Edit: Phuonghanam88
Chương 4: Phiền toái bắt đầu
Tề là quốc họ Đại Tấn, cũng giống như Đông Phương là quốc họ nước Ngụy, Phó là quốc họ nước Sở. Trong thiên hạ ba họ này nhiều đếm xuể, cho nên khi nghe thấy tên , Phó Du Nhiên cũng chỉ cảm thấy quen tai, nghĩ gì nhiều. Tề Diệc Bắc sau khi nêu tên của mình cũng nhận được hiệu quả kinh động lòng người, trong lòng khỏi có chút mất mát, lại nghĩ đến tình hình tại, nản lòng thoái chí đem mặt chôn trong đầu gối, qua lúc lâu sau, thấy người bên cạnh cũng có động tĩnh gì, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phó Du Nhiên "mang" thân thể của mình nhảy tới nhảy lui, nhìn rất kỳ quái. Tề Diệc Bắc trong lòng tức giận hỏi, " còn có lòng dạ thảnh thơi mà chơi đùa sao?"
Phó Du Nhiên dừng lại, kẹp chặt hai chân, trong mắt phun ra hừng hực lửa giận, "Chơi đùa, NND ( câu chửi), ta muốn mao xí.
"Vậy mau , nhảy nhảy như thế làm gì chứ?"
Nếu phải vì mang thân thể của nàng, Phó Du Nhiên cơ hồ là muốn bóp chết , "Muốn ta như thế nào a? Ta..."
Phó Du Nhiên thề, từ đến lớn, số lần nàng đỏ mặt tuyệt đối vượt qua mười lần, nhưng như vậy cũng lên rằng da mặt nàng dày, có cảm giác xấu hổ, tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nàng dầu gì cũng là nương còn chưa xuất giá, làm sao có thể mang theo cái đó của nam nhân mà tiểu được?
Tề Diệc Bắc rốt cuộc cũng hiểu vấn đề, bất đắc dĩ cười : "Nếu nhắm mắt lại đừng có nhìn, ta giúp "" giải quyết."
" được!" Phó Du Nhiên chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Muốn đôi tay thon dài ngọc ngà của ta chạm vào cái thứ ghê tởm đó sao? Huynh nằm mơ !"
"Thon dài ngọc ngà?" Tề Diệc Bắc giơ tay lên ngắm nghía, ngón tay cũng thon dài tinh tế , móng tay cũng hồng hào sáng bóng, bất quá lòng bàn tay quá nhiều vết chai sần, nữ hài tử, mà biết chăm sóc cho tốt. Tề Diệc Bắc thưởng thức "Bàn tay ngọc" xong liền ngẩng đầu, thấy Phó Du Nhiên “mang” thân thể của , hai tay hai chân quắp chặt lấy thân cây, Tề Diệc Bắc tới tò mò hỏi: " làm gì vậy?"
Phó Du Nhiên kìm nén đến xanh cả mặt, "Ta ôm thân cây này chặt, còn có thể chống đỡ thêm lúc nữa!"
Tề Diệc Bắc tức đến xịt khói, tay kéo Phó Du Nhiên xuống, "...Nhanh chóng giải quyết , để lâu nghẹn hư thân thể của ta ta để yên cho đâu!"
Phó Du Nhiên thống khổ kẹp chặt hai chân, vẫn cứng đầu , "Ta muốn !"
Tề Diệc Bắc giận đến gật đầu liên tục, "Tốt, , ta cởi xiêm y ngay tại đây!"
Phó Du Nhiên tính ngươi cởi mặc xác ngươi, liên quan gì đến ta, đột nhiên nghĩ đến đúng a, cởi xiêm y, chẳng phải là...Mắt thấy Tề Diệc Bắc đem đôi tay "thon dài ngọc ngà" đặt lên bên hông, bắt đầu cởi bỏ xiêm y, tháo thắt lưng, Phó Du Nhiên vội vàng hét to: "Dừng tay."
Dứt lời cũng chờ Tề Diệc Bắc uy hiếp tiếp, nàng chạy nhanh vào trong rừng, là nín được nữa. Tề Diệc Bắc cười hài lòng, cao giọng : "Thế có phải hơn , nghe lời chút, bằng tự gánh lấy hậu quả."
Trong rừng cây truyền ra vài thanh chửi rủa nho , Tề Diệc Bắc đột nhiên muốn nhìn chút tình cảnh trong đó là gì, tuy nhiên lại cảm thấy hành vi nhìn lén bản thân mình tiểu tựa hồ rất biến thái, tức ngừng lại. Qua hồi lâu, khi Tề Diệc Bắc còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, cuối cùng Phó Du Nhiên từ trong rừng ra, bất quá… vạt áo và góc quần có dính chất lỏng khả nghi…
Tề Diệc Bắc nổi giận gầm lên tiếng: "… lại có thể để "ta" tè ra quần!"
Phó Du Nhiên cũng bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi : “Ta cảnh cáo huynh, lần sau cái của nợ của huynh lại vung tứ tung, ta cắt nó!”
“ nâng nó đúng cách!”
“Huynh. . ." Phó Du Nhiên tức giận, cả người phát run: "Tề Diệc Bắc! Ta cho huynh biết, nếu huynh nghĩ ra biện pháp quay lại như cũ, đừng trách ta tâm tư thâm độc biến huynh thành thái giám!"
đại nam nhân chỉ vào tiểu nương đối diện hét lớn “Ta biến huynh thành thái giám" chung quy là vấn đề gì đây? Chắc chắn là rất quái dị ? Tề Diệc Bắc cũng chút yếu thế muốn rống lại nàng, mang thân thể của nàng, hai người lợi thế như nhau, ai sợ ai nào? Nhưng vừa mở miệng liền phát giác dường như mình còn chưa hỏi tên nàng, phải biết rằng, mắng chửi người khác mà gọi tên khí thế giảm rất nhiều, cho nên Tề Diệc Bắc quyết định, trước tiên áp dụng chính sách dụ dỗ, hỏi tên của nàng trước rồi rống cũng muộn. Nghĩ đến đó khẩu khí của cũng dịu lại: "Các biện pháp có thể nghĩ đến chúng ta thử qua, có cảm thấy chuyện này xuất đúng lúc ? phải là thiên thời địa lợi nhân hoà sao?"
Phó Du Nhiên gật gật đầu: "Quả thực có lý, chuyện đó… Ngày mai chúng ta quay lại thử tiếp xem thế nào?" Nàng khẳng định chuyện này xảy ra đúng lần va chạm kinh thiên động địa đó, nhưng thủy chung vẫn tìm ra mấu chốt của vấn đề. việc tới nước này, cũng chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, chờ đúng giờ đó ngày mai lại đến.
Ước định xong, hai người lại cùng trầm mặc, sắc trời dần tối, hai người vẫn ở tại chỗ, phải muốn rời , mà là vẫn chưa thích ứng được với giới tính và thân thể mới của mình. Tề Diệc Bắc phá vỡ khí trầm mắc trước tiên: “Ta vẫn chưa biết tên gì.” Hỏi xong, thấy toàn thân mình nổi da gà, hỏi chính thân thể mình: ngươi tên gì, tin tưởng phải là tất cả mọi người ai cũng có thể tiếp nhận được.
"Phó Du Nhiên."
Tề Diệc Bắc hơi kinh ngạc chút, cứ đinh ninh là tất cả nữ sơn tặc phải có cái tên rất hùng hổ, cái gì Tôn Nhị rồi Mẫu Dạ Xoa gì đó.
"Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiên nam sơn.( *). Người đặt tên cho hy vọng có thể tiêu sái tùy hứng, thong dong cả đời."
Phó Du Nhiên cười cười, "Rốt cuộc vẫn là người có đọc sách."
Tề Diệc Bắc đột nhiên nhớ tới việc: " để ta , vì sao lại còn đuổi theo?" Nếu Phó Du Nhiên đuổi theo, bọn họ làm sao có thể xảy ra chuyện ngu ngốc như vậy!
Phó Du Nhiên duỗi tay : "Ta muốn đến cho huynh biết, thức ăn sơn trại cung cấp cho con tin chỉ có ba ngày, quá thời hạn ngừng cấp cơm nước, sống chết của con tin mặc cho số phận."
Tề Diệc Bắc tức giận : "Ta giống như người giữ chữ tín, quan tâm đến sống chết của người khác ư? Chuyện đó đáng để đích thân chuyến sao? Nếu đến, chúng ta làm sao biến thành bộ dạng như thế này?"
“Ta làm sao mà biết chuyện thành như vậy?” Phó Du Nhiên nhún vai cái, "Huynh thân là khổ chủ, đương nhiên cần được biết quyền lợi và nghĩa vụ của con tin mà." Sơn trại cung cấp thức ăn, đây là quyền lợi con tin được hưởng, lấy việc ngừng đưa thức ăn để uy hiếp tới khổ chủ, chính là nghĩa vụ của con tin.
Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên cái, đột nhiên có chút giác quan thứ sáu của "Nữ nhân": "… Sao ta cứ cảm thấy… dường như chút nóng vội cũng có vậy?"
"A?" Phó Du Nhiên sờ sờ mặt, "Có thể nhìn ra được a?"
“…” Tề Diệc Bắc có chút sốt ruột. Phó Du Nhiên nhếch miệng cười tiếng, "Ta chỉ nghĩ, nếu vạn nhất đổi lại được thế nào? Kỳ chúng ta cũng phải nghĩ thoáng chút."
Miệng Tề Diệc Bắc dần dần biến thành chữ “O”: “ cái gì?” Chẳng lẽ nữ nhân này… muốn chiếm luôn thân thể của sao? Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, trả lời, thế vô thường, ai có thể nghĩ nàng tự dưng lại biến thành nam nhân? Kỳ nàng cũng rất thương tâm nha, nhưng làm nam nhân cũng có chỗ tốt, hơn nữa thân là đại trại chủ của sơn tặc, nam nhân so với nữ nhân làm việc tiện hơn rất nhiều. Đỡ cho các huynh đệ phải lo lắng nàng gả được phải thành lỡ , lập gia đình biến thành cưới vợ.Với vẻ ngoài tuấn tiêu sái này, lừa vài nương mang về làm áp trại phu nhân cũng phải việc khó, nghĩ đến đây, tương lai nàng quả thực vô cùng xán lạn.
Có lẽ trực giác của nữ nhân nhạy bén, nên đương nhiệm “Nữ nhân” Tề Diệc Bắc đoán ra được chín, mười phần ý tưởng của Phó Du Nhiên, hoảng sợ túm lấy Phó Du Nhiên, “ đừng có mơ! Ta muốn cả đời làm nữ nhân!”
Phó Du Nhiên mỉm cười, “Tốt thôi, vậy đổi lại .” Hắc hắc, nàng tin Tề Diệc Bắc có biện pháp gì. Tề Diệc Bắc khóc ra nước mắt, đột nhiên trong đầu ra ý tưởng: “Có!”
Phó Du Nhiên giật mình hoảng sợ, Tề Diệc Bắc mừng rỡ : “Có người có thể nghĩ ra biện pháp.”
“Là ai?”
“Quốc sư đương triều.”
Nhắc tới quốc sư nước Đại Tấn, đó cũng phải là người bình thường, tuy mấy năm nay đất nước vẫn mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, cần phải thi triển pháp lực, nhưng chỉ cần tới việc làm quốc sư qua hai triều mà dung nhan vẫn già là cũng đủ làm cho các nữ tử trong cả nước ghen tị đỏ cả hai mắt. Những năm gần đây, bệnh mắt đỏ ở biên giới Đại Tấn đôi lúc phát sinh, sau cũng biết là lão bản thanh lâu tài cao đức kém nào đó khơi mào, hóa trang cho các nương bị đỏ mắt giả mạo loài thỏ Tây Vực để tiếp khách, về sau các thanh lâu trong cả nước đều bắt chước theo. bị nhiễm bệnh, nhưng mắt cũng phải vẽ đỏ, thời gian trong dân gian Đại Tấn lưu hành câu: “Hôm nay ngươi có đỏ ?” Bởi vậy có thể thấy được, tuy rằng quốc sư thi triển pháp lực hơn người của mình trước dân chúng, nhưng lực ảnh hưởng của , sớm ăn sâu vào lòng người.
Phó Du Nhiên khinh thường, “Phải, ta sớm nghe danh quốc sư thần thông quảng đại, nhưng mà, hai người chúng ta hề quen biết , sao có thể giúp chúng ta, huống hồ ngay cả cách tìm được thế nào cũng biết nha."
Tề Diệc Bắc tự tin cười tiếng, "Yên tâm, Tề An có thể tìm được , chỉ cần đến đây, mọi thứ đều thành vấn đề.”
Phó Du Nhiên sửng sốt hồi, ngơ ngác : “Ngươi thực muốn suy tính thử làm nữ nhân sao? Kỳ làm nữ nhân cũng rất tốt.”
Nhìn sắc mặt Tề Diệc Bắc dần dần biến đổi, Phó Du Nhiên vội vàng dừng lại: "Được rồi, đổi đổi, ta thấy sắc mặt ngươi tốt lắm, có phải cũng muốn tiểu hay ? nhanh , đừng có nhịn đến nghẹn hư thân thể của ta nha.”
Kỳ làm nam nhân đích xác rất tốt, hơn nữa nơi này bốn bề vắng lặng, bản thân mình có thể thoải mái giết người diệt khẩu, rồi sau đó trở về tiếp tục làm đại vương sơn tặc. Nhưng mà thứ nhất xuống tay với thân thể của chính mình hay lắm, thứ hai, Phó đại trại chủ nàng cũng phải người thích gây khó dễ cho người khác, huống hồ ai biết sử dụng thẩn thể này trong thời gian lâu dài có tác dụng phụ hay , tất cả liền thuận theo tự nhiên .
... ...... ......
Hết chương 4.
Chú thích (*): Hai câu thơ được trích trong bài thơ Ẩm Tửu (kỳ 5) của nhà thơ Đào Uyên Minh.
Toàn bài hán việt:
Ẩm tửu
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn...
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Dịch thơ:
Uống rượu
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: "Sao được vậy ?"
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả quên lời.
(nguồn trích dẫn :Wikipedia)
Last edited by a moderator: 13/10/15