1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm thái tử phi- Viên Bất Phá (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Phuonghanam88

      Chương 4: Phiền toái bắt đầu

      Tề là quốc họ Đại Tấn, cũng giống như Đông Phương là quốc họ nước Ngụy, Phó là quốc họ nước Sở. Trong thiên hạ ba họ này nhiều đếm xuể, cho nên khi nghe thấy tên , Phó Du Nhiên cũng chỉ cảm thấy quen tai, nghĩ gì nhiều. Tề Diệc Bắc sau khi nêu tên của mình cũng nhận được hiệu quả kinh động lòng người, trong lòng khỏi có chút mất mát, lại nghĩ đến tình hình tại, nản lòng thoái chí đem mặt chôn trong đầu gối, qua lúc lâu sau, thấy người bên cạnh cũng có động tĩnh gì, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phó Du Nhiên "mang" thân thể của mình nhảy tới nhảy lui, nhìn rất kỳ quái. Tề Diệc Bắc trong lòng tức giận hỏi, " còn có lòng dạ thảnh thơi mà chơi đùa sao?"

      Phó Du Nhiên dừng lại, kẹp chặt hai chân, trong mắt phun ra hừng hực lửa giận, "Chơi đùa, NND ( câu chửi), ta muốn mao xí.

      "Vậy mau , nhảy nhảy như thế làm gì chứ?"

      Nếu phải vì mang thân thể của nàng, Phó Du Nhiên cơ hồ là muốn bóp chết , "Muốn ta như thế nào a? Ta..."

      Phó Du Nhiên thề, từ đến lớn, số lần nàng đỏ mặt tuyệt đối vượt qua mười lần, nhưng như vậy cũng lên rằng da mặt nàng dày, có cảm giác xấu hổ, tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nàng dầu gì cũng là nương còn chưa xuất giá, làm sao có thể mang theo cái đó của nam nhân mà tiểu được?

      Tề Diệc Bắc rốt cuộc cũng hiểu vấn đề, bất đắc dĩ cười : "Nếu nhắm mắt lại đừng có nhìn, ta giúp "" giải quyết."

      " được!" Phó Du Nhiên chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Muốn đôi tay thon dài ngọc ngà của ta chạm vào cái thứ ghê tởm đó sao? Huynh nằm mơ !"

      "Thon dài ngọc ngà?" Tề Diệc Bắc giơ tay lên ngắm nghía, ngón tay cũng thon dài tinh tế , móng tay cũng hồng hào sáng bóng, bất quá lòng bàn tay quá nhiều vết chai sần, nữ hài tử, mà biết chăm sóc cho tốt. Tề Diệc Bắc thưởng thức "Bàn tay ngọc" xong liền ngẩng đầu, thấy Phó Du Nhiên “mang” thân thể của , hai tay hai chân quắp chặt lấy thân cây, Tề Diệc Bắc tới tò mò hỏi: " làm gì vậy?"

      Phó Du Nhiên kìm nén đến xanh cả mặt, "Ta ôm thân cây này chặt, còn có thể chống đỡ thêm lúc nữa!"

      Tề Diệc Bắc tức đến xịt khói, tay kéo Phó Du Nhiên xuống, "...Nhanh chóng giải quyết , để lâu nghẹn hư thân thể của ta ta để yên cho đâu!"

      Phó Du Nhiên thống khổ kẹp chặt hai chân, vẫn cứng đầu , "Ta muốn !"

      Tề Diệc Bắc giận đến gật đầu liên tục, "Tốt, , ta cởi xiêm y ngay tại đây!"

      Phó Du Nhiên tính ngươi cởi mặc xác ngươi, liên quan gì đến ta, đột nhiên nghĩ đến đúng a, cởi xiêm y, chẳng phải là...Mắt thấy Tề Diệc Bắc đem đôi tay "thon dài ngọc ngà" đặt lên bên hông, bắt đầu cởi bỏ xiêm y, tháo thắt lưng, Phó Du Nhiên vội vàng hét to: "Dừng tay."

      Dứt lời cũng chờ Tề Diệc Bắc uy hiếp tiếp, nàng chạy nhanh vào trong rừng, nín được nữa. Tề Diệc Bắc cười hài lòng, cao giọng : "Thế có phải hơn , nghe lời chút, bằng tự gánh lấy hậu quả."

      Trong rừng cây truyền ra vài thanh chửi rủa nho , Tề Diệc Bắc đột nhiên muốn nhìn chút tình cảnh trong đó là gì, tuy nhiên lại cảm thấy hành vi nhìn lén bản thân mình tiểu tựa hồ rất biến thái, tức ngừng lại. Qua hồi lâu, khi Tề Diệc Bắc còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, cuối cùng Phó Du Nhiên từ trong rừng ra, bất quá… vạt áo và góc quần có dính chất lỏng khả nghi…

      Tề Diệc Bắc nổi giận gầm lên tiếng: " lại có thể để "ta" tè ra quần!"

      Phó Du Nhiên cũng bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi : “Ta cảnh cáo huynh, lần sau cái của nợ của huynh lại vung tứ tung, ta cắt nó!”

      nâng nó đúng cách!”

      “Huynh. . ." Phó Du Nhiên tức giận, cả người phát run: "Tề Diệc Bắc! Ta cho huynh biết, nếu huynh nghĩ ra biện pháp quay lại như cũ, đừng trách ta tâm tư thâm độc biến huynh thành thái giám!"

      đại nam nhân chỉ vào tiểu nương đối diện hét lớn “Ta biến huynh thành thái giám" chung quy là vấn đề gì đây? Chắc chắn là rất quái dị ? Tề Diệc Bắc cũng chút yếu thế muốn rống lại nàng, mang thân thể của nàng, hai người lợi thế như nhau, ai sợ ai nào? Nhưng vừa mở miệng liền phát giác dường như mình còn chưa hỏi tên nàng, phải biết rằng, mắng chửi người khác mà gọi tên khí thế giảm rất nhiều, cho nên Tề Diệc Bắc quyết định, trước tiên áp dụng chính sách dụ dỗ, hỏi tên của nàng trước rồi rống cũng muộn. Nghĩ đến đó khẩu khí của cũng dịu lại: "Các biện pháp có thể nghĩ đến chúng ta thử qua, có cảm thấy chuyện này xuất đúng lúc ? phải là thiên thời địa lợi nhân hoà sao?"

      Phó Du Nhiên gật gật đầu: "Quả thực có lý, chuyện đó… Ngày mai chúng ta quay lại thử tiếp xem thế nào?" Nàng khẳng định chuyện này xảy ra đúng lần va chạm kinh thiên động địa đó, nhưng thủy chung vẫn tìm ra mấu chốt của vấn đề. việc tới nước này, cũng chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, chờ đúng giờ đó ngày mai lại đến.

      Ước định xong, hai người lại cùng trầm mặc, sắc trời dần tối, hai người vẫn ở tại chỗ, phải muốn rời , mà là vẫn chưa thích ứng được với giới tính và thân thể mới của mình. Tề Diệc Bắc phá vỡ khí trầm mắc trước tiên: “Ta vẫn chưa biết tên gì.” Hỏi xong, thấy toàn thân mình nổi da gà, hỏi chính thân thể mình: ngươi tên gì, tin tưởng phải là tất cả mọi người ai cũng có thể tiếp nhận được.

      "Phó Du Nhiên."

      Tề Diệc Bắc hơi kinh ngạc chút, cứ đinh ninh là tất cả nữ sơn tặc phải có cái tên rất hùng hổ, cái gì Tôn Nhị rồi Mẫu Dạ Xoa gì đó.

      "Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiên nam sơn.( *). Người đặt tên cho hy vọng có thể tiêu sái tùy hứng, thong dong cả đời."

      Phó Du Nhiên cười cười, "Rốt cuộc vẫn là người có đọc sách."

      Tề Diệc Bắc đột nhiên nhớ tới việc: " để ta , vì sao lại còn đuổi theo?" Nếu Phó Du Nhiên đuổi theo, bọn họ làm sao có thể xảy ra chuyện ngu ngốc như vậy!

      Phó Du Nhiên duỗi tay : "Ta muốn đến cho huynh biết, thức ăn sơn trại cung cấp cho con tin chỉ có ba ngày, quá thời hạn ngừng cấp cơm nước, sống chết của con tin mặc cho số phận."

      Tề Diệc Bắc tức giận : "Ta giống như người giữ chữ tín, quan tâm đến sống chết của người khác ư? Chuyện đó đáng để đích thân chuyến sao? Nếu đến, chúng ta làm sao biến thành bộ dạng như thế này?"

      “Ta làm sao mà biết chuyện thành như vậy?” Phó Du Nhiên nhún vai cái, "Huynh thân là khổ chủ, đương nhiên cần được biết quyền lợi và nghĩa vụ của con tin mà." Sơn trại cung cấp thức ăn, đây là quyền lợi con tin được hưởng, lấy việc ngừng đưa thức ăn để uy hiếp tới khổ chủ, chính là nghĩa vụ của con tin.

      Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên cái, đột nhiên có chút giác quan thứ sáu của "Nữ nhân": "… Sao ta cứ cảm thấy… dường như chút nóng vội cũng có vậy?"

      "A?" Phó Du Nhiên sờ sờ mặt, "Có thể nhìn ra được a?"

      …” Tề Diệc Bắc có chút sốt ruột. Phó Du Nhiên nhếch miệng cười tiếng, "Ta chỉ nghĩ, nếu vạn nhất đổi lại được thế nào? Kỳ chúng ta cũng phải nghĩ thoáng chút."

      Miệng Tề Diệc Bắc dần dần biến thành chữ “O”: “ cái gì?” Chẳng lẽ nữ nhân này… muốn chiếm luôn thân thể của sao? Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, trả lời, thế vô thường, ai có thể nghĩ nàng tự dưng lại biến thành nam nhân? Kỳ nàng cũng rất thương tâm nha, nhưng làm nam nhân cũng có chỗ tốt, hơn nữa thân là đại trại chủ của sơn tặc, nam nhân so với nữ nhân làm việc tiện hơn rất nhiều. Đỡ cho các huynh đệ phải lo lắng nàng gả được phải thành lỡ , lập gia đình biến thành cưới vợ.Với vẻ ngoài tuấn tiêu sái này, lừa vài nương mang về làm áp trại phu nhân cũng phải việc khó, nghĩ đến đây, tương lai nàng quả thực vô cùng xán lạn.

      Có lẽ trực giác của nữ nhân nhạy bén, nên đương nhiệm “Nữ nhân” Tề Diệc Bắc đoán ra được chín, mười phần ý tưởng của Phó Du Nhiên, hoảng sợ túm lấy Phó Du Nhiên, “ đừng có mơ! Ta muốn cả đời làm nữ nhân!”

      Phó Du Nhiên mỉm cười, “Tốt thôi, vậy đổi lại .” Hắc hắc, nàng tin Tề Diệc Bắc có biện pháp gì. Tề Diệc Bắc khóc ra nước mắt, đột nhiên trong đầu ra ý tưởng: “Có!”

      Phó Du Nhiên giật mình hoảng sợ, Tề Diệc Bắc mừng rỡ : “Có người có thể nghĩ ra biện pháp.”

      “Là ai?”

      “Quốc sư đương triều.”

      Nhắc tới quốc sư nước Đại Tấn, đó cũng phải là người bình thường, tuy mấy năm nay đất nước vẫn mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, cần phải thi triển pháp lực, nhưng chỉ cần tới việc làm quốc sư qua hai triều mà dung nhan vẫn già là cũng đủ làm cho các nữ tử trong cả nước ghen tị đỏ cả hai mắt. Những năm gần đây, bệnh mắt đỏ ở biên giới Đại Tấn đôi lúc phát sinh, sau cũng biết là lão bản thanh lâu tài cao đức kém nào đó khơi mào, hóa trang cho các nương bị đỏ mắt giả mạo loài thỏ Tây Vực để tiếp khách, về sau các thanh lâu trong cả nước đều bắt chước theo. bị nhiễm bệnh, nhưng mắt cũng phải vẽ đỏ, thời gian trong dân gian Đại Tấn lưu hành câu: “Hôm nay ngươi có đỏ ?” Bởi vậy có thể thấy được, tuy rằng quốc sư thi triển pháp lực hơn người của mình trước dân chúng, nhưng lực ảnh hưởng của , sớm ăn sâu vào lòng người.

      Phó Du Nhiên khinh thường, “Phải, ta sớm nghe danh quốc sư thần thông quảng đại, nhưng mà, hai người chúng ta hề quen biết , sao có thể giúp chúng ta, huống hồ ngay cả cách tìm được thế nào cũng biết nha."

      Tề Diệc Bắc tự tin cười tiếng, "Yên tâm, Tề An có thể tìm được , chỉ cần đến đây, mọi thứ đều thành vấn đề.”

      Phó Du Nhiên sửng sốt hồi, ngơ ngác : “Ngươi thực muốn suy tính thử làm nữ nhân sao? Kỳ làm nữ nhân cũng rất tốt.”

      Nhìn sắc mặt Tề Diệc Bắc dần dần biến đổi, Phó Du Nhiên vội vàng dừng lại: "Được rồi, đổi đổi, ta thấy sắc mặt ngươi tốt lắm, có phải cũng muốn tiểu hay ? nhanh , đừng có nhịn đến nghẹn hư thân thể của ta nha.”

      Kỳ làm nam nhân đích xác rất tốt, hơn nữa nơi này bốn bề vắng lặng, bản thân mình có thể thoải mái giết người diệt khẩu, rồi sau đó trở về tiếp tục làm đại vương sơn tặc. Nhưng mà thứ nhất xuống tay với thân thể của chính mình hay lắm, thứ hai, Phó đại trại chủ nàng cũng phải người thích gây khó dễ cho người khác, huống hồ ai biết sử dụng thẩn thể này trong thời gian lâu dài có tác dụng phụ hay , tất cả liền thuận theo tự nhiên .

      ... ...... ......
      Hết chương 4.

      Chú thích (*): Hai câu thơ được trích trong bài thơ Ẩm Tửu (kỳ 5) của nhà thơ Đào Uyên Minh.

      Toàn bài hán việt:

      Ẩm tửu

      Kết lư tại nhân cảnh,
      Nhi vô xa mã huyên.
      Vấn quân hà năng nhĩ?
      Tâm viễn địa tự thiên.
      Thái cúc đông ly hạ,
      Du nhiên kiến nam sơn.
      Sơn khí nhật tịch giai,
      Phi điểu tương dữ hoàn...
      Thử trung hữu chân ý,
      Dục biện dĩ vong ngôn.

      Dịch thơ:

      Uống rượu

      Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
      thấy ồn ngựa xe.
      Hỏi ông: "Sao được vậy ?"
      Lòng xa, đất tự xa.
      Hái cúc dưới giậu đông,
      Thơ thới nhìn núi Nam.
      Khí núi ánh chiều đẹp,
      Chim bay về từng đàn.
      Trong cảnh có thâm vị,
      Muốn tả quên lời.

      (nguồn trích dẫn :Wikipedia)
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      song ngư thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: mảnh hỗn loạn ()

      Cuối cùng cuộc thương lượng cũng có kết quả, hai người tâm tư cũng nhõm hơn, lúc này Tề Diệc Bắc mới nhớ tới mục đích chính khiến ngang qua nơi đây. “Nguy rồi!”

      “Lại làm sao vậy?”

      “Ta muốn đuổi theo người…” Tề Diệc Bắc ngửa mặt lên trời khóc ra nước mắt, “Đến tột cùng ta vì cái gì chạy đến đây!”

      Tâm trạng thảm hại của Tề Diệc Bắc khiến cho Phó Du Nhiên rất thông cảm, "Hai chúng ta cũng coi như có duyên, ta liền cho huynh biết, nhìn thấy cái chỗ đường rẽ đó ? con đường đến núi Lạc Vân , con đường về Lâm Đình trại, người huynh muốn tìm nếu như hai con đường này, trăm phần trăm sa lưới."

      Tề Diệc Bắc cố gắng mất nửa ngày mới tiêu hóa được ý trong lời của Phó Du Nhiên: “Đều là… trại sơn tặc sao?”

      Phó Du Nhiên gật gật đầu, Tề Diệc Bắc tức giận cực kỳ : “Chẳng lẽ việc trị an của Đại Tấn lại kém cỏi như vậy ư? Vì sao mỗi con đường đều có sơn tặc?”

      Phó Du Nhiên đồng ý : “Huynh đừng như vậy, nếu huynh đường lớn chắc chắn có việc gì rồi? Ai bảo các huynh chọn đúng con đường do sơn tặc chúng ta tu sửa để làm chi?” Tuy như vậy, nhưng Phó Du Nhiên nhìn vẻ mặt đau khổ của “Chính mình” vẫn thấy thoải mái, khoát tay áo , "Được rồi, được rồi, huynh qua chút về người huynh muốn tìm tên gọi là gì, hình dáng ra sao, ta hỏi các huynh đệ.”

      “Nàng tên là Yến Bội Nhược, năm nay mười tám tuổi, vô cùng xinh đẹp.” Tề Diệc Bắc đến đây, che mặt ngồi xuống, “Xong rồi, nếu nàng rơi vào trong tay bọn sơn tặc, tất nhiên…”

      biết tại sao, Phó Du Nhiên lại hiểu được trong lòng Tề Diệc Bắc nghĩ gì, nàng nhăn mặt , “Sao huynh lại có ý nghĩ xấu xa như vậy được? Sơn tặc làm sao? Chúng ta tuy gọi là cướp, nhưng vẫn luôn coi trọng đạo nghĩa tối thiểu. Như Thần Phong trại chúng ta chưa bao giờ ràng buộc bằng hồng phiếu.” Ràng buộc bằng hồng phiếu, chính là bắt cóc nữ tử làm con tin, dựa vào đó hằng ngày có thể cầu cung cấp từng bữa cơm hàng ngày, việc này luôn bị giới sơn tặc phỉ nhổ. Đều quốc có quốc pháp, gia có gia quy, sơn tặc chúng ta, cũng có quy củ của sơn tặc. Những loại như đám ma, đám cưới, người đưa thư, người bán hàng rong, thầy thuốc trong thôn, thầy tướng số gieo quẻ, kẻ goá bụa đơn, xe ngựa của khách điếm, tiệm bán quan tài, cho dù ở ngay trước mắt cũng thể cướp đoạt .

      Tề Diệc Bắc nửa tin nửa ngờ nhìn Phó Du Nhiên: “Lời này là sao?” Sơn tặc cũng coi trọng đạo nghĩa sao?

      “Tin hay tùy huynh, nhưng ta cho phép huynh tổn hại tấm chân tình này!” Tuy là sơn tặc nhưng vẫn có cá tính.

      Tề Diệc Bắc vội vàng cười làm lành : “Ta có ý này, chỉ là ta biết quy củ của các người mà thôi, có chút hiểu lầm.”

      cho phép dùng mặt của ta thể biểu tình ghê tởm như vậy!” Phó Du Nhiên vô cùng khó chịu , “Chỗ khác ta dám , nhưng hai nhà sơn tặc này ta có thể cam đoan, người trong Lâm Đình trại từ trước tới nay chỉ muốn đòi tiền, nếu Yến Bội Nhược gì đó mà rơi vào tay bọn họ, cùng lắm chỉ bị biến thành nha hoàn sai vặt thôi, chờ khi bọn họ chán ghét nha đầu chết tiệt kia thả người thôi .”

      Tề Diệc Bắc dè dặt hỏi: “ tại… lưu hành mốt nữ tử làm trại chủ sao?”

      Phó Du Nhiên khó chịu hỏi: “Nữ tử có vấn đề gì?”

      có gì!” Tề Diệc Bắc xua tay lia lịa, “Nữ tử cũng chống đỡ nửa bầu trời, ai nữ tử bằng nam tử.”

      Nhìn “Chính mình” ăn khép nép, cúi đầu khom lưng, Phó Du Nhiên hiểu sao cảm thấy rất bực bội như vậy?

      “Lâm Hi Nguyệt phải trại chủ, mà là con của trại chủ!”

      Tề Diệc Bắc gật đầu, lại hỏi: “Còn sơn trại nữa tên gì ấy nhỉ, sơn trại đó..?”

      “Núi Lạc Vân ngươi càng cần lo

      lắng.”


      “Vì sao? Trại chủ nơi đó cũng là nữ tử sao?”


      phải như vậy, từ trại chủ đến đầu bếp ở nơi đó, đều có bóng dáng nữ nhân nào cả.”


      Nghe thấy tình trạng đó, Tề Diệc Bắc lại bắt đầu lo lắng, nên biết rằng Yến Bội Nhược phải là mỹ nữ bình thường, mà có nam nhân nào lại có sắc tâm đâu? Nhìn khuôn mặt Tề Diệc Bắc đầy vẻ lo lắng, Phó Du Nhiên trêu ghẹo : “Thế nào? Yến Bội Nhược là người thân mật của ngươi sao?”


      Tề Diệc Bắc đồng ý liếc nhìn Phó Du Nhiên cái, tuy rằng nàng mang thân thể của nam nhân, nhưng cách chuyện cũng nên thô tục như thế chứ! Cái gì mà người thân mật chứ? Gọi là hồng nhan tri kỷ được sao?


      “Được rồi, làm gì mà phải bày ra dáng vẻ u oán đó chứ?” Phó Du Nhiên chịu nổi lắc đầu cái. “Yên tâm , sơn trai bọn họ chỉ thích nam nhân cường tráng thôi.”


      “Hả?”


      “Hả cái gì mà hả?” Phó Du Nhiên bất mãn trừng mắt với Tề Diệc Bắc, nàng như vậy là văn minh lắm rồi đó. “Đoạn tụ, đồng bóng, đồng chí, thủy tinh, thỏ, tìm tư hiểu được tự mình lý giải .”


      Tề Diệc Bắc ngớ ngác gật gật đầu, thiên hạ rộng lớn gì là thể xảy ra, hang ổ của sơn tặc cũng có thể bồi dưỡng đám đại hán vạm vỡ như vậy làm BL sao? (BL: Boy love). Thời điểm Tề Diệc Bắc ngẩn người, Phó Du Nhiên nhìn sắc trời, kêu lên: “Chúng ta trước tiên vẫn nên về Thần Phong trại , mặt chờ gã quốc sư kia đến, mặt ta thay huynh hỏi thăm tung tích của tiểu thư Yến Bội Nhược kia.”


      Tề Diệc Bắc mặc dù muốn nhưng cũng có biện pháp nào khác, đành ngoan ngoãn lên ngựa. Cảm giác Phó Du Nhiên ngồi lưng ngựa là tốt, đại khái là thân thể nam nhân chân tay đều dài, khống chế ngựa cũng tương đối dễ dàng hơn, nàng tiên phong mở đường. Tề Diệc Bắc nhìn thảm hơn, lúc trước chỉ nhìn thẳng là có thể thấy xung quanh, giờ phải ngẩng đầu, cố gắng hết sức mới leo được lên lưng ngựa, lại thấy Phó Du Nhiên cưỡi ngựa quay lại, ghì dây cương tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào . Tề Diệc Bắc rợn tóc gáy, biết có phải Phó Du Nhiên lại đột nhiên đổi ý, muốn giết người diệt khẩu hay . Nếu như thế, bản thân phải nắm chắc thời cơ để chạy trốn? Hay là liều mạng chiến đấu đây? Lúc suy nghĩ lung tung, Phó Du Nhiên đột nhiên : “Yến Bội Nhược? Huynh vừa ra cái tên này đúng ?”


      Tề Diệc Bắc gật đầu. Phó Du Nhiên cảm thấy có chút choáng váng, tên này sao thấy nghe quen tai, vừa mới thúc ngựa, có lẽ là đường xóc làm tăng tiến trình sản sinh tế bào não, cuối cùng nàng mới nhớ ra người kia là ai. phải trong tờ “Đại Tấn thời báo” mỗi tháng, thường xuyên xuất tin tức Thái tử điện có tình cảm với Yến Bội Nhược sao? Chẳng lẽ là Yến Bội Nhược—con của Thượng Thư Bộ binh đương triều ư? Phó Du Nhiên cúi đầu nhìn xiêm y người, chất liệu hảo hạng, phải nhà phú quý bình thường có thể sở hữu, thân thể còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, ách…. tên là gì nhỉ? “Huynh…..huynh tên là Tề….”


      lắp cũng phải là tính cách của Phó Du Nhiên, chẳng qua nàng đột nhiên nghĩ tới khả năng, nếu như đúng với suy nghĩ của nàng, thân xác mà nàng mang chẳng lẽ là….


      “Tề Diệc Bắc.”


      Nghe được đáp án trong dự liệu, Phó Du Nhiên cười khan hai tiếng, “Cái đó….. Thái tử nước Đại Tấn chúng ta, huynh có biết tên là gì ?”


      Tề Diệc Bắc liếc mắt khinh thường, hóa ra vị trại chủ này cũng ngốc đến nỗi hai tai nghe thấy chuyện trong thiên hạ, “ngọt ngào” cười tiếng. “ họ Tề, gọi là Tề Diệc Bắc.”


      “Vậy huynh chính là……” Thái tử? Phó du Nhiên bỗng nhiên thấy khó thở, thôi xong rồi, đến từ cướp bóc đến hoán đổi thân xác, đơn giản sau này khi thái tử bình an trở lại kinh thành, lại chợt nhớ tới chuyện xảy ra, vì ỏ vẻ bản thân mình minh thần võ, lại muốn chứng minh “ ” là mình chưa từng biến thánh nữ nhân, vậy Thần Phong trại chẳng phải là rơi vào kết cục giống như Hắc Hùng trại hay sao? tại Phó Du Nhiên thể nghĩ tới việc giết người diệt khẩu kia làn nữa, liếc mắt thấy sắc trời tối dần, có lẽ chính là thời cơ tốt.


      Tề Diệc Bắc rùng mình cái, nhìn sắc mặt Phó Du Nhiên : “ nghĩ cái gì vậy?”


      Phó Du Nhiên trả lời rất thành thực: “ suy nghĩ tương lai của ta.”


      Tề Diệc Bắc đột nhiên có dự cảm tốt. “Nàng” khẽ dựng mày liễu: “Phó Du Nhiên, dám có ý đồ mưu hại thái tử đương triều sao?”


      Phó Du Nhiên hoảng sợ, sao Tề Diệc Bắc lại biết được ý nghĩ của nàng? Ý niệm trong đầu trôi xuống bụng, đồng tử Phó du Nhiên co lại chút, nàng híp mắt nhìn Tề Diệc Bắc, lúc lâu sau mới : “NND, thiếu chút nữa bị người hù dọa!”
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: mảnh hỗn loạn (hai)

      Tề Diệc Bắc có chút hiểu ra sao, bộ dạng Phó Du Nhiên ràng là "Ta vạch trần ngươi", "Thái tử đương triều đối với Hoàng Hậu gì nghe nấy, hơn nữa nơi này cách xa kinh thành cả ngàn dặm, Hoàng Hậu sao chịu cho thái tử rời khỏi kinh? Coi như để rời kinh sao có thể yên tâm để cho Thái tử mình? Huống chi Thái tử yếu ớt nhiều bệnh, huynh nhìn lại thân thể này của huynh ." Để chứng minh cho lời của mình, Phó Du Nhiên còn mãnh liệt vỗ vỗ vào ngực, "Trọng yếu nhất, có thể huynh có võ công."

      Tề Diệc Bắc nhất thời cứng họng, Phó Du Nhiên vội ho tiếng để kết thúc câu: "Từ tổng hợp , làm sao huynh có thể là vị Thái tử ốm yếu kia được? Huynh là to gan, lại dám giả mạo Thái Tử đương triều ! Ta , huynh có giả trang cũng phải giả trang làm người khác chứ, tỷ như Hoài Vương chính là lựa chọn tốt, tối thiểu thân thể khỏe mạnh, phù hợp với tiêu chuẩn cơ thể của huynh."

      Tề Diệc Bắc im lặng nhìn Phó Du Nhiên giống như là vừa thông suốt, nàng cũng đúng, bản thân nhất thời cũng phản bác được. Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc lên tiếng, giống như là chấp nhận, thở phào cái, "Ta lão huynh à, huynh tuy là giả mạo, nhưng trang phục giả mạo tệ, lừa gạt mấy quả phụ, phú bà gì đó dư sức rồi."

      Tề Diệc Bắc trợn tròn mắt, Phó Du Nhiên lại : "Nhưng huynh còn lừa cả ta làm gì? Huynh có biết mới vừa rồi ta thiếu chút nữa giết người diệt khẩu? Nhặt về được cái mạng rồi huynh nên biết chừng mực ."

      Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười nhìn Phó Du Nhiên, lắc đầu cái, được rồi, cũng đỡ cho phải giải thích, chuyện quan trọng trước mắt chính là phải đổi lại thân thể của chính mình cái , những thứ khác sau này hãy . Phó Du Nhiên hả hê hỏi "Huynh tên là gì?"

      "Tề. . . . . . Tử." Tề Diệc Bắc thất bại, thuận miệng bịa đại cái tên. Phó Du Nhiên bĩu môi xem thường, "Kỳ Tử (con cờ)? là khó nghe, khó trách lại muốn trộm tên của người khác."

      Tề Diệc Bắc bó tay, chỉ đành phải : "Mau trở về thôi, phải nhanh chóng tìm tung tích của Bội Nhược ."

      Phó Du Nhiên lại sững sờ, "Huynh phải là. . . . . . Đồ giả mạo sao?"

      Tề Diệc Bắc nhịn xuống kích động đến mức muốn nổ tung, cố nặn ra nụ cười : "Chuyện Yến tiểu thư là , ra ta là thị vệ cận thân của Thái Tử , thay Thái Tử điện hạ truy tìm tung tích của Yến tiểu thư."

      Phó Du Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn Tề Diệc Bắc, "Huynh lại dọa ta?"

      Tề Diệc Bắc muốn ngửa mặt lên trời mà hét to, " mau chóng đến hai sơn trại kia thăm dò chút chẳng phải biết ngay hay sao?"

      Cũng có đạo lý, Phó Du Nhiên gật gật đầu, xoay người định rời , Tề Diệc Bắc lại giữ lấy nàng, "Sau khi trở về được ra chuyện của chúng ta."

      "Tại sao?",

      Tề Diệc Bắc xanh mặt : " cho rằng mọi người tin chuyện này sao?"

      Lời của Tề Diệc Bắc còn chưa dứt, từ trong rừng vang lên hồi tiếng chuông đồng thanh thúy, Phó Du Nhiên vui mừng , "Là người của Thần Phong trại."

      Tề Diệc Bắc nhìn về phía sâu trong rừng cây, dựa vào sắc trời mờ tối quả nhiên nhìn thấy mấy người chạy đến, tiếng chuông kía chính là phát ra từ vật cưỡi của bọn họ --Những con lừa đầu đen. . . . . . cổ đeo chuông. Người cầm đầu hẳn là thiếu nữ xinh đẹp kia, nàng mặc nam trang giống Phó Du Nhiên, nhưng tính tình tùy ý như Phó Du Nhiên, người nàng bừng lên cảm giác khí khái hào hùng, nương kia vừa nhìn thấy hai người, cao giọng hét lớn: "Ngươi được lắm nha đầu thối, chậm trễ lâu như vậy, ra là hẹn hò tư tình với nam nhân!"

      Phó Du Nhiên cam chịu : "Nha đầu chết tiệt kia, tới cũng báo trước cho bổn trại chủ tiếng!"

      nương kia -- Lâm Hi Nguyệt của Lâm Đình trại sửng sốt, người vừa rồi chuyện là ai vậy? Bộ dạng rất tuấn tú, trang phục cũng hết sức đẹp mắt, nhưng mấy lời vừa rồi nên thốt ra từ trong miệng của , lại nhìn nha đầu thối kia, hôm nay sao lời nào, chẳng lẽ là thấy có soái ca trước mặt nên giả bộ ngây thơ? Lâm Hi Nguyệt len lén kề sát "Phó Du Nhiên" bên cạnh, giọng : "Nha đầu thối, sao vậy hả? Thấy soái ca trước mặt liền chuyện nữa hay sao?"

      Mấy người Thần Phong trại còn lại cũng lên, đồng thanh hô: "Trại chủ."

      Tề Diệc Bắc. . . . . . Uất ức. Nhìn Phó Du Nhiên cách đó xa cầu xin giúp đỡ, Phó Du Nhiên vốn cảm thấy làm nam nhân hình như cũng tồi, nhưng bây giờ nhìn huynh đệ nhà mình cùng nha đầu chết tiệt kia đều vây quanh "Trại chủ" hỏi han ân cần, đem mình gạt qua bên, trong lòng vô cùng khó chịu, ràng mình mới là trại chủ mà! Nếu như hai người đổi trở lại, như vậy sau này nàng còn có thể được huynh đệ thân thiết quan tâm sao? được! Tuyệt đối được! Phó Du Nhiên thúc ngựa tới bên cạnh Lâm Hi Nguyệt, cực kỳ chân thành mở miệng : "Hi Nguyệt. . . . . ."

      Lâm Hi Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ, hai gò má ửng đỏ, coi như nha đầu thối kia cũng có lương tâm, còn biết giới thiệu soái ca cho mình, Lâm Hi Nguyệt muốn cùng soái ca thâm tình nhìn nhau, ai biết câu tiếp theo của soái ca làm cho nàng cùng đám sơn tặc hóa đá tại chỗ.

      "Hi Nguyệt, ta là Du Nhiên đây."

      trán Lâm Hi Nguyệt lập tức đầy vạch đen, nàng cảm thấy có cái gì đúng rồi, nha đầu thối kia làm sao lòng tốt giới thiệu cho mình hàng tốt như vậy? ra là người này ngoại trừ vẻ đẹp mã ra hẳn chính là tên điên hơn kém! Nàng trợn trắng mắt liếc nhìn "Phó Du Nhiên", cắn răng nghiến lợi : "Nha đầu thối, trở về ta tính sổ với ."

      Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên, ra vẻ ta đoán trước như vậy mà, Phó Du Nhiên khẽ cắn răng, trước nhịn , có chuyện gì chờ trở về rồi hãy . Tề Diệc Bắc hiển nhiên tiếp nhận được sóng điện não của Phó Du Nhiên, nhìn Lâm Hi Nguyệt nhe răng cười tiếng, "Hi Nguyệt, chúng ta về trước thôi."

      Lâm Hi Nguyệt cùng mấy tên sơn tặc như gặp phải quỷ, thiếu chút nữa té từ lưng lừa xuống, sơn tặc dáng người cao gậy vội la lên: "Trại chủ, người sao chứ?"

      Tề Diệc Bắc phản ứng có điểm chậm chạp, Phó Du Nhiên cười như cười ở bên : "Khí Nha, yên tâm , trại chủ của các ngươi có việc gì."

      Thiếu niên được gọi là Khí Nha nhìn chằm chằm vào tên de béo số trước mặt. Mới mấy canh giờ gặp, Trại chủ tên tuổi của mấy huynh đệ trong trại cho cái người vốn quen biết này? Lại nhớ đến biểu vừa rồi của Trại chủ, chẳng lẽ chân tướng việc đúng như lời Đại tỷ Lâm Hi Nguyệt ? Trại chủ thấy bộ dáng tuấn tú khí khái, cho nên đối với động tâm? Nghĩ tới đây, Khí Nha nhìn về phía "dê béo số " trong mắt lên địch ý. Phó Du Nhiên cảm nhận được Khí Nha đối với "Mình" bất mãn cảm thấy có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là thân thể này trong lúc vô tình đắc tội ? đúng a, kể từ lúc dê béo sa lưới, nàng theo dõi toàn bộ quá trình đó, cũng phát có cái gì đúng.

      "Khí Nha? Có phải "ta" từng đắc tội với ngươi ? Nếu có, ta thực xin lỗi."

      Khí Nha là đứa trẻ bị bỏ rơi mười lăm năm trước được Cốt ca nhặt được trong rừng, cả sơn trại cũng chỉ có Khí Nha cùng xấp xỉ tuổi với Phó Du Nhiên, hai người chuyện rất hợp ý, rồi thành tri kỷ, Phó Du Nhiên cũng muốn vài ngày tới cùng huyên náo vui.

      Khi nàng lời xin lỗi, Tề Diệc Bắc lại chứa bụng tức, mình từ đến lớn chưa từng hạ thấp bản thân xin lỗi người khác, hôm nay lại bị tên tiểu tử chiếm tiện nghi, nhưng mình cho tới bây giờ có trêu chọc qua tiểu tử kia, tại sao ngươi đối với ta. . . . . . Thân thể của ta bày ra sắc mặt như vậy?

      Khí Nha vừa để ý tới dê béo trước mắt chủ động tạ lỗi, lại vừa cảm nhận người trại chủ tản ra từng đợt hàn ý, lại càng thêm tin chắc ý nghĩ của mình, trong lòng càng buồn bực, đừng thấy bộ dạng Trại chủ sợ trời sợ đất mà lầm, ở phương diện khác lại cực kỳ đơn thuần, hôm nay nhìn thấy thái độ của Trại chủ đối với tên tiểu bạch kiểm này, tám mươi chín phần trăm là bị bộ dạng của tên ăn cơm mềm* kia lừa rồi! Khí Nha hiển nhiên có chú ý, "Tề Diệc Bắc" từ dê béo, biến thành tiểu bạch kiểm, từ tiểu bạch kiểm lại chuyển đổi thành dạng ăn cơm mềm rồi. Chỉ là đáng thương cho Phó Du Nhiên tạm thời bị đột biến gien, cuối cùng cũng hiểu địch ý phát ra càng ngày càng nhiều người Khí Nha đến từ đâu. Tề Diệc Bắc lúc này cũng ý thức được mọi người ở đây có thể là thích ứng giọng của mình vừa rồi, đề cao lượng gấp hai lần, cao giọng quát lên: "Đem theo de béo, ách...Chúng ta hồi trại!"

      Lời vừa ra mặc dù mọi người thấy kì quái, nhưng cuối cùng trại chủ cũng khôi phục được phong thái trước đây, nên cũng nghĩ nhiều. Khí Nha lập tức nhảy xuống lừa, đem tên tiểu bạch kiểm vừa mắt kia lôi khỏi ngựa, khỏi trói chặt.

      ... ...... ...... .........
      Hết chương 6
      song ngư thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Ta là trại chủ


      Mãi cho đến khi mặt nàng úp xuống đất, lưng hướng lên trời, bị vắt ngang lưng lừa, Phó Du Nhiên mới hồi phục lại tinh thần, trong suốt quá trình, đầu óc của nàng vẫn rơi vào trạng thái đình trệ, nàng vốn là trại chủ minh thần võ của Thần Phong trại, vì sao bị loại “đãi ngộ” này?

      “Khí Nha! Ta mới là trại chủ của ngươi!”

      Tức Phó Du Nhiên đem việc xảy ra thầm , vốn tưởng rằng có vài giọt nước mắt đồng cảm, ai ngờ mới được nửa, bị bịt miếng vải rách vào miệng, tên sơn tặc bịt vải còn bĩu môi : "TMD, tên tiểu tử này điên nặng rồi.”

      Dưới tình huống thể phản kháng lại thể cãi lý, Phó Du Nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn đám sơn tặc đối xử với mình như dê béo. Đáng giận nhất chính là Tề Diệc Bắc, những ngăn lại hoặc an ủi tâm hồn Phó Du Nhiên, mà còn dứt khoát xung phong dẫn đầu . Cuối cùng vẫn là Lâm Hi Nguyệt đành lòng đối xử với mỹ nam như vậy, dặn Khí Nha nghiêm túc thực tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, dê béo cũng có nhân quyền. Vì vậy mà Phó Du Nhiên mới được thoát khỏi tư thế khó coi đó.

      Đợi đám người trở về mất ngày, Lý Phái Sơn dẫn chúng tặc chờ ở nơi canh gác ngoài cửa trại, thấy “Trại chủ” lại đem dê béo trói trở về, mọi người vô cùng hưng phấn, sơn tặc nào đó xuất khẩu thành thơ ngay tại chỗ:

      Trại chủ trại chủ, minh thần võ;

      Hai chú dê béo, tất cả đều bắt;

      Tiểu nhân tiến lên, tìm kiếm khổ chủ;

      Bảo đảm mọi người, túi tiền phình to!

      Nghe toàn bộ sơn trại vang lên thanh trầm trồ khen ngợi, mặt Phó Du Nhiên tái mét. làm dê béo biết nỗi khổ của họ, nhìn vẻ mặt tự hào của đám sơn tặc, Phó Du Nhiên muốn mắng to lên, thơ cái P, là mất hết mặt mũi của Thần Phong trại! Tuy nhiên tại nàng mắng được, vì sao? Bởi vì miệng nàng bị bịt chặt!

      Từ lúc Tề Diệc Bắc trở lại trong trại, vẫn cảm thấy vài ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, trong số đó cần phải , tất nhiên là của dê béo Phó Du Nhiên, số khác đến từ Lâm Hi Nguyệt kinh ngạc, Khí Nha lo lắng, còn lại là từ nam tử trung niên dẫn đầu sơn tặc. Nhìn bốn phía xung quanh, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, Tề Diệc Bắc bất chấp khó khăn xuống ngựa, ôm quyền hướng về xung quanh : “Các vị huynh đệ, ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng vị công tử này, mời các vị huynh đệ cứ giải tán trước , ta chuyện với mọi người sau.”

      Vẻ mặt của đám sơn tặc hưng phấn giơ cao đại đao, thiết chùy, lập tức yên tĩnh lại, trận lạnh gió thổi qua. Chúng tặc có người ngoáy ngoáy lỗ tai, có người hai mặt nhìn nhau, Lý Phái Sơn đứng đầu kinh ngạc rớt cả cằm. Phó Du Nhiên bị trói lưng lừa cực lực giãy dụa, liếc mắt khinh thường, bất mãn “Ưm… ưm…” vài tiếng. Tề Diệc Bắc nhìn lướt qua toàn bộ đám người hóa đá, đến bên cạnh Phó Du Nhiên cởi dây trói cho nàng. Phó Du Nhiên nhảy xuống lừa, kéo tay Tề Diệc Bắc về đại sảnh. Khí Nha là người phản ứng đầu tiên, chắn trước mặt hai người, “Buông trại chủ ra!”

      Tề Diệc Bắc ngây ngốc chút, mới hiểu chính là “Trại chủ”, vội cười : “Đừng lo, chúng ta xác thực là có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”

      Khí Nha giật mình, đúng, từng len lén cầu xin ông trời làm cho trại chủ trở nên dịu dàng chút, nhưng giờ, quyết định thu hồi nguyện vọng này.

      Lý Phái Sơn lúc này tỉnh táo lại, tiến vài bước nhìn “Phó Du Nhiên” từ xuống dưới, từ trước ra sau, đúng lúc Tề Diệc Bắc biết phải làm sao, Lý Phái Sơn lau nước mắt : “Nếu để nhị ca nhìn thấy, chừng rất cao hứng a.”

      Phó Du Nhiên cầm tay Tề Diệc Bắc kéo lại phía sau, lớn tiếng : “Sơn ca, huynh chờ chúng ta bàn bạc xong rồi hãy khóc.” xong lại nhìn về phía Lâm Hi Nguyệt ngẩn người: “Nha đầu chết tiệt kia, cũng theo ta vào đây!”

      Đám sơn tặc trơ mắt nhìn nam hai nữ vào trong đại sảnh, cho đến khi cánh cửa đại sảnh đóng “Ầm” tiếng, mọi người mới hồi phục lại tinh thần, ai dám mở miệng trước, chỉ có Khí Nha vội vã: “Sơn ca, thể để trại chủ ở cùng chỗ với tên tiểu tử kia, tiểu tử đó vừa nhìn biết là tên tiểu bạch kiểm!”

      Lý Phái Sơn vuốt vuốt râu, giơ tay ngăn Khí Nha muốn tiếp “ sao, chừng đây lại là chuyện tốt.”

      Lúc này đám sơn tặc chúng cũng dần dần khôi phục lại bình thường, sơn tặc giáp vội hỏi: “Sơn ca, chuyện gì xảy ra với trại chủ vậy?”

      Lý Phái Sơn khẽ mỉm cười, “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà sống chết cũng phải có nhau.”

      Vẻ mặt mọi người dấu chấm hỏi, dài cổ chờ đợi câu trả lời, Lý Phái Sơn nhăn mặt : “Vậy mà cũng hiểu, bình thường ai dạy các ngươi đọc chữ thế!”

      Chúng tặc cùng ngượng ngùng, Lý Phái Sơn thể làm gì hơn : “Du Nhiên của chúng ta ấy à, chừng năm nay có thể gả được rồi.”

      Mọi người vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là chờ mong và cuối cùng là dâng lên nỗi vui mừng cực điểm.

      “Trại chủ… Rốt cục gả được rồi …”

      Lý Phái Sơn cũng vui sướng lau khóe mắt, nhị ca, chúng ta rốt cục hoàn thành lời hứa a ~

      “Sơn ca!” Sơn tặc ất nghi ngờ mở miệng: “Nếu trại chủ thích ta, vậy vì sao Lâm đại nương lại theo vào?”

      “Hửm?” Lý Phái Sơn cười : “Triệu lão Tam, trình độ văn học của ngươi nâng cao lên rất nhiều rồi đó, hai chữ ‘Vì sao’ này dùng rất được, so với câu ‘sao mà’ ngươi thường văn nhã hơn rất nhiều.”

      Triệu lão Tam cười ngây ngô hai tiếng, “Đâu có, so với Đại Trụ huynh đệ còn kém xa lắm.”

      Đại Trụ, chính là vị nhân huynh vừa mới làm thơ kia.

      Lý Phái Sơn gật đầu, lại nhìn về phía đại sảnh lắc đầu, “Aiz… hai người thể ngồi chung chỗ, chuyện tình từ trước tới nay, thêm người là thêm phiền nhiễu.”

      Chúng tặc cùng lo âu, nghe Lâm đại nương học qua nữ công, tuy rằng thêu con vịt lại giống con ngỗng, nhưng dù sao vẫn còn có thể thêu được, so với trại chủ, ưu điểm của trại chủ là có vẻ dũng mãnh hơn thôi. Chỉ có Khí Nha thầm lo lắng, nỗi lo của khác hẳn với mọi người, sợ trại chủ gả được, mà là sợ trại chủ gả ra ngoài, khiến trái tim tan vỡ, hoàn toàn rơi xuống hố sâu thấy đáy.

      đến đám người ngoài cửa YY (tự sướng) ngừng, chúng ta đến sau khi ba người Phó Du Nhiên vào trong đại sảnh, Lâm Hi Nguyệt vội vàng giãy khỏi tay Phó Du Nhiên, lại kéo “Phó Du Nhiên” cách xa dê béo ra. Trong mắt nàng, con dê béo tuấn tú lại mất vẻ cao quý này ràng là mắc bệnh thần kinh rồi.

      “Lâm Hi Nguyệt!” Phó Du Nhiên hết sức nghiêm túc : “Chuyện này quả thực rất hoang đường, nhưng nhất định phải tin ta, trước tiên ta phải thanh minh, ta có bị điên.”

      Người mắc bệnh đều những lời này, đây là Đội vệ sinh Đại Tấn năm ngoái khi tuyên truyền xuống nông thôn, Lâm Hi Nguyệt còn nhớ rất ràng.

      Theo lời kể của bệnh thần kinh dê béo, mặt Lâm Hi Nguyệt viết hai chữ kinh ngạc, chả trách người ta thiên tài và lũ ngốc chỉ cách nhau đường, có thể nghĩ ra loại chuyện hoang đường này quả nhiên phải là người bệnh trình độ bình thường, còn tráo đổi linh hồn? Hay là Tá Thi Hoàn Hồn đây?

      Phó Du Nhiên kể xong, buồn bực nhìn sắc mặt Lâm Hi Nguyệt: “Ngươi tin sao?”

      Lâm Hi Nguyệt khinh thường thèm , Phó Du Nhiên quay đầu nhìn Tề Diệc Bắc nhàn nhã đứng bên, tức giận : “Huynh cũng chứ.”

      tại Tề Diệc Bắc cũng cố gắng xua đuổi ý nghĩ trong đầu: “Chuyện này ngay cả bản thân chúng cũng thể tin được, chứ đừng người bên ngoài.”

      Thanh dịu dàng mềm mại khiến Lâm Hi Nguyệt mắc ói, nha đầu thối này, trước mặt soái ca giả bộ như , tám chín phần động xuân tâm rồi. Chỉ biết học của tỷ muội thanh lâu nào cái chiêu thức ghê tởm như vậy. Chẳng phải mình chút mềm yếu nào sao? tự nhiên vô cớ mà ghê tởm người khác!!

      …………………………….
      Hết chương 7
      song ngư thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Điều lệ chung sống hoà bình


      nhăn mặt làm quỷ gì?” Phó Du Nhiên muốn phát điên, trừng mắt nhìn Lâm Hi Nguyệt

      “Nhăn cái quỷ gì hả! Đây chính là biểu ta - - tin!”

      “Đồ xấu xí quái gở!”

      Lâm Hi Nguyệt nắm chặt tay: “ ai xấu?”

      “Ai trả lời là người đó!”

      “Nha đầu thối…” Lâm Hi Nguyệt đến nửa dừng lại, đây chính là cách chuyện thường ngày của nàng với Phó Du Nhiên, vị dê béo huynh đài này sao có thể biết được mà thể y như đúc khẩu khí của nha đầu thối kia vậy? Chẳng lẽ nha đầu thối kia liên kết với soái ca để lừa gạt mình? Lâm Hi Nguyệt đen mặt lại: “Hai người các ngươi thông đồng với nhau để đùa giỡn ta?”

      Cũng loại trừ khả năng này, lúc các nàng đánh cược với nhau, xem ai có thể dọa cho đối phương khóc trước. Phó Du Nhiên từng giả bộ mắc bệnh, báo hại nàng nghĩ nha đầu kia quá hoảng sợ, áy náy hồi lâu mới biết được. Lần này chừng là nha đầu kia cố tình bày mưu tính kế, chờ lúc nàng tin tưởng, giễu cợt nàng cả đời, tuyệt đối thể mắc mưu!

      Phó Du Nhiên thất bại tê liệt ngồi xuống ghế, đột nhiên trong đầu nàng chợt lóe lên tia sáng: "Lâm Hi Nguyệt, ngay eo ngươi có nốt ruồi son, đúng ?”

      Lâm Hi Nguyệt sắc mặt đại biến, king nghi nhìn sang vẻ mặt ngượng ngập của “Phó Du Nhiên”, rồi lại nhìn soái ca trước mắt biết được bí mật của mình… Việc này liên quan đến danh tiết đại của nàng nha (chú thích: sơn tặc cũng rất coi trọng danh tiết, đặc biệt nữ sơn tặc chưa gả ra ngoài), nha đầu thối kia thể có nghĩa khí cho người khác được, như vậy…

      Phó Du Nhiên nhìn sắc mặt của Lâm Hi Nguyệt thêm: “Đầu tháng mười năm ngoái, lần đầu tiên chúng ta cùng nhau xem hội hoa đăng trong thành, nhìn thấy tên diễn xiếc, lén lút theo dõi . Sau khi phát có người theo dõi liền chạy như điên, cuối cùng vẫn bị chúng ta dồn đến cái ngõ cụt, còn nhớ hay ?”

      Sao lại nhớ được chứ! Trong lòng Lâm Hi Nguyệt khinh thường, ý định ban đầu của nàng chỉ muốn hỏi cách thức liên lạc, ngờ Phó Du Nhiên lại có hứng thú với chiếc hòm xiếc của , đằng đằng sát khí xông tới, bây giờ nhớ tới chuyện này Lâm Hi Nguyệt vẫn thấy có chút áy náy.

      “Còn có lúc …”

      “Dừng lại.” Mắt thấy soái ca càng lúc càng nhiều, Lâm Hi Nguyệt vội vàng ngăn lại: "Ngươi ngươi là Phó Du Nhiên, nhất định phải chuyện khiến ta tin tưởng, chuyện vừa rồi tính, có việc, tuyệt đối cơ mật, nếu ngươi ra được ta tin ngươi.”

      Mặt Phó Du Nhiên biến sắc, “Chuyện ấy vĩnh viễn đề cập tới!”

      Vừa nghe thấy những lời này, Lâm Hi Nguyệt tin nửa, nhưng nàng vẫn lắc đầu, “ , ta tin.”

      Phó Du Nhiên đấu tranh tư tưởng nửa ngày, quay đầu trừng mắt với Tề Diệc Bắc bày ra bộ mặt tò mò, rồi mới kéo Lâm Hi Nguyệt sang bên, cố gắng đè thấp thanh: “Năm tám tuổi, ngươi nín thở dưới đáy sông giả vờ chết đuối, ta sợ tới mức… tè ra quần.”

      xong, Phó Du Nhiên vò đầu bứt tai tức giận : "Ta bao giờ nhắc lại nữa!” Chuyện này tuyệt đối là việc mất mặt nhất trong mười bảy năm làm người của nàng.

      Lâm Hi Nguyệt cho dù chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn bị đả kích .Việc đó đối với Phó Du Nhiên lúc nào cũng tự xưng minh thần võ mà , tuyệt đối là đả kích rất lớn, lúc trước nha đầu này tự nguyện làm nô bộc tháng để bịt miệng nàng, lại bắt nàng thề độc với trời. Lâm Hi Nguyệt tin rằng, Phó Du Nhiên tuyệt đối đem chuyện này kể cho người thứ ba biết, lại càng thể vì muốn trêu chọc mình mà phá hoại hình tượng được, cho nên chỉ còn khả năng, chuyện này là . Nha đầu thối kia… thực … biến thành nam nhân!

      “Này! đâu thế?”

      Lâm Hi Nguyệt đờ đẫn xoay người, nhếch miệng : “Ta … Hóng gió chút…”

      “Lâm nương.” Tề Diệc Bắc vội vàng lên tiếng. Lâm Hi Nguyệt nắm tóc quay đầu lại hỏi: “Gì… Chuyện gì vậy?”

      “Lâm nương chính là Đại tiểu thư của Lâm Đình trại đúng ?” Nếu Tề Diệc Bắc nhớ lầm, Phó Du Nhiên từng qua Lâm Hi Nguyệt là con của trại chủ. Lâm Hi Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, Tề Diệc Bắc vội hỏi: “Quý trại mấy hôm nay có từng chặn cướp nữ tử nào ? Nàng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo rất xinh đẹp.”

      “Xinh đẹp?” Lâm Hi Nguyệt nghĩ nghĩ, “A, ngươi con nhóc ngốc nghếch kia hả? Làn da mịn màng trắng nõn lại dán hai cái râu giả, mặc nam trang vào nghĩ chúng ta là lũ ngốc phân biệt được sao, đầu óc ta có vấn đề à? Nên xem tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều hơn

      “Ách… Nàng vẫn mạnh khỏe chứ?” Tề Diệc Bắc tạm thời chú ý đến lời nhận xét của Lâm Hi Nguyệt.

      “Khỏe.” Lâm Hi Nguyệt trước sau vẫn quen nghe “Phó Du Nhiên” ăn nho nhã như vậy, lại quay đầu nhìn vị huynh đài dê béo kia… Ừm, là phiên bản nam của Phó Du Nhiên, nhìn kỹ chút, tố chất tương đối tốt, trừ bỏ vẻ ngoài tuấn tú, còn mang theo khí chất nhàng tiêu sái, là báu vật trời ban.

      “Các người tính sao bây giờ?”

      Phó Du Nhiên lập tức đem chuyện Tề An có thể tìm được quốc sư hỗ trợ, Lâm Hi Nguyệt gật đầu, từ lâu nghe danh quốc sư thần thông quảng đại, mời thần gọi quỷ thành vấn đề, vậy đổi lại hồn phách hẳn là chuyện rồi.

      “Vậy làm phiền Lâm nương đưa Tề An đến đây, tại hạ và phó trại chủ đều tiện ra mặt.”

      Phó Du Nhiên bĩu môi, quả tiện ra mặt, đại trại chủ nhu tình thùy mị nếu tiếp tục xuất trước mặt mọi người, chừng có người ngất tại chỗ mất.

      Lâm Hi Nguyệt gật đầu, xoay người ra ngoài, Phó Du Nhiên thở phào nhõm, lảo đảo dựa vào ghế, gác chân lên tay vịn, duỗi lưng, ngáp to…

      có thể lịch chút được ? Dù sao vẫn là nữ tử…” Tề Diệc Bắc rốt cuộc nhịn được nhắc nhở, làm hỏng hết cả hình tượng của .

      “Ha, ai ta là nữ tử? tại Đại lão gia ta là nam nhân hàng giá nha!” Phó Du Nhiên nheo mắt, “Muốn thử nhìn ?”

      Tề Diệc Bắc thèm đếm xỉa đến lời càng ngày càng thô bỉ của Phó Du Nhiên, “Ta cũng ngại trần truồng với đâu.” Còn có chiêu này sao? Phó Du Nhiên trừng mắt, “Huynh dám!”

      “Vậy phiền trại chủ ý tứ chút, đừng làm hỏng hình tượng của ta.”

      “Cũng làm phiền ngươi hào phóng chút, được lề mề, xiêu xiêu vẹo vẹo thế, khiến các huynh đệ của ta quen!”

      “Ta cố gắng.”

      lâu sau… Tề Diệc Bắc được tự nhiên, : “Ách… Xin hỏi tịnh phòng ở đâu?”

      “Tịnh cái gì?” Phó Du Nhiên nghiến răng, “Nhà xí là nhà xí, tịnh với chả phòng! theo ta!”

      Dứt lời Phó Du Nhiên trước dẫn đường, theo sau là Tề Diệc Bắc từ cửa ngách vòng ra phía sau “Chính là chỗ đó.”

      Tề Diệc Bắc cúi đầu vào nhà xí, đóng cửa lại, nhìn thấy Phó Du Nhiên vẫn đứng im tại chỗ: “Ách… có thể về trước được ?”

      “Về cái đầu huynh ấy! Ai biết huynh có động tay động chân hay ? Ta phải giám thị huynh.”

      Tề Diệc Bắc đau đầu, còn cách nào khác, đành cam chịu, theo thói quen định nhấc áo lên, ủa?

      “Ngồi xổm xuống !”

      Bên tai vang lên giọng trầm ấm từng thuộc về mình, Tề Diệc Bắc thực khóc ra nước mắt, đành phải ngồi xổm xuống.

      cho phép nhìn lung tung!”

      Tề Diệc Bắc ngồi trong nhà xí khinh thường, tối như mực thế này còn nhìn được cái khỉ gì? chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.

      “Xong chưa?”

      “Xong rồi!” Tề Diệc Bắc đỏ mặt ra, “Còn thúc giục nữa ta nhảy xuống!”

      Nhảy hố xí? Tiểu tử này học được cách chống đối nhanh ! Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh tiếng, “Nếu huynh dám làm như vậy, ta đây đành phải đến núi Lạc Vân tự động hiến thân thôi!” Dựa vào vẻ ngoài của tiểu tử này, các đồng chí núi Lạc Vân đánh nhau đến vỡ đầu để tranh giành.

      …”

      “Huynh xem ta có dám hay !”

      Tề Diệc Bắc gắng nhịn cơn lửa giận sắp bộc phát, người xưa dạy, được cứng rắn quá, đồng chí biết thức thời mới là đồng chí giỏi, phi phi phi… phải đồng chí! Là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

      Trở lại đại sảnh, Tề Diệc Bắc : “Chậm mười ngày, lâu nửa tháng mới có thể đổi thân thể trở lại, cách khác, trong thời gian này chúng ta phải chăm sóc cho tốt thân thể của đối phương.”

      sai.”

      “Chúng ta nên đề ra ước định của quân tử.” Tề Diệc Bắc chỉ vào vầng trăng ngoài cửa sổ: “Có mặt trăng chứng giám, chúng ta quyết làm việc gì tổn hại đến danh dự của đối phương.”

      Thề ước là việc rất nghiêm túc, Phó Du Nhiên suy nghĩ, tựa hồ việc này đối với nàng cũng có lợi, liền gật đầu: “Được, tuy nhiên huynh được động tí lại bày ra bộ dạng ẻo lả!”

      “Ai ẻo lả?”

      Nhìn Phó Du Nhiên bày ra bộ dạng “Còn muốn ta ”, Tề Diệc Bắc cố gắng kìm chế, phải kìm chế:

      cũng thế, trước mặt mọi người phải duy trì tốt hình tượng của ta.”

      Phó Du Nhiên ngoáy lỗ tai, “Ta cố gắng.” Hắc, thích , nếu như trước kia để Cốt ca bắt gặp nàng ngoáy lỗ tai, bị lải nhải đến điếc tai, nhưng tại, ai dám quản? Quả nhiên làm nam nhân vẫn tốt hơn.

      “Vậy… tắm rửa làm sao?” Tề Diệc Bắc ra vấn đề quan trọng nhất, “Thân thể của ta ngại cho nhìn, còn của …”

      “Nếu huynh dám xem, ta móc mắt huynh!”

      Tề Diệc Bắc tức giận : “Là mắt của hay mắt của ta đây?”

      “Ách…” Thực rối rắm, Phó Du Nhiên quyết định bỏ qua vấn đề này: "Vậy cần tắm nữa.”

      “Nửa tháng tắm?” Tề Diệc Bắc tựa như nhìn thấy quỷ: "Trước đây từng làm như vậy sao?” xong ngừng ngửi ngửi y phục người. Phó Du Nhiên bước đến bắt lấy tay “Chính mình”, bật cười : “Đừng có tin, ta vốn thích sạch , nhưng mà ngươi chẳng giống nam nhân gì cả, các huynh đệ trong trại của ta, tháng tắm là chuyện bình thường, có cần phải ngạc nhiên như vậy ?”

      Tề Diệc Bắc ngẩng đầu, vừa định tiếp chợt ngửi thấy cỗ hương thơm nhàn nhạt truyền đến, kỳ quái, mùi hương này lúc trước đâu có ngửi được, bây giờ hoán đổi thân xác, lại có thể thấy ràng. Tiếp tục ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú, thấy ý cười tiêu sái phóng túng gương mặt mà thường ngày tuyệt đối có, ra cũng có thể cười thoải mái như vậy, vì sao trước đây phát ra tiềm năng của mình thế nhỉ?

      Thấy im lặng lên tiếng, Phó Du Nhiên cũng cảm thấy có điều gì bất thường, cúi đầu nhìn lại , đối diện là đôi mắt sáng lấp lánh, điềm tĩnh như hồ nước, đây là chính mình sao? Nếu ngày thường bày ra bộ dạng như vậy so với việc chém giết còn khó hơn nhiều. Hai người bị lạc bên trong “mặt trái” của mình, lúc hồi phục tinh thần, mới phát chính mình kề sát đối phương, bàn tay to nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, mập mờ mà thân mật…

      …………………….
      Hết chương 8
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :