1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nam tử nhà trọ - Giang Sơn Đa Tiêu (C27)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 52: Người tình đầu tiên

      Hà Nhạc Nhạc nghiêng người đưa lưng về phía ngoài giường, ràng mệt mỏi cả ngày, nhưng trong đôi mắt trong suốt lại hề buồn ngủ.

      Đêm nay. . . hình như là từ lúc vào nhà trọ tới nay, lần đầu tiên cả năm người đồng thời ở nhà qua đêm. Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Nguyễn Lân bắt đầu bộ phim mới. . . hình như là ngày 5. Từ ngày 15 tháng 7 đến bây giờ, tháng cũng chưa qua, sao lại có cảm giác dường như thời gian trôi qua lâu lắm rồi nhỉ, lâu đến rất nhanh có thể nhớ nổi cuộc sống trước kia ra sao nữa rồi.

      thể tiếp tục như vậy.

      thể bởi vì mệt mỏi do loại công việc này, mà hoàn toàn đánh mất cuộc sống bản thân được, dù cho mỗi ngày chỉ có nửa giờ cũng được, muốn tìm lại chính mình. . . gian của riêng .

      Lặng lẽ đứng dậy, nhìn nhìn Mục Duy giường , Hà Nhạc Nhạc rón ra rón rén lấy laptop của mình đặt dưới đất, sửa sang lại chăn người Mục Duy xong, ngồi xuống ghế ngoài ban công.

      Nhìn laị giáo trình lúc trước thu thập được, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, gần nửa giờ sau, hơi hơi do dự chút, cuối cùng vẫn mở ra diễn đàn NG.

      Bên phải diễn đàn ra khung cửa sổ chuyện phiếm, hình như vẫn còn nhiều cú đêm chưa ngủ.

      Mèo lười ngủ gật: Chị dâu lên!

      Quy quy: Hư!

      Mèo lười ngủ gật: A! Hôm nay thời tiết tệ nha! Mưa rất to!

      Mầm đậu đỏ: up.

      Keo da trâu: up giúp.

      Mèo lười ngủ gật: núi! Nhìn thấy, nhìn thấy, nhìn thấy!

      Hà Nhạc Nhạc cười cười, trước kia từng cảm thấy hacker rất thần bí, rất cao thâm, sau khi vào NG mới biết được, cũng có loại quần thể hacker kiểu này, hơn nữa rất thú vị, ràng NG có bầu khí đứng đắn như thế này, nhưng người làm lão đại – L lại rất im lặng, chỉ yên lặng nhìn mọi người chơi ồn ào đùa giỡn.

      Mở hộp thư, bên trong có hai tin nhăn L gửi lẳng lặng nằm đó.

      Ngày 29 tháng 7, L: phải là tôi cám ơn em mới đúng. Phải chăm sóc bản thân mình tốt. Lần sau muốn nghe Nhạc Nhạc hát.

      Hà Nhạc Nhạc muốn nhắn lại, nhưng suy nghĩ chút vẫn tiếp tục mở tin nhắn ngày 5 tháng 8, cũng là tin nhắn chiều hôm nay nhắn lại.

      Phụt!

      Trong nháy mắt mở ra tin nhắn, khỏi sửng sốt chút, lập tức cười phun ra tiếng, vội vàng che miệng lại, nhìn chằm chằm hình ảnh GIF( định dạng ảnh) màn hình kia ngây ngô cười ngừng.

      Hình ảnh vẽ ba nhân vật hoạt hình rất đơn giản, người có tên “Nhạc Nhạc”, người là “Ông chủ của Nhạc Nhạc”, trong hình ảnh “Nhạc Nhạc” lấy động tác cực kỳ lưu loát, tức giận bạo lực, thậm chí có tiết tấu đánh “Ông chủ của Nhạc Nhạc”, đánh cho người kia phun máu tươi điên cuồng, mà người thứ ba là “L” ngồi tảng đá, vui vẻ vừa tung chưởng, vừa vẩy hoa, đỉnh đầu còn khi có khi lóe ra chữ “GO! GO! GO!”.

      Còn “Mệt a mệt a mệt” !! cái này phải là do L tự mình làm chứ?

      Hà Nhạc Nhạc cười nhìn hình ảnh, mệt mỏi trong thân thể tựa hồ đều giảm bớt rất nhiều, vì Mục Duy tùy hứng vô lại mà sinh ra cảm giác vô lực cũng tạm thời biến mất. Ở trong đầu, đem cái vị ông chủ kia đổi thành mặt Mục Duy . . . Ha ha! cảm thấy tại tựa như lại lần nữa sạc đầy pin, tràn đầy năng lượng để đối mặt với những chuyện kế tiếp. . . Dừng chút, đối mặt tiếp!

      L lão đại! Em đánh mệt mỏi! Cần tiếp sức!

      Gõ xuống những dòng tin nhắn hơi có ý làm nũng, Nhạc Nhạc có chút ngượng ngùng cười cười, ôm laptop, hít sâu khí mát lành của bầu trời đêm. . .

      Trong phòng ngủ u ám, Mục Duy lẳng lặng nhìn phía ban công, nhìn chăm chú vào bóng người nho cuộn mình ghế cười hạnh phúc kia.

      “Hắt xì!” Hà Nhạc Nhạc giọng đánh cái hắt xì. Sao lại cảm giác có cái gì đó sạch nhìn chằm chằm mình nhỉ? Xoay cổ nhìn mảnh tối đen bốn phía. . . chạy nhanh ngủ hơn!

      Hai ngày sau dị thường bình yên: Mục Duy hề làm khó dễ nữa; Thân Đồ Mặc ra nước ngoài đàm phán hợp đồng; Quý Tiết và Tần Chi Tu sớm về trễ rất có quy luật, tựa hồ nắm chặt thời gian chuẩn bị chuyên tập; Nguyễn Lân trừ lúc xem kịch bản ra chính là ở lầu 7 tập thể hình, ngẫu nhiên còn nhìn thấy ta ngẩn người, biết suy nghĩ cái gì.

      Ngày 7 tháng 8, bởi vì ngày 8 Nguyễn Lân và Tần Chi Tu phải theo đoàn làm phim, vì thế Nhạc Nhạc cho Mục Duy ăn cơm xong liền xuống lầu giúp họ thu thập hành lý.

      “Tốt lắm. Ngày mai lúc nào xuất phát, có cần làm bữa sáng sớm hơn ?” Hà Nhạc Nhạc đem thùng đặt ở góc tường, quay đầu hỏi Nguyễn Lân.

      “── Em bỏ công việc này .” Nguyễn Lân ngồi sô pha đột nhiên .

      “. . .” Nhìn vẻ mặt Nguyễn Lân có chút tối tăm , Hà Nhạc Nhạc ý của ta là gì, “Tôi, làm sai cái gì sao?”

      “Tôi muốn em bỏ công việc này.”

      “. . . Tôi trả được ── ”

      “Tôi bao nuôi em.” Sau khi ra câu này, cuối cùng Nguyễn Lân cũng thở ra hơi nhõm. Buồn bực mấy ngày này xoay quanh trong thân thể cuôí cùng cũng biến mất.

      Đúng vậy, muốn bao dưỡng này, muốn làm người tình đầu tiên của ! Đứng lên, Nguyễn Lân về phía Hà Nhạc Nhạc, cúi đầu nâng khuôn mặt sững sờ của lên.

      “Chuyện tiền bạc, nhất định tôi cho em vừa lòng, trang sức túi xách gì đó em có thể tùy ý chọn lựa. Tôi tìm cho em nơi yên tĩnh, sau này, em chỉ cần thỏa mãn mình tôi.”

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 53: Phần tử khủng bố

      “Nguyễn tiên sinh ── ưm. . .”

      Nguyễn Lân vây quanh eo của trước mặt, hung hăng hôn lên đôi môi đào tươi mới, giống như lữ khách sa mạc khát đến mức tận cùng tham lam hút lấy dòng suối ngọt lành.

      “A. . .” Lấy lại tinh thần Hà Nhạc Nhạc dùng sức đẩy người đàn ông cường tráng kia, thậm chí dùng sức đánh lên lưng ta để biết kháng cự.

      Nhưng Nguyễn Lân tựa hồ quyết tâm hôn đủ mấy ngày xa nhau tuyệt đối nhả ra, cắn đầu lưỡi ngậm vào trong miệng mình tùy ý liếm mút, dùng đầu lưỡi linh hoạt ướt át thay phiên xoa dịu, cuốn lấy cánh môi trơn mềm của , tham lam vươn vào giữa hai hàm răng nhàng lướt qua vách tường mẫn cảm . . .

      Nguyễn Lân nhìn giãy dụa trong lòng, bên nhiệt tình ôm hôn , bên thuần thục gạt bỏ quần áo người , thẳng đến khi đem giam cầm giường, vật nóng dưới thân muốn đỉnh ở cửa hoa huyệt nhắm chặt của , ta mới nhàng buông ra môi .

      “Thân thể của em. . . Có thể làm ?”

      Đầu óc thiếu dưỡng khí Hà Nhạc Nhạc mở to mồm thở phì phò, khẽ động thân thể, từ dưới thân chui ra.

      “Còn chưa được sao?” Nguyễn Lân làm bộ muốn mở hai chân ra xem xét, Hà Nhạc Nhạc vội vàng lui đến đầu giường.

      Nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc kinh hoảng nao núng, ngực Nguyễn Lân đau xót.

      “Tên khốn Mục Duy kia dọa đến em?”

      Ngồi vào bên cạnh , ôm lấy đặt lên đùi, hai tay ôm thân mình mềm mại trần trụi của , vòng trong thân thể ấm nóng kiên cố của .

      xin lỗi, tôi quá nóng vội.” Nguyễn Lân dịu dàng , giọng điệu có chút ngốc, “Nhưng tôi nhẫn nại quá lâu.”

      Hà Nhạc Nhạc tức ── dọa phải Mục Duy, mà là ta! Nhưng nghe được ta oán giận ta “Nhẫn nại quá lâu”, . . . Lại có cảm giác muốn cười.

      “Nguyễn tiên sinh ── ”

      “Kêu tên tôi.” Cúi đầu ngửi mùi hương thoang thoảng người , Nguyễn Lân giọng .

      “. . . Nguyễn Lân, vừa mới , ngươi muốn. . . Bao nuôi tôi?”

      “Đúng, tôi để cho tiểu tử Mục Duy kia có cơ hội chạm vào em!” chỉ cần nhớ đến dáng vẻ hôm đó của , liền muốn đem cái chân còn lại kia của Mục đánh gãy! Đợi chút ──

      “Em muốn?” Ngẩng đầu,ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc, ánh mắt tinh tường như báo chuẩn bị săn mồi.

      ta, muốn bảo hộ sao. . . người đàn ông này. . . Rũ mắt xuống, tựa vào cổ , nước mắt nhịn được tuôn rơi .

      Kỳ quái. . . , dễ dàng khóc như thế . . . Cho dù khổ sở, tốt, hay đau đớn, cho dù bị người ta cường bạo, bị người ta nhục nhã, bị người ta khinh thường có lý do, đều có thể cố gắng khống chế được nước mắt. Bởi vì thể yếu đuối. . . nếu yếu đuối, ai có thể thay kiên cường!

      phải tự mình chống đỡ tất cả, thể để cho cha mẹ, Linh Vũ tăng thêm phiền toái. phải mình nuốt xuống tất cả những uất ức và cam lòng, bởi vì hướng người khác khẩn cầu “Công bằng” chỉ có thể tự rước lấy nhục. thậm chí. . . Cố gắng để cho bản thân mình quên tất cả những chuyện này. . .

      Nhưng mà, có người nguyện ý bảo hộ . . .

      Vô luận ta xuất phát từ mục đích gì, vô luận ta muốn trả giá cái gì để hồi báo, chỉ cần giờ này khắc này ta có thiện ý với , đều. . . lòng cảm tạ .

      “Cám ơn. . .” Nghẹn ngào ra hai chữ, Hà Nhạc Nhạc cố hết sức áp chế nước mắt.

      “. . . Bị tôi bao dưỡng, đến nỗi cảm động khóc đến mức thê thảm như vâỵ sao?” Nhưng dù là fan thấy vô cùng vui vẻ cũng có khóc giống như vậy nha!

      “Phụt ──” Hà Nhạc Nhạc tức giận trừng mắt liếc ta, vì ta tự kỷ mà dở khóc dở cười.” Tôi chỉ là cám ơn ý tốt của . Nhưng cần, Mục Duy tại ra cái dạng này cũng chạm vào tôi được. Tôi phải lên rồi, vừa đúng lúc phải giúp ta tắm rửa để còn nghỉ ngơi.”

      “Đứng lại!” Nguyễn Lân ddi theo , “Em có ý gì? Em từ chối tôi?”

      Hà Nhạc Nhạc nhặt quần áo lên, nhìn khuôn mặt cùng dáng người đẹp đến mức làm cho người ta run sợ. . . người đàn ông như vậy bị phụ nữ từ chối, bị tổn thương tự tôn?

      ra, tôi chỉ làm việc này ba tháng mà thôi, mười lăm tháng 10 tôi rời khỏi nhà trọ, vào thời điểm đó Mục Duy hẳn vẫn chưa tháo thạch cao được, vì thế, cần vì giúp tôi trốn ta mà bao nuôi tôi. Nhưng, cám ơn nguyện ý giúp tôi. . .” Chủ động in lên môi nụ hôn thuần khiết, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu cắn cắn môi, “Tôi. . . lát nữa quay lại.”

      xong, đợi Nguyễn Lân phản ứng kịp, Hà Nhạc Nhạc ôm quần áo bỏ chạy ra ngoài.

      Nguyễn Lân có chút cứng ngắc sờ sờ môi, hương vị mềm , còn có xúc cảm tê ngứa kia vẫn còn lưu lại môi, bộ dáng xấu hổ lại khiếp đảm càng đốt cháy thân thể bừng bừng!

      nhanh ra ngoài phòng ngủ, phần tử khủng bố vừa mới ném bom đốt lửa xong kia vẫn còn ở phòng khách vội vàng mặc quần áo. Nguyễn Lân trực tiếp ôm lên, quay trở lại phòng ngủ.

      Đối xử với phần tử khủng bố, nên lập tức tử hình!

      “A. . . Nguyễn Lân, Mục Duy kia ── ”

      “Để cho cậu ta chờ .” Mục Duy có thể chờ, chờ trở thành sói tru dưới ánh trăng luôn !

      “Ừ. . .”

      “Đau sao?” ngón tay có chút to chậm rãi bấm xoa viên trân châu khéo léo dưới thân , khi hoa viên tiết ra chất lỏng, mới cẩn thận tham nhập nửa ngón áp út, mềm co rúm, ngón giữa thỉnh thoảng ở giữa khe hở qua lại trượt, trêu chọc, mấy đầu ngón tay phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, gợi lên dục niệm bị che dấu của phụ nữ.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 54: Chìm vào hạnh phúc

      Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. . . nghe theo lời dặn của bác sĩ đúng giờ bôi thuốc và uống thuốc, may mà hôm đó là hai ngày cuối cùng của kỳ hành kinh, Mục Duy cũng mang đồ bảo hộ, vì thế tình trạng của cũng tính là quá nghiêm trọng.

      Nghe thấy Hà Nhạc Nhạc trả lời, Nguyễn Lân yên tâm đem ngón áp út hoàn toàn tham nhập, thoáng tăng nhanh hơn tốc độ co rút ngón tay. Nhìn dưới thân dần dần phiếm hồng hai má, hô hấp hỗn độn, cỗ cảm giác thỏa mãn kỳ dị tràn ngập lồng ngực .

      Cúi đầu dịu dàng hôn lên môi , lại muốn bỏ qua thanh ngọt ngào kiều của , đành phải chuyển qua thân mật hôn lên vai , nhàng cắn nuốt da thịt mỏng manh xương quai xanh; cọ lên hai vú mềm mại, tuyết trắng tham lam liếm láp, ngậm duyện, đùa cho nhũ phong đỏ bừng mảng; chu quả dưới đầu lưỡi của khẽ run lên.

      “Ừ a. . . Nguyễn Lân. . .”

      “Ừ?” phát tên mình phát ra từ này đặc biệt dễ nghe. Ngón áp út xuất nhập càng ngày càng thuận lợi, liền đem ngón giữa cùng nhau nhập vào, đầu tiên là theo vách hang nhàng, chậm chạp vỗ về chơi đùa, rồi mới chậm rãi nhanh dần lên, thỉnh thoảng ngoắc vào chỗ mẫn cảm trước vách tường kia làm run rẩy kêu lên.

      “A ── đừng. . .” mới bắt đầu kích thích như thế, chờ đến khi vào được điên mất. . .

      “Đừng như thế nào? Như vậy?” Đè lại chỗ suối nguồn hưng phấn kia, Nguyễn Lân nâng cao tần số run run đầu ngón tay, để cho vô số mật dịch bị kích thích bắt đầu tràn ra.

      “A ── , Nguyễn Lân, Nguyễn Lân. . . Ôm tôi. . . A ──” vì muốn thoát khỏi cực hạn tra tấn trước mắt, mở miệng muốn được đổi sang thiên đường, địa ngục khác.

      Cố gắng khắc chế, cũng thể nào khống chế được nhu cầu cấp bách chạy khắp thân thể, chậm rãi khảm nhập vào mật huyệt mất hồn, ấm áp kia cũng làm tiêu hao hết toàn bộ sức nhẫn nại của , còn cách nào nhịn được nữa, thầm nghĩ hung hăng, cuồng bạo tiến vào , xé rách , làm cho vĩnh viễn chỉ nhớ thân thể , cự vật của , hương vị của !

      “Kiên nhẫn chút.” Ngón tay vào chỗ hai người ái ân, xoa lên viên đậu đỏ tinh tế nhẵn mịn kia, dùng lực xoa nắn, dùng kích thích bén nhọn kia để che lấp động tác điên cuồng, mạnh mẽ xâm chiếm của ! Đường cong hoàn mỹ, khêu gợi của phần eo chập chùng khi giống như tuấn mã thảo nguyên khi lại như thủy triều cuộn sóng, tràn ngập sức lực tràn đầy mỹ cảm !

      “A a a ──” luật động dường như có điểm dừng, thân thể của cũng căng đầy. chỉ có thể gấp gáp ôm chặt người đàn ông người, mỗi lần được khuây khoả lại lưu thêm vết cào lên lưng .

      Phóng túng dục vọng bản thân ,tận tình giữ lấy còn ngọt hơn cả cực phẩm mật đường dưới thân . . . thích cảm giác khi ở bên cạnh bé này, , loại cảm giác này. . . Giống như là bên người nếu cần phải có người phụ nữ, người đó chỉ có thể là . Mười lăm tháng 10 sao? Cũng được, khi đó 《 đời kiếp 》 của cũng diễn xong rồi, đến lúc đó lại đến xử lý bé này.

      vất vả mới có thể từ giường Nguyễn Lân xuống, Hà Nhạc Nhạc vào thang máy liền phát Quý Tiết ở bên trong, ta hẳn là từ lầu hai trở về phòng. hình như rất thường xuyên ở trong thang máy đụng phải Quý Tiết, mà lần nào ta nhìn thấy cũng xem như rác.

      Chào tiếng có lệ, Hà Nhạc Nhạc liền chớp mắt nhìn chằm chằm vào bảng hiển thị của thang máy. Nhưng mà. . . nếu chỉ cần hơi chút chú ý đến hình ảnh của Quý Tiết cửa thang máy, có thể phát ra──người đàn ông này nhìn chằm chằm . . . trong ánh mắt ấy tràn ngập dục vọng!

      Ma nữ dâm đãng này ngày nào cũng ngụy trang thành vô hại! Ngày ngày, mang theo bộ dáng vừa bị đàn ông làm qua còn chưa thấy đủ, bộ dáng hạ lưu trằn trọc ở dưới thân nhiều người đàn ông khác nhau! Khoác lên vẻ bề ngoài nhu nhược lừa gạt đàn ông, kì thực giả dối như cáo, buông tha bất cứ cơ hội nào dụ hoặc mọi sinh vật giống đực gần bên cạnh, người phụ nữ – chuyên hút lấy tinh lực của đàn ông!

      Giờ này khắc này, trong đầu Quý Tiết phải hình ảnh dâm đãng của Nguyễn Lân và Hà Nhạc Nhạc trước kia, mà là ── Hà Nhạc Nhạc làm thế nào phóng đãng dụ hoặc ta, theo ta nịnh nọt, ta lại. . . làm thế nào xé nát toàn bộ những thứ che lấp , điên cuồng dùng dục vọng của mình xâm chiếm !

      “Quý tiên sinh, đến lầu 4 rồi. . . Ngài thoải mái sao? Muốn hay . . . Kêu bác sĩ đến xem?” bệnh viện Tông thị có bác sĩ chuyên môn phụ trách mấy vị ‘quý nhân’ trong nhà trọ này, hai ngày nay cũng có bác sĩ đúng giờ đến giúp Mục Duy đổi thuốc, mới đến mức luống cuống tay chân.

      Quý Tiết nắm chặt nắm đấm, bước ra thang máy ── nơi này cư như bị ma quỷ nguyền rủa làm cho muốn phát điên !

      Hà Nhạc Nhạc trở lại lầu 6, Mục Duy nhìn , thấy “về trễ” cũng gì. thầm thở ra, nếu như theo thời gian trôi qua, Mục Duy có thể tự nhiên nguôi giận đúng là còn gì tốt hơn. Tuy rằng đến giờ phát này vẫn chưa từng hối hận lựa chọn lúc trước của mình, nhưng loại người ‘cực phẩm’ như Mục Duy! Quả thực phải là người mà có thể chọc được . Nhưng. . . Nguyễn Lân lại muốn bao dưỡng để giúp thoát khỏi việc bị Mục Duy trả thù, rất ngoài ý muốn, rất biết ơn, nhưng cũng thể chấp nhận.

      Bởi vì ngu xuẩn mà ký hợp đồng bán mình, tạo ra đoạn tối tăm nhất trong cuộc đời rồi. Nhưng tại , ít nhất vẫn giữ được lòng mình, sau này có thể tự tin bắt đầu lại cuộc sống, mặc kệ người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần ở đáy lòng vẫn còn giữ được tôn nghiêm cơ bản là được. Nhưng. . . khi vì muốn thoát sai lầm ngu xuẩn mà bản thân phạm phải mà chủ động bán mình, vậy ── lúc đó . . . Cái gì cũng có nữa.

      Như vậy , xứng làm con của ba mẹ , xứng làm bạn của Linh Vũ, xứng ── mang tên Hà Nhạc Nhạc nữa.

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 55: Ánh nhìn

      Nguyễn Lân với Tần Chi Tu vừa , nhà trọ nhất thời lại trở nên trống vắng, Quý Tiết chưa cùng, nhưng cũng sớm về trễ, Hà Nhạc Nhạc cũng quá để ý đến ta.

      Nằm giường vài ngày, cuối cùng Mục Duy cũng ngồi yên được, nhưng thời tiết tháng tám rất độc, bị bó thạch cao với cả vết thương người vẫn còn băng chưa tháo ra thích hợp với việc ra bên ngoài, Hà Nhạc Nhạc đành phải đưa ra ngoài ban công, tạm thời để cho phơi nắng ở đây, miễn cho bản thân ở trong phòng đến mốc meo trở thành xác ướp.

      Ánh sáng bên ngoài rất mạnh, mỗi trang tạp chí đều rất chói mắt, tiện tay ném tạp chí sang bên, Mục Duy quan sát Hà Nhạc Nhạc đứng bên cạnh.

      “Cần cái gì ah?”

      vốn thích cùng phụ nữ chuyện phiếm, tuy rằng lúc “ đương” cũng hay cùng phụ nữ chuyện phiếm, nhưng cùng phụ nữ chuyện phiếm quả thực là việc cực kỳ nhàm chán. Nhưng. . . trạng của bây giờ còn nhàm chán hơn, hơn nữa, Hà Nhạc Nhạc này so với những loại phụ nữ trước kia hay chơi đùa có điểm bất đồng.

      làm sao tốt nghiệp đại học được?” Đại học nào lại dạy dỗ ra loại người làm công việc này?

      “. . . Có thể được ? Tôi biết tôi bôi đen danh dự của trường cũ.”

      Nhìn thấy bày ra vẻ mặt đơn lẫn chút tự giễu, trào phúng ở khóe miệng trong nháy mắt tiêu thất. Nhất thời cũng quên mất bản thân định chuyện gì.

      “Mục tiên sinh sao? A! Xin lỗi, tôi nên hỏi, thực xin lỗi.” ra có ý muốn thám thính chuyện gì cả, chỉ là theo thói quen lễ phép hỏi lại câu mà thôi.

      “Lịch sử học.” Mục Duy đáp.

      Hà Nhạc Nhạc khẽ cười cười, “Vậy nhất định rất thích chụp ảnh. Dùng ống kính để nhìn thế giới so với mọi người dùng mắt thường để nhìn có phải giống nhau ?” có chút hứng thú hỏi. (ko hiểu lắm ls với chụp ảnh lq gì nhỉ @@)

      “. . . thử chút biết.”

      Mục Duy bảo Hà Nhạc Nhạc lấy máy chụp ảnh bảo bối của từ trong phòng đem ra, cả buổi sáng, Mục Duy giống như thầy giáo vừa kiên nhẫn vừa nghiêm khắc dạy Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc cũng học rất chăm chỉ, thỉnh thoảng còn viết lại ghi chú, hỏi lại những vấn đề khó hiểu, cố gắng tiêu hóa những gì vị nhiếp ảnh gia này ra, nhìn như đơn giản, kì thực tràn ngập trí tuệ và tâm đắc, mãi đến khi ── điện thoại của vang lên.

      “Này này này! Đố cậu ngày mai là ngày gì!” thanh hào hứng của Linh Vũ truyền vào tai Hà Nhạc Nhạc, làm cho tâm tình của cũng trở nên sung sướng.

      “Ngày mai? 10 tháng 8? Hình như có gì đặc biệt mà. . . Chẳng lẽ là ngày đầu tiên cậu và luật sư Lê hẹn hò ah?” Hà Nhạc Nhạc cười trêu ghẹo .

      Ánh mặt trời chiếu rọi lên nụ cười tươi mát, mềm mại của , lóe ra những tia sáng , gió thổi qua, lọn tóc khẽ theo làn gió vờn qua má bay lên, nhàng lung lay trung. nâng lên ngón tay mảnh khảnh đem sợi tóc kia vén ra sau tai, khi ngón tay xuống khẽ lướt qua cần cổ tron bóng, xẹt qua bộ ngực no tròn cuối cùng dừng lại laptop đạt đùi .

      Mục Duy chưa bao giờ lưu ý đến người phụ nữ nào mà toàn thân mộc mạc chả có lấy điểm nào đặc biệt như . . . Nhưng tại sao, mỗi chỗ người lại “mỹ” đến mức vừa vặn như vậy.

      Mỹ! cư nhiên lại dùng từ “Mỹ” để hình dung về người phụ nữ này! là chả ra làm sao cả. Chờ đến khi nào khắc sâu hậu quả của việc làm cho tức giận, có lẽ có thể lại nếm thử hương vị của !

      Người phụ nữ này hẳn nghĩ rằng muốn buông tha cho , cho nên mới dám ba lần bốn lượt gạt sang bên, để cho người đàn ông khác đem biến thành thân dâm mỵ, thế còn mang theo mùi vị của người đàn ông khác đứng trước mặt giả vờ làm thánh nữ!

      “Ha ha! Tớ cứ tưởng rằng hoa đào nở rộ cơ! Hóa ra là lần đầu tiên nhận được tiền lương a! Sao thế, muốn mời tớ ăn cơm sao?” Hà Nhạc Nhạc nhìn Mục Duy, “Linh Vũ. . . bữa cơm này của cậu tớ chỉ có thể ghi nợ lại thôi, nhà trọ bên này, quả tạm thời thể ra ngoài.”

      “. . . Tớ cũng nhớ cậu.” Hà Nhạc Nhạc xoa mũi, biết tại sao gần đây mũi càng ngày càng dễ cay, khóe miệng giật , Hà Nhạc Nhạc tiếp tục , “Tớ có việc gì, thể ra ngoài.”

      Tắt điện thoại, tâm tình Hà Nhạc Nhạc có hơi khó chịu chút. . . . Rất muốn gặp Linh Vũ . phải vì muốn kể khổ, phải vì oán giận, chỉ là muốn nhìn cậu ấy chút, ôm cậu ấy, chỉ cần cái ôm là được rồi.

      “Bạn tốt ah?” Mục Duy đột nhiên hỏi.

      Hà Nhạc Nhạc gật đầu.

      “Từ lúc vào nhà trọ hình như chưa từng nghỉ ngơi? Vì thế lâu rồi chưa gặp bạn sao?”

      Lại gật đầu, “Tôi làm cơm trưa.”

      “Tôi thể rời khỏi được, nhưng nếu như bạn ngại, có thể mời ấy đến nhà trọ chơi ngày.”

      “Cái gì?”Có thể, có thể chứ? Nhưng mà, phải nhà trọ có quy định phải tuyệt đối giữ bí mật với bên ngoài sao?” Trừ những nhân vật cao cấp trong Mâu Tư và những người thân cận, những người khác thậm chí cũng biết năm người bọn họ cùng ở trong nhà trọ.

      “Dù sao ngày mai những người khác cũng ở đây, tôi cũng sao. Huống chi tôi cũng buồn chán, có nhiều mỹ nữ cùng tôi chuyện phiếm cũng tốt.”

      Tuy rằng Mục Duy rất nhàng, nhưng trong lòng Hà Nhạc Nhạc vẫn tràn ngập nghi ngờ.

      sao, có thể chứ?”

      Mục Duy nhún nhún vai, cầm lấy tạp chí lật xem, hề tiếp lời.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :