1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nam tử nhà trọ - Giang Sơn Đa Tiêu (C27)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: Thú vị


      “A. . .”

      Dính sát vào thân thể Hà Nhạc Nhạc , Nguyễn Lân nặng nề ma sát vài cái, giữa yết hầu bật ra thanh khàn khàn khó nhịn . là. . . Tự mình làm cho bản thân mình như lửa cháy đổ thêm dầu! nghẹn bụng lửa, vốn muốn gọi này tới để có thể dập lửa, nghĩ nếu có Mục Duy cùng đến có thể giúp che giấu, đến nỗi để cho đám chó săn kia bắt được chuyện gì hay ho, nhưng mà xem vấn đề ── lấy trạng thái tại của , làm xong , có thể ra đường cách bình thường mới là lạ! Chỉ cần nhìn thấy tư thế của , dù là kẻ ngốc cũng biết vừa làm gì !

      Đáng chết! Nguyễn Lân buông miệng ra , nhìn chằm chằm đôi môi có chút sưng đỏ kia, trong lòng ảo não nghẹn khuất, muốn bức điên .

      “Nguyễn, Nguyễn tiên sinh!” …, muốn ngay trước mặt Mục Duy chứ. . . dám nhìn Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc chấp nhận số phận, nhắm mắt nhìn sang hướng khác, đối mặt với chỗ tựa lưng của sô pha .

      “Này. . .” Mục Duy cũng có chút hồ đồ, cũng ngại xem đông cung đồ của Nguyễn Lân , nhưng người phụ nữ này phải Thân Đồ đùa sao? Được rồi, Thân Đồ vốn cũng quá quan tâm đến phụ nữ . . .

      “Cậu lời nào cũng có ai bảo cậu câm điếc đâu.” Nguyễn Lân khàn khàn giọng , nhìn người phụ nữ dưới thân , trong ánh mắt dục vọng càng sâu, tay phải hưởng thụ đùa bỡn cặp vú mềm mại đến cực điểm , tay trái cởi bỏ cúc quần , kéo khóa kéo xuống, ngón tay cách quần lót vuốt ve nơi mềm mại dưới thân .

      Mục Duy tỏ ý sao cả nhướng mày. ta đột nhiên nhớ tới hơn nửa tháng trước Vân di có vui đùa, nhớ Vân di hình như có tìm cho cho bọn họ “nha đầu thông phòng ” ? Lấy tình huống của Nguyễn Lân với Thân Đồ tại, tìm “nha đầu thông phòng ” xác thực sai, vừa tiện lợi lại ít tốn thời gian ──

      Tôi là nô lệ của các .

      Trong đầu lên câu Hà Nhạc Nhạc từng với , Mục Duy thể tin nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc sôpha, chấp nhận để cho Nguyễn Lân xâm lược ── phải chứ, hóa ra Vân di thực tìm cho bọn “nha đầu thông phòng ” sao ?

      “Ừhm ──” Hà Nhạc Nhạc cắn môi, khắc chế để bản thân phát ra tiếng rên rỉ, nhưng mà. . . ngón tay ấm áp của ngừng cách tầng vải dệt mỏng manh kia ma sát đế mẫn cảm của , cỗ khoái cảm làm dục niệm của càng ngày càng tăng, càng ngày càng lớn, làm cho nhịn được kẹp chặt hai chân, quay đầu nhìn cầu xin thương xót .

      “Muốn?” Nguyễn Lân ở bên tai thấp giọng, “Bình thường phải đều khóc kêu ‘Đừng’ sao?”

      “Tôi. . .” Hà Nhạc Nhạc khóc ra nước mắt. Hóa ra, núi lửa rít gào phun trào nham thạch nóng chảy cũng đáng sợ, đáng sợ nhất là ── núi lửa chấn động ngầm!

      làm sao?” Nguyễn Lân đột nhiên phát cứ chòng ghẹo này thôi cũng rất thú vị. Tăng thêm lực ở đầu ngón tay , nghiền nát thịt châu được che giấu giữa hai chân, thẳng đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt , mới giương lên nụ cười tà ý , ngón tay vén tấm vải ướt át kia lên, hai ngón tay để ở miệng huyệt nhập vào trong nháy mắt, đồng thời cũng ép lên đôi môi cắn chặt kia của Hà Nhạc Nhạc , nuốt vào mọi thanh kiều.

      “A. . . ừ. . .”

      Trong TV là người phụ nữ đoan trang đọc tin tức, sô pha lại có bị ngón tay của đàn ông đâm chọc hừ hừ đến mức đáng thương .

      Mục Duy lần đầu tiên chú ý tới. . . Vị nữ quản lý mới này của bọn họ có đôi tay xinh đẹp tuyệt trần , ngón tay cũng phải đặc biệt thon dài nhưng lại như rễ cây nhắn mềm mềm vui mắt, rễ cây kia run run cố gắng bám sô pha màu đỏ càng thêm trắng nõn mềm mại, thỉnh thoảng muốn bấu víu sô pha nhưng lại thể. . . Mục Duy nghe thấy giữa yết hầu mình phát ra tiếng nuốt .

      Dời mắt , nhìn về phía tivi,“Tạp ” bên tai lại càng ngày càng ràng. Tiếng phụ nữ giãy dụa rên rỉ, tiếng nước “ nhèm nhẹp” phát ra từ ngón tay ra vào u huyệt ẩm ướt . . .

      Môi bị Nguyễn Lân ngậm hôn, đầu lưỡi bị bắt cùng ta dây dưa, quấn quýt, bộ ngực bị ta khách khí vuốt ve làm căng đau chịu nổi, mà khi đầu nhũ bị nắm chặt, lại có cảm giác sung sướng truyền vào đầu óc, truyền xuống nơi riêng tư bị đùa bỡn ở thân dưới . Mật dịch ồ ồ bị kéo ra, trượt từ mông xuống sô pha. . . ! Cảm giác xấu hổ dâng lên từ đáy lòng, Hà Nhạc Nhạc cố sức muỗn khép lại hai chân, Nguyễn Lân lại nhanh hơn hơn đem chân dài chặn lại, ngón tay trừng phạt gia tăng thành ba ngón, ngón tay để ở hoa châu dùng sức xoay tròn!

      ── a. . .” cảm giác khuây khoả nhanh chóng lướt qua, trước tầng tầng lớp lớp khoái cảm, hoàn toàn đem thể xác và tinh thần bao phủ, kích thích lớn như vậy, cảm giác hưng phấn khó có thể chịu được theo động tác thô bạo của ngừng được cường hóa! Sung sướng đến cả người run rẩy, thầm nghĩ muốn thét lên tiếng chói tai ──

      Ngón tay bị tầng tầng huyệt thịt điên cuồng đè ép, đột nhiên cong người kịch liệt run run cho ta biết, sung sướng đến cao trào, Nguyễn Lân lại muốn buông tha người phụ nữ dưới thân ,ngón tay dài vẫn tiếp tục ở trong cơ thể bị khoái cảm đến run rẩy kịch liệt kia của ──

      ! Cảm giác khủng hoảng thể khống chế được làm cho Hà Nhạc Nhạc dường như muốn ngừng thở, liều lĩnh đẩy bàn tay của ra, bất chấp có chọc vui hay , cũng kịp nghĩ bị trừng phạt như thế naò.

      “Cậu nếu chơi tiếp, ta chết đấy.” Mục Duy khẽ liếc mắt cái, lạnh lùng .

      Nghe vậy, cuối cùng Nguyễn Lân cũng dừng lại động tác, ngẩng đầu, chưa thỏa mãn liếm liếm môi. Rút ngón tay ra, nhưng sau đó ta lại ở châu hạch run kia khẽ búng cái, nhìn trong nháy mắt như bị điện giật, hoa huyệt co rút chặt lại , khóe miệng khỏi gợi lên nụ cười đắc ý.

      Tâm tình tốt hơn nhiều, quả nhiên kêu đến vẫn rất đúng. Còn lại, chờ cuối ngày lại vui vẻ chơi cùng , muốn chết, cũng phải để ta chơi xong .

      Rút mấy tờ khăn giấy ra lau tay, Nguyễn Lân như có việc gì cầm lấy bát đũa ăn cơm, Mục Duy hờ hững tiếp tục xem tivi, Hà Nhạc Nhạc từ trong cao trào chậm rãi bình tĩnh lại , vô lực nằm sô pha thở gấp ngừng, quần áo trọn vẹn, quần hờ hững nằm đùi, đôi môi đỏ bừng, giữa hai chân nước đầm đìa, thân hình mảnh mai thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy . . .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28: Nhìn gương



      này. . .

      Mục Duy dùng khóe mắt quét sang Hà Nhạc Nhạc bên cạnh ,biểu tình rất bình thản, qua nửa ngày, mỗi phút trôi qua, ta đều cảm thấy người phụ nữ này có điểm kỳ quái, nhưng lại thể chỉ cụ thể chỗ nào đúng . Nhưng, tại ta muốn giải quyết phải vấn đề này.

      “Có mang tiền ?”

      “Ừh?” Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, lấy ví tiền ra. đợi hỏi gì, Mục Duy đem xe dừng ở ven đường.

      “Hà tiểu thư, tôi vừa định , tôi còn có chút việc, tự bắt xe về được ? Hoặc là tôi giúp gọi xe?”

      “. . . cần, cám ơn Mục tiên sinh.” Hà Nhạc Nhạc tháo dây an toàn ra, hướng Mục Duy cúi đầu, mở cửa xe xuống xe.

      phải người mù, nhìn ra được . Từ khi còn ở khách sạn , Mục Duy vốn còn nhìn nữa, hề tươi cười, vẫn lễ tiết như trước soi mói gì, nhưng dù lễ tiết cũng sớm còn hai chữ “Tôn trọng” nữa . ta đại khái ngờ. . . biết liêm sỉ như thế . Ở trước ánh mắt bàng quan của người khác , bị đàn ông lấy tay ngón tay vô cùng đơn giản làm cho cao trào. cũng nghĩ ra. . . thể khống chế được thân thể của chính mình, dù là Nguyễn Lân hay là Thân Đồ Mặc, dù có cố gắn kháng cự chăng nữa, mỗi lần mỗi lần, đau đớn cùng khuây khoả đan vào nhau, cứ như lần lượt bồi hồi ở thiên đường và địa ngục . . .

      Như vậy , còn hơn hai tháng nữa, chính xác mà , còn có bảy mươi bảy ngày nữa.

      Nhìn ví tiền trong tay , còn nửa tháng nưã mới nhận tiền lương, mà sắp còn tiền. Ngày thường mua đồ ăn đều dùng thẻ tín dụng của quản lý, tay căn bản có tiền mặt. Nhìn thời gian, chưa đến chín giờ , bình thường Thân Đồ Mặc mười giờ mới về nhà trọ. . . Hẳn là về kịp .

      “Tinh Tinh Tinh. . .” Số lạ.

      “Xin chào, xin hỏi ai vậy ạ?”

      “. . . Ở đâu?” Thân Đồ Mặc thanh .

      giờ sau .

      Nhà trọ , lầu 5, trong phòng tắm.

      Thân Đồ Mặc từ từ nhắm hai mắt nửa nằm trong bồn tắm lớn , thân hình tinh tráng vết sẹo lồi, cơ bắp khỏe khoắn, đường cong vừa phải, cảnh đẹp ý vui, nhưng giờ phút này người ngồi thắt lưng , giúp ta gội đầu có nửa điểm tâm tư muốn thưởng thức thân thể hoàn mỹ này .

      “Ừh. . .” Thân thể khó nhịn làm cho Hà Nhạc Nhạc khống chế được sức lực tay , nhận thấy được bản thân dùng quá lực, chạy nhanh chóng buông tay xin lỗi, “Xin, xin lỗi, tôi. . .”

      “Tiếp tục.”

      Hà Nhạc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận gãi đầu Thân Đồ Mặc , xoa nắn mái tóc tràn đầy bọt xà phòng, “Thân Đồ tiên sinh, thể . . . Trước, trước. . .”

      Thân Đồ Mặc mở nửa mắt, bàn tay nắm lấy eo của Hà Nhạc Nhạc khẽ đem nâng lên rồi mới vừa nặng vừa trọng ấn xuống.

      “Ừ a ── ”

      “Trước cái gì?”

      , có, a. . .” Hà Nhạc Nhạc đả cố gắng đem toàn bộ tinh thần tập trung lên hai tay, tập trung lên mái tóc của người đàn ông trước mắt , nhưng mà, nhưng mà ── thân thể ngâm ở nước ấm phá lệ mẫn cảm, còn có cảm giác tồn tại trong cơ thể kia thể bỏ qua , vật to lớn kia chậm rãi quét qua tầng tầng huyệt thịt mang đến mãnh liệt xúc cảm, tới tới lui lui cọ rửa thần trí , làm cho tầm mắt thể ngắm nhìn, hai tay lại chịu theo khống chế của bản thân.

      muốn, muốn gần nửa giờ, ta gọi lên giúp ta gội đầu, ta cứ như vậy chậm rãi cắm . . . , ta hôm nay tâm tình tốt sao?

      Nhìn vẻ nghi hoặc mặt , Thân Đồ Mặc nhìn chằm chằm ánh mắt hồi lâu, hai tay đột nhiên nắm thắt lưng đem xoay vòng “Tại chỗ” .

      “A. . .” Trời ạ! ma sát, vách hang bị ép chặt bất thình lình bị lực xoay tròn sinh ra tê dại tận xương, chờ sống quá trận tê dại này, người đàn ông muốn nắm eo của , tận tình dùng thân thể tới kiểm tra tính khí của ta .

      “A. . . Ha a. . .” Bị người đàn ông cầm giữ, cao thấp lắc lư chập chùng, Hà Nhạc Nhạc muốn nắm lấy hai cạnh bồn tắm lớn, nhưng vì bọt xà phòng tay trơn trượt mà thể nắm chặt, chỉ có thể lần lượt hung hăng ngã ngồi eo , bị ta xỏ xuyên qua sâu , long đầu cực đại kia khéo leó đưa đẩy, mãnh liệt xuất nhập ở chỗ sâu trong miệng huyệt, làm cho thể nhấc lên dù là nửa điểm khí lực. . .

      “Thân, Thân Đồ tiên sinh. . .” Như vậy, quá sâu, rất nhanh được!

      Có lẽ là nghe được tiếng lòng của , Thân Đồ rút ra long hành, đứng lên, rửa sạch bọt xà phòng đầu cùng thân theẻ. Cúi người từ phía sau ôm đem đến mặt gương trước bồn rửa tay .

      !” Trong gương phản chiếu ra hình dáng người phụ nữ xấu hổ, thẹn thùng ── hai chân mở lớn , bị đàn ông ôm ngược vào trong ngực, mật viên hồng hồng giữa hai chân hề bị ngăn cản thản nhiên lộ ra trước mắt ta, đóa hoa sung huyết liên tục mấp máy, cúc lôi gần bắp đùi như bị chấn kinh co rụt lại ──

      “Đừng!” Hà Nhạc Nhạc từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao có thể đẩy ra cánh tay cứng như sắt thép của Thân Đồ Mặc .

      “Mới rút ra trong chốc lát, liền lập tức khép lại, muốn sao?” Thân Đồ Mặc từ phía sau dùng sống mũi cao thẳng vuốt ve kỹ càng da thịt mỏng manh mẫn cảm sau tai , giọng điệu lại lạnh như băng đến thần kỳ .

      “Tôi. . .” có thể đừng khoong? biết xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác cho biết, chỉ cần có nửa điểm phản ứng nghịch ý ta , chỉ sợ rất khó có thể hoàn hảo ra khỏi tầng của ta!

      “Tôi, tôi muốn!” Xuất phát từ cảm giác nguy hiểm , cuối cùng bỏ qua ngượng ngùng, ra lời thỉnh cầu , trước đây bao giờ ra.

      “Từ làm.”

      Hai tay run run đưa đến dưới thân, do dự mà dám đụng vào, nhưng cuối cùng, vẫn mạch, vạch ra hai cánh hoa.

      “Nhìn gương.” Thân Đồ Mặc ra lệnh , “ nghe àh?”

      dám cãi lời mở mắt ra, kinh hồn táng đảm nhìn trong gương, cự long màu đỏ kia đối diện với u huyệt của , đôi môi đào khép mở vài lần vẫn là thể ra tiếng.

      Cự long hơi lui về phía sau, để ở cúc lôi khéo léo .”Nơi này, hẳn là còn chưa có đàn ông chạm qua .

      ! Đừng! Xin ! !”

      “Vậy xin tôi làm ! Xin tôi cắm , xin tôi cho ăn no !”

      . . . ! Tôi ! Tôi ! Xin, xin , xin làm tôi ── a!” Người đàn ông đột nhiên đẩy vào, cấp bách thẳng lưng, lửa nóng thô to như muốn đem hoa huyệt chống đỡ đến nứt, mỗi lần đều là nhợt nhạt rút ra rôì lại hết căn mà vào, va chạm làm cho thân thể ngừng lay động, tiếng rên rỉ tự động thoát phá.

      “. . . cũng như thế cầu xin Nguyễn Lân?”

      “A a a. . . , tôi, tôi có. . .” từ phía sau, góc độ làm cho mỗi lần đều dễ dàng đụng vào vị trí ngay phía trước khu vực cực lạc của , khoái cảm bén nhọn theo u huyệt chạy thẳng vào ngực, chồng chất làm trái tim thể chịu nổi!

      có? Tôi còn chưa chạm vào , cũng ướt đẫm. . . Ở bên kia Nguyễn Lân vẫn chưa cho ăn no đúng ? Hửm?”

      “Ừ. . .” Rất khổ sở. . . Nhưng là thân thể lại tốt, tốt. . .

      “Ừ?” Động tác đột nhiên ngừng.

      Cảm giác áp bức tăng lên, “, phải! Tôi có, có! A a ──” tiết tấu cuồng loạn , tiếng nước dâm loạn dã man vang lên. . . Hết thảy cũng cắt đứt được cảm giác của thân thể , từng chút bức đến cự hạn, mang đến nơi có tên là địa ngục.

      “Tôi là ai.”

      “Thân Đồ, Thân Đồ Mặc!”

      “Nhìn gương, ai làm .”

      “A. . . là, là ! Là ! Thân Đồ Mặc, a a a a. . .”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29: thích sao?



      Trong gương, vẻ mặt mê ly, tóc dài rối tung, mái tóc ẩm ướt tuỳ ý xõa lên đầu vai cùng nhũ hoa trước ngực , đen bóng cuộn sóng, phần tóc còn khéo khéo đặt lên phía đầu nhũ kiều, theo động tác cắm rút của người đàn ông phía sau mà khẽ trượt.

      Ngay cả tiếng rên rỉ cũng phát ra nổi nữa, thân thể bị cao trào , khoái cảm tràn ngập như phong bế toàn bộ cơ năng, yết hầu tắc nghẹn, dựa vào chút khí tức còn sót lại để duy trì hô hấp, tay chân vô lực, sao lại như thế ──

      Ánh mắt dừng ở nơi ta vô tình xuất nhập , chính là nơi đó. . . ràng muốn vô lực thừa nhận, ràng ngừng run run, co rút lại, thể kháng cự lại hung khí làm cho người ta sợ hãi của ta , làm sao từ nơi đó còn có thể ngừng truyền đến lửa nóng khoan khoái , cảm giác vô cùng thỏa mãn cùng. . . cảm giác khuây khoả thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cực lạc, bị ta đụng vào, bị ta chống đỡ tràn đầy, mỗi tấc huyệt thịt đều sảng khoái làm cho muốn dừng lại, lại vạn phần sợ hãi dươí khoái cảm cực đoan này chết mất ── mâu thuẫn như thế , khó nhịn như thế , vừa vui mừng, vừa tuyệt vọng, . . . bị trúng độc sao?

      “Thấy , ” nguời đàn ông vuốt tóc , hôn gáy , “Có phải bị làm rất thích ?”

      “A ừ. . .” Nhắm mắt lắc đầu, cái gì cũng biết.

      “Mở to mắt!” người đàn ông to giọng , mở cổ họng khàn khàn ra lệnh, phần eo động lần so với lần đều mạnh hơn, lần so với lần đều nhanh hơn, “Ừ ── ”

      “Ừ a. . . A a. . . !” được, điên mất!”Thân Đồ, Thân Đồ. . . A a ──” cuộn mình cong ngón chân, co rút từ bắp chân đường hướng về phía trước, từ u huyệt giữa hai chân thổi quét toàn thân.

      Phảng phất bị hung hăng xoắn chặt, người đàn ông nặng nề thở gấp , ở trận cấp tốc động cuối cùng liền buông xuống dục vọng lên đỉnh .

      Để trong lòng xuống, cánh tay phải ôm thắt lưng đặt lên bồn rửa tay bên cạnh, tay trái đỡ eo , Thân Đồ Mặc cúi người kề sát tấm lưng trơn trượt của Hà Nhạc Nhạc , cúi đầu xuống, nhìn tuyết phong hồng hồng gần trong gang tấc , tay phải mơn trớn vùng bụng bằng phẳng mềm mại của dần trượt lên nắm lấy tuyết nhũ.

      “Thân thể của , rất thoải mái.” Người đàn ông hiếm khi khen ngợi câu.

      Hà Nhạc Nhạc khốn quẫn vạn phần, nghĩ đến ta châm chọc dâm đãng, liền phản xạ muốn phủ nhận, “Tôi, tôi có.” Nho tiếng.

      Thân Đồ Mặc cười tiếng, “Tôi tôi ── vừa mới cái gì?” người đàn ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của , ánh mắt tinh tường như ác thú.

      , tôi vẫn chưa làm cho thích sao? Hử?” Tay phải buông bầu vú ra, thẳng đến hoa huyệt dưới thân sớm mảnh đống hỗn độn .

      !” Hà Nhạc Nhạc bối rối đè lại bàn tay có ý đồ tác loạn của ta , cầu xin tha thứ lắc đầu, “Đừng. . .”

      cần khách khí, có qua có lại. làm cho tôi được thoải mái như thế, tôi đương nhiên cũng phải làm cho được hảo hảo hưởng thụ mới được.”

      . . .” muốn khóc, “Tôi, tôi có. . .”

      “Có? Có cái gì?” ngón tay dài tham nhập khe hở khẽ vuốt hoa hạch.

      “A. . .” Hà Nhạc Nhạc rên rỉ tiếng, giờ phút này mỗi chỗ trong hoa huyệt đều thể lại thừa nhận nửa điểm kích thích, huống chi lại là đế mẫn cảm nhất , thân thể nếu đỡ lấy sớm xụi lơ đất, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo gợi cảm trong gương kia của , khuất phục dưới dâm uy của , “Có hưởng thụ . . .”

      “À? Cảm giác như thế nào?” ngón tay dài nhàng trượt.

      “Đừng. . . A. . .”

      Ngón tay khẽ ngừng, nhưng vẫn ở khe hở tạo ra áp lực.”Tôi nghe.”

      “Rất, rất thoải mái. . .”

      Nhìn biểu tình né tránh ngượng ngùng của , Thân Đồ Mặc tuy rằng rất muốn cứ như vậy chơi tiếp, ở trong này xấu xa chơi , nhưng cười khẽ lát vẫn rất nhân từ thu tay.

      “Còn sức ? Tôi đói bụng.”

      Cố gắng đứng vững, Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, “Ừ, tôi lập tức chuẩn bị đồ ăn cho .”

      “Ừ.” Mặc vào áo tắm , Thân Đồ Mặc xoa xoa tóc, ra khỏi phòng tắm.

      Hà Nhạc Nhạc trong nháy mắt mềm ngã xuống đất, há mồm thở dốc, trong lòng uất ức làm cho khỏi quyệt miệng lộ ra dáng vẻ trẻ con. Thở dài, nhận mệnh từ đất bò lên, vừa nhấc đầu, lại phát Thân Đồ Mặc vốn rời biết từ khi nào lại quay trở về, ôm cánh tay đứng ở cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn .

      “Tôi, tôi lập tức !” Ác ma, trứng thối, quỷ đòi mạng ! Ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi cũng cho ! chân rất mềm, thắt lưng cũng mỏi, phía dưới phỏng chừng đều bị ta cắm hỏng rồi, vú cũng bị ta nặn đau quá. . . Này quả phải là công việc mà người có thể làm ! Diễn viên AV làm sao có thể để N người làm liên tục hơn mười mấy lần cơ chứ?

      Nhìn mặt ửng hồng thay đổi biểu tình nho , Thân Đồ Mặc đột nhiên có điểm tò mò, trong đầu bé này rốt cục nghĩ cái gì vậy?

      Phòng bếp.

      Nhìn thành quả mình làm ra, rau dưa canh, Hà Nhạc Nhạc muốn động. đời cũng như thế này , có người mỗi ngày ăn uống điều độ giảm béo vẫn là ngừng thêm thịt, có người mỗi ngày ăn theo chế độ để có dáng người hoàn mỹ, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng ra được, cho nên bình thường cũng chỉ làm chút canh nóng , rau dưa , sữa nóng , cháo nóng hoặc là salad linh tinh, dù sao Thân Đồ Mặc cũng chưa cái gì.

      có nên làm thêm chút ? Quên , tuy rằng vận động quá độ, bụng sớm rỗng, nhưng có khẩu vị.

      Nút áo lại bị mất viên. . . Lần trước rớt hai cái, sau đó thấy tủ đầu giường của Tần Chi Tu liền đem về khâu lại, lần này biết có tìm được hay .

      nghĩ , ánh sáng liền lên, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. lát sau, người đàn ông cao lớn, chân dài vào nhà trọ.

      “Mục tiên sinh. . . Chào buổi tối .” Hà Nhạc Nhạc thấp giọng chào hỏi . Tuy rằng biết đối phương có khả năng rất khinh bỉ bản thân, nhưng bị khinh bỉ, bị xa cách so với bị gian dâm tốt hơn gấp trăm lần.

      “. . . Hà tiểu thư, ngủ ngon.” Mục Duy dừng lại, thoáng nhìn , rất nhiều chuyện vừa xem hiểu ngay.

      này. . . Vừa bị Thân Đồ chơi đùa .

      Hướng Hà Nhạc Nhạc gật đầu, Mục Duy xách chân hướng thang máy.

      Trước khi thang máy đóng lại , ta thấy đôi mắt Hà Nhạc Nhạc chớp lên lộ ra nụ cười dịu dàng, thả lỏng .

      ấy cười cái gì?

      Mắt hổ híp lại. . . rất khó chịu. Lúc trước bị Nguyễn Lân cùng này vén lên cơn tức, vì thế nửa đường ném ta tìm chút việc vui, nhưng đêm nay chưa kể đến vài người vừa mắt, còn có đám tự tin thái quá có ý đồ dụ hoặc . A. . . Những phụ nữ đó, chỉ cần liếc mắt cái cũng có thể đoán được họ sắp sửa câu gì, mỗi động tác, mỗi cái ý niệm trong đầu, chán nản đến cực điểm, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng làm tiêu khiển. Vòng vo vài quán bar, cũng tìm được người nào đáng giá , đơn giản trở về muốn ngủ sớm chút, sáng mai thăm “ nhà bên” kia .

      Nhưng tại. . . Nếu này được an bài để cho bọn dùng . . .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: Cám ơn ! L!
      Cửa thang máy mở ra, ngờ Mục Duy lẽ ra lên lầu lại còn bên trong.

      Hà Nhạc Nhạc bưng cơm lên cho Thân Đồ Mặc ,nhìn thấy ta liền sửng sốt , “Mục tiên sinh? cần gì sao?”

      Mục Duy nhìn Hà Nhạc Nhạc hồi lâu. . . vốn có thói quen ăn cỏ gần hang, cơm chính là cơm, thích dùng thứ khác thay thế đồ ăn. Hơn nữa. . . cũng giống Thân Đồ hay Nguyễn Lân, ăn tạp kén chọn như vậy .

      “Ngày mai tôi đến đại học X, sách hôm trước mượn sách còn chỗ ? Với cả để tiền thế chấp ở đó đúng ?”

      “A!” Bộ sách 《 …. thể nhục 》kia !”Ngại qua tôi quên mất, để tôi đem đồ ăn lên cho Thân Đồ tiên sinh trước , rồi lập tức mang sách sang đưa cho !”

      cần, ngày mai lúc tôi mang đưa cho tôi là được rồi.”

      “. . . Vâng.”

      Đêm khuya, mười hai giờ, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng được nằm giường của mình, bữa ơm vào lúc 2h của Thân Đồ Mặc bỏ vào ngăn giữ ấm rồi, có thể an tâm ngủ thêm vài giờ. . . Đúng rồi, bộ tiểu thuyết kia, từ lúc mượn về cũng chưa chạm vào nó lần nào.

      Hà Nhạc Nhạc bò xuống giường lấy tiểu thuyết, đặt gối đầu, tựa vào đầu giường. Cũng lâu lắm rồi chưa đọc tiểu thuyết, biết tại thịnh hành thể loại gì nữa?

      Nữ bảo tiêu bảo vệ cho “khốc ca” giả vờ háo sắc để che giấu bản thân? ừ! ấy rất giở, thân thủ cũng tốt, phải loại nữ chính dễ dàng bị đàn ông ăn hiếp.

      Mở ra Chương 1:. . . Hà Nhạc Nhạc lập tức đỏ mặt, đây là cái gì a? Lại lật thêm mấy trang nữa. . . Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mặt mày càng ngày càng bị thiêu cháy, trái tim nhảy bùm bùm , thậm chí theo bản năng nhìn ra cửa, nếu có người nhìn thấy xem loại sách này phải làm sao đây!

      Loại này, nội dung thế này cũng có thể thành sách được sao? Toàn bộ nội dung xoay quanh việc nữ chính bị cái người mà bảo vệ kia ác ý đùa bỡn, dạy dỗ, khi bị phát chân tướng lại bị em trai của “ khốc ca” kia uy hiếp, rồi ở trước khốc ca bị xâm phạm, lúc khốc ca phát ra, lại còn sao cả”, còn đồng thời. . . Ngoài ra, nữ chính còn cùng sát thủ, bạn thân. . . Trời đất! Nữ chính ràng có năng lực phản kháng mà! Chỉ vì nhiệm vụ cầu thể để cho khốc ca biết thân phận liền như thế bị. . . Nhưng hình như mấy người đàn ông nầy đều nữ chính phải? Sau khi nhiệm vụ kia hoàn thành kết quả như thế nào đây?

      Hà Nhạc Nhạc vẫn tiếp tục lật cho tới tờ cuối cùng, khốc ca cuối cùng cũng phát ta nữ chính, lúc chuẩn bị thổ lộ nhiệm vụ chấm dứt, nữ chính kết thúc công việc bỏ của chạy lấy người!

      Này. . . sách này có ý gì, rất đáng giận!

      Nhịn được lại lật xem nội dung phía trước , càng xem thân thể càng nóng, cẩn thận chạm vào giữa hai chân, quả nhiên muốn. . . Ẩm ướt ── nhanh chóng đem sách giấu xuống dưới gối , Hà Nhạc Nhạc trùm chănn kín đầu. Tiểu thuyết bây giờ là. . . Khẩu vị quá nặng, biết gì là giới hạn nữa rồi. . .

      Sáng sớm hôm sau, Thân Đồ với Mục Duy ăn xong bữa sáng liền ra ngoài, Hà Nhạc Nhạc đỏ mặt đem túi bảo vệ môi trường chứa sách đưa cho Mục Duy.

      “Đây là cái gì?” Liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc hoảng hốt trốn tránh, Thân Đồ hỏi câu.

      Mục Duy mở túi bảo vệ môi trường ra, buồn cười bóc từng tầng túi plastic bao bọc sách ra, tiện tay mở ra xem,

      Thân Đồ Mặc cũng lấy tiểu thuyết lật xem thử vài trang , khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười mị hoặc .

      Xem loại sách này cũng đỏ mặt , dùng ngón tay bọn họ đủ sao?

      Sau khi Thân Đồ cùng Mục Duy khỏi, Hà Nhạc Nhạc nhìn lịch, lấy sổ tay quản lí ra xem, gọi điện thoại cho công ty vệ sinh nhà trọ.

      Lầu hai, lầu 3, lầu 5, lầu 6 đều được cấp quyền , nhưng chỉ có Quý Tiết còn chưa trao quyền cho , nếu ta vẫn cho , phòng cuả ta đành phải để tự mình lo liệu vậy.

      Thừa dịp có việc gì, Hà Nhạc Nhạc gọi điện thoại cho Linh Vũ , công việc ở nhà trọ naỳ căn bản có cuối tuần, nhưng tháng có hai ngày được nghỉ, nhưng lại cố định, bắt buộc phải xin phép các chủ nhà, chủ nhà đồng ý mới được nghỉ. . . khi Linh Vũ biết những cầu , tức giận đến mức muốn bức từ chức, vì thế. . . Bất đắc dĩ cười tiếng, thể để cho Linh Vũ biết còn phải thỏa mãn tính dục cho nhóm ông chủ này nuẵ, nếu , Linh Vũ đại khái chắc lấy đao vọt vào giết chết Nguyễn Lân cùng Thân Đồ Mặc, cuối cùng vì tự trách mà tự sát mất.

      Có người bạn như Linh Vũ , cảm thấy ông trời đối tốt với lắm rồi, vì thế cho dù phải làm những việc này, cho dù hèn hạ bị người ta tùy ý đùa bỡn , cũng oán trời, cũng oán bất cứ kẻ nào.

      “A! Đúng rồi, Nhạc Nhạc, lâu lắm rồi cậu lên NG đúng ? Lão đại rất nhớ cậu đấy, hôm qua còn muốn cậu hát cho ấy nghe nữa, buổi tối có thời gian rảnh lên xem . A! Sư phụ gọi tớ, tớ tắt máy trước nha ! Nhớ lên NG nha!”

      “Ừ! Biết rồi, cậu tranh thủ làm việc ! Cố lên! Dùng công lý tiêu diệt kẻ xấu!”

      “Tớ phải công tác!”

      Hà Nhạc Nhạc cười tắt điện thoại.

      NG là diễn đàn mở rộng, tên đầy đủ là NO GOD, quản lý của diễn đàn tên là L, cũng chính là lão đại trong miệng Linh Vũ , lý do vì sao họ gia nhập vào trang web này, đúng là trùng hợp. Năm hai, Linh Vũ vì muốn tìm kiếm tài liệu mà hack máy tính người khác, vừa khéo là lúc ấy L cũng khống chế máy tính kia, liền bắt được Linh Vũ , Linh Vũ bị kỹ thuật của L thuyết phục, chết sống muốn nhận ta làm lão đại, ở trong giới hacker nơi nơi hỏi thăm tin tức của L, rồi đến ngày. . . L cũng thu Linh Vũ làm đồ đệ, nhân tiện cũng bị kéo vào NG, nhưng chỉ tham gia cho vui mà thôi, chính là có lần bị Linh Vũ lôi kéo, hợp xướng môtj bài bị L nghe thấy được, L lấy kỹ thuật hacker để trao đổi, muốn Linh Vũ kêu ca hát.

      . . . Rất ít khi ca hát, cũng biết mình hát rất bình thường, nhưng biết vì sao L vẫn thích.

      lên NG, L ở , nhưng có để lại lời nhắn cho ──

      “Xảy ra chuyện gì à?”

      Nhìn thấy những lời này, nháy mắt, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mũi mình lên men, cổ họng nghèn nghẹn. . . Đúng vậy, oán trời, trách người, ép bản thân kiên cường mình đối mặt hết thảy, nhưng mà. . . Biết bản thân mình được người khác quan tâm, để ý. . . rất, rất cảm kích.

      Ép nước mắt trở vào, Hà Nhạc Nhạc giật khóe miệng, trả lời :

      L, em sao a, chỉ là vừa mới bắt đầu làm việc nên hơi bận rộn, buổi tối còn tinh thần nên mới lên diễn đàn. Lần này hát cho bài mới? Hy vọng thích.

      Tựa vào đầu giường, ôm laptop, Hà Nhạc Nhạc nhàng hát . có nhạc đệm chỉ mang theo sắc thái cảm ơn hát cho nghe. . .

      L, cám ơn .

      “L, cám ơn .” Nghe xong câu cuối cùng, người đàn ông trẻ tuổi tuấn nhã vẫn như trước nhắm mắt nằm ngửa ghế sô pha .

      “Sư phụ, em chuẩn bị xong , có thể được rồi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nữ trẻ tuổi đầy sức sống .

      “Ừ.”
      Chương 31 Ánh mặt trời mùa hè.

      Tần Chi Tu trở lại.

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng bỏ ống nghe điện thoại xuống, tắt nhạc, nghênh đón.

      Tần Chi Tu mặc chiếc áo thun chữ T rộng thùng thình trông rất lượm thượm, quần bò màu đen còn dính đầy bùn đất, làm cho người ta nghĩ ra ta mới từ đâu trở về. Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt của ta , đa số mọi người nhất định xem cách ăn mặc của . Da trắng tự nhiên, khi bị ánh sáng chiếu rọi phản xạ ra vầng sáng, khuôn mặt so với mấy người khác trong nhà trọ có vẻ nhu hòa hơn, nhất là ánh mắt kia, trong suốt giống như xinh đẹp , cũng may thân thể và khí chất vẫn lộ ra khí, giống con .

      “Tần tiên sinh, buổi chiều tốt lành. ăn cơm ? Hay là muốn nghỉ ngơi trước?”

      Tần Chi Tu biểu tình thản nhiên, nhìn ra cảm xúc gì, “Quý Tiết có ở đây ?”

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu.

      “Tôi ngủ chút.”

      , … Muốn tắm cái ? Tôi pha nước tắm cho .”

      Đôi mắt xinh đẹp của Tần Chi Tu nhìn Hà Nhạc Nhạc. Quản lý này còn làm sao?”Ừ.”

      Quản lý đương nhiên cần làm đến mức này, nhưng Hà Nhạc Nhạc cũng biết… Bởi vì cả Thân Đồ Mặc và Nguyễn Lân đều dùng hết, cũng xem công việc của bản thân là “hầu nữ tư nhân” . Nếu quyết định nhẫn nại ba tháng, nhất định làm thất vọng tiền lương.

      Pha nước tắm xong, Hà Nhạc Nhạc nhìn chung quanh phòng khách chút , rồi mới đến sô pha bên cạnh, nhìn mỹ nam nằm ngang sô pha , nhưng cũng mở miệng gọi .

      Tần Chi Tu nhắm đôi mắt đẹp, biểu tình thả lỏng, hô hấp đều đều ổn định, tai vẫn còn đặt ống nghe điện thoại.

      “… Tần tiên sinh?” có phản ứng.

      Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó về phòng ngủ cầm gối và chăn, tấm chăn mỏng manh chỉ đắp tới bụng, còn gối nhét vào dưới đầu Tần Chi Tu . cố gắng bước hết sức nhàng, nhưng Tần Chi Tu vẫn mở mắt, hàng lông mi dài phẩy phẩy, ánh mắt mù sương , thấy ta ngơ ngác nhìn Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức nhúc nhích nhìn thẳng , kết quả ta lại nghiêng đầu, điều chỉnh tư thế thoải mái liền lần nữa nhắm mắt lại ngủ tiếp .

      Giống như… con mèo con mệt rã rời.

      Hà Nhạc Nhạc cười cười, điều chỉnh nhiệt độ lên cao chút, ngồi bên lẳng lặng nhìn.

      Mùa hè, sau buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua những khung cửa sổ thủy tinh tràn ngập khắp phòng, chiếu rọi sáng ngời tất cả mọi thứ, lộ ra cỗ hài đồng như tràn ngập sinh mệnh lực hoạt bát vui. sô pha trắng tinh, đôi nam nữ trẻ tuổi nằm ngồi , lẳng lặng ngủ say, người nam lộ ra gương mặt tinh xảo tinh thuần , phảng phất như thiếu niên hề lây dính những thứ dơ bẩn thế tục , ngũ quan tú nhã nhưng thể xem là xuất chúng, nhưng lại mang hương vị làm cho người ta càng xem càng thoải mái, càng xem càng dời được mắt , có lẽ giấc mộng đẹp, khóe môi khẽ cong lên, tươi cười ngọt ngào dịu dàng …

      Khi Quý Tiết vào phòng khách , nhìn thấy chính là hình ảnh như thế.

      Lịch trình mới được xắp xếp, những ngày được nghỉ ngơi của Tần Chi Tu cũng chấm dứt, cũng phải về nhà trọ theo dõi cậu ấy sáng tác tác phẩm mới, sau đó còn có đống công tác lớn chờ , phỏng chừng có đoạn thời gian dài thể cùng nhóm hồng nhan tri kỷ của vui vẻ.

      “Rắc rắc.” thanh chụp ảnh vang lên.

      Quý Tiết quay đầu, “Cậu thể lên tiếng được sao?” Theo bản năng giọng.

      Mục Duy nhìn di động, nhún nhún vai, “Tôi có nha, chỉ là cậu nghe mà thôi.” Đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt Quý Tiết , “Như thế nào?”

      Quý Tiết cúi đầu nhìn . hổ là nhiếp ảnh gia mới được giới tạp chí đua nhau tranh đoạt, chỉ dùng di động tiện tay chụp cái mà thôi, hình ảnh vô cùng hài hòa, hai người ngủ say giống như trời sinh đôi, dù thiếu ai, hình ảnh cũng trọn vẹn làm người ta tiếc nuối. Quý Tiết phóng đại bức ảnh lên, cũng nhìn nghệ sĩ của ta, mà là nhìn gương mặt nhu hòa khẽ mỉm cười trong tấm ảnh .

      Nếu xét về khía cạnh nghệ thuật của bức ảnh, ảnh chụp ràng đúng là dịu dàng, nhưng… vẫn nhớ lúc bị Tần Chi Tu đặt dưới thân, vô lực phản kháng, dáng vẻ yên lặng thừa nhận , còn có lúc trần trụi đứng trước người , trong đôi mắt ngầm có ý khiêu khích , rồi cả lúc bị Nguyễn Lân làm trong thang máy , dáng vẻ dâm đãng thở gấp .

      vậy mà thể hiểu nổi này .

      nghĩ tới bé này cũng rất dễ nhìn.” Mục Duy nhướng mày, lúc trước quả quá chú ý. Đối với , cái ta càng chú trọng hơn chính là cảm giác lúc gặp lần đầu tiên , bởi vì nếu thể thu hút người khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chính là tác phẩm thất bại . Hơn nữa, giống bé này mới nhìn rất bình thường, chuyện càng xem càng thuận mắt , vẫn là lần đầu tiên gặp được. Mục Duy đột nhiên nhớ tới lúc ở Pháp gặp được vị đại sư trong giới chụp ảnh , vị đại sư kia tác phẩm của giàu sức tưởng tượng, tràn ngập sắc thái, phù hợp với những thứ xa hoa, loá mắt , lần đầu tiên nhìn vào có thể thu hút người ta rất nhanh, nhưng… đáng nhìn đến lần thứ hai .

      ta từng tức giận trước đánh giá này, nhưng tại… hơi hiểu ý của đại sư rồi. Đại sư tác phẩm cuả với những phụ nữ có chút diễm xinh đẹp giống nhau, ánh mắt đầu tiên có thể khơi dậy dục vọng của đàn ông, nhưng sau khi làm xong… Liền lười gặp mặt lần thứ hai.

      Có lẽ, hẳn nên thử chút loại phụ nữ này xem sao?

      “Quý, Quý tiên sinh! Mục tiên sinh! Các trở lại!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32 Tốc chiến tốc thắng

      Bữa tối ,lần đầu tiên Hà Nhạc Nhạc gặp ba vị chủ nhà cùng nhau ăn cơm. Ba người lúc dùng cơm đều rất im lặng, hình ảnh vô cùng tốt đẹp, chỉ là việc đứng ở bên cạnh có vẻ hơi dư thừa, đành phải lên lầu hai pha lại nước tắm cho Tần Chi Tu , vì nước pha lúc trước còn ấm.

      Pha nước xong xuống lâù, ba người cũng dùng cơm xong , ngồi ở phòng khách chuyện phiếm.

      Mục Duy nhìn Hà Nhạc Nhạc, muốn chuyện với , nhưng thấy lập tức về phía Tần Chi Tu liền thu miệng.

      “Tôi pha nước tắm mới rồi, có muốn rửa mặt chải đầu trước ?”

      Tần Chi Tu nhìn người mình, ừ tiếng, đứng dậy lên lầu, Hà Nhạc Nhạc liền theo phía sau ta vào thang máy.

      Ngón tay Mục Duy vô thức bấu chặt vào tay vịn của ghế sô pha , nhìn thang máy có điều suy nghĩ.

      Chẳng lẽ muốn ôm này còn phải hẹn trước sao?

      theo tôi làm gì?” Ra thang máy, Tần Chi Tu xoay người hỏi Hà Nhạc Nhạc phía sau mình.

      “Tôi, tôi phải đem quần áo thay ra giặt sạch…” Hà Nhạc Nhạc chỉa chỉa người Tần Chi Tu .

      “Àh.”

      Trong hòng khách .

      ra ngoài uống hai chén?” Mục Duy đề nghị .

      được, tôi còn phải trông Tần tiểu tử. Lêu lổng tuần, công việc tay nếu xử lý hết, Vân di tìm tôi gây phiền toái.” Quý Tiết biết bản thân mình bận ộn , lập tức bật điện thoại lên làm việc.”Sao vậy? Cậu còn chưa tìm được thiên sứ linh cảm của cậu à?”

      “Vừa mới bắt đầu , ăn quá nhanh còn ý nghĩa nữa.”

      “Cậu ác quá đấy.”

      “Cám ơn quý đại thiếu khích lệ.”

      “Có điên mới khích lệ cậu!”

      Mục Duy cười cười, lơ đễnh.

      Quý Tiết thấy thế lắc đầu, cũng khó mà cái gì. Năm người bọn họ năm, bên ngoài nhìn vào nghĩ là kẻ chơi bời, Thân Đồ hiểm, Tần Chi Tu ngốc nghếch, Nguyễn Lân bạo lực, Mục Duy nhã nhặn, nhưng thực tế , Mục Duy có mà nhã nhặn cái rắm. Tên gia hỏa này thoạt nhìn rất thân sĩ, đôí với phụ nữ đều rất dịu dàng, ở Mâu Tư được đánh giá rất cao, nhưng rất nhiều người biết đều , Mục Duy “Bồ công ” là kẻ ── thể dừng .

      Mục Duy là người duy nhất duy nhất trong số bọn kết giao với bạn , chỉ là số lượng bạn kết giao trong năm của cậu ta đủ để cho bọn mỗi người chọn ra vài người cũng vẫn còn thừa! ta luôn tiêu tốn thời gian hai tuần lễ để theo đuổi phụ nữ, rồi hưởng thụ cảm giác tình cuồng nhiệt trong hai tuần nữa , rồi mới… Chia tay, tình cảm lưu luyến dài nhất cũng vượt qua nổi tháng. ta ngừng kết giao nhiều loại hình phụ nữ khác nhau vì họ mang đến cho ta linh cảm phong phú , mà chuyện đương trong thời gian dài với người phụ nữ bóp chết cảm giác về cái đẹp của !

      Bóp chết ‘em ta ( câu chửi), ta cứ thẳng ta thích cùng nhiều phụ nữ phong tình khác nhau lên giường là được rồi, viện lắm cớ như vậy làm gì. Lần trước gia hỏa này cẩn thận đụng đến con cưng của đại gia, người ta chết sống đồng ý chia tay, ồn ào đến tận Mâu Tư, làm Vân di tức giận đến mức thiếu chút nữa đem trói ta lại áp giải kết hôn với người ta…

      “Cậu ? Vậy tôi ?” Mục Duy vừa đứng lên, thấy Hà Nhạc Nhạc ôm quần áo ra thang máy, lại ngồi xuống.

      “Xảy ra chuyện gì? Lại à?” Quý Tiết tà tà liếc Mục Duy .

      “Nguời phụ nữ này… Cậu dùng qua chưa?” Nhìn qua hướng Hà Nhạc Nhạc , Mục Duy hỏi.

      “Cái gì?”

      Mười giờ, lầu 6.

      Người thứ ba… Hà Nhạc Nhạc im lặng thở dài hơi, mở ra phòng ngủ của Mục Duy . Bốn giờ trước, Mục Duy vào phòng bếp, ở bên tai để lại câu ── “Mười giờ, tắm rửa sạch rồi lên” .

      Đàn ông… ngay cả loại phụ nữ mình khinh thường cũng lên giường được sao? Hà Nhạc Nhạc tự giễu cười cười, thực ngốc, tự nhiên lại hỏi loại vấn đề này. Đàn ông lên giường với phụ nữ với việc người đó họ có thích hay chút quan hệ cũng có.

      vào phòng, ngọn đèn trong phòng ngủ cực kỳ nhu hòa, làm cho tâm tình người ta khỏi thả lỏng. Mục Duy tựa vào đầu giường mái tóc hơi ẩm ướt, bên hông quấn khăn tắm, xem ra cũng vừa mới tắm rửa xong.

      Hà Nhạc Nhạc đến bên giường, chữ cùng bắt đầu cởi quần áo .

      vội, uống chén .” Mục Duy cầm lấy rựơu đỏ tủ đầu giường đưa cho Hà Nhạc Nhạc. cảm thấy bản thân mình có chút hưng phấn , biết có phải do vừa uống ly . nha đầu thông phòng… nhân vật rất có ý nghiã.

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, vẫn cởi sạch , rồi mới lên giường, tách hai chân ra, quỳ lên hai bên sườn chân của Mục Duy , mở khăn tắm bên hông ra, cúi người xuống.

      Trốn xong, liền dùng hết sức tốc chiến tốc thắng vậy.

      “Này… ừ ──” Mục Duy khẽ nhíu mi, thịt cụ bị cái miệng nhắn ấm áp ngậm hôn, nhanh chóng cương. Vừa đến bị cướp quyền chủ động, điều này làm cho có chút ngoài ý muốn, nhưng… Chậm rãi uống hơn nửa cốc rượu trong tay , Mục Duy lặng lẽ theo dõi người phụ nữ ở giữa hai chân cố gắng lấy lòng .

      Vẻ mặt cực kỳ bình thản, thậm chí mang theo mấy điểm lạnh nhạt, khi đôi môi đỏ mọng nuốt dương vật của , giữa mi còn khó chịu nhăn lại, giống như phụ nữ bị miễn cưỡng ép buộc, nhưng mà tốc độ đầu lưỡi quấy của ta , bàn tay bé xoa nắn độ mạnh yếu, tần suất lại biểu rất dụng tâm muốn thỏa mãn , mà cũng… được chăm sóc rất thoải mái.

      Ngửa đầu uống cạn cốc rượu, Mục Duy để xuống chén xuống, bàn tay hàng năm đều cầm máy chụp ảnh cầm cánh tay Hà Nhạc Nhạc nhắc tới phía trước, xoay người đem đặt dưới thân.

      “Kỹ thuật rất tốt, nhưng, tôi luôn thích bị động.” đầu ngón tay có chút thô khẽ vuốt hai má Hà Nhạc Nhạc , dọc theo đôi môi đỏ mọng, nhàng miêu tả hình dáng đôi môi.

      “Như vậy cũng sao à?” Hà Nhạc Nhạc lạnh lùng hỏi.

      “Hả?”

      phải muốn theo đuổi Tôn tiểu thư sao? Lúc theo đuổi ấy, cùng phụ nữ khác giường, cũng sao à?”

      Mục Duy cười khẽ, bàn tay đến trước ngực nhàng vỗ về chơi đùa, nhìn tuyết nhũ mềm mại ở trong tay biến hóa thành các loại hình dạng, “Tôi theo đuổi ấy cùng với việc làm cùng , hai chuyện này có gì xung đột sao?”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn khuôn mặt nam tính cuả Mục Duy , thản nhiên cong cong khóe môi, “ có.” Chính là, ta nên để cho vướng vào trò chơi của ta, nếu ta là chính nhân quân tử, để ý ở trong chuyện tình cảm lưu luyến của sắm vai nhân vật gì. Nhưng tại… ta làm cho có cảm giác tội lỗi.

      “Suy nghĩ cái gì?” Hôn da thịt non mềm của , Mục Duy ôn nhu hỏi.

      “Cái gì cũng nghĩ.”

      “Coo… So với suy nghĩ trước đây của tôi , đẹp hơn , rất nhiều.” Nhìn người phụ nữ dưới thân theo âu yếm khẽ hôn của mà thân thể mềm mại trần trụi khẽ run lên, Mục Duy như được khích lệ , nhịn được muốn lập tức vào thân thể để được hưởng thụ phen.

      “…” Phải ? chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng giống của bản thân, chỉ cần tùy tiện đụng vào tự động chuẩn bị sẵn sàng để đàn ông xâm nhập, người đàn ông này thậm chí đều còn chưa chạm vào nơi đó, nơi đó chậm rãi ẩm ướt ──

      đúng, loại cảm giác này… thể nào? Vừa mới tắm rửa còn có, hơn nữa cũng luôn luôn rất quy luật, hàng tháng đều là ngày 2, 3 , hẳn là còn vài ngày nữa mới đúng…

      “Chờ, đợi chút…” Hà Nhạc Nhạc vội vàng đẩy Mục Duy ra, cẩn thận đưa ngón tay chạm vào hoa huyệt.

      Vài giây sau.

      “FUCK!”
      Chương 33 Xem ai khóc

      Bấm nút thang máy, khuôn mặt Hà Nhạc Nhạc hơi vặn vẹo… được, rất muốn cười. ràng chuyện đáng xấu hổ như thế, nhưng… vừa nghĩ đến biểu tình của người đàn ông ác liệt Mục Duy kia thấy rất vui, rất muốn cười! khi Mục Duy nhìn thấy ngón tay dính máu lúc đầu là giật mình, lập tức mở to miệng, sau đó ta ảo não nghẹn khuất miết thân thể , oán hận trừng mắt nhìn cái, cuối cùng cúi đầu xem xét lão Nhị bừng bừng khí thế của mình, thể chạm vào thân thể .

      Lúc này chạy đợi đến lúc nào nữa? Đây cũng phải là có đạo đức nghề nghiệp , bạn thân tìm đến , cũng có biện pháp, hơn nữa vốn nghĩ đến sớm như thế, đoán chừng chắc là do lúc trước uống thuốc tránh thai khẩn cấp ở chỗ Thân Đồ dẫn đến rối loạn thời gian hành kinh.

      Cửa thang máy mở… nhanh vậy sao? Hà Nhạc Nhạc vừa mới chuẩn bị ra ngoài thấy Quý Tiết đến, ngẩng đầu nhìn xem phải tầng trệt , hóa ra là đến lầu 4.

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng thu lại ý cười, “Quý tiên sinh, chào buổi tối , lầu sao?”

      Quý Tiết chìa tay bấm xuống lầu hai, thuận tiện liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc,ý cười sung sướng còn lưu lại ở gương mặt , vẻ thanh xuân ôn nhu càng thêm xinh đẹp … Giờ này từ lầu xuống, Mục Duy quả cũng lên giường với quản lý này rồi sao!

      Có cần vui vẻ như thế ? Quý Tiết khẽ cau mày. Lúc bị Tần tiểu tử đè xuống phải còn tình nguyện sao, đổi sang Mục Duy liền vui vẻ thành như vậy? hóa ra ta vốn là nữ háo sắc luôn giả vờ đần độn! Đến đây hơn nửa tháng liền lên giường ba người , Vân di sao đưa loại phụ nữ này vào nhà trọ? đáng chết hơn nữa là… ngay cả phẩm vị của Mục Duy cũng bị chó ăn rồi sao? Chỉ cần là phụ nữ đều làm được sao?

      Quý Tiết soi mói nhìn Hà Nhạc Nhạc từ xuống dưới, ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ ràng.

      “Mang hai chén cà phê lại đây.”

      “… Vâng.” Hà Nhạc Nhạc cúi đầu đáp. Nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Quý Tiết , ý cười cuối cùng mặt cũng hoàn toàn bị tiêu diệt.

      Trở lại lầu , Hà Nhạc Nhạc trở về phòng mình sửa sang lại bản thân, rồi mới mang hai chén cà phê lên lầu hai.

      Trong phòng khách lầu hai Tần Chi Tu cùng Quý Tiết ngồi thảm chơi cờ vua, Quý Tiết ách xì 1 cái tiếp nhận cà phê.

      ngủ , để cho quản lý đến chơi với tôi.” Tần Chi Tu tiếp nhận cà phê, đột nhiên mở miệng.

      ta?” Quý Tiết khinh thường cười nhạo tiếng.

      Cùng ấy chơi? Tim Hà Nhạc Nhạc run lên, chơi cái gì?

      “Được, đến đây!” Quý Tiết làm bộ đứng dậy, nâng tay ý bảo Hà Nhạc Nhạc ngồi xuống vị trí của ta.

      Hà Nhạc Nhạc vội vàng lắc đầu, “Tôi? Tôi muốn.”

      Quý Tiết lộ ra biểu tình“ ngoài dự đoán” , tiếp tục ngồi xuống. nữ háo sắc đần độn , có thể trông cậy vào được cái gì.

      sao đâu, chơi được cái gì chúng ta chơi cái đó, tôi chỉ cần có người chơi cùng tôi mà thôi.” Tần Chi Tu ngẩng đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu nhàng chậm chạp, thanh dễ nghe thẳng vào lòng người, trái tim khẽ chấn động. giọng đẹp như vậy, làm ca sĩ quả rất đáng tiếc.

      Hà Nhạc Nhạc nhớ tới Linh Vũ lúc trước có qua, chủ nhà bắt quản lý cùng chơi trò chơi, chẳng lẽ là Tần Chi Tu? Nếu chỉ là trò chơi

      “Có cờ nhảy, phi hành kỳ, cờ năm quân linh tinh ? Hoặc là chơi bài?” Hà Nhạc Nhạc quỳ ngồi xuống.

      Quý Tiết gì lắc đầu. Quả nhiên… Đều là trẻ con.

      “Có, tôi lấy.” Tần Chi Tu đứng dậy vào phòng.

      Quý Tiết dựa vào bên sô pha , “ hỏi taị sao ư?”

      “Quy định thứ nhất của quản lý nhà trọ là, thể dò hỏi chuyện riêng tư của chủ nhà.”

      “Nhìn ra … cũng rất chuyên nghiệp.” Quý Tiết nhìn Hà Nhạc Nhạc , “ cho cũng sao. Gia hỏa này ──” Quý Tiết hướng Tần Chi Tu dương dương tự đắc , “Đúng là thiên tài hàng giá .”

      Tần Chi Tu cầm mấy bộ đồ chơi lần nữa ngồi xuống, nghe được Quý Tiết đánh giá cũng có biểu tình gì đặc biệt , chỉ cầm chén uống thêm vài ngụm cà phê.

      “Trời sinh quái tài.” Quý Tiết tiếp, “Đại khái đời này chuyện gì với cậu ta cũng rất đơn giản, đơn giản đến nhàm chán, vì thế nếu để cậu ta mình làm việc, cậu ta rất nhanh ngủ đến chết, ngược lại có người ở cùng hiệu suất lại rất cao.”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn bản nhạc bên cạnh Tần Chi Tu . Chẳng lẽ Tần Chi Tu vừa chơi trò chơi vừa soạn nhạc? Soạn nhạc phải ở bên cạnh nhạc cụ, lần lượt thử, lần lượt nghe, lần lượt sửa sửa lại sao? Hà Nhạc Nhạc kinh dị nhìn Tần Chi Tu… Quả nhiên hành vi của thiên tài giống người thường.

      giống như chúng ta ?” Quý Tiết cười .

      Hà Nhạc Nhạc vừa định gật đầu, lại thấy ánh mắt xinh đẹp của Tần Chi Tu cụp xuống chút ── “… Kỳ mỗi người đều có vài thói quen giống người thường , có thể lý giải.”

      “…” khóe miệng Quý Tiết khẽ run rẩy.

      Tần Chi Tu nâng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú cũng có biểu tình gì đặc biệt , nhưng Hà Nhạc Nhạc lại nhàng thở ra. Xuất phát từ trực giác, cảm thấy Tần Chi Tu cũng thích câu đánh giá kia của Quý Tiết “ giống như chúng ta” … Nghĩ lại cũng đúng, cho dù là thiên tài, cũng hy vọng bị người khác cho rằng mình ngoại tộc ? Tuy rằng người khác cũng có ác ý.

      “Chơi thế nào?” Tần Chi Tu hỏi.

      “Tôi đề nghị chơi vận khí , lấy chỉ số thông minh của , tôi sợ chống đỡ đến nửa giờ khóc chạy xuống lâu.” giọng điệu Quý Tiết mười điểm vui sướng khi người gặp họa.

      “… nghỉ ngơi sao?”

      “A… Tôi sợ tôi mới vừa ngủ lại bị đánh thức.”

      “ nếu tạm thời nghỉ ngơi , bằng cùng nhau chơi?” Hà Nhạc Nhạc nhìn thẳng vào Quý Tiết, trong ánh mắt mang theo kiên định làm cho Quý Tiết khỏi thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ , thu tay chống đầu lại, ngồi thẳng thân thể.

      Người phụ nữ này… khí thế như vậy là sao? Quý Tiết đột nhiên cảm thấy có chút được tự nhiên.

      “Như vậy, nghe theo đề nghị của Quý tiên sinh , chúng ta chơi phi hành kỳ?” Hà Nhạc Nhạc hề nhìn Quý Tiết, mà là quay đầu trưng cầu ý kiến Tần Chi Tu .

      “Ừ.”

      Nửa giờ sau…

      “ vận khí của đúng là tốt.” Quý Tiết ngượng ngùng .

      “Đúng vậy, hoặc là chúng ta thử cờ nhảy?”

      Lại nửa giờ sau…

      “Loại trò chơi của trẻ con này tôi quen.” sắc mặt Quý Tiết bắt đầu có chút khó coi.

      “Chúng ta chơi bài , loại đơn giản nhất ‘Chạy trốn mau’ ?”

      Lại nửa giờ sau…

      , các người…” Quý Tiết nắm tay đầy bài ra đượccon ào, nhìn đôi nam nữ trước mắt hai tay trống trơn nên lời .

      “A!” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên kêu tiếng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì trọng yếu.

      Hai người đàn ông thần sắc khác nhau nhìn về phía , Tần Chi Tu thản nhiên mang theo ý cười , còn Quý Tiết lại là hận thể xé nát vẻ mặt của .

      “Qua nửa giờ rồi sao? Hình như tôi còn chưa khóc nha…”

      “Phụt…” Tần Chi Tu phun cười.

      “Gì, cười, cười cái gì!” Quý Tiết cắn răng gào thét!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :