? Lời này làm Phó Du Nhiên càng thấy hồ đồ, chẳng lẽ mặt người kia còn còn viết bốn chữ lớn "Ta là gian phu" hay sao? Nếu sao liếc mắt cái liền nhận ra?

      Sau khi từ chỗ Phỉ Nhi ra ngoài, Phó Du Nhiên quay đầu lại xem xét tiểu viện đổ nát, trầm ngâm hồi rồi mới nghiêng đầu rời .

      tại cung Trường Tín chỉ còn lại nàng và Tề Diệc Bắc nên coi như là thanh tịnh, quân đoàn tiểu thiếp đều bị diệt, cũng coi như biến tướng hoàn thành mục đích thanh lý môn hộ của nàng rồi.

      Mang theo Tiểu An Tử dạo vòng quanh Vân Lang các, biết có phải là ảo giác hay mà nàng thấy ai cũng có vẻ khả nghi, nhưng loanh quanh hơn nửa ngày cũng vẫn tìm được cái tên "Gian phu" vừa liếc mắt là có thể nhận ra kia.

      Hay là cho Hoàng hậu biết? Thôi vẫn nên đợi xem , chờ Tề Diệc Bắc trở lại, Phó Du Nhiên liền chống cằm kể lại câu chuyện hôm nay như kẻ chuyện cổ tích, Tề Diệc Bắc nghe xong liền im lặng lúc lâu.

      sai, biết nữ nhân trong hậu cung đều phải là người đơn giản, thế nhưng như vậy cũng quá bất hợp lý ?

      " có gian phu?" Tề Diệc Bắc dám tin hỏi lại.

      Đây là. . . . . . Bà nó chứ!

      Nghĩ đến đường đường là Thái tử, muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc người có vóc người, học thức uyên bác, nhân phẩm kém, thế mà bị tiểu thiếp thấp kém tìm đến gã gian phu vẽ con rùa lên mặt (Bị cắm sừng, ý chỉ người có vợ ngoại tình)?

      Thấy dáng vẻ Tề Diệc Bắc giận đến mức muốn phun lửa, Phó Du Nhiên điều chỉnh tư thế thoải mái, lại dùng mũi chân đá đá , cười : "Như thế nào, chỉ là lau bàn thôi mà hả? Cho chút cảm tưởng ?"

      "Lau cái gì?"

      Phó Du Nhiên cười hì hì phiên dịch, "Mất thể diện."

      Tề Diệc Bắc ngồi ở đó, khủy tay tì lên mép bàn hờn dỗi quay đầu , lát sau vỗ mạnh cái lên mặt bàn, Phó Du Nhiên xoay xoay ly trà trong tay, giương mắt : "Nhục nhã sao? Có muốn bắt kẻ thông dâm ?"

      Tề Diệc Bắc nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên hồi lâu, lửa giận cũng vơi bớt ít, lại ngồi xuống, "Chỉ cần nàng ta quy kết đứa bé kia lên đầu ta chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến ta? Nàng ta vừa ý ai kệ nàng ta, dù sao ta cũng tính đưa nàng ta mà."

      Phó Du Nhiên tiến tới bên cạnh , hỏi "Vậy là chàng mặc kệ à?"

      "Mặc kệ, để mẫu hậu làm ầm ĩ ." Tề Diệc Bắc nhéo nhéo gương mặt của Phó Du Nhiên, "Về sau được học nàng ta, nếu đổi là nàng ta giết người đấy."

      Phó Du Nhiên vỗ vỗ đầu của , " bậy bạ à." Suy nghĩ chút lại : "Chuyện này cũng thể cho mẫu hậu biết."

      Tề Diệc Bắc khó hiểu nhìn nàng, Phó Du Nhiên cười : "Chàng cũng đừng quản, chuyện này cứ để ta, trước hết phải tra rồi lại ."


      Ngày hôm sau, Phó Du Nhiên bảo Vinh Thăng cùng để tiến hành bài học về tăng cường ý thức an toàn, hai người dạo mấy lần trong cung Trường Tín, đối tượng bị nhắm vào là tất cả cung nữ thái giám, loanh quanh hơn nửa ngày xem xét hết tất cả các cung nhân cũng tìm người nào trán có khắc hai chữ "Gian phu" cả, cổ họng của nàng nhiều đến mức sắp khản đặc luôn mà chưa được kết quả gì.

      "Phía bên kia qua chưa?"

      Vinh Thăng nhìn qua phía bên đó , "Cũng rồi ạ, vậy còn. . . . . . Chỉ còn phòng bếp thôi, có ạ?"

      ", tại sao chứ." Phó Du Nhiên xua xua tay cho Vinh Thăng trước dẫn đường, trong lòng nàng lại suy tính xem có phải tin tình báo của Phỉ Nhi sai rồi , nàng xem xét vòng lớn như vậy, thấy tất cả thái giám đều có giọng the thé chói tai, lại còn hay sử dụng Lan hoa chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan), so với giả ẻo lả còn ẻo lả hơn khiến Phó Du Nhiên run rẩy cả người.

      "Vinh Thăng, vừa rồi đều gặp hết toàn bộ người trong cung sao? để sót ai chứ?"

      Vinh Thăng quay đầu lại : "Nô tài có danh sách trong tay nên sót được đâu ạ."

      Phó Du Nhiên gật đầu, tiếp tục tiến lên.

      Đến phòng bếp , đưa mắt nhìn chỉ thấy khoảng mười mấy thái giám và bảy tám ngự trù, ra khi nhìn đến đây Phó Du Nhiên nhụt chí, nơi này cách Vân Lang các xa nhất, nếu Nguyệt Hoa muốn giấu người cũng phải chọn nơi gần gần để giấu nhằm dễ dàng làm việc chứ sao.

      Vinh Thăng quét mắt lượt xuống danh sách, "Điện hạ, toàn bộ đều ở đây cả rồi ạ."

      Phó Du Nhiên"Ừ" tiếng rồi tiến lên hai bước, miệng lại với Vinh Thăng: "Giọng của ta bị khàn rồi, ngươi ra phổ biến cho bọn họ tầm quan trọng của việc ý thức an toàn , nơi này là phòng bếp, đặc biết phải chú ý phòng cháy."

      Vinh Thăng hắng giọng cái rồi bắt đầu bài giảng, mặt tốt mặt xấu đều lên hết, Phó Du Nhiên cũng còn nhàn rỗi mà đảo mắt nhìn đám người lượt, đám người này quả hổ là làm việc ở phòng bếp, mặt đều bóng loáng, ai cũng đều có cái cổ nọng mỡ cộng cái bụng phát tướng . . . . . . Khoan ? Cũng phải toàn bộ, có gương mặt nâu đậm ngoại lệ, người này cao gầy, xem ra là vừa tới phòng bếp lâu, còn chưa dưỡng được cái vẻ phúc tướng kia.

      Nhìn Vinh Thăng càng càng ghiền đến nỗi nước miếng văng tứ tung, Phó Du Nhiên liền tới gần đẩy cái, "Xong chưa? Đại ý là được rồi, rút lui thôi!"

      Vinh Thăng cười khan hai tiếng rồi theo Phó Du Nhiên từ phòng bếp ra ngoài, lúc ra cửa do để ý nên bị vấp phải thứ gì đó, thiếu chút nữa là té ngã xuống nên vội cúi mà xem xét, lại thấy cây củ cải.

      Vinh Thăng bèn gọi Tổng quản thái giám của tiểu trù phòng (phòng bếp , nơi nấu thức ăn gọi là trù phòng) tới, "Đây là cái gì vậy? Món ăn cũng tùy tiện ném loạn, còn khiến ta bị vấp phải."

      Thấp bậc hơn phải vâng dạ là cách làm truyền thồng, tên thái giám mặt tròn kia ngoại trừ luôn miệng xin lỗi vẫn quên quay đầu lại hô: "Tiểu Phúc Tử, sao ngươi chỉ làm nửa rồi bỏ giữa chừng vậy hả?"

      Phía sau cũng nghe thấy ai lên tiếng trả lời nhưng có người trong đó ra, Phó Du Nhiên vừa nhìn liền nhận ra đó chính là cái người cao gầy đen đen khi nãy.

      Nhìn cầm củ cải trắng bị quăng lung tung để qua bên, Phó Du Nhiên nhịn được thúc giục Vinh Thăng: "Được rồi, thôi."

      Mới vừa hai bước lại thấy có điều gì đó lạ lạ, nàng quay đầu lại ngó ngó liền thấy đám người béo tròn đứng đó, giương mắt nhìn nàng chằm chằm.

      Ánh mắt nàng dừng lại người cao gầy đen đen kia, Phó Du Nhiên cẩn thận quan sát , thể giải thích được tại sao người này trông hơi quen quen mắt.

      "Ngươi tên là Tiểu Phúc Tử sao?"

      "Vâng" thái giám chôn chặt đầu xuống đến nổi trông còn thấp hơn cả Phó Du Nhiên.

      Phó Du Nhiên cúi người xuống để nhìn kỹ thái giám kia, nhưng nàng càng khom lưng xuống Tiểu Phúc Tử lại càng cúi đầu thấp hơn, Phó Du Nhiên định đứng thẳng người chuyện đột nhiên khựng lại, nàng chỉ thấy người này có hai hàng lông mày chỉnh tề dài, hề trải qua bất kỳ chỉnh sửa nhưng lại hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải ghen tị.

      Phó Du Nhiên cứ như vậy quan sát , nhìn lên trán của , rồi im lặng lên tiếng, cũng biết nghĩ đến cái gì.

      Vinh Thăng liền tới gần, "Điện hạ, sao vậy ạ?"

      Phó Du Nhiên chỉ chỉ Tiểu Phúc Tử, ", dẫn theo ta."

      Tiểu Phúc Tử run rẩy cả người , "Ơ, Điện, Điện hạ, nô tài...nô tài còn có việc . . . . ."

      "Điện hạ thứ tội." Tên thái giám mặt tròn liền chen lấn tiến đến, "Tiểu Phúc Tử mới vào cung lâu, chưa từng thấy qua quý nhân nên hiểu được quy củ lắm ạ."

      " sao." Phó Du Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Phúc Tử, " thôi, có chuyện muốn ngươi làm."

      Ra khỏi phòng bếp , Vinh Thăng tiến lên phía trước : "Điện hạ, chúng ta còn nữa ạ?"

      Phó Du Nhiên liếc nhìn Tiểu Phúc Tử theo sau lưng, thản nhiên : " nữa, trở về thôi." Nàng tin rằng mình tìm được người muốn tìm rồi.

      Đợi trở lại tẩm cung, Vinh Thăng lại hỏi: "Người gọi thái giám của tiểu trù phòng tới để làm gì ạ?"

      Phó Du Nhiên cười tủm tỉm, "Ta chỉ cho ngươi trò ảo thuật, đưa chậu nước lên đây cho rửa mặt."

      Tiểu Phúc Tử đứng ở trong điện vừa nghe xong lời này hai chân liền mềm nhũn, suýt chút nữa khụy xuống, Vinh Thăng mờ mịt phân phó cung nhân lấy nước, lại quan sát Tiểu Phúc Tử từ xuống dưới.

      Phó Du Nhiên chỉ chỉ cổ áo Tiểu Phúc Tử, "Có trông thấy ? Bên trong là màu trắng kìa."

      Vinh Thăng sững sờ, quan tâm Tiểu Phúc Tử giãy giụa nhanh chóng tiến lên mở ra cổ áo của nhìn chút, lại lạnh lùng : "Tại sao phải bôi đen mặt của mình, rốt cuộc ngươi có ý gì?"

      Phó Du Nhiên bĩu môi , "Ngươi gấp cái gì? Để rửa sạch mặt lại ."

      Nước rửa mặt được đưa tới nhưng Tiểu Phúc Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, Ừm . . . . . như vậy cũng chính xác, thực tế cũng có chuyển động, chính là run lẩy bẩy đấy.

      Phó Du Nhiên trầm mặt xuống, "Vinh Thăng, rửa giúp ."

      Vinh Thăng nháy mắt cái lập tức có hai thái giám tiến lên giữ chặt Tiểu Phúc Tử lại, sau đó Vinh Thăng cầm lấy khăn mặt trong chậu lau lung tung lên mặt Tiểu Phúc Tử.

      Đôi mắt của Phó Du Nhiên khẽ nheo lại, nhìn bộ mặt của dần dần ra, lúc này nàng mới hiểu được tại sao Phỉ Nhi chỉ cần cái liếc mắt là có thể nhận ra ngay.

      Tiểu Phúc Tử giống như là bị sợ đến choáng váng, mặc cho Vinh Thăng lau sạch thuốc màu mặt mình, vẻ mặt Vinh Thăng cũng càng lúc càng cổ quái, nhìn kỹ hồi lâu rồi lại nghiêng đầu nhìn Phó Du Nhiên, "Điện hạ, vì sao nô tài thấy rất quen mắt vậy?"

      Phó Du Nhiên cười : "Đúng vậy, ta cũng thấy rất quen mắt, ngươi suy nghĩ kỹ lại coi giống ai?"

      Vinh Thăng cẩn thận quan sát hồi, lại nắm cằm Tiểu Phúc Tử nghiêng qua nghiêng lại, trong mắt kinh ngạc đến cực điểm, ". . . . . . giống Thái tử điện hạ!"

      "Xác thực là như vậy đấy," Phó Du Nhiên tới trước mặt Tiểu Phúc Tử, "Thoạt đầu cũng nhìn ra nhưng nhìn kỹ lại thấy cũng có ba bốn phần tương tự."

      Vừa dứt lời, Tiểu Phúc Tử liền "Phịch" tiếng quỳ xuống đất, cả người run rẩy ngừng.

      Phó Du Nhiên cười : "Thế nào? Lớn lên giống Thái tử cũng phải là tội lỗi gì."

      Tiểu Phúc Tử vô cùng sợ hãi cúi đầu xuống, Phó Du Nhiên xua tay lệnh cho người trong phòng lui ra, lại đuổi Vinh Thăng vui vẻ muốn hóng chuyện mới mẻ, lúc này mới : "Hay là, ngươi mắc phải tội gì thể tha thứ được?"

      ***********************************************************************************

      Sau khi Tề Diệc Bắc hạ triều trở về, vừa vào trong nhà liền thấy Phó Du Nhiên ngồi chống cằm ngẩn người.

      "Thế nào?" Tề Diệc Bắc tới bên cạnh Phó Du Nhiên cúi người xuống ôm lấy nàng.

      "Hôm nay ta tìm được người."

      Tề Diệc Bắc biến sắc, buông Phó Du Nhiên ra rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, " đâu?"

      "Bị thương. . . . . . Nhưng được điều dướng rất tốt."

      Tề Diệc Bắc ngạc nhiên : "Sao bị thương? Nàng đánh sao?"

      Phó Du Nhiên suy nghĩ chút, "Cũng tính là ta chứ? Sau khi ta tìm được , liền vung bình hoa lên ý đồ hủy diệt chứng cớ, dưới tình thế cấp bách ta liền ngăn lại. . . . . . Lỡ tay làm bình hoa rơi xuống khiến bị thương."

      Tề Diệc Bắc nghe mà mù mịt, "Bình hoa? Chứng cớ?"

      Phó Du Nhiên ngượng ngập chỉ chỉ Tề Diệc, "Chứng cớ."

      Tề Diệc Bắc cúi đầu nhìn qua mình lâu mới hiểu được Phó Du Nhiên chỉ cái gì, Phó Du Nhiên lại : " định dùng bình hoa để đập chỗ đó, chính thức gia nhập vào hàng ngũ thái giám."

      Tề Diệc Bắc hoàn toàn im lặng.

      Rốt cuộc trong đầu tên đó nghĩ cái gì vậy? Đập bẹp tại chỗ cùng cắt đứt cách chuyên nghiệp giống nhau sao? Hơn nữa chỉ cần đập bẹp nó xong ngươi liền trong sạch hả? Mà cho dù ngươi muốn đập bẹp cũng phải đập sớm chút, cũng phải tìm chỗ kín đáo nào đó mà tiến hành chứ? tại lại làm ngay trước mặt mọi người, chỉ đập được mà còn cõng vào người cái tội danh cản trở người thi hành công vụ. Ủa? đúng, vừa rồi Phó Du Nhiên cái gì nhỉ? Nàng ngăn lại nhưng bình hoa vẫn rơi xuống.

      "Vậy là bị bình hoa đó. . . . . . Đập trúng rồi hả ?"

      Phó Du Nhiên gật đầu cái, "Ngắm rất chính xác, chỉ là có đập bẹp thôi."

      Tề Diệc Bắc trừng hai mắt, "Làm sao nàng biết được!"

      Phó Du Nhiên bị sặc nước miếng, "Chàng cho rằng ta biết mấy chuyện này sao? Thái giám vào cung làm gì có chuyện bị đập cho rớt chỗ đó? Mà thứ kia có thể bị đập cho rơi ra sao? Đều có dụng cụ chuyên nghiệp cả."
      Last edited: 23/10/15
      song ngư, TrâuA fang thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 124: Trước khi vạch trần mưu

      Edit: Ha Phuong

      Nhìn nàng dúm tay tạo thành hình thanh đao, Tề Diệc Bắc liền hiểu ra "Dụng cụ chuyên nghiệp" là vật gì, bĩu môi , " ở đâu? Ta xem chút."

      "Chàng làm làm gì, là chuyện này cần chàng quan tâm."

      "Nàng muốn xử trí như thế nào?"

      Phó Du Nhiên cười cười ngoắc ngoắc ngón tay với , nhìn gương mặt đề phòng của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên liếc cái, "Tới đây, đánh chàng đâu mà lo!"

      Lúc này Tề Diệc Bắc mới cẩn thận đến gần, Phó Du Nhiên nhấc lỗ tai của hồi, Tề Diệc Bắc nghe xong chầm chậm ngồi xuống, nhìn Phó Du Nhiên hồi lâu rồi khẽ cong môi, lại gật đầu , "Tùy nàng, chỉ là chỗ mẫu hậu . . . . . ."

      Phó Du Nhiên rót ly trà xong từ từ mím môi, "Vậy chàng phải rồi, kỳ thực chuyện bên mẫu hậu tất cả đều giao cho chàng."

      Tề Diệc Bắc suy nghĩ hồi lâu, lại chưa từ bỏ ý định : "Bọn họ . . . . . . Có gian tình?"

      Phó Du Nhiên uống nước liền phun ra ngụm, vuốt vuốt ngực nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc : "Thế nào? phục? Người ta so ra cũng kém chàng đâu, lại còn trẻ tuổi hơn chàng, năm nay mới mười tám, hơn nữa thắm thiết chung tình với biểu tỷ . . . . . ."

      "Hừ." Tề Diệc Bắc thét lớn tiếng, "Trâu già gặm cỏ non."

      cần phải , "Trâu già" này đúng là chỉ Nguyệt Hoa rồi, nàng ta còn lớn hơn Tề Diệc Bắc hai tuổi đấy.

      "Đừng chua như vậy chứ." Phó Du Nhiên đạp cái, lại như có điều suy nghĩ mà : "Nguyệt Hoa . . . . . Có lẽ cũng do thấy biểu đệ như vậy mới có ý định này."

      Tề Diệc Bắc khó hiểu nhìn Phó Du Nhiên trước mặt, Phó Du Nhiên liếc , "Nhìn cái gì vậy? Suy nghĩ xem lát nữa gặp gì kìa, tùy chàng xử trí đấy, nhìn ta làm gì?"

      Mắt thấy Phó Du Nhiên lại phát biểu thêm mấy câu oanh động, Tề Diệc Bắc vội vàng bỏ cảm xúc nên có, kéo Phó Du Nhiên tới giọng dụ dỗ : "Tốt lắm tốt lắm, nhưng ta gặp làm gì? Tất cả xử lý theo lời nàng là được rồi."

      Phó Du Nhiên đưa tay ôm cổ của Tề Diệc Bắc, giọng : "Tuy là bọn họ có lỗi với chàng nhưng đứa bé kia có lỗi gì cả? Nếu quả đợi đến khi đứa bé ra đời mới xử trí phải quá tàn nhẫn sao? Đạo nghĩa sơn tặc đều giết phụ nữ và trẻ em, chẳng lẽ đường đường là Hoàng thất mà ngay cả sơn tặc cũng bằng sao?"

      Tề Diệc Bắc cười cười nhàng gật đầu, uất ức trong lòng cũng đều tiêu hết, có Phó Du Nhiên là đủ rồi, "Tất cả nghe theo nàng."

      mặt Phó Du Nhiên lộ ra loại tình cảm ngượng ngùng chưa từng có, hạ giọng : "Tha cho bọn họ, có lẽ cũng là vì chúng ta tích phúc, để cho ta nhanh chóng mang thai con nối dòng của chàng."

      Tề Diệc Bắc thấy trong lòng ấm áp, ôm chặt nàng, khẽ hôn lên trán nàng rồi cười : "Nhất định nhanh thôi."

      Phó Du Nhiên dùng sức gật đầu cái, vùi mặt vào hõm cổ , đáy lòng dâng lên tia lo lắng, sau việc Thần Phong trại giải tán . . . . . . Nàng rốt cuộc có nên thăm dò hay đây.

      "Sắp tới có cơ hội." Tề Diệc Bắc đầu đuôi câu, Phó Du Nhiên hiểu nhìn , Tề Diệc Bắc cười : "Với tính tình của mẫu hậu, nếu ra với bà bà cũng cho giải quyết đâu, nhưng nếu như tiền trảm hậu tấu bà ấy cũng có biện pháp nào."

      "Làm thế nào?"

      "Nước Sở chính thức hạ quốc thư rằng nước Sở nội loạn nên phái sứ thần đến mượn binh, sau khi sứ thần đến chắc chắn mẫu hậu có mặt cùng phụ hoàng để nghênh đón, chúng ta liền nhân cơ đó đưa bọn họ xuất cung."

      "Nước Sở?" Đáy mắt Phó Du Nhiên dâng tầng buồn rầu, cái gì nên tới tốt cuộc đều tới.

      "Sao vậy?"

      Phó Du Nhiên phục hồi tinh thần lại, cười cười, " có việc gì, nước Sở loạn đến muốn chiến tranh rồi sao?"

      Đúng vậy, Đại phò mã Bách Lâm Giang muốn lập con nuôi của làm Đế, Tể Tướng Lệ Trạch lại bảo vệ chặt Hoàng thành để cho Tân Đế lên ngôi, Bách Lâm Giang liền khởi binh tạo phản, có lẽ Lệ Trạch cầm cự nổi nữa rồi nên đành phải xin giúp đỡ từ phía chúng ta."

      Phó Du Nhiên đột nhiên có chút thương xót cho Tề Thụy nam, coi như thành công cũng phải vào cục diện rối rắm hơn.

      Nhưng nàng lo lắng hơn chính là Lâm Hi Nguyệt, chỉ cần Lâm Hi Nguyệt vạch trần mưu của Tề Thụy Nam trước mặt mọi người, Tề Thụy Nam dĩ nhiên là thất bại thảm hại, nhưng Hi Nguyệt cũng có kết quả tốt gì, vì báo thù mà đánh đổi cả cuộc đời của mình, đáng giá ?

      "Sứ thần nước Sở bào giờ đến?"

      "Nhiều lắm là năm ngày, bọn họ rất gấp nên kéo dài thời gian."

      "Vậy khi đó chúng ta hành động, thừa dịp mẫu hậu phân tâm chúng ta liền đưa bọn họ , chẳng qua sau đó vẫn phải cần chàng đến bẩm báo lại với mẫu hậu."

      Tề Diệc Bắc cười cười, "Nàng cũng đừng lo lắng."

      Phó Du Nhiên quả còn tâm tình lo lắng chuyện này nữa, sáng sớm hôm sau nàng lại ra khỏi hoàng cung, chạy thẳng tới Hoài Vương phủ.

      Theo người làm vào trong Hoài vương phủ, biết có phải là ảo giác hay mà thấy Vương phủ hình như có gì đó khác biệt so với lần trước Phó Du Nhiên đến.

      "Trong viện hình như đổi mới?" Phó Du Nhiên thuận miệng hỏi.

      Hạ nhân dẫn đường đáp tiếng, "Vương phi thích quang cảnh lúc trước nên Vương gia liền phân phó xây thêm ao cá trong sân, trồng thêm vài loại hoa mà Vương phi thích."

      "Vương gia của các ngươi. . . . . . Đối với Vương phi tốt chứ?"

      "Đương nhiên là tốt rồi." Hạ nhân cười : "Mấy ngày nay Vương phi ngủ được thế nên mỗi buổi tối Vương gia đều kể chuyện xưa cho Vương phi nghe, dỗ cho ngài ấy ngủ, ngài có tốt ? Lúc trước mấy phị phu nhân còn ở đây, Vương gia chưa từng làm như vậy."

      Phó Du Nhiên hoài nghi : "Làm sao ngươi biết chuyện này?"

      Có lẽ là Phó Du Nhiên hoàn toàn làm ra vẻ nên hạ nhân kia tự chủ buông lỏng tâm tình, cười hắc hắc, ngượng ngùng : "Tiểu nhân nghe Bạch Lan hầu hạ Vuong phi , nàng Vương gia vô cùng thương Vương phi."

      Phó Du Nhiên phiền lòng theo người nọ đường tới hậu viện, người nọ thể tiếp tục tiến lên liền giao Phó Du Nhiên cho nha đầu khác, làm lễ lui ra rồi xoay người lại.

      Lại hồi lúc này mới đến chỗ ở của Lâm Hi Nguyệt, là viện , cửa treo tấm biển: Lãm Nguyệt Các.

      Lãm Nguyệt, Phó Du Nhiên ngây ngô nhìn mấy chữ tấm biển, cần phải , đây là đặc biệt tọa ra vì Lâm Hi Nguyệt.

      Cửa chính mở ra từ bên trong, Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên, cười : "Tới rồi còn vào nhà, ở tại cửa ra vào ngẩn người cái gì?" Mấy ngày gặp, sắc mặt nàng ấy tái nhợt đến khiến người lo lắng.

      Phó Du Nhiên chỉ chỉ chung quanh, cười : "Ta cho là mi ở cùng Tề Thụy Nam."

      Lâm Hi Nguyệt nhếch khóe miệng, xoay người vào trong nhà, Phó Du Nhiên bước nhanh đuổi theo, vừa vào đến trong nhà khỏi sững sờ tại chỗ.

      Đồ đặc bày biện trong phòng giống hệt phòng của Lâm Hi Nguyệt ở Lâm Đình trại.

      "Ta với là muốn thay ta cha giữ đạo hiếu năm, năm sau cùng làm lễ phu thê." Lâm Hi Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, rót ly trà cho Phó Du Nhiên.

      Phó Du Nhiên có chút kinh ngạc, lại có điểm vui mừng, " lại đồng ý sao?"

      Lâm Hi Nguyệt nhàng cười tiếng, đẩy ly trà qua chỗ Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên ngồi vào bên cạnh nàng, thở phào hơi dài, "Nếu là vậy ta cũng nhõm, mi cũng biết, bên nước Sở. . . . . ."

      "Ta biết , Sứ giả nước Sở mấy ngày nữa đến."

      Phó Du Nhiên lo lắng cầm tay của nàng, "Mi . . . . . ra . . . . . ."

      "Đừng ." Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên, " cần phải khuyên ta...ý ta quyết."

      Phó Du Nhiên rũ mắt xuống, im lặng thở dài, "Tới lúc đó Tề Thụy Nam công bố trước mặt sứ thần sao?"

      Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Là báo tin cho người nước Sở, nước Sở tới mượn binh là thứ yếu, chủ yếu chính là đến tìm chủ nhân của khối Tử Tinh."

      "Ta rất lo lắng cho mi."

      Trong ngực Lâm Hi Nguyệt tựa như bị đè ép khối đá lớn.

      Kể từ gả tới đây, Tề Thụy Nam cũng che chở cho nàng trăm bề, gì nghe nấy, ngay cả cầu vô lý như chia phòng ngủ cũng chấp nhận, đây đến tột cùng là lòng mến mình hay là trong lòng hổ thẹn vì chuyện của Lâm Đình trại đây?

      Tối hôm qua, Tề Thụy Nam khẽ vuốt ve gương mặt của nàng rồi : " cần khổ sở, chờ qua mấy ngày nữa ta cho nàng niềm vui cực lớn."

      Nhớ tới trong đáy mắt chợt lóe lên thương , Lâm Hi Nguyệt khỏi buồn bã.

      Đó là giả, nàng luôn tự với mình như vậy, Tề Thụy Nam cưới nàng chỉ là vì muốn hoàn thành dã tâm của thôi. Vui mừng sao, chẳng phải là để cho nàng làm Hoàng thái nữ của nước Sở sao, đây chính là "Vui mừng" mà đó ư? Được thôi, như vậy nàng cũng trả lại "Vui mừng".

      Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Lâm Hi Nguyệt, Phó Du Nhiên đẩy nàng cái, "Sao thế?"

      Lâm Hi Nguyệt phục hồi tinh thần lại, cười nhạt, "Ta chỉ nghĩ tại sao còn chưa nhắc chuyện liên quan đến Tử Tinh với ta." Dứt lời lại châm chọc cười tiếng, "Có lẽ cho rằng với tình cảm của ta đối với , vô luận lúc nào cũng ủng hộ , cũng đứng ở bên phía ."

      Phó Du Nhiên phản bác được, trầm mặc hồi lâu mới : "Mi . . . . . Mi tính sau này làm sao?"

      Nhìn Phó Du Nhiên lo lắng lại có miệng khó trả lời, Lâm Hi Nguyệt khỏi bật cười, "Yên tâm , ta tự sát . Chỉ là. . . . . . Nếu như mà ta bị bắt còn phải cầu xin mi cứu ta ra, ta chọn trở về An Dương để nhìn xem Lâm Đình trại, còn chuyện sau này sau này ."
      Last edited: 23/10/15
      song ngưTrâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 125: Ám chiến, bắt đầu!

      Năm ngày sau, sứ thần Nước Sở vào kinh thành.

      Trái tim của Phó Du Nhiên từ sáng sớm bắt đầu đập "thùng thùng" dồn dập, dù là đứng, nằm hay ngồi cũng đều khó chịu, trong lòng nàng vô cùng hoang mang, Tề Diệc Bắc hạ triều chạy về lại mang thêm tin tức.

      Hôm nay sau khi sứ thần dâng lên Quốc thư, Chiêu Thái đế liền bày yến tiệc tại cung Tử Thần để tiếp đãi sứ thần, lúc đó sứ thần đưa ra cầu đó là xin những người phải trong Hoàng thất đều lui ra dùm, điều này khiến các đại thần trong triều hỗn loạn mơ hồ. Chỉ có điều Chiêu Thái đế hề kinh ngạc về cầu này, hớn hở đồng ý.

      Lần này Phó Du Nhiên càng ngồi yên được nữa, nhìn phản ứng của Chiêu Thái đế giống như là sớm biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là lão Mặc chuyện về Tử Tinh cho Chiêu Thái đế biết để ông có phòng bị trước? Suy nghĩ kỹ lại thấy như vậy cũng phải là có khả năng, nếu như Chiêu Thái đế biết trước có thể ngăn cản Tề Thụy Nam hay đây? Hay là ông thuận nước đẩy thuyền, để cho con trai của mình làm vua nước Sở?

      Nhìn Phó Du Nhiên càng ngừng qua lại trong phòng, Tề Diệc Bắc chỉ ngồi bắt chân vào bên giường nhìn nàng, nhìn chăm chú đến mức trong nội tâm Phó Du Nhiên nao nao, nàng dừng lại nhìn thẳng vào mắt , lớn tiếng : "Chàng nhìn gì vậy?"

      Tề Diệc Bắc trầm ngâm chút, mới : "Nàng. . . . . . có việc gì muốn với ta sao?"

      Phó Du Nhiên đình trệ trong chốc lát, nghe giọng điệu này hình như cũng biết gì đó, được lắm, cứ lấn cấn cả ngày lại hóa ra chỉ có mình nàng ngây ngốc cho rằng chuyện này rất thần bí, ra sớm trở thành bí mật mà ai cũng biết.

      Nhưng nàng cũng là nhịn nổi nữa, nếu ra ngoài chắc nàng nghẹn chết mất thôi.

      Nàng liền kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tề Diệc Bắc nghe, bao gồm cả chuyện Lâm Hi Nguyệt vì trả thù ở trước mặt sư thần nước Sở ra toàn bộ , xong nàng mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

      Lần này đến phiên Tề Diệc Bắc kinh ngạc, tình đại khái cũng có biết chút ít, mới đầu Mặc Yến Thần bí mật góp lời với Chiêu Thái đế là nên tăng cường binh lực tại biên giới Sở-Tấn, dĩ nhiên, đây là điều bảo mật nên ai cũng biết. Sau đó Mặc Yến Thần lại chuyện này cho Tề Diệc Bắc biết khiến hoàn toàn mơ hồ, tại nước Sở nội loạn, chính bản thân quốc gia họ còn lo chưa xong làm sao có thời gian xâm phạm biên giới nước khác? Thế tại sao phải tăng cường binh lực?

      Mặc Yến Thần cũng nhiều lời, chỉ kể cho câu chuyện xưa lên quan đến khối Tử Tinh.

      Vì vậy Tề Diệc Bắc liền hiểu.

      Hiểu ra Phó Du Nhiên tại sao lại đưa Tử Tinh cho Lâm Hi Nguyệt, hiểu Tề Thụy Nam vì sao cầu hôn Lâm Hi Nguyệt, hiểu nguyên nhân Lâm Đình trại bị tiêu diệt, càng hiểu ra vì sao phải tăng cường binh lực ở biên giới Sở-Tấn.

      Lấy năng lực của Tề Thụy Nam, việc bình định nội loạn nước Sở chỉ là vấn đề thời gian, đây là đề phòng sau khi Tề Thụy Nam nắm trong tay quyền to bắt đầu phản công Đại Tấn. cách khác, Chiêu Thái đế ngầm cho phép Tề Thụy Nam vào làm chủ nước Sở, có thể để cho nước Sở sửa lại thành họ "Tề" đương nhiên đối với Đại Tấn là có chỗ tốt, nhưng cũng thể phòng -- cho dù là con trai ruột. Đây chính là chính trị.

      Phó Du Nhiên hiểu.

      "Phụ hoàng biết chuyện này sao?" Chuyện mà nàng quan tâm nhất chính là sau khi Lâm Hi Nguyệt vạch trần mọi , Chiêu Thái đế vàTề Thụy Nam đối với nàng ấy như thế nào.

      Tề Diệc Bắc khẽ gật đầu, Phó Du Nhiên vội kêu lên: "Vậy phải làm sao giờ? Chàng mau xuất cung tìm Hi Nguyệt, với nàng ấy chuyện này."

      " còn kịp rồi." Tề Diệc Bắc : "Trước buổi trưa mọi người phải tề tựu tại điện Tử Thần, trước hết nàng thay quần áo, chờ đến điện Tử Thần lại tiếp tục thương lượng chuyện kế tiếp."

      Phó Du Nhiên nhất thời gấp gáp nghĩ ra được chủ ý nào, chỉ gật đầu liên tục : "Vậy chúng ta nhanh ."

      Thấy Phó Du Nhiên quýnh quáng chạy tới chạy lui tìm kiếm y phục, Tề Diệc Bắc tiến lên kéo nàng, "Nàng cứ chạy qua chạy lại thế này khiến ta hoa cả mắt, những thứ này để Tiểu An Tử bọn họ làm là được, nàng quên là chúng ta còn có việc sao?"

      Phó Du Nhiên gãi gãi đầu, "Chuyện gì?"

      "Chuyện đưa người xuất cung." Tề Diệc Bắc liếc mắt, "Ta kêu Vinh Thăng đến cung Tử Hòe rồi, chờ mẫu hậu xuất phát đến cung Tử Thần liền đón Nguyệt Hoa ra, phía bên nàng chuẩn bị xong chưa? Cái tên biểu đệ kia sao rồi?"

      Phó Du Nhiên vỗ ót cái, quát to tiếng, "Hỏng rồi, Tiểu An Tử!"

      Tiểu An Tử vội vàng ứng tiếng, Phó Du Nhiên vội la lên: "Cái tên Tiểu Phúc Tử bị nhốt trong phòng ngươi sao rồi?"

      " tốt vô cùng, ăn được ngủ được, tinh thần rất tốt. Có điều. . . . . ."

      "Có điều cái gì?"

      Tiểu An Tử liếc mắt nhìn Tề Diệc Bắc, rồi đến bên tai Phó Du Nhiên giọng : "Chính là tuy cứ ầm ỹ chỗ phía dưới bị thương nhưng lại cho đại phu xem, nô tài muốn nhìn , cũng cho nhìn!"

      Nhìn bộ dạng tức giận của Tiểu An Tử, Phó Du Nhiên đánh vào đầu cái, "Ngươi xem có ích gì? Ngươi là đại phu sao?"

      Tiểu An Tử mếu máo muốn lên tiếng, Phó Du Nhiên khoát tay chặn lại, "Được rồi, ngươi mau dẫn tới đây."

      Tiểu An Tử sờ sờ chỗ bị đánh, lại dám nhiều lời liền xoay người ra ngoài, mấy cung nữ cũng vội vàng thay y phục, chải đầu cho Phó Du Nhiên.

      Lúc quần áo đầu tóc chỉnh tề xong mới thấy Tiểu An Tử đưa người vào, thân thể cao gầy, gương mặt nâu đậm, chính là tên biểu đệ giả danh Tiểu Phúc Tử.

      Tiểu Phúc Tử vừa vào nhà, ánh mắt của Tề Diệc Bắc liền dính lên người , là càng xem càng tức! Tìm người cũng phải tìm người trắng trẻo chút chứ, lại tìm tên mặt đen, tương lai đứa bé sinh ra giống như người phổ thông, nhìn cái liền biết phải là con cháu Hoàng thất.

      Phó Du Nhiên đuổi mọi người ở trong phòng ra ngoài, Tiểu Phúc Tử nhìn nàng, lại nhìn qua Tề Diệc Bắc, khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, Phó Du Nhiên chỉ vào Tề Diệc Bắc giới thiệu: "Thái tử điện hạ."

      Tiểu Phúc Tử "Phịch" tiếng quỳ xuống đất, "Thái... Thái tử điện hạ tha mạng."

      Tề Diệc Bắc ngượng ngập "Ừ" tiếng, trượng phu gặp gian phu, có thể tưởng tượng đến trình độ buồn bực khó chịu cỡ nào.

      Phó Du Nhiên cười chúm chím nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc vội ho tiếng rồi quay đầu , Phó Du Nhiên nhìn qua Tiểu Phúc Tử : "Chuyện mấy ngày trước ta với ngươi, hôm nay chính là thời cơ, chút nữa ngươi theo Tiểu An Tử , đến lúc đó đương nhiên có thể gặp được Nguyệt Hoa tỷ tỷ của ngươi, các ngươi có thể bao xa , chung là đừng bao giờ trở lại kinh thành."

      "Điện hạ . . . . . . Chịu thả bọn ta sao?" Tiểu Phúc Tử dám tin ngẩng đầu lên, làm chuyện gian dâm bị chính chủ phát , có thể được toàn thây là thiên đại ân đức rồi, khi đó Phó Du Nhiên hỏi có muốn xuất cung hay chỉ nghĩ rằng Phó Du Nhiên chơi trò mèo vờn chuột, cho nên mấy ngày nay đều liều mạng ăn, muốn chết cũng phải làm con quỷ no đủ mới được.

      " nhảm." Phó Du Nhiên liếc cái.

      "Nhưng. . . . . ." Tiểu Phúc Tử chần chờ, "Tiểu nhân dám quên đại ân của hai vị Điện hạ, nhưng biểu tỷ nàng ấy. . . . . . Nàng ấy muốn xuất cung. . . . . ."

      Tề Diệc Bắc quay đầu lại, tức giận : "Bây giờ ngươi còn muốn để nàng ta lựa chọn gì nữa, chọn chết hay là chọn xuất cung hả!"

      Tiểu Phúc Tử run rẩy, Tề Diệc Bắc hừ lạnh tiếng, "Ít nhảm , ngươi có hay ? ta . . . . . ."

      "!" Tiểu Phúc Tử la lớn: "Tiểu nhân lập tức ngay, cả đời cũng trở lại Kinh thành."

      "Được rồi." Phó Du Nhiên gọi Tiểu An Tử vào, dặn dò đưa Tiểu Phúc Tử ra ngoài cung hội hợp cùng với bọn Vinh Thăng, Tiểu An Tử luôn miệng vâng dạ, vừa định lui ra Phó Du Nhiên lại gọi lại, chần chừ mới , "Ngươi mặc trang phục giống thái giám bên chỗ Phỉ Nhi, qua đó hỏi nàng ta có muốn hay ."

      Tiểu An Tử hoàn toàn sửng sốt, "Điện hạ, chuyện này. . . . . ." ngẩng đầu nhìn qua Tề Diệc Bắc, khuôn mặt đầy vẻ kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ).

      Tề Diệc Bắc phất tay cái, "Làm theo lời Thái tử phi ."

      Lúc này Tiểu An Tử mới dẫn Tiểu Phúc Tử ra ngoài, Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc vỗ vỗ tay, "Toàn bộ đều giải quyết xong."

      Tề Diệc Bắc cười cười, tiến lên ôm lấy nàng, thâm ý : "Lúc này yên tâm chưa?"

      "Cái gì yên tâm?" Phó Du Nhiên bĩu môi : " tại mới là thời điểm phải lo lắng đấy."

      Tề Diệc Bắc cười : " tại cả Đông cung chỉ còn lại mình nữ chủ nhân là nàng, vẫn chưa yên tâm sao?"

      mặt Phó Du Nhiên che giấu được vui mừng, nhéo cánh tay của mạnh, "Chứ chàng còn muốn có mấy người?"

      "Đau! Đau!" Tề Diệc Bắc vội vàng cầu xin tha thứ, "Chỉ cần mình nàng là đủ rồi!"

      Phó Du Nhiên cười trộm, rồi lại thu hồi dáng vẻ cười cợt, "Chúng ta thôi."

      Tề Diệc Bắc biết nàng lo lắng cho Lâm Hi Nguyệt, nắm tay nàng giống như an ủi, "Chút nữa dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì nàng cũng phải bình tĩnh."

      Phó Du Nhiên hít hơi sâu, hơi khẩn trương gật đầu cái, nàng tính toán qua cung Tử Thần sớm chút, nếu như Lâm Hi Nguyệt cùng Tề Thụy Nam cũng đến sớm, có lẽ có cơ hội dặn dò mấy câu.

      Nhưng tình như nàng mong muốn.

      Đợi lúc liền thấy Chiêu Thái đế cùng Hoàng hậu vào, mà nàng cũng hề thấy Tề Thụy Nam và Lâm Hi Nguyệt lộ diện.

      Cái dáng vẻ đứng ngồi yên của nàng dẫn đến chú ý của Hoàng hậu, khỏi ân cần hỏi: "Du Nhiên, con có chuyện gì vậy?"

      Trong đầu Phó Du Nhiên suy nghĩ chuyện khác nên nhất thời kịp phản ứng, Tề Diệc Bắc ngồi ở bên cạnh nàng vội : "Mẫu hậu, Du Nhiên chỉ được nghỉ ngơi tốt thôi ạ, có gì đáng ngại."

      Hoàng hậu khẽ gật đầu, Tề Diệc Bắc nhân cơ hội hỏi "Sao Nhị ca chưa tới ạ?"

      Chiêu Thái đế liếc mắt nhìn Tề Diệc Bắc, ánh mắt theo đến người Phó Du Nhiên chợt lóe lên, mỉm cười : " nghênh đón sứ thần nước Sở."

      Tề Diệc Bắc băn khoăn nhìn Phó Du Nhiên, lúc ấy Tề Thụy Nam từ chỗ cửa điện sải bước vào, Lâm Hi Nguyệt thân phục sức Vương phi theo ở phía sau, hai người tới trong điện hạ liền hành lễ, Chiêu Thái đế cười nhạt, "sứ thần nước Sở đến chưa?"

      Tề Thụy Nam : " ở ngoài điện chờ được truyền ạ."

      Chiêu Thái đế khẽ gật đầu, khoát tay cho Tề Thụy Nam và Lâm Hi Nguyệt ngồi vào vị trí, cao giọng : "Truyền."

      Bên kia tự có tầng tầng thái giám truyền lại ý chỉ của ông, ánh mắt của Phó Du Nhiên mực dán lên người Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt hơi nghiêng đầu cười với nàng, Phó Du Nhiên gấp gáp vô cùng nhưng làm gì khác được.

      Sứ thần nước Sở rất nhanh được tuyên vào, đầu là hai nam tử trung niên mặc quan phục nước Sở. Phía sau bọn họ còn có cung nhân đẩy xe lăn, ngồi xe lăn là lão đầu râu bạc, hai mắt nhắm lại giống như là ngủ.

      Sau khi hành lễ xong, Chiêu Thái đế mời ba người ngồi vào vị trí, trong ba người này có người là con trai của Sở tướng Lệ Trạch, tên là Lệ Hải, chính là người phát ngôn lần này. Nhưng mà cũng vội vã chuyện mượn binh, mà là nhìn Chiêu Thái đế cười cười, "Tấn Hoàng bệ hạ, gia phụ ở nước Sở có nghe được tin đồn, biết là hay giả."

      "Gia phụ" cũng chính là lấy danh nghĩa riêng đặt câu hỏi, Chiêu Thái đế nhìn lướt qua hoàng tộc, hoàng thân quốc thích trong điện cùng triều thần trong điện rồi cười cười, "Tin đồn trong thiên hạ có rất nhiều, biết chuyện Sở tướng nghe được là chuyện gì?"

      Lệ Hải đứng dậy, hơi khom người, "Gia phụ nghe Hoài vương điện hạ của quý quốc trong lúc vô tình lấy được bảo vật, mà bảo vật kia có khả năng liên quan đến nước Sở chúng ta."

      "Hả?" Chiêu Thái đế thản nhiên nhìn qua Tề Thụy Nam, "Thụy nhi, còn có chuyện này sao?"

      Tề Thụy Nam vội đứng dậy, ánh mắt đầu tiên là lướt qua người Phó Du Nhiên, sau đó cười cười rồi mới đáp: "Khởi bẩm phụ hoàng, vật này cũng phải là của nhi thần, mà là vật của Vương phi nhi thần."

      Nghe tới đây Phó Du Nhiên nắm chặt tay thành quyền, Tề Diệc Bắc kéo cổ tay của nàng, giọng : "Bình tĩnh."

      Phó Du Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hi Nguyệt, nét mặt Lâm Hi Nguyệt vẫn bình thản ngồi đó nhưng khóe mắt lại ánh lên chút lệ quang.
      Last edited: 23/10/15
      song ngưTrâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 126: Quanh co khúc khuỷu

      Edit: Ha Phuong

      Tề Thụy Nam cúi đầu nhìn Lâm Hi Nguyệt, dịu dàng cười tiếng để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lúc đầu đây chính là nụ cười mà Lâm Hi Nguyệt thích nhất. Thế nhưng lúc này lại trở nên rất chói mắt, cho đến cuối cùng Tề Thụy Nam cũng với nàng chuyện về Tử tinh, cứ như vậy có lòng tin là nàng nhất định đứng về phía hay sao?

      Nhịn xuống bi thương trong lòng rồi lộ ra nụ cười lạnh nhạt, Lâm Hi Nguyệt từ từ đứng dậy, từ cổ tháo xuống sợi dây Tử tinh, cầm trong tay rồi tới trước mặt Tề Thụy Nam.

      Tề Thụy Nam nhận lấy khối Tử tinh kia, chỉ nhìn sâu vào mắt Lâm Hi Nguyệt, thấy đáy mắt nàng lóe lên phẫn hận cùng khổ sở, Tề Thụy Nam hơi hơi nhíu mày, sau đó chuyển sang nhìn Lệ Hải : "Theo lời Lệ đại nhân có phải là vật này ?"

      Lệ Hải để ý đến việc thất nghi ngay trước điện, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Lâm Hi Nguyệt, vừa đưa tay cầm lấy tử tinh, vừa cẩn thận quan sát Lâm Hi Nguyệt hồi lâu, lúc này mới cầm tử tinh lại vị trí của mình rồi giao cho lão nhân tóc bạc ngồi xe lăn.

      Lão đầu kia vẫn mở mắt, mò mẫm cầm tử tinh lên, dùng ngón cái từ từ, êm ái vuốt ve mặt ngoài tử tinh, cảm giác kia giống như phải lão vuốt ve đồ vật mà là vuốt ve tuyệt đại giai nhân, thương tiếc dứt.

      lâu, lão đầu kia mới mở miệng : " sai, đây chính là ‘Sở Phong’."

      Các quan viên nước Sở lạp tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, Lệ Hải cũng rất vui mừng, rồi lại hỏi "Ngưu tiên sinh, ngài khẳng định ?"

      Lão đầu kia tức giận hừ tiếng, "‘Sở Từ’, ‘Sở Phong’ là do chính lão phu tự tay mài dũa hơn bốn mươi năm trước, hôm nay mặc dù đôi mắt bị mù nhưng vật do chính mình làm cũng thể nhận ra."

      Lệ Hải vội : "Hạ quan phải có ý này, mà là tình liên quan trọng đại. . . . . ."

      Vị Ngưu tiên kia sinh khoát tay áo, than tiếng: "Hôm nay người và vật đều còn rồi. Nữ nhi của Thành vương ở đây sao?"

      Lệ Hải vội vàng quay đầu lại, mắt nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt đầu tiên là liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, lại nhìn Tề Thụy Nam. Nàng được tâm tình của mình bây giờ. biết là mong hay là suy nghĩ muốn để cho cả đời cũng nên ra cái quyết định này.

      Tề Thụy Nam lặng lẽ nắm lấy tay Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt muốn tránh ra nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cho nắm chặt lấy, có lẽ đây là lần cuối cùng.

      Lúc này Chiêu Thái đế mở miệng : "Thụy nhi, nếu tử tinh là vật của Vương phi, chẳng lẽ nàng và nước Sở có quan hệ vô cùng lớn?"

      Lệ Hải cũng nhịn được mà : "Đúng vậy. Phụ thân của Vương phi có phải gọi là Phó Huyên ?"

      Lâm Hi Nguyệt lại nhìn qua Tề Thụy Nam, nhìn rất tỉ mỉ giống như muốn khắc hình ảnh vào sâu trong đáy lòng, Tề Thụy Nam nắm tay của nàng chặt, cười với nàng rồi mở miệng ra câu mà mọi người đều nghĩ tới.

      "Vật này là Thái tử phi điện hạ tặng cho Hi Nguyệt, chủ nhân chân chính của tử tinh là Thái tử phi điện hạ của Đại Tấn."

      Chỉ thoáng, tất cả mọi ánh mắt trong điện đều tề tụ người Phó Du Nhiên.

      Phó Du Nhiên kinh ngạc trừng lớn mắt, đôi môi khẽ nhếch, nhưng lâu cũng thể chuyện. Tề Diệc Bắc cùng Chiêu Thái đế cũng đồng thời nhíu chặt mày, hiểu dụng ý của Tề Thụy Nam.

      Lâm Hi Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tề Thụy Nam, thế nào cũng tìm được giọng của mình, "Huynh. . . . . . ."

      Tề Thụy Nam lại làm như câu của mình chỉ là câu bâng quơ, quay đầu lại nhìn Lâm Hi Nguyệt, cười : "Thế nào? Chẳng lẽ có tình khác?"

      Lâm Hi Nguyệt hoàn toàn mơ hồ, cảm giác kia tựa như mua chuỗi pháo, khẩn trương vô cùng nhưng khi đốt lên lại là quả pháo lép, muốn tiến lên nhìn cũng được, lùi cũng xong.

      Luống cuống nhìn thoáng qua Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên so với nàng còn ngây ngốc hơn, chỉ đực mặt ra ngồi ở đó nhúc nhích, khuôn mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tề Thụy Nam.

      Tại sao có thể như vậy? Diễn sai rồi hả? phải là Tề Thụy Nam nên lớn tiếng rằng Lâm Hi Nguyệt chính là con của Thành vương hay sao? Sau đó Lâm Hi Nguyệt nửa đường phản kích khiến Tề Thụy Nam thất bại thảm hại, sau đó là hạ màn chào cảm ơn.

      Tại sao diễn theo trịnh tự lên sẵn đây? Tại sao lại khai ra nàng vậy? Nước Sở. . . . . . . Xong rồi, sau khi bọn họ biết chân tướng tất nhiên buộc nàng trở về nước Sở, nơi đó vẫn còn nội chiến loạn thành đoàn, a ha ha mia…mia, ai tới cứu nàng với, nàng muốn trở về!

      Bên này Phó Du Nhiên giãy giụa than thở trong lòng, bên kia Lệ Hải nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bước bước dài vọt tới trước mặt Phó Du Nhiên, từ xuống dưới quan sát cẩn thận, lại ngừng gật đầu, "Rất giống! Rất giống! Xin hỏi phụ thân Điện hạ có phải là Phó Huyên ?"

      "Ta. . . . . Ta biết, vật kia ra . . . .” Vì muốn rời xa Tề Diệc Bắc, cũng muốn trở về đón lấy cục diện rối rắm, Phó Du Nhiên quyết định láo.

      Lúc này Hoàng hậu ở bên kinh ngạc : "Du Nhiên có qua phụ thân từng làm quan ở nước Sở, hẳn là Thành vương của nước Sở?"

      " phải. . . . . . . . . . . . . Con. . . . . . . . . . . . ."

      Nhìn Phó Du Nhiên lòng như lửa đốt muốn phủ nhận thân phận của mình, Tề Diệc Bắc giương mắt nhìn qua Tề Thụy Nam, Tề Thụy Nam cũng tình cờ liếc nhìn sang, khóe miệng ra chút ý cười mà người ta thể nhận ra, giống như gây hấn, lại giống như : "Như thế nào? có biện pháp phải ?"

      Tề Diệc Bắc đột nhiên hơi hiểu ra tại sao Tề Thụy Nam lại muốn làm như vậy.

      Lệ Hải vội la lên: "Xin Điện hạ cẩn thận lai lịch của vật này, chuyện liên quan đến tương lai nước Sở nên kính mong Điện hạ đừng qua loa."

      Phó Du Nhiên run rẩy cả người, nhức đầu khó chịu nhìn tới Tề Diệc Bắc, tiếng động cầu cạnh giúp đỡ.

      Tề Diệc Bắc nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, tin tưởng Tề Thụy Nam dám như thế nhất định là có hậu thuẫn, chắc chắn ta có lòng tin mười phần với việc mình có thể chứng minh thân phận của Phó Du Nhiên, nếu như như vậy, sợ rằng nếu chối bỏ nhận bị ta vạch trần .

      Tề Diệc Bắc nghĩ sai, Tề Thụy Nam tất nhiên là có hậu thuẫn, chắp tay với Lệ Hải, "Lệ đại nhân, Thành vương Điện hạ rời xa nước Sở nhiều năm, há có thể dùng tên của mình, tiểu vương nghe Vương phi , phụ thân của Thái tử phi bởi vì bệnh cấp tính qua đời, có lẽ trước khi lâm chung cũng kịp cho Thái tử phi biết thân phận chân của nàng."

      Lệ Hải gật đầu cái, "Rất có thể." Lại quay đầu nhìn về Phó Du Nhiên : "Điện hạ có thể miêu tả tướng mạo của lệnh tôn chút được ?"

      "À. . . . . . . ." Phó Du Nhiên suy nghĩ chút, "Cao lớn vạm vỡ, mặt tròn. . . . . . . . Có bộ râu dài, mắt giống như chuông đồng, " Phó Du Nhiên nắm chặt quả đấm, "Đôi mắt rất to, lấp lánh có hồn!" ra bộ dáng của Đại trại chủ như vậy, dù sao cũng sai chứ?

      Lệ Hải càng chíu nhặt chân mày, mặt ra mấy phần thất vọng, Tề Thụy Nam nhìn Phó Du Nhiên, thiếu chút nữa nhịn được bật cười, cũng mệt cho nàng nghĩ ra, vì muốn trở về nước Sở mà ngay cả dáng vẻ của cha ruột mình cũng sửa lại hết, nhưng mà cũng đừng nóng vội, màn kịch hay của chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

      "Tiểu vương trong lúc vô tình tìm được hai người, lúc trước bọn họ vẫn luôn theo Thành vương Điện hạ, Lệ đại nhân thấy bọn họ chừng cũng biết chuyện này rốt cuộc như thế nào, tin tưởng bọn họ biết rất ràng, lúc đó đại nhân chỉ cần hỏi liền biết," Tề Thụy Nam xong nhìn về phía Chiêu Thái đế, Chiêu Thái đế nhàng gật đầu nhưng mặt vẫn treo mấy phần hồ nghi.

      Tề Thụy Nam nghiêng đầu hướng phía cửa gật đầu với cung nhân, cung nhân kia vội xoay người , chỉ chốc lát sau trở về, còn dẫn theo hai người phía sau.

      Đợi thấy tướng mạo của hai người kia, Phó Du Nhiên hoàn toàn ngẩn người, tự chủ đứng bật dậy, khẽ gọi: "Cốt ca? Sơn ca?"

      Người tới chính là hai người lâu thấy Cốt ca và Lý Phái Sơn, bọn họ vừa vào cửa điện thấy có rất nhiều người nên liền thấy khó hiểu, nhìn lại trong đám người thấy Phó Du Nhiên cũng ở trong đó.

      "Du Nhiên." Lý Phái Sơn nước mắt ròng ròng nhìn Phó Du Nhiên, còn Phó Du Nhiên lao ra khỏi chỗ.

      tốt quá, họ vẫn còn sống, mối hiềm nghi với Tề Diệc Bắc rốt cuộc cũng rửa sạch, nhìn thấy người thân Phó Du Nhiên vừa mừng vừa sợ, đáy lòng còn có tia áy nãy với Tề Diệc Bắc, rốt cuộc thể kiềm chế đau lòng khóc thành tiếng.

      Trong điện những người khác đều yên lặng như tờ, chờ nàng khóc hồi lâu xong Tề Diệc Bắc im lặng thở dài rời khỏi chỗ tới trước mặt bọn họ, "Đừng khóc, có lời gì để sau hẵng ."

      Phó Du Nhiên giờ mới ngẩng đầu lên, nuốt chút nức nở cuối cùng vào rồi : "Tại sao hai người lại ở chỗ này?"

      "Chúng ta vẫn luôn ở Kinh thành." Lý Phái Sơn lộ ra chân tình, nước mắt còn nhiều hơn cả Phó Du Nhiên, "Chúng ta yên tâm về muội."

      Phó Du Nhiên gật đầu liên tục, "Những huynh đệ khác. . . . . . . . ."

      Tề Diệc Bắc lôi kéo nàng, Phó Du Nhiên vội vàng câm mồm, xoa xoa mắt cho Lý Phái Sơn rồi nhìn về Cốt ca vẫn mực im lặng nãy giờ.

      Cốt ca vẫn gầy gò như vậy, sắc mặt trắng nhợt, cặp mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Lệ Hải nhúc nhích.

      Lệ Hải cẩn thận quan sát hồi lâu mới kinh ngạc : "Ngươi. . . . . . . Chẳng lẽ ngươi là lão đệ Cổ Hướng Đông sao?"

      Cốt ca cười khổ, đôi tay ôm quyền, "Lệ đại nhân, hai mươi năm gặp mà ngươi vẫn còn nhớ ta."

      Lệ Hải tới gần, vỗ vỗ bả vai Cốt ca, vui mừng dứt : "Ngươi là thị vệ cận thân của Thành vương, Thành vương đâu ngươi đều theo, ta làm sao nhớ ngươi được."

      Lý Phái Sơn vội vàng xoa xoa mặt, chỉ mình : "Còn ta sao? Lệ đại nhân còn nhớ ?"

      Lệ Hải nhìn hồi lâu thấy hơi quen mắt, trong lúc nhất thời đúng là nghĩ ra là ai, Lý Phái Sơn bi thương mà : "Ta từng tham gia cuộc so tài, lần đó vẫn là nhờ đại nhân tiến cử."

      Lệ Hải đánh bốp cái , "Ta nhớ ra rồi, ngươi có phải chính là người được phong danh hiệu 'Tài tử đệ nhất Đại Sở’ Lý Thừa Phong ?"

      Phó Du Nhiên bĩu môi nhìn về phía Lý Phái Sơn, cái gì "Tài tử đệ nhất Đại Sở"? Còn phải là tự nhận hay sao? Có biết xấu hổ hay vậy?

      Lý Phái Sơn chạm phải ánh mắt khinh bỉ của Phó Du Nhiên ngượng ngùng : "Đó là nghệ danh trong giới văn nghệ của ta. Tiểu nhân quý danh là Lý Phái Sơn, hân hạnh gặp qua Lệ đại nhân.

      Lần này đến phiên Tề Diệc Bắc kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi chính là tác giả của cuốn sách ‘Hào khách ngâm’, ‘Tài tử cũng là người’ và ‘Thừa Phong cư sĩ’?"

      Lý Phái Sơn mừng rỡ, chắp tay lia lịa, "Khách khí khách khí, ngờ chuyện cách đây nhiều năm như vậy mà Thái tử điện hạ cũng có nghe qua danh hiệu của tiểu nhân."

      "Thời gian trôi qua, nhưng những tác phẩm trứ danh lưu truyền mãi mãi." Nhìn vẻ kinh ngạc của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, xem ra cũng là nhân vật có danh tiếng rồi? Làm tài tử tốt đẹp chịu làm mà chạy làm sơn tặc, biết huynh ấy suy nghĩ cái gì.

      Tác giả có lời muốn với Phó Du Nhiên: Phụ thân của ngay cả Vương gia còn làm mà lên núi làm sơn tặc đấy. Còn người khác à?

      Bên này nhận thân nhân đến khí thế ngất trời, bên kia Lâm Hi Nguyệt nhìn gò má Tề Thụy Nam, trong mắt tràn đầy hoài nghi, "Huynh tìm được bọn họ từ lúc nào?"

      "Khoảng mấy ngày." Mặc dù hời hợt xong, nhưng nghĩ tới chuyện này trong lòng Tề Thụy Nam cũng rất buồn bực, để tìm được hai người kia cũng tốn mất bao nhiêu công sức.

      Cốt ca cùng Sơn ca cũng coi là nhân vật có số má giang hồ, nhất là Cốt ca, thường xuyên làm án, thấy nhiều người, bị người thấy cũng nhiều, tuy bí ở tại trong kinh thành nhưng cũng có lúc phải ra cửa, cũng liền ứng với câu khéo thành sách, bên cạnh Tề Thụy Nam mới thu người thị vệ, ngày trước chỉ là người canh giữ bên ngoài, sau được chuyển lên thành chính thức, mà nhận ra được Cốt ca.

      Cứ như vậy, Tề Thụy Nam biết nơi Cốt ca và Lý Phái Sơn đặt chân, chỉ là khi đó tất cả đều bố trí được, Tề Thụy Nam liền phân phó người ngày ngày xem chừng hai người bọn họ, đừng để mất hành tung của bọn họ là được. Nhưng Cốt ca cũng phải hạng người dễ chơi, bao lâu liền phát có người theo dõi liền mang theo Lý Phái Sơn tìm chỗ ở khác, Tề Thụy Nam liền lại triển khai vòng hoạt động tìm kiếm mới, cứ như vậy, tránh đuổi theo, nhưng Kinh thành vẫn là địa bàn của Tề Thụy Nam, Cốt ca cùng Lý Phái Sơn thể dễ dàng rời khỏi kinh, cuối cùng lại bị tìm được rồi bị nhìn chằm chằm, vì vậy sau ba phen mấy bận, lúc thời gian tiếp xúc theo dõi cũng khá đủ, Tề Thụy Nam lúc này mới thân, thay bọn họ an trí chỗ ở, cũng là Phó Du Nhiên hết sức nhớ nhung bọn họ, muốn gặp mặt bọn họ lần ..Vân ..Vân.

      "Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Lâm Hi Nguyệt giọng chất vấn, ánh mắt lạnh dần, "Tại sao theo như kế hoạch của ngươi mà làm việc? Hay là , ngươi sợ khi công khai tình, Cốt ca cùng Sơn ca nhảy ra phơi bày vở kịch của ngươi?"

      "Kế hoạch?" Nụ cười mặt Tề Thụy Nam dần dần biến mất, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Hi Nguyệt, sau đó cười khẽ, "Nguyên nhân sao? A. . . . . . . . ."

      tiếp mà quay đầu , bên sườn mặt ràng là hoàn mỹ, kim quan đỉnh đầu buộc lên nửa tóc, nửa kia tùy tiện phủ xuống vai, phục sức thân vương màu đỏ như lửa càng nổi bật làn da trắng như ngọc của , cả người trông rất bắt mắt, bàn tay của cầm lấy bàn tay bé của Lâm Hi Nguyệt, êm ái rồi lại kiên định.
      Last edited: 4/11/15
      song ngưTrâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 127: Phó Du Nhiên gặp phải vấn đề khó khăn

      Edit: Ha Phuong

      Rốt cuộc tại sao Tề Thụy Nam thủy chung chưa từng , Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên trong điện vừa khóc vừa cười, hơi sức người Lâm Hi Nguyệt giống như là bị rút khô, hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống ghế dựa, cái loại cảm giác đó tựa như bạn dùng toàn lực ngưng tụ quyền rồi dụng hết sức đánh ra, lại như đánh vào trong khí, rất khổ sở nhưng có chỗ phát tiết, vô cùng khó chịu.

      Đối với thân phận của Phó Du Nhiên, Lệ Hải có tám phần khẳng định, nhưng trong miệng vẫn hỏi: "Cổ lão đệ, năm đó Thành vương Điện hạ qua đời, người đưa tin về nước Sở là ngươi phải ?"

      Cốt ca gật đầu cái, "Đây là ý của Điện hạ."

      Lệ Hải chắc chắn trong lòng, lại hỏi tiếp: "Thái tử phi điện hạ là con của Thành vương?"

      Cốt ca nhìn qua Phó Du Nhiên, tựa như do dự, Lệ Hải thấy vậy liền lấy từ trong ngực ra món đồ vật hình vuông cỡ bằng lòng bài tay, chính là Kim Ấn.

      Cốt ca trông thấy Kim Ấn sắc mặt đột ngột biến đổi, vẻ mặt vừa tức vừa hận, đôi mắt hẹp dài híp thành đường thẳng, đây là điềm báo muốn nổi giận.

      "Cốt ca, huynh làm sao vậy?" Phó Du Nhiên lo lắng hỏi.

      Cốt ca hơi mất hồn chút rồi trở lại bình thường, nặn ra nụ cười với Phó Du Nhiên, quay đầu lại thấy Lệ Hải chần chờ được nữa, gật đầu thở dài tiếng : "Du Nhiên, muội còn có chiếc hộp gỗ tử đàn, có mang theo người ?"

      Phó Du Nhiên sửng sốt chút rồi gật đầu, "Ở đây, ta. . . . . . . . . Ta lấy."

      xong nàng muốn xoay người Tề Diệc Bắc vội vàng ngăn nàng lại, "Nàng làm gì thế, sai người lấy là được."

      Phó Du Nhiên gấp gáp nhìn , lắc đầu liên tục, Tề Diệc Bắc liếc mắt, đến lúc nào rồi rồi mà còn nhớ thương tới mấy món đồ trong rương chớ, "Yên tâm , mấy thứ kia đều được ghi trong sổ của nàng, ai dám lấy mất đâu."

      Phó Du Nhiên ngượng ngùng trừng mắt nhìn, Tề Diệc Bắc kêu cung nhân lên dặn dò đôi câu, cung nhân kia liền vội vàng rời , bởi vì phải chờ đợi cái hộp biết có mang lại lợi ích gì, mà những người khác cũng có đề tài gì để tán gẫu nên nhất thời trong đại điện lâm vào trạng thái yên lặng.

      Nguyên đám người ngồi đó nhưng mà tiếng động cũng có, rất quỷ dị.

      Tề Thụy Nam chậm rãi ngồi xuống, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Kim Ấn trong tay Lệ Hải rồi nhíu mày, hiển nhiên cũng biết Kim Ấn kia có tác dụng gì, chẳng lẽ lại là tín vật khác hay sao?

      nghiêng mặt chuyển hướng nhìn Lâm Hi Nguyệt, thấy Lâm Hi Nguyệt ngây ngốc ngồi chỗ, đôi mắt động, có tiêu điểm nhìn chằm chằm cái bàn.

      "Hi Nguyệt?" Tề Thụy Nam đưa tay ôm lấy eo của nàng, "Có muốn về nghỉ lát ?"

      Lâm Hi Nguyệt chậm rãi phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp khó tả khẽ lắc đầu cái, nàng muốn nhìn xem Tề Thụy Nam đến tột cùng là muốn làm cái gì.

      "Thái tử phi." Chiêu Thái đế vẫn im lặng nãy giờ mở miệng hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

      Phó Du Nhiên quay đầu lại, khó xử biết phải trả lời thế nào cho đúng.

      Theo như nguyện ý của nàng nàng trăm ngàn lần đều muốn rời khỏi Đại Tấn, nhưng mới vừa rồi phen đối thoại của Cốt ca cùng Lệ Hải kia thể nghi ngờ chứng minh thân phận của nàng, nàng và Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn nhau, Tề Diệc Bắc hồi lâu vẫn nghĩ ra được chủ ý nào hay ho, chỉ biết đưa tay ra cầm tay Phó Du Nhiên, nắm chặt.

      Lúc này Lệ Hải tiến lên bước, chỉ vào Cốt ca : "Tấn Hoàng bệ hạ, tên là Cổ Hướng Đông, là thị vệ cận thân của Thành vương điện hạ bỉ quốc (lời khiêm tốn, tự gọi mình), ban đầu Thành vương Điện hạ rời xa nước Sở, đúng là theo bên cạnh, mà cũng có thể chứng minh Thái tử phi chính là con của Thành vương, cũng là huyết mạch Hoàng thất của nước Sở."

      Xong rồi xong rồi, Phó Du Nhiên khóc ra nước mắt nhìnTề Diệc Bắc, lực đạo tay lại lớn chút nên biến thành nàng cầm ngược lại tay Tề Diệc Bắc.

      Chiêu Thái đế cùng Hoàng hậu trao đổi ánh mắt, ánh mắt lại nhìn về trong điện, "Chư vị xin ngồi xuống."

      Mấy người trong điện hành lễ xong lại trở về chỗ ngồi của mình, Phó Du Nhiên kiên trì kêu Cốt ca và Lý Phái Sơn ngồi ở bên cạnh mình, Tề Diệc Bắc liền gọi cung nhân lấy thêm hai cái ghế kê vào bên cạnh chỗ của mình, sắp xếp này khiến hai người họ ngồi gần Tề Thụy Nam chút, hai người ngẩng đầu nhìn , cười lắc lắc đầu, "Tiểu tử ngươi cũng muốn dẫn chúng ta tới là đối mặt với trận chiến lớn như vậy."

      Tề Thụy Nam để ý tới , Lý Phái Sơn dứt khoát xoay người qua nhìn chằm chằm, bỗng nhiên lại thấy được khuôn mặt quen thuộc liền kinh ngạc : "Lâm nha đầu, sao ngươi cũng ở đây?"

      Lâm Hi Nguyệt thân hoa phục khác hẳn với cách ăn mặc nam trang thường ngày, hơn nữa vì có lưu ý nên hai người ở trong điện thời gian dài như vậy cũng nhận ra.

      Cách Tề Thụy Nam nên Lâm Hi Nguyệt nghiêng đầu qua, nhàng cười tiếng, "Sơn ca, có thể gặp được huynh và Cốt ca tốt, Du Nhiên cũng yên tâm."

      Lý Phái Sơn cười cười, "Ta và lão Cốt cũng yên tâm về Du Nhiên, lúc này mới lặng lẽ vào kinh thành, kết quả là vẫn thể tránh thoát được tên tiểu tử này." chỉ chỉ vào Tề Thụy Nam, đột nhiên lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, "Nha đầu, ngươi. . . . . . . Cùng . . . . . . . . . ."

      "Hi Nguyệt là Vương phi của ta," Tề Thụy Nam thàn nhiên mở miệng, Lý Phái Sơn thoáng sửng sốt kinh ngạc nhìn Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt chỉ im lặng rũ mắt xuống.

      Lúc này lại nghe Chiêu Thái đế : "chuyện xảy ra gần đây của nước Sở trẫm cũng có nghe thấy, do đó cũng có thể lý giải được tâm trạng muốn tìm lại huyết mạch Hoàng thất của các ngươi, nhưng chuyện này liên quan rất lớn, Du Nhiên còn là Thái tử phi Đại Tấn . . . . . . . ."

      Chiêu Thái đế đến đây trầm ngâm chút, trong điện có đại hán mặc trang phục võ tướng đứng dậy, ồm ồm : "Hoàng thượng, chuyện này ràng là bọn họ muốn đến lừa gạt chúng ta."

      Lệ Hải nhướng mày, liếc mắt qua nhìn chằm chằm người vừa , đợi thấy tướng mạo người nọ vẻ mặt đau khổ : "Thời Tướng quân, lời này của ngươi là có ý gì?"

      Vị gọi Thời Tướng quân kia ra là người trấn thủ biên giới Sở-Tấn, trong ngày thường biên cảnh Sở-Tấn hay có chút ồn ào, bình thường đều có những náo động khiến vị tướng quân này rất khó nhịn, sau đó liền có ấn tượng tốt với nước Sở, lần này hồi kinh báo cáo công tác chính là muốn trình tấu chuyện này.

      "Hoàng thượng" Thời Tướng quân cũng để ý đến Lệ Hải, chỉ bẩm báo với Chiêu Thái đế: "Bọn họ đánh lại đám người tạo phản cho nên mới tìm cái cớ như thế, cái gì mà huyết mạch duy nhất, đó là Thái tử phi của chúng ta, là vợ của Thái tử điện hạ, nếu theo chân bọn họ trở về nước Sở cục diện rối rắm của bọn họ chúng ta thể bỏ mặc được rồi, binh lực của Đại Tấn ta tại sao phải giúp đỡ nước Sở giành chính quyền chứ!"

      Mặc dù Thời Tướng quân năng thô lỗ nhưng lại đúng suy nghĩ của Chiêu Thái đế, có điều mặt ông lại thể lộ ra "Chính là như vậy" liền khoát tay áo, "Được rồi được rồi, ngươi ngồi xuống ."

      Thời Tướng quân nắn vuốt hàm râu quai nón, cười hắc hắc, "Hoàng thượng, lão thần hiểu quy củ, khiến lão nhân gia ngài mất thể diện."

      Mặc kệ có mất thể diện hay nhưng ý tứ biểu đạt rất ràng, tuy rằng Lệ Hải rất hoài nghi quân thần nước này thông đồng với nhau hết rồi, nhưng cũng có biện pháp nên vội vàng : "Chuyện này liên quan đến tương lai Đại Sở chúng ta, đúng là phải cẩn thận làm việc, xin hỏi Thái tử phi điện hạ, Tử tinh này phải chăng là lệnh tôn lưu lại cho ngài?"

      Phó Du Nhiên đáp được, đáp cũng xong, Tề Thụy Nam thản nhiên mở miệng : "Nghe Lệ đại nhân mới vừa rồi , hình như còn có vật khác có liên quan đến Kim Ấn người Lệ đại nhân, là tín vật khác sao?"

      thể nghi ngờ, nhắc nhở Lệ Hải, đừng nóng vội, còn có chứng cớ chưa có lấy ra đấy.

      Lệ Hải sững sờ, tiếp theo lắc đầu : "Cũng phải, vật này cùng Thành vương điện hạ có quan hệ vô cùng lớn, lần này mang đến cũng là muốn thử vận khí chút, nếu như là tùy tùng bên cạnh Thành vương lẽ tất nhiên là có thể nhận biết vật này, cũng . . . . . ." đến đây, giống như ý thức được mình quá nhiều, khẩn trương liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên ngồi ở bên cạnh Cốt ca, lại liên tiếp cười khổ, " phải tín vật, phải tín vật."

      Lần này lại khiến Tề Thụy Nam hồ đồ, Phó Du Nhiên huých Cốt ca ở bên cạnh cái, giọng hỏi: "Rốt cuộc là cái gì?"

      Cốt ca tiếng nào, cùng Lý Phái Sơn ở bên cạnh trao đổi ánh mắt xong mới mở miệng : "Du Nhiên, trở về nước Sở , đây mới là nguyện vọng của cha muội."

      "Cái gì?" Tim Phó Du Nhiên đập mạnh: "Nguyện vọng của cha ta sao?"

      "Đúng vậy." Cốt ca thở dài, "Đại ca nếu có cơ hội nhất định phải đưa muội trở về nước Sở, ta và lão Tam vẫn cho muội biết là vì trong đáy lòng còn có vướng mắc cách nào giải được, hôm nay xảy ra chuyện như vậy âu cũng là mệnh số cho phép, cũng là cha muội thúc giục muội về, vậy muội nên trở về thôi."

      "Ta muốn trở về!" Phó Du Nhiên bị kích động nên giọng hơi lớn chút, tầm mắt mọi người cũng tụ tập ở người nàng, nàng nghiêng đầu liếc Tề Diệc Bắc cái rồi cúi đầu xuống, lẩm bẩm : "Ta muốn trở về."

      Lúc này cung nhân ra ngoài lấy đồ cũng trở lại, trong tay bưng cái khay, trong đó có cái hộp .

      Lệ Hải liền vội vàng tiến lên lấy ra xem, lật qua nhìn chút rồi lại đem Kim Ấn trong tay đặt vào trong hộp, lớn mà vừa như in, lúc này mới yên lòng, đây chính là món tín vật, nhưng ràng lúc nãy lại phủ nhận, nguyên nhân bên trong này có lẽ chỉ có và Cốt ca là ràng nhất.

      Phó Du Nhiên kiễng người dậy muốn nhìn đến cùng là có chuyện gì xảy ra nhưng Lệ Hải nhanh tay cất hộp tử đàn vào trong ngực, xong rồi khom người với Chiêu Thái đế, "Bệ hạ, có tử tinh làm chứng, Thái tử phi điện hạ chính xác là Hoàng trữ (*người được xác định thừa kế ngôi vua) của Đại Sở chúng ta, bệ hạ cũng biết nước Sở hiên nay có chiến loạn, nhu cầu cấp bách là phải có người trước chủ trì đại cục, nếu như bệ hạ đồng ý, chúng ta muốn mau chóng lên đường trở về nước."

      Chiêu Thái đế chần chờ, chuyển sang nhìn Phó Du Nhiên : "Du Nhiên, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

      Đối với thân phận của Phó Du Nhiên, Chiêu Thái đế và Mặc Yến Thần sớm có ăn ý, nhưng bọn họ hiển nhiên ngờ chuyện phát triển thành như vậy, vốn là đoán Tề Thụy Nam mượn chuyện Tử tinh để nhập chủ nước Sở, Tề Thụy Nam là Vương gia, theo Vương phi của mình để cùng trị vì nước Sở, giúp Sở bình loạn còn nghe được, nếu như đổi thành Phó Du Nhiên lại giống nhau, chẳng lẽ muốn Thái tử cũng trở về theo? Tương lai sau nay ở lại nước Sở làm Hoàng phu hay là trở lại Tấn quốc làm Hoàng đế? Vấn đề này rất lớn đấy.

      Phó Du Nhiên do do dự dự đứng dậy, ấp a ấp úng nhìn Chiêu Thái đế, Tề Diệc Bắc nhàng nắm lấy tay của nàng, "Muốn làm sao làm vậy ."

      Phó Du Nhiên khẽ gật đầu, nguyện vọng của cha nàng tất nhiên nàng rất muốn hoàn thành, nhưng nàng thể buông tha hạnh phúc nằm trong tay, nàng tin tưởng cha trời có linh thiêng cũng tha thứ nàng.

      "Điện hạ!" Ngay trước lúc Phó Du Nhiên mở miệng, Lệ Hải vượt lên trước mặt, nhìn ra Phó Du Nhiên cũng muốn trở về Sở, vốn là như vậy mà, Thái tử phi chính là Hoàng hậu tương lai, ngày sau đương nhiên rất tốt đẹp. Nhưng nếu chạy về nước Sở dẹp phản tặc nếu thắng còn may, nếu bị thua chẳng phải trở thành dân mất nước hay sao? Chỉ là ngay cả khi lý giải tâm tình Phó Du Nhiên như vậy, nhưng này lời này nhất định phải .

      "Xin Điện hạ nghĩ lại cho kỹ, nước Sở tự loạn hơn năm, trong lúc dân sanh rối loạn, thực lực của nước suy thoái, chiến tranh qua tiếng kêu than dậy khắp trời đất, dân chúng lầm than. Xin Điện hạ vì con dân nước Sở mà suy nghĩ, lần này trở về Sở cũng chỉ vì cá nhân, mà là gánh vác cả tương lai Đại Sở, thỉnh Điện hạ cùng thần về Sở, chủ trì đại cục, bình định thiên hạ."

      vừa như thế, Phó Du Nhiên vừa nhìn kiên định là thế liền dao động, Lệ Hải lại : "Gia tộc Lệ Thị tận trung ba đời phò tá Sở, cha già tuổi gần thất tuần, vẫn kéo thân thể bệnh tật để ý triều chính, tử thủ kinh thành, dẫu có chết cúi đầu trước tặc nhân Bách Lâm Giang kia, lúc vi thần rời nước Sở đến đây, cha thần quyết định, nếu như lần này thể tìm Điện hạ trở về, ông liền bỏ phục sức quan văn mặc áo giáp ra trận, thà rằng sống chết cùng tặc nhân cũng muốn nhận thức tân chủ khác trong khi hoàng mạch của Sở vẫn còn, Điện hạ!" Vừa chuyện, lại khom gối quỳ phịch xuống: "Thỉnh xin Điện hạ niệm tình Lệ Thị trung thành, sớm ngày theo thần trở về Sở, chung tay đánh dẹp loạn tặc."

      Bên này Lệ Hải gần như muốn khóc lóc nức nở, bên kia Phó Du Nhiên nắm tay chặt thành quả đấm, nàng nên trở về ? , nơi đó có người thân của nàng, người thân của nàng đều ở ĐạiTấn, ai có được ngôi vị Hoàng đế cũng liên quan đến nàng mới phải.

      Chú ý quyết, nàng với Chiêu Thái đế: "Phụ hoàng, nhi thần muốn mấy câu với Lệ đại nhân."

      Chiêu Thái đế gật đầu cái, Lệ Hải vội vàng tới trước mặt Phó Du Nhiên, khóe mắt còn mang theo lệ quang.

      "Lệ đại nhân." Phó Du Nhiên cúi đầu khe khẽ thở dài, giọng vô cùng : "Ngươi mang khối Tử tinh kia về , tùy ngươi xử trí, từ hôm nay trở , ta còn quan hệ gì với Tử tinh nữa."

      Ngụ ý chính là muốn bỏ qua thân phận của mình, cũng bỏ qua tất cả liên quan với nước Sở.

      Lệ Hải biến sắc, vừa định chuyện, chợt nghe tiếng hét to truyền đến từ sau lưng: " xàm!"
      Last edited: 4/11/15
      song ngưTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :