Chương 101: Trại chủ bị mộng du
Edit: Ha Phuong
Lần nay lớn chuyện rồi!
Phó Du Nhiên mê man bất tỉnh còn Huyền Sắc cứ ngồi im tại chỗ như vậy, lúc sau mới chợt hỏi câu: " muốn đón dâu sao?"
"" là ai Tề Diệc Bắc muốn biết, chỉ muốn biết vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì.
Huyền Sắc đứng dậy sửa lại xiêm áo tóc tai, trong nháy mắt lại khôi phục thành Quốc Sư đại nhân phong hoa tuyệt đại, phân phó quản gia nhặt các loại thuốc bị vương vãi dưới đất lên, sau đó buồn xem xét là loại nào mà gom lại tất cả vào trong cái túi rồi giao cho Tề Diệc Bắc, ý muốn tiễn khách.
hề thấy nhắc tới chuyện của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc nhìn túi quản gia đưa tới ngơ ngác : "Cái này. . . . . . Đều bị bẩn hết rồi, ông còn đưa cho ta cầm về sao?" Có vài viên còn bị đạp bẹp.
"Dù sao cũng phải là các ngươi ăn."
Sau khi ném ra câu này xong Huyền Sắc liền lách người rời , Tề Diệc Bắc ôm Phó Du Nhiên đuổi theo, "Du Nhiên nàng ấy thế nào. . . . . ."
"Nàng ta có việc gì." Huyền Sắc dừng thân, "Chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ba ngày là tốt thôi."
Tề Diệc Bắc quả là khóc ra nước mắt, thân là Thái tử, cũng vừa là phu quân của Phó Du Nhiên, bất kể phương diện nào cũng đều có quyền biết tình tiết mọi chuyện, nhưng bây giờ lại có.
Ôm Phó Du Nhiên xông về trong cung, cho truyền Thái y nhưng cũng là chuyện gì xảy ra, chỉ là Thái tử phi đột nhiên té xỉu, có lẽ Thái y cũng hiểu được phần nào đó nhưng ở trước mặt Thái tử lại thể rụt rè, cũng đành giả bộ làm thao tác quen thuộc chính là bắt mạch, banh mắt ra kiểm ra, rồi sau đó mấy câu đại loại là do Thái tử phi bị trúng gió độc làm cơ thể bị choáng váng v.v... , sau đó đưa ra hộp dầu cù là thường được dùng trong rất nhiều trường hợp chóng mặt hoa mắt coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Tề Diệc Bắc cũng còn tâm trạng nào mà suy nghĩ về vấn đề hôn của Cố Khuynh Thành nữa, lão bà quan trọng hơn, chuyện của Cố Khuynh Thành ném cho Hoàng hậu suy nghĩ tìm biện pháp , tin tưởng mẫu hậu nhất định tiếc vốn liếng nhằm phá hư mối hôn này.
cũng đúng là như thế.
Những năm gần đây, Hoàng hậu coi Cố Khuynh Thành như con ruột của mình, sao có thể để nàng gả cho con trai của tình địch mình được, tuy tình địch đó vĩnh viễn biến mất nhưng như vậy cũng được!
Nhưng mà hành động của Hoàng hậu xem ra nhất định phải thất bại rồi. Bởi vì Tần Đế đối với chuyện này hết sức ủng hộ, chỉ ông ủng hộ mà ngay cả bá quan văn võ cả triều cũng có gì dị nghị.
Chính là vì sứ giả phái nước Ngụy trở về, còn mang về bức quốc thư vạn chữ, tỉnh lược hơn chín ngàn tắm trăm chữ mang ý ca tụng công đức kiêm các trợ từ nội dung còn lại chính là Vua nước Ngụy lại tán thành suy nghĩ hoang đướng của Đông Phương Cẩn, chính thức cầu hôn với Đại Tấn, đồng thời kéo tới mười mấy chiếc xe bò đồ cưới để làm của hồi môn cho Thái Bình Công chúa, thí sinh ngẫu nhiên. Ý tại ngôn ngoại (*) là chỉ cần Đại Tấn nguyện ý tiếp nhận, có thể tự rút thăm để quyết định chọn chồng cho nàng ta hay gì đó nước Ngụy cũng có ý kiến.
(*): Ý ở ngoài lời
Dầu gì Tử Yên cũng là Công chúa, thế nhưng lại dâng đồ cưới tặng cho người ta? Chuyện tương đối hoang đường.
So sánh lại thấy Cố Khuynh Thành đáng giá hơn nhiều.
chung phàm là nam nhân đều có lòng thuơng hương tiếc ngọc, coi như tiên nữ rơi xuống đầu mình người khác cũng đừng mơ tưởng ôm được mỹ nhân về nhà. Vì vậy liền phái người thông báo đến Đông Phương Cẩn, ở điều kiện tương đương nhau tất nhiên ưu tiên cho nhân viên nội bộ của mình.
cách khác, Cố Khuynh Thành chính là ưu tiên dành cho nội bộ, hộ ngoại lại đương nhiên có phần.
Mà nhân viên nội bộ này chính là Ung vương Đại Tấn-- Tề Vũ Tây.
Tất nhiên Đông Phương Cẩn rất phục phán quyết này bèn vác bức điều phúc (*) có nội dung: ‘ cầu quyền bình đẳng, hộ ngoại lai cũng có quyền được đối xử công bằng’ đến trước hoàng cung. dựa vào điều phúc ngồi xuống tĩnh tọa luôn.
(*) Điều phúc: Tranh hoặc chữ viết, Điều phúc có hình dài và hẹp, giống như câu đối là do tranh hoặc chữ viết phối thành. Đặc điểm: Hình tranh chữ dài và hẹp, rất đẹp, thẳng đứng, dài khoảng thước. (Theo baidu).
Điều này làm dấy lên trận xôn xao , các tờ báo lớn rối rít đưa tin, số người làm ăn buôn bán, nghệ nhân hộ ngoại lai đến từ các nước khác nhao nhao đệ trình đơn khiếu nại lên triều đình và biểu tình chống đối. Đối với những tranh chấp như vậy việc xuất động võ lực cũng phải chủ ý hay, muốn bình đẳng, thỉnh cầu lên tất nhiên được phê duyệt, hơn nữa cũng thể miễn cưỡng đến mức nơi có con chim bay qua cũng muốn nó biểu tình được, như vậy rất có thành ý. Trong lòng người biểu tình cũng sảng khoái, vì vậy quan viên vung lên tuyệt bút, đưa toàn bộ việc này cho phủ nha Thuận Thiên xử lý, biểu tình hả, độ nửa tháng là dẹp yên ngay.
Phủ Thuận Thiên cũng phải là nơi bình thường, dân chúng bước qua cửa đều muốn run chân, kẻ cẩm đầu cuộc biểu tình sau khi nhận được công văn cũng run run nửa ngày, sau cùng quyết định, thôi, ngay cả đầu cũng đưa ra rồi, giờ nữa làm cho người ta xem thường, liều mạng, !
Nhắc tới chính quyền Đại Tấn cũng rất có ý tứ, chỉ có hạ chỉ cho người biểu tình sử dụng khu vực đắt địa trong kinh thành mà còn phát cả thông cáo xuống, phàm là người tham gia biểu tình đều có thể đến địa phương được chỉ định để nhận lấy hai cái bánh màn thầu và hồ lô nước lạnh, thuận tiện lót dạ cho bữa trưa đỡ đói.
Thông cáo vừa đưa ra liền dẫn đến tình trạng dân nhập cư trong kinh thành chợt tăng đột biến, phải có câu 'có tiện nghi chiếm là ngu đần' hay sao, vì vậy mặc kệ có phải đích thực là hộ ngoại lai hay , cũng quản trong nhà có tiền hay có tiền, toàn bộ đều tới lãnh bánh màn thầu, mà chuyện này trừ bỏ để cho thương nhân gạo và mì kiếm số lớn ở ngoài, chính quyền Đại Tấn cũng được rất nhiều lợi, bạn nghĩ xem, nhóm người như vậy cùng chen đến trước cửa phủ Thuận Thiên, mỗi người đứng chân còn chật chội, còn biểu tình thế nào nữa hả?
Tuyệt hơn chính là, bởi vì thời tiết rét lạnh, chính quyền Đại Tấn vì muốn cho người biểu tình phải ở trong hoàn cảnh khổ sở, còn đặc biệt dựng lên dãy lều ấm áp bên ngoài phủ Thuận Thiên, sớm dựng lên tối thu lại, lấy chỗ cho mọi người nghỉ ngơi.
Lần này ngay cả ngoại lai hộ chân chính cũng cảm động, chính quyền người ta tốt biết bao nha, nhất định phải gia nhập Quốc tịch Đại Tấn mới được.
Vì vậy số lượng người di dân vào Đại Tấn càng thêm hùng mạnh, khiến Đại Tấn ngày càng cường thịnh hơn, quốc gia càng thêm giàu mạnh. . . . . . Dĩ nhiên, đây là sau.
Khi đó người dân biểu tình hề biết là ở bên ngoài vách lều ấm được sơn lên hàng chữ màu đỏ: "Đại hội vận động nhân dân", nêu cao hình tượng tốt đẹp của "Đại Tấn mới".
Mà Phủ Thuận Thiên cũng ra thông báo tiến hành tu sửa, vây xung quanh phủ cả mười lăm ngày, mọi chuyện có liên quan án kiện xin vui lòng chuyển đến Đại Lý Tự trực tiếp thụ lý, các bên có liên quan đều biết nơi này bất tiện, kính xin thông cảm, do dó ra thông cáo này.
Khó trách. . . . . . Bên trong Phủ Thuận Thiên thường truyền ra thanh đinh đinh , ra là tu sửa.
Dĩ nhiên, các thành viên đội biểu tình biết chuyện này, vì tất cả bọn họ đều bận rộn gặm bánh màn thầu.
Vì vậy, tới hai ba ngày, Kinh Thành lại trở lại bình thường.
Mà lúc Kinh Thành yên tĩnh trở lại Phó Du Nhiên rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Vì Huyền Sắc có , chỉ hai ba ngày là tốt rồi nên Tề Diệc Bắc cố gắng giấu diếm kiện Phó Du Nhiên hôn mê, sợ gì khác, chỉ sợ lúc Chiêu Thái đế hỏi đến thể có câu trả lời thỏa đáng.
Cũng may nàng tỉnh, tâm tình treo lơ lửng mấy ngày nay của Tề Diệc Bắc rốt cuộc cũng buông xuống được rồi.
Nhìn vẻ mặt u oán của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên ngây ngô cười cười, "Làm sao lại có vẻ mặt này vậy?"
Lời vừa ra khỏi miệng ngay cả chính nàng cũng giật nảy mình, cổ họng khô khốc kỳ cục, Tề Diệc Bắc thấy vậy vội vàng rót chén nước rồi ôm Phó Du Nhiên vào trong ngực, từ từ đút cho nàng uống xong, dặn dò: "Trước tiên đừng gì cả, nàng có đói bụng ? Ta bảo Vinh Thăng chuẩn bị ít thức ăn."
Phó Du Nhiên giống như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng nhìn nhìn bốn phía, hiểu mà : "Sao ta lại về rồi? phải ở phủ Quốc Sư sao?"
Tề Diệc Bắc cũng bụng tò mò nhưng vừa nãy phái bấm bụng nhịn xuống hỏi tới, giờ Phó Du Nhiên vừa nhắc tới cũng nhịn được nữa.
"Ngày đó ở trong phòng nàng và Huyền Sắc xảy ra chuyện gì?"
"Ngày đó?"
Tề Diệc Bắc đem chuyện lại lần, Phó Du Nhiên chớp chớp mắt, hoàn toàn bất động chỗ.
Ngày ấy. . . . . . Nàng chỉ nhớ mình theo Huyền Sắc vào phòng trữ đan, Huyền Sắc chỉ nhìn nàng câu : " lâu. . . . . . thấy."
Hai ba tháng thấy cũng coi như lâu sao? Phó Du Nhiên muốn hỏi cho chợt cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, tỉnh lại thấy mình trở lại Đông cung.
Gặp quỷ.
"Ta. . . . . . phải là bị trúng tà chứ?"
" bậy." Tề Diệc Bắc cũng trăm mối có lời giải, "Trước cần suy nghĩ nhiều, nàng cứ an tâm tịnh dưỡng ."
Phó Du Nhiên gật đầu cái, lại : "Khuynh Thành thế nào rồi?"
Tề Diệc Bắc lại đem chuyện xảy ra mấy ngày nay thuật lần, lại : "Phụ hoàng thay bọn họ đính hôn kỳ, đợi đến mùa xuân sang năm liền cử hành hôn lễ."
Phó Du Nhiên càng nghe chân mày càng nhíu chặt, chợt ngồi thẳng người muốn xuống giường, " được, ta phải tìm Mộc Thanh Y."
"Tìm làm cái gì?" Tề Diệc Bắc ngăn nàng lại, "Huống chi trời tối rồi, có chuyện gì ngày mai ta với nàng."
Phó Du Nhiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rồi ngồi trở lại giường hỏi thăm thêm, "Nếu như phải là ngày đó ta nêu lên cái ý kiến cùi bắp kia cọc gỗ cũng hiểu lầm chuyện của Khuynh Thành và Đông Phương Cẩn, Khuynh Thành cũng nhất thời xúc động mà thổ lộ tâm ý với cọc gỗ, như vậy hai người bọn họ có thể còn có cơ hội lay chuyển."
"Liên quan gì tới nàng." Tề Diệc Bắc nhét Phó Du Nhiên vào trong chăn, " như vậy đầu sỏ gây nên chuyện chính là ta mới đúng, nếu như phải là vì giải thích cho ta, Mộc Thanh Y cũng nghe được chuyện đó."
Phó Du Nhiên suy nghĩ chút ròi làm ra vẻ mặt khẳng định gật đầu, "Chính là trách chàng."
Được, trách trách , dù sao cũng ít hai lạng thịt.
Tề Diệc Bắc bồi thường cho nàng khuôn mặt tươi cười liên tục để khuyên nhủ nàng, tốt xấu cũng phải cho Phó Du Nhiên ăn chút cháo, lúc này mới lên giường ôm lấy nàng ngủ say.
Rốt cuộc có thể nằm ngủ an giấc rồi, Phó Du Nhiên sao, Tề Diệc Bắc ở trong mộng đều là tươi cười, nhưng khi ngủ thẳng nửa đêm, hả? Bên cạnh thế nào lại trống rồi? Đưa tay sờ sờ dưới, xác định Phó Du Nhiên ở bên cạnh mình, Tề Diệc Bắc mắt nhắm mắt mở đứng dậy vén màn lụa, chong đèn lên, đợi thấy mọi thứ trước mắt, Tề Diệc Bắc cả người đổ mồ hôi lạnh, quát to: "Du Nhiên!"
Phó Du Nhiên đứng ở bên cạnh bàn bát tiên (Bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người) trong phòng, giơ chân lên, bắp chân lia mạnh qua cái chân bàn.
Sau đó, bên trong tẩm điện vang lên đạo thanh vang dội như giết heo, cung nhân gác đêm ở bên ngoài để ý cái gì là quy củ xông vào cửa, đập vào mắt là hình ảnh Thái tử phi của bọn họ ôm chân té xuống đất, khuôn mặt nhắn trắng bệch, trong miệng ngừng chửi mắng liên tiếp: "Người nào bà nội nó đánh lén ta!"
"Du Nhiên!" Tề Diệc Bắc nóng lòng thiếu chút nữa là lăn luôn xuống giường, nghiêng ngã lảo đảo chạy đến trước mặt Phó Du Nhiên, ôm lấy nàng rồi quát to với cung nhân: "Truyền thái y."
Trong mắt Phó Du Nhiên dâng đầy nước mắt, lại vẫn là trừng tròng mắt : "Là ai đánh lén ta!"
Tề Diệc Bắc đau lòng đặt nàng lên giường, đầu tiên là kiểm tra thương thế của nàng hồi, bắp chân trắng như tuyết có dấu vết ràng, bốn phía hơi sưng đỏ, lập tức dám đụng vào nữa, vừa cuốn cao ống quần của nàng chờ đợi Thái y tiến đến, vừa tỉ mỉ quan sát Phó Du Nhiên, cẩn thận : "Du Nhiên, nàng . . . . . Có phải nàng bị chứng mộng du ?"
Chương 102: kiện thần bí ( )
Edit: Ha Phuong
"Chứng mộng du?" Phó Du Nhiên kinh ngạc chỉ vào mình, "Ta sao?"
Tề Diệc Bắc trả lời, lại hỏi: "Hồi nãy nàng làm gì, nhớ ra sao?"
Phó Du Nhiên trầm tư hồi lâu, "Hồi nãy phải ta ngủ sao?"
Chân mày Tề Diệc Bắc hơi nhíu lại, thêm gì nữa, Phó Du Nhiên mang vẻ mặt khó hiểu nhìn bắp chân mình mãi cho đến khi Thái y tới.
Vị Thái y xui xẻo này làm thế nào cũng nghĩ ra, Thái tử phi vừa mới tỉnh ngủ nhưng vì sao lại muốn tự tổn thương thân thể mình? khó hiểu, rất khó mà lý giải.
Đợi đến lúc đắp thuốc rồi băng bó lại cái chân của Phó Du Nhiên nhìn ra được diện mạo ban đầu nữa, cũng biết vị Thái y kia nghĩ gì, chỉ là bị thương ở bắp chân mà thôi, có cần phải băng bó kín mít lên tới đùi hay vậy? Có lẽ vị Thái y kia nghĩ rằng chỉ cần di chuyển nữa yên ổn chăng? Phó Du Nhiên đàng hoàng chút cũng có thể yên tĩnh ít.
Vì vậy Phó Du Nhiên cứ như vậy mà thành người "Tàn tật", nàng mãnh liệt cầu Tề Diệc Bắc gỡ cái cục băng bó kia xuống nhưng Tề Diệc Bắc cũng có chung ý tưởng với Thái y, đánh chết cũng đồng ý, chứng mộng du sao? Rất nghiêm trọng nha.
Tề Diệc Bắc đưa Thái y ra ngoài, sau hồi lâu mới quay trở về, với Phó Du Nhiên: "Chân của nàng là tự mình đụng vào, cho nên ta mới hỏi có phải nàng bị chứng mộng du hay , vừa nãy ta có hỏi Thái y, nếu thường xuyên làm việc vất vả, nghỉ ngơi đủ cũng có khả năng bị mắc chứng mộng du tạm thời, vì vậy mấy ngày này nàng nên ngoan ngoãn ở trong cung nghỉ ngơi cho tốt , cần lo lắng chuyện của Khuynh Thành nữa."
Sau khi Phó Du Nhiên nghe xong hoảng hốt nhìn Tề Diệc Bắc, muốn gì đó nhưng cuối cùng có ra.
Chứng mộng du sao? Nàng khỏe mạnh cường tráng hơn mười bảy năm, sao chưa bao giờ biết mình bị bệnh này? Nhưng quả gần đây nàng có phần bình thường, lại mấy ngày trước nàng cũng nghỉ ngơi rất tốt nhưng bộ dáng vẫn phờ phạc rã rượi, hơn nữa người vô duyên vô dien dan le quy don xuất mấy vết bầm tím, chẳng lẽ đều là bị "Chứng mộng du" sao?
Còn có cái đêm ở Mặc phủ đó, nàng ràng tha thứ cho Tề Diệc Bắc nhưng vì sao sau đó giống như là bị tổn thương vì nàng tin lời , cuối cùng còn phải phát ra lời thề độc để nàng tin tưởng chứ? Còn nữa, lúc ở phủ Quốc Sư lại có ý định muốn bóp chết Huyền Sắc, nghe còn đẩy Huyền Sắc ngã xuống đất, hơn nữa còn cưỡi lên người , mẹ nó chứ, trường hợp hương diễm như vậy mà sao chút ấn tượng nàng cũng có? Chẳng lẽ ban ngày cũng mộng du? là bà nội nó chứ!
Giằng co tới hơn nửa đêm cũng đến lúc Tề Diệc Bắc phải lâm triều, phân phó đám người Tiểu An Tử canh chừng Phó Du Nhiên, lại giọng dặn dò Phó Du Nhiên được lộn xộn cẩn thận mộng du vân vân, lúc này mới mang theo vẻ mặt lo lắng lên triều.
Tề Diệc Bắc vừa , Phó Du Nhiên liền đuổi cổ cả đám người Tiểu An Tử ra ngoài, mình ngồi ở giường biết suy nghĩ gì.
Bầu trời u ám,
giường khắc hoa,
Chân bánh chưng.
Màn trướng buông xuống, nến đỏ rơi lệ, mỹ nhân khẽ dựa, ưu sầu vô hạn. . . . . .
Đột nhiên,
Nàng chuyển động,
ai thấy nàng di chuyển thế nào -- bởi vì trong phòng chỉ có mình nàng.
Phó Du Nhiên khập khễnh đến trước bàn trang điểm, ngồi vào ghế rồi trừng mắt nhìn chằm chằm vào gương.
chính xác, nàng ở nhìn chằm chằm bóng mình ở trong gương.
Trong gương có người khác, chỉ có hình ảnh của nàng.
Khóe miệng Phó Du Nhiên khẽ động, để ý thấy khi nó cong đến độ nhất định rồi từ từ hạ xuống chợt nàng hét lớn tiếng: "Đứng lại!"
Trong phòng có ai, chỉ có mình nàng.
"Ra ngoài." Phó Du Nhiên vẫn nhìn chằm chằm gương, "Ta biết ngươi ở đây."
Nếu có ai ở trong phòng này nhất định bị sợ đến hồn bay phách tán, nàng cùng ai chuyện, chẳng lẽ là. . . . . . Quỷ?
"Ngươi -- biết -- ta?"
lúc Phó Du Nhiên trợn hai mắt đến ê ẩm, thiếu chút nữa cho là mình nghĩ quá nhiều trong đầu lại nhàng vang lên câu như vậy.
"A --"
Tiểu An Tử ở ngoài cửa liền loạng choạng chạy vào, "Thái tử phi điện hạ!"
Phó Du Nhiên hoảng sợ đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, đầu, miệng, lỗ mũi, lỗ tai, hễ là cái gì có thể mở toàn bộ đều dien dan le quy don mở ra, nhưng nàng ngoại trừ quát to tiếng ra cũng có co cẳng chạy hoặc là ngã ngồi mặt đất, trừ bỏ chân bị băng bó nên bất tiện, nhưng chủ yếu là do nàng kinh hoảng đến nửa người dưới chết lặng cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Nàng cũng chỉ ôm hi vọng muốn thử chút nên ở trong lòng kêu lên hai tiếng, ngờ lại được !
Trong thân thể của nàng có người khác. . . . . . biết đó là cái gì nữa.
Bàn tay nàng bám chặt vào mép bàn đến phát đau, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, quay đầu lại liền thấy ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Tiểu An Tử, nàng run giọng : "Ngươi cứ ra ngoài , ta gọi cho phép ngươi vào."
Phó Du Nhiên run rẩy ôm chiếc gương vào trong ngực, nuốt nuốt nước miếng cách khó khăn, nhắm chặt mắt lại rồi chuyển gương qua trước người mình, từ từ, từ từ hé mắt ra cái khe , trong gương phản chiếu ra thanh tú, nhưng mà mặt lại pha lẫn ngạc nhiên và e ngại, vất vả lắm mới ổn định được tâm thần, Phó Du Nhiên miễn cưỡng mở miệng : "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"
Chờ lâu, vẫn thấy cái thanh mờ ảo đó truyền đến, Phó Du Nhiên gần như lại muốn cảm thấy tất cả mọi chuyện khi nãy đều chỉ là áo giác của mình.
"Ta. . . . . ."
giọng chợt truyền ra khiến lông tơ quanh ngươi Phó Du Nhiên dựng hết lên, giọng kia tựa như ở bên tai nàng, rồi lại như ở nơi rất xa xôi truyền đến, lay động theo chiều gió giống như là .
Lại đợi hồi, giọng kia chỉ chữ "Ta" chữ liền im bặt, mà trong lòng Phó Du Nhiên lại chậm rãi dâng lên cảm xúc mê mang, đó là loại cảm giác giống như là lạc đường, lo lắng, sợ hãi, và biết chính mình ở nơi nào.
"Này!" Phó Du Nhiên thử dò xét gọi tiếng, nhưng bất kể nàng gọi như thế nào, bên tai cũng còn vang lên giọng kia nữa, nhưng trong đầu lại lên mấy hình ảnh. Hai nam tử, nữ tử, rừng cây, hồ , tảng đá lớn. . . . . . Nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già.
Chính là nơi đó!
Phó Du Nhiên đứng bật dậy, quên mất đau đớn chân, nàng thấy hình ảnh trong đầu dần dần nhạt , làm như người nhớ tới những hình ảnh này rồi lại bỏ quên chúng, rồi sau đó, lại là mê mang vô tận.
Phó Du Nhiên nhón chân lên khập khễnh tới cửa, kéo cửa điện ra lớn tiếng : "Tiểu An Tử, nhanh chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất cung."
Vẻ mặt Tiểu An Tử đau khổ nhìn Phó Du Nhiên, tại sao những chuyện khó khăn như thế này lần nào cũng rơi vào người ? Để cho nàng xuất cung, Thái tử trở về lột da mới là lạ!
Nhưng. . . . . . "huyền quan bất như quản", người thông minh vẫn phải nhìn việc trước mắt mà làm, đừng có thấy cái chân Phó Du Nhiên như vậy mà xem thường, khi nàng phát động tấn công mười Tiểu An Tử cũng phải là đối thủ của nàng.
"Thái tử phi điện hạ, hay là chúng ta chờ Thái tử điện hạ trở lại. . . . . ." Tiểu An Tử làm cố gắng cuối cùng.
Phó Du Nhiên suy nghĩ chút, "Ngươi sai người đến cung Tử Thần , đợi Thái tử vừa hạ triều, . . . . . . phủ Ung Vương tìm ta."
Tiểu An Tử sợ hết hồn, "Điện hạ, ngài muốn đến phủ Ung Vương sao? Cái này được hay lắm phải ạ?"
"Ngươi chớ xía vào nữa, với Thái tử, nguyên nhân mộng du tìm được rồi, lập tức đến nhanh."
Tiểu An Tử còn cách nào khác đành phải sai người báo tin, mình theo Phó Du Nhiên lên xe.
Có kim bài của Hoàng hậu mở đường, dĩ nhiên là thông suốt.
Đến phủ Ung Vương thấy nơi đó được sửa chữa lại, giống như vì hôn lễ mà chuẩn bị, Phó Du Nhiên hành động tiện nên sai Tiểu An Tử vào kêu Tề Vũ Tây ra, đợi hơn nửa ngày mới thấy Tiểu An Tử ra ngoài mình, hồi báo lại rằng Ung vương Điện hạ chuyên tâm chuẩn bị công việc thành thân, đại thể là tiếp khách.
Phó Du Nhiên thèm để ý mấy chuyện đó, Tề Vũ tây ra được nàng vào vậy.
Chỉ là Tề Vũ tây hình như còn rất hiểu Phó Du Nhiên, ngay lúc Tiểu An Tử mình ra Tề Vũ Tây cũng vội ra ngoài Vương phủ bằng cửa sau, là đâu nữa.
Phó Du Nhiên tức muốn chết, nàng đâu có ăn thịt người, sao phải dùng tới chiếu trốn tránh nàng chứ?
Hết cách rồi, thể làm gì khác hơn là ở lại phủ Ung Vương chờ Tề Diệc Bắc đến, Tề Diệc Bắc rất bất mãn với việc mình phải đến phủ của người khác để gặp mặt lão bà, nhưng ở trước mặt Phó Du Nhiên lại dám toát ra nửa điểm dị nghị, nghe Tề Vũ Tây trốn ra từ cửa sau mất, bất đắc dĩ lắc đầu : "Tam ca mấy ngày nay cũng trốn tránh gặp ta, thấy nàng tới nhất định cho là nàng đến để làm thuyết khách, cho nên mới rời khỏi Vương phủ."
ra là mới chính là đầu sỏ gây nên chuyện, Phó Du Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Tề Diệc Bắc cái, lại triệu quản gia của Vương phủ đến, hỏi thăm trong phủ có lão phu xe có đôi mắt tròn hay , quản gia làm việc hiệu suất cũng rất cao, bao lâu liền dẫn gã phu xe ngày đó chở Phó Du Nhiên "Tiên cảnh" đến.
Phó Du Nhiên : " nơi xuân về hoa nở như vậy mà ngươi lại quên được sao?"
Phu xe ngượng chín cả mặt mà : "Điện hạ đừng đùa, tại là đầu mùa đông, ngài bảo tiểu nhân đâu tìm chỗ xuân về hoa nở đây ạ."
Phó Du Nhiên lấy làm lạ hỏi: "Chính là cái nơi mà ngày đó ta cùng với Ung vương đến."
Phu xe suy nghĩ chút, mặt như tìm ra được đáp án, gật đầu : "Tiểu nhân hiểu rồi."
Vì vậy Tề Diệc Bắc ôm Phó Du Nhiên lên xe ngựa, Vinh Thăng cùng Tiểu An Tử hộ tống phu xe ngồi ở trước xe, đường rất nhanh.
Phó Du Nhiên ngồi ở trong xe lời, Tề Diệc Bắc hỏi mấy lần nhưng Phó Du Nhiên cũng chỉ lắc đầu, cho đến lúc phu xe ở ngoài mành khẽ gọi tiếng, "Hai vị Điện hạ, đến rồi."
Phó Du Nhiên nhắc rèm cửa lên, vừa nhìn nhất thời sắc mặt trầm xuống, nhìn qua phu xe kia : "Có phải ngươi đùa ta hay ? Nơi này chỉ có mảnh đồi trọc."
Phu xe kia : "Tiểu nhân ăn tim gấu mật báo cũng dám trêu Điện hạ, chỗ lần trước ngài và Ung vương Điện hạ tới xác thực chính là chỗ này, sau khi hai vị xuống xe liền đâu mất, tiểu nhân nhìn thấy bóng người, tiểu nhân đợi ở xe cho đến khi chân trời bắt đầu tối mới thấy hai vị trở về."
Phó Du Nhiên ngơ ngác nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc cũng sinh lòng nghi ngờ, nghe tình cảnh Phó Du Nhiên miêu tả lúc trước, có bài có bản, giống như là giả, chẳng lẽ đó cũng là do nàng nằm mơ?
Nhảy xuống xe ngựa, Tề Diệc Bắc đỡ Phó Du Nhiên chậm rãi về phía trước, Phó Du Nhiên nhìn trái nhìn phải, chính là cảnh tượng giống với hôm đó, lên ngọn đồi thấp rồi nhìn qua bên kia dãy núi, mặt Phó Du Nhiên càng thêm nghi ngờ.
Bên kia núi có nơi đất trũng, giống như là cái hồ khô khốc, nhìn hình dáng, cũng thấy giống tám phần cái hồ trong "Tiên cảnh".
Tề Diệc Bắc kinh ngạc : "Chỗ nàng chính là chỗ này sao?"
Phó Du Nhiên tài nào thuyết phục được mình rằng "Tiên cảnh" mà mình thấy ngày đó chính là chỗ này, từ từ xuống núi, nàng nhớ đường thông đến "Tiên cảnh" còn có rừng cây, nhưng bây giờ làm gì có cái rừng cây nào, chỉ có mấy cây cổ thụ cao ngút trời, cây cối to lớn khác xa với lần trước Phó Du Nhiên nhìn thấy, giống như trải qua mấy trăm năm, vô cùng to lớn cứng cáp.
Tề Diệc Bắc hiểu nội tình, Phó Du Nhiên sợ lo lắng nên cũng quá nhiều, chỉ muốn mang "Tiên cảnh" xem chút liền đến "Tiên cảnh" nhưng xem ra bây giờ được gì rồi, phu xe kia thấy hai người quay lại vẻ mặt hiểu ra sao, lấy can đảm : " biết Thái tử phi điện hạ muốn đâu nữa ạ?"
Chương 103: kiện thần bí ( hai )
Edit: Ha Phuong
"Chính là chỗ này."
Tuy rằng có rừng cây, tuy rằng phải xuân về hoa nở, tuy rằng trong hồ sớm còn nước xanh biếc, chỉ còn lại ít nước bùn màu xám xanh nhưng Phó Du Nhiên dám khẳng định, nơi ngày hôm đó tới chính là nơi này.
Tề Diệc Bắc nhìn hoàn cảnh chung quanh chút rồi : "Du Nhiên, nơi này có gì cả."
Phó Du Nhiên chỉ vào khối đá : "Chàng xem thử phía sau có cái gì."
Tề Diệc Bắc nhanh chóng bước lên hai bước, vòng qua khối đá kia bước hơi chậm lại, chơt thấy có bình rượu được dựa vào khối đá kia.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Phó Du Nhiên lắc đầu cái, "Có lẽ chỉ có Tề Vũ Tây biết." đến đây, nàng có phần hiểu ra mà : " đột nhiên có thái độ khác thường mà muốn kết hôn, chừng cũng có quan hệ với nơi này."
Tề Diệc Bắc hoàn toàn hiểu, nhưng trong lòng Phó Du Nhiên tràn đầy tò mò đối với chân tướng , nàng chỉ vào bờ bên kia : "Chúng ta qua bên kia."
Bờ bên kia hồ chỉ liếc qua là thấy ngay, trừ đất hoang ra có gì cả.
Phó Du Nhiên chạy nhanh qua bên kia, trong lòng càng có loại cảm giác quen thuộc, trong đầu lóe lên đoạn ngắn nhiều hơn, phần lớn là hình ảnh hai nam nữ, có khóc, có cười, nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, cuối cùng là bức vẽ đầy máu tanh. Phó Du Nhiên biết, đây phải là những hình ảnh tưởng tượng trong đầu nàng, mà là của người khác.
"Nơi này."
Phó Du Nhiên dừng bước lại, nhìn vào hố sâu trước mắt, "Ta nhìn thấy tấm bia đá, chính là ở chỗ này."
Tề Diệc Bắc lo lắng : "Du Nhiên, nàng có việc gì chứ?"
Phó Du Nhiên tiếng nào, nửa ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay ra ở trong hố sâu phác họa, trong miệng tự lẩm bẩm: "Nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già." Tựa như trước mặt nàng có tấm bia đá, mà nàng viết tấm bia.
Khi ngón tay nàng dần dần dời xuống, ngâm nga trong miệng nàng cũng thay đổi làn điệu, bi thương mà tức giận, "Hai bên gặp nhau, là lúc mời về với Diêm vương, đời đời vĩnh viễn gặp lại nhau."
Nhận thấy được khác thường của nàng, Tề Diệc Bắc vươn tay kéo nàng, gấp gáp : "Nàng làm sao vậy? Chúng ta mau trở về thôi."
Nhìn Tề Diệc Bắc, trong mắt Phó Du Nhiên lại dâng lên loại cảm giác lạ lẫm, Tề Diệc Bắc bị nàng dọa sợ, giữ chặt vai của nàng : "Du Nhiên, nàng có biết mình làm cái gì vậy!"
Phó Du Nhiên quay đầu lại tìm hiểu xem hố sâu kia có vật gì , lại nhìn Tề Diệc Bắc chút, giọng dường như phiêu diêu mà ngân nga, "Ta biết, biết vì sao phải làm như vậy, chỉ biết là, nhất định phải làm như vậy."
Đôi phượng nhãn hẹp dài của Tề Diệc Bắc trợn trừng lên, đẩy Phó Du Nhiên ra, giọng vừa rồi. . . . . . thuộc về Phó Du Nhiên.
"Ngươi. . . . . ."
"Ngươi đều quên mất ước nguyện ban đầu của mình, nhưng vẫn chịu buông tha cho hai người kia sao?" Lúc Phó Du Nhiên dien dan le quy don chuyện, mặt trút bỏ mê mang, giọng cũng khôi phục lại bình thường.
Tề Diệc Bắc rất muốn nể mặt mà ngất , đây rốt cuộc là làm gì? Phương thức biểu diễn mới nhất sao?
Nhìn Tề Diệc Bắc biểu ra dáng vẻ biết nên làm cái gì, Phó Du Nhiên cười cười, chỉ vào trong ngực mình : "Ở chỗ này của ta còn có người khác, nếu như ta đoán sai, chính là ngay tại thời điểm lúc đó, nàng ta vào ở đây."
Sắc mặt Tề Diệc Bắc trong nháy mắt trắng bệch, trong đầu chỉ thoáng qua bốn chữ: 'Oan hồn nương nhờ'.
Phó Du Nhiên cầm tay của tựa như an ủi, "Nàng ta có ác ý, chỉ là muốn tới xem thế giới này chút thôi."
xong lời này, trong đầu Phó Du Nhiên lại vang lên giọng kia, hình như có chút chần chờ, "Đúng-- a --, tốt --"
Phó Du Nhiên khoát tay chặn lại, " dễ chuyện!"
Tề Diệc Bắc lại sợ hết hồn, Phó Du Nhiên chỉ chỉ nơi xa, cười : "Ta chuyện với nàng ta chút, chàng qua bên kia nghỉ ngơi chút ."
" được." Tề Diệc Bắc cũng thèm quan tâm lời của Phó Du Nhiên là hay giả, lúc này muốn rời là thể được, "Ta giúp nàng."
Phó Du Nhiên nở nụ cười ấm áp, gật đầu cái nhưng vẫn là tránh ra mấy bước, giọng : "Ngươi theo ta là có mục đích gì?"
Giọng kia dừng lại lâu sau mới than tiếng, "Rất lâu rồi ta cũng rời khỏi nơi này, nên cũng muốn biết thiên hạ giờ đây biến thành bộ dáng nào rồi."
" như vậy, thời gian này ta luôn có hành động khác thường đều là bởi vì ngươi sao?"
"Khác thường?"
" người đầy những vết xanh vết tím, còn khác thường sao?"
Trong giọng kia mang theo chút áy náy, "Rất lâu có ra ngoài nên cũng quên phải như thế nào."
Phó Du Nhiên kinh ngạc : " bộ? lúc nào?" xong lại chợt hiểu ra mà : "Là sau khi chúng ta ngủ sao?"
Giọng kia ngừng lại chút coi như là cam chịu, Phó Du Nhiên nghĩ đến tình cảnh mình ở thời điểm đêm khuya yên tĩnh xuống giường luyện tập " bộ" khỏi rùng mình cái, bỗng cười : "Hèn chi, mấy ngày đó ràng ta ngủ rất ngon nhưng lại luôn mang dáng vẻ mệt nhọc quá độ, cả ngày ngủ được, mệt mới là lạ."
"Ngươi. . . . . . sợ sao?"
"Có chút chút." Phó Du Nhiên tuy là như vậy nhưng mà mặt lại tràn đầy hưng phấn, "Nhưng hiếm khi có được cơ hội như vậy, ngươi. . . . . . Là quỷ sao?"
"Quỷ?" Giọng kia cười , "Quỷ Hồn có oán khí mạnh hơn nữa đời này cũng chỉ có thể tồn tại trăm năm, đợi đến khi oán khí từ từ bị linh khí trời đất dung hợp tan thành mây khói."
"Vậy ngươi. . . . . ."
"Ta biết." thanh kia xong liền lên tiếng nữa.
"Vậy tại sao ngươi lại phải ở chỗ này? Tại sao lại theo ta?"
Chờ lâu, mới nghe được giọng u kia than tiếng, " nên hỏi ta...ta cũng chỉ nhớ được chút vụn vặt, cũng biết được nhiều hơn ngươi bao nhiêu. Có lẽ cũng quá lâu rồi, có vài thứ từ từ biến mất trong kí ức của ta."
Quên? Thỉnh thoảng có thể cảm nhận được cái loại hận ý đó, tất nhiên đó phải là đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm, thời gian bao lâu mới có thể khiến người ta quên những thứ này? trăm năm? Hay hai trăm năm?
Giọng kia lại vang lên: "Ta chỉ biết đây là việc chuyện rất quan trọng, ta thể rời , chỉ có thể canh giữ ở nơi này, nhưng đó là cái gì? Ta cũng rất muốn biết."
Chính mình cũng biết là chuyện gì người ngoài làm sao có khả năng biết được. Phó Du Nhiên rất muốn nhưng lại lên tiếng, mặc kệ chủ nhân của giọng này là ai, cũng quan tâm rốt cuộc nàng ta có hình dáng như thế nào, ở đáy lòng Phó Du Nhiên sớm phân cho nàng ta đồng tình vô hạn, vì cái gì khác, chỉ vì hận thù và độc của nàng ta.
"Ta có thể hỏi chút cái này là bởi vì sao ?"
Phó Du Nhiên chỉ chân của mình, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Luyện bộ cũng cần đá chân bàn chứ?
"Ta. . . . . ." Giọng kia chần chừ lúc, "Ta hy vọng ngươi tìm người kia."
"Người kia?" Phó Du Nhiên suy nghĩ chút, cũng nhớ ra nàng muốn tìm người nào.
"Người kia có thể ngăn cản lập gia đình."
Cặp mắt Phó Du Nhiên khẽ nới rộng ra chút, trước mắt chuẩn bị lập gia đình chỉ có hai người Tề Vũ Tây và Cố Khuynh Thành, mà có thể ngăn cản hai người họ . . . . . ." Ngươi là Mộc Thanh Y sao?"
Giọng kia có trả lời, Phó Du Nhiên tự động coi là đồng ý, trong đầu nàng ngừng hợp kế, đột nhiên : "Ngươi và Tề Vũ Tây có quan hệ?"
"Tề Vũ Tây. . . . . ." Giọng kia nhàng cân nhắc ba chữ này, cuối cùng vẫn : " biết."
"Vậy vì sao ngươi muốn để cho Mộc Thanh Y trở lại?"
"Người ngươi ta biết là ai, nhưng ta có loại cảm giác, nam nhân mà hôm đó ngươi nhìn thấy, ta chỉ cho phép cưới nữ nhân."
Phó Du Nhiên càng nghe càng hồ đồ, "Lấy vợ dĩ nhiên chỉ có thể cưới nữ nhân."
"!" Giọng kia chợt trở nên lạnh, "Còn có nam nhân! Buồn cười? Nam nhân với nhau mà cũng muốn lập gia đình!" xong lời cuối cùng, giọng trở nên có chút thê lương.
Phó Du Nhiên giật mình lâu, trong đầu ngừng hồi tưởng từng đoạn ngắn lóe lên, hai người nam nhân, nữ nhân, tiên cảnh ảo giác, Tề Vũ Tây khuyên can, những chữ kia, những oán chú nguyền rủa kia. . . . . . Nghi vấn của nàng tựa như có chút đầu mối, nhưng mơ hồ lại cảm thấy còn cách điểm mấu chốt chút.
Chợt trong đầu nàng lóe lên ý tưởng, "Là Huyền Sắc!" Phó Du Nhiên hưng phấn : "Chính là nam nhân ngày đó ngươi bóp chặt ."
Chờ lâu, giọng kia mới khẽ phát ra chút rên rỉ thống khổ, tựa hồ giãy giụa.
Đúng lúc này, bên tai Phó Du Nhiên lại vang lên giọng , phải giọng nữ mềm mại trong đầu nàng mà là giọng khác, thê lương, ngân nga thở dài.
"Àizz --"
Sau khi tiếng thở dài qua, trước mắt Phó Du Nhiên dâng lên màn sương mù, càng ngày càng đậm.
Tề Diệc Bắc tiến lên vài bước, bảo hộ Phó Du Nhiên ở trong ngực rồi cảnh giác nhìn chung quanh, Phó Du Nhiên lại như có chút dự cảm, cầm tay của : "Chàng cần lo lắng, có lẽ đây chính là đáp án."
Vừa dứt lời, sương mù trước mắt dần dần tản , cảnh trí có biến hóa, hình như đây là cái thôn xóm nho , đôi nam nữ đường, nhìn cũng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tuy tuổi cũng lớn nhưng cũng là đôi bích nhân, bé trai thần thái phấn khởi, khóe miệng thường chứa đựng nụ cười bướng bỉnh, bé như hoa như ngọc, đôi mắt như hai hồ nước sâu thấy đáy, cử chỉ hai người thân mật, hề có bộ dáng ngượng nghịu, thẳng đường tới, mọi người đường ai thấy cũng hâm mộ.
Tề Diệc Bắc trợn mắt hốc mồm nhìn tất cả trước mắt, quay đầu lại xem xét Phó Du Nhiên, mặt mang vẻ vui mừng nhưng lại có chút kinh ngạc, khỏi hoài nghi, cái này có phải là Phó Du Nhiên tìm được cao nhân nào đó truyền dạy cho thủ thuật che mắt hay , nếu sao giữa ban ngày ban mặt lại xuất chuyện thể tưởng tượng nổi như vậy chứ?
Chương 104: Chuyện thần bí ( ba )
Edit: Phương
lúc Tề Diệc Bắc sâu sắc khẳng định chuyện trước mắt vô cùng thể tưởng tượng nổi cảnh trí trước mắt chợt nhạt dần, rồi lại có hình ảnh khác ra ràng.
Trước mắt là gian phòng, giữa phòng chất đầy vô số lễ vật được thắt nơ đỏ trông giống như là sính lễ, bé kia giống như trưởng thành hơn chút, ngẩn người nhìn đống sính lễ trước mắt, lúc giận lúc cười, cũng biết nàng là vui hay là vui.
Trong nháy mắt quang cảnh chuyển đến ngày thành thân, tân lang chính là bé trai nhìn thấy lúc trước, lúc này đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng dong dỏng cao càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, điều duy nhất thay đổi là khóe miệng luôn chứa chút ý cười, đêm Động Phòng Hoa Chúc, chàng trai nhấc lên khăn voan của tân nương, hai người bèn nhìn nhau cười, phải là thẹn thùng e lệ mà trong hai đôi mắt chứa mấy phần trầm tĩnh, đôi kim đồng ngọc nữ, cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền.
Cuộc sống sau khi cưới của hai người bình tĩnh mà vui vẻ, có việc gì cãi vả lại nhiều hơn điểm bình thản, cho đến khi trong hình ảnh xuất gã nam tử khác, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy trong nội tâm run lên, rồi sau đó chính là trăm vị hỗn tạp.
Tuổi của nam tử kia cũng tương đương với tân lang, sắc mặt trắng bóc, mặt mày thanh tú, nụ cười thản nhiên tựa như gió xuân trong buổi bình minh. Người nọ có vẻ hơi yếu đuối, người mang theo vài phần bệnh khí nhưng lại làm nổi bật lên nho nhã hiền hòa của .
Người nọ thường thường tới làm khách trong nhà, cũng dần dần quen thuộc với tân nương, ba người chung đụng cực kỳ tốt, thường xuyên cùng nhau ngắm hoa thưởng nguyệt, lúc đoạn hình ảnh lên đến đây trong lòng Phó Du Nhiên ra chua xót, tựa như hoài niệm lại chuyện khi đó, nhưng rồi đáy lòng lại cực kỳ bài xích.
Dần dần, người từng là đứa bé trai cũng làm cha, nhưng nụ cười thường chứa bờ môi biến mất thấy, ưu sầu giữa hai lông mày càng ngày càng đậm, chỉ có khi người nọ tới chơi mới có thể trở về là con người từng vui vẻ hoạt bát trước kia.
Nữ hài nhi làm mẹ cũng phát phu quân mình có chỗ khác thường, cuối cùng cũng có ngày, nàng lén theo thấy hai người kia nắm tay nhau tới chỗ.
Bầu trời xanh thẳm, hổ nước xanh như ngọc, cỏ xanh, cây cũng xanh mướt, trong rừng sương mù mờ mịt, làn mây trắng bay lơ lửng trời, tự do, thong dong. Tiên cảnh nhân gian có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Hai người hình như tiến hành công trình gì đó, cầm cái đục đá đẽo mạnh vào khối đá lớn màu xanh, mặt của khối đá lớn bị đẽo ra gần nửa, nhìn tình trạng này thấy có lẽ công trình này cũng tiến hành nhiều ngày, tuy hai người kia có trao đổi quá lâu, cũng có bất cứ động thân mật nào cả, nhưng đập vào mắt chính là tình cảnh thân thiết ấm áp, cũng là cảnh mà cả đời này cũng gặp được.
Cuối cùng cũng biết qua bao nhiêu thời gian, tảng đá lớn kia rốt cuộc cũng bị đẽo hết mặt, bóng loáng bằng phẳng, hai người lau mồ hôi rồi nhìn nhau cười, tới đây rốt cuộc Phó Du Nhiên cũng đánh hơi được hơi thở ổn.
Hình ảnh kế tiếp rất quen thuộc, hai nam tử cùng nhau tiến đến, cách chuyện hơi lộ ra thân mật, họ đến trước tảng đá lớn, mỗi người cầm bút viết xuống câu.
Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão (*)
Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão (執子之手與子偕老): Nghĩa là: Nắm chặt tay người, bên nhau trọn kiếp. Đây là câu trong bài Kích cổ擊鼓, thiên Bội phong 邶風thể tâm trạng của người nước Vệ khi chinh chiến xuống phía nam thề thốt với người .
Chỉ hai câu ngắn ngủn nhưng cũng đủ khiến len lén theo hai người chịu đòn đả kích nghiêm trọng, cũng làm cho trong lòng Phó Du Nhiên dâng lên hận ý ngập trời.
Bên tai vang lên tiếng gầm thê lương, Phó Du Nhiên chưa từng sợ hãi như lúc này, tức giận trong lòng khiến từng thớ thịt như căng cứng, như muốn phá nát thân thể của nàng mới có thể bỏ qua.
"Ra ngoài!" Lúc này người mở miệng phải là Phó Du Nhiên nữa, "Ta biết là ngươi."
Tề Diệc Bắc vừa hãi vừa sợ, chỉ sợ Phó Du Nhiên xảy ra điều gì may, hơi đẩy người trong ngực ra chút nhưng trong tay lại nắm chặt, quát lên: "Ngươi làm gì Du Nhiên?"
Người nọ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tề Diệc Bắc rồi thoát khỏi giam cầm của , bước thẳng vào trong ảo cảnh, bóng người trong ảo cảnh dần dần biến mất, nhưng khối bia đá vẫn còn ở đó.
Tiếng bước chân giẫm lá rụng vang lên, tiếp theo từ sau tấm bia đá ra người thân khoác áo màu trắng, mái tóc dài màu bạch kim như ánh trăng chảy xuống, mắt đeo băng vải thêu chú văn thời thượng cổ, nhưng cũng che lấp được dung mạo tuyệt mỹ của người đó.
" nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt."
là Huyền Sắc.
đợi Tề Diệc Bắc kinh ngạc thấy Phó Du Nhiên cười lạnh tiếng, "Liên Hoa, ngờ nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn chưa chịu từ bỏ!"
Đây dĩ nhiên phải là Phó Du Nhiên, vậy Phó Du Nhiên ở đâu?
Nàng biết bản thân ở nơi nào, chắc vẫn còn ở trong thân thể thôi, bởi vì bất kể là hoặc hoặc làm nàng đều có thể cảm thấy ràng, thậm chí có thể cảm nhận được rung động khi giọng phát ra miệng mình. Nhưng lại giống như ở trong thân thể của mình, bởi vì nàng chịu sai khiến của ai cả, hoàn toàn phải là nàng bị truyền đạt mệnh lệnh mà ra, mà nàng càng giống như khán giả chứng kiến màn kịch vừa cảm động lại vừa sâu sắc tuyệt luân vậy.
Nhìn đến đây, nàng lại có thêm vấn đề thắc mắc, Liên Hoa? Là vị nhân huynh nào thế?
Huyền Sắc thản nhiên cười tiếng, "Ta và Tử Mạc có thể chờ đợi đến kiếp sau sao phải dễ dàng buông tha. Ly Nhi phải cũng giống như vậy sao? Trăm ngàn năm qua, trong lòng vẫn có chấp nhất nên mới chịu rời ."
"Ly Nhi? Đúng, ta tên là Ly Nhi."
Phó Du Nhiên cảm giác được ê ẩm từ sâu trong lòng mình, đó là loại muốn khóc nhưng lại thể khóc được.
"Ta tên là Diệp Ly." Nhớ lại tên mình, Diệp Ly vừa khóc vừa cười, lại nhìn Huyền Sắc : "Ta phải đa tạ ngươi để cho ta nhớ lại tất cả, ngươi nên làm như vậy, Huyết Chú làm tiêu phí mất ngàn năm, ngươi phải đợi ngàn năm, đợi Huyết Chú của ta tan thành mây khói là các ngươi có thể chân chính sung sướng. Mà bây giờ, ha ha. . . . . ." Tuy nàng cười nhưng trong mắt cũng hề có nụ cười.
Ngàn năm.
Phó Du Nhiên kinh hãi khi nghe cách của Diệp Ly, chẳng lẽ. . . . . . Nàng ấy ngây ngốc ở đây cả ngàn năm nay sao? Cho nên mới phải quên tất cả, đó là cả khoảng thời gian dài như thế nào chứ.
Huyền Sắc hơi rủ đầu xuống nhưng trước miệng vẫn nhếch lên nụ cười khẽ, "Ta đợi ngàn năm, còn sợ phải chờ thêm ngàn năm nữa sao?"
"Ít nhảm !" Diệp Ly căm hận : " thẳng ra , tại sao ngươi trăm phương ngàn kế muốn gọi ta ra ngoài?"
Nụ cười bên môi Huyền Sắc càng lớn hơn, "Chuyện ngươi ra ngoài, toàn bộ đều là ngươi tự nguyện."
" bậy!" Diệp Ly cười gằn : "Ngươi cố ý tìm thân thể thích hợp tới nơi này, phải là muốn dụ ta ra ngoài để cùng ngươi gặp mặt sao?"
Huyền Sắc trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi : "Ta để cho ngươi nhớ tới những việc này là muốn ngươi tha thứ cho chúng ta, mà phải là chờ oán hận của ngươi tiêu tan theo thời gian." đến đây, lại có chút kích động, giọng cũng bắt đầu run rẩy: "Huyết chú này của ngươi, cách năm trăm năm liền có lần cơ hội để ngươi xuất nhưng năm trăm năm trước, thời điểm ngươi gặp được thân thể phù hợp lại bỏ qua, ngươi cự tuyệt gặp mặt ta, canh giữ tấm bia đá vô cùng chặt chẽ, coi chừng huyết chú của ngươi, nhưng năm trăm năm sau, ngươi lại kịp chờ đợi muốn ra ngoài, ra ở trong lòng ngươi cũng tha thứ chúng ta rồi, đúng ?"
"Đó là bởi vì ta quên hết tất cả thôi!" Khuôn mặt của Diệp Ly có chút vặn vẹo, "Ta vĩnh viễn tha thứ cho các ngươi."
" qua nhiều năm như vậy, tại sao ngươi còn phải chấp nhất như vậy?" Là Phó Du Nhiên chuyện.
chuẩn xác tình huống bây giờ là ngược lại, Phó Du Nhiên chuyện ở trong đầu Diệp Ly.
Diệp Ly cả giận : "Câm miệng! Ngươi hoàn toàn biết cái gì cả!" Nàng ta đưa tay chỉ Huyền Sắc, "Nếu phải , ta làm sao bị mất trượng phu và đứa con, ta vốn có gia đình hạnh phúc nhất trong thiên hạ nhưng chỉ vì , nam nhân mà mất tất cả, ngươi tin tưởng được ? gã nam nhân lại làm chuyện quyến rũ trượng phu của ta!"
mặt Huyền Sắc dần dần tái nhợt, vô lực giải thích: "Chúng ta. . . . . . Chúng ta chưa bao giờ nghĩ làm tổn thương ngươi, ta và Tử Mặc đều biết cuộc đời này vô duyên nên sớm định ước vào kiếp sau, nếu phải như thế tội gì ta phải tha hương, trốn tránh gặp mặt các ngươi? Sanh Nhi chết là việc ngoài ý muốn, khi đó thiên hạ bị bệnh dịch hoành hành, đứa bé chưa đủ hai tuổi. . . . . ."
"Vậy Tử Mạc sao?" Diệp Ly cắn răng nghiến lợi : " cũng đâu có mắc phải bệnh dịch, chính là vì cùng ngươi định ước kiếp sau nên mới lòng muốn chết!"
Nghe tiếng gào thét vỡ vụn của Diệp Ly, thân thể của Huyền Sắc loạng choạng, ảo cảnh vì vậy mà hơi bị dao động, tựa vào tấm bia đá, đầu ngón tay miết qua chữ viết tấm bia, thầm : "Ta. . . . . . ngờ . . . . . ."
"Ngươi ngờ, ta lại mất tất cả! Ta hận các ngươi, ta muốn các ngươi có kiếp sau, ta muốn các ngươi gặp nhau lại thể gần nhau!" Diệp Ly cười lạnh tiếng, "Huyết Chú Thượng Cổ uy lực quả nhiên giả, tuy rằng linh hồn ta bị khóa chặt ở đây, nhưng cũng khiến cho các ngươi vĩnh viễn thể gần nhau. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tiếng cười bi thống thê lương, làm như chứa vô số chua xót, huyết lệ nhạt nhòa, thế xoay vần, nhân gian đổi thay, biết nàng có từng hối hận hay , năm tháng dài đằng đẵng như vậy, năm tháng rất dài đến nỗi khiến cho nàng quên hết mọi thứ trong lúc đó, chỉ còn lại ý niệm hận thù trong lòng, chấp nhất cho đến tận hôm nay.
"Ngươi hận bọn họ nhau hiểu nhau sao? Hay là hận bọn họ bỏ ngươi mà ?" Chẳng biết tại sao Phó Du Nhiên lại nghĩ như vậy, cứ như vậy mà hỏi ra.
Tiếng cười của Diệp Ly đột nhiên ngừng lại, sắc mặt nàng ta nhiều lần biến ảo, khóe mắt hơi co quắp, "Ngươi. . . . . . gì?"
Phó Du Nhiên theo thói quen nhún nhún vai, nhưng thân thể lại nghe sai bảo, tò mò thử mấy lần vẫn được lúc này mới buông tha, cười : "Theo ta thấy, ngươi cũng thương trượng phu của ngươi, ngươi và càng giống như bằng hữu hơn, nhưng lại cùng với người bằng hữu của cả hai định ước đến kiếp sau lại bên nhau, rồi lần lượt bỏ ngươi mà , hận thù trong lòng ngươi cứ như vậy mà bộc phát."
"Ngươi hiểu cái gì gọi là ?" Diệp Ly quay đầu lại xem xét Tề Diệc Bắc, chế giễu: "Chỉ cần phát lời thề độc chính là sao? Lúc tình nồng thắm Tử Mạc cũng bao nhiêu là lời ngon tiếng ngọt với ta, nhưng đảo mắt cái lại cùng người khác thề hẹn kiếp sau!"
"Ngươi có biết đó chính là điểm khác nhau." Phó Du Nhiên than tiếng, "Cái người gọi Tử Mặc, cảm tình của đối với ngươi đúng như ngươi đối với , các ngươi đều rất ràng, các ngươi kết hợp chẳng qua cũng chỉ là ‘ông trời tác hợp cho’ mà thôi, nếu ở đêm tân hôn, các ngươi cũng lộ ra nụ cười như vậy."
Từ nụ cười có thể nhìn ra những điều này sao?
Diệp Ly sợ run hồi lâu nhưng vẫn : " có gì khác cả!" Giọng điệu thê lương như mới nãy nữa, rồi lại cười lạnh tiếng, "Chỉ là tiểu nha đầu, lại hiểu cái gì gọi là sao? Chỉ lời thề độc khiến ngươi đầu óc choáng váng, làm sao ngươi biết phát lời thề độc với người khác?"
Phó Du Nhiên im lặng lâu , rồi sau đó giọng : "Còn có lời thề nào độc hơn so với lời thề đó sao?"
Diệp Ly có chút tức giận, lạnh lùng : "Có muốn thử chút hay , thử xem tình lang của ngươi ngươi bao nhiêu!"
"Cái gì?"
Diệp Ly cười lạnh : "Nếu như nguyện ý vì ngươi mà màng tính mạng, ta liền thừa nhận những gì ngươi ."
" được!" Phó Du Nhiên cười đến vừa nhanh vừa vội, "Có thừa nhận hay cùng là chuyện của các ngươi, đừng có kéo chúng ta vào."
"Ngươi sợ sao?" mặt Diệp Ly mang theo nụ cười lạnh lùng, nàng ta xoay người tới bên cạnh Tề Diệc Bắc.
"Đứng lại!" Phó Du Nhiên hết sức muốn khống chế hành động của mình nhưng lại làm gì được.
Bước chân Diệp Ly hơi khựng lại, cười khẩy : "Thế nào? Ngay cả chính ngươi cũng dám tin tưởng vì ngươi mà buông tha tất cả sao?"
" phải như vậy!" Phó Du Nhiên gấp gáp : " là Thái tử Đại Tấn, cũng chính là tương lai của quốc gia, làm sao có thể tùy tiện buông bỏ sinh mạng. . . . . ."
"Tất cả đều là nhảm." Diệp Ly lạnh giọng : "Đương Kim Thiên Tử còn đó, thiếu Thái tử lập người khác thay thế là được, nếu lấy lý do này cho có lệ để . . . . . ." Nàng ta cười lạnh tiếng, "Trước tiên ngươi nên quản tốt chuyện của mình rồi hãy đến trông nom chuyện của người khác!"
Nhìn "Mình" cách Tề Diệc Bắc càng ngày càng gần, trong lòng Phó Du Nhiên dâng lên hơi thở yếu ớt sợ hãi, đương nhiên nàng cũng muốn xem Tề Diệc Bắc biểu ra chân tình thực lòng với mình nhưng nàng lại sợ, nàng biết Diệp Ly gì với Tề Diệc Bắc, chuyện liên quan đến tính mạng, coi như trong lòng Tề Diệc Bắc có nàng. . . . . . Nếu như nàng nghe được cái đáp án khác, sau này khi đối mặt với Tề Diệc Bắc nàng còn có thể cư xử cách bình thản sao?
Last edited by a moderator: 13/10/15