1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực Phẩm Nữ Tiên - Kim Linh Động

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      CHƯƠNG 77

      Chặn đường

      Lúc này ánh mắt mọi người trường đều tập trung người Hứa Tử Yên, thấy uy thế của phù vừa rồi, Hàn Việt và Hứa Vân Đông đoán ra kẻ cứu hai người họ chính là người trước mắt. Hứa Văn Lệ kia càng thêm ràng là Hứa Tử Yên cứu mình ra, cũng là người đầu tiên phản ứng lại từ cơn khiếp sợ, liền chắp tay cảm ơn Hứa Tử Yên: “Đa tạ ân nhân cứu giúp!”

      Nghe Hứa Văn Lệ lên tiếng, Hàn Việt và Hứa Vân Đông cũng vội vàng chắp tay thi lễ : “Đa tạ ân nhân cứu giúp.”

      Hứa Tử Yên đáp lại, hơn nữa còn có chút hành động, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Linh Lung đứng đối diện, hai tay mỗi bên siết chặt năm tấm phù, cảnh giác chăm chú quan sát từng hành vi cử chỉ của Dương Linh Lung.

      Hai người liền nhìn nhau chằm chằm như vậy, hai nữ tử trung niên theo Dương Linh Lung lúc này lui lại đằng sau Dương Linh Lung.

      Sau cơn bộc phá, tuyết rơi đầy trời lại bay lả tả xuống dưới, trận gió xoáy cuốn theo bông tuyết ở giữa hai người thành vòng. Đột nhiên ‘vèo’ tiếng, gió xoáy cuốn theo bông tuyết tán vụn thành trăm nghìn tia, bông tuyết chung quanh bay lên lộn xộn.

      Khí thế do Hứa Tử Yên và Dương Linh Lung phát ra hung hăng va chạm vào nhau, thân hình hai người đều lay động cái, rồi ổn định thân hình lần nữa.

      “Ngươi là ai?” Dương Linh Lung cau mày chặt, lại có chút tò mò nhìn Hứa Tử Yên, nàng nghĩ ra ở phương bắc khi nào xuất cao thủ trẻ tuổi như thế?

      Hứa Tử Yên cũng lập tức trả lời vấn đề của Dương Linh Lung, mà chỉ nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Dương Linh Lung?”

      “Phải! Ngươi rốt cuộc là ai?” tò mò trong mắt Dương Linh Lung biến mất, lại thay bằng sát khí sắc bén.

      “Hứa Tử Yên!” Giọng Hứa Tử Yên vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng chiến ý người lại lần nữa vọt thẳng lên trời.

      “Hứa Tử Yên?” Trong lòng Dương Linh Lung lập tức sửng sốt, cái tên này đối với nàng mà , quá mức xa lạ. Vừa nghe tên đối phương, hẳn là người Trung Đô thành Hứa gia. Nhưng thế hệ thiếu niên Hứa gia, chẳng phải chỉ có mỗi Hứa Thiên Lang là tu vi cao nhất thôi sao? Khi nào xuất người tên là Hứa Tử Yên?

      Mở thiên nhãn đảo qua người Hứa Tử Yên, trong lòng lại càng thêm chấn động, ánh mắt thể tin nổi. Đối phương… đối phương vậy mà chỉ là tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười , điều này làm sao có thể? Làm sao kẻ tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười có thể ngăn cản được tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm của mình? Thế giới này hỗn loạn rồi sao?

      Hứa Tử Yên ổn định tinh thần, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Dương Linh Lung, miệng lại cao giọng quát: “Hứa Văn Lệ, Hàn Việt, Dương Linh Lung để ta đến đối phó, hai kẻ còn lại do các ngươi đối phó. Hứa Vân Đông, ngươi lập tức trở về gia tộc, bảo tộc trưởng cấp tốc phái đệ tử đến đây!”

      !” Ba người đồng loạt lên tiếng, thân hình Hàn Việt và Hứa Văn Lệ nhoáng lên cái, liền đứng ở phía sau Hứa Tử Yên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai nữ tử trung niên phía sau Dương Linh Lung kia. Muốn bọn họ đối phó Dương Linh Lung, bọn họ có tự tin ấy, nhưng muốn bọn họ đối phó hai Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, bọn họ lại sợ, đặc biệt Hàn Việt kia là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Chỉ cần Hàn Việt và Hứa Văn Lệ liên thủ, liền thắng chắc đối phương.

      Chỉ là Hứa Tử Yên trước mặt có thể ứng phó được Nam Lâm thành thiếu nữ thiên tài Dương Linh Lung ư? Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đều lén thăm dò tu vi của Hứa Tử Yên, hai người đối với việc Hứa Tử Yên chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười đều cảm thấy giật mình.

      Nhưng chuyện vừa nãy Hứa Tử Yên cứu giúp đám người mình lại xảy ra trước mắt bọn họ, lúc này bọn họ hiểu ra rất có thể Hứa Tử Yên cũng ngăn nổi thực lực của Dương Linh Lung, mà là dựa vào phù trong tay ngăn cản đối phương. Vì thế, trong đầu Hàn Việt và Hứa Văn Lệ bây giờ đồng thời vang lên giọng chính là: “Tử Yên lão đại, người tuyệt đối phải mang nhiều phù ít đấy, tính mạng cả đám chúng ta có giữ nổi hay , liền xem người có bao nhiêu phù!”

      Thoáng chốc, tâm lý Dương Linh Lung cũng từ cơn khiếp sợ dần dần bình tĩnh trở lại. Trong lòng nàng có cùng suy nghĩ với Hàn Việt và Hứa Văn Lệ, cũng nhận định rằng Hứa Tử Yên là dựa vào phù ngăn cản tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm của mình. Về phần Hứa Tử Yên vì sao có thể nấp hành tung bản thân, nhất định là Hứa Tử Yên vận dụng loại phù có thể nấp hành tung gì đó, tựa như loại phù vừa rồi đem Hứa Văn Lệ thuấn di . Hơn nữa, nàng cũng cho rằng người chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười có bao nhiêu phù.

      Cho nên, khi nghe Hứa Tử Yên bản thân đối phó nàng, trong lòng khỏi cười lạnh, nhíu mày, hơi bĩu môi khinh thường : “Để ngươi đến ứng phó ta, ngươi ứng phó nổi sao?”

      Mà ngay tại lúc Dương Linh Lung chuyện, thân hình Hứa Vân Đông bắn lên, co giò chạy vội về phương hướng Trung Đô thành.

      “Ngăn lại!” Dương Linh Lung quát tiếng, thân hình bắn lên phía trước, muốn vút qua hướng Hứa Vân Đông chạy như điên. Đột nhiên, ở phía trước nàng xuất tấm phù, lập tức bộc phát ra ngọn lửa mãnh liệt, quả cầu lửa vĩ đại ngăn cản quỹ tích phi hành của Dương Linh Lung, đổ ập xuống lao tới mặt nàng.

      Chỉ trong chớp mắt, hai nữ tử trung niên đứng sau Dương Linh Lung cũng ý thức được thể để cho Hứa Vân Đông chạy trốn trở về. Thân hình tung tới đằng trước, lập tức vọt về phía Hứa Vân Đông.

      Hàn Việt và Hứa Văn Lệ làm sao có thể để các nàng giết chết Hứa Vân Đông như thế, thân hình nhoáng lên cái, liền ngăn cản phía trước hai người các nàng, trường kiếm trong tay nhanh chóng chém ra, bốn người phân thành hai đôi, lập tức lao vào chém giết.

      Dương Linh Lung ở trung mắt thấy quả cầu lửa vĩ đại kia lao đến trước mặt, nàng thể trốn, cũng muốn trốn. Nàng thể lãng phí thời gian kia. Nàng biết hai thủ hạ của mình nhất định bị Hứa Văn Lệ và Hàn Việt ngăn lại, có giết được Hứa Vân Đông hay còn phải dựa vào bản thân.

      Vì để tiết kiệm thời gian, người Dương Linh Lung đột nhiên bộc phát ra tia sáng màu vàng chói mắt, hình thành màn hào quang màu vàng, hoàn toàn bao phủ Dương Linh Lung ở bên trong. Thân hình dừng, ngược lại còn gia tốc, lập tức vọt vào giữa quả cầu lửa vĩ đại kia.

      tiếng ầm ầm vang dội, quả cầu lửa vĩ đại kia nổ tung ra bốn phía, giống như trận mưa sao băng từ trung rơi xuống, tia lửa văng tung tóe khắp nơi, bóng người màu vàng nhanh chóng lao ra, lập tức đánh về phía Hứa Vân Đông dần dần biến mất trong gió tuyết.

      Chỉ ngay lập tức, bóng lưng Hứa Vân Đông xuất trong tầm nhìn của Dương Linh Lung, tay phải nhàng huy động đoản thương màu vàng lao thẳng tới giữa lưng Hứa Vân Đông.

      Mắt thấy thanh đoản thương kia sắp đâm vào giữa lưng Hứa Vân Đông, khóe miệng Dương Linh Lung hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.

      Bỗng nhiên ở trước thanh đoản thương màu vàng kia xuất cái khiên đất, ầm tiếng, khiên đất vỡ nát, thanh đoản thương màu vàng kia cũng tan rã. Phía sau khiên đất biến mất, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Hứa Tử Yên…

      CHƯƠNG 78

      Kích đấu thiên tài phương bắc

      Ngay lúc Dương Linh Lung tung người lên, Hứa Tử Yên phóng ra tấm phù thứ nhất, trong lòng cũng nhận định Dương Linh Lung kia bất chấp tất cả đánh chết Hứa Vân Đông trước. Cho nên, sau khi Hứa Tử Yên ném ra tấm phù thứ nhất trong tay, liền thả người vọt vào trong gió tuyết, vận chuyển tuyết lực, lập tức vội vàng đuổi theo Hứa Vân Đông.

      Bởi vậy mới vào thời điểm Dương Linh Lung phóng ra đoản thương hệ kim, lại lần nữa phóng ra tấm phù, cứu Hứa Vân Đông mạng.

      Dương Linh Lung vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Hứa Tử Yên, trong lòng phun trào cơn lửa giận vắt ngang ở cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết. Trong lòng giận dữ, quát to: “Tiện nhân, để ta xem ngươi còn bao nhiêu phù đến ngăn cản?”

      Dứt lời, trường kiếm sau lưng tuốt khỏi vỏ, Dương Linh Lung giẫm chân lên phi kiếm. Hai tay giơ ra phía trước, nhanh chóng vẽ vòng tròn, chỉ thoáng kim phong tung hoành giữa trời đất, cắt ngang da thịt người. Hứa Tử Yên ở , bị che kín bởi đoản thương màu vàng chi chít, mỗi thanh đoản thương đều phóng thích kim khí sắc bén, lợi hại bức người.

      Lòng Hứa Tử Yên lập tức hoảng hốt, lần này uy lực pháp thuật Dương Linh Lung phóng thích so với lần vừa rồi lớn hơn rất nhiều, gần như chính là gấp đôi ban nãy. Hứa Tử Yên cuống quít lấy ra chồng phù từ trong túi trữ vật, hơn nữa trong tay còn có khoảng hai mươi tấm, gấp đôi so với khi nãy nàng phóng thích.

      Vươn tay ném về phía trung, hai mươi tấm phù chia ra tự trôi nổi chung quanh Hứa Tử Yên, hợp thành tòa phòng ngự phù trận. Đối ứng với đoản thương hệ kim ở phía xa trung.

      Lúc này Hứa Vân Đông căn bản mặc kệ mọi chuyện xảy ra sau lưng, vô cùng bình tĩnh, biết mình quay đầu thấy được chuyện gì phát sinh, dựa vào thực lực yếu của mình, xem hay cũng chẳng có gì khác nhau. tại hoàn toàn giao sinh mệnh của mình cho Hứa Tử Yên, chỉ liều mạng chạy về phương hướng Trung Đô thành, trong lòng chỉ có ý niệm, chính là nhất định phải đưa tin tức đến tay tộc trưởng.

      Đoản thương hệ kim bầu trời theo tiếng quát khẽ của Dương Linh Lung, như cả ngọn núi hùng vĩ đè lại. Mà hai mươi tấm phù xung quanh Hứa Tử Yên lại đột nhiên bộc phát ra tia sáng màu lam, từ khoảng cách trung gian, ở xung quanh và phía Hứa Tử Yên hình thành hải dương màu lam. Sóng lớn cuồn cuộn dâng thẳng lên trời cao, mãnh liệt đổ ập xuống đoản thương hệ kim.

      Dương Linh Lung tu luyện công pháp hệ kim, hung hãn, lợi hại và cứng rắn. Hứa Tử Yên phóng ra phù bố trí thành tòa phù trận hệ thủy, mặc dù nhu hòa nhưng dẻo dai, hơn nữa trong dẻo dai lại mang theo cứng rắn. Hai thứ gặp nhau, đoản thương hệ kim kia như bị nhốt trong vùng sơn cốc, ra sức vọt tới trước, nhưng lại giống như bị ngăn chặn ở cửa cốc, trước sau cách nào lao ra ngoài.

      Pháp thuật hai bên ngừng va chạm ở trung, đối kháng, rồi cùng tiêu hao, sau mười hơi thở, tiếng nổ vang ầm ầm, đoản thương màu vàng cùng hải dương màu lam đồng thời tiêu tán, Dương Linh Lung ở trung giẫm chân lên phi kiếm, loạng choạng rút lui hơn mười thước. Ngược lại do Hứa Tử Yên đều dùng phù, cho nên có chút hao tổn, nhàn nhã đứng ở nơi đó, khóe miệng khẽ nhếch lên cười : “Dương Linh Lung, ta biết ngươi là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, có điều ta có phù, liền hoàn toàn có thể ngăn cản ngươi. Mà hai thủ hạ của ngươi lại phải đối thủ của Hàn Việt và Hứa Văn Lệ. Chỉ cần chúng ta kéo dài quãng thời gian, tộc trưởng Hứa gia chúng ta dẫn theo tộc nhân tới, chẳng biết đến thời điểm kia, đệ nhất thiên tài phương bắc ngươi đây phải chăng ngã xuống tại nơi này?”

      Nghe xong lời Hứa Tử Yên , vẻ mặt Dương Linh Lung lập tức biến đổi, ánh mắt lướt qua Hứa Tử Yên đứng tuyết quan sát hướng phía trước, chỉ thấy dưới tuyết trắng mờ mịt, sớm thấy thân ảnh Hứa Vân Đông. Trong lòng liền than tiếng, xem ra tin tức Dương gia và Chu gia kết minh giữ được nữa. Oán hận liếc nhìn Hứa Tử Yên đứng tuyết cái, hàm răng liền cảm thấy hận đến ngứa ngáy.

      Nếu phải nữ tử trước mắt này, làm sao có thể xuất chuyện ngoài ý muốn như thế? ngờ, người tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm như mình, thiên tài phương bắc mà mọi người trong tộc đặt hy vọng nhất, vậy mà lại bị kẻ chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười ngăn cản tại đây.

      Thấy Hứa Tử Yên đứng nền tuyết bên dưới luôn mỉm cười nhìn mình, lòng Dương Linh Lung lập tức co thắt cái, thiếu chút nữa trào lên búng máu. Có điều ở sâu trong nội tâm, nàng cũng cực kỳ bội phục Hứa Tử Yên. Nhưng nàng lại , vì sao Hậu Thiên tầng thứ mười như nàng ta, khi đối mặt với Luyện Khí kỳ tầng thứ năm như mình, lại bình thản ung dung đến thế.

      Kể cả nàng có phù phòng thân, tính tình cũng quá rắn rỏi rồi? Vừa nghĩ đến phù trong tay Hứa Tử Yên, lòng Dương Linh Lung lại thấy run rẩy.

      Vừa rồi nàng ném là nhị phẩm phù đỉnh đúng ? Cộng lại cũng đến mấy chục tấm! Đúng là quá phá sản! Nàng rốt cuộc có thân phận gì? Vậy mà mang theo bên người nhiều phù như vậy! Hừ! Mình tin người nàng còn có phù.

      Dương Linh Lung liên tục phóng ra hai lần pháp thuật quy mô lớn, dù nàng là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, nhưng cũng tiêu hao phần ba chân nguyên. Có điều nàng vừa trông thấy bộ dạng Hứa Tử Yên kia mỉm cười, lửa giận trong lòng liền kiềm chế được. Hai tay lại lần nữa vươn ra phía trước, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng thoát ra từ giữa hai tay, linh khí hệ kim bầu trời lại bắt đầu ngưng tụ.

      Dương Linh Lung lạnh lùng nhìn Hứa Tử Yên, nghiến răng thốt ra câu: “Hứa Tử Yên, ta tin ngươi còn có phù!”

      Quan sát linh khí hệ kim dần ngưng tụ bầu trời, Hứa Tử Yên nhìn Dương Linh Lung ngự kiếm lơ lửng giữa trung nhoẻn miệng cười, vừa niệm, trong tay liền lấy ra hai mươi tấm phù từ trong túi trữ vật, giơ cao tay phe phẩy với Dương Linh Lung ở trung.

      Thân mình Dương Linh Lung lập tức run lên, hai tay vô lực buông lỏng, sức mạnh hệ kim ngưng tụ bầu trời thoáng chốc tan thành mây khói. Trước ngực Dương Linh Lung nhói cái, đôi môi khép chặt lúc này bỗng chảy ra tia máu tươi.

      Bây giờ trong lòng Dương Linh Lung , hôm nay mình bị đánh bại, hơn nữa bị bại triệt để, lại bị bại phục lắm. Bản thân vậy mà thua trong tay kẻ chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười ! Nhưng mà, nàng tại có cách nào. Quay đầu nhìn đằng sau mình, hai thủ hạ của mình, dưới tình huống Hàn Việt và Hứa Văn Lệ liên thủ, chống đỡ hết nổi, mắt thấy sắp bỏ mạng.

      Quan trọng hơn là, Hứa Vân Đông kia quay về gia tộc, rất nhanh Hứa Hạo Nhiên tới đây, Hứa Hạo Nhiên kia chính là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, mình tuyệt đối thể ngăn cản, chỉ sợ tới lúc đó, bản thân ngay cả muốn chạy trốn cũng thể.

      Nghĩ đến đây, Dương Linh Lung quyết đoán xoay người, ngự kiếm đánh về phía Hàn Việt và Hứa Văn Lệ. Hứa Văn Lệ và Hàn Việt thấy Dương Linh Lung từ trung đánh tới, vội vàng buông tha cho đối thủ, tránh sang bên cạnh, rồi bay vút lại chỗ Hứa Tử Yên. Bọn họ vừa rồi thấy được lợi hại của phù nơi tay Hứa Tử Yên, giờ trong lòng bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần đứng cạnh Hứa Tử Yên, là đảm bảo được an toàn.

      Dương Linh Lung kia vừa thấy Hứa Văn Lệ và Hàn Việt chạy đến chỗ Hứa Tử Yên, cũng để ý tới bọn họ, mà quay sang hô với hai thủ hạ của mình: “Chúng ta !” Sau đó lập tức quay đầu quát Hứa Tử Yên trong gió tuyết: “Hứa Tử Yên, chúng ta gặp lại sớm thôi!”

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      CHƯƠNG 79

      Tựa như ảo mộng

      Nhìn bóng lưng Dương Linh Lung biến mất giữa bầu trời gió thét tuyết dày, Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn nhau liếc mắt cái, đều có cùng loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Đặc biệt là Hàn Việt, chỉ trong đêm này vậy mà trải qua hai lần sinh tử, mặc dù tu sĩ Luyện Khí kỳ, lúc này cũng cảm thấy cả tinh thần lẫn sức lực đều kiệt quệ.

      Hứa Tử Yên cũng thở hắt ra hơi dài, thu hồi phù cầm trong tay vào trong túi trữ vật. Quay đầu giọng với Hàn Việt và Hứa Văn Lệ ngồi đối diện ở tuyết: “Hàn sư huynh, Lệ sư tỷ, chúng ta vẫn nên chạy nhanh trở về thành , nơi này cũng an toàn.”

      Hai người đứng dậy từ mặt đất, nhìn Hứa Tử Yên, trong lòng dám bởi vì Hứa Tử Yên chỉ là tu vi Hậu Thiên mà có nửa điểm khinh thường. Vừa rồi bọn họ thấy Hứa Tử Yên đại phát thần uy, cứng rắn bức lui Nam Lâm thành thiếu nữ thiên tài Dương Linh Lung tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm. Bọn họ liền thi lễ sâu với Hứa Tử Yên, cung kính : “Đa tạ ân cứu giúp của Tử Yên muội muội!”

      Hứa Tử Yên tối nay gặp phải nguy hiểm, tuy rằng cuối cùng dựa vào phù thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng Hứa Tử Yên cũng biết còn xuất tình huống gì. Vì thế, bây giờ trong lòng Hứa Tử Yên tràn ngập khẩn trương, vừa nghe hai người cảm tạ nàng, vội vàng xua tay, gấp gáp : “Hai vị đừng nên tiếp tục khách khí nữa, chúng ta hãy mau trở về gia tộc !”

      Lúc này Hàn Việt và Hứa Văn Lệ cũng cảm thấy nơi này vô cùng an toàn, vội vàng gật đầu đáp ứng, tung mình cái, giẫm lên phi kiếm, Hứa Văn Lệ vươn tay với Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội, để ta chở muội!”

      Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua vẻ mỏi mệt gương mặt Hứa Văn Lệ, biết nàng chạy trốn mấy ngày liên tục, vừa rồi lại đại chiến trận, chỉ sợ ngay cả bản thân ngự kiếm cũng vô cùng vất vả, nếu còn mang theo mình, có lẽ bay về Trung Đô thành nổi. Vì thế, nhàng lắc đầu : “ cần! Văn Lệ tỷ tỷ, chính tỷ ngự kiếm mà , ta tự mình .”

      Hứa Tử Yên quyết định sử dụng tuyết lực của mình, dù sao tốc độ hôm nay mình nấp và ngăn cản Dương Linh Lung để cho bọn họ thấy được, chuyện này cũng thể tiếp tục giấu diếm nữa, thà dứt khoát tự mình hiển lộ ra, dù sao mình rất nhanh tiến vào nội đường.

      “Muội…?” Hứa Văn Lệ nghe xong lập tức sửng sốt, nhưng lại ngượng ngùng bản thân bay nhanh hơn Hứa Tử Yên, vì thế đứng ở phi kiếm, trong khoảng thời gian ngắn biết gì.

      Hứa Tử Yên lập tức hiểu ý nghĩ trong lòng Hứa Văn Lệ, cười : “Văn Lệ tỷ tỷ yên tâm, ta rớt lại phía sau.”

      “Hả?” Hứa Tử Yên vừa như thế, chỉ Hứa Văn Lệ cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Hàn Việt phập phềnh ở bên cũng bất ngờ, biết Hứa Tử Yên có ý gì, nên ánh mắt đồng thời tập trung người Hứa Tử Yên.

      Hứa Tử Yên lắc đầu cười khẽ, biết nếu mình thể chút khả năng, hai người này tin. Vừa niệm, tuyết lực nhàng vận chuyển. Có điều lần này Hứa Tử Yên vận dụng công năng nấp của tuyết lực, mà chỉ vận dụng cảm ngộ thi triển tốc độ thâm ảo của tuyết lực.

      Giữa đầy trời gió tuyết, thân ảnh Hứa Tử Yên xẹt qua tàn ảnh, lấy loại quỹ tích huyền diệu bay vút về phía trước. Ở trong mắt Hứa Văn Lệ và Hàn Việt, lúc này thân thể Hứa Tử Yên giống như có chút trọng lượng, nhàng bay vút trong gió, hơn nữa tốc độ còn cực mau, căn bản nhìn ra thân hình Hứa Tử Yên, chỉ thấy đường ảo ảnh giống như tinh linh tuyết lập tức biến mất tăm mất tích.

      Hứa Văn Lệ và Hàn Việt khiếp sợ liếc nhau cái, vội vàng ngự kiếm đuổi theo Hứa Tử Yên. Hai người sử dụng toàn bộ khí lực, vẫn cứ tụt lại đằng sau Hứa Tử Yên, nhưng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Hứa Tử Yên tựa như ảo mộng bay vút trong gió tuyết.

      “Đây là công pháp gì? Là bí truyền của Hứa gia các ngươi à?” Hàn Việt cưỡi phi kiếm rốt cuộc nhịn được, hỏi dò Hứa Văn Lệ.

      Nào biết Hứa Văn Lệ lại lắc đầu đáp: “ biết, ta chưa từng thấy đệ tử trong gia tộc sử dụng thân pháp phiêu dật cấp tốc như thế.”

      Hàn Việt nhíu mày trầm tư lúc, quả thực chưa bao giờ nghe Hứa gia có loại tâm pháp như vậy, nhìn bóng lưng mờ ảo của Hứa Tử Yên, lòng Hàn Việt lại càng thêm tò mò.

      Mới đó, mấy người đuổi kịp Hứa Vân Đông vẫn dốc hết sức chạy trong gió tuyết, Hứa Vân Đông chỉ cảm thấy trận gió thổi qua người mình, ngay sau đó phía trước mình bỗng nhiên truyền đến giọng như tiếng chuông ngân của Hứa Tử Yên: “Hàn sư huynh, Hứa Vân Đông liền phiền toái huynh chở đoạn!”

      Hàn Việt ngự kiếm xuống phía dưới vẽ ra đường cong, lúc xẹt qua bên cạnh Hứa Vân Đông, tay túm lấy Hứa Vân Đông, kéo lên phi kiếm, sau đó lại đuổi theo Hứa Tử Yên nhanh như chớp.

      Lúc này trong lòng Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đều lên cỗ khí thế phục, muốn lúc nãy Hứa Tử Yên đánh lui Dương Linh Lung, đó là vì dựa vào phù người, nhưng tại Hứa Tử Yên lại hoàn toàn dựa vào tu vi bản thân chạy ở đằng trước mình, bị người tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười chạy mặt đất bỏ lại mình bay trời ở phía sau, chuyện này làm sao hai người bọn họ có thể chịu đựng nổi?

      Vì thế, hai người cũng dùng hết khí lực toàn thân, xuyên qua gió tuyết trùng trùng trước mặt, lướt nhanh như gió gắt gao đuổi theo sau Hứa Tử Yên.

      mặt đất, bóng dáng tựa như ảo mộng, tốc độ xẹt qua cực mau, do lướt quá nhanh nên cuốn lấy tuyết đọng mặt đất, kéo thành đường trắng xóa ở sau lưng Hứa Tử Yên. trung, giữa tuyết bay đầy trời, hai thanh trường kiếm chở ba người rẽ dọc tuyết bay, phá tan gió tuyết, bám chặt sau đuôi Hứa Tử Yên.

      “Hàn… Hàn tiền bối, người bên dưới là ai thế?” phi kiếm, Hứa Vân Đông đứng sau Hàn Việt há hốc mồm, mặc cho tuyết chui vào trong miệng, nhưng vẫn cố sức hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

      phi kiếm, Hàn Việt cười khổ cái : “Là Hứa Tử Yên!”

      “Hứa Tử Yên? Nàng làm sao có thể…?” Hứa Vân Đông lúc này biết bản thân muốn gì.

      mặt Hàn Việt cười khổ càng sâu, giọng lộ ra ý phục và đơn: “Ngươi làm Hứa gia đệ tử còn biết, ta làm thế nào biết được!”

      “Vèo ~~”

      Tuyết bay đối diện đột nhiên tách ra hai bên, thân ảnh chạy ra từ trong tuyết. Hàn Việt và Hứa Văn Lệ vút tới thầm hoảng hốt, vội vàng tập trung nhìn hướng đối diện.

      Nhưng tốc độ phi hành quá nhanh, căn bản dừng lại được, Hàn Việt và Hứa Văn Lệ bay chếch sang hai bên trái phải, lướt qua người đối diện. Người kia xuyên qua giữa Hàn Việt và Hứa Văn Lệ, thân hình lộn cái, vẽ đường cong ở trung, đuổi theo sau Hàn Việt và Hứa Văn.

      Hàn Việt và Hứa Văn Lệ lúc này giống như con thỏ bị hoảng sợ, nhìn thấy có người đuổi theo, làm sao còn có thể dừng lại, lập tức dốc cạn chân nguyên của mình lần nữa, tăng tốc độ phi hành lên thêm bậc, lao về hướng Trung Đô thành trong gió tuyết, hơn nữa Hứa Văn Lệ còn ở phi kiếm la lớn với Hứa Tử Yên lướt tuyết: “Tử Yên muội muội, chạy mau, có người đuổi theo!

      CHƯƠNG 80

      Nước mắt rơi trong tuyết

      Hứa Tử Yên vừa nghe liền thầm hoảng hốt, nhanh chóng khựng mạnh thân thể lại, trong giây lát bắn lên phía trước, thân thể ngừng xoay tròn, giống như cơn lốc xoáy phá vỡ gió tuyết giữa trời, vút lên như diều gặp gió. Tập trung quan sát người truy kích đằng sau.

      Người ở sau kia, nghe người phi kiếm phía trước kêu Hứa Tử Yên, vẻ mặt lập tức biến đổi, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, vừa đuổi vừa hô: “Ta là Trung Đô thành Hứa gia Hứa Lân, phía trước là người phương nào?”

      Dứt lời, Hứa Lân liền trông thấy cơn lốc xoáy từ mặt đất phóng lên cao, cuốn lấy tuyết bay đầy trời, giống như con rồng tuyết xuất trước mặt mình.

      Nghe tiếng Hứa Lân la lên, con rồng tuyết phóng lên cao đột nhiên khựng cái, tuyết bay xoay tròn tản ra bốn phía, ra Hứa Tử Yên dần dần rơi xuống.

      “Tử Yên!” Hứa Lân phi kiếm hô lên tiếng, bay cái vèo đến bên cạnh Hứa Tử Yên, theo Hứa Tử Yên từ từ hạ xuống, giọng hỏi: “Tử Yên, xảy ra chuyện gì? Sao muội lại xuất ở nơi này? Bọn họ là ai?”

      Hứa Tử Yên lúc này rơi xuống mặt đất, Hàn Việt chở theo Hứa Vân Đông và Hứa Văn Lệ cũng cùng nhau bay xuống từ trung. Hứa Tử Yên trả lời vấn đề của Hứa Lân, mà tò mò hỏi: “Hứa Lân sư huynh, sao huynh lại xuất ở nơi này?”

      “À, ban đêm ta đứng đỉnh Phiêu Tuyết phong.” tới đây, gương mặt Hứa Lân liền ra biểu cảm ngượng ngùng, nhưng rồi lập tức nhanh chóng tiếp: “Nhìn thấy nơi này có ánh sáng chớp động, biết xảy ra chuyện gì, vì thế liền đến xem.”

      Dứt lời, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt lo lắng quan sát Hứa Tử Yên từ xuống dưới, đến khi thấy Hứa Tử Yên có bị thương, mới thả lỏng tâm tình, gấp giọng hỏi: “Vừa rồi chùm sáng kia là chuyện thế nào, khoảng cách quá xa, nên nghe được tiếng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng lóe lên, rốt cuộc là chuyện gì?”

      Hứa Tử Yên tên cùng thân phận Hứa Văn Lệ, Hứa Vân Đông và Hàn Việt cho Hứa Lân nghe, đợi bốn người bọn họ hoàn lễ nhau xong, lại kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cho Hứa Lân lần.

      Hứa Lân hết hồn hết vía há hốc mồm nghe tình trải qua, biết tia sáng mà mình nhìn thấy Phiêu Tuyết phong chính là phù do Hứa Tử Yên phóng ra.

      “Các ngươi là Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia liên thủ, chuẩn bị đối phó Hứa gia chúng ta?”

      “Hứa Lân sư huynh, cần hỏi lại, chúng ta mau chạy về gia tộc, báo cáo việc này cho tộc trưởng !”

      “Được! Chúng ta mau!”

      Lúc này Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đều mệt rã rời, Hứa Vân Đông liền do Hứa Lân mang theo phi hành ở trung, mà Hứa Tử Yên vẫn cứ vút bay tuyết, nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên tựa như ảo mộng, Hứa Lân cũng giống đám người Hàn Việt, trong lòng tràn ngập khiếp sợ.

      Mắt thấy khoảng cách Trung Đô thành chỉ còn khoảng năm dặm lộ trình, đột nhiên, bầu trời có trận uy áp đè ép tới hướng bọn họ. Trận uy áp kia giống như thủy triều, đợt tiếp đợt, đợt sau lại mạnh hơn đợt trước.

      Hứa Văn Lệ, Hàn Việt và Hứa Lân mang theo Hứa Vân Đông phi hành tại trung, trong giây lát liền cảm thấy người mình như bị đè nặng ngàn vạn cân, rồi đột nhiên mất thăng bằng, rớt xuống từ bầu trời.

      Hứa Tử Yên lướt , thân hình bỗng chốc giống như bông tuyết bị gió cuốn bay, lấy độ xa thể tin nổi, lại cực kỳ tự nhiên bay về phía sau, lập tức dừng lại ở phía trước đám người Hứa Lân té rớt xuống.

      Đối mặt với uy áp như cả ngọn núi, Hứa Tử Yên tựa như tảng đá ngầm trong cơn sóng lớn, đón đỡ uy lực từ trời giáng xuống. Cả người giống như bị ngọn núi lớn đè lên, xương cốt trong cơ thể vang lên ‘răng rắc’, mắt thấy sắp sụp đổ.

      “Ồ?” trung truyền đến tiếng ồ khe khẽ, uy lực như thủy triều kia đột nhiên gia tăng, mặt Hứa Tử Yên bỗng chốc đỏ bừng, hô hấp gần như ngưng lại. Nhanh chóng lấy mười tấm phù từ trong túi trữ vật ném ra trung xung quanh mình, bố trí tòa phòng ngự phù trận loại .

      Tòa phòng ngự phù trận này vừa hình thành, uy áp như núi kia lập tức biến mất. Hứa Văn Lệ, Hàn Việt, Hứa Lân và Hứa Vân Đông bị áp quỳ rạp mặt đất cảm giác được lập tức thở dài nhõm hơi, xoay người bò dậy, ngửa đầu nhìn lại hướng bầu trời.

      Chỉ thấy tuyết bay bầu trời đột nhiên cuồn cuộn cuốn sang hai bên trái phải, trung xuất bốn bóng người, chính là Dương Linh Lung cùng hai thủ hạ của nàng rồi quay lại, ngự kiếm bên cạnh nàng là nam tử hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người Hứa Tử Yên. Khí thế như núi kia đúng là từ người kẻ này phóng ra.

      “Chính là mấy người này?” Người kia lạnh giọng .

      “Dạ, Lãnh thúc thúc! Nếu phải tối nay thúc thúc ngẫu nhiên ngang nơi này, để con gặp được thúc thúc, chỉ sợ làm hỏng đại của gia tộc!” Dương Linh Lung cung kính với Dương Lãnh kia.

      “Thế nhưng… chỉ bằng thực lực mấy người này? Làm sao con có thể để cho bọn họ chạy trốn?” Ánh mắt Dương Lãnh quan sát mấy người Hứa Tử Yên từ xuống dưới, cất giọng khó hiểu hỏi.

      Mặt Dương Linh Lung khỏi đỏ lên, làm thiếu nữ thiên tài của Dương gia, nàng khi nào thua thiệt dưới tay kẻ khác, ngờ khi đối chiến Hứa Tử Yên lại chẳng làm được gì. Nhưng việc này lại thể , liền đỏ mặt đáp: “Đều tại Hứa Tử Yên kia, người nàng có rất nhiều phù, con căn bản có cách nào tóm được nàng.”

      “Phù?” Trong mắt Dương Lãnh chợt lóe tia sáng, nhìn quét qua phù trận phập phềnh ở bên cạnh Hứa Tử Yên. Đáng tiếc là có nghiên cứu phù, càng đừng đến phù trận. Tại phương bắc đại lục này, ngoại trừ người của tông môn, trong thế tục có mấy người có thể nhận biết phù trận?

      Tuy rằng Dương Lãnh có thể nhận ra phù này đều là nhị phẩm phù đỉnh, nhưng ở trong lòng nhận định rằng, nhị phẩm phù đỉnh cho dù nhiều hơn nữa, cũng thể tổn thương đến bản thân, ngay cả Dương Linh Lung Luyện Khí kỳ tầng thứ năm cũng thể tổn thương nổi! Vậy làm sao có thể đánh bại Dương Linh Lung? Do đó khỏi hơi nhíu mày.

      “Ta đến thử nghiệm xem?” Dương Lãnh lạnh lùng hừ tiếng, hai tay hợp lại trước ngực, linh khí hệ kim đỉnh đầu cấp tốc ngưng kết, rất nhanh liền ngưng kết ra thanh trường thương. Mũi thương lóe lên tia sắc nhọn lạnh lẽo, lao về phía đám người Hứa Tử Yên bên dưới.

      !” Dương Lãnh quát to tiếng, thanh trường thương kia phá tan gió tuyết, gào thét nhằm tới phù trận xung quanh Hứa Tử Yên.

      tiếng oành vang dội, thanh trường thương màu vàng kia ầm ầm tiêu tán, nhưng ánh sáng của mười tấm phù cấu thành phù trận cũng lụi dần, gần như sắp sụp đổ, sợ rằng chẳng thể đỡ nổi thương kế tiếp của Dương Lãnh.

      Vẻ mặt Dương Lãnh trong trung lập tức cứng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng, ngờ mười tấm nhị phẩm phù đỉnh, bị Hứa Tử Yên kia sử dụng, lại sinh ra hiệu quả tưởng như thế.

      Giữa trời tuyết rơi, lòng đám người Hứa Tử Yên trầm xuống, Dương Lãnh kia tu vi rất cao, tuyệt đối là tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp cao, chỉ sợ đám người mình đêm nay chẳng còn mạng rời khỏi đây.

      Lúc này, Dương Lãnh kia lại bắt đầu hợp hai tay ở trước ngực, lực lượng hệ kim ở trung lại điên cuồng ngưng tụ. Hứa Tử Yên cắn răng cái, lấy hết nhị phẩm phù đỉnh công kích và phòng ngự còn thừa lại trong túi trữ vật ra, tất cả có khoảng năm mươi mấy tấm, rồi ném toàn bộ tới đám người Dương Lãnh, lập tức bố trí tòa phù trận ở trung, vây bốn người Dương Lãnh và Dương Linh Lung ở bên trong.

      Hứa Tử Yên lại nhanh chóng cầm tấm ngũ phẩm phù đỉnh cuối cùng vào trong tay, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Dương Lãnh trong phù trận, vừa với đám người Hứa Lân: “Các ngươi mau, cái phù trận này chỉ sợ vây được nhóm người kia được bao lâu!”

      ! Muội dẫn theo bọn họ trở về gia tộc, ta ở lại chỗ này!” Hứa Lân lớn tiếng với Hứa Tử Yên.

      “Các ngươi trước, chỗ ta còn có tấm ngũ phẩm phù, có thể phòng thân.” Gương mặt Hứa Tử Yên lên vẻ sốt ruột .

      Hứa Lân đột nhiên đoạt lấy tấm ngũ phẩm phù trong tay Hứa Tử Yên, hai tay siết chặt tấm ngũ phẩm phù kia, lớn tiếng quát Hứa Tử Yên: “Muội dẫn theo bọn họ , ta ở lại! Bằng tại ta liền xé tấm ngũ phẩm phù này ném tới đám người Dương Lãnh!”

      Dứt lời, Hứa Lân ngự kiếm bay lên, trực tiếp lao tới chỗ Dương Lãnh, đứng ngoài phù trận nổi lơ lửng bao vây đám người Dương Lãnh, vẻ mặt kiên quyết nhìn Hứa Tử Yên bên dưới.

      Nước mắt Hứa Tử Yên lập tức rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hứa Lân ở trung. Ở phía sau , Dương Lãnh bị nhốt trong trận ngừng oanh kích phù trận, tiếng động ầm ầm kia khiến lòng người run sợ, dưới trời tuyết bay tán loạn lại càng kinh người hơn.

      Hứa Tử Yên dứt khoát quay người lại, khẽ quát tiếng: “!”

      Xoay người bay vút về phương hướng Trung Đô thành, hai hàng nước mắt tuôn rơi ào ào dưới trời tuyết, giống như hai chuỗi trân châu óng ánh trong suốt phân tán nền tuyết…

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :