1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cực phẩm sát thủ Vương phi của Vương gia - Mạc Nhi Muội Muội (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      chương 9:

      "Vương phi cầu kiến thưa người." Lí công công bên cạnh hoàng thái hậu bẩm báo.

      " Mau cho vào. "

      Hoàng thái hậu liền , bà sáng giờ cố tình chờ bồi mình chuyện. Nhìn bóng dáng kiều diễm bước vào, ừ, Lãnh Nam đúng là có con mắt chọn thê tử.

      " Thần tham kiến hoàng thái hậu."

      Mạc Hi thấy ánh mắt nhìn từ đầu đến chân mình của hoàng thái hậu hơi rợn người, có phải hôm nay ăn mặc hợp ý bà , nhưng khi thấy bà gật đầu mỉm cười tỏ ý hài lòng mới buông lỏng người, thở phào.

      " Hi nhi, mau lại đây cho ai gia xem nào. Con sức khỏe tốt, sau này cũng cần hành lễ với ta, rảnh vào đây bồi ta chuyện, ta ở đây vô cùng buồn chán."

      Bà nắm tay Mạc Hi ngồi xuống, sau đó sai người lấy chút bánh ngọt cho . Nhìn đĩa đồ ăn trước mắt, nhàng bóc miếng bỏ vào trong miệng, sau đó mặt liền tươi tỉnh hẳn, đúng là hoàng cung, đến cả cái bánh cũng ngon như thế. vẫn chậm rãi ăn, nhưng lần này đồng thời là hai cái trong miệng.

      " Có phải Lãnh Nam cho con ăn hay ?"

      Hoàng thái hậu vừa xong bên đây bị sặc, sao có thể trách bà được, nhìn ăn như hổ đói thế mới ân cần hỏi han. uống ngụm nước lớn, sau đó thở ra, quay qua mỉm cười với bà.

      " Tại bánh ở đây của người rất ngon a."

      " Vậy chút nữa ai gia sai người đem qua phủ vương gia cho con ha."

      Hoàng thái hậu như vậy, sao có thể từ chối được chứ, liền gật đầu vui vẻ, sau đó bên tai liền nghe công công la to.

      " Hoàng hậu giá lâm."

      Mạc Hi nghe vậy liền đứng lên làm hoàng thái hậu phải bật cười, con bé này chính là sợ người lớn của Lãnh Nam ưa mình. Hoàng hậu bước vào, thấy hành lễ nhưng mặt lại căng thẳng như ra chiến trường liền đỡ đứng lên, sau đó quay qua hành lễ với hoàng thái hậu.

      " Ta nghe con ở bên chỗ hoàng thái hậu nên qua đây."

      Hoàng hậu sáng giờ chờ , nhưng chính là chịu nổi nữa mới qua đây, dù sao ba người chuyện vẫn vui hơn hai người. Nhìn Mạc Hi thân hoàng bộ, khoa trương, chỉ giản đơn nhưng vô cùng quý phái càng làm người cưng chiều hơn.

      Nếu hai người buồn chán vậy, con kể chuyện cười cho hai người nghe.

      Mạc Hi thích thú đứng lên trước ánh mắt nghi vấn của bà và người, sau đó mới tằng hắng giọng kể.

      " Vào ngày đẹp trời, có con cá sấu con lại khóc với cá sấu cha rằng: “Cha ơi, có đứa kêu con là con thằn lằn. Cha phải xử nó giùm con.”. Cá sấu cha nghe vậy liền tức tối kím người sỉ nhục con mình. Cuối cùng hai người biết chuyện gì xảy ra ?"

      Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu lắc đầu, các cung nữ cùng công công đứng gần đó cũng chăm chú vào câu chuyện của .

      " Cuối cùng cá sấu cha nằm trong bụng con trăn to quát lên với con cá sấu con: “Sao mày với tao nó là con giun.”." Haha

      Ngày hôm đó, cả cung của hoàng thái hậu rộ lên tiếng cười vui vẻ hiếm thấy. Mạc Hi cứ như con nít, hết kể chuyện cười, lại giả dạng người khác, đem lại biết bao nhiêu điều ngạc nhiên cho hoàng thái hậu và hoàng hậu. bên đây diễn trò thấy hoàng hậu mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại mang vẻ buồn mất mác.

      " Hoàng hậu, người vui à? Hay người thích, vậy để con kể chuyện khác cho người nghe."

      Hoàng hậu, người nhìn Mạc Hi rồi lắc đầu, khẽ vuốt đầu .

      " Có con ở bên Lãnh Nam như vậy, ta cũng cảm thấy an tâm rồi. "

      Người đứng dậy, bắt đầu kể câu chuyện cổ xưa, nhưng lại là ác mộng những đêm tối của bà.

      " Ta lúc đó chỉ là quý phi trong cung, nhưng rất may mắn mang long thai, chỉ vậy đồng thời hạ sanh trai . Người thường xuyên chăm sóc ta là Hiền quý phi, cũng chính là mẫu thân của Lãnh Nam, nàng ấy hiền lương, thục đức, tranh chấp, nên được hoàng thượng thương , sau đó đem đến cho ngài bé trai, nhưng hiểu vì sao, nàng ngày hôm sau liền… "

      Hoàng hậu cảm thấy tim mình nghẹn lại, người chị em tốt của người.

      " Có nghĩa là mẫu thân của Lãnh Nam phải là kiệt sức mà chết?" Mạc Hi nhíu mày.

      " Hiền quý phi rất khỏe mạnh, khi sinh Lãnh Nam ra, khuôn mặt vẫn còn hồng hào, ăn uống rất tốt. Ta và hoàng thượng vô cùng cưng chiều Lãnh Nam, chỉ sợ thiếu tình thương, nhưng ngờ, sức khỏe vô cùng yếu, cuối cùng thái y chuẩn rằng bị trúng độc từ trong bụng mẹ, có thuốc giải, Phiêu hồn tán." Hoàng hậu rơi vào thâm trầm " hôm, vào đúng sinh thần thứ năm, có lão tu sĩ đắc đạo ngang qua hoàng cung, rằng Lãnh Nam rất có tố chất nên nhận làm đệ tử. "

      chăm chú lắng nghe, ra bị Phiên hồn tán, loại độc từ từ thấm sâu vào cơ thể, dày vò nạn nhân, sau cùng làm cho linh lực người đó chạy loạn, kiềm hãm được bay ra ngoài, phá nát cơ thể. Nắm chặt tay, cảm giác như trái tim bị ai bóp chặt.

      " Năm mười lăm tuổi, Lãnh Nam được xuống núi. Ngày hôm đó, ngày kinh hoàng. Lãnh Nam cùng nhi tử ta, Đường Lãng Tô cũng từng là thái tử năm đó, săn bắn. Ta trong cung bỗng cảm thấy lo lắng, sau đó từ đâu con bồ câu bay vào mang theo tờ giấy, rằng nhi tử ta mới săn được con heo rừng, muốn cùng ta đến chung vui. Ta nghĩ kì lạ, nhưng phía sau gáy liền truyền cảm giác đau đớn rồi ngất . Tới khi tỉnh dậy, trước mặt ta là hàng ngàn tên áo đen muốn dồn ta, Lãnh Nam và Tô nhi xuống vách núi. Tô nhi vì bảo vệ ta, rơi xuống vách núi."

      Mạc Hi nhìn hoàng hậu bình tĩnh kể lại câu chuyện, nhưng trong ánh mắt gờn gợn cơn sóng thương tâm.

      " Lãnh Nam cũng vậy mà đột phá linh lực tím, giết chết biết bao nhiêu tên, cho tới khi hoàng thượng tới kịp, người chi chích vết thương, nhưng vẫn là thân bảo vệ ta. Từ đó, Lãnh Nam càng chú ý đến tâm trạng của ta hơn, mỗi lần từ bên ngoài về đều mang cho ta rất nhiều thứ, ta cũng xem như con ruột của mình mà thương . Lần này có con, con phải chăm sóc nó thay ta."

      Hoàng hậu nắm lấy tay , mỗi lời đều có ý tứ quan tâm đến Đường Lãnh Nam. gật đầu, quá khứ của ra vô cùng tồi tệ, nhưng từ sau này, ai dám đụng vào , chính là chạm tới Mạc Hi , kết cuộc cũng chỉ có đường chết.



      Chương 10:


      kiệu, Mạc Hi dựa vào lòng ngực của Đường Lãnh Nam, trong đầu vẫn suy nghĩ tới những lời của hoàng hậu , đột nhiên bên mũi nghe mùi hương nhè . ngẩng lên thấy tay cầm bầu rượu cho vào miệng, nhíu chặt mày, lập tức giựt lấy bầu rượu, đúng như đoán, bên trong là độc dược.

      "Chàng phải cầm cự bằng cách này sao?"

      Đường Lãnh Nam mỉm cười, hiểu ý tứ trong lời của , Phiêu hồn tán là loại độc có thuốc giải, có thể sống được tới giờ cũng nhờ vào lấy độc trị độc mà thôi.

      "Nàng đừng lo. Ta chết sớm vậy đâu, với lại bây giờ ta có nàng bên cạnh, tuyệt đối bỏ rơi nàng."

      cưng chiều ôm chặt vào lòng mình, đúng như lời , có xuống uống trà với diêm vương, nhưng sâu trong đó là đều mà chỉ có mình mới biết.

      "Mạc Hi, nàng định bao giờ giấu ta việc nàng có linh lực hả?"

      Mạc Hi giật mình, sao nhỉ, hề có ý giấu , tại hỏi đó thôi.

      "Nàng ngày mai liền học ở Linh Cung Các , ta đăng kí rồi."

      Linh Cung Các là học viện cho những người có linh lực, đa số ở đó toàn tiểu thư công tử giàu có. Trước khi bước vào, mỗi người đều phải qua kì thử hạch bởi quả cầu linh lực để phân chia mức độ. Mạc Hi nhìn thứ lở lửng trước mặt mình. từ sớm đến đây, ngờ số người đăng kí đông đến nỗi tắc cả con đường, nhưng tới khi bước xuống, thân hoàng bộ bay bay đầy uy nghiêm làm bọn họ phải dàng ra hai hàng, nhường chỗ cho .

      "Đó chẳng phải là vương phi sao? Chúng ta được học chung với vương phi nha."

      "Nhưng chẳng phải thân thể vương phi yếu ớt, lúc đầu vì cảm nhận được linh lực nơi nàng nên mới bị người trong phủ khi dễ sao?"

      " đủ chưa?"

      giọng đầy uy lực vang lên khiến mọi người lập tức im lặng. Mạc Hi quay qua nhìn người con bên cạnh mình, lưng còn vác theo cây kiếm lớn càng làm tôn lên mạnh mẽ của nàng. Nàng quay qua nhìn , mỉm cười ranh mãnh.

      "Mạc Hi, chào mừng muội đến đây. Ta là Đường Cẩm Hy, cũng chính là tỷ tỷ của Lãnh Nam."

      Mạc Hi mỉm cười lại, ra là đại công chúa, khuôn mặt nhìn giống với hoàng hậu, nhưng lại có phần minh đa tài hơn. thở ra, đặt tay lên quả cầu, từ từ vận linh lực vào bên trong, màu tím bắt đầu chan hòa tất cả khí bên trong.

      " ngờ nha, muội đạt linh lực tím rồi. Năm nay muội bao nhiêu tuổi?"

      Mạc Hi hiểu ý tứ trong câu của Cẩm Hy nhưng vẫn trả lời.

      "Mới tròn mười bốn.''

      Câu vừa dứt cũng là lúc mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn , duy chỉ có Cẩm Hy khuôn mặt hớn hở như bắt được vàng.

      "Tuyệt . Muội biết , đến cả Lãnh Nam mười lăm tuổi mới đạt linh lực tím đấy. "

      Cuối cùng, cuối cùng cũng có người vượt qua mặt Lãnh Nam, trong lòng Cẩm Hy khoái chí, xem thử bây giờ còn dám lên mặt với tỷ tỷ nàng hay . Nàng kéo vào bên trong, nhưng còn chưa kịp làm gì gặp đại ca và đại tỷ của , biết nên vui hay buồn đây. Mạc Vân Lam sau khi bị Mạc Hi phế mất tay càng căm tức, nhưng ả đâu biết rằng, ra cố tình lấy tay trái, để lại tay phải cho ả dễ hoạt động, ai biểu tốt bụng quá làm gì.

      "Phế vật luôn luôn là phế vật."

      Hai người bọn họ qua, để lại câu rồi bỏ , đó cũng là vì chứng kiến cảnh tượng nghiệm chứng linh lực lúc nãy. Cẩm Hy tức giận muốn kiếm chém chết, ai chả biết Mạc Hi lúc ở phủ tể tướng bị áp bức cỡ nào chứ, nhưng nhanh chóng bị ngăn lại, chính là chấp nhất với bọn họ.

      Cẩm Hy chút nữa có giờ học nên phải rời , chỉ còn mình Mạc Hi là có gì làm, lòng vòng trong học viện, cuối cùng bước chân dừng lại ở ngôi điện lớn. tò mò đẩy cửa bước vào, chớp chớp mắt vài cái, có phải nhìn lầm hay , bên trong toàn là những kiến thức, bài toán của thời đại được treo sợi dây nối với bức tường, nhưng bên dưới là hàng ngàn tờ giấy được viết qua. cầm lên, sai đường mất rồi, gì, nhàng cầm bút, viết ra những bài giải rồi kẹp chúng kế bên câu hỏi. Chưa đầy mười phút, tất cả những thắc mắc được giải trọn vẹn, dù sao đây cũng là kiến thức cấp ba, chẳng thể làm khó được người năm mười tám tuổi trở thành giáo sư.

      "Đứng ở đó làm gì?"

      Mạc Hi mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy, nhưng từ lâu phát có người chăm chú nhìn mình. Từ trong bóng tối có lão già bước ra, ánh mắt rung động nhìn những điều thắc mắc từ lâu nay bị dễ dàng giải ra, trong lòng còn dáng vẽ bình tĩnh được nữa.

      "Chỗ này phải đặt số, sau đó là…"

      Mạc Hi từ tốn chỉ ra những chỗ ông làm sai. Ông hưng phấn nghe cách chăm chú, lâu lâu lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ đối với .

      "Nha đầu, ngươi tên gì?"

      "Ta tên Mạc Hi, mới gia nhập vào học viện, nhưng cuối cùng là bị lạc đường."

      Phong Hàn nghe vậy, mắt sáng lên, đột nhiên trong tay cỗ ánh sáng xuất , đánh úp về phía Mạc Hi, né nhanh qua, vận linh lực nhưng lại dùng thế võ khóa trụ ông lại. Ông gật đầu, phản ứng rất tốt.

      "Ta nhận ngươi làm đồ đệ."

      Mạc Hi ánh mắt khó hiểu, nhưng có lẽ do gặp đúng người cùng ý tưởng về những bài toán nên tâm trạng vui vẻ, với lại nhìn ra được linh lực của ông, thêm điều đặc biệt, chỉ có ngôi điện của ông là lớn nhất, nên nhanh chóng chấp thuận.

      Phong Hàn thấy gật đầu nhưng ánh mắt còn hơi dè chừng, liền nắm lấy tay , viết gì đó, tới khi nhìn tay chỉ có chữ “Hàn” sau đó biến mất dấu vết. Tối hôm đó, có người tâm trạng cực kì vui, Đường Lãnh Nam khi được cho xem chữ “Hàn” tay mặt sa sầm lại, nhận ai làm sư phụ, lại nhận cái tên Phong Hàn đó. khó hiểu, nhưng dù hỏi thế nào cũng chả chịu trả lời, vậy mà còn bị cưỡng hôn do thắc mắc quá nhiều.

      Sáng hôm sau, tất cả mọi học viên mới tập trung ở sảnh chính, bắt đầu nghi thức nhận sư phụ. Ở phía có ba chiếc ghế dành cho ba người đứng đầu học viện. Người ngồi ở vị trí lão tam là Trương Khắc được mệnh danh là thần y. Lão nhị Võ Túc mặc dù thân con nhưng cũng kém xa, nhân gian được người đời gọi là thần tiên giáng trần. Còn lão đại chưa từng ai thấy mặt qua, nghe ông chỉ xuất khi có lệnh của nhà vua mà thôi, nhưng người ta công lực cao cường nên chảnh như vậy cũng chả có gì là lạ. Thế mà hôm nay, lão đại lại từ xa tới, đối với người này, lão nhị và lão tam kính trọng đứng lên hành lễ.

      "Đại ca, ngươi hôm nay tới đây tuyển chọn đồ đệ sao?"

      "Nhìn mặt ta giống rảnh rang vậy sao? Ta lại đây để dẫn đồ đệ bảo bối . Mạc Hi!"

      Mạc Hi lạnh nhạt tới, bây giờ mới nhận thức được ra lão già Phong Hàn chính là lão đại trong truyền thuyết. Nhưng tại sao Đường Lãnh Nam lại ưa ông ta lắm phải.


      Chương 11:



      "Lãnh Nam, mau lại đây."

      Phong Hàn cầm cây còi rớt đất đưa cho Đường Lãnh Nam, cái này chính xác là thứ lão giao cho Mạc Hi, bây giờ ở đây, biết có chuyện gì xảy ra càng làm hai người lo lắng. từ lúc bước vào nghe có thân người phía sau, phải chỉ , nhưng với tâm tình giờ có cảm hứng chú ý đến, trong đầu chỉ lo nghĩ đến nương tử nhà mình mà thôi.

      Phía bên kia, Mạc Vân Lam và Mạc Khắc cùng đám người hay theo bọn họ vẫn luôn bám buông, tình cờ nghe lén được câu chuyện của Mạc Hi liền nghĩ thời cơ loại bỏ đến, nhưng ngờ rằng còn có vương gia, nên chỉ ngồi chờ mà thôi.

      hướng xa, Đường Cẩm Hy ngao ngán nhìn, Phong Hàn với Lãnh Nam rủ nàng, nàng cũng lo cho Mạc Hi mà, là bất công.

      Bỗng tiếng chơi đùa từ đâu vang lại kéo theo tập trung, cảnh tượng trước mắt làm họ hóa đá, có hai con rồng con vui vẻ lăn lộn với nhau. Phong Hàn dụi dụi mắt mình, lần đầu thấy ma thú trong truyền thuyết biết phải thể cảm xúc như thế nào cả.

      "Ca, mau bắt hai con ma thú đó lại. Ta muốn chúng. dễ thương nha."

      Mạc Vân Lam kéo kéo tay áo Mạc Khắc, trước giờ thứ ả muốn đại ca luôn luôn cho ả. Nếu trong tay có ma thú rồng như vậy, chẳng phải ả nở mày nở mặt thêm sao, cũng có thể loại bỏ luôn tin Mạc Hi phế mất cánh tay. Mạc Khắc thấy muội muội của mình có hứng thú liền cùng đám người đó phi thân lại chỗ rồng con làm chúng hoảng hốt lùi lại phía sau.

      "Biết điều ngoan ngoãn vâng lời ta, ta dùng vũ lực bắt về."

      Con lớn hơn đứng lên che chắn, sau đó gầm lên. Tiếng gầm xuyên qua từng lá cây, tạo ra uy lực lớn làm bọn họ dừng bước, nhưng như vậy càng làm cho Vân Lam thích thú. Mạc Khắc cầm kiếm lên, vận linh lực định đâm bọn chúng nhát rồi mang về liền bị bóng dáng cao lớn chặn lại.

      " là lớn mật. Có vương gia ta ở đây mà ngươi dám làm càn."

      Đường Lãnh Nam chắn trước mặt hai con rồng, trừng mắt nhìn Mạc Khắc làm run run người, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như muốn khóc của Vân Lam hề dừng hành động lại, kiếm tiếp tục đâm về phía .

      "Vương gia, lần này người có cản ta cũng phải mang hai con rồng này về."

      Lãnh Nam né đường kiếm, thèm đánh trả, ánh mắt lên Mạc Khắc xứng để phải hạ thủ, nhưng ngờ đám người theo kia lại cùng lúc xông lên bắt rồng, từ đâu đạo quang kiếm bay tới chặn đường.

      Đường Cẩm Hy nảy giờ đứng ngoài cuộc thể chịu nổi nữa mới ra tay hiểm trợ làm cho bọn họ càng run sợ hơn. Ai có thể rằng tại sao đại công chúa lại có mặt ở đây hay . Nên tượng bây giờ là đại công chúa cùng Phong Hàn và Lãnh Nam chơi đùa cùng đám người của Mạc Khắc.

      Mạc Vân Lam từ lúc bắt đầu ai chú ý thầm đến phía hai con rồng, định vận linh lực đánh úp vào từ đâu mũi tên màu tím bay tới nhanh như chớp…

      Mạc Hi gom đồ chuẩn bị ra khỏi động, mới phát hình như cây còi bay hơi, liền nhớ lúc Kim Kim chui từ lòng ra chắc bị rớt rồi, con rồng từ trời bay xuống chỗ Kim Kim, gầm gừ gì đó nhưng biết đó phải chuyện tốt vì sắc mặt Kim Kim vô cùng tức giận. Tới khi hiểu mới biết có người vào rừng, còn cố tình bắt hai con rồng con về làm khế ước ma thú.

      Mạc Hi nhanh chóng phóng lên lưng Kim Kim, từ lúc luyện xong bảy bí kíp kia, Kim Kim cũng tăng lên vài cấp bậc, bây giờ nó còn bự hơn trước, những thế còn mọc thêm đôi cánh. cùng Kim Kim và rồng đen đầu đàn lập tức bay về phía đó thấy bên Mạc Khắc cùng đám người cố gắng giao đấu, còn phía Lãnh Nam, Cẩm Hy cùng sư phụ thèm để họ vào mắt, tội nghiệp. Nhưng lại chú ý hơn về phía bóng dáng màu xanh bí mật muốn đả thương hai con rồng con kia liền giương cung, bắn ra mũi tên linh lực tím.

      Mũi tên từ đâu bay lại cùng tiếng gầm vang trời làm mọi người chú ý. Vân Lam bị mũi tên sượt qua tay liền đau đớn ngã xuống, ánh mắt cũng hốt hoảng nhìn lên.

      "Rồng hoàng kim!"

      Phong Hàn la lên, nhìn rồng hoàng kim từ từ đáp xuống, chấn động cả mặt đất làm mọi người cũng phải kinh sợ. Nhưng còn chưa kịp hết bàng hoàng, thân hoàng bộ lưng rồng nhảy xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Vân Lam. Hai rồng con thấy Mạc Hi vô cùng vui mừng mà giẫm lên thân Vân Lam chạy tới, nhào vào lòng .

      Mạc Hi ôm lấy hai đứa để lên lưng rồng đen đầu đàn để nó mang về động, quay qua liền thấy Kim Kim như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Lam cũng thèm ngăn lại, trực tiếp lại phía Đường Lãnh Nam.

      "Hi Hi!"

      Lãnh Nam ôm Mạc Hi vào lòng, cả tuần rồi, rất nhớ mùi hương người .

      "Hi Hi!"

      Từ đâu có thêm hai vòng tay ôm chầm lấy , Cẩm Hy và Phong Hàn mừng như bắt được vàng vậy, ôm buông, nhưng nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của uất hận bỏ ra.

      "Đồ đệ bảo bối, mau về kể ta nghe con làm gì."

      Mạc Hi gật đầu nhưng trước khi cũng quên quay qua với đám người Vân Lam.

      "Đây là lãnh địa của loài rồng, các ngươi dám làm bậy bị nguyền rủa mãi mãi. Mau rời , tới lúc loài rồng bay lại, các ngươi bị ăn chừa cọng xương."

      Đường Lãnh Nam cho Mạc Hi về học viện, lập tức đem về phủ trước đau khổ của Phong Hàn. đè vào tường, cuối xuống cắn lên môi xem như trút giận vì cái tội dám bỏ báo trước, cho tới khi cả hai hết dưỡng khí mới lưu luyến bỏ ra.

      "Ta nhớ nàng. Nàng ốm hơn rồi. "

      Mạc Hi dựa vào lòng ngực của Lãnh Nam, cũng nhớ , nhưng chỗ đó như cái resort nho làm bị quyến rũ ít. Sáu ngày ăn uống, mà mập lên phải là con người rồi. Cả ngày hôm đó, Mạc Hi kể cho Lãnh Nam nghe về việc vào thế giới của loài rồng, luyện bảy bí kíp, tắm hồ nước nóng và vân vân. chỉ ngồi nghe , mỉm cười rồi lâu lâu đút điểm tâm cho .

      Sáng hôm sau, Mạc Hi lờ mờ tỉnh ngủ, còn chưa kịp rửa mặt thấy Phong Hàn đá cửa xông vào, lập tức bị Đường Lãnh Nam quăng ra ngoài thương tiếc, nghi ngờ liệu có thù oán gì với sư phụ nữa. Sau khi ăn điểm tâm xong mới biết rằng, những ngày ở đây, các học viện khác định bữa này giao lưu với nhau, là vậy nhưng ra là tỷ thí dằn mặt nhau. sáng mắt, vậy để xem thử vũ khí của mình có thể làm được gì.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12:


      "Lãnh Nam, mau lại đây."

      Phong Hàn cầm cây còi rớt đất đưa cho Đường Lãnh Nam, cái này chính xác là thứ lão giao cho Mạc Hi, bây giờ ở đây, biết có chuyện gì xảy ra càng làm hai người lo lắng. từ lúc bước vào nghe có thân người phía sau, phải chỉ , nhưng với tâm tình giờ có cảm hứng chú ý đến, trong đầu chỉ lo nghĩ đến nương tử nhà mình mà thôi.

      Phía bên kia, Mạc Vân Lam và Mạc Khắc cùng đám người hay theo bọn họ vẫn luôn bám buông, tình cờ nghe lén được câu chuyện của Mạc Hi liền nghĩ thời cơ loại bỏ đến, nhưng ngờ rằng còn có vương gia, nên chỉ ngồi chờ mà thôi.

      hướng xa, Đường Cẩm Hy ngao ngán nhìn, Phong Hàn với Lãnh Nam rủ nàng, nàng cũng lo cho Mạc Hi mà, là bất công.

      Bỗng tiếng chơi đùa từ đâu vang lại kéo theo tập trung, cảnh tượng trước mắt làm họ hóa đá, có hai con rồng con vui vẻ lăn lộn với nhau. Phong Hàn dụi dụi mắt mình, lần đầu thấy ma thú trong truyền thuyết biết phải thể cảm xúc như thế nào cả.

      "Ca, mau bắt hai con ma thú đó lại. Ta muốn chúng. dễ thương nha."

      Mạc Vân Lam kéo kéo tay áo Mạc Khắc, trước giờ thứ ả muốn đại ca luôn luôn cho ả. Nếu trong tay có ma thú rồng như vậy, chẳng phải ả nở mày nở mặt thêm sao, cũng có thể loại bỏ luôn tin Mạc Hi phế mất cánh tay. Mạc Khắc thấy muội muội của mình có hứng thú liền cùng đám người đó phi thân lại chỗ rồng con làm chúng hoảng hốt lùi lại phía sau.

      "Biết điều ngoan ngoãn vâng lời ta, ta dùng vũ lực bắt về."

      Con lớn hơn đứng lên che chắn, sau đó gầm lên. Tiếng gầm xuyên qua từng lá cây, tạo ra uy lực lớn làm bọn họ dừng bước, nhưng như vậy càng làm cho Vân Lam thích thú. Mạc Khắc cầm kiếm lên, vận linh lực định đâm bọn chúng nhát rồi mang về liền bị bóng dáng cao lớn chặn lại.

      " là lớn mật. Có vương gia ta ở đây mà ngươi dám làm càn."

      Đường Lãnh Nam chắn trước mặt hai con rồng, trừng mắt nhìn Mạc Khắc làm run run người, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như muốn khóc của Vân Lam hề dừng hành động lại, kiếm tiếp tục đâm về phía .

      "Vương gia, lần này người có cản ta cũng phải mang hai con rồng này về."

      Lãnh Nam né đường kiếm, thèm đánh trả, ánh mắt lên Mạc Khắc xứng để phải hạ thủ, nhưng ngờ đám người theo kia lại cùng lúc xông lên bắt rồng, từ đâu đạo quang kiếm bay tới chặn đường.

      Đường Cẩm Hy nảy giờ đứng ngoài cuộc thể chịu nổi nữa mới ra tay hiểm trợ làm cho bọn họ càng run sợ hơn. Ai có thể rằng tại sao đại công chúa lại có mặt ở đây hay . Nên tượng bây giờ là đại công chúa cùng Phong Hàn và Lãnh Nam chơi đùa cùng đám người của Mạc Khắc.

      Mạc Vân Lam từ lúc bắt đầu ai chú ý thầm đến phía hai con rồng, định vận linh lực đánh úp vào từ đâu mũi tên màu tím bay tới nhanh như chớp…

      Mạc Hi gom đồ chuẩn bị ra khỏi động, mới phát hình như cây còi bay hơi, liền nhớ lúc Kim Kim chui từ lòng ra chắc bị rớt rồi, con rồng từ trời bay xuống chỗ Kim Kim, gầm gừ gì đó nhưng biết đó phải chuyện tốt vì sắc mặt Kim Kim vô cùng tức giận. Tới khi hiểu mới biết có người vào rừng, còn cố tình bắt hai con rồng con về làm khế ước ma thú.

      Mạc Hi nhanh chóng phóng lên lưng Kim Kim, từ lúc luyện xong bảy bí kíp kia, Kim Kim cũng tăng lên vài cấp bậc, bây giờ nó còn bự hơn trước, những thế còn mọc thêm đôi cánh. cùng Kim Kim và rồng đen đầu đàn lập tức bay về phía đó thấy bên Mạc Khắc cùng đám người cố gắng giao đấu, còn phía Lãnh Nam, Cẩm Hy cùng sư phụ thèm để họ vào mắt, tội nghiệp. Nhưng lại chú ý hơn về phía bóng dáng màu xanh bí mật muốn đả thương hai con rồng con kia liền giương cung, bắn ra mũi tên linh lực tím.

      Mũi tên từ đâu bay lại cùng tiếng gầm vang trời làm mọi người chú ý. Vân Lam bị mũi tên sượt qua tay liền đau đớn ngã xuống, ánh mắt cũng hốt hoảng nhìn lên.

      "Rồng hoàng kim!"

      Phong Hàn la lên, nhìn rồng hoàng kim từ từ đáp xuống, chấn động cả mặt đất làm mọi người cũng phải kinh sợ. Nhưng còn chưa kịp hết bàng hoàng, thân hoàng bộ lưng rồng nhảy xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Vân Lam. Hai rồng con thấy Mạc Hi vô cùng vui mừng mà giẫm lên thân Vân Lam chạy tới, nhào vào lòng .

      Mạc Hi ôm lấy hai đứa để lên lưng rồng đen đầu đàn để nó mang về động, quay qua liền thấy Kim Kim như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Lam cũng thèm ngăn lại, trực tiếp lại phía Đường Lãnh Nam.

      "Hi Hi!"

      Lãnh Nam ôm Mạc Hi vào lòng, cả tuần rồi, rất nhớ mùi hương người .

      "Hi Hi!"

      Từ đâu có thêm hai vòng tay ôm chầm lấy , Cẩm Hy và Phong Hàn mừng như bắt được vàng vậy, ôm buông, nhưng nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của uất hận bỏ ra.

      "Đồ đệ bảo bối, mau về kể ta nghe con làm gì."

      Mạc Hi gật đầu nhưng trước khi cũng quên quay qua với đám người Vân Lam.

      "Đây là lãnh địa của loài rồng, các ngươi dám làm bậy bị nguyền rủa mãi mãi. Mau rời , tới lúc loài rồng bay lại, các ngươi bị ăn chừa cọng xương."

      Đường Lãnh Nam cho Mạc Hi về học viện, lập tức đem về phủ trước đau khổ của Phong Hàn. đè vào tường, cuối xuống cắn lên môi xem như trút giận vì cái tội dám bỏ báo trước, cho tới khi cả hai hết dưỡng khí mới lưu luyến bỏ ra.

      "Ta nhớ nàng. Nàng ốm hơn rồi. "

      Mạc Hi dựa vào lòng ngực của Lãnh Nam, cũng nhớ , nhưng chỗ đó như cái resort nho làm bị quyến rũ ít. Sáu ngày ăn uống, mà mập lên phải là con người rồi. Cả ngày hôm đó, Mạc Hi kể cho Lãnh Nam nghe về việc vào thế giới của loài rồng, luyện bảy bí kíp, tắm hồ nước nóng và vân vân. chỉ ngồi nghe , mỉm cười rồi lâu lâu đút điểm tâm cho .

      Sáng hôm sau, Mạc Hi lờ mờ tỉnh ngủ, còn chưa kịp rửa mặt thấy Phong Hàn đá cửa xông vào, lập tức bị Đường Lãnh Nam quăng ra ngoài thương tiếc, nghi ngờ liệu có thù oán gì với sư phụ nữa. Sau khi ăn điểm tâm xong mới biết rằng, những ngày ở đây, các học viện khác định bữa này giao lưu với nhau, là vậy nhưng ra là tỷ thí dằn mặt nhau. sáng mắt, vậy để xem thử vũ khí của mình có thể làm được gì.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13:

      Bốn lá cờ của bốn học viện bay phấp phới, tiếng trống dồn dập, các trưởng lão bắt đầu ngồi xuống ghế. Bên cạnh Phong Hàn tự nhiên lại thêm chiếc, người ngồi đó ai khác chính là Đường Lãnh Nam. Từ trước đến nay, các cuộc giao lưu của học viện rất ít khi được người hoàng gia quan tâm tới, thế nhưng hôm nay vương gia lại vô cùng nhã hứng đến xem, lại ngồi ở Linh Cung Các chẳng khác nào thầm ủng hộ học viện đó sao.

      Mạc Hi bị ánh mắt hình viên đạn của Đường Lãnh Nam làm lạnh sống lưng, bực bội. Tại vì sao à, những học viên mới vào có thể được ngồi quan sát, cần phải ra thi đấu, nhưng thân lại là đồ đệ của lão đại, đạt linh lực tím, sau cùng bị bắt phải ra mặt. Bọn họ chém giết nội bộ lẫn nhau, mắc gì phải quan tâm, chỉ đến đây để canh chừng ai đó mà thôi.

      có mặt của Đường Lãnh Nam làm cho bọn họ phải khép nép vài phần, ai chẳng biết vương gia là đệ nhất võ lâm. Nam nhân có phần ngưỡng mộ, có phần ganh tỵ. Nữ nhân mong ước vị trí của Mạc Hi là của mình, nên ngoại trừ ánh mắt của ra, còn nhận rất nhiều tia lửa điện của người khác.

      Cuộc tỷ thí diễn ra suôn sẻ, Linh Cung Các nay có số điểm dẫn đầu và bằng với học viện Từ Linh Các. Mạc Hi quan sát, các đường kiếm của người Từ Linh Các vô cùng tàn nhẫn, đối với bọn họ chỉ muốn chiêu có thể thắng được đối phương, nhưng vì vậy cũng lộ ra ít sơ hở. suy nghĩ, thị vệ bên cạnh Lãnh Nam lúc nào xuất , cung kính đưa cho hộp điểm tâm , còn vương gia sợ vương phi chán nản đem theo.

      "Từ Linh Các thắng."

      Giọng vang lên làm Mạc Hi hơi nhíu mày. Trận đấu lúc nảy mới xảy ra mới có mấy giây, thế mà người của mình bị đánh văng xuống đất, hộc máu bất tỉnh, ra tay quá nhanh, quá tàn nhẫn rồi. chú ý người võ đài, là nương nha, nhưng ánh mắt đầy tức giận kia lại chỉa thẳng vào người là như thế nào.

      "Vương phi, có thể giao đấu với ta ?"

      Mạc Hi trả hộp điểm tâm về tay thị vệ, từ từ bước lên bục. Hạ Thương nhìn đầy khinh bỉ. Hạ Thương này trước giờ được coi là thiên tài về linh lực, được trưởng lão học viện nhận làm đồ đệ, chỉ vậy, cố gắng đến tận bây giờ chỉ để có thể lọt vào được con mắt của vương gia, thế mà bây giờ lại bị nhóc mười bốn tuổi cướp mất. Nhìn vương gia trong mắt chỉ có hình ảnh của Mạc Hi càng làm cho Hạ Thương tức giận, trong lòng chỉ muốn giết chết người trước mắt.

      Mạc Hi thấy ánh mắt đầy thương của Hạ Thương dành cho Đường Lãnh Nam, sau đó rồi quay qua nhìn mình đầy sát khí liền cười khổ. có thể cho rằng đây là do hại nhỉ.

      "Xin thứ lỗi vương phi."

      Hạ Thương nhanh chóng đem kiếm đâm về phía trước đầy tàn nhẫn, Mạc Hi né qua bên, động thủ, chỉ thản nhiên nhìn đường kiếm của ta, đúng hổ danh là đệ tử của trưởng phái, nhưng do hiếu chiến làm lộ ra ít khẽ hở. nắm chặt viên ngọc trong tay, cây cung hoàng kim lập tức ra.

      " ra vũ khí của vương phi là cung tên."

      Hạ Thương cười khuẩy. Phải hiểu rằng, thế giới, cung tên là loại vũ khí vô dụng nhất, ít người sử dụng chúng. Thứ nhất, cây tên phải dùng chính linh lực mà tạo ra nên trong cận chiến rất dễ bị kiệt sức. Thứ hai, nó chỉ có thể bắn ra mũi tên hơn kém. Mọi người dưới khán đài bắt đầu xầm xì, lần này vương phi nhất định bị hạ gục rồi, nhưng họ biết rằng, Mạc Hi là người đến từ tương lai, nên cây cung trong tay được biến hóa đôi chút.

      Mạc Hi giương dây cung, tùy tiện bắn ra chấm tròn linh lực càng làm cho mọi người thất vọng. Hạ Thương nhìn chấm tròn bay về phía mình nhếch miệng, cái thứ này cũng đòi là đệ tử của trưởng phái sao.

      Nhưng còn chưa kịp trở tay, chấm nhanh chóng bay về phía ta, bung ra thành lưới đánh cá, bao trùm lên cả người Hạ Thương.

      "Cái quái gì đây?"

      Hạ Thương vùng vẫy kịch liệt nhưng càng lúc càng bị dính chặt hơn, phát người trước mắt biến mất từ lúc nào, bây giờ xuất phía sau lưng, nhếch miệng cười cái, lưới đánh cá đột nhiên phát ra dòng điện giật cả người Hạ Thương lên làm ta ngã khụy xuống. Mạc Hi thu lại lưới linh lực, bắn ra phải là lưới đánh cá bình thường, thời đại của phát minh ra lưới điện rồi, coi như thử nghiệm chút người ta thôi.

      "Linh Cung Các thắng."

      Dưới khán đài còn chút tiếng động, sau đó bỗng nghe phía kia, vương gia dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn vương phi, tay ngừng va vào nhau nhất thời la mừng theo, để ý rằng Hạ Thương nắm chặt kiếm trong tay, chần chờ đâm thẳng về phía Mạc Hi.

      " chết ."

      Đường Lãnh Nam từ lúc nào phi thân bay lại ôm lấy Mạc Hi qua bên, chưởng kiếm Hạ Thương văng ra ngoài.

      "Hi nhi sao chứ?"

      Mạc Hi lắc lắc đầu, thấy Hạ Thương đau đớn nhìn Lãnh Nam, sau đó lại quay qua chỉ thẳng vào mặt .

      "Tại sao chứ? Tại sao huynh lại chọn ta chứ phải là muội. Từ lúc , muội lúc nào cũng quan tâm đến huynh nhưng huynh bao giờ để ý đến muội, ta mới chỉ xuất trong cuộc đời của huynh thôi. Có phải vì ta…"

      Hạ Thương còn chưa xong hết câu, Đường Lãnh Nam dùng ánh mắt tức giận trừng trừng làm cho Hạ Thương dám hó hé. Mạc Hi nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc, giấu điều gì sao. Trưởng phái Từ Linh Các thấy khí bị Hạ Thương làm cho căng thẳng lên tiếng:

      "Đồ đệ của ta bản tính còn non dại, xin các vị rộng lòng bỏ qua cho. Vương phi, người sử dụng cung tên để đấu với kiếm, ra đúng cho lắm."

      Mạc Hi thầm cười, ý tứ chẳng phải là chơi được đẹp mắt sao, người ràng thua là chứ phải là Hạ Thương, vậy đành cần khách sáo với bọn họ nữa.

      "Vậy đấu lại lần nữa. Lần này ta dùng kiếm."

      Mạc Hi nhận thanh kiếm, trận đấu thứ hai lần nữa bắt đầu. Hạ Thương tin chắc lần này mình có thể thắng Mạc Hi, nhưng cũng còn dám khinh thường như trước mà ra chiêu nào cũng chắc chắn. Mạc Hi né qua bên, đưa kiếm đỡ những đường linh lực Hạ Thương bắn ra, nhưng đối với cây kiếm mà Hạ Thương cầm thua xa, bao lâu, vũ khí trong tay bị gãy ra làm hai.

      Hạ Thương lấy đó làm lợi thế, bắn kiếm vào tim của Mạc Hi mà nhắm tới. vận linh lực đánh bay kiếm ngược về phía Hạ Thương, ta vì Lãnh Nam mà giết . Mạc Hi trừng mắt, vận linh lực tạo ra muôn ngàn mũi tên bay ra. Hạ Thương kinh hoàng, người dù có linh lực mạnh cỡ nào, mười mũi tên linh lực cũng là quá sức, bây giờ là hàng ngàn, rốt cuộc Mạc Hi mạnh đến cỡ nào.

      Hạ Thương chống chọi, vài mũi tên sượt qua da thịt làm chảy máu, nhìn số lượng càng lúc càng ít, Hạ Thương quyết định nhún người, bay nhanh về phía Mạc Hi, lần này phải giết cho bằng được từ đâu mũi tên sau lưng đâm thẳng vào bụng làm Hạ Thương kêu lên tiếng, sức lực cầm kiếm cũng còn.

      "Hạ Thương! Vương phi, người ràng là cố ý giết đệ tử của Từ Linh Các."

      Trưởng phái Từ Linh Các la lên. Mạc Hi băng lãnh nhìn ông ta, ở đây ai mà chẳng thấy Hạ Thương đằng đằng sát khí muốn lấy mạng vương phi, ra tay người chết ràng ai khác ngoài rồi, bây giờ còn đòi đổ tội lỗi lên đầu . Đột nhiên từ đâu thanh kiếm từ trời lao vút ra, cắm thẳng vào tim Hạ Thương trước ánh mắt hàng vạn người.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14:

      Cây kiếm đâm xuyên tim Hạ Thương làm cho khí căng thẳng, nhưng vẻ mặt Mạc Hi vẫn vô cùng bình tĩnh, vì thứ cắm người kia chính là kiếm hoàng kim. Thân ảnh từ cao khinh công xuống nơi đứng, ánh mắt cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xung quanh, chỉ khi dời tới người liền ôn nhu, nở nụ cười ngọt ngào chưa từng có.

      "Tỷ tỷ."

      Mạc Hi trong lòng vui mừng, nhưng vẫn biểu bình tĩnh bên ngoài. Cuối cùng đệ đệ mà thương nhất cũng xuất , nhưng có phần hơi dã man chút.

      "Ta ai khi dễ tỷ tỷ đều phải chết."

      Mạc Lãnh sau khi lên núi tu luyện theo phương thức bá đạo của sư phụ cơ thể cường tráng hơn, võ công cũng đồng thời tăng cao vì đại đa số nạn nhân chết trong tay toàn là ma thú cấp cao, nhằm lúc giải quyết xong tánh mạng còn lưu lại cũng chỉ là phần ba. Hôm nay biết vì điều gì mà sư phụ kéo xuống núi, còn nếu như nhanh tỷ tỷ Mạc Hi bị người ta khi dễ đến chết.

      "Phong Thanh."

      Tiếng la lên làm cắt ngang tâm tình của Mạc Hi, Phong Hàn từ lúc nào đứng thẳng người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt, xa cách mấy năm nay mới gặp lại. Phong Thanh cùng Phong Hàn là hai huynh đệ ruột thịt, cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện kiếm, hai người như hình với bóng. Linh Cung Các cũng là tay Phong Thanh lập ra, đem biết bao nhiêu nhân tài quy tụ lại, vẻ vang nhiều đời, sau đó luyện được võ công thất truyền, thân phận bây giờ khác gì vị thần tiên, cuối cùng là tu núi, đem cả giang sơn để lại cho đệ đệ mình.

      "Đường Lãnh Nam, thấy sư phụ mà chào tiếng sao?"

      Phong Thanh phi thân đến trước mặt Mạc Hi, cảm nhận Đường Lãnh Nam cứng ngắc lại, khuôn mặt tối sầm muốn giết người. Vào hôm rời , Phong Thanh biết vì cái gì lại hướng mình về phía hoàng cung, nham nhở bắt lấy lên núi tu luyện. Khoảng thời gian vừa phải chống chọi với độc dược, vừa dùng thân thể yếu ớt ngày trước bị hành hạ dưới tay sư phụ, liền muốn nhớ tới. Sau này, lựa thời cơ hạ mê dược, trốn xuống núi, nên khi nghe tin nhận huynh đệ của Phong Thanh làm sư phụ tự chủ rùng mình.

      "Sư phụ!"

      Đường Lãnh Nam mặt sa sầm kêu tiếng, thẳng ra muốn nhận người này làm sư phụ. Phong Thanh thấy nét mặt của như vậy cũng trách cứ, ông trước giờ chỉ có hai đồ đệ, người đầu tiên là Lãnh Nam, nên việc dạy dỗ rất ư là nghiêm khắc, chỉ vậy có phần biến thái chẳng hạn như bắt cởi hết đồ trong mùa giá rét đứng đó luyện kiếm, rồi sau đó là tập thích nghi với mọi hoàn cảnh. Nên tránh ông như tránh tà là điều hiển nhiên.

      "Đây là thê tử của con sao?"

      Phong Thanh quay qua nhìn Mạc Hi, ánh mắt có chút sáng lên, ừ thằng nhóc này nhìn người tốt, nhưng bị Đường Lãnh Nam đứng lên phía trước chắn đường nhìn của ông, những vậy lại tặng cho ông sát khí đằng đằng. Phong Hàn bật cười trong lòng, cũng là do ai đó tự làm tự chịu.

      "Đây cũng là đồ đệ của ta. Tư chất rất tốt nha."

      Năm người võ đài đứng chuyện với nhau, để ý rằng xung quanh mọi người há hốc miệng ra, lâu lâu lại dụi mắt, thần tiên Phong Thanh lâu năm màng thiên hạ nay tái xuất, còn để cho đồ đệ của mình hạ thủ trước mặt lời. Nhưng còn chưa ngạc nhiên hết thấy Mạc Hi đẩy Đường Lãnh Nam ra, tới trước mặt thần tiên, vài giây sau liền thấy thần tiên nằm dưới chân vương phi.

      "Này lão già kia, ông dạy dỗ Mạc Lãnh như thế nào để người nó toàn là vết thương thế hả. Còn nữa, tại sao người nó lại ốm vài phần rồi. chỉ vậy mà còn dám trước mặt ở nhiều người ra tay thương tiếc, ông dạy cho nó cái tính này ở đâu. Ta giao đệ đệ cho ông mà ông dám dạy dỗ như vậy sao hả?"

      Mạc Hi bẻ bẻ tay, cố tình dẫm vài đạp lên người Phong Thanh, coi như là trả thêm thù của Đường Lãnh Nam vậy. Phong Thanh bị đạp đến chịu nổi, thân là thần tiên, võ công cao cường, nhưng vì sao lại dám hó hé trước nhóc mười bốn tuổi, uy lực cùng sát khí kia làm ông sợ hãi vài phần.

      "Tỷ phu, ra huynh chính là đồ đệ trước đây của sư phụ. Đệ nghe sư phụ nhắc về huynh nhiều lắm, nhất là việc sư phụ đưa huynh vào động của mỹ nhân ngư để vui đùa."

      "Hi Hi, nàng đạp còn quá nha."

      Mạc Hi vừa nghe lời của Đường Lãnh Nam liền dùng sức đạp thẳng vào lưng của Phong Thanh. Cái gì mà đưa chứ, ràng là bị ông ta dụ dỗ rồi đẩy vào hang động của bọn quái nữ đó, lời lấp cửa hang lại, hại cả tuần trời vừa đánh nhau với bọn chúng, vừa sợ mất đời trai đến nỗi tối dám ngủ, tới khi phá cửa ra lại được nghe câu rèn luyện bị cám dỗ.

      Từ Linh Các nãy giờ nhìn người của mình bị kiếm đâm vào tim chết nhắm mắt liền tức giận, nhưng lại dám hó hé với đồ đệ của thần tiên, nên chỉ biết nuốt hận khiêng Hạ Thương xuống, sau đó báo tin tới phủ của Hạ quan gia.

      Do vụ việc thần tiên Phong Thanh xuống núi ngao du, nhiều vương quốc khác sai sứ giả qua làm thân. Mạc Lãnh vì là đồ đệ của Phong Thanh nên cũng được hoàng đế trịnh trọng ban lời mời tới cửa phủ, làm cho người nhà họ Mạc dám xàm bậy trước mặt tỷ muội Mạc Hi nữa.

      đường tới hoàng cung, Đường Lãnh Nam giải thích việc phân lãnh thổ với Mạc Hi. Có bốn vương quốc hùng mạnh nhất, Tây quốc, Nam quốc, Đông quốc và Bắc quốc nằm về bốn phía, đều chịu giám sát từ phụ hoàng. Thành trì của ngài nằm ở trung tâm để biên giới bên ngoài nếu có tràn vào cũng được bảo vệ của các vương quốc khác. hỏi liệu có bao giờ bọn họ phản nghịch lại hay liền bị Đường Lãnh Nam phủ nhận, vì lúc trước cũng từng có lúc bốn vương quốc hợp tác lại lật đổ phụ hoàng nhưng ai dè bị phụ hoàng chinh phạt, hại bọn họ mất rất nhiều của cải, nên từ đó thề lòng theo hầu dưới chân.

      Kiệu của đám người Mạc Hi là đến cuối cùng, phải do Phong Thanh lâu ngày lên triều bây giờ phải chỉnh chang nhan sắc còn nguyên nhân nào khác, thầm mừng vì học cái tính điệu đàng của ông ta. Bọn họ năm người bước vào làm cho mọi người nâng rượu vui dừng hết hoạt động, cảnh tượng trước mặt rất tỏa sáng.

      "Tham kiến hoàng thượng, hoàng thái hậu, hoàng hậu."

      "Miễn lễ. "

      Năm người Mạc Hi ngồi vào bàn, nhìn sơn hào hải vị trước mặt tự chủ giương đũa hoạt động.

      "Lần này bốn vương quốc qua đây, có chuyện gì sao?"

      Hoàng đế trầm ổn lên tiếng. Mạc Hi ngước mắt lên nhìn, đa số lần này toàn là công chúa và hoàng tử được phái qua đây, có điều tại sao lại cứ hướng về phía Đường Lãnh Nam mà nháy mắt. Nhưng duy nhất có người, công chúa Tây quốc, khuôn mặt bình tĩnh, màng chuyện xung quanh, cao quý nghiêm trang, nhưng khi hướng ánh mắt qua bàn liền hơi đỏ mặt, phải, phải bàn , mà là bàn của Mạc Lãnh. liếc nhìn Mạc Lãnh, làm như thấy nhưng ra môi nhếch lên vô cùng cao hứng, lại còn giả vờ nhìn lướt qua người ta. Đúng là nghiệt.

      "Tỷ tỷ, đừng có nhìn đệ như vậy nữa. Coi chừng tỷ phu bị người khác cướp mất ."

      Mạc Hi bĩu môi, thằng nhóc láu cá, nhưng đúng như lời của Mạc Lãnh , công chúa Nam quốc từ đâu lên, muốn nhảy vũ khúc tặng mọi người nhưng lại cứ chăm chăm vào Đường Lãnh Nam. là đáng ghét nha. ra tay mọi người vẫn nghĩ là thỏ con mất.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15:


      Nam Ngân Y đứng giữa sân khấu, uyển chuyển theo từng tiếng đàn, phải ta cũng múa khá là đẹp mắt, nhưng vẫn còn kém xa tỷ tỷ của , Mạc Lãnh nâng li rượu, sau đó chợt nghĩ gì đó, quay qua nhìn Tây Linh Nguyệt, liệu nàng có học những thứ này nhỉ.

      Tây Linh Nguyệt thấy ánh mắt đầy chủ ý thêm vài phần thích thú của khỏi bực bội, nàng dù sao cũng là công chúa, dù cho có muốn vẫn bị bắt, căn bản nàng thích những thứ đó mà thôi. Hai người vẫn hề nhận ra rằng, chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương hiểu được ý nghĩ, đó gọi là thần giao cách cảm, ông trời có lẽ định sẵn tơ duyên chăng?

      Nam Ngân Y từ từ thu ngắn khoảng cách với Đường Lãnh Nam, cố tình để lộ những bộ phận ái ngại chỉ để cho thấy, thầm mong thu hút được tính dã thú nào đó. Đường Lãnh Nam bên vẫn chăm chỉ lấy thịt cá cho vào miệng Mạc Hi, thèm nhìn lấy làm ta khỏi bực tức, nhưng từ đâu lực đạo bắn vào chân làm ta ngã ngửa về phía .

      Mọi người trong cung điện nín thở, ai mà chẳng nghĩ đến cảnh vương gia ôm lấy eo Nam Ngân Y xoay vòng, đôi mắt nhìn nhau say đắm, nhưng có điều, bọn họ quên mất kế bên vương gia là vị vương phi mười bốn tuổi nội lực phi thường. Mạc Hi nhanh chóng đoạt kiếm người Đường Lãnh Nam, đẩy chui kiếm về phía vai Ngân Y chống đỡ tạo khoảng cách an toàn, làm ta thể nhào vào lòng ngực của . Mạc Hi nhếch miệng.

      "Nam quân vương dạy công chúa tốt, chỉ có thân thể mê hoặc mà còn dùng cả hành động. Vương gia, người ta muốn được gả cho chàng, chàng thấy hay sao?"

      Tiếng nhàng nhưng băng lãnh của Mạc Hi làm mọi người rùng mình, Đường Lãnh Nam sủng nịnh kéo vào lòng mình, thôi cùng với nương tử diễn kịch chút vậy.

      "Trong mắt ta để ý chỉ mình nàng. Dù có người tình nguyện gả cho ta, ta cũng màng đến, với lại hứa với nàng, đời này kiếp này chung thủy với nàng, ai có ý đồ với ta đều giết tha."

      Mạc Hi hạnh phúc dựa vào ngực Đường Lãnh Nam, thích thú khi nghe những điều với từng giao ước, có điều hơi thổi phồng nó lên thêm thôi. Nam Ngân Y xanh mặt khi nghe câu phát ra từ miệng của , vị vương gia tiếng tăm, nhiều lần cầm binh ra trận, đánh đâu thắng đó, giết người gớm tay, lời khi phát ra tất nhiên thực , chỉ vậy còn dã man hơn. ta khi nghe vương gia lấy nhóc mười bốn tuổi liền tức giận chịu được, nên hôm nay cố tình quyến rũ lấy , ta sao có thể thua đứa trẻ miệng còn hôi sữa chứ, nhưng điều tiếp theo Mạc Hi làm càng làm cho ta ngẩng đầu cũng dám.

      "Lãnh Nam, vứt cây kiếm này , nó chạm vào nữ nhân rồi. Ta kêu Kim Kim tìm cho chàng cây khác, tốt nhất nên kiếm cây nào cả hai đầu đều sắc nhọn nha."

      Đường Lãnh Nam gật đầu, thầm cười, ai chả biết chủ ý của nàng chính là nếu lần sau còn có hành vi như thế chỉ là chui kiếm đâm vào ngực đâu. Nam Vân Y về chỗ ngồi, cả buổi tiệc câu cũng dám , lần này ta muốn cũng phải bỏ hết ý định về vương gia, lúc nãy, nếu như Mạc Hi dùng lực thêm chút nữa, chui kiếm kia xuyên qua vai, bây giờ đó vết bầm tím. Chỉ có điều mà năm người Đường Lãnh Nam mới biết, Mạc Hi bắn viên đá vào chân Ngân Y, tạo vở kịch hay.

      Tây Linh Nguyệt chăm chú nhìn Mạc Hi, có phải nàng nên kết tình tỷ muội với hay , cảm giác như gặp được đồng hương vậy. Mạc Hi vui vẻ ăn cao lương mỹ vị, nhận thấy có ánh mắt cứ chòng chọc vào mình mới ngước lên, cái vẻ mặt kia chẳng phải là vẻ mặt tìm thấy người có cùng chí hướng sao, giống y như lúc và người bạn thân nhất kiếp trước gặp nhau, dung nhan của Linh Nguyện cũng giống chín phần, đời này có trùng hợp sao?

      "E hèm!"

      Mạc Lãnh khẽ hắng giọng làm Mạc Hi phải bĩu môi, thằng nhóc này là có ý gì, đến tỷ tỷ của cũng ghen sao, nhưng cái ý nghĩ lúc nãy cứ quẩn quanh trong đầu , tay tự chủ được đưa lên, chỉ vào huyệt thái dương của mình. Linh Nguyệt thấy cử chỉ đó, trong mắt khỏi ánh lên tia bàng hoàng, sau đó cũng như , giây tiếp theo tay đưa lên trái tim, loạt hành động giống nhau đến bất ngờ. Hai người nhìn nhau cười đầy hạnh phúc, đâu đó còn có chút đỏ ở khóe mắt. Tất cả mọi điều làm lúc nãy chính là lời thể sống chết có nhau, thể sai lầm được…

      "Hôm nay ta cùng muội muội mạn phép góp vui cho mọi người, nhưng đồng thời chúng ta có thể mời vương phi lên thử tài a?"

      Từ đâu hai vị Bắc công chúa chen chân vào tâm trạng gặp lại thân nhân của Mạc Hi cùng Tây Linh Nguyệt, nhíu mày, nhìn bọn họ chuẩn bị đàn cùng kiếm, ra là người đánh đàn, người múa kiếm, chuẩn bị rất tốt. Hai vị công chúa sau khi thấy thất bại đến nỗi dám ngẩng mặt của Nam Ngân Y khinh bỉ, mục đích đến đây chỉ là để lấy lòng Đường Lãnh Nam, nhóc như vậy làm lại nên từ bỏ là vừa, nhưng hai người bọn họ phải hạng vô dụng như vậy, mấy năm trời rèn luyện chỉ chờ có ngày hôm nay mà thôi.

      "Vậy ta đây cũng mạn phép phụ giúp vương phi tay vậy."

      Tây Linh Nguyệt lúc nào đứng bên cạnh Mạc Hi, dám khi dễ , nàng tha thứ, cầm đàn ngồi xuống, coi như hôm nay bọn họ may mắn rồi. Mạc Hi nhếch miệng, tâm tình vui lên thấy làm Đường Lãnh Nam cùng Mạc Lãnh khó hiểu, rốt cuộc quan hệ của hai nàng là gì?

      Đường Lãnh Nam thấy Mạc Hi có ý định múa kiếm chần chờ, lần trước cùng với Hạ Thương tỷ thí, kiếm thuật của làm hơi lo lắng, nhưng nhận được ánh mắt an ủi của hơi lòng. Nhị công chúa Bắc quốc nhìn thấy cảnh đó lửa giận càng tăng, nhớ lúc trước từng nghe vương phi là phế vật, ốm đau, linh lực yếu ớt, lần này vương gia lo lắng như vậy phải chuyện lạ, có điều đó chỉ là ý nghĩ phía mà thôi. ra Đường Lãnh Nam là lo rằng Mạc Hi ra tay quá mạnh làm nhuốm máu tại triều chính, ánh mắt lúc nãy chính là muốn với rằng, nhàng chút.

      Mạc Lãnh chăm chú ngắm nhìn Linh Nguyệt, nàng biết đánh đàn a, là làm cho bất ngờ, người con này chiếm hữu nhanh rất tiếc, nhưng có biết rằng, tại bây giờ, cùng nàng chỉ mới có mười ba tuổi, tính đến chuyện đó có vẻ hơi sớm.

      Tây Linh Nguyệt biết ý nghĩ giờ của Mạc Lãnh, vẫn là bộ dạng nhàn hạ xem đối phương đánh đàn. Tiếng đàn của đại công chúa Bắc quốc nhàng, du dương đưa mọi người vào trạng thái thoải mái, cùng với thưởng thức đường múa của nhị công chúa càng làm bọn họ kinh hỉ, ai chú ý tới Mạc Hi cùng với Linh Nguyệt nhìn nhau cái.

      Bàn tay nàng khẽ động, càng lúc càng cao trào dời chú ý, át cả tiếng đàn của đại công chúa, Mạc Hi cầm thẳng kiếm, tay bắt đầu di chuyển làm nhị công chúa phải dừng hành động lại, cách múa đó chưa từng được nhìn thấy, cảm tưởng như tay chỉ có thanh kiếm mà là hàng vạn xoay quanh người tạo thành vòng tròn tỏa hòa quang.

      Đại công chúa cố theo kịp tiết tấu của Linh Nguyệt, còn nhị công chúa cố tránh những đường kiếm của Mạc Hi. tiếng động vang lên, dây đàn cùng kiếm của công chúa Bắc quốc đồng thời bị đứt và gãy, nhưng còn tệ hơn, cả hai trong miệng liền trào ra máu tươi, tổn thương nội lực. Linh Nguyệt dừng lại, phải hiểu rằng, lúc nãy nàng dùng đàn như vũ khí ra trận, nếu còn tiếp tục có thể gây chết người.

      Mạc Hi dừng động tác, chưa chơi bọn họ gục ngã nhanh vậy rồi sao, nhưng như vậy cũng tốt, chỉ là múa đại vài đường, vẫn chưa thể lộ được thực lực. Ánh mắt dời lên vị trí cao kia, nghi phạm đầu tiên trong lòng , hạ độc Đường Lãnh Nam, mưu hại đại hoàng tử, có phải là bà ta hay , Vương quý phi, mẫu thân của thái tử thời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :