Chương 112: Bí mật Tử tinh ( )
Edit: Ha Phuong
Buổi tối hôm đó, sau khi Tề Diệc Bắc trở lại, mấy lần Phó Du Nhiên muốn chuyện này với nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, mà hình như Tề Diệc Bắc cũng hiểu về khối Tử tinh lắm, ngược lại Mặc Yến Thần hiểu hơn, chuyện này nàng có quyết định, nhưng trước đó ít nhất nàng phải tìm hiểu lý do vì sao Tề Thụy Nam lại muốn có được khối tử tinh này đến thế.
Phó Du Nhiên lật người dựa sát vào lòng Tề Diệc Bắc, hành trình ngày hôm nay có lẽ khiến hơi mệt mỏi, nửa ngủ nửa tỉnh ôm chặt Phó Du Nhiên rồi đặt cái hôn lên trán nàng, khóe môi khẽ nâng lên có vẻ tâm tình tệ.
Phó Du Nhiên buồn cười nhìn , bộ dáng này của giống hệt đứa bé, hai hàng lông mày đen nhánh như mực phác họa thành hình dáng hoàn mỹ đôi mắt. Hàng lông mi dài nương theo đôi mắt đẹp khiến Phó Du Nhiên phải ghen tị, lại nhìn đến chiếc mũi, hết sức cao thẳng nhưng lại tuấn tú hoàn mỹ giống như được đắp nặn, đôi môi đầy đặn cân đối giống như thầm mời gọi Phó Du Nhiên.
Nàng nhàng dán lên môi của , lồng ngực Tề Diệc Bắc khẽ run lên, cười hé mở đôi mắt, đổi khách làm chủ tỉ mỉ thưởng thức ngọt mềm đưa tới cửa. . . . . . Rồi chợt nghiêng người, áp Phó Du Nhiên dưới thân nỉ non : "Có muốn hay . . . . . ."
Phó Du Nhiên lần nữa dâng lên đôi môi của mình nhưng lại ngăn trở động tác tiếp theo của Tề Diệc Bắc, cả người rúc vào sau trong lòng , ôm chặt : "Ta rất hạnh phúc."
Bàn tay Tề Diệc Bắc khẽ vuốt ve bên eo Phó Du Nhiên, cảm thụ ấm áp cách lớp quần áo, cuối cùng nhịn được đưa tay thăm dò vào trong váy áo, trực tiếp chạm lên da thịt trơn bóng nhẵn mịn, nụ hôn khẽ ngừng rơi hai bên má và tai của nữ tử trong lòng, "Bây giờ vẫn chưa coi là hạnh phúc nhất đâu, chờ qua năm ta cho nàng ngạc nhiên, khi đó nàng biết thế nào là hạnh phúc nhất."
Phó Du Nhiên tò mò hỏi: "Ngạc nhiên gì thế?"
Tề Diệc Bắc cười , " là ngạc nhiên sao có thể cho nàng biết trước được."
" cho ta biết , ta bảo đảm giữ bí mật mà."
Tề Diệc Bắc bật cười thành tiếng, bàn tay dần dần dời lên bên che phủ tại nơi mềm mại của nàng, Phó Du Nhiên muốn ngăn cản nhưng chậm bước, khi đầu ngón tay quét qua đỉnh đồi Phó Du Nhiên nhịn được khẽ rên lên tiếng, hô hấp của Tề Diệc Bắc cũng dần dần nặng nề, bàn tay nhanh chóng kéo vạt áo của nàng ra, "Ta cũng giữ bí mật."
Phó Du Nhiên có cơ hội kháng nghị, nàng phải chuẩn bị ứng chiến, cuộc chiến dung hợp giữa ngọt ngào và mồ hôi giống như chiến đầu thế nào cũng biết chán.
"Diệc Bắc?" Sau khi kết thúc chiến Phó Du Nhiên vùi ở trong lòng Tề Diệc Bắc, kêu thử tên nhưng lại nhịn được bật cười : " được tự nhiên."
Tề Diệc Bắc cười tủm tỉm, "Vẫn là kêu lão Tề nghe lọt tai hơn."
Phân phó Vinh Thăng lấy cái khăn lụa thấm nước ấm, Tề Diệc Bắc tỉ mỉ lau sạch cả người Phó Du Nhiên rồi kéo chăn đắp kín người nàng, lúc này mới nhấc mành trướng lên bước xuống giường tự động dọn dẹp, Phó Du Nhiên ở bên trong trướng nhìn thấy hết, trong lòng ngọt ngào như mật.
"Ngày mai ta muốn xuất cung."
"Được." Giọng của Tề Diệc Bắc từ bên ngoài trướng truyền đến, "Chờ ta hạ triều về cùng nàng."
"Ừm." Phó Du Nhiên khẽ đáp tiếng rồi nhắm mắt lại, "Ta muốn đến gặp nghĩa phụ."
Màn bị vén lên, Tề Diệc Bắc lần nữa thản nhiên nằm xuống bên cạnh nàng, khẽ hôn lên tóc nàng rồi , "Ngủ ."
Lại qua hồi, Phó Du Nhiên lại : "Ta muốn Hi Nguyệt rời ."
Tề Diệc Bắc vòng tay ôm nàng, "Đừng suy nghĩ nhiều quá."
Phó Du Nhiên trả lời, rốt cuộc cũng ngủ say, Tề Diệc Bắc khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, cười cười, "Gặp gỡ và chia lìa là điều thể tránh khỏi, hi vọng quà tặng của ta. . . . . . Nàng thích."
Ngày hôm sau Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc nhàng ra khỏi Hoàng cung, chạy thẳng tới Mặc phủ, Mặc Vĩ Thiên có ở trong phủ, Lâm Hi Nguyệt cũng ra ngoài từ sáng sớm, chỉ còn lại Mặc Yến Thần ở trong thư phòng, thấy hai người tiến đến rất vui mừng, lôi kéo bọn họ nhìn trái nhìn phải, nhưng Phó Du Nhiên lại yên lòng lắm nên vội tìm cơ hội nháy mắt với Mặc Yến Thần, lại liếc mắt qua Tề Diệc Bắc, Mặc Yến Thần hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhìn qua Tề Diệc Bắc : "Diệc nhi, con mau tìm Thiên nhi trở về hộ ta, trưa này cũng đừng về cung vội, ở lại đây cùng dùng bữa trưa luôn nhé."
Tề Diệc Bắc sững sờ, Mặc Yến Thần cười tủm tỉm : "Chắc con biết nó ở đâu chứ? ."
Giờ này tám phần là Mặc Vĩ Thiên đến Yến Phiên Tiêm thị sát rồi, Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, Mặc Yến Thần lại : "Du Nhiên ở lại trò chuyện cùng ta."
Mặc dù hoài nghi lão sư có mục đích gì đó nhưng Tề Diệc Bắc vẫn gật đầu, xoay người ra ngoài, Phó Du Nhiên hơi ngạc nhiên nhìn Mặc Yến Thần ở trước mặt, "Nghĩa phụ biết Mặc tiểu tử ở đâu sao?"
Mặc Yến Thần bật cười : "Nó tự cho là mình thông minh có thể giấu được ta, nhưng cũng may ta còn chưa biến thành ông lão hồ đồ."
Phó Du Nhiên cười : " chỉ sợ người trách phạt ."
"Nó muốn làm quan phải có chuyện gì để nó làm chứ, "Mặc Yến Thần cuộn lại bức tranh chữ trong tay, "Hành nghề phân biệt địa vị cao thấp, chỉ cần nó cần lầm đường lỡ bước ta cũng tùy nó muốn làm gì làm."
"Tiểu tử kia là hạnh phúc vì có được người cha như người."
Phó Du Nhiên cảm thán liên tục, Mặc Yến Thần chỉ cười : " , tìm cách để Diệc nhi rời phải chỉ để cảm thán mấy điều này chứ?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ lúc nhưng lại biết làm như thế nào để mở miệng nên đành thẳng: "Con muốn biết khối Tử tinh của con rốt cuộc có lai lịch như thế nào."
Mực Yến Thần khẽ trầm ngâm rồi nâng mắt : "Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"
Phó Du Nhiên chần chừ hồi lâu cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Mặc Yến Thần, "Có việc, nghĩa phụ nghe xong phải đồng ý giữ bí mật giúp con, hơn nữa phải tôn trọng quyết định của con."
Mặc Yến Thần nghi ngờ gật đầu đông ý, lúc này Phó Du Nhiên mới thuật lại lời của Tề Thụy Nam, rồi sau đó lại dặn dò: "Chuyện này, trước mắt nên với Tề Diệc Bắc."
Mặc Yến Thần hơi híp mắt lại qua lâu cũng gì, lúc sau phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Con có quyết định rồi?"
Phó Du Nhiên gật đầu, "Nhưng con muốn biết lai lịch của nó, chỉ là tò mò thôi."
Mặc Yến Thần chậm rãi mở miệng, "Phụ thân của con lai lịch của khối Tử tinh cho con biết tất nhiên là vì ông ấy hi vọng cuộc sống sau này của con được tự do, phải chịu bất kỳ trói buộc nào, nay con muốn biết vậy ta lại chuyện xưa cho con nghe, lúc đó con muốn ra quyết định cũng muộn."
biết vì sao mà trong lòng Phó Du Nhiên hơi khẩn trương, nàng rót cho Mặc Yến Thần ly trà rồi nhàng ngồi xuống, bày tỏ chuẩn bị sẵn sàng để nghe câu chuyện xưa.
"Cái này phải đến chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm." Giọng của Mặc Yến Thần thấp khiến người ta rất hứng thú nhập tâm vào câu chuyện: "Hoàng thất nước Sở xưa nay con cháu đơn bạc, vì vậy mới có lập tiền lệ Hoàng thái nữ, chỉ là vào hai mươi năm trước lúc Sở Cảnh đế còn tại vị có hai người con trai là Thái tử Phó Minh và Thành vương Phó Huyên, hai người này huynh trưởng khiêm tốn còn đệ đệ cung kính, lại rất có tài cán, tương lai Thái tử kế vị, Thành vương phụ chính, tất nhiên có thể làm cho nước Sở phát triển ngừng, Con dân nước Sở cũng đối đặt kỳ vọng rất cao vào hai vị này, nhưng cũng trong năm đó, hai người lại vì nữ tử mà bất hoà, cuối cùng rơi vào kết cục là Thành vương bỏ trốn."
Phó Du Nhiên hiểu vì sao Mặc Yến Thần lại bắt đầu câu chuyện từ nước Sở, nhưng cũng ngạc nhiên : "Nữ tử kia chắc là đẹp như thiên tiên phải ?"
Mặc Yến Thần gật đầu, "Khi đó ta du lịch ở nước Sở, cũng từng được gặp mặt lần, quả nhiên là tướng mạo đẹp như tiên. . . . . ." đến đây, dường như Mặc Yến Thần đột nhiên nhớ ra điều gì chân mày bất giác cau lại rồi từ từ giãn ra, điệu vẫn như cũ vững vàng : " đến chuyện khi đó mấy ngày đêm cũng xong, cho nên ta tóm tắt thôi."
Phó Du Nhiên khẽ gật đầu, Mặc Yến Thần tiếp: "Nàng kia vốn là người được chọn trở thành Thái tử phi nhưng lại cùng Thành vương tự định chung thân cả đời, Thái tử và Thành vương vì nữ tử này mà ai nhường ai, rốt cuộc trở thành thế như nước với lửa, lúc đó Cảnh đế liền hạ thánh chỉ cho Thái tử cùng nàng kia thành hôn, Thành vương thể nào chịu đựng được chuyện này liền bỏ lại vương vị, mang theo nàng kia ngày đêm chạy ra khỏi Kinh thành, tử đó về sau cư biệt tích."
Nghe thế trong lòng Phó Du Nhiên mơ hồ có ý niệm, nhưng lại dám khẳng định, "Hai người họ người có tình thành thân thuộc, nếu so sánh vương vị có là cái gì, nhưng nghĩa phụ còn chưa việc này và Tử tinh có liên quan gì?"
Mặc Yến Thần than tiếng, "Thái tử Phó Minh và Thành vương Phó Huyên chỉ sinh sách nhau hai canh giờ, Cảnh đế có thể là song hỉ lâm môn, rất vui mừng bèn tìm đến nghệ nhân khéo léo trong dân gian để chế thành hai tín vật, đó được khắc lên biểu tượng của nước Sở là ‘Sở Từ’ và ‘Sở Phong’, cái Thái tử Phó Minh đeo là ‘Sở Từ ’, mà cái còn lại mà Thành vương Phó Huyên đeo là. . . . . ."
"Sở. . . . . . Phong?" Phó Du Nhiên ngẩn ngơ lâu rồi hơi kích động : "Thành vương Phó Huyên chính là cha của con sao?"
Mặc Yến Thần gì, tim Phó Du Nhiên càng đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên nghĩ đến bức thư pháp trong thư phòng ở Thần Phong trại, có phần đề chữ ghi là "Nhật Tuyên", nhật tuyên, phải là "Huyên" sao? Vậy. . . . . . Phó Nhị Thủy?
"Nữ tử kia tên gọi là gì?"
"Nàng ta tên. . . . . . Hoàng Phủ Băng."
Phó Du Nhiên đột nhiên cảm thấy chua xót, tất nhiên là hề sai sót gì rồi, Nhật Tuyên, Nhị Thủy, bọn họ tách tên của đối phương rồi thêm vào mấy từ đầu, còn có câu thơ hướng tới điền viên trong bức tranh kia, chứng minh ban đầu tuy bọn họ bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng hề xa rời nhau, hai tâm hồn cùng nhau gắn bó.
Hoàng Phủ Băng, nhiều năm như vậy rốt cuộc nàng cũng biết được tên mẹ đẻ của mình.
Nhìn dáng vẻ Phó Du Nhiên vừa khóc vừa cười, đáy mắt Mặc Yến Thần phủ lên tầng buồn rầu, nhưng mà ông che giấu rất tốt, Phó Du Nhiên lại khôi phục bình tĩnh, nghi ngờ : "Nếu đây là vật đại biểu cho thân phận, vì sao Hoài vương lại muốn có nó đến vậy?"
Mặc Yến Thần : "Đây cũng là do ta sớm giải thích nguyên nhân với con, chuyện Tử tinh là chuyện trong Hoàng thất nên người chứng kiến nhiều lắm, Tề Thụy Nam này. . . . . . biết là từ chỗ nào biết được lại lịch của nó, cho nên mới với con mấy lời đó."
Phó Du Nhiên vẫn nghĩ ra được điều gì, Mặc Yến Thần lại : "Sau khi Thành vương bỏ trốn hai năm Sở Cảnh đế qua đời, Thái tử Phó Minh lên kế vị lấy hiệu là Huệ Đế, có điều Hoàng đế lên ngôi mười tám năm, hậu cung sung vào vô số mỹ nhân nhưng lại chỉ được Trưởng công chúa, lúc Huệ Đế bệnh nặng Trưởng công chúa cũng bất hạnh nhiễm bệnh hiểm nghèo trước bước, Huệ đế chịu đả kích to lớn này nên càng bệnh gượng dậy nổi, đầu năm nay cũng qua đời rồi."
Phó Du Nhiên trợn tròn mắt, đáy lòng dâng lên ý nghĩ vô cùng đáng sợ, Mặc Yến Thần vẫn tiếp tục : "Hôm nay nước Sở như rắn mất đầu, đế vị có ai ngồi, trong triều chia làm hai phe, phe nhất quyết ủng hộ phò mã của Trưởng công chúa, tuyên bố lúc còn đời Trưởng công chúa từng nhận nuôi đứa con, hôm nay long mạch đứt, ngai vàng đương nhiên phải do nghĩa tử của Trưởng công chúa kế vị, mà phe còn lại do Tể Tướng nước Sở là Lệ Trạch đứng đầu, theo bọn họ huyết mạch Hoàng thất vẫn còn đó, tuy Thành vương Phó Huyên qua đời nhưng người còn có người con lưu lạc ở nhân gian, họ mực muốn tìm lại nữ tử đó, lập làm. . . . . . Hoàng thái nữ.”
Chương 113: Bí mật của Tử tinh (hai )
Edit: Ha Phuong
Cổ họng của Phó Du Nhiên giống như bị thứ gì chặn lại, qua lâu mới miễn cưỡng tìm được giọng của mình: "Hoàng thái nữ?"
Mặc Yến Thần thay đổi sắc mặt khẽ gật đầu, "Đây cũng là nguyên nhân ta muốn cho con biết, Diệc nhi thân là Thái tử Đại Tấn, nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Hoàng thất nước khác, huống chi chuyện này khi bị phơi bày, Lệ Trạch biết được tất nhiên nghĩ mọi cách đón con trở về, đến lúc đó con tới nước Sở kế vị, tương lai cùng Đại Tấn. . . . . . Khó tránh khỏi có va chạm với nhau."
Phó Du Nhiên nghe thấy mà xót xa trong lòng, biên giới ba nước Tấn -Sở -Ngụy tiếp giáp lẫn nhau, ngoài mặt đều là hoà hợp êm thấm, trong đó quan hệ giữa hai nước Tân-Ngụy tốt hơn chút, còn có chính sách thông hôn với nhau, còn với nước Sở khác, ngươi phải phạm ta...ta cũng mặc kệ ngươi.
"Đúng là khó lường." Phó Du Nhiên ngơ ngác ném ra câu, nàng vẫn cho rằng Tề Diệc Bắc giúp nàng nghĩ ra thân phận khó lường, ngờ thân phận của nàng càng thêm dọa người, lát sau tâm tình dần dần bình phục, Phó Du Nhiên cười ;"Nghĩa phụ , có lẽ còn nguyên nhân khác."
Mặc Yến Thần cười cười, Phó Du Nhiên lại : "Để nước Sở loạn thêm mấy năm, Đại Tấn cũng cần lúc nào cũng phải đề phòng người nước Sở tập kích quấy rối nữa."
Mặc Yến Thần ngửa mặt lên trời cười dài, " ra xấu hổ, ta lui về ở nên để ý chuyện triều chính, nhưng dụng binh bày mưu cả đời nên có số việc lại giống như là thói quen."
Phó Du Nhiên lắc lắc đầu : "Hoàng đế Đại Tấn là bạn tri kỷ của người, người luôn vì ông ấy suy nghĩ cũng phải là đúng."
Mặc Yến Thần khẽ gật đầu, "Hôm nay ta còn là người trong triều nên tất nhiên có thể là như vậy."
" ở trong triều?"
"Ở triều chỉ có quân thần."
Phó Du Nhiên cái hiểu cái khẽ gật đầu, lo lắng : " như thế, Hoài vương muốn khối tử tinh này là muốn. . . . . . Muốn hoàng vị của nước Sở?"
Mặc Yến Thần cong khóe miệng, đứng dậy bước thong thả đến phía trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng tiêu điều của mùa đông ngoài cửa sổ than tiếng: "Nếu như ta là mưu thần của nhất định khuyên làm như vậy."
"Tại sao?"
" là người nước Tấn." Mặc Yến Thần quay người lại, trong mắt chớp động thứ ánh sáng Phó Du Nhiên chưa từng thấy qua, "Người Tấn, vẫn nên ở tại nước Tấn sống mái phen!"
Phó Du Nhiên giật mình, "Nếu như vậy Đại Tấn chẳng phải rơi vào kết cục như nước Sở à?"
"Cuộc chiến tranh giành quyền lực vốn chỉ nhìn kết quả, há có thể nhìn trước ngó sau."
Khẩu khí chắc chắn đó khiến Phó Du Nhiên nhất thời buồn bã.
Chiêu Thái đế kế vị từ lúc thiếu niên, lúc đó trong triều nhiều người bằng mặt bằng lòng, nhưng mưu sĩ Mặc Yến Thần tỉnh táo cơ trí giúp Đế vương sát phạt quyết đoán, từ đó danh chấn thiên hạ.
Ánh sáng nghiêm trọng trong mắt Mặc Yến Thần biến mất, ông cười cười lắc lắc đầu, "Đến ta đây ở tuổi này rồi mà lòng háo thắng vẫn hề giảm, cũng phải là chuyện tốt."
Phó Du Nhiên thở ra hơi : " tóm lại, nếu như Hoài vương lấy được tử tinh phải liên tục chiến đấu ở các chiến trường của nước Sở, hẳn gây khó dễ cho lão Tề nữa chứ?"
"Con vẫn kiên trì quyết định của mình sao?"
Phó Du Nhiên gật đầu, khẩn trương : "Mong rằng nghĩa phụ phản đối."
Mặc Yến Thần : "Ta có lập trường phản đối quyết định của con, chỉ là. . . . . . Con có từng nghĩ tới, vì sao Hoài vương trực tiếp gặp con đòi Tử tinh mà ngược lại để con giao cho Hi Nguyệt hay , mục đích là gì?"
mặt Phó Du Nhiên thoáng qua tia ngạc nhiên, ". . . . . . Chẳng lẽ là muốn Hi Nguyệt. . . . . ."
Mặc Yến Thần tiếng nào chỉ khẽ gật đầu, Phó Du Nhiên chau mày : " lấy được Tử tinh đương nhiên có thể tùy tiện tìm người mạo danh, vì sao cố tình muốn Hi Nguyệt giả trang thành con của Thành vương? khi Hi Nguyệt hiểu mọi chuyện chắc chắn chịu làm như vậy."
Mặc Yến Thần hơi trầm ngâm rồi lắc đầu : "Ta cũng nghĩ mãi ra, theo đạo lý phải tìm người tâm phúc để làm mới đúng, Hi Nguyệt. . . . . ." Ông suy nghĩ hồi lâu cuỗi cùng vẫn lắc đầu.
Ngay cả Mặc Yến Thần cũng suy nghĩ ra Phó Du Nhiên càng thể suy đoán được, lại qua lúc, bên trong viện truyền đến tiếng cười đùa của Tề Diệc Bắc và Mặc Vĩ Thiên, Phó Du Nhiên vội : "Nghĩa phụ, chuyện này. . . . . ."
Mặc Yến Thần khoát tay chặn lại, "Yên tâm , ta đồng ý với con chắc chắn làm được."
Lúc này Phó Du Nhiên mới khẽ yên lòng, nhưng mặt luôn phủ thêm tầng lo lắng như có như .
Sau khi ăn nghỉ cơm trưa xong, lúc ra khỏi Mặc phủ Tề Diệc Bắc hơi bận tâm sờ sờ cái trán Phó Du Nhiên, "Thế nào? thoải mái sao?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở trước cửa xe ngựa rồi xoay người : "Chúng ta dạo chút nhé?"
"Ừm." Tề Diệc Bắc đáp tiếng, phân phó với Vinh Thăng: "Ở lại đây chờ chúng ta trở lại."
Vinh Thăng vừa định cũng theo, lại bị Tề Diệc Bắc trừng trở lại, Vinh Thăng vội rụt cổ gật đầu đáp ứng.
Hôm giờ trời vào đông, tuy thời tiết rất lạnh nhưng cũng may là bầu trời cũng quang đãng, sau giữa trưa ánh mặt trời ló dạng ấm áp chiếu lên người, Tề Diệc Bắc nắm tay Phó Du Nhiên chầm chậm đường, tuy vừa qua khỏi buổi trưa nhưng người ra ngoài loanh quanh tản bộ cũng ít, Phó Du Nhiên lo lắng bước , đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Cách con đường cái rộng rãi, nàng trông thấy Lâm Hi Nguyệt và Tề Thụy Nam từ trong cái quán ra ngoài, Lâm Hi Nguyệt cười cong cong đôi mắt, huơ tay múa chân biết gì, cả người toát lên vẻ phấn khởi, Tề Thụy Nam dường như lắng nghe, ánh mắt lại vững vàng khóa chặt khuôn mặt Lâm Hi Nguyệt, khóe môi giương , nhìn dáng vẻ này dường như mang theo hai phần cưng chiều.
Phó Du Nhiên chần chừ biết có nên tiến lên chào hỏi hay , Tề Diệc Bắc cũng nhìn thấy bọn họ liền khẽ đụng vào Phó Du Nhiên, giọng cười : "Nhìn dáng vẻ này của hình như cũng có tình ý với Lâm Hi Nguyệt."
Trong lòng Phó Du Nhiên vẫn còn phỏng đoán mục đích của Tề Thụy Nam, vừa nghe Tề Diệc Bắc như thế, ánh mắt khỏi rơi vào người Lâm Hi Nguyệt, tự tin lanh lẹ, đây mới chính là Lâm Hi Nguyệt, nhớ tới hôm qua lúc nàng ấy vào cung trong lúc lơ đãng toát ra vẻ mặt buồn bã, lòng Phó Du Nhiên khẽ siết lại.
Lúc này Lâm Hi Nguyệt cũng phát hai người Phó Du Nhiên, tay giơ lên lớn tiếng chào rồi muốn xông lại, lúc ấy đầu phố chợt có chiếc xe ngựa chạy đến, người xe hình như có việc gì rất gấp nên ra sức quất roi vào người con ngựa, con ngựa bị đau bốn vó tung bay làm bụi đất tung bay đầy trời.
Phó Du Nhiên hét lên muốn bảo Lâm Hi Nguyệt tránh né nhưng cả người lại bị Tề Diệc Bắc kéo ra sau lưng, bàn tay che mũi miệng của nàng phòng ngừa nàng hút phải quá nhiều bụi bặm.
Trong lòng Phó Du Nhiên ấm áp từng hồi, ánh mắt lại tìm kiếm Lâm Hi Nguyệt, đợi bụi đất hơi tán nàng nhìn qua phía đối diện liền khỏi thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lâm Hi Nguyệt cũng trong tư thế giống như mình được Tề Thụy Nam bảo hộ ở sau lưng, mặt của nàng ấy cũng có bàn tay che chở. Nhìn Hoài vương điện hạ từ trước đến giờ luôn gọn gàng sạch giờ đầu đầy bụi đất đứng ở đó, lông mày hơi nhíu lại nhìn xuống Lâm Hi Nguyệt, đáy lòng Phó Du Nhiên lập tức nhõm rất nhiều.
Lâm Hi Nguyệt làm bộ đáng thương nhìn Tề Thụy Nam, lại chỉ chỉ về phía Phó Du Nhiên đứng, Tề Thụy Nam nghiêng đầu nhìn qua liền mất tự nhiên buông tay ra, theo Lâm Hi Nguyệt đến trước mặt Du Nhiên.
Hai bên chắp tay coi như là làm lễ chào hỏi, Tề Diệc Bắc cười : "Nhị ca cũng thanh nhàn, làm mấy việc phụ hoàng phái làm, ra là có mỹ nữ làm bạn."
Tề Thụy Nam cười cười, gì nhưng ánh mắt lại giống như vô ý nhìn lướt qua Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên kéo Lâm Hi Nguyệt qua, đầy ý : "Đồ cười của mi ta chuẩn bị xong, nhưng lúc này mang theo người, ngày mai mang ra cho mi."
Đáy mắt Lâm Hi Nguyệt vụt qua tia ảm đạm, cũng nhìn Tề Thụy Nam, chỉ giấu vẻ buồn trong mắt rồi cười mắng: " mang theo người? Làm hảo tỷ muội lâu như vậy mà chỉ chuẩn bị cho ta ít thế thôi á, đúng là có nghĩa khí."
Tề Thụy Nam nghe được ý tại ngôn ngoại của Phó Du Nhiên nhưng cũng giống như vui mừng lắm, vẻ mặt thản nhiên giống như phân tâm.
". . . . . . Ta chỉ hi vọng phu quân tương lai của mi lòng đối xử tốt với mi, làm cho mi hạnh phúc cả đời."
Nghe Phó Du Nhiên câu hai nghĩa, Tề Thụy Nam thản nhiên liếc nàng cái rồi quay đầu nhìn Lâm hi Nguyệt khẽ cười : "Nhìn gương mặt Hi Nguyệt phúc tướng, phu quân của nàng tất nhiên xem nàng như châu như bảo."
Lâm Hi Nguyệt rũ mi mắt, làm như thể tiếp nhận lời đương nhiên từ miệng Tề Thụy Nam, nhìn bộ dáng này của Hi Nguyệt, tâm ý của Phó Du Nhiên càng thêm kiên định, nhìn Tề Thụy Nam : "Mấy ngày nay Hoài vương điện hạ cũng cần vào cung đâu, nên ở bên cạnh Hi Nguyệt nhiều chút."
Tử tinh gì, mục đích gì, Phó Du Nhiên quan tâm nữa, nàng chỉ hy vọng Lâm Hi Nguyệt có thể luôn được vui vẻ, có Tề Thụy Nam nàng ấy vui vẻ.
Tề Diệc Bắc hiếu kỳ liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên cười tủm tỉm với , rồi với Hi Nguyệt: " quấy rầy hai người nữa, chúng ta về thôi."
Sau khi từ biệt hai người họ, Phó Du Nhiên rất vội.
Thấy vừa rồi nàng tâm nặng nề, Tề Diệc Bắc ngạc nhiên :"Rốt cuộc nàng làm sao vậy?"
Phó Du Nhiên gì, cho đến ngồi lên xe quay về cung rồi nàng mới : "Tuy ta và Hi Nguyệt phải là ruột thịt nhưng còn thân hơn cả tỷ muội ruột thịt."
Tề Diệc Bắc gật đầu : "Ta nhìn ra được, vừa rồi nàng vui là bởi vì chuyện nàng ấy phải sao?"
Phó Du Nhiên lắc đầu: "Chuyện này qua thời gian nữa chàng biết , ta chỉ muốn , vì nàng ấy, cái gì ta cũng có thể từ bỏ."
Tề Diệc Bắc khẽ nhíu mày, Phó Du Nhiên lại : "Hi vọng chàng có thể ủng hộ ta."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Tề Diệc Bắc suy nghĩ lúc liền biến sắc : "Nàng ấy phải để ý ta rồi chứ?"
Còn chưa dứt lời bị Phó Du Nhiên quyền đánh ngã, Phó Du Nhiên đen mặt lại : "Nghĩ hay nhỉ!"
Tề Diệc Bắc xoa xoa quai hàm cười gượng : "Vậy tốt, ta còn tưởng rằng nàng muốn bỏ ta."
"Ta làm sao mà bỏ được chàng." Phó Du Nhiên đỏ mặt lầm bầm câu, rồi sau đó lại nghiêm túc suy nghĩ, khuôn mặt nhắn ra vẻ khổ não, "Nếu như nàng ấy coi trọng chàng, ta nghĩ ta cũng thành toàn cho các người thôi."
Tề Diệc Bắc nghe vậy liền mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhắn hơi mở ra của Phó Du Nhiên, gần như là thô lỗ mút vào gặm cắn, cho tới khi đôi môi của Phó Du Nhiên bị chà đạp sưng đỏ lên mới buông tha nàng rồi trầm giọng : "Về sau đừng có mấy lời đâu như vậy nữa, cũng bớt làm mấy cái quyết định vớ vẩn ."
Phó Du Nhiên đỏ mặt rúc vào trong lòng Tề Diệc Bắc, ấp úng : "Nhưng là. . . . . . Ta làm ra quyết định."
Tề Diệc Bắc hơi cúi đầu, đôi mắt khẽ nheo lại, trong mắt là ý chất vấn chớp động nguy hiểm, "Quyết định gì?"
Phó Du Nhiên nuốt nuốt nước miếng, vẫn là quyết định lựa chọn cho biết, tất nhiên phải lão Mặc, nếu như phản đối nàng rơi vào tình thế khó xử rồi.
"Ta muốn dùng khối Tử tinh cha để lại tặng cho Hi Nguyệt làm đồ cưới."
Tề Diệc Bắc trừng mắt nhìn, lại gãi gãi đầu, "Chính là quyết định này sao?"
"Chứ là gì?"
Tề Diệc Bắc nghi ngờ cười : "Ta còn tưởng rằng nàng lại muốn tặng ta cho người khác, muốn ‘thành toàn’ cho chúng ta."
Nàng nhớ tới việc mình từng muốn "Thành toàn" cho Tề Diệc Bắc và Yến Bội Nhược, lúc đó Tề Diệc Bắc nghĩ đến cái chiêu "Bất lực" để lừa nàng, Phó Du Nhiên đỏ mặt bĩu môi, vui vẻ : "Chàng phản đối sao?"
"Tại sao phải phản đối?" Tề Diệc Bắc hiểu được : "Nếu như vật kia phải là của cha nàng để lại ta sớm ném nó rồi, ai biết nó gây ra chuyện rắc rối gì biến ta thành nữ nhân lần nữa."
Phó Du Nhiên cười cong ánh mắt, Tề Diệc Bắc nắm tay nàng chặt, "Giờ nghĩ lại mới thấy đây có lẽ là cha nàng chọn con rể, thấy có công tử văn nhã ngọc thụ lâm phong như ta sợ nàng bỏ qua, người liền hiển linh, đem chúng ta trói lại cùng nhau, ai!"
khoa trương than vãn tiếng, " tại ta muốn chạy cũng chạy thoát."
Chương 114: Đối thoại với Tề Thụy Nam
Edit: Ha Phuong
Phó Du Nhiên vùi ở trong lòng Tề Diệc Bắc, nụ cười đầy khuôn mặt nàng, đưa tay bóp hai bên hông của : " biết xấu hổ, nào có ai tự mình khen bản thân mình như chàng."
" biết xấu hổ?" Tề Diệc Bắc xấu xa cười cười phủ sát đến bên tai Phó Du Nhiên : "Vậy vật nào mỗi tối đều dục hỏa đốt người đè ta ở dưới thân mà giờ lại cười ta biết xấu hổ hả?"
Gương mặt Phó Du Nhiên lập tức đỏ ửng giống như là có thể ra máu, "Vậy, vậy, cũng, đều là chàng. . . . . ."
Nhìn Phó Du Nhiên xâu hổ đến muốn chui xuống đất, Tề Diệc Bắc cười ra tiếng, cũng tiếp tục trêu chọc nàng nữa, ôm chặt nàng vào trong lòng hít lấy hương thơm ngọt ngào người nàng, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Cả người Phó Du Nhiên nóng lên liếc Tề Diệc Bắc, thấy hoàng cung ngay trước mắt nên nhiệt độ người mới rút ít, nghe tiếng Vinh Thăng và thị vệ chuyện với nhau nàng vội vàng chỉnh tề ngồi xuống, nhưng cử động này lại đụng đến lồng ngực Tề Diệc Bắc, tràng cười trầm thấp từ trong miệng bật ra, mở mắt, trong mắt tràn đầy ý cười mà : " thích ở trong lòng của ta sao? thích, buổi tối liền. . . . . ."
Phó Du Nhiên vội vàng che miệng của , cái tay khác ở đùi nhéo cái mạnh, nhìn Tề Diệc Bắc bởi vì bị đau mà tạm thời ngậm miệng, lúc này mới thoả mãn mà gật gật đầu rồi ngồi thẳng lại, cố gắng làm bộ dáng cao ngạo ai chạm vào được.
Tuy bị hình phạt "Ngắt nhéo" nhưng tâm tình Tề Diệc Bắc lại rất tốt, đủ thấy trình độ muốn bị chà đạp của .
Đảo mắt đến ngày giao hẹn giữa Phó Du Nhiên và Tề Thụy Nam, Phó Du Nhiên cũng đến nơi hẹn trước vì sau lần chạm mặt kia Tề Thụy Nam biết quyết định của nàng, vậy cũng giảm bớt phiền toái, ngày mai là ngày sinh nhật của Tề Thụy Nam, Phó Du Nhiên đợi Tề Diệc Bắc, sáng sớm tinh mơ chạy thẳng tới Mặc phủ.
Ngồi ở xe ngựa, nàng mở ra hộp trang sức xinh xắn, bên trong là khối tử tinh, màu sắc óng ánh thâm thúy nhưng chứa chút tạp chất, tử tinh lưu chuyển ánh sáng khiến nó càng thêm chói mắt mà thần bí. Nàng nhàng vuốt ve tử tinh, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lồi lõm khó nhận ra, Phó Du Nhiên than tiếng, ai có thể nghĩ tới, khối tử tinh theo nàng mười mấy năm lại có lai lịch kinh người như vậy.
Nước Sở. . . . . . Nàng là người nước Sở, chính xác, nàng là công chúa nước Sở, rất khó mà tưởng tượng được, nhưng theo lời Mặc Yến Thần gia tộc của nàng chỉ còn lại mình nàng, là đáng thương.
Thổn thức cả đoạn đường, mãi đến khi vào đến Mặc phủ và trông thấy Lâm Hi Nguyệt ngồi ở trong phòng ngẩn người nhìn cây trâm ngọc trong tay nàng mới phục hồi tinh thần.
Giữa cây trâm có quấn vòng bạc xung quanh, dường như từng bị gảy lìa và được tu bổ lại.
Phó Du Nhiên rón rén vào phòng, thình lình vươn tay từ phía sau đoạt lấy cây ngọc trâm, lật tới lật lui nhìn hồi lâu rồi giơ giơ lên với Lâm Hi Nguyệt, "Của ai thế?"
Lâm Hi Nguyệt chỉ nhìn chằm chằm vào cây trâm mà gì, nàng lắc đầu rồi lại than tiếng, "Thời gian qua quả thực rất vui vẻ."
Phó Du Nhiên cũng nhảm, ném hộp trang sức cầm trong tay qua, Lâm Hi Nguyệt tiếp được liền mở ra xem rồi nhìn nàng cách khó hiểu.
Phó Du Nhiên vẫn còn nghiên cứu cây ngọc trâm, mắt cũng nhấc lên , "Đồ cưới của mi."
Lâm Hi Nguyệt ném hộp trang sức lên bàn, "Đây chính là vật mà cha mi để lại cho mi mà."
"Ta còn chưa già đến mức cần mi phải nhắc nhở." Phó Du Nhiên ngồi vào bên cạnh Lâm Hi Nguyệt, "Mi làm được đồ gia truyền theo ý nguyện nên cái này coi như là sính lễ ta tặng cho con dâu tương lai của mình."
Lâm Hi Nguyệt gì nhưng khóe mắt hơi ướt át, khẽ gật đầu giọng : "Cũng tốt, tương lai có mi ở bên cạnh ta cũng có vật để tưởng niệm."
Phó Du Nhiên cười cười lấy tử tinh ra đeo lên cổ Lâm Hi Nguyệt rồi : "Khối tử tinh này có sức mạnh kỳ diệu, ta và lão Tề cũng nhờ nó mới có thể ở chung chỗ, ta hi vọng nó có thể mang lại may mắn cho mi, để mi cũng có thể cùng người đơm hoa kết trái."
Lâm Hi Nguyệt cúi đầu, nâng tử tinh trong lòng bàn tay nhìn cẩn thận rồi mới hít hơi sâu, cười gật đầu, lại cất tử tinh vào trong xiêm áo, "Du Nhiên, cám ơn mi."
Nhìn Lâm Hi Nguyệt tự nhiên lộ ra biểu tình thương cảm, Phó Du Nhiên liền bấm bấm mặt của nàng ta, "Đừng có làm ra cái bộ dáng này, có nó ở đây mơ ước của mi nhất định có thể trở thành , chừng Hoài vương để cho mi ăn mừng sinh nhật cùng , chính là muốn trong ngày sinh nhật của mình thổ lộ với mi đấy."
Lâm Hi Nguyệt miễn cưỡng bĩu môi, "Làm sao có thể."
"Nam nữ hoán đổi thân xác còn có thể xảy ra, tình cảm lưu luyến ngàn năm còn có khả năng thành vậy chuyện bình thường như mi sao thể?"
Lâm Hi Nguyệt còn muốn lên tiếng thấy Phó Du Nhiên khoát tay áo, "Đừng nghĩ nhiều nữa, đúng rồi, ngày mai mi muốn tặng quà gì cho ?" xong liền giơ cây ngọc trâm trong tay lên, "Cái này hả?"
"Dĩ nhiên phải." Lâm Hi Nguyệt lấy lại cây trâm, xoay xoay trong tay, "Cái này vốn chính là của ."
Phó Du Nhiên vỗ vỗ bả vai của Hi Nguyệt, "Đừng có ra vẻ nửa chết nửa sống như vậy nữa, vui vẻ chút rồi ngày mai càng thêm tốt đẹp."
Cũng mặc kệ nàng an ủi thế nào, mặt Lâm Hi Nguyệt tuy cười nhưng vẻ buồn rầu trong đáy mắt cái kia lại bị Phó Du Nhiên thấy rất ràng, xem ra chỉ đành phải đợi đến ngày mai Tề Thụy Nam tự mình mở miệng, luc ấy mới có thể xóa sầu bi của nàng ấy được.
Tử Mặc phủ ra gặp được Mặc Yến Thần, biết được Phó Du Nhiên giao tử tinh cho Lâm Hi Nguyệt, Mặc Yến Thần ngẫm nghĩ hồi nhưng vẫn bình tĩnh như thường, nhìn ra mặt có cái gì khác thường, nhưng lâu sau khi Phó Du Nhiên gọi phu xe tới và rời khỏi, ông cũng thẳng về hướng hoàng cung.
Lại Phó Du Nhiên, nàng cũng trực tiếp hồi cung mà tới Hoài vương phủ, qua bên hông cửa nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đậu ở chỗ đó, bên trong hình như có mấy tiếng khóc thút thít, lâu sau, cửa bị người mở ra từ bên trong, có mấy nữ tử xinh đẹp cùng mấy nha đầu ôm bọc hành lý nối đuôi nhau ra, mặt vẫn mang theo nước mắt.
nam tử trung niên có vẻ là quản gia sát theo phía sau, mặt thay đổi : "Đây là mệnh lệnh của Vương gia, mong rằng mấy vị phu nhân làm cho tiểu nhân khó xử."
nữ tử xinh đẹp trong đó khóc ra tiếng: "Nhưng tỷ muội chúng ta hầu hạ Vương gia có gì sơ suất sao? Vì sao lại đuổi chúng ta ?"
Quản gia kia lắc đầu, "Chuyện của Vương gia tiểu nhân sao dám hỏi tới, cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, các vị phu nhân nhận được tiền tài đủ để bắt đầu lại cuộc đời, vẫn nên mau lên xe thôi."
Lúc này lại có nữ tử nước mắt rơi như mưa té quỵ xuống đất, khóc lóc : "Xin để cho ta gặp mặt Vương gia lần nữa thôi."
Quản gia lắc đầu, lại liếc thấy xe ngựa Phó Du Nhiên chậm rãi đến, màn xe nhấc lên, khuôn mặt nhắn ra giống như là xem náo nhiệt, quản gia vội vàng nháy mắt với các phu xe mấy chiếc xe ngựa, mấy tên phu xe thấy vậy vội nhảy xuống xe, mỗi người kéo người nhét vào trong xe, mấy nữ tử trông như là nha hoàn cũng theo lên xe, để ý đến tiếng khóc ríu rít truyền ra từ bên trong xe, vung roi ngựa nối tiếp nhau mà làm bụi bất bay đầy lên.
Quản gia cũng vào cửa, vừa định đóng cửa Phó Du Nhiên nhảy xuống xe hô lên: "Xin chờ chút."
Quản gia nửa che cửa chính, đứng ở bên trong cửa : " biết vị nương này có chuyện gì?"
"Các nàng là ai vậy?"
Quản gia kia có ý trả lời chỉ tiếp tục động tác đóng cửa, Phó Du Nhiên vội vàng gọi lại, "Ta muốn gặp Tề Thụy Nam."
Quản gia nhìn lên nhìn xuống đánh giá Phó Du Nhiên, dám gọi thẳng tục danh Vương gia như vậy chắc là cũng có chút lai lịch, vì vậy : " nương xin lưu lại tục danh, đợi tiểu nhân vào thông truyền."
Phó Du Nhiên nghĩ nghĩ, nàng chỉ thân mình đến phủ của Tề Thụy Nam hình như được tốt lắm, cho Tề Diệc Bắc nhưng nếu biết lại ăn dấm chua nữa cho xem, nghĩ vậy bèn khẽ cười tủm tỉm, "Ngươi cứ là có Tử tinh nương hẹn đến góc trà lâu uống trà."
Quản gia hoài nghi nhìn nàng, " . . . . . Chắc có quan hệ gì với vị công chúa Ngụy quốc kia chứ?"
Phó Du Nhiên bật cười : "Yên tâm , chúng ta có quan hệ." Dứt lời, xoay người lập tức cho xe chạy nhanh theo hướng ngược lại.
tới quán trà lâu, Phó Du Nhiên lên lầu hai chọn vị trí bên cửa sổ, bao lâu liền nhìn thấy Tề Thụy Nam áo trắng kim quan xuất từ cuối đường. Ngẩng đầu mà bước, áo thuần trắng phất phới, khuôn mặt tuấn càng tôn lên nụ cười ôn hòa, thấy thế nào cũng giống như đồ vô sỉ.
"Cộp cộp. . . . . ."
Phó Du Nhiên cố ý cúi đầu uống trà, nhìn lối cầu thang lên lầu, Tề Thụy Nam lên lầu liếc nhìn vòng, lững thững đến bên bàn Phó Du Nhiên rồi nhàng ngồi xuống, cũng lên tiếng mà chỉ tự tay rót ra ly trà.
Hai người cứ như vậy mà thể công phu nghiêm mặt với nhau, cuối cùng vẫn là Phó Du Nhiên hết chịu nổi liếc cái, mở miệng : "Ta mặc kệ huynh dùng vật kia làm cái gì, chỉ xin đừng tổn thương đến Hi Nguyệt."
Thấy mặt Tề Thụy Nam có biểu cảm gì, Phó Du Nhiên lại than tiếng, "Hi Nguyệt đối với huynh là chân tình thực lòng."
"Ta biết ." Tề Thụy Nam nhấp ngụm trà, vuốt vuốt cái ly trong tay, tầm mắt cụp xuống, "Ta thượng tấu với phụ hoàng, ngày mai chính thức cầu hôn với nàng ấy, nếu như mọi việc tiến triển thuận lợi năm sau thành hôn."
Phó Du Nhiên kinh ngạc : "Huynh với phụ hoàng khi nào?"
"Ngày đó sau khi gặp ở Ngự Hoa Viên."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên : "Huynh. . . . . . Khi đó ta vẫn chưa đồng ý với huynh...mà huynh với phụ hoàng sao?" Dứt lời lại lắc đầu, "Gạt người, nếu là vậy vì sao trong cung lại im lặng như thế?"
"Ta còn với phụ hoàng là vẫn biết tâm ý của Hi Nguyệt như thế nào, nên xin người là đợi sau khi ta cầu hôn hãy hạ thánh chỉ."
Tề Thụy Nam vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như thường, Phó Du Nhiên càng nhíu chặt chân mày, Tề Thụy Nam trào phúng : "Về phần tại sao lại nắm chắc rằng đồng ý chuyện này. . . . . . Vì Hi Nguyệt, có lý do gì để cự tuyệt ta."
Bị người ta trúng tâm , Phó Du Nhiên hơi mất tự nhiên, nàng khó chịu thở ra hơi, lại nghĩ tới cảnh vừa thấy ở Vương phủ liền hỏi: "Vừa rồi ta thấy có mấy phụ nhân bị đưa ra khỏi Vương phủ, có chuyện gì vậy?"
Tề Thụy Nam ngước mắt nhìn Phó Du Nhiên, lâu mới : "Đó là các thị thiếp của ta."
"Huynh đuổi bọn họ sao?"
Lông mày của Tề Thụy khẽ động cái rất khó phát được rồi lại rũ mắt xuống, tiếp tục thưởng thức trà trong tách.
Phó Du Nhiên trầm ngâm hồi, trong đầu đột nhiên thoáng qua cái ý nghĩ, hơi ngạc nhiên : "Huynh . . . . . Là sợ Hi Nguyệt vào con đường giống như Vương phi trước đây?"
Đáy mắt Tề Thụy Nam thoáng qua chút hung dữ, ngước mắt nhìn Phó Du Nhiên, khẽ nhíu mày mà : " nên tìm hiểu quá nhiều chuyện, cũng đừng tự cho mình là thông minh."
Phó Du Nhiên giống như nghe hiểu lời của , chỉ cười : "Nếu như huynh có suy nghĩ như vậy, đủ để chứng minh huynh cũng phải là vô tình với Hi Nguyệt, trong lòng ta cũng yên tâm hơn rất nhiều." Dứt lời nàng đứng lên, "Vốn là ta muốn huynh tốt nhất nên quý trọng Hi Nguyệt, bây giờ nhìn lại, thấy trong lòng huynh có tính toán nên ta cũng yên tâm rồi."
Phó Du Nhiên mới vừa được mấy bước liền nghe Tề Thụy Nam ở phía sau : "Vật kia còn thuộc về nữa, tương lai có phát sinh chuyền gì cùng đừng nên nhúng tay vào."
Phó Du Nhiên dừng chân, cười : "Vật kia đối với ta mà có chút tác dụng nào, thân phận dù có tôn quý hơn nữa cũng quan trọng bằng hạnh phúc của Hi Nguyệt."
Bàn tay cầm tách trà của Tề Thụy khẽ run lên, mắt cũng nhàng nheo lại, " biết rồi?"
Phó Du Nhiên quay đầu lại, "Gần đây mới nghe được."
Tề Thụy Nam mím môi, hồi lâu mới : " biết là thánh thiện hay là ngu xuẩn."
Phó Du Nhiên nhún nhún vai, "Cứ coi như là ngu xuẩn ."
Last edited by a moderator: 13/10/15
song ngư và Trâu thích bài này.