1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nam tử nhà trọ - Giang Sơn Đa Tiêu (C27)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 42: Người đàn ông keo kiệt

      Warning: SM >.<

      . . . xương cốt làm bằng cái gì, hả ? Sắt thép? Sờ giống nha. . . A! Biết đau à? Vậy nhất định phải sắt thép rồi. Xương cốt phải bằng sắt thép. . . vậy ai cho lá gan lớn như thế ,hả!”

      sao? Tốt lắm, tôi . . . Rất thích tính tình quật cường này của . muốn tự mình cởi, hay là để tôi giúp ?”

      “Chậc chậc chậc. . . Nhìn bộ dáng nhăn nhó của mà xem, đừng có nhúc nhích. . . Tôi chỉ mới vào nửa thôi, mở chân lớn ra chút nữa. . . quả nhiên phụ nữ lúc hành kinh vừa nóng vừa trơn, cho dù cần làm gì để khởi động, vẫn có thể ── cắm vào!”

      “Kêu là dễ nghe. . . Xem này, ngay cả cánh hoa cũng nhìn thấy nữa, rất thỏa mãn đúng ? Chậc, thịt huyệt của hút giỏi lắm, tôi mới rút ra chút nó liền khẩn cấp hút trở về. . . Yên tâm, tôi để cho dâm động của được ăn no, làm đến khi nào nó thể khép lại mới thôi!”

      tốt nghiệp đại học đúng ? Tốt nghiệp đại học lại tới nơi này để cho người ta cắm, nhất định rất thích bị nhiều đàn ông khác nhau thay phiên cưỡi đúng ? Được lắm. . . A, tức giận? càng tức giận, phía dưới kẹp càng chặt, làm cho tôi càng được thoải mái. . . Làm sao đây? Làm sao để cho lại giận thêm chút nữa nhỉ?”

      “Mông cong cao như vậy, là hy vọng tôi đánh nó ah? Được. . . quỳ úp sấp bị làm từ phía sau, vừa bị đánh vào mông, vừa kêu rên, lãng huyệt thèm ăn còn chảy nước. . . đúng là con chó dâm đãng.”

      “Cảm giác vụng trộm thế nào? Tôi so với Thân Đồ, Nguyễn Lân, ai lớn hơn? Ai to hơn? Ai dài hơn? Ai cứng rắn hơn? ừh? chuyện! ah? Chê tôi quá chậm phải ? Thích thô bạo ah? Bây giờ sao?”

      “Xem dâm huyệt của bị tôi cắm đẹp lắm. . . A, quên mất trân châu của , nãy giờ nó vẫn chưa được an ủi. . . đau? phải ? Rất thoải mái đúng ? Tôi đây lại mạnh chút ── a, nước mắt chảy ra rồi, sung sướng đến mức đó sao?”

      “. . . Tỉnh, ngoan quá? Luyến tiếc mình tôi chơi? Chúng ta đổi chỗ khác chơi . . . ? tại mới xin tha , biết quá chậm rồi sao? Thả lỏng ra. . . Nếu dù có dịch trơn nhiều hơn nữa, vẫn bị xé rách đấy!”

      “Ách ── sướng lắm. . . bọn Nguyễn Lân cư nhiên chơi đùa nơi này? ! Nhớ cho kỹ ai là người mở bao cúc hoa của !”

      “Trời! So với dâm huyệt phía trước còn nhanh hơn, kẹp chặt quá! Đừng khóc. . . Kiên nhẫn chút, trước để cho tôi cắm nhanh ra lần , rồi lại chậm rãi cho trải nghiệm lạc thú khi bị cắm vào hoa cúc… ha ha. . .”

      “Bé con dâm đãng, nhìn mông của xem, mông ngậm lấy cái dương cụ lớn còn chưa đủ, tiểu huyệt còn hút, hai ngón tay cũng chưa thỏa mãn được nó đâu. . . Hay là muốn người đàn ông khác đồng thời đến cắm sao? Muốn tôi kêu thêm Nguyễn Lân đến . . . được ngất!”

      “Đừng, đừng ở giường đàn ông lộ ra biểu tình uất ức đáng thương này. . . Như vậy chỉ làm cho càng thêm thô bạo thương mà thôi!”

      “Tư vị của đẹp, tôi cư nhiên giận giữ lâu như thế. . . Nếu phải lần này xen vào việc của người khác, chừng tôi còn có cơ hội phát lại là thứ đồ chơi cực phẩm như thế naỳ đấy. xem tôi có nên thưởng cho ? Thưởng cho mông đít của mỗi ngày đều ăn no được ? ừ? Đừng run. . . run lên, nó càng cứng rắn ── ”

      “Tiểu tiện nhân. . . Tôi ngừng được làm sao đây? Hai cái động đều bị tôi cắm vừa hồng vừa sưng, càng nhìn càng làm cho người ta. . . Tính trí dâng trào. . . Cứ như vậy chơi đến hỏng . . .” Người đàn ông vững vàng ôm lấy về hướng phòng tắm, vật cứng giữa hai chân vẫn ngừng ở sau huyệt ngừng rút cắm.

      “Ừ. . .” Hà Nhạc Nhạc nằm đầu vai Mục Duy , cau mày giọng hừ hừ, sớm còn khí lực khóc lóc giãy dụa.

      Bây giờ là mấy giờ rồi? Buổi chiều hay buổi tối? Hay là sáng sớm?

      biết. biết phải vì hành vi của bản thân mà trả giá đại giới. . . thậm chí cũng suy nghĩ trả giá như thế nào, bởi vì biết. . . Việc người đàn ông này có thể làm, nhất định vượt qua tưởng tượng của .

      “A. . .”

      Mục Duy đem Hà Nhạc Nhạc đặt lên bồn rửa tay bên cạnh, để cho nửa cái mông của nhàng tựa vào, trọng tâm cúc huyệt của rơi xuống vật to dài của ta. . .

      “Hừ. . .” Lại đưa tay ngón tay sáp nhập vào hoa huyệt lầy lội chịu nổi, phối hợp với thịt kiếm ra vào phía sau, cách tầng huyệt đạo ma sát, dâm thủy xen lẫn những tia màu đỏ sậm nhè theo ngón tay của ta ồ ồ chảy ra.

      “Dâm thủy của sao cứ chảy mãi ngừng như vậy. . . đúng là thiếu ‘làm’. Địch Phi Vân từ chỗ nào tìm được báu vật như thế? Từ giường của phú thương nào đó? Hay vẫn là tiệm uốn tóc nho ?”

      Hà Nhạc Nhạc ảm đạm khẽ khép khóe môi, đối với những ngôn ngữ vũ nhục của ta dĩ nhiên chết lặng. chỉ cảm thấy. . . Nóng quá. . . Nóng quá. . .

      “Tôi rồi! được ngất!”

      ta cái gì? được cái gì? Nghe . . . là. . . người đàn ông nhen như thế, ti bỉ vô sỉ như thế, hạ lưu phóng túng như thế . . . Người phụ nữ nào xui xẻo gả cho ta đây?. . xem ra vẫn may mắn, sau ba tháng, vĩnh viễn cần gặp lại ta nữa. . .

      “Hà Nhạc Nhạc. . . Hà Nhạc Nhạc!”

      Ừ?
      “Hà Nhạc Nhạc? Đáng chết! Con mẹ nó ,Mục Duy !”

      Giọng của Nguyễn Lân ? Trước mắt tựa hồ có bóng dáng ba người đàn ông. . . bị hoa mắt sao?

      “Nguyễn. . . Lân. . .” Là ta kêu sao?

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 43: Bệnh viện Tông thị

      “Nguyễn Lân. . .”

      Nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc vươn tay về phía ta, đáy mắt Thân Đồ Mặc lên sương mù, liếc mắt nhìn hai người đánh nhau bên cạnh, từ mặt đất nhặt quần áo của Hà Nhạc Nhạc lên mặc vào cho , rồi mới ôm lấy vào thang máy, lấy xe chạy đến bệnh viện.

      “Nguyễn Lân. . . Tôi choáng váng. . . Đợi lát nữa, đợi lát nữa lại nấu cơm cho . . .”

      “Ừ? Taị sao tôi lại. . . Ở xe? Nguyễn Lân. . .”

      “Nguyễn Lân. . .”

      Két ── tiếng lốp xe ma sát với mặt đường trong đêm đen phát ra tạp vang dội, chói tai.

      Thân Đồ Mặc thần sắc nặng nề nhìn thẳng phía trước, lát sau, mới lần nữa khởi động xe tiếp.
      Bệnh viện Tông thị? Phòng bệnh.

      Tông Kiên Định theo y tá vào phòng bệnh, ánh mắt mười phần khí nhìn Thân Đồ Mặc yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn chăm chú vào người nằm giuờng, cầm lấy bệnh án bên cạnh xem vài lần, nở nụ cười.

      làm?” Tông kiên định quay đầu cẩn thận đánh giá Hà Nhạc Nhạc giường bệnh, “ người có thể làm ra thành quả giống như cưỡng dâm như thế này, tôi nên khen đao thương ngã hùng lẫm lẫm, hay là nên biết thương hoa tiếc ngọc ‘mạnh tay bẻ hoa’ đây?”

      “. . . Lúc nào ấy mới tỉnh lại.” Thân Đồ Mặc nhìn đồng hồ tường, hỏi.

      “Bình thường mà , hết sốt tỉnh, trừ phi ấy muốn tỉnh.”

      “. . . ràng.”

      “Trong thời gian hành kinh bị người ta chơi đến còn sức lực, mất nước, sốt cao, a, vùng kín còn bị rách , muốn tỉnh cũng có gì kỳ quái đúng ? Tôi cũng quá ── tỉnh. . .” Tông Kiên Định ngậm miệng, mỉm cười nhìn vẻ mặt suy yếu của Hà Nhạc Nhạc.

      Hà Nhạc Nhạc vừa mở mắt liền thấy y tá đứng bên cạnh đổi bình thuốc. . . ở bệnh viện?

      “Bác sĩ Tông, bệnh nhân tỉnh, tôi báo cho chủ nhiệm Lương.” Y tá nhanh chóng .

      Hà Nhạc Nhạc theo tầm mắt y tá nhìn sang bên cạnh giường ── . . . người đàn ông mị! người đàn ông mặc áo bác sĩ màu trắng, thân hình thon dài cao ngất, làn da trắng nõn gần như tinh khiết,mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch , còn có tóc quăn. . .

      “Sao lại nhìn tôi mê luyến như thế, người nào đó muốn ghen tị đấy.” - Bác sĩ xinh đẹp kia cười .

      Ừ? Hà Nhạc Nhạc khó hiểu nhìn xung quanh ── “Thân Đồ tiên sinh? Sao lại ở chỗ này?” cố gắng nâng người ngồi dậy.

      “Ha! Thân Đồ, trong mắt người ta căn bản thấy nha!” Tông Kiên Định trêu chọc , nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy đúng, này gọi Thân Đồ “Tiên sinh”, hơn nữa còn ngạc nhiên khi thấy ta ở bệnh viện. . . Vậy người đem chơi thành như vậy phải Thân Đồ? Ách... phải chứ. . .

      Thân Đồ Mặc mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Tông Kiên Định. Còn đợi ta thêm cái gì khác, nữ bác sĩ trung niên đẩy cửa vào.

      Nữ bác sĩ nhìn tình trạng của Hà Nhạc Nhạc, xác nhận có gì khác thường liền rời khỏi.

      Tông Kiên Định đem bệnh án thả lại bên cạnh giường, nhìn Hà Nhạc Nhạc ôn hòa , “Yên tâm, hết sốt, lại nằm viện quan sát thêm hai ngày, có việc gì có thể xuất viện. Bình thường chú ý tẩm bổ thêm chút, tẩm bổ cho thân thể. Mặt khác, bảo người đàn ông của dịu dàng chút.”

      Hà Nhạc Nhạc túng quẫn, vụng trộm nhìn Thân Đồ Mặc, ngờ chạm phải ánh mắt lạnh như băng của ta. Cảm giác chột dạ làm cuống quít tránh mắt , trong đầu lại phản xạ có điều kiện nhớ tới gì đó, sờ túi quần ── di động đâu? Gì? Quần áo bệnh viện?

      bàn.” Tông Kiên Định thú vị nhìn phản ứng của Hà Nhạc Nhạc, tốt bụng nhắc nhở.

      “À! Cám ơn!” Nhìn điện thoại, mười giờ bốn mươi bảy? Buổi tối? Nguy rồi! Hà Nhạc Nhạc rút kim tiêm, xốc chăn lên muốn xuống giường.

      “Ai ai ai! bây giờ còn thể xuống giường! muốn đâu?”

      Chịu đựng toàn thân mệt mỏi, nhất là dưới thân khoẻ, Hà Nhạc Nhạc nhíu nhíu đầu mày, đứng lên, “Tôi sao, quần áo của tôi đâu? Sắp mười giờ rồi, bây giờ trở về làm chắc là kịp, hay là tôi đến gần đây mua đồ ăn cho được ?” Ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Mặc, Hà Nhạc Nhạc khàn khàn cổ họng hỏi. Để cho Thân Đồ Mặc ăn trong bệnh viện có chút tốt?

      “. . .” Cái gì thế này? này tỉnh lại chuyện đầu tiên quan tâm lại là muời giờ Thân Đồ Mặc muốn ăn cái gì? Đầu óc Tông Kiên Định có chút mê hoặc.

      “. . .” Thân Đồ Mặc cúi đầu nhìn chăm chú người phụ nữ nhu nhược trước mắt gần nửa ngày, trong ánh mắt lạnh lẽo dần dần tan , “ nghỉ ngơi .”

      “Tôi. . .”

      Tông Kiên Định nhìn vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc khó xử, khẽ nhíu mày, theo Thân Đồ Mặc ra khỏi phòng bệnh, thuận tiện kêu y tá găm kim lại cho Hà Nhạc Nhạc.

      “Như thế nào? Đồ ăn của tôi cũng thể vào miệng !” Tông Kiên Định ngồi ở bàn mình, giọng mang theo chút tự hào. Bệnh biện nhà lấy tiêu chuẩn năm sao để phục vụ, thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng.” Ai! Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? kia là ai? Xem bộ dáng để ý như thế. . . phải cuối cùng cũng động phàm tâm rồi chứ?”

      Thân Đồ Mặc để dao nĩa xuống, tao nhã lau miệng, thèm nhìn Tông Kiên Định huyên náo , đứng dậy ra cửa phòng.

      “Này! Tốt xấu gì cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên! Ăn xong của nguời ta liền chùi miệng bỏ ! Tôi tìm Quý Tiết hỏi !”

      Thân Đồ Mặc vừa tới cửa phòng liền dừng laị, quay đầu nhìn về phía Tông Kiên Định, “Cậu có biết vì sao tôi luôn có nhiều hứng thú với phụ nữ ?”

      “Ừ?” Tông Kiên Định kích động lắc đầu, muốn công bố bí mật trăm năm sao!

      “. . . Chỉ vừa nghĩ phụ nữ so với cậu còn ầm ĩ hơn, dù có cứng rắn đến đâu cũng phải mềm.” xong, Thân Đồ Mặc mở cửa chạy lấy người.

      “. . . Mẹ kiếp!” Tông Kiên Định hướng về phía Thân Đồ Mặc giơ lên ngón tay giữa, giây tiếp theo, cầm lấy điện thoại quay số, “Này! Quý đại thiếu! Làm gì! ầm ỹ như vậy! Đêm nào cũng ở bên ngoài, cậu cẩn thận hư thận nha. . . Cảm ơn, tôi cũng muốn kiếm tiền này của cậu. Ai! Hỏi cậu chút! Cậu có biết Hà Nhạc Nhạc ?”

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 44: Bệnh viện Tông thị (tt)

      Liều chết dùng hết bao nhiêu bọt mới moi được từ chỗ tên Quý Tiết kia thân phận của Hà Nhạc Nhạc, Tông Kiên Định sờ sờ cằm, đáy mắt tràn đầy hưng phấn.

      Có ý tứ, Quý Tiết Hà Nhạc Nhạc là quản lý nhà trọ mới của ta, tuy rằng nhìn bề ngoài giống, nhưng thực tế chính là người phụ nữ dâm loạn háo sắc, mới đến nhà trọ hơn nửa tháng leo lên giường ba người. . .

      Dâm loạn háo sắc? Khó trách bị chơi gần như sắp chết còn có thể thản nhiên như vậy, xem bề ngoài tình giống. Nhưng nhìn bộ dáng bên ngoài của Nguyễn Lân, ai có thể nghĩ đến bản tính của ta laị dã man nóng nảy như vậy? đám trong nhà trọ kia quả đúng là tên nào cũng là cực phẩm!

      “Bác sĩ Tông , bệnh nhân giuờng 605 kiên trì muốn xuất viện.”

      “Việc đó có liên quan gì đến tôi?”

      phải, nhưng mà vị tiểu thư kia là do Thân Đồ tiên sinh mang đến !”

      “. . .”

      Truyền dịch xong, tinh thần Hà Nhạc Nhạc tốt hơn rất nhiều, ngẫm nghĩ chút, mơ hồ nhớ . . . có lúc nghe thấy giọng của Nguyễn Lân, còn có. . . giống như lúc lên sốt hồ đồ rất nhiều lời mê sảng?

      “Lúc này muốn xuất viện. . . Là muốn nửa đêm trở về?”

      Tông Kiên Định đem ghế dựa ngồi bên giường Hà Nhạc Nhạc trêu chọc. Ca đêm hôm nay cuối cùng cũng quá nhàm chán.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn nhân vật ngồi bên cạnh mình. . . bác sĩ rất “xinh đẹp”, nhưng từ đáy lòng vẫn cảm thấy bộ quần áo trắng kia cùng với bộ dáng của ta hơi trái ngược nhau.

      “Tôi hạ sốt rồi, nằm viện hẳn cũng có vấn đề gì chứ? Nếu lại thoải mái. . . Tôi lại đến bệnh viện đến xem.”

      nguyên nhân .”

      “. . . Tôi có tiền.”

      “. . . Phụt! đấy chứ?” Tuy rằng viện phí bệnh viện nhà đúng là rất cao, nhưng mà. . . này dù gì cũng leo lên ba cái giường chẳng lẽ chút ưu việt cũng chưa nhận được? là. . . có khí tiết! thích!

      “ Vấn đề tiền bạc có thể cần lo lắng, bệnh viện này, Mâu Tư có cổ phẩn, là nhân viên Mâu Tư đúng ? Hàng năm thấp nhất cũng có ba ngàn tiền phúc lợi chữa bệnh , đủ cho ở vài ngày.”

      “. . . Àh, cám ơn.” Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nắm hai tay. phúc lợi Mâu Tư tốt lắm. . . “Kia. . . Tôi có thể ăn chút gì đó ?”

      Tông Kiên Định nhìn dáng vẻ Hà Nhạc Nhạc e lệ, khỏi hơi sửng sốt. nghĩ đại khái có thể lý giải vì sao Thân Đồ để ý này.

      chút nào làm ra vẻ e lệ mềm mại, đáy mắt hào phóng thản nhiên im lặng, hai loại cá tính mâu thuẫn như thế cùng tồn tại người lại có vẻ hài hòa tự nhiên! Làm cho đàn ông đều nghĩ muốn bảo hộ, có năng lực khơi mào ý muốn chinh phục của nam giới, hơn nữa ở giường còn rất dâm đãng, chậc chậc!

      Kêu y tá đưa tới cơm tối, ăn chút cơm với rau xanh. Chờ đến khi ăn được nửa, Tông Kiên Định bay tới câu ──

      “Ăn uống thu phí riêng.”

      Tay Hà Nhạc Nhạc khẽ ngừng, cười khổ tiếng, tiếp tục động tác.

      “. . .” Tông Kiên Định vốn nghĩ đợi Hà Nhạc Nhạc giật mình nhìn , với giỡn, kết quả người ta thèm quay đầu, đành phải đem nửa câu sau nghẹn trở về.

      “Được rồi, nghỉ ngơi ──” Tông Kiên Định lời còn chưa dứt, di động vang lên tiếng bíp.

      Mục Duy? Chẳng lẽ muốn hỏi tình hình của này? Tông Kiên Định nhìn di động, lại liếc Hà Nhạc Nhạc, cố ý ở trong phòng nhận điện thoại.

      “Này? Mục đại nhiếp ảnh gia, muốn hỏi gì ── ”

      “Đừng lời vô nghĩa, lão tử, ở sau khách sạn Hải, phái chiếc xe lại đây, nhanh chút. . .” thanh thở hổn hển.

      Tông Kiên Định vừa nghe, lập tức biến sắc, bên gọi điện thoại kêu phòng trực ban chuẩn bị xe, bên mở cửa chạy hướng thang máy.

      Gia hỏa này gọi điện thoại tìm gọi xe, chỉ có thể muốn loại xe ── xe cứu thương!

      Hà Nhạc Nhạc im lặng nghe động tĩnh từ phía Tông Kiên Định, cũng hiểu chuyện gì lắm, nhưng xem bộ dáng vị thầy thuốc kia , chẳng lẽ Mục Duy xảy ra chuyện gì?

      Tí tách tí tách tí tách. Tin nhắn tới.

      Di động tự động nội dung tin nhắn: “ sao chứ?”

      Lại nhìn thấy tên người gửi ── Nguyễn Lân?

      Trong nhà trọ Nguyễn Lân lột vỏ cái trứng gà luộc, lúc cầm. ta do dự nửa ngày mới quyết định gửi tin nhắn hhỏi han tình hình của kia, ai kêu cái tiểu tử Thân Đồ kia cái gì cũng chịu .

      Ngày hôm qua ,đợi lâu cũng thấy Hà Nhạc Nhạc lên gọi ta ăn cơm, xuống mới phát trong phòng bếp cái gì cũng có, Hà Nhạc Nhạc cũng ở trong phòng. Suy nghĩ chút, lúc tập thể hình có thấy xe Mục Duy trở về. . . Rất hiển nhiên Mục Duy đem kia kéo lên giường.

      Bỏ qua khó chịu trong lòng, ra ngoài ăn cơm, trở về mới phát tiểu tử Mục Duy kia cư nhiên còn chưa xong việc! Ngày nghỉ lễ của nàng kia có lẽ còn chưa xong ? Khóc cầu cho làm, lúc này ở giường Mục Duy liền nhớ nữa?

      Nhẫn nại tính tình xem kịch bản, nhìn tới vài tờ liền phiền chán thầm nghĩ muốn ném kịch bản, đơn giản lái xe ra ngoài đua xe, về nhà khá muộn, vừa thấy ── phòng khách đèn cũng chưa mở, mới mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đúng. Vừa hay Thân Đồ cũng vừa trở về, với Thân Đồ , Thân Đồ gọi điện thoại cho Mục Duy kêu ta mở thang máy, lại nhìn thấy. . . kia giường chỉ còn nửa cái mạng.

      Chờ tới khi phản ứng được, gần 10 phút sau, Thân Đồ sớm mang kia bệnh viện, nghĩ còn có tên đáng ghét cần phải vào bệnh viện.

      “Nguyễn Lân, mẹ nó. . . Vì nữ nhân đánh với tôi, đừng với tôi, cậu “làm” này làm ra cảm tình luôn!” Mục Duy ngồi dưới đất, thở hổn hển với .

      bị câu này làm bừng tỉnh, ngừng quyền cước.

      Sao có khả năng? chỉ cảm thấy cũng được, tính cách cũng giống với những khác nhàm chán ghê tởm, ngẫu nhiên còn rất thuận mắt. . . sao có khả năng thích loại kỹ nữ bán thân này?
      . . . nếu thích, thích thân thể mới đúng. Nghĩ thông suốt điểm này, cuối cùng đạp Mục Duy thêm cước, xuống lầu luộc trứng gà.

      “Tôi sao, nhưng. . . Mục tiên sinh hình như có chuyện gì đó.” kia nhắn lại như thế.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 45: Bọt biển mỹ nhân ngư

      Mục Duy gặp chuyện may? chính là người hạ thủ tất nhiên rất ràng, chết được . Nhưng ── “ bị ngốc sao? Quan tâm cậu ta sống chết làm cái gì chứ?”

      Nguyễn Lân chán nản. lo lắng xuất đầu lộ diện vì người ta mà người ta chẳng thèm quan tâm! Con mẹ nó , đúng là lo chuyện bao đồng!

      “Ừ, biết rồi. Ngày mai tôi trở về.” trả lời.

      Nhìn vài từ đơn giản đó, lại nghĩ đến dáng vẻ nhu thuận nghe lời của Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân lưu manh nở nụ cười, lấy trứng gà biến chất ném vào thùng rác, xoay người vào phòng ngủ của Hà Nhạc Nhạc.

      Hà Nhạc Nhạc đặt điện thoại di động sang bên, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi. Phòng bệnh giống như khách sạn này có đầy đủ mọi thứ, nhưng biết dùng rồi có thu phí gì khác hay , nên tốt nhất thứ gì quá cần thiết dùng vẫn hơn. Hơn nữa. . . phát bản thân mình mặc nội y, cho nên nếu ở lại mấy ngày có vẻ thích hợp? Vì thế ngày mai vẫn nên trở về hơn, biết có thể xin nghỉ thêm vài ngày để nghỉ ngơi hay .

      Ngoài cửa lục tục nghe thấy thanh có người chạy qua, mơ hồ nghe được có người thấp giọng bệnh nhân của Tông viện trưởng gì đó.

      nhớ lúc trước có thấy thẻ công tác trước ngực bác sĩ Tông có ghi chức vụ đúng là viện trưởng. . . Mục Duy là bệnh nhân sao?

      Nghi vấn chợt lóe qua, Hà Nhạc Nhạc cũng để ở trong lòng. Theo như lời của Nguyễn Lân chính là, Mục Duy ra sao hề liên quan gì với , cũng làm xong việc bản thân muốn làm, cũng trả giá đại giới, chuyện còn lại cũng cần nhúng tay nữa. Vừa rồi cho Nguyễn Lân chuyện Mục Duy xảy ra chuyện, cũng chỉ là muốn nới lời dễ nghe, thuận tiện mà thôi.

      biết bản thân có được xem là người tốt hay , bởi vì việc làm. . . chỉ vì muốn an lòng. Đến nỗi người bị thương tổn là chính , việc có thể làm chỉ là oán, lấy ơn báo oán. . . Linh Vũ từng , đó là việc của thượng đế.

      Thân thể đúng đau đớn mỏi trướng trước nay chưa có, tinh thần cũng hiếm khi được thả lỏng, thế giới ngoài nhà trọ ── dường như từ. . .

      đêm mộng mị, nửa đêm hình như có tiếng động hơi lớn ngoài phòng, nhưng cũng chỉ tỉnh vài giây liền ngọt ngào chìm vào ngủ.

      Sáng sớm, bác sĩ y tá vừa giao ban xong, Hà Nhạc Nhạc liền cầu xuất viện, bác sĩ nhìn bệnh án, lại kiểm tra hồi, căn dặn trở về nhớ chú ý nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn nên tránh cho cơ thể lại bị thương, cũng có ý ngăn cản xuất viện.

      Thay lại quần áo của mình, Hà Nhạc Nhạc quẫn bách nhìn xuống điểm gồ lên trước ngực, đỏ mặt tìm y tá muốn xin ít băng dán, cắt thành bốn đoạn, lần lượt dán lên đem đầu nhũ che . May mà quần áo vẫn che được. . . Nếu có thể giống như nữ giả nam trang ở cổ đại dùng băng vải cuốn lại tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu xin băng vải nhất định phải mất tiền.

      Soi gương nhìn trái nhìn phải hồi, cần , có thể nghĩ ra biện pháp này, vẫn rất có tài nha, ha ha!

      Lấy thuốc xong, Hà Nhạc Nhạc hỏi còn phải trả bao nhiêu tiền nữa, tuy rằng mang tiền mặt, nhưng còn có tờ chi phiếu với ít tiền lẻ, tiền cơm hôm qua hẳn là đủ, vừa rồi. . . mới biết rằng mình bị đùa giỡn. Ở bệnh viện, tất cả các chi phí đều trừ vào quỹ phúc lợi công ty, sớm biết như thế lấy băng vải rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, tìm ngân hàng lấy số tiền còn lại, còn phải trả tiền xe trở về.

      Hà Nhạc Nhạc mang theo thuốc ra ngoài, nhìn thấy phía đối diện có người phụ nữ trung niên ddang chuyện điện thoại.

      “Tra được ai làm chưa? Cái gì? chờ chút.” Địch Phi Vân giương mắt thấy Hà Nhạc Nhạc, ánh mắt sáng rực lên , “Hà Nhạc Nhạc? đến đây rồi ah? Vừa hay, , mang tôi lên .” đợi Hà Nhạc Nhạc trả lời, bà ấy vừa tiếp tục điện thoại vừa bước về hướng thang máy.

      Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn Địch Phi Vân vào thang máy, đành phải lắc đầu theo lên.

      Bảo Hà Nhạc Nhạc mang bà ấy , kết quả Địch Phi Vân quen cửa quen nẻo cứ mạch thẳng phía trước, cuối cùng đứng trước phòng bệnh số 606.

      Ở cửa có vài y tá, trong đó có y tá hơi lớn tuổi nhìn thấy Địch Phi Vân có chút quen thuộc, vẻ mặt có chút khó xử tiến lên đón.

      “Vân tỷ, chúng tôi có biện pháp, Mục tiên sinh hoàn toàn nghe theo.”

      “. . . Tông tiểu tử kia đâu?”

      “Viện trưởng bận rộn hồi, mới ngủ rồi ạ.”

      “Được rồi, tôi vào xem trước, khi nào tôi gọi các lại vào.” Địch Phi Vân quay đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, “ vào với tôi.”

      Có thể theo . . .

      “Cút!”
      Hai người vừa mới vào cửa, cái cốc nước liền bay qua, Địch Phi Vân tựa hồ sớm có chuẩn bị, linh hoạt chợt né ── chạm!

      Hà Nhạc Nhạc ôm cái trán. . . , , rất muốn khóc.

      muốn oán. muốn oán bất cứ ai bất cứ việc gì , oán trời oán vận mệnh, chỉ muốn được nghỉ ngơi ngày. . . Chẳng lẽ đây là cầu xa vời khó đáp ứng đến vậy ư?

      Nước mắt uất ức bị vô số lần ép trở về cuối cùng trong lúc bị ném trúng tính là rất đau này lại ngoài ý muốn vỡ đê trào ra, phải tiếng khóc bi thương, cũng có kích động nghẹn ngào, đôi mắt bình tĩnh kia cứ như hai dòng suối thiên nhiên, từ trước tới nay cứ như thế tiếng động, chậm rãi, chảy xuôi.

      Đau!
      Mục Duy cau mày nhìn Hà Nhạc Nhạc xuất ngoài ý muốn của ta, cái người hôm qua lúc bị ta tàn nhẫn chà đạp cũng từng khóc đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng như vậy, tại lại. . .
      biết thế gian này còn có cách khóc như vậy, lặng yên tiếng động đứng ở nơi đó, thân thể chút rung động, ngay cả hô hấp nhìn qua cũng chỉ bình thản đều đều, nhưng mà những giọt nước mắt ngừng trượt xuống kia, giọt giọt xuống, giống như nước mắt mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích dần dần hóa thành bọt biển, nhìn qua rất bình thường, nhưng lại làm cho người ta đau thương tuyệt vọng.

      Mỗi lần nước mắt rơi xuống, ngực đều đau đớn như có lửa điện xẹt qua, hay là. . . Miệng vết thương nứt ra rồi sao?

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 46: Xin cậu biến dùm

      Địch Phi Vân nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc như thế cũng lắp bắp kinh hãi biết làm gì, ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm, loại người gì, biểu tình hay hành động gì nữa bà cũng sớm nhìn thấy rất ràng, đôí với nước mắt gì đó từ lâu cũng chết lặng. Bà rất những người khác ở sau lưng đều gọi bà là lãnh huyết hồ ly, nhưng bà cho rằng bản thân thân mình lãnh huyết, bà chỉ là biết thế giới này người đáng giá được đồng tình, đáng giá được giúp đỡ nhiều lắm.

      Nhưng này… Vẫn phải xử lý chuyện Mục Duy này gây ra rồi sau.

      “Y tá Đường, phiền giúp này bôi thuốc .”

      Hà Nhạc Nhạc để tay đỡ trán xuống, thuận tiện quệt nước mắt, thản nhiên cười cười, “Tổng giám đốc Địch, cần phiền toái đâu, tôi sao.” xong hướng về phía Mục Duy giường khẽ khom người, “Mục tiên sinh.”

      Bây giờ “Chào buổi sáng” có vẻ thích hợp lắm. Hà Nhạc Nhạc nhìn Mục Duy cánh tay phải chân trái đều bó thạch cao, thân và đầu còn bọc băng gạc dày, trong lòng hề có ý nghĩ vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên, càng có chuyện đồng tình.

      Loại người thích đùa bỡn tình cảm của người khác, bị người ta trả đũa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

      tới đây làm gì!” Thấy lau nước mắt, gánh nặng trong lòng Mục Duy liền được giải trừ, nhưng ngay sau đó lại càng thêm phiền chán. này đến đây là để chê cười sao?

      “… tiểu tử này! Cậu cho là tôi muốn gặp lậu lắm sao! Nếu phải mẹ cậu ──” Địch Phi Vân nghĩ đến chuyên Mục Duy với mình, cơn tức giận lập tức dâng lên, nhưng vừa nhắc đến mẹ của Mục Duy, bà liền lập tức ngậm miệng.

      Mục Duy kiên nhẫn nhìn Địch Phi Vân, “Tôi muốn xuất viện.”

      “Xuất viện? Cậu như vậy còn muốn đâu? Cậu có biết, may mà cậu chạy trốn mau, nếu toàn bộ Mâu Tư đều phải chôn cùng cậu rồi!”

      “Vì thế, nếu dì muốn mẹ tôi nổi điên, tốt nhất là nhanh nhanh đưa tôi ra ! Để tôi ngốc ở trong này, sớm hay muộn mẹ tôi cũng biết. Đến lúc đó, mặc kệ là ai làm tôi ra bộ dạng này, mẹ tôi cũng để cho dì yên đâu.”

      Địch Phi Vân căm giận đảo qua thân thương thể của Mục Duy, tuy rằng rất căm tức, nhưng dưới đáy lòng vẫn nhịn được mắng câu “Xứng đáng”.

      “Cậu đúng là tự tìm rắc rối! với cậu bao nhiêu lần rồi, cho dù chơi phụ nữ cũng phải chọn đối tượng cho đúng, tôi cũng thể nào thần thông quảng đại giống như mẹ cậu được, suốt ngày theo sau lau sạch mông cho cậu!”

      “Tra ra ai làm chưa?”

      “…” Địch Phi Vân lo lắng hồi, vẫn ra tình hình thực tế, “Lần trước cái Diệp Huyên Huyên kia, còn nhớ ? Thôi cậu cũng đừng nghĩ! Sớm biết người bị cậu đá xong cũng sớm quăng người ta ra khỏi trí nhớ! Chính là con của đại gia nhà đất kia.”

      “… phải dì giải quyết rồi sao?”

      “Cậu có biết tôi mất bao nhiêu công phu nợ người ta bao nhiêu nhân tình mới trấn an được cha của Diệp Huyên Huyên kia ? Nhưng tiểu tử cậu… tuần trước gặp Diệp Huyên Huyên, lại còn dám biết ta! Cậu xem có phải cậu muốn chết rồi ? Diệp Huyên Huyên tự thuê người, chờ ở quán đó hơn tuần, chờ cậu xuất đấy!”

      “Hừ…” Mục Duy hừ lạnh tiếng, lộ ra biểu cảm khát máu.

      “Đừng có xằng bậy! Chuyện này tôi nghĩ biện pháp xử lý. Diệp gia cũng giống như bề ngoài chỉ đơn thuần kinh doanh bất động sản như vậy đâu, chuyện này để ồn ào lớn lên ai cũng bất lợi, tôi cũng muốn để Mâu Tư gặp rắc rối.” Địch Phi Vân phiền muộn . “Mục Duy, tôi cầu xin cậu, lần này dưỡng thương xong, cậu về Âu Châu . Ở địa bàn nhà cậu, cậu muốn chơi thế nào cũng được, cho dù gặp phải công chúa nữ vương cũng ai dám động vào ngón tay của cậu, đừng có ở chỗ này kích thích trái tim yếu ớt của tôi nữa, được ?”

      được.” Mục Duy dương dương tự đắc, “ tây tôi chơi ngấy rồi.”

      “…” Địch Phi Vân nghiến răng nghiến lợi. Tây? Mẹ nó chẳng lẽ cậu phải tây sao? Mặc dù cậu ta cũng có nửa là người Hoa, nhưng dám chơi ngấy tây! Bà quả phải nhẫn nại tên quái nhân này lâu lắm rồi.

      Năm tiểu tử trong nhà trọ kia, Mục Duy hình như ở chung cũng rất hợp, đúng vậy, về khía cạnh công việc xác thực thể soi mói gì, quan hệ với đồng cũng cực kỳ hòa hợp, già trẻ lớn bé trong công ty đều rất thích cậu ta, thậm chí có ít người rất sùng bái câụ ta, nhưng đó là vì tên gia hỏa này chưa bao giờ ăn cỏ gần hang!

      thực tế, bản chất của cậu ta vốn rất ác liệt!

      Từ sống trong giới quý tộc xây dựng lên hình ảnh bề ngoài của cậu ta như thân sĩ hoàn mỹ, nhưng cũng lĩnh hội đầy đủ các loại biến thái trong bóng tối của giới quý tộc! Ở trong mắt cậu ta, chỉ mình cậu ta là người, nhũng người khác đều là heo (@@ đùa hả trời)! Đùa bỡn thân thể người khác , đùa bỡn tình cảm người khác , từ trước đến nay cậu ta đều cho là chuyện đương nhiên! Áy náy, hổ thẹn, hối hận những loại từ ngữ gắn lên người cậu ta quả thực chính là chuyện cười lớn nhất thế giới! Lúc trước đúng là bị ma quỷ ám ảnh mới đồng ý cho cậu ta đến Mâu Tư! Đều do bà, ham gia thế có thể ảnh hưởng đến cả hai giới thương – chính của cậu ta ở châu Âu…

      “Được rồi! Vân di, tôi biết tôi gây cho dì thêm phiền toái, sau này tôi nhất định thận trọng trong việc lựa chọn phụ nữ, như vậy được rồi chứ? Mau đưa tôi ra thôi, để cho mẹ tôi biết liền xong đời.”

      “Nhưng vết thương của cậu…”

      phải có có sẵn quản lý rồi sao?” Mục Duy hếch cằm.

      ấy?” Địch Phi Vân kinh ngạc nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc.

      “…” mực yên lặng nghe hai người đối thoại Hà Nhạc Nhạc khẽ nhíu mày, nhìn lại hai người, “Tôi được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :