1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm sát thủ Vương phi của Vương gia - Mạc Nhi Muội Muội (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 21

      Biết thể nào lẩn trốn được nữa, Mạc Hi và Đường Lãnh Nam phi thân tới bên Đường Tô, liền nhận được ánh mắt kinh hỉ đầy vui mừng của mọi người, tốt khi bọn chúng đều còn sống. Trong mắt Đường Khắc Ân thoáng tia thâm trầm rồi biến mất như chưa từng xuất , ta vẫn im lặng đứng sau lưng mẫu thân.

      Mạc Hi tập trung lên người đàn ông đó, cái cảm giác chấn động cứ lấp ló trong lòng , thấy ông ta quay qua nhìn mình, càng khẩn trương, chuyện gì xảy ra vậy, kiểm soát nổi chính bản thân.

      'Đây chắc hẳn là vương phi rồi. Ta là Đường Ưng, xin ra mắt ngài.''

      Đường Ưng, cái tên đánh vào tâm trí , Đường Ưng, chủ tịch Đường,… Ông ta nhìn chau mày, liền nhếch mép gian tà.

      "Ôi ôi! cần khẩn trương như thế, dù sao đây cũng đâu phải là lần đầu chúng ta gặp mặt, đúng Mạc Hi vương phi, hay ta nên gọi ngài là “Ma vương”, bậc thầy sát thủ, Mạc Hi."

      Ông ta là chủ tịch Đường gài bom lên người , chết tiệt, thể loại xuyên bây giờ phổ biến. Mọi người nhìn Mạc Hi và Đường Ưng, hề hiểu được hai người bọn họ về điều gì, chỉ riêng Đường Lãnh Nam bất động nảy giờ chợt nắm lấy tay của .

      " giết được ngươi lần, việc giết ngươi lần thứ hai vô cùng dễ dàng. "

      Đường Ưng đánh úp về phía Mạc Hi, liền bị Đường Lãnh Nam chặn lại, cả hai cùng bật ra sau. cúi xuống nhìn người con trong lòng mình, nàng từng chết lần, ý nghĩ đó làm cho tức giận. Lợi dụng lúc ông ta để ý, Đường Tô liền xông lên giải cứu cho mọi người, tới hoàng thượng liền bị Đường Khắc Ân chặn lại. Cục diện bây giờ đầy rối loạn, Đường Ưng hừ lạnh, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Đông Liên liền có ý nghĩ lóe lên, phóng ra tầng linh lực đánh lén về phía đó.

      ''Đông Liên, cẩn thận!"

      Đường Tô bay lại ôm lấy Đông Liên, nhưng lúc sau lại cảm thấy sau lưng mình thân thể trượt xuống ngẩn người. Người đỡ đòn chí mạng đó ngờ tới chính là Đường Khắc Ân. Mạc Hi nhìn thấy Đường Ưng hơi ngẩn người liền dùng roi linh lực quấn chặt ông ta lại, nhanh chóng điểm huyệt, sau đó chạy lại phía bọn họ.

      Vương quý phi ôm lấy Đường Khắc Ân, vẻ mặt đầy hốt hoảng, nước mắt chực chã rơi.

      ''Sao con lại ngốc như vậy? Chỉ còn chút nữa thôi, chúng ta có thể có tất cả…"

      Đường Khắc Ân cắn răng nhịn đau, sau đó cố mỉm cười nhìn mẫu thân , muốn nàng vì ta mà đau khổ.

      "Mẫu thân, người đừng khóc. Đại huynh đúng, nhi thần từ trước đến giờ hề muốn tranh giành ngôi vị, chỉ muốn có thể cùng mẫu thân vui vẻ, vì thấy người mỗi lần nhắc tới ngai vị, ánh mắt sáng lên trông đẹp, ta mới cố gắng tới bây giờ, muốn người chú ý ta hơn chút, muốn người có thể thương ta nhiều hơn chút…"

      Từ miệng Đường Khắc Ân liền trào ra máu tươi, nhưng vẫn cười, nụ cười tươi và hiền hậu nhất từ trước đến giờ.

      "Ngươi đừng nữa, ta liền kêu thái y chữa trị cho ngươi."

      ", mẫu thân… Ta trước giờ tự lập mình, nhìn đại huynh cùng Đường Lãnh Nam chơi đùa với nhau, ta vô cùng ghen tỵ, chỉ muốn hòa hợp với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của người, ta liền muốn người cũng dùng ánh mắt đó nhìn ta… "

      Đường Khắc Ân xoay người, nắm lấy tay Đông Liên, cũng đồng thời nắm lấy tay Đường Tô, nhìn hai người bọn họ.

      "Đông Liên, có thể vì nàng mà hi sinh bản thân, ta hề hối tiếc. Tô huynh, huynh thay ta bảo vệ nàng được ?" Nhìn Đường Tô gật đầu, mới nhàng quay qua nhìn Đường Lãnh Nam. "Lãnh Nam đệ, xin lỗi. Mạc Hi, ngươi cũng vậy… mẫu thân, nhi thần mệt rồi."

      Đường Khắc Ân như cảm thấy mình bé lại, nằm trong lòng mẫu thân như lúc , nở nụ cười cuối cùng rồi nhắm mắt, yên tâm ngủ đời còn lại. Mọi người chứng kiến cảnh này đều thương tâm. Mạc Hi nhìn Đường Khắc Ân, ta xấu, chỉ là vì muốn vui lòng mẹ mình mà thôi, đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng lực hút vô tình kéo về phía sau. bàn tay giơ ra, bóp chặt lấy cổ .

      "Ngươi…"

      Đường Ưng từ nãy giờ thừa cơ hội tự giải huyệt cho mình, cũng phá tan linh lực quấn quanh người, việc đầu tiên ông ta muốn làm, chính là giết chết Mạc Hi. Đường Lãnh Nam muốn bay lại nhưng khi thấy lắc đầu nhìn đứng yên, có điều lửa trong lòng bừng lên dữ dội.

      "Tỷ!/Mạc Hi!"

      Tiếng la của Mạc Lãnh cùng Linh Nguyệt đồng thời xuất , nhìn tên bóp chặt cổ đầy hận ý làm Linh Nguyệt chấn động, ông ta,…

      " ra Linh Nguyệt nương cũng qua đây à, tốt, hôm nay giải quyết bọn bây lần. "

      Mạc Lãnh cảm nhận tâm trạng của Linh Nguyệt liền chắn trước mặt , muốn giết , phải bước qua xác cậu. Đường Lãnh Nam còn chế trụ được nữa, lập tức xông lên, lợi dụng lúc ông ta còn chú ý lên người khác liền chưởng cái, thương tiếc lấy cánh tay, nhanh chóng ôm lấy Mạc Hi, kiểm tra thân thể .

      "Ngươi… được lắm, hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây!"

      Đường Ưng vận linh lực đen quanh người làm Mạc Hi cả kinh, ông ta định lần dùng tất cả linh lực cho nổ nhưng cũng đồng thời làm cho bản thân banh xác đó chứ. Đột nhiên từ phía sau lưng, Vương quý phi kiếm cấm thẳng vào tim ông ta, làm ông ta sững người, sau đó tức giận đánh văng bà vào tường, sức mạnh cũng từ từ giảm xuống nhưng linh lực vẫn dằng xé muốn thoát ra khỏi cơ thể ông ta. Vương quý phi mỉm cười, mẫu thân đến với con đây, chờ ta, Ân nhi.

      Mạc Hi và Linh Nguyệt nhìn nhau, như hiểu ý, sau đó đau đớn nhìn người con trai đứng bên cạnh mình, gì cùng nhón lên hôn vào môi cả hai.

      "Xin lỗi! "

      câu đồng thời phát ra, chỉ thấy Đường Lãnh Nam và Mạc Lãnh bất động, ánh mắt bất lực nhìn người con mình tiến lại gần Đường Ưng.

      "Đừng! "

      Mạc Hi vận tất cả linh lực của mình, cố gắng phá hệ, Linh Nguyệt bên cạnh dùng vũ khí của mình khiến cho ông mất tập trung, cũng như chịu thêm nhiều vết thương khiến cho sức mạnh suy yếu.

      "Ông đừng hòng nghĩ tới việc hại người của bọn ta. "

      Mạc Hi cùng Linh Nguyệt la lên, cả hai cùng ra chiêu sát thương cuối cùng, chỉ thấy trận nổ lớn, mọi người đều bị văng ra ngoài, mà ở chỗ đó còn bóng dáng của Mạc Hi và Linh Nguyệt, hai nàng, đều biến mất cõi đời này…

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 22

      “Nhiều năm sau, quốc gia càng lúc càng thịnh vượng cùng với tiếng tăm vang lừng của hai chiến thần Đường Lãnh Nam và Mạc Lãnh. Có rất nhiều nước muốn đem công chúa gả cho hai vị ấy nhưng đều bị cự tuyệt. Người ta , sau khi thê tử mất, Đường Lãnh Nam dường như càng băng lãnh hơn, lấy việc ra trận làm thú vui nhưng khi đến tối lại ôm vò rượu đến cung của nàng mà thương tâm. Còn Mạc Lãnh vẫn chung thủy mãi với công chúa Linh Nguyệt. Cuối cùng trước khi lìa xa nhân gian, hai người họ đều muốn được chôn kế bên phần mộ người con họ …”

      Nhìn phóng viên phỏng vấn nhà thảo cổ học mới vừa tìm được phần mộ của hai vị chiến thần nổi tiếng, kèm theo đó là câu chuyện phía sau làm cho ít phải hâm mộ, ông Mạc tắt ti vi , sau đó quay qua nhìn người con yên tĩnh ngủ giường, năm trời rồi, vẫn hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

      ngón tay giật, Mạc Hi cảm thấy cả người cứng ngắc như lâu được hoạt động, ánh sáng mờ ảo xâm nhập vào đầu , nhìn hình dáng quen thuộc ở phía trước, cảm xúc dâng trào, khó khăn cất giọng khàn khàn

      "Ba…"

      Ông Mạc sững người, cứ tưởng mình nghe nhầm nhưng khi thấy ánh mắt đỏ hoe của con đầy vui mừng, giọt nước mắt cũng rơi xuống mặt ông.

      "Con bé ngốc này, cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi sao. "

      Mạc Hi thầm quan sát xung quanh, quay về đúng thời của mình, nhưng khi nhớ tới ánh mắt đầy đau thương của người kia lúc biến mất liền tài nào thở nổi, nước mắt tự chủ được rơi ra.

      "Con hôn mê bao lâu rồi vậy?"

      Ông Mạc nhanh chóng rót cho ly nước, sẵn tiện báo tin cho bác sĩ. người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, kiểm tra qua lần.

      "Tiểu thư bây giờ còn gì trở ngại, nhưng vẫn còn phải ở lại quan sát xem thử có biến chứng gì mới có thể xuất viện."

      Đợi bác sĩ ra ngoài, Mạc Hi lần nữa lặp lại câu hỏi của mình, những vậy còn muốn biết chuyện gì xảy ra khi hôn mê.

      "Con ngủ ở đây năm trời rồi. Sau khi chuyện xảy ra, tên họ Đường kia bị bắt vào tù, sản nghiệp cũng càng lúc càng sa sút, vì chịu nổi tự tử. Linh Nguyệt sau khi biết tin liền phải trả thù cho con, sau cùng bị thương, qua thời kì nguy hiểm nhưng hiểu sao tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

      Mạc Hi nhíu mày, nhưng chưa đợi lâu, cánh cửa phòng liền bị đẩy mạnh ra, người lại ai khác chính là Linh Nguyệt.

      "Hi Hi! Chúng ta … "

      gật đầu, trở lại, kiếm khí, ma thú, và cũng có người tên Đường Lãnh Nam. trong suy nghĩ, giọng cất lên làm tâm xao động.

      "Chị…"

      Linh Nguyệt cũng hốt hoảng quay lại, người con trai mặc vest đen bước vào, khuôn mặt đầy vui mừng, cũng có vài phần quen thuộc. Bỗng trong trí nhớ Mạc Hi liền xuất cảnh tượng người mẹ mất trước khi ra nước ngoài mang thai, nhưng bị sát hại dẫn đến sinh non, đứa bé đó được họ hàng bên nước ngoài nuôi dạy, sau này quản lí sản nghiệp họ Mạc bên đó, người con trai đó chính là em trai chưa từng lần găp mặt của

      "Mạc Lãnh…"

      Linh Nguyệt khẽ kêu lên đầy vui mừng nhưng khi thấy ánh mắt xa lạ của cậu nhìn mình liền tự chủ lùi về sau mấy bước, vết thương tưởng chừng lành bỗng khẽ nhói lên. Đúng rồi, bây giờ là thời đại, cậu ấy nhận ra mình.

      Mạc Lãnh nhìn người con đứng trước mặt, lần đầu tiên gặp là khi cậu ôm lấy mình đầy máu chạy vào bệnh viện, bé ngốc này dám mình chạy trả thù cho chị của cậu làm cậu có hảo cảm ít, nhưng từng ngày nhìn ấy nằm giường, cái ý nghĩ ấy có khi nào giống chị mình bao giờ tỉnh dậy làm cậu chịu nổi, nhưng tại sao bây giờ, lại nhìn cậu bằng ánh mắt tổn thương như vậy?

      "Em là Mạc Lãnh?''

      "… Vâng. Em nghe ba chị tỉnh liền chạy đến đây. Cũng may chị sao, là làm cho mọi người lo chết được." Sau đó quay qua nhìn Linh Nguyệt, hiểu sao lại có cảm giác tức giận, lấy cái ghế rồi ấn ngồi xuống. '' Còn chị nữa, nếu em đến sớm có lẽ bây giờ thân thể chị mỗi khúc nơi rồi. Còn mau ngồi xuống, mới tỉnh dậy mà chạy loạn rồi, thương chính mình gì cả. Hai người tốt nhất ở lại đây dưỡng thương, còn dám náo nữa em nương tay. Hừ."

      Nhìn Mạc Lãnh bước ra khỏi phòng, Mạc Hi cùng Linh Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn, hình như cậu ấy bá đạo hơn trước. Sau tuần lễ nằm mốc meo giường bệnh cuối cùng hai người cũng được thả về, tối hôm đó ba ba Mạc bỗng có ý nghĩ làm cho Mạc Hi hốt hoảng.

      "Hi Hi! Cha chọn ngày cho con gả rồi."

      Chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn, lão ba muốn lấy chồng, còn chọn cả ngày, được, còn phải tìm cho ra người đàn ông đó.

      "Đúng vậy đó chị. Em với ba quyết định để chị gác kiếm, làm sát thủ nữa, sau vụ việc kia sức khỏe của chị bây giờ vẫn chưa ổn định."

      "Vậy nghỉ ngơi vài tuần là được, cần gì phải lấy chồng chứ?"

      "Chị yên tâm. Người này là bạn của em, ấy ở bên kia giúp em ổn định rất nhiều, với lại giao chị cho ấy bảo vệ, em rất yên tâm. Chị, nghe lời em lần này được ? Em muốn mất thêm người thân nào nữa."

      Ánh mắt đầy kiên định của Mạc Lãnh làm do dự, hai người họ cũng chỉ vì tốt cho mình mà thôi.

      "Để chị suy nghĩ! "

      Lão cha và Mạc Lãnh thoáng chốc vui mừng nhìn nhau, sau đó thay phiên gắp đầy thức ăn vào bát của Mạc Hi. Nhưng đâu ai ngờ, tối hôm đó, bóng dáng nhắn từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

      Mạc Hi sau khi biết được địa chỉ của người đàn ông Mạc Lãnh giới thiệu, liền đợi mọi người ngủ say mà thăm dò. Nửa tiếng sau, đứng trước cổng của căn biệt thự, nhìn vào trong, hàng ngàn vệ sĩ đứng canh chừng nghiêm ngặt, nhưng bao lâu, bóng dáng nhắn lẻn vào căn phòng lớn nhất.

      "Nếu mình lầm đây chính là phòng nghỉ của tên đó. "

      xung quanh xem xét, tên này đúng là công tử rồi, nhìn cái nhà vệ sinh thôi cũng muốn ngủ luôn trong đó rồi. Bỗng tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, vội nép vào bức màn, tay rút ra con dao găm từ lúc nào. bóng người bước vào, hơi dừng lại nhưng vẫn tiếp tục hành động của mình, tháo cà vạt, cởi ba nút áo để lộ khoảng ngực rộng đầy mê người, đổ rượu vào cái li rồi ngồi xuống mà nhâm nhi nó.

      Trong bóng đêm, Mạc Hi từng bước tiến lại gần, chỉ cần hù dọa chút, với cần chấp nhận hôn này là được, nhưng ngờ, con dao còn chưa đưa lên cổ người kia, bị vật lại, ngồi gọn gàng trong lòng .

      "Vợ tương lai, em chưa gì muốn ám sát chồng em sao?"

      Giọng này, lập tức ngẩng đầu lên, con dao trong tay cũng vì thế mà rơi xuống, khuôn mặt mà hàng đêm đều mơ thấy, ánh mắt làm rơi vào bể tình, đều lần nữa xuất .

      "Lãnh Nam…"

      "Ừm! Lần này nhất định buông em ra nữa."

      Duyên trời định, kiếp trước, kiếp này, và cả những kiếp sau, hai ta đều thuộc về nhau, chia lìa.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :