1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm sát thủ Vương phi của Vương gia - Mạc Nhi Muội Muội (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16:


      Vương quý phi thấy Mạc Hi nhìn mình đầy băng lãnh hơi rùng mình, bà ta có vẻ đánh giá hơi thấp vương phi mười bốn tuổi này rồi, nhưng từ trước đến giờ, bà luôn là kẻ săn mồi, tình thế đó thể thay đổi.

      Vương quý phi trước khi tiến cung là người được mệnh danh có vẻ đẹp sắc sảo vạn người mê, lần hoàng đế, lúc ấy vẫn còn là thái tử điện hạ, hạ cố đến phủ, thân thiết cũng lạnh lùng đem sính lễ đến hỏi cưới. Mọi người nhìn vào chắc ghen tỵ với bà, nhưng nào ai biết được, ngài là bị mẫu thân ép cưới, người ngài muốn lấy làm vợ lúc đó chính là Hiền quý phi, mẫu thân của Đường Lãnh Nam, nhẫn nại thành hôn với bà cũng chỉ vì lời giao ước với mẫu thân ngài mà thôi.

      Sau khi tiến cung, Vương quý phi ngày ngày ở trong phủ mình, hoàng đế chỉ ghé tới khi cãi nhau với Hiền quý phi, ở phủ của bà mà uống rượu giải sầu nhưng tuyệt nhiên ngủ chung, cho tới khi ngài lần vì quá tức giận bạo hành bà, rồi tiêm vào người bà cốt nhục của mình. Cứ tưởng hoàng đế vì đứa trong bụng quan tâm hơn, nhưng nào ai ngờ đúng lúc đó Hiền quý phi lại mang thai Đường Lãnh Nam nên càng được thương cưng chiều, cung của bà vắng bóng người nay lại càng u ám hơn.

      Hiền quý phi được đặt chỉ là cái danh, Vương quý phi vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên bà gặp mặt nàng, nàng mang vẻ đẹp như thần tiên giáng trần, nụ cười tan chảy trái tim, tính tình hiền diệu, giả dối rất được lòng người. Lúc ấy, bà cùng nàng và hoàng hậu là tỷ muội tốt, quan tâm nhau. Hiền quý phi là người luôn luôn khuyên hoàng đế ghé thăm phủ của hai người, những vậy còn bày ra rất nhiều thứ để bà có thời gian gặp mặt ngài. Nhưng đâu đó trong lòng Vương quý phi vẫn le lói ganh tỵ với Hiền quý phi.

      Trong thời gian Vương quý phi mang thai, Hiền quý phi là người thăm bà nhiều nhất mặc dù trong người nàng cũng mang cốt nhục của hoàng đế. Sau đó ngài được phong lên ngôi hoàng đế, mọi người sùng bái, nhưng nàng vẫn mực chịu lên chỗ hoàng hậu mà nhường lại cho hai tỷ muội của mình. Hôm đó, bà và nàng dạo trong ngự hoa viên, vì chút rủi ro mà hai người cùng bị trượt chân dẫn đến động thai phải sinh non trước hai tuần.

      Hoàng thượng luôn luôn túc trực ngoài phủ Hiền quý phi trong khi Vương quý phi để cho hoàng hậu, tánh mạng bà gần như mất trong gang tấc, còn nàng may mắn được như vậy, cố gắng hạ sanh đứa con cho ngài, nhìn mặt đứa bé lần rồi nhắm mắt xuôi tay. Hôm đó hoàng thượng vô cùng thương tâm, nhốt mình vào tẩm cung của nàng rơi nước mắt biết bao nhiêu lần. Lúc ấy, Vương quý phi nhìn cảnh tượng đó mà nở nụ cười ma mị, cuối cùng nàng cũng còn đời, bà cứ tưởng phải hi sinh đứa bé trong bụng mới có thể giết được nàng nhưng may ra, ông trời phụ hộ cho bà cùng con bà.

      Sau ngày hôm đó, Vương quý phi bắt đầu thay đổi tâm tình, còn là người hiền lành, dịu dàng như trước vì trong mắt bà bây giờ là ngôi vị thái tử kia. Đường Lãnh Nam vào lúc năm tuổi bị bắt cũng là khi bà lên kế hoạch hạ thủ với đại hoàng tử. Cuối cùng thời cơ cũng đến, Đường Lãnh Nam cùng đại hoàng tử nhất định phải chết hết, nhưng do may mắn hay do Hiền quý phi trời phù hộ mà những chết còn đột phá linh lực tạo ra huyền thoại đệ nhất võ lâm. Vương quý phi vô cùng tức giận, ngôi vị thái tử kia còn chưa đủ, bà phải tận mắt nhìn Đường Lãnh Nam bị hành hạ trong đau đớn, tất cả kế hoạch được sắp đặt từ rất lâu nhưng ai mà ngờ lại bị vương phi mười bốn tuổi làm đổ bể.

      Trở lại tại, phủ vương gia bây giờ vô cùng náo nhiệt vì có mặt của Tây Linh Nguyệt. Mạc Hi cười rơm rả, có ngờ được người bạn thân của cũng đồng thời xuyên qua đây.

      "Sau khi nghe tin cậu nằm lì giường có khi thể tỉnh dậy, mình liền tức tốc đến Đường thị đòi mạng, nhưng đúng là cha nào con nấy, mình vừa quay lưng liền quăng bom về phía mình, cũng may là nhanh nhẹn tránh , bị tan xương nát thịt mà ai dè linh hồn lại thoát xác. Tây Linh Nguyệt này là bị các tỷ muội khác áp bức đến chết nên mình mới được phép mượn xác hoàn hồn, ngờ cũng có lúc mình trở thành nhân vật trong câu chuyện xuyên . Sau đó vì chịu nổi lễ tiết gì đó nên mới trốn ra ngoài, ai dè lại gặp cái tên mặt băng kia, những thương hoa tiếc ngọc lại vô cùng bỉ ổi."

      Tây Linh Nguyệt tức giận kể lại tình cho Mạc Hi nghe, rằng liếc Mạc Lãnh cái làm cười khổ. nhìn theo ánh mắt của nàng, sau đó vuốt mồ hôi cái.

      "Nguyệt Nguyệt, cái tên mặt băng mà cậu đích thực là đệ đệ của mình."

      Linh Nguyệt run run, là oan nghiệt mà. Sau khi nghe tình của nàng, Đường Lãnh Nam cùng Mạc Lãnh mới hiểu ra, hai người các phải là người của thế giới này, nên vì thế chỉ trong đêm mà tính tình cũng thay đổi hẳn, nhưng dù sao hai người họ vẫn thích nửa của mình có thể kiên cường, tự bảo vệ chính mình khi có họ bên cạnh.

      Mạc Lãnh ngồi uống trà bỗng nhớ lại lần đầu cùng Linh Nguyệt chạm mặt. Hôm đó sư phụ tự nhiên sai lên núi nhưng là làm việc gì, còn nhiều lần cười tủm tỉm đầy gian tà. liền nghe có tiếng la, tới gần xem xét mới biết là tiếng của ma thú, cảnh tượng trước mặt càng buồn cười hơn. Ma thú bị cạo sạch lông để làm áo, còn người gây ra họa đó tạ lỗi bằng cách vẽ vời tùm lum lên mình nó, nếu như kịp ngăn lại con ma thú đó chỉ còn có thể nhục nhã cắn lưỡi mà chết. Vậy mà bây giờ nàng ta lại thương hoa tiếc ngọc, vô liêm sỉ, tự hỏi có phải nàng ta chính mình nữa.

      Tiếng mở cửa hối hả làm mọi người dừng hành động lại, người bước vào càng làm tăng lên ngạc nhiên.

      "Đông công chúa?"

      Mạc Hi nghi hoặc lên tiếng, lẽ đến tìm Đường Lãnh Nam, ánh mắt nhìn Đông Liên đầy ôn nhu làm cảm thấy tức tối nhưng khuôn mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh. Đông Liên hớt hả chạy đến chỗ , môi mấp máy.

      "Lãnh Nam, đệ mau giúp tỷ."

      Đường Lãnh Nam nhíu mày, dìu Đông Liên ngồi xuống, đợi bình tĩnh mới hỏi tình, chỉ thấy nắm chặt cốc trà trong tay, đôi mắt tỏa ra đầy hận ý.

      "Cái tên thái tử kia lúc nãy dám giở trò với tỷ, còn phải cưới tỷ cho bằng được nếu đem quân đánh Đông quốc."

      Mạc Hi nhìn hai người trước mắt, tự hỏi sao lại có vẻ thân thiết đến như vậy, nhưng khi nghe tin Đông Liên bị ép cưới trấn tĩnh lại, có khi nào đây chính là nước cờ tiếp theo của Vương quý phi, nhưng tại sao lại là Đông Liên? Trong trí nhớ của , Đông công chúa là người ít , màng đời nhưng đôi mắt lại mang vẻ đượm buồn. Chuyện gì xảy ra?

      Đường Lãnh Nam thấy Mạc Hi mặt đầy hắc tuyến mới sực nhớ ra phải giải thích với , làm hai tên bị đẩy ra ngoài cuộc kia cũng tò mò chịu được.

      "Mạc Hi, đây là Đông Liên tỷ tỷ. Từ lúc , ta, Tô huynh cùng Liên tỷ vô cùng thân thiết vì có khoảng thời gian, Đông quốc nương nhờ phụ hoàng, với lại Liên tỷ cùng Tô huynh thề nguyện dưới trăng, ta chỉ là người làm chứng thôi. Cái tên Đường Khắc Ân kia lúc nào cũng chờ thời cơ giở trò với Liên tỷ, lần này còn quá đáng hơn."

      Mạc Hi nghe Đường Lãnh Nam kể mới thở phào, Đông Liên từ với Đường Tô là cặp trời sinh nhưng sau vụ việc đại hoàng tử bị sát hại, Đông Liên như người mất hồn, nếu phải do Đường Lãnh Nam gửi bồ câu kêu qua đây gặp nương tử mới cưới chỉ muốn trốn trong cung của mình. Đường Tô, tại sao chàng lại rời bỏ ta sớm như vậy, chàng bội ước, chàng độc ác…


      Dạo này ta cảm thấy tg tâm trạng tốt lắm, tg cũng chỉ post có nhiêu đó thôi hà cho nên tâm trạng ta cũng tốt cho lắm

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17:

      Những ngày qua, Mạc Hi, Linh Nguyệt và Đông Liên vô cùng thân thiết. Ba người họ thường xuyên trốn ra ngoài cung du hành, làm cho Đường Lãnh Nam và Mạc Lãnh phải chạy tìm khắp nơi, tới khi tìm được toàn thấy ba nàng trong tửu lầu và kĩ viện bước ra.

      Hôm nay Linh Nguyệt đòi vào rừng cho bằng được. Đừng trách nàng, lần đầu nhìn thấy Kim Kim ma thú của Mạc Hi nổi lên lòng đố kị, quyết vào nơi sâu nhất tìm ma thú cấp cao so đo với Kim Kim, phải sao nhỉ, mặc dù là sát thủ nhưng tính trẻ con của nàng từ kiếp trước đến kiếp này vẫn bỏ.

      Mạc Hi phía sau lưng hai người Linh Nguyệt, Đông Liên, dẫn bọn họ đến chọn vài con rồng, nhưng ai dè nàng lại muốn ma thú cùng thể loại với Kim Kim, thứ gì mà thân màu vàng cũng màu đen, còn có nuốt đồ vào bụng cất giữ, làm cho Kim Kim đau lòng đến độ cả ngày trời thèm ra khỏi người .

      bao lâu sau, Đường Lãnh Nam cùng Mạc Lãnh tìm tới, các nàng cứ thích chạy bậy, nhưng khi nghe đến việc Linh Nguyệt muốn tìm ma thú đấu với Kim Kim hơi ngẩn người, liền có tiếng cười của Mạc Lãnh đầy châm chọc phát ra. Kim Kim là thần thú, muốn tìm con đấu lại với nó, là điều thể.

      "Ngươi cười cái gì? Đợi khi ta kím ra được, ta nhất định kêu nó đánh ngươi trước."

      Linh Nguyệt mặt đỏ ửng lên vì giận, tên đó ngoại trừ việc thích chọc ra, còn cảm hứng gì khác, vậy mà mỗi lần nhìn vào , tim tự chủ được đập mạnh, kiểu này phải về kêu Mạc Hi bốc thuốc uống mới được. Tiếng cười bỗng tắt bật, bốn người bọn họ vây quanh người Đông Liên, cảm nhận nhiều bước chân đến gần mình. Từ phía xa, Đường Khắc Ân, thái tử đương thời cưỡi hắc mã tới, bộ dạng hắc dịch làm cho người nhìn phải ghen ghét.

      "Đông Liên, ta hỏi muội lần nữa, là ngoan ngoãn gả cho ta, hai là ta hạ sát năm người muội, sau đó thu luôn Đông quốc lãnh thổ."

      Đông Liên bị ép vào trong khẽ run người, Đường Khắc Ân đánh đòn tâm lí, đem cả sứ mệnh của Đông quốc đặt lên người . Đường Lãnh Nam băng lãnh đối mắt với thái tử.

      "Vậy phụ hoàng có cho phép ngươi làm việc đó ?"

      Phải biết rằng, ngoại trừ phụ hoàng, hoàng hậu, hoàng thái hậu cùng nương tử của ra, ai cũng để vào mắt, câu những thể tôn trọng bề , còn có cả khinh bỉ trong đó. Đường Khắc Ân nắm chặt dây cương, phụ hoàng đúng đồng tình, còn bắt dẹp ngay ý định đó, vào phòng chép kinh sám hối, chừng nào có mệnh lệnh mới được cho ra.

      "Ta tuyệt đối khuất phục trước ngươi."

      Đông Liên ngẩng cao đầu , đúng vậy, hoàng đế minh làm những chuyện trái với đạo lí như vậy, thêm nữa phụ hoàng với người cũng vô cùng thân thiết. Đường Khắc Ân tâm nát, mấy năm trời theo đuổi , bị cự tuyệt bao nhiêu lần, đến bây giờ đạt quá mức giới hạn của bản thân.

      "Phụ hoàng đúng là cho phép, nhưng nếu ta là hoàng đế lại khác."

      Câu làm cho Đường Lãnh Nam nhíu mày, ta muốn soán ngôi, trong lòng thập phần tức giận khôn nguôi.

      "Ở đây giao lại cho ngươi."

      Đường Khắc Ân để lại câu rồi bỏ , cả tâm tình đem cho Đông Liên cũng vứt bỏ, nhưng có thể sao.

      "Giết hết cho ta."

      Mệnh lệnh vừa đem ra, hàng ngàn mũi tên bắn về phía năm người. Họ mặt phòng thủ, mặt cố chạy về hoàng cung nhanh, nhưng ngờ, cuối cùng lại bị dồn đến vách núi. Đường Lãnh Nam hơi cứng người, ngày hôm đó vẫn ám ảnh trong lòng , cái nơi mà đại ca rơi xuống, cái nơi mình chống chọi để bảo vệ hoàng hậu, bây giờ lại phải đối mặt lần nữa.

      Mạc Hi bên che chắn cho Đông Liên, bên bắn ra hàng ngàn mũi tên linh lực, đem trăm người giết chết lượt, làm cho đoàn quân chùn bước, dám tiến lên, chỉ có thể từ xa mà bắn tên. Linh Nguyệt cùng Mạc Lãnh kết hợp vô cùng ăn ý, ngày đó núi gặp nhau, nàng tá túc chỗ , cùng luyện võ, bây giờ được lại lần nữa làm cho tâm tình cả hai nhen nhóm tình cảm.

      "Đông Liên cẩn thận!"

      Mạc Hi tới khi chú ý đến Đông Liên bị cách xa mình ra, mũi tên bay về phía đại tỷ, nhanh chóng chạy qua, nhưng tốc độ quá nhanh làm cho mọi người đỡ kịp, mũi tên đâm sâu vào vai Đông Liên. Đại tỷ choáng váng, bước chân lùi về sau, cả thân hình rơi xuống vực núi, Đường Tô đến đón rồi. Mạc Hi đây liền triệu hồi Kim Kim bắt lấy Đông Liên.

      Đường Lãnh Nam màn thấy cảnh đó, kí ức lúc trước liên tục ùa về, cả người phát ra sát khí đáng sợ làm cho những tên đánh nhau với bất ngờ lùi lại. Lãnh Nam gầm lên giận dữ, phát ra tràng linh lực giết hết tất cả làm Mạc Hi kinh sợ, đây mới là thực lực của sao. Vách núi vì dữ dội của mà rung lên, chỗ đứng của bốn người bọn họ bị sập xuống.

      "Phượng hoàng."

      "Đại bàng."

      Đường Lãnh Nam cùng Mạc Lãnh la lên, triệu hồi ma thú của mình. Mạc Hi ngồi lưng phượng hoàng liền ngẩn người, phượng hoàng là loài thần thú giống với rồng hoàng kim, ít ai biết được thực lực của nó là thế nào, người đời nó rất mạnh, chịu khuất phục trước kẻ nào, nhưng bây giờ lại nằm trong tay , quá ghê rồi.

      Linh Nguyệt nhìn con đại bàng mình cưỡi mặt đầy hắc tuyến, ý định muốn bắt con ma thú cấp cao càng cháy dữ dội. Đến khi bọn họ đáp xuống dưới, liền chú ý đến tình trạng vết thương của Đông Liên, cũng may lúc nào Mạc Hi cũng mang theo thuốc bên người, nhàng rút cây tên cắm người Đông Liên ra, vị trí gần tim làm thở phào, sau đó cho Đông Liên tỷ uống viên thuốc cầm máu làm ra, bên khác lại băng bó vết thương.

      Đường Lãnh Nam nhìn xung quanh, tự hỏi nếu lúc đó có phượng hoàng bên cạnh, có thể đại ca chết. Đây là nơi Đường Tô ngã xuống, mấy năm trời vẫn cho người tìm nhưng hề thấy xác của đại ca đâu cả. Kim Kim từ đâu tới, báo với Mạc Hi gần đây có ngôi làng ven sông, thuận lợi dưỡng thương, những vậy, tin tức khác làm cho hơi nhíu mày.

      Để Đông Liên lên người Kim Kim, sau đó bốn người họ đến ngôi làng kia. Dân làng nhìn bọn họ nhưng có vẻ gì ngạc nhiên, giống như gặp qua nhiều lần riết thành quen. Trưởng lão bước ra đón đầu.

      "Các người là ai? Đến đây có mục đích gì?"

      "Chúng tôi đến xin tá túc vài hôm, bạn của chúng tôi bị thương, xin ngài hãy thương tình cho chúng tôi chỗ ở."

      Mạc Hi lên tiếng, giọng lưu loát làm cho Linh Nguyệt cười thầm, từ trước đến giờ, toàn ngủ nhờ ngủ bụi nhà người ta do công việc mà thành, nên mặt dày xin ở nhờ làm khó được nữa rồi.

      Trưởng lão nhìn chằm chằm, rồi gật đầu để người dân đưa họ đến ngôi nhà , còn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, giống như việc này từng xảy ra rồi, nên hành động của bọn họ vô cùng dứt khoát.

      "Đem vụ này với Tô đại nhân."

      Mạc Hi rửa vết thương, băng bó lại cho Đông Liên xong liền tiến tới bên người Đường Lãnh Nam, nhàng nắm lấy tay . Đường Lãnh Nam quay qua, lòng lạnh lẽo liền ấm áp trở lại, kéo vào lòng mình, trước mắt, phải chờ Đông Liên tỷ tỉnh lại rồi mới có thể hồi cung, cảm thấy cái tên Đường Khắc Ân kia làm ra chuyện bại hoại. Từ bên ngoài, cánh cửa mở ra, thân bạch bộ bước vào, khí thế lạnh lùng cao ngạo nhưng làm người khác chán ghét, ngược lại có phần kính trọng.

      "Lãnh Nam!"

      Đường Lãnh Nam nghe tiếng gọi đầy quen thuộc kia liền đứng hình, ngước mắt nhìn người đó, môi mấp máy, ánh mắt hơi rung động.

      "Đường Tô ca…"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18:


      Căn phòng rơi vào im lặng đến đáng sợ, Mạc Hi đứng bên Đường Lãnh Nam cũng vô cùng tin vào mắt mình, người trước mắt chính là Đường Tô mọi người hay nhắc đến, khí thế rất cao quý, khuôn mặt cũng giống chín mười với hoàng đế.

      "Lãnh Nam…"

      Đường Tô cất tiếng đánh tan căng thẳng trong phòng, lúc nãy nghe trưởng làng báo lại có người lạ xin nghỉ nhờ, nghi ngờ có thể có gì đó bất trắc liền với huynh xem thử, ai dè bao năm nay, cuối cùng cũng gặp lại được đệ đệ năm xưa của mình, tâm tình liền khẩn trương.

      "Huynh… Huynh chưa chết?"

      Đường Lãnh Nam nhíu mày, có vẻ vẫn còn tin việc diễn ra, chính mắt nhìn thấy Đường Tô rơi xuống vực cách bất lực, nhưng bây giờ, huynh ấy lại đường hoàng đứng trước mặt , đúng là khó có thể chấp nhận được.

      "Đông Liên sao rồi?"

      Đường Tô trả lời câu hỏi của Đường Lãnh Nam, bước lại gần phía Đông Liên, nhàng nắm lấy tay tỷ như sợ làm mạnh quá, cơ thể bị tan biến mất.

      "Tỷ ấy sao rồi. Ta băng bó lại cho tỷ ấy, chút nữa tỉnh lại thôi."

      Mạc Hi bên đánh giá khuôn mặt của Đường Tô, bên báo cáo tình trạng của Đông Liên. Đường Tô đặt tay Đông Liên xuống, chính góc mền lại ngay ngắn, mới tiến lại ghế ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Hi làm khẽ thở dài, đúng là ôn nhu lúc nãy chỉ dành cho tỷ tỷ, còn với người khác chính là bộ dạng đầy áp bức.

      "Đây là?"

      "Nàng là Mạc Hi, nương tử của đệ."

      Đường Lãnh Nam lúc này cũng ngồi xuống đối diện Đường Tô, nhấp ngụm trà, ý thức bây giờ tiếp nhận được việc huynh còn sống, thậm chí lại sống rất tốt.

      " ra là lập thê. Ta phải chúc mừng đệ rồi."

      "Vì sao lại trở về?"

      Đường Lãnh Nam bỏ ngoài tai câu châm chọc của Đường Tô, vô thẳng vào vấn đề làm cho huynh trầm mặt xuống, vì sao lại quay về, vì sao khôi phục vị trí thái tử, vì sao bỏ lại mọi người, sống cuộc sống dân dã.

      "Ta cùng mẫu thân nợ Đường Khắc Ân cùng Vương quý phi quá nhiều chuyện, cho đệ ấy vị trí thái tử kia, coi như bù đắp lại tổn hại những năm trước. Đường Khắc Ân nhiều lần sai thị vệ dò xét xung quanh, ta cũng vì được dân làng ở đây bảo vệ nên mới tránh được. Những ngày nay còn, ta cũng yên tâm đôi chút, cuối cùng lại gặp phải chuyện này…"

      "Vậy chàng để cho Đường Khắc Ân đó chiếm hữu ta?"

      Đông Liên tỉnh dậy lâu, đập vào mắt hình ảnh của Đường Tô kìm được lòng nhưng khi nghe câu từ chính chủ phát ra, lòng bỗng chốc run lên đầy tức giận. Huynh nhàng đến bên giường, bàn tay muốn vuốt ve khuôn mặt của người trong lòng mình nhưng liền bị né tránh.

      "Chàng trả lời ta . Chàng bỏ vị trí thái tử, ta có thể hiểu, nhưng đến ta, chàng cũng quan tâm?"

      quan tâm? Sao lại quan tâm được chứ. Đêm nào, Đường Tô cũng nhìn về phía Đông quốc, trong đầu đều là hình ảnh của Đông Liên, từ giọng , tiếng cười đều khắc sâu trong tâm, nhưng nếu huynh tìm tỷ, nhất định là mối nguy hiểm cho cả hai, huynh muốn người mình rơi vào vòng vây của đấu đá.

      "Huynh có biết vì sao chúng ta rơi xuống ?

      Tây Nguyệt im lặng chịu nổi mà lên tiếng, nhìn qua thôi cũng biết ai mới là người có khí thế thay hoàng thượng trị vì nhất, tên Đường Khắc Ân kia, chả bằng gốc người của Đường Tô.

      "Đường Khắc Ân ép cưới Đông Liên tỷ tỷ, nhưng vì bị từ chối mà dồn chúng ta đến đường cùng. Bây giờ, còn muốn soán ngôi, hoàng đế cận kề nguy hiểm, vậy mà huynh còn ở đây vì tên đó mà nhân nhượng ư? "

      nhàng ôm Đông Liên vào lòng, Đường Tô lúc này quanh người phát ra toàn là sát khí, chỉ nghĩ Đường Khắc Ân sau khi có vị trí thái tử liền an phận nhưng ngờ, dám động đến những người huynh thương, liền giết tha.

      "Sáng mai, vết thương của Liên Liên đỡ hơn, chúng ta quay về."

      lời chắc nịch vang lên từ Đường Tô làm mọi người phấn chấn, Đường Lãnh Nam gật đầu, tâm tình tốt lên ít, sau đó kéo tất cả ra ngoài, tạo gian riêng cho hai người.

      Tây Linh Nguyệt chán nản xung quanh ngôi làng, Mạc Hi với Đường Lãnh Nam thăm dò tình hình, Mạc Lãnh phụ giúp dân làng, chỉ có mình nàng là vẫn có việc gì làm, thở dài mấy lần cũng nhớ , ánh mắt liền thu vào hình ảnh của vật tròn tròn nho trắng tinh vui vẻ chơi đùa mấy con gà kia.

      Con vật cảm nhận được có người tới liền phòng bị, gầm gừ vài tiếng đe dọa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời lên của Tây Linh Nguyệt lạnh sống lưng, quyết định ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Chưa kịp quay lưng bỏ chạy, phía sau có người nắm lấy cổ mình kéo lên, mò mò mẩm mẩm đầy thích thú. Linh Nguyệt trước giờ thích nhất là những con vật trắng trắng như thế này, tự chủ được đem tâm nguyện truyền qua cho nó.

      Hồ cảm nhận được lời kêu gọi kia, hiểu vì sao liền tự nguyện kí kết ma thú với Linh Nguyệt làm nàng ngỡ ngàng, ra chỉ định đem nó về nuôi làm thú cưng, ai dè lại bị lập ra khế ước ràng buộc như vậy. Nếu có mặt Mạc Hi ở đây, chắc chắn bĩu môi, lúc trước cũng được Kim Kim tự động lập ra kí kết, sau này mới biết rằng, chỉ có những thần thú mới có thể làm được việc này.

      Linh Nguyệt vui vẻ ôm hồ của mình về, sau khi lập khế ước, nó tăng cấp bậc lên, chỉ vậy đuôi còn mọc thêm hai cái, vẫn là nên chạy về hỏi mọi người đây là loại ma thú gì. Bước vào phòng, may mắn đều có đủ mặt, nàng đem thú cưng trong lòng mình ra, xin lời giải đáp.

      "Hồ !"

      Cả căn phòng rơi vào chấn động. Hồ trước giờ luôn thích kí kết khế ước ma thú với con người, chúng tượng trưng cho quý tộc ở thần thú, nhưng ra, trong người lại chứa độc tố cực mạnh, vết cắn cũng đủ gây ra giấc ngủ ngàn thu, còn máu lại có thể chữa được bách bệnh.

      Đường Lãnh Nam thấy hồ trong truyền thuyết liền tự chủ nắm chặt cốc trà trong tay, cuối cùng nó cũng xuất , hi vọng cuối cùng của vẫn chưa bị dập tan, nhưng phải làm sao đây, Mạc Hi vẫn là… còn quá .

      Kim Kim trong người của Mạc Hi bay ra ngoài, từ lúc rơi xuống nơi đây, nó gặp được phượng hoàng nóng bỏng kia, bây giờ còn thấy được hồ cũng là thần thú giống mình, khỏi kích động. Hồ nhìn thấy Kim Kim liền nhảy xuống, vui đùa với nó và phượng hoàng. Bọn họ nhìn ba thần thú chạy nhảy hí hửng ngoài kia, nhưng đâu biết rằng, ra chúng quen nhau từ hàng ngàn thế kỉ, hi sinh rồi lại hồi sinh, vòng lẩn quẩn đó lặp lặp lại, cuối cùng vẫn là gặp lại nhau.

      "Chàng có để ý , Mạc Hi rất giống."

      "Đúng vậy, lúc đầu nhìn thấy, ta khỏi giật mình… Tốt nhất vẫn là nên im lặng, nhưng ta vẫn muốn thấy bộ dạng lúc Mạc Hi phát ra việc…"

      "Chàng muốn phá hoại tình cảm của đệ đệ chàng sao. Ta vẫn là thấy Mạc Hi nên biết chuyện muội ấy chỉ là thay thế cho hình ảnh người trước trong lòng Lãnh Nam, muội ấy vô cùng đau lòng..."

      Mạc Hi thất thần đứng bên ngoài cánh cửa, cuộc chuyện của Đông Liên và Đường Tô may đều bị nghe thấy, bây giờ mới biết, Đường Lãnh Nam tướng mạo hoàn hảo, võ công vô song nhưng lại chấp nhận lấy thứ nữ bị người đời xa lánh, đối xử tồi tệ, chỉ vì dung mạo này, giống với người đó.

      Dòng suy nghĩ còn chưa lưu loát liền bị tiếng la hét của Tây Linh Nguyệt làm cho bừng tỉnh, Mạc Hi chạy nhanh về nơi phát ra tiếng động, thấy tay Đường Lãnh Nam có vết cắn , đôi môi tím lại, còn Linh Nguyệt ôm chầm lấy hồ , vẻ mặt thể tin được. Trái tim đau bây giờ còn nhói hơn, hồ nọc độc cực mạnh, có thuốc chữa, nhưng nó kí kết khế ước ma thú, có chuyện cắn bậy như thế, vậy tại sao?

      Lúc này, lòng mọi người như lửa đốt, nhất là Mạc Hi, sau khi bị hồ cắn, Lãnh Nam liền đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ cho mình ở lại trong phòng, bây giờ còn khống chế độc lan truyền, nhưng tại sao khuôn mặt kia càng lúc càng tái .

      "Ta gọi Tô huynh."

      Hành động chưa được thực bị bàn tay kéo lại, cả thân hình phút chốc bị thảy lên giường, đôi môi liền bị xâm chiếm thương tiếc. Đường Lãnh Nam dùng chút ý chí còn lại của mình câu xin lỗi, lập tức giải thoát quần áo cả hai, ân ân ái ái.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 19

      "Đừng mà! Cầu chàng ngừng động, ta chịu nổi nữa."

      Mạc Hi bị đè dưới thân nức nở lên tiếng ngừng. thầm rủa cái tên ngựa đực bận làm việc phía mình kia, bảy hiệp rồi, thể cho nghỉ ngơi sao.

      "Hi Hi! Nàng muốn giải độc cho ta sao." Mỗi chữ liền có từng cú thúc mạnh vào người Mạc Hi: "Thân là thê tử, phải đồng cam cộng khổ cùng tướng công của mình. Nàng muốn, ta đây liền phạt nàng." sau đó là lật người lại, báo trước đâm nhanh vào làm giật nảy người lên, trong miệng toàn là tiếng rên rỉ thôi làm càng hăng say muốn nuốt vào bụng, cho đến khi trời gần sáng mới tha bổng, ôm thiếp từ lúc nào vào lòng.

      "Cảm ơn nàng, Mạc Hi!"

      Ánh sáng chiếu vào căn phòng, rọi lên những mảnh quần áo vương vãi khắp nơi, cuối cùng là hai con người say ngủ giường. Mạc Hi nheo nheo mắt, lờ mờ tỉnh dậy, sau đó là từng đợt đau nhức ở hạ bộ truyền lên não, chất nhầy nhụa kia vẫn còn dính đầy phía dưới làm khóc ra nước mắt, vậy là chính thức bị ăn còn cọng xương rồi. Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt hồng hào của người kế bên liền thở phào cái, phiêu hồn tán kia, rốt cuộc cũng giải được rồi.

      Hôm qua, lúc đè xuống giường, chút lí trí còn lại cũng còn, có khúc dạo đầu, cứ thế mà đâm vào trong làm đau đớn, nhưng liền đó cảm nhận từng dòng nước ấm áp bao quanh cả hai, linh lực chạy loạn trong người cũng dần ổn định, những chất độc theo đó bốc hơi tạo thành những tầng khí đen thoát ra ngoài. cũng vì thế tăng thể lực lên ít, nhưng vẫn là thể đột phá linh lực vàng. Tới khi mọi việc hoàn thành, mới lờ mờ biết được, lúc nãy là hành động song tu, dương dung hòa, phiêu hồn tán từ đó cũng được giải.

      Nhưng cứ canh giờ sau, Mạc Hi lại bị Đường Lãnh Nam quần giường với cái lí do độc phát tán người, tiếp tục song tu làm bị ăn hết lần này đến lần khác. Bây giờ, hai chân còn sức lực để lại, để mặc cho người nào đó bưng mình tắm. suy nghĩ chút, sau đó quay lại nhìn nhắm mắt yên tĩnh trong bồn nước.

      "Vậy là chàng biết cách giải độc từ lâu?"

      Đường Lãnh Nam cảm nhận vật còn trong lòng hơi nhíu mày, vươn tay kéo lại gần mình, gì.

      "Tại sao chàng ta nghe?"

      Mạc Hi tiếp tục hỏi, giọng có chút uất ức, nếu biết sớm, có lẽ tránh bị ăn sớm như vậy. Đường Lãnh Nam mở mắt ra nhìn , có nên ý nghĩ của lên mặt rồi .

      "Ta phải muốn cho nàng biết. Nàng còn quá , ta sợ làm cho tâm nàng hốt hoảng, nhưng là ngờ rằng con hồ kia đem độc vào người ta, nếu kịp thời cứu chữa, chỉ sợ bây giờ nàng chỉ có thể chuyện với xác chết."

      Đường Lãnh Nam gác cằm lên đầu Mạc Hi, ngừng chút rồi tiếp.

      "Phiêu hồn tán là loại độc trước giờ có thuốc giải nhưng có nghĩa là có cách giải. Sư phụ lúc trước từng với ta, dùng độc của hồ dung hòa với phiêu hồn tán, sau đó song tu cùng với người con có linh lực tím trở lên, chỉ là lúc đó ta có hứng thú với nữ nhi nên luôn lấy độc trị độc. Lấy nàng, phải vì để giải phiêu hồn tán kia, lúc đó ta vẫn chưa biết nàng đạt linh lực tím, trong đầu chỉ muốn trước khi ra , có thể lưu lại nhóc tì cho nàng đỡ nhung nhớ đến ta."

      Mạc Hi nghe xong mặt liền đầy hắc tuyến, biến thái, siêu cấp biến thái, ràng biết đạt tầng linh lực tím từ lâu mà vẫn giả ngây ngô, còn cái gì mà lưu lại đứa bé chứ, vẫn còn chưa có đồng ý nha. Nhưng nhìn cái khuôn mặt giả tạo đến tự nhiên của Đường Lãnh Nam làm cho người ta muốn tin cũng phải tin.

      "Chúng ta mau chuẩn bị thôi. Hôm nay đường vất vả lắm."

      Đường Lãnh Nam bế Mạc Hi ra khỏi bồn nước, cẩn thận lau người cho rồi giúp mặc y phục vào, tới khi bước ra ngoài thấy có ba cái đầu cuối gầm xuống đất đầy hối lỗi. Kim Kim, Phượng hoàng và hồ nhìn nhau, liền lấy dễ thương của mình ra cá cược, dụi dụi người vào chân . Nhưng người mà bọn chúng sợ nổi cơn điên lên là Đường Lãnh Nam vẻ mặt lại phấn chấn, ánh mắt đầy tán thưởng nhưng liền bị sát khí của Mạc Hi tỷ tỷ đẩy lùi lại, cước đá bay ba vật bám lấy chân mình ra xa, nếu phải vì mấy đứa, cũng bị ăn sạch như vậy.

      Hồ bị dính chưởng liền quay qua trừng mắt nhìn phượng hoàng, chính hôm qua kêu nó phải giúp chủ nhân giải phiêu hồn tán, gì chỉ cần vết cắn là có thể, nhưng lại hề đến việc song tu phía sau. Tới khi nó biết việc, liền hận thể đem cái tên phượng hoàng, người người kính nể kia, lột sạch lông, sau đó mang đến chỗ Mạc Hi tạ lỗi.

      Kim Kim cũng thế, nhìn chủ nhân mình từng bước vô cùng khó khăn liền đau lòng thôi, sau đó cả nửa ngày trời cũng thèm đếm xỉa đến phượng hoàng làm cười khổ. Chủ nhân ơi là chủ nhân, vì giúp người mà ta phải chịu ghẻ lạnh từ Kim Kim đấy.

      Mạc Hi cùng Đường Lãnh Nam sánh bước ra ngoài làng, phía trước có người chờ từ lâu. Đường Tô hôm nay thân bạch y, bên hông là trường kiếm được hoàng thượng ban cho, khuôn mặt nghiêm nghị còn dáng vẻ thư sinh như hôm qua nữa, đúng là rất ra dáng người làm việc lớn nha. Tây Linh Nguyệt nhìn thấy hai người bước lại, tự chủ mặt đỏ lên, trong đầu liền vang lên những tiếng rên rỉ tối qua, trong lòng thầm thán phục Đường Lãnh Nam, có thể đè được Mạc Hi, rất bản lĩnh.

      Mạc Lãnh nhếch môi, biết nếu sau này Linh Nguyệt ở dưới thân mình như thế nào. Nếu Mạc Hi cùng nàng mà biết được ý nghĩ này của , chắc chắn chửi rủa loại đàn ông nghĩ bằng nửa thân dưới mất thôi.

      đỡ nàng lên lưng đại bang, sau đó leo lên, còn cố tình áp sát vào, tham lam hít mùi hương tóc. Mạc Hi cùng Đường Lãnh Nam cưỡi lưng Kim Kim. Đường Tô bế Linh Nguyệt lên lưng phượng hoàng, chào tạm biệt với người dân làng rồi cũng theo. Những ai thấy cảnh tưởng ba thần thú bay trời kia cũng la lên, cái này quá nổi bật rồi.

      Với tốc độ của thần thú, việc đến kinh thành chỉ trong vòng vài canh giờ, nhưng khi đến cửa liền bị lính bên dưới dùng tên ngăn lại.

      "Các người bị mù nhận ra ai hay sao?"

      Linh Nguyệt tức giận la lên làm bọn lính bên dưới nuốt nước miếng, sao nhận ra được chứ, nhưng bây giờ, hoàng cung gần như đổi chủ, thể nghe, nhưng mà cái người ở đầu, cũng thể đắc tội được nha. Rốt cuộc phải làm sao đây?

      Sao lại nhận ra chứ. Tham kiến vương gia cùng vương phi. Hai người trở lại rồi à, đúng lúc lắm, cùng tham dự yến tiệc đăng quang của thái tử điện hạ .

      Bên dưới, hàng ngàn lính chiến lại, giương cung tên lửa chuẩn bị bắn hạ sáu người bọn họ.

      "Xàm ngôn! Phụ hoàng còn chưa băng hà, thái tử điện hạ sao có thể lên ngôi vua."

      Đường Tô lúc này mới lên tiếng, làm kinh động biết bao nhiêu người ở dưới. Giọng đó chính là thái tử điện hạ năm trước, ai cũng thể quên, nhưng chẳng phải ngài chết rồi sao. Tại sao bây giờ lại xuất ở đây chứ.

      Nhưng câu của huynh liền bị bỏ ngoài tai, bọn họ lúc này chỉ nghĩ đến lập công trạng cho chính mình, liền tiếc thủ đoạn bắn cung về phía sáu người. Mạc Hi khinh bỉ nhìn xuống, lập tức điều động Kim Kim cùng phượng hoàng tạo lửa thành vòng tròn lớn bao bọc đám binh lính đó lại, nhưng tuyệt đối làm tổn hại đến nhà dân. Những tên nhanh chân thoát ra được vòng lửa liền muốn chạy bẩm báo lại cho Đường Khắc Ân may chết thảm dưới tay Mạc Lãnh cùng Linh Nguyệt. Cuối cùng nửa bộ phận còn lại quỳ xuống xin hàng mới được tha bổng, tâm phục khẩu phục, nguyện trung thành theo vương gia và vương phi tiến vào hoàng cung.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 20

      Bọn người Mạc Hi đường đến hoàng cung, thấy ít cảnh tượng nhà nhà đeo tang, khóc nức nở bên linh cửu.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Đường Lãnh Nam lạnh mặt hỏi, tại sao mới có mấy ngày mà cả thành trì liền rơi vào tình trạng bi thương đến như thế. Mạc Lãnh sau khi hỏi những người dân gần đó, liền tức giận nắm chặt tay. Đường Khắc Ân cố tình chiêu mộ nam nhân đứng lên lật đổ ngai vị, nhưng nhận được đồng tình liền chém chết thương tiếc.

      "Mạc Hi! Mạc Hi!"

      Từ đằng xa, các nương cùng người trong nhà chạy lại phía , khuôn mặt hốt hoảng nhưng khi nhìn thấy liền có chút vui mừng.

      "Đại nương?"

      Mạc Hi lại phía họ, mặc dù lúc trước bà đắc tội với mẫu thân , nhưng sau khi dường như triệt đường sống của hài tử bà, thêm vào đó, ở thời cổ đại này, chuyện ganh ghét nhau giữa các nữ nhân tránh khỏi, nên cũng còn oán hận gì đối với bà, dù sao cũng phải trách phần mẫu thân thân phận thấp kém, yếu ớt mới bị người ta tính kế. Nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của họ, trong lòng Mạc Hi liền dâng lên cảnh báo ổn.

      "Thái tử cho hạ lệnh triệu tập tất cả quan lại vào cung, phụ thân con vì chịu được cảnh tượng thái tử soán ngôi vua liền đứng lên phản đối, ngờ lại bị đánh trọng thương. Ngài ấy chỉ còn nửa cái mạng nhưng hôm nay lại bị binh lính lôi vào cung, ta e phụ thân con xảy ra chuyện bất trắc. Mạc Hi, con nhất định phải cứu chàng ra. ''

      Tâm Mạc Hi và Mạc Lãnh liền ầm cái, Đường Khắc Ân kia hạ sát lệnh đối với những ai theo phe ta. cầm lấy tay đại nương, cho hạ nhân đỡ lấy bà, mới quay lưng bước thẳng đến hoàng cung. Phía sau liền vọng lên tiếng .

      ''Mạc Hi!... Ta xin lỗi vì tất cả…''

      dừng bước, trong lòng cảm thấy ra đại nương bà ta cũng phải là hạng người xấu cho lắm.

      ''Ta cứu phụ thân toàn mạng trở về.''

      câu tượng trưng cho tha thứ, và niềm tin của cả dòng tộc Mạc gia. Bọn họ đứng ở đây nhìn đám người Mạc Hi tiến vào hoàng cung, trong lòng đầy mối tơ lo.

      Kim Kim bắn ra dòng lửa phá nát cánh cửa to làm binh lính bên trong chuẩn bị tư thế vẫn phải run sợ. Trước mắt họ, Mạc Hi cứ như vị thần chết, người là lưỡi hái bổ xuống đầu từng người vậy.

      ''Tỷ tỷ, ngươi vào trong cứu phụ thân, ta ở ngoài này lo liệu.''

      Mạc Lãnh xoay kiếm liền tạo lối cho ba người Mạc Hi, Đường Lãnh Nam và Đường Tô tiến vào chánh điện, sau đó mới từ từ quay lại, mặt là nụ cười man rợ.

      ''Hôm nay coi như các ngươi xấu số rồi.''

      Trường kiếm vung lên, ít đầu người văng xuống. Linh Nguyệt đứng ngoài nhìn vào cũng hơi rùng mình, cảnh tượng này nàng từng chứng kiến, chính là lúc mới vừa trốn ra ngoài, ngờ có thể thấy được chàng trai trẻ, người đứng giữa trăm con ma thú, mặt luôn là nụ cười nhưng xuống tay vô cùng độc ác, làm nàng bị mê hoặc từ đó.

      Mạc Lãnh tay ngừng nghỉ, bây giờ dưới chân là hàng ngàn xác chết, con quỷ khát máu trong tâm nhảy nhót điên cuồng phía sau liền có tên cầm kiếm đâm tới. Nhưng còn chưa đụng tới người bị vật sắc nhọn cắt ngang người. Mọi người ở đó đồng thời dừng động tác, phải vì hiếu kì mà là sợ, cái thứ vũ khí vừa to vừa bén thế kia chưa bao giờ nhìn thấy qua. Duy chỉ có Mạc Lãnh là thầm cười, bây giờ mới chịu ra tay giúp đấy.

      Linh Nguyệt đón lấy vũ khí của mình, sợ rồi chứ gì, trong cuộc đời của mình, nàng thích nhất chính là dùng boomerang, giết được nhiều người còn có thể quay trở về với chủ nhân còn gì bằng được chứ. Cuối cùng, trước cổng hoàng cung là cảnh tượng nam nữ cùng nhau giết chết hàng ngàn binh lính.

      Đường Khắc Ân hề biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, vẫn vô cùng hả hê đối mặt với hoàng đế.

      ''Phụ hoàng, người tuổi già sức yếu rồi, trị vì quốc gia như thế ổn, bằng giao ngai lại cho ta.''

      Hoàng đế tức giận nắm chặt đôi bàn tay lại, ngờ mình cũng có ngày bị chính hài nhi của mình soán ngôi.

      ''Xàm ngôn, đâu ra phép tắc như thế. Ngươi mau thu binh quyền lại, ai cho phép ngươi làm loạn đây hả?''

      Đường Khắc Ân ngẩng đầu cười to, sau đó lôi từng người bê bết máu ra, trong đó có cả phụ thân của Mạc Hi, đến trước mặt hoàng đế.

      ''Phụ hoàng, đây là những tên y hệt lời của người, đều bị ta hành hạ thương tiếc. À còn nữa..." Bên trong, hoàng hậu cùng hoàng thái hậu bị lôi ra ngoài.'' báo cho phụ hoàng biết tin tức, vương gia ngài thương nhất cùng vị vương phi bị ta đẩy xuống vực. Hoàng hậu, ngài còn nhớ cái vực đó chứ, là nơi bà chứng kiến hài nhi của bà rơi xuống dưới đấy. Ha Ha"

      "Ngươi… ngươi…"

      Hoàng đế giận run người, nhưng vì muốn bảo toàn sinh mạng cho mẫu thân và nương tử của mình, lời trong miệng bị áp chế lại.

      "Bây giờ, là phụ hoàng viết sắc lệnh bãi bỏ ngai vàng, phong thái tử điện hạ lên làm hoàng đế, hai là ta cho người chứng kiến cảnh tượng người mình thương bị giết trước mặt mình, sau đó liền đến lượt người."

      Hoàng đế dù trong lòng dâng lên từng hồi tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm xuống dưới, tự hỏi từ lúc nào mọi chuyện diễn ra tồi tệ như vậy.

      "Ngươi nghĩ ngai vàng đến lượt ngươi ngồi sao?"

      giọng từ bên ngoài vang vọng vào, Đường Khắc Ân ngạc nhiên quay lại, người trước mắt tưởng chừng như chết nay lại đứng trước mặt mình, Đường Tô và Đông Liên.

      "Ngươi… ngươi chưa chết?"

      Đường Khắc Ân bây giờ sợ chết khiếp, nhưng khi nhìn nhìn lại chỉ thấy có mình hai người bọn họ vẻ mặt tự đắc, trong đầu liền nghĩ Mạc Hi và Đường Lãnh Nam sớm quy tiền việc đối phó với hai người có gì khó. Đứng nấp vào bên nhìn dáng vẻ tự cho mình là đúng của Đường Khắc Ân, cùng cười giễu, sao ta có thể ngu ngốc đến thế.

      "Từ trước đến giờ, ta muốn tranh giành ngôi vị, cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng huynh đệ tương tàn, nghĩ ngươi sau khi có thể ngồi yên làm ra chuyện gì nữa nên mới giả chết. ngờ, ngươi càng lúc càng lộng hành, đến cả phụ hoàng cũng bức ép. Bây giờ ta quay về, ngôi vị hoàng đế này, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới."

      Từng câu từng chữ như đá động vào chỗ sâu nhất trong con người Đường Khắc Ân, nhưng khi nhìn thấy con mắt cảnh cáo của mẫu thân từ xa liền nhanh chóng thu liễm cảm xúc lại. Vương quý phi dạng kiêu lãnh tới, nhưng người lại tỏa ra ma khí chỉ có Mạc Hi và Đường Lãnh Nam cảm nhận được, hai người thắc mắc nhìn nhau, cẩn thận quan sát tình hình.

      "Hôm nay đúng là ngày vui, có thể họp mặt được nhiều cao thủ ở đây! Haha."

      Đột nhiên luồng khí đen quay quần xung quanh Vương quý phi rồi sau đó hình thành người đàn ông vô cùng tuấn tú đứng bên cạnh bà ta, càng làm cho cùng khẩn trương, con người này hề đơn giản, tại sao Vương quý phi có thể quen biết với ông ta. Mạc Hi thầm rút nhanh ám khí người ra, lời phóng về phía Đường Tô, cắm thẳng lên tường, nhìn kĩ lại thấy có cây kim màu đen cùng.

      " ngờ lại có thêm cao thủ, làm cho ta quá hứng thú rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :