Chương 62:
“ vạn lượng!” Phó Du Nhiên vừa hô lên thấy hối hận ngay, xót quá, mấy món đồ mình thu được ở trong cung biết có đủ vạn lượng nữa. Ruột gan nàng như sắp nứt ra rồi, sao lại thét con số mà ai nghe cũng choáng váng như thế chứ, chỉ vì nha đầu xấu xa Lâm Hi Nguyệt kia! Có trời mới biết vì sao nàng ấy lại đứng ở đài. Nhưng có chuyện mà Phó Du Nhiên có thể khẳng định chắc chắn rằng, giọng ca du dương uyển chuyển đầy xúc cảm vừa rồi nhất định phải do nàng ta hát, người hát khúc nhạc ấy hẳn vẫn còn nấp ở phía bên trong. Giả làm người hát cũng , lại còn muốn làm hoa khôi? là muốn phun nước ra từ đằng mũi!
Tề Diệc Bắc cũng đau đầu, quả nhiên thể trêu vào sơn tặc, vừa thầm kêu may mắn vì hôm nay Phó Du Nhiên khá nghe lời, thế mà…. Lâm đại sơn tặc trở về từ khi nào? Tại sao Mặc tiểu tử lại đến báo cáo với ? Xem ra với tình hình này, nếu Phó Du Nhiên tóm được Lâm Hi Nguyệt nàng quyết bỏ qua. Bây giờ chỉ hy vọng còn ai muốn ra giá nữa, để việc này kết thúc nhanh .
Nhưng mà, mọi đều sợ nhất cái “Nhưng mà” này, như mong muốn, ngay lúc dư của lời hô “ vạn lượng” vẫn còn vang vọng bên tai mọi người , từ lầu hai đột nhiên cất lên tiếng : “ vạn ngàn lượng.”
Lúc này Phó Du Nhiên mới phát , nơi nàng và Tề Diệc Bắc ngồi là ở đại sảnh bên dưới, lầu hai còn gian phòng khác được che chắn bẳng bức rèm mỏng, người bên trong cố tình muốn để lộ mặt, chuyện cũng phải truyền qua tên gia nhân, hiển nhiên là muốn ai phát ra thân phận của mình.
“ vạn… ngàn lượng… lẻ tiền!” Phó Du Nhiên đau lòng đến cực điểm.
Mọi người nghe xong mà giật mình, tất cả cùng chế giễu kẻ vừa đưa ra cái giá chưa từng xuất từ trước tới nay: “lẻ tiền”. Nhưng người ngồi ở lầu lại thay đổi sắc mặt, hô: “ vạn năm ngàn lượng.”
Cả người Phó Du Nhiên run lên, nàng vỗ mặt bàn đánh ‘đét!’, “ vạn năm ngàn… thêm tiền!”
“Hai vạn lượng.”
“Ngươi!” - Phó Du Nhiên thở phì phò, chỉ tay vào lầu hai mà chửi ầm lên, “Ngươi nhiều tiền quá có thể phát chẩn, giúp đỡ người nghèo, quyên góp giúp trẻ em thất học, nhưng ngươi lại dùng tiền để mua nữ nhân, ta nhân danh quốc gia, nhân danh nhân dân cả nước khinh bỉ ngươi. Liếc mắt cũng thấy đức hạnh của nữ nhân kia thế nào, đáng giá hai vạn lượng à? Ngươi, con mẹ nó, cái đồ có mắt!”
Trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh, Tề Diệc Bắc chóng mặt, chỉ muốn lỉnh ra góc để trốn.
Lâm Hi Nguyệt đứng ở đài càng kinh ngạc hơn, nàng trừng mắt nhìn Phó Du Nhiên: “Mi…”
“Mi cái gì mà mi!” Phó Du Nhiên mắng ầm lên, “Đứa nha đầu xấu xa nhà mi, làm cái gì làm, lại muốn làm hoa khôi. Toàn bộ gia tài của lão tử xuất ra hết! Mi! Con mẹ nó! Hai vạn năm ngàn!”
Thấy khí thế kinh người của Phó Du Nhiên, Lâm Hi Nguyệt ngây người đứng im trong ba giây dám lên tiếng. Lúc này, hộ vệ dẫn vị khách tiến vào đại đường, là nam tử đội chiếc mũ có mành che ở trước mặt, Yến lão bản vừa nhìn thấy người này vội vàng chạy tới thấp giọng vài câu, người nọ khẽ gật đầu rồi nhìn lên Lâm Hi Nguyệt đứng ở đài. lững thững tới chiếc bàn còn trống, ngồi xuống và hô: “Ba vạn lượng.”
Phó Du Nhiên tức muốn chết, sao nàng lại biết ra nha đầu xấu xa Lâm Hi Nguyệt này lại đáng giá nhiều tiền đến vậy. Sớm biết nàng bán nàng ta cho bọn buôn người rồi.
Tề Diệc Bắc giật mình, tuy người nọ cố ý đè thấp giọng xuống hết mức, nhưng…“Bốn vạn lượng.” cần nhìn cũng biết ai vừa ra giá, là cái người thần bí ở lầu hai.
Phó Du Nhiên thấy mình sắp nôn ra máu rồi, “Bốn… Bốn…”
đợi nàng kịp “Bốn..” cho hết câu, đại hiệp che mặt vừa đến ngay: “Năm vạn lượng.”
Phó Du Nhiên choáng váng, nàng chầm chậm quay sang Tề Diệc Bắc, “Tiền…” ra là nàng muốn : “Mấy thứ kia của ta đáng giá bao nhiêu tiền?”, hoặc là, “Cho mượn chút ngân lượng .”, nhưng đả kích quá lớn khiến lời của Phó Du Nhiên bay biến đâu hết, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn duy nhất chữ: ‘Tiền!’.
Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên ngồi xuống, nắm tay nàng chặt, mặt quay về hướng ‘Năm vạn lượng’, nhàng : “Mười vạn lượng!”
Câu lớn lắm, thậm chí người nào ngồi xa còn nghe , nhưng khi giọng đó truyền vào tai của người nọ, người nọ ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm vào Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên. lúc sau, Yến lão bản tới, người nọ giọng cái gì đó khiến Yến lão bản gật gật đầu, đoạn quay ra với các vị khách: “Người đoạt giải nhất hôm nay là vị này…”
“Đợi !” tiếng ôn nhuận phát ra từ lầu hai, tiếp theo đó là tiếng lách cách của bức rèm bị kéo lên, có bóng người bước ra từ bên trong. “Vị nương đứng đài kia là cố nhân của ta, bất luận trả giá bao nhiêu, tại hạ đều nhiều hơn ngàn lượng.”
Tất cả ánh mắt ở dưới đài đều nhìn lên lầu hai, có vài tiếng hô vang, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, “Hoài vương điện hạ!”
Hoài vương? Hai con ngươi trong mắt Phó Du Nhiên đảo lia lịa, mãi lúc sau nàng mới đỡ choáng váng, ngẩng đầu lên nhìn. bóng người mặc bộ quần áo màu xanh nhạt dựa vào lan can lầu hai, gương mặt đẹp như tạc bằng ngọc, môi nở nụ cười tao nhã, mái tóc được buộc gọn ở sau đầu, có vài sợi vương ra, rủ xuống trước mặt, trông có phần ‘thiếu phần cẩn trọng, hơn hai phần tùy ý’.
Dùng gót chân để nghĩ cũng biết, khẳng định là vẻ mặt của Phó Du Nhiên mê ly ngây ngất, lại nhìn Lâm Hi Nguyệt đứng ở đài, vẻ mặt của nàng ta cũng háo sắc chẳng kém, Tề Diệc Bắc tức giận đứng dậy, nháy mắt với ‘Năm vạn lượng’ -- đừng hỏi vì sao che mặt mà vẫn có thể nháy mắt với đối phương, tóm lại là cái gã ‘Năm vạn lượng’ kia vẫn hiểu được, cũng đứng dậy. Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc di chuyển quay đầu lại lưu luyến nhìn lên lầu, sau đó mới bĩu môi theo Tề Diệc Bắc.
“Đứng lại!” giọng quát bực bội vang lên, “Chu Lục Gia ta muốn nhìn xem các ngươi là thần thánh phương nào mà dám tranh giành mỹ nhân cùng Hoài vương điện hạ!”
Mấy kẻ nịnh hót, suốt ngày vuốt mông ngựa chỗ nào cũng có, có người mở đầu tự nhiên cũng có kẻ phụ họa theo, có người còn tranh công, xông vào động thủ muốn lột chiếc mũ sa đầu Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên.
Tề Diệc Bắc thu tay lại, kéo Phó Du Nhiên về phía sau, mình đứng ở phía trước để bảo vệ nàng, nhưng Phó Du Nhiên lại nghĩ, lão Tề là người của công chúng, nếu lộ mặt ở trong này hay nên lại lách mình lên phía trước, đánh quyền trúng mặt kẻ chộp tới Tề Diệc Bắc, rồi đứng chắn ở trước người , “Ta xem ai dám!”
Gã bị đánh trúng ôm lấy mắt, hét lên với đám cẩu bằng hữu ở xung quanh, “Xông lên cho ta, đem hai tên tiểu tử này lột sạch!”
Có người gây rối ở địa bàn của mình, Yến lão bản chắc chắn thể khoanh tay đứng nhìn, nàng sai nhóm hộ vệ ngăn đám công tử nhà giàu quá khích kia lại, nhưng ngăn Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên bất chấp tất cả, “Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!" nàng xông lên đánh cho mỗi người quyền ‘Song long xuất bến’ vào mặt, vừa đánh vừa mắng, “Lột sạch lão tử? Ta đánh bầm mắt các ngươi!”
đám đại thiếu gia suốt ngày sống an nhàn sung sướng làm sao chịu nổi chiêu này, cả đám ôm mắt kêu cha gọi mẹ như đám gấu mèo khóc lóc, Phó Du Nhiên kéo Tề Diệc Bắc. ”Phong khẩn, xả hồ!” (Chuồn khẩn cấp, thoát ra ngoài)
Tề Diệc Bắc hiểu câu này, nhưng cũng biết ý tứ của nó là ‘Chạy!’, nắm chặt tay của Phó Du Nhiên rồi chạy ra ngoài. Nhưng, lại nhưng, trong tình cảnh hỗn loạn, biết thế nào mà tên gấu mèo lại vươn tay ra túm được chiếc mũ của Phó Du Nhiên, bỗng trước mắt Phó Du Nhiên sáng ngời, cả thế giới lại ở trước mặt nàng.
Phó Du Nhiên cả kinh, vội vàng đưa tay lên che mặt, từ khe hở ở bàn tay nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người nam nhân mặc bộ quần áo màu xanh nhạt kia, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc khăn che mặt của Tề Diệc Bắc, rồi lại nhìn Phó Du Nhiên bị đám ‘gấu mèo’ vây bám, khóe miệng chợt gợn lên ý cười. đưa ngón trỏ kề lên môi, nhìn Phó Du Nhiên và làm động tác “-- suỵt!”.
Phó Du Nhiên như được trúng giải độc đắc, cả người hưng phấn, đầu óc choáng váng mơ hồ, nàng bị Tề Diệc Bắc kéo ra cửa lúc nào cũng biết.
“ cười đủ chưa!”
Tại phòng trong khu hậu viện của Yến Phiên Tiêm, Tề Diệc Bắc tức giận ném chiếc mũ sa xuống đất, Phó Du Nhiên bĩu môi: “Ta đâu có cười?”
“Miệng của ngoác đến mang tai rồi đấy!”
Phó Du Nhiên kéo kéo khóe miệng, cười ha ha: “ biết vì sao miệng khép lại được.”
Tề Diệc Bắc cúi đầu mắng tiếng, rồi vọng vào gian bên trong, “Nha đầu kia trở về khi nào? Tại sao lại xuất ở đài?”
Mặc Vĩ Thiên đầu đội mũ sa đứng ở bên cửa sổ, quay lại, “Hai vấn đề này ta cũng muốn biết, ta còn muốn biết vì sao các ngươi lại ở đây?”
Phó Du Nhiên xen vào: “Vậy còn huynh?”
“Ta nghe tin liền đến đây cứu tỷ muội kết bái của muội đấy!”
Tề Diệc Bắc thở dài: “Nha đầu kia phải là hoa khôi đấy chứ?”
“Làm sao có thể!” Mặc Vĩ Thiên quang quác: “Yến Phiên Tiêm sao có thể tùy tiện đem nữ tử như vậy lên làm hoa khôi?”
Lỗ tai Phó Du Nhiên dựng thẳng lên, “Nhớ kỹ những lời này, lát nữa phải cho Hi Nguyệt nghe.”
Mặc Vĩ Thiên đen mặt, giơ ngón cái lên với nàng: “ nãi nãi của ta ơi, muội còn sợ chưa đủ phiền toái hay sao?”
Tề Diệc Bắc trầm ngâm: “Nàng ấy biết huynh là lão bản của Yến Phiên Tiêm chứ?”
Phó Du Nhiên kinh ngạc trừng mắt nhìn Mặc Vĩ Thiên như nhìn sinh vật lạ, Mặc Vĩ Thiên nghĩ lúc rồi lắc đầu, “Tuy nàng ấy từng theo ta đến đây lần, nhưng hẳn biết ta là lão bản.” đến đây lại ngẩng phắt lên,“Lại , vì sao huynh biết Yến Phiên Tiêm là của ta?”
“Cái này phải quá đơn giản sao?”Tề Diệc Bắc đưa tay rót cho mình ly trà, “Bình thường, nếu có nơi nào hay ho mới khai trương là huynh lôi kéo ta đến ngay, duy chỉ có Yến Phiên Tiêm khác. Nơi này mở ra được hai năm rồi nhưng huynh lại chưa từng về nó ở trước mặt ta, mỗi lần ta nhắc tới huynh đều ậm ừ lảng sang chuyện khác. Huynh luôn tự nhận mình là tình thánh nhưng lại có hứng thú với thanh lâu nổi tiếng này, vậy đến quỷ cũng chẳng tin. Lần trước ta chỉ thử huynh chút nhưng huynh thừa nhận ngay, vậy ta còn cách nào nữa.”
Mặc Vĩ Thiên nghe xong sửng sốt mãi thôi, ngẫm lại tất cả, đúng là thế, vì sợ nếu đưa Tề Diệc Bắc đến Yến Phiên Tiêm ta lại nhìn ra được cái gì đó, Tề Diệc Bắc mà đem chuyện đó với phụ thân nhất định phải chết, cho nên mới tránh nhắc tới Yến Phiên Tiêm, nhưng ngược lại, càng tránh càng dễ bị nhìn thấu.
“Chờ chút!” Phó Du Nhiên ngây người mất hồi lâu mới hét lên tiếng, nàng chỉ vào Mặc Vĩ Thiên: “ cách khác, huynh mới là lão bản thực của nơi này?”
Mặc Vĩ Thiên khoa trương trợn trừng mắt: “Chúc mừng nãi nãi của ta, cuối cùng muội cũng hiểu được.”
Phó Du Nhiên thèm để ý tới giọng mỉa mai của , nàng quay sang Tề Diệc Bắc, “Tại sao lại giữ bí mật với huynh?”
Tề Diệc Bắc đáp: “ sợ ta để lộ bí mật cho lão sư biết làm nghề này, lão sư bóc da .”
Ánh mắt Phó Du Nhiên lóe sáng, nàng bước tới gần Mặc Vĩ Thiên.
Mặc Vĩ Thiên lùi dần về phía sau, vẻ mặt đề phòng: “Muội muốn làm gì?” Phó Du Nhiên cười gian, nàng vừa xoa tay vừa bức Mặc Vĩ Thiên đến sát giường, dùng sức đẩy ngồi xuống, nàng kéo tay áo lên, cước đạp vào mép giường, “Muốn ta động thủ, hay huynh tự động thủ đây?
Chương 63: Gặp nhau
Phó Du Nhiên tiến đến càng lúc càng gần, Mặc Vĩ Thiên rụt chân lại, dịch lùi vào bên trong giường, cao giọng: “Lão Bắc, lão bà nhà huynh muốn sàm sỡ ta!”
“Ta khinh!” Tề Diệc Bắc còn chưa kịp mở miệng Phó Du Nhiên dùng sức nhổ bãi nước bọt xuống đất. “Huynh đừng hòng thoát! Ta thông báo cho huynh biết, huynh chính thức trở thành đối tượng để Thần Phong trại vơ vét tài sản, từ hôm nay trở huynh chính là kho vàng tư nhân chuyên cung cấp tiền bạc cho ta, nếu huynh dám đáp ứng… Hừ…”
“Hừ hừ, ta thấy muội bị điên rồi.” Mặc Vĩ Thiên ngồi khoanh chân ở giường, vẻ mặt vô vị.
Phó Du Nhiên nheo mắt, “Huynh muốn phản kháng sao?”
Mặc Vĩ Thiên quay sang trách móc Tề Diệc Bắc, “Này! Lão bà nhà huynh ức hiếp người, còn huynh đệ của huynh bị ức hiếp, thế mà huynh vẫn còn thản nhiên khoanh tay đứng nhìn được à?”
Tề Diệc Bắc thảnh thơi uống hết ly trà, “Đồ đạc của ta trong Đông cung đều bị nàng vơ vét hết, đến cái bô cũng chừa lại huynh nghĩ nàng bỏ qua cho huynh sao?”
“ cho phép huynh nhắc lại việc kia!”
“ cho phép huynh so sánh ta với cái bô!”
Phó Du Nhiên và Mặc Vĩ Thiên là ăn ý, cùng đồng thanh . Chuyện Phó Du Nhiên lấy được cái bô lại coi là bảo bối, nghe thấy rồi, lúc trước còn cười Tề Diệc Bắc nhặt về được kẻ dở hơi, nghĩ nhanh như thế đến lượt .
Mặc Vĩ Thiên chớp chớp mắt nhìn Phó Du Nhiên, vẫy tay chờ nàng lại gần rồi mới : “Muội nghĩ lại chút, nơi đây là kinh thành, cũng có thể coi là địa bàn của ta, vẫn thường có câu ‘Cường long áp địa đầu xà’ (*), muội ở trong này thế đơn lực bạc, muốn uy hiếp bắt nạt ta có cửa đâu.”
(*) Cường long nan áp địa đầu xà (强龙不压地头蛇): Nghĩa đen: con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng thể áp chế được con rắn ngay địa bàn của nó.Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương. (Phép vua còn thua lệ làng).
Phó Du Nhiên bỗng dưng tỉnh ngộ vỗ tay cái, “Ta luôn cảm thấy có chỗ thích hợp, hóa ra là vì đúng địa điểm, xấu hổ rồi.” Nàng giúp Mặc Vĩ Thiên phủi hạt bụi vô hình ở vai, lại nhàng vỗ vỗ vai , cười lấy lòng: “Hay huynh theo ta An Dương chuyến?”
Mặc Vĩ Thiên muốn thảo luận với Phó Du Nhiên về câu ‘Cường long áp chế địa đầu xà như thế nào’ đột nhiên khóe mắt của bắt được sắc mặt hơi trầm xuống của Tề Diệc Bắc, lập tức nhìn xuống vai của mình. vai có cái gì? cũng biết, có đôi tay, đôi tay này là của cựu nữ sơn tặc, và tại chính là Thái tử phi.
Khóe miệng Mặc Vĩ Thiên nhếch lên, ghé vào tai Phó Du Nhiên , “Nhiên Nhiên, ta có biện pháp, vừa làm hỏng hòa khí của chúng ta lại vừa có thể để muội tiêu bạc của ta thoải mái.”
“Đừng kêu ta như vậy, nghe ghê quá!” Phó Du Nhiên lùi lại, “Biện pháp gì?”
“Khi nào muội ra ngoài rồi tái giá cho ta, muội chân chính trở thành phu nhân của lão bản, tự nhiên tất cả tiền bạc đều là của muội.”
Đầu tiên Phó Du Nhiên kinh ngạc, rồi nhíu mày, ngón tay vuốt cằm, dường như nàng suy nghĩ rất nghiêm túc. Tề Diệc Bắc lập tức ném cái chén cầm trong tay vào người Mặc Vĩ Thiên, giọng vô cùng lạnh lùng: “Hết chuyện để đùa rồi hả.”
Mặc Vĩ Thiên rất vui vẻ, tay dễ dàng bắt được cái chén, tay kia lại nắm lấy vai của Phó Du Nhiên, “Ta cho muội nghe, chưa đầy canh giờ mà Yến Phiên Tiêm lời được mười vạn ngàn lượng, nếu là gia đình bình thường số tiền ấy có dùng mấy đời cũng hết.”
Phó Du Nhiên liên tục gật đầu, “Làm ăn rất tốt!”
“Hơn nữa!” Mặc Vĩ Thiên thở dài, “Phụ thân ta cũng muốn ta sớm thành thân, ta nghĩ rồi, nếu để người khác chiếm được tiện nghi này chi bằng để cho muội muội ngươi chiếm vẫn tốt hơn.”
Phó Du Nhiên định gật đầu thấy trước mắt mình xuất bóng đen, biết từ lúc nào mà Tề Diệc Bắc đứng ở trước mặt hai người họ, sắc mặt vô cùng trầm, rất đáng sợ.
Đôi mắt Mặc Vĩ Thiên sáng lên, kéo Phó Du Nhiên vào lòng mình rồi cười : “Muội nghĩ tới chuyện ra khỏi cung tái giá sao? Vừa vặn có ta đây, muội theo ta là tốt nhất.”
“Mặc Vĩ Thiên!” Tề Diệc Bắc gọi câu rất nhàng, nhưng nghe hàm ý trong đó nồng nặc mùi cảnh cáo. tên Tề Thụy Nam khiến đau đầu rồi, ai ngờ cái nàng Phó Du Nhiên này cũng chịu thua kém, chỉ vì chút bạc mà muốn đội nón xanh (bị cắm sừng). là thể chịu đựng được nữa!
“Huynh tức giận sao?” Vẻ mặt của Mặc Vĩ Thiên vừa kích động vừa hưng phấn, Tề Diệc Bắc trừng mắt với lúc rồi đột nhiên cười : “Nếu thế hai người mau làm nhanh , ta cam đoan giao nàng nguyên đai nguyên kiện, tặng cả đồ cưới, hàng bán ra tuyệt nhận lại.”
Mặc Vĩ Thiên lập tức ỉu xìu, buông Phó Du Nhiên rồi nhảy xuống giường, lớn tiếng : “Chẳng thú vị gì cả!”
Tề Diệc Bắc rảnh để ý đến Mặc Vĩ Thiên, trong đầu lúc này ngừng lên vẻ mặt thoáng thất vọng vừa rồi của Phó Du Nhiên, đáy lòng nhịn được mà có cảm giác mất mát.
Phó Du Nhiên cũng hiểu tại sao mình lại cảm thấy thất vọng, nhưng nàng là người thông minh nên dây dưa với vấn đề này nữa, nàng cười: “ Người Hoài vương mua về phài là hoa khôi thực , vậy mà vẫn muốn bỏ ra mười vạn ngàn lượng sao?”
Mặc Vĩ Thiên trả lời mà quay đầu lại: “ cần giải thích với , ai bảo muốn làm lão đại. Mặc dù Lâm Hi Nguyệt phải là hoa khôi thực nhưng nàng ấy vẫn tiếp Hoài vương, nên coi như Yến Phi Tiêm cũng sai.”
Phó Du Nhiên chấn động, nàng phẫn nộ: “ Ngươi biến nàng ấy thành nương thanh lâu, để nàng tiếp Hoài vương sao?”
Mặc Vĩ Thiên khoát tay, “ Muội cần lo lắng, Hoài vương mua nàng ấy đơn giản vì nàng ấy là bằng hữu của Thái tử phi, ý của là muốn giúp muội, chứ chưa chắc có ý gì với nàng ấy.”
Phó Du Nhiên muốn quay người lao ra cửa giải cứu Lâm Hi Nguyệt, nhưng nghe xong những lời này lại khiến bước chân của nàng dừng lại, nàng lẩm bẩm: “ cũng phải, Hoài vương là người khiêm tốn, chắc làm gì thất thố với nàng ấy. Nhưng ta lại lo nàng ấy làm gì thất thố với Hoài vương….”
“ Làm sao biết là người quân tử?” Tề Diệc Bắc hừ lạnh, “ Kẻ nhìn giống bại hoại nhất mới thực là kẻ bại hoại.”
Phó Du Nhiên nhún vai, phản bác, “ Huynh cũng từng , chuyện trong cung có đúng sai, người trong cung cũng tự nhiên có tốt xấu, huynh có thành kiến với Hoài vương chẳng qua vì là đối thủ của huynh thôi, mà cũng thế, có thành kiến với huynh cũng bởi vì vậy.”
Mặc Vĩ Thiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tề Diệc Bắc mà thầm cười trộm, Phó Du Nhiên lại : “ Nhưng đối với ta huynh phải người xấu, Hoài vương cũng phải. Giống như khi nãy, nhìn thấy ta tự nhiên cũng đoán ra huynh, nhưng lại ra để bảo toàn thanh danh của huynh, huynh nhớ sao? Thế mà vừa đảo mắt chửi bới người ta rồi.”
Sắc mặt của Tề Diệc Bắc lại trầm xuống, “ Việc trong cung hiểu hết, làm như vậy là có mục đích của , nếu chỉ nhìn mặt ngoài của việc mà xét đoán tất cả đến ngày nào đó bị lợi dụng mất thôi.”
Thấy hai người như khí gặp phải tường chắn, đối chọi gay gắt, Mặc Vĩ Thiên vội vàng hòa giải, vửa bật ra khỏi miệng chữ, “ Ta…” nghe thấy có người gõ cửa, hóa ra là Yến lão bản. Cửa sương phòng bị ai đó đạp cước đá văng ra, Mặc Vĩ Thiên vội vàng nhắm mắt, kiểu đá cửa này rất quen, ngoại trừ đại trại chủ Phó Du Nhiên người thứ hai chính là : Lâm đại nương.
Lâm Hi Nguyệt đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, phía sau nàng là Yến lão bản trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ, Mặc Vĩ Thiên mở miệng : “ Tiêm Tiêm, quay về chủ trì đại đường , mười vạn ngàn lượng kia của Hoài vương, nhớ phái người tới phủ lấy về.”
Yến Tiêm Tiêm cười, “ Lão bản yên tâm, ta lo xong việc đó rồi, còn chiết khấu cho thành mười vạn lượng tròn.”
Mặc Vĩ Thiên vừa cười vừa : “ Được, nể là hoàng thân quốc thích, chiết khấu cho .”
Yến Tiêm Tiêm che miệng cười khẽ: “ Vị hoa khôi thực kia muốn lên đài.”
Mặc Vĩ Thiên thờ ơ: “Yến Phiên Tiêm cũng ép buộc ai làm việc, kệ nàng ta .”
Yến Tiêm Tiêm gật đầu,nàng hỏi gì nữa, chỉ nhàng hành lễ rồi xoay người rời .
Lâm Hi Nguyệt kinh ngạc chỉ vào Mặc Vĩ Thiên, “ Vì sao nàng ấy lại nghe lời ngươi?”
Mặc Vĩ Thiên cũng lười giải thích, kéo Lâm Hi Nguyệt vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Lâm Hi Nguyệt vốn định truy hỏi , nhưng vừa nhìn thấy Phó Du Nhiên ngồi bên cửa sổ lập tức quên hết mọi việc, nàng ta hú lên tiếng quái dị rồi nhào vào ôm Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên nhấc chân đá văng Lâm Hi Nguyệt, tức giận : “ Bổn đại gia là người trong sạch, sao có thể để cho nữ tử thanh lâu chiếm tiện nghi.”
Lâm Hi Nguyệt cười : “ Ta chỉ hành hiệp trượng nghĩa thôi.”
Hóa ra đường hồi kinh, Lâm Hi Nguyệt ngẫu nhiên lại kết bạn với vị nương có giọng hát tuyệt vời kia, nàng ấy đưa song thân bị bệnh nặng đến kinh thành chữa bệnh, nhưng dược phí đối với nhà họ mà quả thực là con số trời. Lâm Hi Nguyệt vốn định nhờ Mặc Vĩ Thiên, nhưng ai ngờ nương kia lại nghĩ đến biện pháp này, nhiều lần khuyên bảo mà có hiệu quả, Lâm Hi Nguyệt đành phải cùng nương ấy vào Yến Phiên Tiêm, cuối cùng chính nàng lại thân giúp đỡ bằng hữu, vì thế mới xảy ra màn dở khóc dở cười kia.
Nghe Lâm Hi Nguyệt giải thích xong, gương mặt Phó Du Nhiên đầy vẻ kính nể, mà Tề Diệc Bắc cũng nhìn Lâm Hi Nguyệt với cặp mắt khác xưa, chỉ có Mặc Vĩ Thiên là bĩu môi: “ Ta thấy cũng chẳng tâm muốn khuyên nhủ nương kia, bằng vào thân thủ của , sao đem nàng trói lại rồi tới tìm ta? ràng là muốn nhân cơ hội này giả mạo làm hoa khôi thôi.”
Lâm Hi Nguyệt hất cằm, “ cần huynh quan tâm, dù là ai mua ta cũng chiếm được tiện nghi của ta, ta còn sợ cái gì?”
Phó Du Nhiên cười cười: “ Mi làm thế là đúng, nếu đổi lại là ta, ta cũng làm như vậy.” Hai nàng quay sang nhìn nhau, rồi cùng đập tay tán thưởng.
Lâm Hi Nguyệt cười : “ may mà có ngươi nâng giá ta mới thu được nhiều bạc như vậy, chỉ ngại làm phiền tới Hoài vương điện hạ.”
Phó Du Nhiên vội hỏi: “ Mi vưa gặp Hoài vương sao?”
Lâm Hi Nguyệt cười ngọt ngào, “ Hoài vương là người tốt, cư xử cũng rất ôn nhu….”
“ có nắm tay mi, sở chân mi, hôn miệng của mi ?”
Lâm Hi Nguyệt nghiêm mặt lắc đầu.
Phó Du Nhiên lại : “ Vậy mi có nhân cơ hội sàm sỡ ?”
Lâm Hi Nguyệt vẫn lắc đầu, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, rồi cùng thốt lên câu: “ đáng tiếc!”
Tề Diệc Bắc và Mặc Vĩ Thiên đồng thời sặc cái, Lâm Hi Nguyệt nghe được tiếng động của bọ liền quay đầu lại, trừng mắt: “ Nữ nhân chuyện khuê mật, mời nam nhân ra chỗ khác.”
Cân nhắc hồi, hai vị nam nhân cũng quyết định ra ngoài. Để cho hai nha đầu này tự điên với nhau thôi, còn bọn họ chỗ khác bàn chuyện ứng phó với hành động ‘ tốt kỳ lạ’ hôm nay của Hoài vương.
“ Xú nha đầu, coi như mi may mắn!” Phó Du Nhiên thở phì phì, ngồi lên giường : “ Việc trượng nghĩa như vậy mà bảo ta cùng làm.”
Lâm Hi Nguyệt cười toe toét, “ Mi ghen tị việc ta hành hiệp trượng nghĩa, hay là ghen tị việc Hoài vương đối xử tốt với ta?”
“ Quên !” Phó Du Nhiên lườm Hi Nguyệt đầy khinh thường, “ Hoài vương là vì nể mặt ta mới cứu mi đó.”
“ Tùy mi, muốn thế nào .” Gương mặt Lâm Hi Nguyệt đầy vẻ si mê, “ Ta chỉ biết là Hoài vương vì ta mà vung tiền như rác, cuối cùng còn phải lộ diện để áp chế những kẻ cạnh tranh. Chỉ mỗi điểm này thôi ăn đứt tên Thái tử của nhà mi rồi.”
Phó Du Nhiên bất mãn: “ Lão Tề sao?”
“ Cùng là cạnh tranh như nhau, nhưng nếu lộ diện trước ai còn dám cạnh tranh với nữa? Nhưng vì sao đến cuối cùng lại tăng giá lên đến mười vạn lượng? Có phải thông đồng với Yến Phiên Tiêm muốn lấy hết tiền của Hoài vương ?”
“ … là Thái tử mà, sao có thể lộ diện ở những nơi như thế này?”
khinh thường : “ Sao được? Hoài vương cũng là người của công chúng đấy thôi, tại sao Hoài vương có thể vì người nữ tử yếu đuối mà lộ ra thân phận của mình, còn Thái tử ? Có lòng gian trá thể làm kẻ trôm, dám làm lại dám nhận, chi bằng sớm rút lui đễ Hoài vương lên thay .”
“ cũng kém đến vậy đâu.”
“ Mi làm sao vậy?” Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên với ánh mắt quái dị, trước đây mỗi lần hai người xấu Thái tử Phó Du Nhiên luôn là người kích động hơn nàng, họ trách Thái tữ phải, Thái tử chiếm được cái hố xí nhưng lại chịu ị (*), tốt nhất là nơi nào có đánh giặc phái Thái tử đến đó giám sát, tranh thủ vì nước hy sinh thân mình, nhắm mắt xuôi tay nằm xuống đất. Nhưng hôm nay …
(*) Ý các nàng là: Tề Diệc Bắc có được ngôi vị Thái tử nhưng lại chịu làm gì cho đất nước cả, chỉ ôm khư khư lấy cái ghế Thái tử ăn chơi trác tang thôi.
“ Ta sao cả.” Mặt Phó Du Nhiên hơi nóng lên, “ Chẳng qua vì ở cạnh thời gian dài nên ta cũng hiểu chút về , ta phát ra rằng cũng vô dụng như chúng ta tưởng.”
Lâm Hi Nguyệt ngồi xuống cạnh Phó Du Nhiên rồi tỉ mỉ ngắm Phó Du Nhiên lúc, nàng cảm thán: “ Ta quên mất, tại mi là lão bà của , đương nhiên phải đỡ cho .”
Phó Du Nhiên giật mình: “ Cái gì mà lão bà, chúng ta chỉ là phu thê danh nghĩa thôi…”
“ Hai người chưa viên phòng sao?” Lâm Hi Nguyệt mở to hai mắt, quyết bỏ sót biểu cảm nào khuôn mặt Phó Du Nhiên.
có động phòng, nhưng từng hôn môi, Phó Du Nhiên đỏ mặt, nhưng đỏ mặt trước mặt xú nha đầu này sao? Đừng đùa chứ! Nàng hít vào hơi sâu, tạm thời đuổi được khí nóng ở mặt, “ phải thành thân và ta được gả cho đều là bất đắc dĩ, có thể sau này ra khỏi cung ta tái giá.”
“ Mi giỡn sao.” Lâm Hi Nguyệt vỗ đầu Phó Du Nhiên,” Mi mà tái giá tính là kết hôn lần thứ hai rồi, cho dù mi vẫn còn là xử nữ cũng có giá nữa. Huống hồ Sơn ca và Cốt ca đồng ý.”
Phó Du Nhiên vỗ trán, “ Ta định hỏi mi từ nãy mà quên mất, lúc mi trở về có nhìn thấy bọn Cốt ca ? Các huynh đệ đều sống tốt chứ?” Lâm Hi Nguyệt sửng sột, “ Đám Cốt ca, Sơn ca chưa đến kinh thành sao? Trong Thần Phong trại giờ có mống người mà.”
Last edited by a moderator: 13/10/15
song ngư, Trâu và trạch nữ thích bài này.