Chương 85: Quyết định của Phó Du Nhiên
Edit+Beta: Ha Phuong
Du Nhiên nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn chòng chọc Tề Diệc Bắc lúc, khóe miệng bất giác cong lên, "Huynh chính là cái vị thần tiên sống giúp ta hả giận đó sao?"
"Ta tưởng nàng có hành động gì." Tề Diệc Bắc lẩm bẩm trong miệng, "Sớm biết nàng có sắp đặt ta làm điều thừa thãi này rồi."
"Sao có thể thừa được." Phó Du Nhiên chưa từng cười vui vẻ như vậy, gần như quên mất cần phải giấu biểu vui mừng, "So với ta huynh vất vả hơn nhiều."
Hai người họ ở chỗ này trao đổi cách tâm đắc, Lâm Hi Nguyệt sớm ngồi xổm xuống đất cười lạc cả giọng, xong mới vịn cái ghế từ từ đứng lên, khuôn mặt vì cười mà đỏ bừng, " được rồi, ta phải ra ngoài lát để bình ổn tâm trạng đây, các người cần chờ ta...ta tự trở về."
Nếu phải Phó Du Nhiên còn e ngại thân phận của mình theo Lâm Hi Nguyệt ra ngoài cười to ba tiếng, nhưng đáng tiếc nàng cần phải giữ hình tượng của Thái tử phi, sau khi nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Lâm Hi Nguyệt vội ôm bụng từ bên hông cửa ra ngoài. Phó Du Nhiên chỉ lo xem trò cười trong điện nên để ý sau khi Lâm Hi Nguyệt ra ngoài bao lâu, Hoài vương ở cách đó xa cũng đứng dậy bước ra cửa.
Lại Cố Khuynh Thành nhìn ra Tử Yên bị cái gì, chỉ đành phải giọng khuyên lơn, lúc này Tử Yên cũng biết mặt mình như thế nào, nắm lấy tay Cố Khuynh Thành, cao giọng : "Sư tỷ, tỷ mau cho bọn họ biết muội chính là Công chúa Đại Ngụy!
Cố Khuynh Thành nghĩ mình có thể chứng minh bằng cách nào? Nàng khẽ chau mày suy nghĩ chút mới giọng : "Muội có tín vật gì ?"
Đông Phương Cẩn nghe vậy sắc mặt liền biến hóa, nhưng ánh mắt Tử Yên lại sáng lên, "Suýt nữa quên mất." xong nàng ta móc từ trong ngực ra miếng kim bài lớn chừng nửa bàn tay, tiện tay ném tới trước mặt Đông Phương Cẩn, oán hận : "Đông Phương Cẩn, đây chính là ấn tín của bản cung, mở to mắt của huynh ra mà nhìn cho !"
Đông Phương Cẩn nhặt kim bài lên, lật qua lật lại kim bài xem xét hồi, mặt xẹt qua chút bất đắc dĩ rồi khom người với Chiêu Thái đế: "Kim bài này thực là của Hoàng muội."
Tử Yên cuối cùng là thở ra, tạm thời quên mất tình cảnh lúng túng của mình, căm tức : "Đợi ta trở về nước, nhất định bẩm báo với Phụ hoàng chuyện hôm nay huynh làm!"
Đông Phương Cẩn rất khéo léo trừng mắt, trong đầu ngừng tính toán nên kết thúc như thế nào, Tề Diệc Bắc đột nhiên : "Công chúa cần nóng lòng, sau khi chuyện này có kết luận ràng, lập tức có thể theo Đông Phương huynh trở về nước."
Đông Phương Cẩn hít hơi sâu rồi ngồi lại vị trí, cũng vội mở miệng, Chiêu Thái đế khẽ mỉm cười, "Tần Hữu Lộc, cho mở yến tiệc."
Phó Du Nhiên thấy kịch hay qua nên hứng thú cũng giảm xuống, đứng dậy : "Phụ hoàng, mẫu hậu, biết có phải nhi thần ngửi thấy mùi bất nhã hay mà cảm thấy đầu hơi choáng váng."
Chiêu Thái đế ân cần : "Vậy à? Vậy Thái tử hãy nhanh chóng đưa Thái tử phi hồi cung nghỉ ngơi, cho truyền thái y đến, phòng ngừa vết thương cũ lại tái phát."
Tề Diệc Bắc đứng dậy lĩnh chỉ, nhìn đến ánh mắt có thể giết người của Tử Yên, nửa ôm nửa đỡ Phó Du Nhiên " choáng váng đầu" ra ngoài.
Đợi ra khỏi đại điện, Phó Du Nhiên mới phát ra bên ngoài điện có rất nhiều triều thần đợi ở đó, nhìn trang phục người họ, xem ra là đoàn sứ thần nước Ngụy cùng với Đông Phương Cẩn, giờ mới hiểu được, ra là mặc kệ Đông Phương Tử Yên có phải là Công chúa nước Ngụy hay Đại Tấn cũng chịu để yên, mà nước Ngụy cũng chuẩn bị rất kỹ càng. Nếu phải phân biệt trình tự, họ cũng chỉ là người ngang qua sân khấu mà thôi. Giống như là yên bình trước khi đại chiến, sau khi yến tiệc kết thúc cũng chính là thời điểm hai nước cò kè mặc cả, cũng là thời cơ để bọn họ thể .
" là sảng khoái! Nhất định phải bắt chẹt họ khoản bự!" Tề Diệc Bắc hoàn toàn có cơ hội chuyện. Nhưng được ở bên cạnh Phó Du Nhiên, nhìn cái miệng nhắn của nàng ngừng lảm nhảm, hình như cũng phải là chuyện nhàm chán.
"Điều huyền diệu mà huynh rốt cuộc là cái gì?"
"Ừm . . . . . túi khí làm bằng da trâu." Tề Diệc Bắc hơi ngượng, dù sao thân là Thái tử phải mà lại làm mấy cái chuyện như vậy, ờ. . . . . . Rồi lại nhịn được huơ tay múa chân giải thích, "Để ống trúc rỗng ruột vào túi khí, đầu cố định vào túi da trâu, đầu kia dùng dùng bông gòn nhét kín, khi nàng ta ngồi xuống sức nặng đè xuống túi khí, bông gòn bị đẩy ra, khí thông qua ống trúc vọt tới đầu cố định da trâu, lúc đó phát ra tiếng động kia."
Phó Du Nhiên làm ra vẻ mặt sùng bái, vỗ vỗ vào bờ vai của mạnh, " cần phải ngượng, như vậy mà cũng nghĩ ra, huynh là tài đấy!"
Tề Diệc Bắc bật cười : "Nàng cũng kém."
" dám dám, ta còn kém xa."
Hai người vừa vừa cười trở về Đông cung, Tề Diệc Bắc ở lại mà quay về cung Tử Thần, mặt Phó Du Nhiên khắc chữ "Thoải mái", trong miệng ngâm nga tiểu khúc, lắc lư dạo chút, mãi cho đến chân trời dần tối, Lâm Hi Nguyệt mới rạng ngời từ ngoài cửa vào.
Phó Du Nhiên vội nhào tới, níu lấy lỗ tai Lâm Hi Nguyệt quát: " chạy đâu? Bỏ ta mình ở đây hả."
Tâm trạng Lâm Hi Nguyệt hiển nhiên rất tệ, bị người ta nhéo lỗ tai mà cũng đánh trả, thậm chí còn cười đến mức ánh mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm, Phó Du Nhiên thấy vậy toàn thân liền nổi da gà, "Mi làm gì thế? Lại lộ vẻ háo sắc?"
Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Hoài vương dạo cùng ta cả buổi chiều, thế nào hả?"
Phó Du Nhiên ngạc nhiên : "Hoài vương ở cung Tử Thần sao?"
"Làm gì ngạc nhiên như vậy?" Lâm Hi Nguyệt bày ra tư thế ngắm nghía: "Chẳng lẽ ta có chút lực hút nào sao?"
Phó Du Nhiên đẩy Hi Nguyệt cái, "Ít mơ mộng , đây phải là rất bình thường sao? Hoài vương là nam nhân lấy nghiệp làm trọng, hôm nay ra đòn bắt chẹt nước Ngụy, chuyện này nếu làm tốt chắc chắn làm nên danh tiếng, mà chịu bỏ qua à."
Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên lúc mới lắc lắc đầu : "Mi bị lão Tề đồng hóa rồi."
Phó Du Nhiên sững sờ, "Ta á?"
"Đúng, mi cũng bắt đầu có thành kiến với Hoài vương rồi."
Phó Du Nhiên bĩu môi, "Ta lại cảm thấy vậy, tóm lại chính mi phải nắm chặt, tại ta lại cho rằng bọn họ đều là những vương công quý tộc, chúng ta với họ thể chung con đường."
Lâm Hi Nguyệt cười : "Cài gì mà chung đường, nếu mi xuất cung mi và chung đường rồi!"
xuất cung? Tâm trạng của Phó Du Nhiên xuống thấp ít, sau khi trở lại trong phòng ngủ, bất giác lấy ra cái hộp gỗ tử đàn, mở ra, cầm lấy Tử Tinh lên ngắm lúc, lại cầm ngọc bội của Tề Diệc Bắc lên nhìn rồi thở dài tiếng, lần nữa đeo khối ngọc bội hình rồng lên cổ, nếu phải , vậy coi như đây là vật kỷ niệm.
Phó Du Nhiên cứ như vậy mà ngồi trước cửa sổ, nghĩ nên như với Tề Diệc Bắc như thế nào cho hợp lý, rồi làm sao vận chuyển chiếc rương kia ra ngoài cung cũng là chuyện khó, chừng có thể tìm Mặc Vĩ Thiên giúp tay. . . . . . Nghĩ nghĩ lại hồi, ngờ đến đêm khuya, ra ngoài hỏi thăm chút mới hay Tề Diệc Bắc còn chưa trở lại, trễ thế này, cửa cung cũng đóng, cần phải nhất định là lại xuất cung dạo ngắm trăng với Cố Khuynh Thành muội muội rồi.
Tâm tình của Phó Du Nhiên hoàn toàn rơi xuống đáy cốc, ý niệm muốn xuất cung cũng càng kiên định hơn, vì vậy, sáng hôm sau lúc Tề Diệc Bắc trở lại Đông cung thấy trong tẩm cung có gói quần áo lớn được sắp xếp ngay ngắn, ôm tâm tình nghi ngờ mở ra xem, thấy đều là quần áo của Phó Du Nhiên, bên dưới cùng gói đồ còn phát hộp trang sức đầy ắp, tất cả đều là châu báu trang sức của Thái tử phi.
Lần này Tề Diệc Bắc hoàn toàn khẳng định, cũng đánh hơi được chuyện rất tốt, Phó Du Nhiên muốn ? Cái ý niệm này vừa mới thoáng qua, Tề Diệc Bắc lại đập tan tành, thích cái ý nghĩ này, vô cùng thích.
"Huynh về rồi?"
Tề Diệc Bắc nghe tiếng quay đầu lại, thấy Phó Du Nhiên cầm cái chậu hoa vào, thấy gói đồ giường bị xốc ra lung tung bèn oán trách : " vất vả mói gói lại được, vậy mà bị người ta lục tung lên." xong đặt chậu hoa lên bàn, nhảy lên giường thu thập lại túi đồ.
"Nàng muốn làm gì?"
" nhìn ra được sao?" Phó Du Nhiên toàn lực kháng chiến với gói quần áo, "Ta biết đồ đạc này có hơi nhiều, nhưng những thứ này đều được đo may cho ta, có để lại người khác cũng dùng được, vứt rất lãng phí."
Trong lòng Tề Diệc Bắc rất buồn bực, ngồi vào bên cạnh bàn nhìn chậu hoa, nó là "Hoa" xũng coi trọng nó quá, trong chậu hoa lớn chừng bàn tay chỉ có phiến lá nhọn, nhìn ra là loại hoa gì. tức giận : "Cái này cũng là làm cho nàng sao?"
Phó Du Nhiên lần nữa sắp xếp cẩn thận gói quần áo lại xong mới xuống giường, ngồi vào bên cạnh Tề Diệc Bắc : "Ta trồng gần tháng, có điều nó lớn lên mấy."
" thừa." Tề Diệc Bắc tức giận : "Giờ cũng sắp sang mùa đông rồi, còn trồng hoa gì nữa?"
"Hung dữ như vậy làm gì?" Phó Du Nhiên liếc cái, "Cái này phải là hoa, lúc trước ta nhìn thấy mảng cỏ trước cửa cung có phần lụi tàn liền đào gốc lên trồng, xem thử nó có thể vượt qua được mùa đông này hay ."
Tề Diệc Bắc hoàn toàn im lặng, cầm chậu hoa trong tay nhìn hồi lâu, "Cỏ gì vậy?"
Phó Du Nhiên giành lại chậu hoa, " cần huynh quan tâm." xong liền tìm khối tơ lụa, cẩn thận bọc chậu hoa lại rồi nhét vào trong gói đồ siêu lớn của mình, xong rồi bèn ngó ngó chỗ này chút, xem chỗ kia chút, chỉ sợ có cá lọt lưới. Tề Diệc Bắc chống má ngồi ở đó hờn dỗi, Phó Du Nhiên vòng vo vòng lớn, rốt cuộc phát Tề Diệc Bắc có vấn đề bèn ngồi xuống ân cần hỏi thăm: "Huynh làm sao vậy? Tâm tình tốt sao?"
"Ừ."
"Ừ cái gì hả?" Phó Du Nhiên suy nghĩ chút, "Ta biết rồi, có phải vị Đại sư huynh của người ta ra tay rồi ?"
Tề Diệc Bắc hiểu ra sao : "Sư huynh nào? Ra tay cái gì?"
"Sư huynh của Cố Khuynh Thành ấy, ngày hôm qua chẳng phải rất tốt đẹp à, sao hôm nay lại giống như chó sắp chết vậy? Nhất định là gặp khó khăn trong chuyện tình cảm rồi."
Tề Diệc Bắc liếc mắt, " có."
"Ta tin." Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc hình như hơi tức giận, khoát tay cái : " thôi vậy, dù sao ta cũng giúp được huynh, đúng rồi, ngày hôm qua kết quả như thế nào?"
"Chỉ có thể chúng ta cũng quá đáng lắm, ngoài việc bắt nước Ngụy phải viết quốc thư xin lỗi, còn cầu họ phải tiến cống ba năm để tỏ vẻ hữu nghị, còn có. . . . . ."
"Tiến cống?" Đây là việc làm của nước thuộc địa, làm như vậy mà còn là quá đáng ư? Phó Du Nhiên ngạc nhiên : "Bọn họ đồng ý sao?"
"Tiến cống chỉ là cách thông tục, hiệp định viết là tặng quà để tăng thêm tình hữu nghị giữa hai nước."
"Vậy Tử Yên sao?"
"Mặc kệ thế nào nàng ta vẫn là Công chúa, chúng ta là thể động vào nàng ta, nhưng đợi khi nàng ta trở về nước, có lẽ cũng có miếng ngon gì để ăn đâu, cũng coi như báo thù cho nàng."
Phó Du Nhiên chợt có chút ảo não, " ra ngày hôm qua chúng ta trêu chọc nàng ta cũng coi là báo thù rồi, nàng ta khiến nước Ngụy tổn thất nhiều như vậy, trở về nước còn giữ được mạng sao?"
Tề Diệc Bắc khẽ cười, "Coi như có chuyện này, theo tính tình của nàng ta nếu như ở lại trong cung chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi, nàng cho rằng ai cũng chịu đựng nàng ta sao? Hậu cung nước Ngụy còn thâm sâu hơn ở đây rất nhiều."
"‘Thâm sâu hơn’ là có ý gì? Nơi đó hậu phi còn đấu đá lợi hại hơn ở đây sao?"
Tề Diệc Bắc hơi ngạc nhiên : "Nàng biết sao? Nơi đó đấu tranh kịch liệt ghê lắm, chỉ có nữ nhân, mà còn có cả nam nhân nữa đấy."
"À?" Phó Du Nhiên giật thót mình, "Cũng có nghe nước Ngụy thịnh hành nam nam, ngờ trong hoàng cung cũng lưu hành cái này." Suy nghĩ chút, lại bừng tỉnh hiểu ra : " trách được cái tên Đông Phương Cẩn kia lại có dáng vẻ của nữ nhân."
Tề Diệc Bắc cười véo véo gương mặt của Phó Du Nhiên, "Hiếm thấy vô cùng."
"Này!" Phó Du Nhiên bất mãn : " được động tay động chân! Có chuyện cần huynh giúp tay này."
"Chuyện gì?"
"Nhắn Mặc Vĩ Thiên vào cung chuyến."
Tề Diệc Bắc nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên hồi lâu, Phó Du Nhiên được tự nhiên sờ sờ mặt, "Sao vậy?"
"Nàng nhất định muốn sao?"
Phó Du Nhiên cúi đầu xuống, nhàng gật gật, rồi sau đó lại ngẩng đầu cười : "Tối hôm nay chúng ta uống rượu chia tay nhé."
"Tốt!" Tề Diệc Bắc giống như hạ quyết tâm, thêm lời nào nữa, đứng dậy ra khỏi tẩm cung.
Chương 86: Cạm bẫy và khúc nhạc tình (H)
Edit+beta: Ha Phuong
Sau khi dùng bữa xong Mặc Vĩ Thiên cũng đến, biết và Phó Du Nhiên mưu đồ bí mật gì cho chuyện xuất cung mà nhốt mình ở trong phòng bàn tính, cho đến tận lúc mặt trời lặn về đằng tây Mặc Vĩ Thiên với vẻ mặt cười gian mới trở về, đóng cửa, mưu đồ bí mật. . . . . .
Buổi tối hôm đó, Phó Du Nhiên thiết yến ngay trong tẩm cung của mình, cảm tạ Tề Diệc Bắc chăm sóc và cống hiến cho tới tận lúc này, để cho nàng tay mà vào, thắng lợi trở về.
Lâm Hi Nguyệt thỉnh cầu được tham dự nhưng bị Phó Du Nhiên từ chối. Có lẽ tương lai có cơ hội gặp lại, tối nay có lẽ là lần cuối cùng gặp nhau, làm sao để cho nàng ấy đến phá đám được? Huống hồ còn có kế hoạch nhất định thể để cho nàng ấy biết . . . . . . Nhưng là, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, nếu Lâm Hi Nguyệt chịu nghe lời nàng phải là Lâm Hi Nguyệt. Vì vậy Phó Du Nhiên triệu thái y trong cung đến, cũng biết thái y dùng phương pháp gì mà che mắt được mọi người từ trong nhà ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền sai người đưa tới ít bột thuốc, chứng minh, mấy cái nghề Hạ Cửu Lưu (1) phải chỉ ở dân gian mới có mà trong hoàng cung cũng có.
Vì vậy, trước bữa tối Lâm Hi Nguyệt uống chén canh khai vị rồi yên lặng vào giấc ngủ, yên lặng đến mức hề đến quấy rối kế hoạch của Phó Du Nhiên
Mọi chuyện sẵn sàng, chỉ thiếu ngọn gió bắc. Nhưng Tề Diệc Bắc lại tới trễ, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối mà Tề Diệc Bắc vẫn chưa quay về Đông cung, Phó Du Nhiên nôn nóng gần chết, chẳng lẽ buổi sáng nhìn thấy Tề Diệc Bắc đều là ảo giác của nàng sao? Mời Tề Diệc Bắc đến tham dự buổi yến tiệc tối nay cũng là ảo giác sao? là buồn cười!
Nhìn những món ngon bàn từ từ nguội lạnh, Phó Du Nhiên liền dồn khí vào đan diền rồi phát ra tứ chi, chân đạp phát bay vọt lên, vung tay đánh ra mấy chưởng, trong nháy mắt đánh gần mười bộ Phục Hổ La Hán Quyền để xua tan cơn giận của mình, lúc nàng chuẩn bị đánh ra chiêu thức đầu tiên của bộ thứ mười Tề Diệc Bắc cuối cùng cũng xuất ngay chỗ cửa, Phó Du Nhiên liền hét lớn tiếng, "Xem chiêu!" rồi lấy tư thế Mãnh Hổ Hạ Sơn (2) xông thẳng vào Tề Diệc Bắc.
biết Tề Diệc Bắc là do ngạc nhiên hay là bị tình hình trước mắt dọa đến ngẩn người mà nhanh chóng né ra, chỉ trơ mắt nhìn chưởng phong của Phó Du Nhiên tập kích đến, Phó Du Nhiên thấy vậy vội xoay người xóa bỏ lực đạo, lại lấy chiêu "Bạch Hạc lượng sí" (3) dừng ở trước mặt Tề Diệc Bắc, tiếp đó lại chiêu "Linh xà lè lưỡi", cổ tay nâng lên khủy tay gập lại, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay chúc xuống phía dưới, làm ra hình cái đầu rắn liếc Tề Diệc Bắc : "Tại sao trễ như vậy mới quay lại? mau! Xèo xèo --" ách. . . . . . Cuối cùng còn tự mình phát ra thanh của "Linh xà".
Khuôn mặt Tề Diệc Bắc chút thay đổi nhìn chòng chọc Phó Du Nhiên nửa ngày, đột nhiên cười rộ lên rồi vồ nàng vào trong ngực ôm chặt, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy sức mạnh quanh thân mình hình như lớn dần, gần như muốn vò nát nàng, nàng vội vàng tránh thoát ra rồi giả cười : "Ta biết huynh bỏ được ta...ta cũng bỏ được huynh, chúng ta uống rượu trước." xong kéo Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc làm như nghe thấy cứ đứng bất động tại chỗ, ánh mắt chặt chẽ dán vào người Phó Du Nhiên, trong đó có ý biết phải làm sao, cũng có ý muốn buông tha.
Phó Du Nhiên xoay người lại nhìn , lại nhoài người lên người hít hà, "Huynh uống rượu." Chú ý, câu Phó Du Nhiên là câu trần thuật.
Phó Du Nhiên lập tức nổi trận lôi đình, dùng sức đẩy khiến Tề Diệc Bắc lảo đảo, "Huynh ràng biết tốt này ta có tiết mục, vậy mà còn chạy uống rượu? Với ai? Cố Khuynh Thành sao?" Sắc mặt Phó Du Nhiên tái xanh, "Chưa gì uống rượu ăn mừng, chờ đến ngày mai thôi mà cũng chờ nổi sao?"
"Nàng bậy bạ cái gì đó." Cuối cùng Tề Diệc Bắc cũng lên tiếng, vươn tay ra muốn kéo Phó Du Nhiên lại bị nàng gạt phắt ra.
Xem ra là Phó Du Nhiên muốn bùng nổ, nhưng Tề Diệc Bắc đợi hồi lâu cũng thấy bão táp phủ xuống như mình nghĩ mà chỉ nhìn thấy Phó Du Nhiên hít vào hơi sâu, tung người nhảy đến ngay giữa phòng ngủ, đôi chân hơi khụy xuống, eo hơi vặn, bàn tay trái đặt trước ngực, bàn tay phải bảo vệ đan điền . . . ..
"Ki aa...!" Theo tiếng quát lên, cuối cùng Phó Du Nhiên cũng bắt đầu đánh ra chương thứ mười của bộ Phục Hổ La Hán Quyền, trong miệng lẩm bẩm : " tức giận, tức giận, nếu giận cũng chỉ có thể giận chính mình, tức chết mình ai được như ý? ai có thể trách người khác được. . . . . ."
Tề Diệc Bắc lặng lẽ giơ tay lên lau giọt mồ hôi lạnh trán, mở miệng : "Ta có. . . . . ."
" sao nữa rồi." Phó Du Nhiên liền lập tức cười tươi như hoa đứng ở trước mặt Tề Diệc Bắc: "Chúng ta uống rượu."
Lần này Tề Diệc Bắc dám đứng im nữa, theo Phó Du Nhiên ngồi vào cái bàn bên cạnh, thở dài nhìn những món ngon đầy bàn, "Món ăn đều lạnh hết rồi, kêu Vinh Thăng đổi lại cái khác ."
" cần phiền toái vậy đâu." Phó Du Nhiên cẩn thận bưng ly rượu lên đưa tới tay Tề Diệc Bắc, "Uống rượu trước."
Tề Diệc Bắc cười khổ cái, định bưng ly rượu lên đưa lên miệng uống nhưng rồi lại để xuống : "Du Nhiên, ta có lời muốn với nàng."
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm ly rượu của Tề Diệc Bắc, mặt có chút thất vọng, sau đó lại làm ra vẻ nhiệt tình : "Ta cũng có lời muốn với huynh, chúng ta uống rượu trước, uống xong cùng nhau ."
Tề Diệc Bắc rối rắm : "Chiều nay Mặc Vĩ Thiên qua đây à?"
Phó Du Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, phải huynh bảo tới sao?"
"Nàng . . . . . Quyết định rồi sao?"
"Chuyện này sớm quyết định chừng nào tốt chừng ấy." Từ đầu tới giờ lực chú ý của Phó Du Nhiên chưa hề rời khỏi ly rượu của Tề Diệc Bắc, "Chúng ta vẫn nên uống rượu. . . . . ."
Rượu? Tề Diệc Bắc liếc ly rượu trong tay cái vẫn thấy có gì khác thường, nhưng nhìn vẻ mặt Phó Du Nhiên có vấn đề gì mới là lạ. phải là. . . . . . Muốn độc chết chứ? Trong nội tâm Tề Diệc Bắc run lên, tay theo đó cũng run lên, Phó Du Nhiên vội vàng bắt lấy cổ tay , "Coi chừng đổ."
Tuyệt đối! Có vấn đề!
Mặc dù Phó Du Nhiên cũng ác độc đến nỗi chia tay đoạn tuyệt như vậy, nhưng vẫn phải đề phòng nha đầu này có thể làm hôn mê, sau đó lột sạch rồi vứt ngay cửa lớn Đông cung cho người ta tham quan, ừm…mặc dù đây hình như cũng phải là ý nghĩ mà Thái tử bình thường nên có.
"Nào, cạn ly trước."
"Cạn."
Tề Diệc Bắc biết thể từ chối được thịnh tình của Phó Du Nhiên nên đành "Cạn" tiếng, hai người chạm ly vào nhau, ánh mắt của Phó Du Nhiên vẫn liếc Tề Diệc Bắc, cho đến lúc uống hết sạch chừa giọt trong ly rượu trong mắt nàng mới thoáng qua hưng phấn vì thực được ý đồ, sau đó lại có chút xấu hổ cúi đầu, từ từ uống cạn ly của mình.
Tề Diệc Bắc. . . . . . Đương nhiên cũng ngốc đến nỗi biết trong rượu có vấn đề còn uống vào, rượu vẫn vào trong miệng, nhưng lại nhờ vào cơ hội lau khóe miệng mà nhanh chóng nhổ hết rượu vào tay áo, nhìn hai gò má ửng đỏ của Phó Du Nhiên cùng với nụ cười hả hê của nàng, rất muốn biết rốt cuộc trong rượu này bỏ thêm "Đồ tốt" gì.
Phó Du Nhiên hút hút rượu trong ly, lại phân biệt ra được mùi vị gì bèn đặt toàn bộ chú ý lực ở người Tề Diệc Bắc.
"Thế nào?" Tề Diệc Bắc có chút buồn cười chống lại ánh mắt của Phó Du Nhiên, " phải có lời muốn với ta sao?"
"À. . . . . . Huynh...huynh trước ."
"Ta muốn nghe nàng trước."
"Ta? A, tốt. . . . . ." Phó Du Nhiên suy nghĩ hồi lâu, "Đúng rồi, có chuyện, chính là Lâm Hi Nguyệt ấy, có thể cậy nhờ nghĩa phụ cũng nhận nàng ấy làm nghĩa nữ được ?"
Tề Diệc Bắc đưa tay rót đầy ly rượu cho Phó Du Nhiên, "Tại sao?"
Ánh mắt Phó Du Nhiên hơi hoảng hốt nhìn Tề Diệc Bắc, bưng ly rượu lên uống hơi cạn sạch rồi mới : "Nàng ấy rất có quyết tâm với Hoài vương, ta hi vọng nàng ấy cũng có thân phận quý tộc tương xứng với Hoài vương."
"Điều này. . . . . . Cũng dễ dàng đâu." Tề Diệc Bắc vẫn đặt bình rượu trong tay xuống, chờ cho Phó Du Nhiên uống xong ly liền rót thêm ly đầy nữa, "Dù sao Lâm Đình trại vẫn còn đó, Lâm nương lại từng trở về lần, nếu như bị điều tra thân thế của nàng ấy rất khó giữ được bí mật."
"Vậy ta cũng thế. . . . . ."
"Nàng giống vậy." Tề Diệc Bắc nhìn vào mắt Phó Du Nhiên, làm như lại bao hàm hàm nghĩa khác, "Nàng . . . . . Chúng ta tốn rất nhiều công sức."
Phó Du Nhiên khẽ cau mày, chậm rãi uống thêm ly, "Vậy Lâm Hi Nguyệt. . . . . ."
"Từ từ suy nghĩ biện pháp." Tề Diệc Bắc lần nữa lập lại động tác rót rượu, cười : "Đây là điều nàng muốn với ta sao?"
Chỉ chốc lát mà Phó Du Nhiên uống ít, bưng ly rượu nhìn hồi lâu, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc rồi nhìn chung quanh chút, "Huynh. . . . . . có cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?" Tề Diệc Bắc rất muốn biết.
"Có . . . . . . Thấy nóng chút nào ?"
"Hình như có chút."
Phó Du Nhiên nuốt nuốt nước bọt: "Vậy có thấy tê tê dại dại ?"
"Tê tê?" Tề Diệc Bắc hơi ngạc nhiên, phải nha đầu này bỏ mấy thứ đồ đen tối gì vào rượu chứ?
" có việc gì." Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, bưng ly rượu lên : "Nào, cạn thêm chén nữa."
Tề Diệc Bắc sớm thầm kiểm tra từ rượu tới bình, cũng thấy bình có cơ quan gì, vì vậy an tâm rót cho mình thêm ly, Phó Du Nhiên vừa muốn chạm cốc, Tề Diệc Bắc lại : "Ngày thành thân, ngay cả rượu hợp cẩn chúng ta cũng chưa từng uống qua, bằng bây giờ bổ sung , cũng phí hoài danh nghĩa phu thê của hai ta."
Phó Du Nhiên hơi sững sờ, nàng ngờ Tề Diệc Bắc vẫn còn nhớ, lại nghĩ đến kế hoạch tối nay của mình khỏi cảm thấy lửa đốt hai gò má, khẽ gật đầu cái. Hai người đứng dậy, cánh tay tương giao, nhìn Phó Du Nhiên đỏ mặt uống cạn sạch ly rượu giao bôi, Tề Diệc Bắc cũng quan tâm trong rượu cho thêm cái gì, cũng đưa ly đến bên môi ngửa đầu uống cạn.
Phó Du Nhiên rút tay về lại thình lình bị Tề Diệc Bắc kéo vào trong ngực, còn chưa kịp lên tiếng kinh hô đôi môi bị che phủ, bị buộc cùng chia sẻ rượu dư trong miệng.
Phó Du Nhiên thử ôm lấy cổ Tề Diệc Bắc, chủ động tiến lên khiến cho nụ hôn này càng sâu thêm, Tề Diệc Bắc cũng vui vẻ tỉ mỉ thưởng thức đôi môi của nàng, cũng biết trải qua bao lâu mới thở gấp buông nàng ra, trong mắt tràn đầy đấu tranh.
Vẻ mặt Phó Du Nhiên mơ màng tựa vào trong ngực Tề Diệc Bắc, thở gấp : "Huynh . . . . . Có cảm giác bị choáng váng ?"
Giọng Tề Diệc Bắc khàn khàn khác thường, "Rất choáng váng."
Phó Du Nhiên giương mắt liếc Tề Diệc Bắc cái, hơi run rẩy : "Vậy. . . . . . Ta đỡ huynh lên giường nhé?"
Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên, tựa như suy nghĩ, qua lâu mới rũ mắt xuống nhằm che giấu tỉnh táo trong mắt, giọng cười khẽ, "Được."
Tề Diệc Bắc trong tâm trạng ngà ngà say như vậy lại có sức hấp dẫn khác, hơn nữa khóe miệng lại nâng lên nụ cười lười biếng, giống như là ám chỉ cái gì đó. đáng chết! Tự nhiên ngây ngô cười đẹp như thế để làm gì? Còn sợ chưa đủ sức quyến rũ nàng hay sao? Phó Du Nhiên vội vàng cúi đầu nắm chặt cánh tay , đỡ Tề Diệc Bắc ngồi xuống mép giường, "Huynh. . . . . ."
Tề Diệc Bắc dựa cả người vào Phó Du Nhiên, ghé sát bên tai nàng thầm : "Ta hơi nóng, có chút tê tê, mà lại còn rất choáng váng."
Lỗ tai Phó Du Nhiên bị hơi thở của làm cho ngứa ngáy nên khẽ kéo ra khoảng cánh với , cọ cọ lòng bàn tay có lớp mồ hôi mỏng vào vạt áo, giọng : "Nếu nóng quá. . . . . . Hay là để ta thay y phục cho huynh?"
Trong lòng Tề Diệc Bắc càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng muốn biết mục đích cuối cùng của Phó Du Nhiên bèn cười gật đầu, khuôn mặt của Phó Du Nhiên đỏ đến thể đỏ hơn, đôi tay khẽ run cởi áo khoác của Tề Diệc Bắc ra, rồi đến trung y, sau đó. . . . . .
"Nàng muốn làm cái gì?" Tề Diệc Bắc bắt lấy bàn tay bé của Phó Du Nhiên áp vào ngực , nếu nàng còn dừng lại, làm ra chuyện có lỗi với huynh đệ của mình mất. ( Phương: Lão Tề vẫn hiểu lầm chuyện giữa Mặc Vĩ Thiên và Du Nhiên đấy ^^)
Thân thể cường tráng, eo hẹp, nhìn mỹ nam nửa thân trần trước mắt khiến hô hấp của Phó Du Nhiên dần nặng nề, "Huynh còn thấy nóng ?"
"Nàng sao?"
"Ta nóng quá." Phó Du Nhiên đưa tay quạt quạt.
Chẳng lẽ dược tính lớn như vậy sao? ràng cái miệng nhắn của nàng uống nhiều hơn bao nhiêu.
Đôi mắt Tề Diệc Bắc tối lại, "Vậy nàng có cần cởi bớt y phục người ra ?" Giọng trầm thấp giống như là ở tự lẩm bẩm.
"Ừm." Hô hấp của Phó Du Nhiên ràng gia tốc, vẻ mặt cũng lên khẩn trương, hai tay run rẩy cởi áo ngoài.
Đột nhiên Tề Diệc Bắc cầm lấy tay của nàng: "Nàng say rồi."
Phó Du Nhiên lắc đầu cái, động tác tay cũng dừng lại, "Ta rất tỉnh táo. . . . . ."
Tề Diệc Bắc cắn răng, chợt ôm Phó Du Nhiên lên giường, lật người đè nàng dưới thân mình, "Nút thắt được gỡ rồi, nàng thể hối hận. . . . . ." xong, kéo màn hai bên giường xuống, nâng người lên hôn vào đôi môi Phó Du Nhiên.
Ngoài dự đoán là Phó Du Nhiên lại nhiệt tình đạp lại, Tề Diệc Bắc như được cổ vũ càng gia tăng động tác tay, đem xiêm áo của Phó Du Nhiên kéo xuống đến bả vai.
Thái độ Phó Du Nhiên rất khác thường, nàng mặc cái yếm màu đỏ chót, phía thêu Liên hoa tịnh đế (Hai đóa hoa sen mọc cùng gốc), vào lúc này lá sen xanh biếc lại làm tăng nhiều hơn mấy phần mùi vị cám dỗ, mảu đỏ như lửa chiếu rọi khiến da thịt trắng như tuyết càng lộ vẻ trơn bóng, Tề Diệc Bắc nhàng vuốt ve theo những đường cong mà mình mơ ước bấy lâu, ngón cái ở đỉnh đồi nhàng ma sát, nghe được Phó Du Nhiên khe khẽ rên lên, tất nhiên Tề Diệc Bắc biết nơi này có bao nhiêu nhạy cảm, cúi đầu xuống, cách cái yếm ngậm lấy nụ hoa sớm đứng thẳng, Phó Du Nhiên kêu lên tiếng, cảm giác tê dại từ trước ngực xông thẳng đến đại não, loại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa hưng phấn.
Nghe tiếng thở gấp bên tai, Tề Diệc Bắc đường hôn lên cổ của nàng, đưa tay cởi nút thắt cái yếm cổ Phó Du Nhiên, tất cả động tác chợt dừng lại đúng lúc thấy sợi dây màu hồng đeo cổ nàng, Tề Diệc Bắc cố gắng tỉnh táo lại, sợi dây màu đỏ kia nhắc nhở , nữ tử dưới thân mình và huynh đệ tốt của mình có cặp ngọc bội giống hệt nhau, ý nghĩa như thế nào cần cũng biết, vậy mà hôm nay, lại có thể ngay lúc nàng say rượu bất chấp tất cả lợi dụng để làm bừa hay sao?
"Ừm. . . . . ." Phó Du Nhiên đợi quá lâu, nàng an phận uốn éo người, ngọn lửa trong thân thể như muốn cắn nuốt nàng.
Lúc này Tề Diệc Bắc sớm mất lý trí, cố bằng ý chí siêu cường của mình mà lấy lại chút thanh tỉnh nhưng thấy Phó Du Nhiên mị nhãn như tơ bất mãn khẽ rên lên, phòng tuyến cuối cùng trong lòng rốt cuộc cũng hỏng mất, gầm tiếng, cách cái yếm cầm khối ngọc bội kia nhưng lại sợ giật mạnh ra làm Phó Du Nhiên bị thương bèn tỉ mỉ cúi đầu cắn đứt sợi dây, rồi ném chung với cái yếm ra khỏi màn trướng.
Mặc dù Phó Du Nhiên có chuẩn bị, nhưng thân thể trần trụi trước mặt Tề Diệc Bắc vẫn khiến cho nàng xấu hổ chịu nổi, vừa định lấy tay che ngực tay bị Tề Diệc Bắc bắt được, cố định ở đỉnh đầu nàng, Tề Diệc Bắc dùng đôi môi tận tình hưởng thụ thân thể mềm mại mê người biết xuất bao lần trong giấc mộng của , mỗi lần hôn đến chỗ cũng đều được Phó Du Nhiên nhiệt tình "Ưm" đáp lại.
"Du Nhiên. . . . . . Nàng rất đẹp. . . . . ."
Tề Diệc Bắc thầm ngay tại bên tai, Phó Du Nhiên bị vỗ về chơi đùa khiến cả người bủn rủn, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra liền xấu hổ nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi ngừng run rẩy, Tề Diệc Bắc hôn lên môi của nàng, trong đầu ném tất cả băn khoăn. Cái gì huynh đệ, cái gì đạo nghĩa, nàng là của , từ đầu đến cuối, nàng chỉ có thể là . . . . . .
Trong tâm trạng gì ngăn cản được, nhất cổ tác khí (3) vọt tới điểm cuối, nhìn nữ tử phía dưới bởi vì đau đớn mà gương mặt hơi tái nhợt, Tề Diệc Bắc đau lòng hôn lên đôi môi hé mở của nàng, ngón tay thon dài ngừng mơn trớn chỗ mẫn cảm nhất thân thể nàng, khi làn da trắng như tuyết bị chà xát thành màu đỏ ửng, ấm áp bao chặt lấy khiến Tề Diệc Bắc hoàn toàn điên cuồng, cũng để ý nàng mới là lần đầu tiên, chỉ muốn liều mạng xung phong liều chết, đẩy nàng đến tiêu hồn. . . . . .
Sung sướng rung động thay thế cho đau đớn lúc bắt đầu, Phó Du Nhiên rất muốn biểu tích cực chút, nhưng cả trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi ngực, thân thể còn chút hơi sức, mồ hôi của giọt trước ngực của nàng, sau đó lại từ từ liếm , hồi co rút mãnh liệt tự hạ thân lan tràn khắp toàn thân, Phó Du Nhiên chỉ có thể run rẩy ngừng lên tới cao trào theo , cảm giác kia, giống như là đả thông hai mạch Nhâm Đốc (4), chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, mà lại mệt mỏi vô cùng. . . . . .
Cả buổi tối, Phó Du Nhiên đều rất vội, bận đến mức thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, có điều giờ nàng lại cảm thấy có chút hối hận, sớm biết cảm giác tuyệt vời như vậy, nàng sớm. . . . . . Ăn . . . . . .
Chú thích:
(1) “Cửu Lưu” là để phân chia tầng lớp các ngành nghề trong xã hội phong kiến, chia ra thành ba loại thượng, trung và hạ.
Thượng cửu lưu: nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni) nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên vân vân) tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương) tứ lưu quan (quan lại lớn ) ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến) lục lưu đương (hiệu cầm đồ) thất lưu thương (thương nhân) bát lưu khách (trang viên chủ) cửu lưu điền trang (nông dân).
Trung cửu lưu: nhất lưu cử tử (cử nhân) nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh) tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, dương tiên sinh) tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói) ngũ lưu đan thanh (thi họa) lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng) thất lưu tăng (hòa thượng) bát lưu đạo (đạo sĩ) cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)
Hạ Cửu Lưu: nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ) nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, điếm, ca kỹ) tam lưu đại thần (thầy cúng) tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa) ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc) lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn) thất lưu con hát (các loại diễn viên) bát lưu khiếu nhai (ăn mày) cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).
Đương nhiên, theo mặt chữ, thượng trung hạ ba “Cửu lưu” cộng lại tổng cộng là có hai mươi bảy nghề, nhưng ra phải vậy, tất cả các ngành nghề là bao gồm bên trong đó, bởi vì lưu chính là tên gọi chung của ngành sản xuất rất nhiều nghề nghiệp cùng loại, tỷ như trong Hạ Cửu Lưu ngũ lưu “Thế đầu đích” , làm móng, chạy đường, kéo xe, cùng với mát xa, nhân viên phục vụ, vũ nữ, bồi bút những nghề nghiệp cùng thuộc loại tính chất như vậy đều được tính vào.
(1+2) ( thế võ trong thái cực quyền)
(3): NHẤT CỔ TÁC KHÍ : tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn. Sau này ví với nhân lúc hăng hái làm mạch cho xong việc.
(4): Hai mạch Nhâm Đốc: là mạch Nhâm và mạch Đốc là hai mạch chủ trọng trong cơ thể con người ( mạch thâu tóm các kinh và mạch thâu tóm các kinh dương).
Last edited by a moderator: 13/10/15