1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm sư huynh triền không ngớt - Nhuận Nguyệt Thần (c90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80: Long Ngạo múa kiếm (1)


      Người Ngũ Độc Tán sau khi nhìn thấy Giang Thương, liền đột nhiên ly khai, Giang Thương sau khi tỉnh lại cũng có chú ý tới bọn họ.

      Giang Thương nhìn binh lính hai quốc gia ngất mặt đất, hơi hơi nhíu mày, nặng nề nỉ non : “Mười đại thần khí thế, chỉ sợ tránh được trường hạo kiếp.”

      Hỏa Diệu đến bên người Giang Thương, nháy mắt vàng lóng lánh, phá hư cười hỏi: “Sư phụ, ngươi có muốn ta đem tất cả người Man tộc nhốt vào trong tháp tiếp tục chịu tra tấn a?”

      Giang Thương nhìn Hỏa Diệu mắt vàng, tại mới chú ý tới tiểu đồ đệ phúc hắc thế nhưng lại biến thành mắt vàng, lộ vẻ ngạc nhiên, ngưng trọng hỏi: “Ánh mắt của ngươi làm sao vậy?”

      Hỏa Diệu ngạo khí cười : “Vì cứu sư phụ, ta cũng để ý sinh tử vọt vào Hạo Thiên tháp! Bất quá người mang theo Hạo Thiên tháp đến chiến trường đún là ngốc, phải chủ nhân Hạo Thiên tháp cũng dám dùng Hạo Thiên tháp, kết quả chính mình cũng bị nhốt vào! Cũng may ta mới là chủ nhân của Hạo Thiên tháp…”

      Giang Thương kinh hãi, ngắt lời : “Ngươi là chủ nhân Hạo Thiên tháp?”

      Hỏa Diệu nghịch ngợm cười, vẻ mặt như hiến vật quý mở ra bàn tay, cánh môi khẽ nhúc nhích niệm ra bí quyết, ấn ký hình tháp trong lòng bàn tay màu vàng nháy mắt biến ảo thành pho tượng tiểu tháp màu vàng xoay quanh, Hỏa Diệu nhíu mày : “Xem, nó ngoan!”

      Giang Thương sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, vốn là nghĩ đến mười đại thần khí tất nhiên mang đến hạo kiếp, lại vạn vạn ngờ, trường hạo kiếp này thế nhưng cùng tiểu đồ đệ của mình có liên quan hệ.

      Nhìn con ngươi Hỏa Diệu màu vàng, cảm thấy mệt mõi, chính mình đố với mười đại thần khí cũng phải thực hiểu biết, nhưng là vẫn xem xét người của mười đại thần khí, tất nhiên đối với mười đại thần khí rất là hiểu biết, tất nhiên vừa thấy ánh mắt đứa này chỉ biết có được thần khí, đến lúc đó đứa này tất nhiên rất nguy hiểm.

      “Ngươi có thể đem ánh mắt biến trở về màu đen sao?” Giang Thương trầm giọng hỏi.

      Hỏa Diệu ngẩn người, ngược lại vò đầu nghĩ nghĩ : “Giống như có thể! Sư phụ cảm thấy ta mắt vàng khó coi sao? Nhưng là ta cảm thấy thần khí mắt vàng thực uy vũ nha!”

      Giang Thương hòa ái sờ sờ đầu Hỏa Diệu, vì chỉnh lại các sợi tóc bị loạn, cười khổ : “Mắt vàng quá mức đặc thù, thực dễ dàng khiến cho người có ý với thần khí chú ý ngươi, ngươi ở sáng, địch ở tối, nguy cơ tứ phía!”

      Hỏa Diệu chần chờ lát, sau đó đem Tiêu Dao được Yến Vô Ngân kéo xuống, kéo đến bên, lặng lẽ giọng hỏi: “Sư đệ, ngươi thích ta mắt vàng hay mắt đen?”

      Tiêu Dao bĩu môi hỏi: “Ta thích người nào, ngươi liền biến người đó?”

      Hỏa Diệu ngọt ngào cười, gật đầu : “Ta có thể biến, chỉ cần ngươi thích, ta đều biến cho ngươi.”

      Tiêu Dao tinh tế nhìn Hỏa Diệu lâu, thần khí mắt vàng thực uy vũ, chính mình rất thích, nhưng là mắt vàng mang đến cho nguy hiểm, Tiêu Dao trái lương tâm : “Ta thích con ngươi đen, dù sao xem cũng thành thói quen!”

      Hỏa Diệu dùng sức gật đầu : “Chỉ cần ngươi thích, ta liền biến trở về con ngươi đen!”

      xong, Hỏa Diệu nhắm mắt, lại mở ra, con ngươi khôi phục thành màu đen như mực.

      Hỏa Diệu nháy mắt to, ngọt ngào cười : “Sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?”

      “Nhìn tốt lắm!” Tiêu Dao cảm thấy ngạc nhiên, là nghĩ biến liền biến, thần khí là thần kỳ!

      Hỏa Diệu cười sáng lạn, tựa hồ có thể được Tiêu Dao xem, chính là chuyện tình hạnh phúc nhất, đến bên người Giang Thương, cười : “Sư phụ ngươi xem, ta biến trở lại, như vậy liền có người biết ta có thần khí !”

      Giang Thương mỉm cười, tuy rằng Tiêu Dao cùng Hỏa Diệu là ra chỗ khác chuyện, nhưng là mọi người ở đây đều nghe thấy nội dung bọn họ đối thoại, Giang Thương cảm thấy bất đắc dĩ, Hỏa Diệu này vẫn nghe lời tiểu Dao nhi, hiểu đây là phúc hay là họa!

      “Sư phụ, những người đó sắp tỉnh, ngươi có muốn ta đem bọn họ trở lại trong tháp?” Hỏa Diệu lại hỏi.

      Giang Thương thản nhiên lắc đầu : “Trừ bỏ chúng ta, ngươi thể lại để cho người khác biết ngươi có thần khí!”

      “Kia những người này làm sao bây giờ?” Hỏa Diệu lộ vẻ mờ mịt nhìn về phía người nằm dưới đất.

      Hoa Lạc Ly lúc này tiến lên tà mị cười : “Bọn họ muốn tấn công Giang Vực quốc, bởi vì có thần khí trợ trận, tất nhiên thực có tin tưởng, cũng có dự đoán được thần khí lại đột nhiên nghe lời, như vậy người dẫn binh Man tộc tất nhiên là có địa vị rất cao!”

      Yến Vô Ngân cười nhạt : “Hoa sư đệ là thông minh! Xác thực, người lần này mang binh là người ở Man tộc có địa vị rất cao Man Lang vương gia, cũng là đứa con quan trọng nhất của lão vương Man tộc!”

      Hoa Lạc Ly hừ lạnh tiếng, “ cần ngươi cho ta! Dối trá!”

      Yến Vô Ngân nhìn Hoa Lạc Ly trương ra mặt thối, có chút mờ mịt, chính mình chọc tới sao?

      hoàn toàn biết, đến gần Tiêu Dao, chính là chọc tới Hoa Lạc Ly!

      Chương 81: Long Ngạo múa kiếm (2)


      Mâu quang Giang Thương sáng ngời, cười : “Bắc Trần Phong ngươi trói Man Lang lại.”

      Bắc Trần Phong chắp tay tiếp mệnh, ánh mắt ở trong đám người nằm đầy đất tìm trong chốc lát, liền thấy được người đội mũ giáp hình sói tượng trưng cho địa vị Man tộc, Bắc Trần trói gô Man Lang lại rất nhanh.

      Giang Mạt Hàn gợi lên khóe miệng, tán thưởng cười : “Bắt giặc trước bắt vua! Ý kiến hay! Lần này lão vương Man tộc xem ra tổn thất rất nhiều!” Nghĩ đến hoàng gia gia khôn khéo của mình, Giang Mạt Hàn đoán được hoàng gia gia tất nhiên mượn cơ hội này hung hăng xảo trá lão vương Man tộc khoảng !

      Giang Thương đem Man Lang áp giải tới thiên lao Giang Vực quốc, lão hoàng thượng Giang Vực quốc lấy Man Lang làm con tin, áp chế lão vương Man tộc ký kết hiệp ước mười năm đụng tới biên cảnh Giang Vực quốc, hơn nữa làm cho lão vương Man tộc bồi thường cho Giang Vực quốc tất cả tổn thất, tổng cộng năm mươi lượng hoàng kim.

      Man tộc lão vương hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng là trong đám con, hài lòng nhất chỉ có đứa là Man Lang, vương vị tương lai tất nhiên là muốn truyền cho , lão vương Man tộc chỉ có thể bất đắc dĩ ký kết hiệp ước, thầm thề, sau mười năm, làm cho Giang Vực quốc biến thành thổ địa Man tộc!



      Sau khi trở về Thần Y cốc, Tiêu Dao lại có vẻ phiền muộn, tựa hồ mỗi ngày đều cau mày.

      Khuôn mặt nhắn của Long Ngạo mang tính trẻ con nhưng lại dào dạt ngạo nghễ khí phách, khi huy kiếm mỗi chiêu mỗi thức đều lộ ra khí bá đạo cuồng vọng.

      bộ Long Hành kiếm pháp được múa xong, Long Ngạo vẻ mặt đắc ý nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dao : “Xú Xú, ngươi cảm thấy kiếm pháp của Long sư huynh như thế nào?” (Chuối: này giống HLL nhỡ >v<)

      Xú Xú, tên cỡ nào khó nghe, sư huynh này cùng Hoa Lạc Ly giống nhau, từ luôn trêu chọc chính mình, chính mình xấu.

      Tiêu Dao bĩu môi, dựa vào bàn đá bên cạnh, “Tốt hơn chút, so với hai tháng trước có tiến bộ .”

      “Đây chính là Long gia tuyệt mật kiếm pháp của chuýnh ta, đợi cho ta luyện đến thời điểm Đăng Phong Tạo Cực, liền đánh thành thiên hạ địch thủ!” Mâu trung Long Ngạo lóe ra hào quang chờ đợi nồng đậm.

      Tiêu Dao ngẩn người, rồi lại buồn cười : “Cho dù có năng lực đánh thành thiên hạ địch thủ như thế nào? hiểu ngươi suy nghĩ cái gì!”

      Long Ngạo hơi hơi nhíu mày, thanh có vài tia khàn khàn : “Chờ ta luyện xong Long Hành kiếm pháp, ta Võ Lâm minh chủ giết!”

      “Võ Lâm minh chủ? Ngươi cùng có cừu oán?” Tiêu Dao mờ mịt trừng mắt nhìn , mâu trung Long Ngạo chứa sát khí, làm cho Tiêu Dao cảm thấy thực thoải mái.

      Long Ngạo thu hồi kiếm, ngồi bên cạnh Tiêu Dao, khẽ thở dài cái, tuy rằng sư đệ trước mặt thực xấu, nhưng là hiểu sau lại cho người ta loại cảm giác an toàn, cũng thực đáng giá tín nhiệm, chính mình có thể ở trước mặt múa kiếm, đem Long Hành kiếm của Long gia truyền ra ngoài sử dụng trước mặt , như vậy xem ra chính mình cũng rất tin tưởng , đem bí mật giấu sâu trong tim ra.

      “Cha ta vốn là võ lâm minh chủ, nhưng là đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, sau lại bị thủ ạh của mình là võ lâm minh chủ đương nhiệm giết, người giang hồ cũng cho thành tân nhậm võ lâm minh chủ, vốn ta lòng nghĩ đến cha tẩu hỏa nhập ma, người nọ cũng là nghĩ cho cha tạo ra nghiệp chướng, đem giết chết! Nhưng là hai tháng trước, ta cùng với Yến Vô Ngân trị liệu cho người khác còn có võ lâm minh chủ, đương nhiên còn nhớ ta là ai, chỉ biết ta là người Thần Y cốc phái tới chữa bệnh cho , khi ta bắt mạch cho , phát …”

      Long Ngạo đột nhiên dừng lại, mâu quang ảm đạm ba phần.

      “Phát cái gì?” Tiêu Dao truy vấn .

      “Phát cư nhiên luyện ma công!” Thanh Long Ngạo rất thấp trầm, mang theo tia sát khí.

      “Ma công? Võ lâm minh chủ luyện tập ma công? đúng là làm cho người ta thể tưởng tượng.” Tiêu Dao sờ sờ cằm, nhưng là nàng tin tưởng Long Ngạo , nếu như là người khác , có lẽ nàng hoài nghi, nhưng là Long sư huynh tuy rằng miệng thúi chút, người bá đạo chút, nhưng là dối, bởi vì vừa dối lắp bắp, nhìn rất tức cười.

      “Cái loại ma công này sau khi trở về ta có vào thư phòng sư phụ tra qua, đó là loại ma công nhiễu loạn tâm thần, giống như thuật thôi miên của Miêu tộc, nhưng là so với thuật thôi miên Miêu tộc mạnh hơn rất nhiều, ta hoài nghi cha ta năm đó phải tẩu hỏa nhập ma .” Long Ngạo ngưng trọng nhíu mày.

      Tiêu Dao biết tình nghiêm trọng, nhíu mày : “Chính là biết ma công của có khả năng làm cho người khác tẩu hỏa nhập ma, nhưng là cũng thể xác định hại cha ngươi a, có chứng cớ thể phán đoán tiếp.”

      Long Ngạo khí nghiến răng nghiến lợi : “Nếu phải có chứng cớ, bằng tại ta giết !”

      Tiêu Dao an ủi vỗ vỗ lưng Long Ngạo, cười đạm : “ bằng tìm chứng cớ, đợi có chứng cớ, cho dù ngươi giết , cũng là thiên kinh địa nghĩa báo thù, tại có chứng cớ, ngươi cho dù luyện Hành Long kiếm pháp tới cảnh giới cao nhất giết , ngược lại đúng lý hợp tình, đắc tội người trong võ lâm cho rằng ngươi là người sát hại võ lâm minh chủ.”

      “Chứng cớ? Đều qua mười năm, làm sao còn tìm được cái gọi là chứng cớ?” Long Ngạo đau khổ hít tiếng.

      Tiêu Dao bĩu môi, nhíu mày trầm tư lâu, ngược lại vỗ tay cái : “Dù sao đều là mười năm trôi qua, nên kiên nhẫn chờ chút.”

      “Có ý tứ gì?” Long Ngạo cho nên nhìn Tiêu Dao.

      Mâu trung Tiêu Dao lên tia tinh quang, tà tà gợi lên khóe miệng cười xấu xa : “Chờ thời điểm ngươi luyện xong Hành Long kiếm pháp cảnh giới cao nhất, ngươi lấy hân phận con của minh chủ trước kia trở về, nếu là người đúng là hại cha ngươi tẩu hỏa nhập ma nhân, kia tất nhiên biến mình thành giấu đầu lòi đuôi!”

      Long Ngạo ngẩn người : “Ý của ngươi là nếu như năm đó là vì chủ vị võ lâm minh chủ hại cha ta, như vậy ta trở về trở thành chướng ngại lớn nhất của , sợ hãi chủ vị võ lâm minh bị ta đoạt lại, để tránh đêm dài lắm mộng, tất nhiên tiên hạ thủ vi cường! Nếu như có hại cha ta, là chính cha ta tự tẩu hỏa nhập ma, là người chính nghĩa, giết ta cha là xuất phát từ tình muốn bỏ tai họa, như vậy đối với ta có chứa vài tia áy náy, dù sao từng là bộ hạ của cha ta.”

      Tiêu Dao mỉm cười gật đầu : “Đúng là như thế, cho nên ngươi nhanh luyện kiếm , ta đây!” Tiêu Dao chuẩn bị trốn, lại bị Long Ngạo nắm lại : “ được, ngươi cũng thể , giúp ta luyện kiếm.”

      “Ta chỉ biết nhìn, nhàm chán a! Vì sao ngươi mỗi lần đều lôi kéo ta! Ta cũng biết kiếm pháp, xem cũng hiểu lắm!” Tiêu Dao vẻ mặt ai oán, bộ dáng cao mày cực kỳ đáng .

      Long Ngạo bá đạo đem Tiêu Dao ôm lấy, sau đó dùng sức nhu nhu đầu Tiêu Dao, cười xấu xa : “Ngươi rồi, ta liền người luyện kiếm, ta đây chẳng phải là thực nhàm chán?”

      “Vậy ngươi tìm người khác cũng được mà! Người trong Thần Y cốc biết kiếm pháp còn nhiều mà, cố tình tìm đến ta chút kiếm pháp cũng biết làm cái gì!” Tiêu Dao dùng sức đẩy ra, sửa sang lại tóc, có chút tức giận .

      Long Ngạo vung vài đường kiếm, nhíu mày cười : “Đều , kiếm pháp này truyền ra ngoài, liền là vì ngươi biết kiếm pháp, ta mới cho ngươi bồi, tìm người biết kiếm pháp, học trộm làm sao bây giờ?”

      Tiêu Dao sầu vẻ mặt đau khổ : “Tuy rằng ta , nhưng là kiếm của ngươi ta đều thấy, ngươi lo lắng ta ra ngoài sao?”

      Người Long Ngạo cúi xuống, nhìn thẳng hai mắt Tiêu Dao, chắc chắn : “Ta biết, ngươi ra ngoài .”

      Tiêu Diêu giật mình, lộ vẻ được tự nhiên : “Ta ra!”

      “Ngươi !” Long Ngạo thực khẳng định cười, sau đó lại múa kiếm.

      Tiêu Dao chuyển mâu nhìn về phía Long Ngạo, nhìn ra trong chiêu kiếm của mang theo hận ý thản nhiên, biết trong lòng sớm nhận định võ Lâm minh chủ tại chính là hung thủ hại chết cha .Tiêu Dao khẽ thở dài cái, nhưng có rời , mà là trở lại ghế đá, tay chống má nhìn Long Ngạo.

      Chuối: Cái kiếm pháp lúc Hành Long, lúc Thành Long, ta thấy tên Hành Long đẹp hơn nên để, ai có ý kiến gì ta sửa nha >”<
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Long Ngạo múa kiếm (3)


      Gió đêm thực lạnh, Long Ngạo luyện ngày, Tiêu Dao nhìn đồ ăn bàn đá, cười khổ : “Nghỉ ngơi chút .”

      “Xú Xú ngươi ăn trước , Long sư huynh luyện ba lần nữa.” Long Ngạo xong, lại hết sức chăm chú luyện kiếm .

      Tiêu Dao bĩu môi, tùy tiện ăn chút, đem phần lớn thức ăn ngon để lại cho Long Ngạo, nàng biết Long Ngạo luyện kiếm ngày, nhất định đói bụng lắm, trong lúc lơ đãng cũng muốn cho ăn nhiều chút, tuy rằng luôn kêu mình là Xú Xú, làm cho mình cảm thấy có chút đáng ghét.

      Lại qua cái canh giờ, Long Ngạo cuối cùng thu kiếm, Tiêu Dao sớm nhìn đồ ăn hâm lại, bất đắc dĩ : “Nóng vội ăn hết đậu hủ nóng, ngươi cần liều mạng như vậy!”

      Miệng Long Ngạo lang thôn hổ yết ăn cơm, miệng chứa rất nhiều cơm, hàm hàm hồ hồ : “Ta muốn sớm ngày luyện thành, như vậy có thể sớm tự tay đâm kẻ thù!”

      Tiêu Dao bĩu môi : “Ta có chút lo lắng.”

      Mâu quang Long Ngạo sửng sốt, kinh ngạc : “Ngươi lo lắng cho ta? Xú Xú.”

      Nghe thấy hai chữ Xú Xú, Tiêu Dao hừ lạnh : “ lo lắng! Ngươi báo thù thành bị giết là tốt nhất! Có thể còn ai ta xấu!”

      Long Ngạo tiếp tục ăn cơm, cười xấu xa : “ quan hệ, ta cho chính mình có việc! Cho dù chết, cũng tất nhiên là đồng quy vu tận, tuyệt đối chết yểu!”

      Tiêu Dao dùng sức cốc đầu Long Ngạo cái, Long Ngạo cầm bát cơm ăn cơm nhất thời phòng bị, đầu liền dính cả vào bát cơm, khi nhấc mặt lên khỏi bát cơm, hạt cơm dính đầy mặt.

      Tiêu Dao nhịn được cười phốc ra tiếng, “Ha ha, cho ngươi lung tung! Ngươi tuyệt đối thể chết được!”

      Mặt Long Ngạo biến đen, lại bởi vì câu ngươi tuyệt đối thể chết được của Tiêu Dao mà chuyển biến, hảo cười hỏi: “Xú Xú phải hi vọng ta chết sao? Ta chết liền có người gọi ngươi Xú Xú! Như thế nào tại lại muốn ta chết!”

      Tiêu Dao bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tay vì Long Ngạo cầm lấy những hạt cơm dính mặt , “ như vậy, nhưng dù sao ngươi cũng là sư huynh của ta, ta cần thiết ước muốn ngươi chết! Tuy rằng nhìn ngươi múa kiếm thực nhàm chán, nhưng là hai tháng thấy ngươi múa kiếm, cũng có cảm giác rất nhớ, nếu như ngươi chết, có người múa kiếm cho ta nhìn!”

      Mâu quang Long Ngạo hơi hơi rung động, sau đó lấy tay dùng sức lau hạt cơm còn lại mặt, cái gì cũng , lại vùi đầu ăn cơm tiếp, cảm thấy cũng rất cảm động, mình thường xuyên khi dễ tiểu sư đệ, nhưng là vẫn là đối với mình tốt như vậy.

      Tiêu Dao hơi hơi thở dài, trầm giọng hỏi: “Cha ngươi nếu từng có thể ngồi chủ vị võ lâm minh, như vậy võ công của cha ngươi hẳn là rất cao ?”

      “Đó là đương nhiên, tuy rằng khi ta ba tuổi cha ta qua đời, nhưng là ở trong trí nhớ ta, người thực uy vũ, hơn nữa nghe người khác , Long Hành kiếm pháp của người lại thiên hạ địch thủ, chỉ cần kiếm xuất, cho dù thiên quân vạn mã, cũng phải là đối thủ của người.” Mâu trung Long Ngạo lộ vẻ sùng bái.

      Tiêu Dao bĩu môi, cảm thấy tin, nào có khoa trương như vậy, cho dù kiếm pháp rất giỏi, nhưng người làm sao có thể đánh lại thiên quân vạn mã, cũng phải là tay thần khí!

      Thần khí? Tiêu Dao cười khổ, chính mình làm sao có thể nghĩ đến thần khí, nếu như Long Ngạo phụ thân có thần khí, lại làm sao có thể bị người hại chết.

      “Này , nghĩ cái gì vậy?” Long Ngạo cơm đều ăn xong,lại biết Tiêu Dao suy nghĩ cái gì, thế nhưng lại phát ra ngốc.

      Khuôn mặt Tiêu Dao vẻ mặt u sầu, khàn khàn : “Nếu như cha ngươi lợi hại như vậy, nghĩ đến mặc dù đạt tới cảnh giới cao nhất của Long Hành kiếm pháp còn bị người hại chết, vậy ngươi cho dù luyện tới cảnh giới cao nhất Hành Long đường kiếm pháp, chỉ sợ cũng phải là đối thủ của võ lâm minh chủ đương nhiệm, nếu lại dở trò cũ, phải ngươi cùng cha ngươi có kết cục giống nhau sao?”

      Long Ngạo nao nao, ngược lại nheo lại ánh mắt : “Thư phòng sư phụ có ghi lại ma công của , tất nhiên ta đây có thể tìm được biện pháp phá giải!”

      Tiêu Dao ngưng trọng gật gật đầu.

      Long Ngạo thu thập bát đũa, nhìn Tiêu Dao nhíu mày, tò mò hỏi: “Xú Xú, ngươi gần nhất có chút là lạ .”

      “Là lạ?” Tiêu Dao lộ vẻ mờ mịt.

      Long Ngạo gật đầu : “Từ sau khi về Thần Y cốc, sắc mặt của ngươi luôn ngưng trọng như vậy, trước khi ta múa kiếm, thường thường nhìn về phía ngươi, ngươi luôn thất thần, biết nghĩ cái gì.”

      “Ta nghĩ cái gì.” Tiêu Dao nhíu mày.

      Long Ngạo bắt đầu nghi ngờ, nhíu mày : “Ta đem tâm của ta cho ngươi, ngươi thể cái gì cũng ?”

      “Chỉ biết ngươi ra tâm dễ dàng như vậy, phi gian tức đạo*!” Tiêu Dao hừ lạnh tiếng.

      *Phi gian tức đạo: làm chuyện gian trá cũng là trộm cướp.

      Long Ngạo bá đạo nắm bả vai Tiêu Dao, rất là khí phách : “ mau, ta là sư huynh của ngươi, có cái gì thể cho sư huynh là ta!”

      Tiêu Dao thấy muốn biết như thế, hơn nữa cũng cho chính mình bí mật, kia chính mình cũng thể giấu giếm , Tiêu Dao than : “Lần này xuất cốc, ta phát ta nguyên lai là có nội lực .”

      “Nội lực? Sư phụ phải cho ngươi học sao?” Vẻ mặt Long Ngạo kỳ quái.

      Tiêu Dao cười khổ : “Nghe gia gia Hoa Lạc Ly , nội lực của là khi ta còn được người khác truyền cho ta, hơn nữa là hơn mười năm nội lực, đây là nội lực độc môn của Hắc Long, trừ bỏ đồ đệ Hoa gia gia, người Hoa gia căn bản có người ngoài biết. Ta nghĩ người cho ta nội lực nhân, tất nhiên cùng ta có quan hệ gì đó, có lẽ biết cha mẹ ta là ai.”

      Long Ngạo khí phách cười : “Vậy phảilà chuyện tốt sao? Ngươi phải vẫn luôn muốn biết cha mẹ ngươi là ai?”

      Tiêu Dao bất đắc dĩ : “Ta là thực muốn biết cha mẹ là ai, nhưng là lại có chút sợ hãi.”

      “Sợ hãi?” Long Ngạo lộ vẻ khó hiểu nhìn Tiêu Dao.

      Tiêu Dao khổ sở thở dài: “Hoa gia gia , người có thể biết cha mẹ ta là ai, chỉ có sáu người, nhưng trong đó người chết, còn có năm người đều là người trong tà giáo, ta sợ trúng là người mất kia, ta có loại dự cảm tốt.”

      Long Ngạo dùng sức cốc đầu Tiêu Dao, Tiêu Dao ăn đau ôm đầu, vẻ mặt ai oán : “Ngươi đánh ta làm gì!”

      “Ta vừa mới lung tung, ngươi phải cũng đánh ta như vậy sao!” Long Ngạo vừa vừa nhu nhu đầu Tiêu Dao, an ủi : “ cần nghĩ bi quan như vậy, cứ nghĩ tới chuyện tốt.”

      Tiêu Dao lấy tay ra, buồn bực : “Đánh cũng là ngươi, nhu cũng là ngươi, ta mới cần lĩnh tâm tình của ngươi! Ta trở về, chính ngươi ở trong này hứng gió đêm !” Tiêu Dao hừ lạnh tiếng, liền trở về Sắc Vi viện.
      Chương 83: Long Ngạo múa kiếm (4)


      Giang Mạt Hàn tựa hồ ở chỗ này chờ lâu lâu, từ xa nhìn thấy Tiêu Dao trở về, vội bưng chậu đến trước mặt Tiêu Dao cười : “Tiêu đệ, đây là trái cây Man tộc tiến cống, Giang Vực quốc cũng có, mau nếm thử .”

      “Man tộc? Là bộ tộc lúc trước tấn công Giang Vực quốc?” Tiêu Dao nhận lấy trái cây trắng tựa tuyết, cắn xuống liền nghe được tiếng vang thanh thúy, miệng nháy mắt dầy đặc ngọt lành, thực nhàng khoan khoái.

      Giang Mạt Hàn gật đầu cười : “Căn cứ vào hiệp ước, bọn họ phải bồi thường năm mươi vạn lượng hoàng kim, bọn họ trong thời gian ngắn thể có khoản tiền lớn như vậy , cho nên hoàng thượng Giang Vực đáp ứng, làm cho bọn họ trong 10 năm phải trả đủ, hàng năm trả tiền đều phải tiến cống thêm đặc sản, chúng ta lần này có công với Giang Vực quốc, cho nên hoàng thượng Giang Vực quốc đem cống phẩm đều đưa tới Thần Ycốc.”

      Tiêu Dao ngọt ngào cười : “Ăn ngon .”

      Giang Mạt Hàn thấy Tiêu Dao thích, cười : “Chỉ cần Tiêu đệ thích, ta về sau nhất định thường xuyên tìm nó cho ngươi ăn.”

      Tiêu Dao bĩu môi : “Cần gì phiền toái như vậy, chỉ cần chờ ta ăn xong, chúng ta lấy hạt của nó, đem trồng ở Thần Y cốc, vậy về sau năm nào cũng có thể ăn!”

      “Thứ này rất khó trồng.” Giang Mạt Hàn hơi hơi chần chờ.

      Tiêu Dao xua tay : “Dù khó trồng , ta cũng tin ai trồng được nó!”

      Giang Mạt Hàn cười ` giải thích: “Sở dĩ nó khó trồng, là vì trồng được nó xem chừng trồng nhân sâm còn dễ hơn.”

      Tiêu Dao bĩu môi, tin : “Ta nhất định trồng ra thứ quả này !” xong, Tiêu Dao cầm lấy hạt của nó, chọn khối đất ở trước phòng gieo xuống .

      Hồi ốc, Tiêu Dao đêm chưa ngủ, trong đầu luôn nghĩ đến như thế nào để biết được cha mẹ là ai.



      Hoa Lạc Ly suốt đêm tới Thiên Thủy Tộc, ở trước cửa tộc trưởng Thiên Thủy Tộc, chần chờ lâu, vừa muốn vào, nhìn thấy Thủy Miểu cùng năm người mặc áo xanh tới, bay nhanh vào bên trong rừng cây, Thủy Miểu cùng năm người kia đứng ở cửa chuyện .

      “Tộc trưởng, theo thuộc hạ biết được, đứa kêu Hoa Lạc Ly kia, là Thánh nữ năm đó sở sinh đứa , đúng là ngoại tôn của tộc trưởng.”

      Thủy Miểu mặt mày hớn hở : “Kia ở nơi nào?”

      “Tựa hồ là ở Thần Y cốc.”

      “Hảo, ta đây liền tự mình Thần Y cốc chuyến!”

      Thủy Miểu vừa muốn , Hoa Lạc Ly lại lắc mình ngăn trước mặt nàng.

      Thủy Miểu sửng sốt, thể tin xoa ánh mắt, nhìn về phía năm người thuộc hạ, hỏi: “Ta có phải hay tưởng bảo bối ngoại tôn của ta, cho nên xuất ảo giác ?”

      Năm người đồng thời lắc đầu, trăm miệng lời : ” Thiếu niên này đúng là đứa mà tộc trưởng làm cho chúng ta tìm.”

      Thủy Miểu lại xoa ánh mắt, ngạc nhiên : “Lạc Ly?”

      Hoa Lạc Ly nhíu nhíu mày, tại biết mẫu thân là có cái khổ của nàng, tự nhiên cũng hận mẫu thân , đối với bà ngoại cũng có cảm giác chán ghét, mà là có lễ : “Thủy bà bà…”

      “Ta là bà ngoại của ngươi!” Thủy Miểu có chút lo lắng ngắt lời.

      Hoa Lạc Ly xấu hổ, đột nhiên gọi người trước mắt là bà ngoại, có chút thích ứng, thấp giọng : “Bà ngoại.”

      “Ai ai ai!” Thủy Miểu kích động lên tiếng trả lời.

      Hoa Lạc Ly sắc mặt có chút được tự nhiên , nhíu mi : “Ta muốn tâm với ngươi.”

      “Hảo hảo hảo, chỉ cần ngươi nguyện ý nhận thức bà ngoại là tốt rồi!” Thủy Miểu phất phất tay áo với năm người kia .

      Năm người thực thức thời lui xuống.

      “Ta nhận thức ngươi, là nhận thức bà ngoại, là người tên Thủy Miểu, mà phải Thủy Thiên tộc tộc trưởng.” Hoa Lạc Ly trầm thấp .

      Thủy Miểu ngẩn người, lúc sau cười sáng sủa : “Chỉ cần ngươi nhận thức ta là tốt rồi, ngoại tôn ngoan, vào làm cho bà ngoại nhìn kỹ ngươi !”

      Hoa Lạc Ly từng bước, Thủy Miểu kéo , cười : “Thế này mới gần!”

      Hoa Lạc Ly được tự nhiên gật gật đầu.

      “Lạc Ly a, cái kia tiểu nha đầu kia như thế nào có cùng ngươi tới? mặt nàng trúng độc, được giải chưa ?” Thủy Miểu từ ái hỏi.

      Hoa Lạc Ly gật đầu đạm cười : “Giải, nàng ở Thần Y cốc, tới Thiên Thủy tộc, ta cho nàng.”

      “Ngươi người tới, lại muốn bà ngoại cho mọi người lui ra, vậy có cái gì trọng yếu muốn cùng với bà ngoại sao ?”

      Hoa Lạc Ly cười khổ gật đầu : “Ta cũng muốn cùng bà ngoại vòng vèo, ta liền muốn gọn gàng dứt khoát làm .”

      Thủy Miểu thưởng thức cười : “Lạc Ly thẳng là được.”

      Hoa Lạc Ly trầm giọng : “Ta thích nha đầu kia, nhưng nếu như ngươi muốn ta ở lại Thiên Thủy tộc kế thừa chức tộc trưởng của ngươi, nha đầu kia tất nhiên bị người khác cướp , ta thích nàng, nghĩ rời nàng, cho nên ta kế thừa chức tộc trưởng của ngươi.”

      Thủy Miểu sửng sốt lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đạm cười : “Như vậy Tà lão đầu biết suy nghĩ của ngươi sao?”

      Hoa Lạc Ly gật đầu : “Gia gia biết, cho nên cho ta ở lại Thần Y cốc, đến lúc nào ta nghĩ trở lại Hắc Long đảo liền trở về .”

      Thủy Miểu khẽ thở dài cái, từ ái sờ sờ đầu Hoa Lạc Ly, cười : “ có thể làm đến như thế, ta cũng có thể, ta đối với ngươi thương tuyệt đối thua Tà đầu lão!”



      Sáng sớm, Giang Thương liền xao vang cửa phòng Tiêu Dao, hòa ái kêu: “Tiểu Dao nhi, tỉnh tỉnh.”

      Tiêu Dao đánh cái ngáp, mở cửa nghi hoặc : “Gia gia, sớm như vậy gọi ta làm cái gì?”

      Giang Thương vẻ mặt kích động : “Man tộc cống phẩm nhân sâm cùng Ngũ Bộ Xà chi độc, tựa hồ đối với độc của ngươi có tác dụng, mau tới thử xem!” Giang Thương đưa tay bưng tới chén thuốc đen đưa cho Tiêu Dao.

      Tiêu Dao vẻ mặt đau khổ tiếp nhận thuốc đen, nàng chưa từng gặp gia gia như vậy tích cực , vì sao lần này trở về, trở nên tích cực như vậy, cả ngày ngâm ở hiệu thuốc vì nàng nghiên cứu chế tạo giải dược.

      “Gia gia, thuốc này đắng.” Tiêu Dao bĩu môi, nhất điểm cũng muốn uống.

      “Thuốc còn nóng mới có tác dụng, uống nhanh uống nhanh!” Giang Thương thúc giục.

      Tiêu Dao vẻ mặt sầu khổ, ủy khuất : “Ta muốn uống… Ngô…” Giang Thương thừa dịp Tiêu Dao chuyện, đem thuốc đổ vào trong miệng Tiêu Dao, buộc nàng uống hết .

      Tiêu Dao nhăn lại khuôn mặt nhắn, có chút buồn bực lau miệng.

      Giang Thương hòa ái cười : “Tiểu Dao nhi thực ngoan, đến, gia gia bắt mạch cho ngươi!”

      Tiêu Dao cả kinh, bắt mạch liền lộ hết, được, tuyệt đối thể làm cho gia gia bắt mạch, Tiêu Dao ra vẻ tức giận đóng cửa lại, buồn bực quát: “Dược đắng như vậy, nhất điểm tác dụng cũng có, gia gia còn bức ta uống, ta chán ghét ngươi!”

      Giang Thương nét mặt già nua suy sụp, có phải hay quá nóng vội, tất cả là vì lần này Tiểu Dao nhi xuất cốc, có da mặt dịch dung, ở đường bị người khác chê cười, xem ở trong mắt đau ở trong lòng, mới có thể như thế nóng vội muốn vì nàng giải độc.

      “Tiểu Dao nhi, gia gia cũng là vì tốt cho ngươi.” Giang Thương hơi tự trách kêu.

      Tiêu Dao hừ lạnh : “Ta để ý ngươi, thối gia gia.”

      “Tiểu Dao nhi…”

      “Ta muốn ngủ tiếp lát. Gia gia, ngươi trở về , ta đây là vì xuống giường sớm mà nóng giận, ngủ đầy đủ như vậy, ngươi đừng coi là , ta chính mình bắt mạch, vẫn có biến hóa, hẳn là vô dụng.” xong, Tiêu Dao cố ý đánh cái ngáp to.

      Giang Thương khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút địa phương đúng, nhưng là lại thể làm sao ổn, chỉ phải bất đắc dĩ trả lời: “Kia gia gia trở về lại nghiên cứu lần nữa.”

      Tiêu Dao lên tiếng trả lời, nghe thấy gia gia cước bộ xa dần, nàng chậm rãi mở cửa, thở dài.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Long Ngạo múa kiếm (5)


      “Tiểu Dao nhi.” Thanh của nghiệt Hoa Lạc Ly vang lên.

      Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn lên, Hoa Lạc Ly nóc nhà, nàng ngạc nhiên : “Ngươi đứng ở nóc nhà làm gì?”

      “Ta sớm tới rồi, sư phụ cùng ngươi chuyện, ta đều nghe thấy được.” Hoa Lạc Ly cười nhạt .

      Tiêu Dao cười khổ : “Giấy thể gói được lửa, chỉ sợ sớm muộn gì gia gia cũng biết được.”

      Hoa Lạc Ly phi thân đem Tiêu Dao bế lên nóc nhà, nhíu mày cười : “Ngươi cần trốn tránh, cứ cho sư phụ bắt mạch! Coi như dược của sư phụ có hiệu quả, độc của ngươi giải, chưa chắc người lại bắt ngươi xuất cốc.”

      Tiêu Dao gắt gao cau mày, vẫn chưa đáp lời.

      Hoa Lạc Ly gặp Tiêu Dao muốn bàn việc này, cũng nữa, sau lại cười : “Đêm qua ta Thiên Thủy tộc.”

      Thiên Thủy tộc?” Tiêu Dao lộ vẻ mờ mịt.

      “Ta tìm Thuỷ Miểu bà ngoại.” Hoa Lạc Ly cười nhạt .

      Tiêu Dao cười nhạt : “Ngươi nếu như tha thứ mẹ mình, vậy cũng là nên nhận thức nàng là bà ngoại .”

      Hoa Lạc Ly khẽ gật đầu, tà mị cười : “Nàng rất đau ta.”

      “Nhìn ra được, biết ngươi là cháu ngoại của nàng, tựa hồ thực kích động.” Tiêu Dao nhớ lại cảnh tượng khi mới gặp Thủy Miểu.

      Hoa Lạc Ly nhìn phía phía chân trời, ánh nắng quang mang theo lưu tinh sắc thái, mặt trời mọc phảng phất như làm thay đổi tâm tình, phiền não ở đêm qua tựa hồ đều tiêu trừ, nương có phản bội cha, có vứt bỏ mình, mình hận nàng, bà ngoại cùng gia gia đều có ngăn trở mình, vì nguyên nhân muốn mình kế tộc trưởng cùng chức vị đảo chủ mà làm khó mình, bọn họ đều lựa chọn cho chính mình tự do, cho tự do mới là tình thương, lúc này mới hiểu được hạnh phúc tự do.

      Hoa Lạc Ly thâm hít sâu hơi, khí mặt trời mọc như thấm vào ruột gan, tâm tình đột nhiên trống trải cùng thoải mái.

      đứng lên, đứng ở nóc nhà, tay chậm rãi buông ra, phảng phất như hùng ưng giương cánh, tự do, bay cao, tuy rằng cánh chim còn chưa trưởng thành, lại nghiêng ngả lảo đảo phi hành, tựa hồ đây mới là khởi bước trí nhớ trọng yếu trong nhân sinh.

      “Tiểu Dao nhi, chúng ta hôm nay xuất cốc ?”

      “Xuất cốc? đâu?” Tiêu Dao sau khi cứu Giang Thương, Giang Thương cũng liền huỷ bỏ mệnh lệnh ngăn cản Tiêu Dao xuất cốc, tại Tiêu Dao tùy thời có thể ra ngoài.

      “Tìm thần khí!” Hoa Lạc Ly nhíu mày cười .



      Tiêu Dao Hoa Lạc Ly đường cái Bạch Long thành, người nhìn đến đều có ánh mắt hoảng sợ Tiêu Dao thế này mới nhớ tới chính mình ở nơi này có cái “Nhã hào” ~~ Tu La mặt quỷ.

      “Hai vị công tử.” Đột nhiên thanh từ sau lưng truyền đến, Hoa Lạc Ly chuyển mâu nhìn lại, dĩ nhiên là Bảo an ục ịch tử.

      Tiêu Dao ngạc nhiên nhìn nữ nhân bên người ục ịch tử, nữ nhân kia vẻ mặt ôn nhu, lại là Tả hộ pháp lúc trước dẫn bọn họ tiến vào rừng cây.

      Nhìn ra ánh mắt kỳ quái của hai người, Bảo an cười xấu xa kéo qua Hoa Lạc Ly, thấp giọng : “Đa tạ ngươi hạ độc ta.”

      Hoa Lạc Ly nháy mắt hiểu được , tà mị cười : “Chó ngáp phải ruồi thôi.”

      Cáo biệt hai người, Tiêu Dao vẻ mặt nghi hoặc : “Ngươi hạ độc gì vào ục ịch tử?”

      Hoa Lạc Ly giơ lên chút mê hoặc cười xấu xa, vào bên tai Tiêu Dao thanh nhàng : “Về sau ngươi biết .”

      “Có ý tứ gì? Hiên tại ta muốn biết rằng!” Tiêu Dao hơi buồn bực .

      Hoa Lạc Ly cười tà mị : “Cho ngươi biết chút cũng có thể!” nheo lại mắt xếch, mê hoặc : “Bọn họ là vợ chồng, tự nhiên là đầu giường đánh nhau giường cuối giường hòa, có thể làm cho bọn họ hòa hảo, tự nhiên là dược giường tốt nhất, ngươi ta hạ độc gì sao?”

      “Ngươi…” Tiêu Dao rất thông minh, nháy mắt liền biết là dược cho nam nữ giao hoan, nàng mặt nháy mắt đỏ bừng, buồn bực : “Ngươi làm sao có thể hạ loại dược đứng đắn này!”

      Hoa Lạc Ly nhún vai, nhíu mày cười : “Ta là giúp bọn thôi, ngươi thấy vừa mới nãy ục ịch tử kia cảm tạ ta rất nhiều sao!”

      Tiêu Dao hừ lạnh : “ đường ngay, chuyên tìm đường xấu!”

      Hoa Lạc Ly cười xấu xa : “Ta vốn chính là người trong tà giáo, ta chính là thích đường ngay, chỉ thích đường xấu!”

      Tiêu Dao tức giận trắng mắt liếc Hoa Lạc Ly cái, có lại để ý tới .

      gần canh giờ, tới Mạc Dao thành, Tiêu Dao có chút mỏi mệt : “Chúng ta mục đích tìm thần khí, chung quy phải biện pháp!”

      Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, ngược lại khẽ cười : “Chúng ta Linh Thứu cung tìm Linh Huyền tử , ngay tại trong thành Mạc Dao này.”

      “Linh Thứu cung? Linh Huyền tử?” Tiêu Dao khó hiểu trừng mắt nhìn , lại mang theo tia vui sướng.

      Tay Hoa Lạc Ly khẽ vuốt khuôn mặt nhắn của Tiêu Dao, tà mị cười : “Sau khi trở lại Thần y cốc, ngươi bởi vì sao mà phiền não, ta so với ai khác đều ràng, ta biết ngươi muốn biết cha mẹ là ai, ta nhất định giúp ngươi tìm được bọn họ.”

      Mâu trung Tiêu Dao lên tia cảm động, lại trầm giọng : “Nhưng là, chúng ta phải ra tìm thần khí sao?”

      “Thần khí nếu muốn tìm, chỉ sợ vĩnh viễn tìm thấy, cùng thần khí gặp nhau, cần là cơ duyên! So với ta gặp được Phục Hi cầm, ngươi có được đá Nữ Oa, Hỏa Diệu thu Hạo Thiên tháp, người nào là cố ý ? Chúng ta có thể được đến mười đại thần khí, lên chúng ta cùng mười đại thần khí là có duyên phận, chính là cần thời gian, cần lo lắng, mười đại thần khí nhất định đoàn tụ!” Hoa Lạc Ly ôm lấy Tiêu Dao, khẽ cười : “Chúng ta tại làm chuyện trọng yếu nhất, chính là tìm được cha nương ngươi, giải quyết xong phiền não cùng nghi hoặc của ngươi.”

      Tiêu Dao khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Hoa Lạc Ly, vẫn để mang theo chính mình dùng khinh công bay vọt dãy núi.

      “Ngươi dạy ta nội lực, hẳn là sợ lại dạy ta nhiều tứ khác ?” Mâu trung Tiêu Dao lên tia giảo hoạt.

      Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, như là đoán được Tiêu Dao muốn gì, lắc đầu kiên quyết : “Trừ bỏ khinh công, ta đều có thể dạy ngươi!”

      Tiêu Dao thất vọng khuôn mặt nhắn suy sụp xuống, bĩu môi : “Ngươi làm sao mà biết ta nghĩ muốn học khinh công?”

      Hoa Lạc Ly buồn cười : “Ta rồi, ta có thuật đọc tâm, chỉ đọc tâm của ngươi, cho nên ngươi nghĩ cái gì, ta đều biết!”

      Ve mặt Tiêu Dao đau khổ, giận dữ : “Vì sao chịu dạy ta khinh công?”

      Thân mình Hoa Lạc Ly cúi xuống, nhíu mày cười xấu xa : “Dạy ngươi khinh công, ngươi còn muốn ta ôm ngươi sao?”

      Vẻ mặt Tiêu Dao buồn bực : “Nguyên lai là như vậy! Cho dù ngươi dạy, ta cũng cần ngươi ôm , ta chính mình chậm rãi đường!”

      đường? Vậy ngươi phải đến ngày tháng năm nào?” Hoa Lạc Ly nhíu mày trêu tức .

      Tiêu Dao hừ lạnh tiếng, lúc này hai người chạy tới bên trong mảnh rừng trúc, trong rừng trúc sương mù rất nặng, trong sương mù mơ hồ xuất toà cung điện rất cao.

      “Nơi đó chính là Linh Thứu cung?” Tiêu Dao chỉ vào cung điện trong sương mù hỏi.

      Hoa Lạc Ly cười nhạt gật đầu, nhíu mày cười xấu xa : “Ta ôm ngươi qua.”

      Tiêu Dao hừ lạnh : “Ngay tại trước mắt, còn cần ngươi ôm? Ta chính mình tự !” xong, nàng theo phương hướng hướng tới cung điện mà .

      Nửa canh giờ…

      cái canh giờ…

      Hai cái canh giờ…

      Tiêu Diêu rốt cục vô lực than ngồi dưới đất, kêu rên : “ ràng ngay tại trước mắt, vì sao rồi lâu như vậy còn chưa tới!”

      Hoa Lạc Ly rốt cục nhịn được phá lên cười, “Dãy núi nơi này cơ hồ đều là song song, cung điện ngươi thấy, kỳ so với ngươi nhìn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa đối phương sử dụng trận pháp, ngươi đương nhiên có khả năng đến được!”

      Tiêu Dao nhíu mày, trận pháp chính mình đương nhiên nhìn ra, mắt trận này là ở cung điện phụ cận, cho nên chỉ có tới cung điện phụ cận mới có thể phá trận, chính là nghĩ tới nguyên lai cung điện này so với mình nhìn đến càng lớn hơn nữa, trách được rồi lâu như vậy còn chưa tới.

      Tiêu Dao bất đắc dĩ tiêu sái đến trước người Hoa Lạc Ly, vươn hai tay, được tự nhiên : “Ôm ta qua!”

      phải muốn chính mình sao?” Hoa Lạc Ly trêu tức cười xấu xa .

      Tiêu Dao buồn bực nhíu mày, lại tà mị cười, ngọt ngào kêu: “Lạc Ly sư huynh, ngươi ôm ta qua ?”

      Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, biết vật đột nhiên hiến ân tình này, tất nhiên phải ý kiến hay, bất quá vẫn là chịu nổi bộ dáng Tiêu Dao ngọt ngào gọi mình là sư huynh, tay ôm lấy Tiêu Dao.

      Tiêu Dao ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Hoa Lạc Ly, tay bé như có như đụng vào ngực Hoa Lạc Ly, cảm thấy buồn bực , như thế nào có Hắc Long phong, phải tuỳ thân luôn mang theo Hắc Long Phong bí tịch sao?

      Núi cao còn có núi cao hơn, Tiêu Dao diễn tiểu kỹ xảo tựa hồ vĩnh viễn trốn thoát ánh mắt Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly bám vào bên tai Tiêu Dao cười xấu xa : “Hắc Long Phong ta muốn luyện đến cảnh giới cao nhất, tự nhiên cần lại mang theo.”

      Mặt Tiêu Dao mặt nháy mắt liền đen lại, có bao nhiêu ai oán, cực độ thất bại cúi đầu.

      Hoa Lạc Ly gặp bộ dáng Tiêu Dao ủ rũ, lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ai kêu mình thích nàng, cuối cùng vẫn là cười khổ : “cười cái, ta liền dạy ngươi Hắc Long Phong.”

      Mâu quang Tiêu Dao sáng ngời, ngẩng đầu sáng lạn cười : “Ngươi nguyện ý dạy ta? Dạy ta, ta có thể chính mình dùng khinh công rồi!”

      Mâu trung Hoa Lạc L lên tia giảo hoạt cười xấu xa, nhíu mày : “ ôm ôm , dù sao tại ngươi như vậy, bế cũng có chiếm được tiện nghi! Chờ ngươi lớn lên, mới có tiện nghi để chiếm!”

      Tiêu Dao mờ mịt trừng mắt nhìn , nghi hoặc : “Lớn lên? Cái gì tiện nghi?”
      Chương 85: Lại bị bắt cóc (1)


      Hoa Lạc Ly nhíu mày tặc cười, có trả lời, mà là chỉ vào trận pháp cung điện trước mắt : “Tiểu Dao nhi, đến lúc ngươi nên xuất mã.”

      Tiêu Dao bĩu môi, lại thản nhiên nhìn lướt qua con đường đá trước cửa cung điện, nháy mắt liền hiểu con đường đá chính là mấu chốt vào trận pháp.

      Người bình thường nghĩ muốn vào cung điện, tất nhiên là con đường đá này, nhưng Tiêu Dao lại cố tình đường đá, mà là ven dọc theo con đường, Hoa Lạc Ly rất tin tưởng Tiêu Dao, tuy rằng biết trậ pháp của Linh Thứu cung rất lợi hại, nếu rơi vào trận pháp liền bị vạn tiễn xuyên tim.

      Lúc đầu rất thuận lợi, nhưng càng tới gần cửa cung điện, con đường đá ngày càng thu hẹp, Tiêu Dao ngưng trọng dặn dò : “Trăm ngàn nên đụng đến cục đá nào trong đó, nếu đụng có có hậu quả gì ta cũng biết, nhưng tất nhiên động đến cơ quan trong trận pháp, lành ít dữ nhiều.”

      “Ta biết có hậu quả gì, người muốn vào Linh Thứu cung, đều là chết do vạn tiễn xuyên tim.” Hoa Lạc Ly ôm lấy Tiêu Dao, trầm giọng : “Ở ta trong lòng được lộn xộn.” xong, gấp rút cảnh giác kiễng mũi chân đường.

      “Ôm ta, ngươi có gánh nặng, còn bằng tự ta .” Tiêu Dao bĩu môi, nhưng là lại dám giãy dụa xuống dưới, sợ quằn quại, sợ Hoa Lạc Ly đứng vững va chạm vào cục đá.

      Hoa Lạc Ly cười nhạt : “ quan hệ, ta dùng khinh công, bộ pháp nhàng, có việc gì.”

      Tiêu Dao miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

      Rốt cục đến trước cửa cung điện, cung điện lại đột nhiên hóa thành ảo giác tiêu thất.

      Tiêu Dao hơi kính nể : “Trận pháp này chẳng những làm cho người ta nhận thức sai phương hướng tìm kiếm của Linh Thứu cung, còn gia nhập cơ quan rất khó trong trận pháp, tại còn cư nhiên có chiêu ảo giác đảo loạn tầm mắt, người hạ trận là lợi hại!”

      Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của Tiêu Dao cổ vũ : “Nếu ngươi có thể phá này trận pháp, vậy ngươi liền so với gnười hạ trận lợi hại hơn!”

      Tiêu Dao có chút bất đắc dĩ gục đầu xuống, ánh mắt ảm đạm : “Cung điện trước mắt tại thấy, chúng ta phải lại lần tìm kiếm phương hướng của nó nữa, nếu như tìm thấy, chúng ta bị nhốt tại con đường đá vĩnh viễn ra được, ta tin tưởng lắm.”

      Ánh mắt Hoa Lạc Ly lộ vẻ sủng nịch, cái trán để lên trán Tiêu Dao, thanh nhàng : “Ta biết tiểu Dao nhi có thể .”

      Tiêu Dao trừng mắt nhìn , ánh mắt Hoa Lạc Ly thực ấm áp, tựa hồ có thêm lực lượng, nàng hơi hơi gật gật đầu.

      Hoa Lạc Ly đem Tiêu Dao buông, lại còn nhìn kĩ khuôn mặt nhắn của Tiêu Dao, rất ít khi nhìn thấy vật này tự tin như vậy, đúng là đáng !

      Ánh mắt Tiêu Dao chống lại viên có đá hoa văn giọt nước con đường đá, mình nhớ cửa cung điện lúc trước có khắc viên đá tựa hồ chính là khối đá này, bởi vì hoa văn của nó rất được,Tiêu Dao đặc biệt chú ý, cho nên đặc biệt khắc sâu vào đầu.

      Tiêu Dao muốn chạm vào khối đá kia, Hoa Lạc Ly vội vàng kéo Tiêu Dao, vẻ mặt lo lắng : “Tiểu Dao nhi ngươi làm cái gì, đụng vào cục đá động đến cơ quan!”

      Tiêu Dao ôn nhu cười, nắm chặt tay Hoa Lạc Ly cười : “Tin tưởng ta.”

      Hoa Lạc Ly ngẩn người, nhìn ánh mắt Tiêu Dao tự tin, lại đem tiểu Dao nhi ôm đến bên, lựa chọn chính mình nếm thử, tà cười : “Ta tin tưởng ngươi, ta đến.”

      Tiêu Dao cũng có ngăn trở, bởi vì nàng thực tin tưởng, Hoa Lạc Ly lấy xuống tuyệt có nguy hiểm, nhưng Hoa Lạc Ly có thể tin tưởng mình, đem mình bỏ ở sau người, thử, hiểu sao có chút cảm động, tựa hồ bởi vì sau khi chỗ của

      Thủy Vô Khuyết, cảm tình của mình và điều gia tăng, chính mình cũng nhận được cái khác của , trọng tình trọng nghĩa, cẩn thận tri kỷ Hoa Lạc Ly.

      Hoa Lạc Ly sau khi lấy cục đá cánh cửa, trước mắt đột nhiên lại xuất toà lâu điện lần nữa, cửa cung điện nặng nề thế nhưng lại chậm rãi mở ra.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Lại bị bắt cóc (2)


      Mắt thấy màn này, Tiêu Dao hơi hơi giơ lên khóe miệng, đối với người hạ trận cũng xất tò mò, khỏa thạch này cơ quan mở ra cửa cung điện, người hạ trận lại gia nhập cơ quan bắn tên ở những cục đá khác, như vậy đám người đến phá trận, trong đó có người vì chạm vào cơ quan dẫn đến tử vong, liền có người lại lớn mật đụng vào cơ quan.

      Tiêu Dao cùng Hoa Lạc Ly còn chưa bước vào cửa, đột nhiên xuất mặt hai nam tử mặc áo trắng giơ kiếm chất vấn :”Người nào, dám xông vào Linh Thứu cung!”

      Hoa Lạc Ly vừa muốn mở miệng chuyện, bên trong cửa lại truyền đến thanh nữ nhân cực kỳ mị hoặc, “Có thể phá trận pháp của cung chủ chính là khách, cung chủ cho mời.”

      Hai nam tử áo trắng thu hồi kiếm, tôn kính trả lời: “Tuân mệnh.”

      Hai nam tử áo trắng đem Tiêu Dao và Hoa Lạc Ly đưa đến trước nhà thuỷ tạ, thấp giọng : “Hai vị thỉnh vào thôi.”

      Tiêu Dao có chút do dự, Hoa Lạc Ly dắt tay Tiêu Dao, lớn mật vào trong đó.

      Bên trong cửa, nằm nhuyễn tháp là nữ tử cực kỳ mị, nữ tử khoác kiện ngoại bào da điêu màu trắng điêu, vai bại lộ trong khí, hiển nhiên bên trong cái gì cũng có mặc, nàng rúc vào bên người nam tử thân áo trắng.

      Nam tử mặc trường bào màu trắng bên có thêu hoa văn gợn nước linh động, giống hoa văn của cục đá kia, da trắng nõn hơn tuyết, con ngươi quang hoa nội liễm đen như mực, mang theo khăn che mặt bạch ti sa, tuy rằng như như , nhưng trong cảm giác mông lung lại thực tự nhiên làm cho người ta cảm thấy giống như trích tiên thể tiếp cận.

      Mâu quang nữ tử tà tà chạy ở người Hoa Lạc Ly, cuối cùng liếm liếm cánh môi, thực phủ mị phao cái mị nhãn cho Hoa Lạc Ly, tà cười : “Công tử nếu lại lớn hơn mấy tuổi, có thể rất hợp khẩu vị Hồ Mị ta, đáng tiếc đáng tiếc!”

      Thanh này đúng là thanh vừa nãy ở cửa vang lên, Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, Hồ Mị? Hoa Lạc Ly tựa hồ nhận ra người trước mắt, lại khẽ cười : “Ngay cả Linh Thứu cung Hồ Mị thiên kiều bá mị, là nữ nhân của tất cả nam nhân trong lòng thiên hạ, nhưng là trong mắt Hồ Mị ngươi, chỉ sợ chỉ có người Linh Huyền Tử , ngay cả khi ta lại lớn hơn mấy tuổi, ngươi cũng có hứng thú đối với ta.”

      Hồ Mị ngẩn người, lại gợi lên ngàn vạn mị tươi cười, mâu trung lại lên tia ảm đạm, tay nâng xẹt qua ngực nam tử bên người, cười hỏi: “Huyền lang, vì sao ngay cả đứa mười ba mười bốn đều hiểu được tâm tư của ta, ngươi lại thủy chung hiểu?”

      Thân mình nam tử khẽ run lên, mâu trung lên tia ảm đạm, tùy ý Hồ Mị dựa vào vuốt ve, lại chưa bao giờ liếc mắt xem Hồ Mị cái, cũng cũng trả lời câu hỏi của nàng.

      Tiêu Dao vẫn lẳng lặng quan sát đến hết thảy, lại giọng đối Hoa Lạc Ly hỏi: “Ngươi nhận thức Hồ Mị?”

      “Ta biết nàng, nàng rất nổi danh.” Hoa Lạc Ly nhíu mày cười.

      “Nổi danh?” Tiêu Dao lộ vẻ mờ mịt, chính mình làm sao có thể biết người này.

      Hoa Lạc Ly nhìn ra Tiêu Dao nghi hoặc, lại nhíu mày cười xấu xa : “Đối với nam nhân, nàng rất nổi danh.”

      Tiêu Dao ngạc nhiên trừng mắt nhìn , lại bắt đầu mờ mịt.

      Hoa Lạc Ly nhàng cười, bám vào bên tai Tiêu Dao giọng kể ra : “Hồ Mị từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, lúc trước cũng phải nghiệt mị như vậy, thậm chí có thể là lãnh diễm vô cùng, rất nhiều nam nhân tới cửa cầu hôn, toàn bộ đều bị lui về. Nàng tựa hồ là người dính khói lửa nhân gian, càng như vậy càng trở thành mộng của nhiều nam nhân, bao gồm cả cha ta cũng từng nghĩ muốn thấy nàng phương dung, nhưng là sau lại nhận thức nương ta, tự nhiên cũng đối nàng còn hứng thú.

      Nghe ít người giang hồ như điên, cuối cùng vọt tới Hồ gia trang cướp dâu, vì bảo hộ nữ nhi, tất cả cha mẹ nàng đều chết ở trước mắt nàng, lúc những người đó vọng tưởng làm nhục nàng, được Linh Huyền Tử cứu, nàng từ nay về sau lại tử triền lạn đánh cùng nhất định Linh Huyền Tử, Linh Huyền Tử lại cố tình cùng ngàn vạn nam nhân khác bất đồng, điểm cũng thèm để sắc đẹp Hồ Mị, thậm chí nhiều lần đuổi Hồ Mị, có mỹ nhân như vậy theo bên người, nếu là người khác, chỉ sợ sớm vui hỏng rồi, lại cố tình cần, nhưng là biết, vẫn bị nam nhân theo đuổi Hồ Mị ngược lại càng thích .

      Cuối cùng Linh Huyền Tử thế nhưng đối tuyệt mỹ hồ mị , là người trong tà giáo, thích là mị xinh đẹp nữ, đối với nàng ôn nhu ngại ngùng như tiên nữ có hứng thú, muốn mượn cớ này dọa lui Hồ Mị, ai ngờ ngày thứ hai, thiên hạ liền thêm người chuyên dụ dỗ, Hồ Mị biến hóa nhanh chóng, vì lại bắt đầu học mị.”

      Tiêu Dao nghi hoặc nhìn về phía Hồ Mị cùng nam tử áo trắng, thấp giọng : “Nam tử mang khăn che mặt kia chính là Linh Huyền tử?”

      Hoa Lạc Ly gật đầu khẳng định : “Hồ Mị tuy rằng trở nên mị xinh đẹp, nhưng là người nàng quấn quít, chỉ có nơời là Linh Huyền Tử.”

      Tiêu Dao cẩn thận quan sát Linh Huyền Tử phen, trầm tư : “ người nếu nguyện ý vì người khác thay đổi chính mình, như vậy hẳn rất sâu, nếu nàng trở thành người giống Huyền Linh Tử mong muốn, vì sao Linh Huyền Tử nhìn qua vẫn là đối với nàng lạnh nhạt như vậy?”

      Hoa Lạc Ly hí mắt tà cười : “Linh Huyền Tử năm đó chẳng qua là tùy tiện , hi vọng Hồ Mị biết khó mà lui cần quấn quít lấy , ai biết Hồ Mị thế nhưng lại làm được như thế, cho nên có lại đuổi Hồ Mị , cảm thấy cũng hiểu được, nếu như chính mình bảo vệ Hồ Mị, Hồ Mị là thiếu nữ tử có dung mạo được coi trọng, tất nhiên còn có thể có nguy hiểm, đem Hồ Mị giữ ở bên người, dạy nàng võ nghệ, hi vọng đến thời điểm nàng tự có năng lực bảo hộ chính nàng, lại đem nàng tiễn bước, lại nghĩ rằng mười mấy năm, nàng vẫn như cũ quấn quít lấy , đối với Hồ Mị thực dung túng, ngay cả khi tại bọn họ nằm chung chiếc giuồng, nhưng là trong lúc đó chưa bao giờ có vợ chồng chi thực.”

      Hồ Mị ngẩn người, tai nàng vẫn tốt lắm, có chút nghi hoặc : “Ngươi như thế nào đều biết? Người trong thiên hạ đều cho ta sớm là người của , cho nên mới có thể dung túng ta ở bên người , vì sao ngươi biết chưa bao giờ chạm qua ta?”

      Vẫn trầm mặc Linh Huyền Tử đột nhiên mở miệng : “Là sư phụ ta cho ngươi , Lạc Ly.”

      “Ngươi rốt cục nhận thức ta , linh thúc thúc!” Hoa Lạc Ly nhoẻn miệng cười, nhíu mày nhìn về phía Hồ Mị : “Linh thúc thúc ngày tháo xuống cái khăn che mặt, kia lên vẫn là đồng tử thân.”

      “Linh thúc thúc?” Hồ Mị mờ mịt nhìn nhìn Hoa Lạc Ly, lại nhìn về phía Linh Huyền Tử.

      Linh Huyền Tử né tránh ánh mắt Hồ Mị, nhìn về phía nơi khác, thản nhiên : “Sư phụ ta là Hắc Long đảo chủ Hoa Phiêu Miểu.”

      Hồ Mị gật đầu : “Này ta biết.”

      Linh Huyền Tử thản nhiên tiếp tục : “ là tôn tử của sư phụ ta, tiểu thiếu chủ Hắc Long đảo.”

      Hồ Mị hiểu cười, nghi hoặc hỏi: “Nguyên lai là Hắc Long đảo tiểu thiếu chủ, nhưng biết lần này tiến đến Linh Thứu cung làm cái gì?”

      Hoa Lạc Ly đẩy Tiêu Dao, ngược lại nhìn về phía Linh Huyền tử hỏi: “Linh thúc thúc khả nhận thức đứa này?”

      Linh Huyền tử thản nhiên lắc đầu.

      Tiêu Dao lộ vẻ ảm đạm cúi hạ con ngươi, Hoa Lạc Ly nhíu mày : “Ta là bảy năm trước, ngươi có hay gặp qua ?”

      Hồ Mị xen mồm : “Bảy năm trước? Đứa này nhìn qua cũng bảy tám tuổi, bảy năm trước chẳng phải là còn ở trong tã lót.”

      Hoa Lạc Ly gật đầu : “Chính là ở trong tã lót, Linh thúc thúc cẩn thận suy nghĩ, bảy năm trước có cho đứa trong tã lót phần nội lực?”

      Linh Huyền Tử vừa muốn chuyện, Hồ Mị liền xua tay, vẻ mặt khẳng định : “ có khả năng! này võ si, vì là thân đồng tử ngay cả nữ nhân đều chạm vào, làm sao có thể cho người xa lạ nội lực!”

      Nghe vậy, mâu trung Linh Huyền Tử lên tia cười nạt, nàng rốt cục nhịn được tức giận sao? Đây là mười lăm năm qua, lần đầu tiên nàng tức giận, lần đầu tiên thầm oán chính mình, nàng luôn ngoan ngoãn phục tùng, làm cho chính mình dám nhận phân tình này, tại rốt cục mệt mỏi sao?
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: Lại bị bắt cóc (3)


      Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, lại thấy ánh mắt Linh Huyền Tử nhìn về phía Hồ Mị đạm cười nhạt, tà tà giơ lên khóe miệng, trong mắt lên tia giảo hoạt cười xấu xa.

      vất vả vào Linh Thứu cung, Tiêu Dao nghĩ cứ như vậy trở về, nàng đến trước mặt Linh Huyền Tử, rất muốn hỏi lại lần, ánh mắt nàng lóe hy vọng, thấp giọng : “Linh thúc thúc, ngươi có cho đứa bé phần nội lực mười năm sao?”

      Linh Huyền Tử khẽ gật đầu, thực khẳng định : “ có.”

      Mâu quang Tiêu Dao ảm đạm, hơi hơi gục đầu xuống.

      Hoa Lạc Ly đột nhiên đánh úp chưởng về phía Linh Huyền Tử, Linh Huyền tử theo bản năng tung ra chưởng, nội lực hùng hậu bắn về phía Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly phốc phun ra ngụm máu, khóe miệng nghiệt chảy ra máu đỏ tươi, rất diễm.

      Linh Huyền Tử kinh hãi, tuy rằng rất ít khi nhìn thấy đứa này, nhưng là vì ân tình sư phụ đối với mình, mình đối với đứa này cũng là xuất phát tình thương , nhanh chóng lấy chân khí giúp Hoa Lạc Ly chữa thương.

      Tiêu Dao bắt đầu bối rối, dùng tay bé giúp Hoa Lạc Ly lau máu tươi bên miệng, vẻ mặt lo lắng cùng chỉ trích : “Ngươi vì sao đột nhiên lại đánh Linh Huyền Tử, ràng phải đối thủ của người khác, vì sao lại muốn tìm cái chết?”

      Hoa Lạc Ly cảm giác trong lòng bàn tay như có lửa thiêu, tựa hồ lửa thiêu cả toàn thân, thực nóng rất đau, nếu phải Linh Huyền Tử đưa vào chân khí giảm bớt, có lẽ chính mình sớm huyết mạch tăng vọt, quả nhiên thân đồng tử luyện nội lực Hắc Long rất tốt, cư nhiên mạnh đến cảnh giới như thế.

      Hoa Lạc Ly miễn cưỡng cười : “Linh thúc thúc phải người kia, nội lực ngoài hai mươi lăm năm, tại mới ba mươi hai, nội lực trong thân thể ngươi ngoài mười năm, phải .”

      Tiêu Dao nháy mắt hiểu được Hoa Lạc Ly dụng ý, nguyên lai là giúp mình thử Linh Huyền Tử có dối hay , tuy rằng biện pháp này thực tự mình hại mình, nhưng lại là biện pháp tốt nhất, Tiêu Dao hốc mắt hơi hơi ướt át, cắn môi dưới, khàn khàn : “Ngươi là đại ngu ngốc, như thế nào ngu như vậy!”

      Hoa Lạc Ly cảm thấy mí mắt rất nặng, tay ôn nhu mơn trớn khuôn mặt nhắn của Tiêu Dao, thấy nàng hốc mắt ẩm ướt, có cảm giác nên lời, nghĩ nàng vì chính mình khổ sở, nhưng là lại bởi vì nàng vì mình khổ sở mà cao hứng, rất là mâu thuẫn phức tạp, dần dần nhắm lại hai mắt.

      Tiêu Dao dùng sức đẩy Hoa Lạc Ly, quát: “Ngươi thể chết được, thể chết được a!”

      Hồ Mị ở bên lẳng lặng nhìn hai cái hài tử, khỏi nở nụ cười, nhu nhu đầu Tiêu Dao, buồn cười : “Vật , chính là bị nội thương hôn mê, có chết, dễ dàng chết như vậy .”

      Tiêu Dao chớp chớp linh động mắt to,lại vì Hoa Lạc Ly bắt mạch,mạch vẫn còn đập, là chính mình sốt ruột, vừa mới Hoa Lạc Ly chậm rãi nhắm mắt lại, mình liền có cảm giác tim đập đến nhảy ra ngoài, rất sợ hãi, rất sợ hãi cứ như vậy mà chết.

      Tiêu Dao xuất ra ngân châm, giúp Hoa Lạc Ly châm cứu, bởi vì chân khí Linh Huyền Tử đưa vào trong thân thể Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly còn trở ngại, chính là kinh mạch bị thương nặng, cần nghỉ ngơi chút.

      Tiêu Dao vẫn canh giữ ở Hoa Lạc Ly bên giường, từng bước cũng muốn rời , cuối cùng mỏi mệt ghé vào mép giường mà ngủ.

      Linh Huyền Tử cùng Hồ Mị tới thăm Hoa Lạc Ly, thấy Tiêu Dao ghé vào Hoa Lạc Ly bên người ngủ, Hồ Mị có chút hâm mộ khẽ cười : “Tiểu thiếu chủ vì đứa này để ý sinh tử, lấy thân mạo hiểm, đứa này vẫn thủ tại chỗ này ly khai, bọn họ quan hệ tốt.”

      Linh Huyền Tử đắp cho Tiêu Dao cái thảm, khi va chạm vào tay Tiêu Dao, hơi hơi nheo lại ánh mắt, thấp giọng : “Đứa này là nữ hài tử.”

      “Nữ hài tử?” Hồ Mị mờ mịt nhìn về phía Tiêu Dao, nghi hoặc : “Mặc nam trang, phải nam hài tử sao?”

      Linh Huyền Tử lắc đầu : “Ngươi cũng từng vì vào giang hồ cho dễ mà nữ phẫn nam trang phải sao?”

      Hồ Mị giật mình : “ ra là thế.” Ngược lại nghi hoặc : “Ngươi làm sao mà biết nàng là nữ hài tử?”

      Linh Huyền Tử vén lên ống tay áo, cánh tay xuất rất nhiều vết hồng của bệnh sởi, trầm giọng : “Ta vừa mới đụng phải tay nàng, là nữ tử, ta gặp bệnh sởi.”

      Hồ Mị ngẩn người, lại gục đầu xuống hỏi: “Ta chạm vào ngươi, ngươi cũng …”

      Hồ Mị còn chưa xong, Linh Huyền Tử lại ngắt lời : “Làm cho bọn họ ngủ .”

      Hồ Mị hơi hơi cắn cắn môi dưới, trong mắt lên tia ảm đạm, luôn thích sang chuyện khác, bất luận ra sao.

      Sau khi hai người rời , Hoa Lạc Ly chậm rãi mở ra hai tròng mắt, lúc hai người tiến vào, cũng tỉnh, chính là vẫn nằm yên nghe bọn họ chuyện, Hoa Lạc Ly chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Dao ghé vào bên người mình, bớt mặt Tiêu Dao tuy rằng còn tại, nhưng là vẫn như cũ nhớ bộ dáng đáng của Tiêu Dao khi có bớt, tuy rằng bộ dáng kia thực đáng , nhưng là lại làm cho mình có chút hoảng hốt, nếu như tiểu Dao nhi lớn lên, có phải hay đẹp giống như Hồ Mị? Tiểu Dao nhi đẹp như vậy có phải dẫn tới những người có tâm đến Thần Y cốc hay , có hay trêu chọc đến người giang hồ, lại giống như Hồ Mị, cuối cùng xuất nguy hiểm?

      “Tiểu Dao nhi, có lẽ đẹp cũng phải là chuyện tốt.” Hoa Lạc Ly mơn trớn bớt mặt Tiêu Dao, thản nhiên thở dài.

      Lông mi Tiêu Dao hơi hơi rung động, mặt ngứa, nàng mở ra hai tròng mắt nhập nhèm buồn ngủ, đối diện Hoa Lạc Ly thở dài, nàng đỡ lấy Hoa Lạc Ly, thanh lo lắng : “Lạc Ly sư huynh, ngươi sao chứ?”

      Lạc Ly sư huynh? Hoa Lạc Ly thực thoải mái nhắm mắt lại, khẽ cười : “Ngẫu nhiên nghe ngươi gọi ta sư huynh, rất thoải mái.”

      Tiêu Dao hơi hơi gục đầu xuống, giọng : “Nếu như ngươi thích, ta về sau đều gọi ngươi sư huynh.”

      Hoa Lạc Ly mở ra hai tròng mắt, híp mắt mê hoặc : “Gọi ta Lạc Ly, hẳn là rất êm tai.”

      Tiêu Dao giật giật miệng, có chút thích ứng : “Vẫn là Lạc Ly sư huynh có vẻ dễ gọi.”

      “Chậm rãi đem hai chữ sư huynh xóa, về sau đổi thành hai chữ phu quân!” Hoa Lạc Ly xấu xa cười.

      Tiêu Dao nhíu mày, dùng sức đẩy Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly giả chết ngã vào giường.

      Tiêu Dao cả kinh, lại thấy Hoa Lạc Ly hơi hơi tà giơ lên khóe miệng, Tiêu Dao nheo lại ánh mắt, hừ lạnh : “Ngươi liền giả chết , ta quan tâm ngươi !”

      Vừa muốn xoay người rời , tay Hoa Lạc Ly lại đột nhiên giữ chặt Tiêu Dao, ra vẻ đáng thương : “Ngươi có lương tâm, cũng nhìn xem ta muốn , vạn nhất ta chết làm sao bây giờ?”

      Trong mắt Tiêu Dao lên tia giảo hoạt, nhíu mày : “Ngươi phải có việc gì sao?”

      Hoa Lạc Ly thất bại gục đầu xuống, cảm thấy ai oán thôi, chính mình nên cố nhịn cười, nhất định là bị nàng phát mình cười, mới biết mình làm bộ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :