1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nam tử nhà trọ - Giang Sơn Đa Tiêu (C27)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 37: Tư tưởng khác nhau

      Bộ phim mới của Nguyễn Lân năm ngày sau chính thức khởi động máy, công tác chuẩn bị giai đoạn đầu cho bộ phim, về cơ bản Nguyễn Lân đều hoàn thành, vì thế mấy ngày nay chủ yếu chỉ ở nhà nghỉ ngơi, nghiên cứu nhân vật trong kịch bản 《 đời kiếp 》, nghiền ngẫm nhân vật của mình.

      Từ lúc say rượu ngủ giường Hà Nhạc Nhạc cả đêm về sau, Nguyễn Lân thèm về phòng mình nữa, phòng khách cũng bước vào, trừ việc lên lầu 7 tập thể hình ra, thời gian khác liền nằm lì giường Nhạc Nhạc đọc sách, xem kịch bản.

      . . . vẫn chưa xem xong ah? Sách này là thuê, còn phải trả lại.” Hà Nhạc Nhạc nhược nhược . chỉ tùy tiện xem qua, còn chưa đọc kỹ nó, hơn nữa tiền mượn sách Mục Duy cũng trả lại cho , vì thế quyển sách này biết là Hiểu Trang đưa tiền hay là Mục Duy đưa tiền mượn, chắc là Hiểu Trang đưa. . . . phải mau chóng gặp Hiểu Trang ràng mới được, tuyệt đối thể trở thành đồng lõa với Mục Duy đùa bỡn tình cảm người khác.

      nghĩ tới đó, Hà Nhạc Nhạc lại phát trước mắt đột nhiên tối đen, nhìn kĩ lại, chính là vòng ngực trần trụi của đàn ông hiển lộ trước mặt mình.

      “A ──” trong nháy mắt liền bị Nguyễn Lân quăng lên giường. “Nguyễn tiên sinh. . .”

      Nguyễn Lân nhướng mi, “Lúc có người khác ở đây em có thể gọi tên tôi, đương nhiên. . .” Chân sau quỳ sát bên người Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân thần sắc khiêu khích, “Ở giường, có thể kêu thân mật hơn.”

      Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cười khan hai tiếng. “Cái kia. . . Phòng bếp. . .”

      “Tôi rất nhớ em. . .” Nguyễn Lân đột nhiên nhìn nghiêm mặt .

      “. . .”

      “Em có biết mấy ngày nay tôi trải qua như thứ nào ?” trong giọng mang theo sầu não, ai oán.

      “. . .”

      “Tôi có cách nào vào giấc ngủ. . . Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền lên bóng dáng em! Đôi mi cong cong, đôi mắt trong trẻo, cái mũi đáng , đôi môi hồng nhuận quyến rũ. . . Mỗi ánh mắt, mỗi hành động sinh động hoạt bát . . . Em trộm trái tim của tôi, xóa trí nhớ của tôi, có em, tôi thậm chí nhớ hô hấp như thế nào . . .” ánh mắt nhu tình mà kiên nghị, sắc mê hoặc linh hồn, dung nhan tinh xảo hoàn mỹ của Nguyễn Lân là vẻ thâm tình sâu sắc.

      Hà Nhạc Nhạc run rẩy chìa tay sờ lên trán Nguyễn Lân cái.

      Nguyễn Lân cầm lấy tay đặt lên lồng ngực rắn chắc cường tráng của , “Nơi này, chỉ khi có em, mới có thể nảy lên; chỉ khi có em, mới có độ ấm; chỉ khi có em, mới có ý nghĩa tồn tại.”

      Hà Nhạc Nhạc đờ đẫn nhìn Nguyễn Lân, bàn tay bị Nguyễn Lân cầm lấy ,cứng ngắc sờ vào túi quần lấy điện thoại ra ── số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu? 999? 119? 110? 114?

      “Phụt. . . Ha ha ha ha. . .” Nhìn phản ứng của Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân cuối cùng nhịn được, ngã người điên cuồng cười rộ lên. Thân hình tráng kiện, mãnh liệt chấn động làm cho ngực Hà Nhạc Nhạc đau đớn 1 trận, chỉ có thể cau mày đẩy đẩy ra khỏi người mình.

      Nguyễn Lân nhìn đến bộ dáng cau mày khó chịu, hôn lên môi , xoay người vòng để nằm người mình.

      “Đây là biểu tình gì?” Nguyễn Lân ý cười giảm, “Phụ nữ phải đều thích nghe loại lời kịch này sao?”

      Thắt lưng bị ta ôm chặt đứng dậy được, Hà Nhạc Nhạc chỉ có thể chống lên nửa người bất đắc dĩ nhìn ta. Hóa ra đây là lời kịch. . . Người khác có thích nghe hay biết, chỉ biết là, sau khi hiểu bản tính của ta rồi lại nghe những lời này ── Hà Nhạc Nhạc rùng mình cái, quả , rất khủng khiếp. . .

      “Này ──” ấy cư nhiên rùng mình! Nhưng nghĩ lại, Nguyễn Lân thoải mái cười cười, “Loại lời kịch này dù sao cũng là phụ nữ viết, muốn lấy lòng phụ nữ mà viết ra. Đàn ông lúc nhớ đến phụ nữ, có điên mới có thể nghĩ đến cái gì tóc, mày, biểu tình. . .”

      Nguyễn Lân ôm hông , tay chậm rãi vói vào lưng quần, tay còn lại tiến vào áo trong, đẩy ra áo ngực bắt lấy bầu nhũ trắng mịn ấm mềm hưởng thụ chơi đùa, nét mặt chút nào che giấu dục vọng bá đạo, giống như giây tiếp theo ta sẵn sàng đên co trước mắt nuốt vào bụng.

      “Đàn ông chỉ biết nghĩ làm cách nào đem phụ nữ, đặt ở dưới thân, mở hai chân ra, hung hăng vào!”

      Oanh ── lời ngon tiếng ngọt lúc nãy làm cho Hà Nhạc Nhạc đỏ mặt, tại, câu thô tục trắng trợn tuôn ra lại làm cho mặt hoàn toàn hồng thấu lan đến bên tai, nhịn được kháng cự, lại chọc cho tăng thêm sức lực tay.

      “Ừ. . .”

      Nguyễn Lân mang theo vẻ đắc ý, hứng thú chăm chú nhìn người , tay còn quên xoay tròn vuốt ve.

      “Tại sao lại dùng thứ này?” Nguyễn Lân chọc chọc giữa mông Hà Nhạc Nhạc.

      “. . . Tôi, tôi đến kỳ a. . .” ngày hôm qua phải rồi sao?

      phải có loại thả bên trong sao?”

      ta loại băng vệ sinh kia sao? - Tôi, tôi chưa từng dùng.”

      “Dùng loại này!” Gây trở ngại tay ta. Hơi hơi hạ xuống thân thể, cởi bỏ quần áo trong, mê muội nhìn hai vú kiều của .

      “Nguyễn tiên sinh. . .”

      “Ừ?” Nguyễn Lân liếc mắt nhìn , mở răng cắn bên chu quả non mềm ngon miệng.

      “Ừ a. . . Nguyễn Lân. . .”

      “Ngoan. . .” Nhả ra câu khen ngợi, liếm liếm dấu răng lưu lại đầu vú, lại há mồm cắn, liếm láp.

      “Tôi, tôi biết theo các . . . Nếu tôi làm công việc này vốn có tư cách cầu gì. . .”

      Nguyễn Lân dục niệm khẽ lui, động tác cũng thoáng chậm lại.

      hợp đồng quy định, tôi phải vô điều kiện thỏa mãn mọi nhu cầu trong cuộc sống của các . . . Nhưng mà . . Tôi phải nô lệ tình dục.”

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 38: Đôi môi hoàn mỹ

      Gương mặt Nguyễn Lân lạnh lẽo xuống, buông tuyết nhũ ra.

      Hà Nhạc Nhạc ánh mắt chút tiêu cự nhìn gối đầu, “Các có thể tùy ý sử dụng cơ thể của tôi , hoặc là ra lệnh cho tôi làm bất cứ việc gì để phụ vụ cuộc sống của mình, nhưng mà. . . Xin đừng đùa giỡn tôi, đừng chỉ vì chút vui vẻ mà bắt tôi làm những việc thể làm. Xin để cho tôi giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. . .”

      Trái tim hiểu sao co rút đau đớn . . . tâm tình vốn sung sướng bị câu của làm cho vô cùng khó chịu, này. . . cái này!

      Nguyễn Lân đẩy Hà Nhạc Nhạc ra khỏi người mình, nhấn xuống giường, tay cầm lấy lưng quần , nhưng vẫn chậm chạp hề kéo xuống. Vừa rồi. . . cảm thấy này cách quá xa, tựa như lúc nào cũng có thể từ trước mắt biến mất thấy. , cho phép! thể ! chỉ có thể thành thành ở dưới thân , bị làm cho khóc rống thét chói tai! Bị làm cho thần hồn điên đảo!

      Đáng chết! Tại sao tay thể động đậy!

      Bên ngoài truyền đến thanh của ô tô.

      “. . . Nguyễn tiên sinh.”

      Nguyễn Lân hít sâu hơi, lần nữa nằm giường xem kịch bản. “Cứ xem như tôi chưa cái gì hết.”

      “. . . Cám ơn.” Hà Nhạc Nhạc xuống giường, có chút ngoài ý muốn nhìn lại cái, cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười rất , xoay người sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời khỏi.

      “Đợi chút. . .” Bàn tay to lại vươn ra kéo Hà Nhạc Nhạc lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của hồi lâu. . . cười lên, nhìn rất thuận mắt. . . Kéo gần, hôn lên môi , rất nhanh lại buông ra.

      thể hôn sao? Nếu chuyện này cũng thể làm cho tôi vừa lòng, tôi đây sợ là đợi nổi hai ngày sau.”

      “Tôi. . .” Hà Nhạc Nhạc cúi đầu cắn môi. quả thực thể, lúc trước đều là bọn họ. . .

      “Hôn tôi.”

      Sợ hãi nhìn ánh mắt u ám tàmị của , tầm mắt Hà Nhạc Nhạc di chuyển nhìn xuống môi ── vừa thấy, mắt như muốn đui mù ( làm quá >.< ). Môi ta. . . Giống nhau kiệt tác được thượng đế tỉ mỉ tạo ra, hình dáng hoàn mỹ làm cho người ta cảm thấy nỡ làm bẩn nó, sắc môi hồng hồng quyến rũ, no đủ lộ ra khỏe mạnh. ( mệt vs mô tả a a a…)

      Ọc! thanh nuốt nước miếng truyền vào tai Hà Nhạc Nhạc.

      Khóe môi khẽ cong lên, cánh môi ác ma kia như món trái cây ngon lành hấp dẫn linh hồn người khác nhất thời càng trở nên dụ hoặc. . . Nguyễn Lân cũng vội vã thúc giục , chỉ yên lặng cười nhìn , biết môi mình có mị lực mê hoặc phụ nữ như thế nào.

      Nhìn chằm chằm vào môi Nguyễn Lân, cánh mi Hà Nhạc Nhạc run rẩy nhìn xuống môi mình, theo khoảng cách càng ngày càng gần, hô hấp khẽ chậm lại ── khó trách ngày hôm qua nhìn thấy fan club của Nguyễn Lân có rất nhiều fan mỗi ngày đều liếm đến áp phích đầy nước miếng mới thôi. . .

      nhàng đụng chạm, môi ràng truyền đến xúc cảm mềm mại lại như điện giật làm cả người tê rần, vừa định rời , đè lại đảo khách thành chủ, cắn nuốt cánh môi , đầu lưỡi linh hoạt mềm dẻo quét ngang qua hàm răng, vuốt ve trong ngoài, ở đầu lưỡi mẫn cảm của dày xéo, khiêu khích làm cho cả người buộc chặt tê ngứa khó nhịn.

      “A ừ ──” rất, rất ngứa. . .

      Nguyễn Lân hôn rất say mê, bàn tay to rảnh rỗi theo bản năng liền vòng ra phía sau Hà Nhạc Nhạc cởi bỏ áo ngực của , làm cho thân thể mềm mại dính sát vào thân thể nóng như lửa đốt của mình, bàn tay trước trước sau sau thân thể bóng loáng du di vuốt ve.

      Lạch cạch, tách. Cửa mở ra.

      “Đúng rồi, tôi vừa mới tìm thêm vài người mới, sau này ở bên này tôi an bài vài người tới chiếu cố cậu, lúc tôi ở đây, có vấn đề gì có thể bảo ta giúp đỡ trước. Nhưng ta thể vào nhà trọ, vì thế. . . Thân thể của mình cậu phải tận lực tự chiếu cố tốt, đừng để cho tôi lo lắng.”

      “Ừ. Có Hà tiểu thư ở đây, cần quá lo lắng đâu.”

      “. . . Có ta ở đây, tôi càng lo lắng. Cậu cẩn thận ta nửa đêm leo lên giường của cậu đấy.”

      Nghe được đoạn đối thoại của Quý Tiết với Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có thể lấy ra chút khí lực đẩy tên Nguyễn Lân biết thoả mãn kia ra, dồn dập thở phì phò, dám nhìn .

      “Tôi, tôi làm bữa tối.”

      Hà Nhạc Nhạc vừa ra khỏi cửa, liền bắt gặp ánh mắt của Quý Tiết, Tần Chi Tu, Quý Tiết hừ lạnh tiếng, khinh miệt nhìn vào ngực .

      Hà Nhạc Nhạc theo ánh mắt ta cúi đầu, vừa nhìn mới phát áo ngực hở ra ──

      “A. . . Lại đây giúp tôi tắm rửa.” Nguyễn Lân từ trong phòng ngủ ra chẳng biết xấu hổ hướng về .

      Trời ơi! Người đàn ông này! biết viết hai chữ “xấu hổ” như thế nào sao? Cả người cứng ngắc, Hà Nhạc Nhạc bi phẫn, trong lòng trong gào thét.

      Đêm đó, Thân Đồ Mặc và Mục Duy đều về nhà trọ, sau cơm chiều Tần Chi Tu vốn dĩ muốn tìm Hà Nhạc Nhạc tâm việc theo đuổi Đỗ Nhã, ai ngờ Quý Tiết tắm rửa xong cũng xuống lầu, ngồi trong phòng khác, lúc sau Nguyễn Lân cũng vây quanh khăn tắm lên lầu. Vốn muốn lên kêu Hà Nhạc Nhạc xuống lầu, ngờ Nguyễn Lân thấy bọn họ, ba người chơi bài, khỏi dâng lên chút hứng thú, ngồi ngay phía sau Hà Nhạc Nhạc, đem ôm vào trong ngực, cằm gác lên vai , xem đánh bài.

      Dưới đề nghị của Nguyễn Lân, ba người nhàm chán bắt đầu dùng dán giấy để trừng phạt.

      Hà Nhạc Nhạc khóc ra nước mắt, biết là do chứng sợ đám đông phát tác, khiến cho dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người kia thể nào tĩnh tâm nhớ bài, tính bài, hay là vì lửa nóng duới khăn tắm của Nguyễn Lân vẫn ở phía sau dán chặt lên mông làm cho thỉnh thoảng phân tâm, tóm lại đêm nay đánh mất tiêu chuẩn. Sau mỗi lần thua bài, Nguyễn Lân còn đặc biệt hưng phấn dính nước miếng rồi đem tờ giấy dán lên mặt , khi có tờ giấy nào bay xuống, liền nhanh tay bắt lại, rồi lại dính dính nước miếng “Bốp” cái chụp lên mặt . khi trừng mắt u oán nhìn , ta cười càng thêm vui vẻ, ôm càng chặt.

      Nếu đêm nay Hà Nhạc Nhạc đánh mất tiêu chuẩn, vậy Quý Tiết căn bản chính là đánh mất chỉ số thông minh của mình, đánh bài có tính toán còn thường xuyên xem lậu bài. Lúc bị dán giấy, mặt thối giống như bị người ta cho đội nón xanh. . .

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 39: Hai chân ...

      Khi thấy Tần Chi Tu viết xong bản nhạc mới, Quý Tiết ngay lâp tức đứng dậy vứt hết mấy tờ giấy mặt , bước chân nghiêm túc về hướng thang máy, chẳng thèm so đo việc “Rửa nhục” hay .

      Hà Nhạc Nhạc giương mắt nhìn Quý Tiết, muốn kéo mấy mảnh giấy mặt mình xuống, lại bị Nguyễn Lân từ phía sau dùng cánh tay ôm lấy.

      “Nguyễn Lân! Tôi còn phải dọn dẹp nữa. . .”

      sao đâu, đợi lát nữa tự tôi dọn cũng được.” Tần Chi Tu mỉm cười nhìn hai người, hề ngạc nhiên trước cử chỉ thân mật của hai người. thực tế, trừ bỏ nhạc cùng Đỗ Nhã ra, nhưng thứ khác đều quan tâm lắm.

      Trơ mắt nhìn Nguyễn Lân đường ôm trở lại phòng ngủ, Hà Nhạc Nhạc nhịn được mở miệng: “. . . về phòng của mình ah?”

      Nguyễn Lân cắn cắn vành tai , “Tôi phát em thoải mái hơn giường của tôi.”

      “Kia, vậy phòng này để cho , tôi phòng khách ngủ.”

      “Em nghe ah? Tôi là . . .’Em’ so với giường ngủ của tôi thoải mái hơn.”

      “A ── ”

      Phòng tắm, lại là phòng tắm.

      “Nguyễn Lân. . .” , ta cũng đừng có biến thái như thế chứ!

      Dựa lưng vào vách tường, hai tay chống lên vách tường phía sau phòng ngừa bản thân mất cân bằng mà trượt ngã xuống đất, chân cao cao nâng lên đặt khuỷu tay , chân khác bị bắt nhón lên cố hết sức phối hợp với độ cao của . Hà Nhạc Nhạc cảm thấy bản thân mình duy trì này tư thế rất khó khăn rất khó chịu, thế nhưng Nguyễn Lân còn. . .

      - A. . .” Cau mày, tinh tế rên rỉ, hề biết, trong thời gian hành kinh, thân thể so với bình thường còn mẫn cảm hơn.

      Nguyễn Lân nhìn biểu tình giống như thích của , ngả ngớn cười cười, bàn tay nâng mông , để cho thắt lưng cong lên. Ngón tay ở khe hở giữa hai chân trượt qua trượt lại đột nhiên xâm nhập, từng chút tiến vào ma sát cánh hoa sung huyết.

      tia hồng hồng ngẫu nhiên theo ngón tay trượt ra, nhưng rất nhanh liền bị cột nước từ vòi hoa sen phun xuống hòa tan biến mất, hình ảnh dâm mỹ lại tà ác.

      “Hình như. . . có bao nhiêu.” Giọng của Nguyễn Lân có chút khàn khàn.

      . . .” Tuy rằng ngày thứ ba bắt đầu ít thậm chí có khi có, nhưng quả đến ngày thứ năm cũng còn ít. “Đừng. . . xin chờ chút, làm ơn . . .”

      Tiếng cầu xin lẻn vào trong tai, nhưng vẫn nhịn được đưa tay ngón tay tiến vào lỗ được bảo vệ dưới cánh hoa, bên chậm rãi chui vào bên xoay tròn vuốt ve nếp vân vách hang , tầng tầng lớp lớp, vòng vòng cắn chặt ngón tay .

      Nguyễn Lân nặng nề than tiếng. . . nhẫn nại đến phát cáu!

      “Em. . . Tốt lắm, nóng quá, em cũng muốn, đúng ?”

      “A. . .”

      ta đưa ngón tay khảm nhập toàn bộ vào bên trong, chậm rãi ép sát vách tường huyệt đạo, nặng nề ma sát, mỗi lần ấn xuống đều làm cho vui thích chịu nổi. Thân thể của rất thẳng thắn rằng, nơi đó thuộc về , mà là thuộc về đàn ông, có đàn ông mới có thể khiến nó được thỏa mãn, khiến nó sung sướng, khiến lên tới thiên đường.

      Giờ khắc này, nghĩ muốn có đàn ông tiến vào nó, xỏ xuyên qua nó, hung hăng khi dễ nó, nhưng lý trí lại bảo thể. . . Dục vọng cùng lý trí mâu thuẫn ép buộc chịu nổi, khoái cảm dưới thân vẫn như nước lũ cuốn tới ngừng bức bách khuất phục trước dục vọng.

      “Nguyễn Lân. . . Tôi. . .” tiếng khóc bất lực vang lên làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của đều bức rức khó chịu.

      Đáng chết! ta rút ngón tay ra, ôm lấy trước người, tiện tay lấy hộp dầu ở bồn rửa tay, bước ra khỏi phòng tắm.

      Tại sao lại phải nhẫn nại? Tại sao lại sợ thân thể tốt? Tại sao phải để ý thỉnh cầu của ? sao phải lo lắng oán hận!

      Bị Nguyễn Lân thả ngã giường, Hà Nhạc Nhạc hoang mang nhìn bôi dịch bôi trơn lên đùi mình, rồi mới ── đem nơi ngẩng cao kia cắm vào giữa hai chân .

      “Kẹp chặt.”

      ta! hai má Hà Nhạc Nhạc hồng thấu, nhưng nhìn trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt cực lực nhẫn nại, cơ bắp cả người căng thẳng ── nơi kia của cứng rắn như sắt nóng, liền ngoan ngoãn nâng lên thắt lưng, kẹp chặt hai chân, co rút đùi cuốn lấy thịt trụ tráng kiện kia.

      Điên ! ấy muốn bấm gãy của sao? Nhưng bây giờ rất muốn được thoải mái như vậy! Cắn răng, Nguyễn Lân thử co rúm chút, rút ra dễ dàng, cắm vào càng dễ dàng. . . này cố ý muốn cho làm ?

      Nghẹn khuất trừng mắt nhìn dưới thân mình, nhìn bộ dáng khó hiểu uất ức của , cúi người cắn nhũ nhọn của kéo lên, trong lúc kêu đau, dùng hai chân non mịn cùng cửa huyệt mềm mại thỏa mãn , để phát tiết thú tính!

      “Ừ, Nguyễn Lân. . . A a. . .” Tuy rằng có sáp nhập, nhưng vật nóng rực của ta mỗi lần di chuyển đều đè nặng thịt đế yếu ớt của kịch liệt ma sát, khoái ý ngừng bắn về phía , làm cho cả người đều thể nào hiểu nổi rốt cục là thống khổ hay là sung sướng. Dưới kích thích mãnh liệt của , tìm được thứ gì để bám víu, chỉ có thể gần như co rút kẹp chặt hai chân, để cho cả lẫn ta đều thể thoát khỏi khoái cảm tra tấn này.

      Đêm đen dày đặc, kích tình vẫn tiếp tục…

      “Tiểu thư, đến đại học X, ba trăm đồng.” Lái xe nhìn vào khinh chiếu hậu thấy mặt Hà Nhạc Nhạc đỏ bừng, tốt bụng hỏi, “Tiểu thư, tiểu thư? có khỏe ?”

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 40: Chân tướng là gì?

      “A? A! Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi thất thần, đến rồi sao? Bao nhiêu tiền ạ?”

      Thanh toán tiền xuống xe, Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đến nhà vệ sinh lần trước qua dùng nước vỗ vỗ mặt. Nguyễn Lân rất, rất. . . suy nghĩ nửa ngày vẫn là nghĩ ra từ ngữ thích hợp hình dung, tóm lại rất là cái kia. . .( suy nghĩ của chụy cũng rất là 3 trấm…>.< ) Hại nửa đêm trong tình trạng kiệt sức phải dậy đổi ga giường. . .

      Nhưng có lẽ bởi vì ngày hôm qua thỏa mãn ta, vì thế hôm nay lúc muốn xin phép gặp bạn, ta chỉ hỏi bạn nam hay nữ liền gật đầu đồng ý. Quý Tiết với Tần Chi Tu ăn xong bữa sáng cũng ra cửa, ban ngày chắc hẳn trở về, Thân Đồ Mặc cũng chưa bao giờ đột nhiên trở về vào ban ngày , còn Mục Duy. . .

      Mục Duy hai ngày nay cũng trở lại, đây cũng là nguyên nhân vội vã xin phép nghỉ để tìm gặp Tôn Hiểu Trang, hy vọng Tôn Hiểu Trang vì biết gì mà Mục Duy, đánh mất trái tim.

      Vào thư viện, Hà Nhạc Nhạc liền phát Tôn Hiểu Trang cũng đến, Tôn Hiểu Trang đề nghị đến quán cà phê bên cạnh ngồi xuống chậm rãi tán gẫu, Hà Nhạc Nhạc cười khổ tiếng, gật gật đầu. Bây giờ toàn thân cũng chỉ đủ tiền để gọi xe về, bởi vì vội, cũng thể chậm chạp ngồi xe điện ngầm rồi lại bộ về nhà trọ, vì thế, cầu trời phù hộ quán cà phê có đồ uống giá 2 đồng trở xuống.

      “Nhạc Nhạc tỷ, bộ sách kia thế nào?” Tôn Hiểu Trang tươi cười ngọt ngào, làm cho người rất dễ dàng sinh ra thiện cảm với .

      Hà Nhạc Nhạc có chút ngượng ngùng cười cười, “Ừ, đúng là, có chút. . .”

      “Sắc, đúng ?” vẻ mặt Tôn Hiểu Trang có chút tinh quái giọng tiếp lời .

      Ngượng ngùng nhìn ngó xung quanh, Hà Nhạc Nhạc buồn cười gật gật đầu.

      “Nếu tỷ tỷ thích, em có thể giới thiệu cho tỷ mấy bộ khác càng hay hơn!”

      , , cần!” Hà Nhạc Nhạc vội vàng xua tay, mỗi lần nghĩ đến bộ dáng Nguyễn Lân dào dạt hứng thú xem quyển sách đó, chân liền mềm, làm sao dám mượn quyển sách này về nữa.

      “Ha ha! Phản ứng của Nhạc Nhạc tỷ cũng giống em lúc trước mới xem qua những quyển sách này!”

      “Ha ha. . .” Cười gượng hai tiếng, Hà Nhạc Nhạc liếm liếm môi, muốn quanh co lòng vòng làm gì, “Hiểu Trang, lần này hẹn hẹn em chủ yếu muốn thẳng thắn với em chuyện.”

      “. . . Chuyện lần trước ‘bất ngờ gặp gỡ sao?” giọng điệu Tôn Hiểu Trang rất thoải mái, nhưng gương mặt dâng lên hai luồng đỏ ửng rất ràng.

      Hà Nhạc Nhạc có chút ngoài ý muốn, “. . . Mục Duy với em?”

      “Đúng, ” Tôn Hiểu Trang hơi rũ mắt, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.

      “. . .” Hà Nhạc Nhạc nhìn trạng thái ngượng ngùng của Tôn Hiểu Trang, cảm giác bất an lan tràn khắp thân thể, giống như sắp đối mặt với nguy hiểm ── “Hai vị tiểu thư xinh đẹp đáng , ngại tôi ngồi ở đây chứ?”

      Mục Duy!

      Hà Nhạc Nhạc cố gắng trấn định nhìn ta tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời nhìn về phía Tôn Hiểu Trang, rồi mới ôm thắt lưng Tôn Hiểu Trang ngồi xuống trước mặt .

      “Sao hôm nay rảnh rổi ra đây vậy? Những người khác đều ở nhà ah?” Mục Duy mỉm cười đúng chuẩn quý tộc, nhưng trong mắt Hà Nhạc Nhạc chỉ nhìn thấy con báo hung mãnh chuẩn bị săn.

      “. . . Tôi xin phép rồi.”

      “A? Xin phép để giành thời đến cho Hiểu Trang ‘Chân tướng’ sao? Vất vả cho rồi, tôi muốn cho biết.” Mục Duy nghiêng đầu dịu dàng nhìn Tôn Hiểu Trang, “Xin lỗi, Hiểu Trang, tôi sợ trực tiếp tìm em thổ lộ dọa đến em, vì thế mới tìm Hà tiểu thư hỗ trợ. Bây giờ Hà tiểu thư cũng ở đây, nếu còn nghi ngờ gì, em cũng có thể hỏi ấy.

      sao! Thực tế. . .” Tôn Hiểu Trang càng thẹn thùng hơn, “Em rất vui.”

      Xong rồi! Hà Nhạc Nhạc thầm thở dài. bé này muốn. . . Sa vào.

      Khẽ cắn môi, Hà Nhạc Nhạc vẫn bất chấp, “Mục tiên sinh, với Hiểu Trang, ấy là người tôi chọn ra từ mười mấy khác ?”

      “Phụt. . .” Tôn Hiểu Trang giọng cười phì tiếng, “Nhạc Nhạc tỷ, hóa ra Mục Duy cho chị biết a, những đó đều là em, Mục Duy, ấy xem COSPLAY mới nhìn thấy em. . .” Liếc mắt đưa tình nhìn Mục Duy, Tôn Hiểu Trang tiếp tục , “Mục Duy Nhạc Nhạc tỷ nhận ra, em còn tin nữa đấy.”

      ! phải em! Những ảnh chụp đó cũng phải là Cos. . .” Hà Nhạc Nhạc có chút kích động giải thích.

      “Hà tiểu thư. . .” Mục Duy uống ngụm cà phê, lạnh lùng nhìn Hà Nhạc Nhạc. “Tôi biết, từ chối phục vụ đặc biệt của quả làm tổn thương đến lòng tự trọng của , nhưng lấy phương thức này trả thù. . . thấy hơi ti bỉ sao?”

      ── ”

      “Mục Duy. . . chuyện đó là thế nào?” Tôn Hiểu Trang cuối cùng cũng cảm giác được khí đúng.
      Mục Duy như có chút hối hận thở dài, “ có lỗi với em, Hiểu Trang, để cho em quan biết với loại phụ nữ này. ấy là quản lý chỗ nhà trọ của . . .”

      “Ừ, rồi, em biết mà.”

      “Nhưng có việc, cũng chỉ mới biết được từ hai ngày trước. ấy. . . Trừ bỏ quản lý những công việc sinh hoạt thường ngày trong nhà trọ, còn cung cấp phục vụ đặc biệt cho thành viên trong nhà trọ.”

      “Đặc biệt. . .”

      “Đúng, chính là những gì em nghĩ. Hai ngày trước, ấy đến phòng . . .”

      Khuôn mặt nhắn của Tôn Hiểu Trang cứng đờ, Mục Duy thương tiếc khẽ vuốt hai gò má , “Đứa ngốc, sao có thể chạm vào loại phụ nữ dơ bẩn này được.”

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 41: Chỉ muốn an lòng

      Mục Duy khinh miệt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hà Nhạc Nhạc, cầm tay Tôn Hiểu Trang, lộ ra cười lạnh cực đoan đầy ác ý .” Lúc trước ta thẹn quá hóa giận uy hiếp , thèm để ý rồi, ngờ ta còn muốn lợi dụng em để đả kích . May mà em cho biết ta hẹn em, nếu , người đơn thuần thiện lương như em, nhất định bị ta lừa .”

      Tôn Hiểu Trang dám tin nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc, thể tưởng tượng nổi những lời Mục Duy .

      Hà Nhạc Nhạc lưng thẳng tắp, hai tay véo mạnh lên đùi, đôi môi trắng bệt giật giật, như muốn cái gì đó.
      còn muốn cái gì nữa? dám phủ nhận việc bán đứng thân thể mình? dám phủ nhận việc chủ động muốn lên giường của tôi?” Mục Duy châm chọc hỏi lại.

      “. . . Tôi phủ nhận.” Hà Nhạc Nhạc nhìn thẳng Mục Duy, trả lời rành mạch.

      “. . .” Nhìn người phụ nữ trước mắt bị bức đến tuyệt cảnh, Mục Duy lại phát yết hầu của tựa hồ bị người ta bóp nghẹt, ánh mắt cũng thể nào nháy nổi, chỉ có thể ngồi yên nhúc nhích nhìn . Nhìn bộ dáng vốn nên xấu hổ và giận dữ phát cuồng lại kiêu ngạo ngay thẳng, nhìn bộ dáng vốn nên khóc rống, chửi bậy lại bình tĩnh, cứng cỏi . . . biết là mình uất ức sao? ràng chỉ muốn giúp Tôn Hiểu Trang thoát khỏi mà thôi, lại bị giả giả nửa nọ nửa kia chửi bới nhục nhã.

      Dáng vẻ này của ấy. . . Đúng rồi, chính là dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy ở văn phòng của Thân Đồ Mặc, lúc đó cũng có dáng vẻ như thế này. ràng là vừa bị đàn ông sử dụng xong, còn bị bắn vào bên trong đến nỗi phải uống thuốc tránh thai, nhưng vừa giống những phong nguyệt ngả ngớn kia, cũng giống bình thường hối tiếc bi thương, chỉ thản nhiên như thế này, yên lặng, bình tĩnh, đứng thẳng thừa nhận hết thảy.

      oán sao? oán thế giới này tại sao lại công bằng như thế? hận người khác bằng cái gì tùy ý đùa bỡn nhục nhã ? Lòng tốt lại bị người ta chán ghét, bị người ta nhục mạ, sao có thể chịu đựng được? Rốt cuộc. . . thế giới bên trong ánh mắt kia của thực như thế nào? còn có. . . linh hồn chứa đựng cái gì?

      Linh hồn? Mục Duy đột nhiên giật mình. cư nhiên lại nghĩ đến từ ngữ văn vẻ đến mức ghê tởm kia! Thần sắc lạnh hơn, “Hà tiểu thư, lần này tôi có thể bỏ qua, nhưng tôi hy vọng sau này cách Hiểu Trang xa ra chút, tôi hy vọng làm dơ bẩn tầm mắt ấy.”

      “Mục Duy. . .” Tôn Hiểu Trang khẽ lay tay Mục Duy, “Quên , ấy cũng xúc phạm tới em.”

      “Hiểu Trang, thực xin lỗi, lúc trước biết ta là loại phụ nữ này, nếu biết tuyệt đối bao giờ nhờ ta hỗ trợ.”

      “Em biết ── ”

      “Mục tiên sinh.” Hà Nhạc Nhạc từ ví tiền lấy ra tiền nước chanh đặt lên bàn, “Ngài xong chưa?”

      Mục Duy nhìn tiền bàn , “Tôi có thói quen để phụ nữ trả tiền, huống chi. . . biết là tiền của , thích hợp xuất trong mắt Hiểu Trang sao?”

      Nghe hiểu lời trào phúng của Mục Duy, tay Hà Nhạc Nhạc run lên, cố gắng ổn định hô hấp nhìn Tôn Hiểu Trang, “Yên tâm, tôi vẫn chưa lĩnh. . .” Cố gắng cong lên khóe môi, tiền lương ‘Bán mình’ , đây là tiền tôi tích góp được từ lúc học đại học, từng tờ từng tờ . . .”

      “Nhạc. . .” Tôn Hiểu Trang biết làm sao nhìn Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười vui, lại nhìn vẻ mặt giá lạnh của Mục Duy, biết tại sao, rất muốn khóc.

      có lỗi, tôi quả thực thích hợp xuất trong thế giới của . Tôi đến, chỉ vì muốn cho . . .” Hà Nhạc Nhạc dừng chút, lấu mảnh giấy A4 trong túi ra.

      “Tuy rằng có rất nhiều tin tức bị cắt bỏ, nhưng cẩn thận tìm kiếm vẫn có thể tìm ra ít. Người bình thường biết tên ta , bình thường cũng chỉ biết ta là nhiếp ảnh gia hàng đầu của Mâu Tư, nhưng ta có cái tên khác là Michell M. Ở nước ngoài, mới trong vòng 1 năm nổi danh, mà Michell M. Có bí mật công khai . . . ta luôn ngừng đổi mới bạn đổi mới tình cảm lưu luyến để bồi dưỡng linh cảm, mỗi đoạn tình cảm tuyệt đối vượt qua nổi tháng.”

      “. . .” Mục Duy nheo mắt, như kên kên nhìn chằm chằm vào Hà Nhạc Nhạc.

      “Mục, Mục Duy ── ”

      đúng ra đây là những chuyện trong quá khứ. Còn tại, tương lai. . . hãy tự mình phán đoán.” Lưu lại mảnh giấy kia, Hà Nhạc Nhạc đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

      cũng biết Mục Duy có Tôn Hiểu Trang hay , cũng biết cho Tôn Hiểu Trang xem tin tức này là đúng hay sai. chỉ biết là nếu làm như thế, sau này Tôn Hiểu Trang bị vứt bỏ bị tổn thương, nhất định áy náy! Đương nhiên, nếu Mục Duy Tôn Hiểu Trang, tin tưởng lấy năng lực cùng thủ đoạn của Mục Duy nhất định có thể vượt qua chướng ngại này.

      Trở lại nhà trọ, vừa vặn đến lúc làm cơm trưa. Đem tiền lẻ nhét về ống heo, Hà Nhạc Nhạc ôm ống heo ngồi giường phát ngốc hồi. Sau khi thanh tỉnh quay đầu nhìn lên giường. . . Nguyễn Lân đâu?

      Lầu 3. . . có. Lầu 7. . . có.

      trở lại?” Nguyễn Lân dùng dụng cụ tập cơ ngực, thấy Hà Nhạc Nhạc liền thuận miệng đánh tiếng tiếp đón.

      “Ừ. Tôi làm cơm trưa, làm xong lên gọi ngài.” Hà Nhạc Nhạc cúi đầu thi lễ, trở về thang máy.
      “. . .” Ngài? Nguyễn Lân dừng lại động tác, bị thái độ lễ phép kì lạ của Hà Nhạc Nhạc làm cho có chút thoải mái. Nhưng nghĩ lại, vẫn tiếp tục tập động tác thể hình làm dở.

      Mặc dù có hơi đáng tiếc, dù sao khó có khi nào gặp được làm cho mình cảm thấy hứng thú , nhưng này này cũng chỉ dùng để chơi đùa, nên quá để ý đến .

      Nhìn thấy Nguyễn Lân ở đây, Hà Nhạc Nhạc cảm thấy hơi an tâm hơn chút. Lẳng lặng nhìn số hiển thị thang máy chậm rãi đếm ngược, biết bản thân mình chờ đợi, chỉ biết mình chờ được cái gì.

      Bíp! Đến lầu 1, thân ảnh cao lớn cường tráng đứng trước mặt Hà Nhạc Nhạc, chìa tay bấm xuống lầu 6.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :