1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm sư huynh triền không ngớt - Nhuận Nguyệt Thần (c90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: Lại bị bắt cóc (4)


      Thần Y cốc…

      Long Ngạo tiến đến tìm Tiêu Dao bồi luyện kiếm, Tiêu Dao có, chỉ có thể ngồi chờ trong Sắc Vi viện.

      Giang Mạt Hàn gặp Long Ngạo ở trong viện, tò mò hỏi, biết được Tiêu Dao có, cũng ngồi ở trong viện chờ.

      Sau giữa trưa, Vân Huyền làm ít điểm tâm tinh xảo, nghĩ muốn tặng cho Tiêu Dao ăn, thấy Long Ngạo cùng Giang Mạt Hàn ở trong viện, tự nhiên cũng ngồi xuống cùng nhau chờ Tiêu Dao.

      Chạng vạng, Hỏa Diệu muốn tìm Tiêu Dao thả diều đom đóm, thấy Long Ngạo, Vân Huyền, Giang Mạt Hàn đều ở trong viện, vẻ mặt mờ mịt : “Các ngươi đều ngồi yên ở đây làm cái gì?”

      Vân Huyền thản nhiên : “Đợi tiểu sư đệ.”

      “Sư đệ ở trong phòng?” Hỏa Diệu nghi hoặc hỏi.

      Long Ngạo bĩu môi : “Ta buổi trưa tới rồi, biết nơi nào!”

      Giang Mạt Hàn có chút lo lắng : “Có thể hay gặp chuyện may?”

      Hỏa Diệu xua tay : “Trong Thần Y cốc, xảy ra chuyện gì!”

      Vân Huyền nhíu mày : “Trừ phi ở trong Thần Y cốc.”

      Bắc Trần Phong chậm rãi vào sân, lạnh lùng : “ xác thực có trong Thần Y cốc, sáng sớm hôm nay bị Hoa Lạc Ly mang xuất cốc, sư phụ hạ lệnh, làm cho chúng ta tìm.”

      “Cái gì! Hoa Lạc Ly lại đem sư đệ quải chạy!” Hỏa Diệu cơ hồ bạo ngược quát, bởi vì cảm xúc khống chế được, ánh mắt nháy mắt biến thành màu vàng, lóe nồng đậm lửa giận.

      Mặt Giang Mạt Hàn cũng đông lạnh thành ngàn năm hàn băng, đem Hoa Lạc Ly hận sâu, mấy ngày nay tựa hồ vẫn đều tìm Tiêu đệ.

      Long Ngạo vươn vai, bất đắc dĩ : “Ta xem Hoa Lạc Ly thương tổn tiểu sư đệ, gần đây tựa hồ ngay cả xú sư đệ cũng chọc, chỉ có mình ta trêu tức tiểu xú sư đệ, ta đều nhanh nhàm chán đến chết!”

      Vân Huyền ngưng trọng : “Nếu như gặp được ác nhân muốn thần khí làm sao bây giờ? tại tiểu sư đệ cùng Hoa Lạc Ly đều là tùy thời gặp nguy hiểm!”

      Long Ngạo miễn cưỡng : “Thần khí lợi hại như vậy, cho dù trăm ngàn người công kích bọn họ, Hoa Lạc Ly tùy tay đánh đàn phải đều giải quyết! Ở trong này đợi ngày, nếu sớm biết xú xú xuất cốc, ta cũng đợi, lãng phí thời gian ta luyện kiếm!”

      Bắc Trần Phong lạnh như băng : “Mặc kệ ngươi có nguyện ý tìm hay , sư phụ hạ lệnh, ngươi nhất định phải tìm.”

      Lúc này, Yến Vô Ngân cũng tiến đến, lộ vẻ tuấn mỹ hữu lễ mỉm cười : “Long Ngạo, coi như ra ngoài dạo.”

      Long Ngạo thản nhiên liếc mắt nhìn Yến Vô Ngân cái, miễn cưỡng gật gật đầu, bĩu môi : “Đều là tại tên Hoa Lạc Ly nhiều chuyện, mang xú xú ra ngoài cũng nơi nào!”

      “Đúng nha, nghiệt chết tiệt, chỉ biết quải sư đệ !” Hỏa Diệu giận nghiến răng nghiến lợi.



      “Hắt xì.” Hoa Lạc Ly đánh cái hắt xì.

      “Nhất định là có người nguyền rủa ngươi!” Tiêu Dao miệng ăn đồ ăn cười xấu xa .

      Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, cười nhạt : “Bọn họ hẳn là biết chúng ta xuất cốc, nhất định lại mắng ta đem ngươi bắt cóc.”

      Tiêu Dao tà tà gợi lên khóe miệng, nhíu mày : “Vốn chính là ngươi đem ta quải ra .”

      “Là chính ngươi nguyện ý theo ta ra .” Hoa Lạc Ly cười khổ .

      Tiêu Dao và Hoa Lạc Ly ở đại đường cùng hai người Linh Huyền Tử Hồ Mị cùng nhau ăn cơm, lúc này Linh Huyền Tử cùng Hồ Mị thực im lặng, chính mình tự ăn đồ ăn trong bát, tựa hồ nghĩ tham gia đối thoại của Hoa Lạc Ly cùng Tiêu Dao.

      Tiêu Dao hạ tay đẩy đẩy Hoa Lạc Ly, thấp giọng : “Hai người bọn phải vợ chồng, vậy rốt cuộc là quan hệ gì?”

      Hoa Lạc Ly bĩu môi, tà mâu nhìn về phía Linh Huyền Tử, cười : “Đối với người võ si mà , nữ nhân vĩnh viễn tính cái gì, chính là Hồ Mị nhất sương tình nguyện.”

      “Phải ?” Tiêu Dao trừng mắt nhìn , ngây thơ : “Nhưng là nếu như Hồ Mị nhất sương tình nguyện, kia vì sao Linh Huyền Tử đuổi nàng đâu? tại võ công Hồ Mị đủ để bảo vệ chính nàng.”

      “Nếu là đuổi được, mười mấy năm trước đuổi , Hồ Mị muốn , chết cũng quấn quít lấy , Linh Huyền Tử cũng có biện pháp.” Hoa Lạc Ly cười .

      Hồ Mị sắc mặt khẽ biến, lời của Tiêu Dao và Hoa Lạc Ly vừa nãy, nàng đều nghe vào trong tai, cảm thấy cười khổ, quả nhiên là như thế này, mắt người ở bên ngoài mắt ta chỉ là nhất sương tình nguyện, chính là ta liều chết quấn , mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.

      Hồ Mị buông bát đũa, cười : “Ta ăn no , các ngươi từ từ ăn.” xong, cũng đợi những người khác trả lời, liền rời .

      Linh Huyền Tử nhìn bộ dáng Hồ Mị lộ vẻ mỏi mệt, trong mắt lên tia thản nhiên ảm đạm, theo sau đứng lên : “Lạc Ly, có cái gì cần tìm ta, ta luyện công .”

      Hoa Lạc Ly mỉm cười gật gật đầu, nhìn theo Linh Huyền Tử rời .

      Tiêu Diêu cho là đúng, tiếp tục ăn cơm, Hoa Lạc Ly phủ ở bên tai Tiêu Dao thấp giọng : “Kỳ Hồ Mị cũng phải là nhất sương tình nguyện.”

      Tiêu Dao ngẩn người, mâu quang sáng ngời, nghe đến đây hứng thú, buông đôi đũa, : “Ta cũng hiểu được! Linh Huyền Tử nếu như muốn bỏ Hồ Mị sao lại cần khách khí? Mười mấy năm trước Hồ Mị cũng có võ công, Linh Huyền Tử võ nghệ cao cường như vậy, làm sao có thể đá được thiếu nữ tử cái gì cũng có, cho dù là vì bảo hộ nàng, muốn cho nàng học được bảo hộ chính mình, nhưng là tại Hồ Mị học xong võ nghệ, có thể đuổi nàng ! Võ nghệ đều là Linh Huyền Tử chỉ dạy, lại làm sao có thể đá được Hồ Mị, ràng là muốn đá .”

      Nghe vậy, Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, tán thưởng cười : “Năng lực quan sát tiểu Dao nhi rất mạnh, xác thực là như thế, cho dù Hồ Mị liều chết lại triền đánh, Linh Huyền Tử nếu muốn đá lại cần khách khí.”

      Tiêu Dao cười khổ cảm thán : “Ai, võ công cao tới đâu lại như thế nào? Làm ra vẻ quý trọng người tình như thế, nếu Hồ Mị rời , biết có hối hận hay !”

      Hoa Lạc Ly nhíu mày cười xấu xa : “Ngươi muốn biết, nếu như Hồ Mị rời , hối hận hay sao?”

      Tiêu Dao hơi hơi nheo lại ánh mắt, cẩn thận thăm dò ánh sáng trong mắt Hoa Lạc Ly, hồ nghi : “Ngươi là muốn…”

      Hoa Lạc Ly giảo hoạt cười xấu xa : “ hổ là nương tử tương lai nương của ta, cùng phu quân ta là lòng có linh tê nhất điểm thông*!”

      Tiêu Dao bĩu môi, tức giận : “Là trong ánh mắt ngươi tràn ngập chữ trộm!”

      Hoa Lạc Ly nhu nhu ánh mắt, lại nóng rực nhìn Tiêu Dao, nhíu mày cười : “ ở trong mắt ta, tràn ngập là chữ gì vậy?”

      Tiêu Dao ngây thơ trừng mắt nhìn , bĩu môi : “Mặc kệ ngươi!”

      Hoa Lạc Ly ôm lấy Tiêu Dao, tà mị cười : “Ngươi cũng thể để ý tới ta, muốn cho Linh Huyền Tử ra lời trong lòng, ngươi cần phải giúp cái đại ân!”

      Tiêu Dao lộ vẻ hoặc : “ mình ngươi làm được sao?”

      Hoa Lạc Ly nhíu mày cười : “Ngươi thấy khí chất của Linh Huyền Tử rất giống người?”

      *Chắc là lấy từ bài thơ này:

      Vô Đề:

      Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
      Hoạ lâu tây bạn quế đường đông.
      Thân vô thái phượng song phi dực,
      Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
      Cách toạ tống câu xuân tửu noãn,
      Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.
      Ta dư thính cổ ưng quan khứ,
      Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng

      Lý Thương

      Dịch nghĩa:

      Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi

      Bên tây lầu họa, phía đông nhà quế

      Thân ta có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao

      Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông

      Ngồi xa nhau chuốc ly rượu xuân nồng ấm

      Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng

      Ôi, nghe tiếng trống giục việc quan

      Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng.

      => Ý về tình đôi lứa, chỉ hai người có thể hiểu được lòng nhau mà cần phải ra.

      Chương 89 + 90: Lại bị bắt cóc (5)


      Tiêu Dao nhíu nhíu mày, nỉ non : “Linh Huyền Tử nhìn qua rất lãnh khốc đạm mạc, nhưng là tựa hồ còn rất tốt, biết ngươi là Hoa Lạc Ly liền đối với ngươi thực ôn nhu, tuy là có chút giống Bắc Trần Phong, đối với người xa lạ rất lạnh khốc, đối với người quen thuộc, trong lúc vô tình biểu lộ ra cái ấm áp.”

      Hoa Lạc Ly cười cực kỳ nghiệt, híp mắt xấu xa : “Phải thỉnh đến diễn tuồng kịch!”

      Tiêu Dao nhìn bộ dáng Hoa Lạc Ly nghiệt cười xấu xa, nháy mắt hiểu được đây tất nhiên chuyện tốt, xua tay : “ liên quan đến chuyện của ta, ngươi muốn thỉnh , chính mình thỉnh!”

      Hoa Lạc Ly vuốt cằm vẻ mặt bất đắc dĩ : “Ta thỉnh được , cần gì phải làm phiền tiểu Dao nhi xuất mã đâu?”

      “Ta cũng thỉnh được!” Tiêu Dao vừa muốn nhanh chân bỏ chạy, lại bị Hoa Lạc Ly nhéo phen.

      Hoa Lạc Ly cau mày, ánh mắt cực kỳ đồng tình : “Đều mười mấy năm, ngươi thấy Hồ Mị thực đáng thương sao? Nếu năm đó nàng Linh Huyền tử, bằng vào mỹ mạo của nàng, sớm gả cho hoàng thân quốc thích, như thế nào còn có thể ở lại Linh Thứu cung ra vẻ mị, ngày ngày còn muốn bị người ghét bỏ?”

      Tiêu Dao khẽ nhíu mày, trong đầu lên khuôn mặt mị của Hồ Mị, dùng cặp mắt mị kia để giấu giếm ảm đạm, lại bất đắc dĩ : “Ngươi muốn Bắc sư huynh làm cái gì?”

      Hoa Lạc Ly hơi hơi giận dữ : “Làm nữ nhân, buông tha cho người nàng lòng, tất nhiên tìm người tương tự tiếp tục kéo dài tình say đắm từ đáy lòng của nàng.”

      Tiêu Dao nhíu mày : “Ngươi muốn cho Bắc Trần Phong sắm vai người trong lòng Hồ Mị tại? Chỉ có biện pháp này?”

      Hoa Lạc Ly gật đầu cười nhạt : “Chỉ có khi nàng người khác, Linh Huyền Tử mới có thể tin tưởng nàng sắp sửa buông tha cho mình.”



      Sau khi xuất Thần Y cốc, Hỏa Diệu Bắc Trần Phong tổ, Yến Vô Ngân Long Ngạo tổ, Giang Mạt Hàn Vân Huyền tổ, phân công nhau tìm kiếm Tiêu Dao cùng Hoa Lạc Ly. Tiêu Dao cùng Hoa Lạc Ly vừa ly khai Linh Thứu cung, mới xuống núi liền gặp Hỏa Diệu cùng Bắc Trần Phong.

      Tiêu Dao kinh ngạc nhìn vẻ mặt kích động Hỏa Diệu, mờ mịt : “Các ngươi như thế nào tìm tới nơi này ?”

      Hỏa Diệu bĩu môi : “Sư đệ có bớt mặt, đối với dân chúng mà ấn tượng rất sâu, hơn nữa có nghiệt Hoa Lạc Ly này, hai mắt dân chúng tất nhiên thấy rất nhiều, đương nhiên tìm các ngươi thực dễ dàng!”

      Tiêu Dao hiểu gật gật đầu, Hỏa Diệu phi nhanh đến bên người Hoa Lạc Ly, phen muốn trảo cánh tay Hoa Lạc Ly , Hoa Lạc Ly phản ứng cực nhanh, cái lắc mình liền tránh thoát.

      nghiệt chết tiệt ngươi, bao nhiêu lần, ngươi cần vô thanh vô tức liền bắt cóc sư đệ!” Hỏa Diệu tức giận quát.

      Hoa Lạc Ly nhún vai, vẻ mặt vân đạm phong khinh : “Ta muốn mang ai, còn cần báo cáo cho ngươi! Ta là sư huynh ngươi, phải sư đệ ngươi!”

      Hỏa Diệu giận nghiến răng nghiến lợi, thanh thô thiển : “Ta lo lắng cho sư đệ!”

      “Đó là ngươi lo sợ đâu, nàng cùng ta ra ngoài, có cái gì nguy hiểm, ta bảo hộ !” Hoa Lạc Ly trắng mắt liếc nhìn Hỏa Diệu cái, lại thấp giọng : “Đừng quên, chúng ta là người cùng nhóm!”

      Hỏa Diệu kinh ngạc nhíu mày, cũng lại trách cứ, lại đối với Tiêu Dao hỏi han ân cần : “Sư đệ, Hoa Lạc Ly có khi dễ ngươi hay a? Có ăn no hay , buổi tối ăn cái gì, ngươi như thế nào mặc ít quần áo như vậy, có lạnh hay …” (Chuối: ra Hoả Diệu còn có công phu lãi nhãi =.:)

      Tiêu Dao che miệng Hỏa Diệu, cười khổ : “Ta tốt lắm!”

      Bắc Trần Phong tiến lên lạnh lùng : “Nếu có việc gì, chúng ta đây về Thần Y cốc , sư phụ thực lo lắng cho ngươi!”

      Tiêu Dao tiến lên, đột nhiên ân tình cười : “ quan hệ, tìm người trở về báo cái bình an là tốt rồi, chúng ta còn muốn lại ngoạn vài ngày.”

      Bắc Trần Phong khẽ gật đầu, trầm giọng : “Hỏa Diệu ngươi lưu lại bảo hộ sư đệ, ta trở về cùng sư phụ bẩm báo.”

      Tiêu Dao giữ chặt Bắc Trần Phong, lại đối với Hỏa Diệu : “Hỏa sư huynh, ngươi trở về cùng gia gia bẩm báo!”

      Hỏa Diệu ngạc nhiên chỉ vào mặt mình, vẻ mặt ai oán : “Ta? Vì sao là ta? Ta cũng muốn cùng sư đệ cùng nhau ngoạn! Làm cho Bắc sư huynh trở về tốt rồi!”

      Tiêu Dao khoát tay áo : “Này thể được, Bắc sư huynh còn có việc khác!”

      “Ta cũng muốn cung sư đệ cùng nhau ngoạn!” Hỏa Diệu nháo lên được tự nhiên .

      Tiêu Dao lên trước, bất đắc dĩ tựa vào bên tai Hỏa Diệu giọng : “Hỏa sư huynh, ta có tình trọng yếu cần nhờ Bắc sư huynh, lần này liền phiền toái ngươi về, chờ ta hồi cốc, ta và ngươi mình ra ngoạn, được ?”

      Vừa nghe có thể mình cùng Tiêu Dao ngoạn, Hỏa Diệu nhãn tình sáng lên, lên tia kim quang, mỗi khi kích động cùng cảm xúc ổn định, liền khó có thể khống chế đôi mắt vàng.

      “Sư đệ, ta trước, ngươi sớm trở về, nhớ hứa hẹn của chúng ta nga!” Hỏa Diệu cao hứng phấn chấn ly khai.

      Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, vừa nãy tiểu Dao nhi cùng Hỏa Diệu khe khẽ , , căn bản nghe ràng lắm, đợi Hỏa Diệu rời , tà mị cười : “Tiểu Dao nhi, ngươi là như thế nào đem lừa trở về ?”

      “Cái gì lừa trở về? Đừng khó nghe như vậy!” Tiêu Dao giảo hoạt cười xấu xa : “Là Hỏa Diệu đau ta, cho nên nghe lời ta trở về!”

      Hoa Lạc Ly hồ nghi nhìn Tiêu Dao, Tiêu Dao để ý tới , lại đến trước mặt Bắc Trần Phong, cười : “Bắc sư huynh, gia gia có phải hay phân phó ngươi phải tìm được ta?”

      Bắc Trần Phong thản nhiên gật đầu.

      “Kia gia gia có phải hay , sau khi tìm được ta, muốn ngươi bảo hộ ta?”

      Bắc Trần Phong vẫn như cũ gật đầu .

      “Kia gia gia có phải hay , nếu bên ngoài ta gặp được phiền toái, ngươi phải toàn lực giúp đỡ?”

      Bắc Trần Phong hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn như cũ gật đầu.

      “Sư mệnh nan vi, cho nên ngươi đều dựa theo gia gia phân phó làm đúng hay ?”

      Bắc Trần Phong rốt cục nhịn được, trầm giọng : “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì, thẳng !”

      Tiêu Dao nghịch ngợm cười : “Bắc sư huynh là người sảng khoái! Cũng phải chuyện khó gì, chỉ cần ngươi diễn tuồng kịch!”

      Bắc Trần Phong trầm thấp : “Diễn cái gì?”

      “Cho ngươi sắm vai vị hôn phu của mỹ nhân!” Tiêu Dao giảo hoạt cười xấu xa .

      Bắc Trần Phong theo bản năng lắc đầu.

      Tiêu Dao nhíu mày : “Ngươi ràng nhận được gia gia phân phó, phải bảo vệ ta, muốn hiệp trợ ta, phải giúp đỡ ta…”

      Bắc Trần Phong ngắt lời : “Chuyện ta muốn làm, cho dù là mệnh lệnh của sư phụ, ta cũng làm!” xong, liền xoay người rời khỏi.

      Tiêu Dao nhíu mày nhìn về phía Hoa Lạc Ly, hơi xin giúp đỡ : “Ta thỉnh được! Tưởng nghĩ biện pháp!”

      Hoa Lạc Ly khẽ thở dài cái, cười khổ : “Cần làm nũng, học học chuyện thường ngày Hỏa Diệu hay làm, khẳng định chịu nổi!”

      “Nhưng là…” Tiêu Dao cúi mâu, bắt đầu có chút khó xử.

      Hoa Lạc Ly cũng muốn Tiêu Dao đối với người khác làm nũng, chính là Tiêu Dao muốn chính mình xuất chủ ý, chính mình cũng chỉ có chiêu này, lại gặp Tiêu Dao khó xử, cười : “Quên ! Dù sao chuyện của Hồ Mị cũng phải là chuyện chúng ta nên quản, chúng ta cần khó xử chính mình!”

      Tiêu Dao nghĩ nghĩ, vẫn là thực đồng tình Hồ Mị, liền mở miệng : “Ta thử xem!”

      Tiêu Dao chạy chậm đuổi theo Bắc Trần Phong, còn chưa mở miệng, Bắc Trần Phong lại ngắt lời : “ cần nhiều lời, ta diễn.”

      Tiêu Dao hơi hơi cúi hạ con ngươi, vốn định lôi kéo , dùng thanh ngọt ngào cầu , ai biết cứ như vậy nhận được chậu nước lạnh hắt xuống, Tiêu Dao trầm thấp : “Nữ tử kia rất đáng thương, Linh Huyền Tử mười mấy năm, nhưng là Linh Huyền Tử lại cố tình lạnh khọng nóng, kỳ Linh Huyền Tử cũng động tâm, chính là kém chút, cho nên ta muốn ngươi giả mạo thành vị hôn phu của nàng, như vậy Linh Huyền Tử tất nhiên ra tiếng lòng, có thể tác hợp bọn họ .”

      Bắc Trần Phong nhìn ánh mắt Tiêu Dao ảm đạm, lộ vẻ chần chờ, lại có chút được tự nhiên : “Ta diễn, sợ lừa được Linh Huyền Tử.”

      “Ngươi yên tâm, ta cùng Hoa Lạc Ly hỗ trợ!” Tiêu Dao vẻ mặt chờ mong nhìn Bắc Trần Phong.

      Ánh mắt Bắc Trần Phong khẽ nhúc nhích, sau lại thản nhiên gật đầu.

      Tiêu Dao kích động thôi, nắm tay Bắc Trần Phong trở về, cười : “Bắc sư huynh quả nhiên là người tốt ngoài lạnh trong nóng, chỉ biết đem mọi chuyện cho ngươi, ngươi cũng đồng tình giúp nàng!”



      “Như thế nào lại trở lại?” Hồ Mị nghi hoặc nhìn về phía Hoa Lạc Ly cùng Tiêu Dao, còn có lãnh khốc nam tử đột nhiên xuất , cảm thấy hơi mờ mịt, vì sao bọn họ lặng lẽ quay trở lại tìm đến mình?

      Hoa Lạc Ly tà mị cười : “Muốn biết mười mấy năm, Linh Huyền Tử đối với ngươi có tình nghĩa hay ?”

      Hồ Mị nheo lại ánh mắt, tò mò hỏi: “Ngươi biết nghĩ cái gì?” Ngược lại cảm thán : “Mười lăm năm, ta thủy chung biết, suy nghĩ cái gì!”

      Hoa Lạc Ly đem Bắc Trần Phong đẩy lên bên người Hồ Mị, lại ở phía dưới mũi Bắc Trần Phong dán lên chùm râu giả, vuốt cằm trêu tức cười xấu xa : “Tuy rằng Hồ Mị muốn ba mươi, nhưng là vẫn như cũ giống người mười lăm mười sáu, nhưng ra Bắc Trần Phong nhìn qua lại rất già, người biết, còn tưởng rằng hai mươi mấy tuổi đâu!”

      Sắc mặt Bắc Trần Phong khẽ biến đen, Tiêu Dao nhíu mày : “Ngươi làm sao chuyện như vậy, muốn Bắc sư huynh hỗ trợ, còn dám quở trách , cẩn thận hỗ trợ!”

      Hoa Lạc Ly gặp Tiêu Dao giúp đỡ Bắc Trần Phong, hơi hơi bĩu môi, thanh vài tia hương vị chua : “Ta !”

      “Ta cũng có cảm thấy đây là !” Tiêu Dao hừ lạnh .

      Tiêu Dao đối với Hồ Mị : “Hồ Mị tỷ tỷ, đến lúc đó ngươi chỉ cần làm bộ như đem tất cả tình cảm đối với Linh Huyền Tử đều chuyển dời đến người Bắc Trần Phong, lòng với Bắc Trần Phong, đến trước mặt Linh Huyền Tử cáo biệt! Nếu như Linh Huyền Tử đối với ngươi động tâm, tất nhiên cho ngươi !”

      Hồ Mị hơi hơi gợi lên khóe miệng, cẩn thận đánh Bắc Trần Phong bên người hồi lâu : “Người này nhưng ra có vài phần cùng tương tự, nếu là người khác, có lẽ tin tưởng, nhưng là tại đổi là người này, ta nghĩ nhất định tin!”



      Trong băng thất, Linh Huyền Tử khoanh chân ngồi ở khối đại băng, hàn khí bốn phía xung quanh giống như bị thân thể hấp thu, từng đợt nhè bao vây lấy .

      Lỗ tai Linh Huyền Tử khẽ nhúc nhích, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, trầm giọng hỏi: “Là Hồ Mị?”

      Hồ Mị khàn khàn : “Là ta.”

      Nghe thấy thanh Hồ Mị hơi khàn khàn, Linh Huyền Tử đột nhiên mở ra hai tròng mắt, ánh mắt lộ vẻ khẩn trương, sau khi mặc vào ngoại bào đến trước cửa, ánh mắt khôi phục bình tĩnh.

      Khi đẩy cửa ra, thấy Hồ Mị cùng nam tử mặt lạnh như băng đứng ở cửa chờ.

      là ai vậy?” Linh Huyền Tử cảnh giác hỏi.

      Hồ Mị hơi hơi cúi hạ con ngươi, ánh mắt lộ vẻ ảm đạm : “Mấy năm nay đa tạ ngươi chiếu cố, cám ơn ngươi dạy ta bản bảo hộ chính mình, ta biết ta vẫn quấn quít lấy ngươi, cho ngươi thấy phiền phức, cho ngươi cảm thấy mệt chết , cho nên ta muốn buông tha cho ngươi.”

      Bắc Trần Phong dựa theo lời Hoa Lạc Ly dạy lúc nãy, đợi Hồ Mị xong những lời này, từng bước tiến lên, đem Hồ Mị kéo đến phía sau, trầm giọng : “Ta là vị hôn phu của nàng, Mị nhi muốn đáp ứng tháng sau gả cho ta.”
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 91: Gia hương Hoả Diệu


      Linh Huyền Tử nao nao, lại thản nhiên : “Chúc mừng ngươi, rượu mừng ta chỉ sợ rảnh tới uống, nhưng lễ ta phái người đưa đến.”

      xong liền đóng cửa lại, thậm chí cũng nhìn đến phản ứng của Hồ Mị.

      Nhìn cửa phòng đóng kín lại, dưới chân Hồ Mị mềm nhũn, Bắc Trần Phong tiến lên đỡ nàng, trốn từ nơi bí mật gần đó Hoa Lạc Ly cùng Tiêu Dao chậm rãi ra.

      Hoa Lạc Ly vừa nãy vẫn nhìn chăm chú vào Linh Huyền Tử, biết là Linh Huyền tử che giấu quá sâu, hay là đối với Hồ Mị có tình ý, Hoa Lạc Ly thậm chí cho rằng ánh mắt cười nhạt trước kia của , là do mình bị ảo giác nhìn nhầm.

      Hồ Mị khóc, nàng cười, cười rất đẹp, tiếng cười tựa hồ thực vui sướng, nhưng là

      khuôn mặt tươi cười lại làm cho người ta cảm giác so với khóc càng thê lương hơn.

      Linh Huyền Tử dựa vào ở cửa, nghe tiếng cười ngoài cửa, hơi hơi nhíu mày.

      Nàng thực vui vẻ , tiếng cười so với khi ở cùng ta càng vui vẻ, càng sung sướng.

      Người nọ nhìn qua thực thích hợp với nàng, mặc dù có vài phần cùng mình tương tự. Nàng hạnh phúc ? theo chính mình mười lăm năm, nàng hẳn là mệt chết , hi vọng người nọ cho nàng hạnh phúc

      Lệ theo khóe mắt chảy xuống, thân mình Linh Huyền Tử vô lực ngồi xổm xuống. Hôm nay nàng tức giận, đợi lâu như vậy, nàng rốt cục phát cáu, ở trước mặt Lạc Ly quở trách chính võ si.

      Vốn tưởng rằng tối nay có thể cho nàng kinh hỉ, ở thời điểm nàng kiên nhẫn, chính mình lấy phương thức chủ động cho nàng, cần vì mình mà trả giá, ngẫu nhiên cũng có thể giống như nữ tử nhà khác mà giận dỗi, chính mình thích nàng tự nhiên, mà phải bởi vì ý tứ của mình mà tự thay đổi chính nàng. Nhưng là hết thảy đều chậm…

      Linh Huyền Tử lau nước mắt khoé mắt, giơ lên chút cười khổ, khi đẩy cửa ra, ngoài cửa còn người.

      chậm rãi đến phòng cách vách, đẩy xe pháo hoa, cười khổ nhìn pháo hoa lâu lâu.

      Nàng thực thích pháo hoa, pháo hoa rất đẹp, mỗi lần đều tình nguyện xem mình, để cho người khác thưởng vẻ đẹp của nó.

      Vốn định hôm nay đốt pháo hoa, cho nàng, pháo hoa tuy hết hết, nhưng lại làm cho người ta để lại trí nhớ kho quên, tuy rằng nó hết, nhưng lại vĩnh viễn ở lại trái tim, giống như vĩnh viễn nở rộ.

      Nhưng là…

      Linh Huyền Tử lấy ra mồi lửa, cười nhạt châm pháo hoa.

      “Nàng tại hẳn là cùng nam tử kia ly khai ?” Linh Huyền Tử nhìn pháo hoa nở rộ thào tự , ngay cả chính mình cũng có phát , thanh muốn khàn khàn trầm thấp.



      Trở lại trong phòng Hồ Mị vẫn trầm mặc , Bắc Trần Phong nhíu mày nhìn về phía Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Dao bĩu môi nhìn về phía Hồ Mị.

      Trong phòng mảnh yên tĩnh, có người chuyện, mọi người cũng biết nên cái gì đó.

      Tiêu Dao nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy pháo hoa nở rộ, đánh vỡ yên tĩnh : “Hồ Mị tỷ tỷ, đến xem pháo hoa , đem vui đều quên, pháo hoa đẹp!”

      Hồ Mị khẽ nhíu mày, pháo hoa? Nàng vọt tới phía trước cửa sổ, nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, sửng sốt lâu.

      phóng sao?

      Chính mình rồi, liền như vậy vui vẻ? Vui vẻ đến phóng pháo hoa chúc mừng?

      Trong mắt đẹp lên tia hận ý, Hồ Mị đột nhiên bay ra cửa sổ, Tiêu Dao muốn ngăn đón, lại kịp, Hồ Mị hướng tới phương hướng phóng pháo hoa mà .

      Hoa Lạc Ly ôm lấy Tiêu Dao đuổi theo, Bắc Trần Phong cũng theo sau đó.

      vào nơi phóng pháo hoa, Hoa Lạc Ly gặp Linh Huyền Tử cùng Hồ Mị bốn mắt nhìn nhau, có mạo muội tiến lên, mà là đến chỗ tối, Bắc Trần Phong cũng tự nhiên theo sau đó.

      “Ngươi liền vui vẻ như vậy? Đuổi được cái đuôi là ta liền vui vẻ phóng pháo hoa chúc mừng?” Hồ Mị giận trừng mắt, gắt gao cắn môi dưới, cho mình khóc ra tiếng.

      Linh Huyền Tử kinh ngạc nàng xuất , vốn tưởng rằng nàng cùng nam tử kia rời , lại nghĩ rằng nàng lại trở lại, tim đập rất nhanh, cái loại vui sướng này, làm cho chính mình khẩn cấp muôn ôm nàng, chỉ có khi mất , mới hiểu được, chính mình sớm thói quen có nàng tồn tại, thể rời khỏi nàng.

      Linh Huyền Tử gắt gao nắm chặt quyền đầu, làm cho chính mình trấn định, trầm giọng hỏi: “Ngươi tháng sau liền phải lập gia đình, ta thể trình diện, cho nên muốn vì ngươi mà phóng pháo hoa, cho ngươi cao hứng.”

      Hồ Mị hơi hơi nheo lại ánh mắt, cười vô lực : “Ta đây hẳn là cám ơn ngươi?”

      Linh Huyền Tử trầm mặc lát, lại thản nhiên : “Chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi.”

      “Ta hạnh phúc là tốt rồi? Ngươi hi vọng ta hạnh phúc sao?” Trong mắt Hồ Mị thậm chí lên tia tuyệt vọng.

      Linh Huyền Tử gật đầu .

      “Ta hạnh phúc là tốt rồi?” Hồ Mị nở nụ cười lạnh, thanh lạnh như băng vô lực : “Ta biết , hạnh phúc ta muốn là cái gì! Nhưng là ngươi lại chưa từng cho ta điểm ánh mắt để ý! Ta biết rời ngươi, ta căn bản có khả năng có hạnh phúc , người ta là ngươi, chính là ngươi, mười lăm năm qua, chưa bao giờ thay đổi qua! Gả cho người khác, ta hạnh phúc!”

      Nghe vậy, Linh Huyền Tử nhắm mắt lại, trầm mặc lâu lâu, lại hơi khàn khàn : “Nếu như hạnh phúc, cần gả.”

      lấy chồng? Chẳng lẽ muốn ta độc cả đời?” Hồ Mị châm chọc nở nụ cười.

      Linh Huyền Tử nhìn Hồ Mị, sau hồi, trầm thấp : “Ta cùng ngươi cả đời.”

      “Ngươi theo giúp ta cả đời…” Hồ Mị lặp lại nỉ non, mất thần nhìn cặp con ngươi Linh Huyền Tử chân thành, lại giơ lên chút cười khổ, chậm rãi mở miệng : “Giống như mười lăm năm cùng nhau làm bạn? Vậy cần!”

      Linh Huyền Tử khẽ lắc đầu, lại chậm rãi vạch trần cái khăn che mặt, hé ra khuôn mặt che giấu, khuôn mặt đủ để người kinh thiên nháy mắt ra, cái miệng của mang theo chút ấm áp mỉm cười, ôn nhu : “Gả cho ta.”

      Hồ Mị toàn thân cứng đờ, lại thể tin lắc đầu, cười khổ nỉ non : “Ta lại nằm mơ, ta như thế nào lại nằm mơ mộng hoang đường như vậy, nhưng là vì sao mộng hôm nay ràng như vậy, ta thích mộng như vậy, tỉnh lại hết thảy đều trở lại nguyên điểm, ta càng thương tâm hơn, ta thích mộng như vậy…”

      Linh Huyền Tử đột nhiên ôm chặt lấy Hồ Mị, là mười lăm năm qua, lần đầu tiên chủ động ôm nàng, lần đầu tiên cảm thụ độ ấm người nàng, nàng rất gầy, vì sao lại gầy như thế, thấp giọng an ủi : “Đây phải mộng, là , hết thảy đều là .”

      Hồ Mị kinh ngạc cảm thụ được độ ấm từ người đối phương truyền đến, khàn khàn : “ …”

      Hồ Mị hồ nghi tinh tế tìm tòi nghiên cứu người trước mắt, kỳ mười lăm năm qua, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua diện mục chân chính của Linh Huyền Tử, mỗi lần tay vừa muốn lấy khăn che mặt của , muốn đẩy ra chính mình, khinh công ly khai.

      Nhìn nam tử giống như quen thuộc, lại xa lạ, nhìn cặp tròng mắt kia quang hoa nội liễm*, tay Hồ Mị đưa xuống dưới mũi dò xét hơi thở, lại khẳng định là , cũng phải người khác giả trang.

      *quang hoa nội liễm: Ý chỉ đôi mắt giấu hết tài hoa bên trong.

      Trong lòng tia rung động, tia xong, tia yên…

      , cũng phải mộng, như vậy vừa nãy muốn thú chính mình là ? Mười lăm năm, chạm đến nội tâm sâu thẳm của , nàng tiến vào nơi đó rồi sao?
      Chương 92: Gia hương Hoả Diệu (2)


      Hồ Mị hai tay có chút khiếp đảm hoàn ở cổ Linh Huyền Tử, mũi chân nhón lại, hôn lên cánh môi mang theo tia thanh lương kia.

      Linh Huyền Tử có cự tuyệt, mà là gắt gao chế trụ lưng Hồ Mị lưng, cúi đầu xuống, dính sát vào môi nàng, Hồ Mị cả kinh, mắt đẹp nhắm lại, cảm nhận được thân thể thiếp lại gần, còn có hương tươi mát thanh nhã băng hàn, thân mình trong nháy mắt đột nhiên trở nên cứng ngắc.

      Linh Huyền Tử gặp Hồ Mị sửng sốt, ánh mắt lên tia như có như cười xấu xa, tay dán chặt khuôn mặt Hồ Mị, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong miệng nàng, mềm nhấm nháp đôi môi ngọt lành khát vọng lâu.

      Trốn ở bên Hoa Lạc Ly gợi lên chút tà mị mỉm cười, tựa hồ có cảm giác rất thành tựu khi nhìn màn này, tuy rằng phải lúc Bắc Trần Phong xuất , Linh Huyền Tử biểu lộ tiếng lòng, tuy rằng kết quả có thể có chút ngờ được, nhưng đều giống nhau là kết cục tốt.

      Bắc Trần Phong vốn bội phục nữ tử này có thể đơn phương nam tử này mười lăm năm, tại nhìn thấy kết cục viên mãn này, từ trong lòng chúc phúc bọn họ.

      Tiêu Dao nháy đôi mắt to linh động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai cái miệng đối nhau, người hôn lâu, buồn bực mở miệng : “Bọn họ hôn lâu mệt sao?”

      Hoa Lạc Ly cùng Bắc Trần Phong đều là sửng sốt, lại đồng thời tiến lên che ánh mắt Tiêu Dao.

      Bắc Trần Phong lạnh như băng : “Ngươi còn quá , nên biết.”

      Hoa Lạc Ly tà cười : “Tương lai, ta cho ngươi biết!”

      Bắc Trần Phong ngạc nhiên nhìn về phía Hoa Lạc Ly, Hoa Lạc Ly tà mị cười : “Ta chẳng qua dỗ tiểu Dao nhi, ngươi cần nghĩ là !”

      “Vì sao che khuất ánh mắt ta!” Tiêu Dao mờ mịt nhíu mày, muốn giãy dụa, lại bị Hoa Lạc Ly phen ôm lấy, khinh công ôm trở về phòng lúc trước Hoa Lạc Ly chịu nội thương.

      Trở lại trong phòng, Bắc Trần Phong thản nhiên nhìn Tiêu Dao, Hoa Lạc Ly cười tà nhìn vẻ mặt Tiêu Dao buồn bực.

      Tiêu Dao thanh ai oán : “Vì sao đem ta ôm trở về, ta còn nghĩ nghe bọn họ lại về cái gì đâu!”

      Hoa Lạc Ly tà mị cười xấu xa : “Có số việc, cần ngôn ngữ biểu đạt, bọn họ dùng tứ chi biểu đạt, nên chúng ta có phương tiện xem!”

      “Tứ chi?” Tiêu Dao khó hiểu nháy ánh mắt.

      Bắc Trần Phong lạnh như băng nhìn về phía Hoa Lạc Ly, lại trầm giọng trách cứ vẻ mặt tò mò Tiêu Dao : “Mặc kệ bọn họ như thế nào, cũng phải chuyện của chúng ta nên quản!”

      Tiêu Dao ngạc nhiên bĩu môi bất mãn : “Nếu phải chúng ta hỗ trợ, bọn họ làm sao có thể cùng chỗ, đều đợi mười lăm năm đâu! chừng còn có thể lại đợi thêm mười lăm năm nữa!”

      Bắc Trần Phong thản nhiên nhìn nhìn Tiêu Dao, lựa chọn để ý tới .

      Hoa Lạc Ly đánh ngáp cái, : “Nơi đây loạt phòng đều là phòng , Bắc Trần Phong ngươi ngủ thẳng cách vách thôi.”

      Bắc Trần Phong nhíu mi : “Ta nghĩ tới ở trong này qua đêm, tình muốn xong xuôi, chúng ta về Thần Y cốc!”

      Hoa Lạc Ly chỉ chỉ sắc trời ngoài cửa : “Đều muốn giờ tý, ngươi phải về Thần Y cốc? Chờ ngươi trở về, trời đều sáng, ở trong này nghỉ ngơi chút, ngày mai sáng sớm lại về.”

      Bắc Trần Phong bắt đầu trầm tư, Tiêu Dao cũng đánh ngáp cái, Bắc Trần Phong gặp bộ dáng Tiêu Dao mệt mõi, liền phen ôm lấy Tiêu Dao, trầm giọng : “Ta đáp ứng sư phụ bảo hộ sư đệ, hôm nay ta cùng Tiêu Dao cái phòng.”

      “Cái gì!” Tiêu Dao cùng Hoa Lạc Ly đều là cả kinh, trăm miệng lời quát.

      Bắc Trần Phong căn bản có để ý tới hai người kinh ngạc, mà là ôm Tiêu Dao liền ra ngoài, Hoa Lạc Ly phi thân tiến lên ngăn lại, muốn ôm lấy Tiêu Dao, lại bị Bắc Trần Phong né tránh.

      “Phóng ta xuống dưới, ta cần cùng ngươi ngủ!” Tiêu Dao từ chối .

      Bắc Trần Phong nhíu mày, trầm thấp : “Nơi này chung quy là tà giáo, ngươi người ngủ có nguy hiểm.”

      Hoa Lạc Ly hát đệm : “Ta phải người sao? Tiểu Dao nhi, ngươi cùng , ngươi nguyện ý cùng ta ngủ!” Hoa Lạc Ly dùng sức hướng tới Tiêu Dao nháy mắt.

      Tiêu Dao bĩu môi, so với cái gì cũng biết Bắc Trần Phong, chính mình tình nguyện cùng Hoa Lạc Ly ngủ, Tiêu Dao thấp giọng được tự nhiên : “Ta muốn cùng Lạc Ly sư huynh ngủ.”

      Bắc Trần Phong cảm thấy hiểu sao lại có loại cảm giác thất bại, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”

      “Cái kia…” Tiêu Dao nhíu mày, biết trả lời như thế nào.

      Hoa Lạc Ly tà mị trêu tức : “Ta so với ngươi gầy! Ngươi như vậy cường tráng, vạn cả đêm cùng tiểu Dao nhi ngủ đẩy ra giường, áp phá hư làm sao bây giờ! Hơn nữa nơi này giường đều như vậy, cùng ngươi ngủ chung, nhất định thực chật!”

      Tựa hồ lý do này coi như được , Bắc Trần Phong chậm rãi buông Tiêu Dao, lớn tiếng đối với Hoa Lạc Ly : “Bảo vệ tốt !”

      Hoa Lạc Ly tà cười : “Ngươi yên tâm, ta nhất định chặt chẽ ôm ngủ, tấc cũng rời bảo hộ !”

      Đợi sau khi Bắc Trần Phong rời , Hoa Lạc Ly liền ước gì đem Tiêu Dao lừa giường, “Tiểu Dao nhi mệt nhọc , nơi này ban đêm lạnh, ngươi lạnh liền ôm chặt ta! Chúng ta lên giường ngủ !”

      Tiêu Dao hơi hơi nheo lại con ngươi, ánh mắt lên tia giảo hoạt : “Hoa Lạc Ly, nam nữ thụ thụ bất thân!”

      Hoa Lạc Ly giả ngốc : “Nào có nữ nhân? Sư đệ phải lúc trước chính mình là nam tử hán sao? Chúng ta hai cái đại nam nhân, có trao nhận thân, hẳn là trao nhận thân mới đúng!”

      Tiêu Dao tức giận trắng mắt liếc nhìn Hoa Lạc Ly cái, lại đem chăn cùng gối đầu giường đều ném , vứt cho Hoa Lạc Ly : “Ngươi biết ta là nữ, ngủ đất!”

      xong, Tiêu Dao liền ngủ thẳng giường, nghiêng người mà nằm, đưa lưng về phía Hoa Lạc Ly.

      Hoa Lạc Ly bĩu môi, lòng muốn lên giường ngủ, lại chậm rãi tới gần mép giường, Tiêu Dao liền xoay người, đưa đẩy ra, buồn bực : “Ngươi biết ta là nữ, còn muốn cùng ta ngủ, ngươi như thế nào lại biết xấu hổ như vậy a!”

      Hoa Lạc Ly tà mị cười xấu xa : “Chúng ta phải muốn ngủ qua sao? Ngủ lần là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ!” Gặp Tiêu Dao mặt đổi sắc, vẫn như cũ đồng ý chính mình lên giường, vẻ mặt lại buồn rầu cùng ủy khuất : “Tiểu Dao nhi, núi lạnh như vậy, gió đêm lớn như vậy, ngươi bỏ được cho ta ngủ đất, nếu ta sinh bệnh làm sao bây giờ?”

      Tiêu Dao nheo lại ánh mắt, nhíu mày cười : “Bị bệnh, ta giúp ngươi châm cứu là được!”

      Hoa Lạc Ly thất bại cúi hạ đầu, còn muốn gì, thấy Tiêu Dao muốn ở trong tay áo lấy đồ, xuất ra cây ngân châm bạc quang lóng lánh, tặc cười : “Cũng có thể châm trước mấy phát, phòng ngừa sinh bệnh!”

      Hoa Lạc Ly liền xua tay, đem chăn cùng gối đầu phóng đất, bất đắc dĩ : “Ta ngủ đất là được!”

      Tiêu Dao thấy bộ dáng thất bại của , khỏi che miệng cười trộm.

      Hoa Lạc Ly sầu khổ nỉ non : “Ta rốt cục biết ta vì sao sửa được tật xấu sợ ngứa, nguyên lai là do nương tử tương lai của ta lại đáng sợ như vậy, trách được ta lại sợ!”

      Nghe vậy, Tiêu Dao phỉ nhổ : “Ai là nương tử tương lai của ngươi, cần tùy tiện bậy!”

      Hoa Lạc Ly còn phân tích : “Có thể làm cho Hoa Lạc Ly ta sợ hãi, cũng chỉ có châm bạc của ngươi! Nếu như sợ ngứa là sợ nương tử, nương tử của ta cũng liền tất nhiên là ngươi tiểu Dao nhi!”

      Tiêu Dao hừ lạnh tiếng, thanh thô thiển : “Ta muốn ngủ, cùng ngươi chuyện!”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 93:

      Khói lửa trôi qua, trăng tròn lại sáng, ở giữa rừng lan, hai con người đẹp tựa tiên gắt gao ôm lấy nhau , ngẫu nhiên từng làn gió thổi qua , nhưng tựa hồ chẳng thể nào có thể phá khí hạnh phúc này .

      Ôn nhu liếm thỉ, trằn trọc doãn hấp, Linh Huyền tử cảm thấy thiên hạ trong lòng mình là ngọt , vì sao đến tận bây giờ mới biết a .

      Cảm giác thân thể của thiên hạ dần dần thả lỏng, hô hấp khi khinh khi trọng, tựa hồ muốn chìm đắm trong nụ hôn ấy, Linh Huyền tử hơi hơi nheo lại ánh mắt, bàn tay bắt đầu an phận .

      Hồ Mị dần thanh tỉnh , con ngươi hơi co lại, hàng lông mi dài chớp động , ngăn lại tay của Linh Huyền Tử , cho lộn xộn, thân mình trong nháy mắt lui lại .

      Linh Huyền Tử cảm giác người thấy , kinh ngạc mở tuấn mâu, ánh mắt lây dính tia tình dục, tia vụ sắc, tia mê mang, khó hiểu nhìn khuôn mặt buồn bực của Hồ Mị , “Mị nhi, làm sao vậy?”

      “Ngươi hỗn đản!” Hồ Mị đột nhiên chửi ầm lên .

      Linh Huyền Tử kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng , khó hiểu : “Ta làm sao hỗn đản ?”

      “Ngươi…” Hồ Mị muốn gì đó , lại cắn cắn môi , xoay người rời khỏi.

      “Mị Nhi, ngươi đâu ?” Linh Huyền Tử bước vội tới ngăn cản Hồ Mị.

      “Tháng sau ta phải lập gia đình !” Hồ Mị hừ lạnh : “Ngoài tìm vị hôn phu ra, ta còn có thể nơi nào?”

      phải gả cho ta sao? Ta mới là vị hôn phu của ngươi!” khuôn mặt trích tiên của Linh Huyền Tử , lên tia cười xấu xa.

      Hồ Mị vẻ mặt buồn bực : “Ngươi là ai? Ta biết ngươi!”

      “Rốt cuộc là làm sao vậy? Vừa mới phải rất tốt sao? Ta mới là hạnh phúc của ngươi!” Linh Huyền Tử buồn rầu nhíu mày.

      Hồ Mị hừ lạnh : “Mười lăm năm qua, ta ngày ngày đêm đêm trông ngóng ngươi thú ta, nhưng rồi ngày ngày đêm đêm thất vọng, năm ngàn bốn trăm bảy mười lăm ngày, năm ngàn bốn trăm bảy mười lăm đêm, ta cuối cùng mơ thấy ngươi thổ lộ với ta , nhận ta, nhưng là lần lượt tỉnh dậy, lần lượt thất vọng! tại ta có người muốn kết hôn với ta , ngươi lại đột nhiên muốn lấy ta, chờ ta cự tuyệt người nọ, ngươi lại đổi ý, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta tin ngươi!”

      Linh Huyền Tử trong chốc lát hiểu được , nguyên lai nàng là cố ý khó xử chính mình, muốn trả thù uất ức mười lăm năm qua ! Bất quá mấy ngày liền đều tính ràng như vậy , mấy ngày nay,nàng đúng là dễ dàng mà!

      Linh Huyền Tử mạnh mẽ ôm Hồ Mị vào lòng, sủng nịch mỉm cười : “Tối nay liền động phòng hoa chúc, phá đồng tử thân , ta làm sao có thể đổi ý đâu?”

      Hồ Mị sửng sốt, muốn giãy, lại phát chính mình thực tham luyến ôm ấp của , thậm chí muốn đẩy ra.

      Bên trong lạnh như băng , lại trình diễn cảnh nóng rực , mỗi lần cá nước thân mật, tựa hồ xóa hết mười lăm năm oan khí, ngay cả đợi mười lăm năm, ngay cả thực giận làm khổ nàng mười lăm năm, nhưng là hết thảy tựa hồ ở lần lượt đánh sâu vào chậm rãi quên mất, đêm nay mê say chẳng thể nào nhớ nợ cũ .

      Linh Huyền Tử thích ý chậm rãi nhắm mắt lại, vỗ về sợi tóc của thiên hạ trong lòng mình , thấp giọng khẽ cười : “Vì ngươi, nội lực của hoàn toàn biến mất , tương lai ngươi phải bảo vệ ta!”

      Hồ Mị hơi hơi nhíu mi, mở ra hai tròng mắt có chút mắt nhập nhèm mỏi mệt , ” Nội lực của ngươi?”

      Linh Huyền Tử ôn nhu nhìn nàng, cười : “Quyết định dùng thân thể đồng tử tu luyện nội lực Hắc Long , vậy tất nhiên thể hư thân, khi hư thân, tự nhiên phá công.”

      Trong mắt Hồ Mị lên tia thản nhiên ảm đạm, hơi khàn khàn : “Ngươi hối hận sao?”

      Linh Huyền Tử thực khẳng định lắc lắc đầu : “Nếu muốn thoát , lại có cái gì có thể hối hận , tương lai chỉ sợ cừu gia tìm tới cửa!”

      “Cừu gia?” Hồ Mị nhíu mày, ngưng trọng : “Là những người năm đó ?” Hồ Mị đến nay vẫn nhớ những người muốn làm bẩn mình, năm đó Linh Huyền Tử đả thương bọn họ , kết hạ thù , những người đó tại cư nhiên trở thành chưởng môn bang phái có thực lực trong chốn võ lâm .

      Ánh mắt Linh Huyền Tử gắt gao nhìn Hồ Mị, mềm xoa hai má của nàng , ôn nhu cười : “Ngươi biết ? Năm đó ở Hồ gia trang cứu ngươi, đều phải là cái gì trùng hợp.”

      Hồ Mị mờ mịt trừng mắt nhìn .

      Linh Huyền Tử khẽ cười : “Ta rất ngạc nhiên, mỹ nhân hình dáng như thế nào, mới trở thành Đệ nhất mỹ nhân của mọi người trong thiên hạ .”

      Hồ Mị ngạc nhiên : “Ngươi cũng là vì gặp ta mà đến?”

      Linh Huyền Tử cười tà , nâng lên cằm của Hồ Mị , hôn lên cánh môi của nàng , rồi lại trở về liếm liếm cánh môi của chính mình, cười xấu xa : “Bằng , ta êm đẹp Hồ gia trang làm cái gì đâu?”

      Hồ Mị bĩu môi, cười khổ : “Ngươi nhất định thất vọng nhỉ ? có đẹp như ngươi nghĩ , chính là thiên hạ đồn đãi quá mức khoa trương, cho nên sau đó ta quấn quít lấy ngươi, ngươi lại đem ta đuổi nhiều lần.”

      Linh Huyền Tử cười khổ : “ phải, ngươi rất đẹp, đẹp làm cho ta mất hồn, là vì đẹp mất hồn , làm cho ta dám giữ ngươi ở bên người, cho nên mới nhiều lần đuổi ngươi , bởi vì ta biết, cứu ngươi gặp phải phiền toái , ta tuyệt đối thể tham luyến vẻ đẹp của ngươi nếu như chiếm được ngươi, ta vốn có nội lực, liền thể bảo hộ ngươi! Chúng ta thành vợ chồng, ta lại có cách nào bảo hộ nương tử của ta, ta hỏng mất !”

      Ánh mắt Hồ Mị ảm đạm xuống, trầm thấp : “Đẹp phải là phúc, mà là họa.”

      Linh Huyền Tử tựa đầu lên lưng nàng , hít sâu hương khí độc hữu người nàng , : “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi có bị ta đuổi !”

      Hồ Mị nhíu mi cười khổ : “Là vì ta, ngươi mới chọc tới phiền toái.”

      Linh Huyền Tử cánh môi hôn lên cổ Hồ MỊ, đầu lưỡi khẽ liếm hương vị của nàng , mị hoặc cười : “Là ta nguyện ý ! Bất quá, ta giữ ngươi tại bên người, muốn chờ ngươi luyện thành võ nghệ, mới chậm rãi nhấm nháp! Mị Nhi, ngươi đúng là đồ ngốc , lần học qua 15 năm, làm cho ta chờ hảo nóng vội…” dùng sức mút vào này hồ mị cổ thượng tuyết trắng da thịt, như là cố ý trừng phạt nàng.

      đợi nàng? Hồ Mị hơi hơi nhíu mày, có chút hiểu được , nàng xác thực tư chất kém học chậm, làm cho dạy rất nhiều lần mới đến được thành tựu tại, nhưng nếu sớm ra nguyên nhân cự tuyệt , như vậy nàng nhất định gấp bội cố gắng, nhất định làm cho 15 năm ngắn lại !

      Hồ Mị buồn bực : “Mục đích của ngươi là muốn bồi dưỡng ta thành người có thể bảo vệ chính ta và ngươi, sau đó lại cùng chỗ với ta , cũng gì nhiều! Ngươi ra, ta cũng đau khổ lâu dài như vậy, nghĩ đến ngươi thích ta, cũng dùng mọi cách lấy lòng ngươi!”

      Linh Huyền Tử giở trò xấu tay nắm lấy thứ rất tròn của nàng , tà cười : “Ta chính là thích ngươi lấy lòng ta, sớm ra, ngươi lại làm sao có thể nóng vội như thế đâu? Vừa mới ngươi nhưng là rất phối hợp đâu! Chúng ta lại đến được ?”

      Hồ Mị buồn bực đẩy ra , gầm : “Ngươi là cố ý làm cho ta khó chịu! Làm cho ta nghĩ đến ngươi thích ta, cố ý chọc giận ta!”

      Linh Huyền Tử thấy nàng buồn bực, biết nàng là tức giận, hơi bi thương : “Nếu như ta tâm ý của chính mình , ngươi cho rằng người giang hồ cho ngươi thời gian dây dưa ở bên ta để học võ sao ? Nếu là năm đó ta cho ngươi, ta đem ngươi giữ ở bên người, là vì cho ngươi học võ, chỉ khi nào ngươi học thành võ nghệ, ta mới có thể cùng chỗ với ngươi, cho dù ta có nội lực, dùng võ nghệ của ngươi cũng có thể bảo vệ chu toàn hai chúng ta , nếu như ta như vậy , người giang hồ tất nhiên biết bí mật của ta, biết ta nếu phải đồng tử võ công tẫn phế, kia tất nhiên hạ mị dược hãm hại ta !”

      Hồ Mị gắt gao nhìn nỗi bi thương trong mắt Linh Huyền Tử , hơi hơi xê dịch thân mình, khẽ tựa vào trước ngực , ngón tay trêu đùa , : “Ngươi bảo hộ ta 15 năm , tương lai ta đến bảo hộ ngươi!”

      Ánh mắt Linh Huyền Tử sáng ngời, gắt gao ôm Hồ Mị vào trong ngực, ôn nhu cười xấu xa : “Chúng ta đây tiếp tục ?”

      Hồ Mị có đẩy ra , coi như là cam chịu, cúi đầu xuống, chặt chẽ che lại cánh môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt chui vàotrong miệng nàng , nhấm nháp mỹ vị, …

      Bầu trời tối đen , Hoa Lạc Ly mặt đất hơi hơi gợi lên chút tà tiếu, giường tiếng hít thở đều đều , hẳn là ngủ say.

      Hoa Lạc Ly ôm lấy chăn, rón ra rón rén đến bên giường, ánh trăng thản nhiên theo ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn gương mặt bên trái của bé con giường , trong mắt Hoa Lạc Ly lên tia sủng nịch ấm áp, tà tà cười xấu xa, trèo lên giường ôm lấy Tiêu Dao, nhắm mắt mà ngủ.

      Quàu , đồng giường cộng chẩm rồi * tung hoa *

      Lời của người sưu tầm: Truyện này là do bọn mình sưu tầm, phải edit nha các bạn, nếu các bạn muốn xem nhanh chương hay muốn edit chúng vui lòng nhấn vào link nguồn ở trang 1 (đào thiên sơn trang)
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Truyện viết hay quá.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :