Chương 91: Vị Đại sư huynh thần bí
Edit+Beta: Ha Phuong
Nhìn Tề Diệc Bắc tiễn Cố Khuynh Thành ra cửa, Phó Du Nhiên khỏi lâm vào trầm tư, cái vị Đại sư huynh này đơn giản, xem ra phải thăm dò để tìm hiểu ngọn ngành mới được.
"Nàng trèo cao như vậy để làm gì?"
giọng đột nhiên truyền đến khiến Phó Du Nhiên sợ hết hồn, thân thể nghiêng cái, luống cuống tay chân ôm lấy xà ngang rồi nhìn xuống dưới, thấy Tề Diệc Bắc đứng ở trong điện ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn nàng.
Phó Du Nhiên ngượng ngùng sờ lỗ mũi cái, chậm rãi ngồi vào xà ngang, "À. . . . . . Ta muốn kiểm tra xem xà nhà có bị côn trùng đục ấy mà."
Tề Diệc Bắc còn lâu mới tin, "Mau xuống đây, coi chừng té đấy."
Phó Du Nhiên mượn lực tay cái rồi nhảy phốc xuống phía dưới, dễ dàng đứng ở trước mặt Tề Diệc Bắc, khinh thường : "Đây có là gì? Cây cao hơn thế này ta cũng từng leo qua rồi đấy."
Tề Diệc Bắc gật đầu, lần đầu bọn họ gặp mặt chính là lúc nàng ở cây, xem ra là làm thành quen rồi.
" nghe trộm à?"
Phó Du Nhiên chỉ vào Tề Diệc Bắc lớn tiếng : " có chứng cớ nên chuyện lung tung."
Tề Diệc Bắc cười khẽ hai tiếng, ôm lấy eo của nàng, ở môi nàng chạm khẽ xuống, giọng : "Hôm nay được chưa?"
Ám hiệu trong giọng khiến Phó Du Nhiên đỏ mặt lên, tràn đầy ý xấu hổ gật đầu, nhưng lại sưng mặt lên : "Hôm nay chàng có rảnh ? cần quan sát tình địch sao?"
"Tình địch gì?"
"Chính là vị đại sư huynh đấy."
Tề Diệc Bắc bật cười nhéo nhéo mũi Phó Du Nhiên."Còn có nghe lén."
Phó Du Nhiên mím môi hừ tiếng, lại : "Ta cũng muốn ."
" đâu?"
"Cùng chàng quan sát địch tình." Phó Du Nhiên đứng chống nạnh : "Nếu chàng dẫn ta , ta cũng dùng phương pháp của mình để , cho chàng chọn trong hai."
"Ta nhất định phải chọn sao?" Tề Diệc Bắc lộ vẻ buồn bực, "Lát nữa đến chỗ mẫu hậu ngày mai nàng muốn về thăm nghĩa phụ, theo ta cùng xuất cung."
Phó Du Nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ, "Ta ngay bây giờ."
Hừ, mặc kệ vị đại sư huynh kia có phải là nam nhân hay . Nàng đều phải "Giúp" Cố Khuynh Thành bắt lấy , trừ bỏ hậu hoạn.
Buổi tối hôm đó, bên trong tẩm điện Đông cung bộc phát cuộc chiến kịch liệt trước nay chưa từng có, Vinh Thăng và Tiểu An Tử tự giác thối lui đến cửa điện hơn hai trượng, chỉ sợ nghe được động tĩnh gì nên nghe lại luôn phải đề phòng Lâm đại nương lén lút ngồi rình ở góc tường. Thông qua gian dài tiếp xúc, trong Đông cung từ có con cọp mẹ nay biến thành hai, khụ! là bất hạnh.
Bên trong điện lại càng thêm đặc sắc, mặc dù là đầu mùa đông nhưng lại như có luồng sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, dưới ánh nến mờ nhạt, hai bóng dáng ở giường tận tình vũ động, ái ngữ nỉ non cùng với tiếng thở dốc động tình chiếm hết toàn bộ gian, mồ hôi thấm ướt đệm chăn dưới thân mà hai người lại tựa như biết mệt mỏi bấu víu chặt lấy đối phương. Lòng bàn tay áp vào nhau, tim đối tim. Luật động mạnh mẽ cùng nhiệt tình nghênh hợp, độ phù hợp hoàn mỹ khiến hai người đồng thời đạt tới độ vui sướng trước nay chưa có. Nhiệt độ trong phòng giống như càng nóng thêm, từng hồi ấm áp xua tan lạnh lẽo đầu mùa đông, cũng khiến cho ban đêm trở nên ngắn ngủi. . . . . .
*************
"Du Nhiên?"
Phó Du Nhiên mơ mơ màng màng "Ừm" tiếng, giọng kia lại chưa từ bỏ ý định vang lên lần nữa, "Du Nhiên?"
Giọng ấm áp, trong trẻo, là giọng của Tề Diệc Bắc.
Phó Du Nhiên hơi mở con mắt, quả nhiên, gương mặt tuấn tú của Tề Diệc Bắc ở trước mắt. Nàng khẽ giật giật thân thể, cả người giống như mệt rã rời muốn cử động. Tề Diệc Bắc ngồi ở bên giường, đau lòng ôm nàng vào trong lòng, "Nàng nằm thêm , xem ra hôm nay thể xuất cung rồi."
" được!" Phó Du Nhiên từ từ chống đỡ người đứng dậy, "Chàng vào triều trước , sau khi trở về ta ổn rồi."
Tề Diệc Bắc nhéo gương mặt của nàng, "Đồ ngốc, ta sớm lâm triều về rồi."
"Cái gì?" Phó Du Nhiên nhìn ra cửa sổ, sắc trời quả nhiên sớm sáng choang, nàng vội vàng ngồi dậy tìm xiêm áo, lại lớn tiếng kêu Tiểu An Tử, Tiểu An Tử chân mới vừa bước vào trong nhà liền bị Tề Diệc Bắc ngăn cản, nữ nhân của , cho dù là thái giám cũng đừng mong được nhìn cái.
Kéo ra cửa tủ đựng xiêm áo, Tề Diệc Bắc lật lật lại, tìm ra bộ trung y sạch , lại đến trước giường tự tay giúp Phó Du Nhiên mặc vào, Phó Du Nhiên xấu hổ đến mức thân thể cuộn thành cục giống như con tôm luộc chín, cả quá trình mặc xiêm áo, Tề Diệc Bắc nhịn được lại chiếm chút tiện nghi, thấy như vậy thương và xấu hổ của Phó Du Nhiên cũng nhau xông lên, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm kiên định, thể để cho Cố Khuynh Thành có bất kỳ cơ hộ nào, tuyệt đối !
bao lâu sau, chiếc xe ngựa trông hết sức đơn giản chạy ra khỏi cửa hông Hoàng cung, Phó Du Nhiên dựa vào trong ngực Tề Diệc Bắc oán trách : "Tại sao để cho Lâm Hi Nguyệt cùng chúng ta ngoài?"
Tề Diệc Bắc hừ tiếng, "Hai người các nàng ở chung chỗ chỉ biết gây chuyện, chúng ta xuất cung làm việc vẫn nên khiếm tốn chút."
Phó Du Nhiên cắn môi định lên tiếng, Tề Diệc Bắc lại cười xoa xoa tóc nàng, "Nàng nghĩ rằng nàng ấy muốn xuất cung sao? Tề Thụy Nam mỗi ngày đều chạy vào trong cung, nàng ấy chỉ ước gì dính luôn ở trong cung mới tốt."
Phó Du Nhiên bĩu môi gật đầu cái, "Cũng đúng là như thế, chỉ là nàng ấy nhất định chịu kể cho ta nghe trình độ tiến triển với Hoài vương đến đâu rồi, là có lương tâm."
Tề Diệc Bắc biết suy nghĩ gì mà có chút mất hồn, lâu mới : "Nàng cảm thấy Tề Thụy Nam đối với Lâm Hi Nguyệt nhiệt tình quá mức sao?"
Phó Du Nhiên bất mãn trừng mắt với , "Cái gì gọi là nhiệt tình quá mức? Hi Nguyệt cũng đâu có đến nỗi đâu, chẳng lẽ Hoài vương thể phát chỗ tốt của nàng ấy hay sao?"
Tề Diệc Bắc than tiếng, "Chỉ hi vọng là như thế."
Phó Du Nhiên gật đầu, lại vén màn cửa lên nhìn ra ngoài, "Bây giờ chúng ta đâu?"
" Thanh U biệt uyển." Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc bèn giải thích: "Nơi đó chính là nơi cữu cữu đặc biệt ban cho Khuynh Thành."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên : "Chàng đến đó nhiều lần như vậy mà cũng gặp sư huynh của nàng ấy sao?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Hôm qua ta mới biết, sư huynh của muội ấy căn bản ở Thanh U biệt uyển, mà ở tại Vân Lai cư."
Vân Lai cư cũng là khách điếm cao cấp có danh tiếng ở Kinh Thành, Phó Du Nhiên kinh ngạc : "Có sẵn phòng ốc tại sao ở mà phải ra khách điếm ở vậy?"
Tề Diệc Bắc vẻ mặt cổ quái, "Khuynh Thành sư huynh muội ấy muốn tránh hiềm nghi."
"À?" Cơ hội như thế người khác cầu còn được ấy chứ? Nếu đổi lại là Đông Phương Cẩn để cho đến trước cửa Thanh U biệt uyển ngả ra đất ngủ có lẽ cũng rất vui lòng. Phó Du Nhiên dựa sát trong ngực Tề Diệc Bắc, "Ngày hôm qua ta nghi ngờ điều hình như đúng rồi, biết có là phải là nam nhân nữa."
phải là nhân chứ? Phó Du Nhiên ác độc nghĩ.
Nhìn Phó Du Nhiên thầm cười trộm, Tề Diệc Bắc cũng cười hỏi "Cười gì vậy?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, nhìn : "Chúng ta nên đến Thanh U biệt uyển, nên đến Vân Lai cư trước."
Tề Diệc Bắc sững sờ, suy nghĩ chút mới gật đầu : "Ý nàng là trực tiếp tìm sư huynh của Khuynh Thành?"
Phó Du Nhiên trừng mắt nhìn, "Đúng vậy."
Vì vậy xe ngựa quay đầu, hướng đường cái náo nhiệt nhất Trường An tới, nghe thấy tiếng người la hét ầm ĩ ngoài xe ngựa, Phó Du Nhiên biết là bọn họ gần đến nơi muốn đến rồi.
Quả nhiên, bao lâu sau xe ngựa dừng lại, Vinh Thăng đứng ngoài rèm : "Công tử, chúng ta đến."
Vân Lai cư, ba chữ rồng bay phượng múa treo cao cửa, có hai tiểu nhị ân cần cao giọng đưa đón tân khách lui tới ở cửa, vừa thấy ba người Tề Diệc Bắc lập tức tiến lên, "Hoan nghênh ba vị khách quan, xin hỏi các vị là nghỉ ngơi hay là ở trọ ạ?"
"Nghỉ ngơi!" Phó Du Nhiên thấy nhiều người rất hưng phấn, xung trận bước vào trong khách điếm trước tiên.
Vân Lai cư, quả nhiên là khách tựa như Vân Lai (mây-- ý chỉ có nhiều khách), mặc dù còn chưa tới giờ cơm mà trong hành lang rộng rãi khách ngồi hết gần nửa, Phó Du Nhiên kêu tiểu nhị tới hỏi: "Ta muốn hỏi thăm người, ngươi có thấy vị công tử, thường thường có . . . . . . Có lẽ là hai nương xinh đẹp tìm đến? thường mặc áo lam, thường mặc áo tím."
Tiểu nhị suy nghĩ chút mới cười : " xin lỗi, khách lui tới tiểu điếm quá nhiều nên nhất thời tiểu nhân nhớ ràng lắm, biết tôn tính đại danh của vị khách quan kia là gì ạ, tiểu nhân điều tra thêm?"
Phó Du Nhiên xua xua tay rồi tới bàn trống ngồi xuống, đôi tay chống cằm, đôi mắt khắc cũng ngừng liếc khách trong quán, Tề Diệc Bắc cười bảo tiểu nhị lấy chút thức ăn, lại nhìn Phó Du Nhiên : "Coi như trước mặt nàng, nàng cũng nhận được."
Phó Du Nhiên liếc xéo cái, "Đều tại chàng vô dụng, muốn xem xét địch tình mà ngay cả tên người ta là gì cũng biết."
Tề Diệc Bắc cười gượng hai tiếng, định đến chỗ kia tìm người hỏi thăm vài điều, ai ngờ được Phó Du Nhiên lại đột nhiên đề nghị trực tiếp tới nơi này chứ?
"Này này này, có phải là vị công tử kia ?"
Tề Diệc Bắc quay đầu, theo ánh mắt Phó Du Nhiên nhìn lên, thấy vị công tử vừa mới bước vào cửa, cũng coi là có tác phong nhanh nhẹn, khí vũ bất phàm, tay cầm trường kiếm, nhìn bộ dáng giống như là người trong giang hồ.
"Ta thấy giống, " Tề Diệc Bắc nhìn sau lưng người kia, "Ta thấy người phía sau mới giống."
Chỉ thấy có vị nam tử áo trắng sau lưng người kia. Mặt như ngọc, lịch nho nhã, ánh mắt Phó Du Nhiên sáng lên, " tệ tệ, trông rất có khí chất."
Tề Diệc Bắc xoay người lại, giống như vô ý ngăn trở tầm mắt Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên vội la lên: "Chàng chắn tầm nhìn của ta đấy."
"Chính nàng ngăn cản ấy!" Hai người bọn họ giống như là cùng nhau đến, khả năng lớn" Tề Diệc Bắc nhấp ngụm trà. Ừ, trà xuân Long Tỉnh, tệ.
Phó Du Nhiên đứng dậy, " chừng là hai người họ mới kết bạn sao? Ta hỏi thăm chút."
Tề Diệc Bắc vừa định kéo nàng Phó Du Nhiên lui trở lại, ngượng ngùng : "Cho dù là cũng còn hy vọng."
Tề Diệc Bắc quay đầu nhìn lại. Hai người kia lên lầu, nam tử cầm kiếm khẽ kéo tay của nam tử áo trắng. Nơi này dù sao cũng phải là Ngụy Quốc thịnh hành nam phong, thanh bên trong đại đường vì thế lập tức rất nhiều, hai người kia cũng thèm để ý mà thẳng vào nhã gian, trong hành lang mới dần dần khôi phục lại náo nhiệt.
Phó Du Nhiên chầm chậm ngồi xuống, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Vị này!"
vào cửa là trung niên nho sĩ, đầu bó khăn vuông, tay cầm chiết phiến (quạt xếp). Toàn thân tràn đầy khí chất nho nhã.
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Tuổi tác quá lớn rồi."
"Chàng biết cái gì? Đây là lão nam nhân hoàng kim đấy nha. Chính là loại có thể dễ dàng mê hoặc nữ nhân nhất." Phó Du Nhiên tỏ ra hiểu biết mà : "Nam nhân trung niên tựa như ly rượu lâu năm, càng thưởng thức càng thơm. Giống như lão Mặc (đây là Mặc Yến Thần nha) vậy, có kiến thức, có tu dưỡng, có phẩm vị có trình độ học vấn, ngay cả con trai cũng có sẵn, mua tặng , rất có lời đấy."
Tề Diệc Bắc xanh mặt, "Người nàng hình như là nghĩa phụ của nàng đấy, làm phiền nàng đừng có thể cái vẻ mặt đầy khao khát như vậy được ?"
Phó Du Nhiên cười cười, "Ban đầu ta quả muốn gả cho ông ấy."
Sắc mặt Tề Diệc Bắc càng trầm hơn. Vừa đuổi được tên giờ lại tới tên lớn (Ý lão Tề là cha con Mặc Vĩ Thiên đó ^^) . Hừ, đều là kẻ địch!
lúc Tề Diệc Bắc trầm tư, bên tai lại truyền tới tiếng Phó Du Nhiên giọng hô, "Này, phải là vì này chứ, tướng mạo có vẻ tầm thường."
Cũng biết nàng tới đây vì mục đích gì nữa, là vì nhìn nam nhân sao? Tề Diệc Bắc sắc mặt tốt quay đầu lại, thiếu chút nữa là bị sặc nước trà mà chết rồi.
Hôm nay mới biết, ra tướng mạo tầm thường có thể chỉ hai loại người, loại tướng mạo như Phan An, loại tựa như Chung Quỳ.
Vinh Thăng và Phó Du Nhiên vội vàng vừa vỗ vừa đánh cho Tề Diệc Bắc thuận khí, cũng lưu ý đến phía sau Chung Quỳ theo vào người, người nọ. . . . . . cao lùn, mập ốm, tuấn xấu xí, thuộc về cái dạng nhìn mười lần cũng nhớ được diện mạo bình thường này.Theo nghiên cứu cho thấy, loại hình thức này rất được giới gián điệp ưa chượng, để cho người khác chú ý mới là công đạo.
"Mộc tiên sinh, ngài trở lại." Thấy người nọ vào cửa, tiểu nhị vội vàng tiến lên ân cần đón lấy gùi thuốc sau lưng , "Lão thái thái hôm nay tốt hơn nhiều, con trai của bà ấy rất muốn tìm ngài dập đầu cám ơn đấy."
Người nọ nhàng cười khẽ, gương mặt bình thường lại ra tầng sáng rỡ, làm như vô cùng vui vẻ, "Ta lại hái chút thảo dược về, tin rằng mất mấy ngày nữa, lão phu nhân kia khỏi hẳn."
Tiếng xuýt xoa vang lên!
Phó Du Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh lần, xác định thanh này là do ai phát ra, Tề Diệc Bắc cũng hô hấp bình thường nên quay đầu lại tìm hiểu xem, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại người kia khắc liền lướt qua.
Tiểu nhị kia nhìn gùi thuốc trong tay rồi : "Mộc tiên sinh cần gì khổ cực như vậy, trong tiệm thuốc có sẵn dược liệu mà."
Người nọ lắc đầu cái, "Nhìn mẫu tử kia biết họ phải là người phú quý, tiền bạc người ta lại nhiều lắm nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiết kiệm."
Đáng tiếc!
Phần lớn khách nhân trong quán chưa từng gặp qua vị tiên sinh này đều lộ vẻ tiếc hận, bao gồm Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên, giọng êm tai như vậy hẳn nên phát ra từ nam tử có dung mạo xuất sắc mới đúng, là đáng tiếc.
Chỉ nghe tiểu nhị kia lại : "Đúng rồi, hôm qua sau khi tiên sinh , sư muội của ngài để lại khách điếm năm mươi lượng bạc, sao tiên sinh dùng số bạc kia mua chút dược liệu, đỡ phải bôn ba cực khổ."
Vẻ mặt nam tử nọ hơi ảm đạm, rồi lại cười : "Người ta cũng phải là vô duyên vô cớ mà mang bạc đến, huống chi chỉ là chút dược liệu tầm thường, sao đâu."
Tiểu nhị kia hình như biết tính khí của người nọ nên cũng kiên trì, đeo gùi thuốc ra sau lưng rồi , "Chưởng quỹ phân phó đổi cho ngài gian phòng khác, gần cửa sau, rất thanh tĩnh nhưng hơn căn phòng giờ chút."
Tiểu nhị vừa vừa quay đầu lại chuyện, xong vừa xoay đầu lại bị bóng dáng đột nhiên xuất làm sợ hết hồn, "... nương, có việc gì thế ạ?"
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm tiểu nhị kia, sau khi quan sát mấy lần mới lắc quả đấm lạnh lùng : "Thế nào? Ỷ mình là khách điếm lớn có thể coi thường khách nhân à? Thấy người ta muốn động đến năm mươi lượng bạc kia lấp tức đổi căn phòng hơn sao?"
Tiểu nhị ngày ngày đón khách tiễn khách nên tất nhiên từng trải việc đời, biết thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn tiểu nương tầm thường trước mắt này chừng có thể ra tay giết người trong nháy mắt, vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười, " nương hiểu lầm rồi."
Vị Mộc tiên sinh kia thấy thế cũng tiến đến phía trước, : " nương hiểu lầm. . . . . ."
Giọng kia giống như dòng suối trong vắt chảy vào lòng người, Phó Du Nhiên muốn tiến lại gần bị cánh tay kéo mạnh về.
Tề Diệc Bắc vững vàng giữ chặt eo Phó Du Nhiên, cho nàng ánh mắt cảnh cáo rồi mới nhìn Mộc tiên sinh : "Tiện nội (khiêm xưng vợ mình) thất lễ rồi, tiên sinh, mời."
Mộc tiên sinh cười cười, cũng quan tâm nữa, sau khi gật đầu với bọn họ cái liền về phía hậu viện. Đúng lúc này nơi cửa ra vào có giọng kinh ngạc vang lên: "Biểu ca, biểu tẩu, sao các người lại ở chỗ này?"
Phó Du Nhiên nghe ra là giọng của Cố Khuynh Thành liền nhìn lại, nhưng khỏi sửng sốt.
Từ trước đến giờ Cố Khuynh Thành luôn luôn xinh đẹp hào phóng giờ lại giống như là chui ra từ đống rơm, đầu có vài nhánh cỏ , bên má còn có vết bẩn màu đen nhạt, giống như bụi đất, lại giống như muội than.
Chương 92: Trại chủ vừa ra tay liền biết chân tướng.
Edit+Beta: Ha Phuong
Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên chưa từng thấy nhìn thấy loại tạo hình này của Cố Khuynh Thành nên cực kỳ kinh ngạc, Cố Khuynh Thành cũng hết sức ngạc nhiên, nàng ở Thanh U biệt uyển đợi hơn nửa ngày cũng thấy Tề Diệc Bắc đến, ai ngờ được bọn họ lại tới nơi này trước.
Làm người ta thể tưởng tượng được là, Mộc tiên sinh ở bên kia lại kinh ngạc lên tiếng : "Các ngươi là họ hàng của Khuynh Thành sao?"
Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên liếc mắt nhìn nhau, lần đầu tiên phát miệng của đối phương lại có thể lớn như vậy, Phó Du Nhiên vẻ mặt kinh hãi : "Chẳng lẽ. . . . . . Huynh chính là Đại sư huynh của Khuynh Thành?"
Cố Khuynh Thành bước mấy bước tới trước mặt hai người, có vẻ oán giận trợn mắt nhìn Tề Diệc Bắc cái rồi mới nhìn Mộc tiên sinh : "Sư huynh, hai vị này là biểu ca và biểu tẩu của muội."
Tiểu nhị bên cạnh thấy vậy cười : " ra là người nhà, xin mời Mộc tiên sinh vào trong nội đường trò chuyện, để tiểu nhân mang đồ của ngài vào trong phòng trước."
"Làm phiền." Mộc Thanh Y lời cảm tạ với tiểu nhị xong mới chắp tay với Tề Diệc Bắc: "Tại hạ Mộc Thanh Y, là Đại sư huynh của Khuynh Thành."
Bởi vì ở đại đường quá ồn áo huyên náo nên mấy người đến lầu hai tìm nhã gian ngồi xuống, Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn, lần nữa đánh giá vị sư huynh có gì đặc biệt này, bộ y phục tính là hoàn mỹ có thắt lưng màu xanh, là phong cách từ mười mấy năm trước, đôi giầy đeo dưới chân cũng phải là kiểu dáng thịnh hành, mái tóc chỉ lấy sợi dây màu xanh cột ở sau ót trông càng thêm tùy tiện, có kim quan có ngọc trâm, trông rất lỏng lẽo như có thể bị tuột ra bất cứ lúc nào, trông có chút xốc xếch, nhưng dù sao đó cũng phải là khuynh hướng lưu hành nay, nếu như phải có cái gì đặc biệt, trừ giọng kia, đại khái còn có thêm đôi mắt hẹp dài, nếu tinh tế nhìn kỹ thấy trong mắt dường như có ánh sao chớp động, thâm thúy lại chói mắt. Chỉ là, mặc dù vẫn có chút nét đẹp nhưng so sánh với người bên cạnh mặc bộ áo trắng, đầu buộc kim quan, ngọc thụ lâm phong, đẹp đẽ động lòng người là Tề Diệc Bắc liền thấy ngay được khác biệt, hoàn toàn thể so sánh được.
Nhận thấy được hành động kỳ quặc của hai vị họ hàng kia, Mộc Thanh Y có chút xấu hổ liếc nhìn Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành cúi đầu uống trà để che giấu ngượng ngập trong lòng, trong đầu nghĩ nên giới thiệu lại lần nữa thân phận chân chính của hai người kia với sư huynh, suy nghĩ thình lình thấy từ bên cạnh đưa qua cái tay, Cố Khuynh Thành phản xạ có điều kiện vừa định tránh né nhưng rồi lại bình tĩnh ngồi yên, mặc cho cái tay kia tự nhiên lấy xuống mấy nhánh cỏ vụn đầu nàng.
"Tại sao lại biến thành bộ dáng này." Trong khẩu khí của Mộc Thanh Y mang theo vài phần cưng chiều mà ngay cả cũng phát ra, đáy mắt lại càng lộ ra vẻ dịu dàng.
tầng đỏ ửng từ từ lên đôi gò má của Cố Khuynh Thành, nàng giọng : "Lúc tới hơi vội vàng, gặp cỗ xe cỏ lật ở đường, cẩn thận bị dính vào chút."
Mộc Thanh Y giơ tay áo lên xoa xoa gương mặt của Khuynh Thành, cười khẽ hai tiếng, lại nhàng mở lòng bàn tay của nàng ra, dùng ống tay áo cẩn thận lau bụi bặm trong tay nàng, ân cần hỏi "Có bị ngã vào đâu ?"
Nhìn màu đỏ ửng mặt Cố Khuynh Thành lan rộng, Phó Du Nhiên nhàng lấy cùi chỏ đụng Tề Diệc Bắc cái, Tề Diệc Bắc gật đầu tỏ vẻ thấy, mặt Cố Khuynh Thành càng đỏ, nhưng cũng né tránh, ngược lại Mộc Thanh Y nhận thấy được hai luồng ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, động tác tay hơi chậm lại, cuối cùng rũ mắt xuống thu tay lại.
Nhìn vẻ mặt Cố Khuynh Thành hơi thất vọng lại nhụt chí, Phó Du Nhiên hoàn toàn hiểu ra.
Mặc dù chưa từng thấy qua Cố Khuynh Thành ra tay, nhưng chỉ bằng mấy chiêu mà nàng có thể phong bế huyệt đạo người Tử Yên, như vậy đủ thấy công phu của nàng tất nhiên kém rồi, người có thể gọi là cao thủ như thế nào lại để cho mình rơi vào thế chật vật như vậy? Đáp án chỉ có . . . . . .
"Đại sư huynh," Phó Du Nhiên cười hì hì chống cằm, "Phiền toái huynh phải thường xuyên chiếu cố Khuynh Thành, là ngượng ngùng."
Tề Diệc Bắc chân tướng nhìn nhìn nàng, chỉ thấy Phó Du Nhiên cười : "Khuynh Thành nhà chúng ta thường mơ mơ màng màng, va chạm như vậy cũng bị quẳng ngã phen, rời nhà lâu như vậy, chúng ta đều rất lo lắng đấy."
Chỉ thoáng khuôn mặt của Cố Khuynh Thành lại càng trở nên đỏ bừng, Mộc Thanh Y xấu hổ cười cười, "Khuynh Thành quen được chăm sóc từ nên như vậy."
Lúc này Tề Diệc Bắc mới nghe ra chút manh mối, thể tin được nhìn Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành được tự nhiên nhìn về phía Phó Du Nhiên, ra mấy phần nôn nóng, chỉ sợ Phó Du Nhiên thêm mấy câu gì nữa, lúc ấy cánh cửa nhã gian bị người đẩy ra, chỉ thấy tiểu nhị vừa rồi nghiêng ngã lảo đảo chạy vào, "Mộc tiên sinh, người nhà chưởng quỷ xong, phiền ngài mau xem chút."
Mộc Thanh Y liền vội vàng đứng lên, ngay cả câu cũng hỏi liền theo tiểu nhị kia chạy vội ra ngoài, đám người Tề Diệc Bắc liền quay qua nhìn Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành liền : "Là phu nhân chưởng quỹ của Vân Lai cư, từ ốm yếu, lại thường xuyên xảy thai, nhưng hai người họ tình cảm rất tốt, chưởng quỹ muốn tái giá, vì vậy mà người ở tuổi trung niên lại vẫn có con cháu, vất vả mới có cái nhưng bào thai giống như được ổn định, đúng lúc sư huynh vào ở khách điếm nên giúp bà ấy điều lý hơn tháng, chỉ cần kiên trì tới cuối năm, liền có hi vọng.”
Phó Du Nhiên hoảng hốt lúc lâu, mãi đến lúc Tề Diệc Bắc nhàng đụng nàng cái nàng mới phục hồi lại tinh thần, Tề Diệc Bắc cười : "Nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?"
Phó Du Nhiên cười lắc lắc đầu, nhưng mà mặt lại rất nhanh thoáng qua tia ao ước sâu, Tề Diệc Bắc xem ở trong mắt, trong lòng khẽ động cầm tay của nàng, Phó Du Nhiên cười cười, "Chàng ra ngoài trước , ta có lời muốn với Khuynh Thành."
Tề Diệc Bắc lộ vẻ tình nguyện, Cố Khuynh Thành cũng : "Muội cũng có lời muốn cùng biểu tẩu, Thái tử ca ca ra ngoài trước ."
Hai so với đương nhiên Tề Diệc Bắc phải chịu thua, nhìn Tề Diệc Bắc buồn bực ra khỏi nhã gian, Cố Khuynh Thành cười đến ánh mắt cong cong, "Ở trước mặt ta, Thái tử ca ca cho dù vui cũng biểu ra ràng như vậy."
Phó Du Nhiên híp mắt nhìn nàng nửa ngày, sau khi xác định nàng ấy hề khoe khoang mới khẽ hừ tiếng, "Ở trước mặt , đương nhiên phải làm ra vẻ ưu nhã rồi."
Thấy Phó Du Nhiên vẫn mang hiểu lầm với mình, Cố Khuynh Thành khẽ cười : "Biểu tẩu vẫn sao? Chỉ có ở trước mặt người mình thích mới có thể hiển lộ ra bản chất chân chính của mình."
Phó Du Nhiên thấy trong lòng ấm áp, vội hỏi: "Là vậy sao?" Hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi quá nhanh, ho tiếng ngồi trở lại chỗ cũ, gác chân : "Nếu như vậy, chính là người tay chân vụng về biết chăm sóc cho bản thân mình sao?"
Cố Khuynh Thành cúi đầu, giọng : "Biểu tẩu cần gì phải giễu cợt ta."
Phó Du Nhiên gãi gãi đầu, " xác định mình thích cái vị Mộc sư huynh kia sao?"
Tuy Cố Khuynh Thành có ngượng ngùng nhưng lại gật đầu hết sức kiên định, Phó Du Nhiên trợn mắt, "Thua bởi , ta thay lão Tề cảm thấy quả đáng giá."
"Biểu tẩu sao có thể như vậy." Cố Khuynh Thành tiếp: "Ta cùng với Thái tử ca ca chỉ là tình huynh muội, sư huynh. . . . . . Sư huynh đương nhiên có chỗ tốt của huynh ấy."
Tình huynh muội? Phó Du Nhiên thầm ghi nhớ, tính toán sau khi trở về thuật lại nguyên câu cho Tề Diệc Bắc nghe, sớm chặt đứt ý nghĩ của . Nàng chớp mắt mấy cái, "Chỗ tốt? Ta lại nhìn ra, biết thích sao?"
Ánh mắt Cố Khuynh Thành hơi tối lại, trầm mặc hồi lâu mới cách chắc chắn: "Có lẽ là. . . . . . Biết."
" thích nam nhân à?"
Vê mặt Cố Khuynh Thành tràn đầy kinh ngạc, "Vì sao biểu tẩu lại như vậy?"
Phó Du Nhiên trợn mắt: " như thế này ngay cả ta cũng động lòng, nhưng lại động lòng? phải có vấn đề sao?"
Mặt Cố Khuynh Thành đỏ lên, "Sư huynh ít xuống núi, cũng nghe huynh ấy có. . . . . . Bằng hữu tri kỷ nào cả."
" có?" Phó Du Nhiên gật đầu cái, "Ta thấy đối với cũng giống như vô tâm."
" sao?" Cả khuôn mặt Cố Khuynh Thành đều là vẻ nôn nóng, Phó Du Nhiên bật cười nhìn nàng ấy : "Nhìn bây giờ, mới phát giác được cũng là người bình thường, phải tiên nữ cũng phải thần, cũng là con người có thất tình lục dục."
Cố Khuynh Thành hơi kinh ngạc, từ nàng hiểu được gặp người chỉ cần ba phần lời đạo lý, tuyệt đối thể tùy tiện biểu lộ tâm của mình, thẳng cho tới khi lên núi, hơi thở của tự do mới làm cho nàng hơi buông lỏng chút ít, chỉ là ngay cả như thế, núi cũng chỉ có nương là Tử Yên cùng làm bạn với nàng, mà Tử Yên cũng thực có tiềm chất làm Công chúa, cho dù là ở núi vẫn giữ điệu bộ cực kỳ điêu ngoa, tất nhiên Cố Khuynh Thành thể cùng nàng ta thân mật thổ lộ tình cảm, hôm nay thấy Phó Du Nhiên thẳng thắn đối đãi, lại hoàn toàn hề kiêng dè việc cùng với nàng thảo luận về người mà mình ngưỡng mộ, từ tâm lý lại cảm thấy thân mật hơn rất nhiều, vì vậy nàng xấu hổ cười cười, "Từ ăn nhờ ở đậu nên tất nhiên phải cẩn thận khắp nơi, mà ta đều làm tốt, cho đến khi lên núi ta mới biết cái gì gọi là cuộc sống tự do tự tại."
Chuyện có liên quan đến Cố Khuynh Thanh, Phó Du Nhiên hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe chút, phụ mẫu chết sớm, được phó thác cho người khác rồi lại bị đố phụ chèn ép, bất đắc dĩ mới phải vào cung, người ngoài chỉ Hoàng cung này là Thiên đường nhân gian tường vàng thềm ngọc, nhưng với Cố Khuynh Thành mà , nơi này vĩnh viễn cũng so được với ba gian phòng ngói trong nhà mình.
Bất giác khoảng cánh giữa hai người gần hơn ít, Phó Du Nhiên đột nhiên cười cười kéo Cố Khuynh Thành ngồi vào bên cạnh, "Tình cảm giữa đại cọc gỗ với là như thế nào?"
"Đại cọc gỗ?" Sau khi Cố Khuynh Thành sửng sốt phen mới hiểu được Phó Du Nhiên là Mộc Thanh Y, liền giọng : "Sư huynh đối với ta tất nhiên cực tốt, chỉ là. . . . . ." đến đây, đầu nàng cúi cuống thấp, giống như là tìm được khuê trung mật hữu (bạn khuê phòng thân thiết) mà giọng bày tỏ: "Trong hai năm qua, ta chưa bao giờ giấu diếm tâm ý của mình, cho dù sư khuynh thông suốt cũng nên phát giác ra được điều gì đó, nhưng huynh ấy vẫn hề đáp lại, có thể thấy được huynh ấy đối với ta. . . . . . là có tâm tư."
Phó Du Nhiên lắc đầu cái, " nhìn thấy dáng vẻ im lìm lúc lau mặt cho sao? đối với người khác cũng như thế sao? Nếu như Đông Phương Tử Yên bị như vậy, cũng có làm như vậy với nàng ta ?"
Cố Thuynh Thành suy nghĩ chút rồi chậm rãi lắc đầu, Phó Du Nhiên vỗ tay cái bốp, "Vậy được rồi, ta dám khẳng định, đối với phải hoàn toàn thờ ơ, có thể là vì nguyên nhân nào đó khiến dám thích ."
Cố Khuynh Thành trầm tư lên tiếng, Phó Du Nhiên càng càng cảm thấy ý nghĩ của mình là đúng, "Nhà ở nơi nào?"
Cố Khuynh Thành khẽ thở dài: "Sư huynh từ chính là nhi, huynh ấy được su phụ nhặt về nuôi."
"Cái này đúng rồi!" Phó Du Nhiên : " suy nghĩ chút xem, trừ điều kiện bản thân , là nghĩa nữ của Quốc cữu Đại Tấn, lại từ lớn lên ở trong cung, thân phận tôn quý, mà chỉ là nhi, thân phận chênh lệch cách xa như thế, thân là người nam nhân, như thế nào có tự ti trong lòng?"
"Là . . . . . Như vậy sao?" Cố Khuynh Thành chắc chắn : "Là vì thân phận của ta nên huynh ấy mới chịu tiếp nhận ta sao?"
Phó Du Nhiên búng tay cái, "Tin tưởng ta, sai đâu." Nhớ ngày đó nàng cũng mang tâm trạng như vậy đối mặt với Tề Diệc Bắc, cũng vì vậy mà chậm chạp dám bước đầu tiên.
"Vậy giờ phải làm thế nào?" Gặp phải chuyện tình , cho dù là nữ tử thông minh cũng giống như người mất chủ kiến, mặt Cố Khuynh Thành ra vẻ mất mát khó che giấu.
Phó Du Nhiên đứng dậy hai bước, lại quay đầu nhìn nương xinh đẹp tựa như tiên kia hồi lâu mới vỗ ngực lớn tiếng : " yên tâm, chuyện này ta nhất định giúp . ra vấn đề của hai người tính là nghiêm trọng, ta cảm thấy là do phương pháp của có vấn đề."
"Phương pháp?"
" sai, phương pháp của quá ôn hòa, làm cho khuôn mặt và mái tóc bị dây bẩn cũng chỉ làm cho ánh mắt dừng lại chút thôi, như vậy được."
Cố Khuynh Thành than tiếng, "Có thể được như vậy ta hết sức thỏa mãn rồi."
"Dĩ nhiên là được." đem chuyện của Cố Khuynh Thành giải quyết xong, lòng của Phó Du Nhiên nhất định buông xuống được, "Đá cứng còn có thể dùng thuốc mạnh hòa tan, muốn thành công phải chừa thủ đoạn nào."
Cọc gỗ biến thành tảng đá rồi, mặc dù Cố Khuynh Thành quá đồng ý hai cách gọi này nhưng vẫn tò mò : "Như thế nào gọi là ‘thuốc mạnh’?"
Phó Du Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Khuynh Thành, đợi nàng ấy đến gần mới đè thấp giọng thầm thầm đống, Cố Khuynh Thành càng nghe mặt càng đỏ lên lắc đầu liên tục : "Cái này, như vậy sao được."
"Thế nào được? Trừ phi muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ nóng lạnh này với sư huynh của ."
Cố Khuynh Thành khẽ cắn môi dưới suy nghĩ hồi lâu, khẽ gật đầu quyết định: "Cứ làm như vậy ."
Chương 93: Ra quân chưa thắng trận mà chết
Edit+Beta: Ha Phuong
Phó Du Nhiên vui vẻ : " ở đây đợi ta...ta nhanh chóng trở lại." Dứt lời liền ra mở cửa, Tề Diệc Bắc dán người lên cửa nghe trộm suýt nữa ngã vào trong.
Tề Diệc Bắc lúng túng ho hai tiếng, kéo Phó Du Nhiên ra ngoài cửa giọng : "Nàng muốn làm gì vậy?"
Phó Du Nhiên trả lời mà hỏi lại: "Giờ này Mặc tiểu tử ở đâu thế?"
"Nàng tìm làm gì?"
"Tìm để nhờ giúp chăm sóc Khuynh Thành, điểm hóa vị sư huynh cọc gỗ kia."
Tề Diệc Bắc làm ra vẻ mặt hiểu, " có thể giúp được cái gì?"
Phó Du Nhiên cười hì hì : "Dĩ nhiên có thể giúp đỡ, phải là ta cũng dựa vào giúp tay mới có thể ở bên chàng hay sao?
Tề Diệc Bắc suy nghĩ chút, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Nàng. . . . . . Hồ đồ! Nàng sao có thể bày cho Khuynh Thành làm ra loại chuyện đó!"
Phó Du Nhiên khó hiểu : "Có cái gì thể, cũng phải ta chưa từng làm qua."
"Nàng. . . . . ." Tề Diệc Bắc giận đến mức biết nên cái gì cho phải, "Làm sao giống nhau được!"
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc, "Có cái gì giống nhau?"
Tề Diệc Bắc nhíu chặt mi, trong giọng có chút giận, "Muội ấy phải nàng...nàng có từng nghĩ tới, nương mà làm ra chuyện như vậy, chỉ làm nam nhân cảm thấy . . . . . . Cảm thấy nương đó phóng đãng chịu nổi, sao lại chủ động cầu hoan như vậy? Tới lúc xảy ra chuyện này, nàng bảo muội ấy phải làm thế nào để đối mặt?"
Phó Du Nhiên ngớ ra hồi lâu, đợi hiểu được ý tứ trong lời của , sắc mặt dần dần tái nhợt, tim giống như là bị ai đó níu lấy chặt, vừa mỏi vừa đau, nàng mím chặt khóe miệng chậm rãi gật đầu, " ra đây chính ý nghĩ chân chính của chàng, ta rốt cuộc hiểu." Vừa chuyện, nước mắt liền chuyển ở trong hốc mắt, nhưng nàng lại cố chấp để cho nó rơi xuống.
thể khóc, vì khóc chính là thua.
Tề Diệc Bắc sợ hết hồn, giờ mới nghĩ tới ý khác trong lời của mình liền vội : "Ta phải ý đó, ta là , Khuynh Thành phải là nàng, sư huynh của muội ấy cũng phải là. . . . . ."
Phó Du Nhiên tránh ra bàn tay vươn đến của Tề Diệc Bắc, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, tiếng đến thể hơn nữa, "Ta đương nhiên phải là nàng ta, cho nên chàng mới thèm để ý mà tiếp nhận ta sao? Bởi vì ta phải là người trong lòng chàng, cho nên cho dù làm ra chuyện như vậy chàng cũng có thể thèm để ý sao?" Cái gì mà thích nàng, đều là giả dối phải ?
Hai người ở trước cửa tranh chấp, Cố Khuynh Thành ở trong phòng nghe hồi lâu cũng cảm thấy câu chuyện đúng, vội vàng bước ra cửa, "Các người sao vậy?"
Phó Du Nhiên hơi ngước đầu, đôi mắt trợn tròn lên, chính là để cho nước mắt chảy xuống, hơi nghẹn ngào tự giễu : "Khuynh Thành, xem ra ta giúp được rồi, các người . . . . ." Hít mũi cái, tựa như thể chịu đựng tiếp nữa liền quay đầu lại, "Ta về trước." Dứt lời cũng để ý đến Tề Diệc Bắc, chạy nhanh xuống lầu.
"Du Nhiên!" Tề Diệc Bắc vô cùng ảo não, biết mình phạm vào sai lầm thể tha thứ, vội vàng la lên với Cố Khuynh Thành: "Hiên tại ta rảnh quản muội, muội hãy tự chăm sóc tốt cho mình, phương pháp tự động hiến thân thể thử được, có chuyện gì chờ ta trở lại rồi thương lượng." xong liền muốn vội vàng đuổi theo xuống lầu.
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành kinh hãi mà : "Cái gì mà tự động hiến thân?"
Tề Diệc Bắc dừng bước lại, sững sờ : "Du Nhiên nàng ấy. . . . . . phải đưa ra chủ ý này cho muội sao?"
"Huynh . . . . . Làm sao huynh lại có suy nghĩ như vậy?" Kinh ngạc trong thoáng chốc qua, mặt Cố Khuynh Thành ửng hồng mảnh, "Biểu tẩu tẩu ấy và Vĩ Thiên diễn vở kịch, để cho huynh cảm thấy bọn họ hết lòng cảm mến nhau, như vậy huynh chịu nổi kích thích mà vội biểu đạt tình với biểu tẩu, cho nên mới hiến kế cho muội làm theo, tìm Vĩ Thiên phối hợp để thử dò xét tâm ý của sư huynh , như thế nào lại là. . . . ." đến đây, lại xấu hổ tiếp được nữa.
Lời này vừa dứt, gương mặt tuấn tú của Tề Diệc Bắc thoạt đỏ thoạt trắng, rất muốn đánh mình hai quyền, khóc ra nước mắt mà : "Lần này ta chết chắc rồi."
Tiếng người xa dần, Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, từ lúc nào mà Thái tử ca ca từ trước đến giờ luôn ưu nhã lại thèm để ý đến hình tượng như vậy, ngay cả người từ trước đến giờ đều có thể ngụy trang "vô dụng" cũng quên giấu mà bày ra, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, chỉ sợ chậm trễ thời gian.
Quay đầu lại, mặt Cố Khuynh Thành còn treo nụ cười, nhưng sau khắc nụ cười kia liền cứng đơ mặt của nàng, cầu thang lên lầu hai cách đó xa, Mộc Thanh Y đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn nàng.
"Sư huynh. . . . . ." Cố Khuynh Thành chỉ ra hai chữ này, trong đầu liền trống rỗng.
*****************
Tề Diệc Bắc đuổi theo ra khỏi Vân Lai cư, lúc này gần đến buổi trưa, dòng người đường cuồn cuộn, nóng lòng nhìn sang hai bên đường nhưng lại hề phát bóng dáng của Phó Du Nhiên, lại nghĩ đến Phó Du Nhiên mới vừa "Trở về", nơi nàng có thể trở về chỉ có hai chỗ, Mặc phủ hoặc Hoàng cung, bảo Vinh Thăng trở về cung trước, còn mình đường chạy về phía Mặc phủ, trong lòng ngừng tự trách mình chuyện dùng đến não, đối với Phó Du Nhiên, nàng cưng chiều nàng còn thấy đủ, làm sao có thể có loại ý nghĩ xem thường nàng chứ.
Chỉ là mặc kệ Tề Diệc Bắc nơi nào cũng đều tìm thấy nàng, sau khi Phó Du Nhiên đường chạy ra khỏi Vân Lai cư, nước mắt lần đầu tiên bị khống chế trợt xuống gò má, ba năm, trừ lúc phụ thân nàng qua đời, có ba năm nàng chưa từng khóc, cho dù Sơn ca và Cốt ca tung tích, nàng cũng cố nén khổ sở để cho mình rơi lệ, bởi vì phụ thân nàng từng qua, thể khóc, bởi vì khóc chính là thua.
Lại nghĩ rằng ra khóc lại dễ dàng như vậy, chỉ cần người nọ nhàng câu, nàng chỉ ước gì có thể đem tất cả nước ở trong người ra khóc hết, phải kìm nén đến hốc mắt chua xót đau đớn, là khó chịu.
Phó Du Nhiên biết mình có thể nơi nào, nghĩ tới nghĩ lui, hay là Mặc phủ, nơi đó dù sao cũng là nhà danh nghĩa của nàng, dù như thế nào vẫn còn có nghĩa phụ và nghĩa huynh quan tâm đến nàng.
Chuyện chính là khéo như vậy, đại khái ông trời quyết định để cho Tề Diệc Bắc thuận lợi vượt qua kiểm tra, cho nên khi Phó Du Nhiên vừa mấy bước về hướng Mặc phủ đột nhiên có chiếc xe ngựa qua bên người nàng, sau khi chạy qua chút lại dừng lại, màn xe được người ở bên trong vén lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú, áo lam đai ngọc, búi tóc gọn gàng, ôn hòa tự nhiên, đúng là Tề Vũ Tây.
Tề Vũ Tây nhảy xuống xe ngựa, lại gần Phó Du Nhiên, thấy nước mắt mặt nàng liền kinh ngạc : " làm sao vậy?"
Phó Du Nhiên xoa xoa lung tung mặt, lại lắc đầu, hai lời bước vào trong xe ngựa, Tề Vũ Tây nhìn trái nhìn phải hồi, thấy có bóng dáng quen thuộc nào, chần chờ lúc cuối cùng cũng leo lên xe rồi lập tức hạ màn xe xuống, Phó Du Nhiên thể ngăn được nỗi chua xót trong cổ họng nữa, vùi mặt xuống hai đầu gối bật khóc nức nở.
Tề Vũ Tây chân tướng nhưng cũng hỏi tới, chỉ phân phó phu xe đánh xe ngựa về Hoàng cung, Phó Du Nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm lệ : "Đừng hồi cung."
Tề Vũ Tây cũng miễn cưỡng, "Muốn đến nơi nào?"
Phó Du Nhiên ngơ ngác lắc đầu cái, Tề Vũ tây cười : "Nếu biết nơi nào hãy theo ta đến chỗ này." Sau đó ra nơi cần đến với phu xe rồi ngồi trở lại bên cạnh Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên vẫn tiếp tục nghiệp khóc lóc của mình, nàng có nhiều chuyện đáng giá để khóc, tỷ như lần đầu tiên nàng kêu nương, Sơn ca và Cốt ca rời , sơn trại giải tán. . . . . . Nàng đều nhịn xuống, có câu thể nhịn được nữa đừng nhịn, vì vậy lần này tựa như nước sông cuồn cuộn, có cách nào ngăn lại.
Tề Vũ Tây cũng quấy nhiễu nàng, mặc kệ cho nàng phát tiết, biết qua bao lâu, xe ngựa sớm chạy ra khỏi Kinh Thành, lúc này Phó Du Nhiên mới thút thít nức nở ngẩng đầu lên, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, "Chúng ta đâu vậy?"
Tề Vũ Tây đưa cái khăn lụa qua, cười : " đến nơi mà có thể khóc thoải mái."
Phó Du Nhiên giương mắt nhìn lên, cũng biết tới nơi nào, hai bên đều là đất hoang, ngay cả phong cảnh cũng hiếm thấy liền nín khóc cười : "Muốn vất ta đến chỗ xa như vậy sao, chỉ có điều khi hồi cung mệt chết ta, nào còn có hơi sức mà khóc nữa?"
Tề Vũ Tây chỉ cười , đợi xe ngựa chuyển qua bãi đất bằng phẳng, trước mắt đột nhiên xuất rừng cây, tuy trời lúc này vào đầu mùa đông nhưng cành lá lại xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng còn có vài mầm chồi mới, Phó Du Nhiên kinh ngạc kêu "Ah" tiếng rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh trí trước mắt ngây ngốc : "Này, điều này sao có thể?"
Tề Vũ Tây cười híp mắt nhìn nàng, "Tâm tình tốt hơn chút nào ?"
Phó Du Nhiên rụt đầu về, nhấc màn xe lên gọi phu xe dừng lại, sau đó nhảy xuống xe ngựa tới thân cây, nhàng chà chà vào nó, là !
Tề Vũ Tây phân phó tùy tùng ở lại tại chỗ, lửng thững tới bên cạnh Phó Du Nhiên, "Cảnh phía trước còn đẹp hơn nữa đấy."
Lúc này quả Phó Du Nhiên rảnh nghĩ đến những chuyện khiến nàng đau lòng nữa, theo chân Tề Vũ Tây vào trong rừng, rất kỳ quái, mặc dù chỉ cùng gặp qua hai lần nhưng lại làm cho Phó Du Nhiên tin tưởng chút nghi ngờ.
"Đẹp ?"
Nghe thấy giọng ôn hòa của Tề Vũ Tây, Phó Du Nhiên sớm bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, đôi môi hé mở, đứng ở nơi đó lại thốt ra được lời nào.
Trước mắt là cái hồ, diện tích lớn nhưng lại có vẻ xinh xắn ấm áp, mặt hồ xanh thẳm có bất kỳ tạp chất, yên ả có gợn sóng, giống như là khối đá cẩm thạch trong suốt khảm vào, soi rọi hình ảnh của những đám mây bầu trời, trong lúc giật mình, lại làm cho người ta phân biệt đâu là hồ, đâu là trời, nơi này phải đầu mùa đông, ràng có gió xuân hiu hiu, bên hồ lại có vài đóa hoa dại nở, Phó Du Nhiên dám tin cúi đầu nhìn qua chiếc áo choàng người, lẩm bẩm: "Nhất định là ta nằm mơ."
Tề Vũ Tây giống như là khách quen của nơi này, ra sau khối đá lớn, cười cười xách ra bầu rượu , "Lần trước để ở chỗ này, ra vẫn còn nguyên."
Phó Du Nhiên nhận lấy ngửi cái, "Là rượu thượng hạng." Dứt lời ngửa đầu uống hớp rồi chép miệng, làm như dư vị vẫn còn đọng mãi.
Tề Vũ Tây ngồi xuống bãi cỏ, hai tay chống đằng sau lưng, ngẩng đầu nhìn Phó Du Nhiên : "Có thể ?"
Phó Du Nhiên quơ quơ bình rượu trong tay, cúi đầu cười : " phải là huynh từng , muốn chuyện, hỏi cũng hỏi vô ích sao?"
Tề Vũ Tây cười cười, "Quả ta rất ít khi quan tâm chuyện người khác."
Nhìn ý là muốn bỏ qua, Phó Du Nhiên ngồi vào bên cạnh đem bình rượu đưa tới, "Ở tuổi này của ta có thể có chuyện gì đau lòng? phải là chuyện vụn vặt giữa nam và nữ hay sao."
Vì vậy Phó Du Nhiên liền đem chuyện xảy ra ngày hôm nay chậm rãi kể lại, bỏ qua lời sau cùng của Tề Diệc Bắc, chỉ Tề Diệc Bắc vì Cố Khuynh Thành mà giận nàng, nàng nhất thời tức giận liền chạy ra khỏi đó.
Sau khi Tề Vũ Tây nghe xong chỉ thản nhiên cười tiếng, "Chuyện tình ái quả nhiên là khó , chỉ là, cũng chỉ nhiệt tình muốn giúp đỡ Khuynh Thành, cũng thấy tất cả đều là vì nàng ấy sao?"
Phó Du Nhiên đỏ mặt lên, lại nghĩ tới thái độ của Tề Diệc Bắc đối với nàng, đáy mắt thoáng lên vẻ ảm đạm, thở dài tiếng, "Ta cũng là vì mình."
Phó Du Nhiên thẳng thắn khiến Tề Vũ Tây cười khẽ hồi lâu, rồi sau đó thở dài : " là đáng tiếc."
"Đáng tiếc?"
"Đúng vậy." Tề Vũ Tây xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt của Phó Du Nhiên, "Lần đầu tiên gặp mặt, ta còn tưởng chỉ là cung nữ trong cung Trường Tín, cũng từng có ý định lập làm phi tử."
Bỏ quan hệ của hai người , lời này nếu ở trong miệng người khác ra, đó chính là trêu chọc cợt nhã, nhưng cố tình bị Tề Vũ Tây cách nhàng như nước chảy mây trôi, giống như việc này hề liên quan đến .
Last edited by a moderator: 13/10/15